Đăng nhập nhanh
Mạnh Thường Quân
  Bảo Trợ
  H́nh Ảnh Từ Thiện
Chức Năng
  Diễn Đàn
  Thông tin mới
  Đang thảo luận
  Hội viên
  Tìm Kiếm
  Tham gia
  Đăng nhập
Diễn Đàn
Thông Tin
  Thông Báo
  Báo Tin
  Liên Lạc Ban Điều Hành
Nhờ Xem Số
  Coi Tử Vi
  Coi Tử Bình
  Coi Địa Lý
  Nhờ Coi Quẻ
  Nhờ Coi Ngày
Nghiên Cứu và
Thảo Luận

  Tử Vi
  Tử Bình
  Kinh Dịch
  Mai Hoa Dịch Số
  Qủy Cốc Toán Mệnh
  Địa Lý Phong Thủy
  Nhân Tướng Học
  Bói Bài
  Đoán Điềm Giải Mộng
  Khoa Học Huyền Bí
  Thái Ất - Độn Giáp
  Y Dược
Lớp Học
  Ghi Danh Học
  Lớp Dịch và Phong Thủy 3
Kỹ Thuật
  Hỗ Trợ Kỹ Thuật
Thư Viện
  Tủ Sách
  Bài Viết Chọn Lọc
Linh Tinh
  Linh Tinh
  Giải Trí
  Vườn Thơ
Trình
  Quỷ Cốc Toán Mệnh
  Căn Duyên Tiền Định
  Tử Vi
  Tử Bình
  Đổi Lịch
Nhập Chữ Việt
 Hướng dẫn sử dụng

 Kiểu 
 Cở    
Links
  VietShare.com
  Thư Viện Toàn Cầu
  Lịch Âm Dương
  Lý Số Việt Nam
  Tin Việt Online
Online
 164 khách và 0 hội viên:

Họ đang làm gì?
  Lịch
Tích cực nhất
chindonco (3250)
hiendde (2589)
HoaCai01 (2277)
vothienkhong (1807)
dinhvantan (934)
ryan88 (805)
Vovitu (713)
ruavang (691)
lancongtu (667)
TranNhatThanh (644)
Hội viên mới
redlee (0)
dautranhsinhton (0)
Chieu Tim1234 (1)
huyent.nguyen (0)
tamsuhocdao (0)
henytran2708 (0)
thuanhai_bgm (0)
Longthienson (0)
thuyenktc (0)
liemnhi (0)
Thống Kê
Trang đã được xem

lượt kể từ ngày 05/18/2010
Khoa Học Huyền Bí
 TUVILYSO.net : Khoa Học Huyền Bí
Tựa đề Chủ đề: Truyện ngắn huyền bí - hiendde Gửi trả lời  Gửi bài mới 
Tác giả
Bài viết << Chủ đề trước | Chủ đề kế tiếp >>
hiendde
Hội Viên
Hội Viên
Biểu tượng

Đă tham gia: 02 May 2010
Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 2589
Msg 1101 of 1439: Đă gửi: 31 May 2010 lúc 6:59pm | Đă lưu IP Trích dẫn hiendde



GẶP MA


Các bác ơi, ngày trước tôi không bao giờ tin là có ma, nhưng thực sự sau lần bạn thân của tôi tên là Lâm (con gái) th́ tôi tin là có thế giới bên kia và có ma.

Chuyện của tôi rất dài. Hồi hè lớp năm lên lớp sáu, tôi nhớ suốt đời không bao giờ quên. Tôi có cô bạn thân ở cách nhà tôi mấy nhà. Hai đứa chơi rất thân với nhau, nó khỏe mạnh, làm ǵ cũng nhanh, nên mỗi lần nó sang nhà tôi chơi, tôi lại dở tṛ giặt quần áo v́ nó sẽ giặt giúp tôi và như thế sẽ rất nhanh.

Hồi đó bọn tôi đang được nghỉ hè, cứ buổi tối đến v́ đang được nghỉ hè, nên không phải học bài buổi tối, hai đứa tôi cùng với bọn bạn trong xóm chơi các loại tṛ chơi. Tối hôm thứ bảy tôi dắt đứa em gái bảy tuổi đi chơi, tôi đến chỗ bọn chúng bạn đang tụ tập đốt lửa, trong đó có Lâm bạn thân của tôi.

Tôi và em gái mới xúm vào chơi th́ tự nhiên nó dở chứng, không hiểu là nó giận ǵ tôi mà nó lại bảo tôi là:

- Khách không mời mà đến ḱa.

Thế là tôi tức quá quay ngoắt đi, không thèm nh́n. Đến sáng hôm sau là chủ nhật, mở mắt ra là tôi lại ra trước nhà đứng đợi hàng bánh ḿ đến để mua ăn sáng như mọi hôm, th́ bắt gặp ngay nó cũng đang đứng đợi mua đồ ăn sáng đi qua, tôi thấy nó tôi lại quay ngoắt đi, không thèm nh́n, lúc đấy thấy ghét nó lắm.

Đến bốn giờ chiều hôm đó, tôi đang ngồi chơi ô ăn quan với bạn cùng xóm, th́ thấy con Nga ở cạnh nhà tôi, nó hớt hải chạy sang bảo là:

- Chị Lâm chết rồi, chị ấy bị chết đuối ở sông cầu Voi, bây giờ đang ở trong nhà xác rồi.

Tôi sững sờ, không thể tin nổi vào tai ḿnh, người tôi run rẩy, lúc đấy tôi nghĩ: Trời ơi chẳng nhẽ sáng nay ḿnh nh́n thấy nó là nh́n nó lần cuối cùng sao? Đă thế ḿnh lại c̣n quay ngoắt đi không thèm nh́n nó nữa chứ...

Trong tôi dâng lên một sự hối hận v́ ḿnh đă không thèm nh́n bạn, ḿnh không cư xử tử tế với bạn. Tôi hối hận và đau khổ vô cùng, tôi xin mẹ cho tôi lên nhà xác nh́n bạn lần cuối, nhưng mẹ không cho, mẹ sợ tôi bị ám ảnh.

Lúc mọi người đi về tôi hỏi th́ mọi người nói là:

- Hôm nay bố mẹ nó về quê ăn cưới xin ai đó, nên nó được ở nhà một ḿnh cả ngày, buổi trưa nó đi xay bột rồi rán bánh, vừa rán xong chưa kịp ăn, th́ nó rủ hai đứa bạn gần nhà đi thuê truyện trong cầu Voi.

Thế là ba đứa đi bộ đi thuê truyện giữa trưa nắng chang chang của mùa hè. Đi đến cầu Voi nóng nực quá nó mới đi xuống rửa chân tay cho mát, c̣n hai đứa kia ngồi lại trên cầu không xuống, khi nó rửa tay chân th́ nó lại bảo với hai đứa trên cầu là:

- Chúng mày cược ǵ với tao không, tao sẽ bơi từ đầu bên này sang đầu bên kia.

Thế là nó bơi đến giữa ḍng th́ chắc là bị chuột rút nên nó kêu cứu, nhưng khổ nỗi hai đứa trên bờ cứ tưởng nó đùa, nên cứ giương mắt lên nh́n bạn rồi cười hềnh hệch. Đến khi không thấy nó nữa mới bắt đầu gọi người để cứu, đến khi gọi được người đến cứu chẳng thấy nó đâu nữa rồi. Lúc nó bơi là khoảng hai giờ chiều, măi đến gần bốn giờ chiều mới vớt được xác nó.

Hồi đó không có điện thoại nên không thể nào báo cho bố mẹ nó được, mà cũng chẳng ai biết ǵ về người thân của nó mà báo. Đến tối bố mẹ nó ở trên quê về, chưa về đến nhà thấy nhà đông nghẹt người, như có linh tính có điều đă xảy ra với con ḿnh, bác Quế mẹ của Lâm đă ̣a khóc chạy thục mạng về nhà.

Về đến nhà thấy mọi người bảo Lâm chết rồi bác đă ngất đi, rồi đến khi tỉnh dậy, bác ấy như người điên cứ bảo là:

- Các người tránh ra để tôi gọi nó về cho nó ăn cơm, trời tối rồi mà vẫn chưa về.

Ai cũng đau ḷng nhắc lại mà tôi cũng phát khóc lên đấy. Sau lần đấy tôi cũng bị sốc lớn, tôi bị ám ảnh và có cảm giác hối hận vô cùng, tôi chỉ muốn nó sống lại với tôi để tôi có thể bù đắp cho nó. Tôi nhớ nó vô cùng, đầu óc tâm trí tôi lúc nào cũng nghĩ về nó, tôi nhớ nó kinh khủng. Lúc đấy tôi chỉ ước ǵ có một điều ước tôi sẽ ước cho nó sống lại thôi.

Từ ngày nó chết tôi buồn lắm, mỗi khi có chuyện buồn tôi lại ra nghĩa địa (nghĩa địa gần nhà tôi đi bộ một đoạn là ra được) tâm sự với nó, tôi cứ ngồi trước ngôi mộ bạn rồi kể các thứ chuyện mà hàng ngày tôi gặp phải, vui buồn ǵ tôi kể hết, tôi tṛ chuyện như đang tṛ chuyện với người sống vậy.

Tôi tṛ chuyện cho đến khi sắp đến giờ mẹ đi làm về tôi mới về. Nhiều lúc bị mẹ mắng hay bị các bạn bêu xấu hay bị điểm kém, bị chê... tôi lúc đấy rất chán và nói là:

- Lâm ơi, ḿnh chán lắm cho ḿnh đi theo bạn với.

Tôi cứ hồn nhiên nói mà chẳng nghĩ ǵ cả. Tôi hay ra mộ bạn tâm sự vào buổi chiều và cứ ngồi đến khi nào đến giờ về nấu cơm th́ thôi. Mọi việc cứ diễn ra như thế được hơn một tháng th́ mẹ tôi và em gái tôi đi ra Hà Nội.

Ở nhà chỉ c̣n tôi và bố, nhưng bố tôi hay đi làm về muộn. Nên buổi tối hôm đấy tôi ở nhà một ḿnh. Lúc đấy là tám giờ tối. Tôi đang nằm trên ghế salong đọc chuyện cười. Bỗng dưng tôi nghe tiếng gọi tên tôi, từ trên góc học tập trên gác xép vọng xuống.

Tiếng gọi ấy nghe rất xa, như từ xa xôi vọng về, nó nghe mờ mờ ảo ảo, không rơ ràng, nghe như tiếng gió đưa lại, chứ không rơ như tiếng người gọi.

- N... ơ... i... i ..

Tôi giật ḿnh và lúc đấy tự nhiên người tôi lạnh toát, cảm tưởng máu trong người đông cứng lại không chảy được nữa, cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng, tôi chợt nghĩ trong đầu là:”ma”.

Nhưng tôi lại không tin, tôi không tin là có ma, tôi không sợ ma, tôi vẫn b́nh tĩnh ngồi trên ghế như tư thế ban đầu và tập trung lắng nghe, xem có đúng là có tiếng gọi không hay ḿnh nghe nhầm. Và lại một tiếng nữa:

- N …ơi i… i..

Lần này người tôi như chết lặng, tiếng gọi ấy không xa xăm nữa mà nó rơ hơn, tiếng gọi như người ta hay nói là từ cơi âm vọng về. (kể lại mà vẫn thấy nổi hết cả gai ốc). Lần này tôi c̣n nghe được là giọng của con gái.

Nhưng tôi vẫn không tin là ma, tôi nghĩ lỡ may ở đâu đó ḿnh nghe nhầm th́ sao. Lần này tôi tắt quạt, sau khi tôi tắt quạt căn nhà bỗng dưng im ắng và tĩnh lặng hẳn, không c̣n tiếng động, không gian im ĺm không một tiếng côn trùng kêu, và lần thứ ba …

Trời ơi tôi không thể bao biện cho tiếng gọi ấy được nữa, đúng là ma rồi và nếu tôi không nhầm nữa, th́ chắc chắn đây là Lâm về gọi ḿnh, trời ơi mọi người có biết lúc đấy tôi như người chết đứng, tôi chưa bao giờ sợ đến như vậy, tiếng gọi thứ ba:

- N... ơi..

Nó rơ mồn một, nghe to rơ ràng….tôi sợ muốn chết luôn không c̣n nghĩ được ǵ nữa ngoài: ”trời ơi ma thật”, thế là tôi vẫn giữ b́nh tĩnh ra đến cửa, vừa mở được cửa tôi ba chân bốn cẳng chạy sang nhà đối diện, bạn tôi chạy ra hỏi tôi, người tôi như cứng đơ, không há được mồm, chỉ nhăn được mặt rồi nước mắt ứa ra v́ sợ.

Phải vài phút sau tôi mới nói được là trong nhà tớ có ma, tớ vừa nghe thấy có tiếng người gọi tớ. Thế rồi tất cả bọn con nít trong xóm xúm vào hỏi, tôi kể lại tỉ mỉ sự việc, sau đó chúng quyết định vào nhà tôi xem, nhưng khi vào th́ không c̣n nghe thấy ǵ nữa.

Từ sau lần đấy tôi thường xuyên nghe tiếng gọi tôi như vậy. Lúc nào tôi cũng nghe thấy tiếng gọi ấy văng vẳng bên tai ḿnh, kể cả ban ngày lẫn ban đêm và bất kỳ chỗ nào, tôi sợ phải ở một ḿnh, lúc nào tôi cũng nghe:

- N... ơi..

Ban đêm tôi ngủ th́ cứ nghe thấy tiếng ai thở bên cạnh ḿnh, mà rơ ràng chỉ có ḿnh tôi, nửa đêm th́ cứ nghe tiếng trang sách lật từng trang xoẹt xoẹt, mà cửa th́ đóng chẳng có gió ǵ cả, mà cũng chẳng có ai, sau nhiều lần như thế, mẹ tôi luôn phải ngủ với tôi, không để cho tôi ở nhà một ḿnh.

Nhưng tôi vẫn nghe thấy mà chỉ duy nhất ḿnh tôi nghe được, không có ai nghe được hết. Thật là lạ kỳ. Bố mẹ tôi cứ bảo tôi tưởng tưởng mơ mộng, nhưng thật sự là mọi chuyện diễn ra như thế.

Rồi một lần buổi tối tôi đang đánh răng ở dưới bếp để đi ngủ, th́ bỗng dưng tôi nghe một tiếng như tiếng cầu cứu:

- N.. ơi…..

Nghe rất thất thanh từ trên gác xép vọng xuống, miệng tôi đang đánh răng đầy bọt, chạy thục mạng lên nhà khóc khóc mếu mếu kể với mẹ. Sau lần đấy mẹ tôi mời thầy cúng về nhà, rồi làm lễ ǵ đó cho tôi.

Ông thầy để một sợi dây bằng vải màu đỏ, rồi cúng lạy khấn vái cái dây đỏ, làm lễ khoảng một tiếng, rồi sau đó lấy dây đỏ ấy đeo vào tay tôi, bảo:

- Cháu đeo ba tháng rồi vứt đi.

Vô cùng lạ kỳ là từ khi tôi đeo dây đỏ ấy vào tay, tôi không c̣n nghe một âm thanh nào nữa, không bao giờ nghe thấy ǵ nữa, những hiện tượng kỳ lạ như tiếng dở trang sách, hay tiếng hơi thở cũng không c̣n. Và cũng không bao giờ tôi dám ra nghĩa địa nữa, rồi cái ṿng tay đỏ ấy mất từ lúc nào tôi cũng không biết nữa.

Bây giờ tôi đă hai mươi bốn tuổi, có lẽ suốt đời tôi không bao giờ quên được chuyện đó. Từ đó tôi tin là có thế giới bên kia, có linh hồn và tôi nghĩ ḿnh làm ǵ th́ người âm đều biết hết, nên cũng chẳng dám làm điều ǵ xấu xa.

Mặc dù là tôi không phải người mê tín, nhà chẳng có bàn thờ, chùa chiền cũng không. Nên người ta hay nói là thế giới hư vô mà, đúng là duy tâm và duy vật chẳng bên nào thắng bên nào.

Đây là chuyện hoàn toàn thật của tôi, tôi không hề bịa ra một chút nào, sau chuyện này xảy ra với tôi, tôi mới tin là có ma thật các bác ạ. Không biết có bác nào đă được nh́n thấy chưa? tôi th́ chưa được nh́n thấy, mà chỉ nghe thấy thôi đă đủ sợ sắp chết rồi.



                                                           hanga







Quay trở về đầu Xem hiendde's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi hiendde
 
hiendde
Hội Viên
Hội Viên
Biểu tượng

Đă tham gia: 02 May 2010
Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 2589
Msg 1102 of 1439: Đă gửi: 31 May 2010 lúc 7:00pm | Đă lưu IP Trích dẫn hiendde



KỲ LẠ CẬU BÉ SỜ ĐẾN ĐÂU HẾT BỆNH ĐẾN ĐÓ


Những người bệnh kéo đến, khẩn khoản xin Bắc chữa bệnh và rất nhiều người khỏi. Người ta đến ngày nào cũng đông. Sợ con đang ốm đau, bố Bắc đă đưa cháu đi khỏi địa phương một tháng liền

Vợ chồng anh Đặng Xử Linh bốn mươi lăm tuổi và chị Nguyễn Thị Sáu bốn mươi hai tuổi, nông dân ở Đội ba, thôn Ốc, xă Thăng Long, huyện Nông Cống, tỉnh Thanh Hóa. Anh chị có ba người con, con trai cả Đặng Xử Nam hai mươi hai tuổi, con gái thứ hai Đặng Thị Hà mười chín tuổi, và con thứ ba là Đặng Xử Bắc.

Cậu bé Bắc sinh ngày 22-7-1996, xấp xỉ mười bốn tuổi, mà người nhỏ thó, chỉ bằng một cậu con trai tám chín tuổi. Bắc ra đời được mười ba ngày, th́ ngày đêm không lúc nào ngừng tiếng khóc. Người th́ bảo cháu bị đẹn, người th́ bảo khóc dạ đề, thôi th́ gia đ́nh chạy chữa đủ kiểu, bé Bắc vẫn cứ khóc, khóc suốt bốn năm ṛng, đến năm 2000 mới giảm.

Bé lại bị bệnh do cơ thể phát nóng, suốt ngày người nóng, da đỏ lựng, phải ngâm ḿnh trong nước. Sau đó đôi chân của Bắc lại bị nứt thịt, nh́n rơ xương trắng hếu, khe nứt to đến mức cho lọt ngón tay. Lạ thay không chảy máu. Cháu không thể vào lớp học được. Bố mẹ có đưa Bắc đi học lớp một, nhưng khóc quá, sau hai tuần lễ th́ thôi hẳn. Bắc được nhiều thầy lang cho là bị bệnh thấp, Tây y không t́m ra bệnh.

Tháng 5-2006, thấy Bắc ốm quá, bố cho cháu đi bệnh viện. Cháu đă ba lần chết đi sống lại. Bác sĩ nói với gia đ́nh nên cho cháu về, để có thể chết tại nhà, bệnh viện bó tay rồi. Trưa ngày 20-5-2006 bé Bắc lại chết ở trên giường bệnh. Ông nội khóc và bảo:

- Cháu sống mà về với ông, chết th́ về sao được.

Bắc lại tỉnh lại, mười một giờ trưa hôm sau ngày 21-5 Bắc lại chết.

- Chết đến đâu biết đến đó, chân tay xám ngắt, qua thân, rồi lên đến mặt.

Ông Đặng Xử Linh, bố Bắc kể. Rồi bé Bắc lại tỉnh. Rồi sống hẳn. Ông Linh kể tiếp:

- Có ông Nguyễn Văn Sáu năm mươi bảy tuổi, mắc bệnh tim, ở t́nh trạng phải ḅ, không đi được, qua chơi với Bắc. Cháu Bắc đ̣i chữa bệnh cho ông Sáu. Ông Sáu nói:

- Bệnh mi c̣n chưa chữa nổi, sao chữa được cho tao.

Rồi để Bắc muốn làm ǵ th́ làm. Bắc kéo chân ông mà xoa, từ đầu gối trở xuống, một lúc sau ông Sáu cảm thấy chân tê tê. Sau dần, hết đau và ông đi được. Ngày 1-6, ông Sáu và gia đ́nh, t́m đến nhà cháu Bắc cảm ơn, bởi cháu đă chữa lành bệnh.

Từ đó, tiếng đồn lan ra. Những người bệnh kéo đến, khẩn khoản xin Bắc chữa bệnh và rất nhiều người khỏi. Người ta đến ngày nào cũng đông. Sợ con đang ốm đau, chữa bệnh cho mọi người lại rất mệt, bố Bắc đă đưa cháu đi khỏi địa phương một tháng liền. Khi trở về họ lại kéo đến yêu cầu Bắc chữa bệnh, suốt từ năm 2006 cho đến nay.

Bắc c̣n có một vài điều thần đồng nữa như, đọc được báo, người viết bài này đưa báo cho Bắc, cháu đọc mạch lạc, trừ chữ viết tắt. Nhà không có máy tính và cũng không ai biết sử dụng. Bắc đă tự thao tác được. Bắc lái được ô tô, xe máy. Bố Bắc kể.

Đây là một hiện tượng lạ, thiết nghĩ các nhà khoa học và nhất là y học, nên vào cuộc để xem thực hư câu chuyện như thế nào, để có biện pháp hướng dẫn dư luận.




ST
                                                                    





Quay trở về đầu Xem hiendde's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi hiendde
 
hiendde
Hội Viên
Hội Viên
Biểu tượng

Đă tham gia: 02 May 2010
Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 2589
Msg 1103 of 1439: Đă gửi: 31 May 2010 lúc 7:01pm | Đă lưu IP Trích dẫn hiendde



KỲ BÍ CÂU CHÚ CHỮA HÓC XƯƠNG


Sáu mươi năm qua, hễ người nào đó trong vùng không may bị hóc xương đều t́m đến nhờ cụ. Người dân cho rằng, cụ chỉ cần đọc "thần chú" và xướng tên người đó, xin cho họ khỏi bệnh, về nhà ắt khỏi ngay, phóng viên đă t́m gặp cụ Nguyễn Huy Giang ở huyện B́nh Xuyên, Vĩnh Phúc.

Năm nay cụ Giang vừa tṛn chín mươi tuổi, nhưng vẫn c̣n rất nhanh nhẹn, minh mẫn. Nâng chén nước chè nóng trên tay, cụ Giang kể, trước cụ từng là xă đội trưởng, chỉ huy dân quân tự vệ của huyện B́nh Xuyên, Vĩnh Phúc, tham gia chiến đấu chống pháp từ những năm 1945.

- Tôi chỉ huy ba đội tự vệ ngày đêm đào đồn bốt để đánh địch, bọn lính vào làng săn lùng bắt tôi không được, chúng đến dỡ nhà, bắt vợ con tôi tra tấn dă man.

Cụ Giang nhớ lại. Trong căn pḥng nhỏ lụp xụp, cụ chỉ tay về phía góc tường:

- Các loại huân huy chương, bằng khen, giấy khen chỉ để làm kỷ niệm thôi cháu ạ. Nhiều lần pḥng Chính sách xă hội của huyện đến nhà khuyên tôi khai báo thời gian công tác và những chiến công để hưởng chế độ, nhưng tôi đều khước từ.

Ở gần tuổi bách niên, cụ Giang vẫn đầy nhiệt huyết khi kể lại chuyện quá khứ. Trong một trận càn quét của địch năm 1950, cụ cùng đồng đội bị bao vây bảy ngày, bảy đêm trong đồn địch. Đội quân này đă phải mở con đường máu và hành quân lên đèo kháng Nhật để ẩn náu, nay là huyện Sơn Dương, Tuyên Quang.

Cũng trong chuyến hành quân ấy, cụ Giang đă gặp một bà lăo dân tộc tuổi đă ngoài bảy mươi.

- Dưới chân bà cuốn đôi xà cạp trắng, trên đầu cuốn chiếc khăn màu đỏ, nh́n rất sặc sỡ. Bà ngỏ ư muốn truyền bài thuốc gia truyền chữa hóc xương cho tôi. Tôi đưa lời từ chối, v́ đang lúc bom đạn như trút nước, sống nay chết mai chắc ǵ đă sống được để chữa bệnh.

Bà vẫn quyết tâm truyền lại và nói:

- Con có đức hy sinh v́ mọi người, có duyên với phương thuốc bí truyền nên học để cứu giúp mọi người. Cụ Giang kể.

Theo cụ Giang, có lẽ v́ nhân duyên nên cụ học rất nhanh và v́ bài thuốc khá đơn giản.

- Dù hóc xương, hay bất cứ vật ǵ hóc trong miệng đến đây tôi đều chữa khỏi hết. Nhiều người dân đi khắp các bệnh viện chữa không được lại t́m về đây, tôi chữa khỏi ngay. Tôi chữa bệnh chủ yếu cho người nghèo trong làng, xă. Có người tận trong Cà Mau gọi điện về xin chữa bệnh. Chỉ cần cho tôi biết tên, địa chỉ, đọc câu thần chú là khỏi.

Cụ Giang biểu diễn cách chữa hóc xương cho chúng tôi xem, bằng việc ra sân ngồi xuống nhặt ba chiếc que nhỏ, đặt chúng thẳng hàng nhau và chính giữa đường đi. Cụ lưu ư rằng đầu của chiếc que ở đằng nào trước, th́ cứ để đầu hướng lên trước, không được để lộn đầu que.

Rồi cụ bắt đầu đọc:

- Xin cho anh T. khỏi bị hóc xương.

Cụ cầm chiếc que nào lên th́ lẩm bẩm mấy câu, đồng thời ném chiếc que ấy sang một bên. Cứ đọc ba lần ứng với ba chiếc que như vậy, thế là người hóc xương có thể đi về, một hai hôm là khỏi.

Cách chữa hóc xương của cụ Giang rất khó tin nếu xét trên phương diện khoa học. Chính v́ thế, chúng tôi đă t́m chị Nguyễn Thị Huệ, khu Đoàn Kết, Thanh Lăng, Vĩnh Phúc, để kiểm chứng thêm thông tin.

Chị Huệ kể, hồi cuối năm ngoái sau bữa cơm trưa, anh Đông chồng chị, nằm ngủ do sơ xuất để chiếc tăm trôi qua miệng và bị mắc ở cuống họng. Nghĩ rằng chiếc tăm nhỏ dần sẽ trôi, không ngờ ba hôm sau họng anh sưng tấy, không ăn uống ǵ được.

Lên bệnh viện tỉnh điều trị, các bác sĩ nói không có tăm trong họng mà chỉ bị viêm nên cho thuốc. Anh Đông về uống cả tuần nhưng không khỏi.

- Thấy chồng quá đau, tôi đă nhờ cụ Giang chữa. Cụ chỉ đọc mấy câu, thế mà hai hôm sau anh Đông nhà tôi đă không c̣n đau nữa. Tôi mang quà đến cảm tạ nhưng cụ chỉ nhận vài ba ngh́n mua quà bánh chia cho các cháu hàng xóm, c̣n lại cụ khước từ

Trong dân gian lưu truyền nhiều cách chữa hóc xương mang tính chất niềm tin. Cả người bệnh lẫn người chữa đều không hiểu v́ sao lại chữa như vậy. Một số vùng gọi đó là cách chữa bệnh bằng "mẹo" và tin rằng nó hiệu nghiệm.

Chẳng hạn như khi có người nhà bị hóc xương, một người bí mật cho ít muối vào bếp, hóc xương nặng th́ lấy chiếc nắp giỏ (đựng cua, cá) chụp lên đầu bảy lần nếu là nam, chín lần nếu là nữ.

Trở lại câu chuyện của cụ Giang, để khẳng định tác dụng, hiệu quả của cách chữa bệnh kỳ lạ ấy th́ phải có sự khảo cứu và kết luận của các nhà khoa học. Người dân địa phương tin rằng, cách chữa của cụ Giang là hiệu nghiệm và họ lo rằng, khi cụ quy tiên, câu thần chú của cụ sẽ bị thất truyền.

- Đây có thể là cách chữa hóc xương điều khiển được cuống họng giăn nở nhờ câu "thần chú". Khi đọc “thần chú”, người bệnh bị điều khiển từ xa một cách vô định, làm theo ư muốn của người đọc, cuống họng nở ra, xương sẽ được trôi xuống đường tiêu hóa.

Có thể ông Giang được sự trợ giúp của sức mạnh siêu nhiên, nên câu "thần chú" có hiệu nghiệm. Ông Nguyễn Phúc Giác Hải (Trung tâm nghiên cứu tiềm năng con người)




     Đức Lợi






Quay trở về đầu Xem hiendde's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi hiendde
 
hiendde
Hội Viên
Hội Viên
Biểu tượng

Đă tham gia: 02 May 2010
Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 2589
Msg 1104 of 1439: Đă gửi: 31 May 2010 lúc 7:02pm | Đă lưu IP Trích dẫn hiendde



XUẤT HIỆN ĐIÊN THOẠI CÓ MA Ở HUẾ


Thời gian gần đây, một số nữ sinh ở Huế nhận được những cuộc điện thoại quái lạ vào lúc nửa đêm. Sự việc lan truyền khiến nhiều người x́ xầm đồn đại. Bản thân các khổ chủ th́ sợ sệt, thậm chí có em c̣n bị hoảng loạn. Tuy nhiên, theo các chuyên gia đây chỉ là một tṛ đùa quái ác.

Nạn nhân mới đây nhất là em Nguyễn Thị Thảo, sinh viên Trường đại học Kinh tế. Sáng hôm 7-4-10, khi chúng tôi đến, em chưa hết bàng hoàng về cuộc điện thoại ma quái nhận được hồi đêm. Thậm chí khi chúng tôi gơ cửa em c̣n hét toáng lên, phải mất một lúc em mới b́nh tĩnh và kể lại câu chuyện với giọng hổn hển.

Nguyễn Thị Thảo cho biết:

- Ngày 6-4, khi em đang ngồi học, đến khoảng mười hai giờ đêm, th́ nghe chuông điện thoại reo. Thấy số lạ nên cầm lên nghe, bỗng những tiếng thảm thiết từ trong chiếc điện thoại như:

- Trời đất ơi, cha ơi, mẹ ơi, con ơi..

Rồi tiếng rên rỉ thảm thiết...Thảo ném văng chiếc điện thoại hét toáng lên.

Em Trần Thị Phương vẫn chưa hết hoảng hốt sau khi nhận được cuộc gọi ma quái. Cách đây khoảng một tuần, chuyện tương tự cũng xảy ra với Nguyễn Thị Ni và Trần Thị Phương, hai nữ sinh đang trọ ôn thi đại học tại kiệt 66, đường Hải Triều, Phường An Cựu, Thành Phố Huế.

Dù sự việc đă xảy ra một tuần nhưng khi chúng tôi đến, em Phương vẫn bị ốm, chưa thể dậy được khỏi giường. Từ khi nghe những cú điện thoại ma quái, em hốt hoảng và nằm khóc suốt mấy ngày, bỏ cả chuyện học.

Theo kể của Trần Thị Phương, th́ lúc đó hai em đang ngồi học, th́ nghe thấy chuông điện thoại đổ từ số điện thoại 01225523497 reo lên, em cầm lên nghe th́ chỉ nghe thấy tiếng của bà già gào lên thảm thiết:

- Giết...Trời ơi..

Rồi sau đó là tiếng rên rỉ như ai đó đang hấp hối. Phương sợ quá, vứt điện thoại hét lên. Do hoảng loạn nên đầu Phương đập vào tường đến giờ vẫn đau.

Chúng tôi tiếp tục t́m gặp em Như, một sinh viên Đại học Kinh tế cũng từng nhận được những cú điện thoại kỳ quái. Như kể lại:

- Hôm trời mưa lớn, em đang ngồi th́ nghe chuông điện thoại đổ nên cầm lên nghe. Bỗng dưng những tiếng ma quái thốt ra, làm em cứng cả lưỡi không nói được câu ǵ và ngă lăn ra giường. V́ quá hốt hoảng em đă ném vỡ điện thoại nên em đă không lưu lại được số điện thoại đó.

Chỉ cần nhấn nút ok từ chiếc điện thoại đang reo, th́ lập tức "ma xuất hiện". Sau khi được Phương đọc lại cho số điện thoại ma quái gọi đến, chúng tôi cũng thử gọi vào số này (01225523497) nhưng ba lần đều được báo là không liên lạc được.

Đến lần thứ tư, chúng tôi bật loa ngoài ngồi chờ....Bỗng nhiên, từ chiếc điện thoại phát ra những tiếng khóc lóc, kêu la thảm thiết. Tiếng thét không chỉ làm chúng tôi giật ḿnh mà c̣n khiến cả khu nhà trọ nhốn nháo.

Hiện tượng này đă từng xảy ra một số nơi như ở Đà Nẵng, Cần Thơ, Hà Nội, nhưng sau khi các cơ quan báo chí và cơ quan chức năng vào cuộc đă tạm lắng xuống. Theo giải thích của các chuyên gia, th́ đây chỉ là những tṛ dọa dẫm do một số đối tượng xấu, thực hiện nhằm mục đích dọa dẫm. Những âm thanh lạ có thể do sử dụng các tính năng về âm thanh của điện thoại, hoặc đă được ghi sẵn từ trước.





                                                              Đ́nh Măo








Quay trở về đầu Xem hiendde's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi hiendde
 
hiendde
Hội Viên
Hội Viên
Biểu tượng

Đă tham gia: 02 May 2010
Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 2589
Msg 1105 of 1439: Đă gửi: 31 May 2010 lúc 7:03pm | Đă lưu IP Trích dẫn hiendde



CẦU HỒN


Câu chuyện bắt đầu vào những năm 1980 -1988 phong trào đi vượt biên tại Việt Nam rất thịnh hành, trong một xóm nhỏ láng giềng có một gia đ́nh, người chị tiển người em trai ra đi, đă hơn mười ngày vẫn chưa thấy tin tức ǵ về người em.

Vào thời điểm đó đại đa số là gia đ́nh nào có đàn ông con trai là cho đi trước, gia đ́nh nào có người đi vượt biên, th́ dĩ nhiên là giử bí mật không cho ai biết hết.

Vào một ngày trời tối đen như mực, trong cái xóm nhỏ của tôi có một vài người bạn hàng xóm, rủ rê tôi đi cầu cơ qua cái xóm nhỏ láng giềng, nghe nói xóm đó có cái miếu cơ mau lên hơn xóm của ḿnh.

Lúc đó cầu cơ là chuyện ǵ tôi cũng không hiểu, v́ cái bản tính ṭ ṃ nên cũng không từ chối, các bạn chuẩn bị rất đầy đủ, nào là bát nước, bát gạo, nhang trầm hai, ba, bốn ṿng... và cái bàn cầu cơ được vẽ những chữ từ A đến Y và số từ một đến mười...

Các bạn đề nghị tôi ngồi cơ để họ đọc bài thơ cầu cơ, rồi tự cơ chỉ đi đâu th́ ḿnh đi theo đó, họ đọc một hồi thật lâu cơ cũng không di chuyển, tôi đang nhắm mắt đưa tay lên bàn cơ, bỗng dưng có một tiếng la to:

- Con nhỏ này vía nặng quá đi ra cho người khác ngồi.

Thế là tôi bị đuổi đứng lên, một người khác thế, người này tên T. hoàn toàn không biết một tí ǵ về gia đ́nh người chị có người em trai đi vượt biên. T. ngồi một hồi thật lâu, bên ngoài tôi và các bạn quan sát thấy tay của T. bắt đầu di chuyển.

Trong khi T. ngồi nhắm mắt, bên ngoài hết người này hỏi đến người nọ hỏi, tự dưng T. chỉ đúng tên của người em trai của chị hàng xóm, làm cho chị ta cảm thấy run sợ, chị ấy hỏi tiếp tục hỏi thêm nữa.

Bất chợt thấy T. khóc, khóc nức nỡ, khóc ̣a lên, chị ấy hỏi tiếp tục, th́ T. đă chỉ cho chị biết người em trai của chị đă chết hơn bảy ngày và địa điểm ở Cần Giờ, nh́n T. khóc ̣a lên tôi cũng như các bạn, bắt đầu thấy sợ run nhưng cũng ráng đứng coi tiếp cho đến lúc gần sáng.

Chị hàng xóm đă chép xuống hết tất cả những chi tiết cần thiết, sáng sớm trong lúc mọi người đang kḥ v́ mệt lă. Chị ấy không thể chờ đợi lâu hơn nữa đă chạy lên Cần Giờ thăm hỏi, được biết về cái chết của em ḿnh và đă nhận xác em của ḿnh.

Câu chuyện kể trên có tin hay không cũng không quan trọng, nhưng tôi là người chứng kiến T. khóc ̣a từ đó không dám đi chơi cầu cơ nữa.




                                                             CH





Quay trở về đầu Xem hiendde's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi hiendde
 
hiendde
Hội Viên
Hội Viên
Biểu tượng

Đă tham gia: 02 May 2010
Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 2589
Msg 1106 of 1439: Đă gửi: 31 May 2010 lúc 7:04pm | Đă lưu IP Trích dẫn hiendde



MA ĐỒNG KHÁNH


Sau mười năm xa Huế, năm 1992 tôi về lại Huế trong mùa Tết. Tôi ghé đến trường Đồng Khánh thăm Định. Định và gia đ́nh vẫn ở trong căn nhà hiệu trưởng bên phải cửa vào của trường Đồng Khánh.

Điều thú vị là hai đứa đều không hẹn mà gặp trong hai chiếc áo vét nỉ Made in Taiwan cùng màu, cùng cỡ, cùng một kiểu như nhau. Định tâm sự:

- Thời chiến tranh, ḿnh ở trong t́nh thế vào sinh ra tử cũng đă nhiều, nhưng vẫn thản nhiên bước tới, không hề có cái cảm giác là lạ như ở trong ngôi trường nầy, nhất là ban đêm...

Tôi không hỏi thêm “là lạ” là như thế nào và hai đứa chở nhau qua Thành Nội uống cà phê, nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất cho đến khi chia tay. Sau nầy, khi nghe tin Định thọ nạn ngay phía trước cổng trường Đồng Khánh, tôi chợt liên tưởng đến một khung cảnh Đồng Khánh về đêm.

Vắng lặng, thâm u, với những mảnh đèn điện lắt lay v́ lọc qua những tàng cây xanh đong đưa với gió núi Trường Sơn thổi về. Hai năm sau kể từ lần cuối tôi gặp Định, tính cũng khoảng mười năm, từ ngày lên làm hiệu phó và hiệu trưởng, Định bị tai nạn xe Honda khoảng tám giờ tối và chết trong bệnh viện.

Lê Huy Linh lên làm hiệu trưởng Đồng Khánh thay cho Định và cũng non mười năm sau, kể từ khi giữ chức hiệu phó và hiệu trưởng, bị tai nạn xe Honda khoảng tám giờ tối và chết trong bệnh viện.

Vài chi tiết trùng hợp ngẫu nhiên giữa hai cái chết, của hai vị hiệu trưởng Nam giới đầu tiên, trong tám mươi lăm năm lịch sử trường Đồng Khánh, đă làm cho những người thường quan ngại đến chuyện thần linh ma quái, phải vất vả suy diễn và kháo nhau về sự “huyền bí” trong ngôi trường “âm thịnh Dương suy” này.

Thời c̣n dạy học ở trường, có những lần họp hành về muộn, nghe những nhân viên lâu năm của trường như anh Hường, anh Phẩm, chị Cúc, chị Mơ... kể “chuyện ma Đồng Khánh”, tuy tôi cố không tin nhưng vẫn có một cảm giác rờn rợn, khi một ḿnh nh́n quanh những bức tường mầu hồng, chuyển thành màu tím sau màn mưa.

Dưới tàng cây xanh trở gió và ánh đèn vàng hắt bóng, tạo ra một ảo giác như có những người con gái áo trắng xỏa tóc, nói chuyện ŕ rầm với bóng đêm, từ trong các pḥng học cửa khép kín.

Anh Hường, nhân viên phụ trách âm thanh và ánh sáng của trường Đồng Khánh, lại giàu tính hoạt kê hơn khi anh cho rằng những cô, thầy độc thân lâu ngày như cô Lưu Ty, cô Kim Cúc, cô Minh Tuyết, cô Huy Hoàng, thầy Châu Phan, thầy Đ́nh Niên, thầy Hữu Hạnh... đều “có tà”.

Có tà, nghĩa là được hay bị những người ở thế giới vô h́nh yêu thương. Muốn “xả tà” th́ phải có chồng hay có vợ. Tôi hân hạnh dự lễ “xả tà” của người bạn là thầy Hữu Hạnh, không lâu sau đợt “kiểm tà” của anh Hường... C̣n những thầy cô khác, đă ba mươi năm rồi, kẻ c̣n người mất, không rơ ai đă có cơ hội “xả tà” ở thế giới này hay thế giới bên tê!

Huế là thành phố cổ duy nhất ở Việt Nam, có đến hàng trăm ngôi chùa cổ. Cái giao t́nh của quá khứ và vị lai tuy không có h́nh thù rơ rệt, nhưng vẫn trôi chảy luân lưu bằng cảm nhận qua giọng nói và điệu sống trầm và lặng của Huế. Chỉ cần ra khỏi thành phố Huế chừng mười cây số, là đă nghe giọng nói khác, lối sống khác từ làng này qua làng kia, nhưng nét nổi bật vẫn là sự ngự trị của đ́nh chùa, am miếu.

Dù là đạo Phật, đạo Chúa, đạo thờ cúng Ông Bà hay là một h́nh thức sùng bái tâm linh nào khác ở Huế, th́ cũng đều có vẻ thật và sâu hơn các nơi khác, có lẽ v́ Huế thường xuyên nhận chịu những tai trời ách nước. Sự bất hạnh là động cơ tâm lư mạnh nhất mang thần linh xuống cơi trần, trà trộn bàng bạc với con người.

Hai trường Đồng Khánh và Quốc Học nổi tiếng nhiều ma: Tinh le, tinh đèo đèo, đồ yêu, đồ quỷ, yêu bánh nậm, ma t́nh, ma hận ... của Huế, đều mang đậm tính người và có vẻ... lăng mạn rất nên thơ! Ma Huế hiền v́ không mang bản chất hiếu sát như ma cà rồng, thích trêu người như ma trơi, hoặc mang tâm địa tối tăm như ma xó, ma bùn.

Ma Huế trẻ nhất trong giới ma quỷ địa cầu, v́ đa số những con ma được liệt vào hàng linh hiển nhất, thường thuộc lứa tuổi vị thành niên, hoặc ít nhất th́ cũng là độc thân, chưa bị đọa vào đường t́nh sử ở trần gian.

Có lẽ v́ thế mà điệu hát chầu văn để gọi hồn ở Huế, cũng giật gân như điệu Rock’n Roll và điệu nhảy múa lên đồng, cũng mang vẻ bứt phá rất trẻ trung của điệu Disco. Ma Huế cũng có giai cấp xă hội như người sống: Ma quư phái, ma b́nh dân và ma đồng bóng.

Ma quư phái xuất thân là những cô gái ḍng dơi con nhà. Tất nhiên là phải vừa đẹp, vừa lăng mạn, vừa chưa chồng và cũng chỉ xuất hiện rất chọn lọc tại những nơi xa mùi tục lụy, như trường Đồng Khánh, Thành Nội, Jeanne d’Arc...

Ma b́nh dân dễ tính hơn nên xuất hiện một cách xà bát tại bất cứ nơi nào có âm binh tùy thích. Ma chuyên nghiệp th́ chỉ xuất hiện tại những am đền đồng bóng. Ma đồng bóng nổi tiếng như bà chúa Thiên Y A Na, cô Ba Âm Hồn, cô Tư Mả Trạng, cô Chín Thượng Ngàn...Và về phía ma nam là những ông “Trạng” vốn là những thai nhi và những cậu Tài, cậu Quư khi nhập xác đồng c̣n nói “chớt”!

Ma Đồng Khánh vẫn mặc áo dài tha thướt trong đêm khuya, vẫn làm dáng, xỏa tóc khiêu vũ giữa sương trăng. Nếu cùng lắm th́ cũng tới mức khóc nỉ non trong đêm vắng, hay hát khúc Nam B́nh đầy thương cảm, như chuyện ma của người đời kể lại...

Bởi vậy, tôi không tin ma Đồng Khánh ác nhơn tới mức, là thủ phạm lôi kéo hai chàng hiệu trưởng lưu linh đầu tiên của trường Đồng Khánh, về cơi “bên tê” với ḿnh?!

Có người lại đi xa hơn cho rằng, sợ những đứa con “Nguồn Bồ” của Huế không đủ oai lực để thắng những tà lực yêu quái, đang ẩn nấp trong bóng tối trăm năm của trường Đồng Khánh, Quốc Học nên cần có một chàng trai Huế toàn ṛn, nghĩa là phải sinh tại Huế như kiểu, muốn làm tổng thống Mỹ th́ phải sinh tại Mỹ lên làm hiệu trưởng, th́ mới đủ nội lực thâm hậu đển chiến thắng nữ âm binh!

Hoặc muốn cho an toàn hơn, th́ không ǵ bằng mời nữ nhân làm hiệu trưởng, để cho âm lực trị âm binh, th́ cảnh thái b́nh thịnh trị trên sân trường phượng hồng Đồng Khánh, sẽ êm ru như gió lộng đôi tà áo trong non một thế kỷ đă đi qua.

Thầy hiệu trưởng tương lai của trường Đồng Khánh (nếu có) hẳn sẽ nơm nớp tự hỏi, ma Đồng Khánh là chuyện đùa hay thật ? Nếu đùa th́ sao lại có người thấy ma, nếu thật th́ ma đâu không thấy; nếu thấy th́ không c̣n là ma, nếu ma th́ không c̣n thấy được?

Những câu hỏi “xàng quay” như thế sẽ làm cho ḍng suy tưởng của con người sôi động hơn, v́ ít ra, th́ dù có một thực tế ảo để tựa, vẫn c̣n hơn chơi vơi hoài giữa khoảng hư không. Ma xuất hiện như những đốm vui giữa một Huế buồn chi lạ.





Trần Kiêm Đoàn






Quay trở về đầu Xem hiendde's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi hiendde
 
hiendde
Hội Viên
Hội Viên
Biểu tượng

Đă tham gia: 02 May 2010
Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 2589
Msg 1107 of 1439: Đă gửi: 31 May 2010 lúc 7:05pm | Đă lưu IP Trích dẫn hiendde



THĂM MỘ NGƯỜI THÂN BẰNG GAME ONLINE


Tháng năm, Trang viên Digital đầu tiên ở Thượng Hải mang tên “Trang Viên Phúc Thọ" chính thức được mở. Chỉ cần đăng nhập internet người dùng có thể thấy được h́nh ảnh những ngôi mộ 3D của người thân trên mạng.

Trong quá tŕnh tảo mộ người dùng c̣n có thể chat hay thậm chí nói chuyện với những người dùng khác. Và c̣n có thể sử dụng các vật phẩm ảo tương ứng, để người dùng có cảm giác như đang tảo mộ thật.

Trên trang web Đông Phương, khi mở trang web ra sẽ có một đoạn nhạc du dương vang lên bên tai bạn, toàn bộ cảnh quang của trang viên Phúc Thọ hoàn toàn nằm ngay trước mắt bạn.

Trang web cung cấp tất cả các vật phẩm ảo dùng để cung tế như: Hoa, pháo, heo quay... bạn có thể tuỳ theo nhu cầu mà mua các sản phẩm ảo bằng tiền ảo. Người dùng c̣n có thể t́m kiếm vị trí của các ngôi mộ thông qua trang chủ.

Nói chung, thao tác và giao diện có cảm giác như đang chơi game. Theo như được biết, độ thực của bề mặt bia đá ở trang viên Digital đạt đến 100%, thân của bia đá cũng có độ thực 100%.

Và quang cảnh xung quanh mộ có độ thực đạt đến 70%. Trong số những người dùng, những người có độ tuổi từ bốn mươi đến sáu mươi chiếm hơn nữa, chính xác là khoảng 88%.

Số lượng người dùng ở nước ngoài và ở các tỉnh khác cũng chiếm tỉ lệ như thế, có một số người cao tuổi được con cái của họ ở nước ngoài hướng dẫn về trang viên Digital, sau đó họ mới tiến hành mở account.

Đa số những người dùng của trang viên Digital, có tư tưởng tương đối phóng khoáng, họ biết sử dụng vi tính, những ngôi mộ hạng trung b́nh và cao cấp được ưa chuộng mua nhiều nhất.

Và những người thích thú nhất đối với trang viên Digital, chính là những thanh thiếu niên đi theo người nhà đến tảo mộ. Trang viên Phúc Thọ đă có hơn ba trăm bốn mươi gia đ́nh chính thức đăng kư, số lượt đặt nhập hơn mười ngàn ngàn.

Đối với cách tảo mộ mới này, có người đă đặt câu hỏi chất vấn, một người trên internet cho biết sẽ không lựa chọn cách tảo mộ bằng internet như thế này, tiết Thanh Minh là phải cùng gia đ́nh đi tảo mộ tổ tiên. C̣n kiểu tảo mộ bằng điện tử này không thể đem lại cảm giác tảo mộ được.

Một số người cho rằng: h́nh thức trang viên 3D này giống như chơi game online vậy, thật không trang nghiêm chút nào.



                                                                            
                                                                                    ST



Quay trở về đầu Xem hiendde's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi hiendde
 
hiendde
Hội Viên
Hội Viên
Biểu tượng

Đă tham gia: 02 May 2010
Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 2589
Msg 1108 of 1439: Đă gửi: 31 May 2010 lúc 7:06pm | Đă lưu IP Trích dẫn hiendde



NHỮNG TẤM ẢNH MA KỲ BÍ


Một trong những hiện tượng mà các nhà khoa học trên thế giới cũng đang nghiên cứu t́m hiểu để lư giải là: Có hay không người đă khuất vẫn c̣n để lại những năng lượng trên mặt đất.

Trong những điều kiện đặc biệt hay những loại máy ảnh đặc biệt, có thể chụp được nguồn năng lượng này mà dân gian ở ta hay gọi là "người âm". Để loại trừ các kiến giải mang tính dị đoan, chúng tôi đă t́m đến các nhà khoa học với hy vọng có thể gợi mở hiểu biết về hiện tượng có vẻ kỳ bí này.

Thiếu tướng Chu Phác, trung tâm nghiên cứu tiềm năng con người và nhà nghiên cứu Nguyễn Phúc Giác Hải đều đang giữ nhiều tấm h́nh được cho là chụp "người âm". Tuy nhiên, chính những nhà khoa học này cũng khẳng định, cần phải tiếp tục có những nghiên cứu chuyên sâu mới lư giải được...

Ảnh chụp trong lễ cầu siêu.

Lần theo hai hàng giá sách cao chất ngất, thiếu tướng Chu Phác, chủ nhiệm bộ môn cận tâm lư, trung tâm nghiên cứu tiềm năng con người, lôi ra một tập ảnh do các nhiếp ảnh gia và các nhà ngoại cảm Việt Nam chụp được gửi về.

Ông chỉ cho chúng tôi xem những bức ảnh có nhiều đốm sáng, được gọi là "người âm” do các nhà ngoại cảm chuyển cho ông để thẩm định, xem liệu có đúng không. Hầu hết những bức ảnh này chụp những người đi cầu siêu cho người đă khuất.

Trong khung cảnh tranh tối, tranh sáng, khói hương nghi ngút, h́nh những người cầu siêu hiện rất rơ. Tuy nhiên, các bức ảnh chụp lên đều có những chấm tṛn bên trên. Cũng với máy ảnh này chụp các bức ảnh khác không phải lễ cầu siêu, th́ hoàn toàn không có chấm tṛn.

Theo một số nhà ngoại cảm th́ chấm tṛn trên các bức ảnh rất giống nhau, có thể đó là vong (vong hồn). C̣n theo thiếu tướng Chu Phác, chấm tṛn này cũng có thể do lỗi của máy ảnh gây ra, điều này rất cần khoa học nghiên cứu. Nhưng có hai lư do có thể khiến chúng ta chụp được ảnh "người âm".

Thứ nhất, cơ thể con người sau khi mất đi vẫn tồn tại dạng sóng. Thứ hai là khi chôn, chất phốt pho trong xương người bị bốc cháy, tạo thành lân tinh khiến máy ảnh bắt được và chụp tạo thành chấm tṛn. Tuy nhiên, theo thiếu tướng Chu Phác, đây cũng chỉ là giả định.

Chụp đám cỏ, ra h́nh người.

Trở lại với một bức ảnh khổ lớn có h́nh mặt người khá rơ, thiếu tướng Chu Phác cho chúng tôi biết, bức ảnh này được chính ông chụp lúc mười một giờ mười, ngày 30-3-2000 tại trại tạm giam Phú Lương, thôn Đồng Xe, xă Sơn Cẩm, Thành Phố Thái Nguyên.

Lúc đó ông cùng gia đ́nh cố giáo sư Nguyễn Văn Đạo, đi t́m mộ cụ thân sinh ra ông Đạo có tên là Nguyễn Văn Nguyên. Ông Nguyên sinh ngày 20-8/-901, mất ngày 20-11-1955 do bị bắt oan và mất trong trại tạm giam này.

Khi đi t́m mộ, người phụ trách trại giam thuở nào đă chỉ cho gia đ́nh chỗ chôn cụ. Sẵn máy ảnh trong tay, ông Phác đă chụp đám cỏ xanh trên phần mộ cụ. Lúc đó xác của cụ được chôn dưới đất khá sâu. Khi về nhà rửa ảnh, tự nhiên khuôn mặt cụ hiện ra khá rơ. Gia đ́nh cụ nh́n thấy khuôn mặt này đều rất bất ngờ.

Về khoa học, có những sự việc rất ngẫu nhiên, chỉ làm một lần thấy đúng phải làm đi làm lại, phải kiểm chứng nhiều lần. Và tất cả những ǵ gọi là khoa học th́ nh́n chung phải được kiểm chứng bằng hội đồng khoa học, có chứng cứ và phản biện rơ ràng mới có thể kết luận được.



                                                             Thủy Nga       









Quay trở về đầu Xem hiendde's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi hiendde
 
hiendde
Hội Viên
Hội Viên
Biểu tượng

Đă tham gia: 02 May 2010
Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 2589
Msg 1109 of 1439: Đă gửi: 31 May 2010 lúc 7:07pm | Đă lưu IP Trích dẫn hiendde



CHỤP ẢNH NGƯƠI ÂM NGẨU NHIÊN CÓ V̉NG TR̉N SÁNG?


Đề tài nghiên cứu về khả năng chụp h́nh "người âm" đă được đưa vào chương tŕnh nghiên cứu, của trung tâm nghiên cứu tiềm năng con người. Khoảng một ngàn tấm ảnh đưa về, được các nhà ngoại cảm xem xét, nhưng đến nay vẫn không ai khẳng định được có hay không việc chụp h́nh "người âm".

Sự trùng hợp về ṿng ánh sáng trong ảnh.

Trong hội thảo khoa học mang tên "Giả thiết, lư giải một số hiện tượng đặc biệt dưới góc độ khoa học" tổ chức ngày 20-9-2009 tại thành phố, ông Nguyễn Phúc Giác Hải đă công bố bức ảnh chụp vào mười giờ sáng ngày 2-8-2007 tại đèo Prenn, Đà Lạt, Lâm Đồng.

Bức ảnh được ông chụp khi trời đầy sương, máy ảnh kỹ thuật số Kodak 5.0 Mega Pixen. Ảnh được in lúc hội nghị sắp kết thúc. Nhà ngoại cảm Dương Mạnh Hùng xem và thấy có một ṿng ánh sáng th́ kêu lên:

- Chú đă chụp được ảnh một vong dưới dạng ṿng tṛn.

Ông Hải lúc đó nhớ ra ḿnh được tặng một trang photocopy bài báo, về một tai nạn giao thông trên đường Phạm Hùng, Hà Nội vào tháng 9-2006. Bức ảnh đăng trong bài báo này có hiện lên những ṿng tṛn mờ. Trở về Hà Nội, ông t́m bản gốc tờ báo này thấy trong tấm ảnh cũng có những ṿng tṛn đó.

Giật ḿnh, ông đem máy xuống hiện trường, nơi xảy ra vụ tai nạn. Trong đêm khuya ông đă chụp được khá nhiều tấm ảnh và khi rửa ra cũng thấy xuất hiện nhiều ṿng tṛn như vậy.

Từ những bức ảnh chụp tại ngôi nhà ma Đà Lạt, bức ảnh ở những điểm đen về giao thông, nhà tang lễ... đă mở ra một đề tài nghiên cứu về khả năng chụp h́nh "người âm".

Đề tài này được chính thức đưa vào chương tŕnh nghiên cứu của trung tâm nghiên cứu tiềm năng con người và được nghiệm thu bước đầu, được đánh giá cao của hội đồng khoa học.

Phải có nhiều bức ảnh của cùng một người.

Ông Vũ Thế Khanh cho biết, thế giới đă công bố nhiều bức ảnh trên các lâu đài cổ, có "người âm" đang đứng. Thậm chí, có những bức ảnh rơ hoàn toàn các chi tiết của một con người.

Tại UIA cũng đă chụp được bức ảnh những chiếc thuyền buồm với nhiều đốm sáng xung quanh, hiện lên trên ḍng sông Lam, trong lễ cầu siêu cho các vong linh liệt sĩ. Cũng có nhiều nhà ngoại cảm đưa ra các h́nh ảnh mờ ảo, các ṿng tṛn và khẳng định đó là ảnh của người đă khuất.

Tuy nhiên, không thể khẳng định được đó là linh hồn hay chỉ là do hiệu ứng của ánh sáng, kỹ thuật của người chụp... Thậm chí, khi ống kính máy ảnh có một hạt bụi th́ cũng tạo ra được một đốm sáng hoặc người chụp run tay, rê tay th́ hiệu ứng bức ảnh cũng đă khác.

Nên không đủ cơ sở khoa học để khẳng định. Thực tế nghiên cứu cho thấy, đối với người b́nh thường chỉ nghe được trong dải tần số 2.000 - 3.000Hz. Quá giới hạn đó, tai chúng ta không nghe được.

Tương tự, mắt chúng ta nh́n được ánh sáng từ tia đỏ đến tia tím, dưới tia đỏ là tia hồng ngoại và tia cực tím, ta không thể nh́n thấy. Tuy nhiên, có những loại máy ảnh có thể bắt được tần số ánh sáng, dưới tia hồng ngoại và tia cực tím.

Nhưng xác xuất chụp được những bức ảnh như vậy không nhiều, nhất là khi người chụp không được phép, hoặc khó sử dụng đèn flash, nên h́nh ảnh thường mờ ảo, không nét, có thể do tần số khác với mắt thường.

Khoa học hiện nay phát triển, người ta có thể chế ra các thiết bị âm thanh chuyển đổi được tần số sóng và các nhà ngoại cảm nghe được âm thanh đó. Việc công bố một số bức ảnh hiện nay chỉ là định tính, chưa có độ tin cậy.

Nếu muốn chứng minh phải có nhiều bức ảnh của cùng một "người" với các trạng thái khác nhau, để thấy được sự giống và khác nhau mới đảm bảo độ tin cậy, chính xác.

Con người là năng lượng. Trong mỗi cơ thể đều gồm có 7 phần: Phần thể xác, eterium (vật chất tế vi và năng lượng), cơ thể cảm xúc, linh cảm, nhân quả, tài năng bẩm sinh, linh hồn. Phần thể xác là vật lư, sáu phần khác là vật chất mịn mà eterium là "trường" người ta hay gọi là vía.

Từ lâu nhà khoa học Klein đă làm một thí nghiệm. Ông ngắt một cái lá, cắt 1/2 của nó đi. Khi ông chụp ảnh th́ nửa chiếc lá cắt đi, vẫn tồn tại một trường sinh học. H́nh ảnh hiện lên vẫn là chiếc lá c̣n nguyên.

Phải chăng, con người cũng vậy, cơ thể chúng ta là năng lượng, khi chết đi th́ họ vẫn tồn tại trường sinh học. Khi chúng ta chụp được h́nh tức là chụp được trường sinh học đó?





                                                             Thủy Nga







Quay trở về đầu Xem hiendde's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi hiendde
 
hiendde
Hội Viên
Hội Viên
Biểu tượng

Đă tham gia: 02 May 2010
Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 2589
Msg 1110 of 1439: Đă gửi: 31 May 2010 lúc 7:08pm | Đă lưu IP Trích dẫn hiendde



CHỤP ẢNH NGƯỜI ÂM GIẢI MẢ V̉NG TR̉N ÁNH SÁNG


Đă có nhiều người chụp được những ṿng tṛn ánh sáng trong tấm ảnh của ḿnh. Trong bài viết dưới đây, nhà nghiên cứu Nguyễn Phúc Giác Hải chủ nhiệm của đề tài "nghiên cứu những ṿng tṛn ánh sáng và mối liên hệ của chúng với thế giới tâm linh" sẽ giới thiệu chi tiết hơn về vấn đề này.

Khi ẩn khi hiện.

Đề tài "nghiên cứu những ṿng tṛn ánh sáng và mối liên hệ với thế giới tâm linh" được bắt đầu với tấm ảnh chụp ngôi nhà ma Đà Lạt có ṿng tṛn rất sáng.

Sau khi được các nhà ngoại cảm của trung tâm cho biết, ṿng tṛn đó là ảnh chụp trạng thái của một vong, tôi đă quyết định không theo đoàn của trung tâm về Hà Nội mà ở lại Đà Lạt, tiếp tục chụp ảnh ngôi nhà ma lúc sáng sớm và khi tối trời.

Để loại bỏ hiện tượng ṿng tṛn là lỗi của ống kính, ngôi nhà ma được chụp nhiều tấm liên tiếp cùng một góc cố định, cho thấy một số ṿng tṛn xuất hiện với kích thước khác nhau và ở vị trí khác nhau.

Nếu sự xuất hiện ṿng tṛn là lỗi của ống kính, th́ ṿng tṛn đó phải xuất hiện cùng ở một vị trí trên khuôn h́nh. Đằng này lại không phải như vậy có lúc chụp được, có lúc không, dường như những ṿng tṛn ấy khi ẩn khi hiện. Từ đó đă bắt đầu việc nghiên cứu mở rộng, để t́m hiểu xem những nơi nào có những ṿng tṛn như vậy.

Đề tài được thực hiện tại nhiều địa điểm khác nhau trên đất nước từ Hà Nội đến Hải Pḥng, Lào Cai, thậm chí ở Vân Nam Trung Quốc. Riêng ở Hà Nội cũng đă chụp ở rất nhiều nơi được coi là nhạy cảm, như các nhà tang lễ, "chợ âm phủ", nhà Đề Lao trung ương, sông Tô Lịch, nghĩa trang Văn Điển.

Riêng ở nghĩa trang Văn Điển, tôi đă ngồi từ bốn giờ chiều cho đến tám giờ tối, khi bóng đêm ch́m dần và đă thu được những tấm ảnh đặc biệt. Khi truy cập để t́m tài liệu trên thế giới, tôi đă bắt gặp những trang web giới thiệu về những ṿng tṛn như vậy. Họ gọi những ṿng tṛn như vậy là các orbs, lấy gốc từ chữ orbita có nghĩa là những ṿng tṛn.

Họ cũng chụp những ṿng tṛn như của ta ngẫu nhiên, thu hút nhiều người đưa lên mạng những tấm ảnh đặc biệt mà ḿnh chụp được. Trong phần tranh luận cũng có những ư kiến trái chiều, có người cho đó là ảnh các vong, v́ không thể liệt vào các lỗi quang học, người thắc mắc tại sao lại có nhiều vong thế?...

Những tấm ảnh đưa lên mạng phần lớn là do những người chụp ngẫu nhiên, thấy ảnh lạ th́ gửi vào trang web để đóng góp, nhưng đó không phải là những nghiên cứu có hệ thống!

Nghiên cứu có hệ thống.

Vấn đề đặt ra là tại sao trước đây, hiện tượng này chưa được phát hiện? V́ trước đây chúng ta chỉ có máy ảnh chụp phim, có độ nhạy cảm không cao, một cuộn phim nhiều nhất cũng chỉ có mấy mươi kiểu, chỉ được chụp vào những mục đích thông dụng. Khi in ảnh ra nếu thấy có những ṿng tṛn th́ họ quy ngay là do lỗi kỹ thuật.

Đó chính là trường hợp tấm ảnh in trên báo Lao động vào cuối năm 2009, về một tại nạn giao thông trên đường Phạm Hùng, Hà Nội. Ảnh chụp hiện trường lúc tám giờ tối, do cơ quan công an chụp. Trong tấm ảnh có nhiều ṿng tṛn sáng nơi xảy ra tai nạn, mà người ta cho là lỗi kỹ thuật nên không để ư.

Phương pháp nghiên cứu trong đề tài của chúng tôi là nghiên cứu một cách có hệ thống: Sử dụng kết hợp các ảnh chụp kỹ thuật số và các ảnh chụp bằng phim để chứng minh rằng, ảnh các ṿng tṛn là có thực chứ không phải chế tác bằng máy vi tính.

Khi thấy một nơi đă có ṿng tṛn ánh sáng sẽ chụp liên tiếp từ hai mươi đến ba mươi kiểu, dưới cùng một góc để phát hiện động thái của những ṿng tṛn. Các địa điểm này, được chụp nhiều lần, ở nhiều thời gian và thời điểm khác nhau.

Khi phóng to một số ṿng tṛn, ta thấy một số trong chúng có những cấu trúc bên trong rất rơ rệt, và gần như thống nhất ở những tấm ảnh chụp ở nhiều nơi khác nhau. Rất nhiều tấm ảnh cho các ṿng tṛn có dạng một mặt người, với hai cái mắt, cái mũi và cái miệng, kiểu như h́nh vẽ mặt trời, mặt trăng có mặt mũi dưới dạng các ṿng tṛn.

Chúng tôi đă thu được những tấm ảnh các ṿng tṛn chuyển động thành các quỹ đạo, kéo dài thành một vệt sáng, trong vệt sáng này vẫn có những ṿng tṛn như đang chuyển động.

Có những tấm ảnh cho thấy các ṿng tṛn chuyển động thành những vệt phức tạp, trong vệt vẫn có những ṿng tṛn như đang trượt trên quỹ đạo. Chính những tấm ảnh này đă khiến hội đồng thẩm định khẳng định, đây không phải là lỗi kỹ thuật mà là vấn đề rất phức tạp mà cần tiếp tục nghiên cứu.

Tuy nhiên, khi những nhà ngoại cảm chụp được chân dung các vong và những người đă mất khác th́ đó mới thực sự là chụp được ảnh người âm.

Có nhiều cách để nh́n được h́nh ảnh người đă khuất.

Reimond Moudy, một nhà gọi hồn hiện đại đă bố trí một pḥng đặc biệt, để cho người sống nh́n h́nh ảnh người chết qua một tấm gương. Gương có h́nh chữ nhật cao 1,22m, rộng 1,07m được đặt trong một góc pḥng cao hơn mặt đất 0,915m.

Một chiếc ghế bành được đặt trước gương sao cho người ngồi nh́n gương thoải mái, và chăm chú trong một thời gian kéo dài, và không nh́n thấy h́nh của ḿnh trong gương.

Một khoảng tối ở đằng sau người ngồi trên ghế được tạo nên bởi một tấm rèm bằng nhung đen. Trước khi vào pḥng gương, khách phải tập trung tư tưởng nhớ lại người đă chết, xem album, kỷ vật...

Sau đó được đưa vào pḥng, tập trung ư nghĩ đến người đă khuất và kết quả rất nhiều người đă nh́n thấy h́nh ảnh người đă khuất. Ngoài ra, các phương pháp nh́n vào mặt nước, mặt phẳng lóng lánh... cũng thấy rơ được các h́nh ảnh này.





NPGH







Quay trở về đầu Xem hiendde's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi hiendde
 
hiendde
Hội Viên
Hội Viên
Biểu tượng

Đă tham gia: 02 May 2010
Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 2589
Msg 1111 of 1439: Đă gửi: 31 May 2010 lúc 7:12pm | Đă lưu IP Trích dẫn hiendde



HIỆN TƯỢNG BÍ NHIỆM


Tôi đă suy tính, đắn đo, cân nhắc thận trọng sau khi quyết định lựa chọn danh từ hiện tượng bí nhiệm. Hiện tượng bí nhiệm là một danh từ lạ nếu không muốn nói mới lạ, danh từ không có trong danh từ thần học hay triết học hoặc trong danh từ tôn giáo.

Nhưng danh từ hiện tượng bí nhiệm không phải là hiện tượng bí mật. Bí mật chỉ một sự kiện được giấu kín, không được hé lộ công khai, không được cởi mở phơi bày, không được một hay nhiều người phát hiện tiết lộ phơi bày sự thật từ bấy đến nay vốn được ẩn giấu.

Nhưng phải chăng hiện tượng bí nhiệm là một hiện tượng mầu nhiệm? Hiện tượng mầu nhiệm là một tính từ, chỉ một phép lạ, một hiện tượng, một sự kiện hay biến cố vượt ra ngoài sự tưởng tượng ngoài khả năng sức lực con người có thể làm.

Là sự mầu nhiệm đối với những người có đức tin Công Giáo khi Thượng đế sau bảy ngày đă tạo dựng nên vũ trụ, sau đó sáng tạo loài người. Với khả năng sáng tạo và với sự thương xót đối với con người vốn yếu đuối bởi mắc bệnh nan y hiểm nghèo, Thượng đế đă ban phép lành cứu thoát khỏi nhiều bệnh hiểm nghèo. Theo ngôn từ tôn giáo, sự mầu nhiệm là phép lạ phi thường, vật thụ tạo con người không có khả năng làm được.

Tôi sinh năm 1936, tuổi thật Bính Tư. Năm 1945 tôi lên chin vào thời kháng Nhật ở Đông Nam Á và cũng là thế giới chiến tranh lần thứ hai. Vào lúc cuộc chiến mới bắt đầu tại Việt Nam, phe Đồng Minh dội bom tại nhà ga Nha Trang, ty bưu điện trước gọi là nhà Dây Thép Nha Trang, cầu Hỏa Xa nối liền đường sắt Nha Trang- Hà Nội, đặc biệt phe Đồng Minh oanh tạc cầu Hà Ra và cầu Xóm Bóng nhưng may bom không nổ.

Người thiên hạ từ thành phố Nha Trang tới miền quê lân cận đều bàn tán nói với nhau rằng nhờ có bà Thiên Y Thánh mẫu ra tay cứu độ, khiến trái bom tịt ng̣i nặng năm trăm kg không nổ. Nhưng, phúc đức nào cũng có cái giá phải trả: đức Bà bị thương ở cánh tay phải, khiến Bà không thể sử dụng được nữa, đành phải bay về núi Am Chúa dưỡng thương. Đền thờ đặt tại Am Chúa trên núi Dấu Ấn thuộc xă Diên Điền thuộc huyện Diên Khánh tỉnh Khánh Ḥa.

Sự tích Thiên Y A Na theo tôi thiển nghĩ là một sự tích kiêm huyền thoại. Theo truyền thuyết được giáo sư Cung Giũ Nguyên thuật lại nhân một cuộc đi chơi pic nic tại Tháp Bà do nhà trường tổ chức, tôi chỉ nhớ mang máng không thể nhớ trọn vẹn, Thiên Y A Na được tu thành tiên, một tiên nữ, v́ duyên cớ nào không rơ bà được giáng trần dong chơi hồ hải góc biển chân trời, không may băo tố liên tiếp trôi giạt vào Nam Hải.

Được tấp vào một bến trải mấy ngh́n năm ngày nay được gọi là Bến Cá, c̣n gọi là xă Vĩnh Hải ngày trước c̣n được gọi làng Cù Lao. Thiên Y A Na được hiển hiện vào một súc gỗ cực quư nhưng sức nặng ngh́n cân không một tập thể dân chúng nào di chuyển nổi, bèn tâu cùng với triều đ́nh đương nhiệm lúc bấy giờ là nước Chiêm Thành thịnh trị.

Đức vua bèn sai hoàng thái tử nước Chiêm tới hiện trường xem t́nh h́nh ra làm sao. Th́ lạ thay! Chỉ một bàn tay của hoàng thái tử đẩy nhẹ súc gỗ ngh́n cân, lập tức súc gỗ sực nức mùi thơm di chuyển trên cạn hết sức dễ dàng. Phải chăng đây là một hiện tượng bí nhiệm không thể giải thích?

Chắc hẳn nàng tiên đă cảm trước h́nh dáng hào hùng uy nghi của hoàng thái tử nước Chiêm. Tôi không biết cuộc t́nh duyên nợ rồi ra sẽ kết thúc ra sao, chỉ nghe người đời truyền tụng lại bà Thánh Mẫu Thiên Y A Na về sau vẫn sống một ḿnh tiếp tục giúp đời, cứu nhân độ thế.

Tôi cũng không dám cả quyết bà Thiên Y A Na đă hết kiếp tiên mà chết hay chưa, bởi kinh Thủ Lăng Nghiêm xác quyết rằng mặc dù sống lâu một ngh́n năm, một triệu năm, những thực hữu tiên trước sau chóng chầy ǵ rồi cũng chết đi vào lục đạo trầm luân trong kiếp luân hồi.

Tôi chỉ được một đôi lần viếng thăm đền Tháp Bà, một lần nhân dịp tết Nguyên Đán, một lần nữa, tôi không nhớ, à, một lần nữa dịp đi chơi pic nic của thầy Cung Giũ Nguyên năm 1953-54. Đền Tháp Bà tọa lạc trên một ngọn đồi thấp, cao độ mười thước Tây, có cấp bực đá đi lên, trên bực cấp vào ngày hội lố nhố một bầy ăn xin, xin khách thập phương bố thí tạo phước.

Nh́n từ bên ngoài, đền tháp Bà được xây từ thời Trung cổ? bằng gạch nung, giờ đây cũng tàn tạ hư hỏng loang lỗ dày dạn phong sương tuế nguyệt. Đi vào bên trong, đền thờ cao ṿi vọi thâm u, mắt nh́n không thể trông thấy, trên có bàn thờ tượng Bà Thiên Y A Na bằng đất nung, h́nh dáng uy nghi mặc dù trông khá diễm lệ, trang phục kín đáo, tay mang nữ trang ṿng vàng. Tôi đă nghe từ lúc tôi c̣n tấm bé, Bà rất linh thiêng, mỗi khi có chuyện lo buồn cầu xin Bà ban cho một quẻ xăm th́ Bà cho ngay.

Tôi c̣n nhớ kỹ một sự cố bí nhiệm xảy ra vào năm 1958, vào lúc ấy tôi là một sinh viên năm thứ hai trường sư phạm miền cao nguyên, lúc ấy cũng là lúc tôi đang về quê miền đồng bằng nghỉ hè được nửa tháng. Hằng ngày tôi thường xuyên qua lại tới lui chuyện văn cùng người bạn gái sau này thành người phối ngẫu của tôi.

Ban đêm tôi cũng thường tiếp chuyện cùng bà mẹ vợ sau này của tôi. Hai chúng tôi cùng ngồi ở mái hiên nhà, ngắm trăng ở vườn dừa ngoài sân, khu vườn dừa này được trồng dừa và đă lớn lên từ mấy mươi năm về trước, trông cao suôn đuột xem rất u nhàn. Tối hôm ấy là một đêm trăng sáng, tôi một ḿnh tản bộ trong vườn trăng, bóng tối tỏa một ánh sáng mơ màng huyền ảo.

Nhạc mẫu tương lai tôi ngồi trên chiếc chiếu cũ bỏm bẻm nhai trầu xỉa thuốc, vài cánh dơi động chập choạng di động xập xè trong khóm cây, con thạch sùng chắc lưỡi t́m bạn bên dưới mái ngói, tất cả đều im lặng ngoại trừ sự tĩnh mịch của đêm trăng.

Tôi lẳng lặng bước ra ngoài mé vườn, nh́n cảnh sông nước đêm trăng sáng. Ḍng sông nhỏ từ cầu bà Vệ chảy ngang qua nhà tôi rồi chảy xuôi ra biển, ḍng nước tối đen thăm thẳm không trông thấy ǵ, ngoài âm thanh gió đưa xào xạc lắc cắc của đám dừa nước um tùm, tiếng cá quẫy đớp mồi dưới bè rau muống một thời c̣n nhỏ, tôi đă từng ngâm ḿnh dưới nước nghịch phá những buổi trưa hè.

Trong lúc ngắm cảnh trăng sáng, trời trong, trong vô hạn, sao, cao vô định, tôi chợt nghe từ xa có tiếng ŕ rào, dường như có tiếng nói chuyện huyên náo từ chợ làng xa, nhưng tiếng ŕ rào mỗi lúc một gần, tôi nghĩ là gió đang ào ào chuyển động từ các cḥm cây khóm lá, nhưng lạ thay, những hàng dừa cao thẳng tắp vẫn im ĺm bất động.

Một vừng sáng rực rỡ tỏa ra thong thả từ từ tiến đến gần, âm thanh tôi nghe tận tai mỗi lúc một rơ nhưng tôi vẫn không, vẫn chưa có thể xác định nguồn gốc âm thanh tiếng động. Tôi vẫn chú tâm lắng tai nghe động tĩnh. Kia rồi! Sự cố đă xảy ra.

Một luồng ánh sáng rực rỡ nom h́nh dáng tựa một ngọn đuốc dài, ước độ mười thước như một cây sào dài, đang cháy tựa một ngọn pháo bông khổng lồ, lan ra chung quanh tua tủa đang bay thong thả, không khác chi một chiếc pháo đài, từ khúc quành của ḍng sông con, di chuyển song song uy nghi đường bệ, dọc theo bến sông con hàng dừa cao suôn đuột, không một sức mạnh nào ngăn đường cản lối được.

Thấy cảnh tượng quá lạ lùng, tôi không ngăn được tiếng kêu:

- Chị Tám coi ḱa, lạ quá!

Tôi chỉ nghe nhạc mẫu của tôi khẽ suỵt một tiếng, sau đó tôi nghe "Nam mô A Di Đà Phật" ba tiếng tiếp theo, tôi nín thinh, không dám phát biểu ồn ào nữa. Sau đó vài phút, một tiếng nổ ầm từ xa vọng lại, lúc ấy nhạc mẫu tương lai mới dám cất tiếng:

- Bà đă về tới núi Am Chúa rổi.

Tôi lấy làm lạ, hỏi:

- Bà đă về là bà nào, chị Tám?

- Bà ở dưới Tháp Bà đó. Lâu lâu Bà nhớ núi Chúa, Bà về thăm.

Tôi nhớ đến mấy vụ ném bom oanh tạc của phe Đồng Minh ngày trước, nhờ Bà che chở khiến Bà bị thương tật ở cánh tay, phải về núi Chúa để dưỡng thương, không biết từ bấy đến giờ, Bà đă hoàn toàn b́nh phục hẳn chưa.

Là sinh viên lớp sư phạm, ban Triết, được đào tạo do các giáo sư linh mục Thiên chúa giáo giảng dạy, từ lâu tôi vốn hoài nghi về một đấng vô h́nh thuộc phạm vi tôn giáo, không thể khẳng định hay phủ định sự hiện hữu của đấng ấy.

Tôi lấy thái độ hoài nghi làm một cái mốt, làm hành trang cho cuộc sống tư tưởng của tôi, thậm chí tôi c̣n lấy làm hănh diện thái độ hoài nghi ấy. Tôi hoài nghi, vậy tôi hiện hữu. Không thể căn cứ trên những hiện tượng thiên nhiên để cắt nghĩa hiện tượng Bà bay vào một đêm trăng trên núi Am Chúa, tôi đành giải thích một hiện tượng bí nhiệm bằng một một hiện tượng siêu nghiệm.

Trước năm 75, học hiệu Việt Nam rải rác khá dồi dào, bắt đầu từ trường tiểu học Vĩnh Điềm, qua Quốc Lộ Một trường tiểu học xă Thái Thông, trường tiểu học Vĩnh Châu rồi tới trường tiểu học Phú Vinh, nằm sâu bên trong làng Vĩnh Điềm Thượng. Làng tôi có những ba làng:

Trước tiên làng Vĩnh Điềm Hạ là nơi tôi đă lớn lên, đi học rồi lập nghiệp tại đó; làng Vĩnh Điềm Trung nhà cửa dân cư thưa thớt, chỉ có một băi tha ma chôn những người chết: băi tha ma G̣ Găng và có cũng một ngôi chùa duy nhất: chùa Huê Quang.

Sau cùng là làng Vĩnh Điềm Thượng, từ Phú Vinh tới địa danh Chợ Ông Bộ, có một nhịp cầu chạy qua từ Nha Trang tới phủ Diên Khánh, nơi đây có một ngôi trường tiểu học khá ư khiêm tốn, tôi không nhớ rơ tên trường, chỉ nhớ trường tiểu học Ông Bộ, ngày nay sau 75 gọi là trường phổ thông cấp Một Vĩnh Trung.

Trường tiểu học Vĩnh Điềm có một địa điểm đáng lưu ư. Bên phải nhà trường có một ngôi chùa tên là chùa Ông, dân địa phương thờ đức Quan Công tức Quan Vân Trường tức Quan Vũ. Từ trước đến giờ, tôi vẫn yêu mến cảnh đồng quê như một t́nh tự thiên nhiên. Làng Vĩnh Điềm Trung mỗi lần gặp lại là một chào đón tôi lúc đi học xa về nghỉ hè hoặc nghỉ Tết.

Đạp xe đạp một ḿnh thơ thẩn thả hồn trải rộng trên ruộng lúa xanh um, mon men dọc theo bờ lúa quanh co lượn lờ, ngắm cảnh từ xa những ngọn cau thẳng đuột song song vụt lên, giữ sáng trên ngọn đọt tựa những ngọn nến khổng lồ khi hoàng hôn sắp tắt.

Theo thông lệ nhà trường nào cũng bố trí cắt đặt nhân viên thầy giáo trực trường mỗi đêm, gọi là ǵn giữ an ninh trật tự mỗi khi có sự cố xảy ra bất thường. Trước 75 tại trường Trung học Vơ Tánh, mỗi đêm tôi mang theo mùng gối chỉ cốt để ngủ, ngày hôm sau c̣n phải tiếp tục đi dạy các trường công tư.

Sau 75, chế độ trực đêm vẫn tiếp tục. Nói nào ngay, chế độ cũng chiếu cố và ưu đăi giới phụ nữ chân yếu tay mềm: khỏi phải trực đêm trong các nhà trựng dù là nữ nhân viên hay nữ giáo viên. Độ nọ, một đêm tối trời, tôi gặp phải một đêm trực tại trường Hà Huy Tập như một thông lệ.

Sau bữa cơm chiều, tôi thong thả ôm mền mùng gối cột vô chiếc xe đạp cà tàng trực chỉ Phú Vinh. Đêm ấy là đêm mùa hè, trời tối, tôi đạp xe chầm chậm ra đường 23 tháng Mười tức quốc lộ Một cũ. Tôi vượt qua trường phổ thông cấp Một Vĩnh Điềm, đứng lù lù trong bóng đêm, vượt qua chùa Ông, vượt qua nhíp chắn cổng đường sắt tuyến Nha Trang- Hà Nội.

Đến giờ phút này không gian đất trời bắt đầu mở rộng bao la bát ngát. Đường xe lửa giờ này đă chạy ngang đường sắt hun hút, nghĩa địa G̣ Găng thâm u huyền bí lập ḷe ánh lửa ma trơi, Huê Quang tự nhịp nhàng ngân nga gióng điểm. Chợt một tiếng nổ từ phương xa vọng lại, tôi ngước mắt phía bên phải để mắt nh́n, một hiện tượng khác thường.

Đă mấy năm qua đất nước trả lại thanh b́nh không c̣n bom rơi đạn nổ, hết rồi chinh chiến can qua lửa đạn. Tôi nom tận mắt không mơ hồ mộng mị một chiếc sào dài, không, phải nói một chiếc đuốc sáng rực, tỏa ra tua tủa chung quanh bay vụt thinh không, ngọn đuốc thong thả uy nghi đường bệ, bay về phía non Đoài tức phương Tây hướng mặt trời lặn, tàn đóm không ngớt tỏa ra vụt sáng ḷa vụt tắt ngấm.

Ngọn đuốc bí nhiệm vẫn tiếp nối quăng đường bay, rồi Ḥn Thơm, rồi núi Ḥn Ngang, tôi vẫn đơn độc một ḿnh mê mải ngắm nh́n, chỉ mỗi một tôi là người độc nhất chứng kiến tận mắt quang cảnh siêu hiện tượng.

Hồi ức thật nhanh trong trí nhớ làm tôi nhớ đến cảnh tượng Bà Bay trên không trung thật thấp năm nào, lúc tôi đang nghỉ hè suốt trong năm học. Thời gian phù du kéo dài chỉ độ ba hoặc bốn phút, th́ ngọn đuốc hào quang tắt ngấm. Chăm chú theo dơi, tôi nghe một tiếng nổ, không khác chi tiếng nổ ngày trước. Tôi suy luận:

- Bà đă về tới núi Am Chúa.




Vơ Doăn Nhẫn







Quay trở về đầu Xem hiendde's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi hiendde
 
hiendde
Hội Viên
Hội Viên
Biểu tượng

Đă tham gia: 02 May 2010
Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 2589
Msg 1112 of 1439: Đă gửi: 31 May 2010 lúc 7:12pm | Đă lưu IP Trích dẫn hiendde



CHUYỆN MA ĐỒNG QUÊ


Ở quê tôi vào thập niên sáu mươi làng quê nghèo nàn lắm lắm, đa số là người của địa phương, duy chỉ có ông Mười Tịnh là người từ phương xa đến, người dân quê tôi thường hay kêu thứ theo tên, thường thường bằng trang lứa, hoặc lớn hơn chút đỉnh tuổi, thí dụ như ba đứa ḿnh bằng trang lứa th́ kêu nhau: Năm Trầu, Sáu Linh, Bảy Na.

Đằng này ông Mười th́ ngoại lệ, v́ ông đến đây "đơn thân độc mă" nghĩa là có một thân một ḿnh thôi, th́ làm sao mà kêu được ông Mười ba anh A, B, C...nên phải đành kêu hổn tên ông.


Lúc đó ông độ tuổi sáu mươi mà trông ông khỏe lắm, rắn rỏi lắm, ông đến và xin ở nhờ miếng vườn của bác Sáu, ba anh Nhơn, một khu vườn mà ai ai cũng bảo là "cứng" quá, ai ở cũng không đặng, thậm chí tụi tôi rủ nhau ba, bốn đứa xuống mương tắm giặt, chừng đi ngang khu vườn đó là nín thở...chạy.

V́ nó quá sầm uất, không ai đến dọn dẹp, vườn đó đa số là trồng chuối, khi chuối chín rục ră cũng không có ai bén mảng đến đốn, chim chóc bay đến ăn, rồi c̣n kêu lên nghe phát sợ, khi dọn vào, Bác Sáu cũng có nói trước cho ổng nghe, nghe xong ông bảo không sợ.


Đời sống của ông cũng lạ hơn người dân địa phương, ông vác cần câu ra đi lúc nào không ai rỏ, nhưng hể tờ mờ sáng là thấy ông xách giỏ cá lên chợ để bán rồi. ông bán rất rẻ và cá rất tươi nên đắt hàng lắm, ông chỉ chừa lại đúng một con cá Đối thôi, ông bảo về nướng dầm mắm nêm.

Hồi đó h́nh như chưa có xài bao nhựa (nylon) cho nên chỉ đùm mắm nêm bằng lá môn và cột bằng sợi dây mo nang (tức là cái nang của mo cau non) xong ghé lại sạp thuốc rê của D́ Năm mua một đồng thuốc rê, rồi về nhà nấu cơm.


Ông giỏi và siêng lắm, từ ngày ông đặt chân đến, th́ nơi đó quang đăng ra, ông nhổ cỏ, trồng rau, trồng ớt trồng cà, trồng chuối...chuối th́ cũng được ông đốn xuống khi chín bói, được ông đem đi dú, ông chặt tre và tự đan thành cái tràng, khi chuối phơi khô, ông xếp ngay ngắn bằng hai bàn tay cung lại và lấy lá chuối khô gói thật kỷ.


Có một hôm, ông đang nằm ṭn ten trên chiếc vơng, được cột vào hai cây cột trước hàng ba nhà ông. khi thấy ba đứa tôi, Sang, Điệp, Gương ba đứa định co gị chạy, nhưng thấy ông có ở nhà cho nên tụi tôi ít sợ hơn, bèn đi b́nh thường, ông mới ngoắt tụi tôi vào và nói:

- Mấy cháu ơi! ghé nhà ông ông cho mấy cháu cái này nè.


Ba đứa tôi đưa mắt nh́n nhau, nhát nhứt là Điệp tự v́ nó là con một, được má cùng ông ngoại nó cưng ch́u, sau này nó làm cô giáo, tụi tôi đang lưỡng lự nhưng cũng bấm bụng kéo nhau vào, ông rời khỏi vơng bước lại cái bàn lấy cho tụi tôi ba đứa ba nắm chuối khô.

Trong đám tôi là đứa vui nhất v́ "trúng tủ" của tôi, con Gương th́ hay nhức răng nên không muốn ăn, c̣n con Điệp th́ chảnh chẹ nói "chuối này...có ma". Khi ra khỏi nhà ông rồi, hai đứa nó dúi hết cho tôi, tôi khoái chí lắm và rồi từ đó trở đi, tôi thường ghé thăm ông trong những lần đem thau áo quần đi xuống mương giặt.

Ông hiểu biết thật nhiều về nghề sông nước, ông kể tôi ngồi nghe say sưa có hôm quên về để phơi áo quần. Và rồi cứ thế mà hai ông cháu chúng tôi trở thành "tri kỷ" lúc nào không hay không biết, tôi thường khoe với các bạn học là tôi thường ghé nhà ông lắm, nghe tôi nói, chúng bạn đều lè lưỡi hít hà và đồng thanh hỏi:
- Vậy...tṛ có gặp ma...lần nào không?

Nghe chúng hỏi tôi cũng lo sợ lắm, song tôi rất có cảm t́nh với ông và những gói chuối khô nữa, có một hôm tôi bậm gan hỏi ông:

- Ông Mười ông Mười ...cháu nghe họ đồn rằng vườn này có ma hả ông Mười? Mà ông có thấy lần nào không vậy ông Mười?

Ông vui cười bảo:

- Ui dza...ma cỏ ǵ cháu ơi! à mà có một lần nhưng lâu rồi, có một bửa trưa hôm nọ ông đi câu về bắt nồi cơm trên bếp xong, ông qua nằm vơng, gió hiu hiu thổi mát quá làm ông ngủ quên, chừng giựt ḿnh thức dậy, sợ nồi cơm bị khét ông mau mau đến bếp coi thử, té ra cái nồi cơm vẫn c̣n ở dưới đất lạnh tanh, chớ chưa đặt lên bếp.

Ông nghĩ và giận ḿnh quá, sao lại quên kỳ vậy hè? đói bụng quá, ông lại nhóm bếp lại và bắt nồi cơm lên bếp, ông nghĩ chắc c̣n lâu mới sôi, nên quay lưng lại vơng định nằm và chờ cơm chín để ăn, nhưng ông nghe có tiếng động nên ông nh́n lại, th́ lửa vẫn đang cháy mà cái nồi cơm lại cũng nằm ở dưới, giận quá ông nghĩ chắc mấy đứa nhỏ rắn mắc chúng nó phá ḿnh.

Ông bèn đi loanh quanh nhà để t́m coi ai có ư phá dai vậy, nhưng chẳng thấy bóng người nào cả, bắt lại nồi cơm lên bếp ông c̣n thách thức.

- Tôi đến đây ở cũng lâu rồi, mà chưa hề làm mất ḷng một ai, cḥm xóm láng giềng đều thương mến, nay hà cớ ǵ mà phá tôi, tôi đang đói bụng, tôi quạu lắm rồi nhen.

Ông vừa dứt lời th́ bỗng dưng gió ở đâu thổi tới, thổi mạnh vô cùng, làm sập cánh cửa phên của ông, gió cuốn bay đi cái nắp nồi cơm, bếp núc tắt lửa tro bụi bay vào nồi gạo của ông, trông thảm hại vô cùng.

Nghe xong câu chuyện, tôi chỉ kịp khoanh tay chào ông, rồi tôi chạy một hơi về tới nhà, gặp ba tôi, ba tôi hỏi:

- Làm giống ǵ mà con chạy như ma đuổi vậy con?

-Ba ơi! vườn của ông Mười Tịnh ở có ma. Ba à...ổng vừa mới kể cho con nghe nà...ui ..ghê quá ...sợ quá ..từ rày trở đi con hổng dám đi ngang đó nữa đâu ba ơi...

Ba tôi nói:

Miếng vườn đó tốt thiệt, nhưng uổng quá không ai ở được, có lẽ hồi xưa mấy ông Thầy Pháp "yếm" nặng quá...ai vô ở cũng không lâu "họ" phá riết mà, làm sao ở yên được.

Đó là ông Mười không dám nói hết v́ e con sợ, chứ có lần ba nghe ở bữa đám giỗ má con Cheo, ổng nói cho mọi người nghe là: Ổng đang nằm trên vơng ngủ trưa v́ ổng thường hay đi câu đêm, ổng nói đi câu đêm được nhiều cá lắm.

Đi câu đêm mát trời, yên ắng, cá nhiều...vă lại ông nói ông không sợ ma nên đi câu đêm là cái thú của ông, nên trưa về ổng hay ngủ trưa, ổng vừa thiu thỉu ngủ bỗng cái vơng đưa mạnh, giựt ḿnh mở mắt ra th́ chẳng thấy ai nên nhắm mắt ngủ tiếp, lần này vơng lại đưa mạnh hơn, tức ḿnh tức mẩy ổng la lên:

- Có ngon th́ làm sao cho tôi sợ cái coi ...

Ổng vừa dứt lời, th́ nghe phía sau ót và hai chân lạnh tanh...rồi ổng nằm dưới đất, th́ ra "họ" khiêng ông bỏ ông xuống đất....Ông lật đật ngồi dậy và bước đến bàn thờ đốt nhang khấn.

Và rồi từ đó trở đi, tụi tôi không dám xuống mương của ông Hai, ba của chị Cải tắm giặt nữa, v́ nếu xuống mương đó th́ phải đi ngang qua khu vườn "ma" đó, tụi tôi kéo róc xuống mương nhà anh Bảy Mạnh, mương của anh Bảy không ngon bằng, mương nhỏ, nước chảy yếu x́u hè.


                                                             

    lehongsang



Quay trở về đầu Xem hiendde's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi hiendde
 
hiendde
Hội Viên
Hội Viên
Biểu tượng

Đă tham gia: 02 May 2010
Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 2589
Msg 1113 of 1439: Đă gửi: 31 May 2010 lúc 7:13pm | Đă lưu IP Trích dẫn hiendde



CHUNG SỐNG CÙNG NGƯỜI CHẾT


Họ sinh hoạt ngay tại nghĩa địa và những đứa trẻ nghèo có đồ chơi tiêu khiển, là những đầu lâu xương sọ của xác chết bỏ hoang.

Mảnh đất phía Bắc Manila là địa điểm được xem như đất thánh của Philippines, với một diện tích rộng và hơn năm mươi ngàn người dân, đang sống trong khu mộ hoang tàn.

Kể từ năm 1884, khu vực này đă cùng lúc trở thành nơi cư trú của người dân nghèo và cả những vong hồn xấu số. Họ sinh hoạt b́nh đẳng và ḥa thuận, như không có một cản trở về tâm linh và rào cản thế hệ.

Với những hộ gia đ́nh nghèo, th́ so sánh việc bỏ tiền thuê nhà trong khu ổ chuột và trú ngụ nơi đây, hoàn toàn là những so sánh khập khiễng.

Tại nghĩa địa rộng một trăm ba mươi mẫu Anh, một mẫu Anh tương đương 4.046,9 mét vuông), họ có thể miễn phí sinh sống; những đứa trẻ được thỏa sức chơi đùa trong không gian thoáng đăng, không một bóng nhà cao tầng che lấp ánh sáng.

Những người đàn ông có được công việc canh mộ, cho những gia đ́nh chôn của quư theo kèm người chết .Tuy nhiên, bên cạnh điều kiện ưu việt này, họ phải đối mặt với sự ô nhiễm môi trường, hoàn cảnh sống thấp kém trầm trọng, dẫn tới những căn bệnh lây nhiễm nguy hiểm tính mạng.

Mặc dù khu vực này đă h́nh thành và được phát triển lâu đời, nhưng vẫn chưa khi nào bị cơ quan chức năng túm gáy. Những người dân nơi đây cho rằng, chính các vị quan chức cũng sợ phải tội với vong hồn, và địa điểm này nghiễm nhiên trở thành nơi cư trú vô cùng an toàn cho họ.





                                                             ST

                                                                                       







Quay trở về đầu Xem hiendde's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi hiendde
 
hiendde
Hội Viên
Hội Viên
Biểu tượng

Đă tham gia: 02 May 2010
Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 2589
Msg 1114 of 1439: Đă gửi: 31 May 2010 lúc 7:14pm | Đă lưu IP Trích dẫn hiendde



CHUYỆN MA MĂ VINH    


Chuyện xảy ra cách nay hơn ba mươi bốn năm, tại căn nhà số 646 N.W.19th Street, Corvallis Oregon. Vào tháng Bảy năm 1975, sau hai tháng sống trong trại tị nạn tại Fort Chaffee Arkansas, gia đ́nh ông bà Nguyễn, gồm hai vợ chồng và mười người con, được nhà thờ Grace Lutheran bảo lănh về thành phố Corvallis, để bắt đầu cuộc sống mới trên nước Hoa Kỳ.

Trước hôm đi đón gia đ́nh ông bà Nguyễn, các t́nh nguyện viên của nhà thờ đă dọn dẹp, trưng bầy đầy đủ các tiện nghi, bàn, ghế, TV, tủ lạnh đầy thức ăn, giường, gối, chăn, mền, trong căn nhà nhỏ xinh xắn tại góc hai đường 19th và Taylor. Căn nhà này có ba pḥng ngủ, một pḥng ngủ nhỏ dưới nhà dành cho hai vợ chồng, cạnh ngay cầu thang đi lên lầu có cửa đóng, nhà bếp thông ra phía sau, một bên là pḥng tắm, một bên là pḥng giặt có cửa mở ra sân sau.

Có một pḥng ngủ lớn trên lầu, kê hai cái giường full size cho bốn cô con gái, và hai cái giường twin cho hai người con trai nhỏ, giường kê chật gần hết pḥng, chỉ c̣n chừa được một lối đi rộng hơn hai feet, một pḥng ngủ nữa trên lầu, cũng kê chật pḥng bốn cái giường twin cho bốn người con trai lớn.

Ra đón tại phi trường Eugene, phái đoàn nhà thờ có vợ chồng Pastor Baker, và chừng chục người nữa, có cả hai anh sinh viên người Việt, đang du học tại trường đại học OSU.

Vào đến nhà buổi chiều, trên bàn ăn đă thấy bày sẵn thức ăn, có cơm, canh egg flower soup, gà xào chua ngọt, cá chiên và ḿ xào rau cải đậu phụ, họ đặt order to go từ một tiệm ăn Tàu vừa mới đưa đến c̣n nóng. Sau một hồi thăm hỏi xă giao ngắn gọn, v́ đă giới thiệu trên xe, trên đường từ Eugene về, phái đoàn nhà thờ kiếu từ, để hai anh sinh viên ở lại ăn cơm tối với gia đ́nh ông bà Nguyễn.

Sau một ngày ngồi máy bay, chờ và đổi chuyến hai bận, những người lớn cảm thấy mệt mỏi nên đi ngủ sớm, nhưng đám nhỏ sau bữa ăn ngon miệng, lại có nhiều sức để đùa giỡn, nhẩy, nhún từ giường này sang giường khác trong pḥng ngủ lớn trên lầu, cười, nói cho tới hơn mười giờ đêm.

Bà Nguyễn lên lầu la tụi nhỏ mới chịu đi ngủ. Đêm đầu tiên trong căn nhà này, có lẽ v́ lạ nhà, lạ giường, bà Nguyễn không ngủ được, đến khi có tiếng đồng hồ điểm mười hai giờ đêm ngoài pḥng khách, th́ bà Nguyễn nghe thấy tiếng kêu kèn kẹt, ééttt..é..éétttt... như tiếng của một cánh cửa khô dầu bản lề đang mở ra, như từ phía pḥng giặt đồ vọng ra.

Bà Nguyễn trổi dậy đi ra pḥng bếp, bật đèn lên, th́ không thấy ǵ và đi kiểm soát lại cửa trước, cửa sau, thấy đă khóa cả, nên tắt đèn đi về pḥng ngủ, khi đi qua cánh cửa lên cầu thang, th́ nghe tiếng nói từ phía sau lưng, không lớn lắm đủ nghe rơ:

- Get out!

Bà sợ quá chạy lẹ vô pḥng, chui vô chăn, nằm chợp chờn măi mới ngủ thiếp đi một chút, đă nghe tiếng mấy đứa nhỏ lục tục thức dậy. Ngày hôm sau có một bà cụ trạc bẩy mươi mấy tuổi đến gơ cửa, nói bằng tiếng Việt lơ lớ nhưng cũng hiểu được.

Bà tự giới thiệu là bà Gillespie và kể, hai vợ chồng bà đă từng t́nh nguyện làm việc cho Trung tâm chỉnh h́nh và phục hồi tại quận ba Sài G̣n, đây là cơ quan làm chân tay giả và cấp xe lăn, cho người tàn tật nạn nhân chiến tranh, do nhiều hội từ thiện Hoa Kỳ tài trợ.

Bà cụ ngỏ ư muốn đến thăm mỗi ngày, để dạy tiếng Anh cho đám nhỏ cho đến hết mùa hè. Vài hôm sau, trong một buổi sáng khoảng mười giờ, trong pḥng khách bà Nguyễn và bảy người con ngồi quanh cụ Gillespie, đang tập viết, tập đọc, th́ cánh cửa lên cầu thang đang đóng bỗng từ từ mở hé ra, với tiếng kêu kèn kẹt, ken két.

Đám nhỏ sợ quá co rúm ngồi sát lại bà mẹ, v́ biết ông Nguyễn và ba người con lớn, đă được người nhà thờ chở đi điền đơn xin việc với hăng Evans Products, không có ai ở trên lầu. Bà cụ Gillespie ngạc nhiên không hiểu sao mọi người có vẻ sợ hăi, bà tưởng có một người con nào chưa xuống học, v́ tánh nhát nên núp sau cánh cửa nh́n ra.

Nên bà cụ tươi cười nh́n về phía cánh cửa đó nói lớn bằng tiếng Việt:

- Xuống đây em, xuống đây với chúng tôi.

Tức th́ cánh cửa lại kêu lên kèn kẹt từ từ khép lại, mấy đứa nhỏ rú lên sợ hăi ôm lấy nhau, mọi người nh́n chằm chặp vào cánh cửa đó. Bà cụ Gillespie đứng lên đi lại cánh cửa, vặn tay nắm mở ra và bước lên cầu thang, bà đi xem xét hết hai pḥng ngủ và các cửa sổ trên lầu.

Thấy đều đóng kỹ bà xuống nhà cười, như để trấn tỉnh mọi người và nói không thấy ai trên lầu, và bà không hiểu tại sao cánh cửa lại tự mở ra và đóng lại như vậy, khi không có gió thổi vào nhà.

Trong pḥng ngủ nhỏ trên lầu, vách là loại tường knee wall chỉ cao năm feet, cách tường bên ngoài chừng ba feet, trần dốc lên sát theo mái nhà, trên tường có một cánh cửa nhỏ, có tay nắm cửa không có khóa, để vào khoảng trống sau tường, cánh cửa này đă bị một trong bốn chiếc giường twin kê sát không mở được.

Đạt là người con trai thư sáu của ông bà Nguyễn, tuổi mười lăm tính hay nghịch ngợm, nó nằm ngủ trên chiếc giường chắn ngang cánh cửa nhỏ đó, nó ṭ ṃ muốn biết có cái ǵ sau cánh cửa. Chiều ngày thứ sáu kể từ khi vào ở trong căn nhà này, trong khi mọi người đang phụ giúp nhau làm bữa cơm chiều, Đạt ở trên lầu một ḿnh nó kéo chiếc giường ra, mở cánh cửa ngó vào trong khoảng trống tối om, thấp hẹp đó.

Nh́n kỹ th́ thấy có một bóng đèn điện gắn trên mái có sợi dây ṭn teng để kéo công tắc, bật đèn lên, trong ánh đèn vàng vọt không đủ sáng, nó thấy đây là một pḥng chứa đồ cũ, dài hẹp cỡ ba feet, mái nhà sát đầu phải cúi khom mới bước vào được.

Trên sàn sát vách tường có chừng chục thùng giấy, nó bắt đầu lục lọi khám phá, trong mấy thùng chỉ là quần áo đàn ông cũ, thùng th́ chứa sách vở giấy bút, đồ dùng lỉnh kỉnh, một thùng giấy chứa nhiều hộp đựng giầy, bên trong là nhiều ảnh trắng đen 4x6, nó cầm một xấp ảnh lên chưa kịp xem, th́ cánh cửa kêu kèn kẹt đóng lại.

Đạt bỏ vội xấp ảnh xuống đứng nhanh dậy, đầu cụng lên mái nhà cộp một phát đau điếng, bước khom lại cánh cửa một tay xoa đầu, một tay vặn nắm cửa, th́ cái nắm cửa xoay tṛn lỏng le như bị hư, một tay cố đẩy cánh cửa, một tay xoay cái nắm lia lịa, mà cánh cửa trơ trơ đóng chặt không mở ra đươc.

Đạt vung tay đập cửa th́ bóng đèn tắt phụp, nó dùng cả hai tay đập cánh của rầm rầm, hai nắm tay nó bật ngược như có ai cầm đẩy vô mặt nó, đập vô miệng hai phát thật đau, nó sợ quá kêu la thật lớn tiếng gọi tên anh, em, hết nắm dây bóng đèn giựt lia, lại xoay nắm cửa, đập, đẩy cửa, kêu la một hồi rất lâu.

Ở dưới nhà không ai nghe thấy ǵ, tới khi mọi người ngồi vào bàn ăn không thấy Đạt, bà Nguyễn nói với một người anh của Đạt lên lầu gọi em, Thành lên lầu nghe thấy tiếng lục đục nhỏ sau cánh cửa, trong khi đó là Đạt đang đập rầm rầm kêu la bên trong.

Thành vặn nắm cửa mở ra, thằng em té bổ nhào ra mặt mày tái mét, hai môi sưng vù, ánh đèn vàng vọt trong cái pḥng nhỏ chứa đồ cũ đó vẫn đang sáng. Lạ một điều là hai môi Đạt sưng vù hơn gấp hai lần b́nh thường, nhưng vẫn hồng hào, không có vết bầm dập thương tích nào.

Hôm sau bà cụ Gillespie thấy mặt Đạt lạ quá với hai cái môi sưng vù, bà cụ chưa kịp hỏi đám nhỏ đă tranh nhau kể chuyện lạ xảy ra chiều hôm trước, tụi nhỏ cũng biết dùng chữ tiếng Anh "ghost" để nói với vẻ mặt sợ hăi.

Tối hôm đó bà Nguyễn nằm mơ thấy nói chuyện với một người thanh niên da trắng Mỹ chừng mười tám tuổi, bà Nguyễn không nhớ là nói chuyện bằng tiếng Anh hay tiếng Việt, bà không nói được tiếng Anh, nhưng hai người hiểu nhau hoàn toàn.

Anh ta xưng tên là Marvin và nói đám con bà nghịch phá ồn ào quá, lại c̣n lục lọi đồ dùng của anh ta, rồi anh ta dẫn bà ra cánh cửa mở ra sau vườn, đẩy cửa mở ra tiếng kêu kèn kẹt, anh ta đứng một tay giữ cửa mở, một tay ra dấu mời ra, nói:

- Đây không phải nhà bà. Please Get Out!

Bà Nguyễn không bước ra và nói năn nỉ:

- Xin lỗi, để sẽ răn tụi nhỏ đừng gây tiếng động ồn ào trong nhà nữa.

Hôm sau bà cụ Gillespie, là thành viên của một nhà thờ Baptist khác, đến gặp Pastor Baker, nói đám trẻ nhà ông bà Nguyễn chúng có vẻ sợ sệt cho rằng nhà họ đang ở bị haunted, yêu cầu t́m hiểu xem sao.

Pastor Baker hỏi thăm người chủ nhà, là một thành viên của nhà thờ Grace Lutheran, ông ta cho biết đứa con trai tên Marvin của ông, tự tử chết trong pḥng ngủ nhỏ trên lầu, cách đó đă hơn hai mươi năm, và ông đă cho sinh viên trường OSU thuê căn nhà đó bao nhiêu năm qua, mà không hề nghe ai nói ǵ để cho biết căn nhà bị haunted.

Pastor Baker kể lại cho bà Nguyễn biết chuyện, khuyên đừng sợ hăi ǵ và dự tính sẽ làm một buổi lễ cầu nguyện với Thiên Chúa cho linh hồn Marvin. Bà Nguyễn không chờ lễ ở nhà thờ, mua một phần ăn Big Mac với đầy đủ khoai chiên, nước ngọt Coca Cola, bày trên một chiếc bàn nhỏ, ngay trong chỗ cánh cửa kêu kèn kẹt mở ra sau vườn.

Đốt một ngọn nến, không có thắp nhang v́ kiếm mua không được, bà lâm râm khấn nói chuyện với linh hồn Marvin, có lẽ chỉ là xin lỗi và phân trần v́ bọn nhỏ là con nít th́ như vậy và xin bỏ qua.

Có lẽ linh hồn Marvin cũng phải thấy tức cười vụ hối lộ thức ăn, và gọi tên ḿnh với tên cúng cơm thành Mă Vinh, của một bà người ở đâu lạ hoắc vô ở trong nhà ḿnh với đám con nít ồn ào.

Bà Nguyễn không phát âm rơ được tên Marvin, bọn nhỏ nói nhờ mẹ cúng Big Mac cho Mă Vinh, nên anh ta thông cảm không kéo mấy cánh cửa trong nhà kêu kèn kẹt nữa. Thành cũng nghĩ anh Mă Vinh đă thông cảm cho tụi nhỏ. Hồn ma trong căn nhà này có lẽ là loại poltergeist, không hiện h́nh, nhưng gây tiếng động, tiếng nói, và di chuyển đồ vật.



                                                                   TT



Quay trở về đầu Xem hiendde's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi hiendde
 
hiendde
Hội Viên
Hội Viên
Biểu tượng

Đă tham gia: 02 May 2010
Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 2589
Msg 1115 of 1439: Đă gửi: 31 May 2010 lúc 7:15pm | Đă lưu IP Trích dẫn hiendde



CHIẾC NHẪN GIẢI THOÁT


Ông John Vansta Smith, hội viên của Hội Hoàng Gia, cư ngụ tại số nhà 147A đường Gower, là người có một nghị lực và một khả năng trí tuệ, đáng lẽ có thể đưa ông lên hàng đầu của những người nghiên cứu về khoa học. Nhưng ông lại là nạn nhân của một tham vọng, muốn bác đủ mọi thứ, tham vọng này thúc đẩy ông, muốn tỏ ra lỗi lạc trong nhiều lảnh vực hơn chỉ là vượt trội trong ngành thôi.

Tuy hăy c̣n trẻ, ông đă tỏ ra có những sở kiến làm người ta kinh ngạc về khoa động vật học và thảo mộc học; các bạn của ông đă coi ông là một Darwin thứ hai, khi mà lẽ ra chỉ c̣n có việc giật lấy chức giáo sư, ông đă bắt thần từ bỏ nghề đó và tự để ḿnh tự cuốn hút bởi môn hoá học, ngành mà các sự nghiên cứu của ông về các quang phổ của những kim loại, đă đưa ông vào Hội Hoàng Gia.

Mồi lửa rơm! Ông đă vắng mặt trong một năm trời tại pḥng thí nghiệm của ông. Khi quay về, ông gia nhập Hội Đông Phương và công bố một bản tin về các văn bia ở El Kab. Chắn chắn là ông vừa đa năng vừa đa tài. Tuy nhiên những anh bay bướm lắm, rút lại thể nào cũng mắc kẹt.

John Vansta Smith cũng không thoát khỏi quy luật này. Ông càng đi sâu vào lănh vực Ai Cập học, ông càng thấy say sưa v́ khoảng đất bao la mở ra trước mắt ông và v́ tầm quan trọng vô cùng của một vấn đề, chỉ có thể mang lại những tia sáng, về những mầm mống đầu tiên của nền văn minh nhân loại và về nguồn gốc, phần lớn các mỹ thuật và khoa học của chúng ta.

Ông Smith bị say mê đến mức ông cưới một cô nữ sinh viên trẻ trong môn Ai Cập học, người đă viết một bài luận án về đệ lục triều đại. Đă vững ḷng với một căn bản vững chắc dể hoạt động, ông đi kiếm các tài liệu dành cho một công tŕnh hợp nhất, sự nghiên cứu của Lepsius với sáng kiến của Champonllion.

Việc chuẩn bị cho tác phẩm vĩ đại này bao gồm nhiều chuyến thăm các bộ sưu tầm về Ai Cập, tại bảo tàng viện Louvre. Chuyến sau cùng diễn ra vào trung tuần tháng mười năm ngoái; đó là cơ hội của một cuộc mạo hiểm không tầm thường, đáng được thuật lại.

Các chuyến xe lửa th́ đi chậm lại và biển Manche rất xấu; v́ vậy nhà bác học của chúng ta tới được Paris th́ thể xác phát sốt, phát nóng và tinh thần mờ mịt. Tại khách sạn Đại Pháp trên đường Laffitte, ông đă nằm dài trong hai tiếng đồng hồ trên một ghế dài; nhưng ông không thể ngủ được, mặc dù c̣n mệt mỏi ông quyết định đi tới viện bảo tàng Louvre.

Để phối kiểm một chi tiết mà v́ nó, ông đă phải đi tới đây, rồi lại đi chuyến xe lửa buổi chiều tới Dieppe, ông mặc một áo choàng dài, v́ trời mưa và ông đi bộ qua con đường lớn Des Italiens và đường Opera. Tại viện bảo tàng Louvre, ông cảm thấy như ở nhà ông vậy; ông vội vă hướng tới chỗ bộ sưu tầm các sách viết, bằng chỉ thảo mà ông có ư định tra cứu.

Những người ái mộ điên cuồng nhất của John Vansta Smith, chắc cũng phải ngần ngừ khi nói rằng ông là người đẹp trai. Cái mũi lớn mỏ diều hâu và cái cằm nhô ra của ông, cho ta một ư niệm về sự linh lợi và đặc tính sắc bén của trí thông minh của ông. Ông mang cái đầu như một con chim và cũng như một con chim, ông ném ra những lời phản đối và những câu ứng đối.

Với dáng dấp như vậy, hôm đó ông đứng ở bảo tàng viện Louvre, với chiếc cổ áo choàng kéo lên đến tận mang tai, khi tự nh́n ḿnh trong các tủ kính vuông mà ông kiểm kê, có lẽ ông cũng nhận thấy thực ra ông đă có một dáng điệu b́nh thường, ông đă bị bực bội một cách dữ dội, khi ở phía sau lưng ông một giọng nói người Anh đă thốt ra một cách rất rơ ràng:

- Con người kỳ cục!

Nhà bác học không phải là người không có tính kiêu ngạo của ông, được biểu lộ bằng sự hoàn toàn hững hờ đối với mọi ư kiến cá nhân. Ông mím môi trong khi nh́n chăm chú cuộn chỉ thảo của ông, nhưng ḷng ông chứa đầy mỗi cay đắng, đối với tất cả ṇi giống của người Anh đang đi nghỉ mát.

- Vâng,

Một tiếng nói khác tỏ sự đồng ư.

- Đúng thật là một điển h́nh!

Người thứ nhất nói tiếp:

- Người ta có thể gần như tin chắc rằng, cứ ngắm nghía măi những xác ướp, anh chàng này sẽ tự ḿnh trở thành xác ướp một nửa.

- Thật ra anh ta có diện mạo và dáng dấp của một người Ai Cập.

John Vansta Smith quay gót lại với ư định làm cho các bạn đồng hương của ḿnh xấu hổ, bởi một vài lời nhận xét cay độc. Ông đă ngạc nhiên và thấy nhẹ nhơm hẳn khi phát hiện ra rằng, hai người thanh niên người Anh đang nói ba hoa, đứng quay lưng về phía ông và những lời nói của họ, nhằm vào một trong những người bảo vệ viện bảo tàng Lourve, đang đánh bóng một mảnh đồng ở phía bên kia của căn pḥng.

- Carter sẽ đợi chúng ta ở Palais Royal.

Một trong những người khách du lịch nói, mắt nh́n đồng hồ. Họ đi xa dần, để nhà bác học ở lại với công việc của ông. “Ta muốn ṭ ṃ biết con người mà mấy thằng cha xuẩn ngốc gọi là một diện mạo và một dáng dấp của người Ai Cập!” John Smith nghĩ.

Ông bước nhẹ nhàng để nh́n thấy người đó. Quả thật đó là khuôn mặt, mà các cuộc nghiên cứu của ông đă làm ông trở nên quen thuộc. Những nét đều đặn và bất động, vầng trán rộng, cằm tṛn trĩnh, nước da màu nâu đen nhạt, tất cả đều là sự mô phỏng chính xác của vô số pho tượng, bức họa để trang hoàng các bức tượng tại nhà ông.

Sự việc vượt quá mọi trùng hợp ngẫu nhiên. Người này phải là một người Ai cập. Sự vuông vắn của đôi vai này, sự thót hẹp chỗ hông, anh ta cũng đủ để nhận dạng quốc tịch của anh ta. Nhón bước trên đầu bàn chân, John Vansta Smith tiến tới chỗ người bảo vệ, để nói chuyện với anh ta.

Vốn không quen chuyện tầm phào, ông thấy khó t́m được một giọng điệu đúng múc, ở giữa sự cộc cằn của kẻ cao sang và lịch thiệp của kẻ ngang hàng. Anh bảo vệ quay nghiêng người. John Vansta Smith chăm chú nh́n nước da của con người mà ông cho là dân Ai Cập, ông có cảm tưởng rằng nước da này có cái ǵ đó không b́ng thường.

Chỗ thái dương và lưỡng quyền, nó cũng nhẵn ĺ và bóng loáng như một miếng da khô vậy. Không thể nh́n thấy các lỗ chân lông. Không thể tưởng tượng được một chút ẩm ướt nào trên khoảng da khô khằn đó. Trái lại nó bị vạch thành từng hằn sâu, từ trán xuống tới cằm, bởi hàng ngàn vết nhăn li ti, vết này cắt vết kia, cắt đi, cắt lại trong một h́nh vẽ lộn xộn.

- Bộ sưu tầm Mephis ở chổ nào?

Nhà bác học hỏi bằng tiếng Pháp. Ông có vẻ ngượng ngập của một người đặt ra một câu hỏi, chỉ với mục đích là để mào đầu một cuộc nói chuyện.

- Đằng kia ḱa!

Người bảo vệ trả lời với một giọng thô lỗ, ngoái đầu ra hiệu chỉ về phía bên kia của căn pḥng.

- Anh là người Ai Cập, có phải không?

Người bảo vệ ngẩng cao đầu lên nhướng mắt nh́n kẻ đối thoại với ḿnh. Hai mắt anh ta u ám, mở lờ đờ khô khan, như có ám sương mù, chưa bao giờ ông Smith nh́n thấy những con mắt đó, ông nhận thấy trong đáy nước sâu thẳm của chúng có một cảm xúc mạnh, giống như một sự trộn lẫn của hận thù và kinh hoàng.

- Không, thưa ông. Tôi là người Pháp.

Người bảo vệ quay đi và lại cúi xuống cái vật mà anh ta đang đánh bóng. Nhà bác học hết sức ngạc nhiên, chăm chú nh́n anh ta trong một lúc, không nói năng ǵ cả, rồi ông đi tới ngồi trên một cái ghế ở trong một góc khuất nẻo, phía sau một cánh cửa, ông ghi chép một vài kết quả của công việc sưu tầm của ông, về những cuốn chỉ thảo.

Nhưng tinh thần ông không ổn định trước thứ tự thường lệ của các công việc của ông, nó cứ nhất mực quay về với người bảo vệ kỳ bí với bộ mặt nhân sự và nước da thuộc khô vậy. “Ta đă nh́n thấy những con mắt như thế ở đâu nhỉ?” John Vansta Smith tự hỏi ḿnh.

“Chúng có vẻ giống như con mắt thằn lằn, mắt một con vật ḅ sát; loài rắn có một màng thuấn làm cho mắt sáng long lanh. Nhưng trong cái nh́n của con người này có một cái ǵ hơn thế. Có một sự biểu lộ về quyền lực, về sự khôn ngoan, về sự chán chường sâu đậm và về sự tuyệt vọng không ǵ mô tả được. Có phải là trí tưởng tượng của ta quá nhiều không? Ta cần phải tra xét lại một lần nữa!”

Ông đứng dậy và ông đi một ṿng qua các pḥng trưng bày cổ vật ở Ai Cập; nhưng người bảo vệ đă mất dạng. Thế là ông trở lại ngồi trong cái góc nhà yên tĩnh của ông. Ông đă t́m thấy các tin tức mà ông kiếm trong các cuốn chỉ thảo, ông chỉ c̣n có việc viết nó trong kư ức của ông c̣n tươi tắn. Trong một vài phút, cây bút ch́ của ông đă bay lượn trên tờ giấy.

Nhưng rồi những ḍng chữ của ông đều đi xiêu vẹo và sau cùng th́ cây bút ch́ rơi xuống đất trong khi đầu nhà bác học gục xuống trước ngực. Quá mệt mỏi v́ chuyến đi, ông đă ngủ một giấc quá say trong cái góc hẻo lánh sau cánh cửa, để đến nỗi những ṿng tuần tiễu của bọn bảo vệ, những lời nói trao đổi giữa các khách du lịch và ngay cả tiếng chuông kéo dài, báo hiệu giờ đóng cửa cũng không làm ông tỉnh giấc.

Hoàng hôn đă đi sâu vào đêm tối, tiếng ồn ào của sự lưu thông ngoài phố Rivoli đă lắng dịu, chuông đồng hồ nhà thờ Notre Dame, đă gióng lên một cách nặng nề mười hai tiếng nửa đêm, nhưng John Vansta Smith vẫn không động đậy. Chỉ măi tới khoảng một giờ sáng ông mới mở bừng hai mắt.

Thoạt đầu ông tưởng là ông đang nằm ngủ ở nhà, trong pḥng làm việc. Nhưng qua những tấm kính không có cánh cửa, có ánh trăng chiếu sáng và khi ông nhận ra những hàng xác ướp và tủ kính, th́ ông nhớ lại ông đang ở đâu và tại sao ông lại ở đó.

Duỗi thẳng chân tay đang uể oải, ông nh́n đồng hồ và ông vừa nh́n đồng hồ vừa hít hà vui thích. Nhà bác học không phải là người nhút nhát một mảy may và ông có tính ưa thích một hoàn cảnh mới, đây là một trong nhiều đặc tính của giống ṇi ông.

Diễn biến này sẽ là một câu chuyện thích thú để cho một bài báo sắp tới; một thứ ǵ để làm nhẹ bớt những suy tư nghiêm túc hơn, hệ trọng hơn. Ông không thấy nóng nực quá, trái lại ông rất thoải mái. Ông không ngạc nhiên về việc người bảo vệ không chú ư tới ông, cánh cửa đă chiếu bóng của nó chùm đúng lên người ông.

Một tên trộm chắc cũng không thể mơ tưởng được một nơi ẩn náu tốt đẹp hơn. Yên lặng hoàn toàn. Ở bên trong hay ơ bên ngoài, không nơi nào có một tiếng động nhỏ, dù là một tiếng nhẹ nhàng nhất. Chỉ có một ḿnh ông với những người chết của một nền văn minh đă chết.

Tuy nhiên, ở phía bên kia các bức tường, thành phố đang phun ra mọi thứ chất độc tàn bạo và những cám dỗ sống sượng của thế kỷ mười chín. Nhưng trong căn pḥng nảy thực sự không có một thứ ǵ, từ bông lúa màu nâu cho tới chiếc hộp có màu sắc sặc sỡ của nhà họa sĩ, nhưng không được giữ ǵn từ bốn ngàn năm nay.

Ông đứng giữa những tàn tích được mang về, từ cái đế quốc xa lắc biển thời gian rộng lớn: từ thành Thèbes oai nghiêm, từ thành Louqsor quư tộc, từ những ngôi đền lớn Héliopolis, từ hàng trăm ngôi mộ đă bị đào bới. Nhà bác học đảo mắt qua những h́nh hài của con người đă chết, ông đă để bị xâm chiếm bởi một t́nh cảm sâu xa của sự tôn kính.

Ông nghĩ tới những sự nông nổi buổi thiếu thời của ông, tới sự vô nghĩa của chính bản thân ông. Ngồi tựa lưng vào ghế, ông mơ màng nh́n dẫy pḥng chiếm ngự tất cả cái chái của toà nhà rộng lớn. Và bỗng nhiên, ông nh́n thấy sáng vàng vọt của một ngọn đèn.

John Vansta Smith ngồi thẵng dậy trên ghế. Ngọn đèn tiến lên một cách thong thả, thỉnh thoảng ngừng lại bất động, rồi lại tiếp tục đi tới. Người mang ngọn đèn di chuyển không một tiếng động, bước chân của y không làm rộn ră yên lặng chung quanh. Ông khách người Anh nghĩ rằng có lẽ đây là những tên kẻ trộm và ông ngồi thu ḿnh trong cái góc nhà.

Ngọn đèn đu đưa trong căn pḥng thứ nh́ trước mặt ông, nó đi vào căn pḥng bên cạnh, vẫn không gây một tiếng động nhỏ nào. Bị sợ sệt một cách mơ hồ, nhà bác học nh́n thấy một cái đầu, cái đầu này nom như trôi nổi bập bềnh trong không khí, phía sau ánh sáng của ngọn đèn. Cái đầu người bị bóng tối che phủ, nhưng vẫn được ánh sáng soi rất rơ.

Ông không thể lầm được: cặp mắt màu kim loại này, nước da như một xác chết này, đều thuộc về anh chàng bảo vệ mà ông đă từng tṛ chuyện. Cử động đầu tiên của John Vansta Smith là đi tới gặp y. Chỉ cần một vài lời giải thích là đủ và ông sẽ có thể đi ra bằng một cái ǵ đó ra vẻ lén lút, điều này làm thay đổi ư định của ông.

Rơ ràng là anh bảo vệ không đi tuần tiễu, dưới chân anh ta mang một đôi giày đế bằng nỉ và anh ta nh́n quanh ḿnh trong khi thở hổn hển. John Vansta Smith đứng nép vào một xó để canh chừng anh ta. Ông tin chắc rằng anh bảo vệ chỉ tới đây với một mục đích thầm kín và rất có thể bất hảo.

Dù với mục đích nào đi nữa, anh ta vẫn không tỏ ra một chút e dè nào. Anh ta bước nhanh tới một trong những tủ kính lớn, rút ở trong túi ra một chiếc ch́a khóa và mở tủ kính đó. Anh lấy từ ngăn kệ phía trên xuống một cái xác ướp; anh đặt xác ướp này xuống mặt đất với rất nhiều vẻ thận trọng và cả sự tŕu mến nữa.

Anh đặt ngọn đèn bên cạnh cái xác ướp rồi ngồi xổm xuống theo lối người Đông Phương, với những ngón tay dài và run rẩy anh bắt đầu gỡ lớp vải bọc ngoài và những dải vải buộc quanh xác ướp. Những lớp vải này mở ra đến đâu, th́ một mùi thơm nồng nặc tỏa ra đến đấy, tràn ngập cả căn pḥng; những mảnh vụn gỗ thơm và hương liệu, rải rác trên các phiến lát của nền nhà.

John Vansta Smith biết rằng xác ướp này chưa bao giờ bị lột bỏ vải bọc. Do đó công việc này đă có một cái ǵ đó làm ông chú ư một cách say mê. Từ chỗ ngồi quan sát phía sau cửa; ông đă ch́a cái mũi lớn của ông ta ra với một sự ṭ ṃ càng lúc càng mănh liệt. Khi đoạn dây vải cuối cùng rơi khỏi một cái đầu, đă có tới bốn ngàn năm tuổi tác, ông đă phải kiềm hăm một tiếng kêu v́ sự kinh ngạc, sững sờ.

Thoạt đầu một làn suối những lọn tóc dài đen óng ánh được bảo vệ; hiện ra một vầng trán trắng và thấp được trang điểm bởi một cặp lông mày cong vút một vẻ đài các, một cặp mắt sáng với những lông mi dài, một cái mũi thẳng một cái miệng dịu dàng nhạy cảm và mũm mĩm, rồi tới một cái cằm lẹm vào một cách tuyệt diệu. Khuôn mặt này đều đặn màu cà phê.

Nhưng thật là kỳ công của nghệ thuật ướp xác! John Vansta Smith trầm trồ với sự măn nguyện, hai mắt trố ra. Tuy nhiên hiệu lực mà cảnh tượng này gây ra cho nhà Ai Cập học, cũng chỉ là việc nhỏ thôi nếu đem so sánh với hiệu lực mà anh chàng bảo vệ kỳ lạ cảm thấy.

Anh ta giơ hai tay lên trời, anh lẩm bẩm những lời không ai hiểu được, rồi nằm sấp xuống bên cạnh xác ướp, anh ta ôm lấy nó, hôn nhiều lần lên môi và trán của xác ướp.

- Em khốn khổ của anh.

Anh ta rên rỉ bằng tiếng Pháp. Do sự xúc cảm, giọng nói của anh ta nghẹn ngào, nhưng nhờ có ngọn đèn nhà bác học có thể nhận thấy, cặp mắt anh ta vẫn khô khan như hai cục thép vậy. Anh ta cứ nằm như vậy trong nhiều phút, nét mặt cúm rúm, miệng thốt ra những tiếng rên rỉ than van, ở bên trên cái đầu xinh đẹp của người đàn bà.

Rồi anh ta nở một nụ cười, anh ta đọc lên một vài tiếng của một ngôn ngữ xa lạ và anh ta bỗng đứng dậy với sức mạnh của một kẻ gồng ḿnh lên, v́ một cố gắng lớn lao. Ở giữa căn pḥng có một tủ kính tṛn lớn, chứa đựng một bộ sưu tập quư giá, các nhẫn đeo tay của người Ai Cập và những viên đá quư.

Anh bảo vệ lại gần cái tủ đó và mở nó ra. Anh đặt cái bàn trên mép kệ phía bên và bên cạnh cái đèn này, là một cái b́nh nhỏ bằng đất, mà anh vừa lấy ở túi ra. Sau đó anh lấy từ trong tủ kính ra một nắm nhẫn và trên mặt hằn lên một sự hệ trọng lớn lao, anh lần lượt nhỏ lên từng chiếc nhẫn, một chất lỏng chứa trong cái b́nh bằng đất, rồi anh ch́a chúng ra trước ánh sáng.

Nắm nhẫn đầu tiên chắc chắn đă làm anh thất vọng, v́ anh đă vứt chúng nháo nhào vào trong tủ kính và anh lấy ra những cái khác. Thoạt đầu anh chọn lấy một cái nhẫn to thù lù có nạm một miếng pha lê lớn, để đưa nó vào thử chất nước kỳ bí.

Bất chợt anh thốt lên một tiếng kêu vui thích và giơ hai tay lên. Cử động hấp tấp của anh làm đổ chiếc b́nh bằng đất; chất lỏng chảy tràn ra măi tới chân của ông khách người Anh. Anh bảo vệ lấy từ áo ngoài ra một cái khăn màu đỏ, cúi xuống chùi những phiến đá lát nhà và anh ta đă đứng đối diện với John Vansta Smith.

- Xin thứ lỗi cho tôi!

Người Anh nói với tất cả sự lễ độ ta có thể tưởng tượng được.

- Tôi v́ không may mà phải ngủ đằng sau cánh cửa này.

- Và ông đă canh chừng tôi?

Người bảo vệ nói bằng tiếng Anh, bộ mặt như xác chết của anh ta có một biểu hiện tàn độc. Nhà bác học không hề biết nói dối. Ông đáp:

- Tôi thú thực rằng tôi đă quan sát cử động của anh và chúng đă gợi óc ṭ ṃ của tôi tới chỗ cùng cực.

Lúc đó người kia đă lấy ở trong ḿnh ra một con dao dài lưỡi để trần.

- Nếu tôi phát hiện ông sớm hơn mười phút th́ có lẽ tôi đă moi tim ông rồi. Dù sao đi nữa, nếu ông đụng tới người tôi, hoặc ông cản trở tôi bất cứ bằng cách nào đó, ông sẽ là một người chết.

- Tôi không muốn cản trở anh. Sự có mặt của tôi ở đây hoàn toàn do sự ngẫu nhiên thôi. Tất cả những ǵ tôi yêu cầu, chỉ là xin anh vui ḷng cho tôi ra khỏi viện bảo tàng.

Ông đă nói với một giọng hết sức ngọt ngào, v́ anh bảo vệ ấn mũi nhọn con dao của anh ta vào ḷng bàn tay anh, làm như anh muốn thử lưỡi dao sắc; sắc diện anh ta vẫn c̣n giữ vẻ hung hăn như trước.

- Nếu tôi tin...

Anh ta cất lên tiếng nói âm hiểm.

- Nhưng không! Có lẽ như vậy cũng tốt... Ông tên là ǵ?

Người Anh nói tên ḿnh cho anh ta biết.

- John Vansta Smith?

Người kia nhắc lại.

- Có phải ông là ông John Vansta Smith, người đă viết một bài về El Bak trong một tạp chí ở London không? Tôi có đọc một đoạn trích dẫn của bài đó. Sự hiểu biết của ông về vấn đề này thật đáng khinh.

- Thưa không!

Nhà Ai Cập học phản đối.

- Tuy nhiên nó vẫn cao hơn sự hiểu biết của nhiều nhà thông thái, những người khoa trương nhiều kỳ vọng lớn hơn. Muốn hiểu đời sống cổ xưa của chúng tôi tại Ai Cập, cả những văn bia lẫn những đền đài, đều không có tính cách quan trọng. Điều đáng kể là khoa luyện đan của chúng tôi và khoa học kỳ bí, là những thứ trên thực tế đă lọt khỏi tay các ông.

- Đời sống cổ xưa của chúng tôi?

Nhà bác học nhắc lại, hai mặt mở to ra.

- Lạy chúa tôi! Hăy nh́n bộ mặt của xác ướp!

Người bảo vệ kỳ lạ quay người lại và soi ánh sáng của ngọn đèn vào cái xác người, anh ta thốt lên một tiếng kêu dài đau đớn. Tác động của khí trời đă hủy hoại trọn vẹn nghệ thuật của người ướp xác.

Làn da đă xẹp xuống, hai mắt đă ch́m vào phía trong, cặp môi hé mở và trưng ra những chiếc răng màu vàng, tuy nhiên cái vết nâu trên trán, vẫn c̣n chỉ rơ rằng đây chính là cùng một khuôn mặt đó, khuôn mặt mấy phút trước đây đă phát lộ biết bao sự trẻ trung và xinh đẹp.

Người bảo vệ vặn vẹo hai bàn tay trong sự buồn thương và kinh hoảng. Rồi anh ta lấy lại b́nh tĩnh và anh lại phóng cặp mắt đanh thép của anh vào người Anh.

- Việc này không quan trọng.

Anh lẩm bẩm với một tiếng nói ồ ề.

- Quả thật không quan trọng! Tối nay tôi tới đây với một mục đích đă được cân nhắc kỹ lưỡng. Mục đích đó đă hoàn thành. Tất cả những ǵ c̣n lại đều không đáng kể. Lời nguyền ngày xưa không c̣n hiệu lực nữa. Tôi có thể gặp lại nàng. Có lợi ích ǵ để tôi kề cà măi trên cái vỏ ngoài bất động của nàng, v́ linh hồn nàng đang chờ tôi phía bên kia mức màn.

- Những lời nói kỳ lạ!

John Vansta Smith đưa ra lời phê b́nh, mỗi lúc ông một tin chắc rằng ông đang đứng trước một thằng điên.

- Thời gian gấp lắm rồi tôi phải đi.

Người kia nói tiếp:

- Cái giờ phút mà tôi đă chờ đợi từ rất lâu đă tới gần. Nhưng trước hết tôi phải đưa ông ra. Đi theo tôi...

Anh ta cầm lấy cái đèn, đi ra khỏi pḥng, vẻ rất bối rối và anh đưa nhà bác học đi qua các pḥng về Ai Cập, về Assyrie và Ba Tư. Tới đầu căn pḥng cuối cùng về Ba Tư, anh ta đẩy một cánh cửa nhỏ đục trong tường và anh ta đi xuống một cầu thang xoáy trôn ốc.

Ông người Anh cảm thấy trên trán ḿnh không khí tươi mát của ban đêm. Trước mặt là một cánh cửa chắc là để mở ra đường, ở bên tay mặt có một cái cửa khác mở hé để lọt vào một tia sáng vàng khè ở hành lang.

- Vào đây!

Anh bảo vệ ra lệnh. John Vansta Smith ngần ngừ: ông tưởng rằng cuộc phiêu lưu của ông đă chấm dứt và ông sẽ thấy ḿnh ở bên ngoài. V́ sự ṭ ṃ của ông khá lớn, ông muốn được biết lư do bí ẩn của sự kỳ bí. Do đó ông đă đi theo người bạn đường kỳ lạ của ông, vào trong căn pḥng có đèn sáng sủa.

Đó là một pḥng nhỏ, tương tự như chỗ ở của một người gác cửa. Một ngọn lửa đốt bằng củi nổ lách tách trong ḷ sưởi. Ở một bên pḥng có một cái giường có bánh xe lăn. Phía bên kia là một cái ghế gỗ; ở giữa là một cái bàn c̣n mang những tàn tích của một bữa ăn.

Ông người Anh không thể chế ngự được một cái rùng ḿnh: tất cả những chi tiết nhỏ nhặt của căn pḥng, h́nh như được lấy ra từ một tiệm chạp phô thời cổ xưa. Những đế cắm nến, những cái b́nh trên ḷ sưởi, những cái giá sắt để gác củi, những đồ trang trí trên tường đều gợi lên một quá khứ đă trôi qua.

Anh bảo vệ buông ḿnh ngồi bịch xuống thành giường và anh ta mời vị khách của ḿnh ngồi trên cái ghế.

- Phải chăng tất cả việc này đều do sự t́nh cờ mà ra.

Anh ta bắt đầu nói với ông bằng thứ tiếng Anh tuyệt hảo.

- Có lẽ trời đă định rằng tôi phải để lại sau tôi một lời cảnh cáo, dành cho những con người ngông cuồng muốn đem óc thông minh của họ, ra chống lại các quy luật của tạo hóa. Tôi sẽ giao lời cảnh cáo đó cho ông. Ông sẽ làm điều mà ông muốn làm. Bây giờ tôi đang nói với ông từ ngưỡng cửa của thế giới bên kia.

Như ông đă đoán, tôi là một người Ai Cập. Không phải là một trong những mẫu người của cái ṇi giống nô lệ, hiện đang sống tại châu thổ sông Nil, nhưng là một người c̣n sót lại của dân tộc hùng mạnh hơn nhiều và kiêu hănh hơn nhiều, cái dân tộc đă đánh bật dân Do Thái, đă đẩy lùi người Ethiopia trong các sa mạc mạn Nam, và đă xây dựng những công tŕnh lớn mạnh, làm tràn đầy sự thèm muốn và ngưỡng mộ ở những thế hệ sau.

Tôi được sinh ra dưới triều đại Tuth Oses, 1.600 năm trước ngày sinh của Chúa Ki Tô. Ông lùi lại à? Xin ông hăy đợi một chút: ông sẽ mau lẹ nhận thấy rằng tôi đáng được thương xót hơn là đáng sợ hăi.

Tên tôi là Sosra. Cha tôi là đại tu sĩ đạo Oriris trong đền Abaris. Tôi được nuôi dưỡng trong ngôi đền và được học hỏi tất cả các nghệ thuật mà Thánh Kinh của các ông đă nói tới. Tôi là một người học tṛ giỏi. Năm mười sáu tuổi tôi đă biết tất cả mọi thứ, mà một người tài trí nhất trong giới tu sĩ đă có thể dạy tôi.

Từ lúc đó, tôi tự ḿnh nghiên cứu những điều bí ẩn của tạo hóa và tôi không truyền thụ kiến thức của tôi cho bất cứ người nào. Trong tất cả các vấn đề làm tôi say mê, những vấn đề lôi kéo sự chú ư của tôi nhiều hơn lại thiên về bản chất của đời sống.

Tôi đă ḍ t́m một cách sâu xa nguyên lư của sự sống. Mục đích của y học là khử trừ tật bệnh khi nó xuất hiện: về phần tôi, tôi nghĩ rằng có thể phát minh ra một phương pháp để làm cho thân thể được khỏe mạnh, làm thế nào mà mọi sự suy yếu và ngay cả sự chết cũng không làm ǵ được nó.

Chắc là không có ích lợi ǵ nếu tôi kể cho ông nghe tất cả các việc nghiên cứu của tôi. Nếu tôi mạo muội kể ra, ông cũng sẽ không thể hiểu được. Tôi đă theo đuổi những cuộc nghiên cứu này, khi th́ ở các loài vật, khi th́ ở bọn nô lệ, khi th́ ở ngay người tôi.

Cũng cần nói với ông rằng, kết quả những sự nghiên cứu ấy đă cho phép tôi t́m được một chất, mà một khi được trích vào máu, chất đó ban cho thân thể một sức mạnh khiến nó chống lại được các ảnh hưởng của thời gian, của bạo lực hay của bệnh tật. Chất đó không làm cho người ta thành bất tử, nhưng quyền lực của nó bao gồm nhiều thiên niên kỷ.

Tôi đă thí nghiệm nó vào một con mèo và sau đó tôi cho nó ăn một thứ thuốc độc có sức giết người mạnh nhất, hiện nay con mèo đó vẫn c̣n sống ở miền Hạ Ai Cập. Xin ông chớ nghĩ tà thuật. Đó chỉ là một phát minh về hóa học, việc này có thể được t́m lại một cách hoàn hảo.

Ḷng yêu đời rất mạnh ở một người tuổi trẻ. Khi đó h́nh như tôi đă thoát khỏi mọi nỗi ưu tư của con người, v́ tôi đă loại bỏ được sự đau đớn và đẩy lùi cái chết tới một kỳ hạn rất xa xôi. Với một tâm hồn thư thái, tôi đă trích cái chất đáng nguyền rủa vào các mạch máu của tôi. Rồi tôi đi t́m một người nào đó ở quanh tôi, để cho họ được hưởng lợi ích trong sự phát minh của tôi.

Một tu sĩ trẻ ở đền Thoth tên là Parme, đă chiếm được ḷng ưu ái của tôi, bởi tính t́nh trang nghiêm và học vấn của anh ta. Tôi nói cho anh biết bí quyết của tôi; theo lời yêu cầu của anh, tôi đă chích cho anh thứ thuốc của tôi. Tôi nghĩ rằng như vậy là tôi sẽ có một người bạn cùng tuổi tác với tôi.

Sau sự phát minh lớn đó, tôi có vẻ lơi là trong các công việc của tôi, nhưng Pamer th́ vẫn theo đuổi công việc của anh ta với một nghị lực tăng gấp đôi. Hàng ngày tôi thấy anh loay hoay với các chai lọ của anh, và ḷ cất lọc nước của anh trong đền Thoth, nhưng anh không cho tôi biết về kết quả sự nghiên cứu của anh.

Về phần tôi, tôi đi dạo trong thành phố và tôi nh́n quanh tôi với một vẻ đắc thắng, trong khi tôi nghĩ rằng tất cả những ǵ mà tôi nh́n thấy đều sẽ phải qua đi, nhưng riêng tôi th́ sẽ sống măi. Các cư dân cúi đầu chào tôi khi họ gặp tôi, v́ tiếng tăm về kiến thức của tôi đă lan rộng.

Vào thời kỳ đó, một cuộc chiến tranh đă diễn ra và vị Đại Quốc Vương đă gởi quân lính ra biên giới phía đông, để đánh đuổi quân Hyksos. Một viên thống đốc tới Abaris để trấn đóng thành phố của chúng tôi cho quốc vương. Tôi nghe người ta khoe khoang về nhan sắc tuyệt trần của cô ái nữ của vị thống đốc.

Một ngày kia, trong khi đi đạo chơi với Parme, chúng tôi đă gặp cô đó được kiệu trên vai mấy tên nô lệ. Thật là một tiếng sét ái t́nh. Mới thoạt nh́n tôi đă yêu nàng. Trái tim tôi lịm đi. Một suưt nữa th́ tôi đă quỵ xuống chân mấy người khiêng kiệu. Tôi không thể nào sống mà không có nàng: Tôi đă thề trước đấng Tối cao là nàng sẽ phải thuộc về tôi.

Tôi đă thề điều này với vị tu sĩ thành Thoth. Anh ta đă ngoảnh mặt đi, vầng trán tối sầm lại, nom u ám như bầu trời lúc nửa đêm vậy. Tôi khỏi cần thuật lại với ông về những buổi đầu của mối t́nh chúng tôi. Nàng đă yêu tôi cũng như tôi yêu nàng. Tôi được biết là Parme cũng đă gặp nàng và đă tỏ cho nàng biết rằng anh ta cũng yêu nàng.

Nhưng tôi có thể mỉm cười về sự say mê đó v́ tôi biết là nàng đă hiến trái tim nàng cho tôi. Bệnh dịch hạch phát sinh trong thành phố, nhiều người bị mắc bệnh, nhưng tôi đặt bàn tay tôi lên trán họ và tôi đă chữa khỏi bệnh cho họ không chút sợ hăi nào. Nàng thán phục sự ngổ ngáo của tôi. Lúc đó tôi th́ thầm nói cho nàng nghe về bí quyết của tôi và tôi khẩn khoản xin nàng để cho tôi thi triển tài nghệ của tôi vào người nàng.

Tôi nói với nàng:

- Hăy nghĩ rằng bông hoa của em sẽ không bao giờ tàn úa! Mọi vật khác đều sẽ qua đi, nhưng em và anh cũng như sự tương thân của chúng ta sẽ sống lâu hơn ngôi mộ của vua Chéops.

Nhưng nàng đưa ra lời phản đối rụt rè để chống lại tôi.

- Như vậy có đúng không?

Nàng hỏi tôi. Như thế có phải là cản trở ư muốn của các vị thần linh không? Nếu đấng Osiris cao cả muốn cho chúng ta sống lâu như vậy, tại sao ngài không tự chính ḿnh ban chất nước thuốc này cho các chúng sinh? Với những lời âu yếm, cuối cùng tôi đă thắng được sự lo sợ của nàng.

Tuy nhiên nàng vẫn c̣n ngần ngại. Đó là một vấn đề trọng đại! Nàng thở dài. Nàng suy nghĩ về việc này suốt cả đêm. Sáng dậy nàng cho tôi biết quyết định của nàng. Chắc chắn rằng một đêm không phải là quá lâu để cho ta suy nghĩ. Nàng muốn kêu thần Isis để xin ngài chỉ bảo.

Trong ḷng tràn đầy một điều buồn thảm, tôi bỏ mặc nàng lại với những tỳ nữ của nàng. Buổi sáng, sau khóa lễ đầu tiên, tôi vội vă đi tới nhà nàng. Một tên nô lệ đầy vẻ khiếp sợ chặn tôi lại trên bục thềm để nói với tôi rằng bà chủ của hắn bị bệnh, bệnh rất nặng. Tôi chạy xộc ngay vào pḥng của nàng; nàng nằm trên giường, đầu tựa trên một cái gối, người rất xanh xao, mắt lờ đờ.

Tôi nhận thấy một vệt đỏ trên trán nàng. Tôi biết cái dấu xưa cũ này của địa ngục, đó là cái thẹo của bệnh dịch hạch, một bản án của tử thần. Tại sao cứ nói tới thời kỳ khủng khiếp này? Trong nhiều tháng, tôi gần như phát điên cuồng; tôi bị sốt nóng lạnh, tôi mê sảng và tôi không thể chết được.

Chưa bao giờ có một người Ả Rập sắp chết khát, lại quằn quại đi t́m những cái giếng giống như tôi, đă quằn quại đi t́m cái chết. Nếu thuốc độc hay lưỡi dao thép có thể cắt đứt mạch sống của tôi, th́ ngay tức th́ tôi sẽ nối lại mối t́nh của tôi ở bên kia cánh cửa hẹp. Tôi đă làm thử uổng công.

Cái ảnh hưởng đáng nguyền rủa của nước thuốc thật quá mạnh. Một tối nọ, khi tôi nằm lịm trên giường, người suy yếu và chán nản, th́ Parme, vị tu sĩ đền Thoth, đi vào pḥng tôi. Anh ta tiến vào ṿng ánh sáng của ngọn đèn và nh́n tôi với những con mắt sáng rực vẻ vui mừng.

- Tại sao anh để cô thiếu nữ chết?

Anh ta hỏi tôi:

- Tại sao anh không tăng cường sức khỏe cho cô ta như là anh đă tăng cường sức khỏe cho chính tôi?

- Tôi tới muộn quá. Nhưng tôi không quên một điều ǵ. Anh cũng yêu nàng mà. Anh là người bạn đường trong sự bất hạnh của tôi. Nghĩ tới nhiều thế kỷ sẽ trôi qua trước lúc chúng ta gặp lại nàng, chẳng phải là điều khủng khiếp à? Chúng ta thật đă điên rồ khi coi cái chết là một kẻ thù!

- Anh có quyền nói điều đó!

Anh ta kêu lên trong khi cười một cách man rợ. Những lời này là tự nhiên trong miệng anh. Đối với tôi, chúng không c̣n một chút ư nghĩa nào.

- Anh muốn nói ǵ?

Tôi la lên trong khi chống khuỷu tay nhỏm dậy.

- Anh bạn ơi, chắc chắn là sự buồn thương đă phá rối đầu óc anh rồi!

Sự vui mừng rạng rỡ trên khắp mặt anh ta. Anh ta run rẩy, co dúm người lại như thể bị quỷ ám.

- Anh có biết rằng tôi đi đâu không?

Anh ta hỏi tôi.

- Không. Tôi không biết ǵ về chuyện đó cả.

- Tôi đi gặp lại nàng. Nàng đă được ướp trong ngôi mộ xa xôi nhất, ở gần những cây cọ bên ngoài bức tường thành.

- Tại sao anh lại đi tới đó?

- Để chết!

Anh ta la lên.

- Để chết! Tôi, tôi không bị giữ lại bởi những phiền lụy của trái đất.

- Nhưng anh có nước thuốc trong máu anh!

- Tôi có thể bất chấp nó và thắng được nó.

Anh tuyên bố với tôi:

- Tôi đă khám phá ra một nguyên tố mạnh hơn để triệt tiêu nó. Ngay trong lúc này nó đang hoạt động trong các mạch máu của tôi và trong một giờ đồng hồ tôi sẽ là một người chết. Tôi sẽ gặp lại nàng. C̣n anh, anh sẽ ở lại một ḿnh.

Trong khi chăm chú nh́n anh ta, tôi hiểu rằng anh ta không nói dối tôi. Ánh sáng rối rắm trong cái nh́n của anh phát lộ rằng, anh đă thoát khởi quyền lực của nước thuốc.

- Anh hăy dạy tôi nguyên tố của anh đi!

Tôi nói lớn.

- Không bao giờ!

- Tôi van anh hăy dạy tôi! Nhân danh sự khôn ngoan của Thoth, nhân danh sự cao cả của Anubis!

- Vô ích!

Anh ta lạnh lùng trả lời tôi.

- Vậy th́ tôi sẽ khám phá ra nó!

- Anh sẽ không thành công đâu! Tôi đă khám phá ra nó nhờ sự t́nh cờ. Nó có một thành tố mà không bao giờ anh kiếm được. Ngoài cái thành tố nằm trong chiếc nhẫn của đền Thoth, không c̣n đâu có nữa.

- Trong cái nhẫn của đền Thoth!

Tôi nhắc lại:

- Vậy cái nhẫn của đền Thoth ở đâu?

- Cả cái nhẫn ấy nữa, không bao giờ anh biết được nó.

Anh ta trả lời tôi.

- Anh đă chiếm được trái tim nàng. Nhưng rút cục lại ai đă thắng? Tôi để anh ở lại với cuộc đời trần tục bẩn thỉu của anh. Những dây trói buộc tôi đă dứt rồi. Tôi phải đi thôi!

Anh ta quay người đi và trốn khỏi pḥng tôi. Sáng hôm sau, tôi được tin về cái chết của tu sĩ đền Thoth. Tôi dành những ngày sau đó để nghiên cứu. Tôi phải t́m được thứ thuốc độc tinh vi đủ mạnh, để thắng được nước thuốc trường sinh.

Từ sáng tinh mơ cho tới nửa đêm, tôi cặm cụi trên các ống thí nghiệm và ḷ lửa. Tôi đă thu thập các chỉ thảo và các chai lọ của tu sĩ đền Thoth. Than ôi, những thứ này chẳng dạy tôi được bao nhiêu! Có nhiều khi tôi tưởng là đă khám phá ra một chi tiết thiết yếu, nhưng rút lại chẳng có ích lợi ǵ.

Tôi đă t́m ṭi hết tháng này tới tháng khác. Khi tôi tuyệt vọng, tôi đi tới mộ nàng ở gần những cây cọ. Ở đó, đứng bên cỗ quan tài mà người ngọc đă bị cướp khỏi tay tôi, tôi cảm thấy sự hiện diện dịu dàng của nàng và tôi thề với nàng rằng một ngày kia tôi sẽ gặp lại nàng, nếu có bộ óc thông minh của loài người có thể làm sáng tỏ điều kỳ bí.

Parme nói rằng sự phát minh của anh ta liên quan tới chiếc nhẫn của đền Thoth. Tôi nhớ lại một cách mơ hồ về món trang sức bé nhỏ ấy. Đó là một cái ṿng tṛn lớn và nặng. Không phải làm bằng vàng, mà bằng một kim loại hiếm có hơn và nặng hơn, lấy về từ các mỏ tại núi Hartal. Đó là chất bạch kim, như các ông thường gọi tên cho nó.

Tôi nhớ là chiếc nhẫn có nạm một miếng pha lê rỗng, bên trong miếng pha lê này có thể đă được giấu một vài chất lỏng. Tôi tin chắc rằng bí quyết của Parme không dính ǵ tới một ḿnh thứ kim loại đó, v́ ngôi đền có đầy rẫy những đồ vật bằng bạch kim. Có lẽ đúng là anh ta đă giấu chất thuốc độc quư giá đó trong lỗ hổng của miếng pha lê.

Khi tôi vừa mới đi tới kết luận đó, th́ bằng cách t́m hiểu rơ ư nghĩa một trong các giấy tờ của anh ta, tôi khám phá ra rằng, tôi đă có lư và chỉ c̣n một ít chất lỏng trong miếng pha lê của chiếc nhẫn đền Thoth.

Nhưng làm thế nào t́m thấy chiếc nhẫn đó? Parme không mang nó trong ḿnh khi anh ta được ướp xác: tôi biết rất chắc chắn về điều này. Nó cũng không có ở trong các tư trang của anh ta. Tôi đă tốn công lục lọi tất cả mọi căn pḥng mà anh ta đă đi lại, tất cả các hộp đựng đồ, tất cả các chai lọ, tất cả các đồ vật của riêng anh.

Tôi đă xem xét tỉ mỉ cát tại sa mạc ở những nơi mà anh ta thường tự dạo chơi. Nhưng chiếc nhẫn đền Thoth vẫn không tài nào t́m thấy. Có lẽ nỗi vất vả và những sự nghiên cứu của tôi cuối cùng sẽ thắng được các trở ngại nếu một tai họa mới không xảy ra.

Chiến tranh đă được phát động chống lại người Hyksos, nhưng các đạo quân của Đại Quốc Vương đă bị đánh tan tành trong sa mạc. Những bộ lạc du mục xông vào chúng tôi như đàn cào cào trong những năm hạn hán. Abaris là thành lũy của nước Ai Cập, nhưng chúng tôi đă không thể đẩy lui bọn man rợ. Thành phố bị thất thủ. Viên thống đốc và các binh sĩ đều bị xử tội. Tôi cùng với nhiều người khác bị bắt mang đi.

Trong bao nhiêu năm dài dằng dặc tôi đă chăn cừu trong những đồng bằng lớn ở gần sông Euphrate. Ông chủ của tôi chết, con trai của ông cũng trở nên già lăo, nhưng lúc nào tôi cũng ở xa cái chết như vậy. Sau cùng tôi đă trốn đi được trên một con lạc đà chạy nhanh và tôi trở về Ai Cập. Người Hyksos định cư trong nước mà chúng đă chinh phục được, vị vua của chúng trị v́ nước Ai Cập. Abar



       
Arthur Conan Doyle



Quay trở về đầu Xem hiendde's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi hiendde
 
hiendde
Hội Viên
Hội Viên
Biểu tượng

Đă tham gia: 02 May 2010
Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 2589
Msg 1116 of 1439: Đă gửi: 31 May 2010 lúc 7:17pm | Đă lưu IP Trích dẫn hiendde



HÀO QUANG KỲ ẢO TRÊN TƯỢNG PHẬT BÀ


Chúng ta lại được chiêm ngưỡng một hiện tượng thiên nhiên kỳ thú ở chùa Linh Ứng Băi Bụt, Đà Nẵng, khi xung quanh tượng Phật Quán Thế Âm, nhiều lần xuất hiện hào quang tỏa sáng rất kỳ ảo.

Nằm cách trung tâm Thành Phố Đà Nẵng mười km về phía Đông Bắc, bán đảo Sơn Trà với độ cao 693m so với mực nước biển, là một đặc ân mà thiên nhiên đă hào phóng ban tặng cho Đà Nẵng. Đứng bất cứ ở đâu trên đất Đà Nẵng, đều có thể nh́n thấy ngọn núi này. Trong dáng nhoài người vươn ra biển, Sơn Trà là một bức b́nh phong khổng lồ che chắn băo giông cho Thành Phố Đà Nẵng.

Không biết từ bao giờ, ở Sơn Trà có một địa danh mang cái tên rất huyền nhiệm: Băi Bụt. Tương truyền, người dân nhiều lần thấy Đức Phật Quán Thế Âm tay bồng hài nhi đi từ phía biển vào, nên gọi nơi đây là Băi Bụt. Và thật ứng với câu “Đất vua, chùa làng, phong cảnh Bụt” của dân gian Việt Nam, chính quyền Thành Phố Đà Nẵng đă quyết định cấp mười hai ha đất, ở sườn núi ngay phía trên Băi Bụt để xây dựng chùa.

Ngày 19-6-2004 âm lịch, chùa Linh Ứng Băi Bụt được khởi công xây dựng tại đây và là ngôi chùa đẹp nhất, lớn nhất và… trẻ nhất trong ba ngôi “Linh Ứng Tự” ở Đà Nẵng. Linh Ứng Non Nước nằm trên ḥn Thủy, một trong năm ngọn Ngũ Hành Sơn. Linh Ứng Bà Nà nằm trên chót vót đỉnh Bà Nà, “Đà Lạt của miền Trung”.

Và Linh Ứng Băi Bụt nằm ở lưng chừng núi Sơn Trà, án ngữ một góc biển trời Đà Nẵng. Bằng mắt thường có thể định vị được vị trí tam giác của ba ngôi chùa. Bằng ống nḥm nh́n theo đường chim bay có thể thấy núi và ngôi chùa bên kia.

Đặc biệt, tại chùa Linh Ứng Băi Bụt có tượng Phật Quán Thế Âm được xem là cao nhất Việt Nam, cao 67m, đường kính ṭa sen 35m, tương đương ṭa nhà ba mươi tầng. Tượng đứng tựa lưng vào núi, hướng ra biển, đôi mắt hiền từ nh́n xuống, một tay bắt ấn tam muội, tay kia cầm b́nh nước cam lồ như rưới an b́nh cho những ngư dân đang vươn khơi xa.

Trên măo tượng Quán Thế Âm có tượng Phật Tổ cao hai mét. Trong ḷng tượng có mười bảy tầng, mỗi tầng đều có bệ thờ, tổng cộng hai mươi mốt bức tượng Phật, với h́nh dáng vẻ mặt tư thế khác nhau, gọi là “Phật trung hữu Phật”.

Công tŕnh hoành tráng này do điêu khắc gia Thụy Lam, người mà Ḥa thượng Thích Thiện Nguyện trụ tŕ chùa Linh Ứng Băi Bụt cho rằng, sinh ra để làm tượng cho nhà Phật, rất có Phật duyên và điêu khắc gia Châu Viết Thạnh thi công. Theo dự kiến, đến ngày 19-6- 2010 âm lịch, chùa Linh Ứng Băi Bụt và tượng Phật Quán Thế Âm, sẽ được khánh thành sau đúng sáu năm xây dựng.

Thật bất ngờ, Ḥa thượng Thích Thiện Nguyện cho biết, tại ngôi chùa này đă và đang xảy ra một hiện tượng đặc biệt. Đó là hào quang tỏa sáng trên bức tượng Phật Quán Thế Âm.

Cách đây hơn hai năm, khoảng mười một giờ trưa 16-8-2008, giữa lúc đang thi công phần măo tượng Quán Thế Âm, các công nhân bất ngờ thấy một vầng hào quang tỏa sáng ngay trên đầu tượng. Ai nấy sững sờ trước cảnh tượng quá đỗi kỳ vĩ chưa từng gặp này.

Không ngờ sau đó hiện tượng hào quang tỏa sáng, lại thêm nhiều lần xuất hiện trên bức tượng Quán Thế Âm và cả trên tượng đài Đức Phật Thích Ca Mâu Ni nhân lễ Phật đản năm 2009. Các thầy trong chùa tiếp tục chụp được thêm vài bức ảnh nữa.

Các lần khác do những người hành nghề chụp ảnh dạo ở sân chùa chụp được và cúng dường cho chùa. Đến nay, chùa Linh Ứng Băi Bụt đă sưu tập được bảy bức h́nh, chụp ở bảy thời điểm khác nhau xuất hiện hào quang tỏa sáng trên tượng Phật Quán Thế Âm.

Thật ra, “hào quang tỏa sáng” là một hiện tượng thiên nhiên khá kỳ thú, thỉnh thoảng vẫn xuất hiện trên bầu trời Đà Nẵng, nhất là từ khoảng cuối xuân đến đầu thu và có thể nh́n thấy từ nhiều vị trí với nhiều góc độ khác nhau. C̣n dưới góc độ khoa học th́ đây chỉ là hiện tượng cầu vồng.

Tuy nhiên đă có một sự trùng hợp khá ngẫu nhiên, giữa hiện tượng thiên nhiên này với vị trí đặt tượng, khiến bức tượng Quán Thế Âm ở chùa Linh Ứng Băi Bụt càng trở nên “huyền diệu” trong tâm thức người xem và du khách xa gần.

Cảm xúc trước hiện tượng này, Ḥa thượng Thích Thiện Nguyện đă viết hai câu thơ:

“Linh Ứng sở cầu như ư nguyện.

Sơn Trà Băi Bụt thật hiển linh”.

Ḥa thượng cũng cho biết, sau lễ khánh thành sẽ tiếp tục xây dựng thêm tượng Phật nhập Niết bàn dài 108m; “Tứ trọng tâm” gồm “Vườn Lâm Tỳ Ni” khi Phật đản sanh, “Bồ Đề đạo tràng” khi Phật thành chính quả, “Vườn Lộc uyển” khi Phật thuyết pháp và Phật nhập Niết bàn và giảng đường cho hàng ngàn tăng chúng, phật tử tu tập. Dự kiến sẽ kéo dài trong bốn năm nữa mới hoàn nguyện.

Tuy chưa khánh thành nhưng chùa Linh Ứng Băi Bụt đă thu hút rất nhiều du khách, phật tử trong và ngoài nước tới dâng hương lễ Phật, tham quan, thưởng ngoạn, nhất là mùa hè. Nh́n ra phía trước là vịnh Đà Nẵng, biển lặng yên đẹp như tranh. Bên phải là một phần bán đảo Sơn Trà với băi biển tuyệt đẹp viền quanh Thành Phố Đà Nẵng.

Xa xa là Ngũ Hành Sơn, Cù Lao Chàm, đèo Hải Vân bềnh bồng trong mây. Với những nét đặc sắc này, chùa Linh Ứng Băi Bụt đă vinh dự được nhiều vị quan khách quốc tế đến văn cảnh chùa và chiêm ngưỡng tượng Phật cao nhất Việt Nam!





Hải Châu



                                                                                

Quay trở về đầu Xem hiendde's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi hiendde
 
hiendde
Hội Viên
Hội Viên
Biểu tượng

Đă tham gia: 02 May 2010
Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 2589
Msg 1117 of 1439: Đă gửi: 31 May 2010 lúc 7:17pm | Đă lưu IP Trích dẫn hiendde



VẪN SỐNG SAU KHI LÊN THIÊN ĐÀNG


Một cậu bé ba tuổi, bị chết lâm sàng vài giờ đồng hồ khẳng định rằng, cậu đă gặp bà ở thế giới bên kia.

Cậu bé Paul Eicke đă chết lâm sàng suốt ba tiếng đồng hồ. Trong khoảng thời gian này, cậu bé nói đă gặp người bà ở Thiên đàng và chính cụ đă đưa cậu bé trở lại Trái Đất.

Paul đang chơi trong vườn nhà ông bà ở Lychen, Brandenburg, Đức th́ bị ngă xuống hồ. Phải vài phút sau ông cậu bé mới phát hiện ra và kéo cậu lên.

Paul được trực thăng đưa đến bệnh viện Helios, Buch, thuộc ngoại ô thủ đô Berlin và được chăm sóc đặc biệt.

Các bác sĩ đă nỗ lực để cứu lấy mạng sống của cậu bé. Họ gần như đă từ bỏ hy vọng, th́ tim Paul bắt đầu đập trở lại sau ba tiếng mười tám phút.
Giám đốc bệnh viện Helios. Giáo sư, Tiến sĩ Lothar Schoweigerer năm mươi bảytuổi, cho biết:

- Tôi chưa từng chứng kiến bất cứ trường hợp nào như vậy. Khi trẻ em bị ch́m dưới nước vài phút, th́ hầu như chúng không làm được điều này. Đây là một trường hợp đặc biệt nhất.

Paul nói rằng trong khi bất tỉnh cậu đă nh́n thấy bà Emmi, người đă tiễn cậu và thúc giục cậu bé trở về với bố mẹ.

Paul nói:

- Có nhiều ánh sáng và cháu nổi bồng bềnh. Cháu đến một cánh cổng và thấy cụ bà Emmi ở phía bên kia. Cụ nói với cháu, "Cháu đang làm ǵ ở đây thế Paul? Cháu phải trở về với bố và mẹ đi". Thiên đàng nh́n rất đẹp. Nhưng cháu rất vui v́ giờ đă trở về bên bố mẹ.

Hiện giờ Paul đă trở về nhà ở Lychen, phía bắc Berlin, và có vẻ không có dấu hiệu nào về tổn thương năo.





Nguyễn Thúy




                                                            










Quay trở về đầu Xem hiendde's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi hiendde
 
hiendde
Hội Viên
Hội Viên
Biểu tượng

Đă tham gia: 02 May 2010
Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 2589
Msg 1118 of 1439: Đă gửi: 31 May 2010 lúc 7:18pm | Đă lưu IP Trích dẫn hiendde



THỰC HƯ CHUYỆN CHỤP ẢNH NGƯỜI ÂM


Gần đây, đề tài nghiên cứu về khả năng chụp h́nh "người âm" được công bố và nghiệm thu tại trung tâm nghiên cứu tiềm năng con người, với một ngàn tấm ảnh đă gây nhiều tranh căi trong cộng đồng khoa học. Những ṿng tṛn ánh sáng khi ẩn khi hiện liệu có thể coi là một dạng của linh hồn. Điều này thực sự cần nghiên cứu thêm và đóng góp ư kiến từ nhiều nhà khoa học.

T́m gặp ông Nguyễn Phúc Giác Hải, chủ nhiệm bộ môn thông tin dự báo, trung tâm nghiên cứu tiềm năng con người, đồng thời cũng là chủ nhiệm đề tài tại nhà riêng trên phố Bạch Đằng, ông khệ nệ mang ra một thùng xốp toàn ảnh. Ông bảo:

- Đáng lẽ phải ép plastic nhưng ép một ngàn cái ảnh quá tốn kém, nên tôi phải đựng trong này. Bày ra mới thấy có rất nhiều ảnh được chụp trong cùng một giây tại một địa điểm theo kiểu bấm liên tục, nhưng cho những kết quả khác nhau: cái có ṿng tṛn sáng, có cái không.

Các bức ảnh được thực hiện ở nhiều địa điểm trên đất nước: Đà Lạt, chợ âm phủ Hà Nội, nghĩa trang Văn Điển, sông Tô Lịch, nhà tang lễ, nhà đề lao trung ương. Pḥng cảnh sát giao thông cũng cung cấp cho ông, hệ thống các điểm đen giao thông trên địa bàn Hà Nội, tại những điểm này ông đều chụp được những bức ảnh có ṿng tṛn sáng.

Cùng với đó là rất nhiều bức ảnh bạn bè, các nhà báo từng chụp được cũng gửi về cho ông. Ông bảo:

- Tháng 8-2007, tôi cùng đoàn của trung tâm vào Đà Lạt, Lâm Đồng làm việc, tôi đă chụp được ảnh ngôi nhà ma Đà Lạt có ṿng tṛn rất sáng. Sau khi được các nhà ngoại cảm của trung tâm cho biết, ṿng tṛn đó là ảnh chụp trạng thái của một vong, tôi đă không cùng đoàn về Hà Nộ,i mà quyết định ở lại chụp ảnh ngôi nhà lúc sáng sớm và chiều tối.

Từ đó tôi bắt đầu t́m hiểu nghiên cứu mở rộng để xem những nơi nào có ṿng tṛn như vậy. Khi truy cập để t́m tài liệu trên thế giới, tôi đă bắt gặp rất nhiều trang web giới thiệu về những ṿng tṛn như vậy. Họ gọi những ṿng tṛn này là orbs, có nghĩa là những ṿng tṛn.

Để chứng minh có mối liên hệ giữa ṿng tṛn với thế giới tâm linh, tôi đă đưa những tấm ảnh cho nhiều nhà ngoại cảm khác nhau, những người chúng ta đă biết là có thể t́m được mộ liệt sĩ, nói chuyện với người âm như Dương Mạnh Hùng, Nguyễn Quang Vinh, Nguyễn Ngọc Hoài...Chị Phan Thị Bích Hằng th́ cho rằng:

- Những ṿng tṛn trên cao là những thiên thần.

Một lần khác tôi đi cùng nhà ngoại cảm Trần Văn Lưu, khi nh́n thấy nhiều linh hồn đang trèo cây, anh bảo tôi chụp ảnh, tôi chụp th́ thấy rất nhiều ṿng tṛn sáng. Anh nói họ đi ra chỗ khác th́ khi chụp không c̣n những ṿng tṛn sáng nữa.

Phải nói thêm là những ṿng tṛn này, mắt thường tôi và các bạn không nh́n thấy, chỉ khi chụp ảnh và phải rất may mắn mới chụp được. Những ṿng tṛn này khi phóng to có h́nh mặt người rất rơ.

Trong cuốn: Sự sống sau cái chết của Raymond A.Moody, đă dẫn ra nhiều trường hợp những người đă trải qua trạng thái cận tử khi trở lại cuộc sống, một số người kể rằng, khi thoát khỏi thể xác họ đă biến thành những ṿng tṛn ánh sáng.

Rất nhiều bức ảnh do các phóng viên, cảnh sát chụp cảnh tai nạn giao thông trong những năm qua, được đăng tải trên báo, khi t́m lại ông phát hiện nhiều bức có ṿng tṛn sáng, như bức ảnh chụp tai nạn giao thông trên đường Phạm Hùng năm 2009, đăng trên báo Lao Động.

Không chỉ những bức ảnh có ṿng tṛn sáng mà tại đây, ông c̣n cho chúng tôi xem nhiều bức ảnh hiện rơ chân dung người âm, trên điện thoại di động do các nhà ngoại cảm gọi. Những người liệt sĩ mà trước đó gia đ́nh không có một bức ảnh nào của họ, nhưng khi ảnh hiện lên, th́ đều công nhận là đúng người nhà ḿnh.

Hoặc bức ảnh do chính ông chụp khi ông đi cùng gia đ́nh cố giáo sư Nguyễn Văn Đạo, đi t́m mộ cụ thân sinh ra ông Đạo mất trong trại tạm giam Phú Lương, Thái Nguyên. Có máy ảnh trong tay, ông chụp đám cỏ xanh trên phần mộ cụ.

Tuy nhiên khi rửa ảnh, khuôn mặt cụ hiện lên khá rơ mà gia đ́nh cụ nh́n thấy cũng bất ngờ. Như vậy, tất cả những bức ảnh đều là sự thật, không có sự can thiệp nào của phần mềm chỉnh sửa theo sự kiểm tra của các kỹ sư tin học. Song để có câu trả lời thuyết phục nhất, rất cần thêm sự nghiên cứu nghiêm túc của các nhà khoa học.





Huyền Chi











Quay trở về đầu Xem hiendde's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi hiendde
 
hiendde
Hội Viên
Hội Viên
Biểu tượng

Đă tham gia: 02 May 2010
Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 2589
Msg 1119 of 1439: Đă gửi: 31 May 2010 lúc 7:19pm | Đă lưu IP Trích dẫn hiendde



CHUYÊN GIA ĐÓN TIẾP VONG LINH


Mới gặp chị Nguyễn Thị Phương lần đầu tiên mọi người sẽ nghĩ rằng chị là một tiếp viên hàng không, hoặc một diễn viên điện ảnh. Dáng người rất chuẩn, nét mặt trái xoan điển h́nh, với đôi chân mày kẻ mảnh và cong vút, rất thanh tú khả ái, hài ḥa với một mái tóc dài được chải bới gọn gàng và thanh lịch.

Ấy vậy mà duyên may thế nào từ khi mới mười ba tuổi, vào năm 1987 chị xuất hiện một khả năng đặc biệt. Một cô bé đang học lớp bảy bước đi kiêu hănh uy nghi, tay cầm quạt, miệng lẩm bẩm nói toàn những lời răn dạy của các cụ lớn tuổi, nói vanh vách những chuyện của người đă mất chưa ai từng biết.

Khả năng đặc biệt mỗi ngày càng thêm linh nghiệm và đến nay đă hai mươi năm, khu nhà của chị Phương trở thành nơi đón tiếp vài chục ngàn vong linh, những người từ cơi Âm trở về gặp lại người thân con cháu đang sống hiện tại ở Dương trần.

Khu nhà tại Nghĩa Sơn, huyện Hoằng Hóa, tỉnh Thanh Hóa có vườn rộng, có vài ao cá nằm ở một bên sông Mă, cách thành phố Thanh Hóa không xa , gần như liền kề với một đầu cầu Hàm Rồng hướng về phía Hà Nội và từ đó mọi người gọi chị với cái tên quen thuộc là cô Phương Hàm Rồng.

Một người b́nh thường gặp được một vong linh hiện lên nói chuyện đă là một hiện tượng kỳ lạ, nhưng chị Phương đă tiếp xúc được hàng ngàn, hàng vạn vong linh là một chuyện rất ngạc nhiên, do vậy hiện tượng này đă được chú ư ngay, trở thành một đề tài nghiên cứu, do tiến sĩ Ngô Kiều Oanh thuộc viện khoa học và công nghệ Việt Nam tự bỏ 50% chi phí thực hiện, 50% c̣n lại do các nhà nghiên cứu trung tâm tiềm năng Con người đóng góp.

Do đề tài nghiên cứu vấn đề nhạy cảm, nên được chuẩn bị cơ sở pháp lư rất chặt chẽ gồm mười văn bản, từ văn pḥng chính phủ, bộ khoa học công nghệ, liên hiệp các hội khoa học kỹ thuật tỉnh Thanh Hóa, và sự đồng ư của gia đ́nh chị Phương. Ngoài ra có nhiều vị lănh đạo của tỉnh Thanh Hóa trực tiếp tham gia chứng kiến các buổi đón tiếp vong linh do chị Phương thực hiện.

Thời gian thực hiện từ 16-04-1999 đến 19-03-2000, phương pháp nghiên cứu là khảo sát một trăm người, có nhu cầu giao tiếp với vong linh người thân trong gia đ́nh, đủ mọi thành phần. Kết quả bỏ phiếu kín 100% người nhận xét nội dung chị Phương truyền lời các vong linh cho người thân là đúng chính xác.

Nói tỉ mỉ những chi tiết mà chỉ là người trong gia đ́nh mới biết những thông tin đó. Đề tài nghiên cứu đă kết luận rằng khả năng đặc biệt của chị Phương là thực sự, mối quan hệ với vong linh cơi Âm không dễ ǵ phủ nhận.

Những vong linh sau bao nhiêu năm tháng phiêu bạt nơi cơi Phật, ở nước Chúa hoặc miền Cực lạc nào đó đă được chị Phương đón tiếp trở về, vẫn mặc những bộ áo quần xa xưa, không thay đổi, đơn giản và mộc mạc, nét mặt vẫn như ngày xưa khi c̣n sống, giọng nói vẫn là giọng nói thân thiết nên những người thân của những vong linh nhận ra được ngay.

Khi xuất hiện, các vong linh biểu lộ t́nh cảm như người b́nh thường, khi th́ phẫn nộ giận dữ, lúc th́ vui vẻ ḥa dịu, khi th́ tha thiết khẩn khoản, lúc lại vui mừng phấn khởi, có thể khóc lóc, có thể giận dỗi, mang đầy đủ tâm lư như người đang sống.

H́nh ảnh của những vong linh được chị Phương nh́n thấy rơ, nghe được rơ, và chị Phương đă nhập vai nói đúng giọng của vong linh. Vong linh lăo thành nhất mà chị Phương đón tiếp là người mất năm 1915, vong trẻ nhất là em bé mất lúc ba tháng tuổi.

Vong linh Việt kiều sinh ra ở nước ngoài như Nga, Đức, Pháp, Trung Hoa.. nói bằng ngoại ngữ, nhưng khi nhập chị Phương nói ngoại ngữ ấy rất rơ ràng, chuẩn xác mặc dù chị Phương thực sự chưa có khả năng về ngoại ngữ.

Vong linh của các người khi chết bị mất tay chân, hoặc bị trúng bom thân thể không lành lặn, khi chết bị chặt đầu quăng mất xác.. dù cho thân xác có bị thế nào chăng nữa, th́ vong linh người đó khi trở về được chị Phương nh́n thấy vẫn c̣n đầy đủ, nguyên vẹn.

Điều này rất phù hợp với nghiên cứu của nước ngoài, họ chụp được h́nh ảnh trường sinh học nguyên vẹn của chiếc lá, mặc dù bị cắt đi mất một nửa. Khi trở về gặp lại người thân, các vong linh hầu như nắm bắt được hầu hết các thông tin về con cháu, người thân đang sống trong thời điểm hiện tại.

Với các vong linh lúc ra đi có nhiều vướng mắc về tâm lư, bị hiểu lầm, bị vu oan, chết oan đă giăi bày được hết những uẩn khúc của ḿnh, hoặc thanh minh những uẩn khúc cho người đang sống nếu có, thông qua những lời tâm sự, những câu chuyện được kể lại mà các vong linh chưa kịp nói cho ai lúc ra đi.

Có trường hợp vong linh trở về làm nhiệm vụ của một trọng tài, đứng ra phân xử mâu thuẫn dai dẳng của hai người đang c̣n sống, mà v́ lư do xung khắc những người này không thể nói ra cho người kia hiểu.

Với các vong linh là bề trên trong gia tộc, gia đ́nh, nhân dịp trở về này vẫn cố gắng dạy bảo con cháu, đưa ra những lời khuyên dạy, những cách đối nhân xử thế hợp ḷng người, góp ư các cháu trẻ tuổi ham chơi, lêu lổng biết ăn năn lo lắng cho gia đ́nh, khuyên dạy cho các đôi vợ chồng bất ḥa, xung khắc triền miên.

Với các vong linh có nhiều kinh nghiệm trường đời, giỏi kinh doanh, học cao biết rộng th́ đưa ra những lời khuyên dạy phương pháp làm ăn, kinh doanh cho người thân. Một gia đ́nh di tản năm 1975 sang Mỹ định cư, nay trở về gặp lại được mười tám vong linh người thân đă mất, các vong kể lại rất nhiều chi tiết câu chuyện về cuộc di tản.

Đặc biệt chú ư là vong linh của các nạn nhân bị bức tử, như bị cướp của giết người, bị cố ư gây chết người, hoặc bị thủ tiêu.. Nay họ trở về ung dung đàng hoàng, đă kể lại tất cả sự thật của vụ giết người ấy, chỉ ra tên và mô tả h́nh dáng người đă giết họ một cách oan ức.

Các vong linh bị thất lạc mộ, hoặc hài cốt c̣n lưu lạc trên núi, dưới biển, trong bụi rậm.. đă trở về tha thiết nhờ cậy người thân, chỉ dẫn đường đi cho người thân biết để kiếm t́m đưa về chôn cất. Mọi vong linh đều có chung một nguyện vọng hài cốt của ḿnh được con cháu thờ cúng, chăm sóc.

Các vong linh rất sợ cảnh cô đơn, hắt hủi hoặc bỏ bê của thân nhân, việc nhang đèn không những làm khuây khỏa tinh thần người sống, mà rất cần thiết cho các vong linh nữa, họ không bao giờ đ̣i hỏi lễ vật cao sang, hoặc tổ chức tiệc tùng giỗ chạp ŕnh rang, vong linh chỉ cần cái tâm thành kính của người thân đối với họ.





TTQH











Quay trở về đầu Xem hiendde's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi hiendde
 
hiendde
Hội Viên
Hội Viên
Biểu tượng

Đă tham gia: 02 May 2010
Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 2589
Msg 1120 of 1439: Đă gửi: 31 May 2010 lúc 7:19pm | Đă lưu IP Trích dẫn hiendde



BÓNG MA TRONG TRƯỜNG TIỂU HỌC


John Fores, bốn mươi bảy tuổi khẳng định ông không hề nh́n thấy bất kỳ một bóng người nào, khi đang chụp ảnh phần phá huỷ của khu trường. Măi cho tới khi xem lại bức ảnh, ông Fores mới nh́n thấy bóng mờ ảo của một cậu bé khoảng tám tuổi, có mái tóc ngắn và đầu đội một cái mũ tối màu đứng ở phía bên phải trong bức ảnh.

Ông Fores là người đảm nhiệm việc phá huỷ trường tiểu học Anlaby gần vùng Hull, phía Đông Yorkshire, nước Anh. H́nh ảnh này được ông chụp bằng chiếc điện thoại di động của ḿnh để ghi lại công việc phá huỷ trường học.

Ông nói:

- Tôi đă chụp h́nh ảnh này sau buổi trưa. Nhưng lúc đó tôi không hề thấy một bóng người nào cả. Khi tôi đưa bức ảnh lên máy tính, tôi đă giật ḿnh và không thể tin nổi khi nh́n thấy bóng một bé trai. Tôi không nghĩ đó là ma, nhưng tôi là người đă chụp bức ảnh và tôi không thể giải thích được điều kỳ lạ này.

Bóng của cậu bé hiện lên khá rơ và người thợ xây khẳng định, ông không hề chỉnh sửa bất kỳ một chi tiết nào trong bức ảnh. Trường Anlaby được xây dựng vào năm 1936. Ông Gordon Bradshaw, bảo vệ của trường cho biết, ngôi trường này từ rất lâu đă nổi tiếng là bị ma ám. Ông nói:

- Tôi làm việc ở đây đă hai mươi chín năm, rất nhiều đứa trẻ nói với tôi rằng, trong trường có một con ma. Nhưng tôi chưa bao giờ thấy có một dấu hiệu kỳ lạ nào xuất hiện ở đây cả.

Rob Taylor, một nhà khoa học trong hội Hull Paranormal Ghost cho biết:

- Tôi chưa bao giờ nh́n thấy một bóng ma nào rơ ràng như vậy. Bức ảnh này sẽ c̣n tiếp tục được điều tra.



                                                              Thu Phương








Quay trở về đầu Xem hiendde's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi hiendde
 

<< Trước Trang of 72 Kế tiếp >>
  Gửi trả lời Gửi bài mới
Bản để in Bản để in

Chuyển diễn đàn
Bạn không thể gửi bài mới
Bạn không thể trả lời cho các chủ đề
Bạn không thể xóa bài viết
Bạn không thể sửa chữa bài viết
Bạn không thể tạo các cuộc thăm ḍ ư kiến
Bạn không thể bỏ phiếu cho các cuộc thăm ḍ



Trang này đă được tạo ra trong 2.0645 giây.
Google
 
Web tuvilyso.com



DIỄN ĐÀN NÀY ĐĂ ĐÓNG CỬA, TẤT CẢ HỘI VIÊN SINH HOẠT TẠI TUVILYSO.ORG



Bản quyền © 2002-2010 của Tử Vi Lý Số

Copyright © 2002-2010 TUVILYSO