Đăng nhập nhanh
Mạnh Thường Quân
  Bảo Trợ
  H́nh Ảnh Từ Thiện
Chức Năng
  Diễn Đàn
  Thông tin mới
  Đang thảo luận
  Hội viên
  Tìm Kiếm
  Tham gia
  Đăng nhập
Diễn Đàn
Thông Tin
  Thông Báo
  Báo Tin
  Liên Lạc Ban Điều Hành
Nhờ Xem Số
  Coi Tử Vi
  Coi Tử Bình
  Coi Địa Lý
  Nhờ Coi Quẻ
  Nhờ Coi Ngày
Nghiên Cứu và
Thảo Luận

  Tử Vi
  Tử Bình
  Kinh Dịch
  Mai Hoa Dịch Số
  Qủy Cốc Toán Mệnh
  Địa Lý Phong Thủy
  Nhân Tướng Học
  Bói Bài
  Đoán Điềm Giải Mộng
  Khoa Học Huyền Bí
  Thái Ất - Độn Giáp
  Y Dược
Lớp Học
  Ghi Danh Học
  Lớp Dịch và Phong Thủy 3
Kỹ Thuật
  Hỗ Trợ Kỹ Thuật
Thư Viện
  Tủ Sách
  Bài Viết Chọn Lọc
Linh Tinh
  Linh Tinh
  Giải Trí
  Vườn Thơ
Trình
  Quỷ Cốc Toán Mệnh
  Căn Duyên Tiền Định
  Tử Vi
  Tử Bình
  Đổi Lịch
Nhập Chữ Việt
 Hướng dẫn sử dụng

 Kiểu 
 Cở    
Links
  VietShare.com
  Thư Viện Toàn Cầu
  Lịch Âm Dương
  Lý Số Việt Nam
  Tin Việt Online
Online
 171 khách và 0 hội viên:

Họ đang làm gì?
  Lịch
Tích cực nhất
chindonco (3250)
hiendde (2589)
HoaCai01 (2277)
vothienkhong (1807)
dinhvantan (934)
ryan88 (805)
Vovitu (713)
ruavang (691)
lancongtu (667)
TranNhatThanh (644)
Hội viên mới
redlee (0)
dautranhsinhton (0)
Chieu Tim1234 (1)
huyent.nguyen (0)
tamsuhocdao (0)
henytran2708 (0)
thuanhai_bgm (0)
Longthienson (0)
thuyenktc (0)
liemnhi (0)
Thống Kê
Trang đã được xem

lượt kể từ ngày 05/18/2010
Khoa Học Huyền Bí
 TUVILYSO.net : Khoa Học Huyền Bí
Tựa đề Chủ đề: Truyện ngắn huyền bí - hiendde Gửi trả lời  Gửi bài mới 
Tác giả
Bài viết << Chủ đề trước | Chủ đề kế tiếp >>
hiendde
Hội Viên
Hội Viên
Biểu tượng

Đă tham gia: 02 May 2010
Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 2589
Msg 801 of 1439: Đă gửi: 29 May 2010 lúc 8:47pm | Đă lưu IP Trích dẫn hiendde



HỒN MA HIỆN LÊN TỪ ĐÁY BIỂN


Khi nào mà các đại dương vẫn c̣n những lợi gân, nối liền các phần khác nhau của Đế quốc Anh, th́ chúng ta vẫn sẽ không tránh khỏi những chuyện hoang đường.

V́ linh hồn người ta tự để cho bị khuấy động bởi nước, cũng giống hệt như nước phải vâng theo mặt trăng, và khi những con đường lớn của một đế quốc bị bao quanh, bởi nỗi hiểm nguy muôn thuở, cũng phong phú về những cảnh trí và âm thanh kỳ lạ.

Người ta phải có một tinh thần khá thâm hậu, để giữ được thản nhiên trước những điều ác hại của chúng. Hiện nay nước Anh đang vươn ra rất xa bên ngoài chính quốc, khi mà ba ngàn dặm hải phận của mỗi mạn duyên hải, làm thành cương giới mà nó đă đoạt được bởi cái búa, cái khuôn dệt và cái cuốc nhọn hơn là bởi những nghệ thuật của chiến tranh.

Quả thật lịch sử đă đoán chắc với chúng ta rằng không một ông vua nào, không một đạo quân nào có thể cản đường của một người, chỉ có hai đồng tiền trong két sắt, nhưng biết rằng ở nơi nào y sẽ có thể biến hai đồng tiền thành ba đồng.

Và để hết trí thông minh vào việc đi tới nơi đă định. Và v́ cương giới đă mở xa ra, trí thông minh của Anh Quốc cũng được nới rộng, và tràn lan ra một cách đầy đủ trên khắp thế giới, để cho tất cả mọi người thấy rằng, những con đường của hải đảo có tính cách châu lục, giống hệt như những con đường của châu lục đều có tính cách hải đảo.

Nhưng để tới được chỗ đó, người ta đă phải trả một cái giá, và cái giá này cứ tiếp tục tốn kém hơn. Cũng giống như con quái vật thời xưa, phải nhận được dưới dạng cống phẩm hàng năm một người trai trẻ, với đế quốc của chúng ta cũng thế, hàng ngày chúng ta phải hy sinh cái tinh hoa của thế hệ thanh niên của chúng ta.

Guồng máy th́ bao la và dũng mănh, nhưng nhiên liệu duy nhất làm cho nó vận hành, là sinh mạng của dân Anh. Đó là lư do tại sao khi ở trong những giáo đường cổ kính màu xám, chúng ta nh́n thấy những danh tính xa lạ.

Những danh tính mà cả những người xây các bức tường này cũng không biết, v́ chính ở Peshawar, ở Umbellah, ở Korti, ở Fort Pearson mà những chàng trai trẻ chết, mà chỉ để lại phía sau họ truyền thuyết và một tấm biển.

Nếu bên trên mỗi cái xác người Anh có một đài kỷ niệm được dựng lên. th́ người ta sẽ không cần vạch ra cương giới, v́ một sợi dây thừng của những ngôi mộ, sẽ chỉ rơ làn sóng của dân Anh và Celtes đă vờ tới nơi nào.

Cả điều đó nữa, đồng thời với những khối nước nối liền chúng ta với thế giới, đă đóng góp vào những chuyện hoang đường mà chúng ta thấm nhuần.

Khi mà bao nhiêu người đàn ông và đàn bà đă có ở phía bên kia đại dương những người mà họ yêu quư, và những người này đang tiến lên dưới làn đạn của dân sơn cước, hoặc trong những đầm lầy của bệnh sốt rét rừng, th́ lúc đó tâm hồn đi vào sự giao cảm với tâm hồn.

Và những truyện ly kỳ nẩy sinh, những mộng mị, những sự linh cảm, những ảo tưởng trong đó một bà mẹ trông thấy con trai bà đang chết và bà ngất đi trong cơn tuyệt vọng, ngay cả trước khi cái tang của anh ta được loan báo cho bà.

Mới gần đây khoa học đă chiếu cố tới vấn đề này và đă ban cho nó một cái nhăn hiệu, nhưng chúng ta đă biết ǵ hơn, nếu không phải là việc một linh hồn bị hành hạ, và tới bước cũng đă có thể phóng qua mặt đất.

Vào một khoảng cách mươi lăm ngàn cây số, cái h́nh ảnh của t́nh cảnh đau buồn của y, tới tận tâm trí của người thân cận nhất của y? Tôi không hề phủ nhận cái quyền năng đó, nhưng tôi nghĩ rằng cần phải khôn ngoan trong những vấn đề như vậy.

V́ ít nhất đă có một lần tôi biết rằng, những điều trong khuôn khổ các định luật tự nhiên, có thể hoàn toàn nằm ngoài những vấn đề này.

John Vansittart là hội viên thứ nh́ của công ty Hudson et Vansittal, công ty xuất khẩu cà phê ở Ceylan Tích Lan. Ông vốn là người gốc Hà Lan, nhưng 100% Ăng Lê trong ḷng các phong độ. Đă nhiều năm tôi làm đại diện cho ông ở Luân Đôn.

Khi ông tới Anh quốc để nghỉ ngơi ba tháng, ông nói với tôi để có những sự giới thiệu, cho phép ông làm quen với đời sống ở thị thành và ở thôn quê. Ông đă rời khỏi các văn pḥng của tôi, với bảy bức thư trong túi áo.

Trong một vài tuần, những bức thư ngắn từ nhiều nơi khác nhau gửi tới báo tin, cho tôi biết là ông đă lấy được cảm t́nh của các bạn tôi. Rồi tôi được tin là ông đă đính hôn vơi Emily Lawson, thuộc ngành thứ của gia đ́nh nhà Hereford Lawson.

Và gần như ngay sau đó họ đă thành hôn, sự tán tỉnh của một du khách chỉ có thể chóng vánh thôi, và cái ngày ông phải xuống tàu của công ty, một cái tàu buồm một ngàn tấn: đó sẽ là chuyến đi chơi tuần trăng mật của họ.

Thời đó là thời cực kỳ thuận lợi cho các nhà trồng cà phê ở Ceylan, họ đă chưa từng biết cái mùa khủng khiếp, mà chỉ trong vài tháng thôi, nhưng đă làm lụi bại tất cả một cộng đồng này, nhờ ở sự dũng cảm và kiên tŕ, sẽ lại dành được một thắng lợi thứ hai.

Quả thực những cánh đồng trà ở Tích Lan, là một đại công tŕnh của ḷng dũng cảm của dân Anh, giống hệt như con sư tử ở Waterloo. Nhưng trong năm 1872 chưa có một đám mây nào đe doạ ở chân trời.

Những hy vọng của các nhà trồng tỉa thật tràn trề, Vansittart trở lại Luân Đôn cùng với cô vợ trẻ đẹp của ông. Ông giới thiệu cô với tôi, chúng tôi cùng ăn bữa tối với nhau, và cuối cùng th́ ông đồng ư rằng, v́ các công việc củng đ̣i hỏi sự có mặt của tôi ở Tích Lan.

Tôi sẽ là bạn đồng hành của họ trên tàu Eastern Star, mà sự nhổ neo rời bến, đă được định trước vào ngày thứ hai sắp tới.

Tôi gặp lại ông vào buổi tối ngày chủ nhật. Ông đi vào trong nhà tôi với một vẻ băn khoăn và bực bội. Khi tôi bắt tay ông, tôi nhận thấy bàn tay ông nóng và khô.

- Ông Atkinson ạ..

Ông nói với tôi.

- Tôi muốn ông bảo người nhà pha cho tôi một chút nước chanh và nước lạnh. Nói theo nghĩa đen, tôi đang chết khát đây, và tôi càng uống bao nhiêu th́ tôi càng muốn uống nữa.

Tôi bấm chuông và gọi lấy một b́nh nước và những cái cốc.

- Ông đang bị sốt nóng lạnh.

Tôi nói với ông

- Ông có vẻ đang khó ở đó.

- Không, tôi không cảm thấy khoẻ mạnh lắm. Tôi bị đau phong thấp ở lưng và tôi ăn không ngon. Chính cái thành phố Luân Đôn chết tiệt này làm tôi nghẹt thở. Tôi không quen hít thở cái không khí, mà bốn triệu buồng phổi cùng khuấy trộn lên cùng một lúc.

Ông vung vẩy hai bàn tay co quắp trước mặt ông: thật sự ông đă cho người ta một ấn tượng của sự ngột ngạt.

- Một khi ông ở trên mặt biển, ông sẽ cảm thấy khoẻ khoắn ngay.

- Đúng. Về điều đó th́ tôi đồng ư với ông, Đó là việc cần thiết của tôi. Tôi không cần tới một vị y sĩ khác. Nếu ngày mai tôi không xuống tàu th́ tôi sẽ phát ốm...

Ông uống một hơi hết cốc nước chanh và ông xoa chỗ sống lưng bằng hai bàn tay ông.

- Người ta nói rằng điều đó sẽ tốt cho tôi.

Ông nói tiếp trong khi nh́n tôi với một con mắt rầu rỉ. Bây giờ tôi cần có sự giúp đỡ của ông, ông Atkinson ạ, v́ tôi đang ở trong một hoàn cảnh tế nhị.

- Hoàn cảnh thế nào?

- Đây này, bà mẹ vợ tôi bị ngă bệnh và bà ấy đă đánh điện gọi vợ tôi tới bên giường bệnh của bà ấy. Tôi đă không thể đi theo vợ tôi, ông biết rơ hơn ai hết là tôi đă bị cầm chân lại ở đây và vợ tôi đành phải đi một ḿnh.

Bây giờ tôi lại vừa nhận được một bức điện khác nói là, ngày mai vợ tôi không thể tới được, nhưng nàng sẽ bắt kịp con tàu ở Falmouth vào ngày thứ tư. Ông biết đó, chúng tôi sẽ đậu lại ở đó.

Nhưng Atkinson ạ, tôi thấy thật là khó cho người ta đ̣i hỏi một người phải tin vào sự huyền bí, và người ta sẽ nguyền rủa, nếu y không thể tin vào điều đó, người ta sẽ nguyền rủa y, ông hăy hiểu tôi đi!

Ông cúi xuống phía trước và khịt mũi làm như thể ông sắp khóc oà lên. Lúc đó tôi nghĩ tới việc người ta đă nói rất nhiều với tôi về những tập tục ở hải đảo, và về cách thức người ta uống rượu không pha ở đó.

Chắc hẳn rượu đă là nguyên nhân của những lời nói khó hiểu này, và của những bàn tay đang lên cơn sốt này! Tôi cảm thấy một sự lo sợ mạnh mẽ, khi trông thấy một người trai trẻ cao quư như vậy, nằm trong tay một con quỉ ghê tởm nhất, trong số tất cả những con gái.

- Ông phải đi nằm nghỉ! Tôi nói một cách nghiêm nghị.

Ông dụi mắt như thể ông t́m cách tự làm cho ḿnh tỉnh lại, và ông nh́n tôi với vẻ kinh ngạc.

- Tôi sẽ đi tới đó, ông nói với tôi một cách b́nh thản, lúc năy tôi cảm thấy hơi choáng váng, nhưng bây giờ tôi đă hồi phục rồi. Này, tôi đang nói về việc ǵ thế? À, dĩ nhiên là về vợ tôi rồi! Nàng sẽ xuống tàu ở Falmouth.

Tôi tin rằng sức khoẻ của tôi tuỳ thuộc vào sự đi đường biển. Tôi cần có chút ít không khí trong lành trong phổi tôi, để tôi có thể hoàn toàn b́nh phục. Do đó tôi xin ông hăy làm cho một việc với tư cách bạn bè, ông sẽ đí tới Falmuoth bằng xe lửa, pḥng trường hợp mà chúng tôi tới trể.

Và lúc đó ông sẽ trông nom cho vợ tôi. Ông hăy tới khách sạn Royal; tôi sẽ đánh điện cho nàng là ông trú chân ở đó. Em gái của nàng sẽ đi theo nàng tới tận đó, như thế là mọi việc sẽ tốt đẹp.

- Rất vui ḷng.

Tôi trả lời. Thật sự tôi không đ̣i hỏi ǵ hơn là được đi tới Falmuoth bằng xe lửa, v́ từ đây tới Colombo chúng ta sẽ có nhiều thời gian thưởng thức biển cả. Tôi cũng nghĩ rằng ông có một nhu cầu khẩn thiết về sự thay đổi không khí. Nếu ở địa vị ông tôi sẽ đi nằm nghỉ ngay tức th́.

- Phải. Đêm hôm nay tôi sẽ ngủ trên tàu. Ông thấy đó một thứ sương mù c̣n lởn vởn trước mắt ông.

- ... Mấy đêm nay tôi không ngủ được nhiều, tôi đă gặp mâu thuẫn với các nhà thần học...nghĩa là...

Trong một sự cố gắng tuyệt vọng, ông kêu lên :

- ... Bởi những sự hoài nghi có tính cách thần học... X́! Tôi tự hỏi tại sao đấng tối cao toàn năng lại tạo ra chúng ta, tại sao Ngài lại làm cho chúng ta ngu độn và gài những sự đau đớn lặt vặt vào sống lưng của chúng ta. Có lẽ là tối nay tôi sẽ khá hơn!

Ông đứng dậy và bám lấy cái lưng ghế của ông.

- Ông Vansittart! Xin ông hăy nghe tôi!

Tôi nói với sự nghiêm trọng.

- Tối nay tôi sẽ mời ông ở đây với tôi, ông không ở trong t́nh trạng để đi ra ngoài được. Ông không đi ngay ngắn được. Ông đă uống những thứ pha trộn của rượu...

- Rượu hả ?

Ông nh́n thằng vào mắt tôi với một cái nh́n ngớ ngẩn.

- Thường nhật th́ ông chịu đựng khá hơn khi uống rượu mà.

- Ông Ankinson này, tôi thề với ông là đă từ hai ngày nay, tôi không uống một cốc rượu, tôi không biết là tôi đă uống cái ǵ. Tôi giả thiết rằng ông nghĩ đó là hiệu ứng của rượu...

Ông nắm lấy bàn tay tôi và đặt nó lên trán ông.

- Lạy chúa tôi!

Tôi kêu phải lên. Ông có làn da mỏng như một dải nhung, dưới lớp da tôi cảm thấy như một lớp chi chít những miếng chỉ lụn vụn.

- Ông chớ lo sợ, ông nói trong lúc cười mỉm. Tôi đă mắc bệnh lở mụn nước rất tệ.

- Nhưng chuyện đó không dính líu ǵ tới bệnh lở mụn nước mà !

- Không, đó là Luân Đôn. Đó là việc thở hít cái không khí tệ hại đó. Ngày mai tôi sẽ mạnh khoẻ hơn nhiều. Trên tàu có một y sĩ, thế là tôi sẽ được săn sóc chu đáo. Bây giờ tôi sẽ đi đây.

- Không.

Tôi nói với ông trong khi bắt ông phải ngồi xuống.

- Việc đó sẽ là đưa sự đùa cợt đi quá xa đấy. Ông sẽ không nhúc nhích khỏi nơi này, trước khi gặp một vị y sĩ. Hăy ở yên chỗ ông đang ngồi.

Tôi cầm lấy cái mũ và vội vă đi tới nhà một vị y sĩ ở ngay gần nhà tôi. Tôi đưa ông ấy về nhà tôi ngay lập tức, nhưng pḥng khách của tôi trống không và Vansittart đă đi khỏi.

Tôi bấm chuông, anh đầy tớ báo với tôi rằng vị quư khách đă sai gọi một cỗ xe. Ông ấy bảo người đánh xe đưa ông ấy đến bến tàu.

- Vị quư khách có vẻ ốm yếu không? Tôi hỏi.

- Ốm yếu à? Anh đầy tớ mỉm cười trả lời. Thưa ông không, ông ấy hát ầm ĩ!

Sự báo tin này đă không làm tôi yên tâm chút nào, nhưng tôi nghĩ rằng ông đi tới tàu Eastem Star, và có một y sĩ ở trên tàu, tôi không thể làm được ǵ nữa cho ông.

Tuy nhiên, khi tôi nhớ tới sự khát nước của ông, nhớ tới hai bán ta nóng bỏng của ông, con mắt nặng chĩu của ông, những lời nói vô ư nghĩa của ông, và cuối cùng là cái trán lở lói bệnh cùi của ông, th́ tôi đă mang theo lên giường nằm của tôi, một kư ức khó chịu về người khách của tôi và sự tới thăm của ông ấy.

Sáng hôm sau, vào lúc mười một giờ, tôi đi tới bến tàu, nhưng tàu Eastern Star đă bắt đầu chạy xuôi ḍng sông và đă fần tới Gravesend. Tôi đi với Gravesend bằng xe lửa, nhưng khi tôi tới nơi, th́ chỉ c̣n trông thấy các cột buồm của nó ở một khoảng cách khá xa.

Được mở đường phía trước bởi một lùm khói của một cái tàu kéo. Thế là tôi không có tin tức nào của ông bạn tôi nữa trước khi tới Falmuoth. Khi tôi trở về văn pḥng của tôi, một bức điện tín đă đợi tôi.

Bà Vansittart đă tới Falmuoth; buổi tối ngày hôm sau, chúng tôi gặp nhau ở khách sạn Royal, tại đó chúng tôi phải đợi tàu Eastern Star. Mười ngày đă trôi qua, chúng tôi không nhận được tin tức ǵ của con tàu. Tôi sẽ không dễ dàng quên được mười ngày đó!

Khi tàu Eastern Star rời khỏi sông Tamise, một cơn băo lớn phát khởi; nó thổi trong gần cả một tuần lễ không ngừng nghĩ chút nào. Trên bờ biển miền nam, chưa bao giờ người ta thấy một trận bảo dài như thế và cuồng nộ như thế.

Từ các cửa sổ khách sạn của chúng tôi, mặt biển h́nh như bị bao trùm trong sương mù. Gió đè một cách quá nặng nề lên những đợt sóng, khiến cho mặt biển không thể vùng lên được: ngọn của từng đợt sóng đă bị ngắt đi ngay tức th́.

Những đám mây, gió, mặt biển đều ùn ùn kéo về hướng tây. Ở giữa những thế lực hung hăng này, tôi chờ đợi hết ngày này qua ngày khác, với sự bầu bạn duy nhất của một người đàn bà xanh xao và trầm lặng.

Mà cặp mắt phản ảnh sự kinh hoàng; từ sáng tới chiều, nàng cứ đứng dán mắt vào cửa kính, đăm đăm nh́n vào tấm xịt qua đó một con tàu có thể hiện ra. Nàng không nói ǵ cả, nhưng nét mặt nàng là một khúc bi ca dài dặc.

Sang tới ngày thứ năm tôi hỏi ư kiến một thủy thủ già. Ư tôi muốn được ngồi một ḿnh với ông ấy, nhưng nàng đă trông thấy tôi mở lời với ông ấy, và nàng tới ngay tức th́, miệng hé mở và đôi mắt khẩn cầu.

- Khởi hành từ Luân Đôn đă bảy ngày rồi à?

Ông ấy nói.

- Vậy là năm ngày trong giông băo. Này, biển Manche đă bị quét sạch bởi cơn gió này! Có ba giả thiết, trận băo có thể bắt nó phải t́m nơi trú ẩn trong một hải cảng của Pháp. Điều này có thể là đúng.

- Không phải thế đâu! Ông ấy biết rằng chúng tôi đang ở đây. Lẽ ra ông ấy phải đánh điện cho chúng tôi.

- À phải! Vậy th́ có thể là nó đă chạy ra khơi để tránh băo, nếu đúng vậy th́ lúc này chắc nó không ở xa Madere. Thưa bà, điều đó hoàn toàn có thể xảy ra; bà có thể tin lời tôi nói!

- Và giả thiết thứ ba?

- Tôi có nói với bà về một giả thiết thứ ba à? Không, tôi nghĩ chỉ có hai thôi. Tôi không tin là tôi đă nói tới một giả thiết thứ ba. Con tàu của bà đang ở một nơi nào đó ở giữa Đại Tây Dương.

Và chả mấy chốc bà sẽ có tin tức của nó, v́ thời tiết sắp thay đổi. Thưa bà, bà chớ lo lắng. Hăy đợi tới ngày mai, ngay từ buổi sáng bà sẽ có một bầu trời xanh, đẹp.

Người thủy thủ già đă tiên đoán đúng: ngày hôm sau trời quang đăng, ngoại trừ một đám mây thấp bay ở phía tây, và đó là mảnh cuối cùng của cơn cuồng nộ của trận băo tố.

Dù trời đă quang đăng chúng tôi cũng vẫn không có một tin tức nào về chiếc tàu thủy. Ba ngày bực bội, lo âu nữa đă trôi qua, rồi một thủy thủ tới tŕnh diện ở khách sạn với một bức thư, tôi thốt lên một tiếng kêu vui mừng.

Bức thư tới từ vị thuyền trưởng của tàu Eastern Star. Khi đọc qua mấy ḍng đầu tiên, tôi đă muốn giấu nhẹm lá thư đi, nhưng nàng đă giật lấy nó từ tay tôi.

- Tôi đă đọc đoạn đầu, nàng nói với một giọng b́nh thản. Vậy th́ tôi có thể đọc chỗ tiếp theo.

Lá thư viết như sau:

- Kính thư ông, ông Vansittart đang ở trên tàu với bệnh đậu mùa, và chúng tôi đă bị đẩy ra quá xa mũi đất của chúng ta, nên chúng tôi không biết phải làm sao: ông ấy đă phát cuồng và ông ấy không c̣n khả năng để ra lệnh cho chúng tôi.

Theo những sự tính toán phỏng chừng của tôi, th́ chúng tôi chỉ c̣n cách Fanchal chừng bốn trăm hai mươi cây số thôi. Tôi cũng giả thiết là nên đi tới đó, đưa ông Vansittart vào bệnh viện, và đợi ông tới ở trong vịnh.

Người ta nói với tôi là trong vài ngày nữa, một tàu buồm sẽ từ Falmuoth đi tới Fanchal. Lá thư này sẽ được mang tới ông bằng sự môi giới của thuyền nhỏ Marian ở Falmuoth, phải trả viên thuyền trưởng của nó năm bảng. Kính chào ông. Jno Hines.

Nàng thật là tuyệt diệu, cô thiếu nữ vừa mới rời khỏi đại học này! Cũng trầm tĩnh và cương nghị như một bậc nam nhi vậy. Nàng không nói ǵ cả. Nàng mím chặt môi và đội mũ lên đầu.

- Cô đi ra ngoài à? Tôi hỏi.

- Vâng.

- Tôi có thể giúp ǵ cho cô không?

- Không, tôi đến nhà vị y sĩ.

- Sao?

- Phải. Để biết cách người ta điều trị bệnh đậu mùa.

Nàng loay hoay bận rộn suốt cả buổi tối. Sáng ngày hôm sau, chúng tôi xuống tàu đi Madere, trên chiếc tàu Róe ̣ Shảon. Gió biển thổi mười nút một giờ. Trong năm ngày chúng tôi chạy với tốc độ đều đặn, và chúng tôi đă tới nơi không xa hải đảo.

Sang ngày thứ sáu gió nổi lên đột ngột, chúng tôi lâm vào t́nh trạng không nhúc nhích được, như đi trên dầu nhớt.

Lúc mười giờ tối, Emily Vansittart và tôi cùng đứng tựa vào bao lơn, bên phải của mạn cuối tàu; mặt trăng sáng rực đằng sau chúng tôi, và chiếu xuống chân chúng tôi bóng đen của con tàu, và bóng hai cái đầu của chúng tôi trên mặt nước lóng lánh như tấm gương.

Từ chỗ bóng tối một con đường của ánh trăng, trải dài ra và vừa đi xa, vừa lan rộng cho măi tới chân trời hiu quạnh. Chúng tôi nói chuyện trong khi cúi thấp đầu xuống, chúng tôi nói dông dài về sự yên tĩnh, về cơ may của một cơn gió thuận lợi, về trạng thái của bầu trời.

Th́ bỗng nhiên có một tiếng bơm trên mặt nước, như thể một con cá hồi vừa nhảy lên, và ḱa, dưới ánh sáng trăng vằng vặc, John Vansittart nhô lên từ dưới mặt biển và ngẩng đầu lên về phía chúng tôi.

Tôi chưa bao giờ thấy một vật ǵ rơ rệt hơn thế. Ánh trăng soi sáng ông ấy rơ mồn một, ông ấy ở cách xa chúng tôi tầm độ ba tầm chèo. Ông ấy có bộ mặt phồng lên lớn hơn là lần gặp mặt cuối cùng của chúng tôi.

Da ông có nhiều chỗ lốm đốm những vẫy đen; mặt và miệng ông mở lớn ra như thể một người vủa gặp một sự kinh ngạc lớn lao. Từ hai vai của ông, một chất trắng đục chảy xuống thành những dăi dài; một bàn tay của ông giơ lên gần tai, bàn tay kia th́ gập lại để ngang ngực ông.

Tôi trông thấy ông vọt lên khỏi mặt nước, và trên mặt phẳng yên tĩnh của đại dương, những gợn sóng vẽ thành các ṿng tṛn cho măi tới hông tàu. Rồi ông lại ch́m xuống, và tôi nghe thấy một tiếng rập gẫy, một tiếng xé rách, như thể trong một đêm băng giá, một bó củi khô nổ lép bép trong đống lửa bập bùng.

Khi tôi nh́n lại tôi không c̣n trông thấy một chút dấu vết nào của ông đă xuất hiện. Tôi không thể nói là tôi đă đứng ở đó bao lâu, cúi khom người trên các đầu ngón chân, một tay vịn chặt lấy cái lan can và tay kia đỡ lấy người đàn bà bất tỉnh.

Tôi đă là một kẻ trái ngược hẳn với người hay nhạy cảm, lần này th́ ít nhất tôi đạp chân lên boong tàu, để biết chắc tôi vẫn c̣n làm chủ được các cảm giác của chính tôi, và đây không phải là sự sáng tạo điên khùng, của một bộ óc hỗn loạn.

Emily Vansittart run lẩy bẩy, mở mắt ra, nàng đứng dậy, hai tay t́ vào cái lan can, nh́n ra mặt biển long lanh dưới ánh trăng; mặt nàng đă già đi mười năm trong một đêm hè.

- Ông có nh́n thấy ông ấy không?

Nàng th́ thào nói.

- Tôi đă nh́n thấy một vật ǵ.

- Đó là ông ấy! Đó là John! Ông ấy đă chết!....

Tôi ấp úng nói một vài lời có tính cách hoài nghi.

- ... Chắc chắn là ông ấy vừa mới chết.

Nàng nói nhỏ.

- Ở bệnh viện Madère. Tôi đă đọc qua những truyện vào loại đó. Các ư nghĩ của ông ấy đều nghĩ tới tôi. Thị quan của ông ấy đă tới với tôi. Ôi John, người yêu quư của tôi, người yêu quư đă mất đi măi măi của tôi.

Nàng oà lên khóc nức nở: tôi đưa nàng về pḥng của nàng và để nàng ở đó với nỗi lo buồn của nàng. Một cơn gió nhỏ bắt đầu thổi trong lúc ban đêm, và buổi tối hôm sau chúng tôi bỏ neo trong vịnh Fanchal.

Tàu Eastern Star đang đậu gần đó, lá cờ kiểm dịch được treo cao trên cột buồm lớn và cờ hiệu của nó để rũ xuống.

- Ông trông ḱa!

Bà Vansittart nói với tôi. Cặp mắt nàng khô ráo, nàng biết rằng không một giọt lệ nào trả lại được người chồng cho nàng. Trong lúc ban đêm chúng tôi nhận được giấy phép cho lên tàu Eastern Star.

Viên thuyền trưởng, ông Hines, đợi chúng tôi trên boong, sự lo buồn và bối rối đă hằn lên trên bộ mặt da đồng của ông, và ông t́m những từ để loan báo hung tin: nàng ngắt lời ông.

- Tôi biết rằng chồng tôi đă chết. Nàng nói:

- Ông ấy đă chết tối hôm qua, vào lúc mười giờ, ở bệnh viện Madère, có phải vậy không?

Người thủy thủ nh́n nàng, sững sờ.

- Không, thưa bà. Ông ấy chết tám ngày rồi, ở trên biển và chúng tôi đă buộc ḷng phải thủy táng ông ấy ở đó, v́ chúng tôi thấy ḿnh đang ở một khu vực yên tĩnh, và chúng tôi đă không biết khi nào th́ chúng tôi sẽ tới bờ.

Đó là những sự kiện chính yếu liên quan tới cái chết của John Vansittart, cũng như về sự xuất hiện của ông ấy tại một nơi nào đó vào khoảng độ 35 bắc vĩ tuyến và độ 15 tây kính tuyến.

Một hồn mà hiện h́nh rơ rệt hơn thật ít khi xảy ra, do đó nó đă là đề tài của nhiều cuộc tranh luận, của nhiều bài viết. Nó đă được xác nhận bởi giới bác học và nó đă làm dầy thêm tập hồ sơ mới được mở ra gần đây về sự thần giao cách cảm.

Về phần tôi, tôi chủ trương là sự thần giao cách cảm không có ǵ để nghi ngờ, nhưng tôi muốn rút trường hợp này ra khỏi tập hồ sơ và tôi muốn nói rằng, chúng tôi đă không trông thấy sự xuất hiện của hồn ma John Vansittart.

Mà đúng là John Vansittart bằng xương bằng thịt, vọt lên từ đáy sâu của Đại Tây Dương dưới ánh trăng. Tôi luôn luôn tin rằng, một sự ngẫu nhiên phi thường. Một trong các sự ngẫu nhiên rất ít có khả năng xảy ra này, tuy nhiên lại vẫn thường xảy ra, đă làm cho chúng tôi đứng bất động, bên trên chính ngay cái chỗ mà người đàn ông đó đă bị chôn vùi trên biển, một tuần lễ trước.

Về phần c̣n lại, vị y sĩ đă nói với tôi, là quả tạ bằng ch́ không được cột chặt, và bảy ngày đă mang tới cho cái xác chết vài sự thay đổi nào đó, có thể làm cho nó nổi lên mặt nước.

Quả tạ đă làm nó ch́m sâu xuống đáy biển. Nếu quả tạ tách rời ra, xác chết có thể lại chồi lên mặt nước với sự đột ngột mà chúng tôi đă chứng kiến. Đó là lời giải thích của vị y sĩ.

Tới chỗ muốn biết rơ ràng hơn nữa, tôi coi đó là phận sự của tôi, và nếu nhắc lại với bạn về cái tiếng động khô khan của sự rập gẫy, của sự xé rách, cũng như sự xao động trong nước biển. Những con cá mập kiếm ăn trên mặt nước, và chúng đông lúc nhúc trong miền này.




        ARTHUR CONAN DOYLE





Quay trở về đầu Xem hiendde's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi hiendde
 
hiendde
Hội Viên
Hội Viên
Biểu tượng

Đă tham gia: 02 May 2010
Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 2589
Msg 802 of 1439: Đă gửi: 29 May 2010 lúc 9:05pm | Đă lưu IP Trích dẫn hiendde



HIỆN TƯỢNG VONG NHẬP VÀO NGƯỜI SỐNG


      Nếu không tồn tại thế giới tâm linh, th́ vong người chết không thể hiện hữu trong cuộc sống hàng ngày của chúng ta.

      Chỉ cần giả định là vong người chết có khả năng nhập vào người sống, các nhà nghiên cứu cũng có thể tiếp cận nhiều trường hợp nhập vong hết sức lạ kỳ...

      Một trong những chứng cớ có sức thuyết phục nhất về sự tồn tại thế giới tâm linh, là xảy ra nhiều trường hợp vong của người chết nhập vào người sống (gọi tắt là hiện tượng nhập vong). Điều đáng nói là từ những sự cố nhập vong, có thể dẫn đến những biểu hiện ngoài sức tưởng tượng của chúng ta.


      Mức Độ Nhập Vong


      Không phải người nào cũng có thể bị (hoặc “được”) nhập vong. Những người có khả năng đó thường phải trải qua một quá tŕnh chuẩn bị, hoặc tập luyện để cơ thể thích hợp với một số điều kiện nhất định.

      Cách “chuẩn bị” hay gặp nhất là đau ốm thập tử nhất sinh dài ngày. Để thích hợp với vong, dường như cơ thể con người cần được sửa đổi hay tinh khiết hóa, một số thứ ǵ đó.

      Thực tế cho thấy rằng, vong có thể nhập vào con người và tự điều khiển theo một trong hai mức sau:


      Suy Nghỉ Cảm Xúc Và Vận Động


      Trong trường hợp này người nhập vong, sau khi được tự do thường nói với mọi người, là ḿnh vừa trải qua một giấc ngủ say (hoàn toàn không nhớ điều ǵ đă xảy ra). Nói cách khác, ở mức này vong làm chủ hoàn toàn tâm trí của người nhập.


       Cảm Xúc Và Vận Động


      Người nhập bị vong chiếm quyền điều khiển cảm xúc và vận động, c̣n phần lư trí của anh ta vẫn sáng tỏ. Trong trường hợp này người nhập có thể đối thoại với vong bằng ư nghĩ, c̣n vong có thể trả lời bằng miệng của người đó.

      Người nhập vẫn cảm nhận được cái “tôi” bởi ba yếu tố là ư nghĩ, thị giác và thính giác; c̣n cảm xúc (cười, khóc, thái độ, cảm giác...) sự vận động tứ chi và miệng nói hoàn toàn do vong quản lư. Người nhập nhận biết khá rơ ràng là ḿnh đang bị vong điều khiển.


      Các Dạng Nhập Vong


      người chết có thể nhập vào người sống theo nhiều cách khác nhau. Dưới đây sẽ xét đến một số dạng cụ thể.


      Nhập Vong Chủ Động


      Người nhập biết trước danh tính của vong nắm quyền điều khiển ḿnh, và thời điểm vong bắt đầu hoạt động. Thường trong những trường hợp như vậy, người-vong có thể hành xử như một người b́nh thường (nói, cười, khóc, buồn bă, hút thuốc, ăn uống, đi xe máy...).

      Tuy nhiên, có một số biểu hiện bề ngoài (giọng nói, cử chỉ, thói quen ăn uống, hút thuốc...) gần giống với những ǵ mà kiếp trần của vong thể hiện. Thời điểm kết thúc nhập là do vong quyết định.


      Nhập Vong Thụ Động


      Ra bất ngờ. Người nhập không biết chắc chắn danh tính của vong nắm quyền điều khiển ḿnh, và thời điểm vong bắt đầu hoạt động. Có nhiều người bị vong nhập vào và tách ra bất ngờ.


       Nhập Vong Qua Trung Gian


      Dạng nhập vong này c̣n được gọi là “áp vong”. Trong trường hợp áp vong, một người nào đó có khả năng ngoại cảm, có thể đặt tay lên đầu người nhập, để vong người chết hoạt động. Dĩ nhiên là khi đó người nhập ngồi yên một chỗ.


      Một số Mẩu Chuyện Nhập Vong


      Có vô số trường hợp vong người chết nhập vào người sống, đă xảy ra ở nhiều nơi tại Việt Nam, cũng như tại các nước khác. Dưới đây là một số mẩu chuyện nhập vong đă được đăng tải trên sách, báo hoặc chúng tôi đă chứng kiến.


      Vong Là Thầy Chữa


      Vong là một liệt sĩ hy sinh ở độ tuổi bốn mươi. Hiện nay vong đang học nghề thuốc tại Trung Quốc. Người nhập có tuổi đời ngoài ba mươi. Mỗi khi cần gọi vong về, trước tiên người nhập vận bộ đồ nhà binh, rồi thắp hương và cầu khấn theo một thủ tục nhất định.

      Người vong tự xưng là “ông”, c̣n bản thân người nhập chỉ xưng “cháu” với người lớn tuổi. Người-vong có thể đi xe máy, cùng ngồi ăn cơm với mọi người và cụng ly. Nhưng thức ăn cho “ông” phải là thịt kho Tàu!

      Chúng tôi biết một trường hợp người-vong chữa cho một trung tá quân đội (có tên là Th). Lần đó Th đi ăn giỗ vào buổi tối, không biết do đâu mà sáng hôm sau Th bị méo mồm, vẹo cổ, cả ăn uống và nói đều khó. Th được đưa đến Bệnh viện 103 để khám và điều trị, nhưng sau nhiều tuần vẫn không có kết quả.

      Người nhà đi xem bói được phán rằng, hôm đi ăn giỗ về Th đă tiểu tiện lên phần đất nhà chùa, nên đă bị Thần linh bắn tên trừng phạt (nhà Th ở cạnh chùa). Nếu Th đồng ư th́ người nhà sẽ nhờ “ông” nói trên cứu giúp.         & nbsp; 

      Nhưng Th kiên quyết từ chối v́ anh ta đang là giảng viên triết học. Sau một thời gian thuyết phục khó khăn bằng cách cho Th đọc nhiều tư liệu về tâm linh, cuối cùng Th đồng ư cho “ông” chữa.

      Th được đưa về nhà, c̣n “ông” tự đi xe máy đến, bảo Th nằm thẳng tay chân, rồi “ông” làm động tác gỡ mấy mũi tên năng lượng từ người Th ra. Ngay sau đó, Th khỏi bệnh và tiếp tục công tác b́nh thường. Hiện nay Th đă là đại tá!

      
      Vong Bác Ruột Nhập Vào Cháu Gái Để Chỉ Mộ Ḿnh


      Người bác tên là Nguyễn Văn Tự, quê ở xă Thạch Đỉnh, huyện Thạch Hà, Hà Tĩnh, hy sinh ở chiến trường phía Nam. Cháu gái tên là Nguyễn Thị Hằng, con của anh Phùng là em ruột ông Tự; sự kiện xảy ra vào năm 1996 khi cháu Hằng mới mười hai tuổi. Tóm tắt câu chuyện như sau.

     Vào một buổi tối, khi ở trạng thái nửa mê nửa tỉnh, th́ một người em ruột tên là Cử, gặp ông Tự hiện về nói một cách rành rọt:

     - Anh hy sinh ở đồi 405 tại Vĩnh Linh. Hăy mau vào đón anh về!

     Dù đang công tác tại thành phố Vinh, anh Cử tức tốc về nhà bàn với mọi người trong gia đ́nh đi t́m kiếm hài cốt anh trai. Hôm lên đường, bé Hằng cũng năn nỉ xin đi theo.

     Khi đến cơ quan Thị đội Vĩnh Linh, không ai ngờ là vẫn c̣n lưu giữ tấm bản đồ quân sự cũ nát, có ghi ngọn đồi 405 ở cách xa khoảng bảy mươi km.

     Sau mấy ngày hành tŕnh vất vả trên đường đồi dốc, hoang vu vắng vẻ, ước tính c̣n vài cây số nữa mới tới đồi 405, mọi người đang định dừng chân để ăn uống và nghỉ tạm qua đêm. Bỗng dưng “bé Hằng” vừa chạy vừa réo gọi với giọng rất lạ:

     - Các em ơi! Hăy mau theo anh!

     Đó là giọng nói không phải của bé gái mười hai tuổi, nó đă làm cho bố cháu và hai người em hết sức kinh hoàng và lập tức chạy theo. Khi đó gần tối, “bé Hằng” chạy khá nhanh nên cả ba người lớn đều thở hổn hển. “Bé Hằng” lại nói tiếp:

     - Không thể chậm được các em ạ. Hăy nhanh chân lên! Anh sẽ hướng dẫn cụ thể. Các em phải bốc hốt xong ngay đêm nay!

     Tới một ngọn đồi cao, nơi có ba ngôi mộ trơ đất sỏi, “bé Hằng” chỉ vào ngôi mộ ở giữa:

     - Đây là chỗ nằm của anh! Các em đào nhanh tay lên!

     Sau một hồi đào bới không sâu lắm, “bé Hằng” lại hối hả nói:

     - Đă tới xương cốt rồi, các em nhặt mau đi!

     - Nhưng mà sao ít thế... anh?

     “Bé Hằng” lại lên tiếng đầy vẻ xót xa:

     - Anh chết v́ bom đạn, xương không c̣n được là bao! Thôi, các em gói lại, rồi ra về kẻo trời đă tối!

     Trên đường trở về thị trấn Vĩnh Linh, “bé Hằng” vẫn tiếp tục câu chuyện với ba người lớn, về một thời quá khứ đă qua, mà chỉ mấy anh em ruột với nhau mới hiểu hết. Sau khi vong xuất, bé Hằng nói là không hề biết ḿnh đă chạy đi như thế nào và nói những ǵ.

     Trong buổi đón nhận di hài của liệt sĩ Nguyễn Văn Tự tại quê nhà có đầy đủ họ tộc, làng xóm và đại diện chính quyền. Khi mọi người đang bàn bạc việc tổ chức lễ đưa di hài liệt sĩ ra nghĩa trang, đột nhiên “bé Hằng” đứng bật dậy, vẫn giọng nói rất lạ, lẫn trong tiếng khóc:

     - Bây giờ con xin mời mẹ cùng các em ngồi lại quanh đây, con xin có lời thưa. Đáng lẽ con được trở về lâu rồi...

     Nói đến đây, “bé Hằng” cầm tay anh Phùng (là cha) mà than thở rằng:

     - Lúc anh lên đường, em mới có bảy tuổi, em níu áo anh và đ̣i khi về anh mua cho kẹo, chắc em c̣n nhớ?

     Anh Phùng xúc động thưa lại:

     - Thôi, anh đừng khóc nữa! Bây giờ anh đă về đây là cả nhà, cả họ đều mừng. Duy chỉ có một điều anh cho phép em hỏi: anh mất vào ngày tháng nào để cả nhà làm giỗ?

     - Anh mất vào hồi 9 giờ sáng ngày 9 tháng 2 năm 1966. À mà từ năy đến giờ... mau cho gặp Minh, người vợ ngày ấy của anh...

     Bà Minh là vợ ông Tự trước đây. Sau khi chồng lên đường ra mặt trận, bà đă sinh một đứa con đặt tên là Quư, nhưng không nuôi được. Người vợ ấy ở vậy thờ chồng, bấy giờ đă ở tuổi năm mươi lăm. “Bé Hằng” bước tới nắm tay bà Minh trước sự chứng kiến của mọi người và nói:

     - Những ngày tháng trong quân ngũ anh đă viết rất nhiều thư cho em. Em có nhận được không?

     - Dạ có!

     - Thế em c̣n thuộc bài thơ anh gửi vào dịp Tết năm 1965?

     - Dạ, đă mấy chục năm rồi, đêm cũng như ngày, em chỉ dành thời gian để nhớ tới anh thôi!

     “bé Hằng” khóc nghẹn. Bà Minh cũng nức nở nhiều. Cuối cùng, “bé Hằng” có lời nhận xét:

     - Bấy lâu trong gia đ́nh nhà ta các chị em dâu thường có mâu thuẫn, lời to tiếng nhỏ căi cọ nhau. Nếu các em có thương mẹ và anh, nghĩ đến hạnh phúc lâu dài th́ nên đóng cửa bảo nhau...

     Nói xong, bé Hằng lặng người một hồi lâu, rồi trở lại trạng thái như người vừa qua một giấc ngủ triền miên...

   
     Vong Nhập Vào Một Bé Gái


     Người kể câu chuyện này là trung tá Hồ Trọng B́nh, Đoàn trưởng Đoàn quy tập mộ liệt sĩ. Vào năm 1987, Đoàn của anh đưa bón mươi lăm bộ hài cốt, từ bản Chà Là (Lào) về bàn giao cho nghĩa trang Việt Lào ở huyện Anh Sơn Nghệ An.

     Dạo đó Đoàn chưa có kinh nghiệm dùng những ḥm có chia thành nhiều ô để hài cốt như sau này. Mỗi bộ hài cốt được gói vào vải liệm, bọc ngoài bằng nylon, để chất chồng lên nhau trong xe tải.

     Lần ấy khi chở về bàn giao đă phát hiện thiếu mất một bộ hài cốt. Dù rất lo lắng, nhưng mọi người đều không biết là v́ sao lại như vậy. Trở về đơn vị, trong thời gian chờ đợi chuyến đi sau, nhiều đêm anh B́nh mơ thấy có người mang trả một bộ hài cốt. Đúng là mấy tuần sau, điều đó đă trở thành sự thật.

     Số là khi chuyến xe của anh B́nh chở bốn mươi lăm bộ hài cốt từ Lào về nước, có dừng lại nghỉ ở Kỳ Sơn. Do thấy trên xe có những gói nylon màu xanh, tưởng đó là những g̣i hàng nên một cậu bé đă lấy cắp một bọc.

     Về gần tới nhà mở ra thấy hài cốt, cậu bé hoảng sợ đem bỏ cạnh bụi tre. Đám trẻ trong xóm biết chuyện đă ṭ ṃ mở ra xem. Trong số đó có một bé gái khi nh́n thấy liền ngă vật xuống đất, ngất xỉu.

     Lúc tỉnh dây, cô bé chạy vào nhà t́m chai rượu của bố tu một hơi, rồi hét to:

     - Mua vé xe cho tao về đi! Bạn bè tao về dưới kia cả rồi! Sao để tao nằm một ḿnh ở đây?

     Thấy vậy, cả nhà cô bé hoảng sợ. Sau khi biết chuyện, bố cô bé vội đóng một cái tiểu bằng gỗ, cho bộ hài cốt vào và đem chôn cạnh bụi tre. Thế nhưng mấy hôm liền cô bé vẫn như người mất hồn.

     Nhiều lần bé hoảng hốt chạy ra đường cái vẫy xe đ̣i về xuôi, buộc gia đ́nh phải nhốt cô bé lại. Được mươi hôm nó lại kêu giật giọng:

     - Bả vai của tao bị mối ăn rồi! Sao không đưa tao đi?

     Nghe vậy, ông bố đành phải đào bộ hài cốt lên và quả thật mối đă ăn thủng đáy chiếc tiểu gỗ, bắt đầu đục vào xương bả vai.

     Lấy lại b́nh tĩnh, nhặt hết mối trong bộ hài cốt ra, ông bố cô bé liền thay chiếc tiểu gỗ và chôn ở nơi khác. Nhưng bệnh của đứa con ông vẫn không giảm. Nó lại kêu:

     - Sao đầu tao nặng thế này? Gối đầu tao lên, rồi đưa tao về xuôi!

     Thêm một lần nữa ông bố buộc phải đào chiếc tiểu gỗ lên và thấy rằng lần chôn cất vừa rồi do làm bí mật trong đêm, nên ông đă để đầu bộ hài cốt bị chúi xuống.

    Đến lúc này, ông bố thấy không thể giấu giếm chuyện hệ trọng đó nữa, mà phải báo với chính quyền xă. Cho tới khi bộ hài cốt được trao trả tận tay đơn vị anh B́nh, đồng thời được mai táng đúng nơi đúng chỗ vào nghĩa trang liệt sĩ, lúc đó cô bé mới trở lại b́nh thường.



     “Chúng Tôi Đă Chờ Lâu Quá Rồi”



     Câu chuyên này xảy ra tại thị xă Quảng Trị vào những ngày cuối tháng Tư năm 2005. Khoảng chín giờ tối, khi tất cả những người có mặt trong đêm “Kư ức Thành cổ Quảng Trị” giữa chính quyền và nhân dân Quảng trị, th́ bất ngờ có tiếng loa của Ban tổ chức thông báo khẩn cấp:

     - Đề nghị tất cả các phóng viên có mặt tại sân khấu, chúng ta vừa phát hiện thêm hài cốt cùng di vật của liệt sĩ!

     Ngay lập tức các phóng viên có mặt tại sân khấu. Tại đó họ gặp một phụ nữ trạc năm mươi tuổi, nh́n bề ngoài hiền lành, được giới thiệu là người đă t́m ra nơi yên nghỉ của các liệt sĩ. Bà nhiệt t́nh dẫn đoàn phóng viên đi.

     Nhưng khi đại tá Nguyễn Huy Toàn, cố vấn lịch sử của chương tŕnh, hỏi chuyện bà và tự giới thiệu ḿnh là người Hà Nội, th́ bỗng dưng toàn thân người phụ nữ co giật “lên đồng”. Sau đó “bà” khóc to và nói:

     - Tôi cũng là người Hà Nội đây! Tôi là Tiểu đội trưởng!

     Mọi người phải d́u “bà” ra ô tô. Và “bà” cứ khóc suốt từ lúc ấy. Ai dỗ cũng không thôi. Cũng không ai kịp hỏi tên “bà”. Xe nổ máy nhưng chưa chạy, v́ phải chờ các phóng viên khác. Lập tức “bà” lại nức nở, người co giật và nói:

     - Không chờ nữa! Không chờ được nữa! Chúng tôi đă chờ lâu quá rồi!

     Theo chỉ dẫn của “bà”, xe chở đại tá Nguyễn Huy Toàn và mấy nhân viên của Ban tổ chức đi ngoằn ngoèo vào khu phố 4A, phường hai, thị xă Quảng Trị. Tại đây rất đông người đang tập trung quanh hai hố.

     Một hố ngoài ngơ, một hố trong sân. Mỗi hố sâu hơn hai mét. Khi tới nơi, “bà” lập tức nhảy xuống hố kêu khóc, lăn lộn. Bà tiếp tục chỉ tay ra xung quanh nói c̣n hai bộ hài cốt chưa được khai quật.

     Theo “bà”, chỗ này có mười một bộ hài cốt, nay chỉ mới khai quật được ba hài cốt. Người ta cho biết bà là Trần Thị Cam, làm nghề bán bún, nhà ở ngơ 36, khu phố bốn, phường một, thị xă Quảng Trị, cách hơn ba km so với địa điểm t́m thấy hài cốt.

     Vài ngày trước đây, khi đến nhà ông Nguyễn Văn Ban để trả tiền mua thịt, đột nhiên bà lên cơn co giật và bắt đầu chỉ những vị trí có mộ.

     Sự trùng hợp hy hữu là bà Cam bắt đầu “lên đồng” và chỉ vị trí có hài cốt từ khi đoàn quân “Thắp lửa truyền thống” bắt đầu cuộc hành tŕnh. Nhưng khi đào th́ chưa t́m thấy. “Bà” nói là phải thắp hương khấn và chờ khi đoàn đến th́ mới t́m thấy!

     Khi đại tá Nguyễn Huy Toàn đưa “bà” Cam vào trong nhà, th́ bất ngờ lại có một người dân nữa có dấu hiệu bất thường và bắt đầu chỉ vị trí hài cốt. Đó là bà Hợi, sinh sống ngay tại khu phố này.

     Người dân địa phương cho biết, khu phố 4A nằm gần bờ Nam sông Thạch Hăn, là nơi trước đây có trận địa của bộ đội. Hiện nay nhà cửa đă được xây dựng san sát. Đă nhiều lần người dân t́m được hài cốt ngay trong sân, trong vườn hoặc trong nhà...







                                                                     ST






Quay trở về đầu Xem hiendde's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi hiendde
 
hiendde
Hội Viên
Hội Viên
Biểu tượng

Đă tham gia: 02 May 2010
Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 2589
Msg 803 of 1439: Đă gửi: 29 May 2010 lúc 10:55pm | Đă lưu IP Trích dẫn hiendde



TRUYỆN MA RÙNG RỢN


Chuyện này là chuyện của tôi xảy ra vào năm đầu tiên tôi đi học xa nhà. Tôi sống trong kư túc xá cùng với sáu người nữa. Đêm hôm đó cũng như mọi đêm khác, tôi thức muộn để học bài.

Lúc đó đă khuya, khoảng một giờ, mọi người trong pḥng đă ngủ hết, chỉ c̣n mỗi ḿnh. Giường ngủ của tôi ở ngay cửa ra vào. Cửa không cài, chỉ khép hờ v́ lúc đó là trời mùa cũng không lạnh lắm.

Đột nhiên tôi nghe tiếng dép chạy loẹt quẹt. Lúc đầu ḿnh không để ư v́ nghĩ rằng chắc có ai đó đi ngang qua. Một lúc sau cánh cửa sau lưng tôi đột nhiên kêu kẽo kẹt và từ từ mở hé một cánh ra, mặc dù lúc đó không hề có một chút gió nào.

Thực sự tôi không hề có một ư nghĩ sợ hăi nào vào lúc đó, v́ tôi là người rất bạo dạn và chưa bao giờ tin rằng có ma.

Rồi đột nhiên tôi lại thấy tiếng dép chạy loẹt quẹt và tiếng cười đùa của con gái. Tôi đoán chắc là có đám sinh nhật nào đây, nên các cô mới về muộn. Nhưng
tôi bắt đầu ngờ ngợ, v́ lúc đó trời rất khuya và đây là kư túc xá nam, nên chắc chắn con gái sẽ không dám đi vào tầm này.

Hơn nữa cổng kư túc xá đóng từ lúc mười một giờ, muốn ra chỉ có trèo tường. Tiếng cười đùa dường như mỗi lúc một gần, nghe rơ ràng và tiếng dép mỗi lúc gần hơn, tôi có cảm giác như nó đang tiến sát đến cửa pḥng.

Đứng bật dậy và rón rén tḥ đầu qua cánh cửa vừa hé nhưng thật kinh hoàng: Cả dăy hành lang trống trơn, không có một bóng người và tiếng cười cũng vụt tắt.

Đến lúc này th́ thật sự là tôi hoảng sợ, tắt vội đèn và lao một phát lên giường, nằm nép vào một góc và không dám thở mạnh.

Dường như lại có tiếng cười và càng lúc càng xa dần.
Đây là khu kư túc xá nam, của trường Trung cấp Điện Sóc Sơn.



                                                              Trường Quang





Quay trở về đầu Xem hiendde's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi hiendde
 
hiendde
Hội Viên
Hội Viên
Biểu tượng

Đă tham gia: 02 May 2010
Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 2589
Msg 804 of 1439: Đă gửi: 29 May 2010 lúc 10:56pm | Đă lưu IP Trích dẫn hiendde



KINH TẾ KHÓ KHĂN THẦY BÓI PHẤT


Tờ New York Times mới đây có bài viết về một hiện tượng mới ở Mỹ: trong khi khủng hoảng tài chính và suy thoải kinh tế bao trùm nước Mỹ, th́ các thầy bói, bà đồng lại trở nên đắt hàng, làm ăn tấn tới hơn bao giờ hết.

Lượng khách hàng t́m đến lấy lời khuyên từ họ tăng vọt. Khách hàng của họ, vốn truyền thống là phụ nữ, nay có thêm rất nhiều đàn ông, đa số họ bản thân là người thường đi tư vấn cho người khác, trong các lĩnh vực như địa ốc và đầu tư.

Những khách hàng này trả từ 75 USD đến 1.000 USD để nhận những lời tiên đoán và cố vấn từ thầy bói, thầy chiêm tinh cũng như những ông bà đồng, chuyên về các vấn đề tâm linh.

Theo tờ New York Times, sở dĩ nhiều người t́m tới thầy bói là bởi v́ t́nh h́nh kinh tế hiện nay quá bấp bênh và dễ thay đổi, ngay cả chính phủ cũng đổi ư liên tục trong việc giải quyết khủng hoảng.

Những người mà người dân Mỹ b́nh thường t́m đến để lấy lời khuyên như đại lư nhà đất, tín dụng, tư vấn đầu tư… th́ giờ đây họ thấy không tin cậy nữa.

Họ cảm thấy bất ổn và t́m tới thầy bói để có cái nh́n khác là một lư do hoàn toàn hợp lư. Có những người kinh doanh cổ phiếu chuyên nghiệp như Thomas Taccetta ở Florida, giờ đây t́m đến bà đồng hàng tháng để lấy lời khuyên liệu có nên đầu tư hay không.
“Người ta t́m đến sự phi lư khi những ǵ người ta coi là hợp lư sụp đổ”, bà Aurora Tower, một thầy chiêm tinh ở New York nhận xét như vậy. Lưu lượng người truy cập các website xem bói toán ở Mỹ cứ tăng vù vù.

Biết trước tương lai là một ước mong chung của rất nhiều người, kể cả ở phương Tây lẫn phương Đông. Về mặt tâm lư, người ta thường t́m đến thầy bói khi cảm thấy hiện tại bấp bênh và không chắc chắn về những quyết định của bản thân. Ở Việt Nam cũng như các nước châu Á khác, chuyện bói toán thường được pha trộn với những yếu tố tâm linh khó giải thích.

Ở các nước phương Tây, thông thường bói toán không được đề cao như ở châu Á, mặc dù nếu bạn đă từng tới các thành phố lớn ở Mỹ, như New York chẳng hạn, th́ các cửa hiệu có biển đề “Pyschic” (Tâm linh) rất dễ bắt gặp trên các con phố.

Về khoản mê say khoa học tâm linh và bói toán, th́ châu Âu có lẽ vẫn cách xa châu Á một bậc, ít nhất là về sự tin tưởng công khai.

Ông Tiziano Terzani, một nhà báo nổi tiếng người Ư đă viết một cuốn sách rất thú vị, xung quanh vấn đề này từ những năm tháng sống và làm việc ở châu Á. Cuốn sách mang tựa đề. "Một thầy bói bảo tôi".

Bắt đầu từ việc một thầy bói có tiếng ở Hong Kong, phán rằng vào năm đó, ông Terzani sẽ mất mạng v́ một tai nạn máy bay, và khuyên ông không nên bay trong cả năm. Tác giả chấp nhận lời khuyên này, chủ yếu v́ ṭ ṃ về thế giới tâm linh phương Đông.

Trong suốt cả năm đó, ông không bay mà đi công tác khắp nhiều nước châu Á bằng, đường bộ và đường thuỷ. Đến nước nào ông cũng t́m bằng được những thầy bói có tiếng nhất, để xem bói và t́m hiểu về việc này.

Ông khám phá ra rằng người châu Á rất tin vào thế giới tâm linh, và cũng tin cả vào lời khuyên các thầy bói. Nguyên thủ quốc gia nhiều nước đều t́m đến thấy bói để lấy lời khuyên.

Một chi tiết thú vị: năm đó, một đồng nghiệp của ông Terzani, thế chỗ ông trong một chuyến bay trực thăng, do Liên hiệp quốc tổ chức cho các nhà báo, đă gặp nạn v́ máy bay rơi ở Lào hoặc Campuchia ǵ đó. Đồng nghiệp của ông chỉ bị thương, nhưng một người trong chuyến bay đă chết.

Ông Terzani ngẫm ra rằng ông cũng có thể thiệt mạng nếu bay trên chiếc trực thăng đó. Ông Terzani sống một cuộc sống thú vị, tràn đầy và chỉ mới mất cách đây vài năm v́ tuổi già sức yếu.

Người viết bài này, trong thời gian làm báo ở Bangkok cũng đă chứng kiến nhiều chuyện về niềm tin bói toán ở Thái Lan. Vào năm mới cũng như những khi đất nước trải qua các biến cố chính trị, kinh tế lớn, nhiều tờ báo lớn ở Thái Lan đều phỏng vấn, đưa lời tiên tri của những thầy bói, chiêm tinh có tên tuổi, coi như chuyện khá nghiêm túc.

Người ta tin cả vào ma thuật. Khi một h́nh nộm có ghi tên cựu thủ tướng Thaksin Shinawatra, và những mũi kim đâm xuyên qua người, được t́m thấy ở Bangkok hồi năm 2006, trước khi ông Thaksin bị lật đổ, các báo đă đăng tin này và cho rằng, có thể có người dùng ma thuật đề trù yếm ông.

Bản thân Thaksin là người rất tin tướng số, đă nhiều lần công khai tuyên bố với báo chí rằng, ông không làm việc này, việc kia… v́ các ngôi sao đang không ủng hộ ông. Luôn có thầy bói tư vấn là thế, ông Thaksin cũng không thoát khỏi số phận của ḿnh.

Các môn tử vi, chiêm tinh, xem bài, bói tâm linh… đều là những ẩn số khó lư giải. Ở Việt Nam cũng giống như nhiều nước khác, lễ tết, năm mới hay khi t́nh h́nh khó khăn, th́ nhiều người lại t́m đến các thầy bói để kiếm lời tiên đoán, cũng như lời khuyên.

Tất cả những người đă từng đi xem bói đều thừa nhận một điều: phần lớn, họ chỉ muốn t́m sự an ủi, và sự b́nh an cho tâm trí đang xáo trộn



                                                                    ST







Quay trở về đầu Xem hiendde's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi hiendde
 
hiendde
Hội Viên
Hội Viên
Biểu tượng

Đă tham gia: 02 May 2010
Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 2589
Msg 805 of 1439: Đă gửi: 29 May 2010 lúc 10:57pm | Đă lưu IP Trích dẫn hiendde



ÁNH CHỚP CỦA BIỂN CẢ


Chập chờn, chập chờn những ngọn sóng nhỏ lăn tăn gợn sóng. Biển là một bài thơ, một khúc nhạc trữ t́nh muôn thuở. Trong những tập khí đó, biển đă đem đến khoảnh khắc những niềm hạnh phúc vô biên, rất đẹp. Nó cũng mang lại biết bao nhiêu đau khổ bi ai mỗi khi nó gầm ḿnh, giận dữ. Và đau khổ cũng h́nh thành lên từ hạnh phúc.

Biển của ngày hôm nay và biển của ngày trước có khác đi theo ḍng dịch chuyển của thời gian?... Và một điều rất lạ và mầu nhiệm là cái biết không bao giờ mất.

Cái biết luôn hiện hữu ở khắp mọi nơi trong tâm thức của ḿnh. Cho dù ở trong bùn nhơ u tối của ngũ dục nó vẫn luôn hiển hiện. Nếu như ta dùng cái biết này để nhớ nghĩ và tŕ niệm Thần chú, th́ một ngày nào đó cái ư thân, thần chú của ḿnh nó sẽ biến hiện khắp mọi nơi lúc nào cũng có Thần chú bên ta.

Một ngày của giữa mùa đông. Khi những ngọn gió chướng đă bắt đầu thổi mạnh. Trên bờ biển Thừa Đức, Huyện B́nh Đại, một chiếc xuồng nhỏ cũ kỹ đă mục nát. Nó đă cố gắng hết cái sức lực già nua yếu ớt c̣n lại của ḿnh, để làm tṛn nhiệm vụ cho việc chuyên chở đôi vợ chồng nọ và một đứa con thơ.

Đôi vợ chồng ấy là Anh Hồ Văn Hải và Chị Nguyễn Thị Thới. Năm 2003 anh Hải tṛn ba mươi bảy tuổi. Anh đến với Chị Thới sau cuộc chiến Tây Nam Campuchia.

Sau trận chiến ấy, anh đă mang về cho băi cát của biển Thừa Đức những dấu chân tṛn lửa. Trong một lần càn quét đụng độ với địch, anh đă gửi lại nơi đất người một bàn chân yêu dấu đă theo anh gần nữa cuộc đời.

Tiệc đám cưới của đôi vợ chồng ấy diễn ra rất đơn giản, bạn bè và người thân khoảng gần hai mươi người. Tuy lễ cưới ấy thật đơn giản và nghèo nàn, nhưng nó đă đem lại cho anh em chúng bạn, một kỷ niệm không bao giờ quên.

Sính lễ cho cô dâu là một đôi hoa tai bảy phân vàng. Nguồn gốc của đôi bông tai này cũng rất lư thú. Nó được người bạn là Anh bé, lấy trộm của vợ ḿnh để cho bạn cưới vợ, v́ anh Hải quá nghèo không có tiền để mua sính lễ.

Chúng tôi quen nhau và chơi với nhau rất thân. Ngày đám cưới hôm đó trước bàn thờ Tổ tiên, là bà mẹ của chị Thới và tôi, tôi là người đại diện cho đàng trai. C̣n lại những bạn bè khác đứng ở hai bên phía sau. Anh Hải mồ côi cha mẹ từ bé. Và chúng tôi đă làm bạn với nhau rất thân, chia sẻ với nhau rất nhiều điều.

Đêm trước ngày cưới, một suy nghĩ từ trong sâu thẫm đáy ḷng tôi bừng lên và tôi đă thực hiện cái suy nghĩ ấy trong giờ phút thiêng liêng của ngày cưới. Thay v́ trong giờ phút đảnh lễ Gia tiên ông bà, đảnh lễ Cửu huyền thất tổ, tôi lại kêu anh Hải và chị Thới đảnh lễ Chư Phật.

Trong phút giây đó tôi đă điểm đạo cho vợ chồng anh. Trong ṿng năm phút trôi qua ấn chứng xảy ra là hai vợ chồng lạy lễ Chư Phật rất nhiều và ôm nhau khóc rồi cùng cười vui. Thật là một ấn chứng lạ.

Sau đó, tôi đưa cho họ một vật lễ tặng là một bao thư có năm mươi ngh́n đồng và một tờ giấy ghi rơ cách thức hành tŕ Thần chú Lục Tự Đại Minh Chơn Ngôn “Um Ma Ni Pad Mê Hum”. Tôi nói:

- Hôm nay đám cưới của hai đứa, anh không có ǵ quư để tặng cho các em. Chỉ có ít tiền này thôi và nghi quỹ hành tŕ Thần chú Lục Tự Đại Minh Chơn Ngôn.

Công năng của Thần chú này không thề nghĩ bàn. Nó giúp ḿnh giải mọi nghiệp lực khổ đau của Thế gian này. Nó có thể đem đến cho ḿnh những kho báu, tiền của không thể đếm hết. Hai em cứ theo đó mà tŕ niệm nó sẽ mang lại lợi ích rất nhiều.

Sau buổi lễ đó mọi người rất ngạc nhiên rất vui. Mặc dù buổi lễ đơn giản nhưng đầy t́nh người và hỉ lạc. Ba năm sau đám cưới, anh Hải và chị Thới sinh được một đứa bé trai tên là Dương. Chắc có lẽ tâm tính và danh thức đó đă gắn liền với vợ chồng anh Hải, cho nên tên của người con và anh gắn liền với nhau là biển cả với đại dương "Hải Dương".

Một ngày nọ, sóng dữ gầm thét trên biển cả, chiếc ghe mục nát già nua, gồng ḿnh chở gia đ́nh anh vượt bờ, đến mảnh đất trên cồn biển để nhổ khoai lang về bán đă bị nhấn ch́m đập tan.

Bao nhiêu tài sản của anh, hai vợ chồng và con anh đă thật sự lùa trong nước biển. Chuẩn bị cho sự đồng hóa của biển cả và thân xác của gia đ́nh anh.

Trong lúc sóng gió dữ tợn, anh Hải chỉ có một chân vừa cứu giúp chị Thới và vừa ôm con. Sức lực có hạn, anh Hải không thể gồng gánh cả hai. Anh đă quá đuối sức và dường như muốn ch́m xuống.

Trong giờ phút cuối cùng đó, chị Thới như bừng tỉnh mở mắt ra, th́ lại nh́n thấy h́nh tượng của Đức Quan Thế Âm và bên tai nghe vang lên câu Thần chú “Um Ma Ni Pad Mê Hum” thật rơ ràng.

Tiếng niệm đó như thúc dục chị ta niệm chú và chị gọi lớn tiếng lên:

- Anh Hải...Um Ma Ni Pad Mê Hum.

Khi anh Hải nghe nhắc đến Thần chú trên, trong ḷng anh Hải nhớ nghĩ đến và niệm liên tục “Um Ma Ni Pad Mê Hum”. Một lượt sóng lớn ập tới và nó đă chia cắt vợ chồng anh. Nó đă mang vợ anh đi mất hút trong mênh mông biển cả.

Anh Hải rất buồn định ôm con và thả lỏng người mặc cho sóng biển d́m ḿnh và cuốn đi. Cuộc sống ở thế gian này có nhiều điều mâu thuẫn. Khi con người ta muốn chết đi mà lại không chết được. Như có một lực nào đó từ dưới nước nâng anh lên.

Trong lúc trồi lên hụp xuống, đứa bé ̣a lên tiếng khóc lớn. Tiếng khóc ấy như tiếng sấm chớp trên biển cả đánh thức anh lại. Như một năng lực huyền bí vô h́nh đẩy đưa cha con anh vào bờ. Anh bơi vào trong bờ rất nhanh và không c̣n bị mệt nữa.

Miệng anh luôn niệm câu chú “Um Ma Ni Pad Mê Hum”. Cứ như thế anh vừa niệm, một tay ôm con, một tay bơi vào bờ. Khi vào đến bờ th́ sóng gió cũng từ từ lặn xuống. May thay có một chiếc tàu đánh cá chạy đến và vớt cha con anh lên tàu và đưa vào bờ.

Đứa bé con anh được mọi người chăm sóc. C̣n anh th́ đi dọc bờ biển với hy vọng mong manh t́m kiếm người vợ thân yêu của ḿnh. Anh t́m măi, t́m măi trong vô vọng. Mỏi mệt, anh qú xuống và thiếp đi không biết từ lúc nào.

Chợt bên tai của ḿnh nghe văng vẳng tiếng người kêu:

- Hải ơi, Hải ơi.

Anh cũng chẳng màng đến tiếng gọi đó, cho đến khi nghe người đó nói lớn:

- Hải ơi, mày ở đâu rồi. Vợ mày c̣n sống đă trở về rồi.

Tiếng gọi đó như liều thuốc thần tiên cho anh. Anh vùng dậy, nước mắt ràn rụa chạy nhanh về phía tiếng gọi. Anh vừa chạy vừa la lớn:

- Con đây này bác hai ơi.

Anh chạy rất nhanh và ôm chầm lấy người bác hai đó, mặc cho ánh lửa của bó đuốc làm phỏng thân người anh.

- Vợ con c̣n sống hả bác, vợ con đang ở đâu? Anh hỏi dồn dập như vậy.

- Nó được đưa tới trạm y tế chích thuốc. Sau đó, mọi người đưa nó về nhà chăm sóc. Người bác hai đó trả lời.

Anh chạy một mạch về nhà gặp lại vợ. Hai vợ chồng khóc rất nhiều. Người vợ từ từ hồi phục trở lại và bắt đầu kể:

- Sau khi bị sóng đánh văng ra xa. Lúc đó người quá đuối, hồi hộp sợ sệt không tự chủ bản thân được, nên uống nước rất nhiều tưởng chừng như đă chết. Quá tuyệt vọng, giờ phút cuối cùng lại nhớ nghĩ rất nhiều đến chuyện xưa. Nhớ đến chồng con đến từng cử chỉ một.

V́ quá nhớ nhung nên rất cố gắng niệm chú và trong đầu lúc này, nhớ lại những chuyện huyền linh mà anh Thanh Hùng đă kể lại cho vợ chồng tôi nghe, về công năng của Thần chú Lục Tự Đại Minh Chơn Ngôn.

Ư nghĩ đó đến trong đầu tôi và nó như một chiếc phao, như một vị cứu tinh làm cho tâm thức tôi bừng tỉnh. Lúc đó, trong tôi như trút bỏ hết tất cả không c̣n sợ sệt ǵ.

Miệng tôi liên tục đọc “Um Ma Ni Pad Mê Hum”, hai tay tôi h́nh như là kiết những chiếc ấn rất lạ, và như đang thực hiện những điệu múa rất uyển chuyển.

Dưới chân tôi như đang đứng trên một tấm thảm trắng. Tai tôi nghe tiếng tŕ chú của một vị Thiên Thần vang vang “Um Ma Ni Pad Mê Hum”.

Tiếng tŕ niệm ấy rền vang dưới nước, nghe rền vang như tiếng của một chú sư tử gầm rất lớn, và dữ tợn của chữ Um và chữ Ma Ni Pad Mê Hum. Rền rền trong hư không và biển cả.

Lúc đó tôi nh́n thấy có rất nhiều Chư tiên, đang múa hát rất đẹp. Và cũng lúc đó tôi lại ngất đi không biết ǵ nữa, cho đến khi tỉnh lại th́ thấy mọi người đang cấp cứu tôi.

Đó là những con người đă thật sự đứng lên bằng chính trí tuệ và nghị lực của ḿnh. Tuy họ rất nghèo về tiền bạc của cải vật chất trần gian, nên cũng bị nghèo về t́nh thương. Trong xă hội loài người có mấy ai đoái hoài đến họ.

Họ như những đứa con lạc loài đói rét, đói trong sự vô minh trí huệ, nhưng cho đến giờ phút cuối cùng của cuộc đời, họ đă giác ngộ và quay trở về với pháp Phật.

Và khi đó họ đă đón nhận được một t́nh thương ấm áp từ các đấng linh thiêng. Nó đă giúp họ đến được bên kia sự an lạc. Hành trang đó chỉ vỏn vẹn sáu chữ “Um Ma Ni Pad Mê Hum”.

Một câu Thần chú nghe tuy đơn giản, nhưng chứa đựng biết bao sự nhiệm mầu huyền bí. Và chính nó đă giúp họ thoát được hiểm nguy sống an lạc hạnh phúc.



                                                                        Thanhhung







Quay trở về đầu Xem hiendde's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi hiendde
 
hiendde
Hội Viên
Hội Viên
Biểu tượng

Đă tham gia: 02 May 2010
Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 2589
Msg 806 of 1439: Đă gửi: 29 May 2010 lúc 11:00pm | Đă lưu IP Trích dẫn hiendde



SỐNG TRONG NHỮNG GIẤC MƠ


Đại Sư Sheng Yen Lu sinh năm 1945 tại Đài Loan, vốn là một con chiên thiên chúa giáo. Nhưng vào năm hai mươi sáu tuổi, qua một sự việc kỳ lạ, ông bắt đầu được học Nội Đan Đạo Gia và Mật Tông Phật Giáo.

Qua hơn mười bốn năm tu luyện, ông đă đắc đạo (cái này th́ không biết rơ, nhưng ông này từng nhắc tới huyền quang khiếu, và nói phải có huyền quang khiếu mới giải thoát..vậy có lẽ đúng).

Sư phụ Lu dành được sự kính trọng cũng như công nhận của rất nhiều cao tăng (cao tăng tu luyện nhiều năm đến xin làm học tṛ nhiều) trong đó có Đạt Lai Lạt Ma.

Đại Sư Sheng Yen Lu này đă xây dựng được ba mươi ngôi chùa trên toàn thế giới, góp phần lớn vào sự phát triển của Đạo Phật thời nay. Ông đồng thời là tác giả của nhiều sách về phong thủy, thiền tông, đạo giaó và mật tông.

******

Cuộc sống của tôi có thể được miêu tả như một giấc mơ hoặc một ảo ảnh. Kinh Kim Cương miêu tả cuộc sống như sau:

”Ảo ảnh giống như một chiếc bóng đèn, một tia chớp, xuất hiện và biến mất liên tục. Với tôi rất nhiều việc không thể hiểu được đă xảy ra. Mỗi ngày đều có những sự kiện khác thường xuất hiện.

Tôi có thể nói đó là những sự kiện thực sự, v́ tôi đă trải qua chúng, tôi cũng có thể nói những sự kiện đó không có thực, v́ chúng không thể hiểu được, giống như những ảo ảnh, những giấc mơ.

Dù chúng có thực hay không, tôi nhờ đó mà kể chúng lại, bất cứ điều ǵ tôi nói tới trong quyển sách này nó đúng hay sai tùy thuộc vào sự quyết định của bạn.

Tôi có ba ngôi nhà ở Seattle tại Mỹ. Suốt cả ngày, tôi viết sách ở True Buddha Tantrum Quarter, vào buổi tối tôi trở lại hồ Phantom và ngày chủ nhật tôi ở Rainbow Villa.

Tôi sống một cuộc sống giống như đă được lập tŕnh sẵn trong nhiều năm. Mất khoảng mười lăm phút, để lái xe từ True Buddha Tantrum Quarter đến hồ Phantom, bờ hồ được bao phủ bởi rất nhiều cây. Con đường quốc lộ này chạy quanh hồ, là một phần của con đường chạy quanh hồ Sammamish nổi tiếng.

Con đường này rất ồn ào vào ban ngày và khá yên tĩnh vào ban đêm. Một buổi tối nọ, không gian yên lặng, hôm đó rất tối và trời th́ đang mưa, với từng cơn gió mạnh đang thổi.

Ra khỏi True Buddha Tantrum Quarter, tôi lái xe như mọi ngày, tất cả đèn xe đều bật, tôi đi về con đường quốc lộ xung quanh hồ. Có ba vệt trắng ở trên đường đang tỏa sáng. Tôi nh́n thấy những tán cây rung rinh ở cả hai phía và nước mưa ở phía trước đèn xe.

Xe của tôi là chiếc xe duy nhất trên đường lúc đó. Đột nhiên, một không khí rất lạ bao bọc lấy tôi. Tôi cảm thấy ba vệt trắng ở phía trước xe tôi đang nhảy múa, cả con đường như đang cao lên, lên tới tận khoảng không. Tôi không thể dùng từ nào để miêu tả điều đang xảy ra lúc đó.

Bất th́nh ĺnh, tôi thấy có vẻ trái đất đang quay xung quanh và thiên đường đang quay tṛn. Con đường đă biến mất, chiếc xe của tôi đă biến mất, và cả bản thân tôi cũng biến mất.

Điều duy nhất đă xảy ra với tôi có vẻ là tôi đă chết. Trong khoảnh khắc đó với sự thay đổi của thời gian, mà không gian tôi đă được vào một vùng đất bí mật. Đó là một thế giới ảo ảnh, tôi thấy một ngọn đèn được giữ trong tay của một người con gái đẹp như thiên thần.

“Cô đang đưa tôi đi đâu?”

Cô gái trả lời:

”Buddhamatrka (Buddha mother) của chúng tôi muốn gặp ngài”

”Ai là Buddhamatka?”

“Người là tái sinh của ư thức vũ trụ, giáo hoàng của Buddhamatrka của vương quốc Vajra, chủ nhân của mọi Dakinis”

Vùng đất bí mật này mang vẻ như thiên đường, những ṭa nhà đều quá sức huy hoàng trong thiết kế cũng như trong bày trí. Tôi được thỏa thuê với sự vui thích phật giáo.

Tại một căn pḥng nạm kim cương, tôi thấy bánh xe mặt trời, mặt trăng và một chiếc ô quư giá, ở dưới là Tantrum Buddha Mother (Buddhamatrka). Người đang tỏa ra những vầng hào quang chói mắt.

Vào giây phút đó, Tantrum Buddha Mother(Buddhamatrka) cười và nói:

”Lian Sheng, ta muốn xem ngươi đă tu luyện như thế nào”.

Trong khi người nói vậy, những ngón tay của người tỏa ra những luồng ánh sáng mạnh mẽ và rực rỡ. Những luồng ánh sáng đó mạnh mẽ, bay tới trước như những tia sét, chúng cắt sọ tôi ra.

Phía trong đầu tôi có một h́nh tṛn tượng trưng cho tôn giáo của vũ trụ (mandala). Ngồi chính giữa ṭa sen là Amitabha, hiền từ và lặng lẽ với mười tám la hán đang ngồi xung quanh.

Amitabha và mười tám la hán phản ánh sáng của nhau, tạo nên ánh sáng cầu vồng tuyệt đẹp.

Tantrum Buddha Mother (Buddhamatrka) vui mừng nói:

”Rất tốt, thực sự là rất tốt. Ta mừng v́ sự tu luyện của ngươi trong bao nhiêu năm đă mang lại kết quả. Chính mắt ta đă thấy ngươi đă đạt tới Jalus Rainbow body, và bây giờ ngươi có thể đón nhận sự may mắn này”.

“Người gọi tôi đến đây để làm ǵ, Buddha Mother(Buddhamatrka)?”

“Ta muốn kiểm tra ngươi. Ngươi có thấy giận không?”

“Không ạ”

“Vậy th́ ngươi có thể trở về”

Tôi thấy ḿnh đă lái xe tới rất gần garage nhà tôi gần hồ Phantom. Điều đă xảy ra chỉ một phút trước giống như một ảo giác. Tôi cảm thấy đầu tôi hơi lỏng như nó vừa được cắt ra rồi lại được ghép lại. Điều đó là sự thật, nhưng thật khó để tin.




Sheng-yen Lu





Quay trở về đầu Xem hiendde's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi hiendde
 
hiendde
Hội Viên
Hội Viên
Biểu tượng

Đă tham gia: 02 May 2010
Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 2589
Msg 807 of 1439: Đă gửi: 29 May 2010 lúc 11:01pm | Đă lưu IP Trích dẫn hiendde



SỐNG TRONG NHỮNG GIẤC MƠ NGÔI ĐỀN MA


CHƯƠNG MỘT


Vào một lần tôi ở trong một ngôi chùa, tôi đề cập đến tên của ngôi chùa đó ở đây, v́ nó vẫn c̣n tồn tại và nổi tiếng bởi sự linh nghiệm của nó.

Ngôi chùa này nằm ở chân một ngọn núi. Tại sao tôi lại ở trong ngôi chùa này? Nguyên nhân khá đơn giản, tôi là một người vẽ bản đồ và thường xuyên ra ngoài để làm việc và tôi phải qua đêm ở một miếu làng hoặc một ngôi chùa.

Người ta nói rằng ngày xưa trụ tŕ của ngôi chùa dưới chân núi đó, là một vị tướng của một triều đại cổ. Bức tượng của vị tướng được đặt đứng đó với kích thước y như thật, cao khoảng năm feet, nh́n y như thật. Bên cạnh có rất nhiều tượng của các vị thần khác, với những kích cỡ khác nhau, ở trước và sau căn pḥng.

Tất cả khách qua đường đi vào trong chùa, để bày tỏ sự kính trọng với vị tướng, và với những vị thần khác để mong nhận được sự may mắn, nếu không th́ cho những điều khác. Bất cứ lúc nào tôi ở trong một ngôi miếu hoặc một ngôi chùa, tôi đều có một sở thích.

Trước khi đi ngủ, tôi luôn luôn thắp một nén nhang, tụng một quyển kinh Phật, niệm Phật hiệu và câu chú. Ở trong ngôi chùa này, tôi cũng thực hiện thói quen của ḿnh. Trong suốt đêm đầu tiên, vào lúc rất khuya, tôi đă tụng xong nửa quyển kinh, th́ một cơn giớ lạnh ào tới từ cửa sổ, làm bức thư họa tạo nên những tiếng ồn.

Tôi tiếp tục tụng kinh, hoàn toàn bỏ qua những việc đó. Đêm đó, tôi nghe thấy vài tiếng th́ thầm:

”Người này có thể tụng kinh”

”Có rất nhiều người có thể tụng kinh”

một tiếng nói khác vang lên.

“Nhưng khi người này tụng kinh th́ xuất hiện hào quang. Chúng ta không muốn bị quấy rầy chứ,đúng không nào?”

“Hừm…”

Một giọng nói thứ ba vang lên.

”Nhưng ta không thấy ánh sáng trên đầu người này. Hắn ta cũng chỉ là một sinh vật có những cảm giác như b́nh thường. Hăy dọa hắn ta và hắn ta sẽ phải chạy khỏi đây thôi”

Tiếp theo là những tràng cười dài dần dần mất hút. Công việc vẽ bản đồ trong ngày rất mệt mỏi, do đó đến đêm tôi ngủ rất ngon. Tôi ngủ ngon trong rất nhiều ngày mà không gặp vấn đề ǵ. Như một quy luật, mỗi đêm tôi đều tụng kinh, niệm Phật hiệu và đọc vài câu chú.

Cho tới một đêm…

Tôi thấy một bóng đen ở trước giường tôi. Hắn ta bị cháy đen khắp người và chỉ có một mắt đang nh́n chằm chằm tôi một cách tức giận. Tôi cũng dán mắt vào hắn. Sau đó, rất nhiều rắn độc xuất hiện, uốn éo xung quanh giường tôi, tḥ ra thụt vào những cái lưỡi của chúng.

Tôi không sợ con ma chết cháy có một mắt, nhưng sự sợ hăi nhất đời tôi là những thứ dài dài giống như những con rắn. Khi tôi nh́n tới trước, tôi thấy có vài ngọn lửa ma trơi đang lập ḷe xung quanh, tạo nên âm thanh đáng sợ.

Giữa ngọn lửa ma trơi có rất nhiều con ma đang la hét, đang cười, một vài con khác th́ đang khóc hoặc đang đánh nhau. Tôi thấy vài nửa thân người, những mảnh tủy sống, xương sọ, cánh tay găy, cẳng chân găy, xác súc vật, vài mẩu thân thể chưa cháy. Có vài con ma nhỏ đang cưỡi lên những bộ xương.

Thoạt tiên, tôi rất sợ. Nhưng sau đó th́ tôi lấy lại b́nh tĩnh. Tôi đă thấy rất nhiều cảnh tượng kinh khủng. Tôi nhận ra rằng đây chỉ là những ảo ảnh của những con ma tạo ra. Trong lúc này không có ǵ phải sợ. Tôi coi như đang xem một màn biểu diễn của chúng và tôi cảm thấy buồn ngủ khi xem màn biểu diễn này.

Trong giấc ngủ của tôi không có ǵ xảy ra. Đêm lại trôi, tôi nghe chúng nói:

“Hắn ta không sợ”

“Thực sự là rất lạ. Chúng ta hiếm khi thấy một người gan dạ như thế này"

“Mày có biết hắn ta là ai không?”

“Tao không biết”

“Tao biết” con ma nào đó nhận xét.

Tôi chăm chú lắng nghe chúng. Rất nhiều con ma quây quanh con ma đó và nói:

”hăy nói ra những ǵ mày biết”

Con ma nói:

”tao biết hắn ta là một người b́nh thường”

“Thật là vô l‎ư. Đồ rác rưởi”

Rất nhiều con ma khác bắt đầu cắn con ma này.

Sau đó một giọng nói đầy quyền lực ra lệnh:

“Cho tới khi chúng ta không thể dọa cho hắn sợ mà chạy đi, th́ hăy đi vào giấc mơ của trụ tŕ ngôi chùa. Chúng ta có thể điều khiển để lăo trụ tŕ đuổi hắn ta đi. Khi hắn đă đi rồi, ở đây sẽ không c̣n những vầng hào quang nữa, từ khi xuất hiện những vầng hào quang này, chúng ta không có chỗ để mà ở.”

“Đúng, đúng. Hăy đi và làm mọi người cùng mơ nào”.

Tất cả những con ma đều đồng ‎ư.


Trụ tŕ ngôi chùa đă mơ một giấc mơ đầy trí tuệ, đầy màu sắc mà trong giấc mơ đó, vị thần của tối cao của ngôi đền, vị thần tướng khi xưa, đă đến gặp ông ta. Vị thần tướng nh́n giống y như bức tượng thần mà họ vẫn thờ phụng, do đó viên trụ tŕ đă nhận ra ngay.

”Trụ tŕ, ta có một vài nhiệm vụ quan trọng dành cho người”

“Đó là những nhiệm vụ ǵ ạ?”

”Hiện tại, một người vẽ bản đồ đang ở trong chùa”

Vị thần tướng bắt đầu.

”Tất cả các vị thần trong ngôi chùa đều không yên tâm v́ vẻ ngoài của hắn, chúng ta không thấy an toàn và thoải mái, chúng ta muốn ngươi sẽ đuổi hắn ta đi”

”Con có đủ khả năng để làm điều đó không ạ”

Viên trụ tŕ là một người trung thực.


”Ta sẽ bảo tất cả những người ở trong làng tới giúp ngươi”

Vị thần tướng trả lời.

Buổi sáng hôm sau, rất nhiều người từ ngôi làng cạnh đó tới gặp viên trụ tŕ. Họ nói rằng đêm trước họ đă được gặp vị thần tướng trong mơ. Viên trụ tŕ kinh ngạc. Tại sao tất cả mọi người đều có một giấc mơ giống nhau? Do vậy, viên trụ tŕ và mọi người trong làng đă đến gặp tôi.


“Chúng tôi đến để đề nghị ông chuyển tới nơi khác ở”


“Đó chỉ là một giấc mơ, các vị thực sự tin vào điều đó chứ?”

“Đó không phải là giấc mơ b́nh thường, rất nhiều người đă có cùng một giấc mơ như vậy”

Một vài người dân làng nói:

“Nếu ông không đi, các vị thần sẽ trừng phạt chúng tôi"

“Các vị thần sẽ tạo ra thảm họa để trừng chúng tôi, ví dụ như làm cho tất cả lợn gà của chúng tôi mắc dịch”

Tôi hỏi họ:

”Tôi có làm ǵ sai không?”


Vị trụ tŕ trả lời nhẹ nhàng:

”Ồ không, thí chủ là người tốt, nhưng thí chủ thấy đó, bần tăng không được lựa chọn …”

Tôi không muốn gây khó khăn cho vị trụ tŕ hay cho dân làng v́ vậy tôi đứng dậy vào nói:

”Nào th́ đi”.

Tôi đến nghỉ ở một nhà trọ nhỏ gần đó, không giống như ở chùa, những người trong nhà trọ theo dơi tôi,tôi không thoải mái v́ điều đó. Thật là một họa vô đơn chí. Tuy vậy, trí ṭ ṃ của tôi đă bị kích thích.

Những con ma trong ngôi chùa đó đến từ đâu? Vị thần tướng, các vị thần của ngôi chùa đă ở đâu mà để những con ma này phá rối? Tôi cảm thấy tôi quá đen đủi v́ đă ra khỏi chùa.

Trở lại căn pḥng nhỏ của tôi, tôi bắt đầu thiền định, rất nhanh chóng tôi đặt tay lên đầu và bỗng xuất hiện ba quầng ánh sáng: màu trắng, màu vàng kim và màu đỏ. Lúc đó, cả căn pḥng được chiếu sáng rực rơ và dường như anh sáng đang nhảy múa.

Tôi để cho sức mạnh của Phật phản xạ ra xung quanh. Sức mạnh của Guhyapati tạo ra những tia sáng chói lọi, chúng dần hợp thành những quầng sáng như cầu vồng. Giờ đây tôi vừa là một người vẽ bản đồ, vừa là Phật sống Lian sheng, người cai quản vương quốc Vajra dhatu.

Tôi thấy ḿnh đang ngồi trên ṭa sen, đội tỳ lô măo, được khảm rất nhiều ngọc qu‎ư và tám viên kim cương. Tôi thấy ḿnh mang một gương mặt hiền từ, nghiêm nghị giống như Phật với đôi tai dài và dày.

Những quầng sáng trắng tỏa ra từ ấn đường, tạo nên quầng hào quang đẹp như mặt trăng mùa thu, đang ngồi trên ṭa sen. Trên bầu trời, xuất hiện các vị bồ tát, các vị thần và các pháp bảo.

Lúc này, tất cả các vị thổ thần ở gần đó đều quỳ xuống để tỏ ḷng tôn kính với phật sống Lian Sheng.
Tôi hỏi họ:

”Có vấn đề ǵ với ngôi chùa vậy”

Vị sơn thần có vẻ sợ sệt hơn tất cả, run run trả lời:

”Có một nhóm ma ở đó”


“Chúng từ đâu tới?”

“Từ một chiếc máy bay rơi ạ..”

Tôi nhớ lại những ǵ ḿnh đă thấy trong chùa, tôi chợt hiểu tất cả những ngọn lửa, những cánh tay găy, những cẳng chân găy, những tiếng la hét, những bộ xương… tất cả chúng đều do vụ máy bay rơi mà ra.

“Thế c̣n vị thần tướng, vị thần chính của ngôi chùa?”

“Ngài đă trở về quê hương của ngài và vẫn chưa trở lại đây”

“Người nghĩ ǵ về những con ma ở đây?”

“Dạ thưa, chúng không tốt mà cũng không xấu ạ”

Bây giờ đến lượt tôi lúng túng, từ khi những con ma đuổi tôi đi, tôi nên trừ chúng đi, nhưng chúng không xấu mà cũng không tốt, chúng không làm điều ǵ quá đáng không thể tha thứ được, và cũng khó mà có thể trừng phạt chúng, nếu tôi đẩy chúng xuống ba tầng địa ngục.

Bây giờ vẫn chưa phải là lúc để cho chúng đầu thai. Tôi cảm thấy nếu ḿnh giải thoát chúng khỏi sự đau đớn này th́ quá dễ dàng cho chúng, v́ vậy, tôi lên kế hoạch để trả đũa.

Theo tôi biết th́ cũng có một ít ma chùa thế này ở Đài Loan. Những con ma chùa này bị ám ảnh bởi những con ma, khác với những vị thần b́nh thường trong thế giới này. Nhóm ma chùa này đang che dấu cho một đám đông ma.


Một lần, khi tôi vẽ bản đồ ở trên núi, tôi đă phải ở lại một ngôi nhà hoang, và ban đêm tôi đă có một giấc mơ. Trong giấc mơ đó, một cô gái đến gặp tôi, cô ấy rất thanh tú, kiều diễm, dịu dàng và quyến rũ.


“Cô là ai ?”

Tôi hỏi.

“Tên đệm của tôi là Liu”

Cô gái trả lời.


“Cô tới gặp tôi để làm ǵ?”

“Tôi biết ông ở đây, đây là một cơ hội rất hiếm gặp, tôi phải tới để t́m kiếm sự giải thoát khỏi t́nh trạng lúc này của tôi”

“Tại sao cô lại biết tôi ở đây?”

“Thần thổ địa nói cho tôi biết”

“Hắn ta chắc hẳn phải rất vui vẻ v́ cuộc mua bán này”

“Đừng trừng phạt ông ấy, ông ấy là người tốt, ông ấy đă nhận tôi làm con nuôi”

“Được rồi, ta sẽ giải thoát cho cô”

“Cám ơn ngài.Tôi có thể đền đáp ngài thế nào đây?”

Cô gái suy nghĩ một lát sau đó nói:

”Tôi có thể hát cho ngài nghe một bài để bày tỏ ḷng cảm ơn”


Không chờ sự chấp thuận của tôi, cô gái bắt đầu hát:


”Những cơn gió và những cơn mưa tạo nên không khí sầu năo. Một cánh chim lẻ loi đang bay trên bầu trời. Có ngôi rừng nào để chú trú chân. Tới khi nào chú mới t́m được một người bạn?“

Bài hát của cô gái thật hay duy chỉ có điều là hơi buồn, bài hát đó thực sự khiến tôi rất cảm động. Buổi sáng hôm sau, tôi hỏi những người dân làng. Họ kể với tôi rằng:

”Có một ngôi chùa thờ những cô gái chết đuối ở dọc con sông”

Những người dân làng đó cũng kể với tôi rằng:

”Ngôi chùa đó rất thiêng. Người ta kể rằng có một cô gái thất t́nh nên đă tự tử bằng cách nhảy xuống sông. Thân xác cô ta trôi tới đây và dân làng đă an táng cô ấy. Sau đó không lâu, dân làng mơ thấy một giấc mơ, mà trong đó cô gái nói rằng, muốn họ xây cho cô ta một ngôi chùa.

Đồng thời cũng có rất nhiều điều kỳ lạ đă xảy ra, v́ vậy dân làng đă xây một ngôi chùa để thờ cô ấy. Cô ấy là một ca sĩ rất tài năng, cô ấy kể cho chúng tôi rằng cô thường đóng vai những cô thiếu phụ trong gánh hát”

Tôi tự nhủ:

”Cô gái này xứng đáng để được giải thoát”

Ngôi chùa đó cũng là một ngôi chùa thờ ma, nhưng lúc đó, câu chuyện của cô gái rất cảm động nên tôi đă giải thoát cho cô ấy khỏi đau khổ. C̣n những con ma trong ngôi chùa thờ vị Tướng th́ lại đuổi tôi đi, v́ vậy tôi gọi thần sấm tới.

Một ngày nọ, vào buổi chiều, những tiếng sấm ầm ́ bắt đầu nổi lên, những tia sét chạy loằng ngoằng phía trên ngôi chùa thờ vị Tướng. Tất cả sấm sét đều hướng về phía ngôi chùa kéo dài hàng tiếng đồng hồ không dứt.

Những con ma bắt đầu la hét và khóc lóc, thề thốt với thần sấm rằng, chúng sẽ không bao giờ phá phách nữa, nếu không chúng sẽ bị sét đánh chết ngay tức khắc.

Đêm đó vào rất khuya ,tất cả dân làng thấy hàng trăm, hàng ngh́n con ma mang trên vai hành l‎ư rời khỏi ngôi chùa. Tất cả dân làng đều cảm thấy bối rối.


Một ngày nọ, tôi lại đi qua ngôi chùa này để vẽ bản đồ. Trụ tŕ ngôi chùa trông thấy tôi từ xa, liền vẫy tôi lại và nói:

”Sau khi thí chủ rời khỏi ngôi chùa, những con ma trong chùa này cũng đi luôn”


“Tại sao thầy biết?”

“Các vị thần đă kể cho bần tăng nghe rằng, những con ma đó đă xúc phạm đến vị thần của thượng giới, do đó chúng phải bị trừng phạt, nên tất cả bọn chúng đă phải rời đi. Bần tăng cũng không biết chúng đă đi đâu, thí chủ liệu có biết chăng?”

Tôi trả lời:

”Con cũng không biết. Tại sao thầy lại hỏi con? Làm sao mà con biết được?”

“Thí chủ chính là thần, đúng không?”

“Một vị thần ở thượng giới ư? Không thầy ạ, con chỉ là một người vẽ bản đồ“

“Thí chủ, thí chủ có thể quay lại chùa ở được

“Ồ, không”

Tôi tự nhủ thầm


“Một con ngựa khôn ngoan không bao giờ ăn cỏ ở một nơi”

Kết thúc câu chuyện về ngôi chùa ma.





















Quay trở về đầu Xem hiendde's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi hiendde
 
hiendde
Hội Viên
Hội Viên
Biểu tượng

Đă tham gia: 02 May 2010
Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 2589
Msg 808 of 1439: Đă gửi: 29 May 2010 lúc 11:03pm | Đă lưu IP Trích dẫn hiendde



SỐNG TRONG NHỮNG GIẤC MƠ


MA ĐẤT


CHƯƠNG HAI


Thời sinh viên tôi học ở khoa địa chất, sau khi tốt nghiệp, tôi được nhận vào làm trong sở địa chất số 5802. Một ngày nọ, cấp trên của tôi mời tôi đến gặp:

“Anh Lu này, tôi có công việc cho anh đây, anh cần phải đi t́m tấm bia Qing Pu Quian, sau khi tới đó hăy cắm cờ để xác định vị trí đó, công việc này cũng đơn giản thôi.”

Tôi nghĩ rằng đây không phải là một việc khó, cho tới khi tôi đi t́m các tài liệu về tấm bia đó, thường th́ mỗi tấm bia đều có tài liệu ghi lại kích thước, vị trí, có bản vẽ phác họa và các thông tin cần thiết khác.

Tuy vậy, một đồng nghiệp từng trải đă tới gặp tôi, và sau đây là cuộc trao đổi giữa chúng tôi:


“Câu Lu này, tôi nghe nói cậu được giao nhiệm vụ đi t́m tấm bia Quing Pu Quian, đúng không?”


“Vâng anh ạ”

“Cậu không cần đi đâu bởi v́ chưa có ai từng t́m ra nó”

“Sao lại thể hả anh?”

“Rất nhiều người đă được giao việc này, nhưng tất cả họ đều thất bại, tấm bia đó có lẽ đă ch́m xuống biển Nhật Bản rồi cũng nên, thời xưa đă xảy ra nhiều biến động địa chất, nhiều trận động đất khiến địa h́nh thay đổi rất mạnh, có chúa mới biết giờ tấm bia đó ở đâu. Giám đốc chỉ đơn giản là muốn thử khả năng của cậu thôi ấy mà”

Rất nhiều đồng nghiệp trong cơ quan tôi tỏ vẻ coi thường, họ chờ đợi sự thất bại của tôi, họ hy vọng sẽ được vui vẻ khi chế nhạo tôi. Theo như hiểu biết của tôi th́ số liệu về các tấm bia là rất quan trọng.

Nếu những thông tin này rơ ràng, th́ chúng ta có thể lên kế hoạch t́m kiếm, cách tốt nhất để kiểm tra xem một kế hoạch có tốt không, là hăy thử trong việc vẽ bản đồ, v́ bản đồ chính là một hệ thống các thông tin, được thể hiện một cách khoa học lên giấy.


Thông thường th́ các tấm bia quan trọng đều được ghi tên và lập hồ sơ để lưu giữ, thậm chí một số tấm bia c̣n được bao quanh bởi lưới thép gai, để đề pḥng sự phá hoại của con người.

Lần công tác này tôi chỉ đi một ḿnh, và cũng chỉ mang theo những hành trang đơn giản, tôi đi xuống phía nam bằng xe lửa tới làng Guiren và trọ ở một khách sạn nhỏ, trong thời gian tôi trọ ở đây, có rất nhiều chuyện kỳ lạ đă xảy ra, chúng nằm ngoài sự hiểu biết của khoa học.

Ngày hôm sau, tôi đi bộ khoảng ba dặm và đă tới rất gần vị trí mà tấm bia được xem là ở đó, nhưng tại đó chỉ có một cánh đồng lúa, dựa theo những ghi chép, tôi đi dọc theo luống đất ở giữa cánh đồng và nhanh chóng tới một vùng đất hoang, ở xa xa chỉ có một vài cây gỗ.

Tại vùng đất hoang này, có một ngôi chùa để thờ thành hoàng lành. Một điều ngoài tính toán của tôi đó là tại vị trí mà người ta cho là Qing Pu Quian ở đó, th́ hiện giờ lại đang trồng lúa, giờ đang là mùa thu nên vụ mùa chưa được thu hoạch, những cây lúa che lấp tất cả, bên cạnh đó nước trong ruộng cũng là một vấn đề.

Tôi cảm thấy ḿnh chỉ có cách là biến thành cá để vào đó. Tôi t́m tới một người nông dân và hỏi:


“Bác có thấy tấm bia nào ở quanh đây không ạ?”

Người nông dần gần đó nói:

“Theo trí nhớ của tôi th́ tôi đă từng thấy một tấm bia ở đây, ở ngay trong cánh đồng này, nó từng bị cỏ vùi lấp”

Người nông dân chỉ ra giữa đồng. Tôi không có lựa chọn nào khác ngoài cách đi tới địa điểm, mà người nông dân vừa chỉ và t́m kiếm, lúc đó trông tôi giống như đang cấy lúa hay bắt cá, hơn là đang làm một công việc khoa học.

Tôi sục sạo trong bùn, t́nh cảnh thật là thảm hại, tôi đă t́m kiếm hàng giờ đồng hồ. Dưới cái nắng cháy da đó tôi lại nhớ tới gương mặt đáng sợ của giám đốc, tiếng cười nhạo báng của các đồng nghiệp, nhưng liệu tôi c̣n phải t́m kiếm bao lâu nữa đây?

Dưới sự thiêu đốt của mặt trời da tôi bắt đầu chuyển sang màu đỏ, rồi biến thành đen. Tôi hỏi lại người nông dân cho chắc chắn, th́ ông ta vẫn chỉ vào chỗ đó, tôi lại tiếp tục t́m kiếm, mọi việc cứ lặp lại như vậy. Tôi t́m cho tới chiều tối, lúc đó tôi muốn khóc mà không khóc nổi.

Người nông dân đă chỉ cho tôi chỗ này cũng đă về nhà, chỉ c̣n tôi đứng đó, giữa đồng lúa. Ngay lúc tôi cảm thấy chán nản, muốn bỏ về th́ có một người nông dân khác đánh ḅ qua, người đó gọi với tới chỗ tôi:

“Cậu đang làm ǵ thế chàng trai?”

“Cháu đang t́m một tấm bia bác ạ”

“Tấm bia trông như thế nào?”

Tôi ra dùng tay diễn giải rằng đó là một phiến đá h́nh chữ nhật, với thập giá và một vài k‎ư tự ở nửa trên. Bác nông dân đó suy nghĩ một hồi rồi đột nhiên vỗ vào đầu và nói:

“Tôi đang giữ nó”

Tôi vui mừng khôn xiết khi nghe bác ta nói thế.

“Đi theo tôi nào, chàng trai”

Bác nông dân tiếp tục đánh ḅ về nhà c̣n tôi th́ theo sau. Khi chúng tôi rời khỏi cánh đồng, tôi cảm thấy băn khoăn nên hỏi bác nông dân:

“Bác ơi, tấm bia đó nằm ở ngoài đồng, đúng không ạ?”

Người nông dân trả lời:

”Cứ đi theo tôi rồi mọi việc sẽ tốt đẹp thôi mà”

Khi chúng tôi về tới nhà bác nông dân đó (một ngôi nhà xây theo kiểu ở quê) bác ấy chỉ vào bậc tam cấp đá ở phía trước cửa chính và nói:

“Đây có phải là tấm bia cậu đang t́m không?”

Tôi lại gần và kiểm tra cẩn thận, tôi thấy choáng váng và đột nhiên mắt hoa lên, tôi thốt lên:

”Ôi trời đất”

Tấm bia Qing Pu Quian mà tôi đang t́m, đă bị bác nông dân này đào lên và mang về nhà, để làm bậc tam cấp, lúc đó tôi thực sự á khẩu, thực sự là hết hy vọng. Người nông dân nhắc lại:

“Tấm bia này nằm ở ruộng của tôi, nên tôi không thể cày được, ḅ của tôi luôn luôn rẽ sang hai bên khi gặp tấm bia đó, cuối cùng th́ tôi phải đào nó lên và mang về nhà để làm bậc tam cấp.

Dùng tấm bia này làm bậc tam cấp thật tuyệt, v́ loại đá này rất tốt nó không hề bị ṃn, dù gặp nước hay bị bỏ ngoài trời, nhưng giờ nếu cậu cần th́ tôi sẽ nhường cho cậu vậy"

“Cám ơn bác quá, nhưng giờ th́ chưa cần thiết bác ạ”

Người nông dân bối rối nói:

”Sao lại không? Không phải là cậu đang đi t́m nó à?”

Tôi nói:

”Tấm bia này sẽ nói cho ḿnh biết nhiều thông tin, chứ cháu không cần mang nó đi bác ạ”

Tôi không c̣n tâm trạng để mà giải thích cho bác nông dân đó hiểu ‎nữa. Người nông dân nói:

”Cứ vào uống nước đă nào.”

Mặc dù đang rất khát nhưng tôi cũng thú thực:

”Cháu không c̣n tâm trí nào để uống nước nữa bác ạ.”

Các tấm bia được người ta dùng để đánh dấu các vùng đất, trên đó ghi lại thông tin vùng đó từ vị trí, diện tích của vùng cho tới địa h́nh khái quát...Chúng được ông cha ta tạo ra, nên chúng ta không bao giờ được di chuyển chúng, nếu không chúng sẽ mất đi giá trị vốn có, giống như cách tấm bia Qing Pu Quian giờ đang được sử dụng.

Tôi tự hỏi liệu ḿnh có nên mang tấm bia này về không? Chuyến công tác của tôi có vẻ như là đă thất bại, tôi đành phải về tay không thôi. Mặc dù tấm bia Qing Pu Quian giờ không c̣n có ích nữa, nhưng chắc chắn rằng phải có những tấm bia khác ở quanh đây, nếu t́m thấy chúng th́ ta có thể biết được vị trí của Qing Pu Quian.

Tuy vậy, tôi chỉ đi có một ḿnh, lại không có đủ thiết bị, bên cạnh đó tôi c̣n cần phải tra cứu thêm tài liệu để t́m các thông tin cần thiết về các tấm bia khác.

Ngày hôm sau, tôi đi t́m kiếm ở vùng lân cận, tới buổi trưa, tôi vào nghỉ trong đền thờ thổ địa, khi tôi đang mơ màng, th́ thần thổ địa tới gặp tôi trong giấc mơ.

“Người đang gặp khó khăn sao?”

“Đúng vậy.”

“Chúng con có thể giúp ǵ cho người được không?”

“Giúp đỡ ư?”

Tôi cười:

“Các ngươi có thể giúp ǵ ta trong việc này chứ?”

“Con có một vài người bạn có thể giúp đỡ người.”

”Ai vậy?”

“Họ là ma đất.”

“Ma đất là loại ma như thế nào?”

Tôi bối rối.

“Ma đất hiểu biết rất rộng, họ biết về thiên văn học và địa lư học, họ cũng biết cả về công việc của người nữa.”

“Hy vọng để rồi thất vọng ư.”

Tôi không hề tin những ǵ thổ thần nói.

“Nếu người không tin con, con sẽ mời họ tới đây.”

‎Thần thổ địa đột nhiên biến mất trong một trận gió rồi sau đó, lại trở lại cũng trong một trận gió lớn, lần này đi cùng ba người đàn ông cường tráng.

Ba người đàn ông này rất lịch sự, chắp tay trước ngực, họ nói:

“Chúng con ở đây để mong được phục vụ người, chúng con mong rằng chúng con sẽ làm được việc ǵ đó.”

“Các ngươi có thể xác định vị trí ban đầu của tấm bia Qing Pu Quian không?”

“Chúng con có thể.”

Mắt tôi lập tức sáng lên

“Các ngươi là ai vậy?”

“Chúng con là ma đất.”

Rồi họ bắt đầu tự kể về khả năng của ḿnh, họ biết về thiên văn học, địa l‎ư học, số học, toán học, về âm dương ngũ hành, họ cũng biết về các hành tinh trong vũ trụ, về sự thay đổi của bốn mùa …

Các sách về thiên văn học, phân chia các ngôi sao trên trời vào từng cḥm sao, theo đó, có hai mươi tám cḥm sao và bảy hành tinh, đó là mặt trời, mặt trăng, sao hỏa, sao thủy, sao diêm vương, sao kim, sao thổ (thời xưa người ta dùng tên của bảy hành tinh này, để đặt tên cho bảy ngày trong tuần)

Những ma đất được cho rằng rất tài giỏi, trong việc theo dơi mặt trời, mặt trăng, các cḥm sao, chim chóc và côn trùng … họ không bao giờ mắc sai lầm, dù là nhỏ nhất. Họ cũng biết về số học và toán học, họ có thể tính toán những điều cả trong quá khứ, hiện tại và tương lai.

Thời gian, tọa độ, góc tạo giữa các cḥm sao và các ngôi sao đều có thể tính được, dựa vào đây chúng tôi có thể t́m ra vị trí chính xác của tấm bia Qing Pu Qian.

Để bắt đầu công việc t́m kiếm, tôi đặt một cái cọc ở chính giữa cánh đồng, ba ma đất đứng ở ba vị trí, tính toán kinh độ, vĩ độ của các cḥm sao, rồi họ bảo tôi đi sang trái, sang phải, tiến lên, lùi lại, cho tới khi tới chính xác địa điểm, mà tấm bia Qing Pu Quian đă từng được đặt.

Khi họ nói là đă xác định đúng vị trí rồi, tôi đóng sâu cái cọc xuống đất, rồi tôi cắm một lá cờ để xác định vị trí. Cuối cùng công việc của tôi đă hoàn thành

Tôi cảm ơn thần thổ địa và các ma đất. Chắp tay trước ngực, họ nói:

“Không có ǵ ạ, xin người đừng bận tâm.”

Rồi họ biến mất. Tôi trở lại cơ quan, giám đốc hỏi tôi:

”Cậu có t́m thấy nó không?”

Sững sờ trong một giây, rồi tôi nói:

”Tôi đă cắm ở đó một lá cờ rồi.”

Giám đốc tôi không hỏi thêm về các chi tiết xung quanh và coi như việc đă xong, nhưng những đồng nghiệp khác th́ nh́n tôi đầy nghi ngờ.

”Có thể nào mà anh ta có thể t́m ra nó chứ?”

“Thật kỳ lạ, tất cả chúng ta đều thất bại vậy mà anh ta có thể t́m ra nó sao?”

Ít lâu sau, đoạn địa chất của cơ quan tôi đi công tác tới phía nam làng Gui Ren, khi xe chúng tôi đi dọc theo con đường gần vị trí mà tôi đă xác định, giám đốc và các đồng nghiệp trông thấy lá cờ mà tôi đă cắm.

“Vậy lá cờ thực sự ở đây sao.”

Dù vậy, rất nhiều đồng nghiệp của tôi cho rằng dù tôi có t́m ra hay không, th́ cũng phải kiểm tra mới kết luận được. Sau khi tất cả cùng thực hiện việc kiểm tra, th́ kết quả là vị trí tôi xác định chính xác 100%

Mọi việc kết thúc, tôi đi t́m thần thổ địa và ba ma đất để cám ơn họ. Những ma đất rất cao hứng, họ nói:

“Thật là tệ hại khi người phải làm những việc như vậy, hăy bỏ tất cả đi và tới đây với chúng con.”

Tôi sững sờ, không nói nên lời.













Quay trở về đầu Xem hiendde's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi hiendde
 
hiendde
Hội Viên
Hội Viên
Biểu tượng

Đă tham gia: 02 May 2010
Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 2589
Msg 809 of 1439: Đă gửi: 29 May 2010 lúc 11:04pm | Đă lưu IP Trích dẫn hiendde



SỐNG TRONG NHỮNG GIẤC MƠ


SẮC LỆNH CỦA DIÊM VƯƠNG


CHƯƠNG BA


Rất nhiều người biết rằng ở tuổi hai mươi sáu, Lu Sheng yen có một vài mối liên lạc với những điều khá huyền bí, cũng chính bởi chúng mà ông ta đă học được rất nhiều thứ về thế giới và về cả địa ngục nữa, mọi thứ về những con ma và những vị thần.

Sau đó, ông học về Lăo giáo và Phật giáo mười năm, kể từ khi tốt nghiệp đại học, ông làm việc trong một nhóm điều tra khảo sát, thời gian này đă có rất nhiều chuyện kỳ lạ xảy ra với ông ta, những điều mà chỉ xảy ra với những con ma và các linh hồn.

Hiện tại tôi năm mươi ba tuổi. Nghĩ rất nhiều đến những việc đă xảy ra, và tôi thấy rằng có vô số những câu truyện về các linh hồn, chưa được công bố

Tại sao tôi lại không viết và cho ra mắt chúng ngay khi chúng đang xảy ra nhỉ? uhm, chúng sẽ liên quan đến rất nhiều người và các mối quan hệ trong cộng đồng, thực ra những điều này sẽ có ảnh hưởng chẳng tốt với tôi tẹo nào cả.

Ngày nay, những người liên quan đến những câu truyện của tôi, không c̣n ở đây nữa. Có lẽ đă đến lúc xuất bản những câu truyện này rồi. Câu chuyện tôi đang kể rất lạ lùng, nó nói về sắc lệnh của vua ma.

Khi tôi chưa tham gia đội điều tra, tôi thường có những tài liệu chính thức bên ḿnh. Đi bất cứ đâu tôi luôn luôn có một người dẫn đầu của một làng giúp đỡ. Điều đó có nghĩa là tôi thường ở lại trong một cái đền thờ, hoặc một thánh đường nào đó.

Tùy thuộc vào sự sắp xếp của trưởng làng. Những giấy tờ mà tôi có thường là của Cục an ninh quốc gia. Một lần, khi tôi đang ở trong thánh đường. Một thánh đường lớn, nhưng bên trong lại là cảnh tượng rất tiêu điều, như thể toàn bộ nơi này bị bỏ hoang vậy.

Cha trưởng tu viện đang bị ốm nằm trên giường,cùng với hai giáo sĩ. Hai vị giáo sĩ trẻ đủ hào phóng để cho chúng tôi vào trong. Cả hai người đều rất hiếu khách.
Tất nhiên, chúng tôi quét dọn sạch sẽ căn pḥng phía bên trái. Sau đó chúng tôi sửa lại cửa ra vào và cửa sổ, đặt những cái trại ngủ ở hành lang, cho tới tận khi căn pḥng trở nên đủ gọn gàng để ở.

Tôi đi tới căn pḥng chính và bày tỏ sự kính trọng đối với Đức Phật. Rất hài ḷng, vị giáo sĩ hỏi:

"Ngài có phải là tín đồ Đạo Phật không?"

"Phải"

Tôi nói và đặt hay bàn tay lên trước ngực Những thành viên khác của đoàn khảo sát cười vui vẻ. Sau đó tôi hỏi:

"Tên của cha trưởng tu viện là ǵ vậy?"

" Guang Xue "

" Có chuyện ǵ với ông ấy thế?"

Vị giáo sĩ trẻ hơn trả lời:

"Một căn bệnh chưa được biết nào đó, nó kháng lại tất cả các phương pháp chữa bệnh. Ông ấy đă ốm liệt giường ba năm rồi và thường xuyên rên rỉ."

Vào một đêm, khi tôi đang ngủ, có một vầng hào quang của Đức Phật hiện lên trước mắt và dẫn đường cho tôi. Ngay lập tức, tôi đă tới âm ty (địa ngục) và nh́n thấy Diêm vương (Yamaraja).

Diêm Vương hỏi tôi:

"Tại sao ngươi lại ở đây, Lian Sheng?"

Hoàn toàn bối rối, tôi trả lời:

"Con không biết?"

Diêm Vương cười và nói :

"Thường th́ mọi người tới địa ngục, nếu không v́ họ bị đưa tới bởi nghiệp chướng của họ, th́ cũng v́ sức mạnh siêu nhiên của chính họ có từ sự tu dưỡng. Làm sao ngươi có thể nói ngươi không biết tại sao? Điều đó quả là kỳ lạ."

Diêm Vương sai những người cận vệ t́m kiếm trong cuốn sách của họ. Họ lật đi lật lại những trang giấy nhưng cũng không t́m được tại sao tôi lại ở đó.

Rầy la lũ cận vệ, Diêm Vương yêu cầu họ cất những quyển sách đi. Ngay lúc đó, Diêm Vương nhấn mạnh:
"Kể từ khi Lian Sheng ở đây không bởi v́ nghiệp chướng của hắn, cũng không v́ sức mạnh siêu nhiên của riêng hắn, chắc chắn phải có một vài sự kết nối nào khác, cho sự có mặt của hắn. Sẽ không bất lợi ǵ nếu ta đưa hắn đi xung quanh nơi này, và sau đó gửi hắn về chỗ cũ."

V́ thế mà tôi đă có cơ hội được tham quan địa ngục. Diêm Vương giải thích cho tôi về tất cả mọi thứ chúng tôi nh́n thấy.

Địa ngục c̣n được gọi là Naraka. Mười tám tầng địa ngục bao gồm "Tầng địa ngục gần nhất". "Tầng địa ngục của sự cô đơn". "Tám tầng địa ngục nóng" và "Tám tầng địa ngục lạnh".

Địa ngục là nơi mà cả mặt trăng lẫn mặt trời đều không thể chiếu sáng tới được.

Tám tầng địa ngục lạnh được biết đến, với những đau đớn về thể xác, sự mục nát, sự gỉ máu và tiếng gào thét của những cơn gió lạnh buốt.

Tám tầng địa ngục nóng bao gồm:"Địa ngục chờ đợi". "Địa ngục đen tối". "Địa ngục liên minh đại chúng". "Địa ngục âm thanh". "Địa ngục đại âm thanh". "Địa ngục lửa thiêu" và "Địa ngục Avici".

Đây là bản thánh ca của tám tầng địa ngục lạnh:

Không ai ở địa ngục có thể sống sót. Họ sống trong bóng tối cùng với những cơn gió lanh buốt. Tất cả xương và các khớp xương đều bị vỡ. Nhưng người yêu cuộc sống chắc chắn sẽ không thích tới đây.

C̣n đây là bản thánh ca của tám tầng địa ngục nóng:
"Nếu như ai đó ăn cướp tiền bạc hay của cải của Đức Phật, Phật pháp, tu sĩ hay của bất kỳ ai, th́ hắn ta sẽ phải tới địa ngục của đại âm thanh, nơi hắn bị dốt cháy. Hắn ta kêu gào dữ dội bởi cơn đau từ cái nóng khủng khiếp. Đó chính là sự trả giá dành cho hắn ta."
Đây là câu duy nhất cho cả tám bản thánh ca: Bản thánh ca của tầng địa ngục gần nhất lại là: Những kẻ đồng lơa sẽ bị rán, bị thiêu hoặc luộc chín. Hoặc là chúng sẽ bị đập nát xương và cắt lưỡi. Hàng triệu nhưng núi dao và những cây kiếm ch́a ra ở đây. Có tới hàng bể máu và những tên súc vật hiếm có.

Tôi thực sự cảm thấy sợ hăi trước những ǵ nh́n thấy ở đây, những người ở đây hẳn đang rất đau đớn.

Sau đó tôi quay trở lại nơi một vị giáo sĩ đang nằm trên một chiếc giường làm bằng kim loại, mặt chúi xuống đất và mông chổng lên trời. Từ thân thể anh ta, máu đang rỉ ra. Anh ta rên rỉ, kêu lên gào thét một cách liều mạng.

Tôi hỏi Diêm Vương:

"Tội lỗi của anh ta là ǵ vậy?"

Ông ta trả lời:

"Là một người nông dân, anh ta quyên góp tiền từ những người tốt để tu sửa miếu và xây một bức tượng Đức Phật bằng vàng. Tuy nhiên, anh ta đă không làm như anh ta hứa với số tiền ấy.

Thay vào đó, anh ta lại sử dụng một phần để ngoại t́nh và giữ số c̣n lại cho riêng ḿnh. Đó là lư do tại sao anh ta lại đang bị trừng phạt như vậy "

"Vị giáo sĩ đó là ai?"

Anh ta là Guang Xue."

"Làm thế nào để có thể cứu được anh ta?"

"Anh ta cần một người bảo hộ cho ḿnh, đó chính là người có sắc lệnh của Diêm Vương. Tất nhiên là anh ta cũng cần phải phải ăn năn hối lỗi, để tự giải thoát ḿnh khỏi những đau đớn này."

"Vậy ai là người có sắc lệnh của Diêm Vương được nhỉ?"

"Người đó chính là ngươi!"

Tôi đă từng có sắc lệnh của Diêm Vương ư? uhm, tất nhiên là đúng rồi. Nhiều năm trước đây, khi tôi tới thăm địa ngục, Bồ Tát Di Lặc (Ksitigarbha Bodhisattva) đă ban cho tôi một người theo hầu, thực tế đó chính là "Gương mặt mỉm cười của Diêm Vương".

Gương mặt ấy đang trốn trong ngón tay cái, bên phải của tôi ngay lúc này. Đó là lư do tại sao cái móc và cái nhẫn trên ngón tay cái, xuất hiện một cái miệng đàn ông tươi cười, với mũi, mắt rất rơ ràng và sinh động.

"Đó có phải là gương mặt tươi cười của Diêm Vương không?"

"Phải"

Diêm Vương trả lời.

Sau đó, ngài c̣n nhấn mạnh.

"Tất cả mọi thứ đều xảy ra theo nghiệp chướng đă được số phận sắp đặt trước. Chuyến đi của người tới địa ngục ngày hôm nay, tất nhiên cũng được sắp xếp trước cả rồi. Số phận buộc ngươi phải tới đây."

Ngay khi nghe thấy điều này, vị giáo sĩ ngẩng lên và nh́n tôi nhưng lại không nói một điều ǵ cả. Trong những ngày tôi ở trong thánh đường, chúng tôi vẫn chưa tiến hành công việc khảo sát của ḿnh.

Suốt thời gian này, tôi luôn suy nghĩ xem liệu có nên kể cho hai vị giáo sĩ trẻ, về chuyến đi của tôi tới địa ngục hay không. Tất nhiên họ có thể nói cho Guang Xue biết để kịp thời ăn năn hối lỗi.

Nhưng suy nghĩ lại, thật ra tôi không nên nói cho họ th́ hơn. Tôi có lẽ nên đứng ngoài chuyện này. Lư do thật là đơn giản:

Điều này sẽ gây nên một sự náo động lớn, nếu mọi người biết rằng vị giáo sĩ đă giữ khoản quyên góp, và dùng trong những cuộc ngoại t́nh của ḿnh.,V́ thế mà tôi quyết định giữ kín chuyện này.

Ông Guang Xue đă ốm liệt giường ba năm rồi. Ông không bao giờ rời khỏi giường để hoạt động, thế nên chúng tôi chưa bao giờ nh́n thấy ông ta. Chúng tôi không được phép vào căn pḥng bên phải.

Chúng tôi chỉ ra vào tự do ở của bên trái như thể đó mới là cửa chính vậy. Thậm chí khi hai vị giáo sĩ trẻ bận rộn, th́ hầu như chẳng bao giờ chúng tôi gặp ai cả.

Những ngày sau mọi người tập trung hết vào công việc khảo sát. Ban đêm, trước khi đi ngủ, tôi muốn đi tới căn pḥng lớn quư báu, để bày tỏ ḷng tôn kính đối với Đức Phật, đọc kinh Phật một lúc và hát thánh ca.

Đôi khi tôi muốn có thời gian để suy ngẫm. Dần dần th́ hai vị giáo sĩ cũng biết được thói quen này của tôi.
Tất nhiên là họ cho phép tôi được làm như thế.

Một đêm, khi đă hoàn thành công việc của ḿnh và chuấn bị đi ngủ, tôi bỗng nhiên nhận thấy ánh sáng trắng, có kích cỡ như hạt đậu phát ra từ ngón tay cái bên phải của tôi.

Tia sáng từ từ tạo nên h́nh ảnh khuôn mặt tươi cười của Diêm Vương. Ánh sáng ấy rời khỏi ngón tay cái của tôi và chiếu tới cái bụng lớn của Bồ Tát Di Lặc. Sau đó nó chuyển động quanh lưng của Bồ Tát Di Lặc.

Tôi đi theo nó và phát hiện bức tượng gỗ, được chạm khắc cùng với một cái bụng lớn, ở phía trước và một một tấm cửa lớn ở phía sau. Tôi đă nghĩ rằng đây là một thực tế rất b́nh thường.

Khi lần đầu tiên h́nh ảnh của Bồ Tát Di Lặc được cất giữ như một vật thiêng, người ta thường đặt kho báu vào trong, ví dụ như kinh thánh, câu thấn chú cầu thần, quần áo năm màu, năm loại vỏ ṣ, bảy hạt ngọc trai và támkho báu. Sau đó th́ tấm cửa lớn đó sẽ bị niêm phong.

V́ thế mà tôi không nghi ngờ nhiều lắm về cái tấm của phía sau cho lắm. Một ngày lai trôi qua trước khi bất chợt hai vị giáo sĩ trẻ tới thăm tôi. Họ hỏi :

"Làm ơn cho chúng tôi biết ai là Lian Sheng?"

"Đó chính là tên Phật pháp của tôi."

"Cha trưởng tu viện của chúng tôi muốn gặp ông!"

"Chúng tôi chưa từng gặp nhau bao giờ. Vậy th́ tại sao ông ấy lại muốn gặp tôi được?"

"Kể từ lúc ông ấy biết tên Phật pháp của ông th́ rất chắc rằng các ông đă từng là bạn."

Chẳng biết làm thế nào, tôi đành đi theo hai vị giáo sĩ tới sân giữa, rồi đi qua một khu vườn và tới căn pḥng bên phải. Trước khi vào căn pḥng tôi đă nghe thấy tiếng rên rỉ đau đớn.

Đi vào căn pḥng của vị trưởng tu viện, tôi thấy một giáo sĩ già đang rất sốt ruột nằm trên giường .Mông của ông ta toàn những vết thương, thịt trở nên thối rữa và máu mủ cháy đầm đ́a. Những con bọ vẫn cứ ḅ ra ḅ vào. Căn pḥng nồng nặc mùi thuốc tẩy uế. Tôi thực sự bị sốc!

Bởi v́ nó giống hệt như những ǵ tôi đă nh́n thấy ở địa ngục.

Mọi người trên thế giới này nghĩ rằng, địa ngục là một cái ǵ đó thật mơ hồ. Bọn ác nhân th́ thích ư nghĩ rằng, không hề tồn tại địa ngục trên đời này hơn.

Làm sao mà người ta biết rằng ốm đau, bệnh tật hay sự không may mắn của chúng ta trên đời này, thực ra chính là h́nh phạt tới từ địa ngục?

Đó là lư do v́ sao tôi thường gọi bệnh viện là địa ngục gần nhất.

Nh́n quanh căn pḥng, tôi trông thấy những bộ giá đắt tiền đặt sát vào bốn bức tường, trên đó đựng đầy đồ cổ và những thứ có giá trị, ví dụ như một những tấm ngọc bích màu đỏ. Giữa những chiếc giá là các bức họa của những họa sĩ nổi tiếng. Trên bàn và ghế thực sự là những đồ trang hoàng hết sức lăng phí.

Tôi đă hết ngạc nhiên ngay lúc ông Guang Xue nói với hai vị giáo sĩ trẻ :

"Hai người nên lui ra ngoài bây giờ. Ta muốn nói chuyện với Lian Sheng một ḿnh."

Hai vị giáo sĩ trẻ lui ra ngoài ngay lúc đó.

Sau đó Guang Xue nói:

"Chúng ta đă từng gặp nhau rồi đấy"

"Ở đâu được nhỉ?"

Tôi hỏi, mong rằng ông ta không biết.

"Nó giống như một giấc mơ nhưng thực ra không hẳn là giấc mơ. Ai đó đă mang ngài tới đây".

Ông ta nói với tôi:

"Ngài là người bảo hộ của tôi và tên của ngài là Lian Sheng."

"Làm thế nào mà ông biết được tôi đang ở đây?"

"Tôi hoàn toàn không hề biết. Nhưng dường như trong lúc hôn mê, đă có ai đó nói với tôi rằng, người bảo hộ của tôi đang ở ngay đây, và tôi nên nhờ người ấy giúp đỡ ngay lập tức.

Khi tôi hỏi hai giáo sĩ, chúng nói rằng có một đoàn khảo sát đang ở trong thánh đường. Guang Xue cất tiếng cầu xin:

"Làm ơn hăy cứu tôi ngay bây giờ, Lian Sheng."

Ngay sau đó, tôi kể cho ông ta nghe tất cả về chuyến đi của tôi tới địa ngục, ánh hào quang của Đức Phật đă dẫn tôi tới đó như thế nào, tôi đă gặp Diêm Vương ra sao. Ngài đă cho tôi tới tất cả các địa ngục thế nào, và tất cả tôi đă nh́n thấy bằng chính mắt ḿnh.

Guang Xue, biết rằng tôi đă biết mọi thứ về ḿnh, nên ông ta đỏ mặt và tỏ ra rất hối tiếc.

"Tôi nên làm ǵ bây giờ?"

Ông ta khẩn khoản nói.

"Tại sao ông không đem toàn bộ số tiền ông đă lấy, để sửa lại toàn bộ thánh điện và bọc những vàng cho những bức h́nh của Đức Phật?

Ông cũng nên ăn năn hối lỗi và bắt đầu tu dưỡng đạo đức, chăm chỉ một lần nữa. Riêng tôi, tôi có một vài cách nhờ những vị thần của thiên đường chữa bệnh cho ông."

Sau đó, tôi biết rằng Guang Xue đă dấu tất cả tiền và vàng của ông ta, trong cái bụng lớn của Maitreya Bodhisattva. Tôi đă chọn một ngày để thực hiện nghi lễ.

Tôi đă gọi lên hai mươi tám cḥm sao: Krttika, Rohini, Mrgasira, Ardra, Punarvasuh, Pusyah, Aslesa, Magha, Purvaphalguni, Uttaraphalguni, Hasta, Cita, Svatih, Vasakha, Anuradha, Jyestha, Mulam, Purvasadha, Uttarasadha, Abhiji, Sravanah, Satabhisa, Dhanistha, Purvabhadrapadah, Uttarabhadrapadah, Revati, Asvini và Bharani.

Sự giáng sinh của hai mươi tám cḥm sao, đă tạo nên bốn cảnh tượng: Những đám mây đầy hi vọng trải rộng trên bầu trời, với đầy đủ màu sắc. Những tia sáng báo điềm xấu bảo vệ thân thể Phật.

Thật cao trên thiên đàng của thiên đàng. Rất nhiều các vị thần đang hiện lên trước mắt. Trong các vị thần, thần Ang trong có vẻ rất thanh lịch và đáng tôn kính:

Với một chiếc vương miện đỏ bằng vàng trên đầu, trang phục màu đen và khá rộng, và một đôi giầy màu xanh nhạt, khăn quàng màu vàng nhạt, ngài có gương mặt cứng rắn, đôi mắt sáng, đầu ngẩng cao, và một cái miệng khá nổi bật.

Ngài là h́nh ảnh của sự dâng hiến hoàn toàn, đến có thể gây ra sấm, là h́nh ảnh của một dũng sĩ bắt hổ và rồng, chỉ bằng những chiếc sừng thôi.

Ngay sau sự xuất hiện của ḿnh, thần Ang đă xơi tái tất cả lũ sâu bọ màu trắng. hai mươi tám vị thần này được gọi lên bởi:"Sắc lệnh của Diêm Vương"

Thật lạ, kể từ đó ,Guang Xue không c̣n rên rỉ và kêu la nữa, máu cũng ngừng chảy, ngày qua ngày, thịt và da đă được phục hồi. Một tháng sau, Guang Xue đă hoàn toàn b́nh phục.

Trưởng tu viện Guang Xue đă giữ đúng lời hứa của ḿnh. Ông ta đă hỗi lỗi, sửa lại thánh đường và đúc tượng Đức Phật và bodhisattva bằng vàng. Ông quyết định luyện tập chăm chỉ, và trở thành một giáo sĩ theo những giáo huấn đă được dạy.

C̣n đây là suy ngẫm của tôi trước những việc này:
Những câu truyện về địa ngục, được đưa vào trong lớp của những tín đồ Phật giáo, nhưng vẫn có người không tin vào sự tồn tại của địa ngục.

Điều này thật sự khơi lên sự tưởng tượng phong phú của mọi người, cho câu hỏi liệu địa ngục có thực sự tồn tại hay không.

Riêng với tôi, có rất ít sự khác nhau giữa sự đau đớn từ bệnh tật trên thế giới này và sự đau đớn ở địa ngục. Nhưng người giảng dạy về đạo Phật nói rằng, sự ốm đau và bệnh tật có nguyên do, là những nghiệp chướng của ai đó mà họ đă từng làm trước đó.

Nếu bạn có thể nh́n thấu được mọi thứ, thực chất bạn đang không địa ngục đó.

Tất cả những nhà thực tế đều là con người, mà con người đương nhiên đă từng mắc khuyết điểm. Nếu bạn đă theo đường lối thực tế, th́ bạn nên loại bỏ hết tính ích kỷ của ḿnh đi.

C̣n nếu bạn lầm đường lạc lối và có những hành vi sai trái, bạn sẽ phải chịu những tai họa và sự trừng phạt từ chúa trời. V́ lư do này, các giáo sĩ đă phải rất chú ư đến nhưng quy tắc sau, những quy tắc không thể thiếu.

Nếu đó là một sự trừng phạt của chúa trời, phương thuốc nào có thể chữa được?

Cách tốt nhất là hăy ăn năn hối lỗi, đầu tiên và bắt đầu một cuộc sống mới. Một khi sự trừng phạt được thi hành trong thế giới âm ty được dỡ bỏ, th́ thuốc mới có thể phát huy tác dụng.

Trong suốt cuộc đời ḿnh, rất nhiều giáo sĩ đă tới gặp tôi xin lời khuyên, hay những phương pháp chữa bệnh. Đây chỉ là một trong số họ. Guang Xue, theo một cách nào đó, chỉ là một cái tên không có thật.




                                                              Lian-Sheng







Quay trở về đầu Xem hiendde's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi hiendde
 
hiendde
Hội Viên
Hội Viên
Biểu tượng

Đă tham gia: 02 May 2010
Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 2589
Msg 810 of 1439: Đă gửi: 29 May 2010 lúc 11:06pm | Đă lưu IP Trích dẫn hiendde



TAM GIÁC QUỶ BERMUDA


Bermuda là một trong các đảo san hô nằm ở tận cùng phía bắc, khí hậu ôn ḥa và ẩm ướt quanh năm, nắng chói, có nhiều cảng nước sâu và băi cát trắng. Cây cối hoa cỏ rậm rạp, thạch nhũ kết thành động thủy tinh muôn màu muôn vẻ. Từ đỉnh núi cao bốn ngàn hai trăm mét nh́n xuống, biển xanh bát ngát một màu.

Bermuda là một trong các quần đảo nằm ở phía tây Đại Tây Dương, cách lục địa Bắc Mỹ hơn chín trăm km, gồm một trăm bốn mươi lăm đảo, và rất nhiều đá ngầm hợp thành. Quần đảo này có dạng như cần cẩu, diện tích là năm mươi ba km2, với khoảng hai mươi đảo có cư dân.

Ở bảy đảo lớn có các con đường và cầu trên đê nối liền các đảo. Đảo có hơn năm mươi ngàn người với 60% là người da đen.

Năm 1503 thực dân Tây Ban Nha, dẫn đầu là Huan Bermuda, là người da trắng đầu tiên đến đảo và quần đảo được mang tên ông.

Đến năm 1609 Quaozri Samos người Anh cập bến đảo này. Do đó quần đảo được đổi tên thành Samosaite.

Từ năm 1612 thực dân Anh đến đây buôn nô lệ da đen.

Từ 1864 quần đảo chính thức trở thành thuộc địa của Anh.

Năm 1968 thực hiện tự trị nội bộ.

Do đảo nằm giữa đường hàng hải, đường hàng không giữa Tây Âu và Bắc Mỹ, gần Mỹ và Canada nên trở thành điểm du lịch nổi tiếng trên toàn thế giới.

Từ thập niên 1970 đến nay, mỗi năm Bermuda đón khoảng năm trăm ngàn đến sáu trăm ngàn du khách.

Quần đảo tuyệt vời này lại nằm giữa vùng biển tam giác, phía nam bán đảo Florida trên đảo Puerto Rico. Rất nhiều tàu thuyền và máy bay đă mất tích tại đây khiến người ta kinh hăi.

Ngày 5-12-1945, khí trời mát mẻ mây tạnh. Năm chiếc máy bay của không quân Mỹ, đang bay thành hàng trên không phận vùng biển này, đột nhiên mất dấu vết.

Mặt đất mất liên lạc với đội bay, liền phái hai chiếc máy bay đến cứu hộ. Một trong hai chiếc này cũng mất tích.

Ngày 8-4-1952 tàu chở hàng Laifudan của Nhật chở đầy lúa mạch, đang chạy trên khu vực này cũng đột ngột mất tích.

Năm 1997 một tàu thủy hạng trung đi vào vùng này. Tàu như bị mê hoặc, hoàn toàn mất định hướng rồi lật xuống biển. Hơn ba trăm người trên tàu đều thiệt mạng.

Điều khó hiểu là vào năm 1970 máy bay chở khách cỡ lớn của Mỹ, lúc đi qua vùng biển này đột nhiên mất liên lạc với đài chỉ huy của sân bay. Máy bay biến mất trên màn h́nh radar theo dơi trong mười phút, sau đó lại hiện ra và đáp xuống.

Tất cả các đồng hồ trên máy bay đều chạy chậm mười phút so với trái đất. Theo thống kê, từ đầu thế kỷ hai mươi đến nay, có ba mươi máy bay, một trăm tàu và khoảng một ngàn người, đă biến mất tại đây, xác cũng không t́m thấy. V́ vậy người ta gọi nơi đây là Tam giác quỷ.

Rất nhiều nhà khoa học hàng hải đă nghiên cứu, nhưng chưa t́m ra nguyên nhân của những thảm họa tại vùng biển Bermuda.

Tuy nhiên một số giả thiết rất có sức thuyết phục. Có nhà khoa học nhận định, ma quỷ ở đây là sóng âm thứ, có thể truyền đi rất xa.

Con người không nghe được nhưng có thể quan sát được sóng âm thứ hơn 180 dm. Loại sóng âm này không chỉ có hại cho khí quản mà c̣n dẫn đến rối loạn tâm lư, sau cùng là cái chết.

V́ vậy có thể gọi đây là kiểu giết người không thấy máu. Nếu như tần số rung của sóng âm thứ thấp hơn mười sáu lần mỗi giây, sức phá hoại của nó sẽ rất lớn, có thể làm găy thân thuyền, cột buồm, máy bay, khiến con người không thể chịu đựng nổi và không thoát nổi cái chết.

Đối với vùng biển tam giác, biên giới không phải là đất liền, mà là sự kết hợp của ḍng nước ngược chiều kim đồng hồ, của những ḍng chảy ở Đại Tây Dương.

Do động đất và núi lửa xảy ra dưới đáy biển, khiến biển sinh ra độ rung tần số thấp. Ḍng xoáy của nước cũng tạo ra sóng âm thứ.

Sóng âm thứ được truyền trong nước với tốc độ sáu ngàn km một giờ, cao hơn trong không khí. Do đó dù biển lặng sóng yên, nhưng gần mặt nước biển có băo. Tàu thuyền đột ngột bị sóng âm thứ tấn công, dẫn đến tai nạn.

Những xác tàu thuyền và máy bay bị tai nạn đó sẽ đi về đâu? Theo phân tích của các nhà khoa học, chúng có thể bị cuốn xuống đáy biển sâu thẳm của Đại Tây Dương.

Một số nhà khoa học khác phát hiện, vùng biển tam giác có một toà Kim tự tháp lớn, cạnh đáy dài ba trăm mét, cao hai trăm mét. Họ khảo sát nhiều lần và phát hiện Kim tự tháp này có những lỗ to.

Nước biển tràn qua đó với tốc độ rất lớn. Sóng biển vỗ dồn dập, mặt biển có màn sương dày đặc. Tàu thuyền qua lại nơi đây có thể bị cuốn xuống đáy.

Đây chỉ là những giả thiết. Hy vọng sẽ có ngày sự phát triển của khoa học kỹ thuật, sẽ khám phá ra điều bí ẩn này.




                                                                    ST















Quay trở về đầu Xem hiendde's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi hiendde
 
hiendde
Hội Viên
Hội Viên
Biểu tượng

Đă tham gia: 02 May 2010
Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 2589
Msg 811 of 1439: Đă gửi: 29 May 2010 lúc 11:15pm | Đă lưu IP Trích dẫn hiendde



LINH HỒN BẤT TỬ


VÀI LỜI VỀ TIỂU SỬ ÔNG WILLIAM CROOKES


Ông William Crookes sanh năm 1832 và mất năm 1919, một nhà vật lư học trứ danh của nước Anh, nổi tiếng khắp hoàn cầu. Ông có chân trong hàn lâm viện hoàng gia.

Ông t́m ra được một loại kim mới gọi là Thallium. Ông chế ra được một thứ ống gọi là ống Crookes, trong đó một luồng điện chạy qua một thứ khí, th́ sinh ra những ánh sáng đặc biệt...

THÂN THỂ CÔ ĐỒNG MISS FLORENCE COOK

Cô đồng cho hồn ma Katie King mượn xác, tên Miss Florence. Thân sinh cô có chân trong hội tâm linh học tại Dalston. Trong bức thơ của cô gởi cho ông Harrions tháng năm 1872 cô nói như vầy:

- Năm nay tôi mười sáu tuổi, lúc c̣n nhỏ tôi đă thấy hồn ma. Tôi nghe họ nói chuyện, và cũng chuyện văn với họ, nhưng tôi không dám tỏ cho cha mẹ tôi biết, v́ sợ người ta biếm nhẻ.

Một bữa kia, tôi xin phép mẹ tôi đến dự buổi cầu đồng. Ghế tôi đang ngồi bỗng nhấc lên tới trần nhà và đi dạo trong pḥng, trên đầu những người có mặt tại đây. Sau rốt, chiếc ghế lại từ từ hạ xuống trên một cái bàn. Từ đó, tôi khiếp đảm không dám đi dự cuộc chiêu hồn nào khác.

Nhưng nhà cô đồng Cook bị thiệt hại rất nhiều; khi không hai cái ghế và một cái bàn găy ngang, nhiều vật liệng ngay vô đầu cô Cook, mấy cái ghế bay bổng lên trời, rồi đi chung quanh pḥng. Cả nhà đang dùng bữa, th́nh ĺnh cái bàn bị giở lên dữ dội.

Thét quá, cha mẹ cô buộc ḷng phải cho cô dở xác. Các hiện tượng đều chấm dứt. Người ta chiêu hồn tại nhà cô Cook. Một hồn ma nhập vô xưng là Katie King và hứa d́u dắt cô. Từ đó cô đồng và hồn ma càng ngày càng thân mật.

CÔ KATIE KING HIỆN H̀NH

Cô Katie King hiện h́nh lần đầu tiên ngày 22-4-1872, nhưng có một phần trên thân ḿnh cô thôi. Mặt và hai tay lộ ra, không có đầu, tóc. Thấy cái miệng cười và mắt ngó không khác nào một mặt nạ linh động.

Muốn thấy phải đốt diêm quẹt lên. Theo lời của cô Katie King bảo, người ta mới làm một cái đèn bằng chai đựng dầu có chất lân tinh. Nhờ chất lân tinh chói sáng, người ta mới thấy rơ h́nh cô Katie King.

Sau năm tháng chiêu hồn, mỗi tuần hai lần, cô Katie King mới hiện ra được nguyên h́nh mau lẹ hơn trước. Cô thay đổi tóc tai, quần áo, màu da tùy theo ư muốn của chư nhu.

LÚC BAN ĐẦU CÔ KATIE KING KHÔNG CHỊU NỔI ÁNH SÁNG

Lúc ban đầu, người ta ngạc nhiên sao cô Katie King không hiện ra giữa chỗ đèn đuốc sáng ngời? Người ta mới hỏi cô, nếu thắp đèn sáng th́ xảy ra điều chi? Dường như câu hỏi đó làm cho cô phiền lắm. Cô đáp:

- Tôi thường nói với quí bạn, tôi không chịu nổi ánh sáng ḷa. Tôi không hiểu tại sao. Nếu quí bạn không tin tôi, quí bạn hăy đốt đèn lên, sẽ thấy kết quả. Tôi cho quí bạn hay trước, nếu quí bạn thí nghiệm th́ buổi hội họp hôm nay sẽ chấm dứt tức khắc. Tôi không thể hiện ra. Quí bạn hăy chọn.

Chư nhu, những người dự kiến mới thảo luận với nhau, chung cuộc họ nhất định thí nghiệm.

Katie đứng dựa vách tường, giăng hai tay ra như thập tự giá. Người ta đốt ba cây đèn khí đá. Cái kết quả rất lạ lùng. Katie chịu đựng được một chút, kế đó họ thấy cô tiêu tan lần lần như con búp bế bằng sáp để trước ngọn lửa.

Trước hết những nét mặt phai dần, hai mắt thụt vô trong, lỗ mũi biến mất, trán rút vô đầu, tay chân ră rời, ḿnh ngă xuống như căn nhà sụp đổ, chỉ c̣n đầu nằm trên tấm thảm với một miếng nỉ trắng. Chẳng bao lâu cũng biến mất. Cuộc chiêu hồn chấm dứt ngay lúc đó.

CÂU CHUYỆN ÔNG VOLKMANN HAY LÀ CÔ ĐỒNG SUƯT CHẾT

Một đêm kia xảy ra một việc bất ngờ làm cho cô đồng suưt chết.

SAU ĐÂY LÀ LỜI TƯỜNG THUẬT CỦA HENRY DUNPHY CÓ MẶT TRONG LÚC ĐÓ.

Cô Katie King đi tới phía dưới cái pḥng. Bỗng chốc có một người lạ mặt tên Volkmann nhảy ra chụp cô Katie King, ôm ngang lưng rồi la lên:

- Quả thật là cô đồng Florence Cook đây nè.

Hai ba người chạy lại gỡ tay y ra, rồi cả bọn ấu đả với nhau. Tôi thấy trước hết tay chân của cô Katie King biến mất. Cô vùng vẫy để thoát ra như con hải báo (phoque) lội dưới nước.

Ông Volkmann ôm chặt cứng cô Katie King tưởng đâu không khi nào cô chạy vuột được, nào dè cái h́nh tiêu tan dần dần, không để lại dấu vết nào, một mảnh giẻ rách cũng không c̣n.

Lúc này cô đồng Cook giăy giụa v́ nghẹt thở. Người ta áp lại lo cấp cứu, một lúc lâu cô mới tỉnh lại.

CÔ ĐỒNG COOK CẦU CỨU VỚI ÔNG WILLIAM CROOKES

Sau khi xảy ra chuyện Volkmann, những người không hiểu về huyền bí học mạt sát cô đồng, đinh ninh rằng cô gạt gẫm thiên hạ.

Cô đau khổ quá mới t́m đến ông William Crookes, không cho cha mẹ và bạn bè cô hay biết. Cô xin ông Crookes giải oan cho cô. Cô nói:

- Ông thử nghĩ: Tôi đau ḷng đến bực nào, nếu ông ngờ tôi là một kẻ bịp bợm, nên tôi đến nhà ông, xin bà đưa quần áo nào cho tôi mặc chẳng hạn và cất quần áo của tôi đi.

Ông coi chừng tôi tới bao lâu cũng được, ông cứ thí nghiệm cách nào tùy ư ông. Tôi chỉ xin ông một điều, nếu ông thấy có một sự giả dối nào th́ ông cứ vạch trần ra cho công chúng biết.

Nhược bằng ông thấy hồn ma hiện h́nh là điều có thật và tôi vẫn là khí cụ trong tay những kẻ khuất mặt, ông cứ thẳng thắn nói lớn lên để giải oan cho tôi.

ÔNG WILLIAM CROOKES CAN THIỆP

Ông William Crookes nhận lời. Ông là một nhà khoa học, ông rất ưa khảo cứu những hiện tượng siêu h́nh, ông đă từng thí nghiệm nhiều lần và nhiều cách với đồng cốt Daniel Douglas Home.

Tôi xin nhấn mạnh chỗ nầy cho quí bạn biết, không phải lần đầu tiên mà ông William Crookes làm quen với các nhà thần linh học.

Từ đó, những cuộc chiêu hồn đều mở tại nhà ông Crookes và nhiều nơi khác, nhưng luôn luôn do ông Crookes kiểm soát.

NHỮNG SỰ THÍ NGHIỆM CỦA ÔNG WILLIAM CROOKES

Mặc dù đă quan sát nhiều lần, khi cô Katie King hiện ra, ông Willliam Crookes cũng chưa hoàn toàn tin hẳn. Ông nhất định hợp tác với một nhà bác học khác, để cho những sự chứng minh của ông không thể nào bắt bẻ được.

Ông bèn nhờ ông Warley, một nhà bác học chuyên môn về khoa điện báo, cũng là nhân viên trong hàn lâm viện hoàng gia giúp ông.


Ông Warley nảy ra một ư kiến cho một luồng điện nhẹ chạy vô ḿnh cô đồng, trong lúc Katie King hiện ra và kiểm soát những kết quả bằng một điện lưu biểu (galvanomètre máy đo cường độ) đặt phía ngoài cái pḥng của cô đồng ngồi.

Trong lúc thí nghiệm này có mặt ông Luxmoore, ông và bà Crookes, bà Cook và con gái của bà, quí ông Tapp, Harisson và Varley.

Cô đồng ngồi trên ghế dựa. Người ta cột cô như thường lệ và đặt trên tay cô một cái máy, gồm nhiều đồng tiền vàng sắp chồng lên một tờ giấy chậm, có thấm một chất hóa học.

Mấy đồng tiền vàng hàn dính với những sợi dây đồng. Như thế, những cử động ở tay cô đồng, dù nhẹ nhàng thế nào, cũng bị cây kim của điện lưu biểu ở ngoài báo động cho biết liền.

Ông Warley nói rằng:

- Trong lúc chiêu hồn, nếu một đồng tiền vàng bị đẩy lui, dù chừng hai phân đi nữa, cây kim của điện lưu biểu sẽ nhích thêm lên. Như vậy, sự giả dối của cô đồng sẽ bị bại lộ.

Nhưng kết quả như thế nào? Khi cô Katie King hiện h́nh th́ cây kim của điện lưu biểu cứ từ từ hạ xuống, v́ chất hóa học thấm trong tờ giấy chậm bay hơi đi. Như thế mới đúng với nguyên tắc.

Không có sự gian lận nào cả. Cô Katie King khác hẳn với cô đồng Cook.

Kỳ sau ông Warley vắng mặt. Ông Crookes điều khiển sự thí nghiệm. Chuyến này ông để những sợi dây đồng cột cô đồng, dài từ ghế cô ngồi cho tới cái màn mà thôi. Cô đồng không thể nào ra khỏi pḥng, dù cô muốn cũng không được.

Khi cô Katie King hiện h́nh rồi, cô từ trong pḥng đi ra phía ngoài, khỏi pḥng từ 1, 70m cho tới 2m. Không có sợi dây nào dính theo ḿnh cô, xem điện lưu biểu th́ thấy không có chi thay đổi.

Chấp thuận lời yêu cầu của ông Crookes, cô Katie King nhúng hai bàn tay vào một cái chậu đựng chất Iodure de Potassium, cây kim của điện lưu biểu không hề nhúc nhích.

Nếu quả cô đồng trá h́nh, th́ cây kim của điện lưu biểu sẽ nhích mạnh, v́ trong ḿnh của cô đồng có một sợi dây dẫn điện.

Cực âm và cực dương của một b́nh phát điện nối liền với hai cái chậu đựng thủy ngân. Điện lưu biểu và cô đồng th́ được nối vào ḍng điện. Khi cô Katie King nhúng tay vào hai chậu đó, th́ điện trở không giảm và cường độ của ḍng điện cũng không tăng.

Nhưng khi cô đồng Cook ra khỏi pḥng và nhúng tay vào thủy ngân, th́ cây kim của điện lưu biểu liền nhích qua một độ lớn. Katie King đối với ḍng điện th́ có một điện trở năm lần lớn hơn điện trở của cô đồng Cook.

BẮT MẠCH HỒN MA

Ông William Crookes nói:

- Bữa tối đó, tôi bắt mạch cô Katie King, nó nhảy đều đều bảy mươi lăm. Một chặp sau tôi cũng bắt mạch cô đồng Cook, nó lên tới chín mươi, đó là số b́nh thường.

Khi tôi kê lỗ tai trên ngực cô Katie King, th́ tôi nghe trái tim cô nhảy điều ḥa. Tôi cũng thí nghiệm với cô đồng Cook sau cuộc chiêu hồn, th́ thấy trái tim của cô đồng đập mau hơn.

Bộ phổi của Katie King cũng tốt hơn bộ phổi của cô đồng. Tối bữa đó cô đồng bị cảm, ho.

CHỤP H̀NH HỒN MA

Nhiều người cho sự hiện h́nh như thế là do ảo tưởng của chư nhu. Ông William Crookes trả lời với họ, bằng cách chụp h́nh cô Katie King với năm máy ảnh một lượt.

Mặc dù hồi tám mươi sáu năm trước, máy ảnh chưa được tinh xảo như ngày nay, ông William Crookes cũng c̣n giữ được bốn mươi bốn âm bản (négatif) để làm kỷ niệm quư báu. Ông nói:

- Có vài cái xấu, có vài cái không tốt cũng không xấu, c̣n mấy cái khác th́ tốt lắm. Một cái h́nh mà tôi quư hơn hết, là tấm tôi chụp chung với Katie King, tôi đứng một bên nàng.

Ông Crookes nói tiếp:

- Cô Katie King để chân trên mặt ván. Tôi cho cô Cook ăn mặc giống như cô Katie King. Chúng tôi đứng chung nhau và được chụp với những máy ảnh, để một cách với nhau như kỳ thí nghiệm trước và cũng dùng một thứ ánh sáng.

Khi tôi để hai tấm ảnh chồng lên, th́ hai cái h́nh của tôi đều bằng nhau, c̣n h́nh cô Katie King cao hơn cô Cook nữa cái đầu. Gương mặt và vóc vạc cô Katie King lớn hơn cô đồng Cook, h́nh của hai người có nhiều điểm không giống nhau.

ÔNG WILLIAM CROOKES CẶP TAY CÔ KATIE KING

Ông William Crookes nói:

- Nghĩ rằng người đứng gần tôi, nếu không phải hồn ma, th́ cũng là một người đàn bà. Tôi bèn xin phép cô Katie King cho tôi cặp tay cô, để chắc chắn sự quan sát của tôi không sai lầm.

Cô Katie King vui ḷng nhận lời. Tôi hành động với tư cách một người có giáo dục đứng đắn. Tôi chứng thật cô Katie King là một người thật, cũng tóc tai, xương thịt như cô đồng Cook.

ÔNG WILLIAM VÔ PH̉NG ĐỂ XEM XÉT CÔ ĐỒNG

Ông nói:

- Tôi vô pḥng cẩn thận, v́ trong đó tối thui. Tôi ṃ kiếm cô đồng th́ gặp cô ngồi chồm hổm trên ván. Tôi quỳ xuống, để cho gió vô cây đèn nó phực cháy lên, tôi thấy cô đồng mặc áo nhung đen như lúc bắt đầu chiêu hồn. Dường như cô mê man. Cô không nhúc nhích khi tôi cầm tay cô và đưa đèn gần mặt cô, nhưng cô thở điều ḥa.

Giở đèn lên cao, tôi bèn nh́n chung quanh, tôi thấy cô Katie King đứng khít bên cô đồng. Cô mặc đồ trắng dài phất phơ in như lúc cô hiện ra khi năy. Tôi cầm tay cô Cook, tôi quỳ xuống nữa, đưa cây đèn lên xuống, để chói sáng trọn vẹn mặt cô Katie King.

Như thế, mới tin chắc rằng tôi thấy rơ mặt cô Katie King, người mà tôi mới cặp tay vài phút trước đây, chớ không phải một cái óc bịnh hoạn thấy bóng ma. Cô Katie King không nói mà gật đầu tỏ dấu nhận biết.

Ba lần khác nhau, tôi xem xét kỹ lưỡng cô đồng để chắc chắn tay mà tôi đang cầm đây, quả thật là tay của một cô gái c̣n sống và ba lần tôi day cây đèn qua phía cô Katie King đứng, hết sức chú ư vào sự quan sát cho đến khi tôi không c̣n ngờ vực nữa.

Quả thật cô Katie King đứng trước mặt tôi đây. Bỗng chút cô Cook cựa ḿnh, cô Katie King ra dấu cho tôi đi. Tôi bèn bước lại một góc trong pḥng, không thấy cô Katie King nữa. Tôi chờ khi cô đồng tỉnh dậy và chư nhu cầm đèn bước vô pḥng, mới ra ngoài.

Ông Crookes xin Katie King nhúng mười đầu ngón tay vô chất Anilline với ông. Mấy đầu ngón tay của cô không dính chi cả, c̣n những đầu ngón tay của ông Crookes đến mấy tuần lễ sau cũng chưa phai màu.


CÂN CÔ ĐỒNG

Ông Crookes có chế một cái cân đặc biệt có máy ghi. Lúc b́nh thường cô đồng Cook cân nặng tám mươi livres, tức là hơn ba mươi sáu kư một chút.

Người ta để cô đồng trên cân. Khi cô Katie King hiện ra, người ta xem máy ghi, thấy cô đồng nặng gần bốn mươi livres mà thôi, tức là không tới mười tám kư. Cô đồng mất phân nửa sức nặng.

LỜI CHỨNG THẬT CỦA ÔNG WILLIAM CROOKES

- Mới đây tôi thấy rơ cô Katie King, khi nàng hiện ra dưới ánh sáng đèn điện. Các ngài đă thấy sự hiện h́nh tiến bộ, từ lúc người ta chỉ thấy một phần mặt cô Katie King và phải đốt diêm quẹt lên mới thấy được.

Bây giờ tôi có thể thêm vài điều trong bài tôi đă viết ra, nói về sự sai biệt giữa cô đồng và Katie King. Tôi dám quả quyết cô đồng và Katie King là hai cá nhân khác nhau, ít nữa là về thân thể.

Nhiều điểm nhỏ ở trên mặt cô Cook không có trên mặt cô Katie King. Tóc cô Cook th́ đen huyền, c̣n tóc của cô Katie King th́ hung hung đỏ rất đẹp. Tóc nầy cô Katie King cho phép tôi cắt ở chính giữa gióc bín của cô. Chính tay tôi lấy ngay trên đầu cô và hiện giờ nó ở trước mặt tôi. Tôi đă rờ trên đầu cô để xem quả thật có phải là tóc mọc hay không.

Hôm chiêu hồn tại nhà tôi, tôi thấy cô Katie king cao hơn cô đồng 1, 4 tấc. Tối hôm qua cô Katie King đi chân không, chẳng nhón gót, cô cao hơn cô đồng 1 tấc. Cổ của cô Katie King rờ tới rất mịn màng, c̣n cổ của cô đồng có cái thẹo và da hơi sần.

Cô Katie King không xỏ lỗ tai, c̣n cô đồng đeo bông. Nước da của cô Katie King th́ trắng, c̣n nước da của cô đồng th́ sậm. Mấy ngón tay của cô Katie King th́ dài hơn mấy ngón tay của cô Cook, gương mặt cũng lớn hơn. Điệu bộ và ngôn ngữ của hai người cũng không giống nhau.

Sợ trí nhớ của tôi lâu ngày phai lợt, tôi mới nhờ một người bạn thân có tài tốc kư ghi chép tất cả những sự quan sát của tôi ở trong pḥng và điều cần thiết hơn hết là những cảm giác đầu tiên.

LỜI CHỨNG NHẬN CỦA BÁC SĨ GULLY

Cuộc chiêu hồn tối bữa 28-11-1873 tại nhà ông Luxmoore. Chuyến nầy cô Katie King hiện nguyên h́nh, mặc áo dài trắng và phất phơ hơn mọi khi. Cánh tay áo phủ xuống tới cườm tay, thắt ngang lại. Đầu và mặt choàng một cái khăn mỏng trong ngần làm tăng thêm vẻ đẹp đẽ và thanh cao của cô, không có danh từ nào để miêu tả cho đúng.

Cô Katie King thùy mị, dung nhan kiều diễm cho đến đỗi các người có mặt buổi đó đều phải trầm trồ khen ngợi. Nhà văn hào Pháp Anatole France cũng có nói và đưa ra những bằng cớ để chứng minh ông William Crookes say đắm cô Katie King.

Katie King đi đi lại lại chính giữa chư nhu, trong lúc đó cô đồng bị trói ở trên ghế trong buồng tối. Người ta chất vấn cô, song rất tiếc toàn là những câu hỏi riêng tư, làm cho cô phải lặp đi lặp lại măi câu nầy:

- Quư vị hăy hỏi tôi những câu có ư nghĩa chín chắn.

Phần đông chư nhu ưa giễu cợt với cô hơn là làm theo ư cô muốn. Tôi mới hỏi cô:

- Cô có thể nào chỉ cho chúng tôi biết cô dùng những lực ǵ để hiện h́nh ra hoặc làm cho nó tan ră chăng?

Cô đáp:

- Không thể nói được.

- Có phải là điển khí không hay một lực ǵ tương tợ?

- Không, người ta nói sai, không phải điển khí. Cô nói thêm, ấy là sức mạnh của ư chí đúng hơn. Kỳ thật, ư chí là căn bản của quyền năng tôi dùng.

- Sau khi cô biến mất, cô đi đâu?

- Tôi nhập vô ḿnh cô đồng để trả lại sinh lực mà tôi đă lấy của cô. Khi tôi mượn sức mạnh của cô th́ cô kiệt sức. Nếu có vị nào ôm ngang lưng cô để giở lên, cô sẽ chết tức tốc.

Đó là điều ông Volkmann đă lầm lỗi, suưt làm thiệt mạng cô đồng. Tôi không có nhập một với cô đồng hay hiện h́nh ra ngoài thân cô một cách dễ dàng, nhưng các ngài nên hiểu: Tôi không phải là cô đồng, cũng không phải là thể vía của cô. Luôn luôn tôi vẫn là tôi.

Bác sĩ Gully nói tiếp:

- Tôi tưởng người ta có thể nhờ cô cho biết những sự bí mật bên kia cửa tử, nhưng luôn luôn chư nhu thích trêu ghẹo. Họ ca tụng cô Katie King, rốt lại buổi chiêu hồn là một cuộc nói chuyện riêng tư không ích lợi ǵ cả. Tôi rất bất măn về sự lôi thôi ấy. Tôi muốn hỏi những vấn đề mà các nhà thần linh học chân chính rất thích nghe giải quyết.

LỜI CHỨNG NHẬN CỦA BÁC SĨ SEXTON

Cuộc chiêu hồn tối bữa 25-9-1873.

Đă mười lăm năm rồi, bác sĩ Sexton là kẻ thù nghịch không đội trời chung với phái thần linh học. Ông được phép đến dự các cuộc chiêu hồn và rốt cuộc ông cũng phải nh́n nhận rằng hồn ma hiện h́nh là việc có thật.

Ông nói rằng:

- Sau những cuộc đề pḥng thường lệ, như xem xét cả góc kẹt, hốc, niêm phong cửa nẻo, người ta cột cô đồng vào ghế để làm vừa ḷng những người ngờ vực.

Mở đầu, người ta ca hát như mọi lần. Ánh sáng hạ bớt xuống, song đủ thấy những việc xảy ra trong pḥng.

Bỗng chút màn rẽ ra, Katie King hiện h́nh trọn vẹn, mặc toàn đồ trắng, mọi người đều thấy nàng, Katie King yêu cầu tôi chất vấn cô. Tôi liền hỏi cô trong nửa giờ.

Những câu hỏi của tôi thuộc về triết học. Tôi muốn biết do những luật và những điều kiện nào mà hồn ma hiện h́nh ra được. Dám chắc một người trẻ tuổi như cô đồng không thể nào trả lời nổi.

Katie ra khỏi pḥng nhiều lần và đi qua lại giữa chúng tôi. Cô chỉ cho chúng tôi xem cô đi chân không. Cô dậm chân để cho chúng tôi biết cô không nhón gót. Chi tiết nầy rất quan trọng, v́ trong buổi chiêu hồn nầy, Katie cao hơn cô đồng bốn phân.

Katie đi ngang qua pḥng, lại gần tôi, rờ đầu tôi và dang ra xa liền. Tới khi gần măn cuộc, Katie xin tôi đi xem cô đồng c̣n bị cột ở ghế hay không? Ông Luxmoore mở cửa ra rồi nói:

- Cô c̣n đó, nằm trong góc bên kia.

Ông Luxmoore đóng cửa lại. Tôi đi vô pḥng, thấy cô đồng Cook nằm trên ghế ngủ mê man, mấy gút dây trói cô và khăn c̣n y nguyên. Cuộc chiêu hồn c̣n kéo dài một giờ nữa.

Katie viết nhiều bức thơ ngắn. Có một bức thơ riêng cho tôi như vầy:

- Bác sĩ Sexton thân mến của tôi. Tôi rất hài ḷng về mấy câu hỏi của ông. Chúc ông vạn hạnh.

Kư tên

Annie Morgan

Cô Katie King quả quyết rằng, lúc c̣n sanh tiền, cô ở Ấn Độ, tên thật là Owen Morgan.

LỜI CHỨNG THẬT CỦA ÔNG GEORGES TAPP

Ngoài hai bác sĩ Gully và Sexton, mấy vị kia không được đứng đắn. Có một ông tên Georges Tapp giễu cợt lả lơi với cô, tức th́ bị cổ thoi một thoi ngay ngực. Bị đánh th́nh ĺnh đau quá, ông Georges Tapp liền chụp cườm tay mặt của cô. Ông nói:

- Cườm tay của cô bị tôi nắm chặt, nó xẹp xuống như một miếng giấy mỏng, mấy ngón tay của tôi đụng nhau. Cánh tay tiêu mất. Tôi buông tay ra và rất hối hận, v́ quên mất những điều kiện của chúng tôi đă giao kết. Tôi rất lo sợ cô đồng bị hại, v́ sự bất cẩn của tôi.

Katie an ủi tôi. Cô nói:

- Không sao, việc làm của ông vô ư thức, tôi không để có hại đến sức khỏe của cô đồng.

LỜI CHỨNG NHẬN CỦA ÔNG HOÀNG SAYN WITTGENSTEIN

Ông hoàng Sayn Wittgenstein, hộ vệ quân của Nga hoàng, là một nhà thần linh học có tiếng tăm, đă có dịp thấy cô Katie King nhiều lần và quan sát cô rất kỹ lưỡng, luôn luôn với óc phê b́nh. Dưới đây là đoạn rất quan trọng trong lời chứng nhận của ông:

- Nàng đẹp hơn h́nh chụp cả ngàn lần. Trước mắt tôi hiện ra một người đàn bà c̣n trẻ, xinh đẹp lạ thường, yểu nhiễu và đầy vẻ phong lưu. Đầu choàng khăn mỏng trắng phủ lên những cuộn tóc hung hung đỏ, áo dài trắng phết gót, hai cườm tay mảnh mai, trắng nỏn thấy tới cùi chỏ.

Cổ tay, cổ chân xinh xắn. Bàn tay hơi to, ngón tay mũi viết dài, đầu ngón tay màu hường, gương mặt tṛn hơn là dài, hơi mét mét, miệng cười chúm chím, răng rất đẹp, mũi quặm. Tôi lạnh lùng ngắm h́nh dung nàng, phân tách từ chút, ấy là một người sống, khăn choàng cũng bằng vải thật.

Khi quan sát kỹ lưỡng hơn nữa, tôi thấy chỉ có con mắt làm cho người ta biết nàng là hồn ma. Nó đẹp thật, nhưng có ṃi hung hăng, ngó chăm bẳm và lạnh lùng. Mặc dù như thế, miệng nàng vẫn cười chúm chím. Nàng muốn nói:

- Tôi rất sung sướng sống lại một lúc với người thế .

Hai lần tôi xin nàng cho xem chân của nàng. Nàng vén áo lên, lộ gót chân ra; tôi nài nỉ nàng cho xem tới mắt cá. Chân nàng mịn màng như chân của một pho tượng đời xưa, trắng, uốn cong, mập mạp, đẹp đẽ, mấy ngón chân nhỏ rất xinh xắn.

Nhưng bàn chân cử động như một cái máy, không có vẻ thật của người sống. Katie cười, giễu cợt với mọi người, ra bộ tịch như người đàn bà phương đông, ngón và cườm tay dịu oặt.

Nàng viết cho tôi mấy hàng nầy:

- Tôi hứa sẽ đến nước Đức, tôi sẽ gặp lại ông một ngày gần đây. Tôi không quên lời hứa của tôi.

Chào thân ái

Annie Morgan

Tôi viết cho Katie một cái thơ gắn khằn kỹ lưỡng. Tôi mượn cô đồng Cook để thơ đó trên bàn cô trong lúc ban đêm, kế bên một tờ giấy trắng và những cây viết ch́. Ông William Crookes cũng dự vào cuộc thí nghiệm nầy.

Ông lấy thơ của tôi bỏ vô một bao khác gắn khằn và đóng dấu nhiều chỗ để chắc rằng, không thể nào đọc lá thơ đó được mà không đập bể khằn ra. Trong dịp này cô Katie dùng thần nhăn. Nàng gởi trả thơ đó lại cho tôi, tôi xem th́ những dấu của ông William Crookes và của tôi vẫn c̣n y nguyên.

Nàng lấy một tờ giấy khác chép trọn lá thơ của tôi ra từng chữ, không lầm lộn và thiếu sót một nét nào. Dưới chữ tái bút, nàng viết:

- Này bạn thân mến, tôi chép lại thơ của bạn để chứng tỏ quả thật tôi đă đọc nó. Nếu có những chỗ lầm lạc, xin nhờ ḷng tốt của bạn tha thứ. Từ đó đến giờ, tôi chưa từng làm một việc như thế.

Annie Morgan hay là Katie King

LỜI CHỨNG NHẬN CỦA NHÀ BÁC HỌC NGA AKSAKOP

Nay 1873, ông William Crookes cho đăng báo những bài viết về Katie King. Sau khi ông mời các bác học đến chứng kiến, yêu cầu nhà bác học Nga Aksakop đến kiểm soát những sự thí nghiệm của ông.

Ông Aksakop nói rằng:

- Căn pḥng nhờ một cái đèn để phía sau một quyển sách rọi sáng. Chưa đầy mười lăm phút, màn vén lên lẹ làng. Một h́nh người đứng sau tấm màn hiện ra, mặc toàn đồ trắng, đầu choàng một khăn mỏng trắng, để lộ ra hai cánh tay, ấy là Katie King.

Tay mặt cô cầm một vật đưa cho ông Luxmoore và nói:

- Xin biếu ông Aksakop tất cả.

Cô cho tôi một hủ mứt, mấy vị có mặt tại đó đều bật cười lên. Như các ông đă thấy sự gặp gỡ đầu tiên của chúng tôi, không có chi gọi là thần bí. Tôi tọc mạch hỏi cô:

- Hủ mứt ở đâu vậy?

Cô đáp:

- Lấy ở dưới nhà bếp.

Trọn buổi này, cô chuyện văn với chư nhu, giọng nói nhỏ xíu, cô luôn luôn lặp lại:

- Xin quư vị hăy hỏi cho có ư nghĩa.

Tôi mới hỏi:

- Cô có thể chỉ cô đồng cho tôi xem chăng?

Cô đáp:

- Được. Ông hăy đi cho mau và xem liền.

Tức th́ tôi vén màn lên, lúc ấy tôi đứng cách đó năm bước, cô Katie King biến mất. Trước mặt tôi, ở trong góc tối, tôi thấy cô đồng vẫn ngồi trên ghế. Cô mặc áo lụa đen, nên tôi không thấy rơ cô. Khi tôi trở về chỗ ngồi, Katie King hiện ra dựa bên màn và hỏi:

- Ông thấy rơ không?

Tôi trả lời:

- Không rơ lắm, sau bức màn th́ tối.

Cô bảo:

- Vậy ông hăy cầm đèn đi cho mau.

Tôi liền cầm đèn bước vô. Katie King mất dạng. Tôi thấy cô đồng ngồi trên ghế ngủ ngon lành, hai bàn tay bị cột ra đàng sau lưng, ánh sáng của đèn làm cô thức dậy. Cô rên, rán mở mắt.

Một cuộc căi vă xảy ra giữa Katie King và cô đồng. Cô đồng muốn thức dậy luôn, c̣n Katie King muốn cô ngủ nữa. Thành thử, cuộc chiêu hồn phải ngưng ngay lúc đó.

CÔ KATIE KING TỪ   BIỆT

Khi hiện h́nh ra lần đầu tiên ngày 22-4-1872, Katie King có báo trước:

- Tôi ở với quí bạn có ba năm mà thôi.

Cuộc chiêu hồn lần chót là đêm 21-5-1874 tại thư viện của ông William Crookes; lúc 7 giờ 23 phút, ông Crookes dắt cô đồng Cook vô pḥng tối để cô nằm dưới đất, đầu kê gối.

Đúng 7 giờ 28 phút Katie King hiện ra và 7 giờ 30 cô ra khỏi màn. Cô mặc đồ trắng, áo tay cụt, tóc quăn màu hung hung đỏ xoă xuống, mặt choàng khăn mỏng.

Cô đồng mặc áo nỉ xanh dợt. Từ đầu tới cuối, màn vén lên, tất cả mọi người đều thấy cô đồng nằm ngủ, mặt che khăn đỏ để cản ánh đèn sáng trưng.

Katie King đứng trước mặt anh em và cho biết rằng cô sắp từ biệt vĩnh viễn. Ông Crookes và Tapp, mỗi người tặng cô một bó hoa. Cô nhận lănh, tháo ra và phân phát cho mỗi người một cái bông.

Cô xin mấy anh em xúm lại ngồi gần cô, viết vài bức thơ từ giă các bạn thân, nhất là cô đồng, rồi kư tên Annie Morgan; cô lấy kéo hớt một mớ tóc của cô chia cho mỗi người.

Cô cặp tay ông Crookes đi dạo chung quanh pḥng, bắt tay từ người; cô ngồi lại, lấy kéo cắt khăn choàng và áo của cô nhiều chỗ và phát cho chư nhu. Khi thấy áo cô lủng lỗ lớn quá, chư nhu mới hỏi:

- Có thể nào cô làm cho cái áo lành lẽ lại như mấy lần trước không?

Lúc đó cô ngồi chính giữa ông Crookes và Tapp. Cô nắm cái áo, giũ một cái th́ mấy chỗ lũng lỗ đều lành trơn. Cô cho những người ngồi gần rờ xem, không thấy dấu vết chi cả.

Xong rồi cô từ giă mỗi người, lời nói rất dễ thương, chư nhu đồng cảm ơn cô trót ba năm nay đă cho tất cả thấy phép huyền diệu về sự hiện h́nh.

Một lần nữa, cô ngó mọi người với vẻ yêu thương, rồi gương mặt buồn buồn, cô bỏ màn xuống.

Người ta nghe cô gọi cô đồng thức dậy. Cô đồng khóc và xin cô ở lại một thời gian nữa. Cô nói:

- Em ơi! Điều đó không thể nào được, sứ mạng của chị tới đây đă chấm dứt. Cầu xin Thượng Đế pḥ hộ em.

Chư nhu nghe cô hôn cô đồng để từ giă. Cô Katie King đă trở về với thế giới vô h́nh và không bao giờ hiện ra nữa.

Tới năm 1943, ông Leymarie chủ nhà sách thần linh học Leymarie, số 42 đường St. Jacques Paris, c̣n giữ một mớ tóc và một mảnh áo của Katie King và ông để trưng bày trong tủ kiếng, nhưng bây giờ đây không rơ những di tích đó c̣n hay không?



                                                                                 













Quay trở về đầu Xem hiendde's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi hiendde
 
hiendde
Hội Viên
Hội Viên
Biểu tượng

Đă tham gia: 02 May 2010
Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 2589
Msg 812 of 1439: Đă gửi: 29 May 2010 lúc 11:17pm | Đă lưu IP Trích dẫn hiendde



LINH HỒN BẤT TỬ (Tiếp Theo)


CHUYỆN HỒN MA CÔ KATIE KING VÀ


NHÀ BÁC HỌC ANH WILLIAM CROOKES.


1. Cô Katie King là người nước nào?

2. Cô Katie King ở đâu hiện ra?

3. Tại sao cô Katie King hiện ra, c̣n những người khác không hiện hồn về thăm vợ con, gia quyến?

4. Tại sao cô Katie King không chịu ánh sáng?

5. Cô Katie King không giải thích phương pháp hiện h́nh.

6. Tại sao lúc cô Katie King hiện ra, cô đồng Cook mất hết phân nửa sức nặng?

7. Tại sao cô Katie King nói: Tôi không phải là cô đồng, cũng không phải là thể vía của cô, luôn luôn tôi vẫn là tôi?

8. Kỷ niệm của cô Katie King để lại cho chư nhu.

9. Sứ mạng của cô là ǵ?


1. CÔ KATIE KING LÀ NGƯỜI THẾ NÀO?

Theo bài diễn văn của ông P. Laflèche đọc tại hội quán Thông Thiên Học Pháp, ngày Chúa Nhựt 29-12-1929, cô Katie King nói:

- Lúc sanh tiền cô ở Ấn Độ, tên thật là Annie Owen Morgan. Cô là người đàn bà Anh, hay là Ấn lai Anh? Chẳng rơ.

Nhưng không hiểu ông G.L Brahy lấy tài liệu nào mà trong quyển «Lueurs sur l’Inconnaissable», trang 106, xuất bản tại Bruxelles kinh đô Bỉ quốc năm 1943, ông nói rằng cô Katie King, là một người đàn bà Pháp sống hồi thế kỷ XVI.

Tuy nhiên, sự hiện h́nh chứng tỏ xác thân cô Annie Owen Morgan chết, chớ cô là linh hồn, vẫn sống như chúng ta.

2. CÔ KATIE KING Ở ĐÂU HIỆN RA?

Cô ở cơi trung giới hiện ra, v́ tất cả những hồn người chết đều phải qua cơi trung giới để gội rửa ḷng phàm, trong một thời gian từ vài phút, vài giờ cho tới cả chục năm, trăm năm, tùy theo sự tiến hóa về đường tinh thần của mỗi người.

Rồi đúng ngày giờ, lên cơi thiên đàng cũng ở một thời gian, để đồng hóa những sự học hỏi và kinh nghiệm của ḿnh. Xong rồi, trở xuống trần đầu thai lại một lần nữa, để tiếp tục sự tiến hóa đă bỏ dở.

3. TẠI SAO CÔ KATIE KING HIỆN RA, C̉N NHỮNG NGƯỜI KHÁC KHÔNG HIỆN HỒN VỀ THĂM VỢ CON, GIA QUYẾN?

Có lẽ quí bạn thắc mắc và tự hỏi: Tại sai cô Katie King lại hiện ra được? C̣n những người khác sao không hiện hồn về để thăm vợ con, gia quyến?

Xin kể hai lư do chánh sau đây:

Lư do thứ nhứt: Con người chết rồi, sự liên lạc về nhân quả gia đ́nh đă chấm dứt. Khi qua cơi trung giới, có những thiên thần hoặc vị pḥ trợ vô h́nh đến chỉ bảo cách sanh hoạt tại cơi nầy. Nó khác hẳn đời sống hồng trần.

Người chết ở trong thể vía và dùng nó như ta dùng xác thân lúc c̣n sanh tiền.

Thể vía không cần dùng thực phẩm làm bằng vật chất trần gian, nên con người không biết đói, khát, mà cũng không ngủ. Cứ thức măi, không biết mệt mỏi, không có triệu chứng già nua.

Ở cơi trung giới không có ngày đêm, chất khí làm cơi này sáng rỡ như các v́ sao. Con người không cần hàng vải để may y phục, v́ y phục do tư tưởng hóa ra. Không có nắng lửa, lạnh đồng như ở thế gian.

Con người muốn tới viếng chỗ nào, thấy tới chỗ đó liền, đi mau như chớp nhoáng.

Con người muốn học hỏi môn nào, có người sẵn sàng dạy. Những môn học đều đầy đủ hơn ở cơi trần nhiều lắm. Nhưng tiếc thay, trừ ra một số rất ít những người siêng năng lo mở mang trí thức.

Th́ hầu hết những người c̣n lại, v́ khỏi bận ḷng lo làm lụng như lúc c̣n sống mới có đủ ăn, đủ mặc và cũng v́ những sự vui ở trên cơi nầy gắp trăm lần hơn ở thế, nên hồn ma mới ham vui chơi, thong thả, hơn là học hỏi những điều mới mẻ, hữu ích cho sự tiến hóa sau này.

Tại cơi trung giới, hồn ma c̣n dùng tiếng mẹ đẻ, người Anh nói tiếng Anh, người Pháp nói tiếng Pháp, người Việt nói tiếng Việt và những người cùng một nước thường ở chung hay ở gần nhau.

V́ thế, lúc c̣n sanh tiền, biết nhiều thứ tiếng chừng nào, khi lên cơi trung giới giao thiệp dễ dàng với những người nước khác chừng nấy.

Nói tóm lại, người mới chết lên cơi trung giới thấy tư bề lạ hoắc. Dưới chân không có đất cát mà đi đứng được, không té. Phải học tập cho quen nếp sống ở cơi này.

V́ mấy lẽ trên đây mà người chết, ngoại trừ vài trường hợp đặc biệt, không bao giờ muốn trở lại cơi trần mang xác phàm nặng trĩu này, chịu muôn ngàn khổ năo, không được tự do, nhẹ nhàng, thong thả, trái lại vẫn bị trói buộc đủ thứ lo âu, phiền muộn, đi đứng nhọc nhằn, đau ốm, bịnh hoạn.

Lư do thứ nh́: C̣n lư do thứ nh́ thuộc về huyền bí học.

Có ba cách hiện h́nh:

1. Làm cho thể vía đặc lại. Thể vía giống hệt con người như lúc c̣n sanh tiền.

2. Lấy bốn chất dĩ thái hồng trần làm một xác giả.

3. Lấy chất dĩ thái trong thể phách của đồng cốt làm đặc lại thành h́nh người.

Ba cách nầy phải học với một vị thiên thần, hoặc một vị cao đồ của Chơn Sư, hay một nhà huyền bí học ở cơi trung giới, ở bên chánh đạo hay tà đạo.

Cô Katie King dùng trường hợp thứ ba.

Thế th́ sự hiện h́nh đâu phải là một việc dễ dàng như ta tưởng. Nó thuộc về trường hợp đặc biệt, lâu lâu mới xảy ra một đôi lần.

4. TẠI SAO CÔ KATIE KING KHÔNG CHỊU ÁNH SÁNG?

Thường muốn hiện h́nh, phải chờ đến lúc chiều tối, ban đêm hay lúc sớm mai mặt trời chưa mọc, v́ h́nh giả không chịu nổi ánh sáng mặt trời hay ánh sáng của ngọn đèn. Nên biết ánh sáng là một cách rung động rất mạnh, làm cho h́nh giả mau tan ră.

V́ thế khi chư nhu đốt ba ngọn đèn khí đá lên, thân h́nh cô Katie King tiêu tan như một búp bế bằng sáp để trước ḷ lửa.

Nhưng lần lần cô học được phương pháp giữ thân h́nh được bền lâu hơn, không c̣n sợ ánh sáng nữa.

Hiểu được lư do trên đây mới biết tại sao ma chỉ hiện ra ban đêm hay trong bóng tối, chớ ban ngày đèn đuốc sáng trưng không thể thấy bóng dáng người chết.

Dù hồn ma học được phép hiện ra ban ngày đi nữa th́ cũng nội trong một, hai giờ là lâu lắm, rồi biến mất liền.

5. CÔ KATIE KING KHÔNG GIẢI THÍCH PHƯƠNG PHÁP HIỆN H̀NH

Khi bác sĩ Gully xin cô chỉ cho chư nhu biết cô dùng những lực ǵ để hiện h́nh, làm cho nó tan ră, cô trả lời:

- Không thể nói được, v́ người học đạo không được phép tiết lộ phương pháp bí truyền.

Cô nói:

- Không phải là điều khí, ấy là sức mạnh của ư chí. Ư chí là căn bản quyền năng của tôi.

Đúng vậy. Khi hiện h́nh, phải dùng ư chí giữ cái h́nh không cho nó tan đi. Nếu lơi một phút đồng hồ, h́nh đó sẽ tan ră liền. Đừng tưởng hiện h́nh là việc dễ làm.

Bác sĩ Gully hỏi cô:

- Sau khi cô biến mất rồi cô đi đâu?

Cô trả lời:

- Tôi nhập vô ḿnh cô đồng để trả lại sanh lực mà tôi đă lấy của cô. Khi tôi mượn sức mạnh của cô đồng, cô đồng gần kiệt sức. Nếu lúc đó có một vị nào ôm ngang lưng cô đồng nâng lên, cô sẽ chết tức tốc.

Đây là điều ông Volkmann đă lầm lỗi, suưt làm thiệt mạng cô đồng.

Trong câu trả lời của cô có hai điều phải giải:

Một là: Sanh lực là sức mạnh.

Hai là: Tại sao lúc đó ôm ngang lưng cô Katie King mà cô đồng suưt chết?

Cô Katie King không nói sau khi cô biến mất, cô trở về cơi trung giới.

Cô nói cô nhập vô ḿnh cô đồng để trả lại sanh lực mà cô đă lấy của cô đồng.

SANH LỰC LÀ G̀?

Sanh lực là một thứ lực từ mặt trời tuôn xuống để nuôi dưỡng sự sống của các loài vật. Tiếng Phạn gọi sanh lực là Prana.

Ở cơi nào cũng có sanh khí hay sanh lực. Sanh lực lưu thông trong ḿnh các loài vật, từ sắt đá, cây cỏ, cầm thú cho tới con người. Trong thực phẩm, thuốc men đều có sanh lực.

Ta không thấy sanh lực, nhưng có thể thấy những sanh khí cầu chứa đựng sanh lực.

SANH KHÍ CẦU (GLOBULES DE VITALITÉ)

Quí bạn hăy thí nghiệm điều này: Bữa nào trời tốt, lối chín hay mười giờ sớm mai, quí bạn đứng day lưng về phía mặt trời mọc, nh́n lên trên không, sẽ thấy những đốm trắng nhỏ xíu xẹt lên, xẹt xuống, xẹt qua, xẹt lại rất mau, ấy là những sanh khí cầu.

SANH KHÍ CẦU VÔ TRONG M̀NH CÁCH NÀO?

Luân xa của thể phách ở tại trái thăng (Chakra splénique) rút những sanh khí cầu vô ḿnh để nuôi dưỡng thể phách và xác thân. Sanh khí cầu cũng theo hơi thở vô ḿnh nữa.

TẠI SAO ÔNG VOLKMANN ÔM NGANG M̀NH CÔ KATIE KING MÀ CÔ ĐỒNG SUƯT CHẾT ?

Thể phách và vía đều liên quan mật thiết với xác thân của con người. Khi thể phách và vía xuất ra khỏi xác, đặc lại thành h́nh người, ta đánh thể phách hay vía chỗ nào th́ trong thân ḿnh con người có vết thương tại chỗ đó, v́ ba thể: phách, vía, xác thân đều rung động đồng bộ với nhau. Hễ động tới một trong hai thể này th́ truyền tới thể kia là xác thân.

Cô Katie King lấy phân nửa thể phách của cô đồng Cook làm cho đặc lại, rồi mới hiện ra có h́nh dạng được. Ta có thể nói:

Hồn là cô Katie King. C̣n xác là thể phách của cô Cook đặc lại.

Thể phách của cô đồng vẫn có sự liên lạc với thể xác của chính cô.

V́ vậy, khi ông Volkmann ôm chặt cô Katie King, tức là ôm chặt thể phách của cô đồng.

V́ thế cô đồng mới bị nghẹt thở.

Nếu người ta gỡ tay ông Volkmann không kịp, cô đồng Cook chết liền không phương cứu chữa. Chừng đó sẽ sanh ra vụ án mạng lớn lao và c̣n rắc rối thêm nữa.

6. TẠI SAO LÚC CÔ KATIE KING HIỆN RA TH̀ CÔ ĐỒNG COOK MẤT HẾT PHÂN NỬA SỨC NẶNG?


Người ta cân cô đồng Cook khi cô Katie King hiện ra, thấy cô đồng Cook mất phân nửa sức nặng. Tại sao vậy?

Ấy tại cô Katie King đă mượn phân nửa thể phách của cô đồng Cook, sanh lực vô ḿnh cô đồng Cook ít lắm, chất nước trong ḿnh cô đồng Cook cũng mất đi rất nhiều.

Nếu cô Katie King không trả lại phân nửa thể phách cho cô đồng Cook, th́ e cho cô đồng Cook không sống lâu.

Trong lúc cầu cơ người khuất mặt phải mượn thể phách của cánh tay đồng tử làm ra một bàn tay giả mới cầm cơ viết ra chữ được.

Hồn ma nào không trả lại đủ sanh lực cho cốt đồng th́ thân ḿnh cốt đồng thường bị lạnh. Nhiều cốt đồng phải uống rượu mới ấm. Uống rượu quá th́ hư bộ thần kinh. Có khi c̣n xảy ra nhiều tai hại khác nữa, dù biết cũng không nên nói ra.

Tôi biết một người cốt đồng hiện giờ khùng khùng và ốm lắm, cả chục năm trước anh cho một hồn ma mượn xác, nhập vô xưng Cậu Hai. Ngày nay anh thành người bất lực. Thật là tội nghiệp.

Vậy chớ nên để cho người khuất mặt nhập vô ḿnh trong khi ta chưa rơ họ thuộc về hạng người nào. Thường họ vẫn dối trá, xưng ḿnh là Tiên Thánh để cho người ta tin họ.

7. TẠI SAO CÔ KATIE KING NÓI: ‘NHƯNG CÁC NGÀI NÊN HIỂU: TÔI KHÔNG PHẢI LÀ CÔ ĐỒNG, CŨNG KHÔNG PHẢI LÀ THỂ VÍA CỦA CÔ, LUÔN LUÔN TÔI VẪN LÀ TÔI?

Cô Katie King nói như thế, v́ người ta nghi ngờ cô đồng Cook giả mạo ra cô Katie King. Thể vía của người nào th́ giống hệt xác thân của người đó. Nếu h́nh hiện ra là thể vía của cô đồng Cook, phải giống cô đồng Cook như khuôn đúc. Sự thật không phải thế, hai h́nh chụp chung thấy khác nhau rơ ràng.

Câu «Luôn luôn tôi vẫn là tôi» có nghĩa là: Tôi không phải là cô đồng Cook, cô đồng Cook không có lừa gạt mấy ông đâu. Lúc nào tôi cũng vẫn là Katie King.

8. KỶ NIỆM CỦA CÔ KATIE KING ĐỂ LẠI CHO CHƯ NHU

Kỷ niệm của cô Katie King để lại cho chư nhu là một mớ tóc, những mảnh khăn choàng và những mảnh áo của cô.

Sáu Mươi chín năm sau, một mớ tóc và một mảnh áo của cô, c̣n y nguyên và để trưng bày trong tủ kiếng tại nhà sách thần linh học Leymarie, số 42 đường St Jacques tại Paris.

Ông G.L.Brahy có thuật chuyện này trong quyển «Lueurs sur l’Inconnaissable» của ông, xuất bản tại Bruxelles Bỉ năm 1943.

Sáu mươi chín năm mà mớ tóc và mảnh áo không mục nát, quyền năng này thật là phi thường. Đừng nói hồn ma, một nhà huyền bí học tầm thường cũng không làm nổi việc này nữa.

Phải lấy bốn chất dĩ thái kết hợp lại rồi mới biến chúng nó thành ra tóc và khăn, áo. Nói th́ nghe rất dễ, sự thật là việc cực kỳ khó khăn. Không biết tới ngày nay tóc và mảnh áo đó c̣n hay không?

9. SỨ MẠNG CỦA CÔ LÀ G̀?

Khi cô đồng Cook năn nỉ cô Katie King ở lại, cô Katie King nói rằng: «Em ơi! Điều đó không thể nào được. Sứ mạng của chị tới đây đă chấm dứt. Cầu xin Thượng Đế pḥ trợ em ».

Đọc đoạn này ta thấy cô Katie King vâng mạng lịnh của một vị chắc chắn là Sư Phụ của cô, trở lại cơi trần hiện h́nh ra trong một thời gian là ba năm thôi.

Đúng ngày giờ th́ phải trở về cảnh cũ ở cơi trung giới. Cô có vẻ luyến tiếc hồng trần, song không dám căi lời Sư Phụ, sau khi đă hoàn thành sứ mạng.


Phải chăng sứ mạng đó là thức tỉnh các nhà bác học ở thế kỷ thứ mười chín, đừng lầm tưởng vật chất có quyền năng sanh hóa. Ngoài cơi trần nầy c̣n có nhiều cơi vô h́nh khác thâm nhập nó. Không phải cái chi không thấy, cân, đo, lường được, là không có thật.

Luật nhân quả, luân hồi ngày đêm không giờ phút nào mà không hành động, mặc dù người ta không thấy nó ra sao.

Vật chất là một lớp áo của tinh thần mặc để hiện ra tại cơi trần nầy, rất hữu ích cho con người trong một thời gian thôi, song phải biết cách sử dụng nó.

Xác thân không khác một con ngựa của con người cỡi, để đi qua một khoảng đường đời.

Khi nó già yếu hay không c̣n dùng được nữa th́ phải bỏ, lấy một con ngựa mới mạnh mẽ hơn để tiếp tục cuộc hành tŕnh, cho đến khi nào đi tới mục đích đă nhắm.

Xác thân nầy không phải thật là con người. Sau khi nó tan ră rồi, con người vẫn sống, hoạt động, hiểu biết như trước; lúc c̣n sanh tiền họ như thế nào, bây giờ cũng như thế.

Sanh ra cơi trần, con người có bổn phận làm chủ vật chất, chớ không phải để cho vật chất sai khiến lại và làm nô lệ nó như nếp sống của con người ngày nay.

Nếu các nhà bác học sửa đổi thái độ hiểu biết của họ về phương diện vật chất và chú trọng đến tinh thần, sẽ có sự thay đổi lớn lao trong đời sống xă hội hiện thời. Cảnh thái b́nh sẽ lần lần hiện ra, v́ nhân loại tin tưởng khoa học hơn đạo đức.


Tôi vẫn biết quí bạn thích khoa học, nên đem chuyện hồn ma cô Katie King với nhà bác học William Crookes thuật lại cho quí bạn nghe.

Quí bạn thấy những vị dự vào cuộc chiêu hồn là những nhà bác học trứ danh thuở đó như quí ông:

William Crookes, Warley, bác sĩ Gully, Sexton, Luxmoore, Tapp, W. Harrison, ông hoàng Sayn Wittgenstein, Akaskop.

Có những sự thí nghiệm như: chụp h́nh, cặp tay, bắt mạch, nhúng mười đầu ngón tay vào chất Anilline..

Không ai nói sự hiện h́nh của hồn ma cô Katie King là chuyện bịa đặt, láo khoét. Ấy là chuyện có thật một trăm phần trăm.

Thấy như vậy quí bạn mới có thể tin rằng người chết không mất, họ vẫn sống, hoạt động, hiểu biết. Lúc c̣n sanh tiền họ thế nào, sau khi bỏ xác rồ́ họ cũng như thế. Họ chỉ mất xác thân phàm tục nầy.

Tôi xin nhấn mạnh chỗ linh hồn bất diệt và con người không phải là xác thân nầy để nhắc nhở quí bạn rằng:

Con người xuống trần để học hỏi cơ tiến hóa. Phải đi từ chỗ giả đến chỗ chân, từ chỗ tối tăm đến chỗ sáng suốt, từ cơi tử đến cơi trường sanh bất tử.

Quí bạn hiểu được quí bạn là linh hồn ở trong xác thân, th́ những thói xa hoa phóng túng, kiêu sa tham ái, không c̣n ám ảnh được quí bạn như trước nữa.

Quí bạn sẽ không c̣n chạy theo ảo ảnh, lo mở mang trí tuệ cho rộng sâu, trau giồi hạnh kiểm cho thật tốt, để học hỏi luật tiến hóa rồi đem áp dụng vào đời sống hằng ngày.

Dù quí bạn chưa có thể trở nên những vị siêu phàm trong kiếp nầy được, quí bạn cũng vẫn sáng suốt trong việc xử thế và chọn đúng đường lối phải đi.

Nếu kinh thành Paris hoa lệ không thể xây dựng một ngày một bữa mà xong, chúng ta đây cũng vậy, phải cố gắng tu hành nhiều kiếp mới mong trở nên trọn sáng, trọn lành.

Chính bước đầu tiên mới thật là quan trọng hơn hết. Quí bạn hăy suy nghĩ một chút, th́ thấy tất cả những sự đau khổ trên thế gian hiện thời, đều do hai lư do chánh sau này mà ra.

Lư do thứ nhứt: Con người chưa tự biết ḿnh và cũng không biết sanh ra cơi trần có những nhiệm vụ nào.

Lư do thứ nh́: Tánh ích kỷ chia rẽ. Chỉ biết có ḿnh, gia đ́nh ḿnh mà không biết có người và gia đ́nh người.

V́ vậy mới sanh ra những sự xâu xé, bốc lột, đánh đập, hà hiếp, chém giết lẫn nhau để tranh giành đất đai, vườn ruộng, thế lực, uy quyền để chung qui cũng nắm hai tay trắng mà xuống mồ; kiếp sau phải đầu thai lại để thanh toán những mối nợ nần đă gây ra.

Cho hay cơi đời là một bàn cờ lớn, các nước là những con cờ. Người sắp đặt nước cờ và cho những con cờ đi cho đúng phép là đức Thượng Đế, chớ không phải là con người.

Thử hỏi từ xưa đến nay có quốc gia dân tộc nào tồn tại và hùng cường trong suốt cả thời gian một muôn hay một triệu năm trên bản đồ thế giới chăng?

Hay là luôn luôn có những sự thay đổi mới, dâu bể tang thương, hưng vong, suy thịnh nối tiếp nhau măi chẳng dứt từ đời nầy qua đời kia, rồi lần lần tiến lên cho đến chỗ toàn thiện.

Vậy quí bạn hăy tự tỉnh sớm chừng nào tốt chừng nấy và xin nhắc lại một lần nữa là chúng ta c̣n nhiều kiếp lắm, kiếp này là kết quả kiếp trước, kiếp sau là kết quả kiếp này. Nếu kiếp này quí bạn không gieo trồng, kiếp sau có chi mà gặt hái.



                                                                     Phạm Ngọc Đa



Quay trở về đầu Xem hiendde's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi hiendde
 
hiendde
Hội Viên
Hội Viên
Biểu tượng

Đă tham gia: 02 May 2010
Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 2589
Msg 813 of 1439: Đă gửi: 29 May 2010 lúc 11:20pm | Đă lưu IP Trích dẫn hiendde



THÊM MỘT BÍ MẬT GIẢI MĂ VỀ GIẤC NGỦ


Các nhà nghiên cứu Trường Y Havard tại Boston vừa công bố một nghiên cứu cho thấy: giấc ngủ ngon sau một khoảng thời gian học tập sẽ giúp năo bảo tồn những kư ức quan trọng nhất.

Sử dụng dữ liệu từ một nhóm bốn mươi bốn sinh viên các trường cao đẳng, tuổi từ mười tám đến hai mươi hai, nghiên cứu cho thấy ngủ giúp năo sử dụng quá tŕnh chọn lọc, để lưu trữ hầu hết thông tin liên quan trong ṿng bốn tháng.

Phát hiện này được công bố ngày 12-6-2009, tại cuộc họp thường niên của Hiệp hội chuyên gia về giấc ngủ, tại Seattle.

Hăy nghĩ giấc ngủ như là thời kỳ hợp nhất trí nhớ, nơi mà năo trong lúc ngủ tính toán những ǵ là quan trọng nhất trong kư ức, và chọn những ǵ thích hợp nhất cho kư ức lâu dài, Jessica Payne tác giả nghiên cứu phát biểu.

Jessica Payne c̣n chỉ ra rằng, giấc ngủ dường như chọn lọc để bảo tồn những kỷ niệm, có cảm xúc quan trọng và liên quan đến mục tiêu tương lai. Ngoài ra những ǵ bạn suy nghĩ ngay trước khi bạn ngủ, cũng sẽ là những kư ức được lưu giữ lâu dài.

Những nghiên cứu c̣n sớm chỉ ra rằng, người bị đánh thức sau khi ngủ hơn một vài phút, thường không thể nhớ lại những phút sau cùng, trước khi họ ngủ thiếp đi.   

H́nh thức mất trí nhớ có liên quan đến giấc ngủ này, là lư do mà người ta thường quên, cuộc gọi điện thoại đă có lúc nửa đêm. Điều này cũng giải thích v́ sao, mọi người thường không nhớ đồng hồ báo thức của họ, gọi vào buổi sáng, nếu họ trở lại ngủ ngay sau khi tắt chúng.



       
     ST





Quay trở về đầu Xem hiendde's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi hiendde
 
hiendde
Hội Viên
Hội Viên
Biểu tượng

Đă tham gia: 02 May 2010
Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 2589
Msg 814 of 1439: Đă gửi: 29 May 2010 lúc 11:21pm | Đă lưu IP Trích dẫn hiendde



ÁNH SÁNG XANH TRÊN MỒ


Khi sanh ra đứa bé rất là yếu. Vừa chào đời đứa bé phải vào pḥng mổ để mổ tim. Bạn tôi thấy vậy nên nói với tôi rằng, cô ấy không thể chăm sóc một đứa bé bệnh hoạn như thế, nên tôi đă nhận đứa bé làm con nuôi và chăm sóc cho nó.

Đứa bé ở trong bệnh viện được sáu tháng. Rồi chúng tôi đem về nhà, nhưng đứa bé chỉ sống được thêm một tháng rưỡi nữa th́ chết. Tôi rất là đau khổ v́ tôi thương đứa bé thật nhiều.

Khi đứa bé chết, tôi đau ḷng như là chính con ruột của ḿnh chết vậy. Tôi thường ra nghĩa địa thăm mộ đứa bé đến bốn, năm lần mỗi ngày. V́ tôi nghe có người đồn rằng, đừng nên vào nghĩa địa sau bốn giờ chiều, v́ sẽ quấy nhiễu người chết, cho nên tôi chỉ đến nghĩa địa thăm mộ đứa bé trước khi trời tối.

Nhưng một đêm, v́ cái ǵ đó thúc giục tôi phải đi đến nghĩa địa. Đêm đó khoảng mười giờ, tôi không ngần ngại lên xe và lái đến nghĩa địa. Mộ của đứa bé nằm ở ngay cổng trước.

Thường thường khi vào trong nghĩa địa, tôi lái thẳng đến mộ của đứa bé và tắt máy, ngồi ở trong xe chứ tôi không dám bước ra ngoài, v́ sợ thú hoang ở chung quanh, v́ lúc trước tôi đă thấy một con gấu, nên tôi chỉ ngồi trong xe và nh́n ngôi mộ đứa bé rồi thút thít khóc.

Đêm hôm đó nhằm ngày rằm nên trăng tṛn sáng tỏ, tôi mới mạnh dạn bước ra khỏi xe. Bỗng nhiên ngay khi ấy, một vùng ánh sáng màu xanh dịu hiện ra phía trên ngôi mộ.

Ánh sáng màu xanh đó tỏa sáng khoảng năm thước, ngay trên ngôi mộ của em và có h́nh dạng giống như chữ V lật ngược, nó đă chiếu sáng trong ṿng mười phút.

Lúc đó tôi không thấy sợ sệt ǵ hết, nhưng v́ thấy hơi kỳ lạ, cho nên tôi vội vă bước lên xe rời nghĩa địa, ngay sau khi ánh sáng đó hiện lên chừng hai phút.

Tôi lên xe và đề máy. Tôi đề đến năm, sáu lần nhưng máy vẫn không nổ. Cuối cùng tôi đành ngồi đó trố mắt nh́n v́ kinh ngạc. Ánh sáng hiện ra trong ṿng mười phút th́ tan đi. Ngay khi ánh sáng biến mất, tôi liền đề thử máy xe một lần nữa, th́ chiếc xe lại nổ máy được và tôi vội lái ra nghĩa địa liền.

Đúng một tuần sau khoảng tám giờ tối, tôi và bạn của tôi (người mẹ của đứa bé) cùng với bà chị của cô ấy, đang ngồi trong pḥng khách xem truyền h́nh, th́ tôi thấy chiếc nôi nhỏ, mà chính tay tôi đă chọn mua, đang lơ lửng bay trên không ngang qua pḥng khách.

Lúc đó tôi cũng không sợ ǵ cả, v́ tôi nghĩ là đứa bé làm. Ngoài ra vào một đêm giữa khuya khi thức giấc, tôi thấy đứa bé mặc bộ đồ khi chôn, ngồi trên một đám mây, ngay dưới chân giường của tôi, bé đă mỉm cười với tôi rồi từ từ biến mất.

Tôi nghĩ tất cả những hiện tượng đó đều là dấu hiệu từ em, muốn cho tôi biết rằng đừng có buồn phiền v́ cái chết của bé, v́ bé đă không c̣n đau đớn v́ bệnh hoạn nữa.



                                                                  K. Walton



Quay trở về đầu Xem hiendde's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi hiendde
 
hiendde
Hội Viên
Hội Viên
Biểu tượng

Đă tham gia: 02 May 2010
Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 2589
Msg 815 of 1439: Đă gửi: 29 May 2010 lúc 11:25pm | Đă lưu IP Trích dẫn hiendde



CHÍN KHÁCH SẠN MA ÁM NỖI TIẾNG CỦA NƯỚC MỸ


Những khách sạn này là nơi lúc sinh thời, nhiều nhân vật tiếng tăm trong giới nghệ sỹ, từng thường xuyên lui tới và chúng cũng nổi tiếng là những khách sạn xuất hiện hồn ma, vẫn c̣n quanh quẩn của họ.


Khách Sạn Hollywood Roosevelt


Lần đầu tiên Marilyn Monroe nghỉ tại khách sạn này, là khi cô mới bắt đầu sự nghiệp làm người mẫu, và chụp ảnh ở hồ bơi khách sạn, để quảng cáo cho một loại kem dưỡng da tắm nắng.

Sau đó cô thường xuyên đến đây và luôn chọn dăy pḥng nh́n ra bể bơi. Người ta nói rằng hồn ma của Marilyn xuất hiện trên chiếc gương, đă từng treo trong pḥng cô gần khu vực thang máy.

Ngoài ra, c̣n có tin đồn rằng linh hồn của nam tài tử Montgomery, cũng ám ảnh căn pḥng số 928, ở tầng thứ chín trước đây của ông.

Người ta thường nghe tiếng ông tập thoại và thổi kèn ở lối đi ngay phía ngoài pḥng.


Khách Sạn Las Vegas Hilton


Là một nghệ sỹ biểu diễn thường xuyên tại khách sạn này từ năm 1969-1976, Elvis Presley thường nghỉ tại căn pḥng, trên dăy gác mái của khách sạn đă được sửa sang và nâng cấp, thành pḥng thượng hạng.

Nhiều người nói rằng Elvis chưa hề rời khỏi khách sạn. Ông vua nhạc rock vẫn thường đi lại quanh hậu trường, nơi ông từng biểu diễn trước kia.


Khách Sạn, Ṣng Bạc Seminole Hard Rock, Hollywood


Không ai rơ Ann Nicole Smith có phải là khách thường xuyên của khách sạn này hay không, nhưng nó là nơi cô đă trải qua những giờ phút cuối cùng, trước khi qua đời.

Chưa đầy hai năm sau cái chết của Smith, người ta đă bắt gặp hồn ma cô đi lang thang trong tiền sảnh của khách sạn.


Khu Nghỉ Dưỡng Cal Neva, Lake Tahoe


Là chủ sở hữu của khu nghỉ mát này từ năm 1960-1963, Frank Sinatra đă làm việc không mệt mỏi để nâng cấp khách sạn, nhằm phục vụ những người bạn trong nhóm Rat Pack, nổi tiếng của ḿnh.

Tuy nhiên, ông Sinatra đă để mất Cal Neva vào năm 1963, khi chính quyền chú ư đến sự có mặt của tướng cướp Sam Giancana, trong thành phần cổ đông và sau đó, đă thu hồi giấy phép hoạt động của khách sạn này.

Có nhiều lời kể lại rằng, hồn ma của Sinatra được bắt gặp tại buồng số năm nh́n ra hồ Tahoe, nơi b́nh yên nhất mà Sinatra từng gọi là nhà.

V́ là khách thăm viếng thường xuyên của Cal Neva, nên hồn ma của Marilyn Monroe, cũng xuất hiện ở khu hồ bơi và căn buồng số ba, nh́n ra hồ nơi cô từng ở.


Khách Sạn Algonquin, Thành Phố New York


Nhà thơ Mỹ Dorothy Parker, từng là khách ruột của khách sạn này, khi bà cùng với nhóm trí thức The Round Table, thường xuyên gặp gỡ và dùng bữa trưa tại đây, để bàn luận chuyện văn chương từ năm 1919.

Người ta nói rằng khi khách sạn đă nâng cấp xong phần gác mái, th́ có một chuỗi tiếng động lạ không thể giải thích, phát ra từ căn pḥng trống trên đó, và một bức tranh của Parker đă rơi xuống đất và bị vỡ kính.

Có lẽ Parker nhớ đến những cuộc họp nhóm trước kia với các bạn bè của ḿnh.


Khách Sạn Chelsea, Thành Phố New York


Sid Vicious là tay ghita bass, của nhóm rock hạng nặng huyền thoại Sex Pistol.

Năm 1978 Vicious bị kết tội giết bạn gái Nancy Spungen, khi sống chung với cô tại pḥng số một trăm, của khách sạn Chelsea tại Manhattan. Sau khi được bảo lănh để tại ngoại, Vicious đă chết trong một lần sử dụng ma túy quá liều trước khi bị tuyên án.

Trong hầu hết các trường hợp, người ta thường bắt gặp hồn ma của anh, gần khu vực thang máy của khách sạn, có lẽ anh đang đợi người bạn gái.

Nhiều người cũng nói hồn ma của Dylan Thomas, một nhà thơ xứ Wales rất được ca tụng, cũng thường ám ảnh khu vực đại sảnh của Khách sạn Chelsea, nơi ông bị té ngă và hôn mê cho đến chết.


Khách Sạn The Highland Gardens, Hollywood


Sau khi thất bại trong việc cai nghiện heroin, ca sỹ nhạc blues Janis Jophin đă qua đời, trong một lần sử dụng thuốc quá liều, tại căn pḥng số năm cô ở, tại khách sạn The Highland Gardens (sau này đổi thành Khách sạn Landmark).

Một vài người đă bắt gặp bóng ma Jophin đi lang thang, gần pḥng nơi cô qua đời, trong khi những người khác lại thấy cô ở khu vực tiền sảnh khách sạn.


Khách Sạn Congress Plaza, Chicago


Sau khi rời Brooklyn đến sống tại Chicago, và xây dựng tên tuổi ở trung tâm buôn lậu rượu, nổi tiếng này của thế giới, tay gangster khét tiếng Capone đă sử dụng khách sạn Congress Plaza, làm đầu năo cho tổ chức của ḿnh.

Những người trong khách sạn đă nhiều lần bắt gặp hồn ma của Capone và những người khác tại đây.


Khách Sạn Flamingo, Las Vegas


Tướng cướp Bugsy Siegel sinh tại Brooklyn, đă đóng một vai tṛ then chốt, trong sự phát đạt của khách sạn Flamingo.

Gây dựng Flamingo cũng là một nỗ lực của Siegel, nhằm quay trở lại một cuộc sống lương thiện. Nhưng sự vung tay quá trán của Bugsy trong các khoản chi tiêu, đă khiến nhiều nhà đầu tư của khách sạn tức giận.

Không lâu sau khi khánh thành ṣng bạc tại đây, Bugsy đă bị bắn chết tại nhà người yêu ở Beverly Hills. Nhiều du khách đến khách sạn này đă bắt gặp bóng ma của Bugsy đi lang thang ngoài vườn nơi có đài tưởng niệm của ông.




ST












Quay trở về đầu Xem hiendde's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi hiendde
 
hiendde
Hội Viên
Hội Viên
Biểu tượng

Đă tham gia: 02 May 2010
Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 2589
Msg 816 of 1439: Đă gửi: 29 May 2010 lúc 11:26pm | Đă lưu IP Trích dẫn hiendde



NGƯỜI PHỤ NỮ GIÀU NHẤT ISRAEL ĐƯỢC "TRỜI MÁCH BẢO"


Shari Arison, người phụ nữ giàu nhất Israel và hiện đang là cổ đông nắm quyền kiểm soát ngân hàng lớn thứ hai nước này, cho biết trong một cuộc phỏng vấn trên truyền h́nh rằng bà nhận được các thông điệp “từ trên trời” và nh́n thấy trước được mọi việc.

- Trong suốt nhiều năm, tôi đă nhận được các thông điệp (của Chúa trời). Tôi nh́n thấy nhiều điều trước khi chúng xảy ra.

Bà Arison cho biết trong một cuộc phỏng vấn trên kênh Channel Two được phát sóng vào cuối ngày thứ bảy vừa qua tại Israel.

- Tôi được trao tặng món quà này là để nh́n thấy trước thời gian, chứ không để điều hành, buôn bán kiếm nhiều tiền hay dẫn dắt thế giới.

Người phụ nữ gốc Mỹ-Israel này, cùng với anh em trai được thừa kế hàng tỉ USD từ người cha quá cố, Ted Arison. Ông Arison đă gây dựng tập đoàn Carnival Corp, nhà điều hành tàu du lịch lớn nhất thế giới.

Hiện bà Shari Arison c̣n đang là cổ đông lớn nhất của Bank Hapoalim và cũng điều hành công ty xây dựng lớn nhất Israel, Housing and Construction.

- Có nhiều người nhận được thông điệp (của Chúa trời) trên thế giới này. Với tôi, thông điệp đó hiện ra qua một bức tranh, một lời nói, trong giấc ngủ…

Bà nói:

- Tôi đă nhận trực tiếp những thông điệp từ bên trên. Bà chỉ tay nói.

Bà Arison cũng nổi tiếng ở Israel về ḷng bác ái. Bà cho biết, hai năm trước bà nhận được một thông điệp rằng, sẽ có một cuộc khủng hoảng kinh tế và mọi người sẽ “phát điên”.

Tuần này, bà Arson sẽ ra mắt cuốn sách đầu tiên ở Israel, có tựa đề Birth When the Spiritual and Material Come Together, kể chi tiết về hành tŕnh tinh thần cũng như trong kinh doanh của bà.

Bà bắt đầu viết cuốn sách dựa trên giả thiết là thế giới đang “sụp đổ” bởi sự tham lam vô độ.





Reuters





















Quay trở về đầu Xem hiendde's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi hiendde
 
hiendde
Hội Viên
Hội Viên
Biểu tượng

Đă tham gia: 02 May 2010
Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 2589
Msg 817 of 1439: Đă gửi: 29 May 2010 lúc 11:28pm | Đă lưu IP Trích dẫn hiendde



Đ̉I NGƯỜI CHẾT TRẢ TIỀN THUÊ BIA MỘ


Chính quyền thành phố Worcester (Anh) gửi thư tới một công dân quá cố, để yêu cầu người này trả tiền thuê tấm bia trên nấm mộ của ông.

Lá thư đề tên và địa chỉ nhà riêng của ông George Weaver, người qua đời vào năm 1998.

Bà Jennifer Williams, con gái của Weaver, cho biết chính quyền yêu cầu cha bà trả thêm 440 bảng (616 USD) để gia hạn hợp đồng thuê tấm bia mộ, bằng đá granite trong nghĩa trang Astwood.

Lá thư cảnh báo rằng, nếu Weaver không gia hạn hợp đồng, tấm bia sẽ bị di dời trong ṿng ba tháng.

Ross Williams, chồng của bà Jennifer, chỉ trích hành động của hội đồng thành phố.

- Họ viết thư tới một người đàn ông đă chết để đ̣i 440 bảng. Thật đáng kinh tởm. Sức khỏe vợ tôi đang giảm sút và t́nh h́nh càng tệ hơn, kể từ khi bà ấy mở lá thư.

Bao ngày qua nó vẫn ám ảnh bà ấy trong giấc ngủ. Sự việc chẳng có ǵ đáng nói, nếu họ gửi lá thư cho tôi hoặc Jennifer.

Chẳng lẽ không có người nào trong hội đồng thành phố biết rằng, họ viết thư cho người chết sao? Ông nói.

Ross và Jennifer từng thanh toán 440 bảng, để thuê tấm bia bằng đá granite, dành cho George Weaver khi ông qua đời ở tuổi bảy mươi tám.

- Ban quản lư nghĩa trang đề nghị tôi trả tiền cho tấm bia, nhưng không ai nói rằng, đó là khoản tiền thuê trong mười năm.

Lúc ấy tôi nghĩ tôi đă mua đứt tấm bia, và nó sẽ thuộc về bố vợ tôi măi măi. Ross kể.

Cả Ross và Jennifer khẳng định, họ sẽ không trả thêm 440 bảng theo yêu cầu ghi trong thư.

Ian Yates, quan chức quản lư các nghĩa trang và công viên của thành phố Worcester, nói:

- Chúng tôi sẽ điều tra sự việc và liên hệ trực tiếp với ông Ross Williams.




Telegraph













Quay trở về đầu Xem hiendde's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi hiendde
 
hiendde
Hội Viên
Hội Viên
Biểu tượng

Đă tham gia: 02 May 2010
Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 2589
Msg 818 of 1439: Đă gửi: 29 May 2010 lúc 11:29pm | Đă lưu IP Trích dẫn hiendde



BÍ ẨN KHU MỘ ĐÁ CỖ


Các ngôi mộ đá ở Kim Bôi Hoà B́nh đều tuân thủ một nguyên tắc chung: phía đầu mộ chôn ba khối đá cao, to nhất thành một hàng thẳng, c̣n chân mộ chôn ba khối nhỏ hơn, thấp hơn đối xứng với đầu mộ: Có khối cao đến năm mét, nặng cả chục tấn.

Có một nữ tiến sĩ người Nhật, đă nhiều năm nghiên cứu văn hóa dân tộc Mường ở Việt Nam. Bà biết đến khu rừng mộ đá độc đáo ở Kim Bôi, Ḥa B́nh qua tài liệu nghiên cứu của các nhà khoa học.

Bà đă cùng các nhà khảo cổ sang Việt Nam khai quật khu mộ này. Khi chứng kiến cảnh hoang tàn của rừng mộ đá bốn trăm năm tuổi, bà đă bật khóc v́ tiếc nuối.

Ông Bùi Minh Lợi, Trưởng ban Văn hóa xă Vĩnh Đồng Kim Bôi, Ḥa B́nh cứ kể đi kể lại câu chuyện đó, khi tôi hỏi về khu mộ đá Đống Thếch.

Ông đă bỏ công việc đồng áng cả tháng trời, để xem những người Nhật Bản yêu khảo cổ làm việc miệt mài, trên đống mồ hoang c̣n lại, do bị bọn “mộ tặc” đào bới. Nước mắt của vị nữ tiến sĩ người Nhật làm ông xúc động.

Ông Lợi là Trưởng ban Văn hóa xă, quyền hành chẳng có là bao, nhưng ông rất có trách nhiệm với khu rừng mộ đá huyền bí, nằm giữa thung lũng có h́nh miệng rồng này.

Những giọt nước mắt tiếc nuối một di chỉ khảo cổ cực quư, của nữ tiến sĩ người Nhật làm cho ông hiểu thêm giá trị của nó.

Vậy nên, dù khu mộ đá chẳng c̣n lại là bao, ông vẫn ngày hai lần, tối hai lượt đạp xe lọc cọc vào khu mộ đá để xua đuổi những tên “mộ tặc” chuyên săn lùng đồ cổ.

Tất nhiên, chẳng ai trả lương cho ông v́ việc đó. Ông cần mẫn làm vậy, để mong con cháu đời sau c̣n được biết đến văn hóa, dân tộc Mường Động của ḿnh xưa kia.

Tôi thật sự khâm phục sự cẩn thận của ông Lợi, khi ông lôi trong chiếc tủ đă mối mọt ra một chồng tài liệu ố vàng, cũ kỹ, toàn là nói về văn hóa Mường và những nghiên cứu khảo cổ khu rừng mộ đá Đống Thếch.

Ngày ông Lợi c̣n nhỏ, ông cùng đám trẻ trong bản thường xua trâu ḅ lên núi, quanh khu rừng mộ đá. Dù ṭ ṃ lắm song bọn trẻ cũng không dám vào khu rừng mộ đá, bởi nó quá lạnh lẽo, u ám.

Khi đó, rừng phủ khắp nghĩa địa mộ đá. Hàng vạn cột đá đen trũi nằm im ĺm trong sương mờ, trải khắp thung lũng. Nơi đây được mệnh danh là vùng đất của người chết, cọp beo và các vị thần linh.

Theo tài liệu cổ của người Mường, ngày xưa, các vị quan lang ở xứ Mường Động rộng lớn, đă chọn khu vực núi non h́nh miệng rồng này, làm nơi yên nghỉ vĩnh hằng, nhằm giữ long mạch cho con cháu đời sau măi được cơ đồ.

Theo truyền thuyết, người vợ thứ ba của Vua Hùng giận chồng đă bỏ kinh đô, dắt theo hai người con lên rừng khai hoang lập ấp, tạo nên vùng đất vô cùng trù phú.

Khi ba mẹ con mất hóa thành ba ngọn núi dáng rồng chầu và cùng hướng về kinh đô. Hàng năm vào những ngày tết, các bản Mường dắt trâu ḅ lên núi, nơi có rừng mộ đá, mổ thịt cúng Vua Hùng.

Mỗi bản Mường thường có một bà mỡi (tương tự như thầy mo, thầy cúng) và các bà mỡi có quyền lực rất lớn trong bản. Điều đặc biệt là các bà mỡi đều thờ Vua Hùng. Để quyền năng của ḿnh cao hơn, các bà mỡi thường sắm lễ mang vào rừng mộ đá cúng bái.

Khi một vị quan lang hoặc gia tộc có người chết, th́ cả vùng Mường Động làm đại tang. Quan tài là một khúc gỗ quư được khoét rỗng ruột. Sau nhiều ngày cúng bái, quan tài mới được khiêng đi chôn ở nghĩa địa mộ đá.

Người ta rải một lớp than củi đốt bằng gỗ trai, và đổ vào quan tài một lớp gạo rang khá dày rồi mới lấp đất. Chỉ với những vị quan lang mới được táng cẩn thận như vậy để giữ xác lâu phân hủy.

Những đồ vật cũng được chôn theo khá nhiều. Người nào làm quan to, giàu có th́ được chôn theo rất nhiều vật quư. Thậm chí, theo truyền thuyết, người ta c̣n chôn sống gia nhân, là các cô gái xinh đẹp để phục vụ người chết ở cơi âm.

Sau khi lấp mộ, lính tráng, cùng hàng trăm thanh niên khỏe mạnh, khắp xứ Mường Động phải cưỡi voi vào tận Thanh Hóa, khai thác đá xanh vĩnh cửu rồi vận chuyển ra.

Điều này được kể trong những mo Mường và cũng khớp với nhận định của các nhà khoa học, bởi loại đá xanh vĩnh cửu như ở khu mộ này chỉ có ở Thanh Hóa. Những khối đá lớn này được đẽo gọt, chạm trổ rồi đem chôn xung quanh mộ.

Các ngôi mộ đều tuân thủ một nguyên tắc chung: phía đầu mộ chôn ba khối đá cao, to nhất thành một hàng thẳng, c̣n chân mộ chôn ba khối đối xứng với đầu mộ và những khối này nhỏ hơn, thấp hơn.

Nhiều nhà khảo cổ đă sững sờ trước cảnh tượng hàng ngàn khối đá lớn, có khối cao đến 5m, nặng cả chục tấn, được dựng thẳng đứng quanh những ngôi mộ sau vài trăm năm dăi dầu mưa nắng mà vẫn vững chăi.

Với các nhà khoa học, việc đưa ra những giả thuyết về cách khai thác, vận chuyển những khối đá lớn này trên đoạn đường rất dài của người xưa là hết sức thú vị.

Trên mỗi khối đá đều khắc chữ Hán nói về thân thế, công danh, gia tộc của người nằm dưới mộ. Với những khối đá xanh vĩnh cửu, các quan lang, gia tộc người Mường tin rằng con cháu đời sau sẽ măi khắc ghi công trạng của tổ tiên ḿnh.

Ông Lợi cho tôi xem bản dịch của một chuyên gia khảo cổ học nội dung của những ḍng chữ trên một ḥn đá mồ:

Ông Đinh Công Kỷ, tước Uy lộc hầu, thổ tù kiêm cai quản vùng Mường Động. Sinh năm 1582, mất giờ sửu, ngày 13 tháng 10 năm Đinh Hợi 1647.

Khi chết được ban tước Chưởng vệ đề đốc uy quận công. Đến ngày 22 tháng 2 năm Canh Dần (1650) được đưa về huyệt trên núi bằng 15 xe tang, 7 con voi, 5 con ngựa...

Con cháu, thê thiếp của các vị quan lại thổ tù cũng đều có mồ riêng, với những cột đá sừng sững uy nghi. Có một điều gây ấn tượng đặc biệt đối với các nhà khảo cổ học trong nước và quốc tế, ấy là những tấm bia đều ghi ngày mất và ngày hạ huyệt cách nhau rất lâu, đến vài năm.

Tuy nhiên, các cụ già người Mường lại rất hiểu điều này. Những bài mo Mường kể rằng, khi người chết, xác được cho vào trong khúc gỗ quư có lót than gỗ trai, gạo rang rồi treo trong nhà hoặc bếp, vài năm sau mới đem chôn.

Trong suốt thời gian đó, gia đ́nh phải cúng tế đều đặn với những nghi lễ rất phức tạp, để linh hồn người chết được siêu thoát.

Cũng chính việc mai táng người chết phức tạp, kéo dài như vậ,y nên nền văn hóa Mường một thời được thể hiện rất đầy đủ qua các nghi lễ mai táng.

Nữ tiến sĩ người Nhật nói với ông Lợi rằng, bà đă đi rất nhiều nơi trên thế giới, nhưng chưa gặp nơi nào có rừng mộ rộng lớn và chứa đựng nhiều câu trả lời về văn hóa, lịch sử như khu mộ Đống Thếch của người Mường. Chỉ tiếc rằng nó đă bị phá gần hết.

Vẫn với chiếc xe đạp lọc cọc, ông Bùi Minh Lợi dẫn tôi qua những con đường quanh co, t́m vào hơm núi h́nh miệng rồng. Khu mộ đá hiện ra trước mắt thật thảm hại.

Cả một thung lũng rộng lớn, từng là rừng mộ mênh mông xưa kia, nay là cánh đồng mía bạt ngàn, những thửa ruộng trồng đủ các loại rau cỏ. Trâu ḅ nhẫn nại kéo cày, người kiên tŕ cuốc đất.

Để bảo vệ rừng mộ đá cổ kính, bí ẩn một thời, các cơ quan chức năng tỉnh Ḥa B́nh đă tŕnh thủ tục lên trung ương và lập tức khu mộ cổ Đống Thếch trở thành di tích lịch sử quốc gia.

Ngay sau đó, khu mộ đá cổ c̣n sót lại được đầu tư làm đường, xây tường rào, nhà bảo vệ và có cả ban bảo vệ di tích, cùng với hướng dẫn viên phục vụ khách tham quan.

Tuy nhiên, khi chúng tôi đến th́ thấy cảnh tượng bảo vệ di tích cấp quốc gia này thật... buồn. Tường xây thấp lè tè, không có hàng rào thép gai bảo vệ, cổng mở suốt ngày đêm, nhà bảo vệ không một bóng người.

Trong khu vực c̣n sót lại của rừng mộ rộng ba ha được “bảo vệ nghiêm ngặt” này, người dân vẫn dắt trâu ḅ vào cày bừa, gieo trồng quanh những ngôi mộ cho đỡ... phí đất.

Các hố khai quật đă được san bằng để trồng ngô, đậu tương, rau cỏ. Những tảng đá được người dân khiêng về lót cầu ao, đập vỡ nung vôi, hoặc đẩy vào một xó để lấy đất trồng cấy.

Không hiểu sao, trong khi du khách lên Ḥa B́nh có rất ít chỗ để tham quan, t́m hiểu văn hóa Mường, vậy mà ngay tại “thủ phủ Mường Động” này người ta lại bỏ phí một khu di tích quư như vậy?



                                                              ST









Quay trở về đầu Xem hiendde's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi hiendde
 
hiendde
Hội Viên
Hội Viên
Biểu tượng

Đă tham gia: 02 May 2010
Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 2589
Msg 819 of 1439: Đă gửi: 29 May 2010 lúc 11:31pm | Đă lưu IP Trích dẫn hiendde



THẾ GIỚI THU VÀO MỘT SỢI TÓC


Chỉ cần một sợi tóc là người ta đă có thể vẽ ra sơ đồ hoạt động của một người trên toàn nước Mỹ.

Biện pháp xét nghiệm mới này đă trở thành cánh tay đắc lực cho giới cảnh sát Mỹ, trong công tác kiểm tra chứng cớ ngoại phạm và nhận dạng các nạn nhân.

Sử dụng các mẫu nước máy và những sợi tóc c̣n sót lại tại các tiệm cắt tóc trên toàn nước Mỹ, các nhà nghiên cứu tại trường Đại học Utah, đă phát hiện ra sự khác nhau đáng kể về mặt hóa học giữa các sợi tóc, có thể được coi như sự đánh dấu về địa lư.

Trên phụ trương của Hội khoa học quốc gia Mỹ, số ra ngày 25.2, các chuyên gia cho biết:

"Khi bạn ăn hay uống thứ ǵ, chất đó đều có trong tóc của bạn".

Theo các chuyên gia, 85% biến đổi về mức độ các chất đồng vị hydro và oxy có trong tóc người, là do tác động của các biến đổi, trong nguồn nước uống ở nơi mà họ sống.

Chính v́ vậy một sợi tóc có thể giúp t́m ra nơi ở, của một người trong những tuần gần đây, hoặc thậm chí nhiều năm trước, phụ thuộc vào độ dài của tóc và thời gian tóc mọc.

Giới chuyên môn đă sử dụng các mẫu nước và tóc, để tạo ra các bản đồ mă màu, cho thấy tỷ lệ các chất đồng vị hydro và oxy trong tóc, biến đổi như thế nào ở những vùng khác nhau trên toàn nước Mỹ.

Các bản đồ này không thể chỉ ra một địa điểm chính xác, nhưng có thể được dùng để nhận dạng khu vực địa lư chung, và đă từng hỗ trợ thành công vụ nhận dạng một nạn nhân trong vụ giết người, ở bang Utah tháng 10.2000.

Không chỉ phục vụ công tác điều tra, công nghệ mới trên cũng hỗ trợ tích cực cho ngành y, giúp các bác sĩ phát hiện sớm những bệnh liên quan tới chế độ ăn uống.

Giới khảo cổ cũng có thể vui mừng, v́ có thể xác định được nguồn gốc của người hoặc động vật từ xa xưa, chỉ qua một sợi tóc.


                                                                

ST





Quay trở về đầu Xem hiendde's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi hiendde
 
hiendde
Hội Viên
Hội Viên
Biểu tượng

Đă tham gia: 02 May 2010
Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 2589
Msg 820 of 1439: Đă gửi: 29 May 2010 lúc 11:33pm | Đă lưu IP Trích dẫn hiendde



KINH NGHIỆM LẠ LÙNG


Lúc đó là vào tháng Hai năm 1990, tôi mới học năm đầu trường cao đẳng Oshkosh, Wisconsin. Năm đó có quá nhiều chuyện xảy ra cho tôi, đến nỗi tôi đă có ư định bỏ học. Hôm đó, v́ buồn bực chán nản, tôi quyết định đi dạo cho khuây khỏa tinh thần.

Cách trường tôi khoảng một dặm có một nghĩa trang. V́ đó là nơi duy nhất yên tĩnh nên tôi thả bộ đến đó. Nghĩa trang này khá rộng. Tuy vậy, miên man suy nghĩ tôi đă vào ngay giữa nghĩa trang lúc nào không hay.

Khi nh́n một ṿng chung quanh, tôi thấy một bé gái tóc vàng khoảng năm tuổi, mặc chiếc áo đầm dạ tiệc nhăn nheo, đi chân không và không có áo choàng.

Cô bé đứng cách tôi khá xa nhưng nh́n thẳng về hướng tôi và c̣n đưa tay vẫy tôi. Tôi nghĩ ngay cha mẹ của cô bé phải ở gần đâu đó, bởi v́ trời rất lạnh và cô không mang giày cũng không mặc áo lạnh.

Phản ứng đầu tiên là tôi quay ra sau lưng nh́n coi có cha mẹ của cô không. Không có ai. Tôi quay lại hướng cũ th́ không thấy cô bé đâu. Nh́n quanh cả nghĩa trang cũng không có một bóng người. Tôi lấy làm lạ, đi về hướng đó t́m sau lưng các mộ bia cũng không thấy cô bé đâu.

Trời đă chập tối, tôi bắt đầu cảm thấy ớn lạnh theo xương sống, rồi thêm cảm giác buồn nôn. Tôi vội ba chân bốn cẳng chạy về khu nội trú. Về đến nhà tôi liền kể cho bạn cùng pḥng và các người bạn khác những điều tôi trông thấy.

Tất cả chúng tôi cùng nhau cố t́m ra một sự giải thích hợp lư, nhưng dĩ nhiên là không làm được. Mấy ngày liên tiếp, hiện tượng đó cứ ám ảnh tôi ngày đêm, nhưng tôi cố gắng lơ đi.

Đến ngày thứ ba, tôi nằm mơ thấy cô bé đó, chính cô ta. Cô bé nói cho tôi biết cô tên là Clara. cô là một người trong họ hàng và là thiên thần hộ mệnh của tôi.

Hôm sau tôi gọi điện thoại cho mẹ tôi và kể lại chuyện ở nghĩa trang và giấc mơ. T́nh cờ lúc đó mẹ tôi có d́ tôi ở xa đến thăm hàng năm, đang ở đó bên cạnh mẹ. Khi tôi kể ra tên của cô bé trong giấc mơ, mẹ tôi thốt lên:

- Chúa ơi!

Rồi mẹ tôi qua sang hỏi d́ vài điều ǵ đó. Té ra chuyện là thế này. Vào thời kỳ khủng hoảng đầu thập niên ba mươi, mẹ tôi c̣n bé lắm.

Ông bà ngoại có tới mười một đứa con. Không ai sống qua khỏi sáu tuổi. Mẹ tôi là một trong ba người con sống sót qua nạn đói. Một trong tám đứa trẻ bị chết có tên là Clara.

Đó là một người d́ của tôi, chết lúc năm tuổi. D́ là người duy nhất trong gia đ́nh có tóc vàng. Từng chi tiết trong câu chuyện trên đây đều hoàn toàn có thật.




ST
      

                                                             










Quay trở về đầu Xem hiendde's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi hiendde
 

<< Trước Trang of 72 Kế tiếp >>
  Gửi trả lời Gửi bài mới
Bản để in Bản để in

Chuyển diễn đàn
Bạn không thể gửi bài mới
Bạn không thể trả lời cho các chủ đề
Bạn không thể xóa bài viết
Bạn không thể sửa chữa bài viết
Bạn không thể tạo các cuộc thăm ḍ ư kiến
Bạn không thể bỏ phiếu cho các cuộc thăm ḍ



Trang này đă được tạo ra trong 2.4805 giây.
Google
 
Web tuvilyso.com



DIỄN ĐÀN NÀY ĐĂ ĐÓNG CỬA, TẤT CẢ HỘI VIÊN SINH HOẠT TẠI TUVILYSO.ORG



Bản quyền © 2002-2010 của Tử Vi Lý Số

Copyright © 2002-2010 TUVILYSO