Đăng nhập nhanh
Mạnh Thường Quân
  Bảo Trợ
  H́nh Ảnh Từ Thiện
Chức Năng
  Diễn Đàn
  Thông tin mới
  Đang thảo luận
  Hội viên
  Tìm Kiếm
  Tham gia
  Đăng nhập
Diễn Đàn
Thông Tin
  Thông Báo
  Báo Tin
  Liên Lạc Ban Điều Hành
Nhờ Xem Số
  Coi Tử Vi
  Coi Tử Bình
  Coi Địa Lý
  Nhờ Coi Quẻ
  Nhờ Coi Ngày
Nghiên Cứu và
Thảo Luận

  Tử Vi
  Tử Bình
  Kinh Dịch
  Mai Hoa Dịch Số
  Qủy Cốc Toán Mệnh
  Địa Lý Phong Thủy
  Nhân Tướng Học
  Bói Bài
  Đoán Điềm Giải Mộng
  Khoa Học Huyền Bí
  Thái Ất - Độn Giáp
  Y Dược
Lớp Học
  Ghi Danh Học
  Lớp Dịch và Phong Thủy 3
Kỹ Thuật
  Hỗ Trợ Kỹ Thuật
Thư Viện
  Tủ Sách
  Bài Viết Chọn Lọc
Linh Tinh
  Linh Tinh
  Giải Trí
  Vườn Thơ
Trình
  Quỷ Cốc Toán Mệnh
  Căn Duyên Tiền Định
  Tử Vi
  Tử Bình
  Đổi Lịch
Nhập Chữ Việt
 Hướng dẫn sử dụng

 Kiểu 
 Cở    
Links
  VietShare.com
  Thư Viện Toàn Cầu
  Lịch Âm Dương
  Lý Số Việt Nam
  Tin Việt Online
Online
 419 khách và 0 hội viên:

Họ đang làm gì?
  Lịch
Tích cực nhất
chindonco (3250)
hiendde (2589)
HoaCai01 (2277)
vothienkhong (1807)
dinhvantan (934)
ryan88 (805)
Vovitu (713)
ruavang (691)
lancongtu (667)
TranNhatThanh (644)
Hội viên mới
redlee (0)
dautranhsinhton (0)
Chieu Tim1234 (1)
huyent.nguyen (0)
tamsuhocdao (0)
henytran2708 (0)
thuanhai_bgm (0)
Longthienson (0)
thuyenktc (0)
liemnhi (0)
Thống Kê
Trang đã được xem

lượt kể từ ngày 05/18/2010
Khoa Học Huyền Bí
 TUVILYSO.net : Khoa Học Huyền Bí
Tựa đề Chủ đề: Chết sướng hơn sống Gửi trả lời  Gửi bài mới 
Tác giả
Bài viết << Chủ đề trước | Chủ đề kế tiếp >>
Vân Từ
Hội Viên
Hội Viên


Đă tham gia: 29 May 2010
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 123
Msg 1 of 3: Đă gửi: 31 March 2011 lúc 5:33pm | Đă lưu IP Trích dẫn Vân Từ

Tôi có người chị bà con ở Nha Trang khá giàu có. Cuối năm 2002 tôi được tin chị đă chết, gia đ́nh đă dọn dẹp để đưa thân xác chị về nhà chuẩn bị hậu sự. Tôi điện về để thăm hỏi t́nh h́nh và cũng chuẩn bị về VN để thăm chị lần cuối, nhưng khi điện về th́ chị đă "sống lại", thật là một chuyện hi hữu ngay cả bác sĩ cũng kinh ngạc! Sau này gặp chị, nghe kể lại câu chuyện chuyển đổi cảnh giới từ cuộc sống này sang cuộc sống mới kia tôi hết sức chăm chú nghe và quan tâm ghi nhớ, dù rằng tôi không tin th́ nhiều, phần tin rất ít. Sau này đọc những câu chuyện tương tự của nhiều người kể lại khi họ trở về cơi sống này từ cảnh giới của sự chết có phần tương tự. Nay có bài đọc cũng nói đến chyện này, tôi cóp nhặt gởi cho các bạn tham khảo.

1. Đời Sống Sau Đời Nầy
(Life After life)

(Phần 1)

Tác giả: Bác sĩ Raymond A. Moody Jr., Bantam Brick

Theo sách th́ bác sĩ Moody là một trong số những bác sĩ muốn t́m hiểu những ǵ xảy ra sau khi chết. Riêng bác sĩ Moody đă phỏng vấn 150 người chết rồi sống lại, tường thuật những ǵ họ đă thấy trong khi chết. Đại khái như sau:

Người sắp chết, đến phút cuối cùng nghe thấy bác sĩ tuyên bố rằng ḿnh đă chết. Y bắt đầu nghe thấy một tiếng ồn-ào khó chịu, như tiếng chuông reo hoặc tiếng vo vo lớn, đồng thời thấy ḿnh bị lưu động rất nhanh qua một đường hầm dài đen tối. Sau đó y bỗng thấy ḿnh ở ngoài xác thân, nhưng vẫn c̣n ở ngay quanh đó, trông thấy rơ xác thân ḿnh như một người ngoài đứng xem. Y thấy những người vây quanh cố làm cho xác thân hồi tỉnh. Lúc đó y ở trong t́nh trạng kinh động mạnh.

Một lát sau, y định thần lại và hơi quen với t́nh trạng lạ-lùng nầy. Y nhận thấy rằng y vẫn c̣n có một thân h́nh, nhưng bản chất khác hẳn và có khả năng khác hẳn cái thân h́nh y để lại. Rồi có nhiều sự xảy đến, có những người khác đến gặp y và giúp y. Y thoáng nhận thấy linh hồn những thân nhân và bạn hữu đă chết trước rồi, và thấy một linh hồn rất dể thương thuộc một loại mà y chưa bao giờ gặp._ Một h́nh ánh sáng_ hiện ra trước mặt y. H́nh ánh sáng đó hỏi y nhưng không bằng lời nói, bảo y kiểm điểm lại đời sống của y, và giúp y bằng cách hiện ra cho y thấy hoạt cảnh những diễn biến quan trọng trong đời sống của y. Có lúc y thấy ḿnh đến gần tựa như hàng rào hoặc địa giới, tượng trưng giới hạn giữa đời sống trần gian và đời sống bên kia. Thế nhưng y cảm thấy rằng y phải quay trở về trần, v́ ngày giờ hết của y chưa đến. Lúc ấy y muốn cưỡng lại, v́ bây giờ y đă được biết mùi đời sống bên kia rồi, y không muốn trở về nữa. Những cảm giác mừng vui, yêu thương và yên tĩnh đă tràn ngập y. Tuy nhiên, mặc dầu thái độ của y, y vẫn phải nhập vào xác thân y và sống lại.

Về sau, y muốn kể chuyện với người khác, nhưng y cảm thấy khó khăn. Trước hết y không t́m được lời nói để diễn tả những ǵ y đă trông thấy hoặc cảm thấy. Rồi y lại bị người ta chế riễu nên y không nói nữa. Tuy nhiên, kinh nghiệm ấy đă ảnh hưởng mạnh vào đời sống của y, nhất là quan niệm của y về sự chết đối với sự sống.

Đoạn diễn tả trên đây chỉ là một "bài mẫu" gom góp những tài liệu trong nhiều trường hợp chứ không phải là ai cũng cảm thấy như thế. Có nhiều người nói: "Tôi không biết làm sao kể chuyện lại v́ tôi không biết lấy lời nào để nói lên được.".

Tác giả đă phân tách các cảm giác của người trong cuộc kể lại và xếp ra từng loại. Mỗi loại tôi chỉ kể ra một vài trường hợp.

Nghe thấy người sống nói.

Một bà kể lại: Bác sĩ chiếu điện chích thuốc cho tôi, rồi tôi thấy ông ấy chạy ra điện thoại nói: "Bác sĩ Jame ơi, tôi đă giết bệnh nhân của ông rồi". Nhưng tôi biết rằng tôi chưa chết, tôi cố cử động và nói cho họ biết, nhưng không được. Khi họ đương cứu sống tôi, tôi nghe thấy họ nói đă chích cho tôi bao nhiêu c.c. thuốc ǵ, nhưng tôi không cảm thấy kim đâm vào thịt

Cảm giác yên tĩnh.

Một bà chết về bệnh tim khi tỉnh lại nói: Tôi bắt đầu thấy một cảm giác sung sướng kỳ lạ nhất, là không c̣n cảm thấy ǵ ở thế gian nữa, ngoài cảm giác yên tĩnh, thoải mái, nhẹ nhàng không c̣n đau đớn lo buồn ǵ nữa. Tôi tự nghĩ: yên lặng dễ chịu biết bao, hết bệnh rồi!

Tiếng ồn ào.

Một ông chết trong 20 phút kể lại: Một tiếng vo-vo rất khó chịu từ trong đầu tôi phát ra, tôi không bao giờ quên được nó

Một bà nói: khi mê đi, tôi nghe một tiếng to tựa như chuông reo hay vo-vo, tôi như ở trong một trạng thái quay cuồng.

Đường hầm đen tối.

Nhiều danh từ khác nhau đă được dùng để tả hiện tượng nầy.

Một ông nói: 27 năm trước, tôi mới 9 tuổi, bị bệnh và chụp thuốc mê. Tôi nghe thấy tiếng vo-vo, rồi thấy ḿnh lưu động qua một đường dài đen tối, tựa như ống cống. Về sau nghe nói rằng tim tôi đă ngừng đập.

Một ông khác nói: sau khi bị thuốc mê, tôi không thở nữa, tôi cảm thấy đi qua một khu đen tối, tựa như đường hầm với tốc độ kinh khủng.

Một ông nữa. Tim ngừng đập sau một tai nạn xe cộ: Tôi cảm thấy lưu động qua một thung lũng sâu và đen tối như mực.

Một bà bị bệnh sưng màng ruột nói: Bác sĩ gọi anh chị tôi vào cho tôi gặp lần cuối, rồi y tá chích thuốc cho tôi. Tôi thấy mọi vật trong bệnh viện dần dần xa tôi. Tôi chui vào một lối đi nhỏ hẹp h́nh như chỉ vừa đủ cho tôi chui lọt, rồi tôi tụt xuống, tụt xuống, tụt xuống măi.

Ĺa khỏi xát thân (ta gọi là xuất hồn)

Một bà kể lại: Tôi bị đau tim, nằm trong bệnh viện. Ngực tôi đau lắm, tôi bấm chuông gọi y tá, rồi tôi hết thở. Tim tôi ngừng đập. Tôi thấy tôi tụt ra khỏi giường xuống sàn, rồi tôi đứng lên. Có nhiều y tá chạy đến, chừng 10, 12 người, họ gọi bác sĩ và tôi thấy bác sĩ đi vào pḥng. Tôi bay bổng lên cao ngang qua đèn trên trần mà tôi trông thấy rơ, rồi ngừng lại, lơ lửng gần trần nh́n xuống. Có cảm tưởng như tôi chỉ là một tờ giấy bị thổi lên trên không. Từ trên cao tôi nh́n xuống xem họ cố gắng làm cho tôi hồi tỉnh. Thân h́nh tôi nằm dưới kia, chân tay duỗi thẳng rơ ràng, mọi người vây quanh. Một y tá nói: "trời ơi bà ấy đi rồi!" trong khi đó một y tá khác thổi hơi vào mồm tôi, tôi thấy rơ sau gáy cô ấy cắt tóc ngắn. Họ đập vào ngực tôi, xoa bốp chân tay tôi. Tôi tự nghĩ: tại sao họ phải cực nhọc như thế, tôi vẫn khỏe mạnh đây mà !

Một anh chàng tuổi trẻ kể lại: Tôi lái xe đưa bạn tôi về, đến một ngă tư nh́n hai bên không thấy ǵ tôi đi tới, bỗng nghe bạn tôi hét lên, đồng thời thấy đèn của một xe khác phóng tới rồi nghe một tiếng "Rầm" kinh khủng. Ngay lúc đó tôi h́nh như đi qua một khu đen tối nhanh lắm, rồi thấy tôi lơ lửng trên cao cách xe vài thước. Tôi c̣n nghe tiếng đụng xe vang dội ra xa. Thấy nhiều người chạy đến vây quanh xe, và bạn tôi chui ra khỏi xe. Tôi thấy thân thể tôi bị kẹt lại trong xe, họ xúm lại kéo ra, hai chân găy nát máu tuôn khắp nơi.

Lại một người nói: các bác sĩ và y tá đập vào thân tôi và cố chích thuốc cho tôi hồi lại. Tôi bảo họ: để mặc tôi, đừng đập vào tôi nữa, nhưng họ không nghe ǵ cả. Tôi đập vào tay họ, vô ích, kéo tay họ cũng không được. Tôi đánh mạnh vào tay họ, nhưng tay họ không nhúc-nhích. Mọi người đi tới đi lui. Tôi trông thấy họ và cũng cùng ở với họ trong hành lang hẹp, nhưng họ đi họ cứ nh́n thẳng mà không để ư đến tôi.

Một người khác bị tai nạn xe kể lại: Trên quăng đường cong tôi không điều khiển được xe nữa, xe văng lên trên không. Tôi c̣n nhớ trông thấy trời xanh, rồi thấy xe nằm dưới rănh. Tôi biết rằng tôi bị tai nạn xe. Nhưng bỗng dưng tôi không cảm thấy thân h́nh tôi nữa. Tôi chui ra khỏi thân tôi qua đầu tôi, không thấy đau đớn ǵ cả, như là vọt lên. Không c̣n có cảm giác vật chất, thấy thân không cứng rắn, nho nhỏ, hơi tṛn, tựa như một đám mây. Khi nó ra khỏi thân h́nh, tựa hồ như phần to ra trước, phần nhỏ ra sau, ra rất nhẹ nhàng, như không có trọng lượng. Nó không phải là vật chất nếu dùng lời nói thông thường th́ có thể diễn tả bằng nhiều cách, nhưng không cách nào đúng cả, v́ không có lời nào tả được đúng.

Gặp những người khác.

Một bà lúc sinh sản khó khăn kể lại: Tôi mất nhiều máu bác sĩ hết hy vọng, bảo thân nhân của tôi rằng tôi xắp chết. Nhưng tôi vẫn sáng suốt và trông thấy trên trần nhà lơ-lửng nhiều người là những người quen biết đă chết rồi. Tôi nhận ra bà tôi và nhiều họ hàng bạn hữu. Tôi cảm thấy rằng họ tới giúp tôi và dẫn dắt tôi, h́nh như tôi về nhà và họ đến chào đón tôi. Thật là một cảnh vui mừng.

Một ông kể rằng: khi tôi ra khỏi xác thân, tôi cảm thấy đứng gần tôi một người bạn mới bị giết mấy tuần trước, nhưng không trông rơ như xác thân bằng xương thịt. Tôi hỏi y: "cái ǵ đă xảy ra, tôi đi đâu, có phải tôi đă chết không?" Nhưng y không nói một lời. Rồi đến khi tôi nghe bác sĩ nói: " nó sắp sống lại" th́ y đi mất.

H́nh ánh sáng.

Rất nhiều người thấy một h́nh ánh sáng, sáng kỳ diệu không từng thấy, nhưng mắt không bị chói lóa mà vẫn trông rơ mọi vật chung quanh. Nó là một h́nh, một h́nh ánh sáng, có tính cách là một người. T́nh thương nồng nàn mà h́nh ấy tỏa ra không thể diễn tả được, người trong cuộc cảm thấy bị bao bọc như có từ lực thu hút vào không cưỡng lại được, mà vẫn cảm thấy hoàn toàn dễ chịu.

Rồi h́nh ánh sáng giao cảm với người mới chết không phải bằng lời nói hay tiếng động ǵ cả, mà chỉ là ư nghĩ chuyển qua, hiểu rất rơ ràng, không thể lầm được. Sự trao đổi ư nghĩ không phải bằng tiếng mẹ đẻ của người chết, nhưng người nầy tự nhiên hiểu được hoàn toàn, tuy nhiên khi tỉnh lại không thể nào thuật lại bằng lời mà y thường nói. Đại ư câu hỏi là: "Anh đă sửa soạn chết chưa? Anh đă sẵn sàng chết chưa? Anh cho tôi biết anh đă làm những ǵ trong đời anh. Anh đă làm đầy đủ chưa?" Mọi người nhấn mạnh rằng câu hỏi ấy không hàm ư buộc tội, mà họ vẫn cảm thấy t́nh yêu thương chan-chứa. Câu hỏi ấy chỉ khiến cho họ hồi tưởng lại cuộc đời đă qua.

Một người kể lại khi gặp h́nh ánh sáng trong trắng đẹp rực rỡ _ mà thực sự không thấy có h́nh người _ Tỏa ra t́nh thương và sự hiểu biết hoàn toàn, y có ư hỏi: " Anh có thương tôi không?" th́ cảm thấy trả lời: "Nếu anh thương tôi th́ anh hăy trở về làm nốt công việc của anh trên đời."

Một người nữa kể: Tôi biết tôi sắp chết, nhưng không làm sao được, v́ không ai nghe thấy tôi cả. Tôi ở ngoài xác thân tôi và thấy rơ thân tôi nằm trên bàn mổ. Hồn tôi xuất rồi! Tôi cảm thấy buồn, nhưng ngay lúc đó có một ánh sáng rực rỡ đi tới, tôi cảm thấy ấm áp. Ánh sáng trắng, hơi vàng, sáng lắm không tả được. H́nh như bao trùm tất cả, nhưng tôi vẫn trông thấy rơ: pḥng mổ, bác sĩ, y tá, mọi vật. Ánh sáng ấy h́nh như hỏi tôi rằng tôi đă sẵn sàng chết chưa. Rồi tôi lại cảm thấy ư nghĩ rằng tôi chưa sẵn sàng. T́nh thương do ánh sáng tỏa ra không thể tưởng tượng không thể diễn tả.

Ôn lại việc xưa.

Rơ ràng là h́nh ánh sáng đă biết tường tận cả cuộc đời của người mới chết, nhưng hỏi thế là muốn cho y hồi tưởng lại quá khứ và cho y thấy hoạt cảnh ôn lại đời y. Ôn lại đây có nghĩa là khiến cho nhớ lại, nhưng không phải là nhớ lại như lúc thường. Một là hoạt cảnh hiện ra nhanh chóng phi thường. Hai là không như người trần nhớ lại theo thứ tự thời gian, đây là nhớ lại tất cả các việc cùng một lúc.

Tuy nhiên ai nấy đều nhận rằng mặc dù sự ôn lại diễn tiến nhanh chóng cực độ, nhưng h́nh ảnh bày ra trước mắt linh động và xác thực không thể tưởng tượng. Không những h́nh ảnh mà thôi, tất cả cảm giác cũng đều sống động lại. H́nh ánh sáng có vẻ muốn nhấn mạnh vào hai điểm: Học yêu thương người khác và thâu lượm sự hiểu biết.
Quay trở về đầu Xem Vân Từ's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi Vân Từ
 
Vân Từ
Hội Viên
Hội Viên


Đă tham gia: 29 May 2010
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 123
Msg 2 of 3: Đă gửi: 31 March 2011 lúc 5:35pm | Đă lưu IP Trích dẫn Vân Từ

1. Đời Sống Sau Đời Nầy
(Life After life)

(Phần 2)



Sau đây là lời thuật lại của vài người trong cuộc.

H́nh ánh sáng nói với tôi: "Anh cho tôi biết những ǵ anh đă làm trong đời anh " Tức th́ những hoạt cảnh hiện ra, tôi thấy khi tôi c̣n nhỏ mỗi năm lớn lên cho đến ngày nay. Thật là kỳ lạ: Tất cả những việc đi chơi, đi học, buồn, vui, linh động như thật đủ cả ba chiều chứ không hai chiều như màn ảnh, có màu sắc, lúc nào cũng thấy rơ ràng là tôi. H́nh ánh sáng luôn luôn nhấn mạnh vào sự quan trọng của t́nh thương, cố gắng giúp đở người khác. Nhưng không phải là bắt lỗi tôi khi tôi làm điều không phải, mà chỉ là để cho tôi thấy đó mà học hỏi, tôi cần tiếp tục học hỏi. Lạ thật, tôi ở đó tôi thấy những hoạt cảnh về quá khứ mà tôi cũng dự vào đó, vậy mà đi nhanh thế! Nhưng mà lại cũng đủ chậm để cho tôi nhận định được. Tất cả chỉ trong thời gian rất ngắn, h́nh như chưa đến năm phút, hay hơn nửa phút, tôi không thể nói chắc.

Một người lái xe vận tải nói: khi đương lái xe tôi buồn ngủ quá, nghe một tiếng rít kinh khủng, rồi nổ lớp xe bên phải, xe xoay ngang lại nổ lớp bên trái, xe lật nghiêng và trượt thẳng đến chiếc cầu. Tôi sợ quá biết rằng xe sẽ húc vào cầu. Trong thời gian xe trượt tôi bỗng nghĩ đến tất cả các việc đă làm, và trông thấy như thật. Đầu tiên tôi thấy tôi theo cha tôi ra biển khi tôi hai tuổi, dần dần đến khi năm tuổi tôi đánh găy đồ chơi, rồi tôi khóc khi bắt đầu đi học, thấy các việc mỗi năm cho đến khi đi làm. Tất cả h́nh ảnh đó thoáng qua rất nhanh chóng, rồi tôi thấy tôi đứng đó nh́n chiếc xe nát bấy mà tôi chẳng sao cả. Tôi tưởng tôi đă chết, chỉ là một hồn ma, tôi thử cấu véo vào ḿnh. Chẳng hiểu tại sao tôi đă nhảy qua tấm kính vỡ tan. Khi tôi b́nh tĩnh trở lại, tôi nghĩ thật là kỳ lạ, tôi đă thấy những h́nh ảnh đó chỉ trong một giây, mà bây giờ tôi muốn nhớ lại phải mất 15 phút.

Đường giới hạn.

Một số người kể lại họ đến gần đường giới hạn, người th́ nói là một ḍng nước, người nói một đám sương mù, hoặc một hàng rào, một cái cửa.

Một người kể: Tôi bị bệnh tim, khi tim ngừng đập, tôi thấy tôi ở trên một cánh đồng xanh đẹp, màu sắc khác hẳn mọi vật trên trần. Một ánh sáng đẹp bao phủ quanh tôi. Tôi nh́n thẳng trước mặt thấy một hàng rào. Tôi tiến đến hàng rào thấy một người ở bên kia cũng tiến đến như để gặp tôi. Tôi muốn đến gần người ấy nhưng cảm thấy bị kéo trở lại, không cưỡng được, rồi cũng thấy người ấy quay đi.

Một bà kể: Tôi mang thai được tám tháng, con đầu ḷng. Bác sĩ bảo v́ bệnh trạng của tôi, cần phải lấy thai ra. Tôi mất nhiều máu bác sĩ không cầm lại được. Tôi mê đi nghe tiếng vo-vo khó chịu. Rồi tôi thấy tôi ở trên một chiếc tàu nhỏ tiến sang bờ bên kia một con sông rộng. Xa xa trên bờ tôi trông thấy những người thân yêu đă chết, Cha tôi, mẹ tôi, chị tôi và người khác. Họ h́nh như vẫy tôi nhưng tôi nói: không , không tôi chưa sẵn sàng, tôi chưa muốn chết.

Điều rất lạ lùng là cùng trong khi ấy tôi vẫn trông thấy các bác sĩ và y tá săn sóc thân h́nh tôi, tôi như một người đứng xem. Tôi cố đến gần bác sĩ và nói: Tôi chưa chết nhưng chẳng ai nghe thấy cả. Tất cả các h́nh ảnh: bác sĩ, y tá, pḥng bệnh, chiếc tàu, nước, bờ, lẫn lộn với nhau như là chập vào nhau. Sau cùng tàu vẫn đến bờ bên kia th́ quay đầu trở lại. Lúc ấy tôi tỉnh.

Một người khác kể: tim tôi ngừng đập, tôi thấy quanh ḿnh tôi đen tối, tôi biết tôi đă bỏ lại xác thân, tôi đă chết, tôi kêu trời cứu tôi. Tức th́ tôi ra khỏi chỗ tối, qua chỗ ánh sáng xám nhạt, lưu động nhanh chóng, xa xa trước mặt thấy một đám sương mù màu xám. Tôi vọt lên. Bên kia đám sương mù, thấy có nhiều người h́nh dáng như người sống, và cũng thấy những h́nh tựa như những nhà, tất cả trong một bầu ánh sáng rất đẹp, khác ánh sáng trên trần. Trong khi tiến đến gần, tôi cảm thấy vui mừng lạ thường, một cảm giác không lời nào tả được. Nhưng tôi chưa được đi qua đám sương mù, v́ tôi thấy cậu tôi ở bên kia, cậu tôi đă chết nhiều năm trước, bảo tôi: "về đi, công việc của cháu chưa xong cháu phải về". Tôi không muốn trở lại nhưng tôi bừng tĩnh lại, thấy ngực đau kinh khủng.

Trở về đời sống

Nhiều người lúc mới thoát khỏi xác muốn trở về, nhưng khi đă đi sâu ít nhiều vào phía bên kia, nhất là đi đă thấy h́nh ánh sáng, th́ không muốn trở lại đời sống nữa, trừ những bà có con nhỏ cảm thấy có bổn phận phải về.

Một bà kể lại: Đứng trước h́nh ánh sáng, tôi cảm thấy sung sướng lạ lùng, không muốn trở về nửa, nhưng tôi nhớ đến chồng và con tôi, tôi c̣n trách nhiệm tôi phải trở về.

Một bà khác nói: Tôi lơ lửng bên trên cái bàn, thấy rơ cả biết rằng tôi sắp chết , nhưng tôi lo cho các con tôi, tôi chưa đi được.

Một bà nữa nói: Bác sĩ đă bảo rằng tôi chết, nhưng tôi vẫn c̣n đây. Tôi cảm thấy sung sướng, không có ǵ là buồn cả. Khi tôi mở mắt, tôi thấy chị tôi và chồng tôi đứng bên, nước mắt c̣n chảy. Chắc rằng v́ t́nh thương của chị tôi và chồng tôi mà tôi phải trở lại.

Một ông kể lại: Tôi đương lơ lửng trên trần, thấy họ vây quanh thân tôi. Khi họ truyền điện vào ngực tôi, thân tôi nẩy lên, tôi bỗng rớt xuống thân tôi như một cái bịch nặng, rồi tôi tỉnh lại.

Có người kể lại đă trở về qua cái đầu: Cái h́nh của tôi tựa như có một bên đầu to một bên đầu nhỏ. Khi tai nạn xảy ra và nó thoát ra khỏi thân tôi, h́nh như bên đầu to chui ra trước, và khi trở về th́ bên đầu nhỏ chui vào trước, sau khi cái h́nh ấy lơ lửng bên trên đầu tôi.

Một người nữa kể: Tôi ở cách thân tôi mấy thước, thấy họ lôi thân thân tôi ra khỏi xe, rồi h́nh như vút một cái tôi bị lôi cuốn vào một khu nhỏ hẹp như là một cái ống đen tối, trở về thân tôi, khi tôi bị hút vào như thế, h́nh như sức hút từ đằng đầu và tôi chui vào đầu tôi. Nhanh chóng lắm không kịp suy nghĩ. Sau khi trở về cảm giác vẫn c̣n tồn tại trong một thời gian.

Người th́ nói: Tôi khóc cả tuần, tôi không muốn trở về. Người khác nói: Trong nhiều ngày sau. Tôi vẫn c̣n cảm thấy thích thú kỳ lạ. Một người nữa nói: Không thể tả được, tôi không bao giờ quên cảm giác đó.

Kể lại cho người khác nghe.

Một người kể: Khi tôi ra ngoài xác thân tôi, tôi ngạc nhiên vô cùng, không thể hiểu được, nhưng thật là rơ ràng, tôi trông thấy xác thân tôi nằm kia, không xa.

Một người khác quả quyết: Không phải là ảo vọng. Xưa tôi đă có lần có ảo vọng trong bệnh viện v́ codcine, nhưng bây giờ không phải ảo vọng tí nào.

Tuy rằng những người kể lại quả quyết rằng những ǵ đă thấy là sự thật chứ không phải ảo-vọng, nhưng khi kể lại cho người khác nghe, th́ những người nầy tỏ ra ít thông cảm và hiểu biết, v́ họ cho rằng sau cuộc thử thách với cái chết, tinh thần đă bị rối loạn. Cho nên phần nhiều đă giữ yên lặng, chỉ kể cho vài người rất thân.

Có ông nói: Người ta bảo tôi là loạn trí. Người khác nói: Ngoài gia đ́nh tôi, tôi không nói với ai khác, họ cho là bịa, là tưởng tượng.

Một lẽ nữa khiến nhiều người không nói ra, cũng ǵ họ không thể diễn tả bằng lời nói thường.

Quan niệm mới về cái chết.

Những người đă kinh nghiệm qua cái chết, nhận thấy rằng chết không phải là hết, chết không đáng sợ mà là đáng mừng, chết không phải là khổ mà lại là sung sướng, có cảm tưởng như là về nhà. Tuy nhiên không ai nghĩ đến đi t́m cái chết, mà có quan niệm phải làm tṛn phận sự ở đời trước khi chết.

Không một ai nói đến những điều mà thế gian tưởng tượng, như đường bằng vàng, cửa bằng ngọc, thiên thần hoặc là địa ngục có lửa cháy, có quỷ sứ tay cầm mũi xiên.

Cũng không thấy có sự thưởng công và phạt tội. Hoạt cảnh diễn ra trước mắt về cuộc đời đă qua như một cuốn phim, chỉ là để học hỏi, để cải thiện lầm lỗi, để linh hồn tiến hóa qua t́nh thương và hiểu biết sự tiến hóa ấy không bị ngừng v́ cái chết.

Xác nhận.

Nhiều bác sĩ đă xác nhận rằng những bệnh nhân hồi tỉnh đă kể lại những ǵ họ đă thấy trong khi họ bất tỉnh, đúng với những hành động và lời nói của bác sĩ và y tá trong lúc cố gắng cứu sống họ lại.

Một thiếu nữ đă nhắc lại lời nói của người chị ở một pḥng khác trong bệnh viện, vừa khóc vừa nói: "Kathy ơi, em đừng chết, em đừng chết". Người chị rất ngạc nhiên.

Một người sau khi tỉnh lại đă kể cho cha y nghe, sau khi tai nạn xảy ra, ai đă đem xác y ra khỏi nhà, đem bằng cách nào người ấy mặt áo màu ǵ, và những người chung quanh nói những ǵ. Người cha nhận là đúng cả.

Một người nữa kể: Tôi bị bệnh phổi nặng, nằm trong bệnh viện. Tôi thiêm thiếp ngủ, thấy một ánh sáng hiện ra ở góc pḥng, bên dưới trần. Ánh sáng tṛn không to lắm, độ ba bốn tấc. Lúc ấy tôi cảm thấy yên tỉnh và thoải mái hoàn toàn. Tôi thấy một cánh tay từ ánh sáng tḥ xuống, tôi dơ tay lên nắm lấy. Tôi được kéo lên khỏi xác thân, trông xuống vẫn thấy xác thân nằm trên giường, mà tôi th́ bay trên trần.

Khi tôi ra khỏi xác thân, th́ h́nh tôi cũng như h́nh ánh sáng. Không phải là một thân h́nh, tựa như một làn khói hoặc hơi nước, hơi tṛn mà lại có tay, v́ khi ánh sáng tḥ tay xuống th́ tôi dơ tay lên nắm lấy. Nhưng tôi vẫn trông thấy tay tôi bất động bên cạnh thân tôi trên giường.

Bây giờ ánh sáng và tôi xuyên qua trần và tường từ trong pḥng ra đến hành lang, lại xuyên qua sàn xuống tầng dưới. Bay xuyên qua như thế không khó ǵ cả. Tôi thấy rằng chúng tôi đă xuống đến pḥng hồi sinh của bệnh viện. Trước kia tôi không hề biết pḥng hồi sinh ở đâu, nay chúng tôi lơ lửng ở góc pḥng gần trần, nh́n xuống các bác sĩ, y tá và giường chung quanh. H́nh ánh sáng chỉ cho tôi một cái giường và bảo tôi: "họ sẽ đưa anh từ bàn mổ xuống giường nầy, nhưng anh sẽ không bao giờ thức dậy cả. Anh sẽ không biết ǵ sau khi vào pḥng mổ cho đến khi tôi trở lại dẫn anh đi". (Câu nầy có nghĩa là tôi sẽ chết trên giường nầy và ánh sáng sẽ trở lại dẫn hồn tôi đi.) Lời nầy không phải là lời nói ra tiếng mà nghe được, chỉ là một cảm giác truyền đến cho tôi nhưng rất rơ ràng. Đây cái giường nầy, cái giường ngay bên tay phải khi từ hành lang bước vào pḥng, họ sẽ đưa tôi đến đây. Sau đó chúng tôi trở về pḥng bệnh và tôi thấy thân tôi vẫn nằm y nguyên như trước, rồi tôi lại nhập vào thân tôi.

Chiều hôm trước ngày mổ, tôi rất lo lắng. Vợ tôi và tôi có một đứa cháu nuôi làm con, tôi lo cho nó. Tôi viết một lá thư cho vợ tôi và một cho cháu tôi, bày tỏ sự lo lắng, rồi tôi khóc. Tôi cảm thấy một h́nh đứng cạnh tôi, tưởng là một y tá nghe tôi khóc mà chạy đến, nhưng tôi không nghe thấy tiếng mở cửa. Tôi cảm thấy h́nh đấy, nhưng không thấy có ánh sáng, và ư nghĩ truyền sang tôi, hỏi: "Tại sao anh khóc? Tôi tưởng anh thích đi với tôi". Tôi nói: "Tôi muốn đi lắm, nhưng tôi lo cho cháu tôi, tôi lo vợ tôi không biết cách dạy nó. Tôi đă viết thư rồi, nhưng tôi nghĩ rằng chưa đủ, cần có mặt tôi." Tôi cảm thấy trả lời:" V́ anh nghĩ đến người khác, cầu xin cho người khác, không phải riêng cho anh, th́ tôi sẽ cho anh được như ư muốn, anh sẽ sống cho đến khi cháu anh trưởng thành". Rồi h́nh ấy biến mất. Tôi không khóc nữa và xé bỏ thơ đi.

Sáng hôm sau cuộc giải phẫu rất lâu nhưng tốt đẹp. Khi tôi ngồi dậy được, nh́n quanh th́ thấy tôi đă nằm đúng cái giường mà h́nh ánh sáng đă chỉ cho tôi.

Trên đây là kết quả những sự khảo sát của bác sĩ Moody theo lời kể lại của những người chết đi sống lại. Những người nầy đă bước qua cửa tử, nhưng mới gọi là đến ngơ của thế giới bên kia, nên chỉ kể lại được vài bước đầu, chứ chưa vượt qua được ranh giới, chưa đi sâu vào cơi vô h́nh.

Trong hai cuốn sau đây Sau Khi Chết và Thế Giới Bên Kia, các nhà học giả đă đi sâu hơn và đă biết được nhiều hơn về những điều huyền bí, mà chúng ta thường gọi là thiên cơ.

Quay trở về đầu Xem Vân Từ's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi Vân Từ
 
Vân Từ
Hội Viên
Hội Viên


Đă tham gia: 29 May 2010
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 123
Msg 3 of 3: Đă gửi: 31 March 2011 lúc 6:01pm | Đă lưu IP Trích dẫn Vân Từ

2. Sau Khi Chết (APRèS LA MORT)



Tác giả: Léon Denis Société Théosophique Adyar, 4 Square Rapp. Paris 7e

Từ lâu người ta đă nhận thấy rằng thế giới càng tiến trên đường vật chất th́ càng xa tôn giáo, tín ngưỡng càng giảm, và ḷng hoài nghi. Chủ nghĩa duy vật càng tăng, cho rằng đời người đến chết là hết, không biết c̣n đi tới đâu, tương lai mù mịt. Theo lời tác giả th́ nhiều nhà học giả đă cố công t́m hiểu, và với một phương pháp mới "mà họ cũng gọi là khoa học, v́ căn cứ vào những sự có thực" là khoa thôi-miên (magnétisme, hypnotisme), họ đă đi sâu vào bên kia cửa tử và biết được bí mật của Tạo-Hóa, những luật thiên nhiên, mà họ gọi là giáo lư huyền bí (la doctrine secréte)

Những điều họ đă nhận thấy được tóm tắt như sau đây:

Đời sống chỉ là sự tiến triển, trong thời gian và không gian, c̣n tâm linh (esprit), nó là sự thật vĩnh cửu duy nhất. Như thế tôn giáo đích thực, tức là đúng nghĩa tôn giáo, phải đứng trên và bao gồm tất cả các tính ngưỡng, v́ sự thật là cao hơn hết.

Thượng Đế là cha chung tất cả, chính là cái nguồn của sự sống. Thượng Đế là vô-cùng-tận mà không thể tượng h́nh, nghĩa là coi như tách ra khỏi thế giới, đứng riêng biệt ra ngoài. Điều tai hại của tín ngưỡng là tạo ra quan niệm một Thượng Đế có h́nh dáng như người và đứng ngoài thế giới hữu h́nh. Theo quan niệm mới cao hơn, th́ Thượng Đế tự tại khắp nơi, hiện hữu trong tất cả mọi vật, là một đại thể bao gồm tất cả các thể vật.

Đại thể tối thượng không đứng ra ngoài thế giới, mà cũng không ở trong thế giới. Đó là trung tâm duy nhất ban bố và điều ḥa tất cả các mối tương-quan, là nguyên tắc sự liên hệ và t́nh thương huynh đệ của tất cả vạn vật.

Vũ-trụ không phải đột nhiên từ hư-không tạo thành, theo như các tôn giáo, mà là một cơ thể vĩ đại và vĩnh viễn, vô thủy vô chung, bao giờ cũng có. Trong vũ trụ có nguyên tắc mảnh lực và động lực, lại có mục đích. Mọi vật biến hóa và tiến triển cho ṿng sinh tử bất tận, nhưng không có ǵ tiêu diệt. Trong khi trên trời, có những mặt trời tối đi và tắt, những thế giới già cỗi tan biến, th́ ở nơi khác, có những hệ thống mới được tạo thành, với những ngôi sao sáng rực, những thế giới nẩy sinh.

Công cuộc vĩ đại diển tiến qua thời gian vô tận và không gian vô biên, do sự chung sức của vạn vật liên hệ với nhau và lợi ích cho nhau. Một nguyên tắc bất di bất dịch ngự trị trên công cuộc đó, là sự duy nhất của Vũ-trụ, nó bao gồm và điều ḥa tất cả các hoạt động riêng rẽ nhưng cùng một mục đích là sự toàn thiện.

Linh hồn không bao giờ tiêu diệt. Nó là nguyên tắc của đời sống, nguyên do của cảm giác. Nó là một sức mạnh vô h́nh, ngự trị trên phủ tạng chúng ta và điều ḥa tất cả bộ phận trong người.

Mỗi đời sống của chúng ta trên thế gian là một giai đoạn của đời sống vĩnh cửu. Luật luân hồi đă được chứng minh trong giấc ngủ thôi-miên, những người bị thôi miên đă nói ra những sự việc ghi sâu trong tiềm thức họ trong những đời đă qua, mà trí nhớ của con người lúc tỉnh không đạt tới được.

Mục đích tối cao là sự toàn thiện, con đường đi tới đó là sự tiến hóa. Số phận mỗi người trong chúng ta điều như nhau, không có người hơn kẻ kém, duy có con đường đi là khác nhau, người đi nhanh kẻ đi chậm. Do đó, những linh hồn chỉ khác nhau về tŕnh độ tiến hóa.

Không có thiên đường cũng không có địa ngục. Không có quan ṭa nào buộc tội chúng ta, ngoài chính lương-tri của ta. Khi lương-tri thoát ly khỏi xác thân vật chất th́ trở thành sáng suốt, và luật nhân quả là tuyệt đối, bất di bất dịch. Đời sống hiện tại là cái kết quả của những đời trước, khi linh hồn chuyển sang một xác thân khác th́ đem theo hậu quả của cái hành vi tốt hay xấu đă làm qua.

Nhưng linh hồn không phải là bị trói buộc măi măi vào trái đất tối tăm nầy. Khi đă tiến hóa, sẽ thăng lên những thế giới sáng hơn, rồi cứ như thế tiến măi để đi đến ḥa đồng với vũ trụ và thực hiện ư muốn của Thượng Đế.

Mỗi linh hồn là một tàn lửa của ḷ Tạo Hóa, nó mang trong ḿnh nó tất cả luật của thiên nhiên. Nó là một thế giới riêng biệt, có đủ các tiềm năng. Nó càng tiến tới trong sạch th́ tiềm năng càng xuất hiện, rồi dần dần đạt tới mức độ tối cao.

Trong bước tiến, linh hồn phải phấn đấu, phải hy sinh, phải gian khổ. Gian khổ là cần thiết cho tiến hóa. Nó dạy cho chúng ta hiểu biết hơn, cho chúng ta biết đè nén những tham vọng, cho chúng ta biết yêu thương người khác. Tất cả đau khổ trên đời chung sức lại để đưa chúng ta đến chổ toàn thiện.

Xem đấy th́ cái chết không đáng sợ, nó chỉ là một sự chuyển tiếp, một sự đổi mới, v́ thực ra không có ai chết, mà là một sự thay đổi h́nh thức bên ngoài, mà nguyên tắc của sự sống là linh hồn vẫn tồn tại măi măi, không bao giờ mất. Nó giữ được tất cả bản năng của nó, và tất cả những đức tính nó đă bồi đắp được trải qua nhiều đời liên tiếp. Đó là kho tàng quư giá mà chúng ta có thể đem theo để hữu ích cho ta trong đời sắp tới.

Trên đây là tóm lược những điều mà các học-giả đă nhận thấy nhờ phương pháp thôi-miên. Các học-giả bắt đầu để ư t́m hiểu các hiện tượng huyền bí từ hơn 100 năm: Hoa kỳ 1848, Anh 1869, Pháp 1887, rồi Ư, Tây-Ban-Nha. Đại hội tâm linh thế giới năm 1889 và 1900 đă đồng thanh xác định sự tin tưởng vào những nguyên-tắc và sự việc như sau.

- Có Thượng Đế, là sự sáng suốt tối thượng, là nguyên nhân của vạn vật.

- Trên nhiều thế-giới có đời sống.

- Linh hồn bất diệt, những đời sống của xác thân nối tiếp nhau trên địa cầu và nhiều tinh cầu khác trong không gian

- Sự giao tiếp bằng thôi-miên qua trung gian của con đồng (médium) với các tâm linh đă chứng tỏ rằng hồn người ta vẫn c̣n tồn tại.

- T́nh trạng sướng hay khổ của đời sống thế gian tùy thuộc vào những hành vi quá khứ, đức tính và tŕnh độ tiến hóa của linh hồn.

- Linh hồn tiến hóa vô cùng.

- Sự liên hệ và t́nh huynh đệ có luôn luôn trong vũ trụ.

Những con đồng làm trung gian để tiếp xúc với các tâm linh trong thế giới vô h́nh, là những người nhậy cảm, dễ cảm ứng với cơi vô h́nh. Thầy thôi-miên dùng quyền lực khiến cho hồn vía con đồng thoát ra khỏi xác, như thế một tâm linh, là một linh hồn đă thoát xác có thể điều khiển cơ thể con đồng và nhờ đó tiếp xúc được với trần gian. Có khi con đồng chỉ bị cánh tay dường như tê đi và bị một sức mạnh vô h́nh đưa đẩy viết ra thành chữ (như tại Việt Nam xưa kia vẫn có, là những người phụ bút Thánh, cầm bút bằng gỗ viết chữ lên mâm đồng).

Huyền-bí học bắt buộc phải có nhiều khôn ngoan và kiên nhẫn. Trong đám đông vô h́nh vây quanh chúng ta những linh hồn cao thượng th́ ít, họ thường ở những nơi thanh nhẹ, chỉ xuất hiện khi nào cần giúp đở cho sự tăng tiến của chúng ta và chỉ giao tiếp với những người có tâm ư trong sạch. C̣n đại đa số cũng như ở cỏi trần, là những linh hồn thấp kém, c̣n thiết tha đến vật chất, nên quanh quẩn gần đám người trong đời sống thể xác. Họ ảnh hưởng đến những người tâm hồn yếu ớt, có khi thúc đẩy người nầy làm những sự dại-dột. Cho nên cần phải rất dè-dặt trong việc tiếp xúc với thế giới vô h́nh.

Các nhà học giả đă nhận thấy rằng mỗi người chúng ta đều có ba phần:

1- Xác thân, là cái vỏ vật chất tạm thời, bỏ lại khi chết như một cái áo cũ rách.

2- Vía (périsprit), là cái vỏ dịch thể, mắt phàm không thấy được, nó theo linh hồn trên đường tiến hóa và cũng thanh lọc như hồn. Nó là một thể thanh nhẹ như éther, có h́nh dáng của thể xác bao bọc lấy linh hồn, nó như là sợi dây liên lạc giữa xác với hồn. Thể xác của ta (theo Phật học là thân tứ đại: đất, nước, lửa, gió) luôn luôn đổi mới do các chất đem vào cơ-thể và bài tiết ra. Nhờ có vía ta mới giữ được tính chất vững bền, từ trẻ đến già, xác thân có thay đổi mà ta vẫn là ta, nó tựa như cái khuôn mà thể xác đóng vào.

3- Linh hồn, là tính chất thông minh, trung tâm sức mạnh nguồn gốc của lương-tri và bản tính.

Ba phần ấy: vật chất, dịch thể và thông minh, hợp lại thành đời sống, là căn bản tạo nên vũ trụ. Mỗi người là một tiểu vũ-trụ, cũng đủ khả năng và định luật của đại vũ-trụ. Vậy nếu chúng ta hiểu hoàn toàn được chính ḿnh, th́ cũng hiểu được những luật cao cả của vũ-trụ. Những nhà học giả đă cố t́m hiểu nhưng vẫn chưa hiểu được hoàn toàn con người.

Linh hồn thoát ra khỏi thể xác vật chất và khoác cái vỏ thanh nhẹ, đó là tâm linh (esprit), tính chất dịch thể, h́nh dáng người nhưng không lệ thuộc vào những sự câu thúc trần gian, không trông thấy được, không đụng chạm được. Tâm linh là một người đă ĺa khỏi xác thịt và đi vào không gian, rồi sẽ lại sinh ra ở một đời vật chất khác, bắt đầu lại cuộc tranh đấu để sinh tồn, cuộc tranh đấu cần thiết cho sự tiến hóa.

Những điều tŕnh bày, theo lời tác giả, không phải là do sự tưởng tượng hoặc suy luận hoặc đoán phỏng, mà chính là do những phiên tiếp xúc rất nhiều với các tâm linh.

Sau đây là những trạng thái từ khi bước qua cửa tử.

Những cảm giác trước và ngay sau khi tắt nghỉ rất là phức tạp và tùy theo tính t́nh, đức hạnh và tŕnh độ của tâm linh. Cảm giác càng nặng nề và sự ĺa bỏ càng dai-dẳng, khi những sợi dây ràng buộc vía với xác thân càng mạnh và càng nhiều. Tức là những người c̣n luyến tiếc đời nhiều, từ trước chỉ biết hưởng thụ vật chất, và những người tội lỗi thấm nhuần nhiều trược khí. Nhiều người c̣n tưởng vẫn tiếp tục đời sống xác thân rất lâu sau khi chết, vẫn giữ thói quen cũ và cảm giác như khi c̣n sống. Cũng có những tâm linh thấp kém, thấy ḿnh ở trong đêm tối dày đặc, hoàn toàn cô đơn, sợ hăi vô cùng. Những tội phạm luôn luôn bị dày ṿ bởi h́nh ảnh những nạn nhân của họ.Những người thiếu đức tin, cho rằng chết là hết đến giờ lâm chung rất là sợ hăi, cố bám một cách tuyệt vọng vào sự sống nó ĺa xa dần, họ tưởng như là bị rơi vào vực thẳm.

C̣n những người đă làm xong phận sự, đă phấn đấu và gian khổ nhiều, ḷng không c̣n tha thiết đến trần tục và tin tưởng ở tương lai, th́ cái chết là giải thoát, sự ĺa bỏ rất nhanh chóng nhẹ nhàng như một giấc ngủ êm-ái, tiếp theo là bừng tỉnh khoan khoái. Dần dần một ánh sáng tràn ngập, không chói như ánh sáng mặt trời, mà là ánh sáng dịu-dàng tràn lan khắp cả, thắm nhuần vào tâm linh khiến cho có cảm giác vui mừng sung sướng. Rồi tách ra khỏi những người khóc lóc quanh xác chết, thấy ḿnh bay bổng lên cao, gặp những người thân thuộc xưa kia đến chào đón. Từ đấy tâm linh sẽ bay lên những tầng trên tùy theo tŕnh độ thanh khiết. Lo âu đă hết, hoan lạc bắt đầu.

Đa số là những người không có tội nặng nhưng cũng không có đức cao lúc đầu ở trong t́nh trạng sợ hăi, lại vẫn c̣n đau khổ và khóc lóc với những người thân trong đời đă qua. Lâu dần những tâm linh khác đến khuyên nhủ, khiến cho trút bỏ những dây ràng buộc với trần gian và thăng lên nơi sáng sủa hơn.

Thường thường hồn ĺa xác bớt đau khổ hơn sau một thời gian dài bệnh hoạn. Những cái chết đột ngột, mạnh bạo, xẩy ra trong khi cơ thể đương đầy sinh lực, làm cho hồn đau đớn như bị xé ra và ở trong t́nh trạng động loạn kéo dài. Những người tự sát có những cảm giác khủng khiếp, trong nhiều năm họ c̣n cảm thấy nỗi thống khổ trong giờ chót, và thất vọng sợ hăi khi nhận ra rằng họ chỉ đổi khổ năo nọ lấy khổ năo kia gay gắt hơn nhiều.

Những linh hồn được xếp đặt trong không gian theo một định luật rất đơn giản. Vía càng thanh nhẹ th́ khi ĺa khỏi xác thân càng nhanh chóng và sẽ bay lên tầng càng cao, nơi có những vía khác cũng thanh nhẹ như ḿnh.. Có thể so sánh những tâm linh trên các tầng trời như những quả bóng thổi phồng bằng chất khí nặng nhẹ khác nhau, bay lên độ cao khác nhau. Tâm linh không phải ở yên một chỗ, tự do di chuyển và có thể tiến cao hơn được. C̣n những tâm linh nặng trược th́ phải ở những tầng thấp kém.

Như thế mỗi tâm linh tự xét thưởng phạt lấy ḿnh, là quan ṭa của chính ḿnh. Khi đă ĺa khỏi cái vỏ vật chất, th́ tự nhiên sáng suốt, kiểm điểm lại hành vi của ḿnh, cân nhắc việc thiện việc ác, đó là giờ phút cực kỳ đau khổ. Tŕnh độ thanh khiết, vị trí trong không gian, là kết quả những tiến bộ và quyết định phẩm giá của tâm linh. Đó là bản án không thể sai lầm, không thể cưỡng lại. Không có ṭa án,không có xét xử, chỉ là cái luật bất di bất dịch, tự động thi hành. Tất cả những hành vi và ư nghĩ đều phản chiếu vào một tấm gương và tự động ghi khắc vào cái vơ dịch thể của chúng ta như là một cuốn sổ. Trong thời sống th́ cuốn sổ ấy đóng v́ thân xác vật chất nặng trược, nhưng khi chết th́ sổ ấy dần dần mở ra.

Vậy nên tâm linh khi thoát xác, mang trong ḿnh nó thiên đường hoặc địa ngục. Kẻ làm điều ác, tưởng rằng không ai biết việc ḿnh làm, nhưng lúc nầy bao nhiêu điều ác đều bày lộ ra. Người sống c̣n có việc làm, việc học, giấc ngủ, làm cho khuây khỏa, người chết không c̣n những ưu điểm ấy nữa, h́nh ảnh quá khứ luôn luôn bày ra trước mặt. Ḷng ăn-năn cay đắng không ngừng khiến cho những tâm linh ấy mong sớm trở lại thế gian để chịu đau khổ để chuộc lại quá khứ.

Tâm linh tiến hóa cao có một đời sống rất hoạt động, song không mệt nhọc. Không có vấn đề không gian, ư muốn đến đâu là đến tức th́. Những tâm linh ấy rất thanh nhẹ, đến độ những tâm linh thấp kém không thể trông thấy. Trông, nghe, cảm không c̣n phải bằng bộ phận vật chất như chúng ta, nhưng trực tiếp v́ thế họ sáng suốt hơn chúng ta nhiều.

Tâm linh tiến hóa cao không c̣n nhu cầu vật chất, cũng không c̣n phiền năo. Trái lại tâm linh thấp vẫn c̣n mang theo những thói quen, nhu cầu, vẫn thiết tha vật chất, v́ không lên cao được, họ chia xẻ cuộc đời với người sống, lẫn lộn vào công việc và thú vui của những người nầy. Những tham vọng, thèm thuồng, luôn luôn thức tỉnh, càng bị kích thích v́ tiếp xúc với người sống mà không thỏa măn được, đau khổ càng nhiều.

Linh hồn đạo đức, sau khi đă thắng được tham vọng, đă ĺa bỏ xác thân tàn phế, cái xác thân đă từng quá đau khổ lẫn vinh quang, nay bay lên không gian vô tận. Do một sức mạnh vô h́nh thúc đẩy, nó bay qua những vùng mà mọi vật đều ḥa dịu và rực-rỡ, có cảm giác nhẹ nhàng sung sướng, trần gian không có lời nào tả được. Không c̣n là cái thân nặng nề, như ngục tù tối tăm, nay là cái thân dịch thể, hoàn toàn tự do, không ǵ trở ngại.

Tuy nhiên, những tâm linh nầy cũng sẽ đầu thai trở lại thân h́nh xác thịt, hoặc ở thế giới nầy, hoặc ở thế giới khác, để tiến, tiến măi. Trên những thế giới cao hơn, đời sống sẽ lâu dài hơn và sung sướng hơn, không có những nhu-cầu vật chất như ở đây. Đến khi tâm linh đă trăi qua đời sống trên các tầng cao, th́ sẽ thoát khỏi luân hồi, bấy giờ là đời sống yên tỉnh, trong sạch, vĩnh cửu, đoạn tuyệt phiền năo. Rồi tiến lên măi, lên măi đến thượng đỉnh. Chỉ có những tâm linh tiến hóa cao tột bực mới chịu nổi ánh sáng mănh liệt của Thượng Đế.

Muốn được thăng lên những tầng cao, th́ trước hết phải ĺa bỏ những tham vọng, thèm thuồng, phải đạt được những đức tính dịu-dàng, nhẫn nại, tin tưởng, phải chịu khổ không phàn-nàn, khóc trong thầm lặng, coi nhẹ của cải và lạc thú giả tạm của thế gian, đặt hết tâm tư vào việc thiện. Phải chịu đau đớn, thiếu thốn, nhục nhằn, cô đơn, phiền muộn, phải chịu ngậm đắng nuốt cay. V́ chỉ có cái khổ nó mới làm nẩy nở sức mạnh hùng dũng của linh hồn, nó rèn đúc linh hồn để phấn đấu để được thanh khiết, để thăng tiến lên đời sống cực lạc. Hăy trả lại trái đất tất cả những ǵ thuộc trái đất, hăy hướng lên những kho tàng vĩnh cửu, hăy làm tṛn phận sự, dù có phải hy sinh, phải chết. Hăy ban ra t́nh thương, t́nh thương vô cùng tận. Đó là gieo mầm cho lạc thú tương lai.
Quay trở về đầu Xem Vân Từ's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi Vân Từ
 

Nếu muốn gửi bài trả lời, trước tiên bạn phải đang nhập
Nếu chưa ghi danh, bạn phải Tham gia

  Gửi trả lời Gửi bài mới
Bản để in Bản để in

Chuyển diễn đàn
Bạn không thể gửi bài mới
Bạn không thể trả lời cho các chủ đề
Bạn không thể xóa bài viết
Bạn không thể sửa chữa bài viết
Bạn không thể tạo các cuộc thăm ḍ ư kiến
Bạn không thể bỏ phiếu cho các cuộc thăm ḍ



Trang này đă được tạo ra trong 2.0586 giây.
Google
 
Web tuvilyso.com



DIỄN ĐÀN NÀY ĐĂ ĐÓNG CỬA, TẤT CẢ HỘI VIÊN SINH HOẠT TẠI TUVILYSO.ORG



Bản quyền © 2002-2010 của Tử Vi Lý Số

Copyright © 2002-2010 TUVILYSO