|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
Thống Kê
|
Trang đã được xem
lượt kể từ ngày 05/18/2010
|
|
|
|
|
|
|
Tác giả |
|
TranNhatThanh Hội Viên
Đă tham gia: 17 May 2010
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 644
|
Msg 1 of 14: Đă gửi: 28 November 2010 lúc 9:11am | Đă lưu IP
|
|
|
Có
một ḍng sông rất đẹp chảy qua núi đồi và đồng cỏ xanh tươi. Ḍng sông
ca hát nhảy nhót tung tăng từ trên núi xuống đồng bằng. Xuống đồng bằng,
ḍng sông chảy chậm lại, mặt nước trong xanh êm mát. Lúc ấy ḍng sông
c̣n trẻ lắm, và ḍng sông muốn chảy mau ra biển cả. Ḍng sông càng lớn
càng đẹp ra, lượn khúc yêu kiều ven đồi và bờ lúa.
Một ngày kia ḍng sông chú ư đến sự có mặt của những đám mây trong nước.
Mây đủ mầu sắc, h́nh thể, đẹp quá chừng, nên suốt ngày ḍng sông cứ
miệt mài chạy đuổi theo những đám mây, mong bắt được một đám mây cho
riêng ḿnh. Nhưng mây cứ lơ lững tầng cao khó mà bắt được, nhất là mây
cứ thay h́nh đổi dạng không ngừng. V́ mây vô thường như vậy nên ḍng
sông rất đau khổ. Chạy duổi bắt theo mây th́ vui nhưng sau đó ḍng sông
đầy thất vọng, u sầu và tức giận.
Một ngày kia một cơn gió lớn đi qua, quét sạch mây trên trời. Bầu trời
trở nên quang đăng không c̣n một bóng mây, ḍng sông năo nề tuyệt vọng,
không c̣n muốn sống nữa. Không c̣n mây để chạy theo ta sống để làm ǵ? "
Tối hôm đó, lần đầu tiên trong đời, ḍng sông quay trở về tiếp xúc với
chính ḿnh. Lâu nay ḍng sông chỉ đuổi theo những cái bên ngoài mà không
bao giờ thấy được cái chính ḿnh. Tối hôm đó, lần đầu tiên ḍng sông
được nghe tiếng ḿnh khóc, âm thanh sóng vỗ vào bờ. Ḍng sông lắng nghe
tiếng của ḿnh và khám phá ra một điều rất quan trọng. Ḍng sông nhận ra
rằng cái mà lâu nay ḿnh theo đuổi đă nằm sẵn trong ḷng ḿnh. Tưởng
mây là ǵ, đâu ngờ mây chỉ là nước. Mây sinh ra từ nước và bây giờ mây
trở thành nước. Và ḍng sông tự bao giờ cũng vẫn là nước như một đám
mây.
Sáng hôm sau khi mặt trời lên cao, ḍng sông khám phá ra thêm một điều
thật đẹp - đây là lần đầu tiên ḍng sông thấy được bầu trời xanh thẳm.
Lâu nay ḍng sông chỉ chú ư đến mây, không chú ư đến bầu trời. Bây giờ
sông mới biết rằng bầu trời là quê hương của các đám mây. Mây luôn luôn
thay đổi, nhưng bầu trời không bao giờ thay đổi. Và bầu trời cao đă có
mặt trong ḍng sông tự thủa nào. Cái thấy này đem lại cho ḍng sông một
nguồn an lạc lớn. Ḍng sông hiểu rằng bao giờ bầu trời xanh c̣n có mặt,
niềm an lạc của ḍng sông sẽ măi măi vững bền.
Trưa hôm đó, các đám mây lại lục tục trở về nhưng ḍng sông không c̣n
tha thiết muốn đuổi bắt nữa. Đám mây nào đi qua, ḍng sông cũng thấy đẹp
và cũng vẫy tay chào. Ḍng sông không c̣n thấy buồn tủi hay lưu luyến.
Bởi đám mây nào cũng là một ḍng sông, chẳng c̣n phải chọn lựa. Một niềm
an vui hài ḥa đă kết hợp mây và sông. Tối hôm đó một điều thật tuyệt
diệu đă xảy ra. Ḍng sông mở rộng ḷng đón mặt trăng rằm - mặt nguyệt
tṛn vành vạnh và sáng rực rỡ như một viên bảo châu trong ḍng nước
trong vắt. Có một bài kệ miêu tả h́nh ảnh đẹp đó: "Bồ tát Thanh Lương
nguyệt, Thường du ư tất cảnh không, Chúng sanh tâm cấu tịnh, Bồ đề ảnh
hiện trung. " (Bụt là vầng trăng mát đi ngang trời thái không, hồ tâm
chúng sanh lặng, trăng hiện bóng trong ngần.)
Ḍng sông trong vắt đă làm hiện rơ bóng trăng và trăng đă cùng mây nước
dắt tay nhau đi thiền hành về biển cả. Chẳng có ǵ phải chạy đuổi theo.
Chỉ cần trở về với ḿnh, trở về với hơi thở và nụ cười, trở về nơi ḿnh
ở, nơi có thông reo, chim hót và nắng ban mai, c̣n nơi nào đẹp hơn nữa?
Nhất Hạnh
__________________ * . *
|
Quay trở về đầu |
|
|
TranNhatThanh Hội Viên
Đă tham gia: 17 May 2010
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 644
|
Msg 2 of 14: Đă gửi: 28 November 2010 lúc 9:13am | Đă lưu IP
|
|
|
Bức Tranh
Ngày xưa, có một họa sĩ tên là Ranga, một người siêu việt, vẽ được rất nhiều kiệt tác đáng ghi nhớ khiến ai cũng đều khen ngợi.
Ông mở một lớp học mỹ thuật để dạy nghề cho mọi người và cũng để t́m đệ
tử nối nghiệp. Ông không mấy khi khen ngợi ai, cũng không bao giờ đề cập
đến thời gian của khóa học. Ông nói, một học tṛ chỉ có thể thành công
khi ông hài ḷng với kỹ năng và hiểu biết của người đó. Ông truyền cho
học tṛ những phương pháp đánh giá, ước định của ông, và chúng cũng độc
đáo như những tác phẩm của ông vậy. Ông không bao giờ thổi phồng tầm
quan trọng của những bức tranh hay sự nổi tiếng, mà ông luôn nhấn mạnh
đến cách xử sự, thái độ với cuộc sống của học tṛ.
Trong một số lượng lớn học tṛ, Rajeev là một người có tài nhất, chăm
chỉ, sáng tạo, nên anh ta tiếp thu nhanh hơn nhiều so với các bạn đồng
môn. Ông Ranga rất hài ḷng về Rajeev.
Một ngày kia, sau bao nhiêu cố gắng, Rajeev được ông Ranga gọi đến và bảo:
- Ta rất tự hào về những tiến bộ mà con đă đạt được. Bây giờ là thời
điểm con làm bài thi cuối cùng trước khi ta công nhận con thực sự là một
họa sĩ tài năng. Ta muốn con vẽ một bức tranh mà ai cũng phải thấy đẹp,
phải khen ngợi.
Rajeev làm việc ngày đêm, trong rất nhiều ngày và đem đến tŕnh thầy Ranga một bức tranh tuyệt diệu. Thầy Ranga xem qua rồi bảo:
- Con hăy đem bức tranh này ra đặt ở quảng trường chính, để tất cả mọi
người có thể chiêm ngưỡng. Hăy viết bên dưới bức tranh là tác giả sẽ rất
biết ơn nếu bất kỳ ai có thể chỉ ra bất kỳ sơ suất nào trên bức tranh
và đánh một dấu X vào chỗ lỗi đó.
Rajeev làm theo lời thầy: đặt bức tranh ở quảng trường lớn với một thông điệp đề nghị mọi người chỉ ra những sơ suất.
Sau hai ngày, Ranga đề nghị Rajeev lấy bức tranh
về. Rajeev rất thất vọng khi bức tranh của ḿnh đầy dấu X. Nhưng Ranga
tỏ ra b́nh tĩnh và khuyên Rajeev đừng thất vọng, cố gắng lần nữa. Rajeev
vẽ một kiệt tác khác, nhưng thầy Ranga bảo phải thay đổi thông điệp
dưới bức tranh. Thầy Ranga nói phải để màu vẽ và bút ngay cạnh bức tranh
ở quảng trường và đề nghị mọi người t́m những chỗ sai trong bức tranh
và sửa chúng lại bằng những dụng cụ để vẽ ấy.
Hai ngày sau, khi lấy tranh về, Rajeev rất vui mừng khi thấy bức tranh
không bị sửa ǵ hết và tự tin đem đến chỗ Ranga. Ranga nói:
- Con đă thành công vào ngày hôm nay. Bởi v́ nếu chỉ thành thạo về mỹ
thuật thôi th́ chưa đủ, mà con c̣n phải biết rằng con người bao giờ cũng
đánh giá bừa băi ngay khi có cơ hội đầu tiên, cho dù họ chẳng biết ǵ
về điều đó cả. Nếu con luôn để cả thế giới đánh giá ḿnh, con sẽ luôn
thất vọng. Con người thích đánh giá người khác mà không nghĩ đến trách
nhiệm hay nghiêm túc ǵ cả. Mọi người đánh những dấu X lên bức tranh đầu
tiên của con v́ họ không có trách nhiệm ǵ mà lại cho đó là việc không
cần động năo. Nhưng khi con đề nghị họ sửa những sơ suất th́ không ai
làm nữa, v́ họ sợ bộc lộ hiểu biết - những thứ mà họ có thể không có.
Nên họ quyết định tránh đi là hơn. Cho nên, những thứ mà con phải vất vả
để làm ra được, đừng dễ dàng bị ảnh hưởng bởi đánh giá của người khác.
Hăy tự đánh giá ḿnh. Và tất nhiên, cũng đừng bao giờ đánh giá người
khác quá dễ dàng.
__________________ * . *
|
Quay trở về đầu |
|
|
TranNhatThanh Hội Viên
Đă tham gia: 17 May 2010
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 644
|
Msg 3 of 14: Đă gửi: 28 November 2010 lúc 9:14am | Đă lưu IP
|
|
|
Một câu chuyện về ḷng kiên tŕ
Tôi là
cựu giáo viên dạy nhạc tại một trường tiểu học ở DeMoines. Tôi luôn kiếm
được lợi tức từ công việc dạy đàn dương cầm _ đó là một công việc mà
tôi đă làm suốt 30 năm qua. Trong thời gian đó, tôi đă gặp nhiều trẻ em
có những khả năng về âm nhạc ở nhiều cấp độ khác nhau. Tôi chưa bao giờ
có hứng thú trong việc có học sinh thuộc dạng "cần nâng đỡ" mặc dù tôi
đă từng dạy một vài học sinh tài năng. Tuy nhiên tôi cũng dành th́ giờ
vào những học sinh mà tôi gọi là "trơ nhạc". Một trong những học sinh đó
là Robby.
Robby đă 11 tuổi khi mẹ cậu thả vào lớp trong bài học dương cầm đầu
tiên. Tôi thích những học sinh (đặc biệt là những cậu bé) bắt đầu ở lứa
tuổi nhỏ hơn, và nói điều đó với Robby. Nhưng Robby nói rằng mẹ cậu luôn
luôn mơ ước được nghe cậu chơi dương cầm. V́ vậy tôi đă nhận cậu vào
học. Thế là Robby bắt đầu những bài học dương cầm đầu tiên và tôi nghĩ
rằng đó là sự cố gắng vô vọng. Robby càng cố gắng, cậu càng thiếu khả
năng cảm thụ âm nhạc cần thiết để tiến bộ. Nhưng cậu rất nghiêm túc
trong việc ôn lại những bài học và những bản nhạc sơ đẳng mà tôi yêu cầu
cất cả các học sinh của ḿnh đều phải học. Sau nhiều tháng ṛng ră, cậu
miệt mài cố gắng và tôi vẫn cứ lắng nghe và cố động viên cậu. Cứ hết
mỗi bài học hàng tuần, cậu luôn nói: "Một ngày nào đó mẹ em sẽ đến đây
để nghe em chơi đàn". Nhưng điều đó dường như vô vọng. Cậu không hề có
một năng khiếu bẩm sinh nào. Tôi chỉ thấy mẹ cậu (một phụ nữ không
chồng) ở một khoảng cách khá xa khi thả cậu xuống xe và chờ cậu trong
một chiếc xe hơi cũ mèm khi đến đón cậu. Bà luôn vẫy tay và mỉm cười
nhưng không bao giờ ở lại lâu.
Thế rồi một ngày nọ Robby không đến học nữa, tôi định gọi điện cho cậu
nhưng thôi, bởi v́ cậu không hề có chút năng khiếu nào, có lẽ cậu đă
quyết định theo đuổi một con đường khác. Tôi cũng vui khi cậu không đến
nữa. Cậu làm cho sự quảng bá trong việc dạy dỗ của tôi mất ưu thế! Vài
tuần sau đó, tôi gởi đến nhà những học sinh của ḿnh các tờ bướm thông
báo cho buổi diễn tấu sắp tới. Trước sự ngạc nhiên của tôi, Robby (cũng
đă nhận một tờ bướm) hỏi xem cậu có được tham dự biểu diễn hay không.
Tôi bảo với cậu, buổi diễn chỉ dành cho học sinh đang học, v́ cậu đă
thôi học nên cậu sẽ không đủ khả năng thực hiện. Cậu nói rằng mẹ cậu
đang ốm và không thể chở cậu đi học nữa, nhưng cậu vẫn luôn luyện tập.
"Cô Hondorf… cô cho em diễn một lần thôi…", cậu nài nỉ. Tôi không hiểu
điều ǵ đă xui khiến tôi cho phép cậu chơi trong buổi tŕnh tấu đó. Có
thể là cậu đă tha thiết quá, hoặc là một điều ǵ đó trong tôi đă bảo
mách tôi rằng điều đó là đúng.
Đêm biểu diễn đă đến. Trong hội trường đông nghịt những phụ huynh, bạn
bè và họ hàng. Tôi bố trí cho Robby ở cuối chương tŕnh trước khi tôi
xuất hiện để kết thúc và cảm ơn những học sinh đă tŕnh diễn. Tôi nghĩ
rằng tất cả những rủi ro mà cậu có thể gây ra cũng là lúc kết thúc và
nếu có bề ǵ th́ tôi cũng có thể "chữa cháy" cho sự biểu diễn yếu kém
của cậu bằng tiết mục "hạ màn" của tôi. Và buổi biểu diễn trôi qua không
một trở ngại nào. Những học sinh đă luyện tập nhuần nhuyễn và tŕnh bày
rất tốt. Thế rồi Robby bước ra sân khấu. A? quần cậu nhàu nát và mái
tóc như tổ quạ.
"Tại sao cậu lại không ăn vận như những học sinh khác nhỉ? Tôi nghĩ "Tại
sao ít ra mẹ cậu lại không chải tóc cho cậu vào cái đêm đặc biệt như
thế này chứ? "
Robby mở nắp đàn lên và bắt đầu. Tôi ngạc nhiên khi thấy cậu tuyên bố
rằng cậu chọn bản Concerto số 21 cung Đô trưởng của Mozart. Tôi hoàn
toàn bất ngờ khi nghe những ǵ tiếp theo đó. Những ngón tay của cậu lấp
lánh, nhảy múa trên những phím ngà. Cậu đă chơi những giai điệu từ nhẹ
nhàng êm dịu đến hùng tráng… thật có hồn và đầy điêu luyện trong sự phối
âm tuyệt diệu của nhạc Mozart. Chưa bao giờ tôi nghe một đứa trẻ ở tuổi
ấy tŕnh bày nhạc Mozart hay đến thế. Sau 6 phút rưỡi cậu đă kết thúc
trong một âm thanh huy hoàng mạnh mẽ và mọi người đều đứng lên vỗ tay.
Không nén được lệ tràn trong mắt, tôi chạy lên sân khấu và ṿng tay ôm
lấy Robby trong hạnh phúc: "Cô chưa bao giờ nghe em chơi hay như thế
Robby ạ. Làm sao em có thể làm được điều đó? ". Robby giải thích qua
chiếc micro "Thưa cô Hondorf… cô có nhớ là em đă kể rằng mẹ em đang ốm?
Thực ra, mẹ em đă bị ung thư và qua đời sáng nay. Mẹ em bị điếc bẩm sinh
v́ vậy đêm nay là đêm đầu tiên mẹ em nghe thấy em đàn. Em muốn làm điều
ǵ đó thật là đặc biệt".
Tối hôm ấy, trong hội trường không đôi mắt nào không nhỏ lệ. Khi những
người ở Trại Xă Hội đưa cậu từ sân khấu trở về trại mồ côi tôi nhận thấy
mắt họ đỏ và sưng mọng. Tôi chợt nghĩ, đời tôi nhiều ư nghĩa biết bao
khi đă từng nhận một học sinh như Robby. Không, tôi chưa bao giờ nhận
một học sinh nào "cần nâng đỡ", nhưng đêm đó tôi trở thành người được
nâng đỡ bởi Robby. Cậu là thầy của tôi và tôi chỉ là một học tṛ. Bởi v́
cậu đă dạy cho tôi ư nghĩa của sự kiên tŕ, của t́nh yêu và niềm tin
trong chính con người của chúng ta và điều đó có thể tạo ra cho người
khác một cơ hội mà chúng ta không biết v́ sao. Điều này càng đặc biệt ư
nghĩa hơn khi sau này tôi biết Robby bị chết trong vụ nổ bom điên rồ tại
ṭa nhà Alfred P. Murrah Federal ở thành phố Oklahoma vào tháng 4 năm
1995 nơi cậu đang biểu diễn.
Nhị Tường dịch
Nguồn Reader’s Digest
__________________ * . *
|
Quay trở về đầu |
|
|
TranNhatThanh Hội Viên
Đă tham gia: 17 May 2010
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 644
|
Msg 4 of 14: Đă gửi: 28 November 2010 lúc 9:15am | Đă lưu IP
|
|
|
Đừng bao giờ quên
Sự
hiện hữu của bạn là món quà cho thế giới này. Bạn là duy nhất và không
ai thay thế được bạn. Cuộc đời bạn là tất cả những ǵ bạn muốn, bạn hăy
sống trọn vẹn từng ngày ngay từ bây giờ.
Hăy luôn sống trong những niềm vui, chứ không phải là những phiền toái,
và bạn sẵn sàng đương đầu với những ǵ sẽ đến. Trong bạn hẳn sẽ luôn có
quá nhiều câu hỏi, hoài nghi… Nhưng hăy hiểu, hăy dũng cảm… bạn sẽ thành
người mạnh mẽ.
Đừng tự giới hạn ḿnh. Những giấc mơ của bạn đang chờ bạn đánh thức và
chinh phục. Đừng rời bỏ những quyết định quan trọng để tạo ra cơ hội của
ngày mai. Bạn hăy vươn đến đỉnh cao và giá trị của chính ḿnh.
Không có ǵ lăng phí năng lượng sống cho bằng sự lo lắng. Bạn càng ưu tư
bao nhiêu, bạn càng trĩu nặng tâm hồn bấy nhiêu. Đừng cho mọi vấn đề
quá nghiêm trọng – hăy sống một cuộc đời “trời quang mây tạnh”, chứ
không phải sống trong những âu sầu hối tiếc.
Hăy nhớ rằng một t́nh yêu nhỏ sẽ không thể tồn tại, hăy nhớ rằng rất
nhiều quy luật tuần hoàn là điều không tránh khỏi. Hăy nhớ rằng t́nh bạn
là một sự đầu tư khôn ngoan, và kho báu cuộc đời là chúng ta… được ở
bên nhau.
Có sức khỏe và hy vọng và hạnh phúc. Hăy dành thời gian ước nguyện đến
một v́ sao. Và đừng bao giờ quên… chúng ta đặc biệt đến thế nào!
__________________ * . *
|
Quay trở về đầu |
|
|
TranNhatThanh Hội Viên
Đă tham gia: 17 May 2010
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 644
|
Msg 5 of 14: Đă gửi: 28 November 2010 lúc 9:16am | Đă lưu IP
|
|
|
Chiếc Ṿng
Một
ngày nọ, Vua Salomon bỗng muốn làm bẽ mặt Benaiah, một cận thần thân
tín của ḿnh. Vua bèn nói với ông: "Benaiah này, ta muốn ông mang về cho
ta một chiếc ṿng để đeo trong ngày lễ Sukkot và ta cho ông sáu tháng
để t́m thấy chiếc ṿng đó. "
Benaiah trả lời: "Nếu có một thứ ǵ đó tồn tại trên đời này, thưa đức
vua, tôi sẽ t́m thấy nó và mang về cho ngài, nhưng chắc là chiếc ṿng ấy
chắc phải có ǵ đặc biệt? "
Nhà Vua đáp: "Nó có những sức mạnh diệu kỳ. Nếu kẻ nào đang vui nh́n vào
nó, sẽ thấy buồn, và nếu ai đang buồn, nh́n vào nó sẽ thấy vui". Vua
Salomon biết rằng sẽ không đời nào có một chiếc ṿng như thế tồn tại
trên thế gian này, nhưng ông muốn cho người cận thần của ḿnh nếm một
chút bẽ bàng.
Mùa xuân trôi qua, mùa hạ đến nhưng Benaiah vẫn chưa có một ư tưởng nào để t́m ra một chiếc ṿng như thế.
Vào đêm trước ngày lễ Sukkot, ông quyết định lang thang đến một trong
những nơi nghèo nhất của Jerusalem. Ông đi ngang qua một người bán hàng
rong đang bày những món hàng trên một tấm bạt tồi tàn. Benaiah dừng chân
lại hỏi "Có bao giờ ông nghe nói về một chiếc ṿng kỳ diệu làm cho
người hạnh phúc đeo nó quên đi niềm vui sướng và người đau khổ đeo nó
quên đi nỗi buồn không? ". Người bán hàng lấy từ tấm bạt lên một chiếc
ṿng giản dị có khắc một ḍng chữ. Khi Benaiah đọc ḍng chữ trên chiếc
ṿng đó, khuôn mặt ông rạng rỡ một nụ cười.
Đêm đó toàn thành phố hân hoan, tưng bừng đón mừng lễ hội Sukkot.
"Nào, ông bạn của ta, " Vua Salomon nói, "Ông đă t́m thấy điều ta yêu
cầu chưa? ". Tất cả những cận thần đều cười lớn và cả chính vua Salomon
cũng cười.
Trước sự ngạc nhiên của mọi người, Benaiah đưa chiếc ṿng ra và nói: "Nó
đây thưa đức vua". Khi vua Salomon đọc ḍng chữ, nụ cười biến mất trên
khuôn mặt vua. Trên chiếc ṿng đó khắc ḍng chữ: "Điều đó rồi cũng qua
đi"
Vào chính giây phút ấy, vua Salomon nhận ra rằng tất thảy những sự khôn
ngoan, vương giả và quyền uy của ông đều là phù du, bởi v́ một ngày nào
đó, ông cũng chỉ là cát bụi.
Nguồn inspirationalstories.com
__________________ * . *
|
Quay trở về đầu |
|
|
|
TranNhatThanh Hội Viên
Đă tham gia: 17 May 2010
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 644
|
Msg 6 of 14: Đă gửi: 28 November 2010 lúc 9:17am | Đă lưu IP
|
|
|
Đóa hoa khát vọng
Có một
nàng hoa Violet yêu kiều và ngào ngạt hương sống b́nh yên giữa đám bạn
bè, đong đưa một cách hạnh phúc giữa muôn hoa khác trong một khu vườn
vắng. Một buổi sáng nọ, khi những cánh hoa vẫn c̣n lấp lánh những hạt
sương đêm, nàng nghiêng đầu và ngó quanh; nàng bỗng thấy nụ hoa hồng
xinh đẹp vươn người lên cao một cách tự hào giống như ngọn đuốc đang
cháy tỏa ánh sáng rạng ngời.
Nàng hoa Violet hé đôi môi màu xanh da trời và nói: "Thật không may làm
sao khi ta sinh ra trong kiếp hoa này, với một vị trí hèn mọn làm sao.
Mẹ tự nhiên đă tạo ra ta sao ngắn ngủn và nghèo nàn thế này... ta sống
lè tè ngay mặt đất và không thể nào vươn được lên bầu trời trong xanh,
hay ngước mặt đón ánh mặt trời như những nụ hồng kia"
Và khi nụ Hồng nghe những lời của người bạn láng giềng này, nàng đă cười
và phê phán, "Em nói nghe kỳ lạ làm sao. Em đă thật may mắn mà em không
biết vận may của ḿnh. Mẹ tự nhiên đă ban tặng cho em một sắc đẹp và
hương thơm mà bà đă không cho bất kỳ ai khác... Hăy dập tắt ư nghĩ ấy
đi, bằng ḷng với chính ḿnh và nhớ rằng ai tự hạ thấp ḿnh sẽ được nâng
lên và ai tự nâng ḿnh lên sẽ phải bị đè bẹp. "
Nàng hoa Violet trả lời, "Chị đang an ủi em bởi v́ chị có được điều mà
em ước ao... Chị c̣n định làm đắng ḷng em với cái ư nghĩa chị là người
vĩ đại... Thật đau đớn làm sao khi thuyết giáo về sự may mắn cho một
trái tim đang đau khổ! Và mạnh mẽ thay khi đóng vai một kẻ dạy đời giữa
kẻ yếu ớt"
Mẹ tự nhiên đă nghe thấy cuộc nói đối thoại giữa hoa Violet và hoa hồng;
bà lại gần và nói: "Con gái violet của ta, điều ǵ đă xảy đến với con
thế? Con đă từng rất ngọt ngào và khiêm cung trong tất cả những lời nói
và hành động kia mà. Điều ǵ đă thâm nhập vào trong trái tim và làm cho
con trở nên lạnh lùng thế kia? " Với một giọng bào chữa, Violet trả lời
bà: "Ồ, người mẹ vĩ đại và nhân hậu, đầy ḷng thương yêu và cảm thông,
con van mẹ bằng tất cả trái tim và tâm hồn ḿnh, hăy ban cho con một đặc
ân và cho phép con được làm hoa hồng trong một ngày".
Mẹ tự nhiên đáp: "Con không hề biết điều con đang t́m kiếm; con không
nhận nhức được tai họa tiềm ẩn đàng sau tham vọng mù quáng của con. Con
sẽ hối hận nếu con là một hoa hồng, và khi đó việc ăn năn cũng là vô
ích". Violet nài nỉ. "Hăy cho con thành một đóa hồng cao lớn, bởi v́ con
ước mong được ngẩng cao đầu với một niềm kiêu hănh; đây sẽ là việc của
riêng con, con bất chấp số phận ḿnh ra sao. " Mẹ tự nhiên quát lên:
"Đóa hoa violet bất trị và ngu dốt kia, ta sẽ cho mi được toại nguyện,
Nhưng khi tai họa rơi xuống đầu mi, mi hăy than khóc với chính ḿnh đấy"
Và mẹ tự nhiên vươn ngón tay huyền bí và kỳ diệu ra, chạm vào rễ của
Violet, Violet lập tức biến thành một đóa hồng cao lớn, vươn lên trên
tất cả những đóa hoa khác trong vườn.
Bầu trời chiều bỗng dầy đặc mây đen, tiếng sấm dữ dội phá tan sự tĩnh
lặng, một trận mưa như trút xuống khu vườn cùng những trận cuồng phong.
Cơn băo dữ làm găy nát cành và trốc gốc những cây hoa cao lớn, chỉ chừa
lại những cây nhỏ nằm sát mặt đất thân thương. Khu vườn đơn độc ấy đă
hứng chịu tai ương của những trận không chiến. Khi cơn băo tan đi, trời
quang mây tạnh, tất cả những cành hoa kia nằm sơng sượt và không một cây
nào có thể thoát khỏi cơn phẫn nộ của Tự nhiên ngoại trừ một nhóm
violet nhỏ bé, náu ḿnh bên cạnh bức tường của khu vườn.
Ngước đầu lên và nh́n thấy thảm kịch của các loài thảo mộc khác, một
trong những đóa hoa violet mỉm cười hạnh phúc và lao xao với đồng loại:
“Hăy nh́n cơn băo tố đă làm ǵ đối với những đóa hoa hợm hĩnh đây này!
”. Một nàng violet khác nói: “Chúng ta tuy nhỏ bé, và sống lè tè dưới
đất, nhưng chúng ta an toàn trước cơn thịnh nộ của bầu trời”. Và nàng
violet thứ ba thêm vào, “Bởi v́ chúng ta thấp bé nên cơn băo kia không
thể nào đánh bại được”
Vào giây phút ấy, nữ hoàng của loài violet đă nh́n thấy bên cạnh ḿnh
đóa hoa violet “cải đạo” kia bị găy gập sau cơn băo và đang quằn quại
trên nền đất ẩm giống như một thương binh trên chiến trường. Nữ hoàng
violet nh́n lên, gọi cả họ hàng và nói: “Hăy xem ḱa, các con gái của
ta, hăy suy nghiệm về những ǵ mà Sự Tham Vọng đă đối xử với đóa hoa
Violet, kẻ đă trở thành hoa hồng trong một giờ. Hăy nhớ rằng cảnh tượng
ấy là một lời nhắc nhở cho số phận tốt đẹp của các con. ”
Đóa hoa hồng đang hấp hối kia lay động và dồn hết tàn lực, khẽ nói:
“Các chị là người bằng ḷng với ḿnh, nhu ḿ và khờ khạo; tôi không bao
giờ khiếp sợ băo tố. Ngày hôm qua, tôi cũng thế, đă hài ḷng và măn
nguyện với Cuộc Sống, nhưng Sự Măn nguyện đă như một thanh chắn, chặn
giữa sự tồn tại của tôi và cơn băo dữ của Cuộc Sống, giam hăm tôi trong
một sự b́nh yên bạc nhược và thiếu sinh khí và sự tĩnh lặng trong tâm
hồn. Tôi có thể sống một cuộc sống như các chị đang sống bây giờ đây
bằng cách bám chặt vào mặt đất với nỗi lo sợ... tôi có thể chờ cho mùa
đông phủ tuyết lên ḿnh và Thần Chết mang tôi đi, cũng như sẽ mang đi
tất cả những hoa violet khác... giờ đây tôi đang hạnh phúc v́ tôi đă
vượt ra khỏi cái thế giới nhỏ bé của ḿnh để khám phá được sự huyền bí
của Vũ trụ... Điều mà các chị chưa bao giờ đạt đến. Có thể là tôi đă quá
nhiều Tham Vọng, nhưng tôi đă lắng nghe sự tĩnh lặng của màn đêm, tôi
nghe bầu trời nói với trái đất rằng: Khát vọng vươn lên là mục đích chủ
yếu của bản chất chúng ta. Vào giây phút đó tâm hồn tôi xao động và trái
tim tôi mong mỏi vươn tới một vị trí cao hơn sự tồn tại hữu hạn của
tôi. Tôi nhận ra rằng ở vực thẳm không thể nào nghe được bài ca của các
ngôi sao, và chính giây phút ấy tôi bắt đầu chiến đấu chống lại sự nhỏ
bé của ḿnh và thèm khát những ǵ đă không thuộc về tôi, cho đến khi sự
nổi loạn đă biết thành một sức mạnh vĩ đại, và sự ao ước biến thành một
chí hướng... Tự Nhiên, là một đối tượng vĩ đại cho những giấc mơ sâu
thẳm trong con người chúng ta, đă ban cho tôi một đặc ân và chuyển tôi
thành một hoa hồng với ngón tay kỳ diệu của người.
Hoa hồng im lặng một chút, và bằng giọng nói yếu ớt, pha lẫn niềm kiêu hănh và sự mỹ măn, nàng nói:
"Tôi đă sống một giờ như một đóa hồng kiêu hănh; tôi đă tồn tại trong
một thời khắc như một nữ vương; tôi đă nh́n thấy Vũ trụ bằng con mắt của
loài hoa hồng; tôi đă nghe tiếng th́ thầm của bầu trời bằng đôi tai của
đóa hồng và hứng ánh nắng với những cánh hoa hồng. Ở đây có ai có được
vinh dự như thế? ".
Nói xong những lời này, nàng gục xuống với một giọng nói gấp gáp: “Bây
giờ tôi sẽ giă từ cuộc đời, bởi v́ linh hồn tôi đă đạt được ước nguyện.
Cuối cùng tôi đă mở mang được trí óc về một thế giới bao la vượt khỏi
cái thế giới chật hẹp mà tôi sinh ra. Đấy là mục tiêu của Cuộc Sống...
Đấy là điều bí mật của Sự Hiện Hữu". Nói xong đóa hồng run rẩy, từ từ
khép lại những cánh hoa, trút hơi thở cuối cùng với một nụ cười tuyệt
đẹp trên môi... một nụ cười tràn đầy niềm tin và hy vọng trong Cuộc
Sống... một nụ cười của sự chiến thắng... một nụ cười của Thượng Đế.
__________________ * . *
|
Quay trở về đầu |
|
|
TranNhatThanh Hội Viên
Đă tham gia: 17 May 2010
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 644
|
Msg 7 of 14: Đă gửi: 28 November 2010 lúc 9:17am | Đă lưu IP
|
|
|
Viết đời ḿnh
Giả sử có người tặng bạn một cây bút _ một cây bút màu c̣n phong kín.
Bạn không thể thấy được có bao nhiêu mực trong đó. Nó có thể hết mực
sau vài ḍng viết thử đầu tiên nhưng cũng có thể c̣n thật nhiều mực đủ
để viết nên một (hoặc vài) kiệt tác để lại dấu ấn cho đời măi măi. Bạn
không hề biết điều đó trước khi đặt bút.
Với luật chơi như vậy. Bạn phải nắm lấy cơ hội!
Thực sự, bạn có thể không cần phải thực hiện điều ǵ theo luật chơi này
cả. Thay v́ nắm chiếc bút trong tay, bạn có thể đặt nó vào giá hoặc
trong ngăn kéo và rồi nó cũng sẽ khô mực mà chưa hề được sử dụng.
Nhưng nếu bạn quyết định sử dụng nó, bạn sẽ làm ǵ với nó. Bạn sẽ chơi tṛ chơi này như thế nào?
Bạn sẽ trù tính và lên kế hoạch trước khi viết ra? Những kế hoạch này có mênh mông quá đến nỗi bạn không thể nào đặt bút chăng?
Hay là bạn sẽ viết ngay, để rồi vật lộn với những ḍng chữ tuôn tràn cuồn cuộn muôn hướng cuốn hút bạn đi theo?
Hoặc giả bạn sẽ viết một cách cẩn trọng, như thể cây bút có thể hết mực
ngay, hay bạn sẽ giả vờ tin rằng (hoặc làm ra vẻ tin rằng) cây bút đó sẽ
măi măi c̣n mực?
Và bạn sẽ viết về T́nh yêu hay ḷng Thù hận? Hạnh phúc hay Khổ đau? Cuộc
sống hay Chết chóc? Viết tất cả mọi điều hay chỉ viết vớ vẩn?
Bạn sẽ viết để làm vui cho ḿnh hay làm đẹp ḷng người khác? Hay làm vui cho chính ḿnh bằng cách viết cho người khác?
Bạn sẽ viết những ḍng run rẩy yếu ớt hay đậm nét rực rỡ? Viết giản dị hay hoa mỹ?
Bạn vẫn cứ viết chứ? Một khi bạn có chiếc bút trong tay dù không luật lệ nào bắt bạn phải viết?
Bạn sẽ tóm tắt? Sẽ phác thảo? Sẽ viết nguệch ngoạc? Hay viết say sưa?
Bạn sẽ viết ngay ngắn hay viết không theo hàng lối nào cả?
Có thật nhiều điều để cân nhắc phải không?
Bây giờ, Giả sử có người tặng bạn một cuộc sống...
__________________ * . *
|
Quay trở về đầu |
|
|
TranNhatThanh Hội Viên
Đă tham gia: 17 May 2010
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 644
|
Msg 8 of 14: Đă gửi: 28 November 2010 lúc 9:19am | Đă lưu IP
|
|
|
Không thể nh́n từ một phía.
Mặt trăng và Mặt Trời tranh căi với nhau về Trái
Đất. Mặt Trời nói : "Lá và cây cối, tất cả đều màu xanh". Nhưng Mặt
Trăng th́ lại cho rằng, tất cả chúng mang một ánh bạc lấp lánh. Mặt
Trăng nói rằng, con người trên Trái Đất thường ngủ. C̣n Mặt Trời lại bảo
con người luôn hoạt động đấy chứ.
- Con người hoạt động, vậy tại sao trên Trái Đất lại yên ắng đến vậy ? Mặt Trăng căi.
- Ai bảo là trên Trái Đất yên lặng ?- Mặt Trời ngạc nhiên- Trên Trái Đất
mọi thứ đều hoạt động, và c̣n rất ồn ào, náo nhiệt nữa.
Và họ căi nhau rất lâu, cho đến khi Gió bay ngang qua.
- Tại sao các bạn lại căi nhau về chuyện này chứ ? Tôi đă ở bên cạnh Mặt
Trời khi Mặt Trời nh́n xuống Trái Đất, và tôi cũng đi cùng Mặt Trăng
khi Mặt Trăng xuất hiện. Khi Mặt Trời xuất hiện, mọi thứ là ban ngày,
cây cối màu xanh, con người hoạt đông. C̣n khi Trăng lên, đêm về, mọi
người ch́m vào giấc ngủ.
Nếu chỉ nh́n mọi việc dưới con mắt của ḿnh, th́ mọi thứ chẳng có ǵ là
hoàn hảo, trọn vẹn cả. Không thể đánh giá Trái Đất chỉ bằng con mắt của
Mặt Trời hoặc Mặt trăng được.
Cũng vậy khi đánh giá một con người, một sự việc nào đó, không thể nh́n từ một phía được...
__________________ * . *
|
Quay trở về đầu |
|
|
TranNhatThanh Hội Viên
Đă tham gia: 17 May 2010
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 644
|
Msg 9 of 14: Đă gửi: 28 November 2010 lúc 9:20am | Đă lưu IP
|
|
|
Đấu Tranh
Một
cậu bé nh́n thấy một cái kén của con bướm. Một hôm cái kén mở ra một khe
nhỏ, cậu bé ngồi yên và lặng lẽ quan sát con bướm trong ṿng vài giờ
khi nó gắng sức để chui qua cái khe nhỏ ấy. Nhưng có vẻ như nó không đạt
được ǵ cả. Dường như nó đă gắng hết sức và không thể đi xa hơn, nên nó
dừng lại.
Do đó, cậu bé quyết định giúp con bướm. Cậu ta lấy cái kén và cắt cái khe của cái kén cho to hẳn ra.
Con bướm chui ra được ngay. Nhưng cơ thể nó bị phồng lên và bé xíu, cánh
của nó lại co lại. Cậu bé tiếp tục xem con bướm, hy vọng rồi cái cánh
sẽ đủ lớn để đỡ được cơ thể nó. Nhưng chẳng có chuyện ǵ xảy ra cả.
Thực tế, con bướm đó sẽ phải bỏ ra suốt cả cuộc đời nó chỉ để ḅ trườn
với cơ thề sưng phồng và đôi cánh co lại. Nó không bao giờ bay được.
Cậu bé , dù tốt bụng nhưng vội vàng, đă không hiểu rằng chính cái kén bó
buộc làm cho con bướm phải cố gắng đấu tranh để thoát ra kia chính là
điều kiện tự nhiên để chất lưu trong cơ thể nó chuyển vào cánh, để nó có
thể bay được khi nó thoát ra ngoài kén.
Đôi khi, những sự cố gắng hoặc đấu tranh chính là những ǵ chúng ta cần
trong cuộc sống. Nếu chúng ta sống mà không có một trở ngại nào, chúng
ta có thể bị làm hỏng, cả về thể xác lẫn tinh thần. Chúng ta sẽ không
bao giờ mạnh mẽ như chúng ta có thể. Và chúng ta sẽ chẳng bao giờ bay
cao được!.
Vậy th́, mỗi ngày bạn hăy cố gắng một chút. Khi bạn phải chịu sự căng
thẳng, hăy nhớ rằng bạn đang trở thành con người tốt hơn nếu bạn vượt
qua nó.
Ch́a khóa của hạnh phúc không phải là ở chỗ bạn không bao giờ giận,
không bao giờ buồn. Mà là bạn thoát khỏi hay chữa khỏi những điều đó
nhanh đến mức nào.
__________________ * . *
|
Quay trở về đầu |
|
|
TranNhatThanh Hội Viên
Đă tham gia: 17 May 2010
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 644
|
Msg 10 of 14: Đă gửi: 28 November 2010 lúc 9:21am | Đă lưu IP
|
|
|
Nến
Có
một người rất nghèo, chuyên làm nến và bán nến. Tuy nhiên chẳng mấy ai
mua nến cả. Ông cũng ít giao thiệp nên càng ngày càng sống khép kín với
mọi người. Cứ mỗi buổi tối ông đóng cửa, tắt đèn, tự giam ḿnh trong nhà
và than thầm về số phận.
Dần dần ông đi tới tuyệt vọng. Ông nghĩ rằng, ông nên kết liễu đời ḿnh
là hơn cả. Một buổi tối, ông quyết định thực hiện suy nghĩ đó. Đột nhiên
có tiếng nói:
- Ông làm nến, sao không tự thắp cho ḿnh một ngọn nến...
Nghe giọng nói không biết từ đâu, ông hoảng sợ:
- Ai đó...
- Ta là một vị thần. Nếu ngươi muốn, ta có thể thắp sáng ngọn nến hy
vọng cho ngươi. Ngọn nến ấy có thể đem lại hạnh phúc cho ngươi đó.
Ông lưỡng lự và cuối cùng th́ ông ta cũng đồng ư.
Ông ta cảm thấy yêu đời hơn. Suốt ngày ông ta chỉ chăm chút cho ngọn nến
đó cháy sáng măi. Tuy nhiên, ngọn nến cũng tàn dần theo quy luật tất
yếu.
Ngày một ngày hai, niềm tin yêu cuộc sống của ông lụi
dần, rồi một ngày hoàn toàn ông cảm thấy chán đời và mệt mỏi v́ phải
sống như thế này. Ông lại tự giam ḿnh trong nhà, khóc lóc. Dĩ nhiên, vị
thần giấu mặt kia lại cất tiếng nói.
- Ngươi khóc lóc điều ǵ... Ngươi đă không dùng ngọn nến đó để thắp sáng
những ngọn nến khác trong ngươi. Đó là lỗi của nhà ngươi.
- - -
Hy vọng là một chuyện nhưng phải biến hy vọng ấy thành hiện thực bằng
những việc làm hành động thiết thực, đó mới là điều đáng phải bàn.
__________________ * . *
|
Quay trở về đầu |
|
|
TranNhatThanh Hội Viên
Đă tham gia: 17 May 2010
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 644
|
Msg 11 of 14: Đă gửi: 28 November 2010 lúc 9:22am | Đă lưu IP
|
|
|
Hăy ngẩng đầu lên Đôi khi có một số người lướt qua cuộc đời bạn và ngay tức khắc bạn nhận ra rằng sự có mặt của họ ư nghĩa như thế nào.
Họ đă dạy bạn những bài học, đă giúp bạn nhận ra giá
trị của chính ḿnh hoặc trở thành con người mà bạn từng mơ ước. Có lẽ
bạn sẽ không biết được những con người này từ đâu đến (bạn cùng pḥng,
người hàng xóm, vị giáo sư, người bạn mất liên lạc từ lâu hay thậm chí
là một người hoàn toàn xa lạ). Nhưng khi bạn thờ ơ với họ, hăy nhớ rằng
trong từng khoảnh khắc họ sẽ ảnh hưởng rất sâu sắc đến cuộc đời bạn.
Ban đầu sự việc xảy ra trông có vẻ kinh khủng, đau khổ và bất công,
nhưng khi lấy tấm gương của cuộc đời ra để đối chiếu, bạn sẽ hiểu được
là nếu không có những giây phút ấy để bạn vượt qua mọi khó khăn th́ bạn
khó có thể thấy được tài năng, sức mạnh, ư chí và tấm ḷng của bạn. Mọi
việc đều diễn ra có chủ đích mà không có ǵ gọi là t́nh cờ hay may rủi
cả. Bệnh tật, tổn thương trong t́nh yêu, giây phút tuyệt vời nhất của
cuộc sống bị đánh cắp hoặc mọi thứ ngu ngốc khác đă xảy đến với bạn, hăy
nhớ rằng đó là bài học quư giá. Nếu không có nó cuộc đời này chỉ là một
lối đi thẳng tắp, một con đường mà không hề có đích đến cũng như bạn
sống từng ngày mà không hề ước mơ. Thật sự con đường đó rất an toàn và
dễ chịu, nhưng sẽ rất nhàm chán và vô nghĩa.
Những người bạn gặp sẽ ảnh hưởng đến đến cuộc đời bạn. Thành công hay
thất bại, thậm chí là những kinh nghiệm tồi tệ nhất cũng chính là bài
học đáng giá nhất, sẽ giúp bạn nhận ra được giá trị của chính ḿnh. Nếu
có ai đó làm tổn thương bạn, phản bội bạn hay lợi dụng tấm ḷng của bạn,
hăy tha thứ cho họ bởi v́ chính họ đă giúp bạn nhận ra được ư nhĩa của
sự chân thật và hơn nữa, bạn biết rộng mở tấm ḷng với ai đó. Nhưng nếu
có ai thương yêu bạn chân thành, hăy yêu thương họ một cách vô điều
kiện, không chỉ đơn thuần là họ đă yêu bạn mà họ đang dạy bạn cách để
yêu.
Hăy trân trọng khoảnh khắc và hăy ghi nhớ từng khoảnh khắc những cái mà
sau này bạn không c̣n có cơ hội để trải qua nữa. Tiếp xúc với những
người mà bạn chưa từng nói chuyện, và biết lắng nghe. Hăy để trái tim
biết yêu thương người khác. Bầu trời cao vời vợi v́ thế hăy ngẩng đầu
nh́n lên, tự tin vào bản thân. Hăy lắng nghe nhịp đập của trái tim ḿnh
:"Bạn là một cá nhân tuyệt vời. Tự tin lên và trân trọng bản thân bạn,
v́ nếu bạn không tin bạn th́ ai sẽ làm điều ấy?"
Hăy sở hữu cuộc sống của bạn và đừng bao giờ hối tiếc về lối sống ấy.
Nếu bạn thương yêu ai đó th́ hăy nói cho họ biết, dù rằng sẽ bị từ chối
nhưng nó có thể làm cho một trái tim tan nát có thể đập trở lại.
__________________ * . *
|
Quay trở về đầu |
|
|
TranNhatThanh Hội Viên
Đă tham gia: 17 May 2010
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 644
|
Msg 12 of 14: Đă gửi: 28 November 2010 lúc 9:22am | Đă lưu IP
|
|
|
Trở Ngại
Ngày xưa, có một ông vua muốn thử xem dân chúng ra sao, liền ăn mặc quần áo thường dân đi thật xa ra ngoài cung thành.
Ông đặt một tảng đá thật to giữa một con đường nhiều người qua lại,không
phải để bắt buộc người dân phải bê nó đi, mà muốn xem người dân sẽ phản
ứng tự nhiên ra sao với những vật gây cản trở mà họ bất ngờ gặp trên
đường.
Sau khi đặt tảng đá, ông nấp vào một chổ gần đó, làm người quan sát.
Nhiều người trông rất giàu có và lịch sự, ăn mặc rất diện đi qua. Họ
than phiền với nhau rằng tảng đá làm nghẽn đường đi, coi nó là một vât
đáng ghét. Thậm chí c̣n xúc phạm Đức Vua đă không cho người giữ đường xá
sạch sẽ. Nhưng rơ ràng ai cũng bỏ qua tảng đá ở đó, họ thà đi ṿng qua
nó chứ không chịu đẩy nó ra khỏi đường đi.
Rồi một bác nông dân nghèo đi chợ về ngang với một giỏ đầy rau. Nh́n
thấy tảng đá, bác đặt giỏ của ḿnh xuống và cố đầy tảng đá đi. Nhiều
người đi qua thấy vậy, cười giễu bác là nhiễu sự. Không ai dừng lại giúp
đỡ bác.
Sau nhiều nỗ lực cuối cùng bác nông dân cũng thành công. Khi đẩy tảng đá
đi được, bác mới phát hiện có một cái túi nằm trên đường, ở chổ mà lúc
năy tảng đá nằm.
Bác mở cái túi th́ thấy có rất nhiều tiền, v́ bác đă hiểu được một điều mà nhiều người khác không hiểu.
Mỗi trở ngại đều ẩn chứa những cơ hội cho mỗi con người.
__________________ * . *
|
Quay trở về đầu |
|
|
TranNhatThanh Hội Viên
Đă tham gia: 17 May 2010
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 644
|
Msg 13 of 14: Đă gửi: 28 November 2010 lúc 9:23am | Đă lưu IP
|
|
|
Chén Ánh Sáng
Chuyện
kể rằng mỗi đứa trẻ khi chào đời đều được ban tặng một chén Ánh Sáng
hoàn hảo. Nếu bạn biết chăm chút, từ chén Ánh Sáng đó sẽ mọc lên sức
mạnh và bạn sẽ làm được nhiều điều thật có ích.
Ngược lại, nếu bạn ghen tị, nổi nóng hay hèn nhát, chính bạn đang thả
vào cái chén một viên đá. Khi đó một chút Ánh Sáng sẽ bị văng ra ngoài,
v́ Ánh Sáng và viên đá không thể ở chung một chỗ.
Nếu bạn càng thả đá vào chén, Ánh Sáng càng bị văng ra ngoài nhiều hơn, và cuối cùng chính bạn sẽ trở thành một viên đá.
Viên đá không lớn lên, cũng không thể chuyển động. Đến một lúc nào đó,
rất có thể bạn sẽ chán làm viên đá. Bạn c̣n một cách là lật úp cái chén
xuống để những viên đá rơi ra ngoài và Ánh sáng sẽ mọc lại từ đầu.
Có một câu nói: "Đừng bao giờ mang đến cho người khác nhưng điều mà bạn
không muốn họ mang đến cho bạn.” Nếu bạn phạm phải những lỗi lầm, bạn
đánh mất dần món quà bạn được ban tặng từ lúc chào đời, dần dần bạn sẽ
biến ḿnh thành con người khác. Đến một lúc nào đó, bạn sẽ tỉnh ngộ, và
hăy nhớ rằng Ánh Sáng luôn ở trước mắt bạn. Hăy can đảm làm lại từ đầu
nhé bởi không có điều ǵ là quá muộn cả."
__________________ * . *
|
Quay trở về đầu |
|
|
TranNhatThanh Hội Viên
Đă tham gia: 17 May 2010
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 644
|
Msg 14 of 14: Đă gửi: 28 November 2010 lúc 9:24am | Đă lưu IP
|
|
|
Sự Kiên Nhẫn
Một
chàng trai trẻ đến gặp một chuyên gia về đá quư và nói về ước mong được
trở thành một nhà nghiên cứu về đá quư. Chuyên gia nọ từ chối v́ ông sợ
rằng chàng trai không đủ kiên nhẫn để theo học. Chàng trai cầu xin một
cơ hội. Cuối cùng, vị chuyên gia đồng ư và bảo chàng trai: “Ngày mai hăy
đến đây”.
Sáng hôm sau, vị chuyên gia đặt một ḥn ngọc bích vào tay chàng trai và
bảo chàng hăy cầm nó. Rồi ông tiếp tục công việc của ḿnh: mài đá, cân
và phân loại đá quư. Chàng trai ngồi yên lặng và chờ đợi.
Buổi sáng tiếp theo, vị chuyên gia lại đặt ḥn ngọc bích vào tay chàng
trai và bảo chàng cầm nó. Ngày thứ ba, thứ tư, thứ năm sau đó vị chuyên
gia vẫn lặp lại hành động trên.
Đến ngày thứ sáu, chàng trai vẫn cầm ḥn ngọc bích nhưng chàng không thể im lặng được nữa.
- Thưa thầy - chàng trai hỏi - khi nào th́ em sẽ bắt đầu học ạ?
- Con sẽ được học - vị chuyên gia trả lời và tiếp tục công việc của ḿnh.
Vài ngày nữa lại trôi qua và sự thất vọng của chàng trai càng tăng. Một
ngày kia, khi vị chuyên gia bảo chàng trai đưa tay ra, chàng định nói
với ông ta rằng chàng chẳng muốn tiếp tục việc này nữa. Nhưng khi vị
chuyên gia đặt ḥn ngọc bích lên tay chàng trai, chàng nói mà không cần
nh́n viên đá:
- Đây không phải là ḥn đá con vẫn cầm!
- Con đă bắt đầu học rồi đấy - vị chuyên gia nói.
__________________ * . *
|
Quay trở về đầu |
|
|
|
|
Nếu muốn gửi bài trả lời, trước tiên bạn phải đang nhập Nếu chưa ghi danh, bạn phải Tham gia
|
Bạn không thể gửi bài mới Bạn không thể trả lời cho các chủ đề Bạn không thể xóa bài viết Bạn không thể sửa chữa bài viết Bạn không thể tạo các cuộc thăm ḍ ư kiến Bạn không thể bỏ phiếu cho các cuộc thăm ḍ
|
Trang này đă được tạo ra trong 3.2710 giây.
|