Tác giả |
|
hiendde Hội Viên
Đă tham gia: 02 May 2010 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2589
|
Msg 541 of 1439: Đă gửi: 28 May 2010 lúc 10:14pm | Đă lưu IP
|
|
|
MA HIỀN
Đêm cuối tháng, trời không trăng nhưng chi chít những chấm sao mờ. Sau mấy ngày nắng nóng, nhờ cơn giông buổi chiều, lúc này không khí thật mát mẻ dễ chịu.
Xung quanh vắng vẻ, yên tĩnh, khác hẳn với cái World Cup hừng hực ồn ào ở thành phố, nơi người ta đang chăm chú dán mắt vào màn h́nh vô tuyến, hăng hái b́nh luận, hăng hái tranh căi hoặc cá cược nhau.
Nếu không v́ miếng cơm manh áo th́ nhân vật chính câu chuyện của chúng ta, chắc chắn cũng đang say mê cái niềm vui, bốn năm mới có một lần ấy của cả thế giới.
Tiếc rằng bác nghèo, phải kiếm sống bằng nghề xe ôm bất kể giờ giấc. Hơn thế, như nhiều người nghèo khác, bác ôm mộng bỗng chốc thành giàu, bằng chơi lô đề và cá cược đủ loại.
Rất có thể dịp bóng đá này sẽ giúp bác thực hiện ước mơ đó. Bây giờ th́ phải có tiền đă, như muốn câu cá lớn, trước hết phải có cá con làm mồi.
Vậy là lúc ấy nhân vật của chúng ta đang đi làm. Ta hăy gọi bác bằng tên cho tiện. Vâng, bác tên là Sáu Râu, mặc dù mặt mũi nhẵn nhụi và không hề có sợi râu nào. Có thể trước có nhưng nay th́ không, hoặc đă bị cạo nhẵn. Mà thôi, chi tiết này không quan trọng.
Hơn chín giờ tối, Sáu Râu được một cô gái nhờ chở từ Hà Đông về Văn Điển. Cô mảnh dẻ h́nh như xinh v́ trời tối không nh́n rơ. Giọng nói cũng nhỏ nhẹ và có cái ǵ đấy thật mủi ḷng.
V́ thế Sáu Râu mới nhận đi, chứ nếu là thanh niên th́ chắc chẳng dám. Quăng đường này vắng và thường nguy hiểm. Dọc đường mấy lần bác định bắt chuyện, nhưng thấy khách không mặn mà nên thôi. Sắp tới nghĩa trang, bác cười hỏi:
- Cô có sợ ma không ?
- Trước có, nhưng bây giờ th́ không.
- Lạ nhỉ.
Sáu Râu ṭ ṃ.
- V́ sao?
- V́ bây giờ tôi đă là ma. Tôi chết Tết vừa rồi. Chôn ở đây. Hay bác vào thăm chỗ tôi một chốc?
Thấy người lái xe im lặng, cô gái nói tiếp:
- Bác không tin à? Vậy quay lại mà xem.
Sáu Râu ngoái lại, chẳng thấy cô gái ngồi sau lưng nữa. Lớp da nửa chiếc yên trống bàng bạc dưới ánh sao. Sáu Râu sững sốt đến mức phanh két xe lại, đang định bước xuống th́ vướng chân vào người cô gái, vẫn đang ngồi trên nửa chiếc yên trống lúc năy.
- Sao bác không đi tiếp?
Cô kia hỏi, h́nh như cố nín cười.
- Cô làm cái tṛ ǵ thế?
Sáu Râu cố t́nh nói vẻ gắt gỏng để che dấu nỗi sợ của ḿnh. Quả thật Sáu Râu đang rất sợ, sợ đến muốn khuỵu xuống đất.
- Ma mà được như cô th́ tôi cũng muốn làm ma...
- Bác vẫn chưa tin à?
Cô gái nói, và lần nữa biến mất để rồi lại xuất hiện ngay sau đó.
Sáu Râu không nói ǵ thêm muốn bỏ chạy, muốn kêu to nhưng không hiểu sao vẫn đứng bất động.
- Ta đi tiếp đi bác.
Cô gái nói:
- Vậy là bác đồng ư vào thăm chỗ tôi rồi nhé!
Tự nhiên chiếc xe nổ máy. Sáu Râu lại thấy ḿnh đang cầm lái, nhưng người thực sự điều khiển xe là cô gái ngồi phía sau. Giờ th́ không nghi ngờ ǵ nữa, bác thầm lo sợ nghĩ, ḿnh đă gặp ma. Hơn thế, c̣n bị bắt cóc đưa xuống âm phủ.
Đến cổng nghĩa trang, xe rẽ trái, rồi cứ thế lao thẳng vào chiếc cổng sắt đang đóng chặt với cuộn dây xích buộc mấy ṿng qua hai cánh. Sáu Râu hoảng hốt lo tai nạn, nhưng lạ thay, nó vẫn phóng vào như không có ǵ ngăn cản.
Bác không tin nổi mắt ḿnh. Chiếc cổng nặng nề không hề mở mà xe bác chẳng va phải ǵ. Một điều lạ nữa là lúc ấy đang có hai nhân viên bảo vệ ngồi uống nước bên cạnh, thế mà họ không nh́n thấy ǵ, nghe ǵ.
Chiếc xe đi tiếp. Sau khi nhẹ nhàng xuyên qua một ngôi nhà nhỏ, một bức tường và mấy ghế đá, nó bắt đầu đi xuống theo con đường nhờ nhờ tối và mỗi lúc một sâu thêm.
Sáu Râu từng nhiều lần đến nghĩa trang Văn Điển, biết chắc ở đây không có con đường nào thế này. Không thấy mặt đường nhưng bác nghĩ chắc nó được trải nhựa v́ xe đi êm và rất nhanh. Bên tai có tiếng vun vút như gió thổi ngược.
Cuối cùng chiếc xe đi vào một thành phố, h́nh như cũng b́nh thường như nhiều thành phố khác. Có điều ở đây mọi cái nhỏ hơn, mờ ảo hơn, đặc biệt rất vắng vẻ và yên tĩnh. Không hề có tiếng động nào. Không hiểu lúc ấy là đêm hay ngày, chỉ thấy âm u, không tối cũng không sáng.
Hai bên phố nhà xếp thành hàng rất đều, chỉ một tầng, màu đỏ hoặc vàng, tất cả đều có mái bốn góc uốn cong. Trước nhà nào cũng có một phiến đá lớn dựng thẳng đứng, có lẽ vừa làm cổng, vừa làm nơi ghi tên chủ nhà.
Trên phố lác đác người qua lại, toàn mặc quần áo màu vàng, mỗi lần gió thổi nhẹ lại bay lên, trông như được làm bằng giấy. Có cả xe máy và ô tô, cũng màu vàng và cũng có vẻ nhẹ tênh như giấy. Tất cả không phải chuyển động mà cứ như lướt nhẹ trên mặt đường.
Sáu Râu ngồi đơ người trên xe, muốn hỏi cô gái đây là đâu mà không nói được. Cảm giác sợ hăi ban đầu dần dần nhường chỗ cho sự ṭ ṃ kinh ngạc. Hóa ra âm phủ là thế này đây. Có vẻ chẳng đáng sợ như miêu tả trong truyện cổ tích.
Bác cấu mạnh vào má, thấy tê tê, chứng tỏ không phải đang mơ, rồi cố t́nh chạm vào người ngồi phía sau. Dẫu không có cảm giác người thật, nhưng vẫn là cái ǵ đó hữu h́nh chứ chẳng phải không khí.
Cô gái này đúng là ma, hẳn thế, nhưng chắc không phải ma ác. Chưa thấy có dấu hiệu nó sẽ hại bác. Cuối cùng, chiếc xe tự động dừng lại trước một ngôi nhà nhỏ, h́nh như mới xây và sơ sài.
- Nhà tôi đây.
Cô gái nói khi hai người xuống xe đi vào và bật đèn. ánh đèn không trắng vàng, mà xanh nhờ nhờ như ở những nhà khác họ vừa đi ngang.
- Tôi mới xuống đây nên mọi thứ c̣n bừa bộn.
Sáu Râu đưa mắt nh́n quanh. Căn pḥng nhỏ chỉ dành cho một người. Trên tường treo ṿng hoa toàn màu trắng, chứng tỏ cô này chết chưa chồng. Chiếc bàn thờ kê ở tường đối diện, cùng lư hương đang nghi ngút khói và bức ảnh người chết trăng trắng.
- Ra đây là âm phủ?
Sáu Râu nói khi hai người ngồi xuống chiếc bàn trà bằng gỗ tạp cũ kỹ, tự lấy làm lạ nghe tiếng ḿnh xa xăm rất khác.
- Không đến nỗi nào!
Bác cố lấy giọng vui vẻ rồi đưa mắt nh́n kỹ người khách kỳ lạ. Đó là một cô gái xinh đẹp, c̣n trẻ, chắc chưa quá hai mươi lăm, tóc lượn sóng phủ chấm vai, nước da trắng bệch, đôi mắt đen tṛn và sâu.
- Vâng, đây là thế giới b́nh thường của người đă chết, nói chung chẳng khác mấy so với trên ấy...
- C̣n địa ngục? Người ta nói kẻ ác chết phải xuống địa ngục để chịu bao điều kinh khủng...
- Địa ngục ở tầng dưới cùng, đây chỉ mới tầng trên nhất, cho những con ma lương thiện, ở đây ma cũng phải vất vất kiếm sống như người, bằng đủ các nghề và mánh khóe, có khi c̣n gian xảo hơn. Thế giới của ma với nhau mà.
Sáu Râu trố mắt ngồi nghe.
- Thế cô làm nghề ǵ?
- Tôi vốn là kế toán một công ty lớn, nhưng nay sẽ xin làm cô giáo cấp một. Dưới này cũng có trường học, có ma con nít làm học tṛ, nhưng tôi mới xuống, chưa xin được.
Vả lại, thế giới âm phủ cũng quan liêu, phức tạp lắm. Người ta bảo làm cô giáo th́ lư lịch phải trong sạch, mà tôi lại có vấn đề. Số là khi c̣n sống, do tôi biết rơ các hành vi tham ô của ban giám đốc, người ta đă xô tôi xuống sông, rồi bảo em tự tử v́ bị thụt két nhà nước.
Hôm nay tôi đến Hà Đông để kêu oan với ông chánh án, nhưng ông ta không tin...
- Đă là ma, sao cô không báo oán những kẻ vu oan cô? Bắt chúng chết chẳng hạn. Cô thiếu ǵ phép lạ.
- Tôi không làm được điều ấy. V́ tôi không phải ma ác. tôi là ma hiền. Mà rồi có muốn cũng không làm được.
Thực ra nói chung ma chẳng làm được ǵ để hại người, ngoài việc báo mộng khiến họ ăn năn hối lỗi. Tôi thậm chí không mở được két cơ quan để lấy các chứng từ gian lận đưa cho ông chánh án làm bằng chứng.
Cũng có thể ông ấy không cần đến chúng. Ma không hối lộ được người v́ chỉ có tiền âm phủ.
- Xưa nay tôi cứ nghĩ chết là hết, chết là thoát cái nợ đời, và rằng chẳng có ma quỉ ǵ cả.
- Trước tôi cũng nghĩ vậy, và rất mong được như vậy. Đằng này làm ma khổ lắm, nhất là ma hiền như tôi.
- Ít ra ở đây yên tĩnh hơn.
- Tại bác không nghe thấy đó thôi. Dưới này cũng đinh tai nhức óc không kém. Suốt ngày hết lũ ma điên kêu thét, bây giờ lại đến cái tṛ bóng đá World Cup này nữa.
Đấy, người ta đang reo ḥ ầm lên đấy. Chắc bóng lại vào lưới.
Cô gái nói, nhăn mặt như khó chịu v́ tiếng ồn.
- Sao, dưới âm phủ cũng có tivi và ma cũng xem bóng đá?
Sáu Râu vội hỏi.
- Có chứ. Th́ đă bảo tất cả y hệt như trên ấy mà. Bác có thích xem không để tôi bật máy?
Cô gái nói rồi giơ tay về phía trước, khẽ bấm ngón trỏ. Ngay lập tức trên tường xuất hiện chiếc màn h́nh vô tuyến loại nhỏ.
- Các chương tŕnh trên ấy dưới này chỉ bắt được đen trắng, lại hơi nhiễu. Của bọn tôi làm mới có màu.
Tivi đang phát trực tiếp một trận bóng đá từ Seoul. Quả có hơi bị nhiễu nhưng nh́n khá rơ. Trận đấu diễn ra sôi nổi và đang vào hồi kết thúc.
Cả biển người reo ḥ ầm ĩ (nh́n cử chỉ th́ biết chứ không có tiếng, hoặc có nhưng không nghe được), tay giơ cao những lá cờ chính giữa có h́nh tṛn màu trắng.
Họ là cổ động viên của đội có cầu thủ nhỏ con hơn. Mấy phút sau trên màn h́nh xuất hiện kết quả trận đấu: 2-1.
- Ủa, ra đây là trận Ba Lan gặp Hàn Quốc?
Sáu Râu ngạc nhiên kêu lên.
- Theo lịch, trận này ngày mai, mồng bốn tháng Sáu, mới đấu cơ mà?
- Dưới này nhanh hơn trên ấy hai mươi bốn giờ. Đúng một ngày đêm.
Cô gái giải thích.
- Anh cũng mê bóng đá à ?
- Vâng.
- Cả cá độ nữa ?
Sáu Râu ngập ngừng một chốc:
- Đúng thế. Nhưng chỉ cho vui thôi.
- Dưới này người ta cũng máu mê cái tṛ ấy lắm. Khối anh tan cửa nát nhà, hoặc thậm chí bị đày xuống các tầng sâu hơn v́ nó...
- Cô nói ở đây nhanh hơn một ngày đêm? Nghĩa là hiện giờ trên ấy mới mồng ba tháng Sáu, và ngày mai trận Ba Lan Hàn Quốc mới diễn ra?
Sáu Râu ngắt lời, hỏi.
- Vâng, bác định cá cược trận này à ?
- Sao lại không? Tôi biết trước kết quả. Tôi sẽ thắng, sẽ thu lại những khoản tiền xưa nay đă thua. Sẽ trở thành giàu có.
- Tùy bác thôi. Nhưng theo tôi th́ không nên dính vào các tṛ may rủi. Chúng chẳng bao giờ mang lại điều ǵ hay ho đâu.
Một chốc sau, Sáu Râu tỏ ư muốn về, bác có vẻ bồn chồn ra chiều đang suy nghĩ điều ǵ lung lắm.
- Phải có tôi cùng đi bác mới ra khỏi đây được.
Cô gái nói, rồi hai người đứng dậy. Chiếc xe lại lặng lẽ lăn bánh ngược chiều lúc năy...
Hôm nay là mồng sáu tháng Sáu, hai ngày sau chiến thắng vang dội 2-1 của đội Hàn Quốc trước đội Ba Lan châu Âu giàu truyền thống bóng đá.
Nhiều người c̣n hân hoan, phần nào hơi ngỡ ngàng với kết quả bất ngờ ấy. Nhưng cũng hôm nay, khi tôi viết những ḍng này, bỗng có người đến báo tin Sáu Râu vừa mới bị một bọn đâm thuê chém mướn xông vào nhà chém chết và lấy đi tất cả số tiền bác thắng cược. Nhiều lắm, nghe nói hàng trăm triệu.
Chẳng giấu ǵ các bạn, Sáu Râu (không phải tên thật) là một người bên nội nhà tôi. Cách đây ba hôm, tức vào tối mồng ba, bác đến hỏi tôi vay tiền, “càng nhiều càng tốt”, hẹn “đúng mồng năm hoặc cùng lắm mồng sáu sẽ trả.
“Để làm ǵ?” tôi hỏi, nhưng không chịu nói. Chỉ khi tôi tuyên bố dứt khoát sẽ không cho vay nếu không biết số tiền đó dùng làm ǵ, bác mới kể những điều tôi viết ở phần trên.
Tất nhiên có thêm bớt đôi chút cho văn vẻ, chứ ngôn ngữ của bác th́ không thể bê nguyên xi lên giấy được. Vả lại, lúc đầu tôi định dựa vào đấy để viết một truyện ngắn với phần kết khác hẳn.
Bây giờ th́ các bạn biết đấy, tôi không thể viết ǵ khác ngoài cái kết cục bất ngờ và đau buồn, là bác đă bị giết chết. Ai giết th́ cả tôi và các bạn có thể đoán biết: Chính kẻ thua tiền cá cược với bác trận Hàn Quốc thắng Ba Lan.
Ngay tối hôm ấy và cả bây giờ, tôi hoài nghi tính xác thực câu chuyện của bác ở nghĩa trang Văn Điển. Đơn giản tôi nghĩ bác mê cá cược quá thành hoang tưởng, hoặc có thể ngẫu nhiên đoán đúng kết quả trận đấu.
Cuối cùng nể bác tôi cũng cho vay. Chỉ mấy triệu. Chắc bác phải vất vả lắm mới kiếm đủ tiền để cá cược một cú lớn như vậy. Có lẽ một ăn năm, ăn bảy ǵ đấy, v́ đội Hàn Quốc vẫn bị coi là đội yếu hơn nhiều, do vậy, khả năng thắng, lại thắng đậm, là rất ít.
Không hiểu Sáu Râu có kể cho những người khác bác hỏi vay tiền, nghe câu chuyện kỳ lạ kia của bác không? Nếu có, những người ấy bây giờ đang nghĩ ǵ? Phần tôi, quả thực tôi đang bối rối. Tôi băn khoăn không biết nên nói ǵ với người thân của bác và cả với nhà chức trách, nếu được hỏi.
Tuy nhiên, ngay bây giờ có một điều tôi có thể nói chắc với mọi người, kể cả các bạn, rằng tôi hoàn toàn đồng ư với con “ma hiền”.
Cô gái kế toán bị giết oan kia, nếu quả thật có một cô gái như vậy, là “đừng bao giờ dính vào những tṛ may rủi”, v́ “chúng sẽ không bao giờ mang lại điều ǵ hay ho cả”.
Thai Bá Tân
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội Viên
Đă tham gia: 02 May 2010 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2589
|
Msg 542 of 1439: Đă gửi: 28 May 2010 lúc 10:22pm | Đă lưu IP
|
|
|
NGƯỜI ĐÀN BÀ TRÙM KHĂN ĐEN
Cảnh thật buồn và ảm đạm. Khu đồng Mồ những ngày cuối năm nước cạn, không trong cũng chẳng ra đục, cứ lờ lờ một màu vô cảm. Ruộng có nơi chưa cấy, chỏng chơ những mô đất nhỏ, có nơi mới cấy xong lúa chưa bén rễ, vàng úa như những sợi râu ngô héo.
Trên bờ đê con mương dẫn nước từ đập Xuân Dương về chỉ lèo tèo vài con ḅ đang gặm cỏ, nếu c̣n có cỏ để gặm. V́ cỏ ít trâu ḅ nhiều nên thân đê từ lâu bị bào ṃn, không xanh mà bạc thếch.
Đă bắt đầu nhá nhem. Bầu trời u ám. Không mưa nhưng ẩm lạnh, và v́ là nơi đồng trống nên gió khá mạnh. Làng Xuân T́nh gần nhất cách chưa đầy cây số bây giờ chỉ là một vệt mờ mờ, c̣n xă Diễn Thọ phía Tây th́ từ lúc nào đă ch́m trong sương mù.
Ở một trong vô số vũng nước nông dọc bờ đê, lăo Mục đang hư hoáy ṃ tôm, những con tôm chỉ bé bằng đầu đũa. Vũng nước được tát cạn, những ǵ nổi phía trên lăo đă nhặt hết, bây giờ ṃ bắt những con khôn ngoan lẫn dưới lớp bùn nhẽo.
Chiếc giỏ rộng miệng không đeo bên hông mà để trên bờ, thỉnh thoảng lăo ném vào một con ǵ đấy mới ṃ được, có khi cả bùn. Lăo thầm ngạc nhiên ở đây c̣n tôm cá cho lăo bắt.
Lăo là người đánh dậm chuyên nghiệp, nghĩa là chỉ sống bằng cái nghề ấy. Lăo sống một ḿnh trong trạm bơm bỏ hoang sát Kênh Nhà Lê vốn là nơi làm ăn chính của lăo.
Mấy hôm nay nước lớn, lăo ngược lên mạn trên rồi t́nh cờ phát hiện những vũng nước này. Lăo không có khái niệm về thời tiết hoặc tâm trạng vui buồn. Thời gian cũng chẳng mấy khi được lăo nghĩ đến. Chỉ cần đâu có cá là lăo tới, tranh thủ bắt càng nhiều càng tốt.
Hôm qua lăo được cả giỏ đầy. Hôm nay cũng khá, đáng lẽ có thể về rồi, nhưng v́ tham nên lăo cứ nấn ná bắt thêm. Lăo không lo nhỡ chợ v́ bất kỳ lúc nào cũng có thể đem hàng bán cho mụ Thắm ở làng Song Yên bên kia đường tàu, dù mụ này láu lỉnh thường bắt bí ép giá lăo.
Cứ thế lăo Mục cắm cúi bới bới hai bàn tay già nua nhăn nheo trong lớp bùn nhẽo, không để ư trời đang tối dần và đă bắt đầu xuất hiện những giọt mưa li ti trên mái tóc rối bạc quá nửa.
Lăo đang nghĩ về việc tối nay có tiền không chỉ đủ mua xịn rượu loại ngon mà c̣n cả ít dồi chó ở quán cạnh chợ Hôm. Lăo hay rượu, chưa đến mức nghiện nặng nhưng thích uống và uống luôn. Thường đi đâu lăo cũng giấu một be nhỏ trong túi, thỉnh thoảng tu một ngụm.
Đời có tí chất cay mới gọi là đời, không th́ sống làm đếch ǵ! lăo thường tự an ủi như vậy. Đang lúc rửa qua một tay định cho vào túi th́ lăo bỗng cảm thấy như có ai đứng trên đê chăm chú nh́n ḿnh. Không ngước lên nhưng lăo biết. Ai ấy nhỉ ?
Đó là một người đàn bà c̣n trẻ đầu trùm chiếc khăn đen chỉ chừa lại khuôn mặt. Một khuôn mặt khá xinh nhưng nhợt nhạt đến trắng bệch. Thực ra cô ta không nh́n lăo Mục mà nh́n giỏ cá. Chỉ lặng lẽ đứng nh́n. Lăo cũng im, phần v́ đớ ra chẳng biết nói ǵ. Về khoa nói lăo vốn rất kém và rất ít nói.
Trời chưa tối hẳn nên lăo nh́n thấy rơ đôi mắt cô ta mở to, mũi nhọn, hai má hơi hóp, dấu hiệu rơ ràng của sự đói ăn lâu ngày. Cô ta gầy, lăo biết chắc như thế qua làn áo ẩm ướt cũng màu đen bám sát người. Gầy đến mức lăo có cảm giác nếu gió thổi mạnh, cô ta có thể bay lên không và biến mất.
Có phải v́ gầy và nhẹ như chiếc bóng nên cô ta đến đứng cạnh từ lâu mà lăo không biết chăng? Người đàn bà trẻ nh́n vào miệng chiếc giỏ nơi một vài con tôm đang ngọ nguậy, rồi quay sang phía lăo Mục. Qua vẻ cầu xin trong đôi mắt đẫn đờ ấy, lăo hiểu. Cô ta muốn xin một ít.
Xưa nay chẳng bao giờ chịu cho không ai cái ǵ, thế mà bây giờ không hiểu sao lăo suy nghĩ một chốc rồi gật đầu. Cô kia vẫn đứng im. Lăo gật đầu lần nữa, thầm ngạc nhiên về sự hào phóng của ḿnh. Chỉ lúc ấy cô mới cúi xuống bốc một ít cho lên ḷng tay.
Chỉ một ít thôi và lăo Mục lấy thế làm mừng. Cô nh́n lăo với ánh mắt biết ơn, rồi lặng lẽ bước nhanh về phía làng Xuân T́nh. Tiếng chân cô khẽ đến mức lăo có cảm giác như không phải bước mà đang lướt bay trên mặt đường. Lăo cũng chẳng nói ǵ, chỉ đứng ngây, nhếch mép cười một cách đần độn.
Khi người kia biến mất trong làn sương mù lúc này đă dày đặc, lăo rửa tay xách giỏ ra về, quên cả ngụm rượu định uống. C̣n trẻ thế mà đi ăn xin! Đồ không biết xấu hổ! lăo lẩm bẩm một ḿnh, không hẳn v́ tiếc mấy con tôm cá.
Trong giỏ c̣n nhiều chán. Lăo chỉ thấy hơi kỳ kỳ thế nào. Đây là lần đầu có người xin lăo, b́nh thường th́ bao giờ người ta cũng mua, mặc cả từng xu một, nhưng mua chứ không xin.
Trời tối hẳn. Mưa bắt đầu nặng hạt. Chợt thấy lạnh và đói, lăo rảo bước đi nhanh về phía làng Song Yên, vẩn vương suy nghĩ về điều vừa xẩy ra, nhưng rồi cuối cùng trong đầu chỉ c̣n lại mụ Thắm và chai rượu nhờ mụ mà có.
Kênh Nhà Lê nước c̣n lớn, nên hôm sau lăo Mục lại đến đồng Mồ, cũng ở đoạn đê này, chỉ vũng nước khác. Lăo luôn đi làm vào buổi chiều, v́ sáng dậy muộn, lại kề cà thuốc nước và kiếm cái nhét vào bụng. Bầu trời vẫn u ám, lất phất mưa như hôm qua.
Và rồi khi chạng vạng tối, người đàn bà kia lại đến, đến lúc nào lăo không hề biết. Cô ta lặng lẽ nh́n giỏ cá rồi nh́n lăo. Cũng cái nh́n van xin ấy. Đôi mắt mở to có vẻ như sâu hơn, mặt nhợt nhạt hơn, người vốn đă gầy giờ càng gầy hơn, đến mức trông chỉ c̣n như chiếc bóng.
Lăo Mục thoáng bối rối. Lăo định quát to đuổi đi, v́ suy cho cùng lăo c̣ng lưng cả ngày thế này đâu phải để đem cho người khác! Thậm chí lăo c̣n định mắng nhiếc vài câu về cái thói trơ trẽn ngửa tay ăn xin. Thế mà lăo cứ nh́n trân trân như bị thôi miên.
Trái tim cằn khô của lăo tự nhiên mềm ra, có cái ǵ đấy rân rân nơi cuống họng. Lăo không biết chuyện ǵ đang xẩy ra với ḿnh, chỉ thấy buồn. Cuối cùng, như cái máy, lăo khẽ gật đầu. Cô kia cúi xuống, lấy ra ít cá, đúng bằng hôm qua, vội vă đi về phía làng Xuân T́nh và chẳng bao lâu sau th́ biến mất.
Việc này c̣n lặp lại mấy lần nữa. Vẫn cái giờ ấy cô ta t́m đến, dù lăo Mục đă cố t́nh chuyển đi chỗ khác xa hơn một chút. Cả hai vẫn chẳng ai nói với ai câu nào. Kể lăo Mục cũng muốn bắt chuyện nhưng không nói lên được. Bây giờ th́ lúc nào lăo cũng bị ám ảnh bởi người đàn bà trùm khăn đen bí ẩn ấy.
Lăo thử h́nh dung đủ chuyện mà cuối cùng vẫn chẳng đi đến đâu. Nhưng hôm nay th́ lăo đă có một ư định, có thể nói là kế hoạch được trù tính kỹ từ trước. Lăo sẽ lén theo về nhà cô ta xem thế nào! Chỉ ṭ ṃ thôi chứ chẳng v́ lư do nào khác. Không là người thông minh, nhưng việc này th́ chắc lăo làm được, làm khéo nữa là khác.
Lăo thấy lạ là dù đă đi rất nhanh, gần như chạy mà vẫn không theo kịp người kia. May không bị mất hút v́ xung quanh chỉ toàn đồng trống. May nữa là cô ta không một lần ngoái lại nên không biết có người đi theo. Cũng có thể biết nhưng giả vờ không.
Tới đầu làng Xuân T́nh, người đàn bà trẻ rẽ vào một ngôi nhà tranh có chuối mọc um tùm bao quanh. Làng này người ta trồng nhiều chuối. Trước đây lăo có đến mấy lần để bán cá, nhưng chẳng quen ai. Lăo chợt đứng khựng lại không biết làm ǵ tiếp khi cô kia vào khuất trong nhà.
Không thể cứ đường đột vào thẳng nhà người ta, lăo nghĩ. Trời gần tối hẳn, trong nhà có ánh đèn dầu tù mù, dưới bếp h́nh như có ai đang nấu ăn. Lăo tần ngần hồi lâu rồi ngập ngừng bước vào, dẫu xưa nay không là người nhút nhát. Th́ cứ hỏi người ta có mua cá không, việc ǵ phải ngại.
Thấy có người, một bà già tập tễnh từ trong bếp đi ra, tay cầm chiếc que khều lửa. Ngôi nhà trống hoác, tuềnh toàng không có cửa. Lăo Mục ngạc nhiên không thấy cô gái kia đâu. Hay ḿnh nhầm nhà? Không thể được. Chính mắt lăo nh́n thấy cô ta vừa rẽ vào đây mà.
- Bác hỏi ai ạ?
Bà già lên tiếng.
- Tôi bắt được ít cá, vào hỏi xem nhà ta có mua không.
Lăo đáp, tự lấy làm hài ḷng với sự lưu loát của ḿnh.
- Không. Chẳng giấu ǵ bác, nhà tôi nghèo, không có tiền.
Bà lăo thở dài.
- Đến bát gạo ăn c̣n phải đi xin người ta th́ lấy đâu ra tiền mà mua cá.
Nói đoạn, bà lăo định bỏ vào bếp nhưng thấy khách chần chừ chưa đi, bèn nói thêm:
- Hay bác vào trong nhà uống chén nước đă?
Trên chiếc chơng tre ọp ẹp chính giữa nhà, lăo Mục ngồi, bê bằng cả hai tay bát nước vối đầy rồi tu một hơi hết sạch, dù không khát. Nhà đang có tang, lăo thoáng nghĩ khi nh́n lên chiếc bàn thờ cũng bằng tre có mấy nén hương đang cháy sau lớp vải màn mỏng ám khói.
Trên bát hương là bức ảnh người chết, không lớn, và mặc dù đèn tù mù, lăo vẫn nhận ra ngay đấy chính là cô gái đến xin cá mấy ngày vừa rồi. Lăo ngạc nhiên đến giật thót cả người. Nếu bát nước chưa kịp đặt xuống th́ chắc đă rơi xuống đất. Lăo bỗng thấy sợ hăi, sợ đến tái mặt. May bà chủ nhà không nh́n thấy.
- Con dâu tôi đấy.
Bà già nói khi thấy khách để ư nh́n bàn thờ.
- Chưa đầy ba chục tuổi mà trời đă bắt chết. Ngày mai là vừa tṛn ba tháng. Chồng nó c̣n bị trời bắt chết sớm hơn, khi hai đứa vừa lấy nhau được một năm.
Chẳng hiểu sao ông trời ác độc thế. Thành ra bây giờ tôi, một thân già què quặt nuôi ḿnh không nổi c̣n nuôi thêm đứa cháu năm tuổi... Có hôm phải nhịn v́ chẳng có ǵ ăn, vậy bác bảo tiền đâu mà cá với chả thịt...
Đúng lúc ấy một đứa bé gái từ ngoài vườn đi vào, tay chân c̣n lấm bùn.
- Có bắt được con nào không cháu?
Bà nó hỏi.
- Dạ có
Nó đáp rồi x̣e hai bàn tay.
Lăo Mục nh́n xuống th́ thấy chính những con cá lăo vừa cho cô gái lúc năy.
- Thế th́ để bà xuống nấu cho mà ăn. Kho mặn, ăn với khoai luộc chắc ngon lắm.
Bà già nói rồi tập tễnh bước ra ngoài.
Lăo Mục cũng đứng dậy, chào bà chủ ra về.
- Kể cũng lạ.
Bà nói khi tiễn khách
- Vũng nước tí xíu như chỗ trâu đầm sau nhà mà cũng có cá bác ạ. Không nhiều nhưng ngày nào cũng có. Âu cũng do trời phật muốn giúp bà cháu tôi, phải không bác?
Lăo Mục không đáp v́ lúc ấy đă ra đến cửa. Lăo đi như chạy một mạch về nhà, không một lần dám ngoái đầu nh́n lại.
Đêm ấy lăo bán vội giỏ cá cho mụ Thắm chẳng thèm c̣ kè một xu nào. Bao nhiêu tiền lăo đem mua rượu hết, uống say mèm rồi ngủ mê mệt đến tận quá trưa hôm sau mới dậy. Xế chiều, lăo lại xách giỏ đến đồng Mồ.
Tuy thầm sợ, lăo vẫn cố ư chờ nhưng măi không thấy cô kia tới. Liên tiếp mấy ngày sau cũng vậy. Chắc ḿnh làm cô ta sợ, lăo nghĩ. Ma mà thấy động sẽ chẳng bao giờ xuất hiện trở lại. Lăo chẳng biết thế là tốt hay xấu, nhưng bỗng nhiên lăo lại thấy buồn.
Chẳng v́ sao mà vẫn buồn, cái buồn mơ hồ, âm ỉ, day dứt và khó chịu. Có thể nói đây là lần đầu tiên trong cả cuộc đời dài chẳng lấy ǵ làm vui vẻ của ḿnh, lăo có cái cảm giác kỳ lạ ấy. Lăo đâm ra hay rượu hơn, và cũng hay suy nghĩ vẩn vơ hơn, đủ các chuyện chẳng đâu vào đâu.
Khoảng một tuần sau, khi phần nào b́nh tĩnh trở lại, chọn lúc trời tối hẳn, ngày nào lăo cũng t́m đến ngôi nhà tranh kia ở mép làng Xuân T́nh, lén bỏ một ít tôm cá lăo bắt được vào vũng trâu đầm sau vườn, rồi lén lút bỏ đi như tên trộm thực thụ.
Cứ thế kéo dài mấy tháng cho đến khi lăo chết cách đây không lâu. Nghe nói v́ uống rượu say cảm gió. Cũng có người nói lăo bị ma ám, nhưng chắc không phải thế.
Thái Bá Tân
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội Viên
Đă tham gia: 02 May 2010 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2589
|
Msg 543 of 1439: Đă gửi: 28 May 2010 lúc 10:23pm | Đă lưu IP
|
|
|
NGƯỜI ĐÀN BÀ ÁO NÂU
Năm 1835, hầu tước Thảo Sơn mua lại một căn biệt thự cổ rồi cho tân trang thật lộng lẫy. Xong đâu đấy, hai ông bà mời một số bạn thân tới ăn tân gia, trong số có cả đại uư Mạnh Hùng, một sĩ quan nổi tiếng v́ ḷng can đảm.
Mạnh Hùng vừa tới nơi th́ hầu tước Thảo Sơn lôi ngay bạn vào thư pḥng, rót hai ly rượu mạnh rồi nói với bạn bằng một giọng lo âu:
- Mạnh Hùng, tôi gặp chuyện phiền hà muốn nhờ ông một tay. Thiên hạ đồn là căn biệt thự này có ma. Tôi cho rằng đó chỉ là lời đồn nhảm không đáng quan tâm.
Nhưng khổ nỗi là mấy kẻ ăn người làm mà tôi mướn trong thời gian qua, không ai ở quá được vài đêm. Họ cả quyết là đă nh́n thấy một người đàn bà áo nâu, kẻ được gọi là "hồn ma", đi lại trong nhà, dọc theo dăy hành lang.
Mạnh Hùng nghiêm giọng:
- Thảo Sơn! Ông không nên quá bận tâm về việc này. Nếu mọi người thấy một cái ǵ đó, chắc chắn là có kẻ nào muốn khuấy phá chứ không có ǵ lạ đâu. Căn biệt thự này bị bỏ trống khá lâu trước khi ông mua lại phải không?
- Đúng.
- Tôi biết quanh đây có nhiều vụ trộm đạo. Có thể một bọn bất lương nào đó đă dùng nơi đây làm sào huyệt. Bây giờ, ông cư ngụ tại đây khiến bọn chúng mất căn cứ hoạt động. Có thể chính bọn này t́m cách đẩy ông ra khỏi nơi đây bằng cách đồn đại những chuyện ma quỉ chứ không có ǵ đâu.
Ánh mắt Hầu tước Thảo Sơn lóe một tia hy vọng:
- Có lẽ ông nói đúng. Người đàn bà áo nâu chắc chỉ là một sản phẩm của bọn chúng mà thôi.
Thấy Thảo Sơn có vẻ không c̣n lo âu nữa, đại úy Mạnh Hùng vui vẻ hỏi bạn:
- Đâu, căn pḥng nào là pḥng vị nữ quí khách đó thường thăm viếng đâu?
- Ở lầu một. Trên tường có h́nh một phụ nữ, có thể là người đàn bà áo nâu mà thiên hạ thường đồn đăi. Bà ta bận một cái áo màu nâu cổ hoa viền vàng.
Vị Đại úy bèn tuyên bố:
- Xong rồi. Nếu ông cho phép, tôi sẽ lên ngủ với bà ta cho vui. Nhưng chắc bà ta không muốn thấy cái bản mặt của tôi đâu.
Hầu tước Thảo Sơn cười vui vẻ:
- Thế th́ nhất rồi! Để tôi nói tụi nó làm pḥng. Tôi cũng chắc là ông không có cái diễm phúc được gặp gỡ người đẹp về đêm đâu.
Hai đêm liền, đại úy Mạnh Hùng ngủ trong căn pḥng ma quái với cây súng luôn đặt dưới gối. Hoàn toàn không có chuyện ǵ xẩy ra.
Đêm thứ ba, cũng là đêm cuối cùng, khoảng gần nửa đêm, với ngọn nến trên tay, Mạnh Hùng đứng ngắm bức tranh người đàn bà áo nâu. Khuôn mặt bà ta coi thật b́nh thản và dễ thương.
Vị đại úy lắc đầu. Không một nét nào trong bức tranh khiến người ta có thể thêu dệt những câu chuyện ma quái về người đàn bà này.
Ông lui lại một bước, ngọn nến trong tay, tuy không có gió, bỗng bùng lên và từ góc cạnh này, với ánh sáng mờ hơn, khuôn mặt người đàn bà trong tranh đột nhiên thay đổi.
Vẻ b́nh thản và dễ thương không c̣n nữa, thay vào đó là một khuôn mặt ma quái đầy đe doạ. Đôi mắt xinh đẹp chỉ c̣n là hai cái lỗ sâu hoắm, đen ng̣m. Làn da tươi mát như biến mất, chỉ c̣n lại những mảnh xương. Đại úy Mạnh Hùng đang đối diện với một cái sọ người!
Hơi bàng hoàng, ông bước tới một bước, ánh nến lại đột nhiên bùng lên thật nhẹ và khuôn mặt trong tranh trông lại hết sức dễ thương.
Mạnh Hùng thở dài nhẹ nhơm, bước tới đặt cây nến trên chiếc bàn nhỏ ở đầu giường và khởi sự thay đồ ngủ.
Nhưng khi ông chỉ mới thay được cái áo th́ đột nhiên có tiếng gơ cửa thật nhẹ.
Không kềm hăm được, vị đại úy vừa liếc nh́n bức tranh vừa lên tiếng:
- Mời vào.
Cánh cửa mở ra thật nhẹ, hai người cháu trai của Thảo Sơn ngủ ở căn pḥng cuối hành lang xuất hiện.
Họ ngỏ ư mời ông tới coi cây súng mà họ mới mua ở Luân Đôn.
- Ồ không trở ngại.
Mạnh Hùng vui vẻ nhận lời, nâng cây nến trên tay, chuẩn bị bước ra cửa. Đột nhiên ông hơi do dự, liếc nh́n lên bức tranh. Cái sọ người như đang nh́n ông, nhếch mép cười.
Mạnh Hùng vội cầm cây súng lên, cố nói bằng một giọng b́nh thản:
- Có lẽ tôi nên cầm cái món này theo. Biết đâu tụi ḿnh lại chả có dịp hội kiến với người đẹp áo nâu.
Vượt qua dẫy hành lang tới pḥng hai chàng trai trẻ, đai úy Mạnh Hùng nâng cây súng mới của họ lên trầm trồ và nói rằng lần tới ghé Luân Đôn ông cũng sẽ mua một cây tương tự.
Ba người tṛ chuyện thêm vài phút trước khi Mạnh Hùng ngáp dài:
- Chắc tôi phải đi ngủ mới được. Ngày mai c̣n phải đi nhiều.
Một trong hai thanh niên cười nói:
- Để tụi tôi đưa đại úy về pḥng, nêù không ông có thể bị người đẹp áo nâu bắt cóc lắm à!
Ba người bước ra khỏi pḥng, tiến vào dẫy hành lang mù mịt.
Căn nhà thật tối, chỉ có những tiếng chân phá tan sự yên lặng nặng nề. Nhưng chỉ đi được vài bước, vị đại uư chợt đứng phắt lại, thầm th́:
- Coi ḱa!
Từ cuối hành lang, một bóng người đột nhiên xuất hiện như từ cơi hư vô, trên tay cầm một ngọn đèn, lặng lẽ tiến về phía họ. Đó là một người đàn bà mặc cái áo màu nâu với tiếng áo kêu loạt soạt theo từng bước chân đi.
H́nh thể bà ta mờ mờ ảo ảo. Nhiệt độ trong hành lang đột nhiên sụt xuống như cả thế giới chợt sang đông. Cả ba người đàn ông bất thần run lên v́ rét.
Chợt nhớ là cả bọn đang mặc đồ ngủ, không tiện để một người đàn bà nh́n thấy, "người đàn bà hay một hồn ma", Mạnh Hùng thoáng có ư tưởng khôi hài và kéo tay hai thanh niên bước vội vào một căn pḥng trống mà cánh cửa mở sẵn như chờ đợi.
Ông khép cánh cửa lại, chỉ để chừa độ vài phân. Cả ba núp sau cánh cửa nh́n ra, tim đập liên hồi. Bây giờ, bóng người đàn bà áo nâu đă tiến gần tới cửa.
Đại úy Mạnh Hùng nh́n sững không chớp mắt. Đúng là người đàn bà trong tranh!
Khi tới trước cửa pḥng, nơi ba người đàn ông đang núp, bà ta chợt đứng lại, nâng ngọn đèn lên ngang mặt và cả khuôn mặt đột nhiên thay đổi: Lớp xương sọ hiện lên thật rơ, đôi mắt sáng long lanh biến thành hai cái lỗ đen ng̣m, sâu thẳm, cái miệng không môi trông giống như đáy huyệt.
Đột nhiên, cánh cửa pḥng từ từ mở rộng và người đàn bà áo nâu với khuôn mặt đầy khủng khiếp nh́n trừng trừng vào ba người đàn ông đang run rẩy, cái lỗ miệng đen ng̣m mở rộng thêm, như cố phát ra những âm thanh quái gở nhưng chẳng thành lời.
Trước cảnh tượng kinh hoàng này, ba người đàn ông như chết đứng. Đại úy Mạnh Hùng cố thu tàn lực nâng cây súng lên bắn vào ngực người đàn bà chỉ đứng cách ông không đầy một thước...
Giữa đêm trường, trong căn nhà đóng kín, tiếng nổ vang dội như xé rách màng tai.
Khi khói súng đă tan, vị đại uư nh́n xuống cái xác chết maù me đầm đ́a đang nằm sóng xoải trên mặt đất, nhưng... không có ǵ hết! Không một dấu vết cỏn con nào cho thấy là đă có "một cái ǵ" ở đó. Dẫy hành lang hoàn toàn vắng lặng, ngoại trừ ba người đàn ông đang đứng trong hơi khói nhạt mờ.
Vô cùng kinh ngạc, họ liếc nh́n nhau. Mạnh Hùng lên tiếng trước:
- Rơ ràng ḿnh nh́n thấy... phải không? Hay là mắt tôi trông gà hóa cuốc?
Một thanh niên vừa nói vừa run lẩy bẩy:
- Nếu ông thấy cái mà tôi thấy... Trời ơi! thật là khủng khiếp!
Người kia chợt chỉ vào cánh cửa đối diện:
- Coi ḱa! Có một lỗ đạn trên cánh cửa kia ḱa. Viên đạn đă xuyên qua.. xuyên qua..
Một ư tưởng chợt loé lên trong đầu, Mạnh Hùng nói với hai chàng trai trẻ:
- Đi! Đi lại pḥng tôi coi. Hai thanh niên bước theo ông nhưng trong ḷng vô cùng sợ hăi.
Khi tới cửa pḥng, Mạnh Hùng đẩy cửa mời hai chàng trai bước vào. Cả hai nh́n quanh trước khi bốn con mắt dừng lại trên bức tranh người đàn bà. Một trong hai thanh niên đột nhiên lảo đảo như muốn té khiến người bạn đi cùng phải chụp tay giữ lại.
Nh́n khuôn mặt trắng nhợt của chàng trai với đôi mắt lạc thần, vị đại úy bước thẳng tới trước bức tranh, đưa ngọn nến lên nh́n thật kỹ.
Khuôn mặt người đàn bà vẫn có vẻ b́nh thản như thường, nhưng chiếc áo màu nâu như có ǵ lấp lánh ngay trước ngực. Mạnh Hùng dụi mắt nh́n kỹ, hít một hơi dài.
Phải chăng ông tưởng tượng hay có một cái ǵ khác lạ ở trước ngực, ngay tim người đàn bà trong tranh: Một gịng máu nhỏ đang nhỉ ra làm ướt một khoảng nhỏ của bức tranh. Mạnh Hùng quay lại nh́n hai chàng trai...
NKCM
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội Viên
Đă tham gia: 02 May 2010 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2589
|
Msg 544 of 1439: Đă gửi: 28 May 2010 lúc 10:34pm | Đă lưu IP
|
|
|
KỲ BÍ MỘ TREO GIỮA RỪNG NÚI PA TANG
Đồng bào dân tộc ở A Lưới quan niệm rằng người chết không được chôn mà phải cho tiếp xúc với khí trời để linh hồn được siêu thoát tới cơi linh. Cũng v́ quan niệm này mà mảnh đất chạy dọc dăy Trường Sơn đă ǵn giữ một tập tục kỳ bí: mộ “treo”.
Lần theo những câu chuyện huyền bí pha chất truyền kỳ của tục mộ treo, chúng tôi t́m về A Lưới qua độc đạo QL49 để thỏa trí ṭ ṃ.
Giăng trên sườn núi giữa trùng điệp đại ngàn Pa tang là những chiếc tiểu đất nung, những tấm ván làm quan tài mục nát nằm ngổn ngang. Đó là những khu mộ treo có lẽ độc nhất vô nhị tại Việt Nam.
Phải khó khăn lắm ông Hồ Văn Xếp sáu mươi bốn tuổi mới gật đầu, đưa người khách lạ vào mục sở thị cận cảnh khu mộ treo ở thôn Đụt, xă Hồng Trung. Bởi theo quan niệm của người dân nơi đây: người lạ vào thăm mồ mả sẽ mang xui xẻo đến cho gia chủ.
Ông khoát tay ra hiệu cho chúng tôi theo chân ông sau khi đă xin ư kiến của dân làng. Ông nghiêm mặt cảnh báo: vào nghĩa trang không được nói bậy, không được tự ư làm điều ǵ nếu chưa được phép.
Nghĩa trang treo của thôn Đụt cách làng một quả núi, không có đường ṃn. Chỉ có đôi chân ḍ dẫm và cái đầu nhớ lối rồi cứ thế vạch cây dại mà đi. Khu nghĩa địa hoang vắng là v́ xưa nay người ở đây rất sợ ma, ít khi đi thăm mộ, thậm chí chẳng dám thờ cúng trong nhà.
Trong ánh sáng mờ ảo buổi chiều tà, cả ông và chúng tôi đều bước thấp bước cao, cứ thỉnh thoảng lại dẫm phải một mảnh sành, những mớ vải vóc nhàu nhàu, rồi vài tấm ván đă mục nát. Đó là những huyệt mộ cũ, chén bát, quần áo… của người chết và nắp quan tài.
Nghĩa địa nằm giữa bốn mặt rừng già, từ xa trông lại chỉ thấy vài chục cái piêng, theo cách gọi của đồng bào, nghĩa là lăng, ngổn ngang đủ sắc màu kiểu dáng. Mỗi piêng là khu an táng của một gia đ́nh, gồm nhiều tiểu gỗ hoặc đất nung, đựng hài cốt sắp xếp ngay ngắn theo tôn ti lúc c̣n sống.
Có những tiểu không hài cốt, đó là những tiểu tượng trưng cho những người chết v́ lư do nào đó không t́m thấy xác. Mỗi piêng có ít nhất ba tiểu, bởi theo tập tục mỗi lần cải táng phải từ ba người trong họ trở lên.
Tất cả đều lộ thiên, trơ ráo không một nắm đất phủ.
- Trước đây, khi chết người làng chỉ đào huyệt mộ rồi cho quan tài xuống chứ không lấp đất. Chừ th́ chết cứ chôn đă, ba hay năm năm mới cải táng, làm lễ tạ rồi đưa lên piêng.
Ông Xếp giảng giải.
Trong cái giá sa sắt của hoàng hôn miền ngược và cái lạnh hiu hắt của khu nghĩa địa, một thoáng rùng ḿnh khi nghĩ đến cảnh bên trong những hàng tiểu ngay ngắn đó, đă từng là một con người sống.
Ông Xếp cũng chẳng biết tập tục này có từ bao giờ, chỉ biết là khi đời cha đời ông của ông sinh ra, th́ đă thấy mộ ông cụ ông kỵ đặt trong piêng.
Những người già giải thích: nếu chôn xuống đất th́ linh hồn người chết sẽ bị níu chặt không thể siêu thoát. Những ngôi mộ v́ thế phải để lộ thiên, để linh hồn t́m đến cơi linh thiêng giao ḥa với trời đất.
Mỗi lần cải táng trong họ phải họp và thống nhất cải táng ít nhất ba ngôi mộ. Không như người miền xuôi, mọi chi phí ăn uống, tế lễ, xây piêng, mua tiểu đều do con gái chịu, kể cả những người đi lấy chồng xa.
Người con trai cả chỉ phải thông báo tới họ hàng ruột, họ hàng nhà vợ và cả nhà chồng của chị em gái, nếu không sẽ bị trách cứ. Lễ cải táng là một lễ nghi quan trọng với người nơi đây, lễ diễn ra trong hai ngày một đêm, gia chủ phải gánh mọi khoản rượu thịt, ngủ nghỉ của họ hàng, bạn bè.
Lễ tế gồm một con heo, mười cái chén, bộ quần áo và nhiều đồ thờ cúng khác. Chuẩn bị đủ lễ tế, hài cốt người chết sẽ được thầy cúng bốc lên, cho vào tiểu rồi tập trung về piêng.
Trong hai ngày lễ thanh niên trong làng được tiếp đăi no say, và có trách nhiệm đánh trống khua chiêng và trông giữ hài cốt. Nếu làm mất hoặc để hư hỏng, họ sẽ bị làng phạt tội nặng.
Ông Xếp kể, có lần cả làng hoảng hốt khi một bộ hài cốt đă ba năm, nhưng khi đào lên vẫn c̣n nguyên khung xương, không tài nào cho vào tiểu được. Họ hàng bèn cho vào quan tài mới rồi đặt lên piêng.
Ông nói dạo đó dân làng phải góp gạo, góp heo để cúng linh đ́nh mất ba ngày liền, v́ cho rằng xương c̣n nguyên là hồn chưa thoát, không cúng lớn sợ hồn người chết quấy nhiễu bản làng.
Theo quan niệm của đồng bào Pa tang, nếu từ ba đến năm năm khi cha mẹ chết mà không cải táng, quy piêng th́ người sống sẽ gặp xui xẻo, bệnh tật và thất bát.
C̣n như ông Xếp giải thích: chưa thấy nhà ai gặp xui do cải táng chậm cả, nhưng ở đây hầu như ai cũng theo tập tục này để bày tỏ sự biết ơn với cha mẹ, tổ tiên.
Những người chết mất xác do bị con hổ, con báo ăn thịt cũng phải làm lễ cải táng. Tục cải táng cho những người này c̣n phức tạp hơn. Họ hàng phải đến nơi được cho là nơi người chết trút hơi thở cuối, rải chiếu và bắt con châu chấu cho vào giữa để thầy cúng cầu hồn.
Sau lễ cúng, con châu chấu được cho vào một ống tre bịt kín, chỉ để một cái lỗ to bằng đầu que tăm. Sau một tuần, nếu con châu chấu c̣n sống th́ gia chủ sẽ gặp vận may, không th́ ngược lại.
Chuyện may mắn hay xui xẻo v́ con châu chấu cũng chẳng ai kiểm chứng, nhưng nói như ông Xếp: quan trọng là làm lễ cầu hồn cho người chết, để yên cái bụng những người đang sống.
Dân làng ngày nay đă ít sợ con ma, họ đă học được cách hương khói tổ tiên, học cách đơn giản hóa những tập tục để phù hợp với cuộc sống. Nhưng họ vẫn giữ những ngôi mộ treo như một nét văn hóa tín ngưỡng đặc trưng, đáng trân trọng của người Tà Ôi, Pa Cô, Vân Kiều…
Pa tang: Cách đồng bào dân tộc gọi vùng A Lưới, tiếng dân tộc có nghĩa là vùng đất chết. Tục táng treo hiện c̣n được ǵn giữ ở nhiều xă thuộc huyện A Lưới Thừa Thiên-Huế một huyện miền núi là nơi sinh sống của đồng bào nhiều dân tộc: Kinh, Vân Kiều, Tà Ôi, Pa Cô…
Nguyên Sa
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội Viên
Đă tham gia: 02 May 2010 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2589
|
Msg 545 of 1439: Đă gửi: 28 May 2010 lúc 10:38pm | Đă lưu IP
|
|
|
NGƯỜI 40 NĂM BỐC MỘ MIỄN PHÍ
Đó là ông Trần Viết B́nh xă Thọ Nghiệp, huyện Xuân Trường, tỉnh Nam Định. Sống với cơi “âm tào địa phủ” khi đă ở tuổi bảy mươi mốt, ông nổi tiếng khắp trong và ngoài tỉnh Nam Định
Chúng tôi đến nhà ông Trần Viết B́nh vào một chiều xuân ấm áp. Dáng người ông nhỏ thó đến xiêu vẹo, đôi bàn tay chỉ c̣n da bọc xương, dường như chạm nhiều vào cơi âm tào địa phủ nên trông rất kỳ quặc.
Ngón cái dài gần bằng ngón trỏ, và nhỏ hơn ngón út. Cả mười đầu ngón tay không biết do cáu bẩn hay “phải vía người âm” mà tuyệt nhiên không ai xác định được nó thuộc gam màu nào trong hội họa.
Với hàm răng móm mém, ông bắt đầu kể câu chuyện về cái nghề của ḿnh.
Những năm 1967 B́nh theo anh em trong làng lên Chiêm Hóa, Tuyên Quang, làm nghề xẻ gỗ, cuộc sống cơ cực nơi rừng sâu nước độc đă “vật” chàng thanh niên cơ bắp bằng những trận sốt rét rừng đến tiều tụy.
Trong thời gian này B́nh thường xuyên mê thấy người cha đă mất hơn bốn năm về trước, giục ông mau về quê “xây nhà” cho cụ trong nơi yên nghỉ của tổ tiên.
Nếu không mau về mà làm theo, th́ sẽ chết nơi đất khách quê người. B́nh choàng dậy mồ hôi vă ra như tắm… những người cùng đi biết chuyện, khuyên ông thu xếp về quê xem chuyện mồ mả thế nào, kẻo hối không kịp.
Phần v́ đă đến ngày “rước” cha vào lăng tổ, phần v́ sợ chết nên B́nh mời người về bốc mộ cho cha.
Nhưng thật không may, những người B́nh mời đều đă giải nghệ hoặc đang ốm liệt giường. Bí quá B́nh quyết định sẽ tự tay bốc mộ cho cha, dù thân thể anh đang vàng vọt bởi những trận sốt rét để lại.
Thế rồi từ khi cha B́nh đă “mồ cao mả đẹp” anh thấy trong người khỏe hẳn. Cũng từ đó không hiểu v́ đâu người trong xóm, rồi trong xă, cứ đến nhờ mặc cho B́nh từ chối thẳng thừng rằng, anh không làm nghề bốc mộ.
Nghe B́nh nói thế th́ nhiều người bỏ đi, nhưng cũng không ít người khẩn khoản và hứa với anh sẽ trả công cao gấp đôi, thậm chí gấp ba người khác.
- Nghe người ta nói mà thấy tội nghiệp, tôi bắt đầu làm nghề bốc mộ chứ có phải ham hố tiền bạc ǵ đâu.
Ông B́nh đưa chén trà lên uống và nói với giọng b́nh thản. Ông kể tiếp, hồi đó cuộc sống khó khăn lắm, cơm lo ăn từng bữa chưa đủ, con cái nheo nhóc khóc lóc suốt ngày v́ đói, bà vợ thấy tôi bốc mộ không công th́ tỏ ra bực tức lắm nhưng mặc.
Nhà nào giàu có thuê tôi bốc th́ tôi chỉ lấy chút ít gọi là, chứ nhà nghèo ḿnh đâu nỡ cầm một xu, dù rằng đấy là mồ hôi công sức của ḿnh.
- Cả đời bốc mộ… miễn phí thế lấy ǵ mà sống?
Ông cười khà khà nói:
- Hồi c̣n trẻ tôi khỏe nhất làng, tuy trông nhỏ con thế thôi chứ sức lực th́ dai lắm. H́nh như ḿnh đi “rửa xương” cho người âm, nên các vị ấy phù hộ cho cái sức, nên chẳng ốm đau ǵ sất.
Mỗi lần bốc mộ cho nhà nào, họ cũng mang đến chút lễ tạ, có khi cả tiền đút trong phong b́, nhưng tôi chỉ xin chút lễ cho họ đỡ áy náy, c̣n tiền th́ tôi trả lại.
Ông Trần Minh Tiến, hàng xóm và cũng là người đă từng thuê ông B́nh bốc mộ cho nhiều người trong ḍng tộc cho biết:
- Lăo nhiệt t́nh bốc mộ lắm, ở đâu nhờ lăo là lăo đi, lăo làm rành nghề quá rồi, đến một mẩu xương nhỏ xíu lăo cũng không bỏ sót, người ta yên tâm khi được lăo giúp nhưng lạ là lăo chẳng bao giờ lấy tiền công.
Nhắc đến những kỷ niệm về nghề bốc mộ, ông B́nh chậc chậc lưỡi mấy cái rồi nói có vẻ ái ngại, bởi đời ông đă chứng kiến nhiều cảnh, mà đến mỗi bữa cơm ông không sao nuốt được, chỉ có rượu là có thể lọt vào trong bụng mà không cảm thấy nhạt mồm.
Ông kể, có lần xuống bốc mộ cho một người ở huyện Giao Thủy, nghe người nhà nói đă chôn hơn mười năm rồi, nhưng khi đào lên th́ tôi phát hoảng, lạnh cả sống lưng bởi chưa rữa hết thịt.
Mùi thối bốc lên khiến người nhà họ chạy bán sống bán chết, có người không chịu được th́ nôn thốc nôn tháo. Chỉ có anh con cả thuê tôi bốc là c̣n kiên cường đứng lại, quỳ xuống lạy tôi rửa xương cho cha anh ấy và hứa sẽ trả tôi năm triệu đồng.
Tôi đỡ anh ấy dậy, ái ngại mà nói:
- Việc đă thế bây giờ biết sao, anh đi mua ngay mấy viên băng phiến về đây.
Vậy là ông B́nh tiến hành công việc với hai viên băng phiến nhét mũi để át cái mùi tử khí đáng sợ kia.
Theo đúng lời hứa, sau khi “róc thịt rửa xương” xong, anh con cả cùng mấy người bên huyện Giao Thủy phóng xe đến, mang theo lễ lạt cùng năm triệu tiền công. Đó là khoản tiền lớn có thể nuôi sống ông và gia đ́nh trong những ngày giáp hạt, nhưng ông nhất định không nhận một đồng nào từ xấp tiền ấy.
Ông bảo:
- Tôi làm nghề này là để phúc cho con cháu, chứ không phải để làm lợi để kiếm của ăn.
Bà vợ ông B́nh thấy chồng không nhận th́ tiếc ngẩn ngơ, nhưng sống với với ông bao nhiêu năm bà hiểu cái tính cái nết của ông là trượng nghĩa lắm, thích làm công làm phúc cho thiên hạ mà thôi.
Nhiều lúc trong nhà hết gạo bà cũng bực mà mắng ông là kẻ “ăn cơm nhà bốc mộ… cả tỉnh” ông cười khềnh khệch đồng ư câu ấy với vợ.
Hơn bốn chục năm trong đời bốc mộ, ông từng róc thịt cho hàng chục thi thể và rửa xương cho khoảng trên dưới bốn ngh́n mộ, trong tỉnh Nam Định và các vùng lân cận.
Nay đă ở tuổi bảy mươi mốt, niềm vui lớn nhất của ông trong suốt hơn bốn mươi năm làm nghề bốc mộ, là đào tạo được hơn bảy mươi đệ tử, từ các tỉnh Hà Nam, Thái B́nh, Hà Tây và Vĩnh Phúc.
Ông c̣n cho biết trong làng ngoài xă, nhà ai có đám cưới, đám xin ǵ cũng đều mời ông như một thượng khách.
Tết Mậu Tư vừa rồi, hơn ba mươi người con kết nghĩa, (kết quả của những lần bốc mộ miễn phí) đều về chúc tuổi ông và gia đ́nh.
Đó âu cũng là cái phúc, cái lộc, của một đời hơn bốn mươi năm làm phúc bốc mộ cho người.
Trần Thế Ḥa
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội Viên
Đă tham gia: 02 May 2010 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2589
|
Msg 546 of 1439: Đă gửi: 28 May 2010 lúc 10:40pm | Đă lưu IP
|
|
|
V̀ SAO CÁC THIỀN SƯ BẤT HOẠI SAU KHI MẤT
Bảy mươi tám năm sau khi từ trần, di hài của vị lạt ma cao cấp thuộc phái Phật giáo Đông Sibiri, Dasha Darjo Itigelop vẫn c̣n nguyên vẹn như mô của người sống. Các nhà khoa học Nga xác nhận rằng thi thể của ông không phân hủy và gần như bất tử.
Các phật tử nói rằng, chỉ có những thiền sư cao cấp mới có thể rơi vào một vài trạng thái đặc biệt trước khi chết, và tự gột sạch ḿnh tới mức cơ thể không thể phân hủy.
Khabo lạt ma, một chức danh cao cấp trong giới lạt ma Dasha Dorjo Itigelop, sinh năm 1852 và tạ thế năm 1927. Khi chết ông di chúc lại rằng, quan tài của ḿnh phải được thỉnh thoảng mở ra để xem xét xương cốt.
Vị lạt ma viên tịch trong tư thế thiền trên ṭa sen, cách thức điển h́nh của một thiền sư. Kể từ đó di hài của ông được đưa lên mặt đất ba lần, vào các năm 1955, 1973 và 2002.
Lần gần đây nhất, chiếc quách được mở ra là ngày 11-9-2002, với sự có mặt của các tín đồ Phật giáo Nga và các chuyên gia y tế.
Các nhà sư ở Ivolginsk Datsan kể rằng lần nào cũng vậy, họ thấy cơ thể lạt ma c̣n nguyên vẹn như thể ông chỉ vừa tạ thế.
Sau lần đào mộ cuối cùng, các nhà sư quyết định không chôn cất lại, mà đặt di hài của ông vào một chiếc quan tài bằng kính đặc biệt.
Chiếc quách được để trong một căn pḥng đặc biệt nơi các tín đồ có thể chiêm ngưỡng vị tiền bối. Song người ta cấm, không được chụp ảnh hoặc quay video thân thể ông.
Trả lời báo Nezavisimy Vzglyad, Trưởng pḥng nhận dạng thuộc Viện chuyên gia pháp y Nga, Viktor Zvyagin cho biết, cơ thể của lạt ma giống như của một người c̣n sống.
Da của ông vẫn mềm mại, các khớp có thể cử động và c̣n nhiều yếu tố khác nữa. Đáng ngạc nhiên hơn là các phân tích hồng ngoại về mẫu mô đă tiết lộ rằng, chúng hoàn toàn b́nh thường như mô người sống.
Nhóm nghiên cứu đă kinh ngạc trước hiện tượng bất hoại này, và yêu cầu các nhà sư cho phép họ có được một vài sợi tóc và móng tay của ông để phân tích.
Theo các chuyên gia, có vài nguyên nhân khiến cho các thi hài vẫn giữ nguyên vẹn sau hàng ngh́n năm. Một trong số đó là quá tŕnh ướp xác của tự nhiên.
Viktor Zvyagin cho biết hiện tượng ướp xác tự nhiên được bắt gặp trong các nghĩa địa Nam Phi.
Ngoài quá tŕnh ướp xác tự nhiên, các thi hài c̣n có thể giữ nguyên trạng nhờ được xử lư bằng sáp mỡ và than bùn, khiến cho cơ thể giống như một loại xà pḥng.
Xác vị bác sĩ riêng của gia đ́nh Sa hoàng Botkin được t́m thấy trong trạng thái đúng như vậy. Tuy nhiên, không một phương pháp nào trong số kể trên được dùng để ướp di hài vị lạt ma Dasha Dorjo Itigelop.
Các phật tử nói rằng, chỉ có những thiền sư cao cấp mới có thể rơi vào một vài trạng thái đặc biệt trước khi chết và tự gột sạch ḿnh tới mức cơ thể không thể phân hủy.
Ngoài xác của Khabo lạt ma Dasha Dorjo Itigelop, hiện trên thế giới chỉ có ba thi hài của các nhà sư c̣n nguyên vẹn, đang được lưu giữ ở Trung Quốc, Ấn Độ và Việt Nam.
Rất tiếc cho đến nay vẫn không có một phân tích nào, có thể giải thích một cách thuyết phục, hiện tượng bất hoại của các thiền sư. Mọi nghiên cứu về các xác ướp đó vẫn c̣n trong giai đoạn khai phá.
Pravda
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội Viên
Đă tham gia: 02 May 2010 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2589
|
Msg 547 of 1439: Đă gửi: 28 May 2010 lúc 10:41pm | Đă lưu IP
|
|
|
CHÚC MỪNG SỰ RA ĐI
Nhà văn Lâm Tường Dũ giải thích về việc " chúc mừng sự ra đi của phu nhân nhà báo Việt Định Phương đang gây nhiều thắc mắc trong dư luận.
LTS: Những trang báo cáo phó của gia đ́nh nhà báo Việt Định Phương đều ghi rơ ràng: “Gia đ́nh chúngtôi vui mừng báo tin...”
Khiến cho nhiều người không hiểu chuyện tưởng có sự lầm lẫn. Nhưng không phải. Đó chính là sự thật của một Pháp Môn Niệm Phật Người Văng Sanh, gọi là Pháp A Di Đà.
Tin rằng ngay sau khi hơi thở cuối cùng vừa dứt, th́ linh hồn sẽ được các vị Phật Bồ Tát “tiếp dẫn về cực lạc” nên không có trạng thái “chết”. V́ thế gia đ́nh mong muốn mọi người phải vui mừng, thay v́ đau buồn chia sẻ sự việc ra đi của người quá văng!
Đây là một sự kiện khá đặc biệt, nhiều người thắc mắc, v́ vậy nhà văn Lâm Tường Dũ, người rất hiểu biết về Pháp Môn Niệm Phật Người Văng Sanh, đă dành cho một bài phân tích, giải thích sự kiện trên, để độc giả hiểu thêm về sự việc.
Trong tinh thần đó nhà báo ngỏ lời chúc mừng, góp lời chúc mừng văng sanh đến cụ bà Diệu Hải. “A Di Đà Phật” mừng cụ đă văng sanh cực lạc.
VW: Nh́n vào cáo phó của bà Việt Định Phương, nhũ danh Nguyễn Kim Hà, pháp danh Diệu Hải, mọi người rất ngạc nhiên. V́ cáo phó đăng là: “Gia đ́nh chúng tôi vui mừng báo tin Vợ, Chị, Em, Mẹ, Bà…”
Trong một tờ flyer của gia đ́nh người quá cố, được phát ra tại nhà quàn ghi rơ câu: “Để kính trọng người văng sanh xin chư vị đừng nói một lời phân ưu nào, hăy chúc mừng văng sanh.”
Sự việc này ngược lại với truyền thống của người Việt Nam. Ông có ư kiến như thế nào?
LTD: Đây không phải là truyền thống của người Việt Nam. Đây là truyền thống của người theo đạo Phật, pháp môn A Di Đà. Pháp này rất ngắn, cứ niệm A Di Đà Phật, khi qua đời sẽ văng sanh về miền cực lạc, đi ngay, không có chờ đợi.
Ông Việt Định Phương là cư sĩ Tịnh Hải, phu quân của bà Nguyễn Kim Hà, là người theo pháp A Di Đà. Theo thuyết này người mất đi, niệm A Di Đà sẽ đi ngay, được Phật rước về Tây phương cực lạc liền. Với quan niệm đó, sống là gởi thác là về.
Về đâu, về cực lạc. Như vậy một người thác được về cực lạc, về một nơi vĩnh viễn an vui. Không lư do ǵ một người trở về nơi vĩnh viễn an vui mà lại buồn.
VW: Như vậy không có trạng thái chết, nghĩa là làm sao?
LTD: Không có trạng thái chết. Theo quan niệm của đạo Phật, sống gởi thác về. Nghĩa là không có chết. Xuống dưới thế gian là sống một kiểu sống khác. Hết kiểu sống đó trở về sống một kiểu tốt đẹp hơn.
Theo quan niệm của thuyết A Di Đà, đi về một nơi hạnh phúc miên viễn tại sao phải buồn.
VW: Ông chứng kiến những vị sư tăng làm lễ, họ có bày tỏ theo nguyện vọng của ông Việt Định Phương không, tức là chúc mừng sự ra đi của bà Diệu Hải?
LTD: Có. Ngày hôm qua, thứ Tư, có những vị thượng tọa như Thích Nguyên Lư, một số thượng tọa cao cấp hơn, một số sư cao cấp nữa, khi chấm dứt buổi tụng niệm đă nói rằng, bà Diệu Hải đă chuẩn bị để đi về nơi cực lạc, cho nên nay đi về nơi cực lạc, không có ǵ lạ hết.
- Bà đă chuẩn bị rồi. Cho nên chúng tôi (lời của những vị thượng tọa tụng niệm) chúc mừng. Theo đúng bên đạo Phật là như vậy.
Tiện đây tôi cũng muốn nói, có những sự việc cũng rất mâu thuẫn như “về nước Chúa, về dưới chân Chúa” như bên Công giáo mà lại chia buồn.
Đôi khi tôi cũng có thắc mắc. Được về hầu hạ Chúa được về dưới chân Chúa tại sao buồn? Được về hầu hạ Chúa về dưới chân Chúa là một điều hạnh phúc.
Cũng như bên Phật về nơi cực lạc. Sở dĩ cứ đăng “chia buồn” là do thói quen.
VW: Chia buồn hay phân ưu là một cách nói. Mừng vui cho người ra đi theo thuyết A Di Đà, nhưng chia buồn với người ở lại, bởi v́ người ra đi để lại thương tiếc cho người ở lại. Ông nghĩ như thế nào?
LTD: Nếu chia buồn phải nói cho rơ ràng. Đối với những người c̣n ở lại thế gian, sự mất mát là nỗi buồn.
Cho nên chúc mừng cho người ra đi, chia buồn với người ở lại. Mừng cho người ra đi về nơi an vui.
VW: Về trường hợp cáo phó của nhà báo Việt Định Phương, có phải đây là lần đầu tiên?
LTD: Nếu ai nghiên cứu đạo Phật điều này là điều rất đúng, nhưng xưa nay không có ai để ư. Cáo phó chúc mừng người thân ra đi đây là lần thứ nh́.
Người thứ nhất viết rất rơ ràng: khi quí vị tới với người quá cố, thân xác, quí vị nên chúc mừng và niệm A Di Đà, mừng, mừng, mừng.
Đó là em ruột của ông Việt Định Phương, ông Trọng Viễn, đă có đăng tin mừng khi em của ông ta qua đời.
VW: Như vậy đă có hai nhà báo, Trọng Viễn và Việt Định Phương, hai anh em ruột đă đăng cáo phó chúc mừng?
LTD: Ông em không có theo thuyết A Di Đà. Ông Việt Định Phương đăng cáo phó cho ông em theo h́nh thức chúc mừng.
VW: Ông có thấy rằng có một ẩn ư, một sự bất b́nh thường, chơi nổi?
LTD: Không. Sau nhiều năm tu tập, ông Việt Định Phương cư sĩ Tịnh Hải, mới thấy rằng tu tập có rất nhiều đường.
Đây là một đường rất dễ đi vào cơi niết bàn, một cơi không sanh không tử. Tôi đă theo dơi ông Tịnh Hải chừng mười năm nay tôi thấy rất đúng.
Đi về một nơi miên viễn về một nơi toàn hạnh phúc, tại sao phải chia buồn. Chỉ v́ xưa nay người ta không để ư. Không phải là chơi nổi cũng chẳng có mới mẻ ǵ đâu, chuyện phải xảy ra như vậy. Nhưng người ta đă quen lệ thường hễ thấy người qua đời là người ta nói buồn.
VW: Người Việt rất húy kỵ trong vấn đề tử, nghĩa tử là nghĩa tận rất ít nói về cái chết. Đối với khoa học cái chết chỉ là một sự chuyển hóa, cũng b́nh thường thôi.
Đối với cá nhân ông trong tương lai, khi ông nằm xuống, ông muốn được theo h́nh thức nào?
LTD: Tôi sẽ theo h́nh thức này. Tôi cũng có biết qua thuyết A Di Đà, nhờ ông Tịnh Hải hướng dẫn cho tôi. Cho nên tôi rất đồng ư.
Tôi thấy điều chúc mừng rất thực tế. Cá nhân tôi có thể nói rằng: ông Tịnh Hải có thể đứng trước mặt người sắp qua đời, và biết người đó đă đi về cơi niết bàn hay chưa.
Nh́n cốt mà biết. Làm sao đạt được tới mức đó rất là dài ḍng. Nhưng rất khoa học. Trong tôn giáo có khoa học.
VW: Làm sao có thể biết được biết được người qua đời đă được đức Phật A Di Đà tiếp dẫn về miền cực lạc một cách khoa học?
LTD: Tôi chưa đạt được đến mức đó nhưng cư sĩ Tịnh Hải đă đạt được, nhờ vào kinh nghiệm coi xá lợi người đă mất, sờ vào người sắp mất, thấy được một siêu hiệu nào đó.
Nói chuyện với ông Tịnh Hải sẽ rơ ràng hơn. Tôi sẽ gởi khoảng ngàn trang sách, nếu đọc sẽ thấy trong đó có nói về điều này.
VW: Đối với những người không theo pháp A Di Đà, sự ra đi về thế giới khác có khác hay không?
LTD: Pháp giống như con đường. Thí dụ như có rất nhiều con đường đi tới Mỹ. Có người đi đường biển, có người đi đường bộ, có người đi đường máy bay…
Pháp A Di Đà là một trong những pháp, theo tôi một người không giỏi kinh kệ, đây là con đường đi bằng máy bay nhanh hơn và rất đúng.
Đi bằng những con đường kia cũng sẽ tới nơi, nếu tâm hướng về phía đó, hoặc đời sống ở thế gian theo hướng đó.
Không phải chỉ có pháp này mới đi tới miền cực lạc. Nhưng đây là một trong những pháp, theo ông Tịnh Hải đă kinh qua nhiều chục năm nay, pháp này vừa dễ, và khi người ra đi ḿnh có thể biết được, so với những pháp khác hơi khó và mông lung hơn.
VW: Đối với đám tang người Tàu, họ tổ chức rất ŕnh rang, chiêng, trống, hát. Đó có phải là mừng vui cho người ra đi không?
LTD: Điều đó rất đúng. Họ tổ chức rất vui vẻ, nhạc nhă tiễn người ra đi. Theo thuyết A Di Đà, đúng ra không có loan báo cho ai biết, không cần loan báo cho ai biết.
C̣n tại sao không nên khóc, buồn? Theo ông Tịnh Hải đó là ḿnh lôi kéo người trở về, cho nên không nên làm.
V́ vậy đâu có mặt ông Tịnh Hải ở nơi đám tang. Ông ta ở nhà để mừng. Ông Tịnh Hải đă biết hương linh của phu nhân đă về một nơi miên viễn hạnh phúc, cho nên không có buồn ǵ hết.
VW: Chưa có một ai nói một cách rơ ràng như ông tŕnh bày. Họ sợ bất kính với người ra đi, chạm vào nỗi đau của người ở lại. Tại sao ông lại quyết định nói về vấn đề này?
LTD: Có mấy ngàn trang về thuyết A Di Đà. Đă đọc qua sẽ không ngạc nhiên. Như tôi đă đọc qua mấy ngàn trang. Ai nhận pháp A Di Đà sẽ coi việc chúc mừng là việc phải xẩy ra phải làm.
Mừng một người ra đi về một nơi hạnh phúc là một điều tự nhiên. Ai cần sách A Di Đà, chúng tôi sẽ cung cấp. Sách của ông Tịnh Hải.
VW: Phật giáo Tây Tạng có h́nh thức điểu táng. Để người chết cho chim ăn. Một số người cảm thấy đau ḷng, tại sao để người chết cho chim ăn như vậy.
Quan niệm về tôn giáo, về văn hóa mỗi nơi khác nhau. Ông có nhận xét về tâm linh như thế nào?
LTD: Về tâm linh ai theo tôn giáo sẽ thấy h́nh thức đó là đúng. Mỗi tôn giáo có rất là nhiều pháp. Ai theo pháp A Di Đà, khi người thân qua đời, họ sẽ chúc mừng cho người ra đi về quê hương hạnh phúc.
Muốn về được quê hương hạnh phúc, lúc sống phải như thế nào. Không phải ai qua đời cũng được đi về nơi đó. Nếu đời sống ở thế gian không tốt, khi qua đời, không lẽ lúc đó phải chia buồn, v́ người đó sẽ bị đưa về một nơi tăm tối hơn.
Nhưng v́ sao chia vui với cụ bà Diệu Hải, v́ cư sĩ Tịnh Hải biết rằng, phu nhân của ông ngay giờ phút lâm chung, ông đă biết bà đă đi tới cơi cực lạc. Ông đă tu pháp này và đă đạt được, nên ông biết cho nên ông mừng.
“Để kính trọng người văng sanh xin chư vị đừng nói một lời phân ưu nào, hăy chúc mừng văng sanh.” Đó là lời trong flyer phát ra trong ngày tang chế của cụ bà Diệu Hải. Và các chư tôn đức cũng đă chia vui.
ETCETE RA
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội Viên
Đă tham gia: 02 May 2010 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2589
|
Msg 548 of 1439: Đă gửi: 28 May 2010 lúc 10:49pm | Đă lưu IP
|
|
|
T̀M HÀI CỐT THIẾU TÁ TRƯƠNG PHÙNG
Thiếu Tá Trương Phùng Và Phi Vụ Cuối Cùng
Ngày 29-4-1975.
Đại Úy Trần Văn Phúc pilot A1. PĐ 518, t́nh cờ quen biết tôi sau khi anh đọc loạt bài “Cổ tích Không Quân" tôi post lên web Cánh Thép.
Sau một thời gian hai anh em tôi trở nên thân t́nh như hai anh em ruột, kể cho nhau nghe những tâm sự vui buồn trong cuộc sống, kể cho nhau nghe những kỷ niệm đời quân ngũ ngày xưa….
Rồi có một ngày nọ gần 30-4-2007 anh đă kể cho tôi biết về chuyến bay cuối cùng của đời pilot khu trục của anh: Phi Vụ Cuối Cùng!
Chính nhờ qua chuyện anh kể tôi mới biết đến một vị anh hùng Không Quân của QLVNCH, đă chiến đấu bảo vệ cho đồng bào Sài G̣n Gia Định, và các ban bè chiến hữu cùng gia đ́nh của họ trong căn cứ Tân Sơn Nhứt, thoát khỏi những trận mưa pháo kích kinh hoàng của địch quân, rạng sáng ngày 29-4-1975. Thiếu Tá Trương Phùng.
Nhưng sau khi đă hoàn thành nhiệm vụ, Thiếu Tá Phùng đă mất tích ngay trong giờ thứ hai mươi lăm, của cuộc chiến trong âm thầm bí ẩn.
Gần như không một ai c̣n biết hay nhớ đến anh, ngoại trừ duy nhất một người chiến hữu đă sát cánh cùng anh chiến đấu trong “Phi Vụ Cuối Cùng“. Đại Úy Trần Văn Phúc!
Tôi rất thương căm cho vị anh hùng gần như vô danh "Trương Phùng". Tôi thấy ḿnh đă thọ ơn cứu mạng của anh và muốn làm một điều ǵ đó cho anh, như để đền đáp lại phần nào ơn anh.
Và tôi đă hứa với anh Phúc là tôi sẻ truy t́m TTPhùng, sẻ t́m cho bằng được hài cốt của TT mang về cho gia đ́nh TT thờ phụng.
Hai anh em chúng tôi bắt đầu lục lọi t́m đọc không biết bao nhiêu là bài viết, bút kư, hồi ức của những người că hai phía Quốc, Cộng đăng trên Net có nói về những ngày sau cùng của VNCH.
TTPhùng Hiển Linh
Trong tất că các tài liệu báo chí, bài viết, hồi kư, bút kư…nói về ngày 30-4-75 anh Phúc và tôi chỉ t́m thấy duy nhất một câu đáng chú ư, nhưng lại rất mơ hồ nói về một chiếc phi cơ khu trục bị rớt sáng ngày 29-4-75 .
Đó là trong bài “Tháng tư máu và nước mắt“ đăng trong tập san bietdongquan, tác giả là Sĩ Quan Trưởng Ban hai. Liên Đoàn tám. BĐQ Đoàn Trọng Hiếu có viết:
- Một phi tuần Skyraider được gởi lên vùng, nhưng một chiếc đă bị bắn rớt phía cầu B́nh Điền. Riêng chiếc AC119 yểm trợ cho chúng tôi trên đường về, bị trúng SA7 bốc cháy trên không.
Sau này khi đi tù tôi được biết người phi công dũng cảm ấy là Trung úy Thành tức Thành Campuchia. Xin được một lần tạ ơn anh. Anh đă không bay sang Thái Lan như một vài người đă làm, mà ở lại với chúng tôi. Thân xác anh đă ḥa lẫn vào không gian trong giờ phút hấp hối của Miền Nam.
Anh Phúc có phone cho anh Đại Tá Hiếu và được anh Hiếu cho biết tin này, do một vị đại đội trưởng BĐQ đóng quân ở Chợ Đệm Long An báo cáo về Ban Chấp Hành liên đoàn sáng ngày 29-4-75.
Dù tin tức đó rất mơ hồ nhưng đó là tất că những ǵ mà hai anh em chúng tôi có được về TTPhùng. V́ sáng ngày 29-4-75 duy nhất chỉ có một chiếc A-1 Skyraider của TTPhùng là bị mất tích, chứ không c̣n một chiếc A-1 nào khác bị rớt hoặc mất tích nữa.
Vậy là dựa vào tin tức này tôi quyết định sẻ lên đường đi qua B́nh Chánh nơi có cầu B́nh Điền, để t́m tung tích của chiếc A-1 Skyraider đă rơi hơn ba mươi ba năm trước.
Nhưng tôi cũng chưa biết phải đi tới nơi nào hỏi ai? v́ vậy tôi quyết định chấm một bán kính bốn km xoay quanh tâm điểm là cầu B́nh Điền, để t́m hỏi thăm người dân.
Că tháng trước ngày tôi lên đường qua B́nh Chánh, tôi đă có một giấc mơ mà sau này tôi mới biết là TTPhùng đă hiển linh chỉ vẽ cho tôi phải tới đâu, hỏi ai để có thể t́m ra Thiếu tá.
Tôi chạy xe trên một con đường rất rộng nhưng hoang vắng, không có một chiếc xe nào ngoài tôi ra. Tôi thấy một ngôi chùa bên đường và chợt nghỉ là ḿnh nên vào hỏi vị sư trụ tŕ cao niên, có thể ông sẻ biết và kể lại cho tôi câu chuyện hơn ba mươi ba năm về trước. Về một chiếc máy bay khu trục bị rớt gần đâu đó?
Tiếp tôi đúng là một vị đại sư trụ tŕ cao niên, rất cao đạo với phong thái đạo mạo và một ánh mắt thật nhân từ. Ngài hỏi tôi t́m ai, tôi nói tôi t́m một vị phi công khu trục bị bắn rơi và đă hy sinh ngày 29-4-75 ngay tại vùng B́nh Điền này.
Ông nh́n tôi thật chăm chú như để t́m hiểu sự chân thật của tôi, rồi ông hạ giọng nói nhỏ:
- Ông TTPhùng đâu có bị chết, chính tôi đă cứu ông ấy và đem ông ấy về tá túc tại chùa này từ ngày đó cho tới nay luôn đó.
Tôi sửng sờ kinh ngạc và quá mừng rở trước một cái tin bất ngờ ngoài sự tưởng tượng của tôi, của biết bao nhiêu anh em VNAF và gia đ́nh của Thiếu Tá.
Như vậy! tôi xin phép được gặp Thiếu Tá, vị sư già đồng ư và kêu chú tiểu vào trong hậu liêu gọi Thiếu Tá ra.
Một chú thanh niên dong dỏng cao da trắng rất đẹp trai, với mái tóc hơi quăn dợn sóng (rất giống với di ảnh của TTPhùng mà anh Phúc đă gởi cho tôi) vận bộ đồ bà ba màu nâu ṣng của nhà chùa bước ra, lại thật gần rồi nh́n tôi chăm chú, hỏi tôi bằng một giọng người Huế:
- Chú em là ai mà biết tôi?
Dù tôi đang mặc quần áo civil nhưng không hiểu sao tự nhiên tôi đứng nghiêm lại, chào tay, tŕnh diện như tôi đang là một quân nhân chào kính, tŕnh diện Sĩ Quan cấp trên:
- Tôi Binh Nh́ NTC số quân 74.605.54..phụ trách Phép. Sự Vụ Lệnh. CB thuộc Ban Văn Thư LĐTL. KĐ30 BTTL. SĐ3KQ xin tŕnh diện Thiếu Tá.
TTPhùng gật nhẹ đầu rồi nói:
- Anh tới t́m tôi có chuyện ǵ không?
Tôi không trả lời anh hỏi mà lại nói:
- Sao TT trẻ quá vậy.. em nhớ không lầm th́ năm nay TT đă hơn sáu mươi rồi, sao em thấy TT như chỉ mới ngoải ba mươi thôi vậy?
Thiếu Tá cười rất tươi:
- Ở trong chùa này ba mươi mấy năm nay, anh đâu có lo lắng ǵ chuyện cơm áo sinh kế, vợ con ǵ đâu mà bị già vậy em?
Tôi rơm rớm nước mắt:
- Trời ơi TT ơi.. sao TT không trở về nhà, ba mươi mấy năm qua gia đ́nh TT trông đợi TT từng ngày mà.
TTPhùng chợt trở nên thật buồn, anh nh́n tôi với ánh mắt thật sâu lắng:
- Anh cũng muốn về lắm mà không về được em à!
- Sao vậy TT đừng sợ ǵ hết, ba mươi mấy năm đă qua rồi, không c̣n ai bắt TT đi ở tù căi tạo đâu. Ông Kỳ mà c̣n hiên ngang trở về thăm quê nhà nữa đó TT.
Gương mặt anh càng buồn hơn, anh nói chậm răi nhưng thật rỏ ràng từng lời:
- Anh phải ở lại nơi này đến khi nào anh gặp được em, anh mới trở về với gia đ́nh được...
Tôi giật ḿnh tỉnh giấc nổi gai ốc toàn thân, tai như vẫn c̣n văng vẵng lời anh nói...
Lên Đường
Tôi có kể lại cho anh Phúc biết giấc mơ của tôi. Anh Phúc nói như vậy là anh linh của anh Phùng đă chỉ điểm cho tôi, phải t́m tới những ngôi chùa có những vị sư già trụ tŕ, th́ may ra các vị này mới biết chuyện hơn ba mươi ba năm về trước.
Hai anh em cùng mở bản đồ wikimapia ra, t́m những ngôi chùa nằm trong bán kính bốn km quanh cầu B́nh Điền th́ thấy có hai ngôi chùa:
Một là chùa Pháp Truyền thuộc xă An Phú Tây, B́nh Chánh. Hai là chùa Từ Quang thuộc xă Tân Kiên, B́nh Chánh.
Chùa Pháp Truyền là ngôi chùa tôi t́m đến đầu tiên. Nhưng vị sư già trụ tŕ hoàn toàn không biết ǵ, và ngài chỉ cho tôi qua xă Tân Kiên hỏi thăm, v́ theo ngài được biết, có một chiếc máy bay khu trục bị rơi bên xă đó sáng 29-4-75.
Tôi qua chùa Từ Quang t́m vị sư trụ tŕ, nhưng chỉ gặp ông từ giử chùa, v́ vị sư trụ tŕ đă có chuyến xuất ngoại lo chuyện Phật Sự, chuẩn bị cho đại lễ Vu Lan rằm tháng bảy sắp đến.
Ông từ cho biết ngài trụ tŕ hiện giờ c̣n rất trẻ, chỉ mới ngoài ba mươi tuổi. C̣n vị sư trụ tŕ trước đă viên tịch hồi năm trước 2007, khi ngài đă hơn tám mươi tuổi.
Ngay ông từ chỉ mới hơn bốn mươi và chỉ mới đến ngụ trong chừa mới bảy năm nay, nên những chuyện trước đó ông không được biết.
Ra khỏi chùa Từ Quang, tôi không biết là tôi sẻ lại bắt đầu từ nơi nào và hỏi những ai đây. Chợt nhớ tới trong giấc mơ đêm hôm qua, TTPhùng có "chỉ dẫn“ cho tôi đi t́m Thiếu Tá trong chùa.
Tôi lại đi t́m hỏi người dân địa phương về các ngôi chùa trong xă Tân Kiên. Nhờ người dân tận t́nh chỉ dẫn, tôi đă t́m tới gần như tất că các ngôi chùa, đ́nh thần...để hỏi thăm.
T́nh cờ tôi t́m được một ngôi chùa không tên của hai chị em ni sư trụ tŕ. Có điều lạ lùng sau khi các cô ni sư tiếp tôi, tôi mới biết tôi là người Phật tử đầu tiên được các ni sư cho phép viếng chùa, từ hơn ba mươi ba năm qua kể từ ngày 30-4-75.
Sau hơn một giờ tiếp chuyện cùng các cô ni sư, khi các cô biết tôi đă từng là một quân nhân của KQ VNCH, các cô mới cho tôi biết lư do tại sao các cô không mở cửa đón tiếp khách thập phương.
V́ ngôi chùa này là nơi thờ phụng người anh của các cô, một vị danh tướng của QLVNCH: Trung Tướng Nguyễn Viết Thanh, nguyên Tư Lệnh Quân Khu bốn Vùng bốn Chiến Thuật. Thật là một cơ duyên cho tôi mà không phải ai cũng có được.
Theo lời khẩn cầu của tôi, các cô đưa tôi trở vào hậu liêu để được lạy Tướng Thanh. Trước linh vị của Tướng, tôi thầm cầu khấn xin Tướng linh thiêng phù hộ cho tôi t́m được hài cốt TTPhùng.
Và có thể Tướng đă hiển linh nên khi chia tay tôi, cô Hai trụ tŕ bổng nhiên (?) nói với theo:
- Gần đây có một thánh thất Cao Đài con vô đó hỏi thăm đi.
Và chính tại ngôi Thánh Thất Cao Đài này, tôi đă t́m được một người đạo hữu, là nhân chứng duy nhất đă tận mắt chứng kiến, những h́nh ảnh sau cùng của TT Phùng sáng ngày 29-4-75. Chú Tư Hườn!
Đại Bàng Găy Cánh.
Khi tôi hỏi thăm những người đạo hữu trong thánh thất Cao Đài, có gần hai mươi người nhưng không một ai biết chuyện chiếc máy bay khu trục rơi sáng ngày 29-4-75.
Chợt ông Giáo Hữu chánh quản của thánh thất nói có thể chú Tư Hườn sẻ biết, v́ Chú Tư là dân cố cựu tại xă Tân Kiên này từ xưa đến nay.
Tôi được một d́ đạo hữu trong thánh thất đưa tới tận nhà của chú Tư Hườn, v́ chú đang bị cảm sốt mấy ngày qua. Nghe có người hỏi thăm chú Tư chui ra khỏi mùng tiếp tôi ngay nơi chú đang nằm dưỡng bệnh.
Tôi thăm hỏi bệnh t́nh của chú và sau khi biết chú Tư đă hồi phục gần như hoàn toàn, tôi mới hỏi thăm chú biết ǵ chuyện sáng ngày 29-4-75 có một chiếc khu trục bị rơi ở xă Tân Liên này không?
Chú Tư trả lời thật gọn rỏ ràng:
- Có! Có một chiếc “avion de chasse“ đă đáp xuống ngă ba Bờ Ngựa sáng ngày 29-4-75.
Tim tôi như ngừng đập khi nghe lời xác nhận của chú Tư. Tôi run run hỏi lại:
- Thưa chú Tư, chú có biết tại sao cái máy bay đó bị rớt không?
Chú Tư:
- Không phải bị rớt mà nó đă đáp xuống v́ bị bắn hư máy. Nhà tôi hồi đó là ngay ở phía sau chùa Từ Quang, chỉ cách ngă ba Bờ Ngựa có hơn một trăm thước. Tôi thấy nó (chiếc khu trục) bị bắn cháy máy khói bốc mù mịt, từ từ hạ xuống ngă ba Bờ Ngựa.
Khi máy bay đă hạ xuống an toàn, từ trong máy bay có một người lái chui ra khỏi máy bay. Từ đàng xa có mấy thằng du kích VC chạy lại, có một thằng xă súng bắn bừa về hướng chiếc máy bay.
Tay chỉ huy đă bợp tai thằng du kích này rồi chữi nó:
- Tại sao mày cố sát quá vậy. Người ta đă hạ xuống rồi sao mày c̣n bắn? Vùng này đă là vùng giăi phóng rồi mà. Rồi toán du kích này đă bắt trói cái ông lái máy bay, bịt mắt lại dẫn đi đâu tui không biết.
Khi chú Tư kể tới đây, tôi có linh cảm TTPhùng đă gặp dữ nhiều lành ít. V́ thấy chú Tư đă quá lớn tuổi. Chú Tư Hườn đă chín mươi bốn tuổi, phần nghỉ chú đang c̣n cảm sốt chưa tỉnh táo hẳn nên có thể chú Tư nhầm lẫn các loại máy bay.
Hai tuần sau tôi trở lại nhà chú Tư, và bày ra trước mặt chú một bộ ảnh chụp các loại máy bay khác nhau chụp ở mọi góc độ, th́ chú chỉ ngay vào ảnh chiếc AD-5 Skyraider, và xác định chính là chiếc máy bay “avion de chasse“ này.
Hai Nhà Ngoại Cảm Nguyễn Thanh Mẫn và Bé Năm Xuất Hiện.
Khi chú Tư Huờn kể tới đoạn TTPhùng đă forced landing (đáp khẩn cấp) chiếc AD-5 xuống ngă ba Bờ Ngựa, vừa chui ra khỏi máy bay th́ liền bị bắt bịt mắt dẫn đi đâu chú không biết, tôi đă thấy ánh sáng như vụt tắt cuối đường hầm, không c̣n hy vọng ǵ t́m thấy hài cốt của Thiếu Tá được nữa.
Sau đó tôi vẫn tiếp tục kiên tŕ lui tới B́nh Chánh, lân la ḍ hỏi hết bô lăo này đến bô lăo nọ, với hy vọng mong manh là sẻ t́m thấy những kẻ thủ ác, hay nhân chứng...có thể cho tôi chút manh mối nào về vị trí TTPhùng bị vùi thân hay không?
Ngày qua ngày mọi cố gắng của tôi gần như sắp đến lúc phải kiệt sức, mà chấm dứt trong ray rứt của ḷng tôi. Tôi qua lại ngă ba Bờ Ngựa rất nhiều lần, hơn hai mươi lần, nhưng không hiểu tại sao tôi lại rất thường ghé lại dừng chân ngay ngă ba Bờ Ngựa, đứng nh́n mông lung như đang t́m kiếm một ai đó, mà tôi nghỉ có thể hỏi thăm được chuyện TTPhùng.
Nhưng cũng có rất nhiều lần tôi dừng chân lại đó, đứng giửa trời nắng chang chang, nh́n mông lung mà trong ḷng trống lỏng không biết ḿnh dừng lại ở ngă ba Bờ Ngựa này để làm ǵ nữa?
Lúc đó tôi nào có biết được tôi đang đứng là rất gần, chỉ cách nơi TTPhùng đang nằm chỉ có vài mét...Phải chăng anh linh TTPhùng đang giử tôi lại nơi đó, và Thiếu Tá muốn chỉ cho tôi nơi tôi sẻ t́m được nắm xương tàn của Thiếu Tá, đă bị vùi dập hơn ba mươi ba năm qua?
Và ngay trong thời điểm mà tôi gần như hết hy vọng t́m được TTPhùng, th́ thật bất ngờ anh Nguyễn Thanh Mẫn, nguyên Trung Úy huấn luyện viên phi cơ T41 của TTHLKQ Nha Trang, hiện đang định cư tại Australia từ hơn hai mươi tám năm qua.
Liên lạc với tôi và hứa sẻ đưa nhà ngoại cảm Bé Năm từ Nha Trang vào giúp tôi t́m TTPhùng. Tôi rất mừng v́ trước đó tôi có đọc bài của anh Mẫn viết trong Cánh Thép, kể chuyện anh cùng nhà ngoại cảm Bé Năm t́m được hài cốt của hai cố NT Trung Úy Nguyễn Văn Lộc và Trung Úy Lê Văn Bé.
Bảy giờ chiều ngày 24-10-2008 tôi đưa một phái đoàn gồm anh Mẫn, Bé Năm, con trai trưởng của TTPhùng là Trương Phú Sĩ, cùng các anh đại niên trưởng VNAF đă không quản ngại mưa dông đường xa...đă cùng đến tham gia “phi vụ“ t́m lại chiến hữu này.
Khi tôi chỉ cho phái đoàn nơi TTPhùng đă hạ cánh chiếc AD-5 xuống ngày 29-4-75, Bé Năm đă thay đổi sắc diện từ lúc nào không biết, từ b́nh thường vui vẻ trở nên rất kỳ lạ, gương mặt lạnh tanh với đôi mắt như “đứng tṛng“ nh́n xung quanh nơi hiện trường, mà như đang nh́n về một nơi nào đó thật xa ở chân trời.
Sau một hồi quan sát miệng lẩm bẩm điều ǵ đó không nghe rỏ được, bổng nhiên Bé Năm hỏi tôi có biết TTPhùng tuổi ǵ không?
Tôi không biết nên chở Bé Năm trở vào quán nước nơi că phái đoàn đang ngồi chờ kết quả khảo sát, hỏi con trai Phú Sĩ của TTPhùng.
Khi Phú Sĩ cho biết cha ḿnh tuổi Quư Mùi, Bé Năm cười ngất rồi chỉ ra hướng ngă ba Bờ Ngựa, chỉ ngay con ḅ con đang đứng sát bờ tường bằng tôn của công trường làm đường, nói:
- Bác Phùng đang núp sau con ḅ kia ḱa. Và nơi con ḅ đang đứng chính là nơi bác Phùng nằm.
Sau khi mọi người trong phái đoàn đă ghi nhận kỷ nơi đó, chúng tôi chia tay và hẹn ngày tái ngộ để thật sự bốc cốt TTPhùng.
Ngày 30-11-2008 chúng tôi đón anh Mẫn từ Mỹ trở về, và đưa thẳng anh cùng Bé Năm ra B́nh Chánh để quan sát lại hiện trường một lần cuối, và làm lễ khấn vái cho ngày mai sẻ khởi công động thổ.
Bốc Cốt ThiếuTá Phùng
Ngày thứ nhất 1-12-2008.
Từ sáng sớm các Đại NT Ngân C119. Xuân C7. KQ Thanh và phu nhân. KQ Hùng “cao“ HSQ IO PĐ 821, gia đ́nh của TTPhùng gồm chị Lộc phu nhân của Thiếu Tá, trưởng nam Trương Phú Sĩ, thứ nữ Trương Thủy Tiên đă có mặt tại hiện trường.
Đúng bảy giờ sáng 1-12-08 anh Mẫn đứng chủ lễ cùng với nhà ngoại cảm Bé Năm, lập một bàn lể vật cúng vái anh linh TTPhùng, xin phép bốc cốt của Thiếu Tá.
Sau đó anh Mẫn dùng hai cây căm xe đạp đă được bẻ cong thành chử L, làm hai que cảm xạ, đặt trong ḷng hai bàn tay lật ngữa ngay trước ngực của anh, ḍ t́m vị trí chính xác của hài cốt TTPhùng.
Anh Mẫn rất nhẹ nhàng rón rén, di chuyễn ṿng quanh giới hạn trong chu vi vị trí Bé Năm đă cắm những bó nhang, để chỉ dấu vị trí tương đối của hài cốt, chậm thật là chậm, nín thở để tránh làm ảnh hưỡng tới hai que sắt.
Hai que sắt bắt đầu dao động song song qua lại như hai con lắc, nhưng chỉ một chút sau lạ một điều là chỉ có một que sắt tiếp tục dao động, một que sắt c̣n lại đứng im, hướng thẳng xuống đất như đang bị hút bởi lực từ tính (nam châm) vậy.
Bối rối trước hiện tượng lạ chưa từng thấy này, anh Mẫn ngừng ḍ t́m, dùng cellphone gọi cho Thầy Mạc Đ́a bên Mỹ để hỏi th́ Thầy cho biết:
- TTPhùng bị chôn ở tư thế đầu ở trên cao, có thể là ngồi hoặc đứng. Khi đào nên cẩn thận v́ sẻ gặp phần đầu của TTPhùng trước.
Được Thầy Mạc Đ́a giải tỏa thắc mắc, anh Mẫn lại tiếp tục ḍ t́m, và sau đó xác định vị trí hài cốt của TTPhùng nằm gọn trong một ṿng tṛn đường kính khoảng sáu mươi cm.
Máy đào đất được điều tới và bắt đầu đào với sự trực tiếp chỉ huy của Bé Năm, v́ chỉ có Bé Năm mới biết phải đào xuống sâu bao nhiêu?
V́ không được phép hiện diện lúc động thổ, Phú Sĩ chỉ dám lăng văng gần đó, một lúc sau do quá xúc cảm, Phú Sĩ bỏ ra xa xa hiện trường ngồi khóc.
Một mét.. hai rồi ba mét. Nếu tôi không được Bé Năm báo trước chiều tối thiểu là năm mét, hẳn là tôi sẻ rất hoang mang, v́ làm ǵ có huyệt mộ nào mà lại sâu như vậy.
Khi tới độ sâu chừng năm mét, tôi mới thấy hiện ra mặt đất thật sự của hơn ba mươi ba năm trước, khác hẳn với tầng đất đă được san lấp hiện nay.
Gần trung tâm của hố đào có một gốc cây xoài bị cưa ngang, đường kính gần ba mươi cm. Sau đó người dân cho biết nơi này đă có ba lần đổ đất để nâng cao, bởi vùng này khi xưa rất thấp.
Bé Năm ra lệnh cho máy đào ngưng không đào sâu nữa, và chuyễn qua mở rộng hố đào xung quanh một điểm biểu kiến, đă được anh Mẫn đánh dấu từ trên mặt đất.
V́ hố đào quá dốc dựng đứng, nên đất bắt đầu rỉ nước ra và sụp xuống. Tôi chạy đi mua cừ tràm và mướn người đóng cừ, chặn phên tre để tránh đất bị sụp lở. V́ lúc đó đă chiều tối phải tạm ngưng công việc qua ngày mai, mọi người chia ta, riêng tôi vẫn nán lại để trông coi đóng cừ chặn vách đất.
Bổng có một anh kỷ sư công chánh, mặc quần áo lao động của cán bộ công trường làm đường (ngay gần đó) tới nh́n xuống cái hố mà chúng tôi mới đào, hỏi tôi:
- Các chú t́m ǵ vậy?
Sau khi nghe tôi trả lời là nhà ngoại cảm chỉ cho chúng tôi đào t́m hài cốt người thân, bị mất năm 1975 anh ta chợt hỏi tôi:
- Có phải mấy chú t́m một ông phi công không?
Tôi tṛn xoe mắt nh́n anh ta ngạc nhiên đến nổi không nói nên lời. Anh ta tiếp tục:
- Cháu là con của hai ông bà chủ đất này, hồi xưa là một vườn xoài. Ba của cháu kể lại sáng sớm ngày 30-4-75 ba cháu ra thăm vườn, th́ thấy có một xác người phi công của “quân lực Sài G̣n“ bị bắn chết hồi đêm.
Ba má cháu đă già quá nên không đủ sức đào mồ chôn, nên đă kéo xác ông phi công này cho xuống một cái hố cá nhân (của lính SG đào đầy trong vườn xoài) và lấp đất lại.
Sau đó ba cháu cưa luôn cây xoài gần đó, để không cho rể cây xâm phạm vào xác ông phi công, củng như để đánh dấu nơi ba cháu đă chôn ông ấy.
Chú có thấy cái gốc cây xoài dưới đó không? chú cho đào qua bên tay trái chừng 1,5 mét là ngay chổ ông ấy đó chú.
Sau khi anh kỷ sư này đi, th́ lại có một tay mặt mày bặm trợn ra vẻ như một cán bộ cấp cở của chính quyền chạy xe tới, sau một hồi trầm ngâm im lặng nh́n cái hố, anh ta lại gần tôi nói nhỏ:
- Anh cho đào qua tay trái từ cái gốc xoài đó chừng 1,5 mét là sẻ thấy xương cốt người anh muốn t́m.
Nói xong chưa kịp cho tôi hỏi ǵ hay nói một lời cảm ơn, anh ta lên xe chạy đi mất.
Ngày thứ nh́ 2-12-2008.
Sáng sớm ngày thứ nh́ của cuộc đào t́m hài cốt TT Phùng, tôi và Bé Năm đến chùa Từ Quang xin diện kiến vị sư trụ tŕ chùa.
Ra tiếp chúng tôi là một vị trụ tŕ c̣n rất trẻ chưa tới bốn mươi tuổi, nhưng chúng tôi đă được biết ngài là một vị cao tăng, với rất nhiều công đức cho chúng sinh. Chính ngài đă đặt ra cho nhà chùa một lệ là, cúng cơm và cầu siêu mỗi ngày sáng chiều cho các oan hồn, tử sĩ...
Tại khuôn viên nhà chùa ngài cho xây dựng một cơ sở từ thiện rất lớn, dạy nghề thêu may, điện tử, vi tính, cơ khí sửa chửa xe hơi, xe gắn máy... hoàn toàn miễn phí cho mọi người, bất kể Lương, Phật hay Công giáo.
Chúng tôi có tŕnh bày sơ lược chuyện đào t́m hài cốt của TTPhùng, và tôi kể cho ngài biết giấc mơ báo mộng của tôi, biết ư nguyện của chúng tôi xin ngài giúp cho một hồi kinh cầu siêu tại hiện trường, khi chúng tôi t́m thấy cốt TTPhùng, ngài cho biết chính ngài sẻ ra tận nơi để cầu siêu cho Thiếu Tá.
Trước khi trở lại hiện trường chúng tôi ra chính điện để lạy Phật. Khi nh́n lên bàn thờ trông thấy di ảnh của vị đại sư sáng lập chùa, đă viên tịch hồi năm ngoái, tôi đứng chết lặng sửng sờ, toàn thân nổi gai ốc…
V́ vị đại sư trong di ảnh, chính là vị sư trụ tŕ ngôi chùa mà tôi đă diện kiến trong giấc mơ.
Anh Mẫn cho tôi biết, khi bốc cốt th́ có một quy luật bất biến, nếu muốn thành công th́ phải tuân theo, đó là:
Con số chẳn 2, 4, 6, 8... ngày thứ nhất, thứ ba … th́ khó ḷng thành công.
Chỉ có ngày thứ hai, thứ tư... th́ tỷ lệ thành công là cao nhất.
Và số người thợ trực tiếp đào t́m phải là số chẳn, 2, 4, 6, 8... người.
V́ là ngày thứ nh́ (số chẳn) nên anh Mẫn nói trước là hôm nay sẻ t́m thấy hài cốt TTPhung, nên anh chia nhóm thợ mười người ra thành hai tốp nhỏ, một tốp sáu người và một tốp bốn người, thay phiên nhau xuống hố đào t́m.
Anh Mẫn lại dùng hai que sắt cảm xạ để định vị thật chính xác, một lần cuối trước khi tiếp tục cho đào. Anh lấy dây cột làm dấu trên cây đà sắt vách tôn, ngay tâm của hố tṛn biểu kiến, thật sự c̣n nằm sâu cở hơn hai mét phía dưới chân anh, do đất lở phải kè bằng cừ tràm.
11 giờ 30 máy đào đất tới và bắt đầu mở rộng miệng hố đào hôm qua ra, cho đất đá không bị sụp lở chứ không đào sâu nữa. Khi thấy hố đào đă an toàn không c̣n sụt lở đất, gây nguy hiểm cho công nhân, Bé Năm cho ngừng máy.
Kêu anh em công nhân lấy một tấm vải bạt nylon lớn, che hết că diện tích hố đào khỏi bị ánh nắng rọi xuống, lệnh cho sáu người xuống hố, bắt đầu đào t́m bằng tay.
12 giờ 30 th́ thấy dần dần hiện ra một hố tṛn đường kính khoảng sáu mươi cm, đúng như anh Mẫn đă định vị từ hôm qua. Đây là một hố cá nhân của lính đào trước kia.
Toán thợ tập trung đào t́m trong hố cá nhân này, từng xẻng bùn đất mang lên khỏi hố đều được các anh công nhân ṃ, bóp cẩn thận.
Đúng 12 giờ 45 t́m thấy được mảnh xương sọ đầu tiên. Rồi lại xương sọ…
Ngừng tay ngay lập tức, một tấm vải điều màu đỏ được đem xuống che kín hố tṛn, chờ Bé Năm chạy đến chùa mời vị sư trụ tŕ chùa Từ Quang đến cầu siêu, và đồng thời mời gia đ́nh của TTPhùng đến chứng kiến việc bốc cốt.
Khi vị sư trụ tŕ bắt đầu đọc kinh cầu siêu, và Phú Sĩ con trai trưởng của TTPhùng đến, toán công nhân được lệnh tiếp tục. Từng mảnh xương được đem lên rửa sạch bằng rượu rồi cho vào hủ sành.
Ngoài xương cốt ra c̣n t́m thấy một đoạn dây TAB đeo súng P38, một mảnh nỉ mousse màu đen lót trong helmet (nón bay) những mảnh vở helmet, những mảnh phi bào (áo bay) bị mủn nát, mảnh lớn nhất chỉ bằng cở bàn tay, khi tôi và anh KQ Thanh cố nhẹ nhàng rửa rượu cho sạch, th́ những mảnh phi bào bị tan ră ra như bánh tráng ngâm nước.
Anh Mẫn mang mảnh nỉ mousse lót nón helmet tới cho chị Lộc phu nhân Thiếu Tá xem chị đă khóc ngất, nức nở vuốt ve mảnh nỉ như muốn sờ lại h́nh hài của người chồng kính yêu nay đă không c̣n nữa ...
Theo yêu cầu của chúng tôi các anh công nhân cố t́m thêm thẻ kim bài, giấy tờ tùy thân của TTPhùng, dù các anh em công nhân rất cố gắng, nhưng đă không c̣n t́m thấy được ǵ nữa sau ngần ấy năm bị vùi lấp.
Sau cùng tất că các mảnh hài cốt t́m lại được khoảng chừng 8/10 cái hủ sành mười lít. Tôi xin phép phu nhân và con trai của TTPhùng cho tôi được vinh dự ôm hủ hài cốt chụp ảnh lưu niệm cùng hai người, và giúp mang ra tận xe cho gia đ́nh chở về.
Ngay trong buổi chiều hôm 2-12-2008 hỏa thiêu lấy tro đựng vào tiểu sành, thờ phụng tại chùa Bửu Quang gần nhà của gia đ́nh Thiếu Tá.
Tôi đă thực hiện được lời hứa của tôi với người anh kết nghĩa, Đại Úy Trần Văn Phúc. Tôi cũng đă giúp hoàn thành ước nguyện được "đoàn tụ" với gia đ́nh của anh linh vị anh hùng Thiếu Tá Trương Phùng.
Tôi cũng tự căm thấy nhẹ ḷng khi đă đền đáp được phần nào ơn hy sinh cứu tử của TTPhùng. Xin chân thành cảm ơn Niên Trưởng Không Quân Mạc Đ́a, NTKQ Nguyễn Thanh Mẫn, nhà ngoại cảm Bé Năm và tất că các anh em đă tham gia, góp phần vào thành công việc t́m lại hài cốt của TTPhùng.
Xin chân thành cám ơn anh BĐQ Đoàn Trọng Hiếu, Aiudu, LuuVong đă quan tâm và chia sẻ những thông tin quư báu. Xin chân thành cảm ơn các vị NT VNAF, các vị Mạnh Thường Quân đă hết ḷng hổ trợ tinh thần vật chất cho chúng tôi hoàn thành công việc.
Và trên hết xin cúi lạy tạ Ơn Trên, cùng anh linh các vị anh hùng liệt sĩ đă pḥ hộ giúp đở cho chúng con.
Nguyễn Toại Chí
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội Viên
Đă tham gia: 02 May 2010 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2589
|
Msg 549 of 1439: Đă gửi: 28 May 2010 lúc 10:50pm | Đă lưu IP
|
|
|
MA ÁM NHÀ TRIỆU PHÚ
Ông Rashid ba mươi hai tuổi, là một triệu phú với tổng tài sản khoảng hai mươi lăm triệu đô la. Khi mua biệt thự Clifton năm mươi hai pḥng, tại Nottinghamshire vào tháng 11 năm 2006, với giá ba triệu sáu trăm ngàn đô la, ông đă nghĩ đó là nơi hoàn toàn xứng đáng cho cuộc sống, của một triệu phú như ḿnh.
Nhưng chỉ sau tám tháng cư ngụ tại đây, ông và gia đ́nh đă phải rời bỏ cả ṭa nhà. Ông cho biết, hàng loạt hiện tượng ma quỷ xảy ra trong ngôi biệt thự, chính là nguyên nhân.
- Những con ma không muốn cho chúng tôi ở đây. Ông nói.
Hiện tượng ma quái đầu tiên xảy ra chỉ vài giờ sau khi cả gia đ́nh gồm: ông, cô vợ Nabila hai mươi lăm tuổi, và bốn đứa con của họ dọn đến biệt thự.
- "Có tiếng gơ vào tuờng và tất cả chúng tôi nghe thấy giọng một người đàn ông:
- Xin chào, có ai ở đó không?
Và hai phút sau vẫn giọng nói đó lặp lời. Tôi liền xem xét một ṿng, nhưng cửa sổ và cửa chính đều đang khóa".
Sau sự kiện khó hiểu này, không có ǵ bất thuờng xảy ra cho đến ngày, một cô hầu gái nh́n thấy một cái bóng màu xám ngồi trên giường của cô ta.
Mọi chuyện trở nên càng lúc càng đáng sợ, khi con ma bắt đầu biến thành các con ông Rashid.
- Một lần vợ tôi xuống nhà pha sữa cho con nhỏ lúc năm giờ sáng, và thấy đứa con gái lớn đang xem tivi.
Cô ấy nhận ra có điều ǵ đó kỳ lạ, nên đă lên gác để kiểm tra và thấy con bé đang nằm ngủ.
Cho đến khi chúng tôi thấy những dấu máu xuất hiện trên tă của đứa con nhỏ, vợ tôi nói cô ấy không thể chịu đựng thêm nữa.
Ngôi biệt thự này được xây dựng từ thời người Noóc Măng, có mười bảy pḥng ngủ, mười pḥng khách, mười pḥng tắm, một pḥng tập thể dục và một pḥng chiếu phim.
Vua Charles I đă từng ở đây vào năm 1632. Theo như lời đồn, có một phụ nữ mặc đồ trắng đă nhảy từ một cửa sổ xuống đất chết, và người ta c̣n nói những đường hầm ngầm dưới ṭa nhà là chỗ ở của... quỷ Sa tăng.
Đến tháng tám năm ngoái, gia đ́nh ông Rashid đă dọn khỏi ṭa nhà, nhưng không ai chịu mua lại nó cả.
Với hy vọng đuổi con ma ra khỏi ngôi biệt thự, nhà triệu phú đă cầu cứu Hội Nghiên Cứu Hiện Tượng Siêu Linh Ashfield, trụ sở gần Sutton in Ashfield.
Ông Lee Roberts, người đứng đầu hội và là một sĩ quan cảnh sát đă nói:
- Biệt thự Clifton là nơi duy nhất khiến tôi thấy sợ. Nó mang đến một cảm giác ma quái.
Ông cho biết, hai thành viên của hội đă ngất xỉu, sau khi nh́n thấy bóng ma của một đứa bé trai.
Ông Rashid đă định biến nơi đây thành địa điểm tổ chức đám cưới, nhưng không được cấp giấy phép. Ông phủ nhận tin đồn ḿnh bịa ra câu chuyện ma để cứu cánh cho việc làm ăn thất bại.
Hiện thời ông và gia đ́nh sống tại vùng Wollaton thuộc Nottingham. Ông cho hay, ḿnh chưa bao giờ tin vào ma quỷ cho đến ngày chuyển đến biệt thự Clifton.
Darren Brookes, nhân viên bảo vệ an ninh của biệt thự suốt 5 năm nay cho biết:
Một số nhân viên của ông thẳng thừng từ chối làm việc tại đây v́ sợ. Ông tiết lộ:
- Tôi thường xếp ca cho một số người hoàn toàn không biết ǵ về ngôi nhà này, và chỉ sau một đêm đi trực, họ bỏ việc ngay lập tức.
Lại thêm một biệt thự ma ám nữa vào danh sách những ngôi nhà ma của nước Anh.
ST
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội Viên
Đă tham gia: 02 May 2010 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2589
|
Msg 550 of 1439: Đă gửi: 28 May 2010 lúc 10:53pm | Đă lưu IP
|
|
|
MA
Năm 1958 tôi học ở trường trung học Vơ Tánh, Nha Trang, sửa sọan thi tú tài I. Hồi đó thi thật, học thật nên rất căng. Đậu được cái tú tài phải bỏ nhiều công sức, bỏ tiền cũng không mua được, v́ không ai bán.
Tôi trọ cùng hai đứa bạn học cùng trường, cùng tụng nhiều thứ chân kinh để vượt vũ môn tú tài. Cũng có một ông giáo già dậy bậc tiểu học, tên là Tiên. Cứ theo các ghi chú trong quyển kinh Vạn Vật của bác th́ bác ấy đă trượt tú tài I năm lần.
Lần này, hy vọng sự bất quá tam! Sau khi bù đầu dùi mài chữ trong các kinh quá căng, chúng tôi bầy tṛ cầu cơ, coi như một môn thư dăn tinh thần, cốt để mua vui.
Đại khái, khi cầu cơ, người ta ghi các mẫu tự trên môt tờ giấy lớn, bên trái, phía dưới ghi chữ Ma, Quỉ, bên phải ghi chữ Thần, Thánh. Người ta dùng một miếng gỗ nhỏ, h́nh trái tim, ba hay bốn người, nam và nữ càng tốt.
Cùng đặt ngón tay trỏ vào, thắp một nén nhang, đọc một bài khấn ngắn, các vị bên kia thế giới sẽ ứng và đẩy cơ di chuyển, phần nhọn của cơ chỉ lần lượt vào các chữ cái, ghép lại thành câu làm phương tiện truyền thông.
Chuyện lăng nhăng nhiều. Chúng tôi căi nhau cũng lắm. Nhưng cũng có những điều làm chúng tôi hơi bị giật ḿnh, không tin cũng chẳng được. Nay, sau hơn nửa thế kỷ, nhân người ta đang ồn lên về vụ Trai Đàn Giải Oan, ngồi viết lại chuyện này, bảo đảm là sự thật. Tin hay không tin, tùy!
Một buổi tối cầu cơ, sau vài chuyện lăng nhăng, cơ chạy rất nhanh, ghi những chữ lộn xộn, ghi được trên hơn trang giấy, không ra câu chữ Việt nào cả. Chúng tôi chọn sinh ngữ I tiếng Anh, tiếng Pháp là sinh ngữ II nên gần như dốt đặc, sức mấy mà đặt bút thành văn!
Chúng tôi cầu cứu bác Tiên, phái cựu học, giỏi tiếng Tây, đọc các tiểu thuyết tiếng Pháp dễ dàng. Xem xong, bác ấy phán:
- Ma Tây chúng mày ạ!
Bác ấy viết lại th́ quả là một bài văn Tây! Nay tôi không nhớ lại được bài văn ấy. Đại khái, vị ấy xưng tên là Bernad, trung uư, tử trận trên một ngọn đồi ở Điện Biên Phủ. Ư bài văn khuyên chúng tôi phải sống cho đàng hoàng, lương thiện, để tránh bị kẹt về sau.
Tóm lại là phải làm lành, lánh dữ, giống như bố mẹ tôi vẫn dạy, chẳng có huyền bí, linh thiêng ǵ. Nhưng hồn bác Bernad giáng cơ là thật, không thể chối căi được! Và bác ấy cũng rất đáng kính.
Cũng có lần cụ Nguyễn Khuyến nhập cơ. Chúng tôi hỏi cụ năm nay Bộ có ra đề thi về cụ (trong chương tŕnh Việt văn) hay không?
Cụ nói có, rồi ban cho chúng tôi một bài thơ thất ngôn bát cú. Quả thật thời ấy khả năng của chúng tôi ghép được mấy câu thơ lục bát tán gái cũng không xong, huống hồ là thơ Đường!
Tôi không nhớ bài thơ ấy, đại khái có ư khuyên chúng tôi phải chăm học và ăn ở cho tử tế. Năm ấy, môn thi Việt văn có đề tài về Cao Bá Quát. Thế là hai đứa bạn tôi trượt! Có lẽ là thiên cơ bất khả lậu chăng?
Nhưng chắc chắn là cụ Nguyễn Khuyến có nhập cơ và dù tây hay ta, cũng có một lời khuyên ăn hiền ở lành, sống với nhau cho tử tế.
Từ đó, chúng tôi không dám cầu cơ nữa, sợ nhân tùy hứng, có những lời xúc phạm các quí ngài bên kia, là không xong! Và chúng tôi, mỗi lần nghĩ điều ác, làm việc ác, nói lời ác lại nhớ đến lời khuyên của quí vị bên kia cũng tự hăm bớt lại.
Cách nay khá lâu, báo Tuổi Trẻ trong nước có đăng một phóng sự về Nghĩa Trang Trường Sơn. Chuyện dài ḍng, có nhiều khí thế, khẩu hiệu. Nhưng có một chi tiết người đảng viên trung kiên trưởng nhóm chăm sóc nghĩa trang kể rằng:
- Nhiều khi trời tối, đi tuần, nghe rơ ràng lời chào Đồng chí có khoẻ không.
Có lẽ cũng (hơi) xạo! Tấm thân kết hợp bởi tứ đại vô thường do duyên khởi nên cũng là vô thường, sinh diệt chỉ là chuyển hóa. Con người bị luật vô thường chi phối khi chết thân xác do tứ đại duyên sinh đành bỏ lại.
Chỉ có thần thức ra đi rồi tùy nghiệp lực đẩy đưa tái sinh vào sáu nẻo luân hồi. Các anh em bên ấy c̣n trụ được vào cái vật chất (cái sắc) nào mà phát ngôn chào các đồng chí làm cho các phóng viên sợ dựng tóc gáy?
Các phóng viên ấy sợ ma! Có người cho rằng những tiếng chào ấy là do đám ma người phát ra để chộ, để dọa những ai ṭ ṃ, kiểm tra, phát hiện những gian dối trong việc xây dựng các nấm mồ tử sĩ, khai khống, xây mộ giả để kiếm tiền mà dư luận tố giác.
Những số tiền bất chánh kiếm được từ những ngôi mộ trống ấy rồi cũng là vô thường sắc tức thị không ráo trọi và bọn ăn gian thoát sao được luật nhân quả!
Trong cuốn Cổ Học Tinh Hoa do cụ Nguyễn văn Ngọc dịch có chép một chuyện ma:
Một người cực khổ quá v́ nạn tham quan ô lại, chịu không nổi nên trốn vào núi. Một hôm, vừa ra khỏi hang, gặp ngay một con ma lưỡi dài trông rất dữ. Kẻ trốn đời sợ quá, qú lạy mà rằng:
- Lạy ông ma, xin tha mạng cho con.
Ma cười:
- Tại sao anh lại phải trốn vào đây.
Người kia trả lời v́ tham quan ô lại, v́ bị người áp bức, khổ quá nên phải trốn vào đây. Ma lại cười:
- Thế th́ người làm ngươi khổ hay ma làm ngươi khổ?
Rồi cười mà bỏ đi.
Trong kinh Hoa Nghiêm có kể năm mươi thứ ma người, ma tâm, được xếp loại thành mười thứ, gọi là thập ma rất đáng ngại, do năm ḷ sản xuất có tên là ngũ uẩn (sắc, thọ, tưởng hành, thức) sinh ra.
Trong số, có thứ ma sở tri chướng có lẽ là dữ nhất. Ma này bám chấp vào cái gọi là kiến thức, vào niềm tin, lư tưởng vững chắc, vào chân lư không thể nào sai, không dời đổi, tiến lên (giành, cướp) thắng lợi, mọi lợi quyền ắt sẽ về ta.
Kinh không kể các thứ ma bên kia nên chẳng có ǵ phải sợ. Trong truyện ngắn Chị Cả Bống, một tác giả kể chuyện một người suốt ngày, từ sáng mới tỉnh dậy cho tới tối phải đối phó với bao thứ ma người, muốn xin vào tù cùng những người tử tế, lại hết chỗ.
Thương thay! Trong đời thường, cảnh người làm khổ người th́ nhiều, rành rành trước mắt th́ không biết sợ. Chuyện ma làm khổ người th́ chỉ nghe nói thế, lại sợ.
Thật là lầm lẫn, cũng...đáng thương thay! Kinh Hoa Nghiêm cũng dạy rằng, các thứ ma người rất sợ bốn chữ Chính Đại Quang Minh. Chỉ cần niệm kinh ấy là mọi thứ ma người đều phải tiêu trừ.
Trở về chuyện cầu cơ kể trên. Thực ra chuyện này cũng không có ǵ lạ. Tín đồ đạo Cao Đài (dĩ nhiên vơí h́nh thức trang nghiêm, thành kính) cũng dùng cách giáng bút của thần linh. Việt Nam có các môn phụ tiên, lên đồng nhập cốt... làm cách truyền thông giữa hai thế giới.
Vào thời chủ nghĩa vô thần c̣n hăng, gọi Trời là thằng, thằng Trời đi chỗ khác chơi. Để cho Nông hội thay Trời làm mưa, rất vẻ vang th́ các vị lên đồng, gọi hồn, cúng kiếng cầu phúc, bói toán, phụ đồng cốt các Cô các Cậu đều đi tù cả.
Ngày nay, người ta đang đổi mới cho đúng trào lưu tiến hóa của nhân loại th́ các kiểu cúng sao giải hạn, cảnh khấn vái các quí vị bên kia xin gia hộ, độ tŕ, cứu giúp... rất thịnh.
Trong ngày giỗ tổ Hùng Vương vừa qua ở Phú Thọ, có cảnh các bà lên đồng rất qui mô, đẹp, được tôn vinh là một h́nh thái văn hóa dân gian cổ truyền của dân tộc. Cũng một h́nh thức tin ngưỡng, trước kia ŕnh ṃ mà tóm, nay lại khen là văn hóa dân tộc, quan tha ma bắt thật không thể hiểu được!
Ở các nước phương Tây, cụ thể là ở Pháp, các thiên phóng sự nghiêm túc về các trường hợp tái sinh rất nhiều, viết ra hàng đống sách.
Gần đây, có trường hợp một em bé Cameron Macaulay sáu tuổi ở thành phố Glasgow (Anh) nhớ lại tiền kiếp của ḿnh trên đảo Barra, trong vịnh Cockleshell (Anh) thấy lại người cha trong tiền kiếp đă chết v́ tai nạn xe cộ, ngôi nhà đá trắng bên bờ biễn nay đă sụp đổ, mẹ cậu và các anh chị em đă phiêu bạt nơi nào.
Cả một ê-kíp phóng viên truyền h́nh, chuyên viên điều tra đă đi đến kết luận là đúng.
Một em nhỏ ba tuổi ở Tây Ban Nha được xác minh là tái sinh của một đại sư Tây Tạng rất nổi tiếng. Nay với sự chấp thuận của cha mẹ (cũng là phật tử) em được đưa sang tu học trong một trường đặc biệt dành cho các vị tái sinh ở Ấn Độ.
Hay trường hợp một người Anh xác định được tiền kiếp của ḿnh đă chết v́ một nhát dao đâm lén từ phía sau, trong một trạm gác từ trăm năm trước Tây lịch.
Người ta đă xác minh là đúng qua các kết quả khảo cổ, các tài liệu lịch sử, các cuộc phỏng vấn.
Một người, dù chỉ có vốn kiến thức cơ bản về giáo lư nhà Phật cũng hiểu rằng sinh để diệt, diệt để sinh.
Mỗi người phải chịu trách nhiệm về hậu quả thiện ác của các việc ḿnh làm, điều ḿnh nghĩ, lời ḿnh nói (ba nghiệp thân, khẩu, ư), vào đời với nghiệp, ra đi cũng chỉ mang theo nghiệp và tái sinh cũng do nghiệp lực thúc đẩy.
Không ai trốn thoát cái bóng của ḿnh. Trong khoảng 49 ngày, thần thức, do nghiệp lực thúc đẩy, sẽ nhập vào một cái phôi mà tái sinh vào một trong sáu cửa (lục độ), tiếp tục ṿng sinh tử luân hồi.
Có những cái chết bất đắc kỳ tử tạo ra những t́nh cảm u uất, giận hờn (cho cả người sống lẫn người chết) làm cho thần thức vương vấn, bám chấp vào không sao siêu thoát được.
Gọi chung là những oan hồn, chỉ có thể giải kết bằng tâm từ bi và cầu viện đến tha lực để giải thoát và tái sinh.
Thế th́ những người ở cơi bên kia chẳng qua cũng chỉ là ông bà tổ tiên, anh em, đồng bào ḿnh c̣n những niềm u uẩn, bám chấp chưa siêu sinh được nên phát, chúng ta phải có ḷng gần gũi thương yêu, kính trọng, cầu nguyện cho các vị bên kia sớm giải thoát.
Không nên sợ. Chỉ đáng ngại cho những người c̣n sống đă phạm tội ác không sao tránh khỏi luật tối thượng nhân quả. Chỉ có hành tŕ sám hối và ḷng từ bi mới giải thoát được cho họ.
Chuyện đời hễ có oan th́ cũng có ưng, cho ḿnh là phải th́ ắt có kẻ trái (theo ư ḿnh). Cách nh́n nhị biên chấp ngă như vậy ắt sinh...căi nhau, thù ghét nhau, đánh giết nhau.
Trang Tử bảo hai con đ̣ đụng nhau, nếu đ̣ trống th́ chỉ than xui quá, nếu trên đ̣ có người th́ ắt gân cổ mắng nhau, thậm chí sinh đánh nhau.
Chung qui cũng chỉ tại có người mà ra. Nhà Phật bảo ấy là cái ngă, bám vào th́ đứng hai bên bờ sông mà chửi nhau, gọi là cái nh́n nhị biên.
Một thiền sư kể một chuyện ẩn dụ:
- Hai người học tṛ đều rất yêu quí thầy nhưng ghét lẫn nhau. Thầy đau chân, hai người, mỗi người một bên, cùng bóp chân cho thầy. V́ ghét nhau nên khi thấy đối phương sắp chữa lành cho thầy th́ đập gẫy chân thầy để cho kẻ kia phải bóp tiếp... cho bơ ghét.
Đây là chuyện thiền, cảnh hai phái tiểu thừa đại thừa chống nhau. Mẹ Việt Nam cũng có những đứa con yêu ḿnh như thế, nên chân bà cứ gẫy hoài, đau hoài. Ai khuyên can th́ bị mắng là theo thằng bên kia!
Tôi c̣n nhớ trong các lần cơ giáng, chắc chắn không bao giờ các quí vị bên kia cho những câu nặng nề đả kích một ai, không có những câu mang tính căm thù, chửi rủa thô tục điều ǵ. Chỉ có những câu lành.
Có lẽ các vị ấy đă thoát bị vây bủa bởi tầng tầng lớp lớp những tấm màn vô ḿnh, sau khi đă rũ bỏ bên bờ sinh tử mọi thứ cờ quạt khẩu hiệu, chủ nghĩa, hận thù, kỳ thị, tự cho là chỉ có chúng ông là đúng, có quyền, đại lư độc quyền buôn bán chân lư, kiểu Ai mua trăng tôi bán trăng cho của Hàn Mặc Tử!
Minh Minh
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội Viên
Đă tham gia: 02 May 2010 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2589
|
Msg 551 of 1439: Đă gửi: 28 May 2010 lúc 10:56pm | Đă lưu IP
|
|
|
THẤT SƠN THẦN QUYỀN
1. SỰ THẬT VỀ MÔN PHÁI THẤT SƠN THẦN QUYỀN
Thất sơn Thần quyền có những kiểu tương tự như Rung động thư giăn của bộ môn Năng lượng Cảm xạ, tuy nhiên Cảm xạ là phương pháp "tự lắng nghe chính ḿnh" và không phải cầu cạnh bất cứ thần thánh hay phật nào cả.
Dưới đây tôi sẽ thuật lại một câu chuyện có thật mà anh bạn Pháp sư từng chứng kiến. Qua đó sẽ hiểu rơ hơn về vị thần trong thần Quyền. Các vị cũng là những người có nghiệp vơ nhưng chưa dứt bỏ được nghiệp nên muốn trường tồn cùng thời gian.
Các câu thần chú dùng để đọc chính là những lời hiệu triệu cho phép các vị Thần nhập vào Cơ thể ḿnh để các vị tùy nghi sử dụng. Do vậy vơ sinh TSTQ có nhiều khả năng đặc biệt ngoài khả năng thực của ḿnh (được thần lực trợ giúp th́ phải khác chứ).
Tuy nhiên khi đệ tử Phạm giới cấm hoặc làm điều xấu th́ cũng sẽ bị Thần trừng phạt rất nặng tay v́ các vị vẫn c̣n sân hận nhiều như câu chuyện dưới đây.
Có một ông Thầy lại thăm huynh đệ có người con học Thần quyền. Trong lúc ông Thầy và người Cha đang nói chuyện, bỗng nhiên có một tiếng hét thất thanh buồng bên vọng sang.
Người Thầy và người Cha lật đật qua buồng bên xem chuyện ǵ xẩy ra th́ thấy người con trai bàn tay đang nắm chặt theo thế Kim Cang quyền, đôi tay không ngừng run rẩy. C̣n người vợ th́ la lên rằng: anh tính xé xác con tôi.
Người Thầy và Cha liền kêu đứa con ra ngoài nói chuyện. Người Thầy nói: mày học Thần quyền mà lại vào hốt phân nên ông Thần chịu không nổi, ông nổi điên và có hành động như vậy.
Ông Thầy nói chuyện với ông Thần trong xác đứa con đối trước bàn thờ: Xác đệ tử ông nhỏ dại, ông tha cho nó v́ nó không hiểu và tôi thỉnh nước Phật Chuẩn Đề cho ông hưởng và bỏ qua cho nó.
Vị Thần liền gật đầu.
Ông Thầy chú nguyện Chú Chuẩn Đề vào ly nước và đọc chú hồi hướng xong đưa cho ông Thần. Ông Thần liền cầm ly nước xá trước ngôi Tam bảo xong rồi uống xuất ra khỏi cái xác của đệ tử.
Sau này người vợ chịu không nổi phải bỏ ra đi v́ hay bị chồng đánh đập thường xuyên (thật ra ông Thần tà trong người đánh thẳng tay, v́ đệ tử hay phạm luật do người vợ. Khi xác đệ tử bị hành có khi th́ đập đầu vô tường, có khi th́ đấm vách tường, khi th́ đập cữa cũng do ông Thần quở phạt)
Đó là hậu quả của người học mà không hiểu qui luật của mấy vị Thần th́ rất là nguy hiểm. Đa phần khi c̣n thanh niên th́ ham học Thần quyền v́ thích múa vơ mà chưa nghĩ đến hậu quả về sau khi có vợ có con.
Lại cũng ông Thần quyền trên và vị Thầy kể lại chuyện người con bắt ấn đ̣i đánh cha, mà người cha cũng có phần căn nói tiếng âm.
Một bữa nọ, t́nh cờ vị Thầy vào thăm người cha, thấy hai cha con đang bắt ấn sửa soạn đánh nhau (đấu phép). Vị Thầy liền can và nói với người con, xác của ông Thần rằng:
- Ông tuy giỏi hơn người cha, nếu ông đánh phép th́ ông sẽ thắng. Nhưng xác của ông sẽ đọa A-tỳ muôn kiếp, v́ theo luật là con đánh cha.
Quay qua người cha vị Thầy nói:
- ông không được chửi cái xác này, dù nó là con v́ trong xác đó có Thần quyền, nếu ông chửi nó chính là ông chửi ông Thần.
Vị Thầy liền nói với ông Thần:
- Ông phải nghe lời tôi mà bỏ qua.
Ông Thần c̣n muốn chưa chịu, vẫn hậm hực.
Vị Thầy liền đọc Bạch Y thần chú cho vị Thần nghe, và giải thích sắc lịnh Quan âm “Thiên-la thần, Địa-la thần nhân ly nạn nạn ly thân nhất thiết tai ương hóa vi trần”
- trên 36 tầng trời, dưới 72 tầng địa ngục đều phải hộ tŕ phục lịnh, nếu ai hộ tŕ phục lịnh bài chú này th́ công đức vô lượng về hộ tŕ chánh pháp, nếu ai bất tuân sẽ bị mất Phước thần sau này sẽ bị đọa!
Nghe xong vị Thần liền rụt tay lại và tỏ ra ra hoan hỉ. Vị Thầy liền đọc chú hồi hướng cho vị Thần. vị Thần liền xá và xuất ra khỏi xác người con.
Người Cô ruột ngồi kế bên, liền đứng dậy tát lia lịa vào mặt người con và rủa “đồ bất hiếu”. Người con nước mắt lă chă, qú xuống xin lỗi cha mẹ và cô “con không cố t́nh”.
Lại cũng ông Thần quyền và vị Thầy trên:
Một bữa nọ cái xác bị hành, cứ đập đầu vào tường, vị Thầy đến chơi bắt gặp, liền khuyên vị Thần hăy từ bi hỷ xả cho cái xác v́ c̣n trẻ nên ham vui, nên ngài cũng hoan hỉ cho.
Vị Thầy hứa chú nguyện Chú Chuẩn Đề vào ly nước cho ông Thần hưởng, ông Thần liền gật đầu. Hai người lên trước ngôi Tam bảo, sau khi uống nước xong vị Thần xuất ra.
Vị Thầy liền ngồi nói chuyện với người con. Bỗng cặp mắt người con trợn trừng, người con hỏi vị Thầy:
- Thầy có chữa con khỏi hết không?
Vị Thầy liền trả lời:
- Mày hỏi hay là ông Thần đang hỏi?
Chứ thật ra Thần đang hỏi! Vị Thầy liền giải thích:
- Muốn hết tự ḿnh kỉnh hương trước Tam bảo và Cửu huyền sám hối là con lỡ dại học Thần quyền, nay xin ơn trên cứu con cho vị Thần ra khỏi người con th́ Thầy sẽ chữa và ông Thần sẽ ra.
Nhưng bản thân cái xác, tâm vẫn muốn ông Thần trong người, nên vị Thầy không thể nào đưa vị Thần ra được v́ “hữu thỉnh hữu lai, hữu cầu tất ứng”.
Có nghĩa là bản thân cái xác phải tự nguyện thắp nhang nguyện cầu th́ mới chữa được. Vị Thần liền cười và cuối cùng cái xác không thực hiện.
Thần quyền có nhiều môn phái như Ngũ Hổ Thần Quyền, Vạn Thiên Giới Linh Thần Quyền, tôi có bảo mẩu chuyện trên là về TSTQ đâu. Đây chỉ là câu chuyện cảnh tỉnh để các đệ tử luyện thần quyền cẩn trọng trong việc giữ giới hạnh.
Thần Quyền c̣n được gọi là Vỏ Tổ , Phật Quyền , Thần vỏ Đạo...nhưng tựu chung cũng là cấp Thần mà thôi!
Thường kẻ mới nhập môn th́ được ông Thầy dùng nhang khoán Bùa thổi trên đỉnh đầu, tam tinh (trán) hai bên hai lổ tai, trước ngực sau lưng, hai cánh tay, rồi cho môn sinh đó uống một ly nước Bùa có cấp vị Tổ vỏ nào đó theo hộ từ đó.
Và để cho tân môn sinh đó kêu, luyện mỗi ngày cho tới thành thục rồi sẻ luyện môn khác! Sau khi uống xong ly nước phép đó rồi, ông Thầy đó sẻ cho đệ tử ấy đứng chấp hai tay lại, hoặc hai tay cầm hai cây nhang giăng ngang thẳng ra, và đọc câu thần chú để xuất quyền.
Đọc liên tục, đọc đến khi nào người đệ tử thấy người ḿnh chuyển khác lạ, th́ nương theo đó mà luyện, có người lên mạnh, người lên yếu, người chậm người nhanh tùy căn cơ. Và xác nặng, nhẹ.
Đặc điểm của Thần Quyền là bị đánh không đau, sức mạnh phi phàm, ra đ̣n nhanh lẹ và dũng mănh không sợ đao kiếm, roi côn..tay không đở dao, gậy, chém không đứt, đâm không lũng.
Cấm kỵ của Thần Quyền cũng nhiều cái khác nhau giửa các môn phái, tuy nhiên những điều cơ bản chung là:
Không Phản Tổ phản Thầy
Không tửu sắc tà dâm
Không tham lam trộm cắp
Không cậy mạnh hiếp yếu
Không ăn chó, trâu, mèo, khỉ, cá gáy.
Nếu phạm th́ sẻ bị Tổ hành, vật, bắt ăn miểng chai, ngâm ḿnh dưới sông, leo lên tuột xuống một cây dừa, cây đa cao nào đó...trầy sát cả ḿnh mẩy, khi đó phải có những người trong Môn Đạo đến đọc Chú đốt nhang xin giải th́ mới hết!
Thần Quyền lên nhập xác có thể đánh Hầu quyền, Long quyền, Hổ quyền, Ưng quyền..nói chung là thập bát ban vỏ nghệ cùng các thứ binh khí, chỉ có phi đao tui chưa có dịp thấy qua.
Có kẻ khi Thần về nhập xác phi thân nhảy lên nóc nhà bốn, năm thước như chơi, khi đi bài quyền chuyển tấn, dậm tấn nghe rầm rầm rúng động cả mặt đất, sức mạnh dử lắm, mắt của kẻ Thần nhập xuất quyền lúc đó đứng tṛng, đồng tử không đảo, không liếc ngang dọc chỉ nh́n thẳng, nhưng rất tinh tế không hề ngả, đụng bất kỳ chướng ngại đồ vật nào xung quanh!
Người luyện Vỏ Thần th́ thường có luyện luôn môn Gồng, những người học các môn này thường th́ rất hiền, và không bao giờ ra tay đánh người trước, trừ những kẻ "ba mớ " ngựa non háu đá.
Chỉ để hộ thân và làm việc nghĩa cứu khổn pḥ nguy giúp bá tánh mà thôi, những người luyện lâu môn này cũng có thể biết thêm các thứ: chửa bệnh, mở ếm, gở thư, trừ tà... gọi là nghề văn nghiệp vỏ theo tiếng b́nh dân của họ!
Sau đây là bài chú xuất quyền của Vạn Thiên Giới Linh Thần Quyền :
NAM MÔ A DI ĐÀ PHẬT (12 lần)
NAM MÔ BÁT VƯƠNG PHẬT (9 lần)
NAM MÔ SƯ TỔ HỘI VẠN THIÊN GIỚI LINH (9 lần)
NAM MÔ SƯ PHỤ HỘI VẠN PHÁP TÔN LINH (7 lần)
NAM MÔ ĐẠI HÙNG LỰC CHÍ NGUYỆN ĐỘ TÂM LINH (3 lần )
Độ đệ tử....tên họ tuổi....Thần Quyền vô địch , thần cước vô song ,để đệ tử pḥ tŕ chánh Đạo.
C̣n hai câu chú cuối, xin phép không đăng kẻo mang tội trộm pháp. Phần trên coi như giới thiệu thôi.
Câu chuyện trên là kể về gia đ́nh mà cha học bùa phép con học Thần Quyền. Nhưng v́ ông con nhỏ tuổi ham vui, học thần quyền lại không có người thầy giỏi chỉ dạy, ăn uống nhậu nhẹt phạm giới lung tung cho nên bị vị Thần phạt.
Nh́n chung khi học bất khi mọt môn ǵ mà có sử dụng thần chú, hoặc chịu sự chi phối của thầy th́ tức là ḿnh đă giao phó thân xác của ḿnh cho Thầy, cho môn Phái, thân xác của ḿnh cũng là thân xác chung cho các vị Thần.
Do vậy nếu các vị bắt ăn uống, giữ giới thanh tịnh th́ phải nghiêm túc tuân thủ, nếu phạm giới tất sẽ bị trừng phạt nặng nề.
Ngoài ra cũng có nhiều tà phái cũng lợi dụng huyền thuật để chi phối người khác. Ngay như trường hợp giáo phái AUM bên Nhật là ví dụ điển h́nh.
Không phải tự nhiên mà những người trong giáo phái đó cứ tin tà tà theo ông Thầy. thực chất ông Thầy này cũng đă bị Ma chướng, phải là loại Ma rất cao như Thiên Ma, nhập vào người.
Nhiều người tu hành một thời gian đệ tử theo rất đông, có nhiều tài phép rồi sau đó bị Ma chướng nhập vào làm điều bậy bạ...mất hết uy tín, cái đó đều do bị các ma chướng lớn xâm nhập.
Với người b́nh thường chúng ta, thân đầy ô uế th́ chỉ cần vài loại ma nhỏ như tinh mỵ là đủ chết rùi!
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội Viên
Đă tham gia: 02 May 2010 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2589
|
Msg 552 of 1439: Đă gửi: 28 May 2010 lúc 10:57pm | Đă lưu IP
|
|
|
THẤT SƠN THẦN QUYỀN
2. SỰ THẬT VỀ MÔN PHÁI THẤT SƠN THẦN QUYỀN
Quê tôi ở gần biển, người dân ở vùng này chủ yếu làm nghề thợ mộc, phải làm xa ở các tỉnh có rừng và anh em thợ t́m thấy môn này đầu tiên ở Cao Bằng.
Anh em trong xă hầu hết tập luyện môn này và đấu nhau rầm rầm gây dư luận không tốt, có những đệ tử c̣n bị công an xă bắt giam, bà con không ai ủng hộ v́ những hiện tượng thắp hương, khấn vái và đánh nhau gây mất trật tự làng xă.
Trong đó hai em trai của tôi cũng làm thợ mộc và theo môn này. Điều chú ư đầu tiên, tôi thấy cậu em trai út của tôi tập ngoài vườn.
Em tôi th́ chưa từng học vơ bao giờ, nhưng đi những đường quyền rất đẹp: đá vút cao, ngă lộn người xây xát mà không thấy đau, thậm chí đá vào vật cứng lột cả da chân mà không thấy ngại ǵ.
Tôi bắt dầu t́m hiểu xem có điều ǵ mê tín không? và tôi hỏi các bí quyết của môn này, lúc đó tôi đă vào ngành công an rồi, tôi vào ngành công an năm 1976.
Thế nào là tự do t́n ngưỡng?
-Tự do: là được quyền lựa chọn
-Tín: là niềm tin
-Ngưỡng: là sự ngưỡng mộ
-Mê tín: là tin vào điều không có sự thật
-Chánh tín: là tin vào điều không có sự thật.
Như vậy những điều ǵ mà qua thực tế có thực, làm thực th́ ta không sợ mê tín.
VÀO MÔN
Tôi cũng rất lo một môn vơ có nhiều điều kỳ diệu như vậy mà vẫn nằm trong huyền bí, hay c̣n gọi là môn vơ bí truyền bị mai một th́ sẽ dần quên lăng. Đệ tử ít dần và những người làm được những điều kỳ diệu không c̣n, và thế hệ tiền bối cao tuổi sẽ mất đi th́ tiếc quá!
Người nhập môn ngoài những tiêu chuẩn đă nêu trên th́ khi nhập môn c̣n có những lời thề của môn hay c̣n gọi là môn quy. Nói chung những lời thề thường nêu cao cái đức của con người.
Ví dụ: hết ḷng hiếu thảo với cha mẹ, không phản thầy, không phản môn, hết ḷng hiệp nghĩa, không ham mê tửu sắc...
Điều kiêng kỵ: kiêng thịt chó, thịt trâu, cá chép, bia rượu không uống say.
Sau đó người thầy sẽ thổi hương vào người ḿnh, các vị trí huyệt, chỗ yếu điểm của cơ thể, chố hay tiếp xúc với va chạm sẽ được thổi kỹ hơn và sau đó thầy sẽ cho ḿnh câu thần chú để đọc, câu này sẽ đọc suốt khi tập, khi chiến đấu và khi xin các việc khác.
Ghi chú: thần chú sẽ có loại khi tập luyện. Loại chú độc để hạ địch thủ nguy hiểm.
Người đang vào khi đọc thần chú sẽ có cảm giác ngă đổ xuống, và khi đổ xuống là được, có cả thức ăn riêng khi tập luyện môn này gọi là bùa.
Người mới vào môn này ta ví như đứa trẻ mới sinh ra. Bắt đầu là cựa quậy, rồi lẫy, ngồi dậy, ḅ rồi từ từ đứng dậy và đi chập chững...chạy...
Người mới vào môn này cũng vậy: phải lăn lộn trên mặt đất, cát sỏi đá..tất cả những nơi ḿnh tập. Người lăn ít th́ một ngày, người lăn nhiều th́ nửa tháng đến một tháng.
Nhưng theo kinh nghiệm th́ lăn càng nhiều càng tốt, sau đó chao đảo đứng lên như người say rượu, tay khua khoắng, chân đi chệnh choạng chữ chi, dần dần co duỗi quỳ lộn...đá tạo thành các đường vơ tuyệt đẹp, càng về sau tập luyện có phần nhàn nhă hơn và hơi thở đọc chú phát ra to dần, nghe như bơm xe đạp.
Phần khí trong người phát triển dần, đây là phần chịu đ̣n, chịu lực ngă, thậm chí dộng đầu gối xuống gạch tím cả đầu gối mà vẫn chịu được, có phần về tâm linh giúp đỡ.
Trước khi vào môn này tôi nghe anh em nói khi vào môn sẽ có những khả năng sau: bản thân chịu đ̣n tốt, đ̣n của ḿnh đánh ra mạnh gấp sáu đ̣n thường tựa như có nọc, khó chữa.
Được hộ mạng khi gặp lâm nguy, tự xin được các thế vơ mà ḿnh chỉ biết tên, hoặc muốn đi lại các thế vơ hay khi xem trên phim ảnh. Vào ba tháng là có thể hạ được vơ sĩ.
Khi chiến đấu hầu hết phụ thuộc vào đường quyền của tự nhiên dẫn, chữa bệnh và chữa thương bằng thổi hương.
Có thể ăn được chén bát, bóng đèn, nếu ai muốn tập thêm.
Nếu ai vi phạm lời thề sẽ bị xử phạt tự nhiên.
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội Viên
Đă tham gia: 02 May 2010 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2589
|
Msg 553 of 1439: Đă gửi: 28 May 2010 lúc 10:58pm | Đă lưu IP
|
|
|
THẤT SƠN THẦN QUYỀN
3. ĐÁNH ĐỒNG THIẾP CỦA ĐẠO GIA
Ông Từ liếc nh́n ḍ xét xem tôi có thích thú muốn nghe nữa không. Tôi rất thích thú với những sự hiểu biết rất rộng răi về Thần Quyền của ông Từ, tôi ngồi im lắng nghe ông Từ cất giọng khàn khàn:
- Ông chú hôm nay chỉ nói về Thất Sơn Thần Quyền thôi. V́ ông chú cũng là người ở miền Trung. Khi nói đến môn phái Thất Sơn Thần Quyền, ai cũng phải nghĩ rằng đây là một vơ thuật huyền bí khó hiểu.
Môn phái này phát triển mạnh tại Huế, Quảng Trị và Đà Nẵng trước năm 75. Phái Thất Sơn Thần Quyền có hai ngành:
- Một ngành chuyên về chữa bệnh.
- Một ngành chuyên về quyền cước.
Ngoài ra môn phái c̣n phép khoán sân, khi thượng đài hành giả dùng chân vẻ bùa dưới đất, án ngử giửa đài, nếu đối phương tràn qua tấn công th́ sẽ xây xẩm mặt mày không thấy đường...
Môn phái Thất Sơn Thần Quyền tôn Quán Thế Âm Bồ Tát là Tổ sư và thêm tám vị thần đại diện sư tổ trong công tác dạy các môn đồ. Tám vị thần tên là :
1. Hỏa Hỏa Chơn Chơn
2. Bá Thiên đạo trưởng
3. Ngư Câu Lăo Ông
4. Thanh Trúc đạo trưởng
5. Hoành Thiên đạo trưởng
6. Bá Hành ngũ độc
7. Sa Thiên đạo trưởng
8. Nga Mi lăo tổ
Nếu có người muốn gia nhập môn phái th́ phải: đứng trước bàn thờ tổ (Quan Thế Âm Bồ Tát) xưng tên họ và thề chín điều :
1. Hết ḷng hiếu thảo với cha mẹ
2. Không phản thầy
3. Không phản bạn, xem bạn như anh em ruột thịt
4. Không phản lại môn phái Thất Sơn Thần Quyền
5. Không ỷ mạnh hiếp yếu
6. Không ham mê tửu sắc
7. Không cưỡng bách những người đàn bà đă có chồng con
8. Hết ḷng làm việc nghĩa
9. Không phản đạo
"Nếu con không làm tṛn chín điều thề trên th́ con sẽ bị phanh thây làm muôn mảnh".
Đó là chín điều tâm niệm của môn đồ Thất Sơn Thần Quyền.
Ông Từ như một ông đồ già ngồi thuyết giảng một cách thao thao bất tuyệt. Ông Từ ngưng lại nh́n tôi rồi lại tiếp tục giăi thích:
- Ông chú có nói khi ḿnh học công phu b́nh thường cũng cần tu dưỡng vỏ đức trước cái đă. Đến khi học Thần quyền th́ lại càng có nhiều kiêng kỵ hơn, là v́ trong các môn phái thần quyền th́ ít nhiều, đều có các lời nguyện trước liệt vị tổ sư gia, đại khái như chín đều thệ nguyện trên của môn phái Thất Sơn Thần Quyền.
Môn đồ của Thất Sơn Thần Quyền cũng không được quyền thách thức, và làm chạm tự ái các môn đồ của các vơ phái khác.
Nếu thách thức các vơ phái trước th́ hậu quả là sẽ bị thua, dầu có giỏi cách mấy chăng nữa. Nếu vi phạm những đều thệ nguyện th́ bị trừng phạt, khi về nhà có thể bị mửa, tự ḿnh đánh vào bản thân ḿnh, có thể lao đầu vào vách...
Đó là vơ đức mà phải ǵn giữ, khiêm nhường như ông chú nói nếu không có vơ đức sẽ bị phạt. Ngoài ra người môn sinh c̣n phải kiêng cử ăn những thứ này: thịt chó, thịt trâu, thịt cá gáy, mèo, khỉ, rắn, rùa, bầu, khế.
Lúc này tôi thắc mắc lên tiếng cắt ngang lời nói của ông Từ:
- Tại sao lại phải cử ăn những thứ đó?
Ông Từ nh́n tôi bằng cặp mắt tŕu mến:
- Chó, trâu, cá gáy, mèo, khỉ, rắn, rùa không ít th́ nhiều có giúp ít đến cho nhân loại, hoặc chư liệt vị tổ sư năm xưa, nên v́ ḷng biết ơn nên kiêng ăn.
Thí dụ như Chó th́ giúp giử nhà, là một người bạn trung thành với con người. Trâu th́ bỏ công bỏ sức đi cầy bừa với nhân loại từ sớm tinh sương cho đến khi chiều tối…
C̣n tại sao lại phải kiêng ăn cả trái cây, là v́ trái khế là loại trái có tính khắc kỵ, các môn phái huyền bí đều cử ăn, v́ cái chua của khế sẽ làm tan phép, uổng công tu luyện.
Và theo truyền thuyết trong huyền thuật, th́ bầu và bí đao là những vị ơn của một số tổ, v́ có một số vị là từ Địa tiên tu lên, khi ăn tổ hờn phép không linh.
Những chuyện thần quyền mà tôi đă được nghe và thấy tận mắt cách đây mười năm, như trở lại trong kư ức tôi cái c̣n cái mất, chỉ tiếc không được đầy đủ như bây giờ nên tôi nôn nóng hỏi dồn:
- Vậy chứ những người nhập vào xác ḿnh có phải là những người âm hay không? Có hại ḿnh không vậy?
Cũng với điệu bộ từ từ, ông Từ cầm một tách trà mới rót lên miệng lâm râm khấn vái rồi mới uống. Uống xong tách trà giọng ông có phần bớt khan hơn:
- Những vị tổ đă giáng xuống độ vào xác của môn sinh, làm nên những chuyện huyền nhiệm, hơn khả năng của một người b́nh thường làm được.
Khi môn sinh có thần nhập thân, có thể có năng lực siêu nhiên như gồng chém không đứt, đánh được thập bát ban vơ nghệ.
Có người nhập xác Quan Thánh Đế, Tứ Đại Kim Cang, Huỳnh Cân Lực Sỉ, Na-Tra... tất cả đều là đẳng bậc cấp thánh thần mà thôi.
C̣n như các chư vị Phật và Bồ Tát th́ không bao giờ nhập thân. Các vị Phật và Bồ Tát có hạnh nguyện khác, nếu có cần giúp đở độ sanh, th́ các vị chỉ thị hiện ra chỉ dạy.
C̣n các vị thần thánh, chư liệt vị tổ sư đều v́ ḷng độ tha mà tùy duyên độ chúng sanh, nếu có ai cầu đến chư liệt vị tổ sư. Mổi vị tổ có một hạnh nguyện khác nhau, nên thờ mổi vị phải biết mà kiêng cử, nếu không th́ sẻ bị phạt.
Ông Từ như đi vào suy tư một vài giây rồi lại tiếp tục:
- C̣n một chuyện nữa mà ông chú quên mất, cái tên Thất Sơn Thần Quyền là lấy tên của một vùng bảy núi ở Châu Đốc, một nơi thiên địa chánh khí tràn đầy, hội tụ nhiều điều huyền bí nhất vùng trên đất nước Việt Nam.
Nơi đây cũng đă cưu mang rất nhiều vị tu hành pháp thuật và huyền thuật nổi tiếng. Thất Sơn Thần Quyền được một vị tổ ở Huế phát dương rất mạnh trước năm 75.
Đang nói tới đây th́ có một người ông tuổi trạc lục tuần, thân h́nh ốm yếu, mở cửa hậu liêu bước vào, ông Kỳ là trưởng ban nghi lễ của chùa. Ông thấy tôi và ông Từ th́ liền chấp tay niệm hồng danh Phật đi cùng với giọng Huế rất nặng của ông:
- Nam Mô A Di Đà Phật! Ông Từ năy giờ vẫn c̣n ngồi đây nói chuyện à. Bây giờ đă chiều, xuống tối rồi, tôi nghĩ bây giờ chắc cũng đến giờ ḿnh cúng Thí Thực rồi. Thôi th́ ḿnh cúng sớm cho nó xong.
Ông Từ và tôi đồng chấp tay lên để trước ngực trả lễ:
- Nam Mô A Di Đà Phật.
Ông Kỳ lạnh run lập cập nói:
- Trời bên ngoài lạnh quá. Bàn cúng Cô Hồn bên ngoài lại không có, v́ bị tháo ra để sữa chùa rồi chưa gắn vào lại. Tôi và ông Từ cùng đi cúng Thí Thực bên trong được không.
Ông Từ đứng dậy thủng thẳng trả lời ngắn gọn:
- Chắc được.
Ông Từ cùng chú Kỳ cả hai lên chánh điện, đồ đạc và vật dụng sửa chữa chùa c̣n ngổn ngang trên Đại Hùng Bửu Điện.
Cả hai bắt đầu nghi lễ Thí Thực bên cạnh bàn thờ ngài Hộ pháp ở trong chùa. Tôi th́ dọn dẹp cho mọi thứ dưới hậu liêu lại cho gọn gàng hơn.
Mọi thứ dưới hậu liêu có phần ngăn nắp hơn sau một hồi dọn dẹp, tôi ngồi xuống để tâm lắng nghe những câu Án Thỉnh Cô Hồn vọng xuống hậu liêu từ Đại Hùng Bửu Điện.
Giọng của ông Từ và của chú Kỳ và chuông mơ đều đều ấm cúng vang lên:
Hỡi Cô Hồn trước sau tề tựu
Nghe lời khuyên để sửa lỗi ḿnh
Quán Âm, Địa Tạng oai linh
Thích Ca Phật Tổ, câu kinh giải nàn.
Hỡi uổng tử hồn oan phưởng phất
Noi tâm lành của Phật làm gương
Ta Bà cực khổ trăm đường
Mau tu th́ được Phật thương cứu độ.
Hỡi hương hồn chết ch́m đáy biển
Và bao người ngộ độc bỏ thân
Nghe chuông thức tỉnh dần dần
Đừng ham danh lợi phù trần nhiễu nhương.
Hỡi Cô Hồn chết thiêu chết chém.
Hổ giảo thân bị yểm bị trù
Kíp t́m kinh kệ sớm tu
Khỏi ṿng xích sắt tội tù nghiệp oan.
Hỡi hồn thác trong cơn binh lửa
Chết phong ba, chết giữa núi non
Khi nghe chuông giục boong boong
Hương thơm toả khắp, hồn c̣n nghe kinh.
Hỡi hồn ở đầu ghềnh cuối băi
Nương gió mây, phảng phất lời xưa
Hồn ơi, hồn hỡi tránh chừa
Những người gian ác dối lừa Phật tiên.
Các hồn bị gấu, beo, rắn cắn
Cùng những hồn vắn số vô danh
Hăy nghe kinh kệ ăn năn
Rồi đây hồn sẽ vô ngần thảnh thơi.
Hỡi những hồn v́ lời gièm xiểm
Đă huỷ ḿnh chết lụn căm gan
Sớm nghe Kinh Kệ, lời vàng
Phật liền dẫn lối chỉ đàng hồn tu.
Xin hồn tỉnh hướng về Phật Tổ
Ngài từ bi cứu độ vong linh
Bao hồn sinh tử tử sinh
Hôm nay hồn được nghe kinh pháp mầu.
Sau khi đă thỉnh cô hồn xong, hai ông làm đúng theo pháp đọc chú Phá Địa Ngục, kế đến chú Thỉnh Cô Hồn rồi mới đọc chú Giải Oan Kiết. Sau khi hoàn tất những nghi thức Thí Thực, tất cả mọi người lần lượt đi về.
Ông Từ lại chuẩn bị cho buổi công phu vào lúc bảy giờ tối chỉ có một ḿnh ông. Tối hôm đó trong giấc ngủ ông Từ trông thấy một người h́nh dung diện mạo giống hệt như vị Hộ pháp trên Đại Hùng Bảo Điện.
Ông ta tướng mạo oai nghiêm, thần uy lẩm lẩm trong bộ quan phục thời cổ xưa, thần thái có bộ như giận dữ chỉ tay ra ngoài.
Ông Từ giựt ḿnh tỉnh giấc ḷ ṃ đứng dậy mở đèn lên đặng nh́n xem cho rơ ràng, là ai đă đứng ngay cạnh giường ngủ của ông. Nh́n tới nh́n lui một hồi trong căn pḥng nhỏ rất gọn gàng của ông, nằm đằng sau hậu liêu của chùa. Ông Từ chẳng thấy ai ông lại tắt đèn đi ngủ.
Vài ngày nửa lại trôi qua một cách nhanh chóng. Tối đêm thứ sáu, ông Từ lại thấy vị Hộ pháp trang nghiêm đứng nơi cạnh giường ông chỉ tay ra ngoài. Cũng như lần trước ông Từ lại mở đèn nhưng lại chẳng thấy ai.
Sáng sớm khoảng 7:30 sáng ông Từ vừa mở cửa hậu liêu của chùa th́ đă thấy ông Vinh, hội trưởng chùa Phổ Minh vừa tới. Ông Từ vừa thấy ông Vinh th́ liền hỏi:
- Ông có biết chuyện ǵ xẩy ra không?
Ông Vinh vừa cười vừa nói nữa thật nữa đùa:
- Th́ biết nên tôi mới tới nè.
Ông Từ lộ vẻ không gấp rút:
- Vậy th́ ông nói trước đi.
Ông Vinh vẫn tươi cười:
- Nói vậy chứ thật ra tôi đâu có biết chuyện ǵ đâu. Mới hồi sáng này lúc tôi đang ngủ, th́ tôi nghe có một giọng nói vừa nói vừa lắc tôi dậy:
- Đi tới chùa, đi tới chùa...
Tôi tỉnh dậy th́ đi tới đây.
Ông Từ chậm răi kể lại những chuyện đă xẩy ra cho ông Vinh nghe. Ông nói tiếp:
- Tôi nghỉ vị Hộ pháp muốn ḿnh cúng Thí Thực th́ phải cúng ở ngoài chùa, th́ mới có thể thí thực cho các loại cô hồn được.
Ḿnh đă cúng thí thực trong chùa và lại ngay bên cạnh Hộ pháp. nên các cô hồn không thể vào chùa hưởng thí thực được.
Ông Vinh nghe nói vậy th́ lập tức dọn dẹp sạch sẻ, đóng lại bàn thiên ngoài chùa để cúng như mọi khi.
ST
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội Viên
Đă tham gia: 02 May 2010 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2589
|
Msg 554 of 1439: Đă gửi: 28 May 2010 lúc 11:01pm | Đă lưu IP
|
|
|
ĐỨC ĐỘ HÀNG PHỤC TÀ MA
Ông Trần Thụy Xương, chủ công ty Đại Xương nổi danh ở Hương Cảng có cô cháu tên Trần Kiến Khai, mồ côi cha mẹ từ thuở nhỏ. Ông bà Trần nuôi dưỡng thương cô như con ruột.
Khi Trần Kiến Khai đến tuổi lập gia đ́nh, ông bà lo lắng t́m người tương xứng cho cô. Sau cùng họ gả cô cho một gia đ́nh họ Phan ở Cửu Long. Kết hôn chẳng bao lâu cô khóc tang chồng. Do thương tâm thái quá nên tinh thần bấn loạn. Cả ngày cô nói lảm nhảm nhí và có những cử chỉ như điên dại.
Ông bà Trần thấy cháu gái lâm bệnh như vậy, ruột đau như cắt, hoài nghi là do tà ma nhập vào, cho nên đă thỉnh nhiều Thầy đến nhà để tụng kinh, niệm chú cho Cô. Họ hy vọng sẽ đuổi con ma ra khỏi cô cháu, và tiêu trừ oan khiên đời quá khứ, giúp cô chấm dứt t́nh trạng điên cuồng.
Nhưng trải qua năm, sáu ngày vẫn không có kết quả. Trong các Sư đó có một vị sớm đă biết rơ về Ngài nên nói với ông bà Trần nên t́m đến Pháp sư Độ Luân cầu cứu.
Ngày nọ đúng lúc Ngài vừa rời động Quán Âm đến Tánh Viên có việc cần. Ông Trần nghe biết vội đến t́m Ngài.
Ngài nghĩ rằng đối với loài ma này một ḿnh Ngài không đủ năng lực để nhiếp phục nên từ chối. Ông Trần đă không nản chí, kiên quyết khẩn cầu Ngài một lần nữa v́ cháu ông mà giải nạn. Thấy ông kiền thành nên Ngài nhận lời đến nhà quán sát bệnh t́nh cô cháu.
Khác biệt với các Sư đang ở trong pḥng khách, y áo chỉnh tề với nhiều ảnh tượng, pháp khí, hương đèn, hoa quả... Ngài đă không chú trọng đến các h́nh tướng bên ngoài đó.
Ngài vẫn mặc chiếc áo rách cố hữu ngồi lặng yên trên ghế trong pḥng bệnh nhân. Ngài không tụng kinh cũng không lớn tiếng tŕ Chú. Khoảng nửa giờ sau bệnh nhân đứng dậy chạy đến Ngài, quỳ xuống cầu sám hối và xin Ngài tha tội.
Ngài liền bảo ma rằng:
- Ngươi không được nhập vào bất cứ người nào để tác quái nữa nghe chưa?
Ma kia chấp nhận và bỏ đi. Từ đó thần trí cô Trần được khôi phục, ngày một mạnh khỏe, dung mạo đoan nghiêm.
Ông bà Trần thấy thế mới biết rằng duy chỉ có bậc tu hành chân chánh, mới đủ oai đức để hàng phục tà ma. V́ vậy toàn gia đ́nh họ xin Quy y Tam Bảo và tôn Ngài làm Thầy.
ST
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội Viên
Đă tham gia: 02 May 2010 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2589
|
Msg 555 of 1439: Đă gửi: 28 May 2010 lúc 11:01pm | Đă lưu IP
|
|
|
KỲ LẠ THUẬT KHINH CÔNG
Cho đến nay khoa học chưa có cách nào giải thích hiện tượng khinh công, v́ nó đi ngược lại hoàn toàn định luật vạn vật hấp dẫn.
Nhiều tài liệu cổ của phương Đông và phương Tây, ghi chép khá tỉ mỉ về khả năng con người, tự bay lên mà không cần bất kỳ sự trợ giúp nào. Tuyệt kỹ khinh công đó là sự thực hay chỉ là tṛ ảo thuật?
Khinh công (Levitation) là kỹ thuật tự bay trong không khí mà không cần trợ giúp, trái ngược hoàn toàn với định luật vạn vật hấp dẫn của Newton. Sách tôn giáo ghi nhận ba trăm vị Thánh có thể tự bay lên.
Pha khinh công đầu tiên được ghi lại là do Simon Magus thực hiện vào thế kỷ nhất. Ông ta là một giáo sĩ theo ḍng dị giáo, tham gia tập luyện nhiều "tà thuật" như phép tàng h́nh, khinh công.
Người thực hiện pha bay lượn trong thời gian lâu nhất là Joseph Cupertino thế kỷ mười bảy. Giáo sĩ đạo Tin lành này đă lơ lửng trong không khí khoảng hai tiếng đồng hồ.
Những đạo giáo khác như Hindu, Bà la môn và Phật giáo cũng ghi nhận nhiều trường hợp khinh công. Trong cuốn sách Khoa học huyền bí ở Ấn Độ thời cổ đại, tác giả Louis Jacollios Pháp, đă ghi lại khá chi tiết các pha khinh công.
Nổi tiếng nhất là tu sĩ Milarepa, một nhà yoga hàng đầu ở Tây Tạng thuộc thế kỷ mười chín. Ông này được mệnh danh là người nắm giữ nhiều sức mạnh huyền bí đến nỗi có thể đi lại, ăn, ngủ trong khi khinh công lơ lửng giữa không khí.
Không chỉ các thầy tu khổ hạnh tại Ấn Độ có thể thực hiện tuyệt kỹ này, mà các môn đệ của phái Ninja ở Nhật Bản cũng có khả năng tương tự.
Một kỹ thuật thấp hơn của khinh công là khinh hành (đi bộ cực nhanh), khá phổ biến tại các khu vực có địa h́nh phức tạp ở Trung Hoa, Nhật Bản.
Các môn đồ của khinh hành có thể đi lại rất nhanh và an toàn ở những nơi núi non hiểm trở, bằng kỹ thuật phi thân (nhảy), thần hành (chạy hàng trăm dặm mà chân không chạm đất), bích hổ du tường (thằn lằn leo tường), thủy thượng phiêu (chạy trên nước).
Những tuyệt kỹ khinh công dù thực hiện ở đâu đều có một điểm giống nhau, đó là sử dụng một kỹ thuật nào đó để giảm hoặc mất hẳn tác động của lực hút trọng trường.
Nói về điều này, cần nhắc đến một khái niệm vật lư là trọng lượng biểu kiến. Nó đặc trưng cho lực nén của vật lên mặt sàn hoặc sức căng của ḷ xo thể hiện sức nặng của một vật nào đó.
Chính trọng lượng biểu kiến tạo cảm giác về sức nặng nhẹ của cơ thể. Khi không có cảm giác về trọng lượng biểu kiến (rơi từ trên cao xuống mà không có sàn đỡ), chúng ta sẽ rơi vào trạng thái không trọng lượng.
Cho đến nay, khoa học chưa có cách nào giải thích hiện tượng khinh công (nếu như nó tồn tại) v́ nó đi ngược lại hoàn toàn định luật vạn vật hấp dẫn.
Người ta không thể chứng minh, ít nhất là về mặt lư thuyết, làm thế nào mà một người có thể thoát ra khỏi tác động của lực hút của trái đất, trong điều kiện thông thường chỉ bằng cách hít thở, thôi miên để huy động năng lượng siêu nhiên.
Những người phản bác cho rằng từ xưa đến nay, đó chỉ là tṛ ảo thuật đánh lừa thị giác của người xem.
Một số thử nghiệm khoa học gần đây cho thấy nhiều chiều hướng tích cực hơn. Ví dụ, các nhà khoa học Nga đă thử nghiệm trong môi trường đặc biệt (âm hơn 160 độ C) một chiếc đĩa khi quay tốc độ cao, khoảng ba ngàn ṿng một phút, trong tác động của một điện trường th́ sẽ giảm trọng lượng.
Các nhà khoa học Mỹ làm thử nghiệm khác: Khi đặt chất siêu dẫn lơ lửng trong từ trường, họ phát hiện ra nếu đặt một vật thể lên trên bề mặt của chất siêu dẫn, trọng lượng của nó sẽ giảm đi 5%.
Như vậy, vẫn c̣n hy vọng le lói cho những người muốn tin vào những điều đặc biệt, đồng thời những kẻ lừa bịp vẫn c̣n đất để dụng vơ. Và khinh công là khả năng đặc biệt hay chỉ là một khát vọng ảo ảnh của loài người? Đây vẫn là một bí mật.
Khoa Học
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội Viên
Đă tham gia: 02 May 2010 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2589
|
Msg 556 of 1439: Đă gửi: 28 May 2010 lúc 11:02pm | Đă lưu IP
|
|
|
NGƯỜI BỊ QUỶ ÁM
Họ là những người không có được thể chất và tinh thần b́nh thường khi luôn ám ảnh bởi ư nghĩ: bị quỷ ám! Tuy nhiên, cho đến nay, vẫn chưa có một lư giải thỏa đáng nào cho những trường hợp này!
Một Người Phụ Nữ ở Earling, Iowa Mỹ.
Cha xứ Theophilus Riesinger thuộc xứ đạo Earling, Iowa Mỹ, đă đưa một người phụ nữ bốn mươi tuổi vào nhà tu kín ḍng thánh Francis để tiến hành niệm thần chú.
Mặc dù là một con chiên rất ngoan đạo nhưng kể từ năm mười bốn tuổi, người phụ nữ này không thể nào bước chân vào nhà thờ.
Cô ta không chỉ nói chuyện bằng một thứ ngôn ngữ không giống ai, mà c̣n có sức khỏe phi thường. Tuy nhiên, cô ta lại không thể đứng cạnh nước thánh hay bất cứ vật ǵ đă được ban thánh!
Buổi tối hôm người phụ nữ này tới ḍng tu, một nữ tu đă chuẩn bị bữa tối với một chút ít nước thánh rắc trên đồ ăn. Tuy nhiên, khi chiếc đĩa được đưa tới cho người phụ nữ này, th́ cô ta đùng đùng nổi giận và đ̣i một cái đĩa khác không có nước thánh.
Buổi lễ làm phép cho người phụ nữ này kéo dài tới hai mươi ba ngày. Trong suốt thời gian này, cô ta không ngừng la hét và chửi thề. Đến ngày thứ hai mươi ba, cha xứ Theophilus cảm thấy những con quỷ ám trong người cô ta có vẻ đă suy yếu và tiến hành ban thánh.
Tuy nhiên, đúng vào thời điểm này th́ cô bắt đầu gào thét lớn hơn và gọi tên những con quỷ trong người ḿnh!
Cho đến cái tên cuối cùng th́ mắt của người phụ nữ này mở to và lần đầu tiên sau mấy chục năm nay, bà ta lại có thể gọi được tên thánh Jesus.
Kiên Trung
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội Viên
Đă tham gia: 02 May 2010 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2589
|
Msg 557 of 1439: Đă gửi: 28 May 2010 lúc 11:03pm | Đă lưu IP
|
|
|
VIÊN ĐÁ CHỮA RẮN ĐỘC CẮN
Một viên đá gần bằng bao diêm nhưng đă cứu sống hàng ngh́n người bị rắn độc cắn. Người sở hữu viên đá là ông Vũ Văn Vần, thôn Dương Cước, xă Hồng Thái, huyện Kiến Xương Thái B́nh.
Chuyện nghe có vẻ hoang đường này thực, hư thế nào cần có kết luận của các nhà khoa học. C̣n với những người được cứu sống nhờ viên đá sau khi bị rắn cắn th́ đó là chuyện thực. Xung quanh việc viên đá chữa rắn cắn trên c̣n nhiều chuyện rất ly kỳ:
"Khắc Tinh" Của Rắn Độc
Lăo nông Phạm Ngọc Lừng đă bán hàng ở đầu làng Dương Cước hơn ba mươi năm. Một chiều muộn, lăo đang thiu thiu ngủ th́ bị một nhát cắn chí tử vào bắp chân. Khi hoàn hồn, lăo biết ḿnh bị rắn hổ mang cắn.
Garô cẩn thận, lăo Lừng gọi hàng xóm đưa đến nhà ông Vần nhờ... viên đá "cứu giúp". Một tiếng sau, viên đá hút hết nọc rắn trong người lăo. Có lẽ, sự việc diễn ra quá nhanh nên lăo không thể nhớ hết cái ngày ḿnh bị con măng xà cắn và khước từ những câu hỏi của chúng tôi.
Lăo nói nhát gừng: "Lâu rồi nên quên", rồi vỗ đùi cười khềnh khệch. Như nhớ ra điều ǵ, lăo dẫn chúng tôi đến nhà anh, chị Vũ Đức Khẩu và Vũ Thị Hát. Theo lăo Lừng, đây là "điển h́nh" và nếu muốn nói ǵ về viên đá này th́ mới "chuẩn" v́ gia đ́nh chị Hát có tới ba người bị rắn độc cắn và được viên đá cứu sống.
Anh Khẩu và con trai bị rắn độc cắn, nhưng đến nhà ông Vần sớm nên việc chữa trị đơn giản. Với chị Hát, việc điều trị lại gian nan v́ chị bị rắn Mái gầm (cặp nong) loại rắn cực độc cắn nhưng không garô kịp thời.
Khi đến nhà ông Vần cũng là lúc người chị tím tái. Việc hút nọc độc phải thực hiện ba lần, mỗi lần ba tiếng, chị Hát mới qua cơn nguy kịch.
Anh Phạm Văn Việt, người bị rắn cắn vào lưng kể: "Hôm đó, tôi chờ người bạn hơi lâu, nên định dựa lưng vào tường cho đỡ mỏi th́ bị rắn cắn. Nếu đưa lên viện, chắc tôi không có ngày về nhưng rất may tôi lại gần nhà bác Vần nên đă qua khỏi."
Viên đá c̣n "chữa trị" cho hàng trăm người khác bị rắn cắn ở thôn Dương Cước. Ông Nguyễn Xuân Báu, nguyên phó Chủ tịch xă Hồng Thái cũng được viên đá cứu sống sau khi bị rắn độc cắn.
Tiếng lành đồn xa, nhiều người trong tỉnh, thậm chí ở các tỉnh khác như Hà Tây, Hà Nam... khi bị rắn cắn cũng về nhờ ông Vần giúp đỡ.
Đến cả những thợ bắt, buôn rắn kỳ cựu, ít sợ rắn độc nhất v́ luôn "sống chung với rắn" khi bị rắn cắn cũng t́m đến nhờ viên đá hút nọc độc.
Ông Vũ Danh Phương, Phó Chủ tịch xă Hồng Thái cho biết: Cạnh nhà tôi có một cháu bị rắn độc cắn đă được viên đá cứu sống.
Theo dược tá Nguyễn Thị Ngấn, Trạm y tế xă Hồng Thái: Người bị rắn độc cắn đến trạm, chúng tôi sơ cứu, về nguyên tắc phải chuyển lên tuyến trên, nhưng do bệnh viện huyện cách xă gần mười lăm km, nên nhiều khi chúng tôi "giới thiệu" bệnh nhân xuống nhà ông Vần, nhờ chữa trị và tất cả đều khỏi bệnh.
Hàng Trăm Triệu Cũng Không Đổi, Bán, Chỉ Để Cứu Người Làm Phúc
Thu nhập chính của ông Vần từ nghề phụ xây dựng nên gia cảnh không mấy khá giả. Tuy nhiên, ông luôn từ chối nhận tiền của người bị rắn cắn được ông giúp đỡ. Bởi theo ông, đa phần họ là người nghèo, phải đi kiếm sống vào ban đêm.
Trong quá tŕnh giành lại mạng sống cho những người bị rắn độc cắn, có lẽ ông nhớ nhất cảnh hai mẹ con nhà chị Hải ở làng bên.
Chị Hải phải ṃ cua, bắt ốc nuôi con nên chẳng may bị rắn độc cắn. Chị đang phân vân v́ không có tiền đi viện, th́ được người hàng xóm mách bảo đến nhà ông Vần.
Được viên đá hút nọc độc, chị Hải khỏi bệnh. Chị quyết định lấy hai mươi ngh́n cuối cùng để biếu ông Vần, nhưng ông không nhận mà cho thêm hai mẹ con chị Hải tiền bồi dưỡng.
Biết được viên đá có những nhiệm mầu, nhiều người giàu có đă mang xe máy trị giá trên bốn chục triệu đến gạ đổi lấy viên đá, có người là chủ hiệu thuốc lớn trên thành phố Thái B́nh, c̣n mang cả chục cây vàng đến nhà ông Vần để được là chủ của viên đá nhưng ông không đổi.
Ông Vần tâm sự: "Đây là vật cha ông để lại, không bao giờ tôi bán mà chỉ để cứu người làm phúc. Cũng bởi làm phúc nên ông Vần không nhớ cụ thể ḿnh đă giúp bao nhiêu người.
Theo anh Vũ Văn Thoại, cạnh nhà ông Vần, hiện là trưởng Ban văn hóa xă Hồng Thái th́ viên đá này đă cứu sống rất nhiều người bị rắn độc cắn.
Những Chuyện Lạ Quanh Viên Đá Nhỏ
Ông Vần cho chúng tôi xem viên đá mà ông luôn cất giữ cẩn thận. Viên đá màu đen, gần bằng bao diêm, ở giữa hai bề mặt có một ṿng tṛn nhỏ h́nh chữ U. Theo ông Vần, viên đá do ông nội của ông để lại từ trước cách mạng tháng 8 và nó là "tài sản" của một tổ hoạt động cách mạng tiền khởi nghĩa.
Trước khi nhận nhiệm vụ ở xă Hồng Thái, các cán bộ này hoạt động ở vùng rừng nhiều rắn độc, nên họ được cấp trên cho viên đá để hút nọc mỗi khi bị rắn cắn. Tổ hoạt động này ở tại gia đ́nh người ông của ông Vần. Khi hoàn thành nhiệm vụ, họ tặng lại gia đ́nh làm vật kỷ niệm.
Điều lạ ở viên đá là khi một người bị rắn cắn, lấy viên đá áp vào đúng vết thương, nếu là rắn độc th́ viên đá sẽ dính chặt để hút nọc, không phải rắn độc th́ viên đá sẽ không dính. Xong "nhiệm vụ", viên đá cần được "giải độc".
Nguyên liệu để đá "phục hồi sức khỏe" bắt buộc phải là... sữa của người đang cho con bú. Mỗi lần đá hút xong nọc độc, ông Vần phải đi xin chừng một chén nhỏ sữa rồi thả viên đá vào. Sau ít phút, sữa sẽ chuyển màu xanh, vàng hay đen tùy theo nọc độc của từng loại rắn.
Theo ông Vần, nếu không "giải độc" bằng sữa cho đá, th́ viên đá sẽ vỡ hoặc sẽ không có tác dụng hút độc nữa.
Một điều lạ nữa là nếu viên đá không làm nhiệm vụ trong thời gian dài, th́ phải để vào chỗ đá nằm chừng mười lăm hạt gạo nếp. Sau một thời gian, những gạt gạo này đều "rỗng ruột", chỉ c̣n vỏ bọc.
Ông Vần cho rằng, người bị rắn độc cắn nếu để lâu sẽ khó có thể chữa khỏi bằng viên đá này v́ nọc độc phân tán.
V́ thế, ông đă phải từ chối nhiều trường hợp bị rắn cắn do họ chủ quan không garô, không đến bệnh viện hay lại nhà ông sớm.
Tuy đă cứu sống nhiều người bị rắn cắn nhưng ông Vần không "thần thánh hóa" viên đá của ḿnh, ông cũng không thể giải thích được tại sao viên đá lại có những điều kỳ lạ và nhiệm mầu đến vậy?
ST
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội Viên
Đă tham gia: 02 May 2010 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2589
|
Msg 558 of 1439: Đă gửi: 28 May 2010 lúc 11:03pm | Đă lưu IP
|
|
|
CA SĨ KIM ANH KỂ CHUYỆN MA
Mời bạn lắng nghe một câu chuyện được chính ca sĩ Kim Anh chứng kiến: hồn oan con nít!
VW: Ca sĩ Kim Anh đă đi rất nhiều nơi, trong một chuyến lưu diễn ở Âu châu, chị đă gặp một sự kiện lạ. Chị có thể kể lại cho mọi người nghe.
KA: Trong chuyến đi hát ở Âu châu lần đó, có Trần Quốc Bảo, có Perry Zeal, có Dalena, đông lắm, đi cùng với trung tâm Thúy Nga, khoảng năm 85-86.
Đó là lần đầu tiên tôi đến Đông Đức, sát biên giới Đông Đức và Tây Đức. Hát xong, đến một lâu đài cổ, mười mấy pḥng, ba tầng, có một căn gác xép, attic, trên lầu, nhà theo đạo Công giáo, có tượng Đức Mẹ rất lớn.
Ở Đông Đức rất là buồn, khán giả rất thân thiện, đón tiếp ban nhạc về nhà ăn uống. Sau đó ai cũng giành pḥng. Tôi và Trần Quốc Bảo, và Perry Zeal đi lang thang ở ngoài đường, uống cà phê nhậu nhẹt.
Về đến nhà hết pḥng chỉ c̣n căn gác xép nhỏ xíu trên lầu ba, tôi, Trần Quốc Bảo và Perry Zeal ở chung. Lúc đó mọi người cũng đă ngà ngà say, đă uống mấy chai bia Đức cũng nặng lắm.
Tôi thấy dưới đất có bàn thờ của con nít, có cái kiếng, có một cái khay. Tôi mới nghĩ là, gia đ́nh Công giáo mà tại sao có bàn thờ của con nít. Người theo đạo Công giáo đâu có thờ, chỉ đốt nhang cho ông bà cha mẹ thôi, b́nh nhang không có nhiều như vậy. Chỉ có đạo Phật mới thắp nhang nhiều.
Mà thờ con nít là điều rất lạ, có cái nơ, có cái lược nhỏ, có cái bông cài tóc bị bụi phủ, nh́n là biết là bàn thờ con nít, mà là con gái.
Tôi mới xuống nhà hỏi, họ nói là ngày xưa có cho người ở trọ, người đó đi rồi. Trần Quốc Bảo mới nói là trải nệm nằm chung, tại v́ sợ quá. Nhưng mà nói xong là ngủ luôn, tại v́ say quá rồi c̣n biết ǵ nữa đâu.
Perry Zeal mới nói là ngủ trước. Ngay trong lúc đang ngồi nói chuyện, Trần Quốc Bảo ngă một cái bịch, giống như có ai xô vậy đó. Tôi có cuốn Thánh kinh do cha Chiếu tặng lúc ở Phần Lan, có năm thứ tiếng. Luôn luôn lúc nào tôi cũng mang bên ḿnh.
Lúc đó tôi vừa Nam Mô A Di Đà Phật, vừa Nam Mô Bồ Tát, sợ rồi niệm đủ thứ, đọc kinh. Lúc đọc kinh, tôi cảm thấy lạnh người, bật đèn lên lầm rầm đọc kinh tiếp. Tôi bị phân tâm không có chú tâm, v́ cảm thấy như có một cái ǵ đó, vừa đọc kinh vừa liếc nh́n.
Có thể tưởng tượng được không, tôi thấy một đứa con nít khoảng năm, sáu tuổi, mặc áo đầm xanh, x̣e, voan, thắt nơ trắng, đi ra, đè tay xuống Thánh kinh, mà cuốn Thánh kinh tôi đang cầm để trên bụng.
Tôi mới la lên, Bảo ơi, Bảo ơi, ma nhát Bảo ơi, Bảo ơi. Mà Trần Quốc Bảo không nhúc nhích. Đạp cũng không được, tay chân cứng ngắc, mà nói cũng không được. Tay của nó đè xuống Thánh kinh cứng ngắc. Tôi mới lầm rầm cầu nguyện, Chúa ơi Chúa cứu con…
VW: Chị có thấy cô bé có phải là người Việt Nam hay không?
KA: Cô bé người Tây, mặc áo đầm x̣e xanh blue, giống áo đầm dự tiệc vậy đó. Mà lúc đó đèn vẫn c̣n mở. Mới đầu nh́n, không có cười. Tôi nh́n thấy thẳng mặt luôn. Mà nói không ra hơi, chết rồi chắc là ma bóp cổ chết quá.
Tự nhiên cô bé mỉm cười. Nghĩa là không có ác ư hay sao đó ḿnh không hiểu. Không nói chuyện được, nhưng trong ḷng tôi cứ nói là đừng có hại tôi. Tự nhiên cô bé đó quay lưng lại, đi thẳng vô trong kiếng biến mất luôn.
Lúc đó Trần Quốc Bảo ngồi dậy, mới nói là tại sao ngủ mà đẩy hắn ra ngoài vậy. Tôi mới nói là đâu có, tại sao lúc năy tôi bị ma nhát mà lại không thức dậy. Đó là tôi thấy trước mắt luôn, mà lúc đó cuốn Thánh kinh c̣n đang nằm trên bụng tôi. Tôi nghĩ rằng không thể nào là ảo tưởng được.
VW: Từ nhỏ chị đă có sự tiếp xúc này hay chưa? Hay là lớn lên chị mới có kinh nghiệm này?
KA: Có lẽ là kinh nghiệm cá nhân thôi. Từ nhỏ tôi đă đọc sách về nhiều tôn giáo khác nhau, về sự huyền bí. Tôi t́m hiểu tại sao người ta đạt được sự thanh tịnh.
Từ bé tôi đă hứng thú về vấn đề này. Mà người Hoa thường hay lên núi Bà Chúa Xứ, vào ngày 23, 24, 25 tháng Tư âm lịch để lễ Bà.
Có lần tôi lạc vào khe núi Thất Sơn đi lại không được. Tôi mới thấy hai lỗ trũng nhỏ, giống như là vết hai đầu gối ai đă qú, tôi mới qú xuống đó.
Tôi nghịch ngợm qú vào chỗ đó. Tự nhiên có một già thật già, râu tóc dài xuống tới bụng, từ trên đồi đi xuống. Mà nh́n lên thấy xương con cá ông to lắm.
Ông mới dẫn đường ba mẹ đi qua, tại v́ đâu có biết đường đi. Tôi nhớ suốt đời suốt kiếp không bao giờ quên, ông nói rằng, cô này căn mạng của cô ta phải bôn ba nhiều nơi nhiều chỗ, phải tu đường tu chợ mới thành người, cô không ở trên núi được đâu. Ông bà đừng có giữ ở nhà, giữ ở nhà sẽ chết.
Nguyễn Quang Minh
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội Viên
Đă tham gia: 02 May 2010 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2589
|
Msg 559 of 1439: Đă gửi: 28 May 2010 lúc 11:05pm | Đă lưu IP
|
|
|
MƯỜI HAI CON GIÁP TRONG TÂM THỨC NGƯỜI VIỆT
Tại Việt Nam, lịch được lập theo các chu kỳ thay đổi đều đặn của mặt trăng. V́ sử dụng theo lịch âm nên các ngày chính xác của một năm mới luôn thay đổi theo từng năm. Mỗi năm đều được "hộ tŕ" bởi một trong số mười hai con vật.
Theo cung Hoàng đạo của người Việt, con đầu tiên là chuột (Tí), sau đó là trâu (Sửu) và tiếp đến theo thứ tự là hổ (Dần), mèo (Măo), rồng (Th́n), rắn (Tỵ), ngựa (Ngọ), dê (Mùi), khỉ (Thân), gà (Dậu), chó (Tuất) và cuối cùng là lợn (Hợi).
Trong số các con giáp này th́ Th́n (con rồng) là con vật thần thoại và Tí, Dần, Tỵ, và Thân là những con vật sống hoang dă và thường tránh gặp con người. Bảy con c̣n lại là những vật nuôi trong nhà. Cứ mỗi chu kỳ mười hai năm th́ lại mang tên con vật cũ.
Ngoài ra, người Việt c̣n tính theo chu kỳ sáu mươi năm. Chu kỳ này được lập theo sự kết hợp của mười hai con vật, là các biểu tượng cụ thể theo cung hoàng đạo của người Việt và mười dấu hiệu của bầu trời.
Lịch của người châu Á được lập theo chu kỳ sáu mươi năm, tương đương với chu kỳ một thế kỷ một trăm năm của người châu Âu.
Mỗi năm ảnh hưởng đối với con người tùy theo những biểu tượng của họ là hội tụ hay phân kỳ. Sau đây là mười hai con vật, đại diện hai giờ đồng hồ trong một ngày hai mươi bốn tiếng.
- Năm Tí được cho là năm có nhiều hỗn loạn. Người mang tuổi này rất duyên dáng và hấp dẫn người khác phái. Tuy nhiên, họ rất sợ ánh sáng và tiếng động.
Người mang tuổi này rất tích cực và năng động nhưng họ cũng thường gặp lắm chuyện vặt vănh.
Người mang tuổi Tí cũng có mặt mạnh, v́ nếu chuột xuất hiện có nghĩa là phải có lúa trong bồ. V́ chuột là con vật sống về đêm. Nên giờ Tí bắt đầu từ 11 giờ đêm đến 1 giờ sáng
- Trâu tượng trưng cho sự siêng năng và ḷng kiên nhẫn. Năm này có tiến triển vững vàng nhưng chậm và một sức mạnh bền bỉ; Người mang tuổi Sửu thường có tính cách thích hợp để trở thành một nhà khoa học.
Trâu biểu tượng cho mùa xuân và nông nghiệp v́ gắn liền với cái cày và thích đầm ḿnh trong bùn. Người mang tuổi này thường điềm tĩnh và rất kiên định nhưng rất bướng bỉnh. Giờ Sửu bắt đầu từ 1 giờ đến 3 giờ sáng.
- Những người mang tuổi cọp thường rất dễ nổi giận, thiếu lập trường nhưng họ có thể rất mềm mỏng và xoay chuyển cá tính cho thích nghi với hoàn cảnh.
Cọp là chúa tể rừng xanh, thường sống về đêm và gợi lên những h́nh ảnh về bóng đen và giông tố. Giờ Dần bắt đầu từ 3 giờ đến 5 giờ sáng khi cọp trở về hang sau khi đi ŕnh ṃ trong đêm.
- Mèo tượng trưng cho những người ăn nói nhẹ nhàng, nhiều tài năng, nhiều tham vọng và sẽ thành công trên con đường học vấn.
Họ rất xung khắc với người tuổi Tí. Người tuổi Măo có tinh thần mềm dẻo, tính kiên nhẫn và biết chờ thời cơ trước khi hành động. Giờ Măo bắt đầu từ 5 giờ đến 7 giờ sáng khi mèo bắt đầu đi kiếm ăn.
- Con rồng trong huyền thoại của người phương Đông là tính Dương của vũ trụ, biểu tượng uy quyền hoàng gia. Theo đó, rồng hiện diện ở khắp mọi nơi, dưới nước, trên mặt đất và không trung.
Rồng là biểu tượng của nước và là dấu hiệu thuận lợi cho nông nghiệp. Người tuổi Rồng rất trung thực, năng nổ nhưng rất nóng tính và bướng bỉnh. Họ là biểu tượng của quyền lực, sự giàu có, thịnh vượng và của hoàng tộc.
Có một câu tục ngữ nói rằng "vào năm Th́n, mọi người phải dự trữ lương thực cho ḿnh". V́ vào những năm Th́n nạn đói kém thường xảy ra. Giờ Th́n bắt đầu từ 7 giờ đến 9 giờ sáng.
- Người tuổi rắn nói ít nhưng rất thông thái. Họ thích hợp với vùng đất ẩm ướt. Rắn tượng trưng cho sự tiến hóa vĩnh cửu của tuổi tác và sự kế vị, sự phân hủy và sự nối tiếp các thế hệ của nhân loại.
Người tuổi rắn rất điềm tĩnh, hiền lành, sâu sắc và cảm thông nhưng thỉnh thoảng cũng hay nổi giận điên cuồng. Họ rất kiên quyết và cố chấp. Giờ Tỵ bắt đầu từ 9 giờ đến 11 giờ sáng.
- Người tuổi Ngọ thường ăn nói dịu dàng, thoải mái và rộng lượng. Do đó, họ dễ được nhiều người mến chuộng nhưng họ ít khi nghe lời khuyên can. Người tuổi này thường có tính khí rất nóng nảy.
Tốc độ chạy của ngựa làm người ta liên tưởng đến mặt trời rọi đến trái đất hàng ngày. Trong thần thoại, mặt trời được cho là liên quan đến những con ngựa đang nổi cơn cuồng nộ.
Tuổi này thường được cho là có tính thanh sạch, cao quư và thông thái. Người tuổi này thường được quư trọng do thông minh, mạnh mẽ và đầy thân ái t́nh người. Giờ Ngọ bắt đầu lúc giữa trưa khi mặt trời lên cao nhất, từ 11 giờ trưa đến 1 giờ chiều.
- Người mang tuổi Mùi thường rất điềm tĩnh nhưng nhút nhát, rất khiêm tốn nhưng không có lập trường.
Họ ăn nói rất vụng về, v́ thế họ không thể là người bán hàng giỏi nhưng họ rất cảm thương người hoạn nạn và thường hay giúp đỡ mọi người.
Họ thường có lợi thế v́ tính tốt bụng và nhút nhát tự nhiên của họ. Giờ Mùi là từ 1 giờ đến 3 giờ chiều.
- Người tuổi Thân thường là một nhân tài có tính cách thất thường. Họ rất tài ba và khéo léo trong các vụ giao dịch tiền bạc.
Người tuổi này thường rất vui vẻ, khéo tay, ṭ ṃ và nhiều sáng kiến, nhưng họ lại nói quá nhiều nên dễ bị người khác xem thường và khinh ghét.
Khuyết điểm của họ nằm trong tính khí thất thường và không nhất quán. Giờ Thân bắt đầu từ 3 giờ đến 5 giờ chiều.
- Năm Dậu tượng trưng cho một giai đoạn hoạt động lao động cần cù siêng năng, v́ gà phải bận rộn từ sáng đến tối. Cái mào của nó là một dấu hiệu của sự cực kỳ thông minh và một trí tuệ bác học.
Người sinh vào năm Dậu được xem là người có tư duy sâu sắc. Đồng thời, Gà được coi là sự bảo vệ chống lại lửa.
Người sinh vào năm Dậu thường kiếm sống nhờ kinh doanh nhỏ, làm ăn cần cù như "một chú gà bươi đất t́m sâu". Giờ Dậu bắt đầu từ 5 giờ đến 7 giờ tối.
- Năm Tuất cho biết một tương lai thịnh vượng. Trên khắp thế giới, chó được dùng để giữ nhà chống lại những kẻ xâm nhập.
Những cặp chó đá thường được đặt hai bên cổng làng để bảo vệ. Năm Tuất được tin là năm rất an toàn.
Giờ Tuất bắt đầu từ 7 giờ đến 9 giờ đêm, lúc này những người dân ở vùng nông thôn Việt Nam thường đi ngủ và giao nhà cửa lại cho những chú chó trông coi.
- Lợn tượng trưng cho sự giàu có, v́ loài lợn rừng thường làm hang trong những khu rừng. Người tuổi Hợi rất hào hiệp, ga lăng, tốt bụng và dũng cảm.
Nhưng thường rất bướng bỉnh nóng tính, nhưng siêng năng và chịu lắng nghe. Giờ Hợi bắt đầu từ 9 giờ đến 11 giờ đêm.
ST
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội Viên
Đă tham gia: 02 May 2010 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2589
|
Msg 560 of 1439: Đă gửi: 28 May 2010 lúc 11:07pm | Đă lưu IP
|
|
|
BÍ ẨN CỦA NHỮNG NGƯỜI SỐNG SÓT SAU SÉT ĐÁNH
Khi sét đánh vào đám đông, nó chỉ trúng vào một người. Tại sao vậy? Người "được chọn" khác ǵ với những người kia? Cơ thể của người đó về sau thay đổi ra sao? Những nghiên cứu mới đây đă cho phép giải đáp một số, nhưng không phải là tất cả bí ẩn từ giông tố.
Sét Săn Đuổi Chúng Ta
Xác suất sét đánh trúng một người dường như không lớn, tối đa là 1/600.000. Nhưng khả năng đó tăng theo từng năm. Số người bị sét đánh ngày càng tăng lên, mặc dù bản thân sét phóng không thường xuyên hơn, vẫn khoảng tám triệu lần mỗi ngày.
Ở Mỹ, các hăng bảo hiểm thống kê số nạn nhân bị sét đánh, trung b́nh mỗi năm khoảng sáu trăm người. Hiện tại con số này đă thay đổi đáng kể, tăng tới 1.500 người. Vậy có phải sét săn lùng con người như những con thú săn con mồi?
Đôi khi thực tế có thể so sánh sét với một “cơ thể sống”. Một giáo sư đă đánh giá sét như sau:
- Những mũi chống sét dày đặc không làm sét lúng túng. Khi con đường thông thường đă bị chặn kín, sét tiến tới mục tiêu từ dưới, nó có đường ṿng trong ḷng đất.
Nhưng cho đến giờ người ta không hiểu được cái ǵ thu hút “cơ thể sống” này tới một cơ thể sống khác là con người. Có những nhà khoa học thậm chí nghiêm túc cho rằng, đó là do testosterone-hormone của nam giới.
Họ không t́m thấy cách giải thích khác bởi 86% những người bị sét đánh là đàn ông, nhưng lực hấp dẫn của hormone này ở chỗ nào th́ họ lại không nói rơ được, mặc dù khẳng định trong đám đông sét nhất định chọn người có lượng testosteron cao hơn.
Mồ Hôi Sôi Lên, Giày Bị Cháy Thành Than
Một điều không kém bí ẩn là tác động của sét khi nó xuyên qua cơ thể. Tưởng như điện tích hàng chục triệu von và ḍng điện hàng trăm ngàn amper sẽ phải giết chết con người trong khoảnh khắc.
Nhưng một số người không hiểu sao lại sống sót, mà không phải chỉ có một vài người như vậy. Ở Mỹ con số này là gần chín trăm người một năm.
Đó là thông báo của Hội những người sống sót sau khi bị sét và ḍng điện đánh (LS-ESSI). Theo bác sĩ thần kinh Nelson Hendler Mỹ, những người này rất muốn để người ta nghiên cứu họ, nhưng ít ai lao vào vấn đề này v́ cho rằng sét và dây dẫn trần hoạt động như nhau.
Hóa ra là không phải như vậy. Đôi khi sét không để lại dấu vết ǵ trên cơ thể, nhưng lại xuyên qua các bộ phận bên trong. Hoặc ngược lại, sượt qua bên ngoài nhưng làm cháy áo quần và giày.
Đă có trường hợp khi trên cơ thể người mồ hôi sôi lên, tạo ra đám mây hơi bao bọc xung quanh. Những đồng xu trong túi quần một người bị nóng chảy ra, biến thành một cục đồng, ở một người khác chiếc răng vàng bị chảy, người khác nữa bị chảy chiếc dây chuyền trên cổ...Nhưng họ vẫn sống sót.
Các Dây Thần Kinh “Cháy” Như Dây Dẫn
Những nghiên cứu cho thấy con người thoát chết bởi v́ mặc dù luồng điện phóng có công suất lớn khủng khiếp, nhưng chỉ “xuyên” qua cơ thể trong ṿng vài phần triệu giây. Và không phải lúc nào cũng kịp đốt cháy.
Cường độ tác động phụ thuộc vào trở kháng của các cơ quan và mô, trung b́nh khoảng 700 OHM. Số OHM càng lớn, hậu quả càng nặng nề.
Theo bà Mary Enn Kuper, nhà nghiên cứu các chấn thương do sét và chuyên gia hồi sức của Mỹ, mạch điện của chúng ta, những sợi thần kinh bị “cháy” đầu tiên.
Trong trường hợp nhẹ nhất vỏ bảo vệ của các sợi này, về bản chất giống như lớp cách ly ở các dây dẫn, bị tổn thương. Tỉnh lại sau cơn sốc, nạn nhân thậm chí có thể không cảm thấy những thay đổi.
Đôi khi tác động chỉ thể hiện sau vài tháng, khi các sợi thần kinh bắt đầu “đoản mạch” và tạo ra những chỗ tiếp xúc ở nơi lẽ ra không cần có. Điều đó giải thích một số vấn đề ở những người sống sót.
Thực tế nhiều thành viên của LS-ESSI than phiền về sự định hướng cử động kém, chứng co giật, ù tai, đôi khi không kiểm soát được tiểu tiện, trở nên cáu gắt hơn.
Một người đàn ông bị sét đánh thậm chí c̣n cạo trọc đầu, không phải v́ đó là mốt mà do không chịu nổi việc tóc thường xuyên “lay động”.
Có trường hợp sét đánh thẳng vào đầu. Khi đó hậu quả rất nghiêm trọng, từ nổ mắt, hôn mê và tê liệt hoàn toàn đến những hành vi cư xử lạ lùng.
Một trong những bệnh nhân của tiến sĩ Hedler sau khi bị sét đánh đă “hồi tưởng” lại tuổi thơ và có hành vi như một đứa bé hai tuổi.
Người khác th́ bị mất trí nhớ ngắn hạn, c̣n anh ta phải ghi ra giấy việc để đồ vật của ḿnh ở đâu, nếu không sẽ không thể t́m thấy chúng.
Ảnh chụp cộng hưởng từ cho thấy sét ngắt một phần đáng kể năo của những người này. Nhưng thường những tổn thương bị ở từng điểm và cùng một lúc ở vài chỗ.
Các nhà nghiên cứu thậm chí có thuật ngữ “đầu phomai Thụy Sỹ”, với nghĩa là những chỗ bị tổn thương nằm phân tán, như các lỗ hổng trên phomai cứng. Không ai có thể nói trước “các lỗ hổng” xuất hiện ở đâu, nhưng rơ ràng những bất thường phụ thuộc vào vị trí của chúng.
Ông Harold Dean ở bang Missouri trở nên nổi tiếng v́ ông không có cảm giác lạnh nữa. Thậm chí mùa đông ông chỉ mặc áo phông.
Chị Elen Vard ở Anh th́ lại có cái mũi thính như mũi... chó. Lần theo mùi, chị có thể t́m thấy các vật mà trước đó có người đă sờ vào.
C̣n Hunter Lunge ở Berlin lại có được khả năng toán học đáng kinh ngạc: nhân nhẩm những số sáu chữ số.
Nói một cách khác sét có thể biến con người trở nên giống cơ thể đột biến. Nhưng thú vị hơn là hóa ra trong năo người c̣n tiềm ẩn những khả năng để hoàn thiện.
Cầu Ch́ Mất Tác Dụng
Có một số người sau khi bị sét đánh đă có thể nh́n xuyên qua người khác. Một phụ nữ có thể xóa các sọc từ trên thẻ tín dụng và các vé tàu xe bằng cách sờ tay vào. Bà bị tổn thương một vài chỗ ở phần trán trong năo.
Một người đàn ông bị “lỗ hổng” ở phần thái dương trái nói rằng anh ta cảm thấy bức xạ điện từ. Trên thực tế anh xác định được trong dây dẫn đang có ḍng điện hay không.
Thử nghiệm của các nhà khoa học cho thấy việc ngắt một vài phần năo, đóng vai tṛ kiểu như cầu ch́, có thể làm tăng khả năng làm việc của năo.
Nhưng ai biết được những chỗ nối mới hay “đoản mạch” trong mạng lưới thần kinh sẽ dẫn đến hậu quả thế nào?
Có vẻ như đôi khi sét có khả năng “hàn” các tiếp điểm, như trong vi mạch của máy tính. Sét không chỉ làm tê liệt hệ thần kinh, mà nó c̣n làm nảy sinh những khả năng bất thường siêu tự nhiên.
ANTG
|
Quay trở về đầu |
|
|
|
|