Vân Từ Hội Viên
Đă tham gia: 29 May 2010
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 123
|
Msg 1 of 1: Đă gửi: 27 February 2011 lúc 3:54pm | Đă lưu IP
|
|
|
(Lấy tin từ vnexpress.net)
Cuộc đời nhiều hướng đi, nhiều mục đích, nhiều cách thành đạt khác nhau, mỗi người có những niềm hạnh phúc riêng cho ḿnh. Và hạnh phúc của tôi là đi du học, tuổi 18 thích khám phá, thử thách. Xách vali sang Pháp, trong đầu tôi lúc đó chỉ với duy nhất một ước mơ, đó là khám phá một chân trời mới, được đặt chân đến tháp Eiffel, được đi dạo dọc bờ sông Seine, Paris, thủ đô hoa lệ mà tôi ngưỡng mộ qua tivi, sách báo. 12 tiếng trên máy bay cảm giác dài vô tận, tôi chỉ ngủ được bốn tiếng v́ quá háo hức.
Đặt chân xuống Charles de Gaulle, tôi được một người bạn đón về nhà trong thời gian t́m nhà. Chiều hôm đó, tôi được dẫn đi chơi lâu đài Versailles, nằm trên băi cỏ ngắm bầu trời nước Pháp, hóa ra ḿnh đă chạm tay đến ước mơ rồi à? Nhưng những chiếc máy bay lại làm tôi bất giác nhớ gia đ́nh, nhớ Việt Nam da diết. Rồi lại luyến tiếc phút giây ở Nội Bài, chỉ háo hức muốn đi thật nhanh mà quên mất những người ở lại, bố mẹ đang buồn lắm.
Nước Pháp trong suy nghĩ của tôi thật đẹp, cuộc sống du học cũng được tôi vẽ ra quá lư tưởng. Một tháng trước khi nhập học tôi dành hết thời gian đi ngắm phong cảnh cho thỏa thích. Tôi t́m được nhà ở vùng ngoại ô Paris, một nơi mà an ninh không an toàn lắm. Sau khi nhập học, lịch học dày đặc, cả ngày chỉ biết có đi học rồi nhanh nhanh đi về nhà, v́ ngoài đường gặp toàn đen với rệp.
Cứ thế bốn tháng, ba lần chuyển nhà, mệt mỏi v́ kéo vali khắp các bến tàu, khắp các con phố. Tôi bắt đầu đi làm thêm, phụ bếp cho một nhà hàng Việt Nam, lương 4 euro một giờ, với đồng lương đó có thể nói là bóc lột sinh viên. Cứ thế tất cả các buổi tối, học xong là tất tả chạy đi làm. Từ trường đến chỗ làm phải mất 45 phút đi tàu điện ngầm.
Trời lạnh làm tôi đau đầu ghê gớm, lại chui xuống bếp luôn chân luôn tay. Mọi người làm ở đây đều nói sao mặt tiểu thư, c̣n bé thế mà đă phải đi làm thuê. Lúc ấy tủi thân khủng khiếp. 12 giờ đêm mới về đến nhà. Chuyến tàu đêm cả khoang không bóng người, vừa đi vừa cảnh giác xem có ai đi theo không.
Việc đi làm ảnh hưởng không ít tới việc học tập. Phải rất cố gắng mới có thể vừa học vừa làm. Về đến nhà 12 giờ đêm rồi, tắm xong chỉ muốn lăn ra ngủ chứ muốn động ǵ đến bài vở nữa. Đó là điều mà tôi khi ở Việt Nam đă không bao giờ nghĩ đến. Xem những bộ phim Hàn Quốc như Chuyện t́nh Paris hay Chuyện t́nh Harvard, sao mà cảm giác đi du học sướng thế, được ngắm cảnh đẹp, được đạp xe trên những con đường đầy lá vàng, đi làm thêm cũng dễ dàng đến thế.
Ở nhà được bố mẹ làm hết, bây giờ th́ tôi phải tự lập nấu cơm, học tập, lo kiếm tiền trả tiền nhà, tiền ăn, điện nước… Cũng may mắn là gia đ́nh tôi đủ điều kiện cho tôi ăn học, không dư giả nhưng cũng không quá thiếu thốn, việc làm thêm chỉ là tôi muốn thử thách ḿnh. Có trải qua những việc đó tôi mới biết được đồng tiền khó kiếm thế nào để yêu thương bố mẹ hơn, chứ nhiều bạn sinh viên c̣n khó khăn hơn ḿnh nhiều.
Tết đến, bài hát tôi hay nghe nhất là Xuân này con không về. Tôi nhớ nhà ghê gớm, gọi về cho bố mẹ hỏi Tết này nhà ḿnh có sắm sửa ǵ nhiều không? Tầm này ở nhà là tôi cũng dọn dẹp nhà cửa, đi chọn đào, quất với bố rồi. Nhưng bố nói Tết này nhà ḿnh không sắm sửa nhiều, chỉ mua hoa về cắm bàn, chứ không sắm đào quất ǵ hết.
Nghe nói con thèm bánh chưng, nên bố mẹ để tiền mua đào đó cho con mua bánh chưng bên này. Tôi không thể ḱm nổi nước mắt, những giọt nước mắt mà tôi ḱm nén bấy lâu. Tôi không muốn khóc sợ bố mẹ lo, và v́ muốn chứng minh rằng tôi vẫn sống tốt, mạnh mẽ, tự lập. Nhưng tôi không ḱm nổi, muốn chạy về với ṿng tay bố mẹ như ngày c̣n bé, tự nhiên không muốn lớn tí nào.
Những lời động viên của bố mẹ tiếp cho tôi động lực học. Tôi hoàn thành tốt năm học thứ nhất và mua vé về Việt Nam hè. Lúc này trên máy bay lại không thể ngủ được. Khác với lần trước háo hức rời Việt Nam, lần này háo hức quay trở lại. Khi nh́n thấy bố mẹ, điều đầu tiên mà tôi nhận ra là bố gầy và già đi nhiều quá.
Năm tôi đi cũng là năm mà bố được nghỉ hưu. Ở nhà đáng lẽ bố phải béo và khỏe lên. Tôi nhận ra rằng thời gian đầu không có mạng nên tôi ít liên lạc về gia đ́nh, tôi thỏa thích với ước muốn khám phá cảnh đẹp Paris, th́ ở nhà bố mẹ không ngủ được v́ sợ tôi không quen với cuộc sống, sợ tôi chưa có nhà th́ sẽ ngủ ở đâu.
Bố mẹ tiết kiệm đến mức có thể để cho tôi ăn học bên này. Bữa cơm toàn rau bố tôi tự tay trồng, bố ăn ít hẳn so với ngày xưa, v́ bố nói già rồi ăn nhiều thịt không tiêu hóa được. Ḷng tôi quặn thắt lại, hóa ra bố mẹ tiết kiệm như thế. Thời gian ở nhà sao mà trôi nhanh quá. Lần thứ hai rời Việt Nam khó khăn hơn rất nhiều, tôi không c̣n háo hức nữa. Tôi đă khóc từ ngày hôm trước.
Ở sân bay lần này tôi mới quan sát kỹ hơn bố mẹ, bố đứng một góc lặng nh́n, lau nước mắt, mẹ tôi ngồi đó mắt mọng đỏ. Con phải cố gắng học tập, khỏe mạnh th́ bố mẹ ở nhà mới hạnh phúc và sống lâu được. Tôi nhận ra rằng từ trước đến nay ḿnh quá ích kỷ. Tôi chỉ quan tâm đến ước mơ của ḿnh, được sang Pháp, mà không biết rằng bố mẹ đă phải tiết kiệm và làm việc thế nào để có đủ kinh tế cho tôi đi như vậy.
Nhưng tôi không hối hận v́ đó cũng là ước mơ của bố mẹ tôi, cho tôi ăn học đến nơi đến chốn. Tôi đă và sẽ không bao giờ làm bố mẹ thất vọng. Tôi phải cảm ơn nước Pháp đă giúp tôi trưởng thành và nhận ra gia đ́nh là quư giá đến như vậy. Dù tôi có đi đến đâu để thực hiện ước mơ của ḿnh th́ đến một lúc nào đó tôi cũng phải trở lại nơi tôi đă sinh ra, về với bố mẹ. Đó là một phần máu thịt của tôi và tôi không muốn rời xa.
Lại một cái Tết nữa xa nhà, tôi đă vững vàng lên nhiều nhưng khi nghĩ đến bố mẹ tôi vẫn khóc. Bây giờ, niềm hạnh phúc của tôi là được trở về với bố mẹ.
|