Tác giả |
|
hiendde Hội Viên


Đă tham gia: 02 May 2010 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2589
|
Msg 761 of 1439: Đă gửi: 29 May 2010 lúc 7:30pm | Đă lưu IP
|
|
|
CĂN NHÀ MA TRONG CƯ XÁ HUỲNH HỮU BẠC
Tôi gia nhập đại gia đ́nh Không Quân vào đầu năm 1971. Điều kiện để được gia nhập Không Quân thời bấy giờ là ứng viên phải qua một bài thi viết và phải có đầy đủ sức khỏe.
Đầy đủ sức khoẻ đây có nghĩa là ứng viên phải cao trên 1m 60 (5'3) và nặng trên 47 kg (103 lb), mắt tốt, tai tốt và không mang những chứng bệnh hiểm nghèo.
Phần thi viết không có ǵ là khó khăn. Tŕnh độ khảo sát của bài thi thuộc tŕnh độ lớp đệ Tứ (lớp 9), v́ vậy tôi qua được một các dễ dàng.
Sau khi qua được phần thi viết, tôi được gởi đến Quân Y Viện Không quân để khám sức khoẻ tổng quát. Với chiều cao 5'6 (1m67) tôi không gặp trở ngại trong vấn đề thước tấc, nhưng khi bước lên bàn cân, tôi chợt tái mặt khi thấy cây kim đỏ đă đứng ĺ ở mức 46.5 kg.
Tại sao lại 46.5 kg mà không là 47 kg? Tôi đứng chết trân không nhúc nhích. Thấy tôi có vẻ thất vọng, người y tá phụ trách mách nước:
- Tôi không thể ăn gian để cho anh đủ cân, nhưng tôi có thể hoăn việc khám sức khỏe của anh cho đến chiều. Bây giờ cũng đă gần đến giờ ăn trưa, anh hăy đi ăn rồi trở lại đây.
Tôi thầm cám ơn người y tá tốt bụng đă cho tôi cơ hội. Trưa hôm đó tôi gồng ḿnh nuốt hết hai ổ bánh ḿ không, cùng nốc thêm hai chai cô ca loại lớn. Kết quả, cây kim đỏ dễ thương của cái cân ở quân y viện Không Quân đă anh dũng ḅ lên khỏi mức 47 kg.
Thế là tôi đă đủ điều kiện để trở thành một quân nhân thuộc binh chủng Không Quân, của đại gia đ́nh Quân Lực Việt Nam Cộng Ḥa. Những ngày đầu của đời quân ngũ là một kỷ niệm đáng ghi nhớ của những thanh niên vừa mới lớn như tôi. Sau khi lănh quân trang, ba chiếc xe GMC chở chúng tôi đến một ngôi nhà cổ thật lớn trong Tân Sơn Nhất.
Với cái tên gọi thật lạnh lùng nghe ớn lạnh: "nhà ma". Căn nhà được xây theo kiểu Tây toạ lạc trên một khu đất rộng, cây cối um tùm chung quanh có hàng rào kẽm gai bao kín. Với nét cổ kính hoang tàn không chăm sóc, cộng với những bức tường loang lỗ, rêu phong phủ kín đă làm chúng tôi có cảm giác lành lạnh nơi sau ót.
Sỡ dĩ căn nhà này có cái tên độc đáo này v́ nghe đồn rằng, ban đêm ma thường hay hiện ra nhát những người ở trong nhà hay hàng xóm ở chung quanh. Chủ nhân của căn nhà có lẽ yếu bóng vía, nên đă dọn đi và tặng lại ngôi nhà cho binh chủng Không Quân.
Để dùng làm nơi tạm trú trong vài tuần lễ, cho những chàng lính mới trong khi chờ đợi thủ tục nhập khoá và gởi đi đến các trung tâm huấn luyện quân sự.
Xe vừa đỗ trước sân nhà, chúng tôi đă được tận t́nh ''dàn chào'' bởI những khoá sinh ''đàn anh'' với những gương mặt lạnh như tiền, trông thật dữ dằn, sát khí. Trên tay mỗi người h́nh như là một cây roi mây.
Họ hét lớn trong khi vụt những ngọn roi trên cái túi sắc-ma-ranh của chúng tôi:
- Các ông chạy cho tôi năm ṿng sân lẹ lên.
Miệng hét tay cầm cây roi mây, họ lăm le dọa nạt như để dằn mặt chúng tôi. Chúng tôi lục đục nối đuôi nhau vác quân trang chạy ṿng ṿng chung quanh cái sân rộng.
- Ông kia biết chạy không?
Chát, chát, tiếng voi rụt vào cái sắc-ma-ranh.
- Các ông có biết so hàng không?
Tiếng hét của những bậc đàn anh lại vang lên. Rồi những h́nh phạt diễn ra.
- Ông kia ḅ hoả lực cho tôi xem...
- Ông này cho tôi hai chục cái cái hít đất...
- C̣n ông nữa cho tôi năm chục cái cái nhảy xổm...
Lúc đó bao nhiêu khí anh hùng của chúng tôi dường như biến đi đâu mất cả. Chúng tôi riu ríu vâng lời như những chú cưù non trước bầy sói hung hăng. Mấy ngày sau tôi mới biết những bậc ''đàn anh'' này, chỉ thâm niên quân vụ hơn chúng tôi trên dưới hai tuần lễ.
Chịu trách nhiệm tổng quát của ngôi nhà này là một ông Thượng sĩ tên là B. cùng hai người trung sĩ phụ tá. Ông thượng sĩ tuổi ngoài năm mươi, ốm, người dong dỏng cao. Gương mặt hốc hác, thiếu ngủ đă làm ông già trước tuổi mặc dù bộ tóc muối tiêu của ông đă được cắt thật ngắn.
Đôi mắt sáng, lông mày rậm với bộ râu mép của ông cộng thêm vết thẹo dài trên cổ có thể làm người đối diện mất tinh thần.
Chúng tôi được chia thành những trung đội, sắp hàng thẳng tắp, đứng ở thế nghiêm như trời trồng. Tất cả đều nín thở im lặng. Ông thượng sĩ, tay chắp sau lưng chậm răi bước tới bước lui giọng sang sảng:
- Tôi không cần biết ngoài đời các anh là ai, làm ǵ, nhưng bây giờ các anh đă thuộc binh chủng Không Quân, thuộc quyền điều khiển của tôi.
Ngưng một lát, ông quét cặp mắt lạnh lùng trên chúng tôi:
- Ở đây chúng ta có kỷ luật. Kỷ luật là sức mạnh của quân đội. Bất cứ chuyện ǵ các anh đều phải làm theo lệnh của cấp trên. Khi tôi cho các anh ăn các anh mới được ăn, khi tôi cho các anh ngủ, các anh mới được ngủ. Thi hành trước khiếu nại sau. Nghe rơ chưa?
Chúng tôi đồng thanh:
- Nghe rơ
Nghe chừng không vừa ư ông quát lên:
- Tôi không nghe ǵ hết. Các anh có miệng không? Nghe rơ chưa?
Một lần nữa chúng tôi lấy hết giọng đồng thanh hét lớn:
- Nghe rơ
Đêm đầu tiên xa nhà tôi không tài nào nhắm mắt được. Thao thức trăn trở một hồi, tôi ngồi dậy ra bờ hè hút thuốc. Nh́n những bạn đồng ngũ đang say sưa trong giấc điệp mà ḷng tôi dậy lên một nỗi bồi hồi khó tả.
Đây là những người bạn mới của tôi, những người sẽ cùng tôi chung chiến tuyến, cùng chung một sứ mạng một lư tưởng. Mặc dù chưa từng quen biết, tôi vẫn cảm thấy giữa họ và tôi có một sự liên hệ rất mật thiết.
Tuần lễ đầu qua mau, chúng tôi đă làm quen vớI đời sống tập thể. Chúng tôi cùng ăn cùng ngủ, cùng làm bất cứ việc ǵ, đều được chia đều cho mọi người.
V́ vẫn c̣n trong t́nh trạng tạm thời, nên chúng tôi tương đối rảnh rang. Ngoài việc tập họp điểm danh, làm vệ sinh chung quanh ngôi nhà, học đi đều bước, chúng tôi được tự do với những chuyện cá nhân.
Khoá tôi được mang chỉ số 5.71, với tổng số ba trăm ba mươi hai khóa sinh, được chia thành tám trung đội. Mỗi trung đội khoảng hơn bốn mươi người. Tôi thuộc trung đội bốn. Ngày đầu tiên chia trung đội, tôi đă mạnh dạn nhận chức trung đội trưởng.
Nhiệm vụ của người trung đội trưởng cũng chẳng có ǵ là nặng nhọc. Điểm danh, báo cáo quân số, nhận lệnh từ trên và chuyển đạt xuống cho anh em, hướng dẫn các anh em trong trung đội làm tạp dịch...
Những ngày c̣n ở trung học tôi đă từng làm trưởng lớp nên những công việc này đối với tôi cũng chẳng có ǵ là khó khăn cả. Hai tuần lễ trôi qua, chúng tôi đă thực sự quen với đời sống quân ngũ.
Sáng hôm nay, những bậc "đàn anh" của tôi đă giă từ ngôi nhà ma lên xe GMC để về quân trường thụ huấn quân sự. Ngày mai, số đông của đại đội 5.71 cũng sẽ rời đây để chuẩn bị đời sống quân trường.
Chỉ c̣n lại một số nhỏ, trong đó có tôi, ở lại để làm "đàn anh" cho khoá 6.71 mới nhập trại, và sẽ được đưa về ngôi nhà ma này trong những ngày sắp tới.
Ba chiếc GMC đỗ xịch trước sân nhà. Trên xe lố nhố những anh lính mới ṭ te, áo quần chưa một nếp nhăn, mặt mũi ngơ ngơ ngác ngác. Nh́n những nét sợ sệt lo âu trên gương mặt của họ, đă làm tôi chợt nhớ lại những h́nh ảnh của chính chúng tôi ba tuần lễ trước đây. Bỗng dưng tôi bật cười thầm...
- Các ông chạy cho tôi năm ṿng sân lẹ lên...
Tiếng quát của một anh bạn đồng khoá mang tôi về với thực tế. Các anh lính mới riu ríu vâng lời. Rồi mọI chuyện xảy ra đúng y như đă xảy ra cách đây ba tuần. Họ được chia trung đội, sắp hàng thẳng tắp và nghe giảng mo-ran từ Thượng sĩ B. mà chúng tôi quen gọi là "ông thầy".
Cũng như chúng tôi vài tuần lễ trước, những khoá sinh thuộc 6.71 được giao công tác vệ sinh doanh trại, nhổ cỏ, đổ rác.... Ngoài ra cũng như chúng tôi, họ c̣n có nhiệm vụ canh gác cổng ra vào.
Ngôi nhà ma này được bao bọc chung quanh bằng giây kẽm gai, với một cổng duy nhất để ra vào được kiểm soát 24/24. Mỗi phiên gác hai giờ, được luân phiên canh gác bởi mười hai toán, mỗi toán hai người. Nhiệm vụ của người gác cổng là kiểm soát sự ra vào của tất cả mọi người. V́ vẫn c̣n là tân binh nên những khoá sinh gác cổng không được trang bị vũ khí.
Tối hôm đó trời vào khoảng giữa tháng hai. Bầu trời lăng đăng những cụm mây đen, nối kết tạo nên những h́nh thù quái gỡ. Ánh trăng tṛn vằng vặc, ẩn hiện sau những tầng mây toả ánh sáng yếu ớt trên những ngọn cây đang xào xạc trong những cơn gió cuối đông. Các khoá sinh 6.71 đang yên giấc trong pḥng ngủ chính sau một ngày bị "quần" tơi bời mệt lả.
Bộ tham mưu "đàn anh" chúng tôi vẫn c̣n thức, ngồi tán dóc trong pḥng điều hành. Đây là bản dinh và cũng là pḥng ngủ dành riêng cho bọn "cấp trưởng" đàn anh chúng tôi. Căn pḥng rộng được chia làm hai, ngăn bởi một bức tuờng với một lối đi không có cửa ở giữa.
Phía ngoài là pḥng điều hành kê hai cái bàn giấy, dăm cái ghế dựa và một tủ đựng hồ sơ. Một cái cửa sổ lớn cạnh bên cửa chính. Trên tường trên khung cửa là một cái đồng hồ lớn. Qua khung cửa sổ chúng tôi có thể quan sát được cổng trại, ở đó có hai anh khoá sinh đang thi hành nhiệm vụ gác cổng.
Pḥng ngủ bên trong kê bốn cái giường tầng, sát nhau với một lối đi nhỏ ở giữa. Cái đồng hồ lớn trên tường chỉ đúng mười hai giờ. Chúng tôi đang huyên thuyên tán dóc, bỗng dưng mọi người im bặt, miệng há hốc, mắt cùng đổ dồn vào một h́nh thù quái dị đang từ trong pḥng ngủ khập khễnh bước ra.
Dáng dấp cao lêu nghêu, quái nhân mặc trên người bộ long-jon (đồ ngủ quân đội) màu trắng bó sát vào người, một ống quần sắn lên khỏi đầu gối, tay phải cầm một đoản tre dài. Trên đầu hắn đội một cái nón sắt chụp lên bộ mặt được phủ kín bằng cái mặt nạ gớm ghiếc mà chúng ta thường thấy trong những đêm Haloween.
Hắn khệnh khạng từng bước về phía chúng tôi. Bọn tôi trố mắt nh́n quái nhân một lúc và bỗng dưng bật cười lớn khi nhận ra cái dáng cao lỏng khỏng quen thuộc của y. Th́ ra đằng sau cái mặt nạ và bộ quần áo hoá trang, quái nhân không ai khác hơn là Lương, anh chàng trung đội trưởng của trung đội 7.
Chúng tôi chưa kịp mở miệng hỏi xem anh chàng này định giở tṛ ǵ, th́ Lương đưa ngón tay trỏ lên miệng ra dấu cho chúng tôi im lặng. Với dáng điệu nhẹ nhàng, Lương phóng ḿnh ra cửa, chạy băng về phía cái giếng bên phiá trái của căn nhà.
Tất cả chúng tôi đồng loạt quay mặt nh́n theo về hưóng chạy của Lương. Khi tới gần cái giếng cạnh bên bờ rào, Lương dừng lại chống đoản tre xuống đất, nhảy tưng tưng như những tên mọi Phi châu, miệng rú lên một tràng âm thanh quái đản, ghê rợn nghe đến lạnh người.
Dưới ánh trăng mờ Lương xuất hiện như một con ma một chân, với gương mặt thật gớm ghiếc đáng sợ. H́nh ảnh thật ghê sợ có thể làm những người yếu bóng vía té xỉu.
Hai anh khoá sinh đang gác cổng bỗng hét một tiếng thất thanh rồi khuỵu người xuống, ḅ lăn ḅ càng, cố gắng lết về chỗ cửa ra vào.
Tất cả khoá sinh 6.71 được đánh thức dậy, đèn đuốc được bật sáng choang. Mọi người xúm lại ṭ ṃ muốn biết chuyện ǵ đă xảy ra. Hai anh khoá sinh mặt không c̣n chút máu, người run như cầy sấy. Vẫn chưa hoàn hồn, anh chỉ tay về phía cái giếng, ú ớ nói không ra lời:
- Ma.. ma... ma một chân...
Tiếng bàn tán to nhỏ nổi lên. Tất cả đứng sát vào nhau, mắt đổ dồn về phía bờ rào. Nơi cái giếng không có ǵ động tĩnh ngoài những bóng cây rung rinh dưới ánh trăng rằm cùng tiếng côn trùng kêu rỉ rả. Cảnh vật ở đó hoàn toàn yên lặng.
Nửa giờ sau tất cả khoá sinh 6.71 được lệnh trở lại pḥng ngủ. Cổng chính bây giờ được tăng cường với bốn khoá sinh cho nhiệm vụ canh gác.
Khoảng hai giờ sáng, con "ma" Lương lại xuất hiện, nhưng với một chiến thuật mới. Hắn lột mặt nạ, kéo cái áo ngủ lên khỏi đầu và ụp cái nón sắt lên trên. Cũng vẫn tiếng rú quái đản ghê rợn, đoản tre dài và điệu nhảy tưng tưng, "con ma" bây giờ trở nên cụt chân và không đầu.
Cũng như hai khoá sinh trước, bốn anh khoá sinh thay thế cũng hét lên rồi ḅ lăn ḅ càng, lê lết về cửa chính. Mặt họ cũng tái mét người run lập cập, miệng lắp bắp:
- Ma..ma...ma không đầu...
Các khoá sinh 6.71 lại được đánh thức. Đèn đuốc lại được bật lên sáng trưng. Lần này không ai có can đảm ngủ nữa. Mọi người đều lộ vẻ sợ sệt hoang mang. Đèn được thắp sáng suốt đêm và tất cả khoá sinh 6.71 đêm hôm đó đă thức trọn cho tới sáng.
Con "ma" Lương hầu như vui đă đủ, rút lui về pḥng điều hành thay quần áo. Đêm đó chúng tôi được một bữa cười nghiêng cười ngả, cười ra nước mắt.
Ngày hôm sau chuyện con ma không đầu, được các bà bán quán ở khu gia binh đem ra bàn tán sôi nổi. Người th́ bảo là "ma không đầu", kẻ nói là "ma cụt chân", có người c̣n cho là ''quỷ dạ xoa cao hai thước"
Huyền thoại ngôi nhà ma tha hồ được truyền miệng nhau nhanh chóng. Chị Tư bán bánh ướt cao giọng nói:
- Tui đă nói rồi không ai chịu tin. Mấy con ma ở đây lộng hành lắm. Tôi đă từng chứng kiến tụi nó đi lềnh khênh dễ sợ lắm. Có lần tụi nó c̣n dám vô bếp lục cơm cháy của tui, báo hại tui phải lấy cây chổi chà đánh nhau với tụi nó một trận quá trời. Tui hổng có ngán tụi nó đâu.
Người nghe đều gật gật đồng t́nh và khâm phục ḷng can đảm của người đàn bà có một không hai này. Riêng nhóm cấp trưởng "đàn anh" chúng tôi, phần lớn chỉ im lặng mỉm cười, ngoại trừ một vài tên c̣n cố ư thêm mắm thêm muối câu chuyện thêm phần hấp dẫn.
Tôi đoan chắc rằng huyền thoại về ngôi nhà ma này sẽ sống lâu, sống vững muôn đời và càng ngày sẽ càng thêm phong phú, với những sự thêu dệt thổi phồng truyền miệng, của những người dân sống chung quanh.
Trần Quốc Sỹ
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội Viên


Đă tham gia: 02 May 2010 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2589
|
Msg 762 of 1439: Đă gửi: 29 May 2010 lúc 7:31pm | Đă lưu IP
|
|
|
CỖ QUAN TÀI VÀ NGƯỜI THỢ ỐNG NƯỚC BÍ MẬT
Năm 1961 Thiếu Tá Ngạc, một sĩ quan tâm lư chiến được đưa ra phục vụ tại Quảng Ngăi. Trong khi chờ đợi được cấp nhà trong cư xá sĩ quan ở khu nội thành, ông mướn tạm một căn nhà hai tầng cũ kỹ trên đường Phan Bội Châu, gần pḥng đọc sách cho vợ con ở đỡ.
Đó là một căn nhà nửa gạch nửa ván xây trên một khoảng đất khá rộng, đă bị bỏ trống từ nhiều năm qua và được dân địa phương gọi là “nhà ma” sau khi một án mạng vô cùng rùng rợn xẩy ra tại đây nhiều năm về trước.
Cùng ở với Thiếu Tá Ngạc, ngoài vợ ông, bà Mỹ Linh, và cô con gái lớn Phương Mỹ 19 tuổi, c̣n có Tư, một thiếu niên giúp việc mới 14 tuổi, mà ông bà đem theo từ Nha Trang quê hương của bà Mỹ Linh.
Ở trong căn nhà mướn vừa đúng một tuần, th́ ông Ngạc phải đi hành quân v́ có tin t́nh báo cho biết VC đang tập trung quân gần quận Minh Long. Ngay đêm đầu tiên Thiếu Tá Ngạc vắng nhà, chuyện bất thường đă lập tức xẩy ra.
Đêm hôm đó, Phương Mỹ đi ngủ hơi sớm v́ cảm thấy mỏi mệt hơn thường lệ. Trong lúc đang ngủ say, Phương Mỹ đột nhiên cảm thấy như có một luồng hơi lạnh ào vào pḥng khiến cô bừng tỉnh.
Dưới ánh trăng mờ nhạt rọi qua khung cửa sổ, cô thấy một bóng đen cao lớn quấn vải liệm trắng toát từ đầu đến chân, đang nhe đôi hàm răng trắng nhởn, khom ḿnh nh́n thẳng vào mặt cô bằng hai hố mắt sâu như đáy huyệt.
Quá hăi hùng cô la lên, nhưng tiếng la tắt nghẹn trong cổ họng. Tim như ngưng đập, Phương Mỹ nhắm nghiền mắt lại.
Đột nhiên cái giường của cô bị lắc thật dữ dội, khiến Phương Mỹ phải chụp vội lấy thành giường để khỏi bị hất văng xuống đất. Rồi chiếc khăn trải giường bỗng nhiên quấn chặt lấy cô khiến cô gần ngộp thở.
Rồi cũng đột nhiên như lúc khởi sự, chiếc khăn trải giường “buông” cô ra. Chiếc giường cũng ngưng chuyển động cùng lúc với tiếng chân bước ra phía cửa và tiếng cánh cửa sập mạnh.
Mấy phút sau khi đă hoàn hồn, cô phóng ra khỏi giường, chạy sang pḥng mẹ ở kế bên thuật lại tự sự.
Là một phụ nữ cứng rắn không hề tin chuyện ma quỉ, bà Mỹ Linh bèn kêu thằng Tư dậy bật đèn khắp nơi trong nhà, trước khi cùng mẹ con bà đi kiểm soát khắp nhà trên nhà dưới xem có tên trộm đạo nào giả dạng ma quỉ xâm nhập hay không.
Sau khi bật đèn sáng choang, ba người lục soát từng pḥng một, Phương Mỹ luôn đeo sát bên ḿnh mẹ cả từng trên lẫn từng dưới. Rồi tới nhà xe, nhà kho, không sót một chỗ nào. Họ không t́m thấy một kẻ lạ mặt nào, mà cũng không t́m thấy dấu hiệu nào chứng tỏ có sự đột nhập bất thường.
Khoảng một tuần sau, khi Thiếu Tá Ngạc vẫn bận hành quân, một đêm khoảng một hai giờ sáng, cả nhà bỗng nhiên bị đánh thức bởi những tiếng búa đóng ầm ầm từ phía nhà dưới vọng lên.
Sau khi dặn Phương Mỹ và Tư coi chừng các cửa sổ thật kỹ lưỡng, v́ sợ lũ trộm đạo cố t́nh gây tiếng động ở dưới nhà, để dụ mọi người kéo xuống trong lúc chúng cho người leo lên lầu vơ vét, bà Mỹ Linh cầm đèn pin một ḿnh xuống nhà dưới xem có chuyện ǵ.
Vừa đặt chân tới bực thang cuối cùng, thấy cửa nhà bếp mở toang, bà Mỹ Linh rón rén bước tới nh́n vào.. Trên cái bàn ở một góc bếp là một cỗ quan tài đen thui khổng lồ...
Từ bên trong một người bận đồ liệm trắng toát, đang từ từ ngồi dậy chầm chậm xoay người lại nh́n bà, hai hàm răng trắng nhởn chợt nhe ra và phát ra những tiếng cười khành khạch..
Bất chợt phải đối diện với một sự việc quá kinh hoàng, tuy là người can đảm, cơn xúc động quá mạnh trước một cảnh tượng quá hăi hùng, khiến bà Mỹ Linh té xuống sàn nhà bất tỉnh.
Ở trên lầu nghe tiếng đèn pin rơi và tiếng người ngă, Phương Mỹ và Tư vội vàng chạy xuống. Tới gần cửa bếp, cả hai chợt thấy một bóng trắng mờ nhạt, tuy không nh́n rơ có phải là người hay không, nhưng cả Phương Mỹ lẫn Tư đều nhận thấy một vẻ ma quái.
Th́nh ĺnh cái bóng trắng mờ mờ đó tiến nhanh về phía họ. Giữa lúc hai người trẻ tuổi quá khủng khiếp, tứ chi hoàn toàn tê liệt và miệng há hốc không phát ra được một tiếng la, bóng trắng bước lên lầu bằng những bước chân khổng lồ, rồi đột nhiên tan biến khi lên tới gần đầu cầu thang.
Bóng trắng vừa biến mất, Phương Mỹ và Tư như thoát khỏi cơn tê liệt bất ngờ. Nh́n quanh thấy bà Mỹ Linh nằm dưới đất cả hai vội đỡ bà dậy. May mắn là bà không bị thương tích ǵ mà chỉ bị chấn động mạnh.
Ngày hôm sau Thiếu Tá Ngạc trở về sau chuyến hành quân. Nghe vợ con kể lại câu chuyện chỉ mới xẩy ra đêm hôm trước, ông suy nghĩ lung lắm, v́ hơn ai hết ông biết rơ là vợ ông không hề tin chuyện ma quỉ, thế mà lần này bà phải thay đổi lập trường, chắc chắn đây phải là một vấn đề vô cùng trầm trọng.
Tối hôm sau khoảng mười giờ, trong khi gia đ́nh Thiếu Tá Ngạc đang ngồi nói chuyện trong pḥng khách, đột nhiên có tiếng chén bát ly tách đụng nhau loảng xoảng trong pḥng ăn.
Cả ba vội vă bước tới pḥng ăn, nơi họ sắp đặt ly tách chén dĩa trên một cái bàn lớn, để chuẩn bị tiếp đón khoảng 12 thực khách vào chiều hôm sau, nhân dịp sinh nhật của Phương Mỹ.
Đúng lúc Thiếu Tá Ngạc mở cửa pḥng ăn, một tiếng động dữ dội vang lên, cả cái bàn th́nh ĺnh đổ nghiêng, hất mớ ly tách chén dĩa xuống đất bể ta tành.
Mọi người bước vội vào và trước mắt họ, tử thi của thiếu niên khoảng mười ba tuổi, đang nằm sóng sượt trên sàn nhà. Cúi nh́n cái tử thi với vẻ mặt đầy thích thú, là một thiếu phụ xinh đẹp bận loại y phục của nhiều năm về trước.
Quỳ trên sàn nhà kế bên, bà ta là một bà già ăn mặc rách rưới, đang ngước nh́n gia đ́nh ông bà Thiếu Tá Ngạc bằng đôi mắt ma quái, nửa như muốn cầu xin điều ǵ nửa như đe dọa. Ba h́nh hài này dường như được bao phủ bởi một luồng sáng xanh mơ hồ.
Giữa lúc ông bà Ngạc và Phương Mỹ đứng nh́n sững cái cảnh tượng quái gở trước mắt, quá hăi hùng nên không có phản ứng nào, kể cả Thiếu Tá Ngạc người đă từng chứng kiến nhiều cái chết hăi hùng ngoài trận địa.
Căn pḥng đột nhiên tối dần và chỉ c̣n lại một sự yên lặng hăi hùng trước khi cả căn pḥng tối đen như mực. Khi Thiếu Tá Ngạc bật được đèn điện lên, th́ cả ba h́nh hài ma quái đă biến mất, chỉ c̣n lại những mảnh chén dĩa ly tách vụn nát ngổn ngang, và một sự yên lặng hăi hùng.
Sáng sớm hôm sau Thiếu Tá Ngạc vào gặp vị Tiểu khu trưởng và ngay buổi trưa hôm đó, hai chiếc quân xa với khoảng một tiểu đội lính, tới dọn tất cả đồ đạc và đưa gia đ́nh ông vào nội thành.
Căn nhà này lại bị bỏ trống trong một thời gian khá lâu cho tới khi người chủ nhà tới thăm. Nhận thấy sàn nhà bếp bị ướt, ông coi kỹ và nhận thấy h́nh như có một cái ống bị rỉ nước. Ông bèn đi gặp người thợ ống nước và người này hứa sẽ tới sửa vào chín giờ sáng hôm sau.
Hôm sau người chủ nhà tới sớm, ngồi trong pḥng khách chờ đợi. Đột nhiên nghe có tiếng chân đi trên lầu, ông bước lên xem có phải người thợ ống nước tới sớm lên lầu lục lạo, hoặc có thể có kẻ lạ nào đột nhập, hoặc có bất kỳ điều ǵ khác thường hay không.
Sau khi không thấy một ai và cũng chẳng thấy dấu vết ǵ khác lạ, ông bèn xuống lại nhà dưới và ngạc nhiên khi thấy một người đàn ông đang ngồi sửa cái ống nước bị rỉ.
Ông cất tiếng hỏi:
- Làm sao ông vào được? Tôi đă khoá tất cả các cửa ngơ cẩn thận rồi mà.
Người thợ bận làm việc không trả lời, và người chủ nhà cho rằng có lẽ ông ta v́ quá bận rộn, hoặc bị lăng tai nên cũng chẳng hỏi ǵ thêm nữa.
Vừa đứng coi người thợ làm việc được hai ba phút, đột nhiên người chủ nghe có tiếng gơ cửa. Ông bước ra mở cửa và ngạc nhiên khi thấy trước mặt ông chính là người thợ ống nước, mà ông tới gặp ngày hôm trước.
Ông bèn lên tiếng hỏi:
- Ủa, ông tới làm ǵ? Để coi chừng thợ làm việc hả.
Người thợ ống nước hỏi lại:
- Thợ nào?
- Th́... thợ của ông gởi tới sửa ống nước đó.
- Dạ, chắc chắn không phải thợ của tôi, v́ tiệm của tôi chỉ có ḿnh tôi làm công việc sửa chữa mà thôi. Chắc là thợ nào khác không chừng!
Người chủ nhà hỏi lại:
- Có phải ông là chủ tiệm ống nước Nguyễn Thượng Đắc hay không?
- Dạ... th́ tôi mới gặp ông ngày hôm qua đó...
- Vậy th́ người thợ đang làm việc chắc chắn phải là người của hăng ông, v́ tôi chỉ liên lạc với hăng của ông mà thôi. Tôi nghĩ là ông nên vào xem, xem có là người của ông không.
Khi người thợ mới tới bước vào nhà bếp người thợ cũ đă biến mất, không để lại một dấu vết ǵ kể cả mớ đồ nghề. Ngạc nhiên người chủ nhà cất tiếng gọi nhưng không ai trả lời.
Ông bèn lùng kiếm cả trên lầu lẫn dưới nhà, cũng không thấy người thợ cũ ở đâu hết. Trong khi đó người thợ mới tới đă t́m ngay ra chỗ nước bị rỉ và chỉ cho người chủ nhà thấy rằng, chỗ bị rỉ nước vẫn c̣n nguyên chưa ai đụng tới.
Người chủ nhà biết rơ hơn ai hết về căn nhà ma của ḿnh, bèn không tranh luận với người thợ sửa ống nước nữa, v́ ông biết rằng người mà ông gặp trước đó, chính là hồn ma vẫn ám ảnh và phá phách căn nhà này.
Ông bèn rao bán và măi tới hai ba năm sau mới có người mua. Người chủ mới cho phá bỏ căn nhà cũ, lập một trạm bán xăng, từ đó người ta không c̣n nghe nói ǵ, về hồn ma vẫn quấy phá căn nhà này từ nhiều năm trước nữa. Có lẽ ma quỉ không hạp mùi xăng.
ST
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội Viên


Đă tham gia: 02 May 2010 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2589
|
Msg 763 of 1439: Đă gửi: 29 May 2010 lúc 7:31pm | Đă lưu IP
|
|
|
CẢI TÁNG
Cách đây hơn mười năm, chính quyền thành phố Huế ra lệnh cho dân chúng phải bốc mộ ở Cồn Mồ, Băi Dâu đi hết để làm một xa lộ ṿng cho xe cộ Bắc Nam khỏi đi xuyên qua thành phố.
Chúng tôi trở về và dời mồ mả ông cha lên phía núi Ngự B́nh. V́ ông nhạc tôi và những họ hàng mới chết có xây mộ xi măng, nên việc lấy cốt không có ǵ đáng nói, chỉ có mả ông nội, ông cố bà sơ là không biết chỗ nào mà đào v́ không c̣n dấu tích ǵ.
Họ hàng bên vợ tôi phần đông theo Phật Giáo, nên họ vẫn tin tưởng vào chuyện cầu cơ hoặc lên đồng, để chỉ chỗ nào là mộ. Sau khi cúng vái và viết lên tờ sớ tên tuổi của các vị, th́ người ta mới chỉ chỗ cho mà đào.
Tôi ngẫm nghĩ trong bụng: Cả cái nghĩa địa này đă hàng mấy trăm năm, người ta chôn ngổn ngang, rồi hồi Mậu Thân xác người vô thừa nhận chôn dấp chôn dúi, làm sao ḿnh biết được đó chính là xương cốt người nhà?
Ấy thế mà đă tốn tiền lại c̣n công cốc nữa chứ, họ chỉ nhiều địa điểm mà đào lên chỉ có sỏi đá và đất trắng phau. Từ đó tôi không c̣n tin tưởng mấy người cầu hồn chỉ mộ nữa, cho đến lần này về Việt Nam th́ tôi mới thay đổi ư kiến.. Vừa tin.. vừa sợ.
Thế là sau hơn hai mươi năm Khâm mới về lại quê cũ. Qua Mỹ khi c̣n tuổi thiếu niên rồi lo học hành, lấy chồng sinh con làm cho cô tất bật suốt ngày này qua tháng nọ. Mấy năm trước đă nhiều lần cô định về, nhưng nhiều người cản, nói rằng mấy đứa trẻ c̣n nhỏ quá.
Để lại Mỹ cho bố nó coi cũng không được, đem nó về chỉ sợ bệnh tật bất ngờ cũng khổ, mà riêng muỗi chích thôi cũng có khi thành ghẻ. Bây giờ con cái đă khá lớn th́ tụi nó lại chẳng chịu theo về, thôi cô đành về một ḿnh vậy, v́ cha mẹ ngày càng già, bảo lănh qua đây cũng không chịu đi .
Từ ngày c̣n nhỏ, Khâm đă nghe cha nhắc nhở nhiều lần về một miền quê ở tỉnh Nam Định, sau này khi con cái gửi tiền về tiếp tế thường xuyên th́ cái niềm hoài cố hương của ông lại càng thôi thúc. Khâm đă có ư định về Việt Nam lần này, cô nhất quyết bao xe cho cả nhà đi ra tới Bắc, trước là để thăm quê sau là du lịch suốt cơi Việt Nam.
Về Rạch giá được chừng một tuần th́ gia đ́nh Khâm thuê một chiếc xe mười hai chỗ. Đêm trước khi đi xa cả nhà thao thức măi, Khâm tỉ tê nói chuyện với mẹ về những người họ hàng c̣n ngoài Bắc, ai sống ai chết.
Bà mẹ nói:
- Bên ngoại mày th́ vào Nam hồi năm mươi bốn cả rồi, bên nội th́ c̣n một bà cô em gái bố mày, bố c̣n một người em trai đi quân đội quốc gia nhưng chết rồi.
Ông bố lúc ấy mới lên tiếng:
- Chú của con đi lính tiểu đoàn khinh binh và di chuyển vào Nam bằng quân xa. Khi gia đ́nh ḿnh vào đến trại Ba Bèo ở Bến Tre, bố có ngược lên Sài G̣n hỏi coi chú ấy nay đóng quân ở đâu, họ trả lời mờ ớ và nói h́nh như chú ấy chết rồi.
Măi cho đến khi ḿnh về tới Cái Sắn này rồi, bố có đi hỏi lần nữa, th́ họ nói chú ấy chết ở một tỉnh ǵ ở miền Trung ấy, xa lắm và đă được đơn vị chôn cất tử tế.
Họ có phát cho một số tiền tử tuất, nhưng hồi ấy nhà ta c̣n nghèo lắm, không có tiền để góp thêm vào mà đi bốc mộ, với lại hồi ấy bốc mộ rồi về chôn vào đâu khi mà họ đạo ḿnh chưa có nghĩa trang.
Mấy tháng nay khi biết con sắp về và cho bố mẹ về thăm xứ Bắc, bố đă có nhờ một thầy tu xuất chỉ chỗ mộ chú con, th́ nhân dịp này nếu kiếm được, bố có ư định cải táng chú về đây chôn cất cho gần họ hàng.
Khâm hỏi:
- Ông thầy tu xuất ấy trước cũng đi lính cùng đơn vị với chú hay sao mà biết mộ chôn ở đâu?
- Không, ông ấy có đi lính đâu, nhưng danh tiếng lắm, chỉ đâu đúng đó và lạ nhất là ông ấy không lấy tiền, v́ nếu nhận tiền lần nào th́ lại chỉ trật lần đó.
- Thế ông ấy có nói mộ chú hiện ở đâu không?
- Khi bố đưa tên tuổi trên một miếng giấy ra, ông ấy cầu nguyện và nhắm mắt hồi lâu rồi nói:
- Mộ được chôn ở làng Cân Sơn, quận Sa Huỳnh, tỉnh Quảng Ngăi, trên ngôi mộ đó có một cây thánh giá c̣n ghi đầy đủ tên thánh và tên họ, một tay của cây thánh giá đă bị gẫy nhưng c̣n đong đưa, v́ dính bằng một cộng dây sắt, dây này là cốt sắt của cây thánh giá xi măng.
Nguyễn Ngọc Hạnh
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội Viên


Đă tham gia: 02 May 2010 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2589
|
Msg 764 of 1439: Đă gửi: 29 May 2010 lúc 7:33pm | Đă lưu IP
|
|
|
LÀM THẾ NÀO TIẾP XÚC VỚI NGƯỜI CHẾT
Chúng ta đang sống ở thời kỳ khoa học và không chấp nhận những ư tưởng vu vơ, hoàn toàn trái với lư thuyết khoa học, cũng như trái ngược với những lời dạy bảo đầy bác ái, nhân từ và sáng suốt của đấng Cứu Thế.
Chúng ta những linh hồn đang sống trong cơi vật chất và chỉ biết đến những sự kiện liên quan đến cơi vật chất này mà thôi. Tất cả mọi sự hiểu biết của chúng ta, đều dựa trên những giác quan của thể xác. Nhưng các giác quan này th́ bất toàn.
Thí dụ như chúng ta có thể thấy được những vật thuộc thể lỏng hay thể rắn, nhưng lại không thể thấy được thể hơi, mặc dù chúng ta biết rằng thể hơi hiện hữu. Hiển nhiên nếu có những thể khác thanh nhẹ hơn thể hơi, th́ làm sao chúng ta có thể thấy được.
Nói tóm lại, v́ giác quan của chúng ta bất toàn mà chúng ta không thấy được một số dữ kiện, tuy nhiên chúng ta không thể kết luận v́ không thấy được mà chúng không hiện hữu. Người Phương Đông đă ư thức được điều này từ lâu, qua các công phu luyện tập đặc biệt mà nhiều người cho là phi thường.
Thật ra nguyên lư của nó rất giản dị. Người nào biết rèn luyện tinh thần, phát triển các "giác quan" của tinh thần, th́ họ sẽ có các quyền năng về tinh thần. Nếu các bạn biết rằng thể tinh thần cũng giống như thể vật chất (thể xác), đều có những giác quan riêng biệt, th́ bạn sẽ hiểu điều tôi nói.
Nếu thể xác có thị giác th́ thể tinh thần cũng có một thị giác tương tự, nhưng đây là một thứ thị giác đặc biệt, có thể nh́n thấy những cái mà nhăn quan của thể xác không nh́n thấy được. Người Tây Tạng gọi quyền năng này là Thần Nhăn hay là con mắt thứ ba (Third eyes).
Sách vở huyền môn Tây Tạng nói rơ rằng, thể tinh thần có những giác quan tương ứng với những giác quan của thể xác, nhưng bao trùm một giới hạn bao la, rộng răi hơn nhiều. Các danh sư Tây Tạng gọi đó là các năng khiếu, mà con người có thể sử dụng được nếu họ biết cách chủ trị tinh thần, khai triển các giác quan này.
Dĩ nhiên những người đă khai mở những quyền năng đó, có thể ư thức được nhiều điều mà người thường không thể biết được. Chính nhờ khai mở được các giác quan đặc biệt này, mà các danh sư Tây Tạng đă nghiên cứu về đời sống cơi giới bên kia, cơi giới mà chúng ta thường gọi là "cơi chết" hay "bên kia cửa tử".
Họ xác định rằng chết không phải là sự chấm dứt của kiếp sống, mà chỉ là một bước đi từ giai đoạn sống này qua giai đoạn sống khác. Xác thân phục vụ tinh thần và là một phương tiện liên lạc (communicate) với cơi trần.
Nếu không có xác thân th́ phần tinh thần không thể liên lạc được với cơi trần được, và dĩ nhiên không thể ảnh hưởng hoặc thọ lănh ảnh hưởng của nó. Cơi trần là một trường học hết sức quan trọng, để linh hồn học hỏi kinh nghiệm và những điều học hỏi đều được lưu trữ trong kư ức tâm linh, một thứ kư ức vô cùng giới hạn.
Chỉ riêng ở cơi trần người ta mới có thể thực sự học hỏi và áp dụng hay thực hành những điều đă học. Ở những cơi khác, v́ sự cấu tạo của nguyên tử quá thanh, quá nhẹ nên việc học hỏi chỉ có tính cách lư thuyết chứ không thể thực hành được.
Điều chúng ta cần biết là những người mà ta cho rằng đă chết thực ra không hề chết, không hề ĺa xa chúng ta. V́ một lư do mơ hồ mà người ta tin rằng chết là chấm dứt, là chia ly, sau đó linh hồn được lên thiên đàng hoặc xuống địa ngục rồi ở đó vĩnh viễn.
Tác động của Thượng Đế chắc chắn vô cùng huyền diệu, nhiều khi chúng ta không thể hiểu được, nhưng không bao giờ trái ngược với định luật thiên nhiên. Khi một người cởi bỏ bộ áo choàng ra, th́ họ vẫn đứng ở chỗ củ chứ nào có thể biến mất được.
H́nh dáng của họ thay đổi phần nào, nhưng chắc chắn họ không thể phút chốc biến ra người khác được. V́ thể xác đă bỏ lại nên bạn không c̣n thấy người đó nữa, mà chỉ thấy cái thể xác bất động nằm ở đó thôi. Nhưng điều này không có nghĩa là người bạn yêu thương đă đi xa rồi.
Khoa học đă chứng minh mắt của chúng ta chỉ đáp ứng được, với một số rung động tối thiểu trong vũ trụ. Nếu sử dụng các dụng cụ tinh vi hơn, người ta có thể nh́n thấy được các sự rung động, mà mắt thường không thể nh́n thấy, như tia hồng ngoại, tia tử ngoại v.v...
Nếu bạn tin rằng các giác quan của thể xác đă giúp bạn cảm nhận được, những vật chất cấu tạo bằng nguyên tử của cơi hồng trần, th́ các giác quan của thể tinh thần, cũng sẽ giúp bạn cảm xúc được các nguyên tử cấu tạo bởi cơi đó.
Nhờ xúc giác, chúng ta có thể sờ mó các vật chất của cơi trần, th́ một thứ xúc giác đặc biệt của thể tinh thầ,n cũng giúp chúng ta sờ mó được các vật chất cấu tạo bởi nguyên tử cơi này.
Bạn đừng nghĩ rằng cơi tinh thần đó nằm đâu xa xôi, thực ra nó và cơi trần này ở cùng một chỗ, chiếm cùng một vị trí trong không gian và thời gian, nhưng v́ cấu tạo bởi các nguyên tử khác nhau, nên người ta không cảm thấy nhận được nó đó thôi.
Quy tắc của điều mà khoa học gọi là "chiều không gian" (dimension) hiển nhiên đă vén lên một phần của sự bí mật này. Dĩ nhiên ngoài cơi tinh thần, c̣n nhiều cơi giới khác nữa, nhưng điều đó không quan hệ đến chúng ta hiện nay.
Tóm lại, người mà bạn tưởng đă đi xa rồi thật ra vẫn ở bên cạnh bạn, và có thể đứng sát kề vai với bạn nữa ḱa. Dĩ nhiên bạn c̣n mặc một tấm áo choàng dầy, c̣n người kia th́ đă cởi bỏ chiếc áo đó rồi.
Do đó bạn không c̣n nh́n thấy người ấy nữa, nhưng người ấy vẫn c̣n nh́n thấy bạn, v́ sự rung động của các nguyên tử của cơi kia, thanh nhẹ hơn nên có thể nh́n thấy được nhiều hơn.
Trong khi ngủ, khi bạn tạm thời cởi bỏ bộ áo vật chất này ra, th́ bạn và người đó có thể tiếp xúc với nhau dễ dàng. V́ đa số mọi người thiếu sự chuẩn bị công phu hàm dưỡng tinh thần, nên vẫn luôn luôn có một khoảng cách giữa tri thức của thể xác và thể tinh thần.
Do đó họ không thể nhớ lại được việc làm của thể tinh thần trong giấc ngủ. Hiển nhiên nếu chúng ta có thể nhớ trọn vẹn th́ sự chết đâu c̣n nữa. Một số đạo sư phương Đông đă tập luyện được công phu ǵn giữ cái trí nhớ liên tục này, mà giao tiếp với cơi tinh thần trong giấc ngủ hoặc khi hành thiền.
Dĩ nhiên đôi lúc ngủ cũng có người nhớ lại một vài chi tiết trong lúc ngủ, nhưng họ thường kết luận là chuyện chiêm bao vô giá trị. Một người biết đoán điềm giải mộng, có thể nói cho họ biết nhiều điều lư thú mà họ không ngờ.
Đối với những người thân quyến vừa ĺa đời, nếu họ ngủ được một giấc thoải mái, th́ khi tỉnh dậy họ đều có cảm giác an tĩnh, phúc lạc như vừa được gần người thương yêu. Điều này không lạ v́ hiển nhiên họ đă tiếp xúc được với người thân trong giấc ngủ.
Nếu bạn biết rằng cơi trần của chúng ta là cơi thấp, và cơi bên kia cửa tử vốn cao hơn, th́ hiển nhiên cơi cao bao trùm cơi thấp theo định luật thiên nhiên. Ở cơi tinh thần, người ta có thể nhớ lại rất rơ ràng các chuyện ǵ đă xảy ra trong cơi trần.
Cũng như thế, khi ngủ người ta có thể hồi tưởng được nhiều chuyện đă quên từ lâu rồi, v́ không c̣n bị cản trở bởi các chướng ngại thuộc thể xác. Khi thức giấc, con người khoác lấy bộ áo vật chất, kư ức bị chi phối bởi các ảnh hưởng của thể xác, nó che khuất các linh năng cao hơn, nên ít ai nhớ được điều ǵ rơ ràng.
Các danh sư Tây Tạng chỉ dẫn rằng, nếu muốn chuyển đạt tin tức cho người quá cố, bạn có thể giữ trong tư tưởng điều bạn muốn nói, th́ chuyện đó sẽ xảy ra. Tuy nhiên bạn nên biết rằng, ở cơi tinh thần người ta có thể đọc được tư tưởng của người sống.
Nếu người quá cố vẫn c̣n luẩn quẩn gần đó, th́ họ có thể đọc được tư tưởng của bạn dễ dàng. Ở cơi tinh thần, người ta không rảnh rỗi ngồi không mà có những việc khác để thi hành, do đó nếu có thể, bạn không nên làm rộn đến họ....
Cho đến nay, tôi chỉ đề cập đến vấn đề tiếp xúc với người chết, bằng cách vào thế giới bên kia trong giấc ngủ, v́ đó là đường lối tự nhiên thông thường. Dĩ nhiên vẫn có những đường lối khác thường và không tự nhiên.
Có người chết tạm thời mượn lấy một h́nh thể khác trong chấc lát (trường hợp lên đồng, nhập cốt) hoặc sử dụng một h́nh nộm, một cái bóng, tạo ra bởi các nguyên tử vật chất, để tiếp xúc với người cơi trần. Đây là những điều không đứng đắn, mơ hồ, khó kiểm chứng, dễ bị lợi dụng, có thể đưa đến sự bịp bợm, phỉnh gạt của một số thầy pháp, thực hành tà thuật.
Do đó, theo sự nghiên cứu và hiểu biết của tôi, đây là điều nên thận trọng, v́ việc vong linh cố gắng liên lạc với cơi trần bằng cách này, thường bắt nguồn từ những nguyên nhân đặc biệt.
Có thể v́ họ có điều ǵ oan ức cần biện bạch, hoặc các đau khổ lo âu cần được giúp đỡ. Trong trường hợp này, tốt nhất là ráng t́m hiểu xem họ muốn ǵ, rồi chúng ta giúp họ giải quyết những việc đó, sớm chừng nào tốt chừng nấy để tâm hồn họ được an tĩnh...
Tôi mong bạn hiểu rằng sự chết không đem lại một thay đổi ǵ cho con người thật sự cả. Không thể nào một người vừa chết đă trở nên một vị thánh, hay một đấng thiên thần.
Người chết không thể trở thành một bậc vĩ nhân, hiểu biết tất cả mọi sự được, mà chỉ là một người giống như trước khi chết, một ngày hay một vài giờ mà thôi. Hiển nhiên người đó cũng có t́nh cảm, kiến thức, sự hiểu biết, chỉ khác ở chỗ họ đă cở bỏ bộ áo mặc trên người ra, cởi bỏ gánh nặng trên vai (bệnh tật, mệt nhọc của xác thân) và có cảm giác thảnh thơi tự tại.
Khi c̣n sống, ai ai cũng phải làm việc để giải quyết những nhu cầu vật chất như thực phẩm, nơi chốn cư ngụ, quần áo che thân... Tại cơi tinh thần những thứ này trở nên vô dụng.
Thể tinh thần không cần thực phẩm hay nơi chốn cư ngụ, do đó người ta dường như thoát được cái áp lực lớn lao về sự sinh sống. Đây là cả một sự cởi bỏ gánh nặng rất lớn nên người ta thường thấy nhẹ nhàng thoải mái.
Theo các danh sư Tây Tạng, trong cơi tinh thần, không gian không c̣n là một trở ngại nữa. Người ta tự do di chuyển đó đây tùy theo ư muốn. Nếu thích phong cảnh trời biển, họ tha hồ ngao du những chỗ nào đẹp đẽ nhất.
Nếu thích mỹ thuật, họ có thể chiêm ngưỡng những tác phẩm nghệ thuật của các nghệ sẽ tài ba, mà không phải chờ đợi xếp hàng hay mua vé vào cửa.
Nếu thích âm nhạc họ có thể di chuyển từ hí viện này đến hí viện khác, để thưởng thức các khúc nhạc tuyệt diệu. Bất cứ thích điều ǵ họ có thể thưởng thức điều đó hết sức dễ dàng, miễn là những cái đó thuộc về phạm vi tinh thần hay xuất phát từ các t́nh cảm cao thượng.
Tại sao ? V́ những thứ này không cần phải sử dụng đến một thể xác vật chất. Dĩ nhiên nếu điều họ thích là một thú vui dựa trên các cảm xúc của thể xác, th́ vấn đề hoàn toàn khác hẳn v́ họ sẽ không thoả măn được.
Một người nghiện rượu sẽ không uống được rượu, v́ đâu c̣n xác thân nữa để mà uống. Cũng như thế một kẻ thèm ăn sẽ khổ sở, luôn luôn có cảm giác đói khát! Một kẻ tham lam, bỏn xẻn tiền bạc sẽ khổ sở v́ không c̣n ǵ để chất chứa. Người ghen tuông sẽ bị t́nh cảm dày ṿ, nhất là khi họ không c̣n xen vào công việc của người mà họ ghen tức được nữa.
Tóm lại, sự khổ sở chỉ bắt nguồn từ những đam mê xây dựng trên căn bản xác thịt, trên thể vật chất. Nếu biết kiềm chế những cảm giác này, th́ họ bớt đau khổ hơn, v́ nguyên nhân của đau khổ bắt nguồn từ ham muốn. Khi hết ham muốn th́ những đau khổ sẽ chấm dứt ngay.
TX. Minh Đăng Quang
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội Viên


Đă tham gia: 02 May 2010 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2589
|
Msg 765 of 1439: Đă gửi: 29 May 2010 lúc 7:37pm | Đă lưu IP
|
|
|
ĐIỀU G̀ XẨY RA KHI TA CHẾT
Hồi nhỏ chúng ta thích đọc truyện ma quỉ, thần thoại hay kiếm hiệp thường thấy nói người chết sống lại. Vợ con đă làm lễ phát tang, than khóc ỉ ôi, có khi một hai ngày rồi bất thần người chết mở mắt, ngồi dậy, ăn uống và nói truyện b́nh thường, lại c̣n kể những cảnh thần tiên hoặc ác quỉ ghê gớm mà họ đă sống, đă thấy sau khi chết.
Chuyện đó có thật hay không th́ chưa ai thực sự kiểm chứng được. Nay đời sống văn minh tiến bộ hơn, người ta nghi ngờ những cậu chuyện như vậy, coi là giả tưởng, chỉ là những câu chuyện người ta kể lại. Có thể đúng như người chết kể lại.
Có thể do người chết chưa chết, tâm trí vẫn c̣n hoạt động và quay trở lại những h́nh ảnh, những suy tư lúc c̣n sống rồi biến hóa câu chuyện thành thần tiên quỉ dữ.. Người ta đặt vấn đề: Người “chết” đă chết thực sự chưa? Câu chuyện người “chết” kể lại có thực sự đúng như họ thấy không?
Chết th́ từ ngàn xưa vẫn là những vấn nạn nan giải. Con người sinh ra, sống, rồi chết. Sinh Kư Tử Qui là lẽ tự nhiên. Một đời sống mới nối tiếp theo sau sự chết.
Bác sĩ Sam Parnia, trong cuốn sách của ông nhan đề “Điều ǵ xẩy ra khi ta chết "What happens When We die” không bàn về đời sau như Thiên Đàng, Hỏa ngục, nhưng đặt vấn đề một người gọi là “chết” có thực sự chết chưa để t́m hiểu, nghiên cứu.
Từ đó mới có thể có những định nghĩa chết khác nhau một cách chính xác. Rồi vấn đề được đặt ra:
Khi đă chết, trí khôn, nhận thức con người có chết cùng với năo bộ và thân xác không? Khi chết, nhận thức và thần trí con người có ĺa khỏi thân xác không? Nếu có th́ nó có những suy tư cảm nghiệm ǵ sau đó?
THẾ NÀO LÀ CHẾT?
Có rất nhiều định nghĩa chết: Chết hiểu theo y học, luật học, sinh học và văn hóa, tôn giáo, đạo đức….Ở đây, chúng tôi chỉ nói về cái chết theo quan niệm y học.
Lúc c̣n nhỏ khi học giáo lư, các Cha thường định nghĩa chết là lúc linh hồn ĺa khỏi xác. Nhưng xác định lúc nào linh hồn ĺa khỏi xác th́ quả là rất khó mà biết. Do đó chẳng có thể xác quyết chắc chắn lúc nào một người gọi là chết.
Định nghĩa chết quả là một vấn đề. Theo y học th́ chết là lúc Tim Ngừng Đập và Phổi Ngừng Thở. Nhưng ngày nay nhờ khoa cấp cứu hồi sinh phát triển và tiến bộ, khi tim vừa ngừng đập, nếu người ta dùng máy kích tim ngay lập tức th́ tim đôi khi có thể hoạt động trở lại.
Do đó định nghĩa như ở trên có vẻ không c̣n được chính xác cho lắm.. Ngay cả khi những nguyên do hoặc cơ quan như tim và phổi, là những cơ phận cần thiết cho sự sống chết như ta hiểu, cũng không c̣n giá trị khít khao nữa.
Mạng sống con người vẫn có thể tồn tại nhờ những kỹ thuật trợ sinh, phối hợp với cách ghép cơ quan và trợ tim nhân tạo. V́ vậy ngày nay người ta định nghĩa “lúc chết” là lúc bác sĩ điều trị đưa tay tắt máy trợ sinh, rút ống thở dưỡng khí của bệnh nhân khiến óc bệnh nhân hết sinh động trước sự chứng kiến của bác sĩ khám nghiệm.
Lúc đó gọi là “Óc Chết” hay “Chết Sinh Học”. Lúc này óc của bệnh nhân không c̣n sinh động điện nữa. Khi óc không c̣n sinh động điện và ngưng hoạt động là lúc con người không c̣n nhận thức nữa. Tuy nhiên t́nh trạng mất nhận thức đó phải là vĩnh viễn, không là tạm thời như khi chúng ta ngủ rất say.
Nhất là lúc bị hôn mê bởi v́ trong những trường hợp như vầy, năo động đồ vẫn cho ta thấy, một sự khác biệt rất rơ ràng. Do đó xác định lúc chết rất quan trọng, trong trường hợp cần lấy cơ quan để ghép cho người khác. Cơ quan phải được lấy ngay lập tức, và nhanh hết sức có thể lúc người bệnh hoặc nạn nhân vừa mới chết.
Khả năng óc lấy lại được sinh động ở Hoa Kỳ, là một điều kiện cần thiết về mặt pháp lư, chứng tỏ một người vẫn c̣n sống...Một khi óc đă được xác định là chết..th́ việc cắt đứt trợ sinh rút ống dưỡng khí, sẽ không bị liên đới tội h́nh sự hoặc dân sự.
Nhưng có người tranh luận cho rằng phần vỏ năo của óc mới là quan trọng, v́ nó ảnh hưởng đến ư thức con người, cho nên chỉ có sinh động điện của năo, mới có thể xác định được một người chết hay không.
Lư lẽ nào cũng có lư cả, nên sau cùng tiêu chuẩn chết có thể chấp nhận được, là khi nạn nhận mất khả năng nhận thức vĩnh viễn và bất khả hồi được, chứng tỏ là vỏ năo đă chết thực sự. Tất cả hy vọng phục hồi tư tưởng và nhân tính vô phương cứu chữa, với những kỹ thuật y khoa tân kỳ hiện đại đang có.
Tuy nhiên hiện nay ở nhiều nơi người ta chấp nhận một định nghĩa chết có tính cách bảo thủ hơn: Chết là khi toàn thể bộ óc đă ngừng sinh động điện và bất khả hồi, chứ không chỉ riêng của vỏ năo như trước kia.
Với tiêu chuẩn về toàn thể bộ năo, xác quyết óc chết cũng vẫn c̣n lôi thôi, bởi v́ Năo Động Đồ vẫn có thể khám phá ra những kích động của năo, giống như thiệt hoặc một số thuốc, hay lượng đường trong máu xuống quá thấp, dưỡng khí thiếu hay nhiệt độ trong người quá thấp, cũng có thể khiến óc tạm thời ngừng sinh động.
V́ vậy các nhà thương thường có những nguyên tắc chỉ dẫn, để xác định óc chết dựa vào năo động đồ bất thường, tùy theo trường hợp.
Cũng v́ lúc nào gọi là chết thực, vẫn c̣n chưa được xác quyết và công nhận, nên những vấn đề về tôn giáo, xă hội, y học hay luật học vẫn c̣n phải đặt thành vấn đề.
Chừng nào vấn đề vẫn chưa được giải quyết và công nhận th́ những luật lệ, nguyên tắc mà tôn giáo, xă hội, nhà nước đưa ra vẫn c̣n là những ǵ chưa được ổn?
NHỮNG NGHIÊN CỨU CỦA BÁC SĨ SAM PARNIA VÀ NHÓM CHUYÊN VIÊN
Bác sĩ Sam Parnia là một trong những chuyên viên hàng đầu, đặc trách nghiên cứu Sự Chết theo phương pháp khoa học, thuộc Trung tâm Y Khoa Weil Cornell ở Nữu Ước.
Tháng trước ông và các đồng nghiệp của ông, đă tuyên bố tại Trung Tâm Dự Án Nghiên Cứu Ư Thức Con Người, những công việc đầu tiên họ đang làm: Ba năm nghiên cứu t́m ṭi về sinh học, của những “kinh nghiệm lúc hồn ĺa khỏi xác”.
Cuộc nghiên cứu được gọi là Sự Tỉnh Táo khi Hồi Sinh, và nghiên cứu trên một ngàn năm trăm người, được cứu sống sau khi tim ngừng đập, thuộc hai mươi lăm Trung Tâm Y Tế lớn ở Âu Châu, Canada và Hoa Kỳ.
Báo Time có tường thuật việc này và nói với Bác sĩ Parnia về xuất xứ của dự án, những nghi ngờ cũng như những khác biệt giữa trí khôn và bộ óc con người.
PHƯƠNG PHÁP KIỂM CHỨNG NHỮNG ĐIỀU MÀ MỘT NGƯỜI "GẦN CHẾT" CHO BIẾT
Theo nguyên tắc khi tim ngừng đập, th́ máu sẽ không chạy lên được óc. Lúc đó chỉ cần mười giây đồng hồ là óc sẽ ngưng sinh động. Nhưng kinh nghiệm cho biết cỡ 10%-20 % người khi tim đă ngừng đập, lại có thể được cứu sống, và chừng vài phút hoặc hơn giờ đồng hồ sau, họ cho biết là họ vẫn tỉnh táo.
Vậy th́ vấn đề ở đây là, những điều người đó cho biết có thật hay không, hay chỉ là một loại ảo tưởng? Để kiểm chứng, một cách duy nhất là để những h́nh ảnh chỉ có thể trông thấy được, khi nh́n từ trên trần nhà xuống mà thôi, để xem họ nói có đúng hay không.
Bởi v́ họ nói họ có thể nh́n thấy tất cả mọi sự từ trên trần nhà. Vậy nếu chúng ta thử nghiệm một loạt cỡ hai trăm hay ba trăm người, có t́nh trạng chết như vậy và nếu họ có thể được cứu sống trở lại.
Và nói cho chúng ta biết chúng ta đang làm ǵ? và họ trông thấy đúng những h́nh ảnh mà ta đă sắp đặt, th́ có thể kết luận là họ c̣n tỉnh táo, mặc dù óc họ không c̣n sinh động nữa.
KẾT QUẢ NGHIÊN CỨU NÀY CÓ PHÙ HỢP VỚI QUAN NIỆM CHẾT TRONG TRONG XĂ HỘI HAY KHÔNG?
Người dân trong xă hội b́nh thường quan niệm, Chết là trong khoảnh khắc: Hoặc là chết hoặc là sống, không thể vừa sống vừa chết. Nhưng định nghĩa chết mà chúng ta công nhận là tim ngừng đập, phổi ngừng thở và kết quả là óc hết sinh động.
Khi bác sĩ chiếu một tia sáng vào đồng tử con mắt, b́nh thường mắt sẽ có phản xạ, bởi v́ phản xạ mắt là biểu hiện sinh động của tế bào óc, cơ quan giúp chúng ta sống, nếu không có phản xạ là óc đă hết sinh động và người đó đă chết.
Lúc đó bác sĩ có thể chứng nhận là bệnh nhân đă chết với sự chứng kiến của y tá. Nhưng đó là năm mươi năm trước đây, v́ lúc đó với t́nh trạng này bệnh nhân không có thể sống lại được.
LÀM SAO KHOA HỌC KỸ THUẬT HIỆN ĐẠI CÓ THỂ THUYẾT PHỤC ĐƯỢC QUAN NIỆM "CHẾT LÀ TRONG KHOẢNH KHẮC"?
Ngày nay với khoa học kỹ thuật tân kỳ hiện đại, người ta có thể làm cho người chết sống lại. Có những loại thuốc thần kỳ đă được phát minh, nhưng không biết nó sẽ được tung ra thị trường hay không, có đặc tính làm chậm lại tiến tŕnh suy thoái của tế bào óc bị tổn thương và làm bệnh nhân chết chậm lại.
Cứ tưởng tượng bạn tiến trước mười năm, người ta đưa cho bạn một bệnh nhân mà tim vừa mới ngừng đập, cùng với loại thuốc thần diệu ấy, th́ cái ǵ sẽ xẩy ra. Thuốc đó sẽ làm cho mọi sự chậm lại, và nếu là bây giờ th́ sẽ chậm hơn một tiếng.
Nhưng mười năm nữa nó có thể kéo dài đến hơn hai ngày. Như vậy cứ cái đà phát triển này, y khoa hiện đại càng ngày càng tiến xa hơn nữa, th́ một ngày nào đó chúng ta sẽ có không biết bao nhiêu là vấn nạn về luân lư, đạo đức, luật lệ và tôn giáo.
Nhưng thử hỏi cái ǵ sẽ xẩy ra cho con người lúc bấy giờ? Điều ǵ thực sự sẽ xẩy ra? Ta biết rằng khi luồng máu không lưu thông đủ, th́ các tế bào sẽ phản ứng loạn xạ để tự bảo vệ hầu sinh tồn.
Nhưng chỉ trong ṿng chừng năm phút, là chúng bắt đầu bị tổn thương và biến thái. Sau chừng một giờ, sự tổn thương sẽ rất lớn và nếu ta có cố gắng kích động tim và bơm máu trở lại, th́ bệnh nhân cũng không thể sống được, bởi v́ các tế bào đă biến đổi quá nhiều rồi.
Cứ đà đó, các tế bào vẫn cứ tiếp tục biến đổi và chỉ trong ṿng vài ngày, là toàn thể xác bệnh nhân bắt đầu phân hóa thối rữa. Vậy th́ chết không phải là trong khoảnh khắc. Nó là cả một tiến tŕnh thay đổi, bắt đầu từ lúc tim ngừng đập đi đến cao điểm, là toàn thể thân xác, tất cả mọi tế bào bị hủy hoại và phân hóa thành thối rữa.
Sau cùng, c̣n một điều nữa là trí khôn, linh hồn con người th́ sao? Cái ǵ sẽ xẩy ra cho trí khôn và ư thức con người trong khi chết? Phải chăng nó cũng ngưng hoạt động ngay lập tức khi tim vừa mới ngừng đập?
Phải chăng nó cũng ngừng hoạt động trong ṿng hai giây, hoặc hai phút đồng hồ đầu tiên? Chúng ta cũng nên nhớ là, các tế bào vẫn liên tục thay đổi trong thời gian đó. Phải chăng nó ngừng sau mười phút, một nửa giờ hay một giờ? Đến đây thực sự chúng ta không ai biết.
ĐIỀU ĐẦU TIÊN NGƯỜI CHẾT SỐNG LẠI NÓI VỚI BẠN LÀ CÁI G̀?
Đây là những điều bác sĩ Parnia biết được do chính người “chết” sống lại kể với ông.
- Họ làm tôi sáng mắt bừng tỉnh. Bác sĩ Parnia kể
và cảm thấy ḿnh thấp hèn nhỏ bé lại, bởi v́ nghe họ kể mới thấy họ là những con người thành thật, nói sự thật chứ không phải kể ra để gây chú ư, hay có tham vọng nổi danh ǵ. Rất nhiều trường hợp họ không nói cho bất cứ ai biết những điều đó, bởi v́ họ không muốn người ta sẽ nghĩ sai lầm về họ.
Bác sĩ Parnia đă phỏng vấn hơn năm trăm trường hợp khác nhau từ hơn mười năm nay. Tất cả những điều họ kể đều tương tự như nhau và được họ diễn tả đúng như đă xẩy ra.
Bác sĩ Parnia đă t́m cách nói chuyện được với các bác sĩ và các y tá đă có mặt, khi những người chết sống lại và chính tai họ được nghe những điều người chết nói lại mà họ không thể cắt nghĩa được là tại sao.
Một số những dữ kiện này đă được bác sĩ Parnia ghi lại trong quyển sách của ông, nhan đề What Happens When We Die. Bởi v́ ông muốn mọi người nh́n vấn đề ở cả hai khía cạnh, không phải chỉ bên phía bệnh nhân mà c̣n cả bên phía bác sĩ nữa, để thấy rằng bệnh nhân họ cảm nhận thế nào, khi họ được các bác sĩ cứu họ sống lại và kể cho các bác sĩ những điều đă xẩy ra với họ.
Bác sĩ Parnia đă nói chuyện với một bác sĩ chuyên khoa tim mạch, ông này nói rằng ông không có kể lại câu chuyện này cho bất cứ ai, bởi v́ ông không biết cắt nghĩa làm sao một bệnh nhân chết sống lại, mà có thể kể lại rất chi tiết, những điều ông đă nói và làm.
Chuyện này đă làm ông quá kinh hoàng, khiến ông quyết định không muốn nhắc đến nó nữa.
TẠI SAO LẠI CÓ NHỮNG PHẢN ĐÓI CHỐNG LẠI DỰ ÁN NGHIÊN CỨU NÀY?
Bởi v́ chúng ta cố gắng vượt qua giới hạn của khoa học, đang cố gắng chống lại những ức đoán và quan niệm cố định từ ngàn xưa. Rất nhiều người vẫn giữ cái ư định cố hữu là “khi ta chết là ta chết”. Chỉ có vậy thôi. “Chết là trong khoảnh khắc”. Hoặc chết hoặc sống. Không có vừa sống vừa chết.
Tất cả những ư tưởng đó thực ra chẳng có một giá trị khoa học ǵ cả, nhưng đó lại là một quan niệm xă hội. Nếu chúng ta nh́n lại cuối thế kỷ XIX, các nhà vật lư học lúc bấy giờ làm việc dựa vào luật chuyển động Newton, và họ giải đáp tất cả các hiện tượng trong vũ trụ này theo luật Newton.
Nhận xét thế giới quanh ta lúc bấy giờ th́ luật vật lư của Newton hoàn toàn đầy đủ, nó có thể giải thích tất cả mọi sự mà ta gặp. Nhưng ngày nay, khi chúng ta quan sát những vật chuyển động thực nhỏ, nhỏ hơn cả những nguyên tử, th́ luật Newton’s không c̣n giá trị áp dụng được nữa.
Do đó cần phải có một khoa vật lư học mới. Sau cùng chúng ta buộc phải đi tới khoa vật lư học quantum. Luật này đă gây ra rất nhiều tranh căi, mà ngay cả chính nhà bác học Einstein cũng không thể ngờ được.
Bây giờ chúng ta coi giữa trí óc, nhận thức và bộ năo xem có khác biệt ǵ không. Nếu cứ cho rằng trí óc và bộ năo là một như nhau th́ cũng được đi, bởi v́ đa số các trường hợp, có đến 99% trường hợp, chúng ta không thể tách biệt được trí óc khỏi bộ năo.
Chúng làm việc và hoạt động song hành cùng một lúc rất khít khao. Nhưng cũng có những trường hợp đặc biệt, dù là rất hiếm, như khi bộ năo ngưng hoạt động th́ chúng ta thấy rằng, lư luận cho rằng trí khôn và bộ năo là một, không c̣n đứng vững được nữa.
Như ta thấy những kinh nghiệm dẫn chứng ở trên. Vậy th́ cần phải có một nền khoa học mới tương tự như khoa vật lư quantum vậy. Máy Gia Tốc Siêu Nguyên Tử của Trung Tâm nghiên cứu nguyên tử lực Âu Châu, có thể đưa ta trở về cội nguồn.
Nó có thể đưa chúng ta ngược trở lại lúc khởi đầu, chính những giây phút đầu tiên sau Big Bang. Với nghiên cứu của nhóm bác sĩ Parnia, lần đầu tiên, họ đă dùng những kỹ thuật và phương tiện khả dĩ có thể kiểm chứng được chuyện này.
ĐÔI LỜI KẾT
Sự sống đă là một kỳ công do Thiên Chúa tạo ra, nhưng Chết cũng là một huyền bí c̣n mung lung mờ tối. Để có thể thấy được những ǵ xẩy ra ở những giây phút cuối cùng của đời ta lúc chết, chúng ta c̣n cần phải tiếp tục nghiên cứu t́m ṭi thêm nữa.
Có hay không một cái ǵ c̣n tiếp diễn sau đó hay chẳng c̣n ǵ nữa. Chết là hết? Hăy nhớ rằng: Đời là vô thường, giả trá. Sinh kư tử qui.
BS. Nguyễn Tiến cảnh
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội Viên


Đă tham gia: 02 May 2010 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2589
|
Msg 766 of 1439: Đă gửi: 29 May 2010 lúc 7:37pm | Đă lưu IP
|
|
|
BÀ THẦY CHỮA BỆNH TÀ?
Miệng huưt sáo, tay vuốt rồi đánh tới tấp con bệnh, đó là cách chữa bệnh của “thầy” Tám năm mươi tuổi, ngụ xă Đôn Thuận, huyện Trảng Bàng.
Do được một số người đồn thổi quanh bà “thầy” Tám Diên, nên mỗi ngày có hàng trăm người trong và ngoài tỉnh t́m tới ấp Sóc Lào chữa bệnh.
Ngoài ra, bà Tám Diên quảng cáo “chữa khỏi các loại bệnh nan y như ung thư.. và tuyên bố “Thầy chỉ chữa bệnh lúc sáng sớm, buổi trưa mặt trời lên cao, hồn không nhập vào thầy nữa.
Bà Diên rêu rao:
- Tôi khởi nghiệp chữa bệnh cứu người là do căn duyên. Khoảng bảy tháng trước, tôi đang đứng ngoài sân, tự dưng thoắt một cái bị hắt lên ngồi chồm hổm trên nóc nhà.. thế là biết chữa bệnh.
Khi phóng viên đóng vai con bệnh t́m đến bà, bà cất giọng lơ lớ:
- Đau ở đâu?
Rồi phán:
- Bị người ác bỏ bùa ngải rồi nhưng c̣n chữa được.
Nói đoạn “thầy” đi lấy gối đặt xuống nền nhà, yêu cầu nằm xuống. Bà đốt một nắm nhang, bắt đầu huơ từ đầu đến chân nói là để xua đuổi bùa ngải ra khỏi người bệnh.
Sau đó “thầy” tát liên hồi vào vùng trán rồi chuyển xuống vuốt, sờ, đánh vào ḷng bàn chân người bệnh. “Thầy” vừa dùng tay thực hiện các thao tác chữa bệnh, miệng vừa huưt sáo vang nhà.
Hễ ai kêu bị đánh đau choáng váng mặt mày th́ bà trả lời :
- Bị ếm bùa nên nóng lắm, trong người khó chịu lắm, phải trị vậy mới hết.
Ông Nguyễn Hoàng Sang, trưởng pḥng Y tế huyện Trảng Bàng cho biết:
- Điểm khám chữa bệnh của bà Tám Diên chưa được cấp phép hoạt động. Cơ quan chức năng sẽ kiểm tra, nếu đúng như phản ánh sẽ kiên quyết không cho hoạt động chữa bệnh theo kiểu sờ, vuốt, đánh người như vậy.
Vơ Bá
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội Viên


Đă tham gia: 02 May 2010 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2589
|
Msg 767 of 1439: Đă gửi: 29 May 2010 lúc 7:38pm | Đă lưu IP
|
|
|
BÍ ẨN NHỮNG XÁC CHẾT BIẾT CƯỜI
Các nhà khoa học tin rằng họ đă t́m ra nguyên nhân khiến nhiều tử thi từ thời cổ đại trên một ḥn đảo tại Italy nở nụ cười quái đản.
Trong kho tàng văn học Hy Lạp cổ đại, người ta thường nhắc tới những xác chết nở nụ cười quái đản trên đảo Sardinia thuộc Italy. Cụm từ “Sardonic grin” tạm dịch là nụ cười nhạo báng của xác chết, luôn được dùng để miêu tả những tử thi như vậy. Từ “sardonic” bắt nguồn từ tên ḥn đảo.
Ngày nay trong phần lớn ngôn ngữ hiện đại của châu Âu, “Sardonic grin” vẫn được dùng để ám chỉ những người có kiểu cười kỳ dị.
Trong nhiều thập kỷ qua giới khoa học rất muốn vén bức màn bí ẩn xung quanh những tử thi biết cười, song chưa có nghiên cứu nào được cho là đáng thuyết phục. Nhưng mới đây một số chuyên gia của Đại học Cagliari Italy, tuyên bố họ đă t́m ra lời giải.
Cần nước h́nh ống (Oenanthe lachenlii) là loài cây khá phổ biến trên đảo Sardinia. Nhóm chuyên gia của Đại học Cagliari Italy phát hiện ra rằng, trong cây có vài hợp chất hóa học có khả năng khiến các bó cơ trên khuôn mặt co rút, tạo nên nụ cười nhăn nhở.
- Phát hiện của chúng tôi củng cố nhận định của nhiều nhà nhân chủng học: Người cổ đại trên đảo Sardinia bôi nhựa cây cần nước lên thi thể trước khi chôn.
Mauro Ballero, một nhà thực vật học của Đại học Cagliari, phát biểu.
Trước thời La Mă cổ đại, người ta thường tổ chức nghi lễ giết những người già v́ cho rằng họ là gánh nặng của xă hội. Cây cần nước h́nh ống luôn được sử dụng trong những nghi lễ ấy.
- Theo nhiều sử gia ở thời cổ đại, những người già không có khả năng tự nuôi sống bản thân thường bị đầu độc bằng cây cần nước h́nh ống.
Sau đó các thành viên khác trong cộng đồng ném họ xuống vách đá hoặc đánh họ đến chết. Những hóa chất trong cây cần nước h́nh ống khiến cơ mặt co rút, tạo ra nụ cười kỳ quái. Nhóm nghiên cứu cho biết.
Thi hào Homer của Hy Lạp là người đầu tiên sử dụng từ “sardinic” sau khi biết người Punic sống trên đảo Sardinia đă buộc tội phạm, tù binh hoặc người già uống thuốc độc từ cây cần nước h́nh ống để giết họ.
- Người Punic tin rằng cái chết là sự khởi đầu của cuộc sống mới. V́ thế mà tử thi phải nở nụ cười để bày tỏ sự vui sướng. Tiến sĩ Ballero giải thích.
Cây cần nước h́nh ống có mối quan hệ họ hàng xa với cà rốt và cây củ cần, nhưng có hàm lượng chất độc rất lớn trong thân và lá.
Kết quả nghiên cứu trên có thể dẫn tới nhiều ứng dụng trong y học hiện đại. Các đặc tính của cây cần nước h́nh ống, có thể làm giăn cơ của những người bị liệt cơ mặt.
- Tin tốt là các công ty dược phẩm có thể buộc những phân tử trong cây cần nước h́nh ống, làm theo ư muốn của họ. Ballero b́nh luận.
Telegraph
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội Viên


Đă tham gia: 02 May 2010 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2589
|
Msg 768 of 1439: Đă gửi: 29 May 2010 lúc 7:40pm | Đă lưu IP
|
|
|
MẶT TRỜI KHÔNG LẶN
Nhiều người ghét những ngày ảm đạm trong mùa đông, v́ chúng gây nên hội chứng trầm cảm theo mùa. Tuy nhiên việc mặt trời lơ lửng trên bầu trời trong nhiều ngày, cũng có thể gây ra hậu quả đáng sợ hơn nhiều.
Ở phía bắc ḥn đảo lớn Greenland của Đan Mạch, hơn 80% vụ tự sát xảy ra vào mùa hè, giai đoạn mà mặt trời không bao giờ lặn.
- Có quá nhiều ánh sáng và người dân ở đây không thể chịu đựng nổi t́nh trạng đó.
Karin Sparring Björkstén, một nhà khoa học của Viện Karolinska Thụy Điển phát biểu.
Björkstén và các cộng sự nghiên cứu hồ sơ về 1.351 vụ tự sát từ năm 1968-2002 tại Greeland, ḥn đảo mà phần lớn diện tích nằm gọn trong Bắc Băng Dương.
Khi xem xét dữ liệu theo tháng, các chuyên gia nhận thấy những vụ tự tử xảy ra thường xuyên hơn vào mùa hè, đặc biệt là ở phía bắc nơi mặt trời hiếm khi lặn trong mùa hè.
Trong số ba mươi ba trường hợp tự kết liễu cuộc đời tại Avannaa, nơi xa nhất về phía bắc của Greenland, có hai mươi bảy người chết, vào giai đoạn từ ngày 7-3 tới 8-10.
Đó là khoảng thời gian mà mặt trời chiếu sáng cả ngày lẫn đêm. Avannaa đă biến mất khỏi bản đồ từ đầu năm 2009, sau khi chính phủ Đan Mạch phân chia lại địa giới hành chính trên đảo Greenland.
80% người tự sát trên đảo Greenland là nam giới. 95% nạn nhân kết liễu cuộc đời bằng biện pháp bạo lực như nhảy lầu, bắn súng.. Không có bằng chứng nào cho thấy họ uống nhiều rượu hay bị trầm cảm.
Nhà nghiên cứu Björkstén tin rằng, sự tiếp xúc liên tục với nắng trong mùa hè, khiến người ta rơi vào t́nh trạng thiếu ngủ.
- Người dân trên đảo Greenland sinh hoạt khác hẳn phần c̣n lại của thế giới trong mùa hè. Nông dân ra đồng ruộng vào nửa đêm, c̣n trẻ em chơi đùa vào những giờ trước b́nh minh. Chu kỳ sinh học thông thường của họ bị đảo lộn. Bà giải thích.
Các quốc gia khác không phải chịu cảnh mặt trời mọc 24-24 vào mùa hè như Greenland, song mọi người có thể rút ra nhiều điều từ nghiên cứu của Viện Karolinska.
- Trong xă hội công nghiệp, con người có xu hướng không quan tâm tới giấc ngủ. Số giờ ngủ ngày càng giảm, trong khi thời gian làm việc tăng lên.
Rơ ràng nhịp sống hai mươi bốn giờ trong ngày, không tốt cho chúng ta. Chi phí dành cho khám chữa bệnh sẽ giảm mạnh, nếu con người chú ư nhiều hơn tới giấc ngủ. Björkstén nói thêm.
National Geographic
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội Viên


Đă tham gia: 02 May 2010 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2589
|
Msg 769 of 1439: Đă gửi: 29 May 2010 lúc 7:41pm | Đă lưu IP
|
|
|
CƠ THỂ TỰ BỐC CHÁY?
Năm 1982 tại ngôi nhà của ḿnh ở Anh, khi đang ngồi trong bếp, Jeannie Saffin sáu mươi mốt tuổi, bỗng dưng phát lửa. Bố của bà, ông Jack tám mươi hai tuổi, đă ngồi ngay cạnh con gái trong giây phút kinh hoàng đó.
Ông Jack nh́n thấy một luồng sáng chợt lóe lên xung quanh người con gái. Ông vội hỏi con gái liệu bà có cảm nhận được điều mà ông đang tận mắt thấy.
Cùng lúc đó ngọn lửa bùng lên xung quanh bà Jeannie, lan khắp từ tay đến mặt. Theo lời ông kể th́ con gái ông lúc đó không hề nhúc nhích hay khóc lóc, bà ngồi yên tại vị trí của ḿnh.
Trong nỗ lực cứu cô con gái, cha của Jeannie đă bị thương nặng ở tay. Ông Jack đă đẩy được Jeannie vào thùng nước rửa bát. Nhờ đó mà bà may mắn sống sót.
Sau khi tạm khống chế được t́nh h́nh, ông Jack lập tức gọi người con trai của ḿnh là Donald nhằm nhận được sự giúp đỡ.
- Giúp cha! Jeannie đang bốc cháy.
Donald kể rằng khi anh chạy vào bếp th́ trên mặt và bụng của Jeannie, ngọn lửa lại bùng lên
Cùng lúc ngọn lửa được dập, Jeannie bắt đầu khóc. Sau đó khi cơ quan chức trách được gọi đến, Jeannie được đưa đi chăm sóc. Kết quả điều tra sơ bộ cho thấy, không có dấu hiệu ǵ là ngọn lửa phát ra từ căn bếp và căn bếp cũng không bị hư hại ǵ.
Cha của Jeannie cũng như người anh trai bà th́ luôn khẳng định rằng, ngọn lửa phát ra từ chính người Jeannie. Họ cũng nói thêm rằng ngọn lửa đó cháy tạo ra một thứ tiếng gầm gừ rất đáng sợ.
Theo kết quả khám nghiệm cơ thể của nạn nhân bị bỏng nặng. Từ mặt, cổ, vai, tay, bụng đến đầu gối, đâu đâu cũng bị thương. Ở một số chỗ mức độ bỏng c̣n nặng tới nỗi tế bào da bị phá hủy hoàn toàn, không thể cứu văn được nữa.
Khuôn mặt đă hoàn toàn bị biến dạng. Chẳng bao lâu sau đó, bà Jeannie ch́m sâu vào hôn mê rồi qua đời do chứng viêm phổi. Người ta phải ghi vào bản báo cáo rằng, “không có nguyên nhân nào được t́m thấy” khi tường tŕnh về hiện tượng bốc cháy của bà.
Bản báo cáo cũng nhấn mạnh rằng ghế và bàn trong pḥng ăn tuy ngay sát ngọn lửa, nhưng không hề bị cháy. Nguồn lửa gần nhất lúc đó là cái bếp ga cách Jeannie ít nhất một mét rưỡi và hoạt động hoàn toàn b́nh thường.
Nói cách khác, chỉ có một khả năng có thể xảy ra, Jeannie đă…tự bốc cháy
Năm 1995 một bản báo cáo được đưa ra. Theo đó, sau khi đă xem xét những trường hợp tương tự Jeannie, người ta đưa ra kết luận rằng những người bị tự bốc cháy đều cháy một cách vô thức. Họ không kêu la khóc lóc hay nhúc nhích. Họ bị thiêu một cách không ư thức và chết một cách đau đớn.
Một số giả thiết cho rằng những kích thích của điện đối với cơ thể, có thể là nguyên nhân của hiện tượng này. Nhưng những giả thiết này chưa được chứng minh.
Hơn nữa với những ngọn lửa lớn cướp đi cả sinh mạng như ngọn lửa của Jeannie, cách giải thích này không hợp lư. Và cái chết của bà măi măi là bí ẩn.
ST
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội Viên


Đă tham gia: 02 May 2010 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2589
|
Msg 770 of 1439: Đă gửi: 29 May 2010 lúc 7:43pm | Đă lưu IP
|
|
|
BÍ ẨN CỦA HIỆN TƯỢNG NGƯỜI THÉP
Những người b́nh thường sẽ phải lắc đầu lè lưỡi, khi chứng kiến những màn biểu diễn đâm dao nhọn vào người, dùng dây thép xuyên qua cơ thể, lấy tay móc mắt. "Diễn viên" tự nhận ḿnh là những "người thép" không bao giờ biết đau đớn.
- Tôi có sức mạnh siêu nhiên.
Đó là lời giải thích của cô Megan người Pakistan, sau khi thực hiện màn tŕnh diễn kinh dị. Dù bị những chiếc gậy bóng chày đập thoải mái vào người, cô không hề cảm thấy đau đớn.
Tại khu vực phía Bắc Pakistan có nhiều "người thép" giống như Megan. Họ có thể xuyên dao qua lưỡi, dùng kim nhọn đâm suốt cánh tay, đóng đinh vào lưng hay rảo bước trên than hồng, mà không có cảm giác ǵ.
Họ thường lang thang biểu diễn để kiếm sống trên phố, hay tham gia những show truyền h́nh giải trí.
Các nhà nghiên cứu đă vào cuộc để giải mă hiện tượng "người thép" và phát hiện ở khu vực Bắc Pakistan, có sáu người sở hữu khả năng đặc biệt đó.
Họ là những người mất cảm giác đau. T́m hiểu kỹ sáu "người thép", các nhà khoa học phát hiện họ có nhiều vết thương ở miệng, lưỡi, có người mất hẳn 1/3 lưỡi.
Nguyên nhân là họ tự cắn nhầm từ khi c̣n nhỏ, v́ cơ thể không có khả năng cảnh báo cơn đau. Thậm chí có một cậu bé mười bốn tuổi đă chết v́ nhảy qua cửa sổ, do mắc bệnh mất cảm giác đau bẩm sinh.
Phát Hiện Gene Gây Bệnh
Đau là phản ứng của cơ thể trước một kích thích. Kích thích được dây thần kinh ngoại vi tiếp nhận, truyền vào tủy sống, rồi đưa lên một bộ phận của năo bộ, nơi mà cảm giác đau được phát hiện.
Sau đó bộ phận này lại chuyển tín hiệu tới vùng năo chịu trách nhiệm về cảm giác thể chất, cảm giác xúc động và sự suy tư. Năo sẽ đưa ra biện pháp đối phó, thích nghi, tiết ra những hóa chất làm dịu cơn đau hoặc báo động sự nguy hiểm.
Con người có phản ứng khác nhau với sự đau. Có người đau nhiều người đau ít. Cường độ cảm giác đau cũng thay đổi tùy theo nhiều yếu tố, như tâmtrạng thái độ đối với đau, kỷ niệm đau trong quá khứ, tŕnh độ học vấn và giai tầng trong xă hội, tuổi tác và giới tính.
Kiểm tra trên sáu “người thép” ở Pakistan, các nhà khoa học phát hiện nguyên nhân chính gây ra bệnh, là do đột biến của một gen có tên là SCN9A, khiến các tế bào thần kinh không thể truyền tín hiệu thông báo tới bộ năo về cơn đau thể chất.
Hiện trên thế giới có khoảng vài trăm người mắc căn bệnh được gọi là mất cảm giác đau bẩm sinh này. Bệnh nhân thường hay ốm nhẹ, thiểu năng trí tuệ nhẹ.
PaolaSandroni, một chuyên gia về thần kinh học ở Minnesota Pakistan, đang theo dơi một bệnh nhân mắc chứng trên. Ông cho biết, bệnh nhân này gặp phải những phiền phức đôi khi nguy hiểm đến tính mạng, v́ không có cảm giác cảnh báo những cơn đau.
Có lần người này cầm tay vào dây điện mà không hề biết rằng tay ḿnh đang cháy sém. Ông cho rằng các "người thép" do không có cảm giác đau, nên không học được kinh nghiệm để tránh tai nạn cho bản thân.
Trong thực tế, nếu bạn bắt gặp những cảnh biểu diễn kinh dị của "người thép", không hẳn đó là người mắc căn bệnh hiếm gặp trên. Họ có thể là các nhà ảo thuật, hoặc tham gia khổ luyện một số ḍng vơ thuật kỳ bí nào đó
ST
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội Viên


Đă tham gia: 02 May 2010 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2589
|
Msg 771 of 1439: Đă gửi: 29 May 2010 lúc 7:43pm | Đă lưu IP
|
|
|
LẦN ĐẦU THẤY MA
Tôi chào đời tại tỉnh Vĩnh Long trong đồng bằng châu thổ sông Cửu Long miền Nam nước Việt. Nhà ở gần cầu, trong đêm tối tôi thường nghe tiếng súng nổ rồi tiếng ùm của xác người Việt sau khi bị hành quyết và xô xuống sông v́ kháng chiến chống Pháp rồi chống Nhật.
Cha mẹ tôi thấy không yên nên dọn lên Sàig̣n. Sau đó, cha tôi trở thành giáo viên của trường tiểu học Đổ Hữu Phương sau đổi tên lại là Hùng Vương ở Chợ Lớn.
Trường tiểu học Hùng Vương là một thành lính củ của người Pháp để lại. Gia đ́nh tôi được cấp một căn nhà nhỏ. Cha và tôi ngủ chung giường, tôi nằm bên trong, ép vào tường, cha nằm bên ngoài. Lúc đó tôi độ bảy tuổi. Tối ngủ vẫn để đèn bóng.
Đêm đầu tiên cha tôi ngủ say, c̣n tôi lạ chổ nên nằm trằn trọc, nh́n ra ngoài mùng thấy một người đàn bà Tây phương, bà cao dong dơng mặc đồ màu trắng. Bà tiến đến chổ chúng tôi, tay bà giơ lên chạm cái mùng, qua ánh đèn điện, năm vệt bóng của năm ngón tay chạy dài in trên vải mùng.
Bà dí sát mặt vào mùng nh́n chầm chập cha con chúng tôi, gương mặt hiện ra khá rơ ràng, nước da rất trắng, mũi cao, mắt nhung huyền, tóc nâu, tuổi trạc độ bốn mươi.
Tôi sợ quá la lớn:
- Ba ba…
Cha tôi tỉnh giấc hỏi là cái ǵ? Tôi nói có ma nh́n vào mùng. Lúc đó chỉ có ḿnh tôi nh́n thấy ma, c̣n cha tôi th́ không.
Bà thấy động quay ḿnh lại, không phải bước đi như người thường, mà toàn thân không thấy cử động, như dưới chân bà có bánh xe vô h́nh, vụt ra cửa, rồi biến mất.
Qua đêm thứ nh́ bà lại hiện ra, nhưng kỳ nầy đứng xa. Tôi lại la lên, bóng trắng này giống như đêm qua, di chuyển rất nhanh xuyên qua cửa cái, đóng kín bằng một thanh gổ bảng lớn cài khóa ngang.
Từ đó không c̣n xuất hiện nữa. Chuyện xảy ra nhiều thập niên qua, mà h́nh ảnh c̣n rất rơ ràng trong tâm trí tôi như ngày hôm qua.
Sau này ngẫm nghĩ lại, tôi thấy việc tôi thấy ma lại là một việc may, nhờ vậy mà tôi sớm biết được có cơi vô h́nh, trong khi nhiều người muốn được thấy để mà tin, có người ra ngủ ở nghĩa địa, thậm chí có người c̣n rao trả mười ngàn đồng, cho ai có thể cho họ thấy một cái ǵ, có thể chứng minh được là có thế giới bên kia.
Có ma, có quỷ tức là có Trời Phật, nhờ thấy ma lúc c̣n ấu thơ, nên tôi đă có chút ấn tượng về linh hồn.
Từ tám tuổi trở đi, mỗi tối cha mẹ và con cái đều đứng qú trên chiếu, đọc kinh niệm phật, thắp nhang, cúng bái.
Có một khoảng thời gian, cha mẹ cho tôi gia nhập gia đ́nh phật tử ở một ngôi chùa xa nhà. Rồi cha mẹ tôi bắt đầu tụ hợp với một số chú bác bạn bè mà nhóm, có khoảng mười hoặc mười lăm người, thường xuyên lể bái Trời Phật cứ mỗi tuần hoặc hai tuần.
Thỉnh thoảng trong ba đến sáu tháng th́ có đàn. Đàn là do đồng tử cho biết khi tiếp nhận được tin từ bên trên. Các vị xuống xác đồng tử xưng là Đức Cửu Thiên Thánh Mẫu, Đức Diêu Tŕ Kim Mẫu, Đức Quan Thánh Đế Quân, Thánh Sư Voisasier, Đức Quan Thế Âm Bồ Tát…
Đàn lúc đó chỉ dạy những đạo đức căn bản, trách rầy lỗi lầm của các đệ tử, mà không có dạy những lư đạo cao siêu hay siêu phàm ǵ cả. Cuối đàn, th́ các chú bác thường hỏi về những sự khó khăn trong gia đ́nh, thắc mắc về đời sống và cầu xin được sự giúp đở tai qua nạn khỏi.
Đây là hạt giống đạo đầu tiên mà tôi đă nhận được trong đời sống tâm linh của tôi. Rồi ḍng đời lôi cuốn tôi vào khoa cử và hậu tiến sĩ, phụ dạy và khảo cứu ở trường đại học. Sau đó tôi đi vào thương mại, trong khi khả năng của tôi nằm ở ngành giáo dục.
Sau thất bại ở thương trường, tôi ngộ được tánh cách vô thường của đời sống, nên bắt đầu niệm Phật hành thiền ăn chay, tuyệt dục với Vô Vi, tu như vậy suốt mười năm cho đến một ngày tôi được có cơ duyện tu Mật tông.
Bản thân tôi được ban hồng ân, và được chứng kiến nhiều thị hiện của Thánh thần, khiến đức tin tôi càng vững chắc.
Bây giờ, nếu như cho tôi chọn lựa làm một tỷ phú không biết Đạo và tạo nghiệp ác, hay làm một cán bộ của Thiên Đ́nh, tôi sẽ chọn ngay cái thứ hai.
nhulon g
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội Viên


Đă tham gia: 02 May 2010 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2589
|
Msg 772 of 1439: Đă gửi: 29 May 2010 lúc 7:45pm | Đă lưu IP
|
|
|
HUYỀN THOẠI VỀ MĂNH HỔ TRƯỜNG SƠN
Đặt Hùng nằm cạnh bếp lửa, bố tôi và các bạn chăm chú nghe kể về con cọp thọt sứt tai. Vốn con cọp này không bị dị tật ǵ cả. Nó khoẻ mạnh to lớn lạ thường. V́ thế nó lại càng ngông nghênh, đàng hoàng vào bản bắt gia súc. Nhưng chỉ một dạo nó lại bỏ đi.
Lănh điạ cuả Chuá Sơn lâm thật rộng lớn. Nó kéo dài từ Lao bảo, đuờng số chín tới tận Tiên an Vĩnh linh, dài hàng chục cây số. Vua rừng thong dong đi khắp, không tàn sát hết gia súc người nuôi. Nó chỉ vồ dăm ba con trâu lợn rồi đi chỗ khác.
Người ta tưởng có đến mấy con hổ, song thực ra chỉ có con cọp lớn đó chạy đi chạy lại trên một vùng rộng lớn.
Tai hại là khi Mỹ dội bom vào các tuyến đường ra trận. Muông thú lớp chết, lớp bỏ đi v́ không sống nổi trong rừng chết, trơ trụi thân cây v́ thuốc khai quang.
Hổ ta đói ăn thấy người chết v́ bom nó xơi tạm. Dần dà thành quen thành nghiện, nó ăn thịt người thường xuyên hơn. Tuy vậy chúa cọp vẫn thích đổi món. Nó ra tận nông trường ngoài Vĩnh linh bắt ḅ. Bộ đội ở đó dùng thuốc nổ loại mạnh làm nó dính đ̣n.
Tuy thế cọp không chết. Nó thọt chân và bị mất một mảnh tai trái. Khả năng bắt mồi kém đi cọp càng hung tợn.
- Vậy là đúng con cọp đó rồi! Thường lên tiếng.
Con Tinh Đi Bẫy Người
Huyền thoại ma quái cuả con vật này lâu nay đă truyền khắp mặt trận. Con vật dũng mănh này không sợ bom. Dứt tiếng nổ nó phóng tới chén những mảnh thịt người c̣n tươi. Con cọp này đă hoá thành Con Tinh.
Có người thấy nó mang sọ người ra suối vờn giỡn. Không gian sáng trăng tuy gió lao xao, song anh ta nghe rơ tiếng nói, tiếng khóc than nức nở cuả oan hồn đầu lâu, xin cọp đừng hành tội.
Cũng có người bảo, hồn người bị hổ ăn thịt dứt khoát phải t́m người khác thế chỗ để được siêu thoát. Nếu không cứ luẩn quẩn ở chỗ bị giết mà không đi đầu thai được.
V́ thế có anh lính thấy tiếng con gái khóc thét, tách ra khỏi đoàn quân, vào cách đó có ba mươi mét để cứu. Anh này không trông thấy ai cả, nhưng một con cọp to lớn đă nhảy xổ ra vồ. May có mấy người chạy theo, bắn ầm ầm mới lôi được xác bạn về. Tịnh không thấy tiếng phụ nữ khóc nữa.
Con hổ là loại thú tinh khôn nhất. Nó cũng biết bẫy người. Có lần hổ nằm phủ tăng cuả bộ đội. Lính đến gần nó nhảy lên vồ. Thời trước vùng Khánh hoà, cọp c̣n lộng hành tợn nữa. Nó dám rời rừng mà vào vườn mía, lấy nón đội để ŕnh người.
Nó biết vơ lá miá thành đống to, ẩn người trong đó tḥ mỗi cái nón ra. Có lúc cọp xuống suối, bắt cá mà không ăn. Nó quăng lên bờ rồi ngồi ŕnh. Đám lông vằn vện cuả hổ khó mà giấu đi được. Tuy sáng chế ra vô số phương thức ngụy trang như đă kể trên, nhưng con cọp có cái khó là, hơi cuả chúng quá hôi và có một mùi gây nồng khó chịu.
Biết thế chúng cũng cố làm bạt hơi đi để săn mồi. Biện pháp làm bạt hơi hay nhất là lăn bùn. Khác với bầy mèo sợ nước, hổ có thể lăn lấm lem như con trâu để bớt mùi. Có con hổ biết ẩn trong những cây có nhiều tinh dầu để khử bớt mùi.
Chuyện ma quái, cọp trấn hồn người, hồn làm nô lệ cho cọp, đồng loă với nó để bẫy người thế chỗ càng ngày càng nhiều khi đó. Nhiều khi hồn không muốn làm chuyện thất đức th́ cọp tra tấn. Nó lấy đuôi tḥ vào ngoáy hộp sọ, tung sọ lên rồi hất văng đi chỗ khác, lăn lông lốc.
Con cọp dường như hiểu hồn người. Chẳng ai nghe thấy nó nói ǵ, chỉ thấy chốc chốc nó huồm ra vẻ không hài ḷng. Chỉ nghe trong gió thoảng tiếng năo nùng đau đớn cuả người xấu số thề thốt đưa cọp đi săn đồng loại.
Thế rồi hồn biến hoá gây ảo ảnh để thực hiện tội ác mà khi trước nó là nạn nhân. Cũng có khi hổ đ̣i ăn lợn chứ không phải người. Có đơn vị, anh chàng gác rơ ràng thấy rơ có người mặc quân phục giơ bao thuốc Quân tiếp Vụ ra mời. Anh ta rời nhà bếp độ chừng mấy chục bước chân th́ người đó biến mất.
Chợt thấy mùi hôi nồng nặc c̣n thoảng thốt. Quay lại nhà bếp, con heo nuôi trong chuồng vưà bị hổ tha đi. Định thần lại mới nhớ ra người lúc năy, mặc quần chẽn và đi giầy lính VNCH. Thôi đúng là có anh lính nào phiá bên kia bị cọp vồ.
Thảo nào trông mắt trắng dă không có ḷng đen! Cái bao thuốc cũng rơ ràng kỳ lạ, như thể đuợc nh́n qua kính lúp phóng đại, rơ tới từng hàng chữ: Huynh đệ chi binh. Quyết tâm chiến thắng
Khi anh lính tội nghiệp đó bóc thuốc mời, c̣n thấy rơ người cầm súng, chân co chân duỗi, đội mũ sắt Mỹ có sơn cờ Vàng ba sọc in ở bao thuốc.
Thần Oai Ông Ba Mươi Và Ông Vuốt Cọp
Rừng có cọp th́ ma người, ma trâu, voi phải sợ hổ sống, chứ nó không sợ ai hết. Có lẽ con cọp có giác quan thứ sáu hay thứ bảy mà am hiểu và giao du với chiều thứ tư cuả không gian, chiều Âm.
Nó gầm ghè, trấn áp đuợc tất thảy. Do ma quỷ có lợi thế là người trần không thấy chúng, song chúng biết rơ họ. Thế là chúng tinh tướng, tấn công người nhiều lúc. C̣n hổ duờng như thấy rơ, nên ma quỷ phải khúm núm.
Bởi vậy, bất cứ cái ǵ trên thân thể con hổ đều dùng để trừ tà. Đắt nhất là những cái vuốt hay răng nanh hổ. Ngay từ lúc lọt ḷng, trẻ con đă được đeo cái buà hộ mệnh ấy. Dường như đứa bé lớn lên chẳng ốm đau ǵ, tính nết ngang ngạnh coi Trời bằng vung.
Đến lúc nó nhập ngũ, người Tiểu đội trưởng cứ bắt anh chàng cởi bỏ cái vuốt hổ đi, trông cho đỡ giống anh chị Xă hội Đen. Nhưng bảo nó cắt tóc trọc th́ được, bảo rời bảo bối đó đi th́ không đời nào.
Người Tiểu đội trưởng đó không chịu hiểu rằng: Nếu bỏ vuốt đi th́ thằng lính đó ốm nặng. Hồi nhỏ thấy vướng nó tháo ra. Nhưng rồi ốm đau liên miên. Sau đó đeo lại th́ mới khoẻ được.
Bố tôi luôn tin ở chuyện không có ma, nhưng có cái hay là ông cũng không chống đối những người cẩn thận thờ cúng. Và nhờ cụ kể trung thực, tôi mới viết những ḍng này để tả cái nhận thức một thời, cuả một số người ở thâm sơn cùng cốc.
Vừa rồi biết bố tôi về Việt nam, anh em mời đến họp cựu chiến binh F 316 cũ. Thật kỳ lạ cái ông có vuốt hổ xịn kia vẫn quá trẻ, trông chỉ độ ngoài bốn mươi tuổi, tóc đen nhánh. Giải thích làm sao đuợc, khi anh chàng không chăm thể dục đó, không bị một trận sốt rét nào, chẳng bị thằng Đau dạ dày hành hạ?
Lạ một nỗi chân tay ông lành lặn chẳng bị một vết thương nào? Ông Vuốt Cọp kể, nếu tháo ra mà đưa cho người khác, không biết cúng kiếng cẩn thận, hồn hổ không chấp nhận, cái vuốt đó chẳng có tác dụng ǵ!
Hơn nưă, hổ có con trọng chữ Tín lắm. Nó đă đồng ư bảo hộ cho một người th́ nó theo đến lúc chết. Trong chiến trường, nhiều lúc ông này tháo vuốt cho đồng đội đeo, nhưng vẫn không làm cho sốt rét lui.
Điều Kỳ Bí Về Bộ Lốt Cọp
Hất mái tóc đen dày rất điệu ông Vuốt Cọp hỏi:
- Thế các vị có biết ngày xưa những ông tướng Tàu thường trưng những bộ da hổ trong trướng làm ǵ không?
Mấy ông già nhao nhao :
- Để cho oai chứ ǵ?
- Để trừ tà ai mà chẳng biết.
Ông Vuốt cọp khề khà:
- Các anh nói đúng cả. Nhưng cái lốt hổ ấy cũng không phải chỉ bày ra cho oai phong thôi đâu. Cái ít người nói đến, là bộ da cọp đó giúp người ta rất tự tin mà minh mẫn. Nhờ đó nguyên soái điều binh khiển tướng sáng suốt hơn.
Và cái thần cuả con cọp thường nhập vào người tướng, vơ nghệ ngày càng cao siêu hơn! Ông tướng Tầu khi hàng phục ai không quên bày gươm giáo sáng quắc. Bản thân ông ngồi trên ghế giữa bộ da hổ, có cái đầu cọp to đùng ngóc lên rất dữ tợn nhe nanh.
Tướng giặc bị bắt trói trông thấy cái đầu hổ đă chán, tuy vẫn chửi mắng ầm ầm mà tâm thần chấn động, chỉ c̣n nước quyết giơ đầu chịu chém mà thôi. Lúc đó vị nguyên soái mới quát cởi trói cho tù nhân, và thân chinh rót rượu hổ cốt quư, rồi dắt tay tướng giặc cho cùng ngồi ghế cao như ḿnh, ngất ngưởng trong trướng.
Được uống rượu áp kinh, viên bại tướng kia cảm thấy yên tâm mà sụp lạy. Nguyên soái cũng bái lại và bộ tướng dưới trướng nhất tề quỳ xuống lạy tạ, mà coi như đă kết bái thành anh em. Đó cái lốt hổ kia đă thành một thứ văn minh quân sự rồi, chứ đâu chỉ là bộ da vằn vện.
ST
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội Viên


Đă tham gia: 02 May 2010 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2589
|
Msg 773 of 1439: Đă gửi: 29 May 2010 lúc 7:46pm | Đă lưu IP
|
|
|
THẦN GIỮ CỦA CHUYỆN CÓ THẬT 100%
Theo như Cố giáo sư Hoàng Phương viết th́ từ Nam Sách, Hải Dương đến biên giới Việt Trung theo hướng đông bắc, có trên ba trăm điểm chôn vàng. Tại sao có chôn, các bạn có thể tham khảo tại: Tích hợp đa văn hóa Và cuốn băng của Cố Giáo sư, tôi không viết lại ở đây v́ rất dài.
Bằng phương pháp tâm linh, chúng tôi có phát hiện ra ở thôn Miếu Lăng Xă Đồng Lạc Huyện Nam Sách, Hải Dương. Có điểm chôn vàng. Nghiệt một nỗi nó lại nằm giữa nhà một ông đảng viên và có tham gia công tác ở xă. Mà từ ngày ông bà di chuyển ra đây ở, v́ trong diện giải tỏa hay ǵ đó...
Tự nhiên bà vợ ông hay nằm mê thấy có người con gái, đêm đêm hay hiện lên như muốn nói điều ǵ với bà, nhưng không nói được, mặt rất buồn và ủ rũ, bà bảo có lần cô ấy viết tên là Hoa.
Từ đó bà có đi xem và có thầy bảo về lập cây hương để thờ, nhưng chú ư là từ ngày về đây bà cứ như người lẩn thẩn, thỉnh thoảng lại lảm nhảm. Từ ngày bà lập cây hương th́ bà lại biết xem bói, mà trước đó bà không hề biết ǵ.
Và cúng lễ rất giỏi rất nhiều người nhờ bà xem và lễ. Một điều kỳ lạ nữa là cây hương bà xây rất đẹp, gần cây hương có cái ao, bao giờ bà lên hương mà có con cua trông rất lạ, tôi cũng đă trông thấy từ ao ḅ lên cây hương, th́ bà mới xem bói được c̣n nó không lên th́ không xem được.
Ông nhà không tin bảo bà điên và tâm thần .v.v. khám bệnh chữa chạy tây y khá tốn kém và vô hiệu, thậm chí mỗi lần đưa bà đi khám bà kêu gào bảo, tao không điên và bà chửi bới ông ta thậm tệ.
Lúc này gia đ́nh chưa biết có vàng ở giữa nhà đâu nhé. Cực chẳng đă con cháu có người mách bảo đă t́m đến tôi, tất nhiên đến chúng nó không kể chuyện ǵ mà chỉ bảo xem gia sự cửa nhà ..
Sau khi gieo quẻ tôi bảo trong nhà có vật linh thiêng nên hay có người ốm âm, tôi nói đúng về hiện tượng nhưng họ không tin
Họ tha thiết mời tôi về nhà. Sau khi bàn bạc tổ chúng tôi gồm ba người, nhất trí ấn định ngày giờ đến nhà họ. Chuyện này xảy ra từ năm 2000, ngày đó chúng tôi chưa ai có điện thoại di động, nhà thân chủ lại b́nh thường không có điều kiện để đưa đón chúng tôi.
Do vậy chúng tôi hẹn họ đợi ngă ba Tiền Trung. Tôi nhớ h́nh như vào ngày 9 tháng 8 âm lịch, khoảng 5h30 phút sáng, ba anh em chúng tôi hẹn gặp nhau ở ngă ba cầu chui Gia Lâm Hà Nôi.
V́ chúng tôi mỗi đứa ở một nơi cũng cách xa nhau nên phải hẹn trung tâm là ngă ba cầu chui. Đúng 6h15p chúng tôi đông đủ, theo hướng Hải Dương xuất phát, Khoảng 8h kém 15p chúng tôi đă gặp được người dẫn đường mà chúng tôi hẹn
Độ chừng hai mươi phút sau, người dẫn đường đưa chúng tôi đến. V́ từ Tiền Trung đi theo quốc lộ 183 khoảng ba km là tới nơi. Có điều nhà ở trong làng đi hơi ṿng vo, nếu không có người dẫn đường mà cứ đi theo sơ đồ chỉ dẫn, th́ chịu không t́m được nhà.
V́ có hẹn trước nên khi chúng tôi đến, cả nhà con cháu rất đông, một phần họ đến làm theo trách nhiệm một phần họ ṭ ṃ. Họ tuy nghèo nhưng tiếp đón chúng tôi cũng niềm nở, mặc dù ông nhà vẫn c̣n bán tín bán nghi.
Những t́nh tiết lặt vặt tôi bỏ không viết vào, để cho nó ngắn gọn và đúng ư cơ bản. Sau một hồi bàn bạc chúng tôi bắt đầu tiến hành ḍ t́m vật linh thiêng, xem ở đâu và để chứng minh cho họ tin.
Xin giới thiệu qua ba chúng tôi: Một năng lượng cảm xạ tŕnh độ tạm được. Một chuyên xem quả cau lá trầu và có khả năng linh cảm, lúc đó ngoại cảm chưa phát triển, bây giờ anh này có khả năng ngoại cảm tốt, bậc đàn anh của Nguyễn Khắc Bẩy.
Và tôi th́ biết nhiều môn hơn, ngoài những môn các anh kia biết tôi cũng biết, tôi c̣n hơn các anh ở biết xem xét phong thủy tạm được, bấm độn gieo dịch và một môn nữa là môn rất cần công việc này, tŕnh độ bùa chú th́ tôi được chân truyền hơn hẳn các anh kia.
Nhưng cả ba người đều có tŕnh độ tâm linh khá. Tôi kém tuổi một anh, hơn tuổi một anh, nhưng chênh nhau cũng không đáng là bao, họ phân công tôi phụ trách chính, không phải v́ việc này của tôi mà mọi việc nào tôi vẫn có quyền quyết định nhất, họ nhất nhât nghe lời tôi.
Tôi phân công một anh làm lễ họ đă chuẩn bị sẵn, một anh ngồi bên cạnh phụ họa ...bài khấn nôm na là nêu lư do và xin thổ công và các gia tiên linh thần cho phép t́m linh vật.
C̣n tôi tranh thủ đi ṿng vo quan sát...Thú thực lúc này tôi rất lo v́ nhà ông bà xây mái ngói ba gian, ông kể ngày xưa đào đất vượt nền nhà, sau đó mua đất băi trở về đổ vào làm vườn. Mới nghe thế tôi hết hồn rồi, c̣n chỗ nào là họ chưa đụng chạm đến đâu.
DHN ơi là DHN chạy thôi cho nhanh, mặc dù trước đó tôi đă làm nhiều, đều được cả. Thế mà đợt này sao tôi hoảng quá. Sau khi lễ xong anh bạn tôi bảo đốt tiền vàng mă và anh ta gieo đài xem ư tứ. Anh ta gieo đài một đài được ngay. Theo kinh nhghiệm của tôi đây là một điềm tốt khởi đầu.
Chúng tôi phân công mỗi người một khu vực, anh bạn xem quả cau lá trầu cũng khẳng định là trong đất có kim khí. Chúng tôi cùng kết luận trong đất có vàng, nếu không cũng có đồ quí v́ tất cả các cách và dự đoán của chúng tôi đều rất ăn khớp.
T́m kiếm khoảng gần 1h đồng hồ chưa có kết quả. Chúng tôi phải tạm nghỉ trưa, một phần v́ đi xa dậy sớm, một phần mệt nên chúng tôi phải nghỉ đến 2h chiều mới tiếp tục công việc.
Trà đi soát lại, anh năng lượng cảm xạ chia cắt ô vuông nhỏ để kiểm tra, c̣n tôi th́ dùng trực giác và phương pháp đặc biệt. Cuối cùng tôi kết luận là ở giữa nhà, ngay gian giữa là pḥng khách, ở dưới có khí âm và có và có vật khả nghi, tôi c̣n nói là có tiểu hay hài cốt.
Ông nhà không tin làm sao giữa nhà lại có hài cốt được, nếu có khi làm nhà đă đào phải chứ..Nhưng tôi bảo có, v́ theo lư thuyết th́ khi làm nhà, ông bà xây dựng nhà cấp bốn nên móng không to, nên không phải đào móng rộng ...
Một điều chú ư là từ lúc chúng tôi đến làm lễ đến giờ, bà nhà chỉ ngồi trong buồng nh́n trộm ra, với khuôn mặt u uất đến khó hiểu, thỉnh thoảng bà lại nh́n ra giữa nhà với cặp mắt hơi dài dại.
Chính hành động này của bà và những chuyện bà nằm mơ và bà biết xem bói, tôi xâu chuỗi lại. Những hành động và các lư lịch cá nhân của bà, hai anh bạn tôi lại không biết lắm chỉ lơm bơm. Hành động của bà trước con mắt quan sát có chút hiểu biết về tâm linh của tôi, đă đưa đến kết luận như trên.
Khi tôi đưa ra kết luận th́ bất chợt bà gào thét và khóc, nằm vật ra nền nhà mà chúng tôi vừa kết luận có quan tài hoặc hài cốt. Bà ngất đi mê man, con cháu bế bà vào buồng và bà nằm nghỉ ngủ say li b́.
Ông nhà cứ lăn tăn bảo liệu có đúng không, v́ qua một số sự việc ông nhà cũng lung lay, nhưng ông nhất khoát là không có ông cho là vô lư. Tôi bảo muốn biết chắc th́ phải đào lên mới biết, con cháu ông có vẻ rất hào hứng, nhưng ông nhất định không chịu v́ sợ không có mà lại hỏng nền nhà.
Mặc dù nền nhà chỉ chạt xi măng, nhưng cũng là tài sản mà họ phải cân nhắc. Anh con rể cụ nhà bảo:
- Nếu đào nên không có th́ sao, các anh có cho tiền ông cụ để lát lại nền nhà không. Ối giời ơi. Ít nhất là một tạ xi măng chứ trả chơi, lại c̣n công cát...
Tôi bảo:
- Chúng tôi không giàu lắm, đi làm cho các bác được việc th́ các bác được hưởng, hỏng việc chúng tôi phải đền th́ bố bảo thầy nào dám nhận.
Bàn nên tính xuống và thuyết phục măi, may thay có đứa cháu nó bảo tôi cho tiền xi măng, thế là người giúp của người giúp công và nhất trí cho đào, tôi tự nguyện góp cho nhà hai mươi lăm ngàn, v́ chúng tôi cũng chẳng có.
khi đă bàn bạc xong th́ mọi người bảo xem ngày giờ v́ phải động thổ, lúc này đă 5h30p chiều nên tôi bảo ngày không đẹp, thôi sớm mai làm tiếp.
Sớm hôm sau chọn ngày giờ tốt cũng có lễ bái một chút. C̣n đêm hôm trước ba anh em tôi suưt căi nhau về bất đồng chứng kiến. Ông nhà cho con cháu đào, đào sâu khoảng 1m50cm, th́ tự nhiên nó lộ ra một tấm quan tài rất đẹp gỗ vẫn tốt.
Anh con rể của ông nhà cao chừng 1m65 da hơi đen, có vẻ rất sương gió anh làm nghề xe ôm ở ngă ba tiền trung. ông bà này chỉ có một cậu con trai duy nhất và ba cô con gái, tất cả đă dựng vợ gả chồng.
Anh con rể hăng hái nhảy xuống hố, bới lộ rơ hai chiếc quan tài nằm bắt chéo nhau theo h́nh chữ X, cái trên nằm theo chiều tây ghé nam 15 độ đông ghé bắc 15 độ. Tự nhiên anh con rể ú ớ giật lên liên tục, mọi người phải vội vàng bế anh lên.
C̣n ông nhà tự nhiên đau bụng lăn lộn cả nhà hoảng sợ đưa ông nhà ra bệnh viện huyện, ra khỏi nhà được 500 m th́ ông lại b́nh thường. Rơ ràng không phải khí độc phát ra, c̣n bà ta th́ kêu gào nhảy xuống hố đ̣i lấp đất lại.
Bản thân chúng tôi cũng bất ngờ phải cho lấp đất lại ngay. Anh con rể cứ sốt giật đùng đùng, nhưng không biểu hiện của ốm. Cực chẳng đă chúng tôi phải chia tay gia chủ hẹn ngày tái ngộ. Từ hôm sau bà nhà trở lên lầm lỳ ít nói và bà không c̣n khả năng xem xét và cúng bái nữa.
Khoảng tháng sau tôi trở lại và c̣n kéo theo một ông bạn, nói là ông bạn theo nghĩa đồng môn thôi chứ c̣n tuổi tác th́ vào bậc cha chú chúng tôi. Ông này là người dân tộc Tày, ông có biệt tài về lấy của chôn dưới đất. Ông có bảo bối chúng tôi hỏi là ǵ, ông bảo xương người sét đánh.
Khi đến ông làm thủ tục khấn vái bắt quyết, nhưng ông tự nhiên câm không nói được, hỏi ǵ cũng chỉ lắc lư cái đầu ra hiệu, mặc dù trước đó ông hỏi xương sét đánh, đó là ông nói chứ ông không cho chúng tôi biết. Và cũng lại không thành công, chúng tôi đành phải ra về.
Một hai năm sau chúng tôi vẫn liên lạc.Từ năm 2004 tới nay tôi không liên lạc nữa, chỉ hay tin ông nhà đă mất vào năm 2005 chưa bốc hốt. Tôi hỏi chuyện hai cái quan tài, gia đ́nh bảo vẫn c̣n đảm bảo chưa ai động chạm đến.
Qua lần đó tuy không thành công nhưng chúng tôi làm được một việc ở nhà bên cạnh, cách đó có mấy trăm mét. C̣n gia đ́nh nhà này vẫn c̣n hai cái quan tài ở đó, ai có khả năng th́ xin mời đến đó xem, về thôn miếu lăng xă đồng lạc huyện nam sách tỉnh hải dương.
Bài này tôi chưa nói rơ tên chủ nhà v́ c̣n vấn đề nhạy cảm khác. Ai đủ khả năng bản lĩnh mời nhắn tin cho tôi trên diễn đàn. C̣n việc làm sau đó cũng t́m tài sản ở nhà hàng xóm cách đó 500 m, th́ chúng tôi thành công.
ST
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội Viên


Đă tham gia: 02 May 2010 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2589
|
Msg 774 of 1439: Đă gửi: 29 May 2010 lúc 7:47pm | Đă lưu IP
|
|
|
CÁNH ĐỒNG..."TRỜI ĐÁNH"
Cây cầu mới xây gần cánh đồng có nhiều người bị sét đánh, cũng được đặt tên là “Cầu Trời Đánh”. Sợ những đứa trẻ lớn lên ám ảnh cảnh tượng này, nên người dân địa phương đă xóa chữ “Đánh”, chỉ c̣n chữ “Cầu Trời” với mong ước sẽ không c̣n ai phải bỏ mạng v́ “ông thiên lôi!”
Chúng tôi đi theo bờ kênh dẫn vào cánh đồng có nhiều người bị sét đánh chết ở xă Long Thành, huyện Thủ Thừa Long An vào giữa trưa nắng chang chang. Tuy nhiên, chúng tôi thoáng lạnh người khi nghe ông Nguyễn Văn Nô, một trong những người từng bị sét đánh suưt chết, cảnh báo:
- Năm nào cũng vậy, cứ từ tháng năm trở đi, những chiều chuyển mưa là “ổng” đánh đùng đùng. Những ngày nắng càng gắt, lúc chuyển mưa “ổng” đánh càng dữ, không ai c̣n dám ra đồng.
Gọi là cánh đồng nhưng khu vực thường xảy ra sét đánh chỉ nằm trong bán kính chừng năm km, chạy ôm theo một con kênh đào dùng để xả phèn và thoát lũ.
Trước khi có con kênh này, đây là vùng đất bị nhiễm phèn nặng ít người đến khai hoang, trồng trọt nên rất hoang vu. V́ thế, chuyện về những người bị “trời đánh” ở đây cũng rất ít được ai biết đến.
Số Cao V́ “Trời Đánh” Không Chết.
- Con kênh này trước kia được đặt tên là T5. Sau năm 1989, do khu vực này có nhiều người bị sét đánh chết nên người dân ở đây mới gọi là kênh Trời Đánh. Hiện trên giấy tờ của chính quyền địa phương ghi con kênh này là số chín.
Song người dân ở đây ai cũng đă quen miệng gọi là kênh Trời Đánh, không gọi tên khác được dù biết cái tên đó nghe là sợ.
Ông Nô giải thích khi dẫn chúng tôi đi vào khu vực ông đă bị sét đánh vào cuối tháng 12-2008. Đang đi nhanh bỗng nhiên ông Nô dừng lại, nhảy qua mương nhỏ, đạp ngă rạp mấy cây tràm con, chỉ cho chúng tôi xem một cây tràm lớn bị găy ngọn, chết khô, nói lớn:
- Đây này! Cái cây này mới bị “ổng” đánh tuần trước. Đến cây to cỡ này bị đánh một phát c̣n chết tiêu, huống chi con người...
Rồi ông lại sải bước dẫn chúng tôi đi tiếp, vừa đi vừa kể lại chuyện ḿnh bị sét đánh một cách hùng hồn, có phần... kiêu hănh:
- Hôm đó, khoảng hai giờ chiều, tao và thằng cháu đang đi trên bờ kênh này th́ trời chuyển mưa lắc rắc. Đang loay hoay chưa kịp t́m chỗ nấp mưa, th́ tao thấy một đốm lửa từ trên cao bất ngờ xẹt xuống trước mắt sáng ḷa. Trước khi bất tỉnh, tao nhớ mang máng là có ra dấu cho thằng cháu kêu người nhà lấy xe ra chở đi bệnh viện..
Nh́n quanh, ông Nô kể tiếp:
- Nằm điều trị ở Bệnh viện Chợ Rẫy được một tuần tao mới tỉnh lại. Lúc nh́n xuống ngực thấy da bị nám đen, sờ lên đầu thấy tóc cháy quăn, tao cũng không sợ lắm. Song, đến khi thấy bác sĩ hút máu trong người tao ra đen ś như máu trâu chết th́ tao rợn người, không nghĩ là ḿnh sống nổi.
Đến ngay chỗ đoạn kênh từng bị sét đánh, ông Nô dừng lại, chùng giọng nhưng ánh mắt vẫn c̣n đầy kinh ngạc:
- Tụi bây xem, đoạn kênh này đâu có cao lắm mà lúc đó tao chỉ ở trần, mặc độc một cái quần cụt, vậy mà không hiểu sao cũng bị đánh một phát trí mạng. May nhờ được đưa lên bệnh viện kịp thời, lại gặp được mấy ông bác sĩ giỏi lên tao mới thoát chết.
Từ hôm ra viện đến giờ, đi đâu ai cũng nói số tao cao giá, v́ cả ngàn người bị sét đánh mới có một người thoát chết. Nói th́ nói thế chứ từ hôm ra viện đến giờ, tao không c̣n dám ra đồng này vào buổi chiều nữa.
Mỗi khi nghe sấm sét tim vẫn c̣n đập th́nh thịch. Chắc là sau lần bị sét đánh tổn thương, nên tim tao không c̣n khỏe mạnh như trước nữa.
Những Cái Chết Thương Tâm.
Đang ngồi nghỉ mệt ở một quán nước ven đường, nghe chúng tôi hỏi t́m nhà những gia đ́nh từng có người thân bị sét đánh, chết ở khu vực kênh Trời Đánh, ông Trịnh Văn Sáu trầm ngâm một lúc rồi thở dài:
- Khu này trước đây vắng vẻ lắm, nên cũng chẳng ai biết chính xác tên tuổi của những người bị sét đánh chết trước đây. C̣n người bị sét đánh chết gần đây nhất là cháu ruột tôi, tên Trịnh Thị Kim Kha, chết vào tháng 8-2006.
Hớp một ngụm trà, ông Sáu chỉ tay về phía cây cầu gần kênh Trời Đánh, kể tiếp:
- Hôm đó, khoảng chừng hai giờ chiều, trời đang chuyển mưa, Kha đang nhổ cỏ cách cây cầu kia chừng hơn một trăm mét, th́ bị sét đánh ngă cắm đầu xuống ruộng. Khi mấy người làm gần đó chạy tới cứu th́ Kha đă tắt thở. Lúc đưa thi thể Kha lên bờ, tui thấy tóc nó cháy đen, dây chuyền vàng trên ngực cũng bị cháy nám.
Rồi ông Sáu nói như phân bua:
- Nhiều người nói do Kha đeo dây chuyền vàng nên mới bị sét đánh. Nhưng ông Nguyễn Văn Nô có đeo vàng bạc ǵ đâu mà cũng bị đánh. Trước ông Nô mấy năm, cũng vào mùa mưa, hôm đó tui đang mần ruộng th́ thấy một người đàn ông chăn vịt, ngồi dựa lưng vào gốc tràm ven kênh, cũng bị sét đánh ngă chúi đầu xuống nước nhưng may mắn được cứu sống.
Nghe chúng tôi hỏi chuyện, ông Lê Minh Về, một trong những người sống lâu năm ở khu vực này, đang ngồi uống nước ở bàn kế bên cũng lên tiếng:
- Trước kia không biết chuyện “trời đánh” thế nào, chứ khoảng mười năm đổ lại đây, hầu như năm nào khu này cũng có người bị sét đánh.
Do hầu hết người ở đây là dân nơi khác đến, có người bị sét đánh chết là gia đ́nh họ đưa về quê mai táng, rồi không quay trở lại mảnh đất này nữa, nên ngay cả những người ở đây lâu năm chẳng
Ai Biết Rơ Là Đă Có Bao Nhiêu Người Bị Sét Đánh Chết.
Theo xác minh của UBND xă Long Thành, ngoài chị Trịnh Thị Kim Kha, khoảng từ năm 2006, c̣n có một người dân bị sét đánh chết tại khu vực kênh Trời Đánh. Đó là ông Lê Văn Dư quê xă Mỹ An, huyện Thủ Thừa Long An. Ông Dư vừa đến xă Long Thành cất cḥi ở để làm ruộng th́ gặp nạn.
Hôm đó trời mưa, thấy giông sét nhiều, gia đ́nh ông Dư đang làm ruộng gần bên vội chạy vào nhà trú mưa, ông Dư chạy sau cùng, vừa vào đến sân th́ bị sét đánh chết. Sau đó gia đ́nh ông Dư đưa ông về quê mai táng, không dám quay trở lại nơi này.
Bác sĩ Đoàn Văn Việt, Trưởng Trạm Y tế xă Long Thành, cũng cho biết vào đầu năm 2009 có một người khác bị sét đánh ở khu vực kênh mười hai (gần kênh Trời Đánh) đưa vào trạm y tế của xă cấp cứu, sau đó chuyển lên bệnh viện Thành Phố, không biết sống chết thế nào.
Thấy Mưa Là Sợ.
Khi chúng tôi hỏi về cánh đồng “trời đánh”, ông Vơ Quang Thới, Chủ tịch UBND xă Long Thành, băn khoăn:
- Đúng là hằng năm ở cánh đồng gần kênh Trời Đánh đều có người bị sét đánh, nhất là vào đầu mùa mưa. Tính đến thời điểm này, chúng tôi xác nhận đă có ba người chết v́ sét đánh. Những người bị nạn chủ yếu là dân đi làm ruộng, đốn tràm, trồng khóm không kịp t́m chỗ trú mưa.
Do đó trước các mùa mưa, chúng tôi cũng đă thường xuyên thông báo cho bà con không nên ra đồng, khi có mưa và mỗi khi có mưa to gió lớn, giông sét cũng không nên ra khỏi nhà. Tuy nhiên, hiện nay toàn xă chỉ có hơn hai trăm hộ dân và khoảng trên tám trăm nhân khẩu.
Bà con ở rải rác khắp nơi nên mỗi khi có giông sét chúng tôi cũng rất lo. Rồi ông Thới chia sẻ:
- Mới chiều hôm rồi, anh em ở UBND xă đang đi trên tuyến đường N2, gần đến khu vực thường xảy ra sét đánh th́ trời đổ mưa, sợ quá không ai dám đi tiếp.
Ông Lê Văn Đực, bán quán nước trên tuyến đường N2, cách kênh Trời Đánh khoảng hai km, cho biết hiện nay mỗi khi trời mưa, khu vực gần kênh Trời Đánh vẫn c̣n sấm chớp nhiều, nên những người đi xe máy đều không dám đi qua đoạn đường này, phải tấp xe vào nhà dân ven đường chờ mưa tạnh mới dám đi tiếp.
Nh́n trời chuyển mây đen, ông Đực chỉ tay về hướng kênh Trời Đánh, xúc động:
- Năm rồi lúc làm xong cây cầu ở đó, người ta dựng bảng đặt tên là Cầu Trời Đánh. Sau đó, có mấy người già ở đây thấy cái tên này ghê quá, sợ mấy đứa con nít lớn lên bị ám ảnh nên kêu xóa bớt chữ “Đánh.
Chỉ để là chữ “Cầu Trời”. Làm thế cũng như là cầu mong ông trời để từ rày trở đi, không c̣n ai bị sét đánh chết nữa.
Bảo Lâm
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội Viên


Đă tham gia: 02 May 2010 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2589
|
Msg 775 of 1439: Đă gửi: 29 May 2010 lúc 7:48pm | Đă lưu IP
|
|
|
CHUYỆN CÓ THẬT Ở VIỆT NAM
Đây là câu chuyện xảy ra trong tháng 9-2007. Tôi không có khiếu kể chuyện chỉ tường thuật cho các bạn đọc thôi nhé. Chị Dung cùng chồng là anh Thọ sống ở Phường Trảng Dài, Biên Ḥa Đồng Nai đă lâu.
Anh chị có chú ư đến miếng đất, chủ đất để bảng rao bán cách đó khoảng mười lăm cây số ǵ đó, gần trường CĐDL Nguyễn Khuyến. Sau khi tính toán, anh chị quyết định mua và xây trên nền đất đó một căn nhà khang trang.
Ngày đầu tiên dọn về nhà mới, khuya hôm đó anh Thọ dậy đi uống nước ở nhà sau, khi quay trở lên pḥng khách, anh bỗng thấy một người phụ nữ có thai, khoảng bốn mươi lăm tuổi, tay ôm cái gối cứ đi ḷng ṿng quanh nhà, anh hoảng hốt bỏ chạy ra sau nhà.
Anh đứng một lúc rồi lấy lại b́nh tĩnh và quyết định quay trở lên nhà trên, để gặp người phụ nữ đó. Khi anh lên th́ người phụ nữ đó vẫn c̣n, cô ta nh́n anh mà miệng lải nhải ǵ đó, anh liều ḿnh hỏi cô ta muốn ǵ, cần ǵ?
Nhưng chỉ thấy miệng cô ấy lẩm bẩm mà anh không nghe được ǵ. Anh quyết định đọc kinh (anh theo đạo Thiên Chúa) và quay trở về pḥng ngủ..mặc kệ cô ta.
Khi sáng tỉnh dậy anh tính nói chuyện với vợ, nhưng v́ sợ chị Dung sẽ hoảng sợ nên anh không nói và..nín luôn. Ngày hôm sau v́ lư do công việc nên anh phải trực khuya, đến sáng lúc anh về nhà th́ thấy chị Dung đang nằm bệt trên sàn nhà, mặt mày nhợt nhạt, nói năng không hiểu ǵ.
Anh liền đỡ chị Dung dậy đưa vào giường, sau đó chị Dung kể lại là từ sáng đến giờ có người phụ nữ có thai cứ đi ḷng ṿng quanh nhà trên tay ôm cái gối, chị hỏi ǵ cũng không nói, chị xông tới để đuổi đi th́ chẳng thấy bóng người phụ nữ ấy đâu cả.
Lúc sau khi chị đi chợ về th́ lại thấy người đàn bà đó trong nhà, nh́n rơ như người c̣n sống, chị đă khoá cửa cẩn thận trước khi đi th́ người đàn bà này vào ngơ nào? Chị bực ḿnh liền lên tiếng quát người đàn bà đó, th́ tự nhiên cảm thấy mặt mày xây xẩm và té xuống đất..
Vợ chồng chị cùng nhau bàn bạc và tin chắc rằng nhà này có ma, cả hai vợ chồng quyết định đi đến nhà thờ gặp cha xứ thuộc tỉnh lâm Đồng (tôi xin được dấu tên). Khi đến gặp cha, th́ cha bảo vợ chồng chị vẽ lại sơ đồ miếng đất nơi chị mới cất, nhà và vẽ ra từng pḥng cho cha.
Sau khi cha xem xong và cha khoanh tṛn một chỗ sát mé tường của pḥng khách và nói:
- Người đàn bà đó ở đây.
Vợ chồng chị liền về nhà đóng cửa, đập mọt phần tưởng ra, đào sâu xuống đất khoảng sáu mét th́ gặp một lớp đất bùn đen, chỉ c̣n sót mấy miếng vải. V́ trời tối nên vợ chồng chị không đào nữa đế đó và đi nghỉ ngơi.
Họ quyết định đêm nay sẽ thức xem người đàn bà đó muốn ǵ. Tối đó người đàn bà đó lại xuất hiện và thật lạ lùng, người đàn bà đó tiến đến thẳng chỗ chị Dung và cố gắng làm một tín hiệu ǵ đó, chị Dung không hiểu và chỉ nói lại:
- Tôi sẽ chôn cất chị đàng hoàng, chị yên tâm.
Sáng hôm sau, chị gọi điện cho cha xứ ở Lâm Đồng và cha nói chị hăy đến gặp Nữ tu trưởng ḍng Đa Minh thuộc giáo xứ Tân Mai và nhờ bà giúp.
Vợ chồng chị đến gặp Nữ Tu và kể lại đầu đuôi sự việc cho bà nghe, bà hứa sẽ giùp vợ chồng chị. Đến chiều hôm sau, bà sơ đến nhà vợ chồng chị và làm phép, sau đó đọc kinh cầu nguyện.
Chỉ một lát sau th́ người đàn bà đó lại hiện lên, bà sơ liền nói:
- Chị ở đâu đến, có oan ức ǵ cần chúng tôi giúp đỡ không?
Người phụ nữ liền lẩm bẩm trong miệng và xin phép được nhập vào chị Dung, bà xơ liền hỏi ư kiến của chị Dung và chị đồng ư và bỗng nhiên chị Dung nói bằng giọng nữ rất lạ, tiếng người miền Trung, trong khi vợ chồng chị là người Bắc.
Người nữ chỉ nói là:
- Tôi chết ở đây từ năm 1980 chết trong khi đang mang bầu, nhờ anh chị mang tôi ra nghĩa trang Thành Phố Biên Hoà, chôn cạnh chồng tôi, tôi sẽ dẫn đường...
Bà sơ và chồng chị Dung đồng ư, chồng chị gọi thêm hai người em và họ hốt tất cả chỗ bùn đó và cho vào cái kim tĩnh nhỏ. Chị Dung đi lơ ngơ như người mất hồn, chị ngồi lên xe mà sao chị chỉ đường rành quá, cả bà sơ cùng đi.
Đến nghĩa trang chị Dung liền đi một mạch đến một ngôi mộ nhỏ vô chủ, chẳng có tên tuổi, chẳng có ai xây chỉ là g̣ đất. Người đàn bà lúc đó liền nói:
- Đào lên đi, chồng tôi ở trong đó.
Anh Thọ và hai người em cùng nhau đào lên, th́ thấy ở bên dưới là bộ xương đàn ông, chết trong tư thế ngồi, hai tay bó gối, đầu tựa trên chiếc mền cũ nát.
Anh bỏ chiếc kim tĩnh xuống là lấp đất lại, th́ bỗng nhiên chị Dung rung lên một lúc và ngă xuống đất, chị tỉnh dậy nhưng hơi mệt.
Sau khi lấp đất xong mọi người đọc kinh cầu nguyện và trở về nhà, lúc đó là ngày 15-9-2007. Từ đó đến nay nhà chị Dung đă trở lại b́nh thường và người đàn bà đó không c̣n xuất hiện nữa.
ST
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội Viên


Đă tham gia: 02 May 2010 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2589
|
Msg 776 of 1439: Đă gửi: 29 May 2010 lúc 7:50pm | Đă lưu IP
|
|
|
CHUYỆN DỰNG TÓC GÁY VỀ LOÀI RẮN KHỔNG LỒ
Hơn cả những thước phim của Hollywood, những câu chuyện nửa hư nửa thực về loài rắn hổ mây khổng lồ ở rừng U Minh, đủ làm thót tim hoặc dựng tóc gáy những ai yếu bóng vía.
Không chỉ trong chuyện kể của bác Ba Phi hay những lời đồn thổi, cách đây không lâu thông tin rắn khổng lồ xuất hiện tại khu rừng đặc dụng Vồ Dơi, huyện Trần Văn Thời Cà Mau, với sự chứng kiến trực tiếp của cán bộ kiểm lâm, làm không ít người nửa tin nửa ngờ ṭ ṃ đi t́m sự thật.
Bí Ẩn Của Rừng.
Trong những tác phẩm nổi tiếng về rừng U Minh, nhà văn Sơn Nam thường kể rằng, ngay từ buổi b́nh minh của lịch sử khẩn hoang miền Nam, dường như tạo hóa đă ban cho mỗi làng xă một bà mụ vườn, một ông thầy lang và một ông thầy rắn hổ để cứu nhân độ thế.
Rắn hổ ở rừng U Minh từng là câu chuyện huyễn hoặc biết bao người. Trong số này có rắn hổ mây, một trong những loài rắn khổng lồ có mặt ở nước ta.
Không chỉ là chuyện rắn hổ mây hay “đi mây về gió”, người dân U Minh c̣n truyền tụng, kể nhau nghe chuyện những con rắn khổng lồ hai đầu, quấn vào thân cây c̣n phần thân th́ thả vơng xuống vũng, bụng dẹp lép đong đưa tát nước để bắt cá.
Không biết sự thật của chuyện này như thế nào nhưng ông Hai Thọ, Giám thị Trại giam Cái Tàu Cà Mau, người trên ba mươi năm gắn bó với rừng tràm U Minh, cũng cho biết nhiều lần nghe tiếng rắn khổng lồ tát nước rào rào trong rừng. Có điều không ai có đủ can đảm đến gần để mục kích tận mắt chuyện này.
Mọi chuyện về rắn hổ mây khổng lồ ở U Minh Hạ sẽ măi là huyền thoại, nếu như không c̣n những nhân chứng sống, những người thợ rừng, những người gắn bó cả đời với rừng, lục lại kư ức và những kỷ niệm một thời sống chết với rắn hổ mây khổng lồ.
Ông Nguyễn Văn Đă có biệt danh là Hai Tây, cán bộ về hưu người gắn bó cả đời với rừng tràm, chỉ tay vào cái chậu kiểng gần bên nói:
- Tôi từng thấy và đuổi một cặp rắn hổ mây khổng lồ vào rừng, nó to bằng cái chậu có đường kính bốn tấc, dài hai ba chục mét, nặng có đến hàng trăm kư lô. Tôi chưa nghe ai nói bắt được con rắn này, có nghĩa là nó vẫn c̣n sống trong rừng và có thể là một trong những con rắn khổng lồ nhất U Minh Hạ c̣n tồn tại.
Chạm Mặt... Huyền Thoại
Ở Cà Mau hiện có một con rắn hổ mang gần hai chục kg, dài khoảng sáu mét, mang bành rộng hơn hai tấc, nhưng... vô hại v́ nó đă nằm trong b́nh thủy tinh ngâm rượu.
Con rắn hổ mang như thế là đă quá to. Nhưng khi anh Chín Của, Chi cục trưởng Chi cục Kiểm lâm Cà Mau, kể lại việc anh đă chứng kiến một con rắn hổ mây khổng lồ cách đây vài năm, th́ hóa ra con rắn ngâm rượu chỉ được liệt vào dạng... cháu chắt.
Cuối năm 2002 trong một chuyến đi thăm rừng cùng anh kiểm lâm viên Đỗ Thanh Hóa, đến đoạn gần giữa ruột rừng đặc dụng Vồ Dơi, trong khi anh Hóa đang mải mê nh́n khỉ đung đưa trên ngọn tràm hai bên đường, th́ anh Chín Của như quát vào tai:
- Thằng nào chơi kỳ, kéo cây chắn giữa đường vậy ta?
V́ là tuyến đường chính thường xuyên có kiểm lâm qua lại, tự nhiên có một cái cây to tướng chắn ngang, th́ rơ ràng có người muốn hại cán bộ kiểm lâm.
Sau khi nh́n kỹ anh Chín Của la lớn:
- Rắn! Rắn.. Hóa ơi...
Anh Chín Của rụng rời tay chân, c̣n anh Hóa run lên bần bật, đạp thắng suưt té. Đường đất rộng tám mét mà con rắn ḅ ngang không thấy đầu, thấy đuôi, chỉ thấy đoạn giữa to cỡ cái gối ôm của người lớn.
Là người chuyên nuôi trăn, anh Chín Của cho biết với kích cỡ ấy th́ con rắn khổng lồ này nặng khoảng vài chục kg và dài cỡ hai mươi mét.
Cách đây chưa lâu, khi rừng đặc dụng Vồ Dơi c̣n chưa được quản lư nghiêm ngặt, thợ săn c̣n thường xuyên vào rừng, th́ nhiều người đă từng chứng kiến cảnh rắn hổ mây khổng lồ lướt đi trong lau, sậy rào rào như băo tới, thậm chí có người c̣n chiến đấu với rắn khổng lồ để bảo vệ mạng sống của ḿnh.
Ông Tư Nhớt ở xă Trần Hợi, huyện Trần Văn Thời, kể rằng khi đi săn trong rừng tràm U Minh Hạ đă phát hiện được ổ của con rắn khổng lồ, nằm trên một nơng đất cao, bên trên là dây chọi, dớn chằng chịt. Ổ của nó sạch sẽ và bóng láng, đường kính có đến vài mét.
- Rắn hổ mây khổng lồ không phải là đối tượng của các thợ săn, nó vừa to, vừa độc và là chúa tể trong rừng tràm, nên bất cứ người thợ săn nào cũng phải e dè, khiếp sợ và tránh xa. Tôi thấy ổ rắn là người run lên bần bật, phân của nó thải ra to bằng bắp chuối th́ có nghĩa rắn phải to cả trăm kư. Ông Tư Nhớt kể.
Chuyện của ông thợ săn, thầy rắn Hai Sanh ở Lâm trường Trần Văn Thời, cũng khiến người ta giật ḿnh. Con cháu của ông đi rừng gặp rắn hổ mây khổng lồ bỏ chạy tán loạn và về báo lại với ông.
Ông Hai không tin có con rắn to như mô tả, nên cắp cây mác dài và dắt bầy chó săn sáu con băng rừng đi t́m. Trong lúc ông Hai c̣n chưa biết rắn ở đâu, th́ một con chó của ông la "cẳng.. cẳng... "
Nh́n lại th́ thấy con chó nằm tuốt trên ngọn tràm cao khoảng mười mét. Con rắn cắn con chó săn và ngóc đầu lên cao vút, lắc qua lắc lại, mang phùng ra thấy rợn người.
Ông Hai là một thợ rắn lành nghề nhưng lúc này mặt cắt không c̣n giọt máu, vù bỏ chạy khỏi rừng. Sau lần gặp rắn khổng lồ ông về bệnh mấy ngày liền, sau đó giải nghệ không vào rừng nữa. Theo mô tả lại th́ con rắn nặng khoảng một trăm kg, dài chừng hai mươi mét.
Hy hữu và buồn cười là trường hợp của hai vợ chồng ông Nguyễn Văn Hoàng. Hai vợ chồng ông vào rừng tràm nguyên sinh, đốn sậy về làm hàng rào, vợ đốn một nơi chồng đốn một nơi.
Đang đốn sậy bỗng bà vợ thấy cái đuôi rắn to tướng bằng bắp chân liền nhảy vào ôm chặt, rồi kêu chồng:
- Con trăn bự quá ông ơi, đến tiếp tôi bắt nó.
Nghe vợ kêu, ông chạy bọc đầu để chặn con trăn lại.
Tới nơi ông thấy con rắn hổ mây khổng lồ, ngóc đầu qua khỏi đọt sậy phùng mang chuẩn bị tấn công, ông cắm đầu bỏ chạy, bà vợ cũng hoảng hồn chạy theo. Đến giờ, vợ ông Hoàng đă là người duy nhất từng đụng được đến thân con rắn khổng lồ.
caobavuong
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội Viên


Đă tham gia: 02 May 2010 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2589
|
Msg 777 of 1439: Đă gửi: 29 May 2010 lúc 7:51pm | Đă lưu IP
|
|
|
ĐĂ MẤT RỒI NHỮNG CÁI CÂY CÓ MA
Tôi vẫn thường một ḿnh trở về làng quê, nơi đă dựng lên một thế giới đầy bí ẩn cho tuổi thơ tôi. Về và ngồi xuống với một hy vọng, những cảm giác và trí tưởng tượng thuở xưa lại trở về. Để cho tôi được sợ hăi mơ hồ, được quyến rũ mê dại và được tin rằng có những phép lạ trong chính đời sống này...
Làng tôi ở cách Hà Nội không xa, chỉ chừng hơn một tiếng chạy xe là về tới. Đó cũng là lư do v́ sao tôi thường về quê trong những ngày nghỉ. Những đêm ở quê tôi thường thức rất khuya, có lúc đến hai, ba giờ sáng.
Những đêm khuya khoắt như vậy, tôi sống như một người cổ xưa ở một nơi chốn xa xôi trên trái đất mà không mấy người biết đến. Làng quê yên tĩnh trong đêm. Chỉ có tiếng gió xào xạc thổi qua những ṿm lá trong vườn và tiếng chó sủa rấm rứt. Tôi cảm thấy, trên thế gian lúc đó chỉ c̣n lại ḿnh tôi trong bóng tối vô tận, với cảm giác mang mang không đoán định.
Vào những đêm mùa hạ, tôi thường ngồi một ḿnh trong vườn lắng nghe tiếng một con dế kêu âm i trong một bụi cỏ đâu đấy. Trong những đêm như thế, tôi thường nhớ về bà nội tôi và những câu chuyện ma bà kể.
Nhưng bây giờ, sau một thời gian hơn bốn mươi năm, tôi không c̣n cảm giác sợ hăi và bị kích động, mê dại về những con ma trú ngụ trên những cái cây của làng nữa. Chính sự không sợ hăi ấy đă làm ḷng tôi buồn hơn. Bởi tôi nhận thấy tôi đă đánh mất dần đi cái thế giới chập chờn sáng tối, chứa đầy sự quyến rũ kỳ bí của tuổi thơ ḿnh.
Di sản lớn nhất mà bà nội tôi để lại cho tôi, là những câu chuyện ma huyền bí trong suốt năm tháng tuổi thơ tôi. Những ngày ấy cho dù nỗi sợ hăi về những câu chuyện ma, luôn làm tôi dựng tóc gáy không dám rời khỏi ṿng tay bà tôi trong đêm.
Th́ đêm nào tôi cũng vẫn đ̣i bà tôi phải kể một câu chuyện ma. Có những câu chuyện bà tôi kể đi kể lại đến hàng chục lần, nhưng lúc nào tôi cũng sống trong cảm giác hồi hộp đến tức ngực và sợ hăi đến rúm người.
Năm tôi mười tuổi, một người đàn ông làng dưới chuyên nghề trèo cây chặt cành hoặc hái quả thuê, được người làng tôi thuê trèo lên cây gạo khổng lồ ở đầu làng, để chặt bớt một số cành v́ lo mùa băo. Khi người đàn ông đó trèo lên đến ngọn cây, ông nh́n xuống đất. Mọi chuyện bắt đầu xảy ra.
Ông ôm chặt ngọn cây gạo khổng lồ và tru lên kinh hăi. Ông không c̣n khả năng tụt xuống đất được nữa. Người làng tôi và những người họ hàng của ông, phải mất cả buổi chiều mới đưa được ông xuống.
Khi xuống đến đất, ông bắt đầu hôn mê. Ông sốt nhiều ngày. Trong mê sảng, ông ôm chặt lấy chiếc gối và tru lên như khi đang ở trên ngọn cây. Khi khỏi sốt th́ cũng là lúc ông không bao giờ tỉnh lại được nữa.
Ông trở thành một người điên. Người làng tôi nói ông bị ma cây gạo làm. Thi thoảng tôi vẫn thấy ông đi qua làng tôi. Và vừa đi, ông vừa múa may và hát những câu ǵ đó mà tôi chưa từng được nghe trước đó.
billgate
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội Viên


Đă tham gia: 02 May 2010 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2589
|
Msg 778 of 1439: Đă gửi: 29 May 2010 lúc 7:52pm | Đă lưu IP
|
|
|
CÂU CHUYỆN VỀ CĂN NHÀ BỊ YỂM
Tháng Giêng năm Kỷ Sửu vừa qua tôi có dịp ra Bắc lễ, lúc nhàn rỗi trà dư tửu hậu tôi mới ngồi kể về các phép yểm bùa của thợ mộc theo phái Lỗ Ban. Đang nói đến cách dùng chữ trong yểm bùa th́ có một chị nói rằng:
- Cách đây gần mười năm chồng chị có mua một căn nhà cổ, về dựng trên nền đất của gia đ́nh để giữ đất, không hiểu sao từ khi làm xong căn nhà đó th́ vợ chồng làm ăn sa sút, khuynh gia bại sản đến mức khánh kiệt và hiện nay đang lâm vào t́nh cảnh cực kỳ khó khăn.
Chủ trước của ngôi nhà đó cũng là người gặp đại hạn, vợ chết, lấy vợ thứ th́ được ít ngày th́ cô ta cũng bỏ nhà ra đi. Con cái bệnh tật, căn nhà cổ bán rẻ như cho. Tính vào thời điểm lúc đó chỉ bán được hơn ba triệu đồng.
Người chủ sau này vốn là anh bộ đội, thấy rẻ, thấy đẹp th́ mua chứ không có nhiều kiến thức về nhà cổ.
Tại sao nhà lại bị yểm? Câu trả lời th́ hiện nay cũng giống như truyền thuyết và trở thành nhiều dị bản khác nhau. Ở đây tôi chỉ giới thiệu hai câu trả lời là hai cách hiểu thông dụng nhất.
Chung nhất vẫn là do cánh thợ mộc làm ra. Từ xưa đă có luật mật truyền trong các Làng Nghề mộc là, khi đi dựng chín căn nhà, th́ đến căn thứ mười th́ phải cúng cho Tổ nghề. Cho dù nhà đó là nhà của chính bố đẻ ḿnh.
Những cánh thợ mộc có đức th́ người ta làm một căn nhà mái rạ ven sông, rồi chọn ngày đốt. Làm được điều này th́ chẳng có ân oán ǵ v́ chẳng gây họa cho ai, nhưng lại tốn kém.
C̣n cánh thợ mộc khác phần do kinh tế eo hẹp, phần do lời thề không phản bội tổ nghệ, nên họ cứ thế mà làm. Biết rằng làm điều ấy là không tốt nhưng nếu không yểm th́ rất là nguy cơ. Cũng có khi chủ nhà đối đăi chẳng ra ǵ với họ, cho nên họ mới yểm cho để báo thù.
Truyền thuyết thứ hai là, chủ nhà vốn là người độc ác hoặc có nợ máu với dân, thường làm những việc trái với luân thường đạo lư. Tổ sư nghề mộc hiển linh và báo mộng cho anh thợ cả, để phải yểm ngôi nhà ấy.
Cách yểm nhà th́ cũng có nhiều cách. Thông thường có ba cách chính.
Thứ nhất, thường dùng nhất là dùng mảnh chàng hoặc mảnh đục, đóng găm vào hai đầu long cốt (đ̣n nóc) trên hai cái xà ngang th́ viết đôi ḍng chữ:
Ḍng thứ nhất viết dưới xà ngang bên trái:
CÀN NGUYÊN HANH LỢI TRINH
Nguyên những chữ này nằm trong Kinh Dịch thuộc Quẻ Bát Thuần Càn, là tượng trưng cho Trời thiêng liêng, đức lớn nên người Xưa muốn mượn những chữ ấy mà trừ bỏ những điều không tốt.
Ngoài ra tại một số vùng quê khác ở đồng bằng bắc bộ, khi xây dựng các căn nhà theo lối cổ cổ người ta vẫn đưa bốn chữ này lên. Theo khảo cứu th́ năm câu này cũng có trong câu Thần Chú yên Thổ Địa Thần của Đạo Giáo.
Người thợ cả khéo léo chạm ẩn một chữ “Khứ” nghĩa là đi. Đồng nghĩa với việc hung họa sẽ ập xuống nhà này. Đây là một cách yểm thừa tự. Hoặc trong năm chữ đó, người thợ chạm cố ư bớt nét đi, đây là cách yểm chiết tự. Hoặc dùng máu chó chọn giờ Th́n ngày Th́n th́ đồ lên các nét vẽ.
Ḍng thứ hai viết dưới xà ngang bên phải:
KHƯƠNG THÁI CÔNG TẠI THỬ
Truyền thuyết kể lại, Khương Thái Công (không phải là Khương Tử Nha) có nghề đồ tể, Ông chuyên đi thăm heo, ông ta tay cầm roi chỉ vào con heo nhà nào, mà nhà đó không bán cho lăo ta th́ heo đó sẽ chết.
V́ thế khi khắc ḍng chữ này thợ chạm thế nào cũng phải đi ăn tiết canh, rồi lén lấy chút huyết heo về đồ lên chữ. Nhà nào phải những ḍng chữ này th́ tuyệt tự, hậu duệ tan nát. Con cái đẻ ra th́ ngu đần, thất học hoặc bỏ học, sự nghiệp tan ră. Chủ nhà làm ăn ngày một đi xuống.
C̣n một phương pháp yểm khác, rất ít được sử dụng v́ nếu dùng phương pháp yểm này, th́ người thợ cả phải thật cao tay. Ngoài nghề làm mộc cho nhà th́ anh ta phải giỏi cả nghề làm quan tài.
Trong nhà anh ta có một cỗ quan tài lớn, khi muốn yểm ngôi nhà kia th́ phải mặc bộ đồ khâm liệm người chết, chui vào quan tài mà luyện phép, khi luyện phép xong th́ khi đến nhà cần yểm, chỉ cần họa bùa yểm vào không trung, rồi vỗ mạnh một cái, hoàn toàn không lưu lại một dấu vết nào.
Yểm bằng cách này th́ cũng rất khó t́m ra, chỉ có những thầy cao tay dùng ngải ngậm vào miệng, đốt Mẫu Lệ (vỏ ṣ) và Hổ Tu (râu hổ) th́ may lắm h́nh bùa vẽ mới hiện lên cột.
Thời gian sau này, chế độ phong kiến suy thoái, tŕnh độ thợ cả cũng không c̣n mấy người giỏi. Chính v́ thế khi dựng nhà có bao nhiêu ngón nghề là anh ta mang ra sử dụng hết. Chính v́ thế gia chủ có khi lao đao đến mấy đời.
Cách gỡ yểm th́ có nhiều cách. Thực ra gọi là gỡ th́ không được chuẩn, mà là dùng phương pháp phong yểm (Phong nghĩa là gói lại) tức là yểm ngược lại căn nhà trên, không cho bùa cũ phát tác.
Thông thường th́ người mới mua nhà cũ về, th́ bao giờ cũng làm hẹp hơn căn nhà được mua, việc đầu tiên là cưa ngắn hai đầu long cốt lại, sào mực cũng được chặt đi theo kích thước mới. Các chân đá cũng phải thay đổi cho nhau.
C̣n như những nhà không biết, th́ biện pháp hóa giải cực kỳ khó khăn. Phải thực sự hiểu được nguyên lư của cách yểm trước đó và t́m ra biện pháp khắc phục phù hợp nhất.
Như căn nhà này th́ tôi dùng một cái cầu bằng vải đỏ giăng từ mép hiên ngoài xuống sân. Dưới cầu dán 108 đạo bùa Lục Tự, trên cầu rải 108 con bài tổ tôm.
Đoạn lập đồ cúng ngay dưới gầm cầu vải, gồm có Đàn tràng tế luyện. Mâm bùa đă chuẩn bị. Cầu chiêu binh. Mâm phát lương. Đàn cúng thần linh. Một ván in Lục Tự được đóng lên trên phía trước bàn thờ, bốn cây cột được dán ngược bốn đạo bùa trấn.
Bùa Án Ma Ni Bát Minh Hồng bằng gỗ đóng giữa nhà. Riêng đối với hai cái câu đầu bị yểm, th́ dùng ấn Đức Thánh Trần dán đè lên, mặt sau ấn vẽ bùa ngược vào đó. Bùa Phong yểm dán trên câu đầu. Bùa Áp Đảo dán ngược vào cột. Cầu Thỉnh Tổ áp sát hung thần.
Trong nhà th́ khi vào th́ tôi cho đóng kín cửa lại đốt trầm cho đặc khói, một lúc th́ mở hết các cửa cho thoát hết âm khí. Tôi lập một đàn cúng trấn nhà ngay giữa nhà. Sau khi cúng th́ bắt đầu sang thỉnh thánh luyện bùa.
Đoạn tôi thắt ngang lưng một dải lụa đó, trán chít khăn đầu ŕu, cầm kiếm Thất Tinh trèo lên nóc nhà, giăng một tấm lưới đánh cá, miệng đọc chú tay cầm kiếm bắt quyết trừ tà.
Xong th́ hô hấp Thiên Cang yểm trợ, sái đậu thành binh khu trừ tà khí xuống cầu vải đỏ, đă được giăng sẵn trước đó. Tức tốc nhảy xuống đất và dùng kiếm chém rách cái cầu vải, đặng không cho hung thần có đường lên nữa.
Tôi lấy các vị: Hùng Hoàng, thần sa, chu sa, quỷ kiến sầu, đinh hương,.. Chia làm sáu phần. Căn dặn chủ nhà chôn bốn góc nhà, giữa nhà và giữa cổng. Tất cả có kèm theo một đạo bùa.
quangtichphapsu
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội Viên


Đă tham gia: 02 May 2010 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2589
|
Msg 779 of 1439: Đă gửi: 29 May 2010 lúc 7:53pm | Đă lưu IP
|
|
|
MA CÓ THẬT KHÔNG?
Cốc chén đột ngột rơi xuống sàn vỡ choang, bia chai tự bật nắp trong không khí, phụ nữ bị gh́ chặt bởi bàn tay vô h́nh, đó chỉ là vài ba trong số rất nhiều hiện tượng lạ lùng xảy ra ở quán rượu George Dragon, nằm tại số 4240 đại lộ N. Central thành phố Phoenix Mỹ.
- Nơi nào tôi đến ở là nơi đó có ma, bất kể ở Anh hay ở Mỹ.
Ông chủ David Wimberley như thể cam chịu một sự thật phũ phàng. Mỗi nhân viên phục vụ trong quán đều có một đến vài câu chuyện riêng của ḿnh, để chứng minh lời ông chủ không phải là bịa đặt.
Giám đốc quản lư Keith Jackson cho biết, không biết bao lần ông đă đối mặt với cảm giác lạ:
- Bị giựt tóc hay bị thúc cùi chỏ từ sau lưng, là chuyện xảy ra như cơm bữa. Ngay chính tôi cũng không c̣n dám ở lại đây qua đêm.
Anh chàng Corine Gibson sau 5 năm phục vụ quầy bar th́ rút ra kinh nghiệm:
- “Con ma” đến vào lúc rất muộn, thường là gần giờ đóng cửa.
Để làm rơ chuyện hư thực này, ông Wimberley đă mời Allison DuBois, bà đồng nổi tiếng của seri truyền h́nh “Lên đồng” đích thân tới tận nơi để trải nghiệm những sự kiện lạ lùng. “Con ma” ở quán rượu George Dragon thậm chí c̣n lôi cả các công ty điều tra vào cuộc.
Hôm thứ Sáu 12-10, West Coast Paranormal, nhóm chuyên điều tra các sự kiện ma ám, đă đích thân gửi người đến quán rượu trứ danh ở Phoenix để thẩm tra tin đồn.
Họ đă dựng phông màn, dùng máy camera hồng ngoại để xem có hiện tượng bất thường nào lọt vào ống kính không. Họ c̣n sử dụng các thiết bị ghi âm đặc biệt để sàng lọc những tiếng kêu, được cho là “âm thanh ma quỷ” réo rắt tên người sống.
Một trong những nhân viên điều tra phàn nàn rằng, anh đă “bị ai đó kéo tay khi đang ở trong nhà bếp”. Ngoài ra họ c̣n ghi được một số âm thanh mà theo khẳng định của Wimberley, th́ đích thực là tiếng của những hồn ma đang nói với đoàn thanh tra West Coast.
Ông chủ Wimberley tin rằng những hồn ma trong quán rượu, xuất phát từ khu nghĩa địa của người Ấn nằm phía bên kia đường. Thế nhưng quản lư Jackson lại không chung ư nghĩ:
- Có khi chính là Wimberley bị ma ám chứ không phải cái quán vô tri này.
Thiếu Gia
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội Viên


Đă tham gia: 02 May 2010 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2589
|
Msg 780 of 1439: Đă gửi: 29 May 2010 lúc 7:53pm | Đă lưu IP
|
|
|
NGƯỜI CÓ KHẢ NĂNG NH̀N VI KHUẨN ẰNG MẮT THƯỜNG
Chúng ta phải nh́n vi sinh vật bằng kính hiển vi, c̣n Sake Ao bốn mươi chín tuổi, th́ có thể nh́n thấy chúng bằng chính đôi mắt của ḿnh, những loại vi khuẩn, virus, vi trùng nhỏ bé đều trở nên rơ mồn một dưới con mắt thường của Sake Ao, người Ukaine.
Sake Ao trước đây là một phi công chiến đấu của Liên Xô cũ. Sau khi xuất ngũ, Sake Ao bắt đầu t́m kiếm cho ḿnh một mục tiêu sống mới.
Một lần t́nh cờ anh đă được một bậc thầy chữa bệnh bằng sức mạnh siêu nhiên, và cũng từ đó trở đi Sake Ao đă có được khả năng chữa bệnh thần kỳ. Không lâu sau, Sake Ao đến Maxcơva tham gia khóa học đặc biệt, về nghiên cứu y học truyền thống và đă trải qua hai cuộc thử nghiệm.
Trong cuộc thử nghiệm thứ nhất, anh bị yêu cầu phân biệt các loại phân tử của các căn bệnh, được đặt trong ống nghiệm. Thật bất ngờ, chỉ bằng mắt thường, Sake Ao đă t́m ra phân tử nào là của loại bệnh nào. Sake Ao nói:
- Tế bào ung thư cho tôi cảm giác lành lạnh, c̣n tế bảo của các loại bệnh cấp tính khiến tôi cảm thấy đau nhói.
Cuộc thử nghiệm thứ hai cũng gay cấn không kém, nhưng Sake Ao đă xuất sắc vượt qua, đồng thời giành chiến thắng trong cuộc thi chẩn đoán bệnh và đạt danh hiệu “Bác sĩ chữa bệnh bằng tinh thần”.
Được biết, hiện nay Sake Ao đang làm việc trong một căn pḥng chẩn trị tại Maxcơva. Căn pḥng được quây kín bởi những tấm màn trướng và bức h́nh màu đen, sàn và trần phát sáng màu nhạt.
Sake Ao khám chữa bệnh cho bệnh nhân trong căn pḥng này và thật bất ngờ, ngày nào khách cũng nườm nượp tới chữa bệnh. Rất nhiều trường hợp “y học bó tay” nhưng với Sake Ao, mọi việc trở nên vô cùng dễ dàng và đă không ít người được anh chữa khỏi bệnh.
ST
|
Quay trở về đầu |
|
|
|
|