Đăng nhập nhanh
Mạnh Thường Quân
  Bảo Trợ
  H́nh Ảnh Từ Thiện
Chức Năng
  Diễn Đàn
  Thông tin mới
  Đang thảo luận
  Hội viên
  Tìm Kiếm
  Tham gia
  Đăng nhập
Diễn Đàn
Thông Tin
  Thông Báo
  Báo Tin
  Liên Lạc Ban Điều Hành
Nhờ Xem Số
  Coi Tử Vi
  Coi Tử Bình
  Coi Địa Lý
  Nhờ Coi Quẻ
  Nhờ Coi Ngày
Nghiên Cứu và
Thảo Luận

  Tử Vi
  Tử Bình
  Kinh Dịch
  Mai Hoa Dịch Số
  Qủy Cốc Toán Mệnh
  Địa Lý Phong Thủy
  Nhân Tướng Học
  Bói Bài
  Đoán Điềm Giải Mộng
  Khoa Học Huyền Bí
  Thái Ất - Độn Giáp
  Y Dược
Lớp Học
  Ghi Danh Học
  Lớp Dịch và Phong Thủy 3
Kỹ Thuật
  Hỗ Trợ Kỹ Thuật
Thư Viện
  Tủ Sách
  Bài Viết Chọn Lọc
Linh Tinh
  Linh Tinh
  Giải Trí
  Vườn Thơ
Trình
  Quỷ Cốc Toán Mệnh
  Căn Duyên Tiền Định
  Tử Vi
  Tử Bình
  Đổi Lịch
Nhập Chữ Việt
 Hướng dẫn sử dụng

 Kiểu 
 Cở    
Links
  VietShare.com
  Thư Viện Toàn Cầu
  Lịch Âm Dương
  Lý Số Việt Nam
  Tin Việt Online
Online
 219 khách và 0 hội viên:

Họ đang làm gì?
  Lịch
Tích cực nhất
chindonco (3250)
hiendde (2589)
HoaCai01 (2277)
vothienkhong (1807)
dinhvantan (934)
ryan88 (805)
Vovitu (713)
ruavang (691)
lancongtu (667)
TranNhatThanh (644)
Hội viên mới
redlee (0)
dautranhsinhton (0)
Chieu Tim1234 (1)
huyent.nguyen (0)
tamsuhocdao (0)
henytran2708 (0)
thuanhai_bgm (0)
Longthienson (0)
thuyenktc (0)
liemnhi (0)
Thống Kê
Trang đã được xem

lượt kể từ ngày 05/18/2010
Linh Tinh
 TUVILYSO.net : Linh Tinh
Tựa đề Chủ đề: Một tấm gương Gửi trả lời  Gửi bài mới 
Tác giả
Bài viết << Chủ đề trước | Chủ đề kế tiếp >>
HoaCai01
Hội Viên
Hội Viên
Biểu tượng

Đă tham gia: 17 May 2010
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 2277
Msg 1 of 7: Đă gửi: 16 January 2011 lúc 9:00am | Đă lưu IP Trích dẫn HoaCai01

Con người thường gặp khổ, hiếm có xă hội nào chỉ toàn là người may mắn và hạnh phúc .   Những câu chuyện thương tâm về sự nghèo khổ bệnh tật làm cho lăo HC rơi lệ nhiều lần, đọc truyện "Thằng bé đánh giày Nghĩa Lộ" của Phạm Tín An Ninh mà thấy cảm động vô cùng trước t́nh cảm chân thật của thế nhân c̣n nhớ tới những nghĩa cử trong giai đoạn khốn khổ của cuộc đời và t́m cách đền đáp lại cố nhân đă có lần chia sẻ với t́nh người chân thật .

Nay đăng lại bài viết của Minh Tạo về 1 thằng bé phải kiếm từng miếng cơm thừa để nuôi sống cha mẹ nghèo đói và bệnh tật .  Câu chuyện này có lẽ không c̣n tái diễn nữa nhưng h́nh như ṿng luân chuyểnthịnh suy của con Tạo lúc nào cũng áp đặt và g̣ bó con người để khi chúng ta đọc chuyện người lại nghĩ nhiều về thân phạn của ḿnh .

HC



__________________
Năm Mão cần mềm dẽo như Mèo .      
Quay trở về đầu Xem HoaCai01's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi HoaCai01
 
HoaCai01
Hội Viên
Hội Viên
Biểu tượng

Đă tham gia: 17 May 2010
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 2277
Msg 2 of 7: Đă gửi: 16 January 2011 lúc 9:01am | Đă lưu IP Trích dẫn HoaCai01

Một Tấm Gương
HUYET-HOA 2011/01/14

Tác giả: Minh Tạo

Sáng nào cũng thấy thằng nhỏ cầm cái lon đứng chầu chực trước quán ăn. Tôi để mắt theo dơi th́ hễ thấy thực khách vừa kêu tính tiền th́ thằng bé chạy vào nh́n vào những cái tô, nếu c̣n thức ăn dư mứa th́ nó vội vă trút vào cái lon rồi chạy ra ngoài đứng ngóng tiếp.

Khi cái lon gần đầy th́ nó biến mất, chập sau thấy nó lại có mặt thập tḥ trước quán tiếp tục. Bàn tôi ngồi th́ đứa bé không bao giờ quan tâm tới, v́ mỗi sáng tôi chỉ đủ tiền uống 1 ly xây chừng v́ tôi cũng nghèo cải tạo mới về sáng nhịn đói ngồi uống cà phê đen như một cái thú hay một cái tật không bỏ được.

Cứ thế, mà hơn một năm tôi mới quen được và t́m hiểu chút ít về hoàn cảnh gia đ́nh của đứa bé. Tôi cố t́nh làm quen với thằng bé nhờ hôm ấy trời mưa, thằng bé đứng nép vào trong quán. Thằng bé đứng nép vào ngày càng sâu hơn trong quán v́ mưa ngày càng lớn chỉ cách tôi chừng độ nửa thước. Tôi vói tay kéo nó ngồi xuống bàn và hỏi nó có thích uống cà phê không ?

Thằng bé lắc đầu lia lịa và nói không uống. Tôi hỏi nó làm ǵ ngày nào cũng ra đây? và hiện sống với ai? Thằng bé như đoán được rằng: tôi chỉ là người khách ghiền cà phê nặng nên hàng ngày đóng đô ở đây nên nó cũng trả lời nhanh nhẹn rằng:

- “Con sống với ba má con, Ba con đi làm xa c̣n Má con đi phụ buôn bán ở ngoài chợ…”

Tôi hỏi tiếp:

- “C̣n con có đi học không ?”

Thằng bé nói:

- “Con không có đi học… con ở nhà phụ với má nuôi heo…”.

Đó là lư do để nói lên sự hiện diện hằng ngày của nó nơi quán ăn nầy. Nghe thằng bé nói như thế, tôi nói với chị chủ quán ăn giúp cho nó lấy những cơm và thức ăn thừa, và cũng từ đó nó không c̣n đứng lúp ló ngoài cửa quán nửa. Và nhờ tánh t́nh hiền hậu thật thà chị chủ quán cho nó vô phụ dọn bàn đề lấy thức ăn dư mang về và cho nó ăn uống để phụ việc. Từ đó tôi và nó gần gũi nhau hơn và thân với nhau lắm.

Có lần thằng bé hỏi tôi:

- “Chú làm nghề ǵ vậy hả chú?”

Tôi chỉ trả lời ngắn gọn là ” Chú đang làm thinh”.

Đúng vậy mới cải tạo về mà, vợ con th́ đă theo bên ngoại vượt biển hết rồi, nghe đâu đă định cư bên Úc, nay về ở với mẹ già ngày 1 buổi cà phê hai bửa cơm độn qua ngày. Thời gian ngột ngạt chậm chạp trôi qua, may mắn vợ chồng tôi đă bắt liên lạc được với nhau. Thế là những bữa cơm không c̣n ăn độn khoai củ hay bo bo nữa nhưng vẫn quen cử sáng cà phê quán gần nhà. Không biết chị chủ quán có bỏ bùa mê hay tôi ghiền chổ ngồi mà không bữa nào vắng tôi. Một hôm, tôi đề nghị theo thằng bé về nhà nó chơi cho biết v́ nó nói ở cũng gần không xa lắm. Thấy nó do dự và tỏ vẻ sợ sệt, tôi biết ngay nó đang dấu diếm điều ǵ. Thương nó lắm, tôi dúi tiền cho nó hoài. Mấy hôm sau tôi lẳng lặng đi theo nó khi nó mang cơm và thức ăn dư về nhà buổi trưa. Khi thấy nó lủi vô một cái cḥi nhỏ xíu th́ tôi thật sự không ngờ.

Đứng dưới gốc cây G̣n cách nhà nó không xa tôi thầm nghĩ, nhà chút xíu như vậy gia đ́nh 3 người ở th́ chổ đâu mà nuôi heo. Tôi đang đứng suy nghĩ đốt cũng hết mấy điếu thuốc th́ thằng nhỏ lục tục xách lon xách nồi đi ra quán để thu dọn thức ăn buổi chiều. Đợi thằng bé đi khuất tôi ḷ ṃ đến nơi mà hồi năy nó vào. Đến đó mới nh́n rơ th́ thật ra đâu có phải là nhà, một lơm trống được che dựng lên bằng những phế liệu đủ loại muốn chui vào phải khom mọp xuống. Nghe thấy có tiếng chân dừng lại, có tiếng đàn bà vọng ra hỏi. Tôi trả lời là đi kiếm thằng Tuất, th́ nghe giọng đàn ông cho biết nó vừa đi khỏi rồi, và hỏi tôi là ai, mời tôi vào…. Vừa khom người chui vào tôi mới thật sự không ngờ những ǵ hiển hiện trước mắt tôi.

Người đàn ông hốc hác cụt hai gị tuổi cũng trạc tôi nhưng trông yếu đuối, lam lũ và khắc khổ lắm. Một người đàn bà bệnh hoạn xác xơ cả hai đang ăn những thức ăn thừa mà thằng bé vừa mới đem về. Vừa bàng hoàng, vừa cảm động vừa xót xa, nước mắt tôi bất chợt tuôn rơi mặc dù tôi cố nén…

Từ đó, tôi hiểu rơ về người phế binh sức tàn lực kiệt sống bên người vợ thủy chung tảo tần nuôi chồng bao năm nay giờ mang bịnh ác tính nặng nề thật đau xót. Tôi móc hết tiền trong túi biếu tặng và cáo lui. Về đến nhà tôi vẫn măi ám ảnh hoàn cảnh bi thương của gia đ́nh thằng bé mà tôi bỏ cơm nguyên cả ngày luôn. Sáng hôm sau ra uống cà phê, thằng bé gặp tôi nó lấm lét không dám nh́n tôi v́ nó đă biết trưa hôm qua tôi có tới nhà nó. Nó th́ tỏ vẻ sợ tôi, nhưng tôi thực sự vừa thương vừa nể phục nó nhiều lắm. Tôi kêu nó lại và nói nhỏ với nó tại sao không cho tôi biết. Tội nghiệp nó cúi đầu im lặng làm ḷng tôi thêm nỗi xót xa. Có khách kêu trả tiền, như có cơ hội né tránh tôi nó chạy đi dọn bàn và tiếp tục công việc thu dọn thức ăn. Hèn ǵ sau nầy nó để thức ăn dư phân loại đàng hoàng lắm. Tội nghiệp hoàn cảnh của thằng bé mới mấy tuổi đầu mà vất vả nuôi cha mẹ theo khả năng chỉ tới đó. Cha là một phế binh cũ trước 75 cụt hai chân, mẹ th́ bị bệnh gan nặng bụng ph́nh trướng to khủng khiếp và cặp chân sưng vù lên đi đứng thật khó khăn, nước da th́ vàng mét như nghệ. Thằng bé là lao động chánh trong gia đ́nh, nó có hiếu lắm. Từ đó tôi thường cho tiền đứa bé mua bánh ḿ cơm gạo về nuôi cha mẹ.

Vợ tôi làm thủ tục bảo lănh tôi sang Úc. Ngày tôi đi tôi đau xót phải để lại hai nỗi buồn đó là để mẹ và em gái lại quê nhà và không c̣n cơ hội giúp đỡ thằng bé nữa. Sang Úc định cư, tôi sống tại tiểu bang Victoria mấy năm đầu tôi hết sức cơ cực v́ phải vật lộn với cuộc sống mới nơi đất mới và đối với tôi tất cả đều mới mẻ và xa lạ quá. Từ ngôn ngữ đến thời tiết đă làm tôi lao đao không ít. Thỉnh thoảng tôi gởi tiền về nuôi mẹ và em gái không quên dặn em gái tôi chuyển cho thằng bé chút ít gọi là chút t́nh phương xa.

Mấy năm sau tôi về thăm gia đ́nh, tôi có ghé t́m thằng bé th́ nó không c̣n lấy thức ăn trong quán đó nữa. Tôi mới kể rơ hoàn cảnh thằng bé cho chị chủ quán biết. Chị chủ quán đôi mắt đỏ hoe trách tôi sao không cho chị biết sớm để chị t́m cách giúp gia đ́nh nó. Tôi chỉ bào chữa rằng tại thằng bé muốn giấu không cho ai biết! Tôi ghé vội qua nhà thằng bé th́ mới hay mẹ nó đă qua đời v́ căn bệnh ung thư gan. Chỉ c̣n chèo queo một ḿnh ba nó ở trần nằm một góc trông hết sức thương tâm. Hỏi thăm th́ mới biết nó đă xin được việc làm đi phụ hồ kiếm tiền về nuôi cha.

Chúa nhật tôi tới t́m thằng bé, chỉ mới có mấy năm mà nó đă cao lớn thành thanh niên rất đẹp trai duy chỉ đen đúa v́ phơi nắng để kiếm đồng tiền. Tôi dẫn nó trở ra quán cà phê cũ, thấy nó hơi ái ngại, tôi trấn an là bà chủ quán tốt lắm tại không biết được hoàn cảnh gia đ́nh nó. Ra đến quán ăn chị chủ quán năn nỉ nó về làm với chị, dọn dẹp và bưng thức ăn cho khách nhẹ nhàng hơn đi phụ hồ và chị sẽ trả lương như đang lănh bên phụ hồ, tối về thức ăn thường bán không hết chị cho đem về nhà dùng khỏi phải mua hay đi chợ. Lần đầu tiên tôi thấy nó khóc, chị chủ quán cũng khóc theo làm tôi phải đứng dậy bỏ ra ngoài để khỏi phải rơi nước mắt v́ chịu không nỗi.

Thằng Tuất vừa khóc vừa nói: “Sao ai cũng tốt với gia đ́nh con hết đó, nhưng v́ con đang làm phụ hồ cho anh Năm, anh ấy cũng tốt lắm giúp đỡ gia d́nh con nhiều lắm, sáng nào cũng mua cho ba con gói xôi hay bánh ḿ trước khi tụi con đi làm. Con cũng mang ơn ảnh nhiều nên con không thể nghỉ được, con xin lổi”. Không biết thằng Tuất nó nói thật hay nó ái ngại khi quay về chỗ mà ngày nào cũng cầm cái lon chầu chực trút đồ ăn dư về nuôi cha mẹ. Phải thông cảm nó, phải hiểu cho nó, phải cho nó có cái hiện tại và tương lai tốt hơn, đẹp hơn ngày trước. Chị chủ quán vừa gạt nước mắt vừa nói “Bất cứ lúc nào con cần đến cô th́ con đừng ngại, cho cô biết nhé “…

Đời nầy cũng c̣n có những hoàn cảnh bi đát ít ai biết đến, và cũng có những đứa con xứng đáng như thằng Tuất. Ngày về lại Úc, tôi đến biếu hai cha con nó hai triệu đồng, thấy nó và ba nó mừng lắm tôi cũng vui lây. Không biết phải giúp gia đ́nh nó như thế nào, tôi chụp h́nh ba nó, photo giấy tờ ba nó đem về Úc gởi cho Hội cứu trợ thương phế binh bị quên lăng trụ sở ở Sydney. Mấy tháng sau nhận được thư ba thằng Tuất viết qua, ông quá vui mừng khi được Hội bên Úc giúp đở gởi tiền về, ông cho biết suốt bao nhiêu năm qua lần đầu tiên ông thấy được niềm hạnh phúc khi cuộc đời phế binh của ông c̣n có người nhớ đến.

Không biết ông ấy vui bao nhiêu mà chính tôi cũng hết sức vui mừng khi thực hiện một việc làm đem niềm vui đến cho những người phế binh sống hết sức đói nghèo bên quê mẹ. Tôi xin cảm ơn cả hai: người chiến sĩ vô danh sống trong hẩm hiu và Hội cứu trợ thương phế binh đă thể hiện t́nh người trong công việc hết sức cao cả này.

Minh Tạo



__________________
Năm Mão cần mềm dẽo như Mèo .      
Quay trở về đầu Xem HoaCai01's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi HoaCai01
 
ceramic
Hội Viên
Hội Viên


Đă tham gia: 24 December 2010
Nơi cư ngụ: Germany
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 14
Msg 3 of 7: Đă gửi: 15 February 2011 lúc 12:12pm | Đă lưu IP Trích dẫn ceramic

      Đời người muôn vàn cảnh ngộ, nỗi khổ như thế này th́ kể không bao giờ hết.
      Với CP hiện nay th́ c̣n lâu mới thay đổi được


__________________
cachoi
Quay trở về đầu Xem ceramic's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi ceramic
 
minhminh
Hội Viên
Hội Viên


Đă tham gia: 18 May 2010
Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 310
Msg 4 of 7: Đă gửi: 16 February 2011 lúc 6:11am | Đă lưu IP Trích dẫn minhminh

VÀO KHOẢNG NĂM 94 MINHMINH  VE SAIGON , ĐẾN PHỞ HOÀ PASTER  ĐỂ ĂN PHỞ GẶP MỘT EM NHỎ ĐÁNH GIẦY , CÂU CHUYỆN THẾ NÁY

-- BỐ ĐÁNH GIÀY KHÔNG BỐ

-- HE HE  ĐÁNH GIẦY RỒI LẤY LUÔN GIÀY CỦA NGƯỜI TA ĐI

-- KHÔNG DÁM ĐÂU BỐ

-- SAU KHI ĐÁNH GIÀY MINHMINH HỎI ĂN GI CHƯA NÓ NOI CHƯA , BÈN CHO NO NGỒI VÀO BÀN VÀ KEU6 CHO NÓ MỘT TÔ ĐẶC BIỆT XE LỬA , NHƯNG KHÔNG THẤY NÓ ĂN , MÀ NO BƯNG RA NGOÀI , TƯỞNG NO MANG RA NGOÀI ĂN , NHƯNG MM THEO DƠI THẤY NO BƯNG CHO MỘT NGƯỜI ĐÀN BÀ NGỒI Ở GỐC CÂY , HỎI RA LÀ  MÁ NÓ .

TÊN NÓ LÀ CU ĐEN , NGƯỜI NO ĐEN THUI NHƯ NGƯỜI CAMBODIA , NHỎ NHƯ 14 TUỔI NHƯNG HỎI RA NÓ ĐĂ 22 TUỔI .

CÁI H̀NH ẢNH THẬT LÀ ĐỘNG TÂM , MM C̉N NHỚ IN CHO ĐÊN NGÀY HÔM NAY , CU ĐEN NÓ BÂY GIỜ Ở ĐÂU !!!

Quay trở về đầu Xem minhminh's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi minhminh
 
maykhoi
Hội Viên
Hội Viên


Đă tham gia: 18 May 2010
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 25
Msg 5 of 7: Đă gửi: 16 February 2011 lúc 7:28pm | Đă lưu IP Trích dẫn maykhoi

Các bạn có thể vào link dưới đây xem phim kư sự của chùa Vĩnh Nghiêm làm từ thiện ở VN, Campuchia , Miến Điện.......

http://www.youtube.com/watch?v=jAsWLHFpcVI&NR=1

http://www.youtube.com/watch?v=He0k0L3R43o&feature=relat ed

http://www.youtube.com/watch?v=CFiL-F2Oooo&feature=relat ed

http://www.youtube.com/watch?v=OydoS5n3yjI&feature=relat ed

 

 

Quay trở về đầu Xem maykhoi's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi maykhoi
 
dinhman_kt
Hội Viên
Hội Viên


Đă tham gia: 22 May 2010
Nơi cư ngụ: Vietnam
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 130
Msg 6 of 7: Đă gửi: 17 February 2011 lúc 12:14pm | Đă lưu IP Trích dẫn dinhman_kt

Đường đời vạn cảnh.
Sướng khổ muôn màu.
Sung sướng cũng nhều mà đau thương cũng lắm.
Từ tâm có thể nối hai bờ.
Cầu chúc cho nhân loại tràn ngập từ tâm.


Quay trở về đầu Xem dinhman_kt's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi dinhman_kt
 
TranNhatThanh
Hội Viên
Hội Viên
Biểu tượng

Đă tham gia: 17 May 2010
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 644
Msg 7 of 7: Đă gửi: 17 February 2011 lúc 12:38pm | Đă lưu IP Trích dẫn TranNhatThanh

HoaCai01 đă viết:

Một Tấm Gương
HUYET-HOA 2011/01/14

Tác giả: Minh Tạo

Sáng nào cũng thấy thằng nhỏ cầm cái lon đứng chầu chực trước quán ăn. Tôi để mắt theo dơi th́ hễ thấy thực khách vừa kêu tính tiền th́ thằng bé chạy vào nh́n vào những cái tô, nếu c̣n thức ăn dư mứa th́ nó vội vă trút vào cái lon rồi chạy ra ngoài đứng ngóng tiếp.

Tác giả Minh Tạo thấy buổi sáng chỉ có 1 em nhỏ, tác giả có biết càng về khuya càng có nhiều người khổ hơn em nhỏ này ?
Lúc trước TNT ở Sài G̣n thường đi ăn khuya ở khu Q5-Q10, khoảng từ 10 giờ trở lên có rất nhiều trẻ con có hành động như trên, cũng để mắt theo dơi tô thức ăn của khách đang ăn, chỉ khác ở chỗ là các em nh́n bằng con mắt đói khát thật sự, các em này đa số là trẻ em ăn xin (trong lúc xin có người canh chừng).
TNT nhiều lần mời ngồi cùng ăn chung, nhưng lần nào cũng vậy, khi ḿnh đề nghị th́ Em nó liếc qua nh́n người đàn ông/ đàn bà phía xa xa, và từ chối không dám ngồi chung ăn. Khi ḿnh vừa ăn xong, tính tiền xong đi th́ tụi nó bu lại húp lấy húp để đồ ăn thừa của ḿnh, thật tội nghiệp, không biết đến khi nào VN mới hết cảnh tượng này !?
Cảm ơn bài viết rất hay của Bác HoaCai!


Sửa lại bởi TranNhatThanh : 17 February 2011 lúc 12:42pm


__________________
* . *
Quay trở về đầu Xem TranNhatThanh's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi TranNhatThanh
 

Nếu muốn gửi bài trả lời, trước tiên bạn phải đang nhập
Nếu chưa ghi danh, bạn phải Tham gia

  Gửi trả lời Gửi bài mới
Bản để in Bản để in

Chuyển diễn đàn
Bạn không thể gửi bài mới
Bạn không thể trả lời cho các chủ đề
Bạn không thể xóa bài viết
Bạn không thể sửa chữa bài viết
Bạn không thể tạo các cuộc thăm ḍ ư kiến
Bạn không thể bỏ phiếu cho các cuộc thăm ḍ



Trang này đă được tạo ra trong 2.1953 giây.
Google
 
Web tuvilyso.com



DIỄN ĐÀN NÀY ĐĂ ĐÓNG CỬA, TẤT CẢ HỘI VIÊN SINH HOẠT TẠI TUVILYSO.ORG



Bản quyền © 2002-2010 của Tử Vi Lý Số

Copyright © 2002-2010 TUVILYSO