Tác giả |
|
hiendde Hội Viên


Đă tham gia: 02 May 2010 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2589
|
Msg 921 of 1439: Đă gửi: 31 May 2010 lúc 4:16am | Đă lưu IP
|
|
|
HUYỀN BÍ TRÊN D̉NG SÔNG CỔ CHIÊN
Con sông Cổ Chiên khởi nguồn chảy từ sông Mê Kông, Campuchia về Việt Nam. Ḍng sông có chiều dài về lịch sử. Nó không chỉ là một ḍng sông mang ḍng nước chảy, mà c̣n mang theo những chuyện vui buồn khắc khoải. Nó đă làm việc rất tích cực trong việc bồi đắp phù sa trên những mảnh ruộng ph́ nhiêu, những vườn trái cây xum xuê ở vùng đồng bằng sông Cửu Long.
Những loại cây trái ở vùng này được mang đi rất nhiều nơi trên mọi vùng của đất nước. Mang lại cuộc sống ấm no cho những người dân trong vùng. Ḍng sông c̣n là một nguồn nước cung cấp nước ngọt cho việc sinh hoạt của con người và cho cây cỏ, hoa trái.
Ngoài cái vẻ hiền ḥa, u buồn và lợi ích thiết thực của nó đă mang lại cho người dân trong vùng, mỗi khi nó giận dữ thật sự, cũng làm cho người dân không khỏi kinh hoàng. Khi nó trở ḿnh giận dữ đă nhấn ch́m, vùi đắm không biết bao nhiêu chiếc thuyền, ghe di chuyển trên sông này. Nhất là ở những chặn Vàm Đại Ngă, Mang Thít...
Tôi là người sinh sống và trưởng thành ở Miền Nam và đă từng đôi lần, di chuyển bằng ghe trên ḍng sông này.
Một năm trôi qua, sau cái ngày xảy ra một câu chuyện bi thương trên ḍng sông này, năm 2002, tôi đă lăng quên và bỏ nó vào sâu tận trong tâm thức của ḿnh và không muốn nhớ lại câu chuyện bi thương ấy một lần nữa. Nhưng thật lạ kỳ, hoàn cảnh lại đưa đến, tôi lại bắt gặp quang cảnh giống như ngày nào. Một lần nữa câu chuyện bi thương, ai oán lại xảy ra trên ḍng sông Cổ chiên này.
Hôm đó, tôi và một anh bạn, Anh Hải chở một chuyến hàng về Vĩnh Long. Khi đến nơi, giao xong hàng hóa là khoảng năm giờ chiều. Anh Hải cùng vài người bạn cùng nhau uống lai rai chút rượu. Khi tiệc rượu xong, anh Hải cũng đă ngà ngà say, chúng tôi khởi hành quay trở về.
Không có vội vă nên chúng tôi cho ghe chạy từ từ trên sông. Một thời gian được khá lâu, ghe chúng tôi đă chạy đến Vàm Lách. Hôm đó, tôi nhớ là đêm trăng rằm. Chiếc ghe lướt nhẹ trên sông, đi trong ánh sáng tờ mờ của đêm trăng; trăng thanh gió mát, thật là một phong cảnh hữu t́nh.
Lúc này đă qua mười một giờ đêm, ḍng sông thanh vắng không người. Anh Hải dường như cũng đă rất mệt v́ cơn say ngà ngà. Tôi đề nghị Anh Hải nên cắm sào, thả neo nghỉ ngơi tại nơi này qua đêm. Lâu ngày không có dịp ngắm ánh trăng đêm, hôm nay có dịp nên không sao ngủ được.
Trên ḍng sông lúc này, ngoài chiếc ghe của chúng tôi c̣n có những chùm lục b́nh, cây lá đang thả ḿnh trôi theo ḍng sông. Lâu lâu lại có tiếng động khua của những chú cá ăn bóng nước làm cho mặt nước lăn tăn, thêm vào đó là ánh trăng phản ánh sáng rất đẹp.
Phía một bên ghe cạnh bờ sông, những hàng cây bần xum xuê, rậm rạp đậu lại rất nhiều con đom đóm. Chúng chớp tắt liên tục tạo thành những hàng cây ánh sáng, vừa soi rọi lên trên vừa soi rọi xuống mặt nước trông rất lung linh huyền diệu.
Trong cái cảnh nên thơ đó, tôi xếp chân lại ngồi trong tư thế bán kiết già hành tŕ, niệm chú. Phong cảnh hữu t́nh thanh tịnh, đă đưa tôi vào nơi an lạc tận sâu trong tâm thức của ḿnh, nơi suối nguồn của tỉnh giác, lạc hỉ. Nơi đó chỉ có cảm giác vui lạc, an nhiên.
Từng chữ, từng chữ câu chú như từ đâu đó trong tôi cứ tuôn chảy ra măi và liên tục, liên tục. Tôi tự hỏi Thần chú ấy đang ở chỗ nào trong tâm thức tôi thế? Trong khi tôi miên man tự hỏi ḿnh như thế, th́ h́nh như tôi thấy ḿnh đă đi đến một nơi nào đó rồi. Thật mầu nhiệm, có phải Thần chú đă che chở, đưa Thiền Đạo đến để tôi thật sự ngắm nh́n.
Trong cảm xúc đó và trong khoảnh khắc đó, tai tôi lại nghe tiếng ai khóc nức nở. H́nh như là tiếng khóc nức nở của một người con gái, và tiếng than gọi:
- Mẹ ơi cứu con, mẹ ơi cứu con!
Tôi vội mở mắt ra nh́n về hướng tiếng kêu đó th́ thấy linh ảnh hiển hiện dưới mặt nước:
“Có bốn người đàn ông, hai người đi trước cầm trên tay một loại vũ khí, như một cây cưa sáng chói, hai người ở phía sau, đang rinh một người con gái bằng một cái cây, đặt ngang giữa bụng cô gái đó. Người con gái đó nằm úp mặt xuống, tóc xơa dài kêu la thật thảm thương”.
Hiện tượng đó cứ tái diễn qua lại khoảng ba, bốn lần.Tôi thấy vậy rất ngạc nhiên và tự hỏi ḿnh:
“Sao lại có người đi trong nước, rồi có người khóc la như vậy?”.
Thấy chuyện lạ tôi liền kiết ấn Chuẩn Để hộ thân và tiếp tục hành tŕ.
Thời gian trôi qua, ḷng tôi thấy sự thanh thoát và thoải mái trở lại. Bất chợt có năm vị đi trên mặt nước xuất hiện đứng trước mặt ghe tôi. Năm vị đó ăn mặc trang phục, là những chiếc áo dài gấm màu vàng, đen có viền tay cổ. Tay áo rất rộng.
Hai vị phía trước đội măo cánh chuồn, ba vị phía sau đội măo chụp lên đầu có hoa văn. Các vị đó vừa đứng trước mặt tôi th́ vội làm lễ chào. Khi các vị đó qú xuống, tôi thấy năm vị đó mang giày đủ màu đen, xanh, đỏ. Trên cái măo phía trên đầu của mỗi vị đều có gắn một viên ngọc màu xanh. Trên cái măo phía trước trán của mỗi vị đều gắn một hạt ngọc màu đỏ, vàng, lưu ly chiếu sáng rất đẹp.
Năm vị đó đồng vang lên câu:
- Xin chào hiền giả.
Từ ngữ này tôi nghe rất giống trong những vỡ cải lương cổ của miền Nam. Tôi vội vàng đứng dậy đỡ mấy vị đó đứng lên và nói:
- Xin các vị đừng làm như vậy, tổn đức của tôi.
Người đứng đầu trong số năm vị đó nói:
- Tôi lễ hiền giả là v́ hiền giả đă có bước đường, thời gian tu tŕ về Mật chú của Chư Phật. Thọ tŕ, niệm thường xuyên, giữ ǵn Pháp Phật, một pháp môn khó gặp, khó tầm. Hiền giả đă thọ giữ nó và c̣n phát lời đại nguyện, trong vô lượng kiếp phổ hóa Thần chú.
Những lời nguyện đó thấy diễn ra thật b́nh thường, nhưng nó đă làm động chuyển trong các cung cơi. Khi một người phát lời thệ nguyện đó, các Chư vị, Thánh Thần đều biết, cho nên chúng tôi đến lễ hiền giả là điều tất nhiên.
Và một lư nữa đó là Thần chú mà hiền giả tu học nó đă thấm dính trong thân của người. Hằng ngày quán tưởng cửu tự an bồ Chú Chuẩn Đề, trên thân những chử Phạn đă thật sự an bồ trên thân (nghe đến đây, ḷng tôi tự nhiên rung lạnh lên).
Người thường không thấy nhưng quỷ ma, Thánh Thần đều nh́n thấy cả. Như vậy, những hành trang tu học và mọi vấn đề về sinh hoạt hằng ngày Chư Thánh Thần đă quan sát và hiểu rơ cặn kẻ, không thể dối gạt được. Người thường không thấy nhưng quỉ ma, Thánh Thần đều nh́n thấy cả. Đó là những lư do mà chúng tôi lễ người. Xin hiền giả đừng e ngại.
Tôi liền nói với năm vị đó:
- Tôi thật sự cảm ơn quí vị đă thổ lộ sự hiển linh mầu nhiệm. Thật t́nh rất cảm kích. Thưa, quí vị đến đây có việc ǵ chỉ giúp tôi không?.
Năm vị đó trả lời:
- Chúng tôi đến đây v́ niệm tưởng của hiền giả muốn giúp người con gái bị binh thủy của Chư tướng Thủy Thần cai quản trên sông bắt. Người con gái này là Lê Thị Phượng mười bảy tuổi, đă cùng mẹ đi mua bán trái cây. Khi đi ngang qua sông Đại Ngă, đi trên sông suối mà ḷng bất tin phỉ báng Thánh Thần, binh tướng cai quản trên sông.
Hôm đó là ngày cúng Chư vị Thánh Thần Sông Suối. Vật lễ cúng tế là một đôi ngỗng, người ta gọi là đôi Ngỗng Thần. Trong ngày đó, có rất nhiều con người tập trung ở đây và có hàng trăm chư tăng, ông lục của các Ngôi Chùa Miên lân cận đều tập trung về.
Họ mang vật thực, đèn, trái cây, bông hoa, gạo muối, bánh trái đủ loại đến đây để dâng tế. Lúc đó, người con gái này đang đi ngang qua ḍng sông này, giữa lúc binh thủy đang nhận vật thực tế cúng. Cô gái này trong ḷng không tin và phát ngôn ra những lời phỉ báng và nói:
- Chuyện làm mê tín dị đoan, mờ ám.
Và dùng cây sào đập phá những ghe bằng bẹ chuối, bằng giấy có đốt đèn và đựng vật thực dùng trong buổi cúng tế. Làm cho những chiếc ghe bằng giấy và bẹ chuối đó ch́m xuống. Chư vị âm thủy binh nhận không được, nên quay sang kéo người con gái ấy rớt xuống nước và bắt xác đó đi.
Cô gái ấy la hét hoảng:
- Mẹ ơi cứu con...
Nhưng không ai có thể cứu được. Và cái xác ấy đă bị âm binh thủy thần đưa đi tới đi lui, theo hành tŕnh qui luật của Thủy Thần. Đúng lư ra cái xác này sẽ bị âm thủy binh đưa trôi đi thêm vài ngày nữa và sẽ bị hủy hoại thân xác hữu h́nh luôn. Nhưng đến đêm hôm nay, âm binh thủy không hành h́nh được, v́ năng lực thọ tŕ Thần chú Chuẩn Đề và lời hồi hướng công đức cho người chết đó.
Hiển linh, Đức Phật Chuẩn Đề đă thị hiện, ánh sáng của Ngài đă làm cho tâm, ḷng của âm binh vừa sợ vừa khởi ḷng thương xót. Từ những cảm xúc đó đến trong tâm chúng tôi cho nên chúng tôi đến kính lễ và xin được làm theo.
Lúc đó, tôi nghe ḷng ḿnh hoan hỉ vui vẻ ḥa với sự ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác. Tôi vội trả lời với các chư vị đó:
- Tôi cũng rất mong quí vị khởi ḷng từ bi thương xót cho chúng sanh v́ nghiệp lực quá nặng sâu dày. Nhiều đời nhiều kiếp họ chưa được tỉnh giác. C̣n chấp ngă mạn rất cao, chưa có một đời sống tu hành thiết thực và măi chạy theo phàm trần, danh vọng.
Ngă mạng tự cao, tự đại cho ḿnh là cao cả đáng quí, xem Quỉ, Thần không ra ǵ. Mặc dù họ tái phạm thật sự nhưng nó cũng phát xuất từ sự vô minh, u tối. Khi biết họ như vậy rồi cũng mong quí vị mở ḷng từ bi, vị tha, ban phước lành an lạc cho họ.
V́ khi kết tạo nghiệp ǵ đi nữa th́ quả nó sẽ đến. Tha được, cứu độ được th́ nên tha nên làm. Rất mong quí vị nên làm theo điều thiện, bỏ qua tâm ác độc và hướng về đuốc huệ của Phật để cùng nhau làm lợi lạc cho chúng sanh.
Trong bài này, chúng ta thấy một đoạn là Chư vị nói tới, nói lui. Văn tự ngôn ngữ đủ thứ và diễn đạt đủ mọi tư tưởng. Có lẽ các bạn sẽ cho rằng tôi tự diễn đạt thành ư, chứ nào đâu trong chư vị vô h́nh sao lại nói nhiều vậy?
Xin cùng chia xẻ với các bạn một điều. Trong tâm chúng ta có sáu đường Phật, Bồ Tát, Thinh Văn, Duyên Giác, Chúng Sanh, Ngạ quỉ có đủ trong tâm chúng ta. Khi một hành giả tu tŕ về Mật chú một thời gian, trong tâm ta sẽ có những hiện trạng như vậy.
Thấy, nghe rồi cảm xúc. Khi một hành giả tu tŕ về Mật tông đă có năng lực (Trí huệ, quyền năng), họ nh́n một vấn đề trong từng một góc nhỏ, tỉ mỉ từng chi tiết. Cảm xúc biết rất rành tỏ rỏ rất hiện thực và đầy tính khoa học.
Pháp môn tu về Thần chú Mật tông này mang đầy tính chất khoa học hiện thực. Mỗi hành giả đều có chứng nghiệm thật sự. Những sự kiện xảy ra sẽ hoàn toàn không mơ hồ. Mỗi người đệ tử khi mới vào đều được Thầy, Tổ hữu h́nh làm phép điểm đạo và thọ nhận Thần chú, cũng như là nhận một chiếc thuyền để chở ḿnh đi trên biển cả mênh mông, thay v́ tự bơi một ḿnh.
Theo lời tâm huyết của Thầy, Tổ chỉ dạy dần dần theo thời gian và tùy vào nghiệp quả sâu, cạn của mỗi cá nhân sẽ được thọ nhận sự trao truyền của Chư vị Thánh Thần. Qua đó, thầy tổ sẽ ấn chứng cho những cái mà ḿnh đi trên biển cả đă thật sự lượm nhặt, thọ nhận được.
Những cái kiểm chứng đúng sai của những thọ nhận trên, hoàn toàn trên nền tảng từ bi, hỷ xả. Đại hùng, đại lực, đại từ, đại bi, hoàn toàn trên nền tảng trí huệ rộng lớn (Trí bát nhă). V́ người đệ tử Mật tông không thể thiếu tinh thần đại hùng, đại lực. Khi thiếu đức tính đó, khi gặp quỉ thần hay những thế lực huyền bí nào, không đủ can đảm mạnh dạn vượt qua, để làm lợi ích cho chúng sanh.
Hành giả Mật tông cũng không thể thiếu trí huệ bát nhă rộng lớn và thiếu đại từ, đại bi. V́ phải luôn sáng suốt biết nghiệp lực của ḿnh, của chúng sanh. V́ vậy sẽ không có những sự mù quáng, tự tạo phá nghiệp cho ḿnh khi chúng sanh đang tự tạo, phá nghiệp của ḿnh.
Hành giả Mật tông cũng phải có tấm ḷng đại từ, đại bi để thương người, thương vật dựa trên nền tảng b́nh đẳng và công minh.
Sau khi mong cầu sự giúp đỡ của Chư vị, qua những lời nói trên của tôi, Chư vị đó trả lời:
- Chúng tôi sẽ nương theo ḷng từ bi của Chư Phật để trả xác này về và không hủy hoại nó nữa. Xin kính lễ hiền giả, chúng tôi đi.
Khi vừa dứt lời nói trên th́ Chư vị đó cũng tan biến mất và lúc đó tôi cũng vừa giật ḿnh và hồi tỉnh lại, v́ tiếng khua lộp cộp bên hông ghe. Lúc này, trời cũng đă vừa sáng. Tôi giật ḿnh v́ nh́n quanh không biết ḿnh đang bị trôi dạt vào nơi nào.
Xung quanh chỉ toàn là nước nh́n xa xa mới thấy cây. Tôi nghĩ thầm trong bụng chắc ghe của ḿnh đă bị trôi dạt ra biển rồi. Tôi vội kêu lớn gọi Anh Hải thức dậy, nhưng v́ quá mệt mỏi trong cơn say đêm qua anh ấy đă không cựa nỗi ḿnh. Tôi đi t́m cây sào chống ḍ thử nơi này sâu hay cạn.
Th́ ra đêm qua ghe chúng tôi đă bị tuột dây neo và trôi dạt vào cánh đồng mênh mông ngập nước, nên tôi tưởng đă ra biển. Anh Hải khi đó cũng vừa thức dậy. Sau cơn bàng hoàng, chúng tôi cố chống ghe rời khỏi cánh đồng ngập nước đó.
Cảm thấy có cái ǵ đó nằng nặng. Anh Hải vội cúi người xuống nh́n xem có cái ǵ đó vướng vào ghe không. Phía trước tôi cũng tiếp tục lom khom chống sào đưa ghe ra khỏi vùng đó. Bất thần có tiếng la thất thanh của Anh Hải từ phía sau vọng lại:
- Trời ơi, cái xác của ai vậy. Ghê quá, ghê quá.. ra xem nè.
Tôi nghe vậy vội đi lại phía sau ghe, th́ nh́n thấy có một cái xác chết đuối và chính là xác của người con gái, mà tôi đă nh́n thấy vào đêm qua bị âm thủy binh bắt đẫn đi tới đi lui. Người con gái ấy là Lê thị Phượng mà chư vị nói. Thật là một điều hy hữu, không tưởng tượng nổi.
Chắc có lẽ Chư Thần của ḍng sông này đă trả lại xác này không phá hủy nó. Chư vị đă hứa đêm qua và cũng đă làm. Chúng tôi vừa chống ghe, vừa kéo xác chết đuối ra. Khi vừa đến sông, ḍng chảy th́ có một tốp người đi trên một chiếc ghe lớn. Trên ghe có một vị sư và bày biện nhang đèn nghi ngút cúng vái.
Họ ghé qua hỏi chúng tôi là có thấy xác một người con gái trôi trên sông không. Khi nghe hỏi vậy tôi rất bồi hồi, kinh ngạc sao lại trùng hợp như vậy. Tôi liền hỏi họ:
- Có phải là cái xác này không?
Mọi người nh́n cái xác đồng la lên đúng rồi, đúng rồi. Người cha nhảy xuống ôm xác con gái khóc nức nở. Người mẹ khóc nức nở và quá xúc động nên chết lịm đi. Mọi người vội vă cấp cứu, khuyên lơn, an ủi. Một khoảnh khắc đau buồn trôi qua, cha mẹ cô gái ấy b́nh tỉnh trở lại và đến rối rít cảm ơn tôi.
Tôi khuyên mọi người đừng đau buồn và kể lại cho họ nghe câu chuyện đêm qua trong linh ảnh kia. Người mẹ đă xác nhận chuyện con gái của bà buông lời nói phỉ báng đó là thật và sau đó đă bị rơi xuống sông.
Nghe xong câu chuyện ấy, họ không khỏi bùi ngùi xúc động và luyến tiếc. Cha mẹ của cô gái đó cùng với người d́ tâm sự với mọi người và tỏ ra rất muốn học hỏi tu tŕ về Thần chú v́ thấy quá mầu nhiệm. Họ liền nhờ tôi điềm đạo.
Tôi nói với mọi người qú xuống trên ghe và hướng tâm đảnh lễ Chư Phật, Tổ Thầy, thành tâm sám hối và cầu đạo. Tôi nói với cha mẹ của cô Phượng cầu nguyện họ tên của con gái để được Chư vị làm phép quán đảnh cho, và cố gắng tu tŕ hầu t́m con đường giải thoát tự cứu lấy ḿnh và đem lợi lạc đến cho mọi người.
Sau buổi lễ điểm đạo, chúng tôi từ giă ra đi. Mỗi người đi một hướng, nhưng chúng tôi đă có một tiếng nói sinh họat năng lực chung, là cùng hướng về sự an lạc muôn thuở.
Thanhhung
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội Viên


Đă tham gia: 02 May 2010 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2589
|
Msg 922 of 1439: Đă gửi: 31 May 2010 lúc 4:17am | Đă lưu IP
|
|
|
TIÊN TRI CỦA BỘ LẠC MAYA
"KHÔNG TẬN THẾ NĂM 2012"
Bô lăo Apolinario Chile Pixtun của bộ lạc Maya, tỏ rơ sự mệt mỏi với vô số câu hỏi, xoay quanh lịch Maya sẽ hết vào ngày 31-12-2012.
Ông khẳng định tận thế không xẩy ra vào thời điểm ấy. Ông kể năm ngoái ông có đến xứ England và cũng bị bao vây bởi câu hỏi tương tự.
Nhưng, phim giả tưởng tựa đề "2012" của Hollywood minh họa các đợt động đất, thiên thạch và sóng thần quăng một hàng không mẫu hạm vào Bạch Ốc.
Tại trường đại học Cornell, bà Ann Martin người phụ trách trang mạng "Curious? Ask An Astronomer" cho biết mọi người lo sợ.
Bà cho biết một cô bé lớp bốn gửi câu hỏi:
- Chúng em phải chết vào lúc quá trẻ sao?
Một bà mẹ lo không đuợc sống, để thấy hai con trưởng thành.
Tiên tri Pixtun, gốc Guatemala nói:
- Ngày tận thế là giả thiết của phương tây. Giới quan tâm nhận thấy một số trùng hợp với thời điểm 2012, gồm các tai họa tái diễn 25.800 năm một lần.
Nhưng đa số chuyên gia khảo cổ, thiên văn học và bô lăo Maya đoán rằng, trường hợp duy nhất có thể xẩy ra với địa cầu, là một trận mưa thiên thạch.
Mặt khác, kênh truyền h́nh History đưa ra các pha trộn, gồm các tiên đoán của Nostradamus và bô lăo Maya để nêu câu hỏi:
- Có phải năm 2012 là thời điểm thời gian ngừng lại ở số zero, và hết hy vọng.
Dù vậy, dân Maya tại bán đảo Yucatan bị hạn hán một thời gian dài, đang có những lo âu lớn hơn. Nhà khảo cổ Jose Huchim là người Maya, tuyên bố :
- Chúng tôi đang có những quan ngại thực tế, như là bao giờ mưa.
ST
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội Viên


Đă tham gia: 02 May 2010 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2589
|
Msg 923 of 1439: Đă gửi: 31 May 2010 lúc 4:18am | Đă lưu IP
|
|
|
BÍ ẨN VỤ CHÁY CHICAGO (MỸ)
Đêm chủ nhật, ngày 8-10-1871, đường phố Chicago (Mỹ) đang náo nhiệt vui vẻ, th́ đột nhiên một ngôi nhà ở phía đông bắc thành phố bốc cháy. Lính cứu hỏa chưa kịp phản ứng th́ một ngọn lửa khác đă bủa kín nhà thờ thánh Paul. Khắp thành phố c̣i báo cháy hú vang...
Chicago nổi tiếng ở Mỹ v́ nhiều gió, nên c̣n được gọi là thành phố gió. Nay thành phố gặp lửa, t́nh trạng càng bi thảm hơn. Lửa mượn sức gió bốc cao dữ dội và lan nhanh khủng khiếp. Chưa đầy nửa tiếng sau, Chicago đă ch́m trong biển lửa mênh mông.
Dân chúng hoảng loạn chưa từng thấy, người ta nháo nhào chạy ra đường, giẫm đạp lên nhau, chen lẫn cùng đám súc vật t́m đường chạy trốn. Đám cháy khủng khiếp kéo dài tới sáng hôm sau. Hơn 17.000 ngôi nhà ở trung tâm thành phố biến thành tro bụi, hàng ngh́n người tử nạn v́ cháy và v́ bị giày xéo.
Giải thích nguyên nhân của vụ hỏa hoạn, tờ Thời báo Chicago và một số báo lớn của Mỹ đưa tin: Do sơ suất của bà chủ, một con ḅ cái đă húc đổ ngọn đèn dầu gây cháy chuồng, đám cháy phát lửa từ chuồng ḅ đă lan khắp Chicago. Tuy nhiên, lời giải thích này bị đa số dân Chicago phản bác, họ cho rằng giới báo chí chẳng biết ǵ.
Một vị chỉ huy trực tiếp tham gia cứu hỏa cho biết: Chỉ trong chớp mắt, thành phố đă tràn ngập trong biển lửa, do đó bảo rằng đám cháy lan ra từ chuồng ḅ là điều vô lư, đây thực sự là một trận lửa bay, chỉ có lửa bay mới nhanh đến vậy! Cả bầu trời bốc cháy, những ḥn đá nóng bỏng từ trên trời trút xuống
Nhiều người dân thoát chết sau vụ hỏa hoạn cũng khẳng định: Mưa lửa là từ trên trời rơi xuống. Tập hợp lại các thông tin, cảnh sát liên bang Mỹ cho biết:
Buổi tối đó, cùng với Chicago, ở các nơi như Wisconsin, Michigan, Nevada và một số vùng rừng núi, đồng cỏ phía đông Mỹ cũng có hỏa hoạn. Rơ ràng không thể là sự phát lửa b́nh thường.
Đi t́m vật chứng cho hiện tượng lạ, người ta t́m thấy số pho tượng đá hoa cương ở trung tâm Chicago bị nung chảy, giàn giáo đỡ bằng thép của một xưởng đóng tàu đứng chơ vơ bên sông, cũng bị đốt chảy ra dính vào nhau, nhiều kho sắt thép bị chảy thành đống, chứng tỏ nhiệt độ phải rất cao.
Một điều kỳ lạ nữa trong vụ đại họa của Chicago, là cái chết thảm khốc của cả ngàn người dân, đă chạy thoát khỏi thần lửa, ra tới được vùng ngoại ô. Giám định thi thể nạn nhân thấy cho thấy, cái chết của họ chẳng có chút ǵ liên quan đến lửa. Đến đây, các nhà khoa học phải vào cuộc.
Tiến sĩ W. Ximoberin, một chuyên gia lừng danh về các vụ án thiên văn đă cho rằng: Lửa đá được đem đến Chicago trong trận mưa sao băng. Theo ông thủ phạm của vụ này là sao chổi Bira, tên nhà thiên văn Tiệp Khắc t́m ra nó vào năm 1826.
Sao chổi Bira có chu kỳ quanh mặt trời là 6.6 năm. Vào năm 1846, trong khi sạt qua trái đất, nhân Bira bị vỡ làm hai mảnh. Những quan sát tiếp theo cho thấy, đến năm 1852, hai phần nhân bị vỡ đôi kia đă cách nhau tới 2.4 triệu km, để rồi mất hút trong vũ trụ.
Đúng vào ngày 8-10-1871, một phần nhân sao chổi Bira lại gặp gỡ trái đất và điểm giao tiếp lần này nằm trên không phận Mỹ. Kết quả là trận mưa sao băng dữ dội đă xảy ra.
Phần lớn thiên thạch bị đốt cháy khi ma sát với không khí, phần c̣n lại rơi ào ạt xuống mặt đất có nhiệt độ rất cao, đủ năng lực hóa lỏng sắt thép và các loại đá hoa cương. Chicago không may mắn nằm gọn trong ṿng trung tâm của trận mưa lửa.
Ngoài ra Ximoberin cũng cho rằng, trận "mưa" này do sự bốc cháy của vẩn thạch, c̣n mang theo một lượng rất lớn khí xyanua và dioxit carbon, tạo thành các vùng tiểu khí hậu giết người. Điều này giải thích về việc cả ngh́n người đă thoát khỏi vùng lửa, ra đến ngoại ô thành phố, song vẫn không thoát chết do ngộ độc khí đậm đặc.
Luận thuyết của Ximoberin được nhiều người quan tâm. Nhưng thực tế, đến nay người ta vẫn chưa t́m được một bằng chứng nào ủng hộ giả thiết đó, như các mẩu thiên thạch c̣n sót lại, thực vật bị lửa trời thiêu đốt hay các khu đất bị ô nhiễm.
Những người bác bỏ giả thiết của Ximoberin cho rằng, sao chổi là một thiên thể khổng lồ nhưng rất loăng, nhân sao chổi nếu có va quệt vào trái đất th́ cũng không thể gây tai họa, v́ trái đất có bầu khí quyển là tấm lá chắn rất hữu hiệu.
Nếu có thiên thạch nào chưa cháy hết trong bầu khí quyển, th́ khi rơi xuống bề mặt trái đất cũng không thể gây ra hỏa hoạn. "Đám cháy Chicago" vẫn c̣n là một bí ẩn cho đến tận ngày nay.
Varuk Svetta
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội Viên


Đă tham gia: 02 May 2010 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2589
|
Msg 924 of 1439: Đă gửi: 31 May 2010 lúc 4:19am | Đă lưu IP
|
|
|
NGÔI NHÀ MA Ở HÀ NỘI HÚT GIỞI TRẺ
Mấy ngày đầu c̣n thấy các cô bé cậu bé học tṛ cứ ra khỏi cửa “nhà ma” là khóc thút thít, chạy đứt dép, c̣n giờ đây, ngôi nhà ma đă thành nơi… lư tưởng đế chơi tṛ trốn t́m.
Giới trẻ Hà Nội những ngày gần đây rỉ tai nhau đến công viên tuổi trẻ, để khám phá bí ẩn ngôi nhà hoang. Nhà ma mở cửa từ 15h-22h hàng ngày, tiếp đón một lượng khách lớn đến chơi. Đặc biệt vào hai ngày cuối tuần, cổng công viên tuổi trẻ chật cứng người đứng xếp hàng chờ đến lượt mua vé vào cửa.
Khách đến chơi nhà ma phần đông là các bạn học sinh, sau giờ tan học. Phạm Thảo Linh sinh viên đại học kinh tế quốc dân Hà Nội cho biết:
- Từ lúc vào nhà ma đến lúc ra cửa chỉ mất năm, mười phút, vé vào cửa 20.000 đồng, nhưng sinh viên bọn em vẫn đến rất đông. Đầu tiên là ṭ ṃ, thử xem nhà ma có đáng sợ không, sau đó th́ rủ bạn bè đến chơi cho biết.
Họ bước ra với rất nhiều tâm trạng khác nhau. Nhiều bạn trẻ vào đây với nhiều mục đích, có người t́m cảm giác mạnh, người muốn xả stress, người muốn vào đó để nô đùa, đuổi nhau hay đơn giản hơn là v́ ṭ ṃ.
Có mặt tại công viên tuổi trẻ lúc mười hai giờ rưởi, c̣n ba mươi phút nữa nhà ma mới mở cửa, vậy mà đă có những nhóm bạn trẻ đứng đợi sẵn. Đúng ba giờ chiều, nhà ma đón lượt khách đầu tiên.
Đứng bên ngoài cùng lượt khách tiếp theo, chúng tôi chỉ nghe thấy bên trong nhà ma tiếng nhạc lạnh người, tiếng chạy đuổi nhau, tiếng hét. Khoảng năm phút sau, nhóm khách đầu tiên chạy ra, nhiều người mặt tái xanh, thậm chí có những bạn c̣n chạy mất cả một chiếc dép…
Rút kinh nghiệm mấy người chuẩn bị vào, chạy ra gửi dép hoặc cầm ở tay. Không chỉ có các bạn trẻ đến chơi nhà ma, tṛ này c̣n thu hút các những người lớn, trẻ em, thậm chí có những người từ tận Hải Pḥng lên Hà Nội để vào nhà ma chơi.
Bí ẩn ngôi nhà hoang đă đến nhiều thành phố lớn như TP***, Đà Nẵng, Vinh, Hải Pḥng… và thu hút được sự chú ư của rất nhiều bạn trẻ.
Người quản lư game ngôi nhà ma tại Hà Nội cho biết, sau khi lưu diễn tại Hà Nội, nhóm sẽ cho ra đời một nhà ma mới, để đáp ứng yêu cầu của các bạn trẻ.
Phú Hoàng
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội Viên


Đă tham gia: 02 May 2010 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2589
|
Msg 925 of 1439: Đă gửi: 31 May 2010 lúc 4:20am | Đă lưu IP
|
|
|
CHUYỆN TÂM LINH
Sự việc này xảy ra đă hơn một năm rồi. Tôi có một người thợ vừa tṛn mười lăm tuổi, tính t́nh rất dể thương và em rất cao ráo đẹp trai. Do hoàn cảnh gia đ́nh em không được tốt, ba có vợ kế, mẹ ở ngoài Bắc, c̣n em và người chị ở chung với mẹ kế và ba. Ba em lại có thêm một đứa con chung với mẹ kế.
V́ em ham chơi và không nghe lời, nên mẹ em là khách hàng của tôi, xin cho em được học nghề và ở lại tại chổ làm. Em làm việc cho tôi rất tốt, ngoan hiền nghe lời và chịu học hỏi. Em làm được gần một năm th́ tai nạn xảy ra.
Tôi c̣n nhớ như in vào sáng thứ hai, ngày 16-06-08, tôi cùng các bạn đi ăn sáng tại phở Kỳ Đồng, ông xă tôi gọi bảo:
- Thằng T. bị xe container đụng chết rồi, bây giờ phải vào nhà xác nhận dạng.
Tôi la lớn rồi chết điếng người, tôi bỏ bạn lấy xe về liền mà tai tôi ù đi, mắt tôi mờ đi, không biết v́ nước mắt hay v́ cái tin đó làm tôi mất b́nh tỉnh.
Về là tôi cùng mấy người thợ chạy đi t́m nhà xác, đi ba nơi mà không thấy, cuối cùng tới bệnh viện NT th́ gặp em. Nhân viên nhà xác báo em đă bị đụng ngay cua quẹo của cầu Tân Thuận vào trưa thứ bảy, không có thân nhân nên chuyển vào bệnh viện Sài G̣n nằm tới khuya, th́ chuyển về đây v́ bệnh viện bị hư hệ thống lạnh.
Tôi nh́n em mà chết lặng, em nằm đó mắt nhắm hờ hai tay để lên ngực, mặt bị cà dưới đường trầy trụa, nhưng thật may là em c̣n nguyên vẹn. Tất cả mọi người ai cũng khóc. Ba mẹ em măi tới hai tiếng sau mới vào nhận con, rồi khóc.
Chúng tôi lo mai táng cho em, lo xe cho em về TB quê ông nội em, hai ông cháu nằm gần nhau. Ông th́ mới mất được ba tháng, rồi bây giờ tới cháu. Gia đ́nh rối tung, không ai tập trung làm ǵ được.
Tôi cứ nghĩ vậy là xong hết một kiếp người! Tôi tiếc cho em, em quá trẻ, em chưa làm ǵ nên tội mà phải bắt em đi. Em chuẩn bị lên thợ chánh, lương cao hơn có thể giúp gia đ́nh nhiều hơn nữa. Tôi tiếc một cuộc đời. Tối về tôi không ngủ được, h́nh ảnh em nằm trong nhà xác cứ bám lấy tôi.
Rồi mọi chuyện cứ trôi qua, khoảng hai tuần sau ngày em mất, em báo mộng cho ba em. Em cho ba em thấy nơi em nằm, em nằm sát trong lề, bên cạnh có bà bán nước lớn tuổi đang rửa ly. Em th́ đang ngồi ăn ǵ đó trong tô, c̣n ngoài đường th́ có ba người nằm ngoài đường, ḿnh mẩy rất dơ dầu nhớt bám đầy người.
Em kêu:
- Ba ơi đi đón con về, con không tự về được. Ba đi buổi sáng đừng đi buổi chiều, chiều con không thấy đường.
Em c̣n bảo:
- Nhà đối diện treo cái kiếng làm cho nhà ḿnh xui, ba kêu người ta gở xuống đi.
Thế là sáng hôm sau ba em chạy đến nơi con trai báo mộng, th́ nổi da gà v́ ông thấy bà bán nước đang ngồi rửa ly, bà mặc cái áo giống như ông thấy. Ông sợ hải nh́n ra ngoài đường (có ba người nằm đó). Rồi đốt nhang khấn vái, đốt vàng mă rồi lên xe chạy về.
Bẳng đi mấy hôm sau, chị của em nằm mơ thấy em đang ngồi trên bàn thờ và hỏi chị:
- Chi B sợ em không?
Chị em nói:
- Mày làm ǵ mà tao sợ? mày sao rồi?
Em trả lời:
- B́nh thường.
Chị hỏi:
- Mày giờ ở đâu?
Em chỉ lên bàn thờ.
Tôi nghe ba mẹ em kể lại mà tôi nổi da gà cùng ḿnh, bởi lẽ tôi không nghĩ sự việc sẽ như vậy. Rồi cứ vài hôm em lại cho cả nhà thấy. Lúc th́ em rửa mặt, lúc th́ em đang nằm ngủ kế bên cạnh, lúc th́ em ăn cơm, lúc th́ em thay đồ đi chơi...
Xin nói rơ là khi thấy em là lúc thức, không có ngủ, không phải chiêm bao, thấy ban đêm lẫn ban ngày.
Gia đ́nh cứ sợ đi coi bói chổ này, chổ kia... C̣n tôi th́ thương em, ma chay tôi cũng phụ lo, thế nên gia đ́nh rất cảm kích và gọi tôi báo mọi việc.
Rồi tôi th́ lang thang trên net t́m chổ để chữa bệnh cho ông xă tôi, vô t́nh tôi thấy có một số huynh tỷ cho địa chỉ của cô Hai Bon. Tôi đánh liều rủ ba mẹ em đi. tôi dặn là trước khi đi mấy ngày nên khấn em, kêu em đi cùng.
Hôm thứ bảy rồi chúng tôi xuất phát đi, mẹ em biết em có đi theo, v́ bà thấy người rất nặng nề, nhất là hai vai. Đi tới ngă tư G̣ Dưa th́ mọi người chỉ sai, chúng tôi vào th́ gặp một bà coi bói bài, bà xưng là mẹ Bé Tâm.
Tự dưng đi xa mà lại vô coi bói bài th́ chúng tôi thấy bất măn, mẹ em cũng coi v́ lỡ rồi, bà coi chúng tôi thấy toàn là bói tâm lư. Sau cùng chúng tôi nói là có phải bà biết gọi hồn không? th́ bà nói là không biết và biết cô Hai Bon gọi hồn.
Tôi nhờ vả khẩn khoản bà để bà chỉ, bà không muốn nhưng v́ chúng tôi cần quá nên mong bà chỉ. Bà chỉ chúng tôi đi khá xa. Cuối cùng đi đại th́ lại gặp.
Vừa bước vào nhà cô Hai Bon th́ bà hỏi có việc ǵ? Rồi bà kêu mẹ của thằng em lại gần bảo ngồi xuống, bà vuốt mặt bảo ngồi ngay ngắn. Tự dưng mẹ của em như muốn khóc, chưa nói hết lời th́ bà nói:
- "Nó" có đi theo.
Bà nói tiếp:
- Vô đi con trai.
Rồi một bà nữa lớn tuổi hơn nhưng rất tinh anh, bảo mẹ em chắp tay lạy Phật. Chúng tôi c̣n chưa biết chuyện ǵ v́ xảy ra quá nhanh, ông xă tôi th́ hoàn toàn không tin, nên cứ trơ ra và không muốn vào.
Chúng tôi vừa ngồi xuống th́ cô Hai Bon nói:
- Cha.. đẹp trai dữ ha, cao ráo quá nè, con ngoan con ngồi xuống rồi nói chuyện với ba mẹ nha.
Tôi bắt đầu run, ông xă tôi bắt đầu tin v́ chưa ai nói ǵ mà cô đă biết. Ba em giờ ngồi xuống và mở điện thoại để ghi âm, c̣n mẹ em đang ngồi xếp bằng để chờ nhập hồn.
Ngồi hơn năm phút mà chả thấy ǵ, tôi quay qua hỏi cô, th́ cô bảo chờ cho hết căn đă, tôi chẳng hiểu ǵ. Một hồi sau cô Hai lại ngồi kế bên, bắt ba em nắm tay và bà nói:
- Xong rồi con, con vô đi, có việc ǵ muốn nói với ba mẹ th́ con nói nha, con ngoan, nghe cô, ngồi vô đi.
Rồi bà làm phép, chú ǵ đó rồi phun rượu đầy người, tôi thấy mẹ em từ từ lắc lắc cái đầu, lắc nhanh một chút. Bà Hai Bon nói:
- Để bà làm cho con mở mắt, cho con mở miệng nha.
Vừa nói bà vừa làm phép ǵ đó, rồi mẹ em mở mắt ra, cặp mắt giống như là một con người khác.
Bà Hai Bon hỏi:
- Con biết ai đây không?
Em từ từ đưa mắt qua và rồi...khóc:
- Ba, con nhớ ba lắm.
Tôi không tin vào mắt ḿnh, sợ quá tôi muốn bỏ chạy nhưng v́ có nhiều người nên tôi thấy bớt sợ hơn và ngồi gần hơn một chút. Cô Hai đi ra cho chúng tôi nói chuyện. Tôi hỏi em:
- Em biết ai đây không?
Tôi chỉ vào tôi.
- Cô t. con nhớ cô lắm.
Hú hồn. Tôi lại quay sang ông xă tôi hỏi:
- Vậy con biết ai đây nửa không?
Đảo mắt chậm rải quay qua, em bảo:
- Chú T, con thấy sao chú ốm quá, chú khỏe không?
Ông xă tôi tin hoàn toàn và em quay qua ba em nói:
- Con nhớ ba, nhớ mẹ, nhớ chị B, nhớ em T lắm, con buồn quá.
Em khóc, ba em cũng khóc, tôi cũng khóc nên không nói được ǵ. Nhà tôi hỏi:
- Em có đi học chưa?
- Dạ chưa, em muốn đi học mà không được.
Rồi chúng tôi hỏi nguyên do tại sao em bị xe tông, em nói rằng:
- Người đó chạy ẩu, con chạy đúng, chạy b́nh thường, với lại mấy người kia (ba người đă chết trước em) nó xô.
Rồi hỏi em việc nhà:
- Có gặp ông nội em không?
Em nói:
- Có, con hiện giờ bị đau chân lắm, đi không nổi.
Rồi ba em nói:
- Có gởi cho tiền, điện thoại con có nhận không?
Em bảo:
- Có, nhưng chưa xài.
Rồi ông bảo sẽ gởi cho em xe máy, em gạt phắt đi và la lớn:
- không.
Chắc v́ em sợ, ba em nói:
- Vậy để ba gởi cho xe đạp.
Th́ em chịu. Tôi có hỏi em ở dưới xài tiền ǵ, tôi lấy một xấp giấy tiền vàng bạc, để trên bàn thờ của cô Hai hỏi em, em bảo là:
- Xài tiền này.
Tôi hỏi bao nhiêu và chỉ vào tờ tiền âm phủ, em nói:
- Năm trăm.
Tôi hỏi:
- Với tiền này em mua được ǵ?
Em nói:
- Mua được bộ đồ.
Và c̣n hỏi nhiều nửa... Đến hơn một giờ trưa, em bảo em đói bụng. Cô Hai nói rằng:
- Cô thấy con bị gẫy tay, gẫy chân, để cô chữa trị cho.
Cô kêu em đưa chân đau ra rồi phun rượu nắn lại, đưa tay ra cô chữa, rồi một bên mặt nữa, chữa xong hỏi:
- Em c̣n đau không?
Em bảo:
- C̣n ê ê hà.
Rồi nhoẻn miệng cười cám ơn cô Hai. Em lại than đói bụng nữa. Chúng tôi xin cô Hai được một chén cơm, một chén canh mướp, em mắc cở không ăn, cô Hai khuyến khích em ăn. Rồi cô bảo em ráng lo học hành về giúp lại cho ba mẹ, em dạ.
Ngồi thêm một lúc nữa th́ em đ̣i về. Chúng tôi báo cô Hai, cô lại làm phép phun rượu rồi bảo em đi ra. Từ từ mẹ em nhắm mắt lại. Rồi bà Hai vỗ vỗ mấy cái kêu tỉnh dậy, mẹ em tỉnh dậy ngơ ngác, cặp mắt trở lại b́nh thường và hỏi:
- Ủa, có chuyện ǵ vậy?
Cô Hai cười nói:
- Ngủ ngon quá mà.
Tôi hỏi chị có nhớ là đă nói ǵ không, chị bảo không, chỉ nhớ là bà kêu xếp bằng lại chấp tay nhắm mắt hà, nhưng trong ḷng sợ lắm v́ sợ nhập luôn! chỉ có nhớ bấy nhiêu thôi.!
Rồi chị ngạc nhiên hỏi:
- Ai ăn cơm vậy?
Tôi cười bảo:
- Chị có thấy no không?
Chị nói từ sáng tới giờ (hai giờ chiều) có ăn ǵ đâu, đói thấy mồ.
Tôi hỏi chị:
- Có cảm giác no no không?
Chị bảo:
- Không.
Cô Hai cười bảo:
- Thằng nhóc đó ăn mà.
Chúng tôi hầu chuyện với cô Hai và bà lớn lớn tuổi, (tôi quên hỏi tên) một lát rồi xin về. Hai bà vui vẻ tiển chúng tôi mà không lấy tiền, tôi xin gởi lại một ít để mua nhang đèn, bà kêu lên bàn thờ khấn vái xin để lại, th́ bà mới dám lấy mua đồ cúng, tôi làm theo và xin phép về.
Tôi thật sự rất sốc v́ những ǵ ḿnh chứng kiến. Từ trước tới giờ tôi vẫn tin là có thế giới tâm linh, nhưng ḷng tin của tôi hăy c̣n yếu lắm, v́ tôi chỉ nghe thấy trong tivi, kênh Disco đă chiếu về nhà ngoại cảm Việt Nam, rồi mấy cái đĩa của cô Bích Hằng, rồi mạng internet, nhưng tôi chưa tận mắt thấy điều này.
Bây giờ tôi không c̣n nghi ngờ ǵ về Âm hồn nữa. Nhà tôi vốn dĩ thấy tôi lên mạng t́m cách chữa trị cho ḿnh, nên nói tôi bị điên, bị ma nhập, c̣n lớn tiếng với tôi, nhưng hôm nay ổng chứng kiến tận mắt th́ ông tin c̣n hơn tôi nữa.
Và hồi sáng này tôi lại nhận được điện thoại của ba em, ông nói rằng hồi tối này, em lại cho thấy và bảo ông dẫn nó qua cửa hàng chơi, v́ em nhớ chổ làm, em muốn qua thăm tôi và t́m cách giúp đỡ tôi trong công việc làm ăn.
Tôi đang học, tôi nghe xong cũng thấy run run, v́ em qua đây th́ thế nào chúng tôi cũng gặp em. Nhà tôi bảo ừ dẫn nó qua đây đi, em nó nhớ chổ làm th́ dẫn qua cho nó thăm, để không vài bữa nữa em đi rồi.
V́ khi nhập hồn, em nói khoảng vài bữa nữa em đi về nội TB, nơi chôn cất em. Chúng tôi hẹn gặp chiều nay. Tôi rất mừng nhưng cũng c̣n hơi sợ sợ.
Cuối cùng tôi rút ra như thế này:
1. Nhà ở gần cầu Tân Thuận, phía quận bốn, đường ṿng ở dưới, nếu có việc cần th́ phải chịu, chứ tránh được cung đường này th́ nên tránh. (v́ c̣n ba người nữa chưa được người thân rước về) v́ có thể sẽ xô xe cho ḿnh bị tai nạn.
2: Yêu thương cha mẹ, có hiếu với ông bà, v́ lúc nào ông bà tổ tiên nhiều đời, điều theo dơi và che chở cho ḿnh, nhưng phải với ḷng tin yêu th́ mới được.
Cuối cùng là: cái chết quả thật không đáng sợ lắm. V́ chết đi linh hồn ḿnh được đi học nơi cơi thiêng, minh mẫn, sáng suốt, làm những việc thiện giúp đời, giúp đỡ ḍng họ.
Đó là những ǵ mà Cô Hai Bon đă nói và tôi đă thấu hiểu được. Hy vọng cuộc sống sẽ nhẹ nhàng hơn. Tôi cũng đă bớt lo cho cuộc sống này hơn khi tôi hiểu được điều này.
ST
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội Viên


Đă tham gia: 02 May 2010 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2589
|
Msg 926 of 1439: Đă gửi: 31 May 2010 lúc 4:21am | Đă lưu IP
|
|
|
BÓNG NGƯỜI TRONG NGHĨA TRANG
Trong những con người chúng ta nếu có sự tin tưởng vào Thánh Trời, th́ có nhiều lúc ước nguyện sẽ được thành công! chẳng hạn như điều ước may mắn sẽ xảy đến trong sự bất ngờ và đôi khi chúng ta cũng là một thử thách ǵ đó.
Tác giả Nguyễn Đức Tài sáng tác mang tựa đề "Bóng Người Trong Nghĩa Trang" dựa trên một câu chuyện có thật, của một người con nhà nghèo quê phường B́nh Đa. Phường B́nh Đa thuộc về thành phố Biên Hoà.
Kính thưa các bạn! nhân nói về chuyện ma quỷ th́ trên toàn cầu có nhiều số dân, đă hoặc đang gặp chuyện rắc rối về chuyện ma quỷ, người thường cho rằng kể chuyện ma chỉ để hù trẻ em, hoặc trong những lúc đi cắm trại trên rừng núi.
Trong mỗi cá nhân chúng ta thường có thể gặp được những chuyện sợ hăi, khi ḿnh bất ngờ gặp một linh hồn hiện diện trước mặt! người ta thường gọi là ma và sợ nhất khi chúng bước tới gần ḿnh, những người thường thấy linh hồn hiện diện là những người có giác quan thứ sáu.
Trước khi tôi viết lên câu truyện ma này, th́ tôi xin chân thành cám ơn ông Nghĩa, đă tạo dựng cho tôi cơ hội để kể chuyện hôm nay.
Câu truyện nói về một gă thanh niên một hôm đi thăm mẹ ở nghĩa trang "B́nh Đa" th́ gặp một người con gái mang tên "Trần Thị Thu Thảo"! nhân lúc đầu gă chưa thấy cô gái đó trong nghĩa trang bao giờ, nhưng cuối cùng rồi gă cũng phát hiện rằng đó chính là hồn ma cô thảo.
Một lần nữa tôi xin phép ông Nghĩa để kể lại y chang lời ông kể lại! tôi xin đặt tựa đề là "Bóng Người Trong Nghĩa Trang" xin mời quư vị cùng đọc.
Bà Trầm có ba người con, tất cả đều là con trai, Phương là con trai đầu ḷng của bà làm trong công ty nhà báo. Dưỡng có vợ và hai đứa con định cư tại Long Beach thuộc về tiểu bang California, riêng bà Trầm bị goá chồng từ sau thời giải phóng năm 1975, chồng bà chết trong tù cải tạo, nên Nghĩa là con út của bà th́ ở nhà đi làm kiếm tiền trông mẹ.
Mỗi ngày Nghĩa đi làm về thường hay có đồ ăn nóng để trên bàn ăn, nhưng rồi một ngày kia khi Nghĩa đi làm về th́ không thấy đồ ăn trên bàn nữa; Nghĩa liền thắc mắc lên lầu t́m mẹ, mới biết mẹ bị bệnh và cảm thấy đau yếu trong người. V́ gia đ́nh c̣n nghèo nên Nghĩa đành viết thư lên Long Thành, để báo cho anh Hai của ḿnh biết, để lấy tiền chạy thuốc cho mẹ.
Cuối tuần đó Nghĩa mới hay bà Trầm đang mắc phải bệnh viêm gan B, chỉ c̣n sống được hai tháng nữa là cùng! hai tháng sau không may mắn bà Trầm qua đời và hưởng thọ năm mươi bốn tuổi, lập tức Nghĩa biên thư báo tin cho Phương và Dưỡng để trở về lại B́nh Đa lo đám tang cho mẹ; vài ngày sau đó.
Phương trở về kịp để đi đám tang bà Trầm, nhưng có điều là Dưỡng không kịp về để dự đám ma! hôm đó vào khoảng bốn khuya, người dân trong nhà thờ đem xác bà Trầm vào quan tài rồi đậy nắp vào mang đến nhà thờ, vừa làm lễ xong mọi người trong hàng xóm cùng nhau tiễn đưa bà Trầm ra ngoài nghĩa trang B́nh Đa, Phương trao nhiệm vụ cho Nghĩa là phải cầm tấm ảnh của mẹ cùng với ṿng hoa đi đàng trước để dẫn đầu, đến miếng đất nơi chôn cất bà Trầm.
Vừa vào "Nghĩa Trang B́nh Đa" được năm mét, bỗng Nghĩa cảm thấy một cơn gió lạ lùng thổi ngang qua mặt ḿnh, đi tới thêm vài bước nữa th́ Nghĩa vấp ngă, v́ cảm thấy một bàn tay lành lạnh tḥ từ ḷng đất lên bám chặt lấy chân ḿnh.
Nghĩa sợ hăi hét lên, lúc đó mọi người ai cũng đăm đăm nh́n về phía Nghĩa với ánh mắt ngạc nhiên! đắp mộ xong mọi người đều rủ nhau ra về và chờ tối hôm đó sẽ họp mặt tại nhà Nghĩa, cùng lúc mọi người trong xóm đều mệt cả, nhưng v́ t́nh thương hàng xóm nên ai cũng đều tiễn đưa bà Trầm.
Buổi tối hôm đó sau khi tan buổi họp mặt tại nhà Nghĩa, mọi người rủ nhau ra về th́ Nghĩa vẫn c̣n sự ám ảnh bởi cơn sợ hăi buổi sáng khi đưa đám ma mẹ ḿnh. Phương thấy mặt em ḿnh vẫn c̣n tái xanh nên ṭ ṃ hỏi.
Phương: Hồi sáng sớm ra mày làm cái ǵ mà la lối um xùm ngoài nghĩa địa vậy! mày làm cho hàng xóm người ta nh́n tao quá trời luôn ḱa.
Nghĩa ngồi xuống đất và im không nói lời nào! nhưng một lát sau Nghĩa trả lời Phương rằng.
Nghĩa: Sáng nay khi em vừa bước vào trong nghĩa địa th́ em cảm thấy như có một cơn gió lạnh lạnh đi ngang qua mặt em, sau đó là em vừa đi vài bước nữa bỗng cảm thấy có đôi bàn tay lạnh lạnh tḥ lên nắm chặt chân em, rồi em ngă ra đất, rồi em mới la lên chứ bộ.
Phương cười phá lên rồi lại nh́n vào con mắt của Nghĩa rồi nói.
Phương: Chắc mẹ chết rồi cho nên mày phát điên v́ không ai nấu cơm cho mày ăn đúng không?
Dứt lời! Nghĩa tức lên đứng dậy và định cho Phương một cái đấm vào mặt, để khỏi có nói câu nghi ngờ nào nữa, nhưng Nghĩa lại tạp lưỡi nói rằng.
Nghĩa: Nói bao nhiêu đó thôi đấy! muốn tin th́ tin c̣n bằng không th́ tự đi xem lấy đi.
Phương vừa nghe xong lời đay nghiến của Nghĩa, th́ hai anh em không nói một lời nào với nhau nữa, Phương giận quá xách xe chạy thẳng về nhà. Không may khi chạy xe được khoảng mười phút, bỗng Phương thấy trước mặt có một cô gái, mặc áo trắng tựa như áo ngủ, có mái tóc dài ngang lưng và khuôn mặt trắng bóc đứng trước mặt ḿnh.
Phương thắng xe lại không kịp, nên đụng vào cây trứng cá bên lề đường. Khi Phương quay mặt nh́n lại th́ không thấy bóng người con gái đó đâu nữa! Phương chợt nhớ lại những lời Nghĩa kể về hồn ma đă gặp buổi sáng khi đi chôn mẹ, Phương đau đớn quá nhưng đành phải chạy về gấp, thân thể run rẩy lật bật.
Đêm hôm đó vào khoảng hai khuya, trong lúc mọi người ngủ giấc say sưa của nửa đêm về sáng! trong lúc đang ngủ trong buồng, bỗng Nghĩa có một giấc chiêm bao lạ lùng. Một ngày chính gă chở một người phụ nữ mặc chiếc áo màu trắng tựa như áo ngủ, có mái tóc dài ngang lưng và khuôn mặt trắng bóc trên một chiếc xe môtô.
Vừa mơ đến đó th́ gă cảm thấy một cơn gió lạnh lạnh nữa đến trong căn buồng của hắn. Nghĩa giật ḿnh dậy và nh́n xung quanh th́ căn buồng ấm trở lại b́nh thường! nghĩa nghĩ ngợi thắc mắc, chẳng lẽ cô linh hồn đó trở về phá ḿnh chăng, nhưng vài phút tiếp theo miệng Nghĩa ú ớ lên lời hỏi rằng.
Nghĩa: Ai.. Ai đó.. Ai..đó
Nghĩa nghe được tiếng vang vang trên không trung nói rằng.
Hồn Ma: Làm ơi cứu em, làm ơn cứu em.
Nghĩa ngồi co chân lại kinh hoàng khi nghe tiếng kêu cầu cứu của một vị linh hồn, Nghĩa lại nói.
Nghĩa: Ma....ma....ma...
Dứt lời! lập tức Nghĩa không c̣n nghe tiếng cầu cứu của hồn ma nữa, nên cơn sợ hăi không c̣n xảy ra với Nghĩa trong đêm hôm ấy, sáng hôm sau Nghĩa thức giấc sớm để đi làm; trong lúc đánh răng trong buồng tắm, th́ Nghĩa lại nghe tiếng như ai gơ cửa buồng ngủ của ḿnh.
Nghĩa vội vàng mở cánh cửa buồng tắm và chạy ra xem, th́ tiếng gơ cửa không c̣n nữa! hôm ấy khi Nghĩa đi làm về vào lúc buổi chiều năm giờ, Nghĩa ghé ngang qua Nghĩa Trang B́nh Đa viếng thăm mộ mẹ, khoảng mười phút sau bỗng Nghĩa thấy một người con gái, mặc áo trắng dài từ trên cổ xuống dưới chân; cô ta có mái tóc xoă ngang lưng với khuôn mặt trẻ tuổi như chỉ chừng đôi mươi.
Nghĩa từ từ bước tới định hỏi thăm cô ta! lúc đó mắt của Nghĩa hơi mờ mờ v́ làm về mệt quá, nên không thấy rơ khuôn mặt người con gái đó, nhưng khi Nghĩa dụi mắt nh́n lại, th́ bóng hồn cô con gái đó mờ dần mờ dần cho đến khi tan biến.
Nghĩa về đến nhà gặp Phương anh ḿnh ghé chơi và thấy Nghĩa cả tuần mất ăn mất ngủ v́ nhớ mẹ thân thể gầy đi. Phương hỏi thăm đến Nghĩa th́ Nghĩa càng nói dối với anh ḿnh, v́ Nghĩa biết anh ḿnh không tin vào chuyện ma quỷ.
Càng hỏi thăm nhiều Nghĩa càng bực ḿnh, nên nói ra hết cho qua câu chuyện, sau đó Nghĩa xin phép Phương để được đi đến ở tạm vài tuần cho đỡ sợ; trước đó Phương lại hỏi thêm.
Phương: Chú mày có thật sự là chú mày thấy bóng hồn cô gái đó trong nhà này hay không? hay là chỉ nói vậy để lên ở với anh, rồi làm về có cơm nóng ăn liền.
Lúc này Nghĩa càng bực ḿnh thêm nhưng vẫn phải dịu dàng xuống, để cắt nghĩa với Phương.
Nghĩa: Cái cô gái hôm bữa đó, em thấy cổ ngoài nghĩa trang chẳng lẽ cổ theo em về nhà chăng?
Nghe đến đó Phương thở dài và cảm thấy hơi ớn lạnh! nhưng v́ thấy em gặp khó khăn nên đành nói.
Phương: Vậy thôi anh dọn phụ chú mày xuống ở chung với anh, chị Lan và các cháu cho nó vui; tụi nó nhớ chú mày lắm đó; tụi nó cứ tối ngày nhắc đến chú Nghĩa hoài tao nghe chán cả tai.
Mười phút sau! đang đi nửa đường đến nhà Phương th́ bỗng Nghĩa lại thấy cô con gái đứng giữa đường, nghĩa hoảng sợ quá và nói anh ḿnh.
Nghĩa: Anh Phương ngừng lại.. ngừng lại.. cô đó đứng trước mặt ḱa.
Đang trong lúc tốc độ chạy nhanh xe không thắng lại kịp, nên Phương đành lao vô nhưng chỉ ḿnh Nghĩa thấy được bóng hồn cô gái ấy! Phương tấp vào lề đường và bực ḿnh la mắng.
Phương: Mày điên th́ mày điên vừa vừa thôi chứ! cứ mỗi ngày mày điên như vầy th́ hỏi ai mà chịu nổi mày đây hả?
Nghĩa bực ḿnh quá và đứng yên lặng! một lát sau khi Nghĩa quay lại nh́n th́ bóng cô con gái đó đă biến mất, Nghĩa thầm cầu xin trong tâm và nói rằng:
- Cô ơi, cô hăy hiện về cho ông anh tôi thấy, tôi không có nói xạo với ông ta đi.
Tối hôm đó trong lúc mọi người đang ngủ say. Lúc đó là vào khoảng 12:30 khuya, trong lúc vợ chồng Lan và Phương đang ngủ, bỗng Phương cảm thấy một cơn gió lạnh lạ lùng trong căn buồng của ḿnh.
Lẫn trong đó là hai cây đèn cầy chưng trên bàn thờ, lại thắp sáng lên như có ai đó quẹt lửa đốt nó. Phương cảm thấy lạnh quá nên đắp tấm chăn cho thật kỹ, rồi từ từ ngồi dậy và nh́n xung quanh, th́ bỗng cây hai cây đèn cầy lại tắt đi.
Phương run rẩy lật bật và định ú ớ kêu lên "ai đó" nhưng không may mắn Phương bị một cánh tay lạnh lạnh bóp chặt lấy cần cổ và khiến ḿnh khó thở! lúc đó Phương mới bắt đầu thật sự tin là trên đời có ma quỷ và chắc rằng cô con gái đó theo Nghĩa về nhà ḿnh.
Lập tức Phương nghĩ thầm trong ḷng và nói rằng:
- Chúa ơi cứu con.
Th́ cánh tay đó thả ra và biến mất; ngay ngày hôm sau khi Lan thức giấc lo cơm nước cho em rể và chồng đi làm. Nghĩa ra nhà bếp lịch sự hỏi thăm đến chị dâu rồi xách gói đi làm. khi Nghĩa vừa ra khỏi nhà, Phương bước vào nhà bếp, Lan nh́n mặt chồng ḿnh với ánh mắt sợ hăi xanh xao, dọn dẹp trong nhà bếp được một lúc th́ Lan hỏi chồng ḿnh.
Lan: Hôm qua sao đang ngủ mà anh lại bật ḿnh dậy vậy! anh làm em hết hồn hết vía à.
Phương đặt tay lên ngực rồi tiếp tục nghĩ đến chuyện sợ hăi đêm hôm qua! Phương biết chắc khi kể ra là vợ ḿnh sẽ không tin, nên Phương đành phải nói.
Phương: Chuyện kể ra chắc em không tin anh đâu! thứ đến chuyện tối hôm qua đă qua rồi, nên anh không muốn nhắc làm ǵ cho mệt nhọc.
Lập tức Lan hơi nghi ngờ có chuyện ǵ xảy ra không được yên ổn! nhưng Lan cố gắng giữ b́nh tĩnh và nói.
Lan: Chuyện ǵ th́ anh cứ nói ra hết đi! em nghe để cho anh yên chí thôi, c̣n tin hay không th́ tùy theo trường hợp chứ bộ, chẳng lẽ hôm qua anh gặp ma mà rồi sợ không muốn nói cho em nghe.
Phương vừa nghe đến chữ "ma" th́ lập tức nhớ lại lúc ḿnh bị bàn tay bóp chặt cần cổ và khiến ḿnh khó thở, khi đó Phương vội gạt đi và đáp.
Phương: ờ ..ờ ..không phải đâu em, đừng có suy nghĩ lung tung.
Dứt lời! Phương vội vàng chạy vào buồng ngủ thay đồ đi làm và nhắc nhở vợ hăy cho con đi học hôm đó, buổi chiều vào lúc bảy giờ tối, khi mặt trời lạnh xuống từ từ và bầu trời bắt đầu tối dần; Lan đang nấu cơm cho gia đ́nh ăn, cùng lúc Diễm đang học bài trong buồng.
Được nửa tiếng trong lúc đang nấu đồ ăn, bỗng Lan nghe tiếng Diễm như đang nói chuyện với ai trong pḥng! Lan bước chân nhẹ nhàng ghé ngang qua pḥng của Diễm, để xem con ḿnh đang nói chuyện với ai, nhưng khi bước tới th́ bỗng Diễm im ĺm và không nói chuyện nữa.
Lan nh́n vào cửa buồng th́ thấy Diễm ngă ra giường và ngủ. Lan định chạy xuống nhà bếp th́ bỗng nghe tiếng leng keng như hai chiếc đĩa đập vào nhau, rồi lại nghe tiếng đĩa vỡ loảng xoảng trong nhà bếp.
Khi vừa bước vào nhà bếp Lan hoảng sợ, v́ trước khi đi Lan nhớ hai chiếc đĩa trên bàn chưa có ai đụng vào, nhưng sao lại bị vỡ toang tại sàn nhà! Lan dọn chiếc đĩa đó và bỏ vào sọt rác, th́ lại nghe tiếng của bé Diễm nói chuyện nữa, nhưng lần này Lan bỗng nghe tiếng trẻ trung của một người con gái khoảng độ 20-25 tuổi nói chuyện vui chơi với Diễm.
Lan vội vàng chạy tới nh́n xem th́ Diễm lại mở trang sách ra và tập viết. Lan bước vô pḥng của Diễm th́ thấy con ḿnh ghi trên tờ giấy có bốn chữ hoa, đề tên một người con gái mang tên là "Trần Thị Thu Thảo". Lan nhớ rất rơ Diễm không bao giờ viết chữ hoa mà đẹp như vậy! lập tức Lan lại nghĩ chẳng lẽ con ḿnh bị ma nhập chăng, một lúc Lan nh́n vào mắt con ḿnh th́ thấy toàn là tṛng đen; Lan lay vai con ḿnh rồi nói.
Lan: Trời ơi Diễm con, con có sao không vậy Diễm, trả lời mẹ đi con.
Diễm há miệng ra! rồi Lan lại nghe tiếng vang vang của một người con gái nói lên.
Hồn ma: Chị ơi cứu em, chị ơi cứu em.
Lan càng hoảng sợ khi nghe tiếng cầu cứu của hồn ma, mà Lan nghi rằng Diễm bị hồn ma nhập vào, nên Lan lay vai con lần nữa và nói.
Lan: Diễm ơi, con tỉnh lại đi Diễm, tỉnh lại cho mẹ đi con.
Khi đó Linh hồn cô con gái đó ra khỏi người Diễm! rồi Lan ôm con ḿnh vào ḷng và khóc, khi đó Diễm vẫn chưa đủ trí khôn để hiểu được rằng ḿnh bị nhập ma v́ lúc ấy Diễm chỉ mới tám tuổi; Diễm nh́n mẹ và hỏi.
Diễm: Mẹ à, tại sao mẹ lại khóc?
Dứt lời Lan dắt con ḿnh xuống nhà bếp, chuyện sợ hăi không c̣n xảy ra cho buổi chiều hôm đó nữa, một buổi chiều trôi qua và buổi tối lại đến, Nghĩa là người đầu tiên về nhà, rồi chờ thêm mười lăm phút sau Phương về dùng cơm bữa tối với nhau cho vui.
Đêm hôm đó vào lúc chín giờ rưởi tối, cả gia đ́nh đang dùng bữa, th́ cùng lúc Lan, Phương và Nghĩa bỗng nghe tiếng đồ đạc rơi xuống đất trên căn pḥng của Phương; liền lúc ba người bỏ chiếc bát xuống và chạy vào xem, th́ kinh hoảng v́ thấy bức tượng Đức Mẹ chưng trên bàn thờ bị vỡ nát dưới sàn.
Vào lúc đó! Lan nhờ Nghĩa xuống nhà bếp để bế bé Diễm lên lầu, rố cả gia đ́nh đọc kinh cho Chúa ban Thiên Thần xuống cứu giúp. Trong khi cả gia đ́nh đang đọc kinh cầu nguyện, bỗng dưng chiếc bóng đèn chớp tắt, như có ai sử dụng công tắc bật lên bật xuống, ngay sau đó chiếc giường lại nâng lên rồi rơi xuống lại.
Lúc cầu nguyện xong th́ cả gia đ́nh đều thắp nhang rồi tất cả trở lại b́nh thường. Từ đó Phương không c̣n sự nghi ngờ nào nữa và nhất quyết tin những lời của Nghĩa kể lại! bốn tiếng sau lúc đó vào khoảng 1:45 khuya, trong lúc mọi người đang ngủ giấc say bỗng Lan có một giấc mơ.
Trong giấc mộng đó Lan mơ về nhà ông hàng xóm bên cạnh nhà mẹ chồng, có một người con gái ở tuổi 20-25 gây lộn với gia đ́nh! bỗng ông bố lỡ tay lấy cây sắt và đập lên đầu cô thật mạnh và khiến cô chết tại địa điểm, Lan la lên, khi đó Phương giật ḿnh dậy hỏi.
Phương: Chuyện ǵ vậy, em b́nh tĩnh lại đi.
Lan kể lại giấc mơ và nói.
Lan: Em mơ có một người con gái v́ gây lộn với gia đ́nh, mà bị ông bố đập ngay cây sắt vào đầu rồi chết tại chỗ, sau này vừa đi chôn th́ ông bố đó bán căn nhà của ông rồi dọn đi xa.
Phương hơi run rẩy! rồi lại lo âu hỏi thêm.
Phương: Vậy em thấy căn nhà này nằm ở đâu, địa điểm nào?
Lan cố gắng lấy lại b́nh tĩnh rồi đáp lời.
Lan: Nhà này chính là nhà của ông hàng xóm của mẹ.
Nghĩa đang trong giấc ngủ say! th́ bỗng nghe tiếng Lan la hét lên, khi đó Nghĩa chạy sang pḥng của Phương, Nghĩa lo âu hỏi.
Nghĩa: Chị không sao chứ! có chuyện ǵ chị b́nh tĩnh lại kể cho em nghe đi.
Phương lanh miệng trả lời dùm vợ! khi đó Nghĩa mới hiểu ra tại sao ḿnh hay thấy bóng hồn của một người con gái đi theo ḿnh, lập tức cả ba đều thắp nhang lên bàn thờ, rồi từ đó Lan, Phương và Nghĩa không c̣n thấy chuyện sợ hăi xảy ra nữa.
Ba tháng sau tâm linh của Nghĩa trở lại b́nh thường, Nghĩa báo cho Phương cuối tuần sẽ trở về nhà của mẹ ở, v́ sợ làm phiền vợ chồng anh ḿnh. Nghĩa vừa trở về nhà được hai tuần! một hôm khi Nghĩa đang trong giấc ngủ say, bỗng mơ có một máu chảy từ trong vách tường ra. Nghĩa sợ hăi quá tỉnh giấc, cảm nhận có một giọt nước rơi lên trán của ḿnh; Nghĩa vuốt trán rồi đưa xuống nh́n xem là giọt nước nào, nhưng không ngờ đó là giọt nước máu trên trần rơi xuống.
Vài bữa tiếp theo! trên đường đi làm về, Nghĩa lại nhớ mẹ nên chạy vào "Nghĩa Trang B́nh Đa" để thăm mộ mẹ, th́ lại thấy một người con gái mặc áo trắng như người b́nh thường, mặt cô trông rất xinh và trẻ trung; Nghĩa bước tới hỏi thăm để lấy cớ làm quen.
Được một lát sau Nghĩa chuẩn bị ra về, để nghỉ ngơi cho ngày hôm sau đi làm sớm. Nghĩa chào tạm biệt cô con gái đó để bước tới chiếc xe, đi khoảng một đoạn đường Nghĩa quay lưng nh́n lại, th́ không thấy cô con gái đó đâu nữa, nh́n quanh chỉ thấy ḿnh đứng trong nghĩa trang.
Một lát sau Nghĩa quay lại và bước đi thẳng, bỗng cô gái đó lại hiện ra khiến cho Nghĩa giật ḿnh v́ cô đứng trước mặt ḿnh. Cô ta cười một lúc, Nghĩa lịch sự hỏi thăm.
Nghĩa: Ủa em.. hay tới nghĩa trang này lắm hả?
Bóng hồn cô gái ấy mỉm cười rồi nhẹ nhàng đáp lời.
Hồn ma: Dạ em đi lạc vào trong đây! không biết đường về, mong anh giúp.
Nghĩa cảm thấy tội nghiệp cho cô con gái thất lạc trong nghĩa trang B́nh Đa, Nghĩa hỏi thêm.
Nghĩa: Tiện đang đi làm về! nhà anh cách khoảng năm cây số trong con đường hẻm nhỏ thôi, nhà em ở đâu tiện đường chở về luôn.
Cô gái đó bước theo Nghĩa lên trên xe và chỉ đường cho Nghĩa về nhà cô cách nghĩa trang khoảng năm cây số! khi vừa đến cổng nhà ḿnh cô gái bước xuống rồi nói lời cám ơn, lúc đó mới nghe tiếng vang vang kỳ lạ từ cô con gái đó nói rằng.
Hồn ma: Cám ơn anh chở em về nhé! anh thật tốt bụng.
Nghĩa hơi hồ nghi chắc có lẽ cô đó là ma! nhưng vẫn lịch sự nói.
Nghĩa: Không sao đâu! hay chừng nào em muốn ra nghĩa trang nữa th́ báo anh biết nhé. Tiện thể cho anh hỏi luôn tên em là ǵ?
Bóng hồn cô con gái đó mỉm cười rồi khẽ đáp lời.
Hồn ma: Dạ tên em là Trần Thị Thu Thảo ạ!
Dứt lời bóng cô gái đó bước vào nhà! khi Nghĩa ṭ ṃ quay đầu lại nh́n th́ không thấy bóng hồn cô thảo đâu nữa.
Ba năm trôi qua rất nhanh và tết cũng lại tới. Dưỡng trở về quê hương ăn tết rồi đi tảo mộ mẹ ḿnh luôn; trong mấy ngày tết Dưỡng cùng Nghĩa lên thăm viếng Phương anh hai của ḿnh. Khi Nghĩa chở Dưỡng đến thăm th́ Nghĩa thấy anh ḿnh có khuôn mặt sợ hăi mặt mày xanh xao.
Nghĩa biết rằng cô ta trở về với gia đ́nh Phương và nói chuyện với bé Diễm, Nghĩa và Dưỡng lên chơi vui cùng gia đ́nh Phương được một tuần. Dịp tết vừa qua một hôm Dưỡng ở nhà một ḿnh trông cháu cho Lan và Nghĩa đi chợ, cùng lúc Phương đi làm chưa về.
Lúc đó vào khoảng bảy giờ chiều trời dần tối. Dưỡng bảo Diễm vào buồng học bài cho giỏỉ, rồi mai này Dưỡng hứa sẽ dắt Diễm đi công viên chơi cho vui! Diễm ngoan ngoăn chấp nhận lời hứa đó và đi thẳng vào buồng làm bài vở, khoảng một tiếng đồng hồ sau, trước khi Nghĩa và Lan đi chợ về, trong lúc Dưỡng thiu thiu đang chuẩn bị nhắm mắt ngủ v́ cảm thấy hơi mệt; bỗng Dưỡng nghe tiếng của bé Diễm nói chuyện với một người nào đó trong buồng nó.
Lúc Dưỡng chạy vào buồng coi th́ không nghe tiếng con bé Diễm nữa! Dưỡng chỉ thấy nó tập viết trong cuốn sách có bốn chữ hoa để là "Trần Thị Thu Thảo" với bốn con số 1986, Dưỡng cầm lên và đọc thấy con bé Diễm viết trên trang giấy, Dưỡng ṭ ṃ hỏi.
Dưỡng: Diễm ơi! Diễm ngoan nói cho chú nghe con viết tên ai vậy con?
Lúc đó linh hồn cô thảo lại nhập vào thân xác con bé Diễm để trở về dương gian, Dưỡng thấy con Diễm như một đứa bé mất hồn, nhưng khi Dưỡng lay vai nó bỗng nghe tiếng vang vang từ của một người con gái nói rằng.
Hồn cô Thảo: Anh ơi...làm ơn cứu em với, cứu em với.
Lập tức Dưỡng nh́n vào mắt nó th́ chỉ thấy toàn là tṛng đen không tṛng trắng! lẫn trong đó là tiếng la hét của giọng ma quỷ, Dưỡng sợ hăi nói.
Dưỡng: Trời ơi, Diễm con có sao không Diễm, con trả lời chú đi.
Diễm ngước mắt lên nh́n Dưỡng với ánh mắt ma quái rồi tiếp tục la lên như một đứa bé điên dại. May mắn lúc đó Lan và Nghĩa vừa đi chợ về, nghe tiếng con bé Diễm la hét trong buồng của nó, lập tức hai chị em Nghĩa và Lan chạy vào rồi lo âu hỏi.
Lan: Diễm, con có sao không, Diễm à Diễm
Con bé Diễm dùng sức mạnh bóp chặt lấy cần cổ của mẹ ḿnh rồi đẩy đến sát góc tường, rồi vang ra tiếng nói của một người con gái khác và nói.
Hồn ma: Tôi không phải là Diễm..tôi không phải là Diễm mà.
Dưỡng lanh trí chạy đến giựt cánh tay của con bé Diễm, lúc đó Lan phán lên một câu.
Lan: Chúa ơi cứu con với! Chúa ơi...
Lúc đó căn nhà của Lan rung động lên như một trận động đất! lẫn trong đó là những đồ đạc xung quanh nhà đều phóng ra và văng xuống đất, lúc đó Lan mới chợt nhớ rằng ḿnh nên đốt nén hương để bóng ma chạy ra khỏi nhà ḿnh.
Lúc đó Lan, Dưỡng và Nghĩa cùng nhau thắp nhang và cây đèn cầy, rồi đi xung quanh nhà đọc kinh; lập tức sau khi đó tất cả điều sợ hăi không c̣n nữa và tất cả đều trở lại b́nh phục. Lúc này Dưỡng Khuyên Lan hăy lên nhà thờ gặp các cha để xin lễ cho linh hồn cô ma này được siêu thăng và cũng cầu cho mẹ nữa!
Lan chấp nhận lời khuyên và ngày hôm sau khi Nghĩa và Phương đi làm, Dưỡng chở Lan đi đến nhà thờ trong vùng, để hẹn gặp cha sở để xuống ban phép lành cho nhà Lan.
May mắn được một tuần sau có một ông linh mục mang tên Vũ Xuân Thiên đến nhà Lan và làm phép lành! vào cuối tuần ấy ông đến nhà th́ gặp bé Diễm đang đứng trong nhà bếp, khi nó gặp linh mục Vũ Xuân Thiên vô tới nhà bếp th́ nó gào lên với những tiếng ma quỷ phát ra từ trong người.
Khi đó cha Vũ Xuân Thiên khuyên Lan hăy trói con ḿnh trên chiếc ghế và đưa nó đến trước bàn thờ Chúa trong pḥng khách; trong khi mọi người cùng nắm tay đọc kinh, th́ con bé dùng hết sức mạnh đạp găy cánh chân của chiếc ghế và giựt đứt được sợi dây trói. Khi con bé Diễm chạy vào trong nhà bếp, ông linh mục Vũ Xuân Thiên cùng mọi người, rượt theo nó vào trong nhà bếp.
Khi tới nhà bếp th́ không may mắn, cánh cửa tủ đựng dao mở ra và một con dao nhọn phóng ngang qua mặt ông linh mục rồi dính vào vách tường; cha Vũ Xuân Thiên rải nước Thánh xung quanh người con bé, khiến nó la lên như một đứa bé bị điên dại.
Lúc đó tất cả mọi người đều cảm thấy ấm cúng trong nhà và ngửi thấy mùi hương thơm. Khi tất cả hỏi ra th́ mới hay rằng đó là đấng Chúa Giê Su xuống trần gian đuổi quỷ và ban Thiên Thần xuống cho nhà Lan, Phương để chữa lành cho con bé Diễm; buổi ban phép lành hôm ấy thành công và cha hẹn lại tuần sau sẽ đến nhà Nghĩa làm phép lạ.
Một tuần trôi qua rất nhanh, bé Diễm trở lại b́nh phục, nó không c̣n thấy bóng người cô gái mà nó thường nói chuyện nữa! khi đó cha Vũ Xuân Thiên đến nhà Nghĩa ban phép lành cho và cuối cùng Nghĩa thấy được sự ánh sáng đức Chúa Giê Su xuống trần gian và ban phép lành cho ḿnh, để được đời sống mới an vui hạnh phúc.
Vài tuần sau Dưỡng trở lại mỹ và gọi về việt nam hỏi thăm mới thấy yên ḷng. Riêng với Lan, Phương và Nghĩa hôm đó đi thăm mẹ, t́nh cờ Nghĩa đi ngang qua một nấm mộ, có h́nh của một cô con gái mà hôm bữa ḿnh chở về; trên nấm mộ ấy có để tên là "Trần Thị Thu Thảo" chết vào năm 1986 hưởng thọ 25 tuổi.
Nghĩa la lên th́ cùng lúc Lan và Phương chạy tới xem, mới biết rằng hồn ma cô Thảo mà Diễm đă viết tên, chôn tại Nghĩa Trang B́nh Đa. Hai tuần sau, Nghĩa và Lan ra ngoài thư viện để xem lịch sữ của bóng hồn cô Trần Thị Thu Thảo, mới biết rằng cha của cô là ông Trần Thanh Sơn và mẹ bà Trần Thị Thu Sương, cô chết v́ trong lúc gây lộn với gia đ́nh, th́ ông lấy cây sắt đập mạnh lên đầu, cô chết tại địa điểm và ông bán nhà dọn lên Sài G̣n.
Lan nhớ lại câu chuyện trong giấc mơ của ḿnh và hỏi ông hàng xóm ngay bên cạnh nhà mẹ rằng, ông Trần Thanh Sơn ở đâu, th́ mới hay ông lên Sài G̣n, một tuần sau đó may mắn cho Lan và Nghĩa, gặp được ông Trần Thanh Sơn và nghe những lời ông kể về cô Trần Thị Thu Thảo. Vài ngày sau th́ Nghĩa nghe tin ông Trần Thanh Sơn qua đời và thân xác nằm dười bụi cây trong sâu sau vườn với một vài nốt dao chém trên mặt.
Sau một vài tuần! bà Trần Thị Thu Sương trở về căn nhà cũ mà bà bán đi để thăm, bà vào trong nhà bếp và quỳ xuống nơi vết máu đă văng năm xưa và nói lên lời xin lỗi con ḿnh, khi đó cứ mỗi tuần bà đến Nha Trang B́nh Đa để thắp nén hương cầu nguyện cho con ḿnh được siêu sinh và tha thứ lỗi lầm cho bà.
Từ hôm đó linh hồn của cô Trần Thị Thu Thảo không c̣n hiện về trong Nghĩa Trang B́nh Đa hoặc phá rầy gia đ́nh Phương hoặc Nghĩa nữa. Ba năm nữa cũng trôi qua rất nhanh sau vụ ám ảnh v́ ma, may mắn cho Nghĩa và gia đ́nh được định cư sang mỹ lập lại đời sống tươi mát; hai năm sau là đám cưới của Nghĩa tất cả đều vui tươi ngày đó, riêng bé Diễm dần dần quên đi cô Trần Thị Thu Thảo.
Nguyễn Anh Khoa
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội Viên


Đă tham gia: 02 May 2010 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2589
|
Msg 927 of 1439: Đă gửi: 31 May 2010 lúc 4:22am | Đă lưu IP
|
|
|
CẢM NHẬN CÓ MA KHÔNG?
Tôi là người tu tập trên ba mươi năm, cũng có cảm nhận được rung động nơi nào có hoặc không có ma, ma cũng tần số rung động, mà người tu lâu tâm định đều cảm nhận được và có thể nghe được.
Những cái ǵ chúng ta không thấy chỉ nghe cũng đủ làm sợ hăi, thật ra ma cũng có hiền, có dữ, cũng có suy nghỉ buồn vui hay nghịch ngợm.
Nếu ai hay thách đố, ma cũng phải làm cho một lần hú vía. Thực chất ma cũng muốn có ai đó nhớ đến ḿnh, biết ḿnh đang hiện diện bên cạnh, nên quậy để cho người trần chú ư, mới có hiện tượng nhát chứ họ không cố ư làm tổn hại ai.
Nhiều khi là người thân, hay người thường ở nơi ḿnh ở coi như hàng xóm, những bóng ma đó chết c̣n nhiều vương vấn hay oan khúc, mới hay lẩn quẩn quanh người trần, đọc kinh không phải để xua đuổi được, mà mong họ nghe kinh để tâm thoải mái b́nh tâm an lạc hơn, họ có thể tu, lại nhẹ siêu thoát.
Cũng có những ma c̣n nặng oán thù, trong khi sống hoặc c̣n vấn vương việc ǵ, vật ǵ làm họ không ra đi.
Ai hay bị ma nhát, phải có tương giao với vong ma ấy trong quá khứ hoặc trong tiền căn, người c̣n đương tại thế ai gặp trường hợp ma nhát, nên phát huy tu tạo phước thường văng sanh, sẽ giúp cho vong quanh quẩn bớt đau đớn, khổ sở, buồn cô đơn, họ sẽ phù hộ không c̣n gây khó chịu cho ḿnh.
Tôi viết tất cả ḷng thành, mong ai không hiểu về vong ma, mà nên rán tu mong giúp những bóng ma an ổn.
Diệu Định
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội Viên


Đă tham gia: 02 May 2010 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2589
|
Msg 928 of 1439: Đă gửi: 31 May 2010 lúc 4:24am | Đă lưu IP
|
|
|
ÔNG TIẾN SĨ VÀ CĂN PH̉NG MA QUÁI
Sau khi nhà ngoại cảm tác động vào hàng loạt nhóm người, lập tức, căn pḥng 80 m2 trên tầng bốn phố Đông Tác phường Kim Liên, Hà Nội biến thành một căn pḥng toàn ma quỷ.
Tôi Đi Xem ..Ma
Hàng ngày, bất kể nắng mưa, căn nhà số một, phố Đông Tác Kim Liên, Hà Nội, lúc nào cũng tấp nập người ra vào từ sáng sớm đến đêm. Những người có chút am hiểu về thế giới tâm linh, đều có thái độ thành kính khi đến ngôi nhà này, c̣n những người bác bỏ tâm linh, th́ coi chuyện người ta ùn ùn kéo đến gặp ma, xem ma rất nhảm nhí, tốn công sức.
Nhưng với ông Vũ Thế Khanh và một số nhà khoa học ở Liên hiệp Khoa học Công nghệ tin học ứng dụng UIA, th́ việc nghiên cứu ma quỷ được xem như một vấn đề khoa học nghiêm túc.
Từ sáu giờ sáng tôi đă có mặt ở số một, phố Đông Tác, sân để xe dưới tầng một đă không c̣n một chỗ, phải gửi xe máy sang siêu thị bên cạnh. Mọi người, cả đàn ông lẫn đàn bà, cả già lẫn trẻ đều giữ trật tự, đi lên căn pḥng hội trường trên tầng bốn của toà nhà.
Trước khi vào căn pḥng rộng chừng 80 m2 trên tầng bốn, họ đều thắp một nén nhang, chắp tay thành kính lạy Phật ở căn pḥng bên cạnh.
Trong căn pḥng kỳ lạ đó, từng nhóm người túm năm tụm ba ngồi thành ṿng tṛn đối mặt với nhau. Mỗi nhóm là một gia đ́nh, thường gồm ông bà, bố mẹ, vợ chồng, con cái, anh chị em, cháu chắt… là những người có quan hệ máu mủ ruột rà với nhau.
Những người ngồi trong pḥng đều nhắm mắt, khoanh chân, hai tay bắt chỉ ngồi thiền. Họ giữ tâm trí thanh thản, thoát tục, để cho "linh hồn" nhập vào thân thể, gặp gỡ người nhà.
Trong căn pḥng này có hai nhà ngoại cảm nữ, một người mặc áo nâu sồng, có lẽ là người theo hầu cửa Phật. Hai nhà ngoại cảm đứng giữa đám đông quan sát, thi thoảng họ lại tiến về phía nhóm người nào đó, rồi dùng ḷng bàn tay đặt lên đỉnh đầu, huyệt đạo ở lưng một phụ nữ, giống như kiểu cao thủ vơ lâm đang… truyền công lực.
Lúc tập trung truyền công lực, lúc họ nói giọng như nịnh trẻ con:
- Nào cụ X.. cụ thương con cháu th́ về cho con cháu gặp gỡ nào! Em Y.. chết trẻ thảm quá, người nhà nhớ mong nhiều lắm, về cho mọi người gặp đi…
Khi nhà ngoại cảm nói thế, nhóm người ngồi túm tụm, người x́ xụp khấn vái như khấn Thánh sống, người khóc tu tu gọi "linh hồn" hiện về gặp gỡ. Chỉ cần nhà ngoại cảm truyền năng lượng và nịnh ma một lát, lập tức diễn ra hiện tượng ma nhập.
Khi ma nhập, người bị ma nhập không c̣n lư trí riêng của ḿnh nữa mà nói cười, tṛ chuyện cứ như người đă chết. Sau khi nhà ngoại cảm tác động vào hàng loạt nhóm người, căn pḥng 80m2 trên tầng bốn phố Đông Tác biến thành một căn pḥng toàn ma quỷ.
Những tiếng khóc, tiếng cười của những người, được cho là âm dương cách biệt, bao năm trời mới gặp lại nhau, tạo nên một khung cảnh hết sức xúc động. Chính v́ thế, cảm giác ớn lạnh như đứng giữa nghĩa địa ban đêm, xâm chiếm cơ thể tôi không c̣n nữa. Thay vào đó là sự ấm áp, gần gũi giữa con người dương thế với một thế giới khác, mà theo những người tham gia thí nghiệm, là thế giới của những linh hồn.
Đề Tài Khoa Học Nhập Hồn
Sau khi bị thế giới tâm linh hút hồn, là một nhà khoa học biện chứng, với khát vọng làm sáng tỏ phần nào cái thế giới, mà con người cứ bị huyễn hoặc hàng vạn năm nay, và cũng là để t́m ra những lợi ích của thế giới huyền ảo ứng dụng vào thực tế, tiến sĩ Vũ Thế Khanh đă viết báo cáo tŕnh Chính phủ xin năm trăm triệu đồng để lập dự án có tên "Nghiên cứu về ma".
Những dự án kiểu này đă được các nhà khoa học phương Tây nghiên cứu nhiều. Thậm chí, nước Mỹ c̣n lập hàng loạt cơ quan chuyên biệt, nghiên cứu về hiện tượng đặc biệt, liên quan đến thế giới sau khi chết, để ứng dụng vào khoa học, cuộc sống.
Ngay cả cơ quan t́nh báo Mỹ là CIA cũng rất tích cực với những dự án kiểu này. Tuy nhiên, với Việt Nam, nó c̣n rất mới mẻ, nên dự án của ông Khanh được cho là kỳ quặc, vô nghĩa và lăng phí. Và tất nhiên, dự án của ông đă không được phê duyệt.
Mặc dù Chính phủ không phê duyệt để cấp vốn cho dự án kỳ quặc này, song cho phép ông cùng các nhà khoa học thành lập một cơ quan chuyên biệt, bí mật nghiên cứu về những hiện tượng lạ lùng trong đời sống xă hội.
Sau khi Liên hiệp UIA ra đời, ông Khanh cùng các nhà khoa học của Liên hiệp, đă lập hàng loạt đề tài khoa học nghiên cứu về những hiện tượng lạ sau khi chết, trong đó có đề tài nhập hồn. Ông Khanh tự bỏ tiền túi, thời gian, công sức, cùng các nhà ngoại cảm, là những cán bộ, cộng tác viên của Liên hiệp thực hiện đề tài độc nhất vô nhị này.
Điều lạ lùng nhất, có thể nói là bí quyết, đó là tiến sĩ Vũ Thế Khanh t́m được phương pháp đào tạo để các nhà ngoại cảm phát triển mạnh hơn nữa khả năng của ḿnh. Tôi đă gặng hỏi ông Khanh nhiều lần về bí quyết đào tạo các nhà ngoại cảm, song ông Khanh nhất định không tiết lộ. Quả là một chuyện rất lạ!
Người Đàn Bà…5 Mắt
Người đầu tiên mà ông Vũ Thế Khanh đào tạo thành nhà ngoại cảm, lại có khả năng áp vong, truyền năng lượng, khai mở huyệt đạo để ma nhập vào người b́nh thường, là chị Nguyễn Thị Thiêm, một nhân vật từng gây chấn động cả nước với khả năng bịt mắt vẫn đọc được sách, đi xe máy.
Tôi là nhà báo đầu tiên được gặp người đàn bà đặc biệt này, v́ đă nhiều năm trời kiên tŕ thuyết phục ông Khanh. Sau khi thề thốt lên bờ xuống ruộng, rằng sẽ không tiết lộ tên thật, địa chỉ người đàn bà này, ông Khanh mới cho tôi tiếp xúc và tham gia cùng các nhà khoa học làm thí nghiệm xác định khả năng của chị ta.
Tôi đă từng được nghe rất nhiều chuyện kỳ quái, huyễn hoặc về thế giới tâm linh, những khả năng đặc dị của con người, nhưng chuyện một phụ nữ có thể nh́n bằng trán, mũi và hai bên thái dương, th́ đúng là từ cổ chí kim chưa từng nghe nói bao giờ. Thậm chí, theo ông Nguyễn Phúc Giác Hải, thế giới cũng chưa từng có người thứ hai có khả năng như vậy.
Hôm đó, căn pḥng làm việc của ông Khanh chật kín các nhà khoa học, có cả đại diện của Viện Khoa học H́nh sự, Bộ Công an đến để chứng kiến, ghi nhận. Viện khoa học h́nh sự, Bộ Công an được Liên hiệp UIA mời vào cuộc nghiên cứu nhằm t́m cách vận dụng khả năng của chị Nguyễn Thị Thiêm trong việc truy t́m manh mối phá các vụ án phức tạp.
Khác với tưởng tượng của tôi, chị Thiêm không có vẻ ngoài đặc biệt như một ảo thuật gia, một phù thủy, hay như người từ hành tinh khác đến. Chị Thiêm chừng bốn mươi tuổi, ăn mặc chất phác và b́nh thường như bao cô gái lam lũ ở các vùng quê.
Phương án thực hiện cuộc thí nghiệm được vạch sẵn từng bước. Qua mỗi bước thí nghiệm thông minh của các nhà khoa học, khả năng của chị Thiêm sẽ bộc lộ và những toan tính, những chuyện bịp bợm sẽ dễ dàng bị lộ tẩy.
Tôi đă thực sự ngỡ ngàng khi các nhà khoa học dùng đủ các biện pháp để bịt chặt hai mắt chị Thiêm lại, song dù bịt bằng khăn, kính đặc biệt, bằng hai bàn tay, dán mí mắt bằng băng dính rồi úp chặt hai chiếc chén sứ uống trà vào hai mắt, song chị Thiêm vẫn cầm tờ báo đọc vanh vách không sai chữ nào. Nếu bịt cả mắt lẫn trán th́ chị đọc bằng mũi, bịt cả mũi th́ đọc bằng hai bên thái dương. Nếu che nốt cả hai bên thái dương th́ chị Thiêm không nh́n thấy ǵ nữa.
Chị Thiêm cho biết, một ngày cách đây năm năm, tự nhiên chị thấy có một luồng sáng từ trán chiếu ra và chị cảm nhận được những h́nh ảnh mờ nhạt qua luồng sáng đó. Sợ hăi quá, chị dùng băng dính đen dính "con mắt" ở trán đó lại, nhưng rồi chị lại thấy có luồng sáng phát ra từ mũi.
Chị dán ở mũi th́ lại nh́n được bằng thái dương. Chị và gia đ́nh quá sợ hăi, không biết nguyên nhân v́ sao, thế rồi, một người mách chị đến Liên hiệp UIA, nơi có các nhà khoa học chuyên nghiên cứu về các hiện tượng đặc dị. Từ đó, chị được các nhà khoa học quan tâm, làm rất nhiều thí nghiệm. Đặc biệt, mỗi ngày chị lại nh́n thấy mọi vật rơ hơn, và giờ đây, "con mắt thứ ba" đă nh́n mọi thứ rơ ràng như mắt thường.
Đào Tạo… Nhà Ngoại Cảm
Chuyện đ́nh đám về người đàn bà có khả năng bịt mắt đọc sách rồi cũng bẵng đi, cho đến một hôm, tiến sĩ Vũ Thế Khanh điện cho tôi khoe rằng:
- Tớ đă đào tạo cho cô Thiêm khả năng áp vong bạn ạ. Có lẽ ấy là người đầu tiên ở Việt Nam áp vong được. Hôm nào bạn đến xem nhé.
Chuyện gọi hồn qua các nhà ngoại cảm tôi đă gặp nhiều, chứng kiến rất nhiều, song hầu hết những người có đầu óc duy vật đều bác bỏ, bởi họ cho rằng, những lời nói của hồn, chẳng qua là miệng lưỡi bịp bợm của nhà ngoại cảm.
Tuy nhiên, việc nhà ngoại cảm làm cho linh hồn nhập vào người nhà của chính những người đến gọi hồn, thậm chí nhập cả vào nhà khoa học, đă khiến các nhà khoa học duy vật, kể cả những người luôn bác bỏ thế giới tâm linh phải suy nghĩ lại.
Những ngày đó, mỗi ngày có hàng chục gia đ́nh ngồi quây quần trong căn pḥng trên tầng bốn của Liên hiệp UIA để chị Hoàng Thị Thiêm làm thí nghiệm áp vong.
Tiến sĩ Vũ Thế Khanh th́ miệt mài ghi chép, quay phim, thống kê từng chi tiết nhỏ trong mỗi cuộc áp vong, để phục vụ cho đề tài nghiên cứu đặc biệt và kỳ quái này.
Sau hai năm mở căn pḥng ma quỷ để nghiên cứu về con ma, đến nay, không hiểu bằng phương pháp đặc biệt nào, ông Khanh đă đào tạo được gần chục nhà ngoại cảm, có khả năng áp vong người chết vào người đang sống.
Hiện tại, mỗi ngày, có cả trăm gia đ́nh kéo đến đăng kư, những mong được các nhà ngoại cảm làm thí nghiệm áp vong cho ḿnh, để được gặp… người thân đă chết. Danh sách người đăng kư làm thí nghiệm áp vong đă kín mấy cuốn sổ. Để được làm thí nghiệm áp vong, người đăng kư phải chờ sáu tháng trời.
Cho đến bây giờ, dù đă mở căn pḥng ma quái và thực nghiệm cả vạn ca áp vong, song tiến sĩ Vũ Thế Khanh lại rơi vào cảm giác như bị lạc vào mớ ḅng bong. Nhiều nhà khoa học lúc nào cũng giương cao ngọn cờ phản bác, đă bị con ma khuất phục.
Nhưng với ông Khanh, con ma hay c̣n gọi là linh hồn, vẫn là bí ẩn chưa được khám phá. Do đó, ông Khanh vẫn chưa thể khẳng định, trên đời có hay không thứ ǵ đó gọi là ma quỷ.
Mặc dù đề tài nghiên cứu về linh hồn đang tiếp diễn, song đă mang lại lợi ích hiện tại và mở ra triển vọng ứng dụng khoa học trong tương lai. Rất nhiều trường hợp, thông qua khảo nghiệm áp vong ở căn pḥng ma quỷ này, đă t́m được hài cốt thất lạc, thậm chí t́m được cả người sống thất lạc.
Đặc biệt, một số trường hợp đă cung cấp manh mối phục vụ cơ quan điều tra, trong việc truy t́m tội phạm giết người, khám phá những vụ trọng án. Đó là một trong số những lợi ích thiết thực cho khoa học, mà tiến sĩ Vũ Thế Khanh mong muốn mang lại.
Phạm Nguyệt Diễm
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội Viên


Đă tham gia: 02 May 2010 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2589
|
Msg 929 of 1439: Đă gửi: 31 May 2010 lúc 4:24am | Đă lưu IP
|
|
|
CÁI NH̀N MA QUỶ
Mark với tui, hai đứa chẳng đứa nào ham muốn ǵ chuyện gia nhập vào chuyến viếng thăm nghĩa trang của cả lớp. Nhưng dù sao th́ ít ra bọn tui cũng được trốn ra ngoài trường, mà được như vậy luôn là điều bọn tui ưu ái.
Nghĩa trang Graystone nằm cuối con đường. Bọn tui đi ngang qua nó mỗi ngày trên hành tŕnh đến trường và từ trường về nhà. Khu nghĩa địa này có từ rất lâu đời rồi, hàng mấy trăm năm trước lận. Các miếng bia mộ, miếng nào miếng nấy nức nẻ, mọc đầy rêu xanh. Và rất nhiều người bảo rằng khu vực này bị ma ám.
Mark với tui không tin vào ma quỷ. Nhưng bọn tui luôn lẩn sang phía bên kia đường mà đi. Đâu có cớ ǵ để mạo hiểm sinh mạng hai đứa chứ hả?
Mark với tui là chị em sinh đôi. Mọi người thường cố làm ra vẻ khôi hài khi hỏi:
- Hai đứa là sinh đôi cùng trứng à?
Ha ha. Dark là con trai c̣n tui là con gái. Bọn tui là Dark với Lauren, hai chị em song sinh nhà vnfiction. Tui rất thích có thằng em sinh đôi, ngoại trừ mấy tṛ nghịch ngợm ngu xuẩn của nó.
Đêm qua trời đổ tuyết, chỉ vừa đủ để để lại một lớp bụi tuyết mỏng che phủ mặt đất. Giày dép bọn tui dẫm đạp lên tuyết trắng, trong khi cả lớp xă hội học cùng nhau xếp hàng vào nghĩa trang mồ mả.
Gió hú qua những cành cây, rung nhẹ, làm bắn tuyết vương văi lên trên đầu bọn tui. Tui thọt tay vào túi áo, đeo vào cặp găng tay.
Tôi yêu cặp găng mới này lắm. Bà d́ tui yêu thích nhất tặng tui nhân ngày sinh nhật năm tui mười hai tuổi. Chúng thật xinh xắn với lớp da nâu phía bên ngoài, được đính thêm lông thú bên trong thành ra chúng rất ấm áp.
- Cô hy vọng mấy em đem theo bùa chống quỷ!
Cô giáo Applebaum kêu gọi. Từ đâu mà bà ta kiếm được mấy cái tư tưởng điên rồ này vậy? Vô nghĩa trang vào cái ngày lạnh nhất trong năm để mà ghi chép bia đá?
- Cậu có biết làm sao nếu gặp ma không?
Con bé Rachel Miller hỏi, bước ra đứng chắn giữa Mark với tui.
- Biết chứ. Chạy! Mark thốt lên.
- Không. Sai hoàn toàn. Rachel nói:
- Bà nội dạy tớ. Cậu cho bóng ma cái nh́n ma quỷ.
Tui trợn tṛn mắt:
- Cái nh́n ma quỷ? Tức là sao?
Rachel ngưng nói. Nhỏ chộp lấy vai tui, quay người tui lại, đối mặt với nhỏ. Rồi nhỏ nhướng cao mày, mở to mắt, to như mắt con bê ấy.
- Lauren, đây chính là cái nh́n ma quỷ.
Mark cười cợt:
- Trông ngốc xít!
- Đừng cười.
Rachel nạt lại.
- Nó có thể cứu sống cậu đấy. Bà tớ biết hết mọi điều. Bà bảo đừng bao giờ chạy. Thay v́ vậy, cậu nh́n thẳng vào mắt con ma. Cố hết sức nh́n thật sâu, như thể nh́n vào trong linh hồn con ma vậy.
Rachel quay sang nh́n Mark đắm đuối:
- Đừng chớp mắt. Nhỏ dặn:
- Nh́n xuyên suốt linh hồn con ma.
- Tại sao nó có hiệu quả?. Tui hỏi.
- Bởi v́ mọi con ma đều chết rồi.
Rachel đáp, vẫn c̣n nh́n thằng Dark.
- Chúng không có linh hồn. Cái nh́n của bọn ḿnh đi xuyên suốt người chúng. Chúng không thể phản kháng lại. Thành ra chúng sẽ co rút rồi biến mất.
Rachel nói nhiều ơi là nhiều. Nhỏ nghĩ nhỏ rành rơi mọi thứ. Tui không ưa Rachel. Nhỏ cho ḿnh là bạn tui. Nhưng chỉ bởi v́ tui nghĩ nhỏ trồng cây si Dark.
- Tớ bắt cặp với các cậu được không, Lauren?
Rachel, nó lại xài cái tên tục của tui nữa.
- Cô Applebaum nói chúng ta cần làm việc theo nhóm. Các cậu có tin có ma không? Tớ tin nội. Bà bảo bà từng thấy một con ma trồi lên ngay từ một trong mấy bia mộ này đấy.
- Nhớ vụ con chó nhà Klavans không? Mark nói:
- Nó thường lảng vảng quanh khu nghĩa địa này, rồi một ngày nọ, nó đột nhiên mất tích. Hilary Klavan, con bé nhơng nhẽo kể, nhỏ trông thấy hồn ma hiện lên từ ngôi mộ, kéo con chó xuống ḷng đất. Chính v́ vậy mà Hilary nhà ta từ đó mới có tật nói lắp.
Tui chau mày nh́n thằng Mark. Tui nghe câu chuyện đó rồi. Tui nghĩ nó bịa ra nhằm gây ấn tượng với con Rei.
Cô Applebaum mở khoá cánh cổng sắt, cả bọn theo sau cô vào bên trong. Từng hàng bia mộ đen có, xám có, mọc chi chít trên mặt tuyết.
Những tảng đá cũ kỹ bị sứt mẻ nhiều nơi, cứ như những cái răng mẻ. Hầu hết đều rạn nứt lỗ chỗ. Nhiều cái rơi ngược hẳn ra đằng sau, nằm dài đó, bao phủ bởi tuyết.
Bọn tui đi ngang qua vài bia đá không chút dấu vết ǵ cả. Ngả nghiêng, rũ rượi cả người trong gió heo hút, cô Pai dẫn bọn tui lên tuốt luốt trên đồi để xem mấy ngôi mộ to hơn. Nhiều cái bị bào ṃn bởi thời gian. Những cái khác có những ḍng chữ dài ngoằn trên đó.
- Quá lạnh để mấy con ma chịu xuất đầu lộ diện! Cô Applebaum đùa.
- Bắt đầu làm việc nào, mọi người!
Lớp học phân tán. Rachel với tui bước ṿng sang phía bên kia đồi. Tui nghĩ ở đó sẽ khuất gió hơn nhưng tui đă lầm. Cơn gió buốt giá đập mạnh vào tui. Mái tóc không ngắn không dài của tui tung bay theo làn gió.
Hai đứa lê lết trong tuyết trắng, chúi người đọc ghi chú trên mấy tấm mộ. Vài ngôi mộ có từ năm một ngh́n sáu trăm mấy những là...
- Không có ǵ hay ho ở đây cả. Rachel than văn.
- Thử xuống dưới kia xem.
Bọn tui ngừng lại ngay trước tấm mộ đầu tiên. Tấm mộ nhỏ nhắn, già nua, sứt mẻ, mục nát. Tui quỳ gối đọc lấy ḍng chữ ghi trên ấy:
- Abigail Willey, 1680- 1692, yên nghỉ nơi thiên đàng, con yêu.
- Wow!
Tui la, nh́n chằm chằm vào phiến đá.
- Rachel...Nhỏ này bằng tuổi tụi ḿnh!
Rachel nghiêng người đọc.
- Tớ thắc mắc nguyên do nhỏ chết, Lauren ạ. Thời đó người ta hay chết trẻ lắm.
Rachel mở cặp, lôi ra cuốn sổ ghi chú.
- Ḿnh ghi nhận cái này đi, trông nó được đấy!
Gió lạnh quấn quanh người hai đứa. Rachel cố gắng vật vă đặt tờ giấy in lên trên tấm bia, c̣n tui th́ cố hết sức mà chà tới chà lui. Nhưng tờ giấy th́ cứ phập phồng không yên.
- Tớ cần giữ tờ giấy từ phía dưới.
Tui đề nghị. Rồi tui cởi bỏ đôi găng tay, thắt nút chúng lại với nhau, đặt lên trên đầu tảng đá. Rồi tui ngồi chồm hổm kế nhỏ Rachel, hai đứa cùng chà lấy chà để, cố lấy cho được vết tích ngôi mộ lên trên tờ giấy can kê.
Tụi tui chỉ vừa làm xong khi cô Applebaum chạy hối hả sang chỗ hai đứa từ phía bên kia đồi.
- Cô xin lỗi v́ gián đoạn tiết học sớm, nhưng có lẽ ta nên kết thúc ở đây.
Cô bảo, phủi phủi mớ tóc bị gió thổi lộn xộn lên trên mặt mày.
- Ư tưởng chẳng tốt tí nào. Hôm nay lạnh lẽo và nhiều gió quá. Mọi người sẽ bị cảm lạnh nếu không mau chóng quay về trường.
Rachel cùng tui thu dọn, rồi nhanh nhảu hoà vào đám đông trở ra.
***
Chỉ đến sau bữa tối hôm đó, tôi mới phát hiện ra ḿnh để quên đôi găng tay trong nghĩa địa. Bố và mẹ c̣n mải mê với nhóm hội họp. Mark với tui đáng lẽ phải làm bài tập về nhà, nhưng hai đứa ôm lấy cái màn h́nh tivi. Bản tin thời tiết địa phương đang được phát.
Tui nhảy dựng lên, chỉnh đốn lại áo len.
- Mark, tao cần trở lại nghĩa trang lấy đôi găng tay.
Nó nh́n lên từ quyển tập đại số.
- Mày đùa à?
- Chúng là mấy cái găng tốt nhất của tao! Tui bảo:
- Những cái ấm nhất. Tao yêu chúng. Tao không thể để mặc chúng nơi đó được.
Mark quay lại cắm cúi với quyển tập.
- Sáng mai ḿnh quay lại cũng chưa muộn.
- Không đời nào!. Tui rít:
- Người ta bảo trên tivi là tối nay trời lại đổ tuyết. Chúng sẽ bị hỏng mất.
Tui mở tủ đựng áo khoác.
- Mày có đi với tao hay không th́ bảo?
Nó ngần ngại, gặm gặm cây bút ch́. Rốt cuộc nó cũng chịu nhả cây bút ra.
- Thôi được. Tao xem chừng không nên để mày đi một ḿnh.
Mark oai hùng!
Gió đă lặng, nhưng không khí đêm hôm lạnh như đá, lại ẩm ướt. Ánh trăng nhợt nhạt nháy mắt trông xuống bọn tui từ giữa đám mây đen hỗn độn. Lớp tuyết mỏng giờ đă đông thành nước đá.
Bọn tui cứ suưt trượt hết chỗ này đến chỗ khác, cho đến khi cánh cổng nghĩa trang Graystone hiện lên trước mắt.
- Mày nhớ mày để chúng ở đâu không? Mark hỏi.
Khuôn mặt nó giấu kín bên trong khăn choàng cổ lông thú. Nó chiếu ánh sáng đèn pin lên phía trước mặt hai đứa.
Tui run rẩy:
- Trên nó ngôi mộ một nhỏ con gái nào đó. Chỉ cách có vài phút.
Tui bám lấy cánh cổng vào, rồi kéo mạnh. Cánh cổng bị kẹt cứng trong tuyết. Tui giựt mạnh thêm lần nữa, hết sức, cánh cổng kèn kẹt mở ra..
Thứ ánh sáng vàng vọt nhảy múa trên những phiến đá, bao xung quanh tui với Mark, lúc hai đứa cùng leo lên ngọn đồi. Đám mây đen nghịt che phủ hoàn toàn mặt trăng, bóng đêm nặng chịch bao trùm bọn tui. Không khí trở nên khó thở hơn.
Tui chà chà mũi. Mất hết cảm giác.
- Ở phía dưới kia. Tui nói.
Từng bước trên con đường dốc trơn trược, tui dẫn đường xuống tới chỗ ngôi mộ Abigail.
- Đây. Tui bảo.
Mark chiếu đèn pin vào. Tui ngừng lại, nheo mắt nh́n tảng đá.
- Chúng mất tiêu rồi!
Tui la to, nâng tay lên đôi má lạnh băng.
- Cặp găng tay không c̣n ở đây nữa! Tao để chúng trên đây mà!
Mark quay đèn lên trên nóc bia mộ.
- Có thể gió thổi chúng bay rồi. T́m dưới đất xem.
- Ồ phải. Chắc chúng nằm trên mặt đất.
Tui làu bàu. Tui bước lùi khỏi ngôi mộ, cặp mắt dơi t́m kiếm. Gió lại vi vu. Cây cối kẽo kẹt, rên rỉ, lúc lắc. Tui nghe như có tiếng khóc bi ai từ xa xa. Chắc là tiếng mèo kêu. Cúi thấp người, tui ṿng quanh mộ.
- Chúng đâu rồi?
- Có lẽ phía dưới đồi.
Mark gợi ư. Nó đẩy khăn choàng lên cao hơn cho đỡ lạnh. Rồi nó chậm răi bứơc lần xuống dưới đồi, không ngừng rà đèn pin khắp mọi nơi.
- Đâu rồi? Đâu rồi?
Tui lặp đi lặp lại, chà tay làm ấm mũi, mặt. Tui xém chút đụng vô người con nhỏ đó. Mái tóc nhỏ dài, đen, phủ ra đằng trước, che khuất mặt. Nhỏ mặt bộ đồ mỏng dính, tay áo dài tḥng ḷng, váy áo kéo lê thê trên mặt đất. Nhỏ đứng đó thẳng thớn, khẳng khiu, đôi bàn tay đặt sau lưng.
- Cậu là ai?
Tui há mồm. Và rồi ngọn gió vô t́nh thổi bay những lọn tóc phía trước mặt nhỏ. Tui nh́n vô đó...nh́n trong khiếp đảm...vào khuôn mặt sọ người ấy. Không da. Không có môi trên, hai hàm răng găy vụn ấy. Không mắt. Chỉ có mấy hốc mắt trống trơn, sâu hoắc, đen ng̣m.
- Tớ là Abigail Miller.
Nhỏ th́ thào, giọng nhỏ khô, khô như giấy nhám, khô như lá rụng mùa thu. Rồi nhỏ nâng hai tay. Không có chút xíu da ǵ trên tay nhỏ hết. Chỉ toàn xương là xương. Và ở phía cuối đôi cánh tay xương xẩu đó...cặp găng của tui!
Nhỏ lầm lũi bước một bước về phía tui, c̣n tui chết cứng người v́ sợ.
- Tớ lạnh quá...
Nhỏ thều thào, qua hai hàm răng thối rữa.
- Ở đây lạnh quá, Lauren ơiiiii...
- Làm....làmm....làm ơn...
Tui th́ thầm, nh́n chằm chằm vào cặp găng. Cặp găng tui vắt trên đôi bàn tay toàn xương đó...
- Tớ cần áo lạnh của cậu.
Nhỏ tiếp tục rên, vung tay về phía trước. Hai hốc mắt sâu, trơ trọi... cái đầu lâu nghiêng sang chỗ tui trong cơn gió giờ đang gào rú.
- Lauren à, tớ cần áo cậu...
- Không! Làm ơn đi mà...
Tui quay đầu lại, nh́n khắp nơi t́m thằng em trai.
- Mark!
Tui la, khi tui trông thấy nó chạy, chạy hớt hải, hết tốc lực, chạy như bay, chạy cho thoát khỏi bộ xương khô đương dí theo sau trong cái áo choàng đen.
- Đi nào! Tui ra lệnh cho ḿnh ...Lauren chạy liền đi!
Nhưng chân tui run rẩy quá sức, chúng không cử động nổi.
- Lauren à, tớ cần áo lạnh của cậu...
- Không...Ngừng lại!
Những ngón tay bằng xương bên trong cặp găng tay, chúng chụp lấy tui.
- Lauren à...tớ cần áo cậu...Lauren à....lạnh quá Lauren...Tớ cần áo cậu..
- Không! Tránh xa tao ra. Tui hét.
- Lauren à, tớ cần giày cậu...
Đôi găng tay chụp lấy tóc tui.
- Lauren à, tớ cần da cậu...
Đôi găng tay chụp được tóc tui rồi bắt đầu kéo.
- Lauren à, tớ cần bộ da cậu... Tớ cần cơ thể cậu...
- Ốiiiiiii! Tiếng hét thất thanh thoát ra từ cổ họng tui.
Rồi từng lời Rachel nói vang vọng trong tâm trí tui.
- Cái nh́n ma quỷ.
Lời răn dạy từ bà nội của nhỏ Rachel: Đừng chạy. Nh́n thằng vào đôi mắt con ma. Nh́n như thể t́m kiếm linh hồn nó. Có hiệu quả không? Tui không c̣n cách nào khác. Hồn ma Abigail đương kéo tui lại gần...gần hơn nữa.
Tui ngả đầu ra phía sau, mở to mắt nh́n vào hai hốc mắt trống trơn ấy. Tôi nh́n, nh́n, tṛn mắt, không nháy chút nào, vào trông hai cái lỗ sâu thăm thẳm. Nh́n như tui đang lùng kiếm linh hồn Abigail Miller.
Nhỏ ngừng kéo. Cả hai bất động, như tượng nghĩa trang. Quai hàm xương xẩu của nhỏ kêu thành tiếng rồi bật mở. Tóc nhỏ bay vụt ra khỏi cái đầu lâu.
- Lauren à... Nhỏ rên:
- Lauren à Lauren...
Và rồi cặp găng tay kinh tởm buông tóc tui ra, rồi buông tḥng xuống hai bên cái váy gớm ghiếc, dơ dáy. Mà tui vẫn c̣n nh́n, nh́n không chớp mắt. Nh́n sâu vào hai cái lỗ trống hốc, nơi mà cặp mắt con ma trước đây vẫn c̣n ở đấy.
Cái nh́n ma quỷ...Nhỏ bắt đầu co rút...thấy dần...rồi thấp dần...Tóc nhỏ lại rủ ra trước mặt thêm lần nữa. Đôi vai bằng xương găy vụn....Tui nh́n nhỏ ngă xuống phía bên sau ngôi mộ...trở vào bên trong hầm mộ ḿnh...
- Lauren à...
Nhỏ thầm th́ tên tui lần cuối cùng. Rồi nhỏ đi mất. Tui bắt đầu lấy lại hơi thở, hít thật sâu những luồng hơi lạnh ngắt. Rồi tui bỏ chạy! Chân tui giẫm mạnh lên lớp băng mỏng, cứng. Tui thở phào nhẹ nhơm khi thấy Mark chạy sát kề bên, mấy đôi giày bọn tui nện lên trên mặt đất như tiếng trống.
Tui không hề ngừng lại hay giảm tốc độ cho đến khi hai đứa về đến nhà. Tui nhào tới cổng ra vào, tim đập th́nh thịch, hai bên hông đau nhói. Loạng choạng bước vào pḥng khách, tui gập người, chạm tay vào hai đầu gối, cố lấy hơi.
- Cái nh́n... Tui nói:
- Tao không thể tin nổi! Nó hiệu quả! Cái nh́n ma quỷ! Mày cũng xài nó hả...đúng không?
Vẫn thở hồng hộc, tui quay sang Mark. Và thét. Tiếng thét kinh hoàng, khi tui nh́n thấy cái áo choàng đen tơi tả, khuôn mặt sọ người, từng con sâu mập ú, núc ních trườn ra khỏi cái miệng mở to, không răng. Cái đầu lâu trọc lóc, thối rữa. Hai hốc mắt trơ trọi, sâu hoắc.
- Mark đâu rồi? Mày đă làm ǵ em tao? Tui hét:
- Mày không thuộc về nơi này! Mark đâu?
Cái cằm hạ xuống, hơi thở vừa chua vừa thúi phả ra từ sâu trong bụng con ma.
-Em tao đâu? Tui tiếp tục:
- Nó c̣n ở nghĩa trang hả? Mày muốn ǵ đây? Muốn ǵ?
Trước khi tui kịp làm ǵ, con ma dịch dời đến bên tường. Nó đưa bàn tay xương lên trên công tắc đèn..đèn trong pḥng tắt ngúm.
Tui đứng trong bóng tối mịt mù.
- Mày...Mày làm thế để làm ǵ? Tui th́ thào.
- Lauren à, nh́n chằm chằm vào người khác chẳng lịch sự chút nào. Nó gào lên.
Và rồi tui cảm nhận được những ngón tay cứng ngắc, những khúc xương ấy, chộp lấy cuống họng tui.
- Tao lạnh lắm..Lauren à..Tao cần áo lạnh của mày..Lauren à, tao cần tóc mày..Lauren..Tao cần da thịt mày!..
R.L. Stine
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội Viên


Đă tham gia: 02 May 2010 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2589
|
Msg 930 of 1439: Đă gửi: 31 May 2010 lúc 4:26am | Đă lưu IP
|
|
|
TIN ĐỒN CÓ MA TRONG KƯ TÚC XÁ "NĂM SAO"
Kư túc xây trên nền nghĩa địa, bóng ma áo trắng đi trên hành lang, từng có người chết trong pḥng... là những tin đồn rộ lên từ đầu năm học, khiến nhiều tân sinh viên Đại Học công nghiệp Hà Nội hoang mang.
Khánh thành từ năm 2006, ṭa nhà chín tầng đồ sộ của Đại Học công nghiệp huyện Từ Liêm, Hà Nội được coi là một trong những kư túc xá hiện đại nhất miền Bắc. Ngoài hệ thống pḥng ốc đạt tiêu chuẩn, không gian rộng răi, thang máy chạy 24-24 giờ, sinh viên tại đây c̣n được sử dụng những tiện ích khác như pḥng internet, thư viện...
Tuy nhiên, ngay từ lúc đưa vào sử dụng, nhiều sự việc xảy ra khiến ṭa nhà bị gán là "ma ám" do được xây trên nền nghĩa địa. Đầu năm học mới, nhiều sinh viên truyền tai nhau việc đêm đêm có bóng ma áo trắng lượn lờ ngoài hành lang, kèm theo tiếng gió rít... Những thông tin không xác thực cộng hưởng gây tâm lư hoang mang, nhất là đối với các nữ sinh
Tại pḥng 522, tầng năm khu nữ sinh nhắc đến chuyện "ma quỷ", tân sinh viên Ngô Thảo Trang nh́n các bạn cùng pḥng cười gượng. Dù mới nhập học được ít lâu, Trang và các bạn đă được nghe vô số chuyện từ các anh chị khóa trên. Trong đó, đáng kể nhất là việc từng có người chết ngay trong căn pḥng 520 bên cạnh.
- Lúc mới vào nghe những chuyện đó bọn em rất lo, nhất là khi nhiều sinh viên khóa trước cùng nói. Trang cho biết.
Không chỉ các bạn nữ, nhiều nam sinh cũng cho biết, cũng từng nghe và bàn tán nhiều về "bóng ma" áo trắng lượn lờ trên hành lang, rồi các nữ sinh kể chuyện đang đêm cả pḥng nằm ngủ mơ bị bóp cổ...
Theo một nam sinh năm thứ hai, khoa ôtô, từ khi mới vào trường cậu đă nghe các bạn cũng như người dân quanh trường x́ xào về các hiện tượng "bất thường". Thậm chí, nhiều người lớn tuổi c̣n khẳng định chắc nịch kư túc "nặng vía" nên lúc mới khánh thành, nhiều người vào tận các pḥng thắp hương nghi ngút...
Liên tiếp những thông tin lan truyền, khiến ban quản lư kư túc phải vào cuộc. Theo ông Trần Phúc Ḥa, giám đốc trung tâm kư túc xá Đại Học công nghiệp, không phải đến năm nay cán bộ quản lư mới nghe về tin đồn ma quỷ tại đây.
Ông Ḥa cho biết, sự việc bắt nguồn từ lúc khu kư túc hiện đại mới khánh thành năm 2006. Lúc đó, một số gia đ́nh cho thuê trọ xung quanh tưởng rằng toàn bộ sinh viên sẽ vào ở, nên họ t́m cách lôi kéo ra bằng cách tung tin đồn có ma, sinh viên trong kư túc đánh nhau...
- Đáng chú ư một số người c̣n vào tận pḥng, thắp hương bảo là "thắp cho bạn" khiến nhiều sinh viên sợ hăi". Ông Ḥa nói.
Sau khi được sinh viên báo cáo, trường đă tổ chức làm việc với công an xă, giao ban hàng tháng. Với sức chứa chỉ xấp xỉ 10% trên tổng số 50.000 em, lượng sinh viên được ở kư túc rất hạn chế, sắp xếp theo thứ tự ưu tiên, phần lớn vẫn phải thuê trọ ở ngoài.
- Theo tôi biết th́ các nhà trọ của dân cũng không đáp ứng được lượng sinh viên ngày càng tăng của trường. V́ thế, chuyện cạnh tranh giữa kư túc với nhà trọ của dân là không có. Ông Ḥa nói.
Mọi sinh hoạt trở lại b́nh thường đến đầu năm nay th́ nảy sinh "bóng ma áo trắng", những chuyện cũ v́ thế có dịp được khơi lại.
- Bóng ma đó là do một nữ sinh khóa mới, đêm không ngủ được mặc áo blou trắng đi dọa ma các bạn. Chúng tôi đă gặp em này và nhắc nhở. Ông Ḥa cho biết.
Ông Ḥa khẳng định, thông tin người chết ở pḥng 520 là hoàn toàn vô căn cứ.
- Chúng tôi đă liên hệ với ban quản lư dự án xây dựng kư túc xá, từ khi xây dựng cho tới nay, chưa hề có một tai nạn nào gây thương vong. Ông Ḥa khẳng định.
Để chứng minh, ông Ḥa dẫn phóng viên tới tận pḥng 520. Tại căn pḥng tiêu chuẩn tám người này đă kín chỗ. Mọi sinh hoạt, học tập vẫn diễn ra b́nh thường. Theo trưởng pḥng Trần Thị Huế, tất cả thành viên trong pḥng đều biết và thường nói chuyện về những tin đồn "ma".
- Các bạn và anh chị khóa trên đều bảo pḥng em từng có người chết. Lúc đầu bọn em cũng sợ, sau hỏi ra th́ không ai biết rơ, thậm chí không xác định được người chết là nam hay nữ và mọi sinh hoạt vẫn b́nh thường, nên sau bọn em không e ngại nữa. Huế cho biết:
- Tôi khẳng định tất cả tin đồn có ma ở kư túc đều vô căn cứ. Các em sinh viên không nên v́ những tin đó mà lo lắng, ảnh hưởng đến việc học hành. Ông Ḥa nói.
Đàm Vĩnh
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội Viên


Đă tham gia: 02 May 2010 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2589
|
Msg 931 of 1439: Đă gửi: 31 May 2010 lúc 4:27am | Đă lưu IP
|
|
|
KƯ TỰ KINH KORAN HIỆN TRÊN DA EM BÉ
Bé trai chín tháng tuổi trong ngôi làng nhỏ của Nga, khiến các bác sĩ sửng sốt khi trên da bé nổi những câu chữ, từ cuốn sách kinh của đạo Hồi.
Cha mẹ của Ali Yaubov nói rằng, những chữ của thánh Ala xuất hiện trên cằm con trai họ, một vài tuần sau khi bé chào đời. Thậm chí từ đó, rất nhiều kư tự trong chữ Ả Rập nổi lên lưng, tay, chân và bụng của bé.
Các bác sĩ không thể giải thích được hiện tượng này, nhưng họ chắc chắn những chữ đó không phải do ai viết lên.
Theo Dailycontribution, mẹ của bé, Madiana Yakubov, kể, những chữ này xuất hiện hai lần một tuần, thường vào thứ hai và thứ năm hoặc đêm thứ sáu. Những kư tự cũ biến mất trước khi kư tự mới xuất hiện. Ali thường khóc và nhiệt độ tăng khi chữ nổi lên.
Ban đầu họ không nói cho ai biết về điều này, cho đến khi có ḍng chữ nổi trên da bé, viết rằng:
- Hăy kể những kư tự này với mọi người.
Từ đó, Ali được các tín đồ Hồi giáo tôn kính và đến thăm trong ngôi làng của bé ở Dagestan, Chechnya, Nga. Mẹ cậu bé cũng khẳng định, cô và chồng không theo tôn giáo, cho đến khi những nét chữ xuất hiện trên da Ali.
ST
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội Viên


Đă tham gia: 02 May 2010 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2589
|
Msg 932 of 1439: Đă gửi: 31 May 2010 lúc 4:31am | Đă lưu IP
|
|
|
GIẾNG NƯỚC "HIỂU" TIẾNG NGƯỜI
Anh Hưởng và nhiều người đă thử: cứ có tiếng vỗ tay hoặc gọi là nước tại mó nước Rằng Phặt dâng lên, không cứ ǵ phải đọc đúng "tư Xằm, tư Sỏi, tư Mỏi..." bằng tiếng Nùng, tức là: hễ có sự cộng hưởng âm thanh, là nước tuôn ra.
Chuyện khó tin nhưng có thật. Ở xă miền núi Hồng Quang, huyện Quảng Uyên, tỉnh Cao Bằng, có một mó (mỏ, hố, vũng, giếng) nước khiến bà con và khách văng lai từng có mặt đều vô cùng sửng sốt: dù cạn khô kiệt quệ, nhưng, hễ người Nùng sống quanh mó nước mà đọc "thần chú", vỗ tay nhè nhẹ là nước từ trong khe cứ thế dâng lên. Chứa chan.
Tư Xằm, Tư Sỏi, Tư Mỏi. Rằng Phặt...
Nằm cách thị trấn miền rừng Quảng Uyên gần hai mươi km, mó nước Rằng Phặt, từ nhiều đời đă được nhuộm đẫm bao nhiêu là huyền thoại. Ai là người đầu tiên kể câu chuyện ly kỳ đó, thật khó đoán định; câu chuyện đó có thật hay không, càng khó đưa ra câu trả lời cưa đứt đục suốt.
Song, có một điều chắc chắn rằng: bất kỳ người dân nào ở xă Hồng Quang, dù nam phụ lăo ấu, cơ bản, ai cũng biết câu chuyện ly kỳ và sự thật ngỡ ngàng về mó nước Rằng Phặt. Ai cũng đọc được câu thần chú gọi nước dâng lên.
Thú thật, kể từ khi bà con Quảng Uyên và các nhà báo ở Cao Bằng điện báo rồi rủ tôi đi điền dă, để thực mực sở thị những điều quanh mó nước lạ, đă năm trăm ngày trôi qua, lúc nào tôi cũng có cảm giác mơ hồ, ngài ngại.
Anh Đàm Văn Tŕnh, người tổ chức chuyến đi, là cán bộ của Đài Phát thanh Truyền h́nh Cao Bằng, quê gốc nằm ở cách mó nước Rằng Phặt trên bảy km, người mà với tư cách nhà báo, đă mục sở thị cái "mó nước biết vâng lời người" từ lâu.
Lại thêm, vừa đến ủy ban đă thấy cả bí thư, cả chủ tịch UBND xă trịnh trọng ra thề thốt:
- Sẽ đích thân đưa nhà báo đi, rồi gọi nước lên cho mà xem... Hai chi tiết đó đă khiến tôi bớt thấy mơ hồ, hoài nghi. Bụng bảo dạ: yên tâm, yên tâm, cái ǵ nó cũng phải có lư của nó. Cứ chờ hạ hồi phân giải.
Chủ tịch UBND xă Hồng Quang, anh Nông B́nh Phương, sinh năm 1961, đang hỉ hả tiếp nhà báo Hà Nội, khi được hỏi về mó nước Rằng Phặt th́ bất ngờ chuyển sang...bức xúc:
- Việc bao đời nay bà con dùng "thần chú" gọi là nước dâng lên ngập ngụa là sự thật, bao nhiêu người vào thăm thú, cả bọn trộm cắp đánh xe Ben, đem xôi gà vào cúng lễ rồi phá hang nước tơi bời ḥng t́m vàng bạc, thế mà không một ai nhiệt t́nh quay lại, giải thích cho chúng tôi biết nguyên do của chuyện lạ.
Bí thư đảng ủy xă Trần Văn Hải cũng lo lắng:
- Bao nhiêu đoàn đến ngó, chụp ảnh rồi họ bỏ về, tịnh không một hồi âm. Xă Hồng Quang có một trăm lẽ tám đảng viên, với mười hai khu hành chính (xóm, bản), 100% bà con người Nùng, ai cũng biết chuyện mó nước không phải vấn đề tuyên truyền ma tà ǵ, nó là sự thật từ nhiều đời. Ông tôi, bố tôi đă kể lại cho tôi câu chuyện ấy, tất cả người già người trẻ đều được truyền dạy một sự tích như vậy. Anh Hải nhấn mạnh.
Mó nước nằm cách ủy ban khoảng hai km, ở bản Lũng Sạng, tên Rằng Phặt, tức là cái hố sâu (Rằng) đặt tên là Phặt. Mó nước nằm dưới một thung lũng bạt ngàn hoa màu, xanh mướt mát quanh các bờ rào đá xám ngoét, trâu ḅ thoải mái đằm ở ven các mạch nước ngầm mà hễ cứ ai đọc thần chú là phun lên ào ạt.
Xung quanh là núi đá cao chất ngất, các vách đá rỗng rốp, thăn thớ, đua ra từ đỉnh trời đủ h́nh thù kỳ dị tầm như Quỷ Môn Quan (cửa đá h́nh mặt quỷ) ở Lạng Sơn. Chưa bao giờ, thời nào, có một ai nh́n thấy mó bị cạn nước hoàn toàn.
Cùng lắm, nó chỉ cạn đến mức lộ ra cái cửa hang để kẻ ṭ ṃ chui vào; hễ cứ chui vào vài bước là nước dâng lên, ai không chạy ra nhanh sẽ mất xác trong ḷng sông ngầm bí ẩn hơn cả ngục A Tỳ kia. Nước, với sức mạnh của ḿnh, thật sự là một vị thần giữ cho những bí ẩn của hang tối càng trở nên bí ẩn hơn.
Hang đá thông lên mặt đất theo phương thẳng đứng (địa h́nh karst) với rất nhiều địa đạo bí ẩn; các hố tṛn há miệng lên trời, cứ nghe "thần chú" là phun nước ra cũng đổ nước vào muôn vàn cái cửa hang ngầm trong ḷng núi, ḷng g̣ đồi, ḷng ruộng rẫy xung quanh.
Toàn bộ khu vực chi chít các ḍng sông ngầm, các mạch nước ngầm. Bà con th́ đọc câu thần chú cha truyền con nối, để dụ nước ra cho trâu ḅ uống, cho các máy công suất lớn, suốt ngày đêm bơm nước mó lên làm ngói ống, ngói vảy trong các ḷ nung, lấy nước tưới cho các ruộng ngô đỗ xung quanh xă.
Câu thần chú được Bí thư đảng ủy xă Trần Văn Hải ghi nguyên văn vào sổ tay của tôi như sau:
- Tư Xằm, tư Sỏi, tư Mỏi Rằng Phặt. Sặc śn sặc ngằn, lố! theo tiếng Nùng, đại ư: tư là bé, là cô gái, đây là lời gọi các cô Xằm, cô Sỏi, cô Mỏi ơi; Rằng Phặt là tên mó nước; Sặc śn sặc ngằn, là nó ăn trộm vàng ăn trộm bạc; lố là một hư từ, một từ gióng lên như một tiếng tri hô.
Tóm lại, câu thần chú là lời hô hoán, thông báo của bà con với ba cô gái được coi là "thần giữ của" dưới mó nước từ bao đời nay, hăy dâng nước lên để chống lại bọn ăn trộm các quan tài, mà bà con được truyền tụng là có xếp tầng tầng lớp lớp trong các hang sâu.
Hiện Tượng Kỳ Thú Cần Lời Giải
Tay lăm lăm máy ảnh, máy quay phim, ḍ dẫm ra gần mó nước Rằng Phặt, ngũ lục giác quan của tôi và các đồng nghiệp ở đài phát thanh truyền h́nh Cao Bằng cùng căng như dây đàn.
Bí thư Trần Văn Hải đọc "Tư Xằm, tư Sỏi, tư Mỏi..." xong, sau tiếng "lố", từ dưới ḷng một khe đá h́nh tṛn có diện tích chỉ bằng cái mâm ăn cơm, nước bắt đầu đùn ra ào ạt. Nước sủi tăm, nước cuồn cuộn nhè nhẹ, giống như một nồi nước lúc bắt đầu nổi tăm mắt cua để sủi.
Toàn bộ mó nước có diện tích bằng độ hai cái gian nhà, xanh thăm thẳm chợt sôi động hẳn lên. Nước phun từ mó ra, tràn ra các khoang chứa đầy bùn đất, lúp súp cỏ dại; nước rút ở khu này th́ nước lại dâng lên ở khu khác; nước chạy vào hai cái hang sâu vô tận ở chân vách đá vôi.
Ngay tại cái miệng chính của mó nước Rằng Phặt, lúc th́ nước đùn ra, lúc th́ nước lại bị hút vào, khiến những người có mặt cứ liên tục gào lên hào hứng:
- Nó đang ra!
- Nó lại đang bị hút vào!
Thả một ít vỏ trấu, một ít lá cây tươi nổi trên mặt mó nước, chúng tôi quan sát rất rơ đường đi của vỏ trấu và lá cây, nó chạy ṿng quanh, nó chui vào các hang tối rồi có khi lại ùn ùn chạy ra, như có một bàn tay vô h́nh nào đó đang bày binh bố trận...
"Thần chú" gọi nước bằng tiếng Nùng văng vẳng, "Tư Xằm, tư Sỏi, tư Mỏi...", núi đá cao dựng trời, các triền đồi hoang vắng đen sẫm, toàn cây cổ thụ đă khiến cho không gian của mó nước thêm phần liêu trai.
Anh Trần Văn Hải, leo lên vách núi, bẻ một cây sắn lớn về cắm ở ŕa mó nước, dùng dao đánh dấu lên thân cây, rồi cất tiếng gọi ba cô Xằm, Sọi, Mỏi ra giữ vàng bạc, để chúng tôi quay phim chụp ảnh, cái cảnh nước dâng lên theo "tiếng gọi" như thế nào.
Anh Hải bảo:
- Nửa đêm, có những kẻ nghe lời đồn, đánh cả ôtô leo núi vào bản, dùng lễ vật là gà, xôi, bánh kẹo, thắp nhang rồi đeo dây an toàn, cầm đèn pin, tụt xuống hang t́m... báu vật.
Ở trên mặt ruộng của bà con, toàn các khối đá lớn, có một lỗ nhỏ thông với mó nước, bà con đă phải dùng các tảng đá lớn lấp lại, kẻo sợ con người và súc vật sa xuống đó mất xác.
Thế mà, cánh trộm đêm đă ḥ nhau dọn sạch các tảng đá, rồi chui xuống ḷng hang tối. Không ngờ, kẻ ở trên, người cầm dây an toàn lần xuống dưới, nước dâng lên, họ sợ quá, kéo nhau bỏ chạy cả.
Cách đây chưa lâu, có nhóm thanh niên ở Nam Định, cũng kéo năm người lên Rằng Phặt t́m vàng, sau khi bị "ba cô" dâng nước dằn mặt, đám đạo tặc bỏ chạy tán loạn, sáng ra, ở miệng mó nước chỉ c̣n xôi, gà và 5 đôi dép lê cũ rách.
Ông Nông Văn Sẻn, gần sáu mươi tuổi, t́nh cờ cầm roi, rong đàn trâu no phưỡn bụng về mó Rằng Phặt uống nước, chúng tôi làm trắc nghiệm: tiếp tục hỏi sự tích mó nước, ông Sẻn đă nói giống hệt như tất cả bà con mà chúng tôi từng gặp.
Ông Sẻn bảo, cuối những năm 70, cái ḷ làm ngói máng, ngói ống ở bên cạnh Rằng Phặt, cánh thợ ngày đêm bơm nước của mó này lên để hành nghề, có ông chủ ḷ ngói tên là Triệu Văn Phín, từng cả gan thám thính cái hang nước bí ẩn.
Mục đích của ông Phín là đi t́m kho vàng, kho bạc, với hy vọng có ngày giàu có, không bao giờ phải nhào đất và nước vào... khuôn khổ nữa! Tay cầm một cái túi rết, một thẻ nhang, một đèn ba pin con thỏ, một cái bật lửa, ông Phín lặng lẽ, thận trọng, rón rén đi vào hang như một con mèo khôn ngoan.
Xuống độ ba mươi mét, giữa tối om, vừa sờ vào vách đá th́ nghe tiếng ào ào, ầm ầm, nước cuộn xiết dâng lên. Nhờ sợi dây buộc ngang lưng có một số kẻ tay chân kéo ở phía trên, nhờ tài bơi lội như rái cá, ông Phín mới thoát chết.
Cả làng ra xem tai họa, th́ thấy ông Phín ngồi bần thần bên cửa hang, mặt tái xanh tái tử, ai hỏi ǵ cũng ậm ừ. Ông dường như quên cả tiếng nói trong suốt mấy ngày.
Anh Phan Văn Hưởng bốn mươi tuổi, sống gần mó nước Rằng Phặt, người chứng kiến tất cả những kẻ tấn công hang tối từ lâu nay, kể:
- Có lần tôi thấy nhóm người tự xưng là nghiên cứu địa chất của tỉnh, đến t́m cách vào hang, vần đá, có khi họ làm việc giữa đêm tối, chúng tôi rất nghi ngờ, bà con kéo ra càng đông. Họ có vẻ sợ sệt rồi bỏ đi, khi đến và khi đi, họ tuyệt nhiên không liên lạc ǵ với chính quyền xă.
Nhờ t́m ṭi, anh Hưởng dần phát hiện ra: bà con ai cũng đọc thần chú gọi ba cô khi họ cần đến nước của Rằng Phặt. Nhưng thật ra, anh Hưởng và nhiều người cũng đă thử: cứ có tiếng vỗ tay hoặc gọi là nước lên, không cứ ǵ phải đọc đúng "tư Xằm, tư Sỏi, tư Mỏi..." bằng tiếng Nùng.
Vậy là, bài toán được gợi mở: cứ có tiếng hô hoán, tiếng động là nước dâng lên hoặc nước bị hút đi, một sự thật mà khoa học hoàn toàn có thể lư giải được, tức là: hễ có sự cộng hưởng âm thanh, là nước tuôn ra.
Chiều sậm dần, bà con tiễn đoàn nhà báo chúng tôi ở dưới chân vách núi Mặt Quỷ mơ màng, bí ẩn, chỉ với một lời nhắn nhủ:
- Nhớ t́m người giải thích, nhớ trở lại với bản làng chúng tôi nhé.
Gă trai ba mươi bốn tuổi, tay xăm trổ xanh lè vừa gọi các cô dưới mó nước, giờ đây thở dài:
- Có khi bọn tôi phải tính một kế được ăn cả ngă về không, bác ạ; chúng tôi thuê máy xúc đào toàn bộ khu vực mó nước và các hang ngầm lên, mất độ năm mươi triệu đồng. Nếu t́m được các quan tài vàng th́ chia nhau, giàu kếch sù, nếu không t́m được th́ cùng chịu lỗ. Cái được quan trọng hơn là lư giải được câu chuyện "tư Xằm, tư Sỏi, tư Mỏi" lạ lùng từ nhiều đời qua".
Thú thật, suốt từ lúc vào xă, lội chân xuống mó nước "thần bí", lặn lội ở các triền núi hoang vu của Hồng Quang, tôi chưa rùng ḿnh một lần nào; nhưng khi gă trai xăm trổ "táo gan" đưa ra ư tưởng bất ngờ kia, tôi đă có cảm giác ḿnh đang tái mặt đi.
Một mó nước biết "vâng lời" người, một huyền thoại ngh́n đời cha ông người Quảng Uyên để lại, một hiện tượng tự nhiên kỳ thú...liệu có thể được ứng xử như thế sao?
Đỗ Lăng Quân
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội Viên


Đă tham gia: 02 May 2010 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2589
|
Msg 933 of 1439: Đă gửi: 31 May 2010 lúc 4:32am | Đă lưu IP
|
|
|
TRỞ VỀ TỪ CHỐN TUYỀN ĐÀI
Cuối năm 85 tôi quảy ba lô về thăm bà chị thứ Tư ở Sydney. Cơm nước xong th́ có bà Tám hàng xóm sang nhà chơi. Bà Tám người miền nam cở tuổi bảy mươi, mập mạp trông rất phúc hậu và cũng như đa số những người đàn bà trọng tuổi miền nam chất phát, bà ăn nói hiền hậu và vui vẽ lắm.
Bà hay sang nhà chị tôi chơi, v́ bà sống cu ky với người con trai c̣n độc thân và anh này th́ ít khi ở nhà. Tôi chẳng nhớ hôm ấy đă nói chuyện ǵ, nhưng sau vài tiếng đồng hồ, tôi được nghe bà kể lại chuyện sau đây.
Tôi nghĩ đây là chuyện thật, v́ cũng đă có tuổi và bà cũng chẳng cần tốn công sức ngồi nói dóc gạt gẫm tôi làm chi. Sau đây là lời của bà Tám kể :
- Gia đ́nh tôi đạo gốc, duy chỉ có bà chị hai lập gia đ́nh với người ngoại đạo. Anh rể tôi th́ theo thương thuyền buôn bán quanh năm. Có năm anh ấy sang tận bên Miên buôn bán đến tám, chín tháng mới về.
Ngay từ lúc mới quen nhau hai anh chị có giao ước với nhau là, hể sanh trai th́ cho theo ông, c̣n sanh gái th́ cho theo bà rửa tội theo đạo Công Giáo. Mà kể ra th́ cũng lạ, ăn ở với nhau cả chục năm, bà chị tôi sanh ra cho ổng bảy, tám người con mà chỉ toàn là gái.
Cho đến năm đó chỉ sanh được đứa con trai út là ngưng luôn. Như đă giao ước, tất cả đám con gái của chỉ đều được rửa tội, chỉ c̣n có thằng út th́ theo ổng không rửa tội.
Lễ lạc th́ chỉ có mấy mẹ con kéo nhau áo dài đi dự Thánh Lễ, kỳ dư th́ thằng út ở nhà với ba nó. Rồi chuyện cũng chẳng có ǵ đáng nói, cho đến gần hai năm sau ông anh rể tôi bị bịnh gần chết. Bà chị hai tôi th́ thật t́nh đến bên giường bàn với ảnh như vầy:
- Ông à! vợ chồng ḿnh ăn ở với nhau có được gần một chục đứa con, không nói chắc ông cũng biết là t́nh nghĩa vợ chồng ḿnh đến độ nào. Tôi muốn giữ t́nh giữ nghĩa với ông cho đến ngày về với Chúa, tuy nhiên bên đạo của ông, tôi không biết phải cúng kiến lễ lạc như thế nào cho trọn nghĩa.
Bên Công Giáo tôi th́ tôi c̣n biết đọc kinh, xin lễ cho ông. Thôi th́ tùy ở ông nếu ông thích th́ ông theo, để tôi giữ được trọn đạo làm vợ với ông!
Ảnh suy nghĩ vài ngày, rồi mới kêu chỉ vào đồng ư rửa tội theo đạo Công Giáo. Rửa tội được vài hôm th́ ảnh qua đời. V́ nhà chỉ không xa nhà thờ Ba Chuông, nên xác anh ấy được mang đến đó để lănh bí tích cuối cùng.
Hôm ấy cha xứ không có nhà, nên được thầy sáu chức deacon giúp xứ, sắp làm linh mục làm phép xác cho. Mọi chuyện xảy ra b́nh thường trôi chảy như những đám tang khác.
Ba ngày sau khi thiêu xác ảnh, th́ khoảng ba, bốn giờ sáng hôm đó, trời c̣n tối chỉ héo hắt ánh sáng lờ mờ của bóng đèn đường gần đó soi vào pḥng thầy. Gió hiu hiu thổi làm đám lá của tàng cây trứng cá, khua xào xạc những lúc gió chợt thổi mạnh.
Đang giấc ngủ say thầy sáu bổng giật ḿnh thức giấc v́ nghe có tiếng động ngoài cửa. Nằm im nghe ngóng hồi lâu xem sao thầy nghĩ: Nhà thờ nhà thánh th́ có ǵ quư giá để trộm đạo tới thăm. Nằm im nghe tiếp, thầy nghe loảng xoảng như có ai làm ǵ sột soạt, với đống dây xích sắt nặng ở ngay trước cửa pḥng ngủ của thầy.
Như có linh tính báo trước, thầy ngồi dậy, b́nh tỉnh hỏi to:
- Ai?! ai ở ngoài đó? Có chuyện ǵ cần th́ cứ vào để tôi coi có giúp ǵ được không?
Tiếng rổn rảng của đống dây xích bỗng im bặt. Thầy lại lên tiếng hỏi to:
- Ai đó? Có chuyện ǵ th́ vào đây!
Hai, ba giây sau th́ từ từ cửa pḥng thầy được đẩy vào. Tiếng cửa thiếu dầu keng két rít lên ... cửa mở toang ra .... có bóng người đứng ngay thềm cửa .... tay chân bị cùm xích sắt.
Tuy vào ḍng từ nhỏ và đă ít nhiều ǵ tiếp xúc với những xác chết, thầy sáu vẫn toát mồ hôi lạnh khi bắt gặp cái bóng ấy. Hít một hơi dài thầy lấy b́nh tỉnh thầy hỏi cái bóng ấy:
- Sao! linh hồn này có chuyện ǵ đến t́m tôi? Nếu có th́ cứ nói chứ đừng uổng công nhát tôi, tôi không có sợ đâu.
Ngập ngừng giây lát linh hồn ấy bắt đầu lên tiếng:
- Tôi đây thầy sáu ... ba hôm trước thầy làm phép xác cho tôi chắc thầy c̣n nhớ chứ?
Thầy sáu à một tiếng to rồi nói:
- Có chuyện ǵ vậy bác?...bác đến gần đây tí nói cho tôi nghe xem coi tôi có giúp được ǵ cho bác.
Linh hồn ấy nặng nhọc kéo sợi xích sắt nặng tiến gần bên giường thầy sáu. Giờ này th́ thầy đă bớt sợ, lấy b́nh tỉnh thầy nh́n linh hồn ấy. Dầu chỉ mờ mờ qua ánh đèn đường, nhưng thầy vẫn nhận được nét đau khổ trên gương mặt của linh hồn.
Theo lời thầy kể th́ linh hồn ấy mặc bộ đồ nâu, chung quanh chỉ tiết ra những màu xam xám, trông rất u buồn. Khi linh hồn ấy tiến gần bên thầy, sau vài giây im lặng linh hồn ấy nói:
- Hôm thầy đưa xác tôi vô ḷ để thiêu, thầy quên cởi sợi dây buộc hai ngón chân cái của tôi ra... nhưng không sao... hôm nay tôi nài nỉ xin Chúa và Mẹ cho tôi cơ hội t́m về gặp thầy xin thầy giúp đở.
Tôi c̣n thằng con trai út chưa rửa tội, xin thầy đến nhà tôi nói với vợ tôi là, cho thằng con trai út tôi theo đạo và đưa nó đi rửa tội, luôn tiện xin thầy nói với vợ tôi là năng xin lễ và đọc kinh cho tôi.
V́ từ khi rửa tội cho đến lúc chết, tôi không có đủ thời gian ăn năn và làm việc đền những tội tôi vấp phạm, hiện thời tôi phải ở ḷ luyện ngục để đền tội... đau buồn lắm thầy à!
Nghe xong thầy sáu cũng bùi ngùi theo lời kể của linh hồn ấy. Như chợt nhớ ra điều ǵ thầy sáu vội hỏi:
- Nhưng mà tôi có biết nhà bác ở đâu đâu mà đến?
Linh hồn ấy thong thả trả lời:
- Thầy cứ đi theo đường ... đến quận ..., đối diện với chợ Tân B́nh thầy thấy có con hẻm, ngay góc con hẻm là tiệm chụp h́nh .... thầy vào đó hỏi người ta sẽ chỉ cho thầy.
Nói xong linh hồn ấy nặng nhọc kéo sợi xích sắt lùi dần ra cửa và đi khuất.
Tờ mờ sáng hôm ấy, sau khi lần xong một chuổi Mân Côi, thầy sáu thay vội bộ đồ t́m đến nhà chị hai tôi, báo tin và kể lại những chuyện vừa xảy ra cách đó vài tiếng đồng hồ.
ST
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội Viên


Đă tham gia: 02 May 2010 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2589
|
Msg 934 of 1439: Đă gửi: 31 May 2010 lúc 4:33am | Đă lưu IP
|
|
|
RÙNG RỢN LỄ HỘI MA
Những người yêu mến nhà làm phim kinh dị George Romero, đă cùng tụ họp tại Monroeville để tham dự lễ hội ma lớn nhất trong năm
Trong những h́nh hài ủ rũ, bê bét máu và những bộ trang phục tả tơi, gần hai ngàn người đă cùng tụ tập trong ngày hội chết chóc, tại khu mua sắm Monroeville.
Khu mua sắm này nổi danh từ bộ phim kinh dị của nhà làm phim George Romero, năm 1978 “Dawn of the Dead” với cuộc trốn chạy của những người c̣n sống sót trước những thây ma.
Hàng năm, có hàng trăm người đă tập trung tại khu mua sắm này trong h́nh ảnh những thây ma nhằm mang lại những giây phút giải trí vui vẻ.
Năm 2006 khu mua sắm Monroeville đă nhận kỷ lục Guiness, với cuộc hội tụ của 892 "thây ma", năm 2008, những người tham dự lễ hội đă nâng con số kỷ lục lên 1. 341. Tuy nhiên, cho tới nay, kỷ lục thế giới đă thuộc về khu Herefordshire, Anh, với con số 4.026 người tham dự vào năm 2009.
Nhà làm phim Romero từng học tập tại trường đại học Carnegie Mellon, Pittsburgh. Ông quyết định lựa chọn Monroeville để thực hiện bộ phim kinh dị đầu tiên, và chọn rất nhiều người dân làm diễn viên để tiết kiệm chi phí.
Bộ phim năm 1968 của Romero “Night of the Living Dead”, bộ phim đánh dấu thể loại phim kinh dị hiện đại đầu tiên, được thực hiện cách thành phố Evans ba mươi dặm về phía bắc.
Rất nhiều người mê phim kinh dị đă cùng tụ họp tại đây, để thưởng thức những h́nh ảnh chết chóc trên khắp các đường phố.
Ken Foree, người thủ vai Peter Washington trong phim “Dawn of the Dead”, là người đầu tiên ghi dấu tay của ḿnh trên bức tường cửa hiệu đồ chơi Time and Space. Trong bộ phim, Ken đă phải chạy trốn vào trong cửa hiệu để tránh cuộc truy đuổi của những con ma.
ST
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội Viên


Đă tham gia: 02 May 2010 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2589
|
Msg 935 of 1439: Đă gửi: 31 May 2010 lúc 4:34am | Đă lưu IP
|
|
|
CUỘC ĐỜI VUA BẢO ĐẠI GẮN LIỀN VỚI CON SỐ 13
Khi nghiên cứu về vua Bảo Đại, người ta phát hiện ra rằng, cuộc đời ông có nhiều chi tiết gắn liền với con số 13. Trong khi trên thế giới, có rất nhiều quốc gia và rất nhiều người kiêng kị con số 13, v́ cho rằng đó là một con số tiềm ẩn những rủi ro...
Năm 1922, vua Khải Định được mời sang Pháp tham dự một hội đấu xảo, trong lần đi này ông đă đem theo con trai của ḿnh là Nguyễn Phúc Vĩnh Thuỵm sang nhờ vợ chồng ông Charles nguyên là khâm sứ ở Trung Kỳ, nuôi dạy theo nền văn minh phương Tây.
Sau đó Khải Định trở về nước, c̣n Nguyễn Phúc Vĩnh Thụy ở lại Pháp theo sự sắp đặt này.
Đến ngày 16-11-1925, vua Khải Định mất, triều đ́nh đă mời Vĩnh Thụy về nước để lên ngôi hoàng đế thay cha. Lễ tấn tôn được tổ chức vào ngày 8-1-1926 với niên hiệu là Bảo Đại. Và con số 13 bắt đầu được ghi nhận:
1. Ông sinh năm 1913 (chính xác là ngày 22-10-1913, tức 23-9 năm Quư Sửu)
2. Ông sinh năm 1913, lên ngôi năm 1926, như vậy Bảo Đại lên ngôi năm 13 tuổi.
3. Triều Nguyễn thành lập năm 1802 với vị vua đầu tiên là Gia Long, trải qua các đời Minh Mạng (2), Thiệu Trị (3), Tự Đức (4), Dục Đức (5), Hiệp Ḥa (6), Kiến Phúc (7), Hàm Nghi (8), Đồng Khánh (9), Thành Thái (10), Duy Tân (11), Khải Định (12) và kết thúc tại đời Bảo Đại (13).
Như vậy khi lên ngôi ông là ông Vua thứ 13 của triều Nguyễn, và cũng là vị vua cuối cùng trong lịch sử phong kiến Việt Nam.
4. Nếu tính từ khi lên ngôi năm 1926 đến khi thoái vị năm 1945 là 19 năm, nhưng sau khi lên ngôi ông trao quyền lại cho Phụ chính thân thần Tôn Thất Hân, và quay trở lại Pháp để tiếp tục việc học. Măi đến ngày 8-9-1932, ông mới hồi loan chính thức trị v́ đất nước.
Sang tháng 8-1945, trước cao trào cách mạng của nhân dân, ông thoái vị ngày 30-8-1945 và trao lại ấn kiếm cho các đại diện Chính phủ cách mạng, chấm dứt vĩnh viễn chế độ quân chủ phủ tại Việt Nam. Như vậy Bảo Đại thực sự trị v́ đất nước chỉ 13 năm.
5. Ngày 1-8-1997, vua Bảo Đại qua đời tại trung tâm y tế Van de grace, đến ngày 6-8-1997 ông mới được đem chôn cất tại nghĩa trang Thiên Chúa giáo Passy Paris.
Tháng 8 trời thu Paris trong xanh rất đẹp, nhưng khi thi hài ông sắp được hạ huyệt, giờ tốt đă được chọn trước, th́ trời đột ngột đổ mưa làm tất cả những người dự đám tang đều ướt đẫm.
Trời mưa làm huyệt mộ ngập nước, nên không thể nào tiến hành nghi lễ hạ huyệt, nhưng giờ lành lại không đợi ai bao giờ, nên mọi người ra sức tát cạn nước v́ e giờ tốt qua đi, khi nước được tát cạn, trời đă bớt mưa th́ đồng hồ điểm đúng 13 giờ… Như vậy ông vua này được hạ huyệt lúc 13 giờ.
6. Sinh thời vua Bảo Đại có với Hoàng hậu Nam Phương năm người con: là Hoàng Thái tử Bảo Long, Hoàng tử Bảo Thăng, Công chúa Phương Mai, Phương Dung, Phương Liên.
Với bà Thứ phi Mộng Điệp ba người: là Hoàng nữ Phương Thảo, Hoàng nam Bảo Hoàng, Bảo Sơn.
Với bà Thứ Phi Ánh hai người: là Hoàng nữ Phương Minh, Hoàng nam Bảo An.
Với bà Vicky một người: là Phương Từ.
Bà Thứ Phi Mộng Điệp cho biết, trong sổ gia đ́nh của Bảo Đại do bà từ cung giữ, c̣n một người con nữa nhưng không ghi mẹ là ai. Như thế Bảo Đại có 13 người con chính thức được ghi nhận!
ST
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội Viên


Đă tham gia: 02 May 2010 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2589
|
Msg 936 of 1439: Đă gửi: 31 May 2010 lúc 4:35am | Đă lưu IP
|
|
|
CHUYỆN MA CÓ THẬT Ở GẦN NHÀ TÔI
Anh Thành làm nghề xe ôm ở ngă ba đường và thời gian làm việc là từ chín giờ tối đến bốn giờ sáng, gần các khách sạn và nhà nghỉ nếu có làm vào ban ngày cũng không có khách.
Theo anh kể th́ sự việc xảy ra trong một tuần, kể từ lúc anh gặp ba con ma nữ đó, lần đầu tiên anh gặp là khi anh vừa vào bên vệ đường, bỗng cảm nhận được có ai đó đứng ngay sau ḿnh.
Anh quay lại th́ ba con ma đă xuất hiện từ bao giờ, chưa kịp phản ứng th́ ba con ma nữ đă xuất hiện trước mặt anh với h́nh hài ghê rợn, máu từ trên đầu chảy xuống mặt nhưng bộ quần áo chúng mặc th́ không dính chut máu nào, sau đó anh không biết gi nữa.
Sáng hôm sau người ta thấy anh nằm bất tỉnh trên vỉa hè, miệng lảm nhảm câu "xin đừng bắt tôi". Mọi người đưa anh vào viện nhưng năm ngày sau vẫn hôn mê.
Tôi không biết đến ngày thứ sáu, ai đă nói cho nhà anh Thành biết, để đến chỗ anh Thành ngất, lật nắp cống thoát nước lên vớt được xác ba cô gái đă thối rữa.
Rồi ngày hôm sau anh đă tỉnh lại trước sự ngỡ ngàng của bác sĩ trong bệnh viên. C̣n về ba cô gái đến nay vẫn chưa có ai đến nhận mộ.
Trần Tuấn Anh
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội Viên


Đă tham gia: 02 May 2010 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2589
|
Msg 937 of 1439: Đă gửi: 31 May 2010 lúc 4:36am | Đă lưu IP
|
|
|
KHÁCH SẠN MA ÁM
Hồi c̣n trẻ dại tức là hơn một chục rưỡi năm về trước, tôi thường được hăng gởi đi làm xa; cho nên tôi thuộc loại người cơm hàng cháo chợ. Riết rồi quen cuộc sống xa nhà, ở khách sạn cũng không có ǵ đáng kể hay đáng nói, cho tới khi tôi bay về Oakland từ vùng Trung Đông.
Máy bay đáp xuống phi trường San Francisco khoảng năm giờ chiều. Lấy hành lư, qua Hải Quan làm giấy tờ xong tôi đi ra đón xe taxi về khách sạn.
- Ông đi đâu? Người tài xế taxi hỏi.
- Cho tôi đến khách sạn Holiday Inn bên Oakland. Tôi đáp.
Mỗi khi về trụ sở của hăng tại Oakland, tôi đều ở khách sạn Holiday Inn, nên tôi biết và nói cho người tài xế taxi. Chạy được vài phút, người tài xế taxi hỏi tôi.
- Ông ở khách sạn bên Oakland vậy ông có nghe nói về cái khách sạn ma ám không?
- Không! Tôi trả lời.
- Vậy ông có muốn ở thử cái khách sạn này không? Người tài xế taxi hỏi thêm.
Nếu như ở nước ngoài th́ tôi nghĩ rằng, mấy người tài xế taxi muốn đưa khách đến ở những khách sạn quen, để lấy tiền hoa hồng hay chạy ṿng vo để lấy thêm tiền cước, nhưng ở San Francisco hay Oakland th́ tôi rành đường đi, nước bước nên không sợ dân lái taxi câu tiền.
Nh́n qua kiếng chiếu hậu thấy tôi đang ngần ngừ, người tài xế taxi nói thêm.
- Cái khách sạn này ở gần trung tâm thành phố, kế bến tàu.
Không biết bay xa, trái giờ giấc, đầu óc mù mờ hay sao mà tôi gật đầu ưng thuận. Sau khi trả tiền taxi, tôi nh́n bề ngoài của cái khách sạn, th́ thấy cũng tạm được kiểu như Motel sáu. Tôi nhủ thầm nếu khách sạn bê bối, th́ hôm sau tôi sẽ đổi khách sạn khác.
Vu vi gió thổi ngọn tùng. Gian nan là nợ anh hùng phải vay! Mà! Thế là tôi mạnh dạn bước vào quầy tiếp tân để lấy pḥng. Sau khi cầm ch́a khóa pḥng ở lầu hai, tôi hỏi cô gái tiếp tân.
- Có phải khách sạn này bị ma ám không?
- Ông nghe từ đâu vậy? Cô gái tiếp tân không trả lời mà hỏi ngược lại tôi.
- Người tài xế taxi đưa tôi từ phi trường về đây nói vậy. Tôi đáp.
- Th́ ông nghĩ sao cũng được! Cô gái tiếp tân cười một cách bí hiểm.
Hành lang trên lầu hai có bật đèn, sáng sủa như những khách sạn khác, không âm u, ghê rợn ǵ hết. Không có ǵ để đáng nói! Lên pḥng thảy hành lư vào một góc, tôi vô pḥng tắm nước nóng một hồi lâu cho tỉnh.
Không biết có tỉnh ra hay không, hay có con ma nào xúi tôi, mà sau khi tắm xong tôi lại cầm điện thoại lên, gọi pḥng ăn của khách sạn và đặt đồ ăn đem lên pḥng.
Ở gần trung tâm thành phố Oakland, gần khu phố Tàu và Việt Nam, kế bến tàu là khu du lịch của thành phố Oakland, tôi không ra phố ăn uống mà lại đặt đồ ăn đem lên pḥng; có lẽ tôi bị bệnh làm biếng nặng hay khùng khùng. Trời chạng vạng chưa tối lắm, khoảng sáu, bảy giờ ǵ đó.
- Reng, reng! Tiếng chuông điện thoại reo lên sau khi tôi bấm số pḥng ăn.
- Hello! Pḥng ăn đây! Tôi có thể giúp ông được ǵ không? Tiếng của một người nữ nào đó hỏi tôi.
- Làm ơn cho tôi đặt đồ ăn đem lên pḥng. Tôi nói.
- Vâng! Ông muốn gọi ǵ?
- Hamburger, khoai tây chiên và Diet Coke. Tôi gọi mấy món thức ăn căn bản của nước Mỹ. Khi ra nước ngoài làm, th́ tôi ăn đồ ăn của người bản xứ và khi về lại Mỹ, th́ tôi ăn đồ ăn căn bản của Mỹ.
- Ông c̣n muốn thêm ǵ không? Người nữ nào đó hỏi thêm.
- V́ cô hỏi cho nên tôi gọi thêm cánh gà chiên (Buffalo wings). Tôi gọi thêm.
Tiền ăn ở do hăng đài thọ mà! Không ăn cho mập cái thây th́ uổng của trời.
- Và c̣n ǵ nữa không?
- Gởi lên pḥng tôi một.. nữ tiếp viên trẻ đẹp. Tôi đùa tư.
- Ông nói giỡn hay thiệt! Ông ở pḥng 2##?
Người nữ nào đó hỏi số pḥng của tôi cho chắc để đem đồ ăn lên pḥng.
- Vâng!
- Xin ông làm ơn chờ khoảng nữa tiếng!
- Chỉ có nữa tiếng thôi à? ok.
- Ông thiệt hài hước! Chào ông!
Tôi vừa cúp điện thoại th́ nghe tiếng gơ cửa. Tôi đi tới cửa pḥng, nh́n ra lổ kiếng th́ không thấy ai; tuy vậy tôi cũng mở cửa ra, nh́n hai đầu hành lang trống trơn, không có ma nào qua lại!
Tôi cảm thấy như có một luồng gió lạnh, từ ngoài hành lang lướt qua tôi để vào trong pḥng. Tôi nghĩ thầm, mấy con ma này lẹ thiệt, hay mấy thằng nhỏ ở trong khách sạn này buồn t́nh, phá phách, gơ cửa rồi bỏ chạy trốn. Chuyện này cũng thường xảy ra ở khách sạn, không có ǵ đáng nói.
Đóng và khóa cửa lại, tôi nhảy lên giường, cầm remote bật TV lên coi tin tức chiều. Không có ǵ đáng để nói! Tôi thiếp đi từ lúc nào; đến lúc giật ḿnh tỉnh dậy, nh́n đồng hồ trên bàn nhỏ kế đầu giường đă gần mười giờ tối. Nh́n ra cửa sổ th́ thấy trời đă tối đen, đèn đường sáng trưng.
Đói bụng mà chưa có đồ ăn. Không lẽ pḥng ăn đem đồ ăn lên pḥng, gỏ cửa mà tôi ngủ say quá nên không nghe tiếng gỏ cửa; nếu tôi không mở cửa trả lời, th́ họ phải gọi điện thoại báo cho tôi biết chứ, trong đầu tôi vừa trách ḿnh, vừa trách pḥng ăn của khách sạn.
Tôi bước đến bàn, cầm điện thoại lên gọi pḥng ăn. Vừa đặt cái điện thoại lên lỗ tai, th́ tôi rùng ḿnh nổi da gà cùng người. Cái điện thoại chết!
Lần theo dây điện thoại th́ tôi phát hiện ra, sợi dây cắm vào ổ điện thoại trên tường, đă sút ra và rớt xuống đất từ bao giờ. Tôi lại rùng ḿnh và bắt đầu sợ ma! Vu vi gió thổi ngọn tùng. Gian nan là nợ anh hùng phải vay! Mà!
Sợ th́ sợ, nhưng tôi vẫn cầm dây điện thoại lên và cắm vào ổ điện thoại. Cái điện thoại sống lại và phát ra tiếng u, u. Tôi bấm số pḥng ăn để kiểm chứng là tôi có đặt đồ ăn đem lên pḥng.
- Pḥng ăn đây! Tôi có thể giúp ông được ǵ không?
Tiếng của một người nam nào đó hỏi tôi.
- Vào khoảng bảy giờ tôi có gọi đặt đồ ăn, sao đến giờ vẫn chưa thấy? Tôi hỏi ḍ.
- ... và số pḥng của ông là?
- Tôi ở pḥng 2##. Tôi đáp.
- Ông làm ơn chờ một chút, để tôi kiểm tra lại xem. Người nam nào đó lịch sự nói.
Sau vài phút th́ người nam nào đó nói.
- Không! Tôi không thấy có ai từ pḥng 2## đặt đồ ăn tối nay.
- Anh chắc chứ? Tôi hỏi thêm.
- Chắc như bắp!
- Lạ thiệt! Tôi có gọi đặt đồ ăn đem lên pḥng vào khoảng bảy giờ. Tôi có nói chuyện với một người nữ nào đó ở pḥng ăn. Tôi nói.
- Ông có chắc là ông gọi pḥng ăn không? Đến lượt người nam đó hỏi lại tôi.
- Chắc như bắp! Tôi đáp.
- Lạ thiệt! V́ tôi làm tại đây và trả lời điện thoại nguyên đêm nay mà. Anh ta nói.
- Vậy th́ cám ơn anh nhiều!
- Ông có muốn đặt đồ ăn lại không? Hay ông xuống đây ăn, chúng tôi c̣n mười lăm phút nữa mới đóng cửa. Người nam ở pḥng ăn lịch sự mời tôi.
- Thôi khỏi! Cám ơn anh nhiều! Tôi cúp điện thoại.
Tôi rùng ḿnh, nổi da gà và sợ ma. Tối đó tôi ngủ chập chờn với cái bụng đói và tất cả đèn trong pḥng được bật sáng.
Tới bây giờ tôi vẫn không biết là tôi đă nói điện thoại với ai chiều hôm đó; có thật là luồng gió lạnh đă lướt qua tôi để vào trong pḥng không; và sợi dây điện thoại đă rớt ra khỏi ổ điện thoại trên tường lúc nào? trước hay sau khi tôi gọi đặt đồ ăn lúc bảy giờ, trước hay sau khi luồng gió lạnh lướt qua tôi để vào pḥng.
Gần đây khi trở lại bến tàu ở thành phố Oakland, tôi muốn chỉ cho thằng bạn sợ ma của tôi cái khách sạn ma ám, nhưng cái bến tàu đă được đổi mới, nới rộng và tân trang cho du khách.
Cái khách sạn ma ám đó đă bị phá sập; một tiệm sách, rạp chiếu phim và một băi đậu xe được xây lên trên miếng đất đó.
Hồ Việt Tân
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội Viên


Đă tham gia: 02 May 2010 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2589
|
Msg 938 of 1439: Đă gửi: 31 May 2010 lúc 4:36am | Đă lưu IP
|
|
|
LÀNG MA TẨY CHAY HALLOWEEN
Quán rượu làng Pluckley, được đồn đại có một con yêu tinh nghịch ngợm. Ảnh: Francesca Hoyles.
Cư dân trong làng Pluckley, hạt Kent ở nước Anh đă chán ngán cảnh bị hàng trăm những người "săn ma" đến phá phách và gây tắc nghẽn giao thông.
Ngôi làng Pluckey mệnh danh ngôi làng "đáng sợ" nhất nước Anh, được đồn đại có ít nhất mười hai bóng ma, gồm một ma trên đường cao tốc, một ma thầy tu, thi thể treo cổ của một hiệu trưởng và một yêu tinh ở quán rượu trong làng, tờ Telegraph cho biết.
Trong những năm trước, cư dân của làng vốn hiền ḥa đă cố gắng biến những sự quấy rầy thành tṛ vui của gia đ́nh, thậm chí c̣n có một ủy ban riêng về Halloween.
Dù những lễ hội này giúp quyên góp hàng ngh́n bảng cho mục đích từ thiện, sự om ṣm của hàng trăm người lũ lượt kéo đến, cũng gây náo loạn những cư dân trong làng.
Halloween năm nay bị cấm cửa ở Pluckley và Hội đồng xứ đạo đă yêu cầu cảnh sát kiểm soát những du khách.
"Sẽ không có bất cứ tṛ tiêu khiển nào cho các du khách", một thông báo trên website của Hội đồng xứ đạo làng cho biết.
"Sẽ không có nướng thịt ngoài trời, không bia, không chợ cười và cũng sẽ không có những tour rùng rợn. Tức là trừ khi bạn muốn yên tĩnh, chúng tôi khuyên bạn nên ghé thăm, một trong nhiều điểm đến hấp dẫn khác ở Kent trong Halloween".
Thư kư Hội đồng làng cho biết, những sự kiện được tổ chức trước đó gây ra nhiều vấn đề.
"Chúng tôi chỉ cố gắng hành động trước khi Halloween trở nên phản tác dụng. Toàn bộ làng bị tắc nghẽn".
"Trên thực tế, sẽ có rất ít thứ để làm ở Pluckley, ngoại trừ việc uống rượu. Mọi người sẽ được chào đón nếu họ chỉ muốn yên tĩnh, để nhâm nhi một cốc rượu".
Cư dân làng được khuyên khóa cổng và tất cả đèn ngoài đường được bật, cho đến ít nhất hai giờ sáng, để pḥng ngừa những kẻ gây rối.
Halloween là một lễ hội truyền thống của phương Tây, được tổ chức vào đêm 31 tháng 10 hàng năm.
ST
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội Viên


Đă tham gia: 02 May 2010 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2589
|
Msg 939 of 1439: Đă gửi: 31 May 2010 lúc 4:40am | Đă lưu IP
|
|
|
QUYỄN SÁCH DÁN ẢNH CỦA TU SĨ ALBERIC
St Bertrand De Comminges là một thị trấn hoang tàn, trên những đỉnh nhọn của dăy núi Pyrénées, không xa Toulouse là bao, và càng gần Bagnères de Luchon. Cho tới cách mạng nó vẫn là địa phận của giám mục, và có một nhà thờ được một số khách du lịch tới thăm.
Vào mùa xuân năm 1883, một người Anh đă tới cái nơi thuộc thế giới xưa cũ này, tôi khó ḷng đồng nhất nó với cái tên "thành phố" v́ nó chỉ có chưa đến một ngàn dân.
Chàng là người của bảo tàng đại học Cambridge, nay đến Toulouse chỉ để thăm nhà thờ St Bertrand, và đă để lại tại khách sạn Toulouse, hai người bạn kém say mê khảo cổ học hơn chàng, hẹn họ sáng sớm hôm sau sẽ tới gặp chàng.
Đối với họ th́ chỉ nửa giờ ở nhà thờ là đủ rồi, sau đó cả ba có thể tiếp tục cuộc du hành theo hướng Auch. Nhưng hôm đó anh chàng người Anh của chúng ta đến khá sớm, dự định sẽ ghi đầy cuốn vở ghi chép của ḿnh và chụp hàng chục tấm ảnh, để mô tả tất cả các góc của ngôi nhà thờ kỳ diệu, cao sừng sững nổi bật trên ngọn đồi nhỏ Comminges.
Để thực hiện đầy đủ ư định trên đây, cần phải độc quyền người giữ nhà thờ suốt ngày mới được! Người giữ nhà thờ, nói cách khác, người cai quản giáo đường, tôi thích cách gọi sau này hơn cho dù nó chưa thật chính xác lắm, được bà chủ khá thô lỗ của quán Chapeau Rouge gửi tới.
khi ông ta đến nơi chàng người Anh của chúng ta, thấy ngay đây là một đối tượng nghiên cứu thú vị bất ngờ. Không phải là từ vẻ bề ngoài của ông già bé nhỏ, khô khan, mặt mày nhăn nheo, bởi ông ta giống hệt như những người giữ nhà thờ khác ở Pháp.
Cái hay là ở chỗ ông ta có cái vẻ ǵ lén lút quái lạ, đúng hơn, như thể bị săn đuổi, bị áp chế, cưỡng bức, lúc nào cũng cứ liếc nh́n phía sau, các bắp thịt ở lưng và vai c̣ng lại, có lẽ chúng liên tục co rút v́ bồn chồn, tựa như lo sợ bất cứ lúc nào cũng có thể bị kẻ thù tóm được.
Chàng người Anh không hiểu nên xếp ông ta vào loại người bị ảo tưởng ám ảnh, hoặc lương tâm tội lỗi cắn rứt, hoặc một ông chồng sợ vợ? Có vẻ như là khả năng cuối cùng, nhưng người ta có cảm giác ông ta sợ một kẻ khủng bố kinh hoàng th́ đúng hơn là sợ một bà vợ gây gỗ.
Tuy nhiên, chàng người Anh ta hăy gọi chàng là Dennistoun, chẳng mấy chốc ch́m đắm trong việc ghi chép và bận rộn với chiếc máy ánh, thỉnh thoảng lắm mới liếc nh́n người giữ nhà thờ. Mỗi lần nh́n ông ta, chàng lại thấy ông ta ở không xa chàng là mấy, đang nép người vào sát tường hoặc thu ḿnh trên một chiếc ghế hoa mỹ chỗ hát kinh.
Sau một lúc th́ Dennistoun đâm sốt ruột, nghi ngại ḿnh làm ông già mất bữa cơm trưa, hoặc giả ông ta sợ ḿnh xoáy mất cái gậy phép bằng ngà của giám mục nhà thờ St Bertrand này chăng, hay có thể ăn cắp mất con cá sấu nhồi bông bám đầy bụi treo phía trên b́nh đựng nước thánh? Những nỗi nghi ngại này dày ṿ chàng. Cuối cùng chàng nói:
- Ông không về ăn cơm ạ? Tôi hầu như có thể hoàn thành các ghi chép này một ḿnh, ông cứ khoá tôi lại trong nhà thờ này cũng được. Ít nhất tôi cần thêm hai giờ nữa, ông sẽ lạnh đấy.
- Trời ơi!
Người đàn ông bé nhỏ nói, lời đề nghị h́nh như đă đưa ông ta đến chỗ sợ hăi không tả xiết.
- Ai mà dám nghĩ đến chuyện ấy cơ chứ? Để ông ở lại trong nhà thờ này một ḿnh ấy ạ? Không, không, hai giờ hay ba giờ đối với tôi cũng thế mà thôi. Tôi đă ăn sáng, tôi không lạnh đâu ạ, xin cám ơn ông.
- Vâng, thưa ông thế th́ được.
Và Dennistoun nói một ḿnh:
- Tôi đă báo trước, nay hậu quả thế nào th́ ông chịu lấy.
Chưa hết hai giờ đồng hồ, cái ghế ngồi ở chỗ hát kinh, cây đàn organ to tướng đă long, găy hết cả, b́nh phong ngăn nơi ngồi của đội hợp xướng nhà thờ với giám mục John de Mauléon, những tàn tích của thuỷ tinh, của thảm cũng như mọi vật trong pḥng chứa các của quư đă được xem xét kỹ càng.
Ông già giữ nhà thờ theo Dennistoun sát gót, thỉnh thoảng lại chạy lung tung như bị cái ǵ châm đốt, mỗi khi nghe thấy những tiếng động lạ, phá tan sự yên tĩnh của cả toà nhà rộng lớn trống rỗng; đôi lúc những tiếng động này rất kỳ quặc.
Có một lần Dennistoun bảo tôi:
- Thề với anh tôi nghe thấy một giọng cười như tiếng kim loại ré lên ở tít trên cao tháp chuông.
Tôi đưa một cái nh́n ḍ hỏi về phía người giữ nhà thờ. Môi ông già trắng bệch ra.
- Ông ta đấy, đấy, ông ta chứ c̣n ai nữa, cửa khoá rồi cơ mà.
Ông già chỉ nói thế, hai chúng tôi nh́n nhau suốt một phút ṛng. Một sự kiện nhỏ xảy ra làm Dennistoun hoang mang. Chàng đang xem xét một bức tranh treo ở phía trên bàn thờ, một bức trong loạt tranh minh họa những phép mầu của nhà thờ St Bertrand.
Bức tranh vẽ những ǵ chẳng ai giải đoán được, tuy nhiên phía dưới có một câu La tinh như sau: Làm thế nào Thánh Bertrand đă giải thoát được một người đàn ông, mà quỷ sứ t́m măi để bóp cổ.
Dennistoun quay lại nh́n người giữ nhà thờ, mỉm cười định đưa ra nhận xét vui đùa nào đó, nhưng chàng bối rối khi thấy ông này đang quỳ xuống, nh́n lên bức tranh với đôi mắt cầu khẩn của người hấp hối, hai tay chắp lại, hai má tràn trề nước mắt.
Dĩ nhiên Dennistoun làm như không nh́n thấy ǵ, tuy nhiên chàng không khỏi nghĩ tới câu hỏi. Tại sao một bức tranh lem nhem như thế, mà ảnh hưởng mạnh đến một con người như vậy nhỉ?
Chàng hầu như đă nắm được câu trả lời mấu chốt, cho lư do của cái nh́n kỳ lạ cứ làm chàng bồn chồn suốt cả ngày nay. Ông già là người mắc chứng độc tưởng rồi. Nhưng ông ta độc tưởng cái ǵ mới được kia chứ?
Đă sắp năm giờ chiều ngày ngắn sắp tàn, nhà thờ ngập những bóng tối, những tiếng động kỳ lạ như tiếng bước chân bị bóp nghẹt, cùng những giọng nói xa xôi nghe thấy lúc ban ngày. Nay ánh sáng nhạt nhoà dần khiến chúng càng rơ thêm và xuất hiện liên tục không ngớt.
Người giữ nhà thờ lần đầu tiên tỏ ra vội vă và thiếu kiên nhẫn. Ông ta thở ra nhẹ nhơm khi máy ảnh và quyển vở ghi chép được gói ghém cất đi, ông giục Dennistoun mau mau ra cửa phía tây của nhà thờ, dưới cái chuông.
Lúc này đă đến giờ chuông nguyện buổi chiều. Dây thừng được kéo vài cái, chiếc chuông lớn Bertrand tít trên cao bắt đầu cất tiếng, giọng nó vút lên tới các ngọn thông và xuống thấp dưới các thung lũng.
Ầm ầm với tiếng suối của núi non, kêu gọi những người đang sống trên những ngọn đồi quạnh hiu hăy nhớ lấy và nhắc lại lời chào của vị nữ thần mà quả chuông gọi là người đàn bà được ban phước.
Sau đó th́ lần đầu tiên trong cả ngày hôm ấy, một nỗi yên lặng sâu xa trùm xuống thị trấn nhỏ, Dennistoun và người giữ nhà thờ ra khỏi nhà thờ. Tới ngưỡng cửa họ bắt chuyện với nhau.
- H́nh như ông có vẻ quan tâm tới những sách hát kinh cổ ở trong pḥng để đồ thờ th́ phải?
- Đúng thế. Tôi đang định hỏi ông thị trấn ta có thư viện không?
- Thưa ông không. Có lẽ trước đây th́ có, thuộc tăng hội, nhưng nay chỉ c̣n là một nơi rất nhỏ.
Tới đây có cái ǵ ngần ngừ làm ông ta không nói nữa, sau đó, h́nh như ông ta liều lĩnh nói tiếp:
- Nhưng nếu ông thích chơi sách cổ, tôi có một quyển có thể khiến ông thích thú. Cách đây không đến một trăm mét.
Lập tức bao giấc mơ mà Dennistoun hằng ấp ủ mong t́m được những bản viết tay vô giá, từ những vùng xa xôi chưa ai đặt chân đến của nước Pháp, loé sáng lên trong đầu chàng, nhưng rồi sau đó lại tắt ngấm ngay.
Biết đâu chỉ là một bản in sách kinh ngớ ngẩn của Plantin khoảng năm 1580? Một nơi gần Toulouse như thế này chẳng lẽ chưa bị các kẻ sưu tầm lùng sục từ lâu rồi sao? Tuy nhiên không đi là điên, nhỡ ra sau này sẽ ân hận v́ từ chối? Thế là họ đi.
Trên đường đi, trong óc Dennistoun hiện lại sự ngần ngừ kỳ quặc, sau đó đột ngột đi đến quyết định của người giữ nhà thờ, chàng hơi ngượng tự hỏi, hay họ bẫy ta tới chỗ b́a rừng nào đó để khử ta, tưởng ta là một người Anh giàu có?
Do đó chàng mưu mẹo nói với người dẫn đường một cách vụng về rằng, chàng đang chờ đợi hai người bạn đến với chàng sáng sớm hôm sau. Lạ thay nghe vậy người giữ nhà thờ, có vẻ nhẹ hẳn nỗi lo âu vẫn đè nặng lên ông ta.
- Thế thi hay quá. Ông ta tươi tỉnh nói:
- Thật là hay khi ông du lịch cùng hai người bạn luôn ở bên ông. Đi mà có bạn th́ tốt quá, trong một số trường hợp nào đó..
Mấy chữ cuối cùng được nói sau ít phút nghĩ ngợi, rồi ông ta lại rơi vào nỗi u ám như trước. Chẳng mấy chốc họ tới nhà, một căn nhà khá rộng, rộng hơn các căn lân cận xây bằng đá, trên cánh cửa có khắc cái khiên của Alberic de Mauléon, con cháu của giám mục Jonh de Mauléon, theo lời Dennistoun bảo tôi.
Ông Alberic này là một giáo sĩ của Comminges từ 1680 đến 1701. Những cửa sổ phía trên của toà nhà được bít kín, toàn bộ nơi này mang dáng vẻ của một thời đại đă tàn phai, cũng như hầu hết những căn nhà c̣n lại ở Comminges. Từ ngưỡng cửa, người giữ nhà thờ dừng lại một lát.
- Có lẽ. Ông ta nói:
- Có lẽ ông không có th́ giờ?
- Không, tôi có khối thời gian là khác, từ giờ đến sáng mai chẳng có việc ǵ mà làm. Ta cứ xem thử ông có cái ǵ?
Đến đây cửa ra vào mở ra, một khuôn mặt tḥ ra, trẻ hơn khuôn mặt người giữ nhà thờ nhiều, nhưng cũng mang cái vẻ buồn thảm y như thế. Chỉ có điều đáng chú ư ở đây, là nó không phải sự sợ hăi cho an toàn của bản thân, mà là nỗi lo lắng ghê gớm cho an toàn của người khác.
Rơ ràng chủ nhân của khuôn mặt này là cô con gái ông giữ nhà thờ rồi, và tuy có vẻ mặt như tôi đă mô tả trên kia, cô ta khá xinh. Cô tươi hẳn lên khi thấy cha ḿnh có một người lạ khoẻ mạnh đi cùng. Cha và con nói với nhau vài lời nhận xét ǵ đó, Dennistoun chỉ nghe mấy chữ:
- Ông ta lại cười trong nhà thờ.
Những lời mà cô gái chỉ trả lời bằng một cái nh́n hoảng hốt. Nhưng chỉ một phút sau họ đă ngồi trong pḥng khách của căn nhà, một căn pḥng nhô cao, sàn lát đá, đầy những cái bóng nhảy múa của ngọn lửa, trên đám củi cháy bừng bừng trong ḷ sưởi.
Có vẻ ǵ đó mang tinh cách một nhà thờ nhỏ, v́ một bên có một cây thập tự cao đến gần trần nhà, h́nh người th́ sơn màu tự nhiên, chữ thập th́ sơn đen. Bên dưới là một cái tủ cổ và chắc chắn. Sau khi đèn được mang ra, các ghế ngồi được kéo ra, người giữ nhà thờ tới chỗ cái tủ, thái độ liên tục bị kích động, bồn chồn và nóng nảy, theo Dennistoun nghĩ.
Ông ta lấy ra một quyển sách to, bọc trong một tấm vải trắng, thêu thô sơ một chữ thập bằng chỉ đỏ. Ngay từ khi chưa mở khăn bọc ra, Dennistoun đă lấy làm lạ về kích thước và h́nh dáng quyển sách. Đối với một quyển sách kinh như thế này th́ quá to, chàng nghĩ về h́nh thù mà nói th́ không phải thứ kháng âm, rất có thể cũng là một thứ hay ho đây.
Quyển sách được mở ra, Dennistoun nhận ra nó c̣n hơn cả hay ho nữa. Trước mặt chàng là một quyển sách khổ to, được đóng theo kiểu có lẽ thế kỷ mười bảy, gia huy của tu sĩ Alberic de Mauléon in thếp vàng hai bên. Trong quyển sách có độ một trăm năm mươi trang giấy, và trên hầu hết mỗi trang, lại có dán một trang viết tay tô màu rực rỡ.
Một bộ sưu tập như thế này chưa bao giờ Dennistoun dám mơ đến. Đây chẳng hạn, mười tranh chép từ cuốn đầu của Kinh Cựu ước, với nhiều h́nh vẽ minh họa, không thể muộn hơn năm bảy trăm sau Công nguyên.
Quá chút nữa là một bộ ảnh đầy đủ, lấy từ một quyển sách Thánh ca tiếng Anh, một tạo phẩm vô cùng tinh tế của thế kỷ mười ba, và đây nữa có lẽ giá trị nhất trong tất cả, là hai mươi trang La tinh, chữ viết mà vừa nh́n qua đây đó mấy chữ, chàng hiểu ngay nó thuộc về luận án từ rất lâu của các cha giáo lư.
Cũng có thể nó là một mẫu sao chép của Papias "Theo lời Chúa của chúng ta", được biết vốn tồn tại ở Ninnes thế kỷ mười hai. Dù thế nào ư chàng đă quyết, quyển sách này sẽ phải theo chàng trở về Cambridge, cho dù chàng có phải rút hết tiền trong ngân hàng ra, và ở lại St Bertrand chờ tiền gửi đến.
Chàng liếc nh́n lên người giữ nhà thờ, xem nét mặt ông ta có lộ ra, quyển sách này là để bán không. Mặt ông ta tái mét, hai môi mấp máy:
- Ông giở đến cuối trang sách xem. Ông ta nói.
Thế là chàng giở tiếp, mỗi trang là một kho tàng mới, đến tận cùng quyển sách, chàng gặp hai trang giấy. Không đến nỗi từ thời xa xưa lắm như các trang kia, khiến chàng khá bối rối, v́ theo chàng chúng là đương đại, có nghĩa Giám mục Alberic, chắc hẳn đă lục lọi thư viện của Tăng hội St Bertrand, để tạo nên quyển sách dán ảnh vô giá này.
Trên trang giấy đầu là một bản đồ, lập rất cẩn thận bởi một người, rơ ràng thông tỏ khu vực này, vẽ cánh phía nam và các hành lang của nhà thờ St Bertrand. Có nhiều dấu hiệu kỳ quặc, tựa như thể hiện các hành tinh, ở các góc là mấy chữ Do Thái, riêng góc Tây bắc của hành lang là một chữ thập thếp vàng. Bên dưới bản đồ là vài ḍng chữ
"Trả lời ngày 12 tháng 12 năm 1694.
- Hỏi: liệu tôi có t́m thấy không?
- Trả lời: anh sẽ thấy.
- Tôi có trở nên giàu có không?
- Anh sẽ giàu.
- Tôi có được người ta thèm muốn không?
- Anh sẽ.
- Tôi có chết trong giường của tôi không?
Anh sẽ".
- Thứ này quá tốt cho hồ sơ một kẻ đi săn của báu đây, nó làm tôi nhớ đến tập Old St Pauls, của ông phó giám mục Quatremain.
Dennistoun b́nh phẩm và lật tiếp các trang giấy. Những ǵ chàng nh́n thấy lúc này, mới thật gây ấn tượng. Chàng vẫn thường bảo tôi là chưa bao giờ, chàng quan niệm nổi một bức vẽ hay một bức ảnh, có thể gây ấn tượng mạnh cho chàng đến như thế.
Và mặc dù bức vẽ chàng nh́n thấy nay không c̣n nữa, bức ảnh chụp nó vẫn c̣n (tôi đang giữ) đă nói lên đầy đủ nhận định này. Bức tranh vẽ bằng mực nâu đen vào cuối thế kỷ mười bảy, thoáng nh́n tưởng như một cảnh trong kinh thánh, v́ thiết kế trang trí của nó, cảnh là cảnh ở trong nhà, và các nhân vật phảng phất vẻ nửa kinh điển mà các nghệ sĩ hai trăm năm trước, cho là phù hợp để in trong Kinh thánh.
Bên phải là một vị vua ngồi trên ngai vàng, ngai cao mười hai bậc, trên đầu có tấm màn che, hai bên có các con sư tử, rơ ràng là vua Salomon rồi. Ngài đang cúi xuống phía trước, tay giơ quyền trượng với thái độ sai khiến, khuôn mặt biểu hiện của ư chí độc đoán và uy quyền tự tin.
Tuy nhiên bên trái của bức tranh mới làm người ta ngạc nhiên. Rơ ràng những thứ đáng lưu ư tập trung ở cả chỗ này. Trên mặt đá lát trước ngai vàng, là một nhóm bốn người lính, quây quanh thành một h́nh thù, đang né núp xuống mặt đá lát, h́nh thù này tôi sẽ mô tả kỹ sau.
Người lính thứ năm nằm chết rục trên mặt đá lát, cổ bị vặn gầy, hai nhăn cầu lồi ra khỏi hốc mắt. Bốn người lính kia đang nh́n vào nhà vua. Trên khuôn mặt họ lộ vẻ kinh hoàng khôn tả, thực tế có lẽ họ không bỏ chạy chỉ v́ ḷng tin tuyệt đối ở ông chủ của ḿnh. Nỗi kinh hoàng này chính là do cái h́nh thù mà họ vây quanh gây ra.
Tôi rất thất vọng v́ không truyền đạt cho hết bằng bất kể cách nào cái ấn tượng, mà h́nh thù đó gây ra cho bất cứ ai nh́n vào đó. Tôi c̣n nhớ có lần đă đem cho một nhà h́nh thái học xem. Ông này là một người tỉnh táo, không hề giàu trí tưởng tượng. Xem xong tấm h́nh chụp, ông ta nhất định không chịu ở một ḿnh tối đó nữa.
Ông ta bảo tôi sau rất nhiều đêm tiếp theo, ông phải để đèn khi ngủ. Tuy nhiên, tôi có thể chỉ ra những nét chính của h́nh thù đó. Trước tiên bạn trông thấy một mớ lông đen thô thiển dính bẹt xuống đất, mớ lông này che phủ một tấm thân gầy đến mức đáng sợ như một bộ xương, các thớ cơ tách hẳn ra khỏi xương, trông như những sợi dây thép.
Hai bàn tay xanh nhợt và giống như thân ḿnh, được phủ một lớp lông cũng thô và dài, các ngón có móng rất xấu xí kinh tởm. Đôi mắt có ánh màu vàng cháy rực, giữa là ḷng đen, đen kịt, nh́n lên vua với cái hằn học của một con vật. Bạn hăy tưởng tượng loại nhện bắt chim của Nam Phi, kinh khiếp như vậy mà lại hiện h́nh thành người, với trí thông minh kém hơn con người.
Bạn sẽ hơi có chút ư niệm, của thứ người nộm kinh khủng mà tôi đang tả, thường th́ ai trông thấy bức ảnh tôi đưa ra, cũng đồng thanh phát biểu rằng:
- Đó là sự sống đă bị hút kiệt.
Sau khi chế ngự được cơn sốc hăi hùng lúc thoạt nh́n thấy bức tranh, Dennistoun nh́n trộm các vị chủ nhà. Hai tay người giữ nhà thờ bịt chặt lấy mắt, cô con gái th́ nh́n lên cây thập tự, tay lần tràng hạt một cách hăng hái. Cuối cùng một câu hỏi được đặt ra:
- Quyển sách này có bán không?
Lại cũng vẫn sự ngần ngừ rồi sự quyết định đột ngột, mà Dennistoun đă nhận thấy trước đây, sau đó đến câu trả lời chàng mong đợi.
- Vâng, nếu ông muốn mua.
- Ông đ̣i bao nhiêu ạ?
- Tôi lấy ông hai trăm năm mươi francs.
Thật là lạ. Ngay cả lương tâm của một kẻ sưu tầm cũng có lúc bị khuấy động, mà lương tâm Dennistoun lại mềm yếu hơn lương tâm những kẻ sưu tầm khác.
- Ông ơi! Dennistoun nói đi nói lại măi:
- Sách của ông đáng giá hơn thế nhiều. Bảo đảm với ông, hơn nhiều lắm.
Nhưng câu trả lời không thay đổi:
- Tôi chỉ xin lấy có hai trăm năm mươi francs thôi, không hơn.
Chẳng lẽ lại từ chối một cơ may hiếm có như vậy. Tiền trả xong biên lai được kư nhận, sách trao xong mỗi người uống một cốc rượu, và sau đó người giữ nhà thờ trở nên một con người khác hẳn. Ông ta đứng thẳng lên, không c̣n ném ra phía sau những cái nh́n nghi hoặc nữa, ông ta c̣n cười thành tiếng hoặc cố gắng cười thành tiếng. Dennistoun đứng dậy ra về.
- Tôi có được hân hạnh đưa ông về khách sạn không? Người giữ nhà thờ hỏi.
- Ồ, cám ơn ông, không ạ. Có chưa đến một trăm mét ấy mà. Tôi thuộc đường lắm, trời lại sáng trăng.
Lời đề nghị vẫn được nhắc đi nhắc lại ba bốn lần, lần nào cũng bị từ chối.
- Thôi được, ông cứ gọi tôi nếu có dịp. Xin ông đi vào giữa đường, hai bên đường gồ ghề lắm.
- Nhất định, nhất định rồi.
Dennistoun nói, chàng rất sốt ruột chỉ mong được một ḿnh xem lại phần thưởng này, chàng bước ra tay cắp quyển sách. Ra đến ngoài chàng gặp cô con gái, việc như cô ta cũng đang lo làm, một việc mua bán ǵ đó cho riêng ḿnh. Có lẽ như Gehazi, cô định "lấy cái ǵ đó" của người nước ngoài, mà cha ḿnh tha cho chưa lấy.
- Ông có nhận cho một cây thập tự bạc cùng dây đeo cổ không ạ?
Dennistoun:
- Dùng mấy thứ này làm ǵ? Cô lấy bao nhiêu tiền?
- Dạ không, không một chút ǵ. Ông nhận là may cho tôi.
Giọng cô gái biểu lộ sự thành thực không thể nhầm lẫn được, thành ra Dennistoun nhận lấy, cám ơn rối rít, đeo sợi dây vào cổ. Chàng thấy cứ như thể ḿnh đă giúp hai bố con ông giữ nhà thờ một việc, mà họ không biết phải đáp lại như thế nào.
Trong khi chàng bước đi th́ cả hai đứng ở cửa nh́n theo. Khi chàng quay lại vẫy tay một lần cuối cùng, chúc họ ngủ ngon, từ bậc tam cấp của quán Chapeau Rouge, chàng vẫn thấy họ đứng nh́n theo như lúc năy.
Cơm tối xong, Dennistound đóng cửa ở trong pḥng ngủ một ḿnh với thứ mới mua được. Bà chủ quán tỏ ra đặc biệt chú ư đến chàng, khi nghe chàng nói đă vào thăm ông giữ nhà thờ, và mua của ông ta một quyển sách.
Chàng cũng nghe loáng thoáng mẩu đối thoại vội vă giữa bà ta và ông giữ nhà thờ nọ, trong hành lang bên ngoài pḥng ăn, kết thúc bằng mấy từ có ư tứ như sau:
- Pierre và Bertrand cũng ngủ trong nhà cả mà.
Suốt thời gian này, Dennistoun cứ có cảm giác không ổn trong người, mà cảm giác đó ngày càng tăng, có lẽ quá vui mừng v́ sự khám phá của ḿnh hay sao ấy. Dù thế nào không biết, chàng tin chắc có ai đó đứng đàng sau, chỉ dựa sát lưng vào tường mới thấy dễ chịu.
Nhưng tất cả những thứ ấy thấm tháp ǵ, so với giá trị của quyển sách mà chàng vừa mua được. Và lúc này đây một ḿnh trong pḥng, chàng lấy cái kho báu của giám mục Alberic ra, cái của quư mà mỗi lúc chàng thấy càng thêm hấp dẫn.
- Xin Chúa ban phước cho giám mục Alberic! Dennistoun nói.
Chàng có cái tật không sửa được là hay nói một ḿnh. Chẳng biết bây giờ ông ta ở đâu? Trời đất! Tôi cứ mong bà chủ quán có cái cười vui vui lên một chút chứ, bà đừng làm như có ai chết trong nhà! Bà bảo là hăy hút thêm nửa tẩu thuốc nữa! Đúng đấy.
Tôi không hiểu cây thập tự cô gái cố t́nh cho tôi là sao? Thuộc thế kỷ trước chăng? Có thể lắm. Đeo ở cổ thế này vướng chết được, nặng ghê! Có lẽ cha cô ta đă đeo nó ở cổ trong nhiều năm. Trước khi cất đi ta phải đem nó ra lau sạch cái đă.
Chàng tháo cái dây ra đặt trên bàn, vừa lúc đó có một vật nằm trên miếng vải đỏ, bên khuỷu tay trái chàng khiến chàng chú ư. Óc chàng thoáng qua vài ba ư nghĩ thật nhanh.
"Giẻ lau bút ư? Nhà này làm ǵ có nhỉ? Chuột ư? Không, chuột phải đen hơn. Một con nhện lớn chắc? Ta tin là không phải. Ồ, mà trời ơi! Một bàn tay giống hệt bàn tay thấy trong bức tranh!"
Nhanh như ánh chớp chàng cầm bàn tay ấy lên. Làn da xanh bợt, chỉ có xương và gân, những thớ gân rất to lông lá đen ś, bàn tay dài hơn bàn tay người b́nh thường, ngón tay có móng dài quắp xuống đưa ra trước, màu xám cứng như sừng rúm ró.
Chàng lập tức bay khỏi ghế ngồi, một nỗi sợ hăi không thể nào tả được bóp nghẹt lấy tim chàng. Một bóng ma mà bàn tay trái vẫn đặt trên bàn, vươn dậy sau chỗ chàng ngồi, bàn tay phải khom khom trên mảnh da đầu c̣n tí tóc. Bóng ma đó mặc quần áo rách tả tơi, lộ ra lông lá dài thô như trong bức tranh.
Hàm dưới nó mỏng teo, tôi biết gọi thế nào? Hơm sâu vào như hàm của một con vật, răng nhe ra khỏi đôi môi đen ng̣m, mũi không có, mắt rực sáng một ánh màu vàng, lồi ra hai con ngươi đen, bộc lộ ra tất cả nỗi căm thù muốn tiêu diệt cuộc sống. Đó là điểm đặc trưng nhất của sự kinh hoàng trong toàn bộ cảnh hiện h́nh yêu ma này.
Trong tất cả những cái đó, vẫn có một sự thông minh nào ấy thấp hơn của con người, nhưng cao hơn của con vật.
Những cảm giác mà sự kinh hoàng này gây nên cho Dennistoun, là sự sợ hăi căng thẳng về thể chất, đồng thời cũng là sự ghê tởm khủng khiếp nhất về tinh thần.
Chàng phải làm ǵ đây? Chàng có thể làm ǵ? Chàng không biết chắc ḿnh đă nói những lời nào, chỉ biết là chàng đă nói, đă nắm vào cái chữ thập bằng bạc một cách mù quáng, chàng nhận thức được động thái của con quỷ tiến về phía chàng, thế là chàng kêu thét lên với giọng của một con vật, đang chịu đựng một nỗi đau ghê gớm.
Pierre và Bertrand, hai tay phục vụ khoẻ mạnh chạy bổ vào, không trông thấy ǵ hết, nhưng cảm thấy bị đẩy sang một bên rất mạnh, như có ai chạy qua, Dennistoun th́ bất tỉnh nhân sự. Họ ngồi với Dennistoun suốt cả đêm hôm đó, c̣n hai anh bạn của chàng th́ chín giờ sáng hôm sau mới tới.
Bản thân chàng, tuy c̣n run rẩy, bồn chồn nhưng nói chung lúc này đă lại người, thành ra câu chuyện kể của chàng người ta tin được, mặc dù sau đó họ phải tận mắt nh́n vào bức vẽ và đích thân gặp người giữ nhà thờ.
Khoảng rạng đông th́ ông già bé nhỏ kiếm cớ vào quán và chú ư lắng nghe câu chuyện bà chủ quán kể lại, tỏ ra không chút ngạc nhiên.
- Ông ta đấy mà, ông ta đấy! Chính mắt tôi đă nh́n thấy mà!
Ông già chỉ nói có thế, bất kỳ câu hỏi nào ông cũng chỉ hạ cố đáp có một câu:
- Hai lần tôi trông thấy ông ta, c̣n cảm thấy ông ta th́ hàng ngàn lần.
Ông cũng không nói từ đâu mà ḿnh có cuốn sách, cũng không kể chi tiết những ǵ ḿnh đă gặp phải.
- Tôi chẳng mấy lúc cũng được nghỉ ngơi, và sự yên nghỉ của tôi sẽ êm đềm. Việc ǵ các ông phải bận tâm thế nhỉ? Ông ta nói.
Chúng ta không bao giờ hiểu được nỗi khổ mà ông ta và giám mục Alberic de Mauléon phải chịu đựng. Đằng sau tấm ảnh định mệnh đó, có mấy ḍng chữ viết tay có thể rọi cho chúng ta vài tia sáng:
"Dec.29.1701, cuộc căi nhau của Salomon với một con quỷ đêm, do Alberic de Mauléon vẽ. Câu xướng trong lúc hành lễ: Lạy Chúa mau cứu giúp con. Người Thánh ca Người ở đây St. Bertrand, người đă đuổi theo những con quỷ phải bỏ chạy, xin hăy cầu nguyện cho tất cả những người bất hạnh.
Tôi nh́n thấy hồn ma ông lần đầu vào đêm 29 tháng 12 năm 1694. Không lâu sau đó tôi nh́n thấy nó lần cuối cùng. Tôi đă phạm tội, đă đau khổ, tôi không c̣n ǵ để đau khổ nữa".
Theo quyển Galliana Christiana, ngày mất của vị giám mục là 31 tháng 12 năm 1701, mất tại giường cơn đột quỵ, thường chi tiết này không mấy khi gặp trong tác phẩm lớn của Sammarthani.
Tôi không bao giờ hiểu được quan điểm của Dennistoun về những sự kiện tôi vừa kể ở trên. Một lần chàng trích dẫn cho tôi một câu trong sách Thánh:
"Một số hồn ma hiện lên là để trả thù và trong cơn giận dữ, chúng chơi những cú ác liệt".
Một lần khác chàng nói:
- Lssaiah là một người rất tỉnh táo, thế mà ông ấy chẳng nói ǵ đó về những con quỷ, đêm đêm vẫn sống ở những nơi đổ nát của Babylon đó sao? Những chuyện này hiện nay c̣n quá tầm với của chúng ta, chưa thể hiểu được.
Một lời tâm sự khác nữa của chàng khiến tôi bị ấn tượng mạnh, và qua đó thông cảm với chàng. Năm ngoái, chúng tôi tới Comminges thăm mộ của tu sĩ Alberic. Một tảng đá hoa cương sừng sững, trên có h́nh nổi của giám mục đội tóc giả mặc áo thầy tu, và một lời ca tụng rất hay về học vấn của ông ở phía dưới.
Tôi thấy Dennistoun nói chuyện khá lâu với cha xứ của nhà thờ St. Bertrand. Trên đường lái xe đi chàng bảo tôi:
- Hy vọng chuyện này không có ǵ sai trái. Anh biết tôi là người theo Tân giáo, nhưng tôi tin là nên tổ chức một lễ Mass và hát kinh tụng nguyện cho giám mục Alberic được yên nghỉ.
Rồi chàng nói thêm pha giọng Bắc Anh:
- Không hiểu sao tôi cảm thấy họ thật gần gũi với ḿnh.
Quyển sách hiện nằm trong bộ sưu tập Wentworth của Cambridge. Tấm tranh vẽ được chụp lại, sau đó Dennistoun đem đốt đi, vào ngày chàng rời Commingessau, dịp đến thăm nhà thờ lần đầu tiên.
Montague Rhodes James
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội Viên


Đă tham gia: 02 May 2010 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2589
|
Msg 940 of 1439: Đă gửi: 31 May 2010 lúc 4:41am | Đă lưu IP
|
|
|
BỨC TRANH CỔ
Chú tôi là người ưa sưu tầm tranh cổ. Chưa lần nào ông lại sung sướng như lần này, v́ ông đă mua được một bức tranh mà ông tin rằng đó là bức tranh vô giá. Câu chuyện đưa đẩy chú tôi đi đến việc mua bức tranh khá giản dị.
Ông nghe đồn có một người lạ vừa dọn tới làng này ở. Người ấy đă không chịu nổi cảnh túng thiếu của gia đ́nh trong những ngày năm hết tết tới, nên phải bán bức tranh gia bảo đó đi.
Cũng có người bắn tiếng rằng bức tranh cổ đó đă có nhiều người nài nỉ mua với giá cao, nhưng người hàng xóm mới dọn tới này vẫn không thể bán, v́ lẽ những lời trối trăn của nội và cha ông ta cứ văng vẳng bên tai:
“Dù cho khổ sở đến đâu cũng đừng nên bán bức tranh này, bởi nó là vật gia bảo của ḍng họ nhà ta. Trên thế gian này sẽ không bao giờ t́m được bức thứ hai”.
Nghe láng giềng đồn đăi như thế, tính hiếu kỳ của chú tôi thêm kích thích, nên ông thường lân la tới làm quen với người hàng xóm mới này. Điều đó hơi lạ bởi v́ trong làng, chú tôi thường chỉ giao du với nhóm thượng lưu, địa chủ. Nay chú tôi lại la cà đến một túp lều đơn sơ như thế này khiến thiên hạ xầm x́.
Sau thời gian tới lui tâm sự, chú tôi được biết người hàng xóm mới này nguyên trước ở một huyện khác, nhà ông ta lại gần bờ con sông. Trận lụt lớn của mùa đông vừa qua, đă trôi đi ngôi từ đường của ḍng họ nhà ông ra biển. Đồ đạc trong nhà đều bị nước cuốn phăng đi.
Người hàng xóm cho biết ông phải tranh đấu vô cùng vất vả với cơn nước xoáy, mới giành lại được chiếc rương gỗ đựng giấy tờ, khế ước ruộng nương và trong đó có cả bức tranh mà lâu lắm ông quên khuấy đi.
Giọng người hàng xóm trở nên bùi ngùi như tiếc của cải đă mất mát, đôi mắt ông ta chớp lia, hai môi mím chặt để khỏi bật lên tiếng khóc. Nếu ai để ư sẽ thấy chú tôi thoáng xúc động.
Và mỗi lần chú tôi đến chơi, người hàng xóm dù đang bận việc như chẻ lạt, đánh tranh cũng ngừng tay chạy vào nhà, lôi ra b́nh trà nóng đang dựng trong vỏ trái dừa khô, hai cái ly vàng ố như lâu ngày không rửa. Đặt ly và b́nh trà trên chiếc bàn gỗ củ kỹ ngoài hiên người hàng xóm rót nước mời chú tôi.
Đối với chú tôi, loại trà này ông thường không thèm uống, nhưng người hàng xóm lịch sự quá thành ra ông cũng cạn hết chén này đến chén khác. Chú tôi hứng khởi nhập đề để xin xem bức tranh, mà ông đă từng nghe kể lại. Như thông cảm được ư chú tôi, người hàng xóm mời ông vào trong, và mời chú tôi ngồi trên chiếc ghế đẩu đang đặt giữa nhà.
Đến chơi đôi lần rồi, nhưng chú tôi chỉ ngồi ngoài hiên, nay mới vào trong nhà. Toàn bộ nghèo khó của người hàng xóm rơ nét thêm qua những tấm phên vách thưa trét đất vội vàng, c̣n đây đó những chỗ trống. Chú tôi không những dững dưng trước cảnh nghèo khó mà trong ḷng ông lại có ư khinh khi.
Trong buồng, tiếng bản lề khô của chiếc rương vang lên, đoạn người hàng xóm đem ra bức tranh, treo lên cái đinh đóng sẵn trên vách đất, phía bên phải bàn thờ gia tiên. Nh́n sơ qua bức tranh, một buổi hoàng hôn ảm đạm, ḷng chú tôi đă nảy ra ư khinh miệt, ông cho đó là tác phẩm của một tay họa sĩ rất tồi, một cây tùng cổ thụ cành lá xum xuê, đứng nghiêng ḿnh xuống ao như chờ trăng lên soi bóng.
Nhưng ánh trăng non vẫn núp sau cây tùng, chỉ phản chiếu loang loáng trên mặt nước gợn lăn tăn nhiều ṿng tṛn, như tự dưới ao một con cá đang trồi lên đớp mồi. Nền trời tím thẫm như than, một vài v́ sao lấp lánh.
Một loại tranh dân gian không đặc biệt, nhái lại các bức tranh Tàu đă có tự ngàn xưa, mà chú tôi đă thấy treo nhan nhản ngoài chợ. Cái ư khinh miệt vẫn c̣n trong trí chú tôi, ông thầm nghĩ “Chắc khó ba đời, nên họ cho bức tranh nầy là quư chăng!”
Tuy nghĩ vậy, nhưng cái đặc biệt của bức tranh ở chỗ chẳng có ǵ đặc biệt, lại khiến chú tôi phân vân muốn t́m hiểu thêm. Cũng giống như khi xưa có nhà toán học, cứ cắm đầu chạy theo mảnh ván nhỏ của chiếc xe ngựa, để cố chứng minh một định đề chưa khám phá ra.
Ấy vậy mà sau nhiều ngày lui tới nhà người hàng xóm, chú tôi như ngộ ra v́ đă t́m được giá trị thực của bức tranh mà ông nghĩ rằng, v́ măi cất trong rương nên người chủ của nó hiện tại không hề hay biết. Hơn nữa, “một gă nông dân thất học như hắn làm ǵ biết thưởng thức tranh cổ”.
Chú tôi nghĩ bụng như thế nên đưa ra đề nghị cùng người hàng xóm, xin nhượng lại bức tranh với giá hai trăm lượng bạc, tương đương với ba mẫu ruộng tốt thời đó. Sau khi trả giá như thế, thấy người hàng xóm chưa trả lời dứt khoát, chú tôi không đến nhà người hàng xóm nữa, v́ ông muốn chứng tỏ cho đối phương biết rằng không bán th́ thôi chứ ông không tha thiết cho lắm.
Quả nhiên người hàng xóm trúng kế chú tôi. Ông ta gọi chú tôi đến để bán bức tranh, nhưng đưa ra một điều kiện là khi nào làm ăn nên nổi, ông sẽ mang tiền tới chuộc lại bức tranh theo thời giá. Dù chú tôi đă mê bức tranh đến độ đêm quên cả ngủ, ngày quên cả ăn, ông vẫn đồng ư ngay v́ ông quan niệm rằng “của vô nhà khó như gió vô nhà trống”.
Chú tôi c̣n chủ quan tin tưởng rằng, cái nghèo sẽ đi theo người hàng xóm này đến hết cuộc đời, làm sao mà ông ấy có tiền để chuộc lại bức tranh; hơn nữa, chắc ǵ lúc ấy giá trị bức tranh là con số hai trăm lượng.
Đó là những lư do khiến chú tôi đồng ư ngay, để người hàng xóm giao bức tranh cho ông càng sớm càng tốt. Được thế, theo chú tôi đây là bức tranh quí giá nhất, so với vô số tranh cổ ông đang có trong nhà.
Tiền trao cháo múc, người hàng xóm nhận tiền, chú tôi đem tranh về. Cả đêm đó ông trằn trọc măi, ông nghĩ thầm nếu giá bốn trăm lượng ông cũng mua chứ đừng nói chi hai trăm. Danh lam gặp khách hữu t́nh, bức tranh quư như thế mà thưởng thức một ḿnh th́ quả vô vị.
Nhân cơ hội này, chú tôi làm một bữa nhậu, mời những người cùng sở thích về nhà uống rượu, ngồi xem bức tranh thần diệu đó. Chú tôi đánh cá những người bạn, thử xem ai biết được sự thần diệu của bức tranh.
Mọi người đều hớn hở, cố mở to mắt t́m xem cái độc đáo của nó, ai cũng nghĩ là ḿnh sẽ t́m thấy cái giá trị mà chú tôi chưa tiết lộ, v́ họ đều là tay sành về tranh cổ. Chiếc đồng hồ quả lắc treo cạnh bàn thờ đổ mấy lần, b́nh rượu rót thêm bao lần cũng đă vơi. Mọi người đều uể oải nhưng bức tranh vẫn kênh kiệu không chịu thố lộ nét ǵ kỳ bí.
Nó chễm chệ chiếm một vị trí quan trọng nhất trong pḥng khách nhà chú tôi, mà vẫn im ĺm phong kín bí mật. Ngọn đèn tọa để trên bàn như ráng sức tỏa ra ánh sáng nhiều hơn, để giúp những cặp mắt trọng tuổi, nhưng xem chừng những đôi mắt ấy vẫn chưa t́m được điểm ǵ đặc biệt.
Đâu đó tiếng gà đă gáy, nỗi thất vọng toát ra trên từng gương mặt vốn đă khắc khổ nay trông càng thêm chảy dài. Có người đưa tay cầm tách trà nguội đổ vào miệng nuốt ực rồi từ giă, mấy người khác cũng đứng dậy theo, chào tạm biệt chú tôi, cũng có người hẹn đêm mai thế nào cũng t́m ra manh mối.
Nhưng đêm mai và nhiều đêm mai nữa, không ai t́m thấy chút ǵ khác biệt trên bức tranh cổ đó. Và không cần tinh mắt lắm, ai cũng thấy gương mặt chú tôi bắt đầu toát ra nỗi bàng hoàng.
Những người bạn của chú tôi đều chịu thua, có người tự trọng xác nhận ḿnh già nên không c̣n tinh nhuệ như xưa, cũng có người ra vẻ phong độ nhưng lại đổ thừa cho những ngày cuối năm, tâm trí bận rộn việc tết nhứt. Tuy vậy ai cũng mong được chú tôi mách nước cho cái thần bí, mà họ đoan chắc rằng ông đă khám phá.
Miệng chú tôi đắng chát, ông hớp ngụm rượu đă bay hết hương vị rồi kể:
- Nghe người hàng xóm mới dọn tới có một bức tranh ảnh cổ, tôi đến xem chơi cho biết. Theo lời yêu cầu của tôi, người ấy lấy bức tranh treo lên vách đất và bảo rằng đó là bức tranh của ông nội để lại. Theo ông ta kể th́ cả ông nội và cha ông ấy, đều căn dặn rằng dù cho hoàn cảnh khó khăn thế nào, cũng đừng bao giờ bán bức tranh ấy, riêng ông ta th́ không biết nó quư ở chỗ nào.
Thực t́nh lúc đầu tôi cũng không thấy cái ǵ đặc biệt, nhưng v́ óc ṭ ṃ và sở thích tranh cổ, đă khiến tôi ghé qua nhà người hàng xóm thường xuyên hơn. Tôi để ư bức tranh nhiều ngày, mới hay là mặt trăng phía sau cây tùng lớn dần theo những ngày, trước rằm và non dần theo những ngày sau rằm mỗi tháng.
Đó là lư do khiến tôi nài nỉ ông ta để mua lại bức tranh, dù ông ta không hề có ư bán nó, nhưng từ khi đem về cho đến nay như mấy anh đă thấy, mặt trăng núp sau cây tùng trong bức tranh, không có ǵ thay đổi cả. Chắc tôi phải ghé lại ông hàng xóm hỏi cho ra lẽ.
Vừa qua khỏi tết, chú tôi trở lại nhà người hàng xóm. Ông định bụng sẽ hỏi thăm thêm về gốc gác bức tranh. Sau bao lần chú tôi gọi cửa không có tiếng trả lời, thấy cánh cửa chỉ khép hờ chú tôi đẩy nhẹ bước vào nhà.
Trên chiếc chơng tre không trải chiếu, một đống tranh vẽ chừng ba mươi tấm, giống y như bức tranh chú tôi đă mua, chỉ khác nhau h́nh dáng mặt trăng núp sau cây tùng. Không đầy một tuần sau, chú tôi ngă bệnh qua đời.
Khi tẩn liệm ông, người ta c̣n thấy bên khóe miệng chú tôi c̣n rỉ ra một vệt máu. Biết đâu chú tôi đă để lại tất cả, nhưng sẽ mang theo h́nh ảnh người hàng xóm thất học và bức tranh cổ xuống đáy âm ti.
Thủy Lâm Synh
|
Quay trở về đầu |
|
|
|
|