Tác giả |
|
Vovitu Hội Viên
Đă tham gia: 18 May 2010
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 713
|
Msg 1 of 6: Đă gửi: 16 August 2010 lúc 10:44pm | Đă lưu IP
|
|
|
Dạo trên mạng thấy có câu chuyện hay, mang về TVLS mời mọi người đọc, suy ngẫm.
CÁI G̀ ĐÁNG QUƯ NHẤT
Thuở xưa, trong một thành nọ, có một ngôi chùa tên là Viên Âm, mỗi ngày có rất nhiều người đến thắp hương lễ Phật, nên chùa cũng rất hưng thịnh. Trên xà ngang (đ̣n tay) ở nóc chùa có con Nhền Nhện (Tri Thù) giăng tơ làm tổ. Do v́ mỗi ngày đều chịu nhiều khói hương và sự kiền thành lễ bái xông lên, cho nên con Nhền Nhện đă có Phật tánh. Trải qua hơn một ngàn năm tu luyện, Phật tánh của Nhền Nhện cũng đă tăng lên nhiều.
Một ngày nọ Đức Phật quang lâm đến chùa Viên Âm, thấy hương khói nơi này rất thịnh vượng, Phật rất hoan hỷ. Lúc rời chùa, bất ngờ nh́n lên, thấy con Nhền Nhện trên xà ngang, Phật dừng lại, nói với Nhền Nhện rằng:
- Ta và ngươi có duyên mới gặp nhau, thấy ngươi tu luyện ở đây hơn ngàn năm rồi, không biết ngươi đă có kiến giải hay thấu triệt ǵ chưa, vậy Ta muốn hỏi ngươi một vấn đề, có được không?
Nhền Nhện gặp được Phật Nhền Nhện rất vui mừng, liền đồng ư lời Phật nói.
Đức Phật hỏi Nhền Nhện rằng: Trên đời này cái ǵ là trân quư nhất?
Nhền Nhện suy nghĩ một hồi rồi đáp rằng: Bạch Thế Tôn, trên đời này cái trân quư nhất là cái “đạt không được” và cái “đă mất đi”.”
Đức Phật khẽ gật đầu rồi rời khỏi chùa Viên Âm.
Như vậy 500 năm đă trôi qua, Nhền Nhện vẫn tu luyện trên xà ngang của chùa Viên Âm. Tánh Phật của Nhền Nhện ngày càng sáng ra. Một ngày nọ Phật tổ lại đến chùa, nói với Nhền Nhện rằng:
- Này Nhền Nhện, ngươi vẫn khỏe chứ? vấn đề 500 năm trước, ngươi có hiểu biết ǵ sâu rộng chưa?
Nhền Nhện đáp rằng: Bạch Phật, con cảm thấy cái trân quư nhất trên đời này vẫn là cái “đạt không được” và cái “đă mất đi”.
Đức Phật nói: “Ngươi tiếp tục tu luyện và suy nghĩ thêm đi, Ta sẽ tiếp tục đến t́m ngươi.
Năm trăm năm nữa lại trôi qua, một ngày nọ, gió mạnh nổi lên, gió thổi một giọt nước cam lộ bay và vướng vào ổ lưới Nhền Nhện. Nhền Nhện nh́n giọt cam lộ, thấy nó trong suốt óng ánh rất đẹp, bèn sanh ư ưa thích. Nhền Nhện mỗi ngày ngắm nh́n giọt cam lộ rất vui vẻ, nó cảm thấy rằng đây là những ngày vui vẻ nhất trong hai ngàn năm nay.
Bỗng nhiên một cơn gió mạnh thổi đến, giọt nước cam lộ kia cũng bị gió thổi đi mất. Nhền Nhện trong phút chốc cảm thấy mất đi cái ǵ đó, cảm thấy cô đơn buồn tẻ khó chịu. Lúc này Phật tổ lại đến, hỏi Nhền Nhện rằng:
Nhền Nhện à, năm trăm năm nay ngươi suy nghĩ kỹ vấn đề: Trên đời này cái ǵ là trân quư nhất?
Nhền Nhện nghĩ đến giọt cam lộ, vẫn đáp với Phật rằng: Bạch Thế Tôn, trên đời này cái quư nhất là vẫn là cái “đạt không được” và cái “đă mất đi”.”
Phật nói rằng: Hay lắm, ngươi đă kiến giải như vậy, hiểu biết như vậy, vậy Ta cho ngươi đi một ṿng ở thế gian vậy.
Như vậy, Nhền Nhện đầu thai làm một tiểu thơ giàu có, làm con của một gia đ́nh quan đại thần, cha mẹ cô ấy đặt cho cô ấy một cái tên là Tri Nhi (Bé Nhền Nhện). Đến năm 16 tuổi, Tri Nhi đă trở thành một thiếu nữ thướt tha yểu điệu đẹp đẽ sạch sẽ cảm động ḷng người.
Một ngày nọ, vua trong nước quyết định tổ chức tiệc mừng công cho tân khoa bảng vàng trạng nguyên Cam Lộc ở phía sau hoa viên. Trong buổi tiệc có rất nhiều thiếu nữ trẻ tuổi đến tham dự, có cả tiểu công chúa Trường Phong của vua. Trong buổi tiệc chàng trạng nguyên Cam Lộc, đem tài nghệ của ḿnh ra cống hiến, như thi từ ca phú, tất cả thiếu nữ trong buổi tiệc không ai không bị tài nghệ của chàng trạng nguyên kia thuyết phục. Nhưng Tri Nhi không có ǵ tỏ ra lo lắng hay ganh tỵ ǵ, v́ cô ấy biết, đây là nhân duyên Phật tổ thưởng cho cô ấy.
Mấy ngày sau, kể ra th́ cũng lạ thật, lúc Tri Nhi đưa mẹ đi thắp hương lễ Phật, cũng lúc ấy Cam Lộc cũng đưa mẹ đến lễ Phật. Sau khi thắp hương lễ Phật xong, hai người mẹ đứng một bên thăm hỏi chuyện tṛ, Tri Nhi và Cam Lộc vừa đi trên hành lang vừa tṛ chuyện, Tri Nhi rất vui vẻ nghĩ rằng, cuối cùng ḿnh cũng được ở bên cạnh người ḿnh yêu thích, nhưng Cam Lộc không có biểu hiện với sự vui thích của cô ấy.
Tri Nhi nói với Cam Lộc rằng: Lẽ nào bạn chưa từng nhớ sự việc trên mạng lưới nhền nhện ở chùa Viên Âm mười sáu năm về trước hay sao?
Cam Lộc rất kinh ngạc, nói rằng: Tri Nhi ơi, bạn rất đẹp, cũng làm cho người ta thích, nhưng sức tưởng tượng của bạn hơi phong phú một chút.
Nói xong hai người chia tay nhau, cùng với mẫu thân rời chùa.
Tri Nhi về đến nhà, trong ḷng nghĩ rằng: Phật tổ đă an bài chuyện hôn nhân như vậy, v́ sao không làm cho anh ấy nhớ lại chuyện trước đây? V́ sao Cam Lộc không có cảm giác ǵ với ḿnh? Mấy ngày sau, vua ban lệnh, tân khoa trạng nguyên Cam Lộc kết hôn cùng với công chúa Trường Phong, Thái tử Chi Thảo kết hôn với Tri Nhi. Tin này đối với Tri Nhi như là sét đánh giữa trời quang, cố ấy nghĩ măi mà nghĩ cũng không thông, v́ sao Phật tổ đối với cô ấy như vậy?
Trong mấy ngày sau khi biết tin tức như vậy, Tri Nhi không ăn không uống ǵ, tính mạng rất nguy kịch sớm chiều. Thái tử Chi Thảo vừa hay được t́nh h́nh của Tri Nhi, bèn vội vàng chạy đến, bổ nhào đến bên cạnh giường của Tri Nhi, nói với Tri Nhi đang thoi thóp chút hơi tàn rằng:
- Ngày ấy, trong các tiểu thư ở sau hoa viên, ta mới gặp nàng đă đem ḷng yêu quư, ta đă khổ nhọc khẩn cầu phụ hoàng, phụ hoàng mới đáp ứng lời khẩn cầu của ta. Nếu nàng chết rồi, th́ ta cũng không thiết sống nữa.
Nói xong, chàng bèn rút gươm định tự tử.
Ngay lúc này, Phật tổ đến, Ngài nói với thần thức của Tri Nhi sắp thoát khỏi thân xác rằng:
- Này Nhền Nhện, ngươi đă từng nghĩ qua, Cam Lộ (hay Cam Lồ tức Cam Lộc) do ai mang đến bên cạnh ngươi vậy? Là do gió (công chúa Trường Phong) mang đến, cuối cùng cũng do gió mang nó đi. Cam Lộc là thuộc về công chúa Trường Phong, người ấy chẳng qua chỉ là khúc nhạc chen vào trong cuộc đời của ngươi mà thôi. Nhưng lúc ấy Thái tử Chi Thảo là cây cỏ nhỏ ở trước chùa Viên Âm, người ấy đă gặp ngươi hai ngh́n năm rồi, đă ái mộ ngươi hai ngh́n năm rồi, nhưng ngươi lại chưa từng cuối đầu nh́n qua người ấy. Này Nhền Nhện, bây giờ Ta lại hỏi ngươi, trên đời này cái ǵ là trân quư nhất?
Tri Nhi sau khi nghe những chân tướng này, bỗng nhiên đại triệt đại ngộ, cô ấy bạch Phật rằng:
- Bạch Thế Tôn, trên đời này cái trân quư nhất không phải là cái “đạt không được” và cái “đă mất đi”, mà là hạnh phúc đang có trong hiện tại.
Vừa nói xong Phật liền ra đi, thần thức của Tri Nhi cũng đă trở lại thân xác của Tri Nhi, cô ấy từ từ mở mắt ra, thấy Thái tử Chi Thảo đang muốn tự vẫn, cô ấy lập tức đánh thanh gươm rơi xuống đất, và ôm chặt Thái tử vào ḷng…
Điều rút ra:
Trên đời này rất nhiều người cố chấp việc truy cầu những ǵ ḿnh đạt không được hoặc đă mất đi, mà bỏ đi, đánh mất đi hạnh phúc trước mắt có được, như những ǵ có ở trong tay ḿnh, điều này thật rất không đáng biết bao! Trên đời này cái trân quư nhất không phải là cái ǵ “đạt không được” và cái “đă mất đi”, mà là hạnh phúc đang có trong hiện tại.
|
Quay trở về đầu |
|
|
Bach_duong Hội Viên
Đă tham gia: 18 May 2010 Nơi cư ngụ: Vietnam
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 33
|
Msg 2 of 6: Đă gửi: 17 August 2010 lúc 2:15am | Đă lưu IP
|
|
|
Ư nghĩa quá bác ạ. Chúng ta cứ mải miết đi t́m hạnh phúc ở 1 nơi xa xôi nào đó mà không biêt rằng nó ở ngay trước mắt ta.
|
Quay trở về đầu |
|
|
Vovitu Hội Viên
Đă tham gia: 18 May 2010
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 713
|
Msg 3 of 6: Đă gửi: 19 August 2010 lúc 5:43am | Đă lưu IP
|
|
|
Tể Tướng Án Anh Quư Trọng Vợ
Án Anh là quan tể tướng của nước Tề, nhờ có nhiều công trạng ông được Tề Cảnh công tặng áo hồ cừu, phong thực ấp ...nhưng Án Anh nhất mực từ chối. Một hôm, đến thăm nhà Án Anh, Cảnh Công thấy một người đàn bà liền hỏi:
- Có phải là nội tử của quan Tể Tướng đó không?
Án Anh đáp:
- Bẩm phải!
Cảnh Công cười bảo:
- Bà nhà đă già mà c̣n xấu nữa. Ta có một ái nữ có thể cho Tể Tướng được.
Án Anh chấp tay nói:
- Lúc trẻ người ta lấy ḿnh là mong rằng lúc già có thể nhờ cậy được. Vợ tôi tuy già xấu nhưng tôi vẫn quư trọng, không dám phụ.
Tề Cảnh Công rất kính phục Án Anh.
Lời bàn:
Nhân gian chuyện một chồng một vợ từ thuở cưới nhau đến răng long bạc tóc là chuyện b́nh thường. Nhưng trong đám quan lại ngày xưa mà bàn việc một chồng một vợ th́ hiếm lắm. Hồi xưa có câu: "Trai năm thê bảy thiếp, gái chính chuyên một chồng"."Thê" là vợ chính, "Thiếp" là vợ lẻ. Nhà vua gả ái nữ cho Án Anh, đặt địa vị một người nào đó, họ cho việc ấy là vinh dự, là cao quư, nhưng Án Anh chối từ. Không có cao quư nào bằng tấm ḷng đối đăi thủy chung với nhau. "Giàu đổi bạn, sang đổi vợ", thói đó đă thành "văn bản". Với thời cách đây hơn 2500 năm, Án Anh quả là một nhân vật cấp tiến. "Phú quư bất năng dâm, bần tiện bất năng gian, uy vũ bất năng khuất". Án Anh là một trang quân tử, đáng làm gương cho mọi người.
|
Quay trở về đầu |
|
|
Vovitu Hội Viên
Đă tham gia: 18 May 2010
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 713
|
Msg 4 of 6: Đă gửi: 26 August 2010 lúc 7:30am | Đă lưu IP
|
|
|
ĐẠI SƯ TRẦM MẶC
Xưa có một Ḥa thượng, nghe nói người chứng ngộ sẽ được người khác tôn kính trọng vọng, ngày nọ ông bèn tuyên bố với mọi người là ḿnh đă chứng đạo.
Nhiều Tăng sĩ lặn lội đường xa t́m đến tham bái, cầu ông chỉ dạy.
Ông lo lắng sẽ bị lộ tính phàm phu của ḿnh nên ra vẻ im lặng không nói một lời, trang bị cho ḿnh một dáng vẻ trầm mặc huyền bí, tự xưng là Trầm Mặc đại sư và khôn khéo giao phó mọi việc cho hai đệ tử ưu tú có tài hùng biện tiếp khách.Ngày nọ hai đệ tử có việc phải ra ngoài, đúng vào lúc đó có một vị Tăng du phương t́m đến xin học đạo,
bất đắc dĩ đại sư Trầm Mặc phải “thân chinh” tiếp khách.
Vị Tăng hỏi:
- Phật là ǵ?
- Đại sư Trầm Mặc chẳng biết trả lời làm sao, đành giữ im lặng, vừa ngó đông nh́n tây ngong ngóng mong t́m bóng dáng hai đệ tử về cứu khổ.
Vị Tăng thấy đại sư im lặng nh́n quanh quất đầy khí phách thiền cơ nên hỏi tiếp:
- Pháp là ǵ?
Lần này đại sư Trầm Mặc tuyệt vọng v́ không t́m thấy đệ tử, đành né tránh tia nh́n sắc bén của vị Tăng, vờ ngẩng đầu nh́n trời, rồi cúi xuống dán mắt vào đất, sau đó im thin thít, không hó hé nửa lời.
Vị Tăng cảm thấy ḿnh được khai thị sâu sắc, hỏi tiếp:
- Tăng là ǵ?
Đến lúc này đại sư Trầm Mặc đành nhắm tịt mắt lại chẳng thèm biểu hiện ǵ nữa.
Du Tăng ḷng đầy hỷ lạc, hỏi thêm:
- Đại sư, hạnh phúc, an lạc là ǵ?
- Giờ th́ ông đă chịu hết nổi, cảm thấy đau đầu, giơ hai tay phẩy một cái, tỏ vẻ bất lực, không thể ứng tiếp ǵ nữa.
Du Tăng cực kỳ cung kính, vui vẻ cáo từ, ḷng cảm thấy đại sư Trầm Mặc sao mà cao thâm, uyên bác quá! Đúng là danh bất hư truyền, thâm thúy khó lường!
Ông từ giă đại sư đi không lâu th́ gặp hai đồ đệ của ông đang trên đường về, không hề biết quan hệ thầy tṛ của họ, du Tăng sung sướng bày tỏ niềm tâm đắc măn nguyện của ḿnh:
- Thật lời đồn không sai! - Nhà sư Trầm Mặc trên núi quả là bậc chân tu chứng ngộ đấy! Tôi hỏi: Thế nào là Phật? Th́ đại sư xoay đầu nh́n bốn phương tứ hướng, như ngầm bảo người người đi t́m Phật khắp nơi, kỳ thật Phật ở trong ḷng, chẳng cần phải chạy đông rảo tây t́m kiếm...
Tôi hỏi: Thế nào là Pháp? Th́ ngài trước nh́n lên trời, rồi lại ngó xuống, ngụ ư rằng Pháp hoàn toàn b́nh đẳng, tuyệt không phân cao thấp.
Tôi hỏi: Thế nào là Tăng? - Th́ ngài nhắm hai mắt lại liền, ư muốn dạy phải bế môn khổ tu mới là Tăng!
Sau đó tôi nghĩ không ra điều ǵ nữa liền hỏi: - Thế nào là hạnh phúc hỷ lạc? Th́ ngài đưa hai tay ra, ư nói phải buông bỏ hết mới là hạnh phúc, khéo giúp đỡ người khác mới là hỷ lạc…
Chà! Đại sư Trầm Mặc chứng ngộ thâm áo, chỉ dạy cao siêu biết dường nào! Hai huynh hăy tới đó mà xin ngài chỉ giáo cho!
Vị Tăng hành cước nói xong lộ vẻ cực kỳ măn nguyện, vái chào và tiếp tục cuộc vân du học đạo của ḿnh.
Hai vị đồ đệ vừa mục kích những ǵ ḿnh nghe thấy chỉ có nước há hốc mồm trợn tṛn mắt… nghĩ thầm: Sao sư phụ ḿnh trong nháy mắt đă biến thành bậc ngộ đạo cao thâm đáng nể thế? Phải mau về hỏi cho rơ thực hư…
Đại sư Trầm Mặc vừa thấy hai đệ tử về đến, không kiềm được thịnh nộ, liền mắng xối xả:
- Bọn ngươi đi lâu như quỷ, vừa rồi có một du Tăng đến cầu đạo, hỏi lung tung, báo hại ta suưt nữa th́ té nhào, may nhờ ta biết làm thinh tới cùng, mới thoát nạn đó!
|
Quay trở về đầu |
|
|
teddy512 Hội Viên
Đă tham gia: 31 August 2010 Nơi cư ngụ: Vietnam
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 9
|
Msg 5 of 6: Đă gửi: 07 September 2010 lúc 4:11am | Đă lưu IP
|
|
|
Chuyện của bác Vovitu có thể gói gọn trong mấy chữ sau :
"Không có cái ḿnh muốn th́ hăy muốn cái ḿnh có "
__________________ Tôi tên là, Tên tôi là, Tôi là tôi.
|
Quay trở về đầu |
|
|
|
teddy512 Hội Viên
Đă tham gia: 31 August 2010 Nơi cư ngụ: Vietnam
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 9
|
Msg 6 of 6: Đă gửi: 07 September 2010 lúc 4:15am | Đă lưu IP
|
|
|
Vovitu đă viết:
ĐẠI SƯ TRẦM MẶC
Xưa có một Ḥa thượng, nghe nói người chứng ngộ sẽ được người khác tôn kính trọng vọng, ngày nọ ông bèn tuyên bố với mọi người là ḿnh đă chứng đạo.
Nhiều Tăng sĩ lặn lội đường xa t́m đến tham bái, cầu ông chỉ dạy.
Ông lo lắng sẽ bị lộ tính phàm phu của ḿnh nên ra vẻ im lặng không nói một lời, trang bị cho ḿnh một dáng vẻ trầm mặc huyền bí, tự xưng là Trầm Mặc đại sư và khôn khéo giao phó mọi việc cho hai đệ tử ưu tú có tài hùng biện tiếp khách.Ngày nọ hai đệ tử có việc phải ra ngoài, đúng vào lúc đó có một vị Tăng du phương t́m đến xin học đạo,
bất đắc dĩ đại sư Trầm Mặc phải “thân chinh” tiếp khách.
Vị Tăng hỏi:
- Phật là ǵ?
- Đại sư Trầm Mặc chẳng biết trả lời làm sao, đành giữ im lặng, vừa ngó đông nh́n tây ngong ngóng mong t́m bóng dáng hai đệ tử về cứu khổ.
Vị Tăng thấy đại sư im lặng nh́n quanh quất đầy khí phách thiền cơ nên hỏi tiếp:
- Pháp là ǵ?
Lần này đại sư Trầm Mặc tuyệt vọng v́ không t́m thấy đệ tử, đành né tránh tia nh́n sắc bén của vị Tăng, vờ ngẩng đầu nh́n trời, rồi cúi xuống dán mắt vào đất, sau đó im thin thít, không hó hé nửa lời.
Vị Tăng cảm thấy ḿnh được khai thị sâu sắc, hỏi tiếp:
- Tăng là ǵ?
Đến lúc này đại sư Trầm Mặc đành nhắm tịt mắt lại chẳng thèm biểu hiện ǵ nữa.
Du Tăng ḷng đầy hỷ lạc, hỏi thêm:
- Đại sư, hạnh phúc, an lạc là ǵ?
- Giờ th́ ông đă chịu hết nổi, cảm thấy đau đầu, giơ hai tay phẩy một cái, tỏ vẻ bất lực, không thể ứng tiếp ǵ nữa.
Du Tăng cực kỳ cung kính, vui vẻ cáo từ, ḷng cảm thấy đại sư Trầm Mặc sao mà cao thâm, uyên bác quá! Đúng là danh bất hư truyền, thâm thúy khó lường!
Ông từ giă đại sư đi không lâu th́ gặp hai đồ đệ của ông đang trên đường về, không hề biết quan hệ thầy tṛ của họ, du Tăng sung sướng bày tỏ niềm tâm đắc măn nguyện của ḿnh:
- Thật lời đồn không sai! - Nhà sư Trầm Mặc trên núi quả là bậc chân tu chứng ngộ đấy! Tôi hỏi: Thế nào là Phật? Th́ đại sư xoay đầu nh́n bốn phương tứ hướng, như ngầm bảo người người đi t́m Phật khắp nơi, kỳ thật Phật ở trong ḷng, chẳng cần phải chạy đông rảo tây t́m kiếm...
Tôi hỏi: Thế nào là Pháp? Th́ ngài trước nh́n lên trời, rồi lại ngó xuống, ngụ ư rằng Pháp hoàn toàn b́nh đẳng, tuyệt không phân cao thấp.
Tôi hỏi: Thế nào là Tăng? - Th́ ngài nhắm hai mắt lại liền, ư muốn dạy phải bế môn khổ tu mới là Tăng!
Sau đó tôi nghĩ không ra điều ǵ nữa liền hỏi: - Thế nào là hạnh phúc hỷ lạc? Th́ ngài đưa hai tay ra, ư nói phải buông bỏ hết mới là hạnh phúc, khéo giúp đỡ người khác mới là hỷ lạc…
Chà! Đại sư Trầm Mặc chứng ngộ thâm áo, chỉ dạy cao siêu biết dường nào! Hai huynh hăy tới đó mà xin ngài chỉ giáo cho!
Vị Tăng hành cước nói xong lộ vẻ cực kỳ măn nguyện, vái chào và tiếp tục cuộc vân du học đạo của ḿnh.
Hai vị đồ đệ vừa mục kích những ǵ ḿnh nghe thấy chỉ có nước há hốc mồm trợn tṛn mắt… nghĩ thầm: Sao sư phụ ḿnh trong nháy mắt đă biến thành bậc ngộ đạo cao thâm đáng nể thế? Phải mau về hỏi cho rơ thực hư…
Đại sư Trầm Mặc vừa thấy hai đệ tử về đến, không kiềm được thịnh nộ, liền mắng xối xả:
- Bọn ngươi đi lâu như quỷ, vừa rồi có một du Tăng đến cầu đạo, hỏi lung tung, báo hại ta suưt nữa th́ té nhào, may nhờ ta biết làm thinh tới cùng, mới thoát nạn đó!
|
|
|
Chuyện này của bác có ư nghĩa là : đôi khi im lặng là đỉnh cao của âm thanh.
__________________ Tôi tên là, Tên tôi là, Tôi là tôi.
|
Quay trở về đầu |
|
|
|
|