|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
Thống Kê
|
Trang đã được xem
lượt kể từ ngày 05/18/2010
|
|
|
|
|
|
|
Chủ đề: Cảm xúc... tản mạn...!
|
|
Tác giả |
|
Mo Khach Hội Viên
Đă tham gia: 17 May 2010
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 184
|
Msg 1 of 8: Đă gửi: 16 October 2010 lúc 10:12pm | Đă lưu IP
|
|
|
Mùa Thu và ly biệt….
I.
Trong kư ức tuổi thơ con luôn in dấu mảnh vườn trồng hoa trước sân nhà và hai hàng rào dâm bụt mẹ cắt tỉa bằng phẳng… Nhà ḿnh ngày ấy khi nào cũng thơm ngát hương hoa… hoa Quỳnh, hoa Nhài, hoa Hường, hoa Hướng dương….. và đủ loại hoa Phong Lan bám vào thân cây rủ xuống từng chùm trước cổng nhà….. ôi những bông hoa tươi sắc vừa chớm nở vào những buổi sáng b́nh minh mướt đọng hơi sương…
Kư ức tuổi thơ con là kỷ niệm vui buồn, cười khóc cùng với từng nhân vật trong các tác phẩm văn học… Nước mắt nhạt nḥa con ôm gh́ những trang sách vào trái tim ḿnh… Thổn thức lắng nghe AcTo độc thoại nội tâm về t́nh cha con trong tác phẩm Ruồi Trâu của nữ văn sỹ người Anh Etel Lilian và cuộc đấu tranh tư tưởng giữa cái tôi, cái ích kỷ, cái ác vươn tới sự thánh thiện ở nhân vật Jean Valjean (Giăng van Giăng) trong tác phẩm Những người khốn khổ của văn hào Pháp Victor Hugo….
Tất cả, tất cả… như nguồn cảm xúc mănh liệt trong trắng non tơ ùa vào trong con viết nên những lời thơ… và Mẹ - bóng cây trùm dịu mát tỏa xuống đời con….
Ngày Mẹ mất… con không thể tin điều đó là sự thật… than ôi lẽ tạo hóa sinh - lăo - bệnh - tử…. một kiếp nhân sinh, cát bụi lại trở về với cát bụi…. trái tim con đau nhói… bởi công ơn sinh thành con chưa kịp đền đáp…
Cha đă qú xuống bên linh cữu đọc lời tiễn đưa Mẹ đi xa trong tiếc nấc xót mặn của người đàn ông bao năm dài chính chiến…
ôi những bông hoa… và những chùm hoa giấy vốn rất rực rỡ khoe sắc cũng úa tàn rơi rụng bay theo mây gió… tất cả đều lặng lẽ xanh thẫm đắm ch́m u buồn trong tiết xuân c̣n giá lạnh
Vậy mà đă hơn 10 năm và mùa Thu nay…
|
Quay trở về đầu |
|
|
Mo Khach Hội Viên
Đă tham gia: 17 May 2010
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 184
|
Msg 2 of 8: Đă gửi: 18 October 2010 lúc 11:52am | Đă lưu IP
|
|
|
II.
Từ đầu năm Canh Dần tới nay, mỗi lần con về thăm, cha thường nhắc tới Mẹ, tri ân Mẹ…
Cha kể…
Sau khi cưới, Cha Mẹ sống với nhau được hơn một tuần th́ Cha từ biệt Mẹ lên đường làm nhiệm vụ…. Ngồi trên chiếc ca nô, ngậm ngùi bịn rỉn Mẹ tiễn chồng ra mặt trận… bên nhau, trong tâm trạng rối bời không ai nói được điều chi… Ư nghĩ chỉ chốc lát nữa thôi, chúng ḿnh phải xa nhau, xa nhau mà không hẹn ngày trở về bởi đất nước c̣n chiến tranh, cái chết sự sống luôn kề cận… cũng đủ làm cho cả hai nghẹn ngào xúc động. Chiếc ca nô đă cập bến… cảm giác nhung nhớ xao xuyến tràn ngập đến trong ḷng mỗi người… Mẹ hốt hoảng như muốn níu kéo tất cả, tất cả những ǵ yêu thương ở lại…
Thời gian cứ trôi đi, ngày lại qua ngày Mẹ lấy công việc đoàn thể làm vui… đêm lại đêm trên chiếc giường đôi trỗng trăi Mẹ trằn trọc nhớ đến h́nh bóng người chồng thân yêu và mơ có một ngày Cha sẽ về bên Mẹ. Như trong câu chuyện cổ tích, cái điều kỳ diệu của giấc mơ ấy đă trở thành hiện thực… Sau hai tháng chia tay, Cha được cấp trên cử về dự đại hội… xong việc, mặc dầu trời mưa tầm tă nhưng ḷng Cha vẫn rạo rực ṛng ră suốt đêm đi bộ hơn 60 cây số ghé về thăm người vợ trẻ… Một niềm cảm xúc mănh liệt trào dâng trong tâm hồn Mẹ… hạnh phúc bật ngờ đến tột đỉnh….
Cha lại tiếp tục ra đi…
Và khi Cha trở về là một thân thể đầy thương tích, gầy guộc, tiều tuy, trần truồng, đau đớn lúc tỉnh lúc mê trong một bệnh viện dă chiến…
Mẹ đến… nghẹn ngào nức nở…
Thấy Mẹ, Cha ngại ngùng xấu hổ… rồi vội vàng, yếu ớt cố gắng điều chỉnh tâm chăn che kín cơ thể, mắt Cha nhắm lại… Ôi, một người đàn ông mới 26 tuổi đời – lứa tuổi đang đầy nhiệt huyết và sự cường tráng… để lại trong Mẹ bao sự nhớ nhung, đợi chờ khao khát… Vậy mà giờ đây… tàn tạ, bất động trên giường bệnh.… ḷng Cha xót xa… vợ chồng cưới nhau tính đến nay đă hơn 6 tháng nhưng chung sống ái ân chưa tới 10 ngày… Lẽ nào cha bắt Mẹ phải nhận lấy sự bất hạnh này ư ???
Thực sự Cha không muốn Mẹ biết t́nh trạng sức khỏe của ḿnh, không muốn Mẹ nh́n thấy Cha trong hoàn cảnh như thế này, không muốn Mẹ phải chứng kiến những cơn đau đớn vật vă lúc tỉnh lúc mê… Cha đă nghĩ đến cái chết nhiều hơn sự sống… v́ vậy Cha mới động viên nói khéo với Mẹ : “em đừng khóc nữa, xin em hăy về đi, hăy về đi… mai mốt anh chữa khỏi vết thương rồi anh sẽ về với em liền à…”
|
Quay trở về đầu |
|
|
Mo Khach Hội Viên
Đă tham gia: 17 May 2010
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 184
|
Msg 3 of 8: Đă gửi: 23 October 2010 lúc 5:35am | Đă lưu IP
|
|
|
Trong trận chiến với quân Thổ phỉ ở mặt trận Thượng Lào, Cha bị thương với ba viên đạn bắn trúng vào người… Đồng đội đă băng bó vết thương và thay nhau cơng Cha về bệnh viên….
Ngày ấy… thời chống Pháp… đất nước ḿnh c̣n nghèo lắm… bệnh viện tiến hành phẩu thuật lấy đạn và khoét những vết thương đă hoại tử cho Cha mà không hề có thuốc gây mê. Trước khi mổ, bác sỹ dùng đũa cả ấn vào mồm kẹp giữa hai hàm răng, rồi trói chặt người, trói chặt tay chân Cha lại và lấy 3 thanh tre nẹp vào chân bị thương, sau đó dùng băng kéo chân thẳng ra. Vất vả đau đớn đến vậy, nhưng ca mổ đă không thành công trọn vẹn… Viên đạn nằm ở đùi phải Cha gần sát với động mạch chủ, lại bị viêm nhiễm, sưng tấy nên khó có thể lấy ra… để bảo toàn tính mạng cho bệnh nhân, Bác sỹ đề nghị phải cưa chân…
Khi biết rơ t́nh h́nh, ḷng Mẹ rối bời đứng ngồi không yên… Me thương Cha vô cùng… và như có điều ǵ đó thúc dục mạnh liệt lắm, Mẹ chạy đến pḥng bác sỹ, nghẹn ngào qú xuống khẩn thiết cầu xin: Bác sỹ… xin bác sỹ đừng cưa chân anh ấy !
Ôi, những giọt nước mắt… và lời cầu xin tha thiết tội nghiệp của người phụ nữ c̣n rất trẻ đă làm trái tim bác sỹ thực sự xúc động đầy thương mến…
Trầm ngâm đi lại trong pḥng, vân vê điếu thuốc lá trên tay… Bác sỹ đắn đo suy nghĩ đến viên đạn và vết thương của Cha nhiều lắm… Mẹ cảm nhận được ư tứ ấy nên càng thể hiện ḷng quyết tâm với bác sỹ là bằng mọi cách phải giữ đôi chân Cha lại…
Có lẽ t́nh cảm dịu dàng yêu thương của Mẹ đối với Cha đă được sự đồng cảm của tất cả mọi người và cũng là lư do thôi thúc, tiếp thêm niềm tin cho các bác sỹ… cuối cùng viên đạn được lấy ra một cách an toàn…
Mẹ vui đến trào nước mắt…
Cho đến lúc này Cha mới hiểu hết tấm ḷng của Mẹ, mới nhận thấy vai tṛ người vợ quan trọng biết nhường nào… Suốt 5 tháng trời Cha nằm bất động ở bệnh viện, Mẹ xin nghỉ viêc, bỏ lại tất cả những ǵ của riêng ḿnh… dành toàn bộ thời gian tận tụy bên Cha… Bao nhiêu t́nh thương, nghị lưc, tâm trí và vàng bạc đồ trang sức ông Ngoại cho, Mẹ bán hết để thăm nuôi Cha. Không quản ngại khó khăn, Mẹ tất tả ngược xuôi t́m ṭi thuốc men, những thức ăn ngon nhất đưa về chữa bệnh và chăm sóc Cha...
Sức khoẻ Cha dần dần hồi phục, vết thương đă lành… Mẹ mừng lắm… nhưng ḷng Cha th́ tràn ngập nỗi lo lắng…. Bởi, mỗi lần mẹ đỡ Cha ngồi, Cha cứ phải giả vờ b́nh thường nhưng thực sự Cha đau đớn và khó khăn lắm mới ngồi dậy được… Lại nữa, cái chân bị thương của Cha gần như bị tê liệt, lưu thông máu rất kém và không c̣n khả năng co lên duỗi xuống…
Cha miên man suy nghĩ về cuộc đời… liệu sức khỏe, chân cẳng tàn tật thế này ḿnh có thể trở lại đợn vị được nữa không ? Rồi đây ḿnh sẽ làm ǵ hay về quê dạy học…? Mỗi lần nh́n mẹ vất vả chăm lo cho Cha từ vệ sinh tắm rửa đến thuốc thang ăn uống… ḷng Cha như thắt lại… Ôi, thương vợ quá… Cô ấy c̣n rất trẻ… ḿnh chưa làm được ǵ… thế mà cô ấy đă phải hy sinh cực nhọc với ḿnh nhiều thế này ư ?
Rồi Cha tự lên kế hoạch tập luyện, cứ hễ Mẹ ra khỏi lán là cha gắng chịu đau hết sức, gượng ḿnh ngồi dậy và xuống giường đứng một chân, âm thầm tập đi…
Một ngày t́nh cờ… Mẹ đứng lặng trước cửa pḥng… nh́n Cha mồ hôi nhế nhăi đang gồng ḿnh chịu sự đau đớn vô cùng để nhấc từng bước chân… Mẹ chạy lại, ôm lấy Cha nghẹn ngào… Mẹ đă hiểu và xin được chia sẻ tất cả những nỗi nhọc nhằn vất vả này… Từ đó ngày nào cũng như ngày nào Mẹ luôn dành thời gian ngồi xoa bóp, d́u Cha đứng dậy tập đi….
Phải chăng t́nh yêu thương nghĩa nặng của Mẹ là hành trang, sức mạnh theo Cha đi suốt cuộc đời… Cha đă không phụ tấm ḷng của Mẹ, mặc dù bị thương khi tuổi đời c̣n rất trẻ nhưng Cha đă luôn phấn đấu hoàn thành mọi nhiệm vụ trên giao... Sáu mươi bảy tuổi nghỉ hưu với món quà đem về tặng Mẹ là tấm ḷng thuỷ chung, t́nh yêu thương trân trọng, sự biết ơn sâu sắc và rất nhiều tấm huân huy chương trên ngực…
Thưa Cha ! Mẹ đă nói với chúng con rằng: các con chỉ cần có một phần nghị lực như Cha thôi cũng đủ bước vào đời. Mẹ chưa thấy ai chịu khó, bền bỉ kiên nhẫn như Cha con… Sau khi xuất viện về nhà, dẫu c̣n nhiều đau đớn lắm nhưng Cha các con đâu quản ngại mệt nhọc… Với một nghị lực phi thương, ngày nào Cha cũng rèn luyện tập đi, tập xă đơn xà kép, tập đạp xe… cuối cùng trời đă không phụ, cái chân bị thương của Cha không c̣n teo cơ tê liệt nữa, mạch máu được lưu thông… Sau này, Cha c̣n tham gia rất nhiều môn thể thao như bơi lội, bắn súng, đá kiện, bóng bàn, quyền anh… Các con thử nghĩ xem, nếu Cha không chịu nổ lực cố gắng vượt qua số phận thi làm sao các con có ngày hôm nay ?
|
Quay trở về đầu |
|
|
Mo Khach Hội Viên
Đă tham gia: 17 May 2010
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 184
|
Msg 4 of 8: Đă gửi: 30 October 2010 lúc 10:36am | Đă lưu IP
|
|
|
Me không những hồi sinh, tiếp thêm sức mạnh cho cuộc đời Cha mà c̣n sinh cho Cha 5 đứa con và nuôi dạy các con nên người… suốt cuộc đời nay Cha luôn biết ơn Mẹ !
Có lẽ đối với Me, sự vất vả trong thời gian chăm sóc Cha chỉ là một chút nhỏ thôi so những ǵ Mẹ phải đối diện với cuộc sống cơm áo mưu sinh nuôi đàn con ăn học trong hoàn cảnh chiến tranh, chồng biên biệt quanh năm…. Phải chăng khoảng thời gian chăm sóc Cha ngày ấy tuy có vất vả… nhưng cũng chính là khoảng thời gian chứa đầy những kỷ niệm ngọt ngào ấm áp nhất trong cuộc đời làm vợ của Mẹ… bởi đă bao giờ Mẹ được gần Cha nhiều vậy đâu… ?
Mẹ sinh ra trong một gia đ́nh nhà nho rất khá giả, nhưng mất mẹ từ lúc 12 tuổi... Thương những đứa em bé nhỏ ngơ ngác côi cút của ḿnh… Thương ông ngoại… Mẹ phải tự lớn lên để cùng ông nuôi các cậu ăn học thành tài… và giờ đây, bước chân về nhà chồng... bao nhiêu ngỡ ngàng với một cuộc sống vô cùng thiếu thốn… Bà nội mất sớm… những đứa con của Mẹ lần lượt ra đời trong khó khắn, trong bom đạn… bụng Mẹ đói cồn cào, con thiếu sữa khóc ngặt… không một ai đỡ đần chăm sóc Mẹ lúc sinh nở…
Dưới mái nhà tranh nhỏ xíu ông nội cho… Mẹ vươn lên trong mọi hoàn cảnh khó khăn, phát huy nhiều sáng kiến, giám nghĩ giám làm, giải quyết những vấn đề trong cuộc sống theo định hướng của ḿnh… hai bàn tay trắng gây dựng cơ đồ… mẹ đă có đất nhà khang trang rộng răi…
Thế nhưng chiến tranh vô cùng ác liệt… B52 rải thảm… bom đạn phá nát, Mẹ xây. bom phá… ba lần làm nhà, ba lần bom bỏ tan tành không c̣n ǵ…
Ôi... chiến tranh đă làm cho con người, đất đai nhà cửa, cây cối hoang tàn, trơ trọi, biệt ly mất mát và đau đớn… Mẹ gửi các con đi sơ tán, c̣n Mẹ vẫn bám trụ nơi đây… Cha về thấy cảnh nhà tan hoang đổ nát và Mẹ đứng lặng với ḍng nước mắt xót xa nuối tiếc bao công sức mô hôi của ḿnh… Cha đă qú xuống lạy sống Mẹ “Chiên tranh là vậy… xin em hăy bỏ tất cả mà sơ tán cùng con… c̣n người c̣n của...”
Cha lại đi và lần này Cha đi xa lắm, đi rất lâu mới về… Cha làm công tác ngoại giao ở một đất nước cách xa Việt nam hàng chục chục ngàn cây số… trước lúc đi Cha cúi xuống hôn con từ biệt.. nhưng con chẳng thèm quan tâm, chẳng thèm quay lại ôm Cha… cứ trằn ra giữa thềm nhà cầm bút vẽ lung tung… chơi chán rồi, con mới chợt nhớ và không thấy Cha đâu… con đă khóc bắt Mẹ đi t́m Cha…
Mẹ con… cứ vậy… thủi thủi một ḿnh tần tảo sớm khuya … và luôn cô quạnh trong những đêm dài thiếu vằng hơi thở ấm nồng của Cha… đêm đêm Mẹ ôm con vào ḷng… tŕu mến gọi con “em út của mẹ”… ngày ấy khi nào con cũng xưng em với cả nhà, khi nào con cũng giống như cái duôi của Mẹ… Mẹ ở đâu con theo đấy và con rất sợ phải đi sơ tán cùng các anh…
Con nhớ măi một buổi tối năm 1972… con mè nheo khóc lóc quyết không chịu đi sơ tán, xin Mẹ được ngủ ở nhà đêm nay thôi… Mẹ thương quá và đă đồng ư cho con ở lại bên Mẹ… Ôm Mẹ. giấc ngủ vừa nồng say th́ tiếng c̣i báo động vang ầm lên, tiếng B52… tiếng người gào thét… Mẹ bồng con ra khỏi cổng và bảo “con hăy gắng chạy về nhà Bác Măo có hầm chữ A rất kiên cố”… Lúc đó con c̣n rất bé… con sợ vô cùng… quíu chân mà chạy, tâm trạng hoảng loạn... nhưng vẫn chịu khó nép ḿnh vào bụi rậm không kể gai đâm để mà chạy… con đă vấp ngă… mếu máo khóc rồi ngửa mặt nh́n lên… thấy rơ chiếc B52 bay rất thấp và cứ hễ con chạy đến đâu th́ máy bay đuổi theo đến đó… Trong tâm trí trẻ thơ con cho rằng “con bị phát hiện rồi… con sắp chết rồi Mẹ ơi !”
Giờ ghĩ lại cứ thấy nực cười… chắc lúc đó B52 bay theo hướng con chạy, chứ làm ǵ có chuyện máy bay đuổi theo một đứa trẻ bé xí xẹo như con…
Chiến tranh đă đi qua… Con người, cây cối cảnh vật được hồi sinh… mảnh vườn trồng rau, trồng hoa của Mẹ khi nào cũng mướt xanh và ngát đầy hương hoa… Ôi, mẹ của con, khi nào cũng đảm đang, khi nào Mẹ cũng giỏi giang, khi nào Mẹ cũng tần tảo chịu thương chịu khó… Ngày hai buổi đi làm, đêm đêm bên ngọn đèn, Mẹ cặm cụi vừa đan len, dệt vải kiếm tiền vừa chăm chút kèm cặp các con học hành….
Suốt đời này Mẹ luôn phải dựng xây… những đồng tiền Mẹ vất vả, chắt chiu... để chúng con được sống trong một ngôi nhà khang trang, được học hành trong một môi trường tốt nhất…. Nhưng thăm thẳm trong đôi mắt Mẹ khi nào con cũng thấy sự buồn vắng đợi chờ…. Đất nước đă ḥa b́nh rồi…. gia đ́nh nhà nhà đă đoạn tụ nhưng Cha con vẫn chưa về…!
Rồi một ngày… con thấy chiếc ô tô đỗ xịch trước cồng nhà… một người đàn ông ngoài 50 rất đẹp trai, da trắng hồng, mặc quần phục chỉnh tề, choàng ngoài chiếc áo Măng tô màu lông chuột, đi dày đen trông thật lịch lăm mà lại hết sức vội vă xuống xe xăm xăm bước vào nhà… Con liền chạy nhanh trốn ḿnh qua khe cửa quan sát… Người đàn ông ấy đă ôm chầm lấy Mẹ… rồi hôn rất nhiều lần lên trán Mẹ… Con chợt thốt lên “Cha của con đẹp và oai phong thế này ư ?” Tự nhiên nh́n Mẹ… con chạnh ḷng thương quá… ôi, bao nhiêu vất vả gian truân cơm áo gạo tiền, xây nhà dựng cửa… nuôi con ăn học đă đè nặng lên đôi vai Mẹ…!
Có lẽ chưa bao giờ nhà ḿnh vụi, hạnh phúc, ấm áp như những ngày Cha về nước… Mẹ mổ lợn và trổ hết tài nấu nướng mở tiệc mừng ngày gia đ́nh đoàn tụ… Cha đă khóc cùng Mẹ, Cha nói “c̣n ǵ hạnh phúc hơn trong những năm tháng đi xa… chiến tranh bom đạn tàn khốc… nhưng ngày trở về anh lại được nh́n thấy em và các con nguyện vẹn bằng xương bằng thit như thế này… anh biết ơn em nhiều lắm...!”
Mẹ của con …!
Hai bàn tay tắng túp lều tranh
Gian truân vất vả mái đầu xanh
Xa chồng một dạ ḷng son sắt
Vơ vơ lạnh lùng suốt năm canh…
Trải bao gian khổ đầu điểm bạc
Xây dựng cơ đồ từ mỏng manh
Biết ơn tất cả cũng chăm chút
Gốc cổ thụ nay đă nhiều cành…
Ngày Chị gái đi lấy chồng, Cha cười nh́n Mẹ tŕu mến “nếu nhà trai đưa 10 lá bún hỏi con gái ḿnh th́ anh chỉ ăn một lá thôi nhé, c̣n 9 lá anh nhường em bởi công lao của em đối với anh và các con lớn quá…”
Cũng từ đó… mỗi tuần Cha về nhà ngủ với Mẹ một tối thứ 7… Cha đă cố gắng làm tất cả để bù đắp chia sẻ... vơi bớt đi nỗi nhọc nhằn mẹ đă gánh chịu trong cuộc đời…!
Mẹ ơi ! chúng con thật sững sờ… nghẹn ngào khi cầm tập thơ của Mẹ… bài thơ cuối cùng Mẹ viết trước lúc đi xa…. phải chăng Mẹ đă linh cảm được tất cả…
Đau đớn từ nay vắng Mẹ rồi
Thương thay biết đến lúc nào nguôi
Một đời vất vả v́ con cái
Công đức sinh ra tựa biển trời
Bịt giải khăn tang ḷng quặn thắt
Hàng tuần hương viếng lệ trào rơi
Mẹ về cơi thọ ḷng thanh thản
Nghĩa Mẹ cháu con nhớ suốt đời…!
|
Quay trở về đầu |
|
|
Mo Khach Hội Viên
Đă tham gia: 17 May 2010
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 184
|
Msg 5 of 8: Đă gửi: 12 November 2010 lúc 10:19am | Đă lưu IP
|
|
|
III.
Mấy hôm nay cầm cuốn hồi kư cuộc đời Cha trên tay mà nước mắt con nhạt nḥa… Bao nhiêu năm qua nếu ai có hỏi trước đây Cha đă làm những ǵ... chắc con cũng chỉ ầm ự trả lời sơ sơ với vài điều con được biết qua những câu chuyện thi thoảng trong gia đ́nh… Chưa bao giờ con thực sự t́m hiểu Cha con là ai ? Ôi cuộc đời của Mẹ đă muôn vàn vất vả nhọc nhằn… nhưng cuộc đời Cha cũng đâu một chút thanh thản ? Vào sinh ra tử “lấy lá cây làm chiếu manh áo vải làm chăn” cùng với bao nhiêu trách nhiệm công việc Cha phải đảm đương hết sức nặng nề…
Đánh Pháp giải dầu qua sóng gió
Một phần máu thịt đổ năm xưa…
Chiến trường diệt Mỹ bao gian khổ
Cha lại đi chẳng quản nắng mưa…
Gần hai tháng qua, con vẫn thường xuyên về nhà… ngồi “đối diện” với Cha đó… Con đă khóc v́ nhớ Cha, v́ thương Cha… bao nhiều hồi tưởng kư ức về người Cha thân yêu hiện hiện trước mắt con…
Thời gian Cha đi làm việc ở nước ngoài… hễ Cha đặt chân lên đất nước nào là Cha đă nghĩ về Mẹ và chúng con. Cha luôn dành dụm những đồng tiền lương mua cho Mẹ và chúng con từ chỉ thêu, nước hoa, vải vóc, quần áo, đồ lót, khăn quàng, bánh kẹo, búp bê…
Ngày ấy… trong cái thời buổi khốn khó vô cùng nhưng con đă được mặc những bộ quần áo từ trong ra ngoài thật đẹp… và rồi chính những bộ quần áo ấy khiến con phải cơ cực… hễ con bước chân đến đâu là tụi trẻ ném đá, ném bùn đến đấy… trong con luôn là cả một nỗi kinh hoàng mỗi khi đi ra ngoài… rồi con đă cởi bỏ trả lại mẹ tất cả với ḍng nước mắt chảy dài “c̣n chẳng mặc nữa đâu”… thế nhưng tụi trẻ vẫn tiếp tục đánh con… quá ư mệt mỏi v́ sự lẩn tránh, v́ luôn phải t́m sự bảo về của bạn bè… và hôm đó… con đă lấy dũng khí đứng lại, vừa khóc vừa nói thật to “Các cậu hăy đánh ḿnh đi, hăy ném bùn ḿnh đi, hăy đấm ḿnh cho thỏa thích đi… rồi hăy tha cho ḿnh… xin hăy tha cho ḿnh…!”
Trong kư ức con, lúc nào Cha cũng muốn chúng con đẹp, cũng muốn chúng con ăn mặc tươm tất đàng hoàng… Ngày Hà Nội ra đời mốt guốc gỗ đầu tiên, Cha vội mua về cho chị gái con đi… Lại nữa, thời con c̣n là nữ sinh cấp ba với bộ tóc mượt mà dài quá nửa lưng màu he he giống Cha đó… có lẽ Cha rất yêu mái tóc của con… nhưng con lại không biết điều đó và chỉ một lần “hứng chí” nghe lời chị gái, con cắt bỏ đến ngang vai, sau đó c̣n tỉa tót cho mái tóc lơ xơ… ôi cha đă buồn… buồn ghê lắm… cha nói với con rằng “tại sao con lại cắt bỏ đi sự duyên dáng của ḿnh…?”
Bây giờ th́ con hiểu ngày xưa chắc Cha yêu Mẹ lắm… yêu nước da trắng ngần của Mẹ, yêu mái tóc vừa dày vừa đen vừa dài quá mông của Mẹ… có lẽ đi đến đâu cha cũng nhớ về h́nh ảnh người vợ thân thương với mái tóc khi buông dài, khi búi cao thành cục thật to nằm sau gáy…
Ở nước ngoài về được một thời gian, cấp trên điều động Cha đi tiếp, nhưng Cha thương Mẹ bao năm dài vất vả ṿ vơ một ḿnh nên không đành ḷng… Cha đă xin chuyển về cơ quan gần nhà để có thời gian đỡ đần giúp Mẹ trong việc nuôi dạy con cái…
Cũng từ đó Cha luôn sát cánh bên chúng con, định hướng con đường cho chúng con đi, đề ra tiêu chuẩn cho chúng con t́m vợ chọn chồng và chia sẻ với chúng con bao nhiều điều trong cuộc sống…
Ngày con sinh cháu đầu ḷng, Cha nói với con rằng : ”Cha không bế được cháu đâu, nhưng Cha có thể đảm nhiệm việc giặt giũ tă lót cho cháu ngoại của Cha”…
Với lứa tuổi 70, không một chút nề hà, hàng ngày Cha đă giặt giũ toàn bộ áo quần cho con lúc sinh nở…
67 tuổi Cha nghỉ hưu… hành trang về làm bạn tuổi già với Mẹ thật ít ỏi, một ḥm sắt to, một ba lô đựng áo quần, đồ dùng cá nhân với chiếc xe đạp thống nhất… Cha cười thật sáng khoái và nói rằng “Cha đă có vườn tược nhà cửa Mẹ con xây dựng rồi… Cha đầu cần phải ai cấp nhà nữa…?”
Cái chân Cha bị thương khi tuổi già đến đă trở chứng… đi lại cà nhắc khó khăn… nh́n Cha mệt nhọc đạp chiếc xe cũ kỹ ấy, ḷng con xót xa… nên con đă dành những đồng tiên dư dật đầu tiên để mua tặng Cha chiếc xe Mini Nhật mới tinh… với hy vọng Cha con sẽ đỡ vất vả hơn…
Ôi Cha của con !
Hai mươi tuổi xếp bút nghiên theo ba cuộc chiến tranh, phi hành qua bốn biển, trong tiếng quân reo quyết tử, quyết sinh v́ tổ quốc.
Bảy mươi xuân nghỉ việc quân cơ về với năm con, vui vầy bên đàn cháu, giữa mảnh vườn xinh xới đất, trồng hoa dẹp mái nhà.
Và…
Một ḷng theo Đảng đời thanh bạch
Thẳng thắn không vương chút vẩn vơ…
|
Quay trở về đầu |
|
|
|
Mo Khach Hội Viên
Đă tham gia: 17 May 2010
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 184
|
Msg 6 of 8: Đă gửi: 25 December 2010 lúc 5:09am | Đă lưu IP
|
|
|
IV. Không bao giờ con có thể quên được h́nh ảnh của Cha khi nghe tin Mẹ mất…. Từng bước chân xiêu vẹo vội vă trong nỗi đau đớn tột cùng… Cha nhào đến bên mẹ, gục đầu xuống như muốn thức tỉnh Mẹ con… Cha chưa thể chấp nhận sự ra đi của Mẹ… Tiếng cha nức nở gọi tên Mẹ nghe xót xa năo nùng làm sao… hỡi Mẹ có thấu chăng ?
Thưa Cha, Mẹ đă nói với chúng con rằng “người ta chữa được bệnh nhưng không ai chữa được mệnh con ạ…!” Mẹ đă chuẩn bị tất cả cho sự ra đi này… kể cả bài thơ Mẹ viết…
Từ đó Cha đă sống một cuộc đời cô quạnh… với cái chân cà nhắc… Cha bắt đầu tập đi chợ, tập nấu ăn, hàng ngày làm cơm cúng Mẹ và Cha tập làm thơ… cho vơi đi nỗi trỗng trăi, nỗi nhớ về Mẹ :
Vắng em !
Hai hàng nước mắt lệ tuôn rơi
Ḷng dạ anh đây rối tơi bời
Bốn chín ngày qua măi nhớ em...
Ngày đêm hương khói tỏa khắp nơi
Bao nhiêu kỷ niệm sao quên được
Để lại bên anh trọn cuộc đời....
Ngày tháng khuây vui mừng con cháu
Soi sáng công em đẹp tuyệt vời…
Đất nước ḿnh bước sang thiên niên kỷ mới… đă khởi sắc hơn, đời sống nhân sinh đỡ phần vất vả… và chế độ lương bổng đăi ngộ những người có công với cách mạng rất tốt… Cha và Mẹ (mặc dầu đă mất) nhưng đều được truy lĩnh và nhận nhiều khoản tiền nhà nước đài thọ… cộng thêm đồng lương hàng tháng của Cha rất cao… nên từ ngày Mẹ qua đời, Cha đă làm được thật nhiều điều có ích cho làng xóm, gịng họ và gia đ́nh… Cha luôn giúp đỡ những con người gặp khó khăn hoạn nạn, Cha sửa sang nhà thờ và xây lại khu lăng mộ, cát táng Mẹ về với ông bà tổ tiên… Cha sửa lại toàn bộ nhà cửa sân vườn nhà ḿnh v́ Mẹ cũng đă xây dựng lâu lắm rồi… Cha mua tặng cho các con dâu con gái đồ trang sức vàng bạc, âm thầm gom tiền giúp đỡ anh trai con làm nhà, mua tặng con chiếc xe máy ga đắt tiền để con đi làm được đẹp hơn…. Cha dành riêng một quĩ khuyến học cho các cháu nội ngoại theo đúng di nguyện của Mẹ… rồi d́u dắt cháu chắt con anh con em của ḿnh học hành và t́m công ăn việc làm ổn định...
Mỗi lần chúng con về nh́n cha… ḷng xót xa quá v́ sự hiu quạnh… nhưng Cha đă từ chối lời mời của chúng con… Cha chỉ muốn sống dưới mái nhà đầy ắp những kỷ niệm về Mẹ và các con mà thôi… Trước mặt chúng con Cha luôn cười sảng khoái, nh́n cuộc sống và mọi việc xung quanh thật nhẹ nhàng…. Cha luôn thể hiện cho chúng con thấy cuộc sống Cha rất ổn, Cha có thể tự lo liệu được tất cả và bên cạnh Cha c̣n có cháu chắt con anh con em luôn kính trọng yêu thương Cha như những người sinh thành…
Ôi, Cha đă luôn để chúng con được an ḷng, thanh thản về với cuộc sống gia đ́nh hạnh phúc riêng… nhưng hôm nay đây, đọc cuốn sổ ghi chép hàng ngày của Cha… trái tim con đau nhói v́ thấy ḿnh thật bất hiếu, ḷng con xót xa bởi thương người Cha già bao năm sống trong sự buồn tẻ cô quạnh tháng này qua tháng khác, nào ai hay ai biết, ai thấu hết nỗi ḷng…?
Đôi điều tâm sự !
Xuân về anh măi nhớ em
Nhớ thương tâm sự với em đôi lời
Thủy chung mấy chục năm trời
Xuân về vắng bóng, em thời đă xa…
Ḿnh anh trong một mái nhà
Mà sao anh ngỡ như là có em…
Xuân nay anh tám mươi rồi
Cháu c̣n cùng chúc mươi mươi vẹn toàn
Bên anh con cháu quầy quần
Mừng anh, ḷng vẫn âm thầm nhớ em
Cha con chung một ước nguyền
Ước ǵ xuân mới có em vui vầy…
Cha ơi ! Từ lâu con đă tự hứa ḷng ḿnh, sau khi ổn định việc học hành của các cháu (cháu lớn vào đại học, cháu nhỏ phấn đấu vào trường chuyên cấp 3 tốt nhất) con sẽ thường xuyên về thăm Cha, dành nhiều thời gian ở bên Cha, tâm sự với Cha thật nhiều… Nhưng hỡi, ước nguyện của con đă trễ mất rồi… Lúc các cháu ổn định xong chuyện học hành… con vội chạy nhào về với Cha… khẩn thiết cầu xin Cha hăy ở bên con những ngày tháng cuối đời… Ôi, cái giờ phút nghe Cha nói… Cha sẽ về… trong con trao dâng sự thương cảm vô bờ bến, nghẹn ngào và nức nở… ước nguyện của con đă trễ thật rồi…
Xin Cha hăy tha lỗi cho con… !
|
Quay trở về đầu |
|
|
Mo Khach Hội Viên
Đă tham gia: 17 May 2010
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 184
|
Msg 7 of 8: Đă gửi: 09 February 2011 lúc 10:04am | Đă lưu IP
|
|
|
Mười năm vắng bóng Mẹ
Nay đă khuất h́nh Cha
Song thân ơi có biết Con cháu ḷng xót xa… Linh cảm trước trong Cha Người thăm từng nhà một
Bước đi dần yếu ớt
Chúng con lặng nh́n nhau…
Trên vườn chốn chôn rau
Trong nhà nơi cắt rốn
Đêm đất trời sâu thẳm
Người thiêm thiếp rời dương…
Lệ, thiên nhỏ xuống đường
Than âm dương cách trở
Trời, đời cùng thương tiếc
Khóc tiễn Người trong mưa…
Dang dở bao bài thơ
C̣n bao điều muốn nói
Có bao câu muốn hỏi
Tan dần theo khói hương…
Lúc vào cơi vĩnh hằng
Mẹ vô cùng thanh thản
Nay Cha về bầu bạn
Vui lại ân t́nh xưa…
Ở dương thế từng giờ
Anh em con luôn nhớ
Luôn nghĩ về Cha Mẹ
Và luôn thương yêu nhau…
Bài thơ anh trai cả con làm tiễn đưa... vĩnh biệt Cha Mẹ...!
|
Quay trở về đầu |
|
|
Mo Khach Hội Viên
Đă tham gia: 17 May 2010
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 184
|
Msg 8 of 8: Đă gửi: 09 February 2011 lúc 11:37am | Đă lưu IP
|
|
|
Ôi thương ôi !
Cha đă đi xa, về với trời
xanh mây trắng
Sống lai láng… chết kể tháng
kể ngày
Nh́n nén hương tàn mà tan nát
tâm can…
Nơi xóm cũ đường đi trỗng
trăi
Măi nhà xưa lưu măi bóng Mẹ
Cha
Tết đến, con cháu tụ tập về
đây
Dâng lễ, đốt hương ḷng chúng
con quặn thắt…
Nhớ Cha xưa !
Dũng mănh lúc thanh xuân
Vệ quốc quân, hùng tâm bảo quốc tỏ ḷng dũng chí
Ngực ánh huân chương, Tổ quốc ghi công
người chiến sỹ
Vinh quang này lưu vào sử sách ngàn thu
Rạng danh tiên tổ
Con cháu noi theo.
Khi tuổi hạc !
Người cán bộ, sống đời thanh bạch trên mảnh
đất tổ tiên
Góp sức dựng xây, chăm lo phần hương hỏa
Khuyên bảo lớp cháu con phấn đâu vươn lên
Nghĩa t́nh làng xóm ḍng tộc lưu luyến
nhớ thương
Quê hương đẹp tươi
Anh em học tâp.
Chúng con nay !
Côi cút khi song thân khuất
bóng
Chúng con về không c̣n cha
chờ mong
Tết thăm quê không c̣n mẹ
ngóng trông
Hương khói mơ màng, xa khơi
cách trở
Tiếng yêu thương chỉ là lời
động vọng…
Buổi chiều đông tàn lụi ánh
dương quang
Ngội mộ mới dầu dầu ngọn cỏ
Thắp nén nhang đau xót ngậm
ngùi
Ôi, kiếp nhân sinh… ḍng nước
chảy về đâu
Như giấc chiêm bao, như áng
mây, muôn nước nǵn non….
|
Quay trở về đầu |
|
|
|
|
Nếu muốn gửi bài trả lời, trước tiên bạn phải đang nhập Nếu chưa ghi danh, bạn phải Tham gia
|
Bạn không thể gửi bài mới Bạn không thể trả lời cho các chủ đề Bạn không thể xóa bài viết Bạn không thể sửa chữa bài viết Bạn không thể tạo các cuộc thăm ḍ ư kiến Bạn không thể bỏ phiếu cho các cuộc thăm ḍ
|
Trang này đă được tạo ra trong 2.3555 giây.
|