Tác giả |
|
chindonco Giám Thị
Đă tham gia: 26 April 2010
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 3250
|
Msg 1 of 5: Đă gửi: 05 July 2010 lúc 8:30am | Đă lưu IP
|
|
|
Doccocauthang đă viết:
Bằng hữu Tuvilyso ơi, Thấy mục này đưa ra đă lâu, nhưng chưa thấy ai
góp ư, nên tại hạ mạo muội kể một câu chuyện mắt thấy tai nghe cho huynh đọc để
rửa mắt chơi : Có một dịp công tác tại thành phố Huế, nghe được tin : có
một cô gái bị thư kim trong người hiện đang nằm ở Bệnh viện Huế.( Huế là một
thành phố nhỏ, chuyện ǵ là lạ sẽ được truyền đi tù chợ Đông Ba nhanh hơn báo
chí, tryền thanh hoặc tryuền h́nh ) Tại hạ lấy làm lạ và ṭ ṃ v́ chuyện
bùa ngăi, thư yếm với thế kỷ 20 là chuyện khó tin được ! Thế là tại hạ
đến Bệnh viện Huế để t́m hiểu và được biết chính xác như sau : Cô gái 18
tuổi, vừa học xong Trung học th́ theo người chị lên vùng Ấp tờ rầu ( một địa
danh của người Thượng ở trên núi ) nơi mà người chị đă dạy học ở đây hơn hai năm
qua. Cô đă ở chung với người chị trong 3 tháng, giúp chị và dân địa
phương rất nhiều trong công việc chữ nghĩa, đời sống, y tế v.v... Trong
thời gian ở tại đây, cô có quen một anh chàng người Thượng trông cũng khôi ngô
tuấn tú ( theo lời người chị cho biết ). Anh chàng này th́ yêu cô nàng như điếu
đổ, được xem như trồng cây si cổ thụ ; Cô nàng th́ cũng yêu anh chàng nhưng mà
ít hơn, bởi v́ cô ta cũng đă đoán ra được sự không bằng ḷng của gia đ́nh ḿnh
là vấn đề kỳ thị v́ lấy chồng là dân Cà Lơ ( tên đặc biệt của người Huế gọi
người dân trên núi ). Khi chia tay ra về, hai người: Kẻ đi
người ở ḷng tê tái, Nếu phải xa nhau, hẹn Âm tào. Theo lời
người chị cho biết th́ lúc chia tay hai người khóc lóc sướt mướt, anh chàng cho
biết nếu trong ṿng ba tháng mà cô nàng không trỏ lại th́ anh chàng sẽ chết và
cô cũng phải chết theo. Lúc đó nghe qua, người chị cũng chỉ nghĩ là những câu
thường t́nh của nhũng đôi uyên ương khi chia tay trong truyện t́nh cảm, thời
gian chắc chắn mọi chuyện sẽ phôi pha đi tất cả. Ngay từ khi khám phá
ra cô em gái có t́nh ư với anh chàng người Thượng này, cô chị đă có ư cản ngăn
v́ biết chắc cha mẹ sẽ không bằng ḷng về mối tơ duyên này. Thật vậy,
sau khi biết tin này, gia đ́nh đă ngăn cấm cô nàng không cho trở lên xứ Thượng
nữa. Được biết v́ chữ hiếu cô đă ngoan ngoăn vâng lời, nhưng trái tim th́ rướm
máu. Thời gian trôi qua và cuối cùng 3 tháng cũng đă qua, tin tức anh
chàng người Thượng tự tử chết, v́ quá thương nhớ người em gái của cô giáo,
chuyện này làm người chị vừa xúc động vừa ảnh hưởng đến sự dạy học của cô ta,
học tṛ không đến học nữa, bộ lạc thiểu số này xem chị em cô ta như là một vị
thần xấu, đă mang tai họa đến cho bộ lạc họ. V́ không dạy học nữa nên cô chị
cũng đành xách gói trở về nhà. Từ ngày anh chàng người Thượng chết cho
đến khi người chị về đến nhà, th́ cũng đă hơn 10 ngày sau ( theo lời người chị
kể cho tại hạ biết ), về nhà người chị chỉ kể lại sự việc xảy ra cho cha mẹ
biết, về lư do nghỉ dạy học của cô. Gia đ́nh đều đồng ư không nói ra
chuyện anh chàng Thượng tự tử v́ sợ ảnh hưởng đến cô con gái 18 của ḿnh, v́
suốt thời gian qua cô cũng đă bị bệnh và ốm đi rất nhiều, suốt ngày hầu như ở
trong pḥng. Cũng theo lời người chị cho biết, hai ngày sau khi cô về
đến nhà, th́ vào lúc buổi chiều cô em kêu la đau trong bụng dữ dội và sau đó bị
ngất xỉu, và gia đ́nh đă đưa cô ta vào bệnh viện. Lúc đầu gia đ́nh nghĩ rằng cô
ta đă uống thuốc để tự tử, nhưng sau đó được Bác sĩ cho biết sau khi xem xét và
thử máu cho biết trong cơ thể không có chất ǵ khác cả, Bác sĩ đề nghị chụp
quang tuyến vụng bụng v́ có thể đương sự bị đau ruột thừa hoặc bao tử .
Sau khi chụp h́nh các Bác sĩ đă ngạc nhiên v́ thấy trong cơ thể cô ta
có tới 37 cây kim may quần áo, lớn nhỏ đủ loại nằm đủ chổ từ cổ cho xuống tới
hai chân và các Bác sĩ cũng xin bó tay v́ không thể mổ con người tùm lum ra như
vậy, hơn nữa mỗi lần chụp h́nh th́ vị trí kim lại di chuyển đi chổ khác. Theo
các bác sĩ cho biết th́ bệnh nhân đành chờ chết mà thôi. ( Tại hạ chính mắt được
xem những bức h́nh quang tuyến đó ) Có điều lạ là chỉ ngày đầu cô ta đau
đến ngất xỉu, nhưng từ khi vô đến bệnh viện th́ cô ta chẳng rên một tiếng ( lúc
tại hạ biết th́ cô ta đă ở BV hai ngày rồi ), Bố mẹ th́ nghĩ rằng cô ta đă tự tử
bằng cách uống những cây kim ấy vô bụng. Cô chị th́ khăng khăng bảo rằng cô em
đă bị dân Thượng thư rồi. Dù sao đi nữa th́ cứu người là chuyện trước
hết, các Bác sĩ đă xin chào thua, bà con xúm lại chỉ bày nên kiếm thầy cúng,
thầy giải v.v... Tại hạ lúc đó cũng chẳng c̣n tính ṭ ṃ nữa, mà ḷng
thương người trắc ẩn lại hiện ra, nên cũng đóng góp một chiêu, số là tại hạ có
một đứa em gái khoảng 7 tuổi, c̣n nhỏ mà cũng học đ̣i công dung ngôn hạnh ! v́
thế trong lúc may đồ, xỏ cây kim qua cái áo gặp chổ dày đẩy qua không nổi, bén
hé răng cắn để lôi qua cho dễ, không ngờ cắn mạnh quá làm kim gảy, sức bắn của
cây kim gảy đi vào cổ gặp phản ứng tự nhiên hắn ta nuốt luôn . Cũng may phước cô
em c̣n biết báo cáo với thân mẫu tôi. Vậy là cả nhà lại đưa nó vào bệnh viện.
Sau khi chụp X-ray quả thật có cây kim gảy trong bụng, tuy nhiên Bác sĩ nói chưa
thể mỗ để lấy ra được v́ lư do sau 3 lần chụp th́ kim nằm vị trí khác nhau, mặc
dù cũng cùng trong đường ruột khi mổ ra có thể t́m kiếm, nhưng v́ c̣n nhỏ sọ
không đủ sức khoẻ để chịu đựng nếu thời gian t́m kiếm kéo dài ra. Bác sĩ cho
biết tốt nhất là đợi khi nào nó la đau có nghĩa là cây kim đă đâm vào một chổ
nào đó, lúc đó th́ mỗ dễ hơn, và Bác sĩ cũng cho biết với vị trí lúc đó của cây
kim cũng không nỗi nguy hiểm đến tính mạng. Gia đ́nh đành mang cô em gái
về, sau đó Ông bà thân tôi đă đi hỏi nhiều người dể t́m xem có cách nào lấy kim
ra mà không cần phải mỗ không ? Và may mắn thay có người chỉ cách như sau : Mỗi
ngày cho ăn thật nhiều rau lá Hẹ và sợi râu bắp,theo lời người chỉ điểm th́ rau
Hẹ mang nhiều chất sắt có đặc tính như nam châm, gặp kim sẽ hút cây kim theo,
c̣n sợi râu bắp th́ có công dụng sẽ cuộn cây kim lại sau khi được rau Hẹ rút ra
để bảo vệ đừng cho kim đâm vào chổ khác.
|
|
|
|
Quay trở về đầu |
|
|
chindonco Giám Thị
Đă tham gia: 26 April 2010
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 3250
|
Msg 2 of 5: Đă gửi: 05 July 2010 lúc 8:32am | Đă lưu IP
|
|
|
Doccocauthang đă viết:
Theo cách chỉ dẫn trên, thân mẫu tôi đă đích thân lo chuyện ăn uống cho cô
em gái và rất cẩn thận mỗi lần nó đi cầu ( dùng cục nam châm để t́m kiếm cây kim
gảy đă nói trên ), ba ngày sau quả thật cây kim đă đượuc t́m ra, gia đ́nh rất
đỗi vui mừng mừng và ghi nhớ phương cách trên để giúp cho bất cứ ai nếu họ gặp
trường hợp tương tự. Tại hạ đă kể câu chuyện trên cho gia đ́nh họ nghe,
và cũng yêu cầu họ thử phương pháp của tại hạ nêu ra để cầu may, nhưng h́nh như
họ đă không áp dụng, v́ lư do có người bàn: nếu những cây kim nằm ở trong vùng
bụng th́ c̣n xử dụng phương pháp của tại hạ được, đằng này các cây kim nằm nhiều
vị trí khác nhau trong cơ thể, th́ làm sao mà các loại rau tên hút ra được ?
Từ lúc ban đầu với bản tính ṭ ṃ, rồi kế đến là ḷng thương người, thấy
người ta đang nằm chờ chết, nên mỗi ngày tại hạ dều ghé đến một lần để xem t́nh
trạng bệnh nhân có thuyên giảm ǵ không, lúc đó th́ hầu như ngày nào gia đ́nh
cũng mời nào là thầy pháp, thầy bùa v.v... đă hơn một tuần mà bệnh t́nh cũng
chăng có ǵ thuyên giảm. Sau này được biết Bố mẹ của cô ta cũng tin rằng
cô ta đă bị thư kim vào trong người, v́ theo các Bác sĩ th́ cô ta không thể nuốt
những cây kim đó vào người bằng cách bỏ vào miệng được, một giả thuết đưa ra là
cô ta đă gói những cây kim lại và nuốt vào nên không bị mắc trong cổ, nhưng theo
trong h́nh quang tuyến các Bác sĩ đă cho biết không có cái ǵ gói gắm những cây
kim cả; các Bác sĩ không hiểu bằng cách nào những cây kim này đă vào trong cơ
thể, tuy nhiên họ cũng chẳng tin về chuyện thư yếm.
|
|
|
|
Quay trở về đầu |
|
|
chindonco Giám Thị
Đă tham gia: 26 April 2010
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 3250
|
Msg 3 of 5: Đă gửi: 05 July 2010 lúc 8:33am | Đă lưu IP
|
|
|
Doccocauthang đă viết:
Tại hạ cứ vác cái bản mặt tới hàng ngày, nên cũng trở thành thân thích với
gia đ́nh họ, có dịp thấy cô chị rănh rỗi tại hạ mới hỏi tại sao mà cô quả quyết
là người em gái bị người Thượng thư kim vào người ? Cô ta đă kể cho tại hạ nghe
một câu chuyện như sau : Hồi cô ta mới đến nhận chức vụ là giáo viên phụ
trách vùng này, người dân trong bộ tộc đó đă tổ chức một ngày hội dể tỏ tấm ḷng
rất kính trọng với người đem chữ nghĩa đến truyền thụ cho họ. Đêm ấy họ
đốt lữa, tụ tập rất đông dể rượu trà, ca hát, nhảy múa ... Cô giáo nhà ta cũng
để giúp vui đă đóng góp vài chiêu ảo thuật đă học được từ bạn bè, và đă được
hoan hô nhiệt liệt. Để đáp lại tấm thạnh t́nh của cô giáo, dân làng đă mời vị
Pháp sư của bộ tộc biểu diễn cho cô ta xem, họ mời cô ta vào ngồi giữa ṿng tṛn
và biểu cô ta nhắm mắt lại, cúi xuống đất khoảng chừng một phút, rồi lại kêu cô
ta mở mắt ra, ngẫng đầu lên ... Từ xa vài chục thước, một tiếng rắc của một thân
cây bị bẽ gảy, rồi th́ một cây mía từ từ bay trên không cách mặt đất chừng 1
thước đang tiến về phía cô ta, lúc biểu diễn tṛ này mọi người đều im lặng, nên
lúc đó cô ta sợ dến điếng người khi cây mía dừng lại và đứng ngay trước
mặt...Lại có tiếng biểu cô ta nhắm mắt lại, rồi mở mắt ra ... trước mặt cô ta là
một người đàn ông trạc hơn 60 tuổi đang đứng chẩm chuệ tay cầm cây mía hồi năy;
Vừa ngạc nhiên, vừa sợ v́ dộng tác nhắm mắt và mở ra chỉ không đầy mấy giây, vậy
mà trước mắt lạ có người xuất hiện nhanh như vậy ! Ông ta vội trao cậy mía cho
cô và có vài lời chúc mừng cô đă đến với bộ tộc của họ ( theo lời người thông
dịch ). Cũng theo lời người thông dịch cho biết th́ ông ta là người biết nhiều
pháp thuật, có thể tàng h́nh, làm mưa gió, sai âm binh làm việc... Sau
khi trấn tĩnh và rất thích thú với pháp thuật này, cô ta yêu cầu ông ta chỉ dạy,
nhưng đă bị từ chối với câu nói : Khó lắm , khó lắm . Cô ta kể với tại
hạ, là đă năn nĩ vài lần nữa nhưng vẫn bị từ chối, cô kể với giọng đùa cợt : nếu
biết được phép này, về sau nếu sa cơ thất thế có thể vào ngân hàng mượn đỡ một
ít mà xài ! Lại thêm một lần nữa, sau khi trở về thành phố kể lại cho
một số bạn bè đồng nghiệp nghe chơi, th́ có 3 người bạn trai và hai người bạn
gái học cùng khóa đă cùng lên xứ Thượng để chiêm ngưỡng vị pháp sư đặc biệt này
cũng như hy vọng được ông ta biểu diễn lại một lần nữa, nhưnh cả đám đều bị ông
ta từ chối. Trong thời gian lưu lại mấy ngày, một hôm đi qua đám rẫy lớn
tới mấy mẫu, được xem như là một rừng bắp, thuận tay mấy người bạn trai đă bẻ
vài trái, tính đem về nhà đốt lửa nướng ăn trong đêm khuya để tṛ chuyện.
Sáng ra th́ ba anh bạn ôm bụng rên la quằn quại, nghĩ là những người bạn
bị lạ nước lạ cái nên đau bụng, cô ta đă đến nhà vị Tộc trưởng để hỏi xem có
thuốc men ǵ chửa được không ? chứ mấy thứ thuốc tây cô ta đem theo chẳng áp phê
chút nào cả. Sau khi hỏi han đau như thế nào, ông ta nói sẽ đi t́m thầy
và sẽ đến nhà. Khoảng chừng một tiếng sau, th́ ông ta đến với vị pháp sư hôm
trước, sau khi vào nhà vị pháp sư yêu cầu cô cho 3 ly nước lạnh, ông ta miệng
độc lẩm bẩm, tay th́ vẽ cái ǵ đó trên miệng ly, xong rồi biểu cô đem vào cho 3
người bạn uống; Chưa dầy một phút sau khi nước vào bụng, cả ba đều thấy không
đau đớn ǵ nữa, vội bước ra để cảm ơn, th́ được ông Tộc trưởng cho biết họ chẳng
đau ốm ǵ cả, chảng qua đă ăn mấy trái bắp mà không có sự đồng ư của chủ nhân
nên chỉ tự động bị phạt chút xíu đấy thôi... Nghe qua cả ba anh bạn xin lỗi rối
rít và xin trả tiền bồi thường lại, nhưng ông Tộc trưởng nói không sao cả, các
cậu chỉ ham vui, tôi sẽ nói với chủ nhân cho... Thật là hú ví cho ba anh chàng
ham vui...
|
|
|
|
Quay trở về đầu |
|
|
chindonco Giám Thị
Đă tham gia: 26 April 2010
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 3250
|
Msg 4 of 5: Đă gửi: 05 July 2010 lúc 8:35am | Đă lưu IP
|
|
|
Doccocauthang đă viết:
V́ chứng kiến những chuyện trên ngay trước con mắt, nên sau khi thấy các
Bác sĩ ngạc nhiên không hiểu bằng cách ǵ, mà cô em dă nuốt một số kim nhiều như
vậy vào bụng được ? Điều đó làm cô nhớ ngay ra câu t́nh tự nhưng hăm dọa của "
người yêu xứ Thượng " : nếu trong ṿng ba tháng mà cô nàng không trỏ lại th́ anh
chàng sẽ chết và cô cũng phải chết theo. Sau câu chuyện anh chàng người
Thượng tự tử, đă làm cho cô giáo nhà ta ít nhiều lo sợ trong ḷng, nay thấy cô
em bị t́nh trạng bệnh t́nh một cách bí ẩn này, đă làm cho cô ta nghĩ ngay đến
chuyện bị Thư. Lẽ ra với bệnh t́nh như vậy, bệnh viện đă cho cô ta về nhà
để gia đ́nh lo chuyện hậu sự, nhưng có điều lạ làm các Bác sĩ cho phép lưu giữ
lại, là cô ta không hề có một cảm giác đau đớn ǵ cả, ngoại trừ ngày đầu tiên
đưa vào bệnh viện. ( thú thật là tại hạ thường nói chuyện với người chị, nhưng
chưa bao giớ nói với cô em dù chỉ một lời, ngoại trừ khi gặp mặt chỉ ngúc đầu,
có lẽ cô ta tránh né v́ mắc cỡ, con gái Huế mà ! ) Tại hạ thông thường
ghé đến bệnh viện vào khoảng từ 4 đến 5 giờ chiều, hai lần gặp thầy pháp đang
làm phép... Nhưng rút cuộc cũng chẳng tới đâu cả ( nhiều thầy thúi ma... chắc
toàn là thầy dổm ... ) Một buổi sáng đẹp trời, sau khi caphê càpháo xong
xuôi, tại hạ bỗng nhiên đổi ư lần này đến thăm vào buổi sáng, trên đường đi đến
bệnh viện th́ bất ngờ gặp lại mấy người bạn cũ, vậy là thêm một chầu cà phê nữa,
mất thêm hai tiếng, đến nơi th́ đă hơn 11 giờ trưa ( sau này gặp lại mấy người
bạn, tại hạ đă trách họ đă làm trể năi, hư bột hư đường của tại ha, phải chi đến
sớm trước hai tiếng, chắg nhiều th́ ít, cũng được xem một ít chiêu hấp dẫn ).
Từ hành lang ở xa nh́n tới thấy Thiên hạ xôn xao, nhiều người đang ở
quanh pḥng bệnh của cô gái, tại hạ nghĩ là chắc không xong rồi, có lẽ cô em đă
ra đi ... Đến nơi hỏi mấy người đang đứng gần đó, mới biết là có một
ông thầy ở đâu từ xứ Quảng, đă lấy ra hết những cây kim trong người của cô gái.
Người nói cho tại hạ biết, vội chỉ tay theo một người đàn ông đang rời bệnh viện
, tại hạ chỉ thấy sau lưng cách chừng vài chục bước: Đó ! đó ông đó đó ...
Tại hạ v́ thấy trong pḥng đông người quá vă lại chắc là thân nhân ,
đang hàn huyên và trả lời những câu hỏi của một số người nào đó, nh́n thái độ
của họ chắc là nhân viên cơ quan có quyền lực. Tại hạ vội bước nhanh
theo phía sau ông thầy, mong sẽ gặp măt, hàn huyên vài ba câu... Nhưng đùng một
cái, tại hạ thấy có hai người đàn ông, nh́n phía sau th́ đoán là khoảng ngoài 30
tuổi, hai người này xáp vào hai bên ông thầy, cùng một lúc họ đă bỏ tay ra kẹp
hai tay ông ta lại, nếu nh́n qua th́ thấy ba người kẹp tay nhau đi hàng ngang ;
Nhưng tại hạ nh́n từ phía sau nên biết ngay là ông ta đang bị bắt, tại hạ phải
chậm bước, không dám hón hén v́ không muốn liên quan đến chuyện chẳng đâu vào
đâu cả . Tại hạ trở lại pḥng của cô gái, vẫn thấy đông người với những
nhân viên công lực, tại hạ đành đi về. Trên đường ra hành lang, may thay
găp được vị Bác sĩ trực ngày đó ( cũng quen biết, cả 10 ngày nay, ngày nào cũng
gặp mặt riết, khỗng quen cũng thành quen ), tại hạ hỏi thăm chuyện ǵ đă xảy ra,
th́ được ông ta cho biết: gia đ́nh bệnh nhân đă mời được ông thầy từ xứ Quảng
đến chửa trị cho cô con gái, lúc chửa vị bác sĩ không có mặt v́ ông ta không có
tin ǵ về chuyện cứu chửa này ( đă hơn tuần qua, nhiều thầy đến rồi ), tuy nhiên
khi được tin từ mấy cô Y-tá chạy đến báo cáo, ông ta đă vội vă đến xem th́ thấy
số kim trên đă nằm trên bàn đủ số 37 cái, vị Bác sĩ có hỏi gia đ́nh bệnh nhân là
ông ta đă lấy ra bằng cách nào , nhưng được trả lời là lúc ông thầy làm phép, đă
yêu cầu tất cả thân nhân ra khỏi pḥng, nên không ai thấy ǵ cả. Vị bác
sĩ đă yêu cầu giữ lại số kim trên để làm hồ sơ bệnh lư. ( lần này tại hạ lại
không được may mắn xem những cây kim, để coi thử nó có bị rỉ rét ǵ không ? ha
ha ha ...) Vậy là tại hạ cũng nhẹ nhỏm trong ḷng, ra làm một ṿng lă
lướt thành phố để trút đi một nỗi lo buồn không đâu vào đâu cả ( chuyện của
người ta mà ḿnh cũng lo theo ). Tại hạ dự định trở lại ngày mai thăm họ v́ muốn
biết thêm những chi tiết : Làm cách nào mà lấy kim ra ? Được biết ông thầy đă
lấy ra hết trong ṿng nữa tiếng. Đồng thời cũng muốn biết Ông ta là ai ? tên
tuổi ? ở đâu v.v... nếu có ǵ xảy ra trong tương lai, biết mà nhờ . Thế
là sáng sớm hôm sau, mới 9 giờ là tại hạ đă có mặt, đang đi ngon trớn rất nhanh
để tiến vào pḥng, bỗng nhiên khựng lại... Pḥng trống rỗng, không có cả
! Tại hạ nghĩ rằng chắc họ đổi pḥng, nên đi t́m mấy cô Y-tá hỏi
thăm, hỏi ra mới biết gia đ́nh họ đă rời bệnh viện ngay chiều hôm qua, v́ tin
tức được chữa lành truyền ra nhanh quá, bà con ṭ ṃ đến xem cũng nhiều, gia
đ́nh họ cảm thấy ngại ngùng, nên đă năn nỉ vị Bác sĩ cho phép chụp quang tuyến
một lần cuối, để xem xét trước khi xuất viện, quả nhiên không c̣n ǵ trong người
cả, và họ đă rời bệnh viện trong buổi chiều đó. Hồi đó tại hạ mới cảm
thấy trách ḿnh, th́ ra trở thành một trong những thân nhân bất đắc dĩ của họ cả
chục ngày nay, nhưng mà quên, không hỏi địa chỉ của họ ở đâu ! Bây giờ họ về rồi
không biết đâu mà kiếm, tại hạ cũng có nghĩ đến chuyện hỏi mấy ông Bác sĩ, nhưng
sau đó nghĩ lại đây là chuyện đời tư của bệnh nhân, chắc họ không cho ḿnh biết
đâu, hơn nữa mở miệng ra mà họ không cho biết th́ cũng quê một cục, nên đành im
luôn . Sau đó th́ tại hạ phải vào Saig̣n, cũng không rănh và không muốn
t́m hiểu thêm nữa . Câu chuyên trên tại hạ chỉ biết đến đó, không biết
về sau cô gái có ǵ không nữa, tuy nhiên tại hạ tin tưởng tới 99% là cô gái đă
lành hẳn ( theo bản báo cáo chụp h́nh sức khỏe cuối cùng trước khi rời BV ) .
Nếu như ai đó trong gia đ́nh của bệnh nhân đọc được câu chuyện trên đây,
xin vui ḷng thứ lỗi cho tại hạ, v́ muốn cho người đời biết có những chuyện khó
tin nhưng có thật, lại chính ḿnh mắt thấy tai nghe nên mới viết bài trên. Cũng
v́ lư do đó mà tại hạ đă không nêu danh tánh cũng như thời gian xảy ra câu
chuyện. Một lần nữa, nếu ai đó trong gia đ́nh quư vị đọc được câu
chuyện trên, xin vui ḷng tha thứ cho tại hạ hơi nhiều chuyện. Âu đây cũng là
một bài học cho những ai khi lên xứ Thượng cần phải biết . Đa tạ. Doccocauthang
|
|
|
|
Quay trở về đầu |
|
|
Gilardino Hội Viên
Đă tham gia: 29 May 2010 Nơi cư ngụ: Italy
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 220
|
Msg 5 of 5: Đă gửi: 11 July 2010 lúc 9:30am | Đă lưu IP
|
|
|
Câu chuyện hay quá !
Bác Doccocauthang hiện giờ chắc đang an lạc tu luyện cùng Cao sư của ḿnh.
__________________ Nghĩ tới Tương Lai trào nước mắt
Nh́n về Quá Khứ toát mồ hôi
|
Quay trở về đầu |
|
|
|
|
|