Đăng nhập nhanh
Mạnh Thường Quân
  Bảo Trợ
  H́nh Ảnh Từ Thiện
Chức Năng
  Diễn Đàn
  Thông tin mới
  Đang thảo luận
  Hội viên
  Tìm Kiếm
  Tham gia
  Đăng nhập
Diễn Đàn
Thông Tin
  Thông Báo
  Báo Tin
  Liên Lạc Ban Điều Hành
Nhờ Xem Số
  Coi Tử Vi
  Coi Tử Bình
  Coi Địa Lý
  Nhờ Coi Quẻ
  Nhờ Coi Ngày
Nghiên Cứu và
Thảo Luận

  Tử Vi
  Tử Bình
  Kinh Dịch
  Mai Hoa Dịch Số
  Qủy Cốc Toán Mệnh
  Địa Lý Phong Thủy
  Nhân Tướng Học
  Bói Bài
  Đoán Điềm Giải Mộng
  Khoa Học Huyền Bí
  Thái Ất - Độn Giáp
  Y Dược
Lớp Học
  Ghi Danh Học
  Lớp Dịch và Phong Thủy 3
Kỹ Thuật
  Hỗ Trợ Kỹ Thuật
Thư Viện
  Tủ Sách
  Bài Viết Chọn Lọc
Linh Tinh
  Linh Tinh
  Giải Trí
  Vườn Thơ
Trình
  Quỷ Cốc Toán Mệnh
  Căn Duyên Tiền Định
  Tử Vi
  Tử Bình
  Đổi Lịch
Nhập Chữ Việt
 Hướng dẫn sử dụng

 Kiểu 
 Cở    
Links
  VietShare.com
  Thư Viện Toàn Cầu
  Lịch Âm Dương
  Lý Số Việt Nam
  Tin Việt Online
Online
 184 khách và 0 hội viên:

Họ đang làm gì?
  Lịch
Tích cực nhất
chindonco (3250)
hiendde (2589)
HoaCai01 (2277)
vothienkhong (1807)
dinhvantan (934)
ryan88 (805)
Vovitu (713)
ruavang (691)
lancongtu (667)
TranNhatThanh (644)
Hội viên mới
redlee (0)
dautranhsinhton (0)
Chieu Tim1234 (1)
huyent.nguyen (0)
tamsuhocdao (0)
henytran2708 (0)
thuanhai_bgm (0)
Longthienson (0)
thuyenktc (0)
liemnhi (0)
Thống Kê
Trang đã được xem

lượt kể từ ngày 05/18/2010
Khoa Học Huyền Bí
 TUVILYSO.net : Khoa Học Huyền Bí
Tựa đề Chủ đề: Truyện ngắn huyền bí - hiendde Gửi trả lời  Gửi bài mới 
Tác giả
Bài viết << Chủ đề trước | Chủ đề kế tiếp >>
hiendde
Hội Viên
Hội Viên
Biểu tượng

Đă tham gia: 02 May 2010
Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 2589
Msg 821 of 1439: Đă gửi: 29 May 2010 lúc 11:33pm | Đă lưu IP Trích dẫn hiendde



CẦU THANG MÁY CHẾT NGƯỜI


Nếu các bạn đă đọc qua câu truyện Người về từ huyệt lạnh, chắc hẳn các bạn phải tin rằng, giấc mộng có thể là điềm báo trước một sự việc có thật.

Ông Lord Dufferin, một thương gia nổi tiếng người Anh ở đầu thế kỷ thứ mười chín, đă tin vào điều đó qua sự việc lạ lùng đă xảy ra với chính bản thân ông.

Vào một ngày đẹp trời sau khi bàn xong công việc tại công ty, Lord đến chơi tại nhà một người bạn tại vùng ngoại ô và ngủ đêm lại đó.

Ông ngủ say đâu chừng vài tiếng đồng hồ, bỗng nhiên ông giật ḿnh thức giấc với một cảm giác vô cùng sợ hăi. Nửa c̣n đang mơ màng, ông ngồi dậy khỏi giường và đi ngang qua cánh cửa sổ lớn trong pḥng, có thể nh́n ra mảnh vườn rộng của căn nhà.

Mảnh vườn rộng lúc ấy được bao phủ bởi ánh trăng rằm mờ ảo. Và có một người đàn ông đang đi bộ thật chậm chạp ngang mảnh vườn, mang theo một cái hộp thật lớn.

Khi người đàn ông đi ngang qua bên dưới ông, Lord nh́n thấy gương mặt của người đàn ông, một khuôn mặt thật xấu xí, đến nỗi ông phải rùng ḿnh và định quay mặt đi chỗ khác.

Nhưng c̣n một cái ǵ nữa khiến ông phải nh́n. Người đàn ông đang khiêng một chiếc quan tài! Lord cố gắng chồm ra ngoài thành cửa sổ, xa hơn tí nữa để nh́n cho tỏ, nhưng toàn thân của ông dường như di chuyển thật chậm chạp, như một cuốn phim in slow motion.

Trước khi ông kịp nh́n cái h́nh dạng quái dị kia thêm một lần nữa, th́ nó đă biến mất khỏi tầm nh́n của ông. Lord rời khỏi cửa sổ, vẫn c̣n cảm thấy lờ đờ như muốn ngủ tiếp, ông trở lại cuộn ḿnh trong tấm chăn ấm áp và đánh một giấc cho đến sáng.

Buổi sáng hôm sau, ông đem câu chuyện hỏi ngay người chủ nhà và hỏi thăm người đàn ông kia là ai. Người chủ nhà không biết. Dưới ánh sáng ban ngày, câu chuyện dường như vô lư và không thể tin được.

Tại sao có người nào lại đi lang thang trong vườn vào đêm khuya, mà lại c̣n mang theo một cái ḥm trên lưng? Ông Lord rốt cuộc cho rằng, tất cả chỉ là một giấc mơ và quyết định quên đi những ǵ xảy ra vào đêm ấy.

Vài năm sau đó, ông Lord được bổ nhiệm làm sứ giả Anh Quốc, để sang Paris dự một buổi họp thương măi quan trọng, được tổ chức trong một toà binh đinh cao ốc.

Ông đang định bước vào chiếc thang máy, th́ th́nh ĺnh liếc ngang qua người điều khiển thang máy (elevator operator) đang đứng phía trong. Điều ông vừa nh́n thấy khiến ông phải chùn chân. Đó là người đàn ông mà ông đă thấy trong giấc mộng, người đàn ông khiêng cái quan tài.

Người đàn ông nh́n ông với nửa nụ cười như chờ đợi. Khi thấy ông có ư không muốn vào thang máy, người điều
khiển thang máy đóng cánh cửa lại. Chiếc thang máy lên cao dần. Bỗng nhiên khi chiếc thang máy lên đến tầng thứ ba th́ bị đứt dây!

Chiếc thang máy rơi tuột xuống lại với một tốc độ khủng khiếp. Toàn bộ những người trong chiếc thang máy đều bị chết tại chỗ. Ông Lord kinh hoàng bởi tai nạn thật tàn khốc vừa xảy ra. Nhưng ông cũng không khỏi nghi ngờ.

Mối nghi ngờ của ông lớn dần, khi ông được biết rằng người điều khiển thang máy, cũng đă chết trong chiếc thang máy, được mướn chỉ cho ngày hôm ấy. Không người nào biết ông ta là ai và đến từ nơi đâu.



                                                                  ST





                                                                    



                                                                                                  











Quay trở về đầu Xem hiendde's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi hiendde
 
hiendde
Hội Viên
Hội Viên
Biểu tượng

Đă tham gia: 02 May 2010
Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 2589
Msg 822 of 1439: Đă gửi: 29 May 2010 lúc 11:34pm | Đă lưu IP Trích dẫn hiendde



MA HAY TƯỞNG TƯỢNG


Tôi với cô bạn gái lên đi thăm ông già thằng bạn, đau gần chết ở bệnh viện ở một nơi khá xa. Lúc này ổng đă vào coma không c̣n biết ǵ cả, nên tụi tôi mướn motel ở tạm. Vài ngày sau được tin ổng mất tôi và cô bạn gái lật đật vào thăm.

Bệnh viện này tương đối nhỏ chỉ có chừng vài chục pḥng. Lúc này họ đă đem xác ông cụ lên tầng lầu trên cao, nơi người chết hay chờ chết nằm đợi ở đó.

Trong pḥng ông già thằng bạn tôi, trên đầu giường có để cái cassett, trong đó có cái tape chạy đi chạy lại câu Nam Mô A Di Đà Phật, mà thằng bạn tôi vặn lên với niềm tin là linh hồn người chết sẽ dễ đi đầu thai hơn.

Tụi tui ở đấy cho tới khi đă đem xác ông xuống phía nhà quàn để chuẩn bị liệm vào ḥm. Thằng bạn tôi cũng xách cái cassett về, lúc này đă một giờ sáng.

Tụi tôi ba đứa không ai nói tiếng nào, đi trên hành lang bệnh viện ra chổ đậu xe và lạ ghê, tiếng tụng kinh Nam Mô A Di Đà Phật lại vang lên thật rơ. Tôi là thằng chẳng sợ trời đất ma quỉ ǵ hết trọi, tự dưng rùng ḿnh, quay lại nh́n thằng bạn thấy mặt nó tái mét.

Cô bạn gái tôi hỏi:

- Anh có nghe tiếng tụng kinh không anh?

Tôi ra vẻ tỉnh táo bảo:

- À, chắc có nhà nào để cassett chạy giống như Tuấn vậy chứ ǵ.

Tụi tôi nh́n quanh, chẳng thấy pḥng nào cả, chung quanh chỉ là hành lang với đèn neon mập mờ.. tiếng tụng kinh bổng dưng im bặt. Con bé sợ quá.

- Sợ quá anh ơi..

Thằng Tuấn run bắn lên.

- Có phải ông già tao không mậy..

Tôi mới gắt lên v́ hai đứa này lây cái sợ qua cho tôi rồi.

- Th́ ông già mày tụng có sao đâu. Chạy cho lẹ chớ ở đó con ma khác ra bóp cổ, th́ thấy tía mày bây giờ.

Tụi tôi ba đứa chạy như ma đuổi, ra đến xe tim đập b́nh b́nh như đánh trống. Thằng Tuấn năn nỉ:

- Mày tối nay ngủ lại nhà tao chứ không tao sợ quá!

Thấy bộ mặt thiểu nảo của nó tôi thiệt không cầm ḷng được nên nhận lời. Về đến nhà nó đă hai giờ sáng. Tụi tôi vô pḥng nó nằm c̣n nó nằm dưới đất. V́ mệt quá ai cũng lăn ra ngủ. Tôi cũng thế nhưng khoảng đâu ba giờ sáng, tự dưng tôi tỉnh dậy v́ nghe tiếng ú ớ. Tôi quay qua nh́n cô bạn thấy cô vẫn ngủ say.

Ngồi dậy thấy thằng Tuấn đang lảm nhảm trong giấc mợ Sợ nó làm cô bạn tỉnh, tôi sờ vào người nó định lay nó dậy th́ da nó lạnh một cách lạ lùng, lạnh như người chết vậy đó! Hoảng quá tui đập nó dậy.

- Tuấn, Tuấn dậy mày. Ngủ mớ ǵ dữ vậy!

Phải mấy cái đập như trời giáng vào lưng, nó mới mở mắt ra và câu đầu tiên nó nói là:

- Tao thấy ba tao mày ơi. Ổng tới ôm tao và khuyên tao nhớ lo cho mẹ.

Tôi tự dưng sởn ốc rùng ḿnh. Mẹ thằng Tuấn lúc này đang lo chuẩn bị trở về Mỹ. Bà đi du lịch Việt Nam một ḿnh mới được hai tuần, th́ được điện tín báo tin chồng bị đau nặng, ngày mai là bà về.

Tôi không dám nói cho nó biết là người nó lạnh như nước đá, bảo nó ngủ tiếp đi c̣n tôi th́ thức đến sáng.

Ngày hôm sau bà mẹ về. Bà bảo tụi tôi ngày hôm qua, lúc ở nhà bà chị, thấy ông chồng đứng trước cửa pḥng nh́n bà một cách buồn bă, ngay giữa ban ngày.

Bà đoán là ông đă mất, và tụi tôi kiểm lại th́ thấy đúng ngay lúc ông qua đời, lúc tám giờ sáng ngày thứ Ba ở đây. Bây giờ th́ tôi tin là có linh hồn đó các bạn à!



                                                                 
ST





Quay trở về đầu Xem hiendde's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi hiendde
 
hiendde
Hội Viên
Hội Viên
Biểu tượng

Đă tham gia: 02 May 2010
Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 2589
Msg 823 of 1439: Đă gửi: 29 May 2010 lúc 11:35pm | Đă lưu IP Trích dẫn hiendde



MÁ ƠI SAO BỎ CON


NVT viết truyện này, như là một chứng nhân của thảm cảnh, mà hoàn cảnh xă hội Việt Nam thời đó.

Liên hớt hơ hớt hải chạy vô kêu d́ Tư, cô không thễ nào nói nên lời và mặt cô tái xanh như tàu lá chuối. D́ Tư phải cố trấn tỉnh cô một hồi, th́ cô mới nói được một câu không hoàn chỉnh:

- Em bé .. em bé chết .. gần sạp của D́ đó ..

D́ Tư hết hồn và lạnh người khi nghe Liên nói vậy, d́ Tư từ từ trấn tỉnh và hỏi Liên. Liên đă hoàn hồn lại và kể cho d́ Tư nghe, là khi cô đi ra chợ buổi tối để coi lại mấy cái món hàng, mà hồi sáng cô mua về lại một lần cho chắc ăn, th́ cô gặp một cái giỏ đi chợ của ai.

Lúc đầu Liên tưởng lại các bà mua hàng đễ quên, nên cầm lên đễ đem cất, đễ ngày mai có ai nhận lại không. Bổng cô cảm thấy một mùi ǵ rất khó chịu toả ra từ cái giỏ, mùi hôi nồng nặc. Cô liền mở giỏ ra xem coi trong đó có ǵ mà sao lại hôi quá vậy.

Dưới ánh đèn bóng của khu chợ, Liên thấy một xác em bé đă bị śnh lên trắng toát. Liên la lên và bỏ giỏ đó chạy thẳng về nhà kêu d́ Tư. Sau khi nghe xong, d́ Tư đi báo cảnh sát và chạy ra chỗ Liên bỏ cái giỏ có xác em bé trong đó.

Khi thấy cảnh sát đến th́ bà con cũng chạy ra cần đèn pin chạy ra xem .. Khi cảnh sát đem xác em bé ra ngoài đễ tiện việc kiểm tra, ai nh́n cũng sợ và thương tiếc, v́ ai cũng đoán rằng em bé kia chỉ sanh được có vài tháng và bị chết.

Người th́ nghĩ là người mẹ quá nghèo, không có đủ tiền chôn cất con ḿnh, nên đành bỏ đó. Khi khám xác xong th́ cảnh sát cũng không làm ǵ cả, họ không quan tâm đến chuyện này lắm. D́ Tư nh́n thân thể đứa bé bị śnh trương lên th́ động ḷng thương.

D́ kêu Liên đi mua cho D́ vài lít rượu trắng cho D́ tắm cho xác chết cho đở hôi. Bà con ai cũng thương nên mỗi người góp lại chút tiền đễ làm lễ tang cho bé.

Chuyện đă xảy ra nhiều năm về trước rồi, mà năm 1998 D́ Tư và những người buôn bán trong chợ, lại thấy bóng dáng của một cô bé nhỏ khoảng năm tuổi, cứ lăng văng trong chợ, có người th́ nói rằng cô bé không nói ǵ ngoài câu:

- Má ơi... ! Sao bỏ con ...

Nói xong th́ bóng dáng của bé mờ dần mờ dần rồi tan vào màn đêm vắng lạnh.



                                                              NVT






Quay trở về đầu Xem hiendde's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi hiendde
 
hiendde
Hội Viên
Hội Viên
Biểu tượng

Đă tham gia: 02 May 2010
Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 2589
Msg 824 of 1439: Đă gửi: 29 May 2010 lúc 11:36pm | Đă lưu IP Trích dẫn hiendde



MẮT MA


Một hôm tụi tôi và đứa em trai đang ngồi học, thấy má tôi lên xin phép cho chúng tôi về nữa chừng, là tôi biết tối nay là ngày ḿnh đi vượt biên đây. Ôm cặp sách theo má về mà trong ḷng buồn rười rượi, nghĩ đến xa bạn bè xa thầy cô, xa những ǵ thân quen làm tôi muốn rơi nước mắt.

Đúng như tôi nghĩ tối hôm đó có một người lạ mặt đến nhà tôi, dẫn tôi và đứa em kế đi, họ nói rằng nhà tôi đông quá phải chia ra làm hai. Hai đứa tôi đi trước đến sáng th́ má tôi và mấy đứa em đi sau.

Ba tôi th́ ở dưới tàu trước rồi (ba tôi là tài công), tất cả chúng tôi sẽ gặp nhau ở trên tàu. Tôi và đứa em đi theo người đàn ông lạ mặt. Ông ta dắt chúng tôi ra bến cảng miền Tây, và ông ta mua vé cho chúng tôi đi đâu th́ tôi không nhớ, v́ lúc đó tôi chỉ mới mười hai tuổi, vẫn c̣n là con nít lắm không để ư nhiều.

Sau đó ông cùng chúng tôi lên xe đ̣ đi lâu lắm đến chiều tối mới xuống. Khi xuống xe đ̣, tôi thấy cảnh vật chung quanh đang ch́m vào màn đêm. Các căn nhà chung quanh đa số là nhà lợp bằng lá dừa và dân cư ở đây đều thắp đèn dầu, c̣n xa chút nữa th́ toàn là những ruộng lúa thênh thang. Tiếng dế, tiếng côn trùng kêu văng vẳng nghe thật lạ taị..

Trên đường đi ông ta không nói với chúng tôi một lời nào, ông đi đâu chúng tôi đi đó, cho nên khi xuống xe đ̣ ông ta đi trước chúng tôi đi sau. Ông ta dẫn chúng tôi vào một con đường ṃn, sau đó chúng tôi phải đi trên những cây bắp chuối trơn trượt, để qua một vũng śnh lầy để đi vào ruộng lúa.

Ai mà trợt chân té chắc là ḿnh mẩy hôi thúi lắm, nhưng ḿnh mẩy hôi hám c̣n đỡ, chứ có nhiều người bị té leo lên không được, c̣n bị lún xuống bùn nữa là khác. Qua vũng bùn lầy th́ chúng tôi đi trên những con đê, dẫn vào rừng mía.

V́ trời đă tối lại không có điện, chỉ ṃ mẫn đi nên tôi không thấy cái giếng cạn nằm trước mặt, v́ vậy bị lọt xuống, may quá đáy giếng không có sâu và nhiều nước cho nên tôi chỉ bị ướt quần áo mà không bị chết đuối.

Khi được em tôi kéo lên khỏi giếng, th́ tôi không thấy ông ta đâu hết, lúc đó đứa em chỉ vào một rừng cây gần đó, rồi nắm tay tôi kéo vào. Ở xa trời tối tưởng là rừng cây nhưng lại gần là một rừng mía.

Chúng tôi vừa chui vào trong, th́ thấy một đám người khoảng 25 đến 30 người ǵ đó, đang ngồi dựa vào những thân cây mía ngủ. Chúng tôi cũng ngồi xuống nhưng ngủ không được, v́ cả đám muỗi con nào con nấy lớn gần bằng con ruồi, cứ xúm nhau chích hai chị em chúng tôi.

Chúng tôi cứ vừa đập vừa lấy tay quạt tứ tung nhưng những con muỗi đó cũng không tha, may thay có người đàn ông bên cạnh, có lẽ ổng tội nghiệp cho chúng tôi, nên mới đưa cho chúng tôi một ống thuốc, xức lên da cho khỏi bị muỗi cắn.

Sau khi xức thuốc xong th́ muỗi không có cắn nữa và chúng tôi đi vào giấc ngủ hồi nào cũng không hay. Đến nửa đêm bỗng dưng tôi giật ḿnh tỉnh dậy. th́ không thấy ai ở đó, chỉ có hai chúng tôi đang nằm chèo queo. Tôi sợ quá đánh thức thằng em dậy. rồi hai chúng tôi nắm tay nhau bước đi thật nhanh trong đêm tối. để t́m đường ra khỏi rừng mía.

Chúng tôi sợ bị lạc trong rừng mía với lại vào đêm khuya sợ ma nữa, cho nên chúng tôi cố gắng đi thật nhanh, có lẽ nhờ vậy mà chúng tôi theo kịp một nhóm khoảng 15 người, khi thấy chúng tôi họ mới nói cho chúng tôi biết rằng, tổ chức đă bị bại lộ cho nên tất cả mọi người phải t́m đường trở về.

Một người trong đám nói. Bây giờ chúng ta phải chia nhau mà đi, chứ đi như vầy th́ sẽ bị bắt cả đám.. Cho nên cứ hai người nắm tay nhau đi trước, khoảng 10 phút sau th́ hai người khác đi tiếp, cứ chia như vậy đó.

Họ nói cứ đi thẳng theo con đường này sẽ ra xa lộ, ở đó có xe đ̣ đưa về Sài G̣n. Nghe người ta nói sao th́ làm vậy, hai chị em chúng tôi đi trước, lúc đó dù có sợ cũng phải đi, mà trời ban đêm quư vị cũng biết ở đồng quê, những đám cỏ lau những bụi trúc vào ban đêm, gió thổi nghe xào xạc cũng thấy ớn cả ngườị

Chúng tôi vừa đi vừa niệm Phật và mắt cứ nh́n thẳng đằng trước mà đi, chứ không dám nh́n chung quanh. Chúng tôi cứ đi như vậy đến khi trời mờ mờ sáng, th́ thấy trước mặt ḿnh một nhóm người, họ bắt chúng tôi lại.

Họ hỏi chúng tôi có phải đi vượt biên không, nhưng không nói th́ họ cũng biết, v́ cách ăn mặt và nước da trắng bóc cũng đủ biết chúng tôi không phải người ở miền quê; v́ vậy họ bỏ chúng tôi vào một trại tù tên là Phường chín.

Ở trong tù, hai chị em chúng tôi được đưa đi hai chỗ ở khác nhau. Tôi th́ ở chung với một số chị trong một căn pḥng nhỏ tí ti, nó rộng khoảng năm feet và dài khoảng mười feet.

Pḥng đó tôi nghĩ chỉ ngủ được nhiều lắm là hai người, nhưng họ đă bỏ đến bốn người ở trong đó. Ban ngày mà đóng cửa lại cũng thành ban đêm, v́ nó kín mít chỉ có hai hay ba cái lỗ nhỏ trên trần, không đủ để ánh sáng chui vào.

Mặc dù vậy tôi cũng không có sợ, v́ có đến bốn người trong đó mà sợ ǵ, nhưng vào đêm đầu tiên đă xảy ra một chuyện làm tôi sợ muốn chết ...

Lúc đó không biết mấy giờ, tôi giật ḿnh thức giấc mở mắt ra thấy chung quanh đều tối thui. Bóng tối nó bao trùm thật nặng nề, làm tôi muốn nghẹt thở với lại phải nằm co ro dưới nền xi măng lạnh ngắt, làm tôi nhớ nhà muốn khóc, nhưng tôi đă kiềm ḷng không khóc, sợ đánh thức mấy chị ở chung dậy.

Rồi tôi cứ nằm ở đó như người chết mở mắt nh́n bóng tối, nó tối đen như mực, có lúc tôi không biết ḿnh đang nhắm mắt hay mở mắt. Trong lúc đang nh́n vào nơi tối tăm dường như vô tận, tôi chợt thấy cái đóm ǵ màu trăng trắng trên trần nhà.

Tôi cố gắng nh́n kỹ th́ thấy nó như là một con mắt. Tôi thấy rơ cái tṛng màu trắng với con ngươi đen ở chính giữa. Lúc đầu tôi cứ tưởng là ḿnh bị hoa mắt. nhưng càng nh́n con mắt đó, tôi càng thấy giống con mắt của người chết không nhắm mắt, nó cứ mở to và trợn tṛng như vậy. Sợ quá tôi nhắm mắt lại và thầm đọc vài câu kinh mà má tôi đă dạy từ hồi nhỏ cho đến sáng.

Sáng hôm sau, không biết v́ lư do ǵ đám đàn bà con gái được dọn qua pḥng tù khác lớn và rộng răi hơn. Vài ngày sau khi dọn qua nơi khác, tôi mới nghe từ những người tù đă ở đó lâu năm nói rằng, mấy năm về trước có một người đàn bà tự tử trong cái pḥng tôi đă ở ngày đầu tiên, v́ vậy ai mà ngủ ở trong đó đều bị đè hay là bị nhát.

Bây giờ kể lại cho các bạn nghe tôi c̣n nổi da gà. Con mắt đó ghê lắm không thể tưởng tượng được.



                                                                    ST







                                                                                         













Quay trở về đầu Xem hiendde's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi hiendde
 
hiendde
Hội Viên
Hội Viên
Biểu tượng

Đă tham gia: 02 May 2010
Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 2589
Msg 825 of 1439: Đă gửi: 29 May 2010 lúc 11:38pm | Đă lưu IP Trích dẫn hiendde



BĂO MẬT TRỜI NĂM 2012 NGUY CƠ HỦY DIỆT TRÁI ĐẤT


Các nhà khoa học cho biết, toàn bộ cư dân trên Trái đất sẽ không ai tránh được những ảnh hưởng xấu của cơn băo này.

Một cơn băo Mặt trời mạnh chưa từng thấy với sức phá hủy ghê gớm sẽ tấn công Trái đất vào năm 2012. Đó chính là điều các nhà khoa học Mỹ lên tiếng cảnh báo trên tờ “Nhà khoa học mới” của nước Anh.

Trong một bản báo cáo đặc biệt của Viện Khoa học quốc gia Mỹ (do Cơ quan Hàng không vũ trụ Mỹ tài trợ kinh phí) vào tháng một vừa qua, các nhà khoa học Mỹ đă khẳng định:

Một thiên tai với những tác động có tính chất hủy diệt hoàn toàn có khả năng xảy ra. Việc con người làm mọi cách để phát triển xă hội công nghiệp, hậu công nghiệp hiện đại với các tiện ích cao nhất, phục vụ cho đời sống của chính ḿnh, th́ cũng là lúc con người tự gieo mầm những hiểm họa hủy diệt sự tồn tại của chính bản thân ḿnh.

Daniel Becker, chuyên gia khí hậu vũ trụ của Đại học Colorado, người khởi thảo báo cáo đặc biệt của Viện Khoa học Mỹ cho rằng:

- Hiện tại, chúng ta đang ngày càng tiến đến gần hơn khả năng xảy ra các loại tai nạn này. Nếu như con người không có sự chuẩn bị đầy đủ, để đối phó với những cơn băo Mặt trời, có khả năng sẽ phát sinh trong tương lai, th́ loại băo vũ trụ này có thể cắt đứt sự cung ứng điện, sóng điện thoại, thậm chí cả hệ thống cung cấp nước cho xă hội loài người.

Tuy nhiên, cũng có nhiều chuyên gia đưa ra những quan điểm bất đồng, cho rằng, sự ảnh hưởng của băo Mặt trời chủ yếu tập trung ở ngoài vũ trụ.

Hơn nữa do hiệu ứng ngăn trở của khí quyển và từ trường Trái đất, băo Mặt trời không thể gây ra những tác hại thật rơ ràng, đối với cuộc sống của con người trên Trái đất.

Các chuyên gia này cho rằng, khi băo Mặt trời hoạt động mạnh, điểm đen không ngừng bị đốt cháy và bị làm nổ, sẽ phóng ra một lượng lớn tia tử ngoại, khiến cho nồng độ tầng điện ly của địa cầu, đột nhiên tăng cao, hấp thụ các năng lượng sóng ngắn, từ đó gây ra những nhiễu loạn, đối với tín hiệu vô tuyến điện sóng ngắn.

Nhưng con người sử dụng điện thoại di động, bao gồm một bộ phận vô tuyến điện, đều không truyền phát tín hiệu qua tầng điện ly. V́ thế những cơn băo Mặt trời thông thường, không ảnh hưởng nhiều đến thông tin trên bề mặt Trái đất.

Về mặt lư luận, cường độ của các cơn băo Mặt trời thông thường, vẫn chưa thể phá vỡ được sự bảo vệ của từ trường và khí quyển Trái đất, do đó chưa trở thành nguy cơ hủy diệt, đối với các giống loài hiện tồn trên Trái đất.

Tuy nhiên, với cơn băo Mặt trời vào năm 2012, rất nhiều chuyên gia lo lắng rằng, đây sẽ là một ngoại lệ.


Nguy cơ hủy diệt khủng khiếp?


Các nhà khoa học Mỹ cảnh cáo, cơn băo Mặt trời cực mạnh vào năm 2012, sẽ mang một tai họa rất lớn với sức ảnh hưởng khủng khiếp, trên tất cả các phương diện, lĩnh vực của xă hội hiện đại.

Trong cách nh́n của các chuyên gia, ảnh hưởng mà băo Mặt trời mang đến cho Trái đất, có thể là "dạng hiệu ứng domino".

Khi một cơn băo Mặt trời cực mạnh tấn công Trái đất, con người trên Trái đất sẽ đối mặt với hai vấn đề lớn. Thứ nhất là liên quan đến mạng lưới điện hiện đại.

Mạng lưới điện hiện đại thông thường đều là dùng điện áp cao, để cung cấp cho toàn bộ khu vực rộng. V́ thế mà nó rất dễ bị tấn công, bởi những biến đổi khí hậu của khí quyển.

Nó hoàn toàn có khả năng dẫn tới "giao thông tê liệt, tin tức đứt đoạn, tài chính sụp đổ và các cơ sở công cộng lộn xộn.

Máy bơm nước ngừng hoạt động dẫn đến nước uống và sinh hoạt bị ngắt, không có các thiết bị làm lạnh, cấp đông, thực phẩm và thuốc men rất khó để giữ được hiệu quả".

- Nếu như con người không có sự chuẩn bị đầy đủ để đối phó với những cơn băo Mặt trời, có khả năng sẽ phát sinh trong tương lai, th́ loại băo vũ trụ này có thể cắt đứt sự cung ứng điện, sóng điện thoại, thậm chí cả hệ thống cung cấp nước cho xă hội loài người.

Daniel Becker, chuyên gia khí hậu vũ trụ của Đại học Colorado Mỹ nói.

Thứ hai là những lĩnh vực liên quan hoặc dựa vào mạng điện và các hệ thống hỗ trợ cuộc sống hiện đại cho con người, cho đến các hệ thống khác. Ví như:

Vấn đề xử lư nước thải, vấn đề thiết bị cơ bản để duy tŕ hoạt động của thị trường, vấn đề khống chế các trạm điện, thị trường tài chính cho đến vấn đề của các hệ thống hoạt động dựa vào điện năng.

Cố vấn báo cáo đặc biệt của Viện Khoa học Mỹ, chuyên gia phân tích công nghiệp điện lực Johns Carman cho rằng:

- Tai họa này hoàn toàn khác với những tai họa chúng ta thường tưởng tượng. Thông thường những khu vực kém phát triển, thường chịu thiệt hại nặng nhưng trong tai họa này, những khu vực càng phát triển càng dễ bị tấn công và thiệt hại.

Chưa chuẩn bị tốt để đối phó

Đối diện với những tai hoạ cực kỳ nghiêm trọng, có thể xảy ra trong một tương lai rất gần, nhưng từ nước Mỹ cho đến toàn nhân loại, vẫn hoàn toàn chưa có sự chuẩn bị đầy đủ, để đối phó với cơn băo Mặt trời sắp tới.

Becker nói:

- Trước mắt chúng ta vẫn chưa có cách nào dự đoán trước được thời gian đổ bộ, cũng như cường độ của băo Mặt trời khi nó tấn công Trái đất. Tôi và các đồng sự chỉ có thể biết trước rằng, sẽ có một cơn băo Mặt trời cực mạnh tấn công Trái đất và chúng ta căn bản không có cách nào đối phó.

Các nhà khoa học của Trung tâm Nghiên cứu khí quyển toàn quốc Mỹ, đă căn cứ trên các hiện tượng phát sinh trên bề mặt Mặt trời, cho đến các số liệu về chu kỳ hoạt động của điểm đen Mặt trời, nghiên cứu chế tạo ra mô h́nh, động lực học mới của Mặt trời.

Dựa trên mô h́nh mới, các nhà thiên văn học có thể cung cấp các dự báo mới, liên quan đến hoạt động của điểm đen Mặt trời.

Họ hy vọng dự báo sớm, có thể giúp các công ty điện lực, điều khiển vệ tinh và các lĩnh vực khác, có vài ngày để chuẩn bị tốt, việc đối phó với hoạt động của các điểm đen Mặt trời. Được biết, sự chuẩn xác của mô h́nh mới này đạt đến 98%.




                                                             
     ST



Quay trở về đầu Xem hiendde's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi hiendde
 
hiendde
Hội Viên
Hội Viên
Biểu tượng

Đă tham gia: 02 May 2010
Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 2589
Msg 826 of 1439: Đă gửi: 29 May 2010 lúc 11:40pm | Đă lưu IP Trích dẫn hiendde



BÀI THUỐC CHỮA HÓC XƯƠNG CỦA CỤ BÀ 80 TUỔI


Xưa nay, “hóc xương gà, sa cành khế” vẫn được xem là hai loại tai nạn nguy hiểm và khó chữa trị nhất. Ấy vậy mà, đă hơn bảy mươi năm nay, cụ Trần Thị Lệ, ở Kim Liên, Đống Đa, Hà Nội, chỉ với một “bài thuốc” bí truyền đă chữa được cho rất nhiều người.

Bài thuốc “đặc biệt” này chỉ đơn giản là cho bệnh nhân uống ba ngụm nước, ngậm ba hạt muối, rồi xoay chiếc đèn dầu đă cũ kỹ ba lần, là bất kể người hay vật bị mắc xương gà, xương trâu, xương cá hay kim chỉ, râu tôm, giây cao su… đều qua khỏi một cách nhẹ nhàng.
Được truyền nghề từ sáu tuổi

Hôm chúng tôi t́m đến nhà th́ cụ Trần Thị Lệ đang đi vắng. Hỏi măi, cậu cháu nội học lớp bảy, mới chịu “tiết lộ” là bà đang đi chia lộc. Tưởng nhà vừa có giỗ nên bà cụ đi phát lộc cho mọi người, hóa ra là có một bệnh nhân ở Phố Huế Hà Nội, bị mắc xương gà t́m đến cụ và được cụ chữa cho khỏi.

Nhưng v́ cụ không bao giờ lấy tiền của ai, nên anh ta mang quà đến cảm ơn. Và đă thành thói quen, cứ mỗi lần có ai đó biếu quà, cụ lại cất công đi khắp khu phố để phân phát cho mọi người.

Phải chờ gần một tiếng đồng hồ, mới thấy cụ thong dong trở về. Không biết ai đó đă báo trước cho cụ biết, chúng tôi là phóng viên đến t́m hiểu thông tin viết bài, mà cụ lên tiếng trước:

- Tiếc quá! các anh đến th́ tôi lại phát hết lộc mất rồi. Năy giờ đi các nhà để phát lộc th́ nhà nào cũng đi vắng, tôi phải cất công lên tận đồn công an của phường, biếu cho các anh công an ở đó.

Cụ Lệ kể, cụ sinh ra ở huyện Hương Sơn Hà Tĩnh, nhưng từ nhỏ đă được mẹ đưa về nhà ông ngoại ở Hương Khê Hà Tĩnh để sống. Cạnh nhà ông ngoại cụ, có một ông tên Nguyễn Văn Cương, nhà có năm người con cả trai cả gái.

Ông Cương lúc đó đă nổi tiếng khắp vùng, về tài chữa hóc xương, tất cả các loại xương bằng một bài thuốc mẹo. Do đó, nhà ông lúc nào cũng tấp nập khách vào ra.

Một lần, ông Cương sang nhà cụ chơi rồi đặt vấn đề với mẹ cụ, xin phép được truyền nghề cho cụ Lệ.

- Hồi đó tôi mới lên sáu tuổi, nhỏ dại lắm chả biết ǵ. Ông Cương sang bảo với mẹ tôi:

- Mợ ơi! con giờ chỉ sống được hai năm nữa là con chết, mợ cho con truyền nghề cho con Lệ, v́ không ai có thể có đủ điều kiện, để truyền nghề được như con Lệ.

Mẹ tôi bảo:

- Trông thầy da dẻ hồng hào, khỏe mạnh thế kia th́ chết sao được mà chết. Thầy đừng nói ghở thế! Sao thầy có năm đứa con, mà thầy lại không truyền cho ai cả?

Ông ấy trả lời:

- Làm cái nghề này phải có đủ: Tâm – đức – tài. Thiếu một trong những yếu tố đó th́ không thể làm được. Nhà con tuy có những năm đứa con, nhưng đứa được cái này th́ lại mất cái kia...

Mẹ tôi lại bảo:

- Tôi chỉ được mỗi ḿnh cái Lệ là gái, nhỡ thầy truyền nghề cho nó, rồi nó không biết làm gây nên chuyện thất đức th́ sao?

Ông ấy nằng nặc đảm bảo rằng, ông ấy truyền nghề này cho tôi, là để cho tôi tích nhân tích đức cho con cháu về sau... Cụ Lệ thật ḷng tâm sự.

Thầy Cương phải thuyết phục măi, cuối cùng mẹ cụ Lệ mới chịu cho cụ sang học nghề. Bài học chỉ đơn giản với mấy thao tác nhỏ, nhưng phải mất hai năm, cụ Lệ mới tự chữa bệnh được.

Cụ vừa biết chữa bệnh cũng là lúc thầy Cương trút hơi thở cuối cùng, ngày giờ ông ra đi chính xác đến từng phút giây, như lúc sinh thời ông tiên đoán.

- Đây là làm việc nghĩa cứu người, do đó mà một nguyên tắc bất di bất dịch, là không bao giờ nhận tiền của ai. Cũng v́ thế mà chúng tôi có được một ân huệ thật đặc biệt, là có thể biết được thời điểm nào chúng tôi sẽ qua đời, để chọn thời điểm mà truyền nghề cho phù hợp.

Như tôi, sau này khi nào biết chỉ c̣n sống trên trần gian này được hai năm nữa, th́ tôi mới t́m truyền nhân để truyền nghề.

Cụ Lệ giải thích v́ sao ḿnh đă ngoài tám mươi tuổi rồi, mà vẫn chưa chịu truyền nghề cho ai đó?

Khỏi hóc xương sau mười hai giờ

Cụ Lệ bật mí, bài thuốc bí truyền chữa hóc xương gà này thực chất là, một bài thuốc mẹo rất đặc biệt mà thầy cụ là ông Cương học được từ những người dân tộc thiểu số, sau một lần bị hóc xương gà đến thập tử nhất sinh.

Kể cho chúng tôi nghe các bước chữa bệnh, cụ Lệ không quên nhắc đi nhắc lại một điều cực kỳ tối kỵ, đó là người bệnh khi đă ngồi vào ghế để chữa, là không được nói chuyện với cụ, hoặc không được hỏi han những người xung quanh.

Người ở gần khi đến nhà cụ chữa bệnh, khi gặp cụ chỉ cần gật đầu chào là cụ biết. C̣n nếu ở xa, khi cụ đến, người bệnh chỉ cần lấy chiếc áo mà ḿnh hay mặc nhất, rồi ḷn một ngón tay vào trong giơ lên, là cụ biết người đó bị mắc xương ǵ.

Một điều đặc biệt khác, cho dù bệnh nhân bị hóc bất kỳ loại xương ǵ, cụ đều có thể chữa được, nếu người đó mới bị hóc xương trong ṿng sáu ngày trở lại. Qua đến ngày thứ bảy là cụ cũng phải “bó tay”.

Khi chữa, nếu tuân thủ đúng những ǵ cụ dặn, th́ nặng như hóc xương gà chỉ trong ṿng mười hai giờ đồng hồ, là bệnh sẽ tự khỏi một cách nhẹ nhàng, không đau đớn và nhẹ như xương cá, râu tôm là chỉ cần sáu giờ sau, là khỏi hẳn.

Đang tṛ chuyện th́ có bệnh nhân Nguyễn Văn Hoàng, mười hai tuổi nhà ở phố Lương Văn Can Hà Nội, t́m đến nhờ cụ chữa.Bệnh nhân bị hóc xương cách đây ba ngày, đă đi một số nơi khám, uống thuốc nhưng chưa khỏi.

Được một người bà con xa mách cho, đến đây t́m cụ nên vội vàng đến ngay. Nghe thấy thế, cụ Lệ cáo lỗi, bỏ dở câu chuyện với chúng tôi để bắt tay ngay vào công việc quen thuộc, mà gần tám mươi năm nay cụ vẫn làm để giúp người.

Theo quan sát, khi bệnh nhân vừa yên vị xuống ghế, cụ đi một ṿng quanh người bệnh nhân, rồi sau đó nhẹ nhàng ngồi xuống chiếc ghế đối diện với bệnh nhân. Cụ giơ ngón tay trỏ lên chỉ thẳng vào mặt bệnh nhân, rồi lẩm bẩm điều ǵ đó trong miệng.

Sau đó, cụ đưa cho bệnh nhân cốc nước lọc đă chuẩn bị sẵn bảo bệnh nhân uống đúng ba ngụm. Bệnh nhân vừa dứt ngụm nước thứ ba, th́ cụ đưa tay xoay chiếc đèn dầu Hoa Kỳ làm bằng sứ không dầu, đă cũ kỹ ba ṿng. rồi đưa cho bệnh nhân một hạt muối, bảo bệnh nhân bỏ vào miệng ngậm.

Sau đó, cụ đưa thêm cho bệnh nhân hai hạt muối và dặn:

- Ba tiếng đồng hồ sau cậu tự tay bỏ một hạt muối này vào miệng và ngậm. Ba tiếng sau lại ngậm tiếp một hạt muối như thế... Sau hạt thứ ba, một thời gian ngắn chắc chắn chiếc xương mà cậu đang hóc kia sẽ “xuống””.

Đến 22h đêm hôm đó, bệnh nhân Hoàng đă đẩy được chiếc xương gà ra khỏi họng.

Cụ tâm sự, đến bây giờ cụ vẫn c̣n nhớ rất rơ cảm giác của một đứa bé lên sáu tuổi, lần đầu tiên chữa thành công cho một ca bệnh bị mắc xương trâu.

Hôm đó, có một gia đ́nh ở huyện Thạch Hà Hà Tĩnh, khiêng lên một bà cụ ngoài bảy mươi tuổi, bị hóc xương trâu, đă sáu ngày liền tưởng chừng như đang “thập tử nhất sinh”. Khiêng vào đến nơi, thầy cụ không ra tay mà để cho cụ tự chữa.

Cụ cũng chỉ làm theo các bước thầy hướng dẫn, không ngờ một ngày sau th́ bệnh nhân đó khỏi bệnh. Khỏi phải nói, gia đ́nh bệnh nhân mừng hơn bao giờ hết. Cả nhà họ mang đến hai con cá thu rất to và mười kg gạo tám thơm, để tạ ơn. Thầy cụ, chia đôi số quà ra, biếu lại gia đ́nh bệnh nhân một nửa. Nửa c̣n lại thầy chia đôi, cho cụ một nửa mang về.

Đă hơn bảy mươi năm qua, cụ Lệ không c̣n nhớ là ḿnh đă chữa cho bao nhiêu người qua khỏi tai nạn hóc xương.

Và cụ cũng lấy làm măn nguyện, v́ dù chưa bao giờ nhận của ai bất cứ một đồng tiền nào, nhưng cuộc sống của cụ lúc nào cũng sung túc, con cái trưởng thành. Đó là cái đức lớn lao nhất mà cụ có được sau ngần ấy năm làm việc nghĩa.



                                                                      Hà Tùng Long







Quay trở về đầu Xem hiendde's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi hiendde
 
hiendde
Hội Viên
Hội Viên
Biểu tượng

Đă tham gia: 02 May 2010
Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 2589
Msg 827 of 1439: Đă gửi: 29 May 2010 lúc 11:45pm | Đă lưu IP Trích dẫn hiendde



THẾ GIỚI LINH HỒN CÓ HAY KHÔNG?


Cuộc sống tâm linh của dân tộc Việt rất phong phú và chứa đựng nhiều bí ẩn, mà khoa học không thể giải thích. Gọi hồn, lên đồng.... các bạn có tin không? Có lẽ ai đă từng chứng kiến nhà ngoại cảm Bích Hằng t́m mộ, cũng sẽ tin có một thế giới linh hồn.

Nhưng nếu tồn tại một thế giới linh hồn, th́ thuyết luân hồi trở thành vô giá trị. Tại sao các linh hồn c̣n ở đó. Đúng ra theo nghiệp lực các linh hồn sẽ lập tức đầu thai hoặc siêu thoát. Lâu nhất theo Phật giáo Tây Tạng th́ cũng chỉ lưu lại bốn mươi chín ngày.

Chính v́ vậy vẫn tồn tại rất nhiều tranh căi về sự tồn tại hay không tồn tại của linh hồn. Nhưng với những người đă gặp và chứng kiến nhà ngoại cảm Bích Hằng t́m mộ, hay những người đi gọi hồn người thân… họ đều khẳng định niềm tin mạnh mẽ vào thế giới linh hồn.


Một buổi “lên đồng” đáng sợ.


Năm mười tám tuổi, tôi lén lút cùng hai bà đi gọi hồn. Tuổi mới lớn, ṭ ṃ, thích khám phá, chả có điều ǵ ngăn cấm được việc "bí mật" thử "lên đồng" một lần cả.
Nghe các bà nói là có ma, hồn có thể nhập vào người điều khiển người. Thầy giáo dạy vật lư th́ khẳng định có trường sinh học. Ma th́ chưa nh́n thấy, quỷ th́ may ra nh́n thấy trên phim, tưởng tượng qua lời người khác. "Trường sinh học", "giác quan thứ sáu" chưa được cảm nhận một lần.

Không mê tín, cũng chẳng tin là có ma quỷ ǵ hết, nhưng cứ muốn thử. Thử để biết. Thử để thoả măn tính ṭ ṃ. Thế là thử.

Vừa bước tới ngơ nhà "Cô" đă thấy run run. Nhà không có khách, không gian tĩnh mịch, hương khói vẫn nghi ngút. Thẳng cửa chính là cái điện thờ, vừa bước chân qua cửa nhà, tim đă nhảy tưng tưng, chỉ muốn nhảy ra khỏi ngực.

Ngồi vào giường, quay mặt về phía điện thờ chính Nam, mặt quay so với hướng bắc chắc khoảng 23,5 độ chính Bắc, khoanh chân, tay để như thiền, nhắm mắt. Không cần trùm khăn áo ǵ cả, cứ như ngồi thiền vậy.

Lời cầu khấn bắt đầu ŕ rầm bên tai. Ba mươi giây sau, hai luồng điện đánh rẹt vào người:

Một từ trên thẳng đỉnh đầu xuống, Một từ dưới bàn chân chạy ngược lên. Cả hai gặp nhau ở rốn. Người tê cứng, ruột gan rối bời, nóng như có lửa đốt, tay chân không cử động được.

Cái đầu vẫn trên cổ ḿnh nhưng sao lại không quay đầu được thế này!? Ruột gan th́ như lửa đốt, nhưng hai tay, chân bắt đầu lạnh. Lạnh ngắt! Lạnh như là bao nhiêu nhiệt nó chạy hết vào bụng rồi vậy.

Tiếng người nói, khấn xung quanh vẫn ŕ rầm nhưng đă dần ù đi, mắt lờ đờ...Tới lúc đó thật là sợ. Như hồn ḿnh thoát khỏi xác vậy. Ḿnh đă "mất xác" rồi sao? Sợ mà không làm ǵ được! T́nh trạng đấy kéo dài chắc khoảng mười phút.

Mọi người hỏi vẫn có thể nghe được, vẫn biết là ḿnh đang nói, nhưng đấy không theo suy nghĩ của ḿnh... Nghe "Cô" phán "hồn xuất!", luồng điện đang chất chứa nơi rốn bỗng chạy ngược bật ra phía trước ngực.

Một chưởng lực vô h́nh như đánh trúng giữa ngực, ngă vật ngửa người về sau. Bụng hết nóng ngay lập tức, tay chân dần ấm trở lại. Một cảm giác mệt mỏi, mệt như là ḿnh vừa vác cả chục tấn than vậy! Chân tay bải hoải, các khớp ră rời.

Hớp ngụm nước chanh đường cho lại sức, được "Cô" khen:

- Thằng này hợp bóng âm lắm, ngồi cái được ngay, hiếm người ngồi được như vậy". Từ hôm đó sợ ma.


Thế giới linh hồn bí ẩn.


Tôi tin là có thế giới khác với thế giới chúng ta đang sống, v́ chính tôi cũng đă có thể gọi là người trong cuộc của chuyện này. Tôi có một chị gái sát tuổi tôi, mất khi mới trên dưới hai tuổi, khi đó tôi mới hơn một tuổi thôi, không hề có ấn tượng hay nhớ kỷ niệm ǵ về chị cả.

Tôi là con út nên ngủ với ba mẹ nhiều nhất, các bạn có thể tưởng tượg được không, đêm ba mươi tết nào chị cũng về đứng dưới cuối giường của ba mẹ. Đứng suốt đêm đến tờ mờ sáng.

Tôi dến bây giờ vẫn c̣n nhớ đó là bóng trắng, tóc dài mờ mờ hư ảo. Sáng mùng một tết, Mẹ bao giờ cũng hỏi tôi hôm qua có gặp chị không con, chị về phù hộ cho cả nhà ḿnh đấy...

Nghĩa là không chỉ tôi mà cả mẹ cũng gặp chị, có lẽ cả ba nữa. Bởi v́ ba tôi không khóc trong những ngày thường, nhưng bao nhiêu năm qua, đến bây giờ vẫn vậy, đêm giao thừa nào ba cũng khóc v́ nhớ và thương chị, làm cả nhà lại khóc theo.

Tôi tin ba tôi cũng gặp chị. C̣n bây giờ tôi cũng không hỏi là chị có về nhà hay không, nhưng chỉ biết là chị luôn luôn phù hộ cho mọi người trong gia đ́nh.


Khẳng định về sự tồn tại của linh hồn.


Thế giới thứ hai là có thật, nhưng trường hợp của ḿnh th́ không cần gọi mà hồn tự hiện ra, đó là anh của người bạn nối khố.

Nhà có ba anh em, dưới là cô em gái út, hôm đó ḿnh và một người khác nữa, ngồi chơi với em gái nó ở giường nhà nó, đang nói chuyện th́ em gái nó kêu đau đầu và chóng mặt quá.

Nhăn nhó trong vài giây rồi nhắm mắt, nằm từ từ ra giường, rồi cũng chỉ trong tic tắc, lại ngồi dậy và bắt đầu nói, quay ngay sang ḿnh hỏi han và c̣n hỏi cả anh trai ḿnh (v́ anh trai ḿnh chơi với anh trai nó), rồi c̣n nhờ ḿnh bóp hộ chân (ông ấy mất v́ tai nạn bị đâm găy đùi) ḿnh không c̣n hồn vía nào nữa, hai tay bóp chân mà run lẩy bẩy.

May sao lúc đó mẹ anh ấy về, thế là ḿnh lại chứng kiến hai mẹ con ôm nhau khóc, nói chuyện hỏi han như b́nh thường, mẹ anh ấy hỏi thế con ở dưới đấy thế nào? Anh ấy trả lời là con vẫn đang phải đứng gác (lúc đó anh ấy chưa giỗ đầu) anh ấy phải gác đúng ở chỗ đường bị tai nạn đó, theo nhiệm vụ là phải bắt được một người đă được chỉ định, th́ mới được chuyển lên chỗ khác chắc là nhàn hạ hơn.

Rồi anh ấy c̣n quay sang ḿnh bảo, khi nào mấy đứa rỗi th́ ra mộ đắp lại mấy cái lỗ bị chuột khoét cho anh anh lạnh lắm...

Có thể ḿnh kể câu chuyện này ra các bạn không tin, và bản thân ḿnh cũng không tin vào bói toán và chưa bao giờ đi gọi hồn, nhưng đây là câu chuyện thật 100% ḿnh vẫn nhớ như in, hồi đó ḿnh học lớp tám.

C̣n đoạn cuối hai mẹ con ôm nhau khóc bịn rịn chia tay, th́ đứa em gái từ từ nằm ra giường có vẻ rất mệt mỏi, trong khi nó nằm th́ mẹ nó quay sang bọn ḿnh hỏi han, về mọi chuyện diễn ra như thế nào, rồi quay sang vỗ vỗ vào nó, nó bắt đầu mở mắt như vừa ngủ dậy, mặt ngơ ngác.

Rồi mẹ nó cùng với cả bọn ḿnh hỏi nó, là cảm thấy trong người thế nào, có nhớ ǵ không, nó trả lời là không biết ǵ, chỉ thấy đầu nặng chĩu, rồi khi nghe mẹ nó và bọn ḿnh kể lại nó mới biết và ̣a khóc...


Cuối cùng là câu chuyện và cảm nghĩ.


Tôi tin là có linh hồn. Nhưng có quá nhiều người lợi dụng nó để tư lợi. Chuyện này rất nhạy cảm và đụng chạm đến nhiều người. Về phía tôi th́ tôi cho là "có linh hồn và sự nhập hồn".

Ngay trong nhà tôi, tôi nghe các bà trong nhà kể: Trong ngày giỗ ông tôi mới cách đây mấy năm thôi, khi mọi người đang khấn cúng, th́ con bé con trong nhà tự dưng trợn mắt lên và gọi các bà trong nhà ra nói chuyện như là ông của tôi thật vậy.

Cũng xưng anh và gọi tên từng bà một như hồi ông c̣n sống. Đứa trẻ con ngồi nói lại chuyện cũ một cách rơ ràng và rất tự nhiên.

Câu hỏi đặt ra ở đây là nếu như các bà nói đúng, th́ phải chăng linh hồn là có thật? V́ một điều dĩ nhiên là một đứa trẻ con, mới hơn mười tuổ,i không thể biết được những chuyện của ông nó hồi c̣n trẻ được.

Một câu chuyện khác, theo cô giáo cấp ba của tôi kể là, trong một lần đoàn trường đi về nghĩa trang Trường Sơn thắp hương, những người quản lư nghĩa trang kể lại là, mỗi khi có đoàn khách nào đến thắp hương là đêm đó lại nghe thấy tiếng hô, như những người chiến sĩ đang hành quân vậy.

Không biết phải giải thích như thế nào, nhưng theo tôi th́ vẫn có một thế giới khác tiếp diễn, khi chúng ta đi hết cuộc sống này. Chết không phải là hết. Cơ bản là chúng ta phải sống như thế nào, để không phải chịu hậu quả đến kiếp luân hồi.


Lời kết.


Tóm lại thế giới tâm linh c̣n rất nhiều điều huyền bí, mà khoa học hiện nay chưa thể giải thích được rơ ràng. Tuỳ theo tín ngưỡng của nhiều người, mà người ta cho rằng có linh hồn hoặc không có linh hồn.

Có thế giới bên kia hoặc không có. Chúng ta không nên áp đặt một cách thái quá, ư nghĩ của ḿnh vào chuyện này. V́ xét cho cùng, nếu có linh hồn th́ cũng chẳng sao, v́ linh hồn chưa gây tổn hại ǵ cho chúng ta.





                                                              ST









Quay trở về đầu Xem hiendde's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi hiendde
 
hiendde
Hội Viên
Hội Viên
Biểu tượng

Đă tham gia: 02 May 2010
Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 2589
Msg 828 of 1439: Đă gửi: 29 May 2010 lúc 11:47pm | Đă lưu IP Trích dẫn hiendde



ĐÊM KINH HOÀNG TRONG NGÔI NHÀ MA


Sau ngày mất nước ba tôi đưa gia đ́nh về B́nh Long sinh sống để chạy kinh tế mới. Trước khi gia đ́nh dọn về đó, ba tôi đă đi trước một chuyến, mướn được một căn nhà tương đối khang trang đẹp mắt nhưng giá lại rẻ.

Đêm đầu tiên cả nhà chúng tôi đi ngủ sớm v́ mệt mỏi đường xa. Đèn vừa tắt, tôi vừa đặt lưng xuống giường th́ nghe tiếng gơ cửa. Tôi lấy lạ lắm, v́ gia đ́nh mới vừa dọn về đây, đâu có quen biết ai. Đến gơ cửa giờ này nếu không phải công an th́ là trộm cướp.

Cả nhà tôi h́nh như không ai nghe hay sao mà không có ai lên tiếng ǵ. Nghĩ tới trộm cướp tôi thấy sợ không dám ra mở cửa. Nếu công an th́ họ sẽ lên tiếng kêu mở cửa. Thôi th́ cứ coi như không nghe ǵ hết cho chắc ăn.

Nhưng chỉ vài phút sau tiếng gơ không phát ra từ chiếc cửa trước mà là cửa sau. Tôi cảm thấy có điều ǵ đó không ổn. Một cảm giác ớn ớn từ sau ót chạy dọc theo sống lưng. Lúc này th́ tôi quyết định chắc chắn không ra mở cửa.

Vừa lúc đó th́ tiếng gơ đă chuyển lên mái nhà. Trời ơi! Chuyện ǵ đây, người ǵ mà lẹ quá vậy, mới gơ cửa trước rồi ra cửa sau, rồi thoáng một cái đă lên mái nhà gơ. Tôi bật dậy phóng ra khỏi giường chạy qua chổ giường ba tôi hớt hăi:

- Ba có nghe tiếng gơ cửa không ba? Giờ này sao có ai gơ cửa nhà ḿnh từ các hướng.

Ba tôi trả lời ngắn gọn, như đang lắng nghe thêm tiếng ǵ sắp tới:

- Ba nghe rồi. Con cứ về ngủ đi.

Tôi vừa trở về giường đặt lưng nằm xuống th́ hỡi ôi, một người quấn băng trắng khắp người từ phía bếp đi về phía giường tôi. Lúc đó, cả nhà ai nấy đều nằm yên trên giường, tất cả cửa đều đóng kin.

Tôi như chết điếng người, muốn ngồi dậy và muốn la lên nhưng hoàn toàn bất lực. Con ma quấn băng trắng đi vào mùng tôi, leo lên bụng tôi nhún mấy cái, rồi đứng lên bước đi trên người tôi từ chân lên đầu, rồi biến mất.

Lúc đó tôi mới vùng dậy được, vừa bước ra ngoài mùng th́ một người khác không biết từ đâu xuất hiện. Lần này nó quấn băng đen khắp người, nhưng cũng biến mất rất nhanh. Lúc đó tôi lấy hết can đảm nói lớn tiếng:

- Nếu thực sự các người là ma quỷ th́ hăy hiện ra cho tôi thấy đi, tôi mới tin.

Ngay lập tức con ma quấn băng đen xuất hiện ngay trước mặt tôi. Tôi lập tức chạy về phía giường ba tôi, la thất thanh:

- Ba ơi ba, nhà này có ma ba ơi.

Ba tôi trả lời b́nh tĩnh:

- Tao cũng bị nó nhát năy giờ đây. Thôi cha con ḿnh đi luộc nồi khoai, ngồi chờ trời sáng vậy.

Thời gian đó vợ chồng chúng tôi mới cưới. Vợ tôi năy giờ ngủ say sưa không hay biết chuyện ǵ, bây giờ bước ra cằn nhằn:

- Trời ơi hai cha con anh làm ǵ mà om ṣm cả đêm không cho ai ngủ.

- Anh nói em đừng sợ nhé, nhà này có ma, năy giờ anh và ba bị tụi nó nhát te tua.

- Người không sợ mà đi sợ ma làm ǵ.

Ngay lập tức con ma băng trắng từ đâu nhào ra bịt miệng cô ta. Trời thần ơi, cô vợ tôi như muốn chết tại chổ. Ba tôi chắp tay vái:

- Gia đ́nh chúng tôi là người từ xa tới, không biết các vị ở đây, nếu có ǵ đụng chạm xin các vị bỏ qua cho. Xin cho chúng tôi tá túc cho hết đêm nay. Sáng mai chúng tôi sẽ dọn đi ngay. Từ lúc đó th́ không thấy con ma nào chạy ra nữa.

Trong hoàn cảnh lúc đó mới thấy rơ câu "thức đêm mới biết đêm dài". Khoai trong nồi như đă chín rục từ hồi nào mà trời vẫn chưa sáng. Buồn ngủ quá chịu không nổi và thấy t́nh h́nh có vẻ êm, chúng tôi trở về giường ngă lưng chờ trời sáng.

Vừa hừng sáng, tôi theo ba tôi qua nhà bà chủ nhà nói rơ ư định dọn ra không thuê nữa. Bà ta hoàn toàn không một chút ngạc nhiên khi nghe chúng tôi kể chuyện đêm kinh hoàng. Bà lắc đầu ngao ngán:

- Từ đó tới giờ chưa có ai ở được trong căn nhà đó. Tôi đă tính rồi, ai ở được th́ tôi sẽ tặng luôn căn nhà.

Bà chủ nhà mắt nh́n xa xăm, chậm răi kể. Ba năm trước gia đ́nh bà sống hạnh phúc trong căn nhà đó. Chồng bà tử trận trước năm 1975. Bà nuôi dạy ba thằng con trai. Đứa lớn nhất năm đó mười tám tuổi. Hai thằng nhỏ th́ mười sáu và mười ba.

Sau khi chiến tranh kết thúc, mọi người ở xứ đó đổ xô đi t́m bom, đầu đạn về bán phế liệu. Hôm đó ba đứa con trai h́ hục cưa trái khói ǵ đó, tôi không rơ lắm. Chỉ biết là việc làm đó quá nguy hiểm nhưng họ v́ miếng cơm mà phải làm liều.

Hôm đó th́ họ không may mắn như những lần trước. Trái đạn phát nổ ngay trước sân nhà. Ba cậu thanh niên bị phỏng nặng và chết. Mấy con ma đêm đó chính là mấy đứa con của bà chủ nhà.

Hóa ra cả xóm không ai không biết nhà đó có ma. Nhiều người hàng xóm đối diện, đêm đêm nh́n qua cửa sổ thấy tụi nó lảng vảng trước căn nhà, đi ra đi vô, y như người ta.

Từ khi bà chủ nhà dọn ra, không ai vô đó ở nổi. Ngay trong ngày đó, trước khi trời tối, chúng tôi đă dọn nhà đi thuê nhà khác ở.

Sau này có một gia đ́nh kia vào ở, cũng bị nhát. Nhưng sau đó họ sống yên lành. Nghe nói đêm đầu tiên ông đă hứa với mấy con ma là mỗi ngày cúng một nải chuối. Từ đó tụi nó để yên cho gia đ́nh ông ở.

TBM viết lại theo cốt chuyện do nhân vật chính kể lại.




                                                                  TBM







Quay trở về đầu Xem hiendde's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi hiendde
 
hiendde
Hội Viên
Hội Viên
Biểu tượng

Đă tham gia: 02 May 2010
Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 2589
Msg 829 of 1439: Đă gửi: 29 May 2010 lúc 11:48pm | Đă lưu IP Trích dẫn hiendde



NGÔI BIỆT THỰ "MỘ" Ở BẾN TRE


Một Việt kiều sau khi qua đời đă được người nhà đưa từ Mỹ về Việt Nam và chôn ngay tại pḥng khách một ngôi biệt thự.

Cuối tháng 4-2009 vừa qua, tôi có chuyến công tác về Bến Tre. Trên đường về Thành Phố***, khi xe chuẩn bị đi qua chiếc cầu Rạch Miễu mới tinh vừa khánh thành, anh bạn bất ngờ nói tôi nên ghé thăm một căn biệt thự đặc biệt ngay tại đây.

Tôi hỏi điểm đặc biệt đó là ǵ, anh nói đó là “có một ngôi mộ ngay… trong nhà”. Vốn là người làm luật, nên tôi tỏ vẻ không tin chuyện đó lắm.

Người bạn của tôi nói nghe đâu người chết là một Việt kiều. H́nh như người này có di chúc chôn ḿnh ngay trong nhà để anh em trong nhà khỏi ai tranh giành tài sản, v́ nghe nói nhà này giàu lắm.

Không nén nổi sự ṭ ṃ, tôi quyết định ghé thăm ngôi biệt thự đó. Chiếc xe bốn chỗ đưa chúng tôi chạy vào một con hẻm nhỏ lát xi măng ngay khu vực bến phà Rạch Miễu cũ, thuộc địa phận xă An Khánh, huyện Châu Thành, tỉnh Bến Tre.

Đi khoảng vài trăm mét, người bạn dừng xe bên một ngôi biệt thự có màu nâu đất, rất lớn và mới tinh như thể vừa mới khánh thành. Từ ngoài nh́n vào, tôi muốn nổi da gà khi thấy ngay trong pḥng khách chính giữa căn biệt thự, thay v́ là một bộ salon tiếp khách như thường thấy lù lù một..ngôi mộ.

Tiếp đón chúng tôi là một bà cụ có vẻ mặt phúc hậu. Bà cho biết người nằm trong mộ là chị Trần Thị Kim Liên, con gái bà. Chị Liên bị bệnh và chết ở Mỹ cuối năm 2008, khi ngoài năm mươi tuổi, đă xây ngôi biệt thự này khi c̣n sống.

Bà mẹ cho biết trước khi chết, chị bày tỏ ư nguyện “cả đời chưa bao giờ được sống trong biệt thự, nên nếu chết th́ cũng muốn chôn ngay trong biệt thự”.

Tôi xin phép được xem ngôi mộ, bà cụ vui ḷng dẫn tôi vào pḥng khách. Quả thật, nếu đúng như lời bà cụ nói th́ đây là một dạng chôn nổi. Nghĩa là vị trị của người chết gần như là ngang bằng với người sống.

Và mặc dù không phải là người nhát gan, tôi vẫn có cảm giác rờn rợn khi đứng gần ngôi mộ. Bà cụ cho biết bà vẫn ở cùng mấy đưa cháu ngay trong ngồi nhà này.

- Tôi quen rồi, nên không sợ. Nhưng lạ là từ ngày nó chết, tôi chưa bao giờ thấy nó về.

Nhà nghiên cứu Nguyễn Phúc Giải Hải:

- Không có oan khuất th́ người chết rất “lành”

- Về mặt tâm linh, việc an táng như vậy có ảnh hưởng ǵ tới người sống?

- Về mặt tâm linh, th́ chỉ những cái chết do tai nạn hay chết có sự oan khuất, mới gây ra những vấn đề tâm linh, mà ngày nay chúng ta có thể thấy đề cập trên phim ảnh.

Những ngôi nhà có ma thường là những nơi có người bị chết oan, có thể kể đến ngôi nhà ở đèo Pren Đà Lạt, nơi có những oan hồn bị giết hại; hoặc các tài liệu thế giới cũng nhắc nhiều đến những ngôi nhà bị ma ám hàng thế kỷ, thậm chí người ta c̣n chụp được các bức ảnh ma.

Với kinh nghiệm nhiều năm nghiên cứu tâm linh, tôi cho rằng điều đó là có thật. C̣n những trường hợp người chết b́nh thường, không có oan khuất th́ chẳng có vấn đề ǵ.

Có chăng chỉ là tâm lư sợ sống cạnh, hoặc sống gần người chết. Nhưng nếu người trong gia đ́nh cảm thấy b́nh an, thoải mái th́ không có vấn đề ǵ.

- Ngôi mộ này thực ra không được chôn xuống ḷng đất mà chôn nổi trên nền nhà và xây kiên cố, như vậy khoảng cách giữa người sống và người chết dường như rất gần nhau, có thể nói vẫn như đang “sống” chung với nhau. Điều này có ổn khổng, thưa ông?

- Do thiếu chỗ ở, hiện nay ở nhiều nơi, nhà mồ đă trở thành nơi cư trú của nhiều người. Họ sống ngay cạnh các ngôi mộ nhưng có sao đâu. Hay ở ta, nhiều khu dân cũng vẫn ở ngay sát các nghĩa trang đấy. Chết oan mới t́m về báo mộng.

- Nhưng như vậy, cái người ta vẫn gọi là “âm khí” liệu có ảnh hưởng ǵ đến người sống?

- Tuỳ theo mức độ tu dưỡng tâm linh của từng người, khi qua đời, từ mộ người chết thậm chí c̣n có thể phát ra những bức xạ lành, ảnh hưởng tốt đến những vùng xung quanh. Chẳng hạn, trường hợp nhà chữa bệnh tâm linh Nguyễn Đức Cần, khi qua đời được chôn vĩnh viễn, không cải táng tại một cánh đồng ở B́nh Đà.

Khu mộ ông hiện được nhiều người khi xưa chịu ơn ông, đă đầu tư xây dựng cảnh quan rất đẹp. Nhiều nghiên cứu cho thấy sóng sinh học ở quanh khu mộ rất cao, nên nhiều người có bệnh đă t́m đến, ngồi ở đây và chữa được khỏi bệnh.

Quy định của Pháp luật: Việc táng người chết phải được thực hiện trong các nghĩa trang, trường hợp táng trong các khuôn viên nhà thờ, nhà chùa, thánh thất tôn giáo phải bảo đảm vệ sinh môi trường và được sự chấp thuận của chính quyền địa phương.

Theo phân cấp của Uỷ ban nhân dân các tỉnh, thành phố trực thuộc Trung ương. Việc táng phải phù hợp với tín ngưỡng, phong tục, tập quán tốt, truyền thống văn hoá và nếp sống văn minh hiện đại. Diện tích sử dụng đất cho mỗi mộ hung táng và chôn cất một lần tối đa không quá 5 m2.

Hay như trường hợp ở Chợ Âm phủ 19-12 gần đây, ta mới đào được hàng trăm hài cốt dưới ḷng khu chợ này. Nếu nói là có âm khí th́ với số lượng hài cốt nhiều như vậy, khu chợ này chắc hẳn âm khí phải nặng nề lắm chứ.

Nhưng ở đó là hài cốt các anh hùng liệt sĩ đă hy sinh cao cả cho đất nước, chứ không phải những cái chết oan uổng, cho nên vong hồn họ “lành” và không hề gây ra vấn đề ǵ.

- Ông giải thích thế nào về việc bà mẹ chưa bao giờ mơ thấy người nằm trong mộ?

- Hiện tượng không mơ thấy người thân là chuyện b́nh thường. Không phải khi nào người sống cũng nằm mộng thấy những người đă quá cố. Thông thường chỉ khi có chuyện ǵ bất thường xảy ra, hoặc trong trường hợp người chết có oan khuất, linh hồn họ không siêu thoát được mới t́m về báo mộng, coi như t́m đến sự trợ giúp của người sống.

- Việc chôn người chết trong nhà như vậy có ảnh hưởng ǵ đến vấn đề vệ sinh không?

- Một người chết chôn ở đâu, h́nh thức như thế nào phụ thuộc vào phong tục tập quán từng dân tộc, phụ thuộc những qui tắc nhất định trong các xă hội khác nhau. Thông thường người ta phải táng tại nghĩa trang.

Ở phương Tây th́ có nhà mồ, nơi người ta chỉ đặt quan tài người chết ở đó mà không cải táng. Tuy nhiên đó là ở xứ lạnh nên có thể không ảnh hưởng đến vệ sinh. Ở Tây Tạng, vùng đất cao bốn ngàn mét trên mực nước biển, c̣n có h́nh thức điểu táng, mổ xác người chết, vứt các bộ phận cơ thể cho chim kền kề rỉa, xương cốt cũng giă nát cho chim ăn.

Phương pháp địa táng ở Việt Nam cũng như một số nước vùng nhiệt đới. Chôn lần thứ nhất gọi là hung táng. Điều kiện thời tiết, vi khuẩn sẽ phân huỷ phần thịt mềm; phần xương khô, sạch sẽ được đào lên và chôn lại lần thứ hai, gọi là cát táng.

Có nhiều gia đ́nh vẫn đưa phần cát táng về chôn trong vườn nhà, cụ thể như trường hợp nhà văn Vũ Trọng Phụng được con gái đưa về chôn trong vườn nhà ở làng Mọc, Nhân Chính Hà Nội. Hoặc thậm chí, sau khi điện táng, nhiều người vẫn lấy tro hài người chết về đặt trong lọ trên bàn thờ.

Trong việc cát táng, hiện nay cũng nhiều gia đ́nh xây những ngôi mộ, có thể gọi là nhà mộ, nguy nga, đồ sộ. Trường hợp ngôi biệt thự mộ có thể coi là một biến thể của h́nh thức này, xây trên phần đất riêng của gia đ́nh người ta. Nếu làm kiên cố như vậy th́ cũng không ảnh hưởng ǵ đến vệ sinh môi trường.




KHĐS




Quay trở về đầu Xem hiendde's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi hiendde
 
hiendde
Hội Viên
Hội Viên
Biểu tượng

Đă tham gia: 02 May 2010
Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 2589
Msg 830 of 1439: Đă gửi: 29 May 2010 lúc 11:49pm | Đă lưu IP Trích dẫn hiendde



CÚ ĐIỆN THOẠI "MA" LÚC NỮA ĐÊM


Nửa đêm điện thoại di động của chị Đỗ Thị Kim Hoàn, Hoàn Kiếm, Hà Nội nhận được một cuộc gọi từ số máy cố định từ chính cửa hàng của chị. Cửa hàng đă được khóa cửa, không có ai ở trong, và cuộc gọi kéo dài tới gần năm giờ liên tục...

Trước ngày 5-4-2006, số máy điện thoại cố định của chị Đỗ Thị Kim Hoàn tại số 9 Lê Văn Linh Hàng Mă, Hoàn Kiếm Hà Nội, chưa từng có các cuộc gọi đi sau nửa đêm.

Tuy nhiên vào đúng hai giờ năm phút ngày 5-4, khi chị Hoàn đă về nhà nghỉ, cửa hàng tại số chín Lê Văn Linh đă khóa cửa và không có một ai, đột nhiên một cuộc điện thoại, từ chính chiếc máy cố định tại cửa hàng của chị Hoàn, gọi tới số di động cũng của chị.


Điều kỳ lạ là cuộc điện thoại này kéo dài tới gần năm giờ (285 phút). Điều kỳ lạ hơn là chị Hoàn, người "nhận" cuộc điện thoại này, lại không hề biết là có cuộc điện thoại đó. Chị Hoàn chỉ "tá hỏa tam tinh" khi đọc hóa đơn thanh toán cước điện thoại cố định, từ Bưu điện Hà Nội.


Trao đổi với phóng viên chị Hoàn cho biết:

- Thứ nhất diện tích cửa hàng số chín Lê Văn Linh chỉ vài mét vuông, chỉ có mỗi ḿnh tôi ở đó vào ban ngày, buổi tối không có ai nên không thể có cuộc gọi vào lúc hai giờ sáng được.

Thứ hai nếu như có kẻ trộm cước điện thoại, th́ họ gọi đi quốc tế chứ không gọi tới số di động của tôi.

Thứ ba tôi chưa bao giờ thực hiện cuộc gọi vào thời gian đó và cũng không thể gọi cho... chính tôi để nói chuyện một ḿnh tới gần năm giờ được.

Thứ tư nếu như cuộc gọi đó là có thật, th́ pin của máy di động tôi đang dùng cũng không thể chịu được thời gian tới năm giờ.


Chị Hoàn kết luận:

- Đây chắc chắn là lỗi kỹ thuật của bên bưu điện. Họ không thể bắt tôi nộp tiền cước cho cú điện thoại vô lư này được.


Tuy nhiên hai lần chị Hoàn làm đơn khiếu nại gửi Bưu điện Hà Nội th́ đều được trả lời:

- Số liệu cước tháng 4-06 của số máy 7474623 hoàn toàn chính xác và phù hợp với các quy định hiện hành.

Quá bức xúc v́ Bưu điện Hà Nội không đến tận nơi xem xét t́nh h́nh cụ thể, chị Hoàn tiếp tục gửi đơn khiếu nại. Chị Hoàn nói:

- Tôi không chỉ đ̣i quyền lợi cho tôi mà cho cả nhiều người khác cũng lâm vào t́nh trạng tương tự nhưng không đấu tranh quyết liệt để t́m sự công bằng.


Khi chúng tôi phản ánh sự việc này tới Trung tâm dịch vụ khách hàng Bưu điện Hà Nội, ông Phan Đ́nh Thắng Phó giám đốc trung tâm này thừa nhận:

- Đây là một cuộc điện thoại rất bất thường. Chúng tôi đang xem xét thêm về cách xử lư trường hợp.



                                                                        Hoàng Ly





Quay trở về đầu Xem hiendde's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi hiendde
 
hiendde
Hội Viên
Hội Viên
Biểu tượng

Đă tham gia: 02 May 2010
Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 2589
Msg 831 of 1439: Đă gửi: 29 May 2010 lúc 11:54pm | Đă lưu IP Trích dẫn hiendde



NÊN ĐỐI XỬ NHƯ THẾ NÀO NẾU THẤY MA?


Các nhân vật của thế giới bên kia thường được mô tả rất bí ẩn, song, cuộc phỏng vấn mới đây của Pravda.ru với Leslie Rule, một chuyên gia nổi tiếng về ma, tác giả các sách best-seller về ma quỷ và linh hồn, đă tiết lộ nhiều điều thú vị.

- Các bóng ma thường xuất hiện khi nào?

Một bóng ma có thể xuất hiện ngày hay đêm. Họ thường có mặt trong khoảng thời gian từng có nghĩa với họ khi họ c̣n sống. Chẳng hạn, nếu thường rời công sở về nhà lúc 2h chiều, họ có thể hiện ra gần cổng vào ngôi nhà cũ lúc 2h chiều.

Các linh hồn thường được nh́n thấy trong ngày nghỉ và những kỳ nghỉ lễ cũng như các dịp t́nh cảm khác.

Mặc dầu ma có thể xuất hiện bất cứ đâu, song người chứng kiến thường thông báo nh́n thấy nó ở các địa điểm sau: Đang nh́n vào cửa sổ, trên bậc cầu thang, ở hành lang, ngồi trên một cái ghế hoặc trên giường, và trong gương!

Một bóng ma đơn giản là một người hoặc một con vật không c̣n cơ thể nữa. Nếu nh́n thấy một bóng ma, bạn có thể yêu cầu nó những ǵ bạn muốn.

Nhớ rằng họ không nhận thức được họ đă chết. Giải thích nhẹ nhàng rằng họ không c̣n sống nữa, và đề nghị họ bước ra ánh sáng, nhờ thế ta có thể nhận ra họ là những người thân yêu đă qua đời.

- Có cách nào để đuổi ma khỏi nhà?

Để xua đuổi ma, đôi khi tất cả những điều phải làm là yêu cầu họ rời đi. Nếu không hứng thú với việc các linh hồn chia sẻ nhà ḿnh, tôi khuyên nên cầu nguyện cho sự khuây khoả.

- Có những con ma hung hăng và nguy hiểm không?

Tôi chưa bao giờ nghiên cứu trường hợp nào mà người sống bị ma gây hại về cơ thể. Nếu ai đó bị thương khi ma xuất hiện, đó có thể là do họ đă vấp ngón chân cái khi bỏ chạy. Tôi nghi ngờ khả năng ma có thể làm tổn thương thể chất một ai đó.

- Phải chăng hầu hết các lâu đài cổ đều bị ma ám?

Ma thường xuất hiện ở những nơi từng xảy ra cái chết, đặc biệt là những cái chết bạo lực. V́ hầu hết các lâu đài cổ đều có một lịch sử chết chóc kèm theo chúng, nên đó là nơi các linh hồn hay quấy quả. Và câu trả lời ở đây là đúng vậy, hầu hết các lâu đài cổ đều có ma.

- Có thể bắt ma được không?

Không, tôi không nghĩ vậy. Ma không bị hạn chế bởi thế giới vật chất. Chúng có thể đi xuyên qua tường.

- Làm thế nào để phân biệt ma thật và ảo giác?

Khi một người khoẻ mạnh, hoàn toàn tỉnh táo và không bị say rượu nh́n thấy một bóng ma, đó thường không phải là ảo giác.

Khi có hơn một người chứng kiến và mô tả theo cùng một cách, th́ con ma đó có thực.

Đôi khi người chứng kiến được xem các bức ảnh, sau khi đă nh́n thấy ma và nhận ra bóng ma họ đă bắt gặp, từng là một người sống trong bức ảnh. Điều này càng khẳng định đó là ma thực.

Luôn nhớ rằng các linh hồn thường xuất hiện trong những giấc mơ. Người ta tin rằng đó là thời điểm con người nhạy cảm nhất với thế giới tâm linh.

- Có những dạng hoạt động siêu nhiên nào khác có thể xuất hiện trong cuộc sống của chúng ta?

Hàng triệu người thông báo đă nh́n thấy các thiên thần. Những linh hồn đáng yêu này chăm sóc con người và giúp họ khi cần thiết.

Thiên thần có thể xuất hiện trong nhiều dạng, thường là giống hệt như người. Họ cũng có thể trông như trong các mô tả truyền thống, với tóc vàng và đôi cánh trắng.

Trong khi ma là phần hồn của một người đă chết, th́ các thiên thần được xem là các linh hồn chưa bao giờ của ai cả.

- Tại sao ông quyết định trở thành một chuyên gia về các hoạt động huyền bí?

Tôi lớn lên trong một ngôi nhà có ma. Nó được xây trên một ngôi mộ của một người Mỹ bản địa. Mặc dầu hiếm khi ma được nh́n thấy ở đây, song lại được nghe thấy rất rơ.

Tôi từng nghe thấy bóng ma của một phụ nữ nức nở như thể trái tim đang tan vỡ. Thực tế, những người hàng xóm của tôi đều nghe thấy tiếng cô ấy, như thể cô ấy đi lang thang để t́m kiếm thứ ǵ đó.

Điều này đă mê hoặc tôi t́m hiểu về ma. Tôi muốn biết mọi thứ về họ. Tôi cũng muốn chứng minh sự tồn tại của họ.



                       

Pravda





Quay trở về đầu Xem hiendde's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi hiendde
 
hiendde
Hội Viên
Hội Viên
Biểu tượng

Đă tham gia: 02 May 2010
Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 2589
Msg 832 of 1439: Đă gửi: 29 May 2010 lúc 11:55pm | Đă lưu IP Trích dẫn hiendde



UỐNG CÀ PHÊ VỚI MA


Gần đây, teen đang bàn tán ́ xèo về những quán cà phê “ma” và gắn cho chúng những tính từ như “rùng rợn”, “kinh khủng”, hay văn hoa như “đánh thức nỗi sợ hăi”..
Nghe ṭ ṃ quá chúng tớ liền bon chen đi t́m...ma ở một quán cà phê khá "nổi tiếng" trên đường T. Hóc Môn. Thành Phố***

Cà phê âm phủ

Để vào quán cà phê này, người vào phải bước qua một cánh cửa vừa to vừa nặng, đen thui, gọi là... cổng Âm Phủ.

Sau đó là một màu tối om om, đâu đó hắt lên ánh sáng ma quái, của những chiếc đầu lâu dạ quang và cuối cùng là... một cái xác chết trông y như thật đang đắp mền, có khói nhang nghi ngút.

Quán được chia ra thành nhiều pḥng, pḥng nào cũng dán đầy giấy tiền vàng bạc trên trần, màn đỏ bay phất phơ trong ánh đèn vàng vọt, có cả quan tài và mền phủ viết đủ thứ thần chú nữa.

Ngay cả menu, khăn giấy cũng có h́nh đầu lâu, thiết kế theo dạng sớ của Âm Tào. Phần âm thanh của quán cũng độc nhất vô nhị, tiếng nhạc réo rắt đến rợn người, những tiếng động ma quái, lâu lâu lại vang lên một câu chuyện ma với giọng đọc thật liêu trai.

C̣n phải kể thêm giọng bè cao.. là những tiếng thét đầy sợ hăi của các bạn nữ yếu tim, thỉnh thoảng chen vào càng làm cho không khí thêm phần rùng rợn.

Thế nhưng, có lẽ phần đỉnh nhất ở quán, là cảnh teen ḿnh vừa ngồi nhâm nhi nước vừa... ngắm xác chết theo kiểu triết lư của quán, thiệt là không hiểu nổi: "suy nghĩ khi ở cận kề cái chết".

Điểm hẹn... “thần chết”

Chỗ nào có những tin đồn về ma chỗ đó gây được sự chú ư của teen, những người chắc chắn sẽ đoạt giải quán quân trong cuộc thi ṭ ṃ xuyên thế hệ nếu có. V́ vậy, điểm hẹn này cũng không ngoại lệ khi thu hút teen khắp nơi, kể cả những teen ở tít các quận nội thành cũng chạy về đây để kiếm... ma nữa.

Người viết lân la làm quen với nhóm của Tín, lớp mười hai, trường NHC, th́ được các bạn này cho biết:

- Tụi ḿnh vô đây uống nước hoài, không khí ma quái, chụp h́nh nh́n ấn tượng lắm. Bạn bè ḿnh đi uống cũng đông, năy giờ gặp gần chục người quen rồi đó.

Bạn Quyên trường LTK, cũng hào hứng:

- Đi vô quán trà sữa hoài cũng chán, tới đây cho nó khác lạ, lúc đầu cũng thấy sợ lắm nha, nhưng ngồi nói chuyện một hồi thấy cũng b́nh thường...Có lẽ phổ biến nhất là việc teen ḿnh chọn nơi đây làm nền để chụp ảnh, cho đến việc lấy mền trùm cạnh xác chết cho giống ma rồi cười hí hí...

Thế nhưng bên cạnh những teen can đảm cũng có những cô nàng bị ám ảnh cao độ. Bạn tui đến một lần, rồi đêm nào cũng mất ngủ, v́ bị ám ảnh bởi khung cảnh ở đây. Không phải sợ hăi, mà mỗi lần nghĩ đến là rợn người, v́ thấy nó hơi ghê ghê, có cảm giác chết chóc...

Sen, một teen mười hai trường Phổ thông Năng Khiếu phát biểu sau lần hẹn ḥ với ma đầu tiên:

- Ma hả? Đâu có thấy con ma nào đâu, thấy ḿnh như đang ở… nghĩa địa. Vậy thôi hà!

C̣n bạn đi chung th́ nhận xét:

- Đến đây lần này cho biết chứ từ đây tui xin chừa. Đi uống cà phê là để thư giăn, đằng này mới ngồi có ít phút mà tui thấy không khí u ám, mù mịt quá trời, đầu óc càng nặng nề thêm.

C̣n chúng tớ trên đoạn đường dài ơi là dài, để trở về nhà bỗng suy nghĩ:

- Quán này đúng là có lạ nhưng không hấp dẫn và ấn tượng như lời đồn thổi.

Cũng có thể chủ nhân của nó mở quán không nhắm tới đối tượng teen tụi ḿnh. V́ cái mà teen cần khi t́m đến những nơi như thế này là một không khí mới lạ để thư giăn và thỉnh thoảng bị nhát bởi những con ma vui vẻ nếu có.

Để đánh thức sự sợ hăi hoặc thử thách sự can đảm, chứ không muốn bị ám ảnh, bởi không khí chết chóc đầy u ám, và những câu nói khó hiểu như "khoảnh khắc thấu đáo để suy nghĩ về cái chết"…

                                                                                           

Mực Tím




Quay trở về đầu Xem hiendde's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi hiendde
 
hiendde
Hội Viên
Hội Viên
Biểu tượng

Đă tham gia: 02 May 2010
Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 2589
Msg 833 of 1439: Đă gửi: 29 May 2010 lúc 11:56pm | Đă lưu IP Trích dẫn hiendde



THẾ GIỚI TÂM LINH CHẾT - DẬY


Sột.. soạt… những tiếng động nho nhỏ phát ra từ chiếc quan tài, như là tiếng của một người thở hắt ra trong đêm và cựa quậy ḿnh. Những người khiêng quan tài nh́n nhau, với ánh mắt e dè điểm chút sợ hăi trong đó, nh́n nhau không nói lên lời. Trong đầu họ hiện lên một loạt các h́nh ảnh và sự tưởng tượng về cái mà họ đang nghe thấy, đang cảm nhận rơ mồn một…

***

Ở cái thế giới tâm linh, thế giới của rất nhiều mờ ảo bí hiểm, cái thế giới mà nửa t́nh, nửa mê, nửa ngờ vực, nửa tin tưởng.. mỗi người đều kiếm t́m cho ḿnh một cảm giác, cái cảm giác lớn hơn để che đậy đi cái cảm giác đang ẩn chứa sau nó.

Không biết các bạn sao chứ tôi th́ không hẳn là tin, mà cũng không phải phủ nhận những điều huyền bí đó, những điều tưởng chừng chỉ có trong trí tưởng tượng, trên phim ảnh chứ không hề có thật ngoài đời nhưng sự thật nó lại có thật.

Chính vậy mà nó gây mâu thuẫn cho những người ủng hộ và phe phản bác. Tôi đứng giữa nhưng có đôi lúc cũng lung lay, nghiêng bên này một tí, nghiêng bên kia một tẹo..

Cái thế giới ma quỷ nhiều khi nó làm cho con người ta “mất hết sức sống”.. đem lại cái cảm giác lạnh buốt chạy dọc sống lưng, và đôi khi dường như nó kích thích được cái giác quan thứ sáu của con người, cái giác quan bí hiểm…

***

Chuyện ở một vùng quê, vùng nông thôn yên b́nh vào những ngày hè năm đó.. Bà gần tám mươi tuổi ở cùng xóm quê tôi, cái tuổi gần đất xa trời nhưng Bà to béo và khoẻ mạnh, vẫn làm việc đồng áng và việc nhà thoăn thoắt.

Nhưng cái sự đời trớ trêu là ở đó, nó dường như đùa giỡn với con người ta, đùa giỡn với sức khoẻ và sinh mạng của Bà. Bà đang khoẻ là vậy thế mà một tối bỗng dưng cả xóm xôn xao tin Bà đă mất, cái chết đến thật nhanh và bất ngờ nhưng với người chết th́ họ gọi là cái chết nhẹ nhàng và thanh thản v́ không phải bệnh tật liệt giường liệt chiếu ốm đau làm khổ con cháu.

Lại nói đến chuyện Bà mất, ở cái xóm be bé này tuy các nhà không san sát nhau như ở trên thành phố, nhưng khi nhà ai có việc ǵ th́ các nhà khác đều biết rất nhanh và thể hiện ở cái “t́nh làng nghĩa xóm” rất là cao cả.

Biết tin Bà mất dù đêm hôm nhưng nhà ai cũng có người sang thăm hỏi và xem giúp được việc ǵ, như chuẩn bị đồ đám, tắm rửa thay đồ mới cho người đă khuất, rồi kèn trống… Đêm đó cả xóm hầu như không ngủ để cùng giúp sức chuẩn bị “tang gia bối rối”..

Nói thêm về tục lệ ở quê, người mất th́ không như ở thành phố, là hôm trước hôm sau mang đi chôn hoặc hoả táng, mà thường th́ để từ hai đến bốn ngày ở nhà, như là để họ hàng và bà con xóm làng đến nh́n mặt lần cuối chia buồn.

***

Rồi cũng đến cái tối cuối trước khi “hạ huyệt”, tối đó sau mọi thủ tục khâm liệm, mọi người đặt Bà nằm vào cái quan tài, nói thêm về cái quan tài này, không biết các vùng quê khác thế nào, chứ vùng quê tôi có tục lệ khá là ngộ, thậm chí có thể gọi là kỳ quái đến phát sợ.

Đó là nhà nào có người già tầm ngoài bảy mươi tuổi, là thế nào trong nhà cũng mua sẵn một cái quan tài để ở góc nhà, pḥng khi.. nh́n cái quan tài về đêm mà nhiều khi sởn gai ốc!

Ngày nay th́ hầu như đă bỏ cái tục lệ đó rồi, một là do mua bán thời nay dễ hơn ngày xưa và hai là nếu mua để th́ cũng dễ hỏng, nên giờ không nhà nào mua trước quan tài nữa.

Tối đó sau mấy hôm bí bức, mệt mỏi v́ cái không khí ngày hè, mấy anh chị em chúng tôi rủ nhau đi chơi, đạp xe đạp vào xă loanh quanh mấy xă chơi. Ở nông thôn không có điện đường, tối đến th́ nhà nhà tắt đèn tối om đi ngủ, chỉ có vào xă gọi là trung tâm, th́ c̣n có ánh đèn của vài quán xá.

Hoặc đi đến nhà ai chơi th́ đỡ buồn. Ba chị em mỗi người một cái xe đạp đi chơi, đúng là cái không khí ở quê trong lành và mát mẻ th́ không đâu có thể sánh bằng. Tối đến đạp xe thong dong đi chơi thật tuyệt, dù không có đèn đường nhưng chỉ cần ở vài ba hôm, là có thể quen với bóng tối và coi ánh trăng là đèn chiếu.

Ấy vậy mà sáng trưng, cảm giác cái sáng dịu nhẹ mát mẻ của ngày hè.. Đi chơi ṿng ṿng một lúc, mấy chị em rủ nhau đạp xe về, vừa đạp xe thong dong vừa nói chuyện thật vui vẻ và tôi dường như cũng quên đi cái cảm giác “bóng tối” hẻo lánh nơi thôn quê.

Đi qua nghĩa địa tôi cũng không sợ hăi, v́ bên tôi có bà chị và thằng em; nhưng luôn luôn là thế, cái sự trớ trêu nó luôn quẩn quanh ở bên con người ta. Vừa qua nghĩa địa không xa, tôi vẫn thao thao nói chuyện với bà chị và thằng em, nhưng khi ngoảnh sang bên trái, ngó sang bên phải rồi ngoái ra đằng sau..

Trời ơi! Bà chị và thằng em đâu mất rồi, một cảm giác lạnh buốt chạy dọc sống lưng, kèm theo một luồng gió mà vừa đây thôi, nó làm tôi dễ chịu mát mẻ, nhưng giờ th́ nó làm tôi rùng ḿnh, sởn hết cả da gà.

Dừng xe gọi với lên nhưng cũng chả thấy bà chị và thằng em đâu, trong đầu tôi hơi run sợ. Vẫn biết là “đi ba ma bắt một” câu mọi người truyền miệng khi đi đêm, mà vừa đi qua nghĩa địa xong, lúc này tôi cảm giác sợ, sợ thực sự và cảm giác đầu óc ḿnh không điều khiển được hành động của ḿnh.

Bất giác tôi chợt nghĩ phải chăng ḿnh đă bị bắt, ḿnh đă bị đưa vào một thế giới khác, không gian khác.. Tôi đứng chết lặng ở đó một lúc, vẫn không thấy động tĩnh ǵ của bà chị và đứa em, cùng lúc này th́ gió cứ vi vu thổi xuyên qua các tán lá, tạo lên một chuỗi âm thanh và tiếng động, làm tâm trí của con người ta “rối loạn”.

Mắt nh́n chăm chăm vào các lùm cây, xem có động tĩnh hay nh́n thấy một cái ǵ khác lại không, để c̣n chạy nhưng không thấy ǵ, nh́n lên các tán cây lúc này cùng với những luồng gió thổi vào, làm nó thật giống những người khổng lồ đang cử động..

Một cảm giác bế tắc, không biết đi thẳng về nhà hay quay lại t́m bà chị và đứa em, nếu về nhà th́ chỉ c̣n tầm hơn năm trăm mét, nhưng quay lại th́ gần phía sau là nghĩa địa. Mắt chăm chăm nh́n đi rồi nh́n lại, cái con đường làng hun hút xa xa toàn bóng tối.

Rồi tôi cũng quyết định lên xe đạp quay trở lại t́m hai người kia, đạp xe đi trong sự sợ hăi, hai tay nắm chặt vào ghi-đông xe đạp, chân đạp thật nhanh…

Rồi tôi cũng thấy được lờ mờ bóng dáng người với cái xe đạp, tôi tiến lại đó th́ ra bà chị và thằng em gặp người quen đứng lại nói chuyện, gọi tôi nhưng do lúc đó đang mải thao thao nói chuyện nên tôi không để ư. Được một phen hú vía, về nhà ḷng vẫn c̣n hơi run run sờ sợ...

***

Quay lại chuyện đám ma, đêm đó là đêm cuối, người ta đă đặt Bà vào trong cỗ quan tài và đóng nắp. Xong xuôi bày đồ cúng hương khói, th́ mọi người được nghỉ ngơi lấy sức, để hôm sau lo an táng hạ huyệt.

Lúc này chỉ cử ra mấy người đàn ông trung tuổi và thanh niên, ngồi canh quan tài và trông nom hương khói, để luôn đảm bảo hương lúc nào cũng cháy, đem lại sự ấm cũng yên ḷng cho người đă khuất, sở dĩ có việc canh quan tài là v́ tránh việc những con mèo đến gần và nhảy qua quan tài.

Do vía của mèo kỵ với người chết, nên nó làm ảnh hưởng đến xác người chết, có thể là làm người đó bật dậy đập tung cỗ quan tài, mà người ta vẫn hay gọi đó như là vía quỷ.

Có một câu chuyện này tôi cũng chỉ được nghe lại, là có một bà lăo này mất, nhưng đêm trước khi chôn cất, do chủ quan mà người nhà đă không cử người trông nom, nên có con mèo nhảy qua cỗ quan tài của bà, do bóng vía lớn nên dường như nó đă nhập vào bà..

Bà sống lại dưới một cái lốt quỷ, người nhà lại không để ư, v́ vẫn biết chuyện có người chết mấy hôm rồi vẫn sống dậy, nên không làm ngạc nhiên, nhưng cái sự vui mừng không được là bao, mấy hôm sau cái đêm đó người nhà để bà ở nhà một ḿnh trông đứa cháu ba tuổi, không một ai ở nhà ngoài hai bà cháu…

Đến khi về th́ mọi người chết điếng, khi thấy đứa con ba tuổi nằm chết trên vũng máu cùng với những vết răng cắn sâu trên cổ.. bên cạnh là người bà cũng nằm đó, xác như tan ra do máu người, một câu chuyện đau thương.

Đêm đó những người đàn ông trông nom hương khói bên quan tài, cùng với sự mệt mỏi do mấy hôm lo đám và cũng là đêm khuya lạnh lẽo, họ nhâm nhi chén rượu và tṛ chuyện với nhau cho đêm dài qua mau..

Một loạt các tiếng động như dội vào tai họ từ chiếc quan tài, tuy chỉ là những tiếng sột..soạt.. tựa như một ai đó đang xoay ḿnh cùng với tiếng thở hắt ra yếu ớt trong đêm… họ nín thở nh́n nhau cố chăm chú nghe xem đó là cái ǵ, nhưng rồi mọi sự lại trở về yên tĩnh, ngoài tiếng gió lùa rít vào nhà qua các ô cửa sổ. Họ tạm thở phào và lại quay lại với bầu rượu…

Sáng ra, giờ lành cũng đă đến, mọi việc xong xuôi để đưa quan tài đến nghĩa địa hạ huyệt. Bên quan tài của Bà hôm nay là tám người thanh niên trong làng, to cao khoẻ mạnh là vậy nhưng ai cũng lộ rơ khuôn mặt thật nặng nề, khi vác cái quan tài.

Điều kỳ lạ là nếu cộng khối lượng của người chết và cái quan tài lại, so với tám người khiêng th́ thật không đáng ǵ, nhưng mà đám nào cũng thế, dù nặng nhẹ bao nhiêu không biết, nhưng khi bê cỗ quan tài, th́ người nào cũng cùng một cảm giác như đang bê một khối lượng nặng hơn rất nhiều, so với khối lượng thực của nó.

Vẫn như đêm qua, hôm nay những tiếng vọng từ chiếc quan tài hắt ra dường như có phần mạnh hơn, những người xung quanh không một lời nhưng trong ánh mắt của họ đều hiện lên nhiều “tâm trạng”.. công việc vẫn được tiếp tục không dừng, nếu không có lời nói của chủ lễ.

Sau một hồi lâu vẫn những tiếng động hắt ra dồn dập từ chiếc quan tài, lúc này người ta mới dừng lại để kiểm tra.. Mở nắp quan tài, một sự ngạc nhiên đến ghê người, Bà lồm cồm ḅ dậy trước những con mắt mở to của những người hành lễ..

Phải qua một loạt các lễ nghi, th́ người ta mới cho phép đưa bà về nhà, về nhà nghỉ ngơi một lúc ăn uống, Bà dường như tỉnh dần lại như là những người có một chuyến đi xa hết hồn, cùng với sự đói khát mấy hôm liền…

Khi tỉnh hẳn lại Bà bắt đầu kể cho mọi nguời nghe, việc làm sao Bà chết đi rồi lại sống lại, bà đă làm ǵ trong suốt mấy hôm vừa rồi…

Bà kể khi Bà đang ngủ, th́ có một ánh sáng lớn hiện ra và có mấy bóng đen đến gọi Bà dậy, dẫn Bà đi vào cái bóng sáng đó, Bà đi như một người thất thần, thật mơ hồ khi bước vào trong cái bóng sáng đó.

Cứ đi, cứ đi cho đến khi cái bóng sau lưng Bà chỉ c̣n là một đốm sáng nhỏ, rồi dần dần nó biến mất khỏi cái nh́n lại của Bà.. Bà được những bóng đen theo Bà gọi đó là “ngạ quỷ”.

Những con quỷ được lệnh hằng đêm đi lên trần gian để lấy hồn phách con người, chúng dẫn Bà đi nhiều nơi, cũng giống như là đi làm “thủ tục hành chính” trên cơi trần gian, như kiểu Bà được dẫn đi qua các pḥng ban để làm thủ tục.

Âu cũng là “trần sao âm vậy” ở đây mà gặp và thấy nhiều cảnh tượng, cũng như con người, con ma, con quỷ thật kinh hồn. Bà cứ theo sau những bóng đen “ngạ quỷ” cho đến khi Bà cảm giác mệt mỏi.

Bà gần như quỵ xuống, th́ bọn chúng bảo đă đưa Bà đến chỗ Mănh Bà, người trông giữ và nấu “canh mănh bà” để cho những con quỷ (những hồn ma) trước khi đầu thai, th́ phải uống một bát để cho quên hết tất cả chuyện cũ rồi mới được bước lên “Đài Hoá Kiếp”.

Để được đầu thai lên trần gian làm kiếp người khác. C̣n nếu ai mà chết oan uổng hoặc do ở trần gian gây oán nghiệt nhiều, th́ sẽ bị đày giống kiểu bị tù tội xong mới được đầu thai.

C̣n người chết oan uổng th́ phải bị giam vào “Thành Chết Oan” và nếu muốn được đầu thai thành kiếp người th́ chỉ có mong đợi ở luật nhân quả. Nghĩa là có người tặng cho cơ may đầu thai. Có người gieo nhân th́ ắt có người nhận quả mà.

Lúc này Bà đă đến cạnh bát canh Mănh Bà, chưa kịp cầm bát canh lên uống, th́ Bà cảm giác quỵ xuống và lại thấy xuất hiện một vùng sáng trước mặt và Bà chỉ kịp bước vào đó thật nhanh, thật nhanh quên cả sự mệt mỏi.. thế rồi…Sau ngày đó, Bà sống được gần mười năm sau rồi Bà mới thực sự ra đi...



                                                                      M. AP





Quay trở về đầu Xem hiendde's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi hiendde
 
hiendde
Hội Viên
Hội Viên
Biểu tượng

Đă tham gia: 02 May 2010
Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 2589
Msg 834 of 1439: Đă gửi: 29 May 2010 lúc 11:56pm | Đă lưu IP Trích dẫn hiendde



HAI MẸ CON


Chuyện này có thật xẩy ra cách đây hai mươi lăm năm. Bây giờ ngồi đây viết lại cho các bạn đọc. Tôi vẫn c̣n run sợ trong ḷng.

Sau khi giải phóng gia đ́nh tôi dọn về ở Ấp Hoà B́nh, một vùng cuả tỉnh Bạc Liêu, về đó ba tôi mua vài công ruộng để làm. Người bạn dẩn dắt ba tôi về Hoà B́nh, bác ấy tên là Ba Lợi. Bác Ba Lợi là người có điạ vị trong làng và khá giả. Ruộng đất cuả bác rất nhiều, ngoài ra Bác c̣n có một miếng đất ngoài biển để làm mương cá.

Tôi c̣n nhớ cái mương đó mang số mười ba, nếu các bạn nào sống ở Bạc Liêu vùng biển chắc sẻ biết. Khi đó tôi được mười bốn tuổi, không có chuyện ǵ làm, Bác Ba rủ tôi ra ngoài mương chơi, tôi xin phép Ba Má tôi, Ba Má tôi đồng ư cho tôi theo bác Ba. Khi ra đến mương tôi vô cùng thích thú, v́ tôm cá rất nhiều đặc biệt là cá bóng kèo.

Bác kể tôi nghe là mương của bác lớn gần bốn cây số vuông, trông giống như ruộng nhưng có đào một cái mương chạy dài, tới con nước rằm và mùng một, nước biển dâng cao lúc đó cho nước biển vào mương.

Khi nước biển vào đầy mương rồi th́ đóng đập nước lại. Trong đêm đó cá bống kèo bị ngập nước mát, ḿnh cùng nhau lội xuống mương chờ con nước ngoài biển xuống thấp, th́ kéo cái đập ngăn nước lên, nước trong mương sẻ chảy mạnh ra biển, Cá Bóng kèo theo nước chui vào rọ, cứ đứng xúc mổi con nước như vậy có chừng ba tới năm ngàn kư lô.

Bác Ba thấy tôi thích quá nên Bác nói:

- Nếu con thích th́ con ở đây giử mương cho Bác, v́ Bác chỉ ra đây theo muà cá mà thôi, b́nh thường th́ bỏ trống không có ai coi chừng cả, nếu con đồng ư th́ Bác về hỏi xin Ba Má con cho.

Tôi mừng quá không cần suy nghỉ, tôi nói với Bác là được con chịu. Từ đó tôi ở lại coi chừng mương cho Bác Ba, tôi ở trong cá cḥi lợp bằng lá, rộng khoảng bốn mét vuông, trong cḥi có ḷ để nấu nướng và chổ để ngủ, c̣n xung quanh th́ không có nhà cửa, sau cái cḥi là cái đập nước cách đó khoăng năm mét.

Sau cái đập ngăn nước có nhiều chổ thủng, cho nên lúc nào nước cũng chảy rỉ rả, cộng thêm tiếng gió hú và sóng biển, tạo ra âm thanh ghê rợn và ma quái.

Tuy ở một ḿnh tôi không cảm thấy sợ và buồn, thỉnh thoảng có một vài người họ bơi xuồng bắt cua hoặc ba khiá, ghé lại xin nước uống hoặc mượn cái ḷ để nấu nồi cơm cũng vui vui. Đến một đêm nọ vào khoảng nữa khuya, một tiếng động làm tôi giật ḿnh, th́ thấy hai bóng người bước vào cḥi.

Tôi hỏi:

-Ai đó?

Có tiếng đàn bà trả lời.

- Dạ..mẹ con tôi đi bắt ba khiá, nay đói bụng quá cậu cho tôi mượn đồ để nấu nồi cơm.

- Tôi vừa nằm xuống vừa đáp:

- Đồ bếp ở góc cḥi có gạo có củi đó bác, cứ tự nhiên, à c̣n cây đèn trên kệ tủ bác đốt lên cho sáng.

Người đàn bà trả lời tôi:

- Cám ơn cậu nghe.

Một lúc sau ngọn đèn băo được thắp sáng lên, tôi đưa mắt nh́n th́ xuyên qua mùng trong ánh sáng mờ của ngọn đèn băo leo lét, tôi thấy hai người đàn bà.

Một người đàn bà khoảng bốn mươi tuổi và người con gái tôi đoán độ khoảng mười sáu tuổi. Hai người ăn mặc lam lủ, tôi nghỉ họ là hai mẹ con, tôi đưa mắt nh́n trộm cô gái cô ta có gương mặt thật hiền và đẹp, có điều là nước da hơi xanh có lẻ v́ lạnh.

Họ nhóm lửa nấu cơm trong sự yên lặng không ai nói với ai một lời nào. Khi cơm đả chín người đàn bà hỏi tôi:

- Cậu có đói bụng không? ra ăn cho vui.

Tôi nhỏm người ngồi dậy trả lời:

- Dạ cháu cũng thấy đói.

Khi ngồ́ xuống tôi chỉ thấy ba chém cơm trắng không có đồ ăn, tôi vội nói:

- Lúc chiều cháu ăn c̣n lại ít cá bóng kèo kho, để cháu lấy ra ăn.

Tôi lấy cái điả múc cá ra rồi ngồi xuống ăn trong im lặng, tôi th́ mắc cở với cô con gái, c̣n hai mẹ con họ cũng im lặng không ai nói với nhau một lời.

Khi ăn xong th́ nói là họ phải đi và nói lời cảm ơn tôi. Tôi đứng trong cḥi nh́n ra lấy làm lạ, v́ họ đi bắt ba khía mà sao không có xuồng, một điều làm tôi ngạc nhiên là họ không đi về hướng đất liền mà họ đi về hướng cái đập nước, hướng đó chỉ đi ra biển mà thôi.

Tôi thấy hai người bước từ từ xuống cái đập nước, tôi vội chạy nhanh về hướng đập nước th́ không thấy họ đâu, dưới ánh trăng lưỡi liềm lung linh trên mặt nước tung tăng tôi thấy hai bóng người ẩn hiện trên sóng nước, cô gái bất chợt quay lại nh́n tôi rồi tan dần theo sóng nước.

Tôi bổng rợn người không phải gió biển thổi lạnh, mà trong người tôi có một luồng hơi lạnh chạy dài. Tôi Không tin ḿnh đả gặp ma, tôi chạy như bay vào cḥi, tay sờ vào bếp lửa vẫn c̣n nóng, cây đèn băo vẩn cháy sáng, hai chén cơm của hai mẹ con vẩn c̣n đầy, chứng tỏ là họ chưa từng ăn qua, lúc đó tôi mới tin là tôi đă gặp ma.

Tuy có sợ nhưng tôi cũng b́nh tỉnh. Những đêm sau đó tôi hoàn toàn không thấy ǵ cả. Cho đến một ngày d́ Chín là em vợ của bác ba chở lương thực ra cho tôi, tôi đem chuyện gặp ma kể lại cho d́ nghe, d́ lắng nghe tôi kể nhưng d́ không lấy là kinh ngạc cho lắm.

- Vậy là con cũng gặp hai mẹ con họ. Trước đây có hai vợ chồng người Miên, Bác ba con mướn họ giử cḥi, họ thấy qua hai mẹ con người đàn bà nọ, sau đó họ sợ hai vợ chồng bỏ đi không chịu làm nửa.

Nghe vậy tôi nghỉ là d́ chín cũng biết câu chuyện này. Tôi hỏi d́ :

- Như vậy chớ d́ biết hai mẹ con họ là ai, d́ kể cho con nghe đi d́, câu chuyện này như thế nào?

Tôi thấy d́ Chín có vẻ xúc động, một lúc sau d́ từ từ kể:

- Hồi đó chổ này tuy là đất của Quốc Gia, nhưng ban đêm là CS. Bác Ba con cũng là một trong những cán bộ nằm vùng, lúc đó d́ và dượng ở cḥi nầy giử mương cho Bác Ba. D́ nhớ năm 74 trời mùa đông, d́ nhớ lúc ấy h́nh như gần tết, bọn cán bộ hội họp ǵ ở đây có năm người tất cả, th́nh ĺnh có hai mẹ con người đàn bà ghé xuồng vô, họ hỏi xin nước uống.

Năm người kia đang bàn tính chuyện ǵ, khi thấy hai người bước vào, họ bèn bắt giử hai mẹ con người đàn bà nọ lại, v́ sợ lộ chuyện, cho nên cuối cùng họ nhất quyết thủ tiêu hai mẹ con, mặc dù hai mẹ con lạy lục xin tha. Năm người họ mang hai mẹ con ra ngoài đập nước, đập đầu cho đến chết, xong rồi họ thả xuống ḍng nước cho xác trôi ra biển, từ đó d́ sợ quá cho nên không dám ở lại đây nửa.

Tôi vẩn ở lại giử mương trong sự hồi hộp, nữa tôi mong gặp lại họ nữa tôi lại sợ, nhưng tôi nhủ ḷng họ đâu có phá ǵ ḿnh đâu mà phải sợ họ, đêm nào cũng vậy tôi ngồi một góc trong cḥi lá, hướng mắt về đập nước xem có hiện tượng ǵ lạ không. Nhưng tôi hoàn toàn không thấy ǵ cả.




                                                              ST







Quay trở về đầu Xem hiendde's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi hiendde
 
hiendde
Hội Viên
Hội Viên
Biểu tượng

Đă tham gia: 02 May 2010
Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 2589
Msg 835 of 1439: Đă gửi: 29 May 2010 lúc 11:57pm | Đă lưu IP Trích dẫn hiendde



MỘT ÔNG GIÁO SƯ BỊ MA KHUẤY RỐI


Ông giáo sư Schuppart ở Gressen, Haute Hesse, Đức quốc bị khuấy rối một cách kỳ lạ.

Một đêm kia, ông nghe tiếng đập cửa ầm ầm, ông mở cửa th́ không thấy ai cả. Qua bữa sau, đá liệng ào ào tứ phía trong nhà ông, luôn tới những pḥng đóng cửa. Mặc dù không trúng ai, chớ mấy cái cửa kiếng đều bể hết. Mới vừa thay kiếng khác th́ cũng bị liệng bể nữa.

Không phải như vậy mà thôi, ngày và đêm ông giáo sư cũng bị đánh vả túi bụi. Làm cho ông không nghỉ ngơi được chút nào, mệt quá ông đi thưa, nhà chức trách mới sai hai anh cảnh sát tới bảo vệ ông.

Tội nghiệp cho hai anh này, mới vừa ngồi gần giường ông, đă bị tát tai nhảy nhổm, xét thấy không êm, hai anh này rút lui.

Có đêm ông giáo sư ngồi đọc sách nơi bàn viết. Th́nh ĺnh ông thấy cái đèn lần lần bay lên cao, đem đi qua phía bên kia cửa pḥng hạ xuống, dường như có một bàn tay bưng đi. Mấy cuốn sách của ông bị xé nát, quăng xuống chân ông.

Lúc ông đang diễn thuyết, con ma giựt tờ giấy của ông đang đọc ném đi. Nhưng cũng may, lâu lâu nó mới phá ông một lần, nếu mỗi ngày ông đều bị như thế, chắc chắn trong ṿng bốn tháng th́ ông chết mất.

Không ai biết phải làm sao để che chở ông bây giờ. Có người bảo ông hay một người khác cầm cây gươm để trên đầu ông thử coi. Quả thật phương pháp nầy có hiệu quả. Mỗi lần làm như vậy th́ ông đều được yên ổn.

Ai dè ma cũng sợ gươm ư? Nhưng không lẽ mỗi ngày đều phải để gươm trên đầu ông từ sớm mai cho tới chiều. Như thế rất ghê gớm và kỳ dị. Không khác nào ông bị án treo xử trảm. V́ thế ông giáo sư thường bị khuấy rối, măi cho tới gần sáu năm như vậy mới dứt.

Trong những cuộc diễn thuyết công cộng, ông Schuppart thường nhắc tới việc này và thính giả không một ai ngờ vực ông chút nào, v́ họ có nghe người ta đồn những chuyện này và cũng có người thấy tận mắt.

Bà Crowes có thuật chuyện nầy trong quyển «Night side of Nature» trang 429-430 của bà viết.

Không ai biết tại sao ông giáo sư bị khuấy phá như thế. Chắc chắn chỉ có một ḿnh ông hiểu rơ nguyên do, nên ông cứ làm thinh mà chịu. Có lẽ ma đó là ma đàn bà, v́ đàn bà mới ưa đánh vả.

Thù hận ông cách nào mà theo phá ông gần sáu năm mới đă nư giận. Phải chăng là bị t́nh phụ rồi buồn rầu đến chết. Nghĩ cũng tội nghiệp cho hai đàng. Ông giáo sư gieo nhân, nên mới gặt quả, c̣n hồn ma đâu ngờ lúc trả thù là gieo nhân, ngày sau cũng phải lănh quả, chạy trốn đường nào cũng chẳng khỏi.

Kinh sách dạy: Tốt hơn là oan gia nên gỡ, chớ không nên kết, hăy để cho quả báo tới hành phạt những kẻ làm những điều không lành.

Tuy nhiên, chúng ta phải tự vệ và có những trường hợp không thể khoanh tay ra mà ngó. Phải hành động tức khắc để chận đứng cái ác đang bành trướng, thí dụ: các nạn cướp bóc và chiến tranh xâm lược. Đừng hiểu lầm nghĩa nhân quả. Đừng nói: Tại số mạng.

Phải hết sức chiến đấu, khi quân ngoại xâm đến tàn phá quê hương. Không nên để cho con cháu ta bị chúng bắt làm tôi mọi, nhưng ta cũng sẵn ḷng tha thứ sự vô minh của họ, không thù oán họ, mà chỉ tội nghiệp cho họ mà thôi.

Chừng nào mỗi người trên thế gian đều mở rộng ḷng từ bi, bác ái như Phật đă dạy, tới chừng đó cơi đời mới trở lại thanh b́nh như xưa; chớ lấy những việc xảy ra hiện thời mà nói c̣n lâu lắm, cả triệu năm nữa, mới mong thấy được cảnh thiên đàng tại thế.



                                                                         ST













Quay trở về đầu Xem hiendde's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi hiendde
 
hiendde
Hội Viên
Hội Viên
Biểu tượng

Đă tham gia: 02 May 2010
Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 2589
Msg 836 of 1439: Đă gửi: 29 May 2010 lúc 11:57pm | Đă lưu IP Trích dẫn hiendde



TIẾNG XIỀNG KHUA RỔN RẢNG


Nhà văn hào Phine le Jeune có thuật lại rằng: Tại Athènes có một cái nhà bỏ trống, không ai dám lại ở, v́ có ma phá.

Cuối cùng nhà hiền triết Athenadore lại mướn. Đêm đầu dường như ông giữ thái độ gan dạ và b́nh tĩnh. Ông cho mấy đứa tớ đi ngủ hết, c̣n ông ngồi cặm cụi viết, ông quyết không để cho sự tưởng tượng ám ảnh.

Lúc ban đầu th́ rất yên tịnh, tư bề vắng lặng, ông chăm chú vào công việc làm của ông, bỗng chút ông nghe tiếng dây xiềng khua, chính là tiếng này làm cho những người tới mướn nhà trước đó hoảng sợ bỏ đi. Nhưng ông bịt tai lại, không ngó lên, cứ chăm chú viết.

Tiếng xiềng càng vang lên, đi gần tới cửa rồi vô nhà. Ông bèn nh́n chung quanh ḿnh, thấy một ông già dơ dáy tóc rối nùi, râu dài, giơ tay lên ra dấu với ông.

Athenadore bèn giơ tay lên ra hiệu trả lời, bảo ông chờ đợi rồi cúi xuống tiếp tục viết. Ông già bước tới lấy xiềng khua rổn rảng trên đầu nhà hiền triết. Athenadore ngó lên thấy ông già ra dấu như trước. Ông bèn đứng dậy bước theo, ông già đi chậm chạp dường như bị sợi dây xiềng tŕ nặng xuống.

Ông già dắt Athenadore đi tới một chỗ kia, trong một cái sân chia hai cái nhà xưa kiểu Hy Lạp, rồi biến mất. Nhà hiền triết bèn lấy cỏ và lá làm dấu chỗ đó. Sáng ra Athenadore xin nhà chức trách cho đào chỗ đó, th́ gặp hài cốt của một người mang xiềng, dây xiềng quấn cùng ḿnh.

Người ta tháo xiềng, chôn cất hài cốt theo nghi lễ cổ truyền. Từ đó không c̣n thấy ma hiện ra nữa.

Trước nhất ta nên tự hỏi: Ông là tội nhân bị phạt mang xiềng xích chết, có phải người ta đem chôn ông cùng với sợi dây sắt nặng nề này? Hay ông là một người hiền lành bị kẻ nghịch bắt mang xiềng xích, giết rồi chôn tại đó?

Sự thật là thế nào, không rơ, nhưng ta biết có một điều là tư tưởng bị mang xiềng xích của ông rất mạnh, nó tạo ra tiếng rổn rảng.

Tại sao ông lại không nói mà ra dấu? Lúc sanh tiền ông là người câm phải chăng? Ông là người nước nào? Thí dụ: Ông là người ngoại quốc, không biết ngôn ngữ bản xứ, hăy nói tiếng mẹ đẻ của ông, người ta cũng dịch ra được.

Ông hiện ra không phải cố ư làm cho người ta sợ, mà muốn người ta giải thoát ông. Những người gặp ông lại hoảng hốt, dọn nhà đi không kịp, tưởng là ông nhát họ. Đó là lẽ tự nhiên, thông thường không ai dám nói chuyện với ma.

Thật là tội nghiệp. Đến khi ông gặp nhà hiền triết Athenadore có gan dạ đi theo ông, người ta mới biết chỗ chôn ông.

Tiện đây tôi xin nhắc lại: Xác thân đau, thể vía không có đau. Bịnh nhân trước khi tắt hơi, nên tưởng ḿnh vẫn khỏe mạnh, nếu không lúc bỏ xác lên cơi trung giới cũng vẫn thấy ḿnh yếu đuối, bịnh hoạn, như trường hợp ông già mang xiềng nầy, v́ không tin tưởng những lời của các vị pḥ trợ vô h́nh chỉ bảo.

Dù lúc c̣n sống câm, chết rồi cũng nói được. Ông già mang xiềng nầy chết rồi vẫn sợ sệt và tin rằng ḿnh bị xiềng. Tư tưởng nầy ám ảnh ông măi, chớ không biết gông cùm không có ảnh hưởng ǵ tới thể vía, nên ông phải đi cầu cứu. Khi người ta tháo gỡ xiềng xích, ông mới thấy nhẹ ḿnh, nên không hiện ra nữa.

Tới đây chắc chắn quí bạn thấy rằng, sự hiểu biết một cách tổng quát về sự sinh hoạt trên cơi trung giới, rất cần thiết cho người thế ngay bây giờ. Vậy phải lo rèn tập tánh t́nh cho tốt đẹp, để sau khi ĺa trần về ở mấy cảnh cao và đừng quên, chúng ta không thể sửa đổi luật Trời.



                                                                                         

TLTN











Quay trở về đầu Xem hiendde's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi hiendde
 
hiendde
Hội Viên
Hội Viên
Biểu tượng

Đă tham gia: 02 May 2010
Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 2589
Msg 837 of 1439: Đă gửi: 30 May 2010 lúc 12:00am | Đă lưu IP Trích dẫn hiendde



TỤC TẾ NGƯỜI KỲ LẠ Ở SYRIA


Một ṭa nhà 4.300 năm tuổi ở Syria tiết lộ tục tế người kỳ lạ. Đôi khi việc phát hiện hài cốt của một diễn viên nhào lộn mất đầu, vương văi trên sàn gần dấu tích của hai người khác, vài con la và một dăy những đồ vật kim loại quư giá là vận may.

Ít nhất, đó là suy nghĩ của các nhà khảo cổ vừa xác nhận một hiện trường như thế, rơ ràng là kết quả của một nghi thức tế người, ở một thành phố cổ phía đông bắc Syria.

Theo Joan Oates và cộng sự, Đại Học Cambridge ở Anh, phát hiện này đem lại cái nh́n độc đáo vào xă hội cách đây gần 4.300 năm ở Nagar, một thành phố thuộc Đế chế Akkadian của Mesopotamia.

Tàn tích của Nagar nằm trong các lớp xây dựng bằng gạch bùn, được biết chung dưới cái tên Tell Brak. Lớp lâu đời nhất có niên đại cách đây hơn 6.000 năm.

Các bằng chứng cho thấy tục hiến tế Nagar, h́nh thành ngay sau khi thành phố này bị bỏ hoang, v́ một thảm họa tự nhiên nào đó.

Dân cư xoa dịu các vị thần của họ bằng cách dâng lên người, động vật hoặc đồ vật có giá trị trong một ngôi nhà, trước đó được dùng để gây giống và buôn bán la kéo xe trong chiến trận của vua. Tiếp sau tục tế người, công tŕnh này bị đóng cửa cho đến các hoạt động sau này.

Diễn viên nhào lộn rơ ràng có thứ bậc đủ cao trong xă hội Nagar để biến thành vật hiến tế, theo như các nhà nghiên cứu tŕnh bày trên tờ Antiquity tháng sáu.

Chữ tượng h́nh thuộc Ebla, khu vực lân cận cùng thời, đề cập đến những người ở Nagar có tên là húb. Các nhà học giả từng định nghĩa húb, như một từ dành cho diễn viên nhào lộn, nghệ sĩ xiếc tung hứng hoặc kỵ sĩ.

Phân tích hài cốt hoàn chỉnh nhất phát hiện được ở Nagar, ủng hộ cho việc dịch từ húb sang diễn viên nhào lộn. Xương chân bàn chân và các ngón, cho thấy dấu hiệu cơ phát triển lớn và hoạt động liên tục, liên quan đến những diễn viên nhào lộn.

Để củng cố sâu hơn giả thiết này, các con dấu h́nh trụ được phát hiện sớm hơn tại Nagar, miêu tả lễ diễn hành có các diễn viên nhào lộn, tóc dựng đứng đang uốn người về phía sau.

Những tài liệu của Ebla chứa nhiều từ khác nhau, dành cho vũ công và ca sĩ, những người mà Oates cho rằng không thể là nguồn gốc của bộ hài cốt Nagar.

"Húb ở Nagar được nhiều người biết đến, thậm chí có thể là những nghệ sĩ giải trí nổi tiếng, v́ vậy có lẽ danh tiếng là lư do họ được chọn để hiến tế"

Có một điều không phải nghi ngờ, đó là danh tiếng của họ có được, nhờ kỹ năng nhào lộn. Bộ xương chưa xác định được giới tính này, cho thấy những vùng bám phát triển mạnh, đối với dây chằng và cơ bắp.

Cả hai cánh tay đều mang đặc điểm, là nơi bám của các cơ mạnh mẽ. Các cơ bám khá lớn cũng được ghi nhận hoặc trên cánh tay trái, hoặc phải của những người phóng lao cổ đại.

Đầu gối của người Nagar này bị ṃn do khớp bị xoay đi xoay lại. Một đoạn xương chân trên có vết hằn của cơ gân kheo lớn, hoạt động như một ḷ xo khi một người nhảy lên với đầu gối gập vào.

Hoạt động nặng cũng gây ra một cựa xương ở vị trí dây chằng Achilles bám vào gót phải. Dấu vết dây chằng trên các ngón chân, cho thấy các ngón này thường xuyên bị uốn cong trên bề mặt cứng, h́nh thành các vết lơm trên phần cuối của những ngón chân.

Một cú ngă nặng để lại bằng chứng một khớp chân phải bị trật và sưng mắt cá phải cuối cùng cũng đă khỏi. "Đây là xương của một người hoạt động thể chất nhiều, nhảy và xoay theo một cách rất có kỷ luật với bàn chân hướng xuống dưới trong những bước nhảy."

Hai bộ xương không hoàn chỉnh khác, được phát hiện trên sàn của ṭa nhà Nagar cũng thiếu đầu. Một người có thể là người đánh xe, dựa trên vị trí gần xác con la và mối liên hệ của xác, với cổ vật liên quan đến cái xe. Không có đầu mối nào giúp làm rơ xuất thân của người c̣n lại.

Phát hiện xác cùng với xương của những con la loại tốt, có lẽ được gây giống từ lừa rừng và lừa nhà, cùng với đồ đồng và bạc, củng cố cho giả thiết hiến tế.

Cổ vật nằm trong sân một ngôi đền gần đó, được đốt cháy trong suốt nghi lễ, đánh dấu đóng cửa ṭa nhà sau khi tế lễ.

Theo nhà khảo cổ học Guillermo Algaze thuộc Đại Học California, San Diego th́ những người cai trị Bắc Mesopotamian, có thể đă tranh đua với các nghi thức hiến tế hoành tráng, của các vị vua Mesopotamian miền Nam bắt đầu cách đây 4.800 năm.

Trong một thành phố nam Mesopotamian, hầm mộ của một hoàng hậu, chứa năm mươi bốn người hầu hoàng gia, sáu người lính mang khiên giáo và đánh xe cho hai xe, mỗi xe do ba ḅ kéo.

Algaze cho biết "Sự kiện diễn viên nhào lộn mà Oates và các cộng sự suy ra được, từ các bằng chứng ở Nagar, là hoàn toàn nằm ngoài hiểu biết của tôi."




Science News

 







Quay trở về đầu Xem hiendde's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi hiendde
 
hiendde
Hội Viên
Hội Viên
Biểu tượng

Đă tham gia: 02 May 2010
Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 2589
Msg 838 of 1439: Đă gửi: 30 May 2010 lúc 12:01am | Đă lưu IP Trích dẫn hiendde



MỘ THUYỀN SONG TÁNG


Mộ thuyền song táng thế kỷ mười ba, mười bốn vừa được t́m thấy ở Thiên Lộc, Can Lộc, Hà Tĩnh. Tuy không phải lần đầu tiên khai quật được mộ thuyền song táng ở Việt Nam, nhưng hai ngôi mộ này có một số điểm đặc biệt khiến các nhà khai quật ngạc nhiên.

Hố khai quật thứ nhất.

Khoảng một năm trước đây, người dân thôn Quyết Tiến, xă Thiên Lộc vô t́nh làm phát lộ các thân gỗ to nghi là mộ thuyền.

Nhận được tin đó, bảo tàng Hà Tĩnh phối hợp với viện khảo cổ và trường đại học khoa học xả hội, cử các nhà khảo cổ học đến khai quật khu di chỉ này. Sau khi khảo sát, các nhà khảo cổ bắt tay mở mộ vào ngày 15-4.

Ở độ sâu một đến 1,2m hố thứ nhất, họ thấy hai quan tài nằm song song, cái dài cái ngắn hai mét và 2,2m xếp bằng một đầu, rộng gần nửa mét, cao trên nửa mét.

Các quan tài h́nh thuyền, gồm hai tấm rời ăn với nhau bằng mộng khớp, gọi là tấm thiên và tấm địa. Tấm thiên là một thân gỗ khoét ḷng máng, hai đầu chừa lại làm hai vách ngăn.

Tấm địa cấu tạo tương tự, nhưng được khoét nông ḷng hơn. Đặc biệt, hai quan tài này, một to một nhỏ, c̣n có giá đỡ bên dưới h́nh chữ nhật như cái thang với 3-5 bậc, ăn khít vào áo quan.

Theo kinh nghiệm khảo cổ của các chuyên gia, khai quật được mộ song táng tuy không phải là lần đầu, nhưng nh́n chung hiếm, nếu có thường là mộ đất, chứ không mấy khi mộ thuyền.

Đặc biệt ở chỗ, đây là lần đầu tiên t́m thấy ngôi mộ có chân đế định vị như thế này. Chân đế này bằng gỗ, sơn đen, hứa hẹn nhiều phán đoán thú vị. Đế định vị, vật chưa thấy ở mộ thuyền song táng nào đă khai quật được. TS. Bùi Văn Liêm người trực tiếp tham gia khai quật kể lại:

- Ván thiên ở hố thứ nhất đă bị sập sẵn một phần, có lẽ do người dân vô t́nh khơi ra từ trước. Tôi nh́n xuống, thấy không c̣n dấu vết ǵ của xương cốt nữa, mấy trăm năm rồi c̣n ǵ nữa đâu! Chỉ thấy bùn đen. Lẫn trong đó là hai mươi lăm đồng tiền cổ, tập trung chủ yếu ở vùng bụng, có lẽ người chết đă được chôn cùng với cả hầu bao!

Lại thấy dấu vết của trầu, cau, vải vóc, một lớp kim loại màu vàng dát mỏng ở vị trí đầu tử thi. Và nữa, trong lớp bùn một chiếc quạt lông công mỷ miều, c̣n in h́nh rơ ràng, nhưng lấy lên th́ tan mất!

Điều đó chứng tỏ chủ nhân của chiếc mộ thuyền này là một người giàu có, hoặc thậm chí có địa vị xă hội nữa!

Ngày 17-4, đoàn khảo cổ tiếp tục mở mộ thứ hai. Tại đây họ cũng thấy hai quan tài được song táng và t́nh h́nh hiện vật tương tự. Chỉ có điều hai áo quan không có chân đế định vị.

Ở một áo quan c̣n t́m thấy một xâu tiền nguyên cả dây xâu. Ở cả hai hố khai quật, đều thấy người chết được đặt theo thế gối sơn đạp thủy, đầu quay về hướng Đông, gối lên núi Hồng Lĩnh, chân đạp thủy tức là hướng về sông Nghèn.

Bên ngoài quan tài, ở hai đầu chôn nồi, lọ, liễn, âu bằng sành hoặc gốm tráng men. TS. Bùi Văn Liêm cho biết, do răng và xương cốt đều đă tiêu nên khó xác định tuổi, giới tính, chủng tộc của chủ nhân, cũng như niên đại mộ.

Tuy nhiên căn cứ vào táng tục, cấu trúc mộ và các hiện vật thu được, có thể tạm kết luận những mộ này có niên đại khoảng thế kỷ mười ba, mười bốn, tức là thời Trần, hoặc sớm muộn hơn chút ít.

C̣n về phong cách, chúng có truyền thống mộ thuyền trong văn hóa Đông Sơn, loại phát hiện chủ yếu ở đồng bằng Bắc Bộ 2.500-2.000 năm trước.

Hiện vật t́m thấy ở đầu mộ.. Hai hố khai quật ngẫu nhiên đều là song táng, và chỉ cách nhau khoảng mười đến mười lăm mét. Ông Liêm cho biết trước đây người dân quanh vùng, trong quá tŕnh đào đất làm nhà hay làm ruộng, đă phát hiện một vài ngôi mộ cũng là song táng, và đă đem chôn lại ở nghĩa địa của xă.

Hai điều này nói lên mật độ khá dày của mộ song táng ở khu vực này, và nó có thể cho ta một giả thiết rằng, song táng là một h́nh thức phổ biến của người dân vùng này, vào thời phong kiến từ thời Trần trở về trước.

Và cụ thể hơn theo ông Trần Dần, giám đốc bảo tàng Hà Tĩnh, các mộ thống nhất nhau về hướng chôn, như vậy cánh đồng Đẩm nơi khai quật hai hố, rất có thể là một khu nghĩa địa song táng cổ.

Tuy nhiên đáng tiếc là công việc khai quật tạm dừng ở đây, chỉ với mục đích giải quyết "chữa cháy" hai ngôi mộ đă bị dân "chót" khơi ra từ năm ngoái.

Hiện vật chôn phía đầu mộ.

Ông Trần Dần cho biết, bốn chiếc quan tài hiện đang được bảo quản bằng cách ngâm dưới các hố nước. Sau đó sẽ t́m cách dần dần rút nước khỏi gỗ, tiếp đó có thể quét các lớp chất bảo quản bên ngoài.

Cách làm này là để tránh cho thân gỗ, sau khi đă nằm dưới đất sáu, bảy trăm năm, khỏi bị nứt vỡ do thay đổi môi trường. Các hiện vật khác như b́nh, hũ, tiền đồng sẽ được làm vệ sinh và tiếp tục nghiên cứu.




        ST














Quay trở về đầu Xem hiendde's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi hiendde
 
hiendde
Hội Viên
Hội Viên
Biểu tượng

Đă tham gia: 02 May 2010
Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 2589
Msg 839 of 1439: Đă gửi: 30 May 2010 lúc 12:02am | Đă lưu IP Trích dẫn hiendde



MỤC SƯ TRONG CĂN NHÀ MA


Từ lâu dân chúng bàn tán xôn xao về một ngôi nhà ma trong làng của họ, là giáo phận mà vị linh mục già đang cai quản. Vị linh mục nhất quyết đến ngủ tại ngôi nhà đó để t́m hiểu sự t́nh.

Ông mang theo một quyển thánh thư, mạnh dạn bước vào ngôi nhà ma rồi đóng cửa lại. Đốt lửa ḷ sưởi xong vị linh mục b́nh thản ngồi đọc sách.

Đêm khuya dần bốn bề tịch mịch. Th́nh ĺnh phía dưới hầm rượu có tiếng chân văng vẳng đưa lên, âm thanh va chạm cầu thang gỗ kêu kẽo kẹt, kèm theo những tiếng người rít lên rồi tắt nghẽn như bị bóp cổ. Lắng nghe th́ thấy vùng vẫy sặc sụa, khoảng nửa giờ sau êm ắng hoàn toàn.

Cha tiếp tục đọc thánh thư nhưng chưa đọc hết nửa trang, tiếng chân người đi từ phía hầm rượu lại vẳng lên, từng bước một từng bước một gần hơn. Cha chăm chú nh́n phía cửa thông với hầm rượu, ổ khoá kêu lạch cạch, chốt cửa xoay đi cửa mở bung ra. Cha giật ḿnh đứng bật dậy và hét lên:

- Ai.. muốn ǵ?

Cuốn thánh thư từ tay Cha rơi xuống đất. Cánh cửa vụt khép lại và Cha chẳng thấy ai cũng như không nghe một tiếng động.

Cha hơi run, cố trấn tĩnh cúi xuống nhặt quyển thánh thư rồi lẩm nhẩm đọc. Ánh lửa ḷ sưởi bập bùng như muốn tắt, Cha vội chạy đến cơi than cho lửa bùng lên.

Tiếng chân lại văng vẳng, từng bước từng bước vang lên. Chốt cửa xoay đi, cửa mở. Toàn thân Cha lạnh ngắt. Một người thiếu phụ trông c̣n rất trẻ bước vào. Cha dựa lưng vào bệ ḷ sưởi, lớn tiếng hỏi:

- Cô là ai..cô muốn ǵ?

Bóng ma do dự giây lát như không biết phải làm ǵ, sau đó nó nhạt dần rồi mất hẳn. Cha mở to mắt chờ đợi, chờ măi mà mọi vật vẫn im ĺm. Cha đành phải đóng cửa.

Mồ hôi toát ướt đầm áo Cha, thân thể và tứ chi ông ngập tràn một luồng gió lạnh buốt. Tuy nhiên vốn gan dạ nên Cha vượt qua cơn sợ hăi không mấy khó.

Xoay mặt ghế vào phía cửa, Cha nắm chặt quyển thánh thư rồi ngồi quan sát động tịnh. Và chẳng bao lâu tiếng chân ma nghe rơ dần trở lại, từng bước, từng bước tiến gần đến sát cửa.

Cha nghiến răng đứng phắt dậy, giơ cuốn thánh thư trước mặt. Chốt cửa xoay đi, cánh cửa từ từ mở rộng. Bằng giọng từ tốn Cha nói:

- Nhân danh Cha và con và thánh thần...cô là ai vậy? T́m kiếm điều ǵ ở đây?

Người đàn bà đi thẳng về phía linh mục, tay nắm lấy vạt áo ḍng. Hồn c̣n trẻ lắm độ ngoài hai mươi. Toàn thân bốc ra mùi ẩm thấp lạnh tanh của đất bùn. Tóc người đàn bà đứt từng mảng, quăn rối bù, mặt bị tróc thịt từng chỗ ḷi cả xương ra, hàm răng trắng muốt.

Đôi mắt sâu không có con ngươi, nhưng hố sâu được lấp đầy bằng màu xanh dương màu nhạt như khói sương. Trên mặt không thấy có mũi.

Bóng ma kể lể giọng chập chờn lay động giống như một cành lá bị gió thổi, nói là đă bị người t́nh hại chết để mưu cướp tiền, vùi thây xuống hầm rượu. Và cầu xin Cha cho đào thi thể lên chôn cất tươm tất, để hồn được yên. Vừa kể vừa khóc tức tưởi.

Lặng một hồi, người đàn bà yêu cầu Cha khi nào đào bới xác lên, th́ hăy lấy đốt ngón tay út của bàn tay trái treo ngay cửa nhà thờ, hồn sẽ có thể t́m thấy tên sát nhân. Rồi dặn ḍ:

- Lần sau Cha đến đây, Cha sẽ nghe tiếng nói của con trong đêm vắng, con sẽ chỉ cho Cha biết tiền bạc nữ trang của con ở đâu, tất cả con xin cúng vào nhà thờ.

Nói dứt lời hồn lấy chân bới đất.. rồi biến mất. Sáng hôm sau, linh mục dậy thật sớm đi xuống hầm rượu, đào hết xương cốt rửa sạch đem chôn ngoài nghĩa địa. Đắp nấm mồ cao Cha lầm rầm đọc kinh cầu.

Đến chủ nhật sau, Cha lấy lóng xương ngón tay út của người chết, treo trên chiếc khung bằng bạc trước cửa nhà thờ, lẫn với những chuỗi hạt và h́nh thánh giá.

Cha đứng chờ đợi. Một người đàn ông đi qua, chợt nh́n thấy lóng xương kỳ lạ, có sức mạnh lôi cuốn hắn đứng sững lại. Hắn tiến tới và giơ tay mân mê lóng xương. Lạ thay, lóng xương ấy dính chặt lấy tay gă.

Gă cuống cuồng bứt, vẩy đến rách cả da tay, máu chảy tuôn xối xả mà lóng xương vẫn không rời ra. Hoảng sợ, gă gào lên như điên. Gă bị bắt và thú thật tội hại người. Toà kêu án tử h́nh treo cổ.

Tối hôm tử tội thụ h́nh, linh mục trở lại căn nhà ma, ở đến nửa đêm, một giong nói lạnh lẽo, lanh lảnh vang lên chỉ cho linh mục nơi chôn giấu vàng bạc. Nhưng tuyệt nhiên Cha không thấy bóng h́nh nào hết. Oan hồn giờ đây đă thoả nguyện và siêu thoát. Từ dạo đó ngôi nhà bớt hẳn những chuyện ma ghê rợn.



                                                                   anh_hnn
          




   







Quay trở về đầu Xem hiendde's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi hiendde
 
hiendde
Hội Viên
Hội Viên
Biểu tượng

Đă tham gia: 02 May 2010
Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 2589
Msg 840 of 1439: Đă gửi: 30 May 2010 lúc 12:04am | Đă lưu IP Trích dẫn hiendde



SỐ PHẬN NGƯỜI CHA ĐẺ "THUYẾT THÔNG LINH"


Hồi bé, Andrew Jackson Davis không có bất cứ điểm ǵ nổi trội thể hiện tài năng, cậu bé cũng đi học ở một ngôi trường làng b́nh thường như bao đứa trẻ khác.

Số phận bất ngờ xoay chuyển vào năm 1843, năm đó định mệnh sắp đặt cho anh chàng mười bảy tuổi, bất ngờ chạm trán nhà thôi miên Levingstone.

Levingstone là người đầu tiên khám phá có một năng lực đặc biệt tồn tại bên trong Davis: năng lực thần giao cách cảm, có thể “đi về” giữa thế giới hiện thực và cơi tâm linh.

Nhờ tài năng này mà sau đó, Davis đă nổi tiếng khắp nước Mỹ. Ông bắt đầu chuyên tâm vào đọc sách y học, tự nhiên và những tài liệu liên quan đến thuyết thần bí.

Tháng 5-1845, Davis bất ngờ chiêm nghiệm được những phát kiến tâm linh lạ lùng và cảm thấy ḿnh phải có trách nhiệm truyền lại cho con cháu đời sau. Ông quyết định chấm dứt chuỗi ngày phiêu bạt, để ổn định cuộc sống tại thành phố New York.

Nhờ có phụ tá ghi chép, trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê điên đảo của một kẻ lên đồng, Davis đă liên tiếp cho ra đời ba tác phẩm “The Principles of Nature” (Nguyên lư của tự nhiên), “Its Divine Revelations” (Thiên khải thiêng liêng) và “Voice to Mankind” (Tiếng nói tới con người).

Trong suốt một thập kỷ rưỡi sau đó, ba cuốn sách được coi là “kinh thánh” của tín đồ theo thuyết duy linh.

Cũng từ đó Davis ngày càng tập hợp được thêm nhiều môn đồ đệ tử, chủ yếu đến từ châu Mỹ và châu Âu. Trăm ngh́n lời kể về những lần đối mặt cái chết, những cuộc hội ngộ với hồn ma cơi siêu phàm, cũng thi nhau đổ về.

Tuy nhiên chỉ lời kể nào có kèm chứng cứ xác thực, mới được công nhận. Chứng cứ đó phải minh chứng sự tồn tại của thế giới tâm linh, mà trong điều kiện b́nh thường không nh́n thấy được, thường là bằng ảnh chụp.

Bức h́nh ma đầu tiên của thế giới xuất hiện vào năm 1862, do một tay thợ ảnh người Mỹ có tên Memler chụp. Memler kể:

- Hôm đó khi đứng trong tiệm ảnh, anh đă hư hoáy tự chụp một bức chân dung của riêng ḿnh. Bất ngờ thay khi tráng phim lên giấy, có những hai gương mặt xa lạ khác kề cận ngay bên.

Vốn là người không tin vào ma mănh, Memler đoán rằng có thể đó là dấu vết khuôn mặt, của tấm phim trước sơ suất đè lên. Tuy vậy tráng đi tráng lại bao lần, h́nh ảnh kỳ lạ đó vẫn không biến mất.

Nghe theo lời bạn, sau đó Memler đă bỏ công việc nhiếp ảnh để trở thành tay thợ “săn ảnh ma” chuyên nghiệp, đồng thời luyện tập phép thần giao cách cảm, để có thể gọi hồn ma về chụp h́nh.

Memler trở nên nổi tiếng và có “vai vế” trong cộng đồng người duy linh suốt một thời gian dài, trước khi bị những kẻ ghen ghét bôi bác là lừa đảo.

Để giành lại uy tín, Memler phải thực hiện một “bài kiểm tra” bằng dụng cụ chụp h́nh của người khác, dưới sự giám sát chặt chẽ hội đồng các nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp.

Rốt cuộc “ông đồng” nghiệp dư này, đă gọi được hồn ma lên và ghi lại phút xuất thần bằng h́nh chụp, đấy là theo lời đồn đại chưa rơ tính thực hư.

Bước sang thế kỷ hai mươi, khoa học truyền thống đă giành lại quyền thống trị thế giới, bằng hàng loạt phát minh về máy móc, kỹ thuật và công nghệ.

Con người dường như chẳng c̣n thời gian ngó ngàng tới bí ẩn của đời sống tâm hồn. Thuyết thông linh từ đó cũng trôi dần vào quên lăng...



            
    Pravda





Quay trở về đầu Xem hiendde's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi hiendde
 

<< Trước Trang of 72 Kế tiếp >>
  Gửi trả lời Gửi bài mới
Bản để in Bản để in

Chuyển diễn đàn
Bạn không thể gửi bài mới
Bạn không thể trả lời cho các chủ đề
Bạn không thể xóa bài viết
Bạn không thể sửa chữa bài viết
Bạn không thể tạo các cuộc thăm ḍ ư kiến
Bạn không thể bỏ phiếu cho các cuộc thăm ḍ



Trang này đă được tạo ra trong 2.4453 giây.
Google
 
Web tuvilyso.com



DIỄN ĐÀN NÀY ĐĂ ĐÓNG CỬA, TẤT CẢ HỘI VIÊN SINH HOẠT TẠI TUVILYSO.ORG



Bản quyền © 2002-2010 của Tử Vi Lý Số

Copyright © 2002-2010 TUVILYSO