Đăng nhập nhanh
Mạnh Thường Quân
  Bảo Trợ
  H́nh Ảnh Từ Thiện
Chức Năng
  Diễn Đàn
  Thông tin mới
  Đang thảo luận
  Hội viên
  Tìm Kiếm
  Tham gia
  Đăng nhập
Diễn Đàn
Thông Tin
  Thông Báo
  Báo Tin
  Liên Lạc Ban Điều Hành
Nhờ Xem Số
  Coi Tử Vi
  Coi Tử Bình
  Coi Địa Lý
  Nhờ Coi Quẻ
  Nhờ Coi Ngày
Nghiên Cứu và
Thảo Luận

  Tử Vi
  Tử Bình
  Kinh Dịch
  Mai Hoa Dịch Số
  Qủy Cốc Toán Mệnh
  Địa Lý Phong Thủy
  Nhân Tướng Học
  Bói Bài
  Đoán Điềm Giải Mộng
  Khoa Học Huyền Bí
  Thái Ất - Độn Giáp
  Y Dược
Lớp Học
  Ghi Danh Học
  Lớp Dịch và Phong Thủy 3
Kỹ Thuật
  Hỗ Trợ Kỹ Thuật
Thư Viện
  Tủ Sách
  Bài Viết Chọn Lọc
Linh Tinh
  Linh Tinh
  Giải Trí
  Vườn Thơ
Trình
  Quỷ Cốc Toán Mệnh
  Căn Duyên Tiền Định
  Tử Vi
  Tử Bình
  Đổi Lịch
Nhập Chữ Việt
 Hướng dẫn sử dụng

 Kiểu 
 Cở    
Links
  VietShare.com
  Thư Viện Toàn Cầu
  Lịch Âm Dương
  Lý Số Việt Nam
  Tin Việt Online
Online
 177 khách và 0 hội viên:

Họ đang làm gì?
  Lịch
Tích cực nhất
chindonco (3250)
hiendde (2589)
HoaCai01 (2277)
vothienkhong (1807)
dinhvantan (934)
ryan88 (805)
Vovitu (713)
ruavang (691)
lancongtu (667)
TranNhatThanh (644)
Hội viên mới
redlee (0)
dautranhsinhton (0)
Chieu Tim1234 (1)
huyent.nguyen (0)
tamsuhocdao (0)
henytran2708 (0)
thuanhai_bgm (0)
Longthienson (0)
thuyenktc (0)
liemnhi (0)
Thống Kê
Trang đã được xem

lượt kể từ ngày 05/18/2010
Khoa Học Huyền Bí
 TUVILYSO.net : Khoa Học Huyền Bí
Tựa đề Chủ đề: Truyện ngắn huyền bí - hiendde Gửi trả lời  Gửi bài mới 
Tác giả
Bài viết << Chủ đề trước | Chủ đề kế tiếp >>
hiendde
Hội Viên
Hội Viên
Biểu tượng

Đă tham gia: 02 May 2010
Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 2589
Msg 841 of 1439: Đă gửi: 30 May 2010 lúc 12:05am | Đă lưu IP Trích dẫn hiendde



CẬU BÉ BỊ MA ĐUỔI TRONG NHÀ


Người mẹ gọi linh mục tới cầu nguyện, sau khi con trai mười ba tuổi, bị ma dọa trong lúc ở nhà một ḿnh.

Cậu bé Daniel được mẹ, bà Beverley Wilkins, đưa tới nhà thờ với những vết bầm tím và tinh thần hoang mang. Bà Beverley một mực khẳng định, con trai đă bị ma hoặc một con quỷ hành hung.

Theo Daily Mail, Daniel kể, khi đang ở nhà một ḿnh tại Hartlepool hôm 6-6, đột nhiên cậu bị nhấc bật dậy, kéo lê khắp pḥng khách và ném ra ngoài đường. Daniel hoảng sợ chạy sang nhà hàng xóm.

Bà Wilkins trở về nhà, sau khi đón con trai năm tuổi ở trường học và thấy Daniel đang run rẩy đứng trước cửa nhà đă bị khóa. Cô nói:

- Daniel nói rằng nó đang ngồi trên ghế sofa, th́ nghe thấy tiếng nhạc và cảm giác như có một ai đó sốc đứng dậy. Sau đó nó bị kéo tới pḥng khách và bếp.

Rồi cửa nhà mở tung và Daniel bị chộp lấy cánh tay và đẩy ra ngoài đường. Cậu bé không nh́n thấy bất cứ h́nh thù ǵ, nhưng lại nghe thấy âm thanh của một người đàn ông v́ tiếng thở nặng nề.

Ba mẹ con liền đi ra phía sau nhà, nhưng nghe thấy tiếng sập mạnh và tiếng bước chân trên trần, nên vội vă rời đi.

Họ tới nhà thờ thánh Paul, giải thích mọi chuyện xảy ra với cha Richard Masshedar. Buổi tối hôm đó, bà Wilkins cùng người mẹ già Kathleen Galloway, cô con gái hai tuổi Ellie, cậu bé Daniel và Ethan, tất cả ngủ cùng nhau trên một chiếc giường.

Họ khẳng định suốt đêm đă nghe thấy tiếng bip bip liên tục phát ra từ chuông báo khói.

Ngày hôm sau, cha Richard Masshedar tới thăm gia đ́nh để cầu nguyện. Nhưng v́ sợ hăi, cả gia đ́nh đang t́m một căn hộ khác phù hợp để chuyển đi ngay.





Daily Mail




Quay trở về đầu Xem hiendde's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi hiendde
 
hiendde
Hội Viên
Hội Viên
Biểu tượng

Đă tham gia: 02 May 2010
Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 2589
Msg 842 of 1439: Đă gửi: 30 May 2010 lúc 12:07am | Đă lưu IP Trích dẫn hiendde



LỜI NGUYỀN TECUMSEH ÁM ẢNH CÁC ĐỜI TỔNG THỐNG MỸ


- Tổng thống Mỹ nào đắc cử vào năm kết thúc bằng số không, sẽ chết trong nhiệm kỳ. Liệu lời nguyền Tecumseh c̣n phát huy tác dụng với TT Bush, đắc cử năm 2000.

Lời Nguyền Độc Địa

Lời nguyền Tecumseh hay c̣n gọi là Lời nguyền Tippecanoe, Lời nguyền Tổng thống, Lời nguyền năm kết thúc bằng số không, Lời nguyền hai mươi năm, đều là những tên gọi khác nhau, được dùng để mô tả thời kỳ mà cứ hai mươi năm một lần.

Từ 1840 đến 1960, mỗi đời Tổng thống Mỹ đắc cử hay tái cử vào năm kết thúc bằng số 0 như 00, 20, 40, 60, 80 đều sẽ chết khi đang trong nhiệm kỳ.

Cho tới nay, lời nguyền độc địa này ứng nghiệm trong hầu hết các trường hợp, ngoại trừ một trường hợp đặc biệt. Đó là Tổng thống Ronald Reagan, đắc cử lần đầu tiên vào năm 1980, bị ám sát hụt khi mới cầm quyền sáu mươi chín ngày.

Vị Tổng thống duy nhất chết khi đang trong nhiệm kỳ, nhưng không liên quan tới lời nguyền Tecumseh, là Tổng thống Zachary Taylor, đắc cử năm 1848 nhưng chết v́ bệnh tả năm 1850, điều đáng chú ư ở đây, là năm vị Tổng thống này qua đời có số kết thúc là không.

Tổng thống hiện nay, George W.Bush đắc cử lần đầu năm 2000 và tái cử năm 2004, cũng có thể không hoàn tất nhiệm kỳ nếu lời nguyền Tecumseh linh ứng. Ngược lại, nếu tiếp tục sống sót qua hai năm cuối của nhiệm kỳ, Tổng thống Bush sẽ là người thứ hai chứng kiến lời nguyền Tecumseh không có tác dụng.

Lời Nguyền Một Phần Văn Hóa Mỹ

Lời nguyền Tecumseh lần đầu tiên được nhắc tới trong cuốn sách "Tin hay không tin: của Ripley, xuất bản năm 1934.

Cuốn sách viết về Tecumseh, người bị đánh bại dưới tay William Henry Harrison, trong Trận chiến Tippecanoe năm 1811.

Một câu chuyện khác đề cập tới người anh em cùng cha khác mẹ của Tecumseh, là Tenskwatawa người bị cho là công bố lời nguyền, trong khi đang ngồi làm mẫu vẽ. Câu chuyện thứ hai này được công chúng chấp nhận, nhưng nhiều học giả vẫn c̣n nghi ngờ về sự xác thực của nó.

Câu chuyện về lời nguyền Tecumseh, được cả thế giới biết đến, chính là một phần của văn hóa Mỹ. Thậm chí, nó c̣n được dạy như các bài học lịch sử trong trường.

Làm sao có thể giải thích khác được, sự tiếp nối khủng khiếp của bảy đời Tổng thống Mỹ, vốn không sống sót tới hết nhiệm kỳ, trong khoảng thời gian hai mươi năm.

Truyền Thuyết Thứ Nhất

Tecumseh nổi hơn hẳn những người khác, nhờ ḷng dũng cảm trong chiến đấu. Ông là một tín đồ thành kính của quy tắc, rằng toàn bộ đất đai của người da đỏ là sở hữu của chỉ ḿnh người da đỏ.

Theo quan điểm của Tecumseh, việc chuyển nhượng hay mua bán đất đai không thể thuộc quyền của một cá nhân bộ lạc.

Khi nước Mỹ từ chối công nhận nguyên tắc này, Tecumseh đă thành lập một đội quân, gồm những người Mỹ bản địa từ Tây Bắc, phương Nam và phía đông thung lũng Missippi, chiến đấu v́ quyền đối với đất đai của người Mỹ bản địa.

Kế hoạch bị thất bại, khi anh em cùng cha khác mẹ với Tecumseh là Tenskwatawa, c̣n gọi là nhà tiên tri, thất trận trong cuộc chiến Tippecanoe.

Dù Tecumseh là thủ lĩnh của Shawnee, nhưng Tenskwatawa không chỉ là một chiến binh b́nh thường, mà quan trọng hơn là lănh đạo tinh thần của bộ lạc.

Tenskwatawa thành nhà tiên tri của Shawnee, sau khi nhận được sấm truyền, được cho là từ Cha cuộc sống của người da đỏ. Uy tín của Tenskwatawa càng tăng, khi ông tiên đoán được thiên thực, vào năm 1806 và động đất năm 1811.

Năm 1811 khi Tecumseh vắng mặt để đào tạo tân binh, Tướng William Henry Harrison và các binh sĩ, đă tiến đánh Shawnee của nhà tiên tri.

Do Tecumseh vắng mặt, Tenskwatawa đă chỉ huy cuộc phản công lúc rạng đông, trận đánh khai màn cuộc chiến Tippecanoe ngày 7-11.

Các binh lính của Tướng Harrison đă đánh bại những người da đỏ và trả thù, bằng cách tàn phá nơi định cư của họ. Cuối cùng cuộc chiến được coi là ḥa và quân Mỹ rút lui.

Tuy vậy, Tippecanoe đă phá vỡ quyền lực của Shawnee và trở thành điểm mốc lịch sử, đánh dấu sự sụp đổ của phong trào quân sự của người da đỏ.

Khi Tecumseh trở lại, ông đă trả tự do cho những tù binh mà Shawnee bắt được và gửi họ mang một thông điệp tới cho Tướng Harrison.

Truyền Thuyết Thứ Hai

Truyện thứ hai về lời nguyền, được Tenskwatawa đưa ra sau đó vào năm 1836. Dường như nhà tiên tri lúc đó đang ngồi mẫu, cho bức chân dung và cuộc tṛ chuyện đề cập tới kỳ bầu cử Tổng thống sắp tới.

Martin Van Buren Phó Tổng thống Mỹ, lúc đó đang cạnh tranh với Tướng Harrison, vị tướng nổi tiếng trong trận chiến Tippecanoe, cựu thống sứ lănh thổ của người da đỏ, trong cuộc đua vào ghế tổng thống Mỹ.

Tenskwatawa lúc đó đă tiên đoán:

- Harrison sẽ không thắng trong cuộc bầu cử năm nay. Nhưng ông ta sẽ thắng trong lần tới. Nếu thắng ông ta sẽ không hoàn tất được nhiệm kỳ. Ông ta sẽ chết khi c̣n tại chức’.

- Sẽ không có Tổng thống nào chết khi đang tại nhiệm.

Một số người phản đối.

- Nhưng Harrison sẽ chết. Tôi có thể khẳng định điều đó.

Nhà tiên tri nói.

- Khi ông ta chết, các người sẽ nhớ về cái chết của Tecumseh. Các người nghĩ rằng ta đă mất đi quyền lực. Ta chính là người buộc trời phải tối sầm lại và khiến những người đàn ông da đỏ phải bỏ rượu mạnh.

Nhưng ta có thể nói rằng Harrison sẽ chết. Sau ông ta mỗi Tổng thống Mỹ được bầu, mỗi hai mươi năm sau đó sẽ chết. Mỗi khi Tổng thống chết, mọi người sẽ phải nhớ về cái chết của những người da đỏ.

Kể từ khi bầu cử Tổng thống Mỹ được tổ chức bốn năm một lần, cứ hai mươi năm bầu cử, lại diễn ra vào năm kết thúc bằng số không.

Ứng Nghiệm Qua Các Đời Tổng Thống

1840: Tướng William Henry Harrison, người đánh bại Tecumseh, đă thắng trong cuộc bầu cử Tổng thống năm 1840, dù ông không phải người là được phần đông công chúng ưa thích.

Ngày Harrison phát biểu nhậm chức, thời tiết lạnh và nhiều gió. Bài phát biểu kéo dài 1h40 phút và tân Tổng thống bị cảm lạnh. Một tháng sau, Tổng thống chết v́ viêm phổi. Nhiều người bắt đầu sợ hăi.

1860: Hai mươi năm sau đó lại tới kỳ bầu cử Tổng thống. Lần này, người đắc cử là Abraham Lincoln, năm 1860. Ngay trong thời gian đầu nắm quyền, Tổng thống Lincoln bị người ủng hộ phương Nam là John Wilkes Booth giết chết.

1880: James Garfield đắc cử năm 1880 và chỉ sống được bốn tháng với nhiệm kỳ Tổng thống. Ông bị Charles J.Guiteau, một kẻ thần kinh không ổn định ám sát.

1900: William McKinley tái đắc cử nhiệm kỳ hai năm. Sau đó một năm rưỡi, ông bị Leon F.Czolgosz, kẻ tự nhận là kẻ thù của Jesu giết hại. Leon đă thừa nhận là thủ phạm v́ cho rằng McKinley ’’kẻ thù của nhân dân’’.

1920: Sau thế chiến II, người Mỹ tỏ ra mệt mỏi với Tổng thống Wilson và năm 1920 cử tri bỏ phiếu cho một người hoàn toàn đối lập ông.

Tổng thống mới là Warren G.Harding, người bị coi là một trong những lănh đạo tệ nhất của nước Mỹ. Trong một chuyến vi hành, Harding bị chết v́ đau tim ngay trong pḥng tại khách sạn Palace.

1940: Một trong những Tổng thống được ḷng dân Mỹ nhất, người đắc cử Tổng thống tới bốn lần, chính là Franklin Delano Roosevelt.

Năm 1940, ông tái đắc cử lần thứ ba. Nhưng không lâu sau đó, khi được bầu làm Tổng thống lần thứ bốn, Roosevelt đă qua đời v́ chứng ph́nh mạch.

Kể từ khi tái cử Tổng thống nhiệm kỳ bốn, vào năm kết thúc bằng số 0-1940, cái chết của nhà lănh đạo này, được coi là một phần của lời nguyền Tecumseh.

1960: Vị Tổng thống trẻ nhất của nước Mỹ John F.Kenedy đắc cử năm 1960, trong một cuộc bầu cử sít sao nhất từ trước tới nay.

Ngày 22-11-1963, ông bị bắn ở Dallas. Ủy ban Warren đă buộc tội Lee Harvey Oswald là thủ phạm vụ ám sát. Tuy nhiên nhiều người tin rằn Oswald chỉ là vật hiến tế cho một trong những âm mưu nổi tiếng nhất trong thế kỷ hai mươi.

Ngoại Lệ Hiếm

Vị Tổng thống đầu tiên phá bỏ lời nguyền chính là Ronald Reagan, đắc cử năm 1980. Tuy nhiên dư luận về chuyện này rất khác nhau.

John Hinckley đă bắn Tổng thống Reagan sáu mươi chín ngày sau khi ông nhậm chức. Vết thương rất nặng và các bác sĩ nói Tổng thống có thể mất mạng.

Nhiều người cho rằng Tổng thống Reagan thoát nạn nhờ vợ, bà Nancy, một người bị ám ảnh bởi lời nguyền và khá mê tín.

Có một bí mật lưu truyền trong Nhà Trắng rằng, tất cả các cam kết và nghị định thư, mà Tổng thống Reagan phê chuẩn, đều được thực hiện theo sao và thuật chiêm tinh.

Các chuyến thăm chính thức, nghị định thư hay tiếp đón, đều được tổ chức theo thuật chiêm tinh. Thời đó Đệ nhất phu nhân Nancy đă tổ chức những buổi cầu nguyện tập thể, cầu cho chồng thoát nạn.

Buổi lễ này có đông đảo người Mỹ tham gia, gồm cả người Mỹ bản địa (người da đỏ). Người ta cho rằng việc này đă phá bỏ được lời nguyền. Tuy nhiên cũng có người tin rằng lời nguyền đă ứng nghiệm, khi cựu Tổng thống Reagan qua đời v́ bệnh Alzheimer, vốn phát tác từ vết thương cũ.

Lời Nguyền Có Ứng Với Tổng Thống Bush?

Câu trả lời chỉ có thể sáng tỏ vào ngày 20-1-2009 khi Tổng thống Bush, đắc cử năm 2000, trao lại trách nhiệm lănh đạo nước Mỹ cho người kế nhiệm.

Ông Bush từng thoát chết trong vụ mưu sát tại Grudia. Trong khi người đứng đầu nước Mỹ đang có bài phát biểu, Vladimir Arutina đă ném quả lựu đạn từ một nơi cách hai mươi mét, nhưng do trục trặc nên lựu đạn không nổ.




   ST



                                                                                                





Quay trở về đầu Xem hiendde's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi hiendde
 
hiendde
Hội Viên
Hội Viên
Biểu tượng

Đă tham gia: 02 May 2010
Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 2589
Msg 843 of 1439: Đă gửi: 30 May 2010 lúc 12:12am | Đă lưu IP Trích dẫn hiendde



MA TRONG HỒ TẮM


Chúng tôi quen nhau khi c̣n học chung ở một trường đại học tại tiểu bang Massachusetts! Sau khi ra trường tuy làm việc ở khác thành phố, nhưng chúng tôi vẫn liên lạc và đi lại với nhau. Ba năm sau chúng tôi làm lễ cưới, rồi tính đến chuyện mua một căn nhà để ở. Sau một tháng t́m kiếm, chúng tôi đă t́m được một căn nhà vừa ư giá lại rẻ.

Đó là một căn nhà Cape, có rào chung quanh, ba pḥng ngủ, hai pḥng tắm, finished basement, và đặc biệt là có một hồ tắm ch́m (underground swimming pool) rất rộng. Tôi thích cái hồ tắm lắm v́ đă chán ngấy cái cảnh chen chúc ở các bờ hồ, bờ biển vào mỗi mùa Hè.

Nay vợ chồng tôi có thể thoải mái ngâm ḿnh trong nước mát lạnh mà không phải đi đâu xa nữa. Chúng tôi mua nhà vào mùa đông nên cái hồ vẫn được che phủ bằng tấm bạt. Tôi ước mong cho mùa Hè chóng tới để tha hồ bơi lội trong đó!

Rồi th́ mùa Hè cũng tới, chồng tôi gở tấm bạt phủ và cọ rửa đáy hồ trước khi xả nước vào! Anh ấy làm theo lời chỉ dẫn của một người bạn Mỹ để chúng tôi không c̣n phải lo lắng ǵ khi bơi. Số là tôi sinh trưởng ở một tỉnh miền Tây tại Việt Nam, nên bơi lội là nghề của tôi từ hồi c̣n bé. Chồng tôi sinh quán tại Nha Trang nên bơi lội với anh chỉ là tṛ đùa.

Trưa thứ Bảy đầu tiên sau khi hoàn tất việc sửa soạn cho hồ, tôi thích thú nhảy ngay xuống và bơi thoải mái qua lại từ đầu hồ tới cuối hồ! Bơi được chừng mười lăm phút, tôi nhoài lại gần cái thang và giữ lấy nó cho đỡ mệt!

Bổng tôi có cái cảm giác là có một bàn nào đó nắm lấy cổ chân tôi! Nh́n qua làn nước trong suốt tận đáy hồ, tôi không thấy ai cả. Nhưng chân tôi vẫn như bị ai nắm lấy. Tuy chồng tôi nằm đọc báo trên ghế ở cái deck ngay bờ hồ, tôi không gọi anh ấy v́ sợ cho là nhát nhúa. Nhưng tôi cũng không dám ngâm ḿnh lâu hơn. Tay đang nắm cái thang nhôm lên xuống hồ, tôi leo vội lên ngồi cạnh chồng!

Một lúc sau anh ấy nhảy xuống bơi, tôi đợi xem có sự ǵ lạ xảy ra cho anh ấy không. Chẳng có ǵ cả. Chồng tôi ngoắc tôi xuống, tôi ngần ngừ một lúc rồi nhảy xuống cạnh chồng. Tôi cẩn thận chỉ bơi theo chồng mà chẳng dám rời xa v́ cái cảm giác lúc năy vẫn c̣n ám ảnh tôi.

Mọi việc tốt đẹp, tôi không thấy có cảm giác bị nắm chân nữa. Chắc là do tôi tưởng tượng ra thôi!.Hôm sau chúng tôi lại xuống tắm, vừa nhảy xuống bơi được một ṿng th́ cái cảm giác bị nắm chân lại đến với tôi. Lạ một điều là cái bàn tay vô h́nh đó chỉ nắm lấy chân tôi chứ không kéo ghị ǵ cả, nên tôi vẫn bơi lội thoải mái.

Chỉ thấy như chân ḿnh bị nắm thôi. Tôi cố đập chân thật mạnh để xem cái cảm giác đó có biến đi không. Không, nó như bám chặt lấy chân tôi. Đâm sợ tôi bơi vào bờ và leo lên ngồi cạnh chồng trên deck. Một lúc sau tôi làm như vô t́nh hỏi:

- Anh có cảm thấy bị vướng víu ǵ trong khi bơi không hả?

- Đâu có ǵ đâu em rất thoải mái, nước trong mát anh rất thích

Rồi anh ấy nhảy xuống bơi mấy ṿng và ra hiệu cho tôi nhảy xuống hồ. Bất đắc dĩ tôi phải làm theo. Lạ thay tôi không có cái cảm giác bị nắm như khi tôi bơi một ḿnh trong hồ. Tôi suy ra có lẽ do tôi sợ vẫn vơ v́ hồi bé hay nghe kể chuyện "ma da" mà ra thôi.

Mà ma da th́ ở sông, ở hồ chứ đâu có khi nào tôi nghe nói là có nó trong hồ tắm đâu. Đúng là tôi sợ vẩn vơ rồi. Tuy tự nhủ như vậy, nhưng sau này mỗi khi ra tắm là tôi đợi chồng tôi nhảy xuống rồi mới nhảy theo. Mọi việc êm đẹp và tôi cứ theo đó mà theo để khỏi bị cái cảm giác kia làm sợ hăi và khó chịu.

Gần cuối mùa Hè năm đó là sinh nhật thứ hai mươi sáu của tôi. Vợ chồng tôi tổ chức tiệc sinh nhật tại nhà và mời anh em, họ hàng, cùng bạn bè đến dự. Chồng tôi không uống rượu, chỉ khi nào đi dự tiệc tùng th́ anh ấy mới uống một lon bia cho vui thôi. C̣n tôi th́ chỉ cần một ngụm rượu cũng đủ làm cho say rồi!

Nhưng v́ là tiệc sinh nhật của tôi, nên họ bắt tôi uống mấy ly rượu nhỏ, và để tiệc được vui tôi không thể từ chối được. Xong tiệc, mọi người xúm nhau nói chuyện một lúc rồi từ giả ra về. Vợ chồng tôi dọn dẹp và bỏ chén dĩa vào máy rửa. Thấy mặt tôi đỏ bừng v́ rượu chồng tôi bảo là hăy nằm trên sofa nghĩ cho tỉnh rượu.

Anh ấy xuống basement dọn dẹp dưới đó một chút, v́ mấy đứa nhỏ con của bạn bè, họ hàng xuống chơi bày bừa bộn dưới đó. Đang nằm thiu thiu bổng có một ma lực nào đó bảo tôi đứng dậy và đi ra hồ tắm. Tôi nghe theo như một kẻ mất hồn. Chân tôi bước ra hồ rồi tự nhảy xuống đó.

Cái cảm giác bị ai nắm chân lại đến với tôi. Lần này cả hai chân tôi bị nắm và tệ hại hơn là chúng kéo tôi xuống đáy hồ. Tôi vùng vẫy mà không sao thoát được hai bàn tay đó. Mở miệng ra th́ bị nước vào, tôi uống mất mấy ngụm vào bụng. Nhưng khi tới đáy hồ th́ bản tính tự nhiên t́m cái sống thúc đẩy làm tôi trở lên mạnh mẻ.

Tôi đạp thật mạnh để trồi lên mặt nước, vừa cố ngáp thở được hai hơi, đôi tay đó đă kéo ngược tôi xuống đáy trở lại. Không, tôi không thể chết như thế này được. Tôi mới có hai mươi sáu cái xuân xanh, tôi c̣n quá trẻ để mà chết. Bản năng sinh tồn cho tôi sức mạnh và tôi vùng lên mặt nước một lần nữa.

Đôi bàn tay đó chẳng để cho tôi thở lâu lấy sức, chúng kéo mạnh tôi trở xuống đáy hồ. Tôi cố mở miệng kêu cứu nhưng nước tràn vào miệng làm tôi sặc sụa. Bụng tôi đă chứa khá nhiều nước rồi. Tôi cảm nhận được điều đó. Trong cơn nguy ngập, tôi nghĩ đến chồng, đến cha mẹ, đến anh chị em tôi! Không. Không, tôi chưa muốn chết.

Chúng tôi mới cưới nhau được một năm thôi. Tôi mới chỉ hưởng được cái hạnh phúc vợ chồng này chưa đầy một năm, tôi chưa sinh cho chồng tôi một đứa con trai và một cô con gái như chúng tôi đă ước mong mà. Tôi chưa trả được tí ǵ cho công ơn dưỡng dục của cha mẹ tôi. Tôi không thể chết được.

Nhưng ai cứu được tôi bây giờ. Trong cái giờ phút cuối cùng này, tôi cố nhoài người lên một lần cuối. Tôi vẫn cảm nhận là đôi bàn tay kia đang kéo tôi trở xuống, trước lúc ngất đi tôi cảm thấy có đôi tay quàng qua người ḿnh. Tôi chỉ c̣n một thoáng nghĩ trước lúc hôn mê là đôi tay kia tới mang tôi về cỏi chết.

Khi tôi tỉnh dậy thấy ḿnh trong bệnh viện, bên giường là gương mặt lo lắng của chồng và bố mẹ tôi. Tôi mừng rở mặt dàn dụa nước mắt. Tôi không biết tại sao ḿnh c̣n sống và ở trong đây. Ai đă cứu tôi khỏi đôi bàn tay quái quỷ đó.

Đợi tôi định tỉnh một hồi, chồng tôi mới nhỏ nhẹ nói:

- Anh vừa ở basement lên, không thấy em đâu cả. Anh gọi nhưng không ai trả lời, vào pḥng ngủ cũng không thấy em. Anh chạy ra sau th́ thấy tay em tḥ vẫy vùng trên mặt nước và đang ch́m dần. Anh hoảng quá nhảy xuống vớt em lên rồi kêu 911. Họ đến làm hô hấp nhân tạo và chở em vào đây. Cũng may em chưa ch́m lâu nên không nguy đến tính mạng.

Tôi c̣n mệt nên chẳng nói ǵ hết. Hôm sau họ cho tôi xuất viện. Về nhà tôi mới kể cho chồng nghe về việc tôi đă trải qua. Tôi dám chắc là trong hồ tắm có "ma da" v́ nó đă cầm chân tôi từ ngày đầu tiên rồi.

Việc này không phải do tôi tưởng tượng ra đâu. Chồng tôi bán tín bán nghi v́ anh ấy là người sùng đạo lắm và không tin có ma quỷ hiện h́nh trên thế gian này. Nhưng thấy tôi quá khẳng định nên anh ấy chiều ḷng và cùng tôi ghé qua nhà hàng xóm hỏi thăm.

Ông bà hàng xóm là một cặp vợ chồng Mỹ già, họ không có con cái. Thấy chồng tôi hỏi thăm về cái hồ tắm phía sau nhà, bà già tái mặt không dám hở lời. Ông già mời vợ chồng tôi vào nhà chơi rồi thủng thẳng nói:

- Thấy cô c̣n sống chúng tôi mừng cho cô lắm. Ba người đàn bà trước kia ở căn nhà đó không được may như cô đâu. Mà tôi nghe nói phụ nữ Á Đông các cô ít ai uống rượu lắm, phải không? Sao mà cô lại bị ch́m trong hồ ḱa. Tôi thấy hơi lạ đó.

- Đúng đó bác ạ. Chúng tôi không uống rượu, nhưng hôm đó là sinh nhật của cháu nên bạn bè ép uống một hai ly nhỏ, nhưng v́ không quen nên cháu bị say đó.

- Thảo nào! Con ma trong hồ tắm đó chỉ kéo phụ nữ say rượu thôi.

- Sao lại có chuyện đó hả bác? Bác nói là con ma trong hồ tắm. Vậy ra hồ nhà cháu có ma thật sao?

- Vâng cô ạ! Nhiều người không tin, nhưng tôi ở đây đă mười lăm năm rồi, và đă chứng kiến cái chết của ba phụ nữ tại hồ nhà cô rồi đó. Bộ các cháu không hay biết ǵ về lịch sử của cái nhà đó sao?

- Tụi cháu lần đầu mua nhà nên có biết ǵ đâu. Ông realtor có nói ǵ về điều này đâu. Thấy nhà rẻ lại ở địa điểm tốt nên tụi cháu mua ngay thôi.

- Thôi để tôi kể cho cô chú nghe về chuyện này:

- Nạn nhân đầu tiên là vợ của người chủ đầu của căn nhà đó, một hôm chồng đi vắng bà ta uống rượu quá độ rồi lạng quạng sao đó mà té xuống hồ chết. Chiều tối khi chồng về khám phá ra vợ ḿnh ch́m dưới hồ, liền kêu cảnh sát, nhưng bà ta đă chết lâu rồi. Bác sĩ giảo nghiệm và quy cái chết của bà ta là do tai nạn. Say rượu rồi té xuống hồ chết đuối.

Ông ta buồn lắm và bán nhà đi nơi khác để quên đi nỗi đau mất vợ. Gia đ́nh thứ hai mua căn nhà này được chừng một năm, một ngày kia khi người chồng đi làm về không thấy vợ đâu, chạy ra sau t́m, và thấy vợ bị chết ch́m trong hồ.

Ông ta kêu 911 và họ cũng không cứu được bà ta. Bác sĩ giảo nghiệm đưa đến cùng một kết quả như cái chết của người đầu tiên. Do tai nạn v́ say rượu. Ông chồng ở thêm một thời gian rồi cũng bán căn nhà cho người khác.

Vợ chồng chủ mới này đă trung niên, và có hai người gái con tuổi choai choai đang học trung học. Họ sống yên ổn được chừng hai năm th́ sự việc lại xảy ra. Đứa con gái lớn bị bồ ruồng rẩy, một bữa kia cô ta một ḿnh ở nhà lấy rượu uống giải sầu. Khi cha mẹ cô ta về nhà đă thấy cô ấy chết dưới đáy hồ rồi.

Bác sĩ và cảnh sát đưa ra kết luận như những lần trước. Họ làm việc theo khoa học và không tin vào thế giới vô h́nh, nên các giả thiết khác về sự trùng hợp của ba cái chết này đều bị họ gạt đi. Nhưng vợ chồng tôi th́ tin là có cái ǵ đó đằng sau ba cái chết này. Chúng tôi đoán là cái hồ tắm đó có quỷ, và nó chỉ lựa phụ nữ say rượu để kéo xuống đáy hồ thôi.

Hôm thấy xe cứu thương tới nhà anh chị, vợ chồng tôi đă bảo nhau là lại thêm một nạn nhân nữa của cái hồ quái quỷ kia. May mắn là cô không chết. Cô có thấy điều ǵ khác lạ không?

- Dạ, mỗi lần cháu xuống hồ tắm một ḿnh, cháu đều cảm thấy một bàn tay vô h́nh nắm lấy chân cháu. Nhưng nó chỉ nắm thôi chứ không làm ǵ khác. Đến hôm cháu bị say rượu th́ như có ai xúi bẩy cháu nhảy xuống hồ, và lần này nó kéo cháu bằng cả hai tay xuống đáy hồ. May mà chồng cháu thấy kịp, không th́ cháu đă cùng chung số mạng với ba người kia rồi.

- Chúng tôi chúc mừng cô đă thoát nạn, từ giờ về sau phải cẩn thận nhé.

Chúng tôi từ giả họ ra về. Câu chuyện này làm tôi sợ lắm nên tôi thuyết phục chồng tôi bán nhà đi nơi khác ở. Anh ấy ngần ngừ nhưng sau vài lần cố gắng tôi cũng làm anh ấy xiêu ḷng. Chúng tôi gọi realtor để họ bán giùm nhà.

Trong khi chờ đợi bán nhà, chúng tôi không dám bén mảng ra hồ tắm nữa. V́ c̣n là mùa Hè nên chúng tôi thường mở cửa sổ vào ban đêm cho mát. Chồng tôi lên giường một lúc là ngủ say như chết. C̣n tôi từ hôm nghe chuyện về cái hồ thường trằn trọc, khó ngủ, và bị ám ảnh bởi con ma dưới đó.

Cứ gần nửa đêm là tôi lại nghe tiếng đập nước ầm ầm như có người vẫy vùng trong hồ. Tôi nghe nhưng v́ sợ nên cố nằm yên không dám động đậy. Có đêm tôi liều đánh thức chồng dậy để anh ấy nghe tiếng động, nhưng ngay lúc đó tiếng vùng vẫy bổng im bặt làm tôi bị chồng rầy v́ tội phá giấc ngủ.

Để kiểm xem điều ḿnh nghe có đúng không, một sáng tôi mở cái slide door nh́n ra deck, điều tôi nghe không phải do tưởng tượng. Nước c̣n đọng vũng trên deck dù trời không mưa cả tuần rồi, và không ai trong chúng tôi tắm ở đó cả.

Tôi kéo chồng ra xem mấy vũng nước để minh chứng là những tiếng động tôi nghe là đúng. Chồng tôi không nói ǵ nhưng anh ấy hành động ngay, bằng cách xả hết nước trong hồ ra, rồi phủ nó lại bằng tấm bạt dùng để phủ trong mùa đông. Tôi yên tâm là sẽ không c̣n nghe tiếng vẫy vùng trong đêm nữa.

Nhưng tôi đă lầm. Khuya đó thay v́ nghe tiếng đập nước th́ tôi lại nghe tiếng đàn bà rên rỉ, khóc tỉ tê từ sau hồ vọng về. Tiếng khóc, tiếng rên nghe rợn cả người. Tôi cố bịt tai lại nhưng tiếng vọng ai oán này vẫn lọt vào tai. Tôi chịu không nổi nhưng không dám tự ḿnh ra đóng mấy cái cửa sổ lại.

Tôi đành phải đánh thức chồng và nhờ anh ấy ra đóng giùm mấy cửa sổ. Tiếng rên không vọng vào nữa. Từ đó hằng đêm tôi luôn nhớ đóng tất cả các cửa sổ trước khi đi ngủ.

Rồi nhà tôi cũng bán được, tuy là bị lỗ hết cả 10%. Không sao miễn bán được là tốt rồi. Tạm thời chúng tôi thuê tạm một town house để ở. Cả hai chúng tôi đều có việc làm tốt nên việc mua nhà mới sẽ không có ǵ khó cả, nhưng lần này chúng tôi phải điều tra kỹ về cái mà ḿnh sẽ mua, và dù rất thích bơi lội tôi nói với chồng là không mua nhà có hồ tắm nữa.

Một lần cũng đủ làm tôi tởn tới già rồi. Một hôm khoảng ba tháng sau, khi đi sắm đồ trong Mall, chúng tôi t́nh cờ gặp vợ chồng người mới mua căn nhà đó. Sau khi bắt tay chào hỏi xả giao, chồng tôi vẻ mặt băn khoăn lên tiếng:

- Ông bà sống b́nh yên trong căn nhà mới chứ?

- Cám ơn anh chị, chúng tôi vẫn b́nh an cả.

- Chúc mừng ông bà. Nhưng tôi có điều băn khoăn trong ḷng mà nếu không nói ra tôi sợ nó sẽ cắn rứt chúng tôi sau này.

Số là cái hồ tắm sau nhà không phải là một cái hồ b́nh thường, đă có ba người chết ở dưới đó rồi đó. Xin ông bà hăy cẩn thận.

Ông ta cười to ra vẻ tự tin lắm:

- Cám ơn anh chị đă nhắc cho điều này. Trước khi mua nhà chúng tôi đă điều tra kỹ về nó rồi. Tuy không tin ma quỷ nhưng tôi cũng đề pḥng hết rồi. Vả lại nhà quá rẻ tội ǵ không mua, phải không anh chị? Ha ha ha..

Xin lỗi tôi chỉ nói đùa một chút cho vui thôi, anh chị đừng giận nhé, thật ra sau khi mua nhà, chúng tôi đă mời Cha đến làm phép trừ quỷ, và c̣n hơn thế nữa chúng tôi đă thuê người phá bỏ cái hồ, đổ đầy đất và trồng cỏ lên rố, không c̣n ǵ phải lo lắng nữa.

- Chúc mừng ông bà. Chúng tôi phải đi đây xin chào ông bà nhé.

Trong lúc lái xe về, chồng tôi như hơi tiếc nói:

- Tại sao lúc đó ḿnh không biết đường làm như ông ta nhỉ.

- Thôi đi anh bây giờ có cho ở không em cũng nói "No, thanks" thôi anh ạ.

Ông chủ nhà mới đă đúng, chúng tôi ở vùng này đă cả chục năm rồi, mà không nghe có ǵ lạ xảy ra trong căn nhà đó nữa. Có lẽ con ma dưới hồ tắm đă bị Cha xứ làm phép đuổi mất, hoặc nó đă không c̣n chổ ở mà phải dọn đi nơi khác chăng.



                                                                  Đệ Nguyễn





Quay trở về đầu Xem hiendde's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi hiendde
 
hiendde
Hội Viên
Hội Viên
Biểu tượng

Đă tham gia: 02 May 2010
Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 2589
Msg 844 of 1439: Đă gửi: 30 May 2010 lúc 12:12am | Đă lưu IP Trích dẫn hiendde



BÀ THẦY BÓI MỸ


Chuyến đi Mỹ hai mươi ngày vừa qua của người viết, hẳn nhiên, đă giữ lại không ít kỷ niệm đáng nhớ. Nhưng khó quên nhất chắc chắn đă là lần theo chân một người bạn gái, lang thang suốt hai ngày trời quanh các khu vực có đông người Việt sống nhất ở California, để… đi xem bói.

Người bạn tôi tên Thanh Hoài, vốn học chung từ thời tiểu học, đă theo gia đ́nh sang Mỹ định cư từ năm 1979. Hiện nay chị ấy đang là chuyên viên cho công ty IBM, có “branch” đóng tại California.

Từ nhà Hoài tại khu Browstone Lane, Westminster CA t́m đến chỗ bà Jane Lee, được quảng cáo là thầy xem bói hay nhất nh́ tiểu bang này, nằm ở khu Alhambra, CA, cũng cách nhau cả gần chục cây số.

Nhưng Hoài đă không ngần ngại lái xe đưa tôi đi. Vả chăng hôm đó là thứ Bảy, mọi văn pḥng đều vào weekend, lại ngay dịp chị ấy được nghỉ phép thường niên.

NGHE BÀ LEE “TÁN” VỀ THIÊN LINH…

Hoài hỏi:

- Bồ có biết bói bằng Thiên Linh là ǵ không?

Tôi lắc. Hoài bảo tôi nên đến gặp bà Lee. Thực ḷng, tôi không tin lắm nhưng cũng rất muốn đi, phần lớn là do ṭ ṃ. Nói thế sẽ đúng hơn…

Tiệm của bà Lee nằm ở đại lộ Garfield, ngay ngă tư cắt ngang đường Mission và nằm sát cạnh một tiệm bán máy cắt cỏ. Nghe nói bà ta từng tự quảng cáo về ḿnh rất “kêu” trên một số tờ báo tiếng Việt, xuất bản ở Mỹ như:

- Đừng nói ǵ cả, tôi sẽ nói tất cả về bạn. hay hăy gửi cho tôi một tấm ảnh và một tấm check hai mươi đô-la, tôi sẽ gửi trả cho bạn một ít phép may mắn.

Ngay trước cửa, cũng đă thấy treo một bảng hiệu to, với những ḍng kẻ rất đậm: Thiên Linh xuất phàm tái thế. Nh́n thấy được tất cả những ǵ sắp xảy ra. Bảo đảm nói trúng 100%”.

Thật ra, “con Thiên Linh” của bà Jane trông chỉ giống một… con bù nh́n rơm, mà nông dân cả thế giới vẫn hay dựng ngoài ruộng để đuổi chim, chỉ khác ở đây nó bé bằng bàn tay, quấn vải đỏ và được đan bằng sợi lác nay đă ngả màu nâu.

Chắc là do dùng đi dùng lại quá lâu. Thủ tục rước Thiên Linh của bà Lee cũng lạ và làm tôi phải đâm nghĩ, năy giờ ḿnh ngồi chờ cả hai tiếng đồng hồ, mới tới lượt được vào, xem ra cũng đáng đồng tiền bát gạo.

Bà Jane đốt trầm, một loại trầm rất lạ tỏa mùi hăng hắc chứ không thơm và đọc lầm rầm những câu bí hiểm đại khái “Abracadabra” ǵ đó.. trong khoảng năm phút. Rồi con Thiên Linh ấy “sống” lại.

Nó nhảy nhót trên ḷng bàn tay bà như có phép thần. Tôi thừa biết tất cả đều chỉ là chuyện bịp nhưng vẫn không t́m ra bà ta đă “trick” ḿnh ở chỗ nào.

Thế mà rất tiếc với danh tiếng nổi như cồn của bà và cả với những ǵ tự bơm, quá nổi đ́nh đám trên báo Việt hải ngoại, bà Lee bất kể có sự trợ giúp không mệt mỏi của con Thiên Linh, vẫn chỉ nói đúng về tôi có 30%.

Bà đă nhầm lẫn rất sai lạc giữa khái niệm “kư giả” và “thư kư” mà bạn tôi, Hoài, từng giới thiệu về tôi ngay từ đầu. Thế nên bà đă khuyên tôi là hăy nên lấy ḷng sếp cho thật nhiều để được thăng quan tiến chức (?).

Ngoài ra nên “hết sức tránh để t́nh cảm riêng tư với sếp bà đừng trở nên sâu đậm quá trớn, kẻo sẽ gặp phiền toái to”(!).

Và để trả tiền “mua” tất cả những lời nói quá sai lạc ấy, tôi phải… móc túi ra bảy mươi lăm đô-la. Ấy là giá đă bớt 10%, do Mrs Hoài là khách quen, dắt đến giới thiệu…

NGHE MISS HÀ BÓI THEO kIỂU INDONESIA…

Thấy tôi không được vui, Hoài lại rủ đi t́m Miss Hà. Bà này về tầm quảng cáo c̣n dữ. Chuyến đi Mỹ hai mươi ngày vừa qua của người viết, hẳn nhiên đă giữ lại không ít kỷ niệm đáng nhớ.

Nhưng khó quên nhất chắc chắn đă là lần theo chân một người bạn gái, lang thang suốt hai ngày trời quanh các khu vực có đông người Việt sống nhất ở California, để… đi xem bói.

Văn pḥng của Miss Hà, bà đă năm mươi bốn tuổi, nhưng vẫn nhất quyết buộc người khác gọi ḿnh là “Miss” nằm ở đại lộ Bolsa, Midway City, CA.

Bà phao rằng ḿnh được học nghề từ một sư phụ người Nam Dương (Indonesia) từ mấy chục năm trước, nên có một cách xem bói riêng rất độc đáo. Nó chẳng ra tử vi, cũng chẳng ra xem chỉ tay hay bói bài, cũng không ra lư số. Nó là… đốt giấy.

Phải nh́n nhận, Miss Hà “trick” rất giỏi như ảo thuật, mà tôi không tài nào đoán ra bà đă làm như thế nào. Chỉ biết, ngay ở màn giáo đầu, bà đă khiến người đối diện phục sát đất.

Người đi xem bói viết một ít chi tiết về bản thân ḿnh vào một mảnh giấy, đốt đi, bỏ tro vào gạt tàn. Miss Hà từ đầu đến cuối đều quay lưng lại, không nh́n, nhưng sẽ nói vanh vách là khách đă viết những ǵ.

Sau đó, khách muốn hỏi ǵ cũng đều viết cả vào trong giấy, cứ thế đốt đi. Miss Hà sẽ đoán và trả lời. Bà ấy bảo, phải đốt thế th́ đoán mới thiêng!

Miss Hà giải đoán số mệnh cho khách có bài bản hơn hẳn bà Lee, nói nghe cũng mượt hơn. Nhưng bà cũng chỉ chủ yếu là tựa, cứ hỏi ḍ khách trước, rồi sau đó mới chêm thêm.

Bà nói về tôi đúng khoảng hơn một nửa, nhưng từ đó mà suy rằng, bà “đă giúp hàng ngh́n người Việt thành công từ hàng chục năm qua” như đă tự quảng cáo trên báo chí lâu nay, th́ sự thực c̣n cách rất xa…

Lần này Hoài giành trả tiền, như để bù đắp niềm vui cho bạn ḿnh từng phải đi xem bói trớt quớt ở lần đầu với bà Jane Lee. Tính ra, chia đều mỗi chúng tôi bỏ ra có khoảng bảy mươi đô-la cho lần đi t́m hiểu thú vị này, cũng không phải là quá đắt.

… VÀ CẢ MỘT RỪNG CÂY…

Thầy bói người Việt, hay người Việt gốc Hoa, tại California, quả là nhiều như… ruồi. Tôi đă từng được nghe một vị bác sĩ ngoại khoa, giấu tên, hiện đang giữ một chân trong ban quản trị cộng đồng người Việt tại khu Westminster phàn nàn về những ǵ mà các thầy vẫn hay gây ra.

Chuyện bói ra ma từng làm không ít gia đ́nh lao đao, tan vỡ, nhất là khi ở xứ Mỹ chuyện người đông của khó đang dữ dội như hiện nay. Việc kiếm thẻ xanh và kiếm job tử tế, dù chỉ có thu nhập tàm tạm ở Mỹ, với người Việt lúc nào cũng khó khăn.

V́ thế chuyện căng thẳng giữa các đôi vợ chồng v́ lư do kiếm sống vốn dĩ đă đáng ngại lắm rồi, nay khi họ tuyệt vọng t́m đến các thầy như t́m một chỗ tựa về tâm linh để quên thực tại, lại gặp các thầy nói hươu nói vượn, đă càng thêm trầm trọng.

Trong cả khu rừnghỗn loạn kể trên, không chỉ có bà Jane Lee hay Miss Hà xuất hiện. Ngoài ra c̣n Dr Lưu Chấn Quân chuyên về xem phong thủy và thầy Nguyễn Thanh xem tổng hợp.

Bác sĩ Quân trưng ra trên bảng quảng cáo vô số chức danh, như chủ tịch hội này, phó chủ tịch hội kia, giảng viên trường nọ, giáo sư trường khác nữa. Ông thầy lịch lăm này c̣n có cả một trang web riêng và văn pḥng công ty (!) với chức năng tham vấn về phong thủy, đóng tại Arcadia, CA.

C̣n thầy Nguyễn Thanh th́ bất cứ kiểu bói ǵ cũng xem tất, với văn pḥng tại đại lộ Magnolia, Westminster.

Theo thống kê trên tờ Saigon Post, hàng tháng số vụ thưa kiện có liên quan đến các thầy bói da vàng tại California là khoảng bốn mươi vụ. Con số này quá ít hay quá nhiều?



                                                              Vũ Hùng Lê







Quay trở về đầu Xem hiendde's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi hiendde
 
hiendde
Hội Viên
Hội Viên
Biểu tượng

Đă tham gia: 02 May 2010
Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 2589
Msg 845 of 1439: Đă gửi: 30 May 2010 lúc 12:13am | Đă lưu IP Trích dẫn hiendde



BẮT THIÊN LINH CÁI


Khi c̣n trẻ, lúc nào tôi cũng rất là có hứng thú và muốn t́m hiểu về vô h́nh, về những hiện tượng lạ, đó là sự đưa đẩy tôi học về bùa phép. Tôi xin kể lại một chuyện mà chính tôi và Tuấn bạn tôi đă mắt thấy tai nghe và cũng là một kinh nghiệm về "Thiên Linh Cái".

Ngày kia Tuấn nói với tôi:

- Sơn, hôm nay tao với mày lên gặp thầy đi.

Tôi hỏi:

- Mấy giờ? lư do ǵ phải gặp thầy hôm nay, tao nhớ là ḿnh không có hẹn.

- Th́ sau khi đi học ra tao với mày đi lên thầy có chuyện. Mấy hôm trước tao nói chuyện với thầy, ông thầy nói là kêu Sơn đi cùng với mày lên đây.

Tôi thắc mắc:

- Có chuyện ǵ mà sao tao lại không biết?

- Th́ mày cứ đi với tao lên thầy đi, rồi sẽ biết.

- Hừ!... cái ǵ mà bí mật vậy. Thôi th́ mày nói, thầy cũng nói. Thế th́ tao phải đi vậy.

Tôi và Tuấn cùng lái xe Honda đi đến nhà của thầy Ba ở gần trung tâm Ba Nhập Ngủ. Đến nơi vào cổng thấy tụi tôi, thầy Ba nói:

- Tới rồi hả vào đây uống nước trà đi.

Hai đứa tôi ngồi xuống, tṛ chuyện một chốc th́ ông thầy nói:

- Tuấn, sửa soạn những thứ cần thiết chưa? Nói lại cho tao nghe coi.

Tuần kể:

- Chỉ bảy màu

- Bát gạo để cắm nhang

- Ba cây nhang

- Ba chén nước nhỏ

- Bốn cây đũa mới

- Một thân chuối khoảng trên một thước

- Một cái b́nh bằng sành.

Thầy Ba hỏi Tuấn:

- Mày nghĩ coi c̣n thiếu món ǵ nữa không? và ông trả lời luôn:

- C̣n thiếu lá bùa.

Rồi ông lấy ra một mảnh giấy bạc màu vàng, dùng mực màu đỏ viết lên mảnh giấy đó rồi xếp lại làm ba, bốn lần đưa cho Tuấn. Ông dặn:

- Cái lá bùa này, mày để ở dưới lưỡi, không được mở miệng ra nói hay la hét, c̣n Sơn, mày đứng ở ngoài ṿng chỉ bảy màu, nếu thấy có ǵ bất ổn, th́ mày kéo thằng Tuấn ra khỏi đó.

Mày nhớ là không được đụng tới mấy sợi chỉ bảy màu, tụi bây mà làm đứt mấy sợi chỉ đó, th́ cái hồn ma nó ra được th́ khốn khổ cho người ta, tao th́ không làm sao mà bắt nó lại được đâu. Tụi mày phải rất là cẩn thận đó nghe chưa.

Tôi thắc mắc hỏi lại:

- Thầy, chuyện ǵ mà ghê gớm vậy hả thầy? Cái ǵ mà hồn hiết, ma quỷ … mà tại sao lại có em ở trong đó vậy?

Thầy Ba trả lời:

- Th́ thằng Tuấn nó muốn luyện Thiên linh cái, nó muốn th́ phải làm như vậy thôi. C̣n thằng Sơn th́ đi theo nó coi có ǵ th́ giúp nó một tay nếu nó gặp khó khăn.

Hơi lo tôi hỏi:

- Vậy th́ em phải làm ǵ khi Tuấn gặp trở ngại? Em không có bùa phép ǵ để hộ thân.

- Khi mày thấy Tuấn nó không c̣n tự chủ, nó lính quưnh, hay nó hoảng sợ quá th́ mau kéo nó ra khỏi chỗ đó th́ được rồi, mày không cần có bùa.

Thầy Ba nh́n qua Tuấn rồi nói:

- Cái lá bùa tao mới đưa cho mày, th́ sau khi châm nước, thắp nhang và căng chỉ chung quanh ma sống (thây người chết), mày nằm kế bên ôm thân cây chuối, ngậm lá bùa dưới lưỡi. Mày nhớ là dù cho có chuyện ǵ xảy ra chăng nữa cũng không được mở miệng ra, nghe chưa Tuấn?

- Dạ, em nghe rơ. Tuấn nói.

Sau đó chúng tôi từ giă thầy Ba và hẹn nhau là khoăng 11:00 PM sẽ gặp nhau ở nghĩa trang.

Chuyện là như thế này:

Ai mà muốn luyện cái bùa Thiên Linh Cái này, th́ phải t́m coi có người con gái, phải là người con gái c̣n trong trắng mới chết tuổi khoăng mười sáu tới hai mươi lăm, nếu quá tuổi và chết chôn hơn một ngày th́ không được. Tại sao phải như vậy th́ tôi không hiểu.

Ngày đó khoăng 10:30 PM Tuấn đă có mặt ở nhà của tôi, rồi hai đứa cũng đi đến nghĩa trang. Ở nghĩa trang có Thanh, một người bạn khác, anh ta ở và trông coi nghĩa trang đó và cũng nhờ Thanh mà Tuấn biết được là có một thiếu nữ mới chôn sáng hôm nay.

Cho nên Tuấn mới vội vàng v́ trước đó Tuấn đă hỏi qua thầy Ba và được thầy Ba chỉ cho Tuấn đi bắt thiên linh cái.

Thanh chỉ chúng tôi chỗ chôn cô gái đó, người ta chỉ mới lấp đất thôi. Tôi phụ với Tuấn cắm đũa, căng chỉ bảy màu chung quanh khu đất, châm nước và thắp ba nén nhang. C̣n hai, ba phút trước mười hai giờ đêm, tôi hỏi Tuấn:

- Thế mày sẳn sàng chưa? tới giờ hành quyết rồi đó, mày th́ sao tao không biết, c̣n tao th́ tao chạy làng. Thôi mày ra làm lể đi.

Tuấn thắp nhang, làm thủ tục lễ bái rồi lấy ra trong túi áo lá bùa. Tuấn nh́n tôi và nói:

- Sơn, mày nhớ.. là nếu mày thấy tao không ổn th́ phải nhớ kéo tao ra liền nghe không.

Tôi nói đùa:

- Tao không biết có đủ can đảm đợi đến lúc đó không? Nếu tao chạy làng th́ mày ráng mà chịu nghe không. C̣n nếu tao mà có đủ can đảm th́ tao sẽ giúp mày, đừng có lo.

Tuấn nh́n tôi chầm chập như muốn tôi phải nhớ tới nó, rồi bỏ lá bùa dưới lưỡi ngậm lại, từ từ bước qua những sợi chỉ bảy màu. Tôi đưa qua cho Tuấn thân cây chuối, Tuấn ôm lấy nó và nằm xuống kế bên nấm mồ.

Một thời gian trôi qua, tôi đang buồn ngủ, nửa tỉnh nửa mê th́ nghe tiếng ầm ừ của Tuấn. Tôi nh́n vào chỗ Tuấn th́ trời đất ơi, Tuấn nó đang ôm một thiếu nữ mặc bộ đồ màu trắng không rơ là kiểu ǵ, tóc dài ngang lưng. Té ra là bụi chuối đó đă biến thành cô con gái.

Tôi nghe được những tiếng th́ thầm của cô gái đó nói với Tuấn đại khái là:

- Em buồn lắm.. khổ lắm.. không biết tại sao em lại vắn số như thế này? Anh thấy em như thế nào...anh thấy em có đẹp không? có dễ thương không? em lạnh lắm... tại sao anh không nói ǵ hết vậy...

Tôi thấy Tuấn có vẻ như là rất vui vẻ nhưng không hết ḷng, và dĩ nhiên là nó được dặn là không được mở miệng nên nó câm như hến. Cô gái đó nài nỉ ỷ ôi một hồi th́ bổng nhiên, người tôi cảm thấy lạnh từ đỉnh đầu xuống tận cùng xương sống một cách khủng khiếp, khiến tôi chú ư nh́n cô gái đó.

Trời đất quỷ thần ơi, cô ta từ từ biến dạng, cái mặt từ từ đổi màu xanh lè, rồi tái mét, chổ hai con mắt là hai lổ hủng sâu hoắc, móng tay từ từ dài ra và nó cất tiếng nghe chát chúa giận dữ:

- Tại sao em hỏi mà anh không trả lời cứ ừ ừ hoài vậy? Nếu thế th́ buộc ḷng em phải làm cho anh nói, phải làm cho anh mở miệng ra mới được.

Thế là cô gái đó la hét, cào cấu lên người của Tuấn, cô ta dùng hai tay banh miệng của Tuấn, cốt cho Tuấn mở miệng ra th́ cô ta sẽ hớp hồn của Tuấn và c̣n có thể nhập vào xác của Tuấn nữa.

Đây là trận đấu giữa Tuấn và hồn ma. Tuấn muốn bắt hồn cô gái để làm nô lệ cho Tuấn sai khiến (thiên linh cái), nhưng nếu Tuấn không đủ bản lỉnh th́ sẽ bị hồn ma đó chiếm xác.

Lúc đó phải nói là tôi rất kinh hoàng trước những hiện tượng đó. Thật sự là tôi muốn bỏ chạy, nhưng nhớ lời thầy Ba dặn ḍ và lời "nhắc nhở" khi năy của Tuấn nên tôi đưa hai tay qua khỏi ṿng chỉ và kêu:

- Tuấn, mày nắm lấy tay của tao, tao sẽ kéo mày ra, nhớ đừng đạp lên chỉ bảy màu nghe.

Tuấn gật đầu ra hiệu cho tôi biết là Tuấn sẳn sàng. Tôi nói:

- Tao đếm một..hai..ba th́ tao sẽ kéo đấy nhé!

Tuấn ra dấu nghe thấy. Tôi đếm tới ba rồi kéo Tuấn ra khỏi nấm mộ, mà không đụng đậy ǵ đến mấy sợi chỉ căng chung quanh. Mặc dù cô gái đó thấy và nghe tôi nói chuyện với Tuấn cũng như giúp cho Tuấn, cô ta tỏ vẻ rất bất măn nhưng không làm ǵ được tôi cả, v́ mấy sợi chỉ phép đó như là một bức tường đă cản cô ta lại.

Tuấn thoát ra được th́ cô gái đó biến mất, trở lại là thân cây chuối mà thôi. Tôi và Tuấn ngồi xuống thở hổn hển hết một thời gian lâu mới hoàn hồn trở lại.

Lúc đó vào khoăng một giờ sáng. Tôi nói:

- Tao với mày qua nhà Thanh nghỉ tạm cho đến sáng rồi ḿnh mới về được, v́ tới năm giờ sáng mới hết giới nghiêm.

Chúng tôi thu dọn những vật cúng kiếng vào một cái bị, rồi đi bộ về nhà Thanh, như tôi có nói lúc năy là Thanh làm dọn dẹp trong nghĩa trang, sau khi đi học về và ở luôn trong đó.

Vào cuối tuần, hai chúng tôi lên báo cáo cho thầy Ba biết tin tức. Khi đến nhà của ông th́ thấy ông đang b́nh thản hút thuốc lào và uống nước trà. Thấy chúng tôi đang đi vào ông ta nói luôn:

- Tao nh́n tụi bây là biết không xong rồi, v́ nếu mà dễ như tụi bây tưởng, th́ cái thế giới này nó loạn hết rồi.

Rồi ông nói tiếp:

- Kéo ghế ra ngồi xuống đi, rồi kể lại cho tao nghe đầu đuôi câu chuyện...

Nghe kể thầy Ba tủm tỉm cười.



                                                                ST





Quay trở về đầu Xem hiendde's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi hiendde
 
hiendde
Hội Viên
Hội Viên
Biểu tượng

Đă tham gia: 02 May 2010
Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 2589
Msg 846 of 1439: Đă gửi: 30 May 2010 lúc 1:16am | Đă lưu IP Trích dẫn hiendde



BÙA LỔ BAN VÀ NĂM ÔNG


1. Quan điểm của đạo Phật về các đạo mang tính thần quyền như Lỗ Ban, Năm Ông.

Phật giáo không bài xích tôn giáo nào, nhưng tuyệt đối không khuyến khích tín đồ đặt niềm tin ở những tôn giáo mang tính thần quyền như Lỗ Ban, Năm Ông. Các đạo như trên đúng ra không được gọi là “đạo” hoặc “tôn giáo”, v́ thiếu hẳn vị khai sáng và những vị kế tục, cũng như tông chỉ.

V́ các bùa chú “Lỗ Ban” và “Năm Ông” theo dạng “bí truyền” nên tài liệu về các đạo bùa chú này không có nhiều, có thể nói là không có. Thầy được nghe nhiều Phật tử, đă từng theo các đạo bùa như Năm Ông hoặc Lỗ Ban, kể lại những giới điều như không ăn thịt chó, không được ăn thịt trâu, không được đi dưới dây phơi đồ…

Cũng tuỳ theo đạo đức của từng người mà sử dụng bùa chú khác nhau. Nhiều người luyện các pháp tà ma ác độc như luyện thiên linh cái, để điều khiển các oan hồn uổng tử làm vây cánh cho ḿnh, tạo nhiều điều bất thiện trong kiếp này, ví dụ luyện thiên linh cái để làm các việc phi pháp như trộm, cướp, tà vạy hoặc vay mượn sức mạnh của họ để đánh bại đối phương khi thi đấu vơ thuật.

Qua đó, chúng ta thấy các bùa ngăi bị những người không tốt sử dụng, không đem lại thiện ích cho con người, mà chỉ là một phương tiện để tạo thêm tội lỗi, ác nghiệp cho ḿnh và cho người mà thôi.

Chính v́ vậy mà Phật tử khi quy y Tam Bảo ở Việt Nam, đặc biệt Phật giáo Đại Thừa cũng như hệ phái Khất Sĩ luôn đính kèm câu:

Quy Y Phật từ nay cho đến trọn đời, không quy y trời, tiên, thần, quỷ, vật.

Quy Y Pháp từ nay cho đến trọn đời, không quy y các tà thuyết, ngoại đạo, tín ngưỡng dân gian và các chủ nghĩa khác.

Quy Y Tăng từ nay cho đến trọn đời, không theo Thầy tà, bạn xấu và các vị không có niềm tin đối với Tam Bảo.

Do đó, một Phật tử chân chánh cần phải hiểu rơ giáo lư của đạo Phật để tu học, không bị lạc dẫn trước những tà thuyết lạ mắt, êm tai của các tôn giáo khác. Ví dụ theo các vị tu theo đạo bùa Lỗ Ban hoặc Năm Ông hoặc các bí thuật kêu gọi tà ma, của những dân tộc thiểu số ở trên các vùng cao nguyên.

Tuy nhiên, một Phật tử chân chánh cũng không nên dụng tâm khen ḿnh, chê người chuốc lấy khẩu nghiệp và có thể mang hoạ về sau. Người xưa nói, “Phật cao nhất xích, ma cao nhất trượng”, nên Phật tử khéo và cẩn thận lắm thay!

2. Đeo bùa tụng chú có thể giải nghiệp hay không?

Đến khi nghiệp đă đến thời kỳ chín muồi (dị thục) th́ “dù lên trời, hay lặn xuống đáy biển, hay trốn vào hang sâu núi thẳm cũng không trốn khỏi ác nghiệp đă gây” (Kinh Pháp Cú, số 128).

Giả như vợ chồng ly tán, làm ăn không phát đạt mà cứ lo đi t́m thầy bùa đeo ngăi, Thầy bảo đảm với Phật tử, điều đó vô hiệu ! Nếu có hiệu năng chăng là do người đến xin bùa, được ông Thầy hướng dẫn bây giờ gia đ́nh ly tán, vợ con chết chóc nhiều là do các nghiệp ác đă tạo, bây giờ lo làm phước như bố thí, cúng dường, ăn chay, niệm Phật cho nhiều.. nhờ công hạnh đó mà nghiệp kia tự nhiên thay đổi.

Một Phật tử không gieo tạo các công đức, dù có van xin Tam Bảo đi nữa, th́ Phật, Bồ Tát cũng không cứu nổi, huống ǵ bùa chú của Năm Ông hay Lỗ Ban. Nếu tự thân ḿnh, trong th́ biết tu tập như biết nhường nhịn, tha thứ cho nhau, thông cảm nhau, tŕ trai giữ giới, niệm Phật.

Ngoài th́ thương người, giúp đỡ người khốn khó, bệnh hoạn, tật nguyền, cô nhi, quả phụ, làm các công ích xă hội như đóng góp xây dựng các bệnh xá, dưỡng lăo, học đường...

Đối với các bậc đạo cao đức trọng một ḷng tôn kính, cúng dường. Rộng hơn nữa là rải tâm thương yêu đến các loài hữu t́nh khác, như các loại quỷ thần, ma quái.

Được như vậy th́ dầu chúng ta không có xin bùa, đeo ngăi, tŕ chú th́ các duyên lành cũng đến, khiến cho đời sống thuận hoà, êm ấm, hạnh phúc. Ngược lại, dù chúng ta có chạy Đông chạy Tây kiếm t́m thế giới ngoại tại can thiệp cũng vô ích, nếu có hiệu quả chăng cũng chỉ là giai đoạn nhất thời thôi.

3. Thầy bùa giúp người qua những cơn khốn khó như vậy có được phước đức ǵ không?

Họ không những không có phước đức mà c̣n tạo nghiệp nữa. Giả như họ có thể giúp người qua cơn khốn khó, không qua con đường chuyển hoá tự thân, mà bằng các tà thuật như vậy, có nghĩa là họ làm cố xáo trộn trật tự nhân quả của vũ trụ.

Như Phật tử thấy, các ông Thầy Pháp giúp người trị bệnh tà, nh́n bên ngoài chúng ta cứ ngỡ rằng ổng giúp người, cứu đời, chứ thật ra họ làm cho các oan hồn uổng tử hoặc quỷ thần oán giận, cho nên con cái họ ít khi toàn mạng, hoặc khi về già khi khí lực của người đó suy vi th́ ma quái trở lại “trị” họ.

Một điều có lẽ ai cũng thấy, nếu họ làm các điều phước thiện th́ quỷ thần phải phục, phải nể v́, họ theo thầm gia hộ, chứ sao lại theo để chờ cơ hội để trả đũa?

C̣n trường hợp có một số người, cho người thân ḿnh những đạo bùa đặc biệt để hộ thân, như trong thời chiến tranh, mà chúng ta được nghe nhiều vị kể lại. Điều đó có thực hay không?

Điều đó có thể thực và có thể có hiệu quả trong một thời gian, chỉ đối với một số người khi phước đức và mạng số của người đó chưa hết. Nếu các đạo bùa có hiệu lực 100% th́ các tướng lănh chiến sĩ ra tiền chiến mang đạo bùa không bao giờ bị tử trận!

Nếu các đạo bùa linh hiệu th́ các vị thủ tướng, bộ trưởng đeo các bùa, th́ không bao giờ bị ám sát, bị bắt làm con tin. Vả lại, nếu đạo bùa linh nghiệm trong mọi trường hợp, th́ các ông đạo bùa sẽ không bao giờ bị truy tố trước pháp luật.

Ngài Mục Kiền Liên, đệ tử có thần thông đệ nhất của đức Phật, đến khi nghiệp trổ th́ chữ thần c̣n không nhớ, huống ǵ là thông!

Do đó, một khi đă sử dụng tà thuật để chinh phục người, th́ phước đức của vị đó chắc chắn không tăng trưởng, mà ngược lại c̣n bị tổn giảm rất nhiều, đồng thời họ làm bà con quyến thuộc với thế giới ma đạo, chắc chắn khi thân hoại mạng chung không được sanh về các cảnh giới lành.




                                                                             ThieuLam







Quay trở về đầu Xem hiendde's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi hiendde
 
hiendde
Hội Viên
Hội Viên
Biểu tượng

Đă tham gia: 02 May 2010
Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 2589
Msg 847 of 1439: Đă gửi: 30 May 2010 lúc 1:17am | Đă lưu IP Trích dẫn hiendde



CHUYỆN TRỪ QUỶ NHẬP TRÀNG


Trong dịp về lễ tại Phủ Giầy, Nam Định, tôi có cơ duyên gặp một Bá Đạo pháp sư. Trà dư tửu hậu, chúng tôi được nghe cụ nói về chuyện trừ Quỷ Nhập tràng.. nay xin biên chép lại để cùng chia sẽ với chư vị.

Cho đến nay, chuyện Quỷ Nhập Tràng vẫn là truyền thuyết, rất ít người được tận mắt thấy, hoặc nghe thấy có th́ cũng chẳng dám đến gần. Số là khi người chết mà bỗng dưng có con mèo nhảy qua, th́ tự nhiên người chết dựng dậy và làm những điều ghê gớm.

Thực ra th́ cũng không hẳn như vậy, phàm người chết phạm giờ rồi, mà người nhà không biết đường tẩm liệm đúng cũng bị.

Có nhà kia vốn là người có chức quyền, lại chuyên đi phá bỏ những đền điện của tư nhân dựng lên. Anh ta khá hách dịch, thường hay quy chụp là mê tín dị đoan. Nhưng thời vận quá vượng lên Thánh Thần chưa có dịp quả báo. Cho đến khi mẹ anh ta chết th́ Thánh Thần mới có dịp báo ứng…

…Câu chuyện xin tạm gác lại để kể chuyện dưới Âm Ty.
Lại nói, người ta khi đă măn hạn Ta Bà th́ trên Thiên Đ́nh có Quan Nam Tào chua phê vào sổ tử. Trong đó rành rành ghi tuổi thọ của đương số, lại có phần cộng do làm việc thiện, phần trừ do làm việc ác do Táo Quân bản gia tấu tiến hằng năm.

Nam Tào làm bản tấu lên Ngọc Hoàng Thượng đế, sau khi nhận được bản tấu, Ngọc Hoàng lại sai các quan kiểm soát lại một lần nữa… nếu đúng theo luật trời đất th́ giao cho quan trực năm hành khiển, cùng thông báo cho Diêm La Vương và Thành Hoàng bản thổ.

Diêm La Vương là chủ quan các vua dưới Địa Ngục, lại sai mười hai Phán Quan củ, soát lại và làm bản tấu lên Giáo chủ U Minh Giới ngự tại Thúy Vân cung là Địa Tạng Vương Bồ tát.

Địa Tạng Vương khi có bản tấu, th́ sai con Đế Thính mà ngài đang cưỡi, áp tai xuống đất để nghe xem người bị tội hồn hiện đang ở đâu, mà báo cho Diêm Vương biết, phàm là người đúng tên tuổi địa chỉ trên ở bất kỳ đâu trong chín cơi cũng đều biết hết.

Đoạn Diêm Vương sai hai tên quỷ sứ, là Hắc Vô Thường mặt đen và Bạch Vô Thường mặt trắng, vác lệnh bắt hồn đến miếu thành hoàng tâu tŕnh và chầu chực, lại sai một đoàn đầu trâu mặt ngựa cùng đoàn hung thần cùng đi.

Đoàn hung thần gồm mười hai vị chia làm mười hai ngày:

Ngày Tư là ông Khô Kháo Thần

Ngày Sửu là Thôi Thi Thượng Mă Thần

Ngày Dần là Trùng Tang Liên Táng Thần

Ngày Măo là Thiên Cẩu Câu Giảo Thần

Ngày Th́n là Khấp Khước Ương Sát Thần

Ngày Tỵ là Khôi Cương Thượng Mă Thần

Ngày Ngọ là Trầm Phù Liên Táng Thần

Ngày Mùi là Ngũ Đạo Cửu Tỉnh Thần

Ngày Thân là Hồ Sát Trùng Tang Thần

Ngày Dậu là H́nh Hô Cẩu Giảo Thần

Ngày Tuất là Trùng Tang Trùng Phục Thần

Ngày Hợi là Trùng Thi Truyền Trái Thần.

Lại sai thêm mười hai trực nhật là: Khai, Bế, Kiến, Trừ, Măn, B́nh, Định, Chấp, Phá, Nguy, Thành, Thu.

Lại sai, Truy hồn sứ giả, Dạ Du Thần, thiếp phách quan quân, hành Bệnh quỷ vương.

Diêm vương đánh ba Tiếng chuông truy hồn và hô “ Biến” tức th́ đoàn quân biến thành hàng trăm ngàn đội, mỗi đội cầm một lá sắc bắt hồn sẵn sàng chờ lệnh. Diêm Vương đập bàn, giao sắc lệnh cho các quan làm việc.

Lại nói, khi các quan đă về đến miếu thành hoàng th́ sai nha lập một cái hai cái trát, sai binh đến giao cho Táo Quân một bản và Thổ Địa một bản, hẹn ngày đến bắt hồn.

Lũ hung thần vốn là do nghiệp chướng biến ra, so với bản thiện ác mà cùng hành Bệnh Quỷ vương, đến hành hạ cho tội hồn những đau đớn về thân xác, cũng có khi chúng bắt thêm những gia súc xung quanh, hoặc người nhà của tội hồn.

Luật trời đất âm dương là thế, những vị Thần Thánh bị nhà kia hành hạ nay có dịp báo oán, thế là cùng nhau kéo về miếu thành hoàng tâu tŕnh. Thành Hoàng tức tối gầm lên một tiếng long trời lở đất, sai Dạ Du Thần cùng Hung điểu (Chim Lợn) đến nhà kia kêu oang oác suốt đêm.

Mẹ của họ Lă là người phải chịu báo oán cho con, nên bị bệnh liệt giường chiếu ba tháng, suốt ngày đau nhức ê ẩm như bị tra tấn, tiểu tiện vung văi tanh hôi đến cùng cực. Ngày tận số đă đến, yêu tinh đến vả vào mồm Lă Mẫu ba cái, làm cho thị ộc máu ra ba lần rồi trợn mắt mà chết.

Họ Lă vốn là thằng báng bổ, chẳng tin vào quỷ thần nên cứ ung dung tẩm liệm như thường, hắn c̣n ung dung xách con mèo ném qua ném lại mà rằng, chớ có tin những điều nhảm nhí, dân làng ai cũng kinh sợ, chỉ đến thăm viếng cho phải phép rồi nhanh chóng tẩu tán.

Dân Bắc bộ th́ cho đến khi chuẩn bị di quan người ta mới đóng cá quan tài. Độ khoảng nửa đêm th́ người ta làm lễ chuyển cữu. Bỗng nghe lục cục trong quan, mở nắp thấy Lă thị đột nhiên ngồi dậy, xé toang vải liệm mà ra.

Họ Lă được thể chẻ luôn cái quan tài đốt đùng đùng ngoài sân. Dân làng cho là hung tượng, nhà nào cũng lấy vôi vẽ vào cổng, treo xoong nồi lên gơ inh ỏi. Lă lấy đồ mặc cho mẹ rồi đưa bà vào giường đi ngủ, thị vẫn đi vào nhưng kỳ thay mồm thị cứ há to và lè lưỡi, mắt vô thần nhưng không chớp được.

Sáng hôm sau vợ Lă đi chợ về th́ thầy mẹ chồng ngồi vắt vẻo trên cây, khi thị thái thịt th́ thấy mẹ chồng tụt xuống, cứ thái được miếng thịt nào th́ nhặt cho vào mồm nhai ngấu nghiến. Vợ Lă sợ thất kinh, chạy đi mời thầy lại.

Khi Bá Đạo pháp sư tới nơi, th́ Lă Thị đă cầm dao chém tán loạn. t́nh h́nh thật là bất ổn, họ Lă giờ mới thấy khiếp đảm, vái cụ thầy như tế sao mong cụ cứu giúp.

Cụ sai cắt thị lợn ra làm một trăm miếng vuông như quân cờ, rồi rải vào trong nhà. Ma thấy thịt lợn th́ lại nhặt ăn, bị lừa vào trong nhà. Lập tức, bốn mặt đều dán bùa trấn áp.

Ma chạm vào đâu đều bị dội ngược lại như điện giật. Cụ trèo lên mái nhà rút ngói, đoạn nhét bùa vào ống đu đủ nhằm miệng mà thổi vài lần th́ trúng, thị ngă lăn quay.

Cụ dùng dây ruột mèo, se với máu trâu trói Lă thị lại, đoạn kêu mang quan tài đến, yểm bùa vào, lấy đinh thuyền đóng chặt rồi khênh đi chôn thật nhanh, cứ mỗi lớp đất th́ lại rải một lớp a ngùy và thần sa. Trên th́ chôn một con cóc ngậm tiền và thuốc, trên lại cọc một con quạ đen...



                                                                   ST







Quay trở về đầu Xem hiendde's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi hiendde
 
hiendde
Hội Viên
Hội Viên
Biểu tượng

Đă tham gia: 02 May 2010
Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 2589
Msg 848 of 1439: Đă gửi: 30 May 2010 lúc 1:18am | Đă lưu IP Trích dẫn hiendde



BÙA CHÚ NGÀY XƯA


Ngày xưa, đất rộng người thưa nên người Việt gốc Khơ me ở Châu Đốc, Sóc Trăng, Trà Vinh rất tin vào bùa ngải, là vật mà họ cho rằng có pháp thuật trừ ma, đuổi qủi, làm mê hoặc người khác.

Các Pháp sư dầy công tu luyện đều có thần lực huyền bí để “cấp” cho người cần bùa. Họ lấy việc cho, gỡ, bỏ bùa làm sinh kế, gặp lúc phất to, mua được cả ruộng vườn, dựng nhà như bậc phú gia.

Cũng có người sống ẩn dật tận non cao, thỉnh thoảng “giúp” một vài người cần bùa gọi là duyên mới gặp. Các Pháp sư cho bùa ngải dưới nhiều h́nh thức như:

- Xâm bùa trên thân thể: Họ dùng mũi kim cắm ở cán gỗ, xâm lên người từ độ tuổi vị thành niên những chữ Phạn và h́nh thần Bà la môn. Vị trí xâm thường ở cùi chỏ, đầu gối, bả vai để bảo vệ khỏi găy xương, bị đ̣n không biết đau.

- Cho bùa trên khăn, trên vải: Vẻ trên khăn tay để bỏ túi, trên vải bằng chiếc khăn quấn cổ và trên áo lót. Dùng vải trắng nhuộm màu xanh lá, người mặc áo hay giữ khăn bùa khi đi làm ăn th́ gặp vận may, lúc về nhà xếp lại để trên bàn thờ, hằng tháng phải cúng lạy vào ngày 8 và 15.

- Sáp bùa: Làm bằng sáp ong tẩm mùi thơm đựng trong hộp gỗ h́nh tṛn như trái quít, phía dưới đựng sáp, phía trên làm nắp đậy xoay theo trôn ốc.

- Tượng Phật: Để trong hộp gỗ đựng sáp hoặc đeo trên cổ. Tượng làm bằng ngà voi cụt, răng voi, nanh heo rừng, răng của sải cả trong chùa hoặc răng của ông bà cha mẹ.

- Tóc Đanh: Là loại tóc tự nhiên quắn dính liền nhau khó thể chải gỡ được. Người có tóc Đanh phải mang lấy, nếu dùng dao kéo cắt bỏ th́ bị đau như cắt vào da thịt.

- Khắc bùa trên miếng ch́: Là lối giữ bùa phổ biến nhất. Người xin bùa mang miếng ch́ đến nhờ Sư định ngày làm lễ. Sư hơ ch́ trên lữa, dùng búa đập dẹp cắt từng miếng dài 5 cm, ngang 3 cm và vẽ trên một mặt với cây viết đầu bằng sắt nhọn.

- Kim loại vàng bạc: Người ta c̣n xin Sư cho hột xoàn hay kim loại vàng bạc vào trong ḿnh để khi bị thương tích th́ các vật quư nầy “chạy” đến chỗ vết thương “đỡ đ̣n” hoặc có thể biết trước giờ gặp nạn, khi có dấu hiệu của cây kim chích nhẹ trong người.

- Uống thuốc gồng: Chế nước thuốc cho người uống để da thịt cứng rắn, lưỡi dao đụng đến thân thể người được uống thuốc gồng, như chạm vào miếng cao su.

- Viết trên giấy: Bùa c̣n được viết trên giấy vàng xếp nhỏ lại trong bọc vải, kết với hai đầu dây ngũ sắc se lại, đeo trên cổ như dây chuyền.

- Bùa khắc gỗ: In màu đen trên giấy hồng đơn dán hoặc treo trước cửa nhà, nhất là vào dịp tết. Theo tôi được biết nội dung trong lá bùa như sau:

Tứ tung ngũ hoành
Tà thấy tà tránh
Qủi thấy qủi dời
Tinh thấy tinh đi
Người thấy người sợ
Thái thượng lăo quân
Cấp cấp như luật lịnh.

Các pháp sư tay cầm ba cây nhang đang cháy, vẽ bùa lên không khí, múa may khi trị bệnh cho người và đọc thần chú như: Long hổ cốt hóa thần hộ thân.

Nhiều Pháp sư cậy tài làm xằng bậy, ăn tiền giúp kẻ hại người rồi chuốc lấy quả báo phải bị ốm đau, bùa hành đâm ra điên loạn hoặc tàn phế suốt đời, khiến cho nhiều người không dám nối nghiệp. Đă có không ít Pháp sư tự giải nghệ chuyên lo làm ăn lương thiện, từ chối làm ác.

Ngày nay, khoa học phát triển, con người nhận thức rơ hơn về các nguyên nhân gây ra bệnh, các hiện tượng xảy ra trong tự nhiên và xă hội, sử dụng bùa chú là mê tín nên bùa chú ngày nay mai một, ít người biết đến.



                                                                                         

Vơ Thị Cẩm Thanh












Quay trở về đầu Xem hiendde's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi hiendde
 
hiendde
Hội Viên
Hội Viên
Biểu tượng

Đă tham gia: 02 May 2010
Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 2589
Msg 849 of 1439: Đă gửi: 30 May 2010 lúc 1:19am | Đă lưu IP Trích dẫn hiendde



BÀN TAY NÂU


Ai cũng biết ngày Dominic Hulden, một y sĩ danh tiếng tại Ấn Độ, đă chọn tôi làm người thừa kế của ông; và cái chết của ông sẽ biến đổi một anh y sĩ nghèo nàn, vất vả thành một ông chủ giàu sang, mọi người cũng đều biết rằng ít nhất có năm người, cũng có thể ngấp nghé vào việc thừa kế ấy như tôi và rằng sự lựa chọn của ngài Dominich, đă tỏ ra với một vài người là quá độc đoán và kỳ cục.

Mặc kệ! Về phần tôi, tôi xác nhận rằng ngài Dominich đă có những lư do rất vững vàng, để bày tỏ ḷng ưu ái đối với tôi, mặc dù tôi chỉ mới biết ông trong những năm cuối cùng của đời ông. Tôi cũng dám nói rằng, những điều tôi đă làm cho ông chú tại nước Ấn Độ này, chưa bao giờ có ai từng làm được cho một người khác.

Tất nhiên là tôi không thể hy vọng là người khác tin ở lời tôi, khi câu chuyện của tôi không phải là thứ truyện tầm thường. Nhưng tôi có cảm tưởng rằng tôi sẽ không làm tṛn bổn phận, nếu tôi không kể lại câu chuyện đó. Vậy th́ sau đây là câu chuyện đó. Các bạn có tin ở tôi hay các bạn sẽ không tin tôi, đó là tùy ư các bạn.

Ngài Dominic là hội viên của Hội Ordre du Bain, có Huy Chương Ấn Độ Bội Tinh … lúc sinh thời là một vị y sĩ cực kỳ lỗi lạc, ông đă từ giă quân ngũ để định cư tạI Bombay và mở pḥng mạch chữa cho các con bệnh thường dân.

Ông thường được mời đi thăm bệnh; ông đă đi tới tất cả các tỉnh của Ấn Độ. Tên tuổi ông được gắn liền măi với bệnh viện Đông Dương, mà ông đă tạo lập và khai triển. Vào một thời điểm nào đó, cái cơ thể vững như thép của ông đă biểu hiện những dấu hiệu của sự mệt mỏi, tiếp theo sự căng thẳng quá độ lâu năm mà ông đă bắt nó phải gánh chịu.

Các đồng nghiệp của ông (có thể là không hoàn toàn bất vụ lợi trong trường hợp này) đă khuyên ông trở về Anh. Ông vẫn cố chịu đựng cho tới khi các triệu chứng thần kinh xuất hiện rơ ràng một cách đáng sợ. Lúc đó ông mới trở về cố hương Wiltshire của ông, tâm trí rất chán chường.

Ông mua một tài sản đẹp đẽ, với một trang trại cũ, gần cánh đồng Salisbury và ông giành những ngày tàn của ông cho việc nghiên cứu môn so sánh bệnh lư học; môn học này đă là lư tưởng của một đời ông và ông đă đạt được một sự lừng danh bất khả tranh biện về nó.

Là những người trong gia đ́nh ông, như các bạn đă thấy, chúng tôi rất xôn xao khi nghe tin ông chú giàu có và không có con cái này trở về Anh. Mặc dầu không tỏ ra có tính hiếu khách hào sảng, ông vẫn biểu lộ một đôi chút ‎ư niệm về các bổn phận đối với gia tộc ông; lần lượt từng người một, bọn chúng tôi đă được mời tới thăm ông.

Cứ tin ở lời năm người anh em họ của tôi, đă tới thăm ông trước tôi, th́ chuyến đi về vùng quê này chả có ǵ là vui thích cả. Như vậy là với những t́nh cảm lẫn lộn, cuối cùng tôi đă nhận được một lá thư bảo tôi tới Rodenhurst.

Vợ tôi đă bị gạt ra khỏi danh sách một cách quá cẩn thận, khiến cho hành động đầu tiên của tôi là khước từ lời mời; nhưng liệu tôi có quyền lợi cùng với những quyền lợi của lũ con tôi không? Với sự đồng ư của vợ tôi, một buổi chiều tháng mười tôi di Wiltshire. Tôi đă không có chút tưởng tượng nào về các hậu quả của chuyến du hành này.

Tài sản của chú tôi tọa lạc ở một nơi, mà những khoảnh đất canh tác được của cánh đồng, bắt đầu nhỏ về hướng các vách đá vôi, một nét đặc thù của lănh địa.

Ngồi xe từ nhà ga Đinton vào lúc hoàng hôn, của một ngày mùa thu đó, tôi đă bị trấn áp một cách kinh khủng, bởi những dấu tích đồ sộ của đời sống tiền sử, đến nỗi hiện tại h́nh như chỉ là một giấc mộng ở bên cạnh những sự thật ngạo nghễ, đầy sức ám ảnh của quá khứ.

Con đường vạch ra những lối ngoằn nghèo trong các thung lũng, được bao quanh bởi từng dăy đồi liên tiếp nhau và chóp đỉnh của tất cả những trái đồi này, đều được đẽo gọt thành những công sự khá phức tạp, h́nh tṛn hoặc h́nh vuông, những công sự này đă đứng ngạo nghễ trước gió và mưa hành bao nhiêu thế kỷ.

Nhiều người nói chúng là của người La Mă, nhiều người khác bảo rằng chúng là của người Anh. Thật ra, nguồn gốc chân thật của chúng không bao giờ được làm cho sáng tỏ cả, cũng như các lư do tại sao trong cả các nơi, miền này lại có nhiều thành lũy như vậy.

Rải rác đây đó, trên những triền xanh ô liu kéo dài và phẳng phiu, nổi cao lên những mô đất nhỏ, tṛn trĩnh. Những ngôi mả này, chứa đựng tro tàn của những người đă đào sâu những ngọn đồi, những b́nh đựng đầy tro bụi, đó là tất cả những ǵ c̣n lại của những người xưa kia đă lao động dưới ánh mặt trời.

Chính là phải đi qua miền quê bí hiểm này, mà tôi đă tới gần Rodenhurst, nơi cư ngụ của chú tôi; ngôi nhà rất ḥa điệu với những khung cảnh chung quanh. Hai cây cột bị đổ và lem luốc v́ tuổi tác, trên mỗi cây đều có một tấm huy hiệu đă bị sứt mẻ, chúng đỡ lấy một tấm lưới mở ra trên một lối đi, được chăm sóc một cách cẩu thả.

Một cơn lạnh lẽo rít lên trong đám cây du thụ mọc bên cạnh lối đi. Không khí xào xạc những lá bay lả tả. Ở cuối lối đi, dưới một mái cây uốn cong, một ánh sáng vàng vọt lóe ra.

Trong cái ánh sáng của giờ giấc này giữa lúc chạng vạng tối, tôi nhận ra một ṭa kiến trúc dài và thấp x̣e ra đôi cánh không cân đối, nóc nhà thoai thoải có những mái ch́a ra ngoài, những xà nhà theo kiểu thời Tudor bắt chéo nhau trên các đầu tường.

Một ngọn lửa ấm cúng nhảy múa phía sau bức cửa sổ lớn, h́nh lục lăng ở bên trái cửa lớn ra vào; nó chỉ cho thấy nơi kê bàn giấy của chú tôi; và đó là nơi mà người quản gia đưa tôi tới để ra mắt ngài Dominic.

Chúng tôi đă ăn xong bữa, những kẻ hầu hạ đă rời khỏi pḥng sau khi mang cho chúng tôi một ly porto, khi cuộc tṛ chuyện của chúng tôi quay sang một đề tài làm nẩy sinh một kết quả bất ngờ cho các vị chủ nhà của tôi.

Tôi không c̣n nhớ làm thế nào mà chúng tôi đă đi tới chỗ đề cập tới vấn đề siêu nhiên; đại khái là tôi chỉ cho họ thấy là trong các cuộc thí nghiệm về tâm linh, sự bất b́nh thường là một vấn đề mà tôi, cũng như nhiều bác sĩ thần kinh học, đă giành rất nhiều sự chú tâm và tôi kết luận bằng cách kể lại một kinh nghiệm bản thân:

Với tư cách hội viên của Hội nghiên cứu Tâm linh, tôi đă tham dự một ủy ban để ngủ lại qua đêm tại một căn nhà có ma; mặc dù câu chuyện chẳng có ǵ là say mê, cũng chẳng có sức thuyết phục, cuộc mạo hiểm của tôi cũng khiến cho các vị thính giả của tôi, chú ư với mức độ rất cao.

Họ nghe tôi nói mà không bao giờ ngắt lời tôi. Tôi bắt gặp giữa họ có một vẻ ǵ về sự đồng lơa, mà tôi không biết giải thích như thế nào. Bà Holden đứng dậy và để bọn tôi ở lại một ḿnh.

Ngài Dominic đẩy một hộp x́ gà về phía tôi. Chúng tôi yên lặng hút thuốc trong một lúc. Khi ông để điếu x́ gà lên miệng, bàn tay xương xẩu to lớn của ông run rẩy. Những dây thần kinh của ông chắc chắn phải rung lên như những sợi dây đàn. Linh tính của tôi báo trước cho tôi biết rằng ông đang sắp sửa có điều ǵ thổ lộ tâm can và tôi định bụng không nói ǵ cả, sợ làm ông cụt hứng.

Cuối cùng ông quay lại phía tôi với một cử động mau lẹ của một người vừa rủ sạch được nỗi áy náy sau cùng.

- Bác sĩ Hardane ạ, chú ít biết về cháu, ông bắt đầu nói. Tuy nhiên, đối với chú h́nh như cháu mới đúng là người chú muốn gặp.

- Thưa chú, hẳn chú thấy cháu rất sung sướng về điều chú nói.

- Chú có cảm tưởng cháu là người b́nh tĩnh và cháu có can đảm. Cháu đừng nghĩ rằng chú t́m cách phỉnh phờ cháu, v́ hoàn cảnh rất trầm trọng, khiến cho chú không thể làm thiếu đi bất cứ một chút ǵ cho sự thành thực.

Cháu đă nắm vững một vài quan điểm của một triết gia, điều đó đă làm cho cháu tránh được một sự kinh hoàng tầm thường. Chú giả thiết rằng cảnh ma quỷ xuất hiện, sẽ không làm cháu hoảng sợ quá mực.

- Thưa chú, cháu không nghĩ là cháu sẽ hoảng sợ.

- Và thậm chí có thể nó c̣n làm cho cháu thích thú nữa?

- Cháu rất thích thú.

- Vốn là một quan sát viên về tâm linh, chắc chắn là cháu đă nghiên cứu về vấn đề đặc biệt này một cách khách quan, cũng như một nhà thiên văn học nghiên cứu ngôi sao chổi bay ở trên trời chứ?

- Vâng, đúng hệt như vậy.

Ông bật lên một tiếng thở dài.

- Hăy tin ở chú, bác sĩ Hardane ạ, đă có thời chú có thể nói chuyện với cháu, như cháu đang nói chuyện với chú lúc này. Ở Ấn Độ, sự dũng cảm của chú đă trở thành chuyện truyền khẩu. Ngay cả cuộc binh biến lớn lao cũng không làm suy yếu ḷng dũng cảm của chú một phút nào.

Tuy nhiên, cháu nh́n thấy ngày nay chú đă hóa thành một thứ đồ phế thải như thế nào: chú đă trở thành một kẻ nhút nhát nhất trong khắp vùng Wiltshire.

Cháu chớ có ngổ ngáo quá trong lănh vực này; nếu không có khi cháu sẽ bị vướng vào một cuộc thử thách lâu dài, giống như cuộc thử thách mà chú đang vướng phải. Một cuộc thử thách chỉ sẽ chấm dứt trong một nhà thương điên hoặc trong nấm mồ.

Tôi cố kiên nhẫn chờ ông quyết định đi ngay vào điểm chính của mối bận tâm của ông. Khỏi cần phải nói th́ ai cũng biết lời mở đầu của ông đă làm tôi say mê.

- Từ một năm nay, ông nói tiếp, đời sống của chú và đời sống của thím bị buồn phiền. Nguyên nhân rất kỳ cục khiến người ta muốn bật cười. Tuy nhiên tính cách quen thuộc của nó, khiến cho người ta không thể chịu đựng được.

Trái lại, ngày tháng qua đi, các giây thần kinh của chú càng suy ṃn một cách thảm thương. Nếu cháu không bị nỗi lo sợ về thể chất, bác sĩ Hardane ạ, th́ chú rất sung sướng được nghe ư kiến của cháu, về cái hiện tượng đă làm chúng ta mâu thuẫn nhau rất nhiều.

- Ư kiến của cháu, dù nó có giá trị thế nào đi nữa, xin đặt tùy quyền định đoạt của chú. Cháu có thể hỏi chú về bản chất của hiện tượng đó không?

- Chú nghĩ rằng kinh nghiệm của chính cháu sẽ hữu ích hơn, nếu cháu không biết trước những ǵ mà có thể cháu sẽ khám phá ra. Chắc cháu đă hiểu sự hoạt động của năo bộ và những cảm nghĩ chủ quan, đă bao hàm một sự mập mờ khó hiểu như thế nào. Chú nghĩ tốt hơn hết là cháu nên tránh điều đó.

- Vậy th́ bây giờ cháu phải làm ǵ?

- Chú sẽ nói cho cháu nghe. Cháu có vui ḷng theo chú lại chỗ này không?

Rồi ông dẫn tôi ra khỏi pḥng ăn, đi vào một hành lang tới cái cửa. Sau tấm cửa này là một căn pḥng lớn không bày biện đồ đạc ǵ, được trang bị thành pḥng thí nghiệm, với một số dụng cụ khoa học và nhiều chiếc b́nh.

Trên một mảnh xích đồng đặt dọc theo mặt tường, có một dẫy xếp đầy những b́nh đựng các mẫu về bệnh lư học và các bộ phận được giải phẫu.

- Cháu thấy là chú không xao lăng công việc cũ của chú, ngài Dominic nói. Những b́nh này chỉ là phần c̣n sót lại của những ǵ mà trước đây, đă là một bộ sưu tầm quư giá. Bất hạnh thay chú đă đánh mất phần lớn các mẫu này trong vụ hỏa hoạn, làm cháy tiêu tan căn nhà của chú ở Bombay nay 1892.

Trong nhiều phương diện vụ cháy tai hại này, đă làm chú thiệt tḥi quá nhiều. Chú đă có những loại mẫu rất hiếm và bộ sưu tầm của chú về bộ phận lá lách, có thể coi là bộ duy nhất trên thế giới. Đây là những thứ đă cứu văn được...

Tôi đảo mắt nh́n, khá đầy đủ để cho ta thấy rằng quả thực chúng có một giá trị rất lớn và trên phương diện bệnh lư học, đó là những thứ cực kỳ hiếm thấy; các cơ quan tụ đặc lại, các nang thũng rộng ngoắc, các mảnh xương biến dạng, những kư sinh trùng đáng ghét, tóm lại một cuộc trưng bày độc đáo về các sản phẩm của Ấn Độ.

- Như cháu đă nh́n thấy, ở đây c̣n có một ghế tràng kỷ, ông chú tôi nói tiếp. Chú không hề nghĩ tới việc giành cho một vị khách, một tiện nghi xoàng xĩnh như thế này.

Nhưng qua cuộc nói chuyện của chúng ta, chắc cháu sẽ rất vui ḷng chấp nhận việc ngủ qua đêm trong căn pḥng này. Chú xin cháu đừng ngần ngại ǵ, mà cứ nói đi nếu lời đề nghị của chú làm cháu phật ư.

- Không có ǵ phật ư cả, tôi đáp lại. Điều này rất dễ chấp nhận.

- Pḥng của chú là căn thứ nh́ về bên trái. Trong trường hợp cháu thấy cần có người bầu bạn, cháu chỉ việc gọi chú. Chú sẽ tới ngay tức khắc.

- Cháu hy vọng rằng cháu sẽ không bị buộc ḷng phải quấy phiền chú.

- Khó có chuyện là chú ngủ được. Chú không ngủ nhiều được nữa. Cứ gọi chú, chớ ngần ngại ǵ.

Thế là chúng tôi đă thỏa thuận với nhau, chúng tôi đi ra gặp lại bà Holden trong pḥng khách và chúng tôi nói chuyện về những đề tài dí dỏm hơn.

Tôi công nhận không một chút màu mè nào rằng, viễn ảnh của cuộc mạo hiểm này làm tôi vui thích. Tôi không muốn tỏ ra can đảm hơn những người ở bên cạnh tôi, nhưng khi người ta đă quen thuộc với một vấn đề, người ta coi thường những nỗi sợ hăi vu vơ và mập mờ đă làm kinh động một bộ óc giàu tưởng tượng.

Bộ óc con người chỉ có thể tiếp nhận một cảm xúc mạnh trong một lúc nào đó: nếu nó đang nôn nóng v́ ṭ ṃ, hay nhiệt t́nh khoa hoc, th́ sợ hăi không c̣n chỗ trong nó nữa.

Đúng thật ông chủ tôi đă nói rằng, lúc mới đầu ông cũng đă chia sẻ quan điểm của tôi; tôi nghĩ rằng sự suy sụp hệ thần kinh của ông, có thể là do bốn mươi năm ông đă sống ở Ấn Độ, cũng như do bất cứ một cuộc mạo hiểm tâm linh nào.

C̣n về phần tôi, ít nhất tôi cũng vững vàng, nói về phương diện thần kinh và tâm lư; đó là lư do tại sao tôi đă cảm thấy sự hồi hộp dễ chịu, mà người thợ săn thường cảm thấy khi ngồi ŕnh gần tổ con mồi, khi tôi đóng sập cánh cửa pḥng thí nghiệm sau lưng tôi. Tôi cởi bỏ một phần quần áo, rồi tôi nằm dài trên ghế trường kỷ trải những tấm da thú.

Nếu là một pḥng ngủ th́ khung cảnh không phải là lư tưởng. Không khí nặng trĩu mùi hóa chất, trong đó mùi cồn chín mươi sặc sụa nhất. Hơn nữa, cách trang trí không có chút ǵ làm người ta muốn ngủ. Cái dẫy những b́nh bày trong đó, nổi lập lờ các vết tích của những bệnh tật và những sự đau đớn, đang phơi bày ra ngay trước mặt tôi.

Trên cửa sổ không có cánh cửa, cũng không có màn che; một vầng trăng khuyết tuôn ánh sáng xanh xao vào căn pḥng và vạch ra trên bức tường đối diện một h́nh vuông màu bạc, trong đó những h́nh lục lăng chồng chéo lên nhau. Khi đă có một vẻ huyền hoặc và rối rắm.

Một sự yên lặng hoàn toàn chiếm ngự tất cả căn nhà cũ kỹ; tiếng xào xạc nhẹ nhàng của các cành cây ngoài vườn lọt tới tai tôi một cách dịu dàng. Phải chăng đó là lời ru ngủ của những tiếng ŕ rầm liên tục? Hay đó là sự mệt mỏi của một ngày qua? Tôi đă cố chống cự để ǵn giữ tất cả sự tỉnh táo cho các giác quan của tôi, tôi đă ngủ một giấc ngủ say sưa.

Một tiếng động trong pḥng thí nghiệm làm tôi thức giấc. Ngay tức th́ tôi chống khuỷu tay ngồi nhỏm lên. Chắc tôi đă ngủ được một vài giờ đồng hồ, v́ vệt sáng h́nh vuông trên tường đă di chuyển chếch xuống phía dưới và lúc này nó nằm nơi chân ghế trường kỷ của tôi. Phần c̣n lại của căn pḥng bị ch́m sâu trong bóng đêm tối sầm.

Mới đầu tôi không thể phân biệt được chút ǵ cả, rồi mắt tôi làm quen với bóng tối, rồi th́ tôi nhận ra, với một cảm giác ớn lạnh, rùng ḿnh mà các thói quen thiên về khoa học của tôi đă tỏ ra bất lực không thể ḱm hăm được, đó là một vật ǵ đó đang di chuyển thong thả dọc theo bức tường.

Thính giác trở nên bén nhạy hơn của tôi, ghi nhận thấy một tiếng động nhẹ vừa tắt đi, tiếng động của những chiếc giày vải kéo lê trên mặt đất và tôi phân biệt ra một cách mơ hồ, một bóng người bước đi một cách lén lúc; bóng này từ phía cửa ra vào đi tới; bóng đó nhô ra trong phần được chiếu sáng bởi ánh trăng và tôi đă nh́n thấy nó rơ ràng.

Đó là một người đàn ông nhỏ và thấp, mặc một thứ áo dài màu xám đậm, dài thẳng từ hai vai tới chân. Ánh trăng soi sáng một bên mặt hắn ta, tôi nhận thấy da mặt màu sôcôla và hắn ta có một búi tóc đen phía sau đầu. Hắn ta đi thong thả, mũi ngẩng lên trời, hướng về cái xích đông nơi có những b́nh chứa đựng các mảnh vụn của những người đă chết.

Hắn có vẻ xem xét tỉ mỉ từng b́nh một. Khi hắn xem xét xong, ngay chỗ cuối giường tôi, hắn dừng lại, quay mặt về phía tôi, giơ hai bàn tay lên một vẻ tuyệt vọng và biến mất.

Tôi nói rằng hắn giơ hai bàn tay lên; lẽ ra tôi nên viết rằng hắn giơ hai cánh tay lên, v́ khi hắn ta làm dáng điệu tuyệt vọng đó, tôi nhận thấy một điều đặc biệt: hắn chỉ có một bàn tay! Khi những ống tay áo tụt xuống dọc theo những cánh tay giơ lên của hắn, tôi nh́n thấy rơ ràng bàn tay trái, nhừng c̣n bàn tay phải chỉ là một cái cùi tong teo gớm ghiếc.

Ngoài cái bàn tay cụt đó ra, hắn ta có vẻ rất b́nh thường, tôi đă nh́n thấy hắn và nghe hắn một cách rất rơ rệt, đến nỗi tôi tự hỏi, có phải hắn là một trong những tên đầy tớ người Ấn Độ của ngài Dominic tới kiếm một vật ǵ trong pḥng thí nghiệm không.

Nhưng sự biến mất th́nh ĺnh của hắn, gợi ra cho tôi một sự giải thích thiếu b́nh thường. Tôi đứng bật dậy, thắp nến lên và xem xét tỉ mỉ căn pḥng. V́ tôi không t́m thấy một dấu vết nào của người khách của tôi, tôi phải chấp nhận rằng sự hiện diện của hắn, đă một phần nào vượt ra ngoài khuôn khổ các qui luật tự nhiên.

Tôi không ngủ lại nữa; nhưng đêm qua đi mà không có một sự cố nào khác. Bao giờ tôi cũng dậy sớm; nhưng ông chú tôi đă dậy sớm hơn tôi: ông đang đi bách bộ trên thềm cỏ trước nhà; khi ông thấy tôi đứng trên bực cửa, ông chạy lại.

- Thế nào? ông nói lớn. Cháu có thấy hắn không?

- Một gă Ấn Độ chỉ có một bàn tay?

- Đúng.

- Vâng, cháu đă thấy hắn.


Tôi kể lại cho ông nghe những việc đă diễn ra. Sau đó, ông dắt tôi vào pḥng làm việc của ông.

- Chúng ta có đôi chút thời giờ trước khi ăn điểm tâm, ông nói với tôi, khoảng thời gian đó đủ để cho cháu nghe một cách giải thích về sự việc dị thường này, theo như chỗ chú có thể giảng nghĩa cho cháu một điều, mà thật ra không thể nào giải thích được.

Trước hết khi chú nói cho cháu hay rằng, từ bốn năm nay không bao giờ chú ngủ được trọn vẹn một đêm, dù là ở Bombay, dù là ở trên tàu thủy, dù là ở nước Anh, mà không bị quấy rầy trong giấc ngủ bởi con người đó, cháu sẽ hiểu tại sao chú lại trở thành con người tàn tạ.

Chương tŕnh của hắn ta không thay đổi. Hắn hiện ra bên cạnh giường chú, lay mạnh vào vai chú, đi từ pḥng chú vào pḥng thí nghiệm, đi thong thả trước dăy b́nh của chú, rồi biến mất. Ít nhất hắn đă làm như vậy hàng ngàn lần.

- Hắn đ̣i hỏi ǵ ở chú?

- Bàn tay hắn.

- Bàn tay hắn à?

- Ừ, khoảng độ mười năm trước, chú được mời tới khám bệnh ở Pessawa; trong chuyến công tác của chú, người ta yêu cầu chú xem bàn tay một người bản xứ, đi qua thành phố cùng với một đoàn xe của người Afghanistan.

Hắn ta gốc gác ở một bộ lạc sơn cước sinh sống ở từ xa, phía bên kia dẫy núi Kafiristan và hắn nói một thổ ngữ gần như không ai hiểu được. Hắn bị bệnh sưng phù biến nhanh ở một trong các khớp xương bàn tay và chú cố sức nói cho hắn ta hiểu, là hắn chỉ có thể cứu lấy mạng sống bằng cách hy sinh bàn tay của hắn.

Phải vất vả lắm chú mới thuyết phục được hắn ta; sau hết hắn đồng ư việc giải phẫu. Ngay khi việc giải phẫu xong xuôi, hắn ta hỏi chú là hắn phải trả bao nhiêu tiền. Thằng quỷ khốn khổ đó gần như một tên ăn xin, nên chú không lấy tiền của hắn.

Nhưng chú trả lời hắn với sự bông đùa rằng, chú bằng ḷng lấy bàn tay của hắn và rằng chú có ư định lấy bàn tay đó để thêm vào bộ sưu tập về bệnh lư của chú. Trước sự kinh ngạc vô cùng của chú, hắn ta đưa ra nhiều lư lẽ để phản đối.

Hắn ta cắt nghĩa cho chú thấy là theo tôn giáo của hắn, thật là tối quan trọng việc thể xác phải hợp nhất lại sau khi người ta chết, để dùng làm nơi trú ngụ hoàn hảo cho linh hồn. Như cháu đă biết, sự tín ngưỡng này đă có từ rất lâu đời và những xác ướp của người Ai Cập cũng xuất phát từ một mối dị đoan tương tự.

Chú hỏi hắn ta là hắn ta làm cách nào để bảo tồn nó. Hắn nói hắn sẽ cho ngâm nó vào nước muối và hắn sẽ luôn luôn mang nó bên ḿnh. Chú bảo hắn rằng chắc chắn là nó sẽ được an toàn ở nhà chú hơn là ở trong người hắn và rằng chú có sẵn những chất liệu tốt hơn để bảo tồn nó.

Khi hắn hiểu rằng chú thực bụng muốn bảo toàn bàn tay ấy, sự chống đối của hắn chấm dứt h́nh như với sự hoan hĩ.

- Nhưng xin ông nhớ rằng, ông quan thầy, hắn nói với chú, rằng tôi sẽ trở lại t́m nó khi tôi chết.

Chú bật cười và sự việc đă kết thúc. Chú quay về với các thân chủ của chú và chắc hắn có thể tiếp tục lên đường đi Afghanistan.

Như chú đă nói với cháu về việc đó chiều hôm qua, nhà của chú ở Bombay hầu như bị cháy rụi hoàn toàn. Cùng với nhiều đồ vật khác, bộ sưu tầm về bệnh lư học của chú đă bị thiêu hủy gần như hoàn toàn, trong đó có cả cái bàn tay của anh chàng người sơn cước đó. Việc đó xảy ra đă sáu năm rồi.

Ngay lúc đó chú không nghĩ tới việc thương tiếc cái bàn tay đó. Nhưng hai năm sau vụ hỏa hoạn, một đêm chú đă bị đánh thức dậy bởi một kẻ nào đó, hắn giật ống tay áo của chú một cách giận dữ. Chú ngồi dậy, nghĩ rằng con chó cưng của chú muốn làm chú thức giấc.

Thay v́ con chó, chú đă nh́n thấy anh chàng bệnh nhân người Ấn Độ thuở trước, mặc một cái áo dài màu xám, là bộ y phục dân tộc của anh ta. Hắn ta huơ cái cùi tay cụt lên va nh́n chú với một vẻ trách móc.

Sau đó hắn đi tới phía những b́nh của chú, mà khi đó chú giữ ở trong pḥng của chú; hắn xem xét những b́nh này một cách chăm chú; rồi hắn đưa ra một điệu bộ giận dữ và biến mất. Chú đoán rằng hắn ta vừa mới chết và hắn ta tới nhắc lại với chú lời hứa của chú và đ̣i lại bàn tay của hắn.

Như vậy đó ! Cháu đă biết tất cả, bác sĩ Hardane ạ. Mỗi đêm, cứ vào giờ đó, từ bốn năm nay, cái cảnh đúng hệt như vậy cứ diễn ra. Nó làm chú ṃn mỏi đi như một ḥn đá bị ṃn đi v́ một giọt nước cứ đều đặn rơi xuống hoài. Nó đă mang tới cho chú sự mất ngủ, v́ chú không thể nào ngủ được, chú chờ đợi sự xuất hiện của thằng cha người Ấn Độ.

Việc này đă đầu độc những ngày tàn của chú và những ngày tàn của vợ chú là người cũng dự phần vào nỗi lo âu lớn này. Nhưng chú vừa nghe tiếng kẻng của bữa điểm tâm; chắc bà ấy nôn nóng muốn biết đêm qua cháu ngủ nghê như thế nào.

Chú thím rất cảm ơn cháu về sự độ lượng của cháu, v́ việc được chia sẻ điều bất hạnh của chú thím với một người bạn, dù chỉ là một đêm thôi, cũng làm cho chú thím được thư thái đôi chút; và đă làm vững ḷng chú thím trên sự quân b́nh về tâm thần mà đôi khi chú thím đă có ư nghi ngờ.

Đó là câu chuyện kỳ lạ mà ngài Dominic đă tâm sự với tôi, chắc chắn là nhiều người có thể cho đó là một câu chuyện lố bịch không đúng với sự thật; nhưng tôi đă thừa đủ kinh nghiệm đêm hôm trước và tôi đă quen thuộc từ lâu rồi với những vấn đề như vậy, tôi sẵn sàng chấp nhận chuyện đó như một việc hiển nhiên.

Tôi cầu cứu tới tất cả những việc nghiên cứu của tôi và tất cả những kư ức của riêng tôi và sau bữa điểm tâm tôi đă làm cho các vị chủ nhà của tôi sửng sốt, khi báo tin cho họ biết rằng tôi sẽ trở về London bằng chuyến tàu sớm nhất.

- Cháu bác sĩ thân mến của chú, ngài Dominic kêu lên, vẻ bối rối, như thế là cháu làm cho chú hiểu rằng, chú đă thất thố một cách nặng nề, về các qui luật của sự tiếp đăi khách, bằng cách lôi kéo cháu dính vào cái việc vất vả này. Lẽ ra phải một ḿnh chú mang lấy gánh nặng.

Tôi đáp lại:

- Trái lại, chính vi việc của chú mà cháu trở về London. Nhưng có lẽ chú đă lầm khi tưởng rằng việc mạo hiểm đêm qua đă làm cháu khó chịu. Ngược lại, cháu c̣n xin phép chú được trở lại đây chiều nay và được ngủ lại một đêm nữa trong pḥng thí nghiệm của chú. Cháu rất khao khát muốn gặp lại người khách của chú.

Ông chú tôi rất muốn biết tôi toan tính làm điều ǵ, nhưng v́ e ngại ông sẽ có những hy vọng sai lầm, tôi không muốn nói ǵ cả. Sau bữa ăn trưa, tôi về tới pḥng mạch của tôi, nơi đó tôi bồi bổ kư ức bằng cách đọc lại một vài đoạn quyển sách mới xuất bản nói về khoa học huyền bí.

- Trong trường hợp những linh hồn bị ràng buộc vào trái đất, tác giả nói, chỉ cần một ư nghĩ nào ám ảnh họ vào giờ phút lâm tử, cũng đủ để giữ họ lại trong thế giới vật thể của chúng ta.

Họ là những lưỡng thể của cơi đời này, cơi đời sau, họ có thể đi từ đời này sang đời khác, giống hệt như con rùa đi từ nước lên đất liền. Những nguyên nhân kết nối một cách vững vàng một linh hồn vào một đời sống, mà thể xác của linh hồn đó đă từ bỏ, là những cảm xúc dữ dội.

Tính keo kiệt, sự trả thù, sự lo âu, t́nh yêu, ḷng thương là những điều mà ta đều biết, dể gây nên sự linh hiển này, một sự việc thường xảy ra từ một ư nguyện chưa được hoàn thành. Khi ư nguyện đă được thành toàn, mối dây nối liền với vật thể sẽ nới lỏng.

Người ta ghi chép nhiều trường hợp nêu rơ sự bướng bỉnh đặc biệt của những vị khách này; và cả sự biến đi của họ khi những ư nguyện của họ đă được thành toàn, hoặc đôi khi một sự giàn xếp ổn thỏa được đạt tới.

Một sự giàn xếp ổn thỏa... Đây chính là những từ mà tôi đă t́m kiếm suốt một buổi sáng và bây giờ tôi mới thấy trong bài viết. Ở Rodenhurst, không thể có vấn đề một sự tu chỉnh thực sự; nhưng một sự giàn xếp ổn thỏa!

Không để mất một phút nào, tôi đi tới bệnh viện Chartwell của hải quân, nơi mà viên y sĩ giải phẫu tại chức là anh bạn cố tri, Jack Hewell của tôi. Không cần giải thích t́nh thế với anh, tôi nói với anh điều mà tôi muốn.

- Một bàn tay đàn ông màu nâu ! Anh nhắc lại với một vẻ kinh ngạc. Đồ quỷ quái, tại sao anh lại muốn có một bàn tay màu nâu?

- Xin chớ t́m hiểu. Hôm khác tôi sẽ nói chuyện đó với anh. Tôi biết rằng anh có những người Ấn Độ chật ních các pḥng của anh.

- Thật vậy ! Nhưng mà một bàn tay...

Anh suy nghĩ một lát rồi bấm chuông.

- Taverne, anh bảo một người y tá, những bàn tay của anh thủy thủ mà chúng ta đă cắt hôm qua bây giờ ra sao? Tôi nói cái anh chàng ở bến cảng Đông Ấn đă bị cuốn trục quay chạy hơi nước đó.

- Chúng hiện ở trong pḥng giảo nghiệm, thưa ngài.

- Lấy cho tôi một chiếc, để nó vào các hộp khử trùng và trao nó cho bác sĩ Hardane.

Tôi về tới Rodenhurst trước bữa ăn tối với cái gói nhỏ của tôi. Tôi không nói ǵ với ngày Dominic cả, nhưng tôi đóng cửa pḥng lại để ngủ đêm trong pḥng thí nghiệm và tôi để cái bàn tay của người thủy thủ, vào một trong những cái b́nh ở cuối giường tôi.

Kết quả cuộc thí nghiệm này làm tôi say mê đến mức tôi không thể nào ngủ được. Ngồi yên với một ngọn đèn được che kín đặt bên cạnh, tôi chờ đợi người khách của tôi.

Lần này tôi nh́n thấy hắn ta một cách rơ ràng từ lúc bắt đầu. Hắn hiện ra bên cạnh cửa lớn, nom lờ mờ trong vài ba phút, rồi h́nh dáng hắn tụ đặc lại và trở thành vững chắc nom như h́nh dáng của một người sống vậy.

Đôi giày vải đỏ của hắn lê đi dưới tấm áo dài màu xám của hắn. Cũng như đêm hôm trước, hắn đi kiểm soát dẫy b́nh một cách thong thả và hắn dừng lại trước cái b́nh có đựng cái bàn tay. Hắn đứng nhón người lên trên các đầu bàn chân; mặt hắn run run v́ sự thèm muốn; hắn cầm lấy cái b́nh, xem xét nó, nhưng mặt hắn co rúm lại v́ điên cuồng và thất vọng và hắn quăng cái b́nh xuống đất.

Tiếng loảng xoảng của chất thủy tinh bị bể vang dội lên khắp căn nhà. Gă Ấn Độ cụt tay biến mất như bởi sự bùa chú. Cửa mở ra và ngài Dominic chạy vội vào pḥng tôi.

- Cháu không bị thương chứ? Ông kêu lên.

- Không, nhưng thành thực là bị thất vọng.

Ông nh́n một cách sững sờ những mảnh thủy tinh vỡ và cái bàn tay màu nâu nằm trên mặt sàn nhà.

- Lạy chúa tôi ! Ông kêu lên. Thế là thế nào?...

Tôi nói cho ông biết về ư nghĩ của tôi và về kết quả hẩm hiu của nó. Ông chăm chú nghe tôi nói nhưng ông lắc đầu.

- Lư luận như thế là đúng lắm, ông nói với tôi. Nhưng chú sợ rằng những nỗi đau khổ của chú không chấm dứt một cách giản dị như vậy đâu. Ngược lại, chú tuyệt đối nhấn mạnh tới một điểm. Bất cứ v́ lư do nào, cháu cũng sẽ không được ngủ ở đây nữa.

Nỗi lo sợ mà chú trải qua lúc năy, khi nghĩ rằng có điều ǵ xảy ra cho cháu, lúc nghe tiếng loảng xoảng đó đă là sự kinh hoàng rùng rợn nhất mà chú từng biết. Chú sẽ không muốn chịu đựng một lần thứ hai.

Tuy nhiên ông vẫn cho phép tôi ngủ nốt đêm đó trong pḥng thí nghiệm, nơi mà tôi nằm bực bội nghĩ về sự thất bại của tôi. Những tia sáng đầu tiên của b́nh minh rọi tới, soi sáng cái bàn tay của người thủy thủ, c̣n nằm trên sàn nhà; tôi nh́n nó một cách máy móc... Và một ư nghĩ đột ngột xuất hiện trong đầu tôi.

Tôi nhảy xuống khỏi ghế trường kỷ và tôi cầm lấy cái bàn tay màu nâu lên. Đúng, tôi đă có lư ! Đó là chiếc bàn tay bên trái của người bị cắt cụt tay.

Tôi trở về London bằng chuyến tàu sớm nhất và vội vă tới bệnh viện hải quân. Tôi nhớ rằng người thủy thủ trong câu chuyện nó bị cắt cụt cả hai tay, nhưng tôi cứ thấp thỏm lo sợ rằng, cái bộ phận quư giá khiến tôi đến đây để t́m đă bị quăng vào ḷ thiêu rồi.

Nỗi lo sợ của tôi sau đó được xua tan: bàn tay phải c̣n nằm trong pḥng giải nghiệm. Thế là tôi lại đi Rodenhurst ngay buổi chiều hôm đó, nhiệm vụ của tôi đă hoàn tất và cái bàn tay nâu thứ hai nằm trong túi tôi.

Nhưng ngài Dominic không muốn nghe ǵ cả, khi tôi loan báo tôi sẽ ngủ một đêm thứ ba trong pḥng thí nghiệm. Ông cứ làm ngơ trước lời thỉnh cầu của tôi. Ḷng hiếu khách của ông bị thương tổn: ông tỏ ra không ǵ lay chuyển được.

Thế là tôi phải để cái bàn tay phải vào một cái b́nh, như tôi đă để cái bàn tay trái đêm hôm qua và tôi đi vào nằm trong một căn pḥng rất đầy đủ tiện nghi ở đầu bên kia của căn nhà.

Nhưng số trời đă định rằng giấc ngủ của tôi vẫn cứ bị phá rối. Vào lúc nửa đêm, vị chủ nhà của tôi chạy xộc vào pḥng tôi. Ông quấn người trong một chiếc áo choàng và với thân h́nh đồ sộ của ông, có lẽ ông sẽ làm cho một người yếu bóng vía sợ hăi ông hơn là con ma người Ấn Độ.

Nhưng không phải sự xuất hiện của ông làm tôi kinh ngạc: nhưng đó là vẻ mặt và một dáng điệu mà tôi chưa từng thấy có ở ông. Trông ông trẻ ra tới hai mươi tuổi, hai mắt ông sáng ngời, diện mạo ông rạng rỡ sự vui thích. Ông vung vẩy một tay bên trên đầu ông, với một vẻ chiến thắng. Tôi ngồi dậy, thấy lo sợ một cách mơ hồ, lời nói của ông làm tôi thức tỉnh hoàn toàn.

- Thế là xong rồi ! Chúng ta đă thành công ! Cháu Hardane thân yêu của chú, chú làm thế nào để đền ơn cháu cho đủ?

- Hẳn chú không muốn nói là mưu mẹo đă trót lọt?

- Trót lọt chứ ! Chú tin chắc rằng cháu sẽ không giận chú nếu chú đánh thức cháu dậy để báo cho cháu biết một tin tốt đẹp như vậy.

- Giận chú ư? Thật t́nh cháu không nghĩ tới chuyện đó. Nhưng chú có chắc vậy không?

- Chú không có một mảy may nghi ngờ, cháu thân mến của chú ạ, chú là người mắc nợ cháu, từ trước không bao giờ chú mắc nợ bất cứ một ai và chú cũng không mong mắc nợ ai ! Không biết chú có thể làm ǵ để xứng đáng với công việc mà cháu vừa làm cho chú?

Đúng là trời đă xui khiến cháu tới giúp chú. Cháu đă cứu văn cả linh hồn và đời sống của chú. Và vợ chú nữa !... Bà ấy chết dần, chết ṃn ở trước mắt chú. Chưa bao giờ chú dám nghĩ rằng một con người lại có thể gỡ cho chú thoát khỏi gánh nặng đó.

Ông nắm lấy tay tôi và xoắn chặt nó trong hai bàn tay ông   

- Đó chỉ là một cuộc thí nghiệm, một sự mạo hiểm lúc tuyệt vọng, tôi nói nhưng trong thâm tâm, tôi rất vui thích là công việc đă thành công. Làm thế nào chú biết rằng mưu mẹo đă trót lọt? Chú đă nh́n thấy những ǵ?

Ông ngồi xuống cạnh giường tôi.

- Chú đă thấy đầu đủ, ông đáp lại. Khá đủ để tin chắc rằng từ nay chú sẽ không bao giờ c̣n bị quấy nhiễu bởi anh chàng Ấn Độ đó. Chú sẽ nói cho cháu rơ những ǵ đă xảy ra.

Đêm hôm qua, hắn ta cũng tới vào giờ thường lệ của hắn ta và hắn lay chú một cách dữ dằn hơn mọi khi. Chú đoán rằng sự thất vọng của hắn đêm qua đă làm tăng thêm sự nóng giận của hắn.

Sau khi nh́n chú một cách hung bạo, hắn lại ra đi trong cuộc dạo chơi mỗi đêm của hắn. Nhưng sau một vài phút, hắn quay lại pḥng chú. Đây là lần đầu tiên từ khi bắt đầu sự quấy nhiễu của hắn, hắn mỉm cười.

Chú nh́n thấy những chiếc răng trắng của hắn sáng long lanh. Hắn đứng trước mặt chú, ở cuối giường, rồi hắn cúi đầu rất thấp ba lần, đây là một kiểu chào kính cẩn của người Đông Phương, một cách chào từ biệt đầy vẻ trang nghiêm, lần cúi thứ ba, hắn đă giơ cả hai tay lên khỏi đầu, chú nh́n thấy hai bàn tay hắn. Và hắn biến mất, theo chú nghĩ, có lẽ sẽ vĩnh viễn biến mất.

Đó là cuộc phiêu lưu kỳ lạ, đă khiến cho tôi chiếm được ḷng cảm mến và sự biết ơn của ông chú tôi, vị y sĩ nổi danh tại Ấn Độ. Các điều dự đoán của ông đă thể hiện: không bao giờ ông c̣n bị quấy nhiễu bởi anh chàng người sơn cước lang thang, đi đ̣i lại cái bàn tay bị mất của hắn ta.

Ngài Dominic va phu nhân Holden đă hưởng một tuổi già sung sướng, không bị bận tâm bởi một chuyện nhỏ nhặt nào và họ đă qua đời trong thời bệnh dịch cúm hoành hành, mỗi người chết cách nhau vài tuần lễ.

Khi ông c̣n sống, ông luôn luôn hỏi ư kiến tôi để tiếp thu những lời khuyên về cách xử sự của người Anh mà ông biết rất ít; tôi cũng giúp ông trong việc khai thác tài sản của ông.

Từ lúc đó c̣n ǵ mà tôi phải ngạc nhiên, với việc tôi đă vượt qua đầu năm ông anh họ đang giận dữ và trở thành chủ nhân của một lănh địa lớn tại Wiltshire?

Dù sao th́ tôi cũng có lư do để tôn kính cái kư ức về con người có bàn tay bị cắt cụt và cái ngày mà tôi có được sự may mắn giải thoát Rodenhurst khỏi sự hiện diện phiền toái của hắn ta.



                                                           Arthur Conan Doyle











Quay trở về đầu Xem hiendde's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi hiendde
 
hiendde
Hội Viên
Hội Viên
Biểu tượng

Đă tham gia: 02 May 2010
Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 2589
Msg 850 of 1439: Đă gửi: 30 May 2010 lúc 1:20am | Đă lưu IP Trích dẫn hiendde



NGƯỜI CHẾT ĐI XÍCH LÔ VỀ NHÀ


Chuyện xảy ra cũng cách đây vài năm, tôi có người bạn, vợ và con của bạn bị mất trong một vụ tai nạn giao thông, thi thể được đưa vào nhà xác bệnh viện 175 trên đường Nguyễn Kiệm, quận G̣ Vấp.

Sau khi làm thủ tục xong, gia đ́nh đưa thi thể về nhà khâm liệm, vào buổi tối, sau khi đă khâm liệm xong xuôi tôi và nhóm bạn đang ngồi, th́ bỗng dưng có một người đạp xích lô, chạy thẳng xe xích lô vào ngay quan tài trong nhà.

Nhà bạn tôi trong hẻm nhỏ trên đường Lê Lợi, quận G̣ Vấp nên rất chật chội, tự nhiên thấy chiếc xích lô chạy thẳng vào nhà, th́ gia đ́nh và một thanh niên địa phương nổi nóng, mắng cho ông xích lô một trận rằng, không thấy đám tang sao mà chạy xe ẩu như vậy? có người c̣n đ̣i đánh.

Người xích lô sau một hồi trấn tỉnh, th́ rất sợ sệt kể lại rằng có một người phụ nữ và một đứa bé đón xích lô của ông tại bệnh viện 175, nói rằng chở về địa chỉ này, vừa đi người phụ nữ vừa chỉ đường, khi gần nhà đến th́ người phụ nữ kêu ông dừng lại, để nói người nhà ra trả tiền.

Khi hai người xuống xe đi vào nhà, th́ ông nghe tiếng quát mắng mới sực tỉnh lại, người nhà bạn tôi hỏi mặt mũi người phụ nữ nó ra sao, th́ ông xích lô chỉ ngay vào tấm h́nh trên quan tài và nói là chính người phụ nữ và đứa bé này đă đi xích lô của ông.

Sau khi nghe sự t́nh th́ bạn tôi xin lỗi và lấy tiền ra trả cho ông xích lô, về phần người xích lô sau khi biết được người xấu số đă đi xe ông, nên ông không lấy tiền và vào cúng lạy tạ.

Cho đến bây giờ chúng tôi vẫn thắc mắc, không biết bằng cách nào, mà chiếc xích lô đă lách qua được hai cái bàn kê trước sân nhà có nhiều người ngồi, để chạy vào tận sát hai chiếc quan tài!




                                                                        ST






Quay trở về đầu Xem hiendde's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi hiendde
 
hiendde
Hội Viên
Hội Viên
Biểu tượng

Đă tham gia: 02 May 2010
Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 2589
Msg 851 of 1439: Đă gửi: 30 May 2010 lúc 1:21am | Đă lưu IP Trích dẫn hiendde



CÂU CHUYỆN ÁM ẢNH


Trước tiên phải nói là tôi thuộc về chủ nghĩa duy vật, không tin trên đời này có ma, nhưng mà sau khi tôi nghe câu chuyện của cô tôi, th́ niềm tin của tôi bị lung lay, lung lay thật sự.

Tôi xin thề là câu chuyện này hoàn toàn có thật, đến tận bây giờ, câu chuyện này vẫn c̣n đè nặng lên cuộc sống của gia đ́nh cô tôi.

Cô tôi kể rằng cách đây một thời gian, một đêm đang ngủ cùng chồng, tôi gọi ông bằng chú, cô mở mắt ra định dậy đi vệ sinh, đột nhiên cô tôi nh́n thấy một người mặc áo xanh ngồi ở cuối giường, quay lưng lại.

Cô tôi nh́n kỹ trong ṿng ba mươi giây và sau đó th́ hoảng hồn hét lên:

- Ông ơi... trộm.. trộm.

Nghe kêu nghĩ là có tên trộm nào đó. Chú tôi đang ngủ bật dậy ngay và vớ lấy con dao để ngay đầu giường, chú tôi đi ngủ bao giờ cũng để vũ khí bên người mà, tuy nhiên chú tôi t́m măi mà chẳng thấy ai hết và kỳ lạ là cánh cửa vẫn khóa, chứ chưa hề bị mở.

Thế là chú cho là cô tôi bị hoa mắt và coi như không có chuyện ǵ xẩy ra. Hôm sau câu chuyện đấy lại tiếp tục được tranh căi trong gia đ́nh cô và họ hàng, cô th́ cho rằng sự thực một trăm phần trăm, rằng đă trông thấy, thậm chí c̣n thấy cả màu áo xanh người đó mặc.

C̣n tất cả mọi người trong gia đ́nh cho là cô bị hoa mắt, trong gia đ́nh tôi không bao giờ biết sợ ma là ǵ hết trừ cô tôi, cho nên tất cả mọi người nghĩ rằng cô yếu bóng vía nên tưởng tượng lung tung.

Thấy mọi người phản đối ghê quá, nên bản thân cô tôi cũng nghĩ ḿnh bị hoa mắt thật, câu chuyện tưởng như bị ch́m vào quên lăng, th́ một hôm có một ông đến nhà chơi, ông này là một nhà ngoại cảm.

Tôi xin thưa! ông này chỉ là một người bạn của nhà bên cạnh, đến nhà bên cạnh chơi thôi, nhưng tiện thể đi qua nhà cô tôi, tự dưng ông nói là trong nhà cô tôi có hai cái mộ và có vong trú ngụ.

Nghe thế nhà bên cạnh mới bảo ông vào tận bên trong nhà cô tôi xem cụ thể hơn, ông vào và đă chỉ ra vị trí hai ngôi mộ, một cái ở ngay dưới giường chôn sâu ba mét, rồi ông đánh dấu luôn, một cái ở cửa ra vào.

Lúc đó mọi người mới tin những ǵ mà cô tôi nh́n thấy là thật. Sau đó gia đ́nh cô tôi sinh cháu thứ hai và cháu bé này đến nay lên bảy tuổi, vẫn chưa nói được, tôi không hiểu có ǵ liên quan giữa việc cháu bé đó chậm nói và mấy cái vong đó không nữa.

Đến nay gia đ́nh cô tôi đă chuyển đi nơi khác, v́ không thể chịu đựng được hơn, cái cảnh phải chung sống với những cái vong chưa siêu thoát.



                                                              ST







Quay trở về đầu Xem hiendde's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi hiendde
 
hiendde
Hội Viên
Hội Viên
Biểu tượng

Đă tham gia: 02 May 2010
Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 2589
Msg 852 of 1439: Đă gửi: 30 May 2010 lúc 1:23am | Đă lưu IP Trích dẫn hiendde



CÂY RÁY THÀNH TINH


Nhớ hồi đó tôi được điều động đến tăng cường công tác ở một nơi xa nhà hơn năm mươi cây số. Lần đầu tiên phải nhận công tác ở miền sơn cước xa xôi hẻo lánh, vùng mà trước đây được xem như vùng rừng thiêng nước độc, tôi thật bị động vô cùng.

Cho dù cấp trên chưa đúng trong việc phân công, nhưng trước mắt phải nhận sự phân công cái đă, c̣n chuyện đúng sai tính sau.

Trước ngày chính thức nhận công tác, tôi đă tới nơi này quan sát, làm quen với đường đi nước bước ở một nơi mà ḿnh chưa hề đặt chân đến, mà cũng là để t́m hiểu nhân t́nh ở đây và t́m cho ḿnh một nơi trọ tương đối tin tưởng.

Trong lúc chạy xe dạo ṿng quanh cách chỗ tôi sẽ công tác chừng hai cây số, tôi bỗng phát hiện một ngôi chùa. Ḷng mừng khấp khởi, v́ nghĩ chỉ có chùa là chốn an toàn và lư tưởng nhất, để cho con người lần đầu tiên đến một nơi xa lạ, không một người quen biết như tôi chọn làm chỗ dung thân.

Nghĩ thế, nên tôi đánh bạo vào chùa xá sư trụ tŕ, kể rơ t́nh cảnh của ḿnh và xin được tá túc. Với tâm từ bi nhà Phật luôn thương xót, mong muốn cứu vớt chúng sinh, sư trụ tŕ đă hoan hỷ cho tôi trọ tại chùa. Ḷng vui mừng khôn xiết tôi đảnh lễ sư tỏ ḷng tri ân.

Ngôi chùa được xây dựng đơn sơ trên khu đất tương đối rộng với nhiều cây cối sầm uất, hơi cách xa khu dân cư. Nh́n ngôi chùa ẩn hiện sau những tán cây cổ thụ thấy toát lên vẻ thanh thoát, u trầm tĩnh mịch, trang nghiêm cổ kính làm cho ta có cảm giác b́nh yên, tạm quên đi bao nỗi muộn phiền, những vất vả lo toan của cuộc sống thường ngày cứ luôn đè nặng tâm trí.

Trừ những ngày lễ, kỵ c̣n ngày thường, ban ngày chùa vắng lắm v́ bà con bận đi làm, buổi tối th́ có các cụ, các cô lớn tuổi đến tụng kinh một chút rồi về. Chùa chỉ c̣n lại một ḿnh sư trụ tŕ thui thủi!

Tôi được sư cho trọ ở gác trống sấm. Cơm nước ăn chung với sư. Sau mỗi buổi làm về tôi nhận công việc quét dọn chùa, xách nước tưới mấy cây cảnh xung quanh. C̣n sư th́ kinh kệ công phu hai buổi sớm chiều.

Sau buổi cơm chiều hai thầy tṛ ngồi ở bàn nước bên hiên chùa hủ hỉ tâm sự chuyện đời, chuyện đạo, cùng ngắm cảnh núi rừng ch́m dần trong tối.

Trong đó có những câu chuyện thầy kể về lịch sử, địa lư, con người của vùng đất nơi đây. Mỗi câu chuyện đều gắn liền với bao điều linh thiêng bí ẩn, nhưng nó là sự thật đối với người dân nơi đây, nhất là bậc tiền nhân một thời có công “mở đất”.

Khi có công tác Phật sự ở xa, thầy thường vắng chùa cả mươi ngày nửa tháng. Mỗi lần như vậy, thầy có nhờ một bác Phật tử đến ngủ và công phu vào ban đêm. C̣n tôi sau mỗi buổi đi làm về cũng một ḿnh thui thủi!

Trong những ngày thầy đi vắng c̣n lại một ḿnh thơ thẩn vào ra, tôi thật sự thấy ḷng cô đơn trống vắng, dành cho bao nỗi buồn vui, giận hờn, thương nhớ cứ liên tục tràn về đầy vơi.

Có những buổi chiều sau những cơn mưa giông, một ḿnh ngồi nh́n dăy núi xa xa phía trước, đă chuyển sang một màu xanh thẳm, làm hiện rơ những luồng khí đang tung tăng uốn lượn bốc lên từ chân núi, những sợi khí bốc lên khi nhặt khi khoan, khi mờ khi tỏ, khi tụ khi tán, tạo thành những h́nh thù mông lung kỳ quái…

Rồi cuối cùng kết thành một dải trắng đục bồng bềnh nơi lưng chừng núi. Người ta nói ở miền sơn cước nhiều khí núi, các hồn ma bóng quế thường hay nương tựa vào những ḍng khí này, mà hiện h́nh nên thường có nhiều ma quỷ lắm.

Cách lư giải như thế nghĩ cũng có phần hữu lư. V́ hồn ma bóng quế suy cho cùng cũng là một dạng khí mà thôi. Nhớ có lần nhà văn Tchya cũng đă thấy nương theo luồng hơi đất, sau một buổi chiều mưa là vong hồn hai anh em cụt đầu, đang luyện vơ với nhau trên đồi nương vắng.

Th́ bây giờ cũng biết đâu nương theo những luồng khí kia là những vong hồn, oan hồn của tiền nhân một thời đi “mở đất” phải đối mặt, chống chọi với bao gian lao nguy hiểm, đến nỗi phải bỏ mạng làm mồi cho hùm, beo thú dữ, hay bởi độc tà sơn lâm chướng khí nơi nước độc rừng thiêng. Để rồi v́ lư do ǵ đó họ không siêu thoát được, mà cứ măi vấn vương với núi rừng.

Chuyện cây ráy hấp thụ quái khí của núi rừng mà thành tinh, giết chết không biết bao nhiêu người, là một trong nhiều chuyện gắn liền với lịch sử khai phá vùng đất này, mà ngày nay thế hệ con cháu, đều được nghe ông bà kể lại, như là một điển h́nh cho muôn vàn sự kỳ bí nơi đây.

Măi miên man với những ḍng suy nghĩ mông lung, mà màn đêm buông xuống lúc nào không hay, cho đến khi mấy cụ đến tụng kinh thời Tịnh Độ, mới chợt nhớ trời đă tối thui rồi.

Tụng kinh xong, các cụ, các bác ra ngoài uống nước chuyện tṛ. Tôi nhân thuận tiện nhắc lại câu chuyện cây ráy thành tinh mà sư trụ tŕ kể hôm trước.

Trong đó có cụ bà trên tám mươi tuổi, xác nhận về sự thực của câu chuyện này, v́ cụ là nhân chứng, chứng kiến trong một quá tŕnh dài, lúc cây ráy c̣n gây chết chóc cho cư dân nơi đây, cho đến lúc người Pháp điều động cả trung đội lính tới đây, dùng đại bác triệt hạ mà nhưng không thành công.

Tôi xin bà vui ḷng kể lại câu chuyện. Bà vui vẻ nhận lời. Bà chậm răi têm miếng trầu cho vào miệng nhai móm mém, rồi dơi mắt về một nơi xa xăm phía trước một hồi lâu, dường như bà đang làm sống lại cái kư ức của một thời ở cái tuổi thanh xuân.

Nh́n mái tóc bạc phơ, đôi mắt hơi mờ đục, những nếp thời gian chất chồng hằn sâu trên da mặt nhăn nheo khắc khổ, cho ta cảm giác bà cụ là h́nh ảnh đại diện cho thế hệ tiền bối, từng xông pha tranh đấu mưu cầu cuộc sống ở vùng đất này, là lớp người nhân chứng của bao biến thiên thời cuộc ở nơi đây.

Bà thong thả kể câu chuyện, vừa kể vừa dơi mắt xa xăm như để kư ức lần lượt hiện về, hiện về tiếp thêm câu chuyện. Mọi người ngồi chung quanh đều lặng yên chăm chú lắng nghe câu chuyện của bà, mặc dù ai cũng đă ít nhất một lần được nghe hoặc biết câu chuyện.

Câu chuyện bà kể có sức lôi cuốn kỳ lạ, được sắp xếp có lớp lang mạch lạc, v́ như thế cũng có thể là những t́nh tiết trong câu chuyện, có gắn liền với những thực tế mà bà đă tận chứng kiến.

Trong cái không khí rờn rợn của câu chuyện kể, bỗng đâu một luồng gió núi lạnh ngắt thổi tới, cùng với tiếng kêu của con chim heo ma quái, đang bay trên bầu trời đêm vắng lặng, làm cho mọi người đều có cảm giác chung quanh toàn bao phủ bởi thế giới vô h́nh.

Mà trong đó là những oan hồn, cô hồn là nạn nhân nơi nước độc rừng thiêng, đang sinh hoạt theo cách riêng của họ, hay là đang lang thang vất vưởng, hoặc hoà quyện với tà khí núi rừng, thành một thứ ma chướng trở lại tác hoạ cho người c̣n sống!

Câu chuyện bà kể dài lắm, trong đó có xen lẫn những kỹ niệm riêng tư một thời của bà. Bây giờ tôi xin lược lại vắn tắt mong được hầu quư vị cùng các bạn.

Câu chuyện kể rằng: Ngày xưa vùng đất này là rừng hoang vắng lắm, mọc phần lớn là cây dầu và toàn là dă thú. Răi rác đó đây vài buôn Thượng, chứ chưa có người Kinh. Tới thời Pháp thuộc, người Pháp mở đường xe lửa đi qua vùng này, họ mới khai phá xây dựng một nhà ga, để làm nơi tiếp thêm nhiên liệu.

Cũng là để kiểm tra lại tàu trước khi leo đèo. Nên họ mới mộ nhân công người Việt tới đây làm cu li, làm đường sắt hay làm phu chặt củi thước, để chạy máy xe lửa. Biết nơi đây là nơi nước độc rừng thiêng, song v́ phải mưu sinh nên người phải chấp nhận đến đây sinh cơ lập nghiệp.

Khí hậu và nguồn nước độc địa lắm, ai vốn sức khoẻ yếu mà tới đây th́ chẳng bao lâu cũng ngă gục v́ bệnh chói nước, hay sốt rét rừng. Song thiên nhiên vẫn có luật bù trừ của nó. Hễ có thế đánh tất phải có thế giải.

Chẳng hạn như lỡ bị phải rắn độc cắn ở một nơi nào đó, tất cây cỏ xung quanh đó có khả năng giải được nọc rắn. Ở đây cũng vậy, sơn lâm chướng khí gây ra cái bệnh sốt rét rừng nguy hiểm chết người, th́ cây ráy tía mọc vô số theo hai bên mé nước, nơi đây chính là liều linh dược cứu không biết bao nhiêu sinh mạng.

Ngoài khả năng chữa bệnh sốt rét, thương hàn đại tài, cây ráy c̣n được dùng trong nhiều vấn đề trừ tà, sát quỷ nữa. C̣n phép pḥng bệnh chói nước: người ta chỉ đơn giản chọn một nơi đất sạch, đào lấy một cục đất bỏ vào lửa nung đỏ, rồi nhúng vào một gáo nước, xong uống hết gáo nước đó, th́ sau này có thể tránh được bệnh chói nước.

Tuy cây ráy có công dụng chữa bệnh đại tài như thế, nhưng càng ngày người ta càng thấy có nhiều người mắc bệnh sốt rét, đă dùng cây ráy chữa trị mà không mang lại một chút hiệu quả nào.

Hễ ai không may mắc phải bệnh là chỉ có con đường chết mà thôi, cho dù họ có điều trị bằng thuốc Tây thuốc Tàu ǵ đi nữa. Số người chết càng lúc càng đông, đến nỗi người ta gần như không dám tiếp tục ở đây nữa.

Sau đó người ta mới phát hiện là những người sống dọc theo khúc sông đó, mới mắc chứng bệnh sốt rét không chữa được này, c̣n những người sống xa hơn không dùng nước khúc sông đó, th́ dù có mắc bệnh cũng được chữa khỏi.

Nghi ngờ ḍng nước sông có độc tà, người Pháp mới cho các nhà bác vật đến phân chất nguồn nước, th́ cũng thấy chẳng khác ǵ hơn, so với mẩu nước ở những nguồn khác chảy qua nơi đây. Dù vậy người ta vẫn hoài nghi về nguồn nước sông này.

Về sau người ta mới được các người dân tộc Thượng cho biết, là trên đầu nguồn khúc sông này có một cây ráy cổ thụ thân to độ hai người ôm, v́ sống lâu năm do hấp thụ nhiều tà khí của sơn lâm, nên đă thành tinh làm hại chết rất nhiều người Thượng rồi.

Cứ đến khoảng đầu tháng những ngày đó, nó tiết ra khí độc người nào hít phải th́ bị phù ḿnh phù mẩy, khó thở mà chết. Trước đây có những buôn c̣n ở gần đó cứ ba đến năm năm, phải làm lễ tế một trinh nữ mới được yên ổn. Bây giờ các buôn đă chuyển đi nơi khác xa hơn, không c̣n cúng tế nữa cho nên cây ráy mới tác quái hại người trở lại.

Mà thực vậy, cứ vào những ngày đầu tháng là người ta thấy nước sông có màu nhờ nhờ như huyết loăng trên một khúc dài chừng hơn ba cây số, bắt đầu nơi cây ráy mọc. C̣n khúc chỗ người ta ở th́ nước không c̣n màu đỏ nữa song vẫn c̣n độc.

Biết cây ráy là thủ phạm hại chết người thân của ḿnh, một số người quyết ra đi tiêu diệt cây ráy yêu tinh để trả thù. Nhưng tội nghiệp thay, họ một lần ra đi không bao giờ trở lại và không ai có thể biết tông tích họ nơi đâu.

V́ như vậy, người ta mới hiểu ra là tiêu diệt cây ráy không phải là chuyện dễ dàng ǵ. Nên họ mới bàn kế hoạch nhầm triệt hạ cây ráy yêu tinh như thế nào mà an toàn, không tổn hao đến sinh mạng.

Kế hoạch được trù tính rất chu đáo. Họ t́m đến buôn Thượng bàn với các thầy mo về chuyện triệt hạ cây ráy bằng cách: trước khi chặt phá cây ráy, thầy mo giúp họ cúng tế cho cây ráy một lần cuối cùng, để con Tinh trong cây ráy khi không c̣n chỗ trú ngụ, th́ trở lại rừng xanh có phẩm vật mang theo.

Nhưng kỳ này thay trinh nữ bằng một con dê cái. Khi cúng xong th́ nhờ mấy người đàn ông Thượng chặt dùm cây ráy. Nhưng thầy mo chỉ nhận công việc cúng tế chứ không dám cho người chặt cây, v́ thầy mo sợ con tinh quay lại làm hại người của dân trong buôn.

Cuối cùng kế hoạch cũng được thực hiện, tuy nhiên những người chặt cây ráy là những người Kinh t́nh nguyện, những người này đă có thân nhân chết v́ chất độc cây ráy.

Đến ngày đă định, người ta chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng cả. Thầy mo đảm nhận công việc tế lễ cây ráy. C̣n pháp sư người Kinh th́ lập một pháp đàn quy mô làm phép. Vị pháp sư cũng trang bị cho tám người thanh niên tham gia chặt cây ráy rất là kỹ lưỡng:

Mỗi người mặc một chiếc áo kiểu pháp sư, mặt trước và mặt sau chiếc áo có vẽ hai chữ sát quỷ to tướng, phần c̣n lại được vẽ rất nhiều chữ bùa ngoằn ngoèo, bùa bát quái, đầu và tứ chi của họ, pháp sư c̣n cho quấn vải điều có đính ở mỗi chỗ ba đồng tiền cổ thuộc ba đời vua.

Khi thầy mo làm cúng tế xong, tám người đàn ông được lệnh của vị pháp sư tiến đến cây ráy “khai đao”. Nhưng khi “đao” mới chạm những nhát đầu tiên vào thân cây, th́ tự nhiên toàn thân cây ráy bắt đầu chuyển động càng lúc càng mạnh, càng dữ dội hơn.

Nhiều người đi xem thấy hiện tượng quái lạ như thế, th́ không dám xem nữa mà lật đật bỏ chạy trối chết. Cùng lúc đó bỗng đâu một trận cuồng phong đen ng̣m, không biết từ đâu kéo tới ầm ầm, lúc đầu chuyển động dữ dội trên không trung, các cành cây nơi trận cuồng phong đi qua bị bẽ găy kêu răng rắc, đổ xuống rầm rầm.

Thấy t́nh thế quá nguy cấp, vị thầy mo, vị pháp sư, cùng tám chàng “đao phủ”toan bỏ của chạy lấy người. Nhưng không c̣n kịp nữa rồi, trận cuồng phong bắt đầu hạ xuống xô những người hiếu kỳ ngă rạp xuống, rồi xoáy mấy ṿng, cây cối ngă đổ rào rào…

Một lát sau trận cuồng phong tan đi đâu mất. Thấy yên tỉnh trở lại mấy người bị trận gió xô ngă hồi năy, mới kịp hoàn hồn th́ thấy cây ráy c̣n đứng y nguyên, mà vị thầy mo, vị pháp sư và tám người kia cùng lễ vật, pháp đàn th́ không c̣n thấy đâu nữa.

Mấy ngày sau có người thấy xác vị thầy mo, vị pháp sư và tám người kia nằm chồng một đống nát nhừ, ở một nơi cách chỗ làm phép hôm trước rất xa. Như thế là kế hoạch tiêu diệt cây ráy không thành, mà c̣n thiệt hại thêm về nhân mạng nữa.

Chuyện cây ráy thành tinh không ai có thể diệt được, lập tức được theo các chuyến xe lửa, lan đi khắp nơi rất nhanh làm mọi người hiếu kỳ, đáp xe lửa đến đây ngày một đông để được thấy cây ráy tận mắt.

Việc này làm cho chính phủ Pháp lo ngại. V́ họ rất sợ tụ tập đông đảo để chống lại họ, với lại họ không ưa chuyện ma quái, khi vừa đặt bộ máy thực dân cai trị ở Việt Nam họ lập tức cấm các tṛ chơi, huyền bí thịnh hành trong dân chúng thời đó như:

Tṛ chơi sai roi, sai quạt, sai vung, đánh đồng thiếp cho người dương gian gặp người âm phủ...Nếu để các tṛ đó tồn tại th́ họ khó ḷng truyền đạo Thiên Chúa! Bởi thế, họ quyết định dùng vũ khí tiêu diệt cây ráy, một là để giải tán những đám đông hiếu kỳ và cũng là để giữ chân người làm thuê cho họ ở đây.

Một ngày nọ họ kéo đến đây một trung đội lính, một khẩu đại bác cùng súng ống to nhỏ đủ loại. Họ lên phương án “tác xạ”rất kỹ lưỡng. Họ c̣n lên phương án tháo chạy pḥng hờ khi trận cuồng phong th́nh ĺnh kéo tới.

Mọi thứ chuẩn bị xong xuôi, tới giờ “khai hoả”, một tiếng nổ vang động núi rừng, quả pháo đầu tiên bay vọt ra khỏi ṇng súng rồi rơi xuống nghe…cái bịch, như ai đứng trên cao ném cục đá ba lông xuống vậy. Họ bắn tiếp quả thứ hai, quả này rơi đúng mục tiêu… nổ tung, nhưng chưa suy suyễn ǵ cây ráy, chỉ làm xây xát sơ sơ lớp vỏ bên ngoài.

Tuy nhiên người ta cũng thấy những ḍng nước đỏ túa ra từ thân cây ráy. Rồi tiếp là tiếng nổ long trời của quả pháo thứ ba, người ta kịp thấy cây ráy rướn lên một cái rồi ngă bật ra, từ phần gốc c̣n dưới mặt đất phụt lên ba ṿi nước màu đỏ trông như máu tươi cao chừng một thước.

Rồi sau đó thấp dần, thấp dần cho đến khi chỉ c̣n tứa ra trên bề mặt của gốc cây. Ḍng nước đỏ chảy ra từ thân và gốc cây ráy là đỏ cả một khúc sông, loang dài bốn năm cây số. Cây ráy ngă rồi, tưởng đă yên họ cho rút quân đem vũ khí về.

Nhưng thực tế th́ trái lại: Từ khi cây ráy ngă, nước sông vẫn đỏ ngầu liên tục không ai dám dùng. C̣n quanh vùng nơi đây luôn xảy ra những hiện tượng bất thường ma quái. Tự nhiên những vật nuôi như gà vịt, heo gà, mèo chó lăn ra chết một cách quái lạ.

Con nào khi chết máu từ trong họng cứ chảy ra, đầu dường như bị bẽ quẹo ra sau. Có người c̣n nói là vào những đêm khuya họ c̣n thấy có nhiều người từng đoàn, từng đoàn dắt díu nhau đi trông họ khổ sở, đói khát rách rưới bẩn thỉu lắm.

Lớn có nhỏ có, già có trẻ có, người cụt đầu kẻ cụt chân đủ hết. Người ta cho rằng đó là những ma thương, ma đói, là những cô hồn, oan hồn đă bỏ mạng nơi đây v́ nhiều lư do như bệnh hoạn, tai nạn cây ngă đá đè…

Những cô hồn, oan hồn đó có lẽ một thời đă bị con tinh trú trong cây ráy ràng buộc, chi phối nên không thể siêu thoát được. Bây giờ con tinh không c̣n lănh địa nữa, mất khả năng chi phối họ nên họ mới được thoát khỏi sự kiểm soát của con tinh, mà lang thang t́m nơi nương tựa.

Trong đó có những người hiểu biết ít nhiều về vấn đề bùa phép, luyện ngăi, âm binh cho biết: những cô hồn, vong hồn này mà bị ai đó thu phục luyện thành âm binh, th́ họ sẽ trở thành công cụ phục vụ đắc lực cho người đó.

Họ sẽ làm bất cứ chuyện ǵ theo sự sai khiến của anh ta, ngay đến chuyện hại người họ cũng không từ nan!Do vậy nên phải lập tức làm cho họ sớm không lọt vào tay những tên pháp sư bất lương, để tránh hậu quả khó lường.

Mọi người bàn với nhau định nhờ thầy chùa đến siêu độ cho họ được siêu thoát. Nhưng có người bàn thêm, nếu chỉ thỉnh thầy chùa th́ không thể giải quyết dứt điểm cây ráy, cho nên cần phải thỉnh pháp sư phối hợp với thầy chùa để giải quyết cho ổn thoả đôi đường.

Ư kiến đó liền được chấp thuận. Họ cho người rành đường đi nước bước vào tận tới miệt thất sơn, tà lơn, núi cấm để thỉnh cho được một vị pháp sư và một vị cao tăng phật giáo.

Họ phải băng rừng leo núi cực kỳ gian nan vất vả, để đến được nơi các vị sư đang trụ tu. Trời không phụ ḷng người hữu tâm, mà có lẽ cũng do người dân ở đây trả xong nghiệp dữ rồi. Nên họ mới có duyên lành gặp và thỉnh được hai vị đắc đạo phép thuật cao cường.

Đến nơi hai vị cho lập một đàn tràng để kỳ siêu bạc độ cho các vong hồn, oan hồn và một pháp đàn để làm pháp ngũ lôi thần chưởng. Hai đàn được thiết lập rất kỹ lưỡng bằng tất cả bản lĩnh của hai vị sư đắc đạo, đắc thần thông.

Từ giờ Dậu chiều hôm đó, hai vị sư bắt đầu đăng đàn tác pháp, đến đầu giờ Tư th́ người ta thấy gió thổi ào ào, mây đen kéo tới cuồn cuộn đen kịt bầu trời, rồi sấm nổ ầm ầm, chớp nháy liên hồi soi sáng liên tục một vùng núi rừng.

Sau một tiếng sét khởi điểm, mưa bắt đầu tuôn xối xả, mưa như trút nước trong tiếng sấm chớp không dứt. Mưa kéo dài đến giữa giờ Tư th́ một tiếng sét đinh tai buốt óc, chấn động núi rừng, tiếng sét to gấp mấy lần tiếng sét lúc đầu, mưa nhỏ dần rồi dừng hẳn, trời quang mây tạnh trở lại.

Sáng sớm người ta kéo nhau tới chỗ dựng đàn chiều hôm qua, th́ mọi người kinh ngạc v́ không thấy bóng dáng hai vị sư đâu cả và cũng chẳng c̣n ǵ dấu vết của hai đàn.

Có người cho rằng do mưa hồi hôm to quá nên nước lũ đă cuốn trôi đi tất cả. Họ dẫn nhau tới chỗ cây ráy th́ mọi người đều không khỏi ngạc nhiên, khi thấy toàn bộ gốc rễ cây ráy bị cháy đen, nằm phơi một đống ch́nh ́nh trên mặt đất, chỗ gốc cây mọc là một hố sâu hun hút, đường kính mấy sải tay, đất nám đen thui, c̣n nước sông th́ không c̣n đỏ ngầu nữa.

Nh́n thấy cảnh tượng trên, mọi người đều vui mừng khôn xiết. Lúc này họ đều tin rằng tiếng sét hồi hôm đă đánh bật gốc ráy và mưa thật lớn để cuốn trôi những độc địa…c̣n hai vị sư đă vận thần thông trở về lại núi tu hành. Nghĩ như vậy nên mọi người đều quỳ xuống hướng mặt về núi cấm khấu đầu lạy tạ hai vị sư đắc đạo.

Câu chuyện bà kể tới đây th́ trời đă khuya rồi, cảnh vật bên ngoài như ch́m trong lớp sương mù dầy đặc, không gian miền sơn cước yên ắng như vốn dĩ của nó, chỉ có tiếng suối chảy rào rào ở sau chùa và thỉnh thoảng con chim rừng ăn đêm bay qua kêu quác quác, làm xé tan vùng không gian tĩnh lặng của trời đêm.

Tới lúc mọi người phải ra về, tôi theo tiển ra tới tận cổng chùa. Mới dợm bước quay vào th́ tôi bỗng thấy từ hướng đông bắc, xuất hiện năm khối cầu sáng nối đuôi nhau bay chầm chậm về hướng tây nam.

Khi năm khối cầu bay ngang trên đầu, tôi mới kịp thấy rơ: khối cầu đầu tiên to bằng cái tô lớn, c̣n các khối phía sau cứ nhỏ dần theo một tỷ lệ nhất định. Có điều đặc biệt là các khối cầu đều sáng với những màu hơi khác nhau, sáng như kiểu sáng của chất lân tinh, chứ không phát ra tia sáng chiếu rọi.

Lúc này tôi thấy các vị phật tử ban năy cứ hướng theo mấy khối sáng đó mà quỳ lạy, không biết bao nhiêu lạy mà tính, chờ cho tới khi các khối sáng khuất dạng rồi, sau đó nghe một tiếng ầm th́ mới thôi.

Tôi hỏi các vị các khối cầu đó là ǵ, các vị cho tôi biết đó là năm Bà ngũ hành giáng hạ vào miếu. Ở đây Bà thường giáng hạ về lắm, một năm các Bà giáng về hai ba lần.

Các vị c̣n nói: tôi là người từ xa mới tới, có duyên lắm mới thấy được Bà giáng hạ. Nghe nói thế ḷng tôi thấy vui vui.




                                                                      Trần Thanh Hoài







Quay trở về đầu Xem hiendde's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi hiendde
 
hiendde
Hội Viên
Hội Viên
Biểu tượng

Đă tham gia: 02 May 2010
Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 2589
Msg 853 of 1439: Đă gửi: 30 May 2010 lúc 1:24am | Đă lưu IP Trích dẫn hiendde



CHUYỆN MA NHÀ THƯƠNG MỸ   


Bước vào thế kỷ hai mươi mốt rồi, khi mà thế giới khoa học kỹ thuật tân tiến đến độ, hầu như giải thích được tất cả mọi sự vật, hiện tượng trên vũ trụ này… mà c̣n ngồi kể chuyện ma quỉ th́ thật là khôi hài! Nhưng nói ǵ th́ nói, trên đời vẫn có những chuyện không ai cắt nghĩa được.

Đó là một ṭa building bốn tầng cũ kỹ nằm ngạo nghễ giữa đất trời East Los Angeles, tính đến nay đă hơn trăm năm. Vùng đất đó ban đầu đa phần là người Mễ đến lập nghiệp, họ lam lũ và sống bằng nghề tay chân. Một ngày kia có một bác sĩ người Đức đă đến đây, lập ra bệnh viện này, cứu biết bao nhiêu là người và cùng họ vượt qua bao phen nhọc nhằn, khốn khó.

Trải qua bao nhiêu vật đổi sao dời…bệnh viện STMT vẫn ngất ngưởng hiên ngang giữa trời cao đất rộng. Tuy bề ngoài trông rất là cũ kỹ, nhưng đó chính là một di sản văn hóa vô cùng quí, ngày nay bên trong hoàn toàn đă được trùng tu với tất cả những thiết bị y khoa tân tiến nhất để đáp ứng nhu cầu mới của con người thời đại…

Thế nhưng những câu chuyện hoang đường cổ xưa vẫn mỗi ngày khơi dậy óc ṭ ṃ của cư dân vùng này, nhất là với người Việt Nam vốn thích nghe chuyện ma.

Năm đó ra trường tôi về làm việc ở đây, nửa hoang mang nửa hiếu kỳ khi nghe người ta rĩ tai nhau: Bệnh viện này…ma dzữ lắm!! Tôi làm ca từ ba giờ chiều đến mười một giờ rưỡi khuya, cái thời khắc mà ṭa nhà cứ như lạnh hơn, rợn hơn khi người bệnh đắp chăn đi vào giấc ngủ và cất tiếng thở đều.

Chiếc đồng hồ trên tường cứ nghe rơ mồn một tích tắc, tắc tính và vạn vật cứ âm u dưới cái thứ ánh sáng lờ mờ của nhà thương, ai nấy đều gượng nhẹ, lặng lẽ đến đáng sợ…..

Nhà thương này đă cũ kỹ rồi, lại c̣n lọt tỏm giữa bốn bề nghĩa địa. Ai đi qua East Los Angeles khoảng giao điểm của freeway 60 và710, từ trên freeway nh́n xuống là thấy ngay những mộ phần của người trung cổ được dựng cao sừng sững.

Đó là nơi an nghỉ của những đại gia tộc giàu có ngày xưa, người ta đă cất giữ tro cốt trong một ṭa "lâu đài" nho nhỏ, công phu và đầy bí tích. C̣n thường dân th́ nằm đều đặn, cao thấp, lớn nhỏ rải rác khắp nơi với những tấm bia chống đứng thẳng tắp, khác với lối chôn cất của đa phần người ở đây là tấm bia được đặt dọc trên lối đi.

Nên nh́n vào người ta chỉ thấy những quả đồi thơ mộng, rực rỡ hoa hồng dưới ánh nắng mặt trời không hề thấy âm khí của một nghĩa trang. Tôi vốn tính nhát gan, lại làm chung với một bà "thỏ đế" là cô Anh người Việt Nam bên khoa hô hấp. Mới vô làm đă nghe bả bỏ nhỏ:

- Ma dữ lắm Gigi ơi, mà ngay giữa ban ngày ban mặt luôn ḱa, con mới vào nên không biết đó thôi, cô làm ở đây hơn mười năm nên rành quá rồi.

Tui ṭ ṃ:

- Mà cô có thấy chưa?

Cổ trợn mắt:

- Thấy chớ sao không thấy. Biết Dr Bansal Ấn Độ không? Buổi trưa "taking a nap" trên giường đàng hoàng, nửa tiếng sau thức dậy "hạ thổ" hồi nào không biết.

Tôi cắt ngang:

- Chắc ổng trực gác dữ quá, tâm thần suy nhược nên lẫn lộn đó thôi cô ơi. Bên Mỹ này làm ǵ có ma.

Cổ chưa chịu thua:

- Không tin hở? Ông Dr Marshak ḱa, cũng đang ngủ gà ngủ gật nửa đêm trong pḥng cấp cứu, bị con Mễ tóc vàng nhát…rồi…sao đó…bị nó hất lăn kềnh xuống đất, mắt kiếng văng ra mấy thước. Ổng la ú ớ "girl, girl lượm giùm cái mắt kiếng" mà người ta chẳng nh́n thấy ai xung quanh hết cả.

Hai cô cháu đang xầm x́, th́ thằng Henry người Phi từ đằng sau "ḅ" tới…. Hù một phát thất kinh, biết hai người đang nói chuyện ǵ. Nó tinh nghịch hỏi:

- Annie (cô Anh) chừng nào tới phiên bà?

Cô Anh chửi:

- Tới phiên mày trước th́ có…

Nó phùng mang, trợn má:

- Bộ tui chưa kể với you guys hả? Mới tuần rồi trực đêm nè, gần sáng không có người bệnh, tui trải mền leo lên bàn ngũ. Hai tiếng sau pḥng cấp cứu gọi, tui mở mắt thấy ḿnh đang nằm dưới đất, chăn vẫn được đắp cẩn thận, c̣n cái phone th́ cũng được đem xuống đặt cạnh một bên.

Công nhận con ma này….chu đáo thiệt…nó biết ḿnh đang trực mà, chuyện lạ là tui rờ "lại ḿnh mẩy" chẳng thấy chỗ nào bầm đau hay trầy trụa ǵ ráo trọi, mới biết ḿnh được "ẳm" xuống nhẹ nhàng lắm, con ma này chắc…con gái!

Nó cười ranh mănh, thằng Henry này nổi tiếng quỷ quái mà, nó mà nói th́ không biết có mấy phần là thiệt đây (?) chỉ biết là bọn con trai ở nhà thương này biết con gái nhát gan, nên cứ dọa ma suốt ngày, tụi nó c̣n nói:

- Ma " Mỹ" có ǵ đâu mà sợ…đâu có mặc đồ đen xơa tóc, cũng đâu có khóc lóc tỉ tê… chỉ mặc T-shirt, nhe răng cười, rung đùi ngồi ăn hambuger, tụi này gặp hoài …ở trên lầu hai. (?)

Tụi này quái quỉ thiệt, nhưng cũng nhờ tụi nó mà… những đêm trực pḥng cấp cứu không c̣n dật dờ khó qua nữa, nhờ những câu chuyện ma 1001 đêm, kể hoài không chán.

Đêm càng thanh vắng, câu chuyện càng ly kỳ, hấp dẫn… Đêm đó, pḥng cấp cứu tiếp nhận một ca trợt chân bể đầu vào lúc ba giờ sáng, bà cụ tám mươi, có lẽ vào pḥng vệ sinh lúc nửa đêm. Bà Mỹ đen tay chân, nhỏ thó, co quắp đau đớn, thiệt là tội nghiệp… bác sĩ đề nghị chụp h́nh chụp h́nh cast. Scan sọ năo.

Anh chàng Danilo người Đại Hàn một cây "lí lắc" đứng làm ca đó, tụi tui đứng quanh trợ giúp. Nó nâng đầu bà cụ lên gượng nhẹ, tháo khăn quàng cổ….đưa vào máy scan, luôn miệng xuưt xoa:

- Chịu khó một chút honey, God bless you, God bless me.

Liệu tŕnh hoàn tất, bác sĩ Bansal nhíu mày:

- Không ổn rồi, chấn thương sọ năo phải đưa ngay về USC chuẩn bị "đại" giải phẫu (nơi tôi làm không có phương tiện phẫu thuật phức tạp này).

Ambulance hụ c̣i…Thủ tuc chuyển viện hoàn tất th́ đă gần bốn giờ sáng, mọi người mệt lả, Danilo nằm gục trên bàn lơ mơ, th́…..bà cụ quay lại đ̣i chiếc khăn quàng cổ, mà Danilo đă cởi ra cho bà lúc làm cast scan, v́ "ngoài trời lạnh quá!"

Anh chàng lật đật ngồi dậy liền…nhưng bà già đă bỏ đi đâu mất.. nó chụp vội cái khăn chạy ào ra cửa t́m nhưng hành lang vắng tanh không một bóng người qua lại. Mệt mỏi, nó lững thững quay vào ngủ tiếp. Tới chừng sáng thức dậy mới hay được, người bệnh đă từ trần trên đường đi….lúc đó…4h thiếu 10 sáng, ngay đúng giờ khắc bà cụ trở về đ̣i lại chiếc khăn (!?).

Danilo mặt mày tái mét không c̣n giọt máu, nhưng ai mà biết nó sợ quá hay đêm rồi nó thiếu ngủ. Tên này cũng là tổ sư nói phét và hay kể chuyện tiếu lâm. Nên ai cũng bán tính bán nghi câu chuyện nó kể.

Trong khoa chỉ có ông xếp người Phi tên Ademin là nghiêm nghị nhất. Ít bao giờ thấy ông bông đùa, nói giỡn nhưng ông rất tốt bụng, hiền ḥa và hay làm từ thiện. Một hôm, ông giúp đỡ nhà thờ phát động chương tŕnh "v́ tương lai của những cô nhi hiếu học" ở bên Philipine.

Tài liệu h́nh ảnh, chương tŕnh được soạn thảo rất công phu, nhưng kết quả hoàn toàn ngược lại…. cả ngày trời gặp gỡ, chào hỏi, rao giảng đến phờ cả người, cũng không mấy ai quan tâm, thậm chí họ c̣n xua đuổi ông.

Mệt mỏi ông ngồi phệch xuống ghế đá, băn khoăn suy tính làm sao để đạt được kết quả khả quan nhất… th́ có một người bệnh đi đến ngồi xuống bên ông, gương mặt đầy vẻ nhân từ: ông Sarmiento, Steven.

Hai người cười với nhau chào hỏi, họ trao đổi với nhau bằng tiếng tagalog và cùng nhau thảo luận về đề tài học vấn của trẻ em Phi ra chiều tâm đắc lắm. Cuối giờ, ông Sarmiento từ giă trở về pḥng, không quên căn dặn ông xếp.

"Chủ Nhật nhớ đến đúng địa chỉ này ở thành phố San Dimas, sẽ có nhiều người Phi tụ họp ở đó, họ sẽ giúp ông hoàn thành ư nguyện."

Trời đă tối, ông sếp cũng hấp tấp đi về mà quên hỏi số pḥng của người bạn già khả ái kia.

Chủ Nhật, sau khi hát lễ nhà thờ xong, ông hăng hái chở vợ t́m đến địa chỉ kia, quả thật có nhiều người Phi đang tụ họp ở đó, gương mặt ai cũng đầy vẻ thánh thiện và trang nghiêm…

Ông đậu xe bên đường chạy lại thăm hỏi đồng hương và tŕnh bày về chương tŕnh cứu trợ cô nhi ở đất nước ông. Kết quả bất ngờ, họ ủng hộ nhiệt liệt ông, họ xiết chặt tay thân ái cám ơn việc làm tốt của ông, làm ông rất khích lệ đến không cầm được nước mắt.

Trước khi ra về, mọi người tha thiết mời ông sếp và vợ ở lại dùng bữa. Hôm nay người ta "cúng thất" cho một người thầy kính mến vừa mới qua đời tên… Sarmiento.

Đứng trước di ảnh của người quá cố, ông sững cả người đến không nói được thành lời, đó chính là người ông vừa gặp tuần trước ở sân bệnh viện và đă mách bảo với ông về địa chỉ này. Và ngày giờ ông gặp cũng đúng vào lúc ông cụ từ giă cơi đời.

Chao ôi, người đă đi rồi vẫn c̣n quyến luyến và lo nghĩ cho nỗi khổ thế gian, cố nấn ná lại làm thêm chút việc cho người, cho đời… thân thể đă buốt lạnh nhưng con tim vẫn con ấm nóng.

Vậy th́ sao người c̣n lại ở đời có thể ngoảnh mặt làm ngơ trước những cảnh thương tâm, những con người khốn khó, những cô nhi tội nghiệp?

Ông Sarmiento ra đi chẳng để lại tài sản ǵ và mai này chúng ta ra đi cũng chẳng mang theo được những ǵ. Tất cả sẽ trở về với cát bụi cả thôi. Chỉ có linh hồn cao quí là trường tồn măi măi.

Giờ này chắc ông Sarmiento đang khẳng khái, mạnh dạn bước vào nước thiên đàng, bởi những việc làm khi c̣n sinh thời đă khiến ông thanh thản, không c̣n vướng mắc ǵ.

Đừng sợ người chết và hăy yêu hơn những người c̣n sống quanh ta. V́ họ cho ta được những khám phá về thực tại và về chân lư, cho ta mỗi ngày vun trồng đức nhẫn nại, ḷng bao dung và niềm hy vọng….




                                                                           Trân Nguyễn









Quay trở về đầu Xem hiendde's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi hiendde
 
hiendde
Hội Viên
Hội Viên
Biểu tượng

Đă tham gia: 02 May 2010
Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 2589
Msg 854 of 1439: Đă gửi: 30 May 2010 lúc 1:24am | Đă lưu IP Trích dẫn hiendde



CẦM ĐỒ THẾ CHẤP... LINH HỒN


Nếu gặp khó khăn về tài chính, cần vay tiền, nhưng không c̣n cái ǵ quư giá để thế chấp, bạn hăy đến đất nước Latvia, v́ ở đó bạn có thể đặt "linh hồn" của bạn ở hiệu cầm đồ.

Ông Viktor Mirosiichenko, chủ cửa hiệu cầm đồ Kontora, cho biết, khi khách hàng đến vay tiền mà không có đồ thế chấp, họ chỉ cần kư tên vào một bản hợp đồng, mà ở cuối tờ hợp đồng có câu "Đây là linh hồn bất tử của tôi".

Ông Mirosiichenko cho biết, hiệu cầm đồ của ông không có người đi đ̣i nợ và ông cũng không bao giờ dùng vũ lực với những người thiếu tiền.

Ông chủ hiệu cầm đồ Kontora trả lời báo chí, nếu một khách hàng nào không trả tiền, th́ ông chẳng làm ǵ hơn v́ người đó không có linh hồn.

Tuy nhiên, lăi suất cầm "hồn" của tiệm cầm đồ này rất cao và ông chủ không tiết lộ cho phóng viên biết.

Hiệu cầm đồ Kontora hoạt động được hai tháng và có khoảng hai trăm khách hàng đến vay tiền, điều đặc biệt là chưa khách hàng nào lấy tiền rồi bỏ trốn.



                                                                  ST



Quay trở về đầu Xem hiendde's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi hiendde
 
hiendde
Hội Viên
Hội Viên
Biểu tượng

Đă tham gia: 02 May 2010
Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 2589
Msg 855 of 1439: Đă gửi: 30 May 2010 lúc 1:26am | Đă lưu IP Trích dẫn hiendde



THẦY BÓI ĂN THEO NHẬT THỰC


Các thầy bói dự đoán sẽ có nhiều bạo lực và bất ổn trên khắp thế giới, gây ra bởi hiện tượng nhật thực toàn phần sắp xuất hiện. Theo duy tâm và mê tín, nhật thực là một dấu hiệu của ngày tận thế.

Trong khi đó các nhà thiên văn, khoa học và người theo thế tục đang nỗ lực giảm thiểu ảnh hưởng của những dự đoán trên, và khẳng định rằng nhật thực chỉ là một hiện tượng thiên văn, trong đó mặt trăng ở vào vị trí giữa trái đất và mặt trời, và do đó che khuất mặt trời.

Nhật thực toàn phần dài nhất thế kỷ hai mươi mốt, bắt đầu vào ngày mai, vào lúc b́nh minh ở vịnh Khambhat, phía bắc thành phố Mumbai.

Sau đó nó chuyển dần sang phía đông của Ấn Độ, sang Nepal, Myanmar, Bangladesh, Bhutan và Trung Quốc rồi đến Thái B́nh Dương.

Nhật thực cũng sẽ qua các đảo miền nam Nhật Bản, và được nh́n thấy sau cùng ở quốc đảo Kiribati ở nam Thái B́nh Dương.

Tại những nơi khác của châu Á chỉ nh́n thấy nhật thực một phần. Theo tín ngưỡng Hindu, hai ác quỷ Rahu và Ketu "nuốt" mặt trời trong thời gian nhật thực, chúng lấy mất ánh sáng, nguồn sống của muôn loài và biến thức ăn thành không ăn được, nước uống thành không uống được.

Cũng theo những quan điểm mê tín này, phụ nữ có thai được khuyên ở trong nhà, để tránh cho em bé khỏi dị tật. Những người khác được khuyến khích cầu nguyện, ăn chay và tắm theo nghi thức linh thiêng ở những con sông thần.

Bác sĩ sản khoa Shivani Sachdev Gour ở bệnh viện Forrtis New Delhi cho biết, nhiều bà mẹ mang thai định sinh mổ vào ngày 22-7 ngày diễn ra nhật thực, đă xin đổi sang ngày khác.

"Điều này ăn sâu trong xă hội Ấn. Các cặp vợ chồng có thể làm bất cứ điều ǵ, miễn là con họ không sinh vào ngày đó". Gour cho biết.

Nhiều thầy bói đoán rằng số vụ đánh nhau, bạo lực sẽ tăng lên trong những ngày có nhật thực, đặc biệt là ở Ấn Độ, Trung Quốc và các nước Đông Nam Á, nơi có thể thấy hiện tượng thiên nhiên này vào sáng thứ tư.

Thầy bói Raj Kumar Sharma ở Mumbai phán rằng, sẽ có một vụ tấn công của các phần tử ly khai Jaish-e-Mohammad hoặc Al-Qaeda trên đất Ấn Độ, và một thảm họa thiên nhiên hủy hoại Đông Nam Á.

Bên cạnh đó, một nhà lănh đạo chính trị Ấn Độ sẽ bị giết hại, thầy bói đoán; căng thẳng giữa Iran và phương Tây sẽ lên cao, leo thang đến mức Mỹ sẽ mở cuộc tấn công quân sự vào tháng chín.

Không chỉ người Ấn Độ lo ngại về nhật thực. Người Trung Hoa cổ đại mê tín cho rằng nhật thực thường đi kèm với tai họa, như hoàng đế chết hoặc những sự kiện đen tối khác

- Nguy cơ bất ổn hoặc chiến tranh diễn ra trong những năm có nhật thực lên đến 95%" . Một bài báo có nhiều người đọc trên cổng thông tin Baidu của Trung Quốc có đoạn.

Tuy nhiên, Sanal Edamaruku, một chuyên gia trong lĩnh vực dự đoán, bác bỏ các tin đồn vô căn cứ.

- Nói chung, những thầy bói kiểu đó chỉ muốn tạo cơ hội cho việc làm ăn của họ bằng cách phán rằng sắp có nguy hiểm hoặc thảm họa.

Siva Prasad Tata, người điều hành website về thiên văn Astro Jyoti, nói:

- Đâu cần phải quá lo ngại về nhật thực, đó là một hiện tượng thiên nhiên thôi.

Nhưng ông nói thêm:

- Trong thời khắc nhật thực, lực hấp dẫn trái chiều rất rất mạnh. Theo quan điểm duy tâm, đó là khoảng thời gian tuyệt vời để cầu nguyện, thờ cúng. Việc cầu nguyện khi đó sẽ đem lại kết quả tốt, tốt hơn nhiều so với ngày thường.





                                                                                   AFP. AP





Quay trở về đầu Xem hiendde's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi hiendde
 
hiendde
Hội Viên
Hội Viên
Biểu tượng

Đă tham gia: 02 May 2010
Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 2589
Msg 856 of 1439: Đă gửi: 30 May 2010 lúc 1:27am | Đă lưu IP Trích dẫn hiendde



MA CÓ THẬT?


Theo một tài liệu đáng tin cậy đầu năm 1999, một hội đồng khoa học gồm một số nhân vật có uy tín, có địa vị đă lập đoàn khảo sát nghiên cứu trường hợp bà Nguyễn Thị Phương. Một nhà ngoại cảm ở khu vực phía Bắc.

Sau khi quan sát và chứng kiến, Nguyễn Chu Phác phó chủ tịch Hội đồng khoa học bộ môn cận tâm lư đă tường thuật lại:

- Trong thành phần của đoàn khảo sát toàn là những người "Không sợ ma" có tiếng tăm và địa vị trong cuộc sống. Mục đích của đoàn là nghiên cứu việc gặp gỡ giữa các người đang sống và các vong hồn thân nhân đă chết.

Có thể nói rằng: Đây là cuộc gặp gỡ trao đổi kỳ thú nhất, giữa những người đang sống và vong hồn những người đă chết, thông qua cô Nguyễn Thị Phương.

Chúng tôi đến nơi đă hơn chín giờ, trước một căn pḥng có vài chục người chờ đợi. Tất cả mọi người vào pḥng ngồi xuống và vái lên điện thờ. Ai có lễ vật ǵ th́ đều đặt lên điện. Lễ vật chỉ là một gói kẹo, một hộp bánh hay hoa quả. Chủ nhân của các gói quà lấy lại một cái ǵ đó mang về gọi là lộc Thánh.

Có người đặt tiền, tôi thấy khoảng độ mười ngàn đồng Việt Nam. Có một phụ nữ đi vào, gói lễ vừa đặt lên bàn, cô Phương gọi người phụ nữ đến gần và xưng “mẹ”.

Hai người nói chuyện với nhau. “Người mẹ” nói:

- Dù mẹ chết, mẹ vẫn theo sát con, theo dơi mọi nhân viên của con. Họ nói chuyện với nhau về nhiều người.

- Con có nhớ con Loan không?

- Loan nào?

- Loan ở cửa hàng, nó là đứa tốt sẽ có người làm đơn kiện nó.

- Thế th́ sao hở mẹ?

- Con không nên nghe theo những đứa nịnh bợ mà làm cho người tốt bị hàm oan, mọi việc phải suy xét thận trọng.

- Vâng, con sẽ thận trọng.

Một vong hồn khác nói:

- Trước khi đi chiến trường, anh đă dặn em: Nếu anh chết th́ em phải tái giá, thế mà em vẫn ở vậy nuôi con và giúp đỡ gia đ́nh anh. Thật vất vả, anh rất cảm động và biết ơn em. Một ḿnh em nuôi các con trưởng thành, thật là một công to lớn.

Dù anh mất rồi nhưng vẫn có sự đóng góp của anh qua tiền tuất. Tiền tuất của anh chỉ có bảy mươi hai ngàn đồng có đáng ǵ. Nhưng em phải thấy số tiền của anh tuy nhỏ nhưng ư nghĩa rất to lớn, v́ đây là sự đóng góp xương máu của anh.

- Em biết nhưng đến gặp anh để hỏi: Hài cốt của anh t́m thấy ở Sông Bé có phải đúng là của anh không?

- Đúng đấy, em mang về đi từ lâu anh đă xa gia đ́nh, làng xóm nên anh rất muốn về.

Sau đó Vong muốn nói cái ǵ riêng với người vợ nên cô Phương mời chúng tôi ra hết. Phải chăng đây là một sự c̣ mồi?

Bỗng tôi nghe tiếng gọi:

- Tuấn!

Vợ tôi mở cửa bước vào, tôi cũng từ từ đi vào. Đến cửa tôi nghe tiếng cô Phương:

- Con đây, con là Trần Lê Tuấn. Con muốn gặp bố Thẩm...Sao mẹ con không cho em Nguyên đi gặp con, con nhớ em Nguyên lắm... Con không có chết oan, mà là hết số...Con chỉ buồn là chưa giúp đỡ ǵ cho bố mẹ...Ông bà đang bận nên không có đến gặp bố mẹ được.

Thật là bất ngờ với tôi, không chỉ cô Phương biết rơ tên của từng người, mà c̣n biết những chi tiết nhỏ nhặt nhất, như việc chữa ống nước ở bếp nhà tôi tại khu tập thể, mà tôi đang sống cách đây hai hôm, thật kỳ lạ, không thể giải thích được.

Đang ngồi chờ, bỗng tôi nghe tiếng trong pḥng gọi:

- Thẩm đâu?

Tôi vội chạy vào th́ nghe tiếng cô Phương nói:

- Bố đây.. Bố là Lê Viết Kha..

Khi ấy vợ tôi cùng chạy vào. Hai bố con trao đổi rất nhiều chuyện, kể cả chuyện mộ của ông bị nứt. Sau đó cô Phương lại gọi hai người cháu của ông vào trao đổi, rồi ông đề nghị mọi người ra để ông nói chuyện riêng với chúng tôi.

Ông nói về cuốn sách Hán Nôm mà ông để lại. Chúng tôi hoàn toàn không biết. Chúng tôi hỏi:

- Ai biết?

Ông bảo:

- Thằng Khương và thằng Khuyến biết.

Sau ông nhiều người trong họ đă mất, về nói chuyện với chúng tôi tất cả là ba ṿng. Tất cả mọi việc đều đúng, kể cả chi tiết nhỏ nhất mà chúng tôi c̣n chưa biết.

Tất cả được xác minh là đúng. Vậy có Linh hồn hay không? Tất cả mọi việc xảy ra là một sự thực rơ ràng, tŕnh độ khoa học chưa giải thích được.

Theo tôi nghĩ: Thế giới Tâm linh là có, nó tồn tại với con người đang sống một cách khách quan, dù ta có thừa nhận hay không.

Cho đến nay, các nhà khoa học Việt Nam chuyên nghiên cứu về tiềm năng con người, vẫn đang đang t́m lời giải đáp về ma, từ những nhà ngoại cảm trong nước.




      ST







Quay trở về đầu Xem hiendde's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi hiendde
 
hiendde
Hội Viên
Hội Viên
Biểu tượng

Đă tham gia: 02 May 2010
Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 2589
Msg 857 of 1439: Đă gửi: 30 May 2010 lúc 1:29am | Đă lưu IP Trích dẫn hiendde



HỒN L̀A KHỎI XÁC


Chaokun Radzh sutadzharn sinh ngày 12-10-1908 ở miền Trung Thái Lan. Cha của cậu là Nai Pae, c̣n mẹ là Nang Rien; thời nhỏ cậu được gọi là Choti.

Từ khi c̣n là một cậu bé, Choti đă khiến cha mẹ ngạc nhiên, v́ anh gọi những người thân hệt như cách gọi của bác anh, tên là Nai Leng, qua đời một ngày ở một làng lân cận sau khi Choti ra đời.

Nghĩa là, cậu gọi bà là "mẹ" và gọi mẹ là "em gái". Vào thời điểm này, Choti c̣n nhận ra được những người và những đồ vật liên quan đến ông bác, mà lẽ ra cậu không thể biết được.

Gia đ́nh Choti t́m mọi cách để giấu tính cách đặc biệt của cậu bé và cuối cùng, bằng những biện pháp trừng phạt, cha mẹ cậu đă khiến cậu không bao giờ kể lại về những kỷ niệm này.

Choti trưởng thành và đi tu trong một ngôi chùa ở thủ đô Bangkok. Năm ông đă hơn bốn mươi tuổi, một nhà sư có đẳng cấp cao hơn hỏi Choti rằng, ông có quen biết ai có thể nhớ lại về kiếp trước của ḿnh hay không.

Choti đáp bản thân ông cũng có thể làm được việc này. Kể từ ngày đó, Choti lại kể về những kỷ niệm của ḿnh, thậm chí ông c̣n cho in chúng trong một cuốn sách.

Theo cuốn sách và theo những bài phỏng vấn tác giả của nó, Nai Leng sinh năm 1863 tại Ban Kratom. Năm mười sáu tuổi, Nai Leng cắt tóc đi tu trong một ngôi chùa và ông lưu lại đó chín năm.

Trong thời gian đó, Nai Leng học được tiếng Khmer v́ ông cũng cần nghiên cứu những bản thảo viết bằng thứ tiếng này. Năm hai mươi lăm tuổi, Nai Leng rời ngôi chùa và lấy vợ, đẻ con và sống như một nông dân.

Tuy nhiên, hằng đêm ông vẫn tụng kinh niệm Phật. Là một nông dân phải đi lại nhiều vùng trên chiếc xe ḅ, Nai Leng đă có dịp đi khắp mọi miền của Thái Lan, đến cả những miền nói tiếng Lào và ông đă học được cả thứ tiếng này.

Năm bốn mươi lăm tuổi, đột ngột ông bị một căn bệnh sốt cao và sau sáu ngày bệnh tật, ông qua đời.

Trong cuốn sách, Chaokun Radzh sutadzharn viết rất kỹ lưỡng về cái chết của Nai Leng và về sự ra đời của Choty. Theo đó khi Nai Leng qua đời, em gái của ông là Nang Rien đang có thai ở tháng thứ bảy. Nai Leng, đang trong cơn hấp hối, cảm thấy hồn ông rời khỏi căn nhà và đến thăm người em gái, đang ở một nhà chùa cách đó mười lăm cây số.

Không những cảm thấy, mà Nai Leng c̣n thấy tận mắt nh́n thấy em gái ông là Nang Rien, đang thắp hương cầu nguyện. Nai Leng không tṛ chuyện với em gái, nhưng dường như ông chỉ đứng sau lưng cô hai mét và nh́n thấy mọi cử động của cô em.

Chaokun Radzh sutadzharn (tức Nai Leng) không nhớ lại được ǵ về ba ngày sau đó. Một hôm vợ của Nai Leng báo tin cho ông biết vào đêm hôm trước, em gái ông đă sinh nở một cháu trai khỏe mạnh.

Tự nhiên, Nai Leng thấy khỏe khoắn và ông lắng nghe câu chuyện của những người phụ nữ trong pḥng. Rồi bỗng ông cảm thấy nằm sấp th́ thoải mái hơn. V́ không muốn quấy rầy mọi người đang tṛ chuyện trong pḥng, Nai Leng không nhờ ai giúp đỡ mà ông cố gắng nằm nghiêng để lật người.

Nhưng rồi ông mất thăng bằng và lại trở về vị trí cũ. Nai Leng nghĩ rằng tốt nhất là ông cứ nằm nhu thế này và t́m cách chợp mắt. Ông hít một hơi thật dài, nhắm mắt và bỗng nhiên cảm thấy ḿnh khỏe khoắn như thường. Cơ thể ông nhẹ nhơm như không hề có khối lượng.

Nai Leng ngồi bật dậy và đi tṛ chuyện với những người chung quanh, nhưng không ai nhận ra ông cho dù ông đă động vào tay họ và kéo áo họ. Rồi bỗng toàn thể họ hàng đến bên giường bệnh của Nai Leng và bắt đầu ̣a lên khóc.

Cho dù Nai Leng đă kêu lên rằng ông cảm thấy hoàn toàn mạnh khỏe nhưng không ai nghe thấy. Từ đó, ông cảm thấy cử động của ḿnh nhanh nhẹn, nhẹ nhơm, không bao giờ ông thấy đói hay mệt mỏi, ông có thể nh́n xuyên mọi vật và đi đến bất cứ đâu.

Rồi một lần, Nai Leng muốn đến thăm cô em gái. Trên giường bệnh, Nang Rien đang nằm với cháu bé vừa sinh. Khi đến gần để ngắm đứa cháu, bà mẹ mở mắt và lên tiếng:

- Anh ạ, anh đă sang thế giới bên kia. Em muốn anh hăy ở lại đó trong niềm hạnh phúc và đừng bao giờ xuất hiện trước em cũng như các anh chị em khác.

Đấy là lần duy nhất mà ai đó đă nhận ra và tṛ chuyện với Nai Leng sau khi ông qua đời. Nai Leng cảm thấy ngượng ngùng và ông đi ra. Được một lúc, nghĩ rằng em gái đă ngủ, ông trở lại căn pḥng để ngắm đứa cháu một cách kỹ càng hơn.

Lần này, ông đă không dám đến gần cô em gái v́ sợ cô tỉnh dậy. Nai Leng đứng nh́n đứa trẻ sơ sinh một hồi và đă chuẩn bị ra đi, th́ đột ngột ông cảm thấy cả "cơ thể" xoay tṛn. Ông mất thăng bằng, phải giơ tay để che đầu, mặt và tai rồi lăn ra bất tỉnh.

Khi ấy ông nghĩ rằng đây quả thực là cái chết. Một lúc lâu sau Nai Leng mới hồi tỉnh. Phải tập trung tinh thần lắm ông mới nhớ ra rằng, ḿnh vốn có tên là Nai Leng. Ông cảm thấy ḿnh vụng về khốn khổ và có vẻ thất vọng sao đó.

Rồi sau ông cảm thấy nằm sấp th́ thoải mái hơn. Nếu ai đó đến gần ông, ông nhận ra kẻ ấy nhưng dù đă hết sức cố gắng gọi tên, ông cũng chỉ phát ra được những tiếng vô nghĩa. Nếu được ai bế lên ông cười hạnh phúc và đây là tâm trạng thường xuyên của ông thời đó.

Nai Leng học đi và học nói chậm chạp nhưng một lần ông đă gọi bà là "mẹ" v́ những kỷ niệm của ngày xưa. Người bà chỉ sang mẹ ông:

- Nếu bà là mẹ th́ đây là ai nào?

- Th́ là em gái con.

- Tại sao? Thế th́ con là ai?

- Là Nai Leng.

Nang Rien đột ngột kêu lên:

- Tất nhiên rồi v́ lúc mới sinh, con đă nh́n thấy anh trai vừa mới mất của con, chắc chắn là anh đă đầu thai rồi.

Rồi mọi người lại đặt câu hỏi Nai Leng: tên ông là ǵ, ông đă từng sống ở đâu, ông có con cái ǵ không, tên vợ ông là ǵ, bạn bè ông là những ai... Choti trả lời chính xác tất cả những cầu hỏi này, như thế mọi người đều nhận thấy, quả thực là Nai Leng đă được đầu thai vào cậu bé.

Suốt thời thơ ấu của ḿnh, Choti giữ nguyên niềm tin rằng cậu đúng là Nai Leng. Người trong vùng cho rằng cha mẹ Choti phải bắt cậu quên hết những ǵ thuộc về "kiếp trước", nếu không cậu sẽ khó bảo, không hạnh phúc và sẽ mệnh yểu.

Thành thử cứ mỗi lần Choti xưng ḿnh là Nai Leng, cậu lại bị trừng phạt, mọi người đều muốn làm mờ những kỷ niệm của cậu bé. Rốt cục cậu bé quyết định để tránh những phiền hà về sau, cậu sẽ không chính thức xưng ḿnh là Nai Leng nữa, cho dù trong thâm tâm cậu vẫn nghĩ như vậy.

Cho đến năm mười ba tuổi, Choti đă làm tất cả để quên đi kiếp trước của cậu. Nhưng rồi một lần, một kỷ niệm đột ngột lóe lên trong óc cậu, đó là một kỷ niệm của Nai Leng năm Nai Leng mười lăm tuổi.

Chuyện như sau: Choti được cha mẹ đưa đến chân một quả đồi tên là Nong Ya Ka, nơi ấy chưa bao giờ cậu tới. Đột ngột, một h́nh ảnh hiện ra trong óc cậu: một người đàn ông nấu cơm cho cô vợ đang có thai đang ngồi trên một chiếc xe ḅ. Có hai con ḅ bị buộc vào cây ờ gần đó, chúng đang đùa giỡn nhau và làm rung những chiếc chuông đeo ở cổ.

Choti không hiểu tại sao trong cậu lại có h́nh ảnh ấy, mặc dù chưa bao giờ cậu đến nơi này. Bối rối, cậu quay lại hỏi mẹ rằng đă có ai đẻ con ở nơi này chưa. Bà mẹ đáp "có", nhưng chuyện này xảy ra từ hồi bà c̣n nhỏ và đi cùng ông anh mười lăm tuổi đến chỗ này.

Năm mười lăm tuổi, Choti đi tu ở một ngôi chùa gần biên giới Campuchea. Ở đây, cậu nhanh chóng học được tiếng Khmer, nhưng cậu không biết v́ết v́ tiếng Khmer viết khác tiếng Thái. Một bận, cậu nhận thấy các bạn đồng tu của ḿnh đang nghiên cứu một bản thảo được viết trên lá cọ.

Choti cũng muốn thử xem sao và cậu nhận thấy rằng dù cậu chưa hề biết ǵ nhưng thử đến lần thứ ba, cậu đă có thể đọc được một cách dễ dàng. Theo Choti th́ lư do của chuyện này là Nai Leng đă từng biết tiếng Khmer, về sau có thể ông hơi quên nhưng ông vẫn dễ dàng nhớ lại khi cần thiết.

Cũng như thế đối với tiếng Lào: dù chưa hề học nhưng Choti vẫn có thể tṛ chuyện với những nông dân Lào sống ở vùng xng quanh ngôi chùa.

Trường hợp của Chaokun Radzh sutadzharn rất đặc biệt trong số những mẩu chuyện về thuyết Luân hồi v́ thứ tự của cái chết và sự đầu thai. Trái với giáo lư của đạo Phật: trong trường hợp này bào thai đă lớn lên trong bụng mẹ, đă được ra đời nhưng hồn của nó chỉ được nhập vào đứa trẻ trong thời gian sau đó.

Cũng không phải là Nai Leng khi c̣n sống, đă có tác động đến bào thai khi c̣n nằm trong bụng mẹ: bởi lẽ Nai Leng là người cao lớn khỏe khoắn, c̣n Choti th́ thấp và mảnh khảnh suốt đời.

Giả thiết rằng cậu bé Choti luôn nghĩ rằng cậu là ông bác Nai Leng (bởi lẽ gia đ́nh luôn nhớ đến ông bác và thường nhắc đến ông bác với cậu) cũng không đúng v́ gia đ́nh Choti, ngược lại, muốn cậu quên ông bác bằng mọi giá.

Người ta cũng đặt câu hỏi cho Chaokun Radzhsutadzharn rằng tại sao khi ông đă có tuổi, mà những kỷ niệm về kiếp trước của ôngvẫn không bị phai mờ là mấy. Tất nhiên Chaokun Radzhsutadzharn không biết rơ câu trả lời, nhưng ông đặt giả thiết: v́ Nai Leng là người hay tụng niệm nên những kỷ niệm của ông được ǵn giữ trong thời gian sau đó.




Hoàng Linh















Quay trở về đầu Xem hiendde's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi hiendde
 
hiendde
Hội Viên
Hội Viên
Biểu tượng

Đă tham gia: 02 May 2010
Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 2589
Msg 858 of 1439: Đă gửi: 30 May 2010 lúc 1:32am | Đă lưu IP Trích dẫn hiendde



LUÂN HỒI


Miến Điện là một quốc gia ở vùng Đông Nam Á, có đường biên giới với nhiều nước như Ấn Độ, Trung Quốc, Thái Lan... Cần để ư đến những yếu tố địa lư này, v́ vị trí địa lư của đất nước có ảnh hưởng rất quan trọng đến vấn đề mà chúng ta quan tâm: tôn giáo chính của đất nước.

Bởi lẽ, 80% cư dân của Miến Điện theo đạo Phật, cụ thể họ là những tín đồ của giáo phái Teravada. Trên phương diện này, Miến Điện có điểm tương đồng với hai nước châu Á trong vùng là Thái Lan và Sri Lanca.

Đạo Phật lưu truyền đến Miến Điện từ thế kỷ thứ ba trước Công nguyên và trong ṿng vài trăm năm, nó đă trở thành "Quốc giáo" ở đây. Từ nhiều thế kỷ nay, những khái niệm căn bản, cũng như những học thuyết của Phật giáo, đă ăn sâu vào nếp nghĩ của cư dân Miến Điện.

V́ thế, đa số dân Miến Điện tin vào học thuyết Luân hồi, dạy rằng linh hồn con người phải trải qua rất nhiều kiếp, mới lên được đến miền "phiêu diêu cực lạc": cơi Niết Bàn. Tuy nhiên, chừng nào chưa lên được Niết Bàn, chúng ta phải "phiêu du" qua nhiều kiếp trong cuộc đời "ô trọc", và điều không thể bỏ qua là "kiếp sau", chúng ta sẽ đầu thai dưới dạng ǵ.

Về nguyên tắc, bằng những động thái tốt, xấu trong cuộc đời hiện tại, chúng ta có thể tác động đến việc chúng ta sẽ đầu thai ra sao ở "kiếp sau".

Tất cả những điều này có vai tṛ quan trọng trong mẩu chuyện chúng ta sẽ biết đến sau đây: câu chuyện của Ma Tin Aung Myo một trường hợp "kinh điển" của thuyết Luân hồi.

Ma Tin Aung Myo sinh ngày 26-12-1953 tại làng Nathul nằm ở phía Bắc Miến Điện. Gia đ́nh cô đă có ba người con gái, v́ thế cha mẹ cô có phần thất vọng khi họ không có được đứa con trai như ư muốn.

Khi ấy c̣n chưa ai nghĩ rằng chẳng bao lâu nữa, với thái độ và cách cư xử kỳ quặc, Ma Tin Aung Myo trở nên khác hẳn với các chị của cô, cũng như với mọi ngựi trong vùng và khiến cả thế giới phải biết đến địa danh nơi cô sinh ra.

Ở trên, chúng tôi có nói rằng "Không ai nghĩ tới..." Tuy nhiên, nếu nghĩ lại, chúng ta có thể nhận ra một chi tiết đặc biệt, mặc dù khi ấy có vẻ không quan trọng, xảy ra trước khi Ma Tin Aung Myo ra đời.

Mẹ của cô, bà Daw Aye Tin, khi có thai cô được vài tháng, đă có một giấc mơ kỳ lạ. Trong nhiều đêm, bà mơ thấy một người lính Nhật, thân h́nh to lớn, mặc quần đùi nhưng lại cởi trần. Người lính cứ đi theo bà và nói với bà rằng anh ta muốn ở lại cùng bà. Trong ṿng năm, mười ngày, giấc mơ kỳ lạ này đă lặp đi lặp lại ba lần.

Những giấc mơ kiểu như thế không phải là chuyện lạ, trong những trường hợp được coi là luân hồi. Thường là một phụ nữ đă có chồng, hoặc đôi lúc những thành viên khác của gia đ́nh hay bạn bè, được nhận những thông điệp trong mơ như thế.

Trong những giấc mơ này, thường là một người đă chết xuất hiện và thông báo mong muốn được đầu thai trong một gia đ́nh khác. Ở Miến Điện, một nước mà cư dân nổi tiếng v́ tính lịch sự, thông thường, kẻ hiện ra trong giấc mơ không đ̣i hỏi, mà chỉ xin phép được đầu thai ở những gia đ́nh mà họ đă chọn.

Theo những nghiên cứu xưa th́ những giấc mơ kiểu như thế thường xuất hiện trước khi người phụ nữ sinh nở, nhưng những công tŕnh mới đây cho thấy trong đa số các trường hợp, sự "đăng kư" đă diễn ra trước khi người phụ nữ có thai.

Trở lại câu chuyện của chúng ta, xin nói tiếp về giấc mơ mà bà Daw Aye Tin đă có năm 1953. H́nh ảnh người lính Nhật trong mơ không phải là xa lạ đối với bà. Bởi lẽ vào năm 1942, trong Thế chiến thứ Hai, Miến Điện bị Nhật xâm lược và các đạo quân Nhật hiện diện ở nước này cho đến mùa Xuân năm 1945, cho đến khi quân đội Mỹ và Anh giải phóng Miến Điện.

Ở vùng xung quanh làng... đă xảy ra những trận chiến ác liệt v́ gần làng có một ga đường sắt. Hàng ngày, máy bay của quân đội đồng minh xuất hiện một hai lần, rải thảm xuống làng và hễ cứ thấy ai là quân đội Mỹ, Anh lại xả súng bắn liền.

Thời ấy, bà Daw Aye Tin có làm quen với một đầu bếp trong quân đội Nhật và hai người thường chuyện tṛ với nhau về ẩm thực của hai nuớc. Đây chính là người đàn ông đă xuất hiện trong giấc mơ của bà Daw Aye Tin sau đó tám năm.

Như chúng tôi đă nói, thoạt tiên không ai để tâm đến những giấc mơ này, không ai nghĩ rằng nó sẽ liên quan đến số phận sau này của cô con gái bà Daw Aye Tin.

Như vậy Ma Tin Aung Myo ra đời và trong sự phát triển của cô bé, chỉ có một điểm lạ là cô học tiếng Miến Điện hơi khó khăn. Nhưng rồi vào năm lên bốn tuổi, đă có một sự việc đáng ngạc nhiên xảy ra. Một ngày nọ, Ma Tin Aung Myo đi dạo cùng mẹ đúng vào lúc có một chiếc máy bay bay trên đầu họ. Cô bé tỏ vẻ rất sợ hăi và ̣a lên khóc.

- Về nhà! Ḿnh về nhà thôi mẹ!

Cô chỉ thốt lên được như thế. Từ hôm đó, Ma Tin Aung Myo luôn sợ hăi khi nh́n thấy máy bay; trả lời câu hỏi của cha cô về lư do của sự sợ hải, cô đáp rằng người ta muốn bắn cô từ những chiếc máy bay ấy.

Cũng kể từ lúc ấy, cô bé thường buồn bă và hay khóc lóc. Nếu được hỏi "tại sao con buồn", Ma Tin Aung Myo có câu trả lời kỳ quặc:

- Con nhớ nước Nhật lắm.

Rồi từ ấy, dần dần, cô bé bắt đầu kể về những kỷ niệm mà cô mang theo ḿnh từ "kiếp trước". Ma Tin Aung Myo bảo cô từng là một người lính Nhật, khi ấy đồn trú ở làng mà cha mẹ cô sinh sống và bị quân đội Đồng minh xả súng máy bắn chết từ một chiếc máy bay. Cô có thể kể lại tương đối chính xác về cái chết của ḿnh:

Đang đứng gần một đống củi và chuẩn bị nấu một món ăn ǵ đó, th́ cô bị bắn chết đột ngột. Ma Tin Aung Myo c̣n thuật lại rằng lúc đó cô mặc quần đùi và đeo thắt lưng nhưng lại cởi trần. Tất cả những điều này xảy ra cách ngôi nhà của cha mẹ cô chừng bảy mươi lăm mét, ở gần một cây keo lớn.

Khi nhận ra chiếc máy bay, Ma Tin Aung Myo t́m cách nấp ở sau đống củi, nhưng khi chưa chạy đến nơi th́ cơ thể cô đă bị bắn tan tành, cô chết ngay tức khắc.

Cô bé cũng c̣n nói rằng gia đ́nh cô ở miền Bắc nước Nhật, cô có vợ và các con. Trước khi nhập ngũ, cô là chủ một cửa hiệu nhỏ và trong quân đội cô làm đầu bếp. Tuy nhiên, cô không nhớ bất kỳ một tên tuổi hay địa danh nào.

Chúng ta cần suy nghĩ một chút về sự đặc biệt của trường hợp này, v́ khác với những trường hợp đầu thai b́nh thường, ở đây đă có sự thay đổi giới tính và dân tộc. Ở Miến Điện người phụ nữ tự do và b́nh đẳng hơn nhiều trước đàn ông so với ở Thái Lan hoặc Ấn Độ chẳng hạn.

Tuy nhiên, cho dù có được vị thế xă hội và pháp luật gần b́nh đẳng đối với đàn ông, công luận Miến Điện vẫn coi phụ nữ là hơi thấp kém hơn đàn ông và bản thân phụ nữ Miến Điện cũng nghĩ như vậy.

Không phải ngẫu nhiên mà phụ nữ Miến Điện có một lời cầu nguyện hàng ngày thể hiện các nh́n đó:

- Cầu trời cho con được đầu thai thành đàn ông ở kiếp sau, trước khi con lên được cơi Niết Bàn!

Cũng như vậy, câu chuyện cổ tích sau đây cũng cho thấy địa vị thấp kém của người phụ nữ Miến Điện: nếu một phụ nữ và một con chó đực đứng trước một tấm gương thần th́ chỉ có h́nh ảnh con chó hiện lên trong gương. Cần biết rằng trong mắt người Miến Điện th́ chó là con vật thấp kém nhất trong hàng động vật và như vậy, người phụ nữ c̣n thấp kém hơn cả kiếp chó!

Với quan niệm nhu thế, cư dân Miền Điện cảm thấy bị "hạ nhục" nếu một người đàn ông kiếp sau lại bị đầu thai thành phụ nữ. Theo cách hiểu thông thường, có thể coi sự thay đổ này là một h́nh phạt v́ "đương sự" ở kiếp trước đă sống vô đạo đức.

C̣n nếu ở kiếp trước, người đàn ông đó không làm ǵ "nên tội" th́ người ta lại lư luận như sau: hẳn là ở những kiếp trước nữa anh ta đă làm ǵ bậy bạ để bây giờ anh ta phải đầu thai thành phụ nữ.

C̣n có một lời giải thích nữa cho sự thay đổi giới tính từ nam sang nữ (tuy không có nội dung thật lô-gich): nếu một người đàn ông ngay trước khi chết nghĩ đến vợ hoặc một bạn gái của anh ta, th́ có khả năng về sau anh ta sẻ đầu thai thành phụ nữ.

Như thế, theo công luận Mién Điện th́ đầu thai thành đàn ông th́ "hay ho" hơn nhiều so với đầu thai thành phụ nữ. Có lẽ không cần phải ngạc nhiên nếu các nhà nghiên cứu ghi nhận được rất nhiều trường hợp "chuyển hóa" từ phụ nữ sang đàn ông: 72% các trường hợp chuyển đổi giới tính trong quá tŕnh đầu thai là từ phụ nữ sang đàn ông.

Điều đặc biệt thứ hai trong câu chuyện của Ma Tin Aung Myo là sự đầu thai đă đi kèm với sự thay đổi dân tộc. Đây không phải là chuyện độc nhất vô nhị, nhưng cũng là điểm tương đối hiếm.

Ma Tin Aung Myo c̣n khiến mọi người để ư v́ cách cư xử đặc biệt của cô. Chúng ta đă nhắc đến chuyện cô học tiếng Miến Điện khó khăn và rất sợ máy bay. Chỉ đến năm lên năm tuổi, Ma Tin Aung Myo mới nói thành thạo tiếng mẹ đẻ và trước đó, nhiều lần cô hay nói những từ ngữ không ai hiểu được.

Đáng tiếng là trong làng không có ai biết tiếng Nhật và cũng không ai trong gia đ́nh ghi lại những câu nói kỳ quặc đó, nên về sau chúng ta không kiểm tra được rằng cô bé có nói tiếng Nhật thật không, hay đó chỉ là những từ ngữ linh tinh do bọn trẻ con nghĩ ra.

Cần nói thêm là trong số các vụ đầu thai ỡ Miến Điện, hiện tượng đứa trẻ học tiếng Miến khó khăn và nói những câu chẳng ai hiểu được là khá phổ biến. Dĩ nhiên, những người tin vào thuyết luân hồi giải thích điều này như sau:

Đứa trẻ, v́ vẫn nhớ tiếng mẹ đẻ trong kiếp trước nên đă gặp khó khăn khi học tiếng mẹ đẻ trong kiếp này. Các nhà nghiên cứu ghi nhận rằng, có những đứa trẻ khi trở thành người lớn, mà vẫn nói tiếng Miến với thổ ngữ của người nước ngoài.

Ma Tin Aung Myo c̣n hay phàn nàn về thời tiết ở Miến Điện, bởi lẽ ở xứ này nóng ẩm mưa nhiều, nhưng ở miền Bắc Nhật Bản, nơi Ma Tin Aung Myo bảo cô đă sống kiếp trước, không hề có cái nóng như thế.

Cũng đáng chú ư là Ma Tin Aung Myo không thích ăn những món có nhiều gia vị của Miến Điện, mà cô thích đồ ngọt. Ví dụ, cô rất ghét món ớt xào và luôn nấu theo kiểu Nhật đến nỗi gia đ́nh cô phải cấm cô nấu nướng.

Tính cách Nhật trong ăn uống của cô cũng thể hiện ở điểm, hồi bé cô rất thích ăn cá đặc biệt là món cá nửa sống nửa chín. Tuy nhiên, một lần cô bị hóc xương và từ đó không bao giờ Ma Tin Aung Myo đụng đến cá nữa.

Vấn đề lớn nhất của Ma Tin Aung Myo là chuyện giới tính. Tứ khi c̣n rất nhỏ, cô đă muốn ăn mặc quần áo con trai và không bao giờ chịu mặc đồ của các bé gái. Cô cũng thích mặc kiểu Nhật:

Một bận, cô xin cha mẹ một thắt lưng rộng bản để làm ấm bụng. Không ai mặc như thế ở Miến Điện nhưng ở Nhật, một xứ sở cách Miến Đ́ện nhiều ngàn cây số, th́ đây là kiểu ăn mặc thường nhật của người dân.

Bà Daw Aye Tin không vui v́ cô con gái của bà chỉ thích mặc quần áo đàn ông và bằng mọi cách, bà muốn bắt con ăn mặc b́nh thường. Tuy nhiên, Ma Tin Aung Myo nói rằng cô cảm thấy mệt mỏi, đau đầu khi mặc quần áo con gái, và hễ cứ ăn vận đồ nữ là da cô bị dị ứng.

Các nhà tâm lư học gọi kiểu suy luận này là "hợp lư hóa": nếu chúng ta không rơ nguồn gốc thực sự của một hiện tượng, th́ chúng ta có thiên hướng t́m cách diễn giải nó theo những lập luận tưởng chừng có lư. Câu nói của Ma Tin Aung Myo

- Con không mặc được quần áo nữ v́ bị dị ứng.

Có thể là hoàn toàn hợp lư, nhưng nếu chúng ta để ư rằng quần áo nam và nữ ở Miến Điện đều được may bằng một loại vải, chỉ kiểu cách và mẫu mă khác nhau, th́ có thể nhận ngay ra rằng Ma Tin Aung Myo đă cố gắng lư giải một điều cô không giải thích được.

Cho đến năm mười một tuổi, việc không chịu mặc quần áo nữ đă đẩy Ma Tin Aung Myo vào t́nh cảnh khó xử. Lănh đạo trường học của cô buộc các học sinh phải ăn mặc phù hợp với giới tính trong giờ học và v́ Ma Tin Aung Myo không chịu mặc đồ nữ, cuối cùng cô đă bị đuổi học.

Ma Tin Aung Myo c̣n khác các cô gái Miến Điện, ở chỗ cô thích chơi những tṛ của con trai như đá bóng, bắn súng và các tṛ chơi quân sự khác.

Với thời gian, dần dần Ma Tin Aung Myo đă bỏ được một phần trong cách cư xử đặc biệt của cô. Cô không c̣n hoảng loạn trước máy bay mặc dù cô vẫn cáu kỉnh khi thấy máy bay. Cô cũng dần dần ăn được những món ăn Miến Điện và không c̣n đ̣i hỏi nấu nướng kiểu Nhật nữa.

Tâm trạng nhớ nhung Nhật Bản cũng chấm dứt. Cho dù các anh chị em đă yên bề gia thất, nhưng Ma Tin Aung Myo vẫn sống một ḿnh. Sau khi cha cô mất, cô giúp mẹ trong việc bán hoa quả và một số thức ăn khác tại một cửa hiệu nhỏ gần ga đường sắt.

Tuy nhiên, có một điều không thay đổi trong cư xử của cô gái: cô vẫn cảm thấy ḿnh là đàn ông đến mức nhân t́nh "thường trực" của cô cũng là phụ nữ. Cô vẫn thường mặc quần áo đàn ông, tóc cắt ngắn như đàn ông và ước mơ lớn nhất của cô là ở kiếp sau cô sẽ đầu thai thành một người đàn ông thực sự.




                                                            Hoàng Linh













Quay trở về đầu Xem hiendde's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi hiendde
 
hiendde
Hội Viên
Hội Viên
Biểu tượng

Đă tham gia: 02 May 2010
Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 2589
Msg 859 of 1439: Đă gửi: 30 May 2010 lúc 1:40am | Đă lưu IP Trích dẫn hiendde



NGƯỜI BỊ MA NHẬP


Vừa mới đây thôi, các nhà khoa học ở Liên hiệp Khoa học công nghệ tin học ứng dụng, lại tiến hành nghiên cứu một hiện tượng "ma nhập" hết sức kỳ dị.

Cô gái này tên Nguyễn Thị K. người Hà Nội khá xinh đẹp. Khi cô K. chuẩn bị làm đám cưới với vị hôn phu, th́ có một "con ma" nam giới nhập vào cô, rồi nhất định không cho cô... lấy chồng.

Mỗi khi "ma nhập" cô gái nói giọng đàn ông và van xin bố mẹ cô gái, cho cô được lấy anh ta, tức là "con ma".

Mỗi khi "ma nhập" gia đ́nh phải cấp tốc trói cô lại, rồi chở đến Liên hiệp Khoa học công nghệ tin học ứng dụng, để nhờ các nhà ngoại cảm giải quyết giúp.

Mỗi khi "ma nhập" thân nhiệt của cô gái này lại giảm đột ngột, cơ thể lạnh ngắt. Sau khi có các biện pháp can thiệp của nhà ngoại cảm, không biết can thiệp bằng cách nào, nhưng dường như là truyền năng lượng sinh học vào cô gái, th́ con ma mới thoát ra ngoài và cô gái mới lại trở lại b́nh thường.

Đây quả là hiện tượng vô cùng kỳ bí và để t́m ra lời giải, sẽ c̣n tốn nhiều mồ hôi công sức của các nhà khoa học.



                                                                                             ST











Quay trở về đầu Xem hiendde's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi hiendde
 
hiendde
Hội Viên
Hội Viên
Biểu tượng

Đă tham gia: 02 May 2010
Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 2589
Msg 860 of 1439: Đă gửi: 30 May 2010 lúc 1:52am | Đă lưu IP Trích dẫn hiendde



BÁC HOACAI01 KỂ CHUYÊN TÂM LINH


Khoảng ba năm về truớc HC nghe qua đài radio làn sóng   

am, một câu chuyện thật của một quân nhân tiểu đoàn mười

một Dù, thuật lại một sự tích kỳ lạ về trận chiến trên

đồi Charlie, nơi tiểu đoàn truờng Trung Tá Nguyễn Đ́nh

Bảo chết mất xác, trong hầm chỉ huy v́ đạn pháo năm 1972

mùa Hè đỏ lửa.

Khoảng vài ngày sau khi chỉ huy Bảo chết, đơn vị Dù thủ

đồi Charlie gần như tan rả, ông thiếp ngũ nhiều lần th́

thấy ông già tóc bạc hiện ra trong giấc mơ hai, ba lần

giúp đở cho ông thức dậy chạy trốn khỏi sự truy kích của

bộ đội sư đoàn 320.

Hồi chót ông chạy duới làn đạn bắn đuổi theo, th́ có

ṿng tṛn màu vàng hiện ra sau lưng ông trong con đường

nhỏ hẹp. Sau đó ông và bốn binh sĩ cùng bị bắt xâu lại,

bị bọn bộ đội sắt máu dùng súng bắn lia cho cả năm

nguời cùng chết.

Nhưng lạ thay ông vẫn c̣n sống và nhân kỷ niệm ngày 30

tháng 4, ông kể lại câu chuyện kinh hoàng với nhiều cảm

xúc, làm cho ông nghẹn ngào nhiều lần trong câu chuyện

độc thoại trong khoảng mười lăm phút.

HC nghe ông kể th́ tin ông nói thật nên độ khả tín của

câu chuyện trên về âm linh phù trợ cho nhân vật chánh

khá cao.









Quay trở về đầu Xem hiendde's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi hiendde
 

<< Trước Trang of 72 Kế tiếp >>
  Gửi trả lời Gửi bài mới
Bản để in Bản để in

Chuyển diễn đàn
Bạn không thể gửi bài mới
Bạn không thể trả lời cho các chủ đề
Bạn không thể xóa bài viết
Bạn không thể sửa chữa bài viết
Bạn không thể tạo các cuộc thăm ḍ ư kiến
Bạn không thể bỏ phiếu cho các cuộc thăm ḍ



Trang này đă được tạo ra trong 2.5938 giây.
Google
 
Web tuvilyso.com



DIỄN ĐÀN NÀY ĐĂ ĐÓNG CỬA, TẤT CẢ HỘI VIÊN SINH HOẠT TẠI TUVILYSO.ORG



Bản quyền © 2002-2010 của Tử Vi Lý Số

Copyright © 2002-2010 TUVILYSO