Đăng nhập nhanh
Mạnh Thường Quân
  Bảo Trợ
  H́nh Ảnh Từ Thiện
Chức Năng
  Diễn Đàn
  Thông tin mới
  Đang thảo luận
  Hội viên
  Tìm Kiếm
  Tham gia
  Đăng nhập
Diễn Đàn
Thông Tin
  Thông Báo
  Báo Tin
  Liên Lạc Ban Điều Hành
Nhờ Xem Số
  Coi Tử Vi
  Coi Tử Bình
  Coi Địa Lý
  Nhờ Coi Quẻ
  Nhờ Coi Ngày
Nghiên Cứu và
Thảo Luận

  Tử Vi
  Tử Bình
  Kinh Dịch
  Mai Hoa Dịch Số
  Qủy Cốc Toán Mệnh
  Địa Lý Phong Thủy
  Nhân Tướng Học
  Bói Bài
  Đoán Điềm Giải Mộng
  Khoa Học Huyền Bí
  Thái Ất - Độn Giáp
  Y Dược
Lớp Học
  Ghi Danh Học
  Lớp Dịch và Phong Thủy 3
Kỹ Thuật
  Hỗ Trợ Kỹ Thuật
Thư Viện
  Tủ Sách
  Bài Viết Chọn Lọc
Linh Tinh
  Linh Tinh
  Giải Trí
  Vườn Thơ
Trình
  Quỷ Cốc Toán Mệnh
  Căn Duyên Tiền Định
  Tử Vi
  Tử Bình
  Đổi Lịch
Nhập Chữ Việt
 Hướng dẫn sử dụng

 Kiểu 
 Cở    
Links
  VietShare.com
  Thư Viện Toàn Cầu
  Lịch Âm Dương
  Lý Số Việt Nam
  Tin Việt Online
Online
 288 khách và 0 hội viên:

Họ đang làm gì?
  Lịch
Tích cực nhất
chindonco (3250)
hiendde (2589)
HoaCai01 (2277)
vothienkhong (1807)
dinhvantan (934)
ryan88 (805)
Vovitu (713)
ruavang (691)
lancongtu (667)
TranNhatThanh (644)
Hội viên mới
redlee (0)
dautranhsinhton (0)
Chieu Tim1234 (1)
huyent.nguyen (0)
tamsuhocdao (0)
henytran2708 (0)
thuanhai_bgm (0)
Longthienson (0)
thuyenktc (0)
liemnhi (0)
Thống Kê
Trang đã được xem

lượt kể từ ngày 05/18/2010
Khoa Học Huyền Bí
 TUVILYSO.net : Khoa Học Huyền Bí
Tựa đề Chủ đề: Nhung Chuyen Niem Phat Cam Ung Mat Thay Tai Nghe Gửi trả lời  Gửi bài mới 
Tác giả
Bài viết << Chủ đề trước | Chủ đề kế tiếp >>
Thienkyquy
Ban Điều Hành
Ban Điều Hành
Biểu tượng

Đă tham gia: 24 April 2010
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 211
Msg 61 of 78: Đă gửi: 27 March 2011 lúc 1:14am | Đă lưu IP Trích dẫn Thienkyquy

57. PHẬT, BỒ TÁT KHÔNG PHỤ NGƯỜI CHÍ TÂM

Sư tỷ Khoan Kim trong ba năm, có một hôm nhận được một lá thơ hẹn giờ, là thơ của con trai lớn ở dưới quê Ngô Thê gởi lên. Trong thơ nói với bà đứa cháu nội mười tuổi bị bệnh viêm màng năo đă mười ngày, thuốc thang trị liệu không hiệu quả, hiện đang trong trạng thái hôn mê, tánh mạng nguy hiểm trong sớm tối, mời mẹ về nhanh. Sư tỷ nghe tin tức, liền đi thỉnh một bức tượng Tây phương Tam Thánh và một quyển Kinh Di Đà, mang theo mơ chuông vội vàng về quê. Đến nhà trời đă tối, thấy một thầy thuốc đang khám bệnh cho cháu, lại thấy cháu đang trong cơn nguy cấp muôn phần, tay chân bị co giật không ngớt, chỉ thấy bác sĩ (thầy thuốc) lắc đầu nói: “Đáng tiếc! Đáng tiếc! Lớn như thế này mà gặp không may sốt cao 40 độ, lại bị co giật, sinh mạng đứa nhỏ này khó mà giữ lại được, tối đa chỉ kéo dài đến sáng mai!… So với thằng bé họ Trần ở gần bên, mặc dù cũng đồng một chứng viêm màng năo, nhưng thằng nhỏ kia sốt chỉ có 38 độ và không có bị co giật, hy vọng trị khỏi được nhiều hơn”. Bác sĩ nói xong liền đi.

Sư tỷ Khoan Kim mặc dù nghe những lời nói đó của bác sĩ, nhưng vẫn không nản ḷng, lập tức treo tượng Tây phương Tam Thánh lên, thắp hương đốt đèn, trước tụng một quyển Kinh Di Đà và xưng niệm Thánh hiệu Di Đà không dứt, c̣n kêu con trai, con dâu, ba người luân phiên nhau niệm. Người già th́ có nhiều kinh nghiệm, nh́n thấy miệng mũi của thằng nhỏ khô khốc, lại niệm một ly lớn nước chú đại bi, chế vào miệng nó, miệng mồm liền được thấm nhuần tươi tắn. Thật đúng niệm Phật chỉ sợ tâm không chuyên, nếu có thể chuyên, người nào cũng đều có thể được cảm ứng. Đang lúc ba người niệm đến nửa đêm, th́ con dâu bỗng nhiên kêu mẹ chồng một tiếng, nói: “Lúc con đang nhắm mắt niệm Phật, th́ nh́n thấy ba tượng Phật, Bồ Tát rất là cao lớn, đều ở trong pḥng, nhưng lúc mở mắt ra th́ không thấy nữa, nhắm mắt lại th́ lại nh́n thấy. Thật là không thể nghĩ bàn! Má! Má có nh́n thấy không?”. Sư tỷ nói: “Rất tốt, rất tốt. Có lẽ thằng nhỏ này được cứu rồi, do v́ tâm con cung kính niệm, khẩn thiết cầu xin, cho nên sự cảm ứng được giao thông. Con xem nó bây giờ đă hết co giật rồi đó ư? Chúng ta tiếp tục thành tâm niệm nữa đi!”.

Sư tỷ Khoan Kim, con trai và con dâu, ba người gắng sức van cầu Phật, Bồ Tát, suốt đêm tiếng niệm Phật không hề gián đoạn. Phật, Bồ Tát thật là không có phụ người chí tâm, khi trời vừa sáng, con bệnh đă xuất hạn mồ hôi và hạ sốt, con mắt đă có thể chuyển động, tứ chi cũng đă cử động được rồi, bỗng nhiên mở miệng kêu lên một tiếng: “Bà nội!”. Lúc đó bà nội và ba mẹ của thằng nhỏ đều mừng rỡ, cảm động đến muốn khóc…

Ngay lúc đó, ông bác sĩ kia bỗng nhiên đi đến, khám kỹ thằng nhỏ này, cũng rất vui mừng nói: “Chúc mừng, chúc mừng! Thằng nhỏ này đă không c̣n lo ǵ đến tính mạng nữa rồi, đă khỏi hơn phân nửa. Nói ra thật có kỳ tích! Người bệnh nặng th́ chuyển nguy thành an, c̣n thằng nhỏ bệnh nhẹ họ Trần ở gần bên th́ ngược lại đă chết! Tôi vừa được họ mời đến, làm giấy khai tử cho nó. Theo lời cha mẹ nó nói nửa đêm biến chứng, không bao lâu th́ tắt thở, do đây sẵn tiện đến thăm thằng bé nhà các vị”.

Sư tỷ nói với tôi: “Thằng cháu trưởng của tôi hoàn toàn nhờ Phật, Bồ Tát giáng hiện điềm lành mới được may mắn sống lại. Đến giờ thằng nhỏ này tinh thần b́nh thường, ngũ quan tứ chi đoan chánh. Nhưng có điều khiến người ta khó hiểu là tại sao trong ba người của chúng tôi, chỉ có ḿnh con dâu thấy được Phật, Bồ Tát hiện ra, c̣n hai mẹ con tôi lại không nh́n thấy? Tôi nghe xong giải thích cho bà ta nghe như thế này: “Do v́ sư tỷ lúc đó đang bận tŕ niệm nước chú đại bi và rót từng giọt từng giọt vào miệng thằng nhỏ, cho nên tâm niệm Phật không được chuyên; đến như con trai lớn của bà, do v́ chưa từng nghe qua pháp môn Tịnh độ, không biết được điều hay tốt của niệm Phật, nên chỉ niệm bằng miệng, c̣n trong tâm th́ tán loạn nên không thể thấy được. C̣n con dâu của sư tỷ nó biết nghe lời của sư tỷ, hơn nữa cái tâm muốn cứu con tha thiết, niệm được tâm và Phật hợp nhau, nhứt tâm bất loạn, giống như nước trong trăng hiện, cảm ứng do bởi cái tâm cô ta thành khẩn, cho nên không bị cái đau mất con. Đây là một chuyện thật của sư tỷ Khoan Kim dạy con dâu niệm Phật mà được chuyển nghiệp.

__________________
C̣n dùng lời nói được th́ chưa phải cái TUYỆT ĐỐI!
Quay trở về đầu Xem Thienkyquy's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi Thienkyquy
 
Thienkyquy
Ban Điều Hành
Ban Điều Hành
Biểu tượng

Đă tham gia: 24 April 2010
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 211
Msg 62 of 78: Đă gửi: 27 March 2011 lúc 1:14am | Đă lưu IP Trích dẫn Thienkyquy

58. TAI NẠN BỊ TREO Ở SƯỜN NÚI, NGUY HIỂM KINH SỢ, RỐT CUỘC KHÔNG SAO

Tấn Truyền, người con thứ ba của sư tỷ Khoan Kim, có thời gian anh ta vừa làm ông chủ vừa làm công việc đối ngoại, hồi năm rồi có một hôm anh cỡi một chiếc xe mô tô đến vùng quê ở trong núi sâu thuộc đất Khai Phong để thâu nợ. Lúc sắp về nhà đi ngang qua một ngọn núi bên trái là vách núi, bên phải là vực sâu mấy trượng, xe chạy ngang qua chỗ này, bỗng nhiên “bùm” một tiếng lớn (bể bánh?); trong chớp mắt chiếc xe rơi xuống vực sâu, nhưng Tấn Truyền tay mắt nhanh nhẹn, hai tay túm chặt được một bụi cỏ trúc treo trên sườn núi không bị rớt theo xe xuống vực sâu. Đất ruộng ở dưới vực có bốn, năm người nông phu đang cày ruộng ở đó, mắt thấy xe rơi xuống, liền la to: “Xong rồi, xong rồi!”. Đợi đến lúc lại dựng xe lên xem: thật là kỳ lạ, chiếc xe này vẫn c̣n tốt y nguyên, không có hư chút nào hết, những người nông phu đó liền cứu Tấn Truyền đang hôn mê nằm treo trên sườn núi, sau khi tỉnh lại Tấn Truyền nh́n sườn núi chỗ mới treo trên đó, ngạc nhiên nói: “Ô! Tôi mới vừa rồi rơ ràng nắm cứng bụi cỏ trúc treo ở sườn núi đó mà, mới không bị ngă rơi xuống đáy vực”. Mấy người nông phu đó nói: “Sườn núi này từ nào tới giờ láng lẩy, cỏ trúc ở đâu mà có? Chắc là mắt anh hoa nh́n lộn đấy thôi. Nhưng anh thật là may mắn, từ trước tới giờ bất kể là đi xe mô tô hay xe đạp, mà bị sự cố ở đây, đều không có ai sống sót hết! Trước đây mấy hôm lại có một cô gái cỡi xe đến đây bị sự cố, chết ngay đây nè!”.

Tấn Truyền liền kiểm tra xe lại kỹ lưỡng, không có hư chút ǵ hết, ḿnh mẩy cũng không bị chút thương tích nào, liền cỡi xe b́nh an trở về nhà. Về đến nhà lập tức chạy lên trên lầu lễ bái Quán Thế Âm Bồ Tát rất là cung kính, lại kể cho mẹ nghe chuyện kỳ lạ của tai nạn xe vừa rồi và lời kể của những người nông phu ở đó, nếu không phải Quán Thế Âm Bồ Tát hóa hiện ra một bụi cỏ trúc lớn cho con nắm lấy, th́ con và xe đă cùng rơi xuống vực sâu, sớm đă tan xương nát thịt rồi”. Cả nhà nghe đến nỗi đổ mồ hôi lạnh ra cả nắm tay, nếu không phải Bồ Tát pḥ hộ cùng với những người nông phu tốt bụng, th́ chiếc xe rơi xuống đáy vực như thế làm sao có thể kéo lên được?…

Sau khi Tấn Truyền thuật lại chuyện nguy hiểm, kinh sợ vừa trải qua xong, th́ có hơi mệt, lúc ngă nằm xuống trên giường nghỉ, th́ thần thức liền phấp phới bay đến nơi vừa rơi xe, chỉ thấy một con quỷ nữ mặt mày hung ác, trên đầu kết một xâu tiền mă lớn, chạy tới chạy lui nơi đó, Tấn Truyền sợ quá bất giác chắp tay lại và xưng niệm “Nam mô cứu khổ cứu nạn Quán Thế Âm Bồ Tát ” (ở trong mộng mà thần thức có thể niệm Phật được, th́ có thể tiêu tai giải nguy) Tấn Truyền ở trong mộng niệm chưa đến mười tiếng, th́ Quán Thế Âm Bồ Tát hiển linh trên hư không, đến gần phía trước dán tờ giấy viết “Án ma ni bát di hồng” trên trán của Tấn Truyền, rồi dùng cây phất trần cầm trên tay phẩy con quỷ nữ biến mất tiêu. Tấn Truyền vừa tỉnh lại, hóa ra là một giấc mộng, nhưng cảnh giới trong mộng anh nhớ rất rơ ràng. Chuyện này chứng minh: “Ai ăn nấy no, tội nghiệp của ai th́ người đó phải tự tiêu trừ!”. Nếu như Tấn Truyền tự ḿnh không có niệm được Thánh hiệu Phật, Bồ Tát, th́ không thể tưởng được truyện ra sao rồi! Đây cũng là chuyện cảm ứng của sư tỷ Khoan Kim dạy con niệm Phật mà được nghiệp theo tâm chuyển.

__________________
C̣n dùng lời nói được th́ chưa phải cái TUYỆT ĐỐI!
Quay trở về đầu Xem Thienkyquy's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi Thienkyquy
 
Thienkyquy
Ban Điều Hành
Ban Điều Hành
Biểu tượng

Đă tham gia: 24 April 2010
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 211
Msg 63 of 78: Đă gửi: 27 March 2011 lúc 1:16am | Đă lưu IP Trích dẫn Thienkyquy

59. ĐỨNG CHẮP TAY MỈM CƯỜI VĂNG SANH TÂY PHƯƠNG

Việc đau xót thống khổ nhất trong đời không ǵ hơn CHẾT, không ai là không biết cũng không ai có thể tránh khỏi. Do đây Đức Thế Tôn với tâm từ bi vô hạn, không hỏi mà tự nói, giới thiệu ra pháp môn Tịnh độ, dạy người tin sâu, nguyện thiết, chuyên cần niệm Phật cầu sanh Tây phương. Nên biết việc văng sanh Tây phương cần phải ở nơi một niệm cuối cùng của tự bản thân là chủ yếu, đồng thời cũng phải cần các liên hữu trợ niệm đúng pháp, nhưng mà lục thân quyến thuộc, thường không có biết trợ giúp niệm Phật để đưa thần thức của người mất văng sanh Tây phương Cực lạc thế giới, hưởng thọ sự an lạc măi măi, mà ngược lại đau xót khóc lóc kêu la, đẩy thần thức của người mất rơi xuống ba đường ác: địa ngục, ngạ quỷ, súc sanh, chịu sự khổ sở lâu dài, đau thương vô cùng! Nay lại đưa ra đây một truyện niệm Phật được văng sanh, một truyện thật, đứng mà hóa sanh Tây phương như sau:

Mười năm trước đây, cư sĩ Lại Luyện Lương từng nói với tôi một kỳ tích văng sanh. Ông ta nói gần nhà của ông có một vị sư tỷ tên Ấu đă 68 tuổi. Bà b́nh thường không biết chữ, chỉ chuyên tâm niệm Phật, bà chỉ có một cô con gái nên gả con bắt rể. Phật thất hai mùa Xuân, Thu của chùa Linh Sơn bà đều tham gia, thấy các bạn đồng tu nam nữ đều mặc áo tràng trang nghiêm tề chỉnh. Một hôm liền nói với con rể rằng: “Chiếc nhẫn vàng này của má, con đem đi bán dùm cho má”. Con rể hỏi: “Má già rồi đâu có dùng tiền làm ǵ, phải bán chiếc nhẫn làm cái ǵ?”. Bà liền đáp rằng: “Má rất mong có một cái áo tràng, kỳ đả Phật thất sắp đến rồi, má cần mặc để tham gia Phật thất”. Con rể hỏi bà: “Áo tràng cần bao nhiêu tiền, con may cho má, hoặc mua là được rồi, không cần bán chiếc nhẫn vàng đâu!”. Sư tỷ Ấu nói cần 200 đồng.

Sáng sớm ngày thứ nhất của kỳ Phật thất, sư tỷ Ấu liền tắm rửa, mặc chiếc áo tràng mới may, chuẩn bị, trước thắp hương, đốt đèn lạy Phật ở nhà, rồi đi chùa Linh Sơn đả Phật thất. Lúc đó, gần nhà có một vị liên hữu là A Tam Muội, dậy sớm, liền đến hẹn với sư tỷ cùng đi đả thất. Sư tỷ Ấu nói: “A Tam Muội, cô đi trước đi, tôi phải lạy Phật ở nhà trước”. Sau khi A Tam Muội đi, sư tỷ Ấu mặc áo tràng vô cùng vui vẻ, quỳ xuống lạy Phật ba lạy, xong ngẩng đầu lên chiêm ngưỡng Thánh tượng, th́ thấy tượng Tam Thánh chuyển động ṿng tṛn, đồng thời khói hương trong ḷ hương cũng chuyển động, trong ḷng không khỏi càng nghĩ càng cảm thấy kỳ lạ, mà càng nh́n th́ càng chuyển.

Sư tỷ Ấu nghĩ không ra tại sao, mặc nguyên áo tràng đến mấy nhà liên hữu ở gần mời họ đến xem tại sao Tây phương Tam Thánh và lư hương đều quay ṿng? Bốn, năm vị liên hữu theo bà đến xem, mọi người đều nói không thấy ǵ. Lúc các vị liên hữu cùng nhau đồng lời nói, nhưng không thấy sư tỷ Ấu trả lời, quay lại nh́n, th́ thấy sư tỷ Ấu đứng yên không nhúc nhích, hai tay chắp lại mỉm cười quy Tây rồi, các vị liên hữu tức thời đúng như pháp, trợ niệm cho sư tỷ và bảo người nhà không được khóc, mà cùng trợ niệm, lại kêu con rể của sư tỷ đến chùa Linh Sơn mời A Tam Muội đồng về trợ niệm. Lúc con rể sư tỷ đến chùa gặp được A Tam Muội nói với cô: “Má tôi đă văng sanh Tây phương, mời cô về trợ niệm”, th́ A Tam Muội làm sao chịu tin, do v́ cô ta sáng nay c̣n gặp sư tỷ Ấu, lại c̣n hẹn với sư tỷ đồng lên chùa Linh Sơn tham gia Phật thất mà! Truyện kỳ tích văng sanh Tây phương này, tôi cũng có hỏi qua sư tỷ A Tam Muội, chứng minh đích xác, không có nửa câu giả dối.

__________________
C̣n dùng lời nói được th́ chưa phải cái TUYỆT ĐỐI!
Quay trở về đầu Xem Thienkyquy's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi Thienkyquy
 
Thienkyquy
Ban Điều Hành
Ban Điều Hành
Biểu tượng

Đă tham gia: 24 April 2010
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 211
Msg 64 of 78: Đă gửi: 27 March 2011 lúc 1:16am | Đă lưu IP Trích dẫn Thienkyquy

60. HIỆN BỐN THỨ TƯỚNG LÀNH, NHẤT ĐỊNH VĂNG SANH TÂY PHƯƠNG

“Người không tin Phật, không sanh vào nhà ta. Ông Lữ dạy con, đời đời được vinh hoa”.

Hai câu trước là nói về ông Lữ Mông Chánh đời Tống, ông là một vị Phật tử thuần thành. Mỗi ngày vào sáng sớm, khi lạy Phật lạy Tổ đều lấy hai câu này làm câu cầu nguyện sau cùng của thời khóa hàng ngày. Hai câu sau là đời người sau khen ngợi ông Lữ dạy con có phương pháp, tứ đại đồng đường (4 thế hệ: ông bà cố, ông bà nội, bố mẹ, con cái ở chung trong một gia đ́nh) hưởng lộc đều là đệ tử Tam bảo, vinh hoa phú quư làm quan đến chức Tể Tướng.

Lời tục ngữ nói rất hay: “Gia đ́nh muốn hưng thạnh, hăy nh́n xem con cháu”. Mỗi gia đ́nh đều có con cái, đều mong ước chúng trở thành hữu dụng. Nhưng hiện đang đời mạt pháp, có thể có được mấy người giống như ông Lữ dạy dỗ cháu con học Phật để được nhờ lợi ích của Phật pháp? Thật có thể nói là ít thấy như lông chim Phụng, sừng Kỳ lân. Mặc dầu là ít có, khó được, nhưng bút giả (bà Khán Trị) rốt cuộc đă thấy được một vị, ông ta chính là cư sĩ Lâm Thanh Giang mới văng sanh gần đây, tuy không có tài hoa như ông Lữ, nhưng sự dạy dỗ con cháu học Phật, giúp đỡ cho ông văng sanh lúc mạng chung, hiện được tướng lành không thể nghĩ bàn, thật đáng quư, khó thể có được, sự thật như sau:

Lăo cư sĩ Lâm Thanh Giang, quê của ông ở một làng bên bờ biển ở Ngô Thê, hiện ở số 15 đường Đại Trí, thành phố Đài Trung. Ông tự kể lại khi mới vừa sinh ra đời, liền đă chịu một tai nạn lớn. Do v́ nhà ông ở bên bờ biển, ông mới sanh hai mươi ngày bị trời mưa lâu, nước biển dâng lên, có mấy làng đă bị nước biển dâng lên cuốn đi, biến thành biển cả mênh mông, nh́n không thấy bờ mé! Cả nhà ông ta vội vă dùng chiếc bè tre đánh cá, chất hết người cả nhà và lương thực lên trên chiếc bè tre đó, mặc cho nước cuốn trôi, trong đó có một người sản phụ bồng một đứa trẻ chưa đầy tháng, đó là Lâm Thanh Giang. Ở trên chiếc bè tre đó trôi nổi 20 ngày, thật là chín phần chết, một phần sống. Vượt qua lần tai nạn này có người nói: “Nạn lớn mà không chết, ắt có phúc về sau”. Cái hạnh phúc đó của Lâm lăo cư sĩ là cái ǵ? Có lẽ chính là việc về già được sự lợi ích do học Phật nghe pháp.

Lâm lăo cư sĩ tư chất thông minh tự nhiên, tuổi thiếu niên đi học rất có trí nhớ, phần lớn những sách đọc qua rồi th́ không quên, cho nên những thứ ông đă học như: địa lư, y học, số mạng, bốc thuật (coi bói), tướng thuật và thơ văn, thảy thảy đều giỏi, có thể cùng với người nói chuyện trên trời dưới đất ǵ cũng được. Mặc dù nghề nghiệp của ông là buôn bán, nhưng nếu có thời gian rảnh, ông liền khám bệnh bốc thuốc cho người bất kể là trị những chứng bệnh khó khăn ǵ, phần nhiều là thuốc đến là hết bệnh, cho nên những bệnh nhơn được trị khỏi khắp nơi rất nhiều, hết thảy đều là kết duyên, không bao giờ nhận tiền của ai, cho nên ở trong làng những bà con bạn bè đều khen ông là: “đệ nhất thiện nhơn”. Do bởi nhân duyên làm lành mà vốn dĩ y theo ngày tháng năm sanh của ông tự coi số th́ thọ mạng tối đa của ông là năm mươi bốn tuổi, so với lúc ông văng sanh hồi năm ngoái là bảy mươi chín tuổi, tính ra thọ thêm được hai kỷ, nếu như không thọ thêm hai mươi bốn năm th́ cũng đă sớm giống như những người thường, đi vào luân hồi lục đạo rồi!

Cơ duyên học Phật của Lâm lăo cư sĩ là vào lúc nhà ông ở đường Dân Tộc, thành phố Đài Trung làm hàng xóm với cư sĩ Giang Ấn Thủy. Giang cư sĩ mới rủ ông đi nghe kinh, niệm Phật với lăo ân sư Lư (Lư Bính Nam), rồi thọ đại giới Bồ Tát. Từ đó hai thời khóa sáng tối không gián đoạn, đều là cùng ông bạn già đồng ra vào cùng nhau tu tŕ. Ông chẳng những tự tinh tấn tu hành, đối với việc dạy dỗ con cái, ông cũng rất chăm chỉ, tạo thành một gia đ́nh Phật tử thuần thành, nhất là đối với đứa cháu nội Diệu Đường càng chú trọng, đặc biệt mỗi sáng chủ nhựt vào tuần lễ Đức dục Nhi đồng của liên xă, ông đều bảo cháu nội Diệu Đường đến tham gia niệm Phật, nghe chuyện. Về sau lại khích lệ cháu nội gia nhập lớp bổ túc Quốc văn, sau khi học xong lớp bổ túc Quốc văn lại tham gia đại hội diễn giảng của thanh niên tân xuân ở Liên xă. Diệu Đường trước sau đă có bốn lần kinh nghiệm, đây đều là do sự hun đúc của ông nội, Diệu Đường chẳng những ăn nói lanh lợi mà c̣n do cội gốc gia đ́nh có ăn học (có gien) được truyền thừa y bát của ông nội (những sở đắc của ông nội), chí nguyện sau này cũng muốn hành nghề chữa bệnh làm nghĩa giúp đời, cứu giúp những người bệnh.

Lăo cư sĩ Lâm Thanh Giang năm rồi bảy mươi chín tuổi, sức khỏe bỗng suy yếu, tứ đại không điều ḥa, nằm bệnh triền miên sáu tháng, nhưng lúc ông đau đớn v́ bệnh, chỉ cần người trong nhà ở trước mặt ông, v́ ông mà niệm Phật th́ ông không có kêu đau ǵ cả, về sau các người trong nhà bèn chia ban ra niệm Phật suốt ngày đêm không ngớt và thỉnh ân sư Bính Công về khai thị cho ông, dạy cho ông buông bỏ vạn duyên, nhứt tâm niệm Phật. Đến ngày 22 tháng 12 ÂL lúc nửa khuya, Diệu Đường nhắm mắt niệm Phật bên ông nội, bỗng nhiên nh́n thấy một đám người muốn xông vào cửa lớn, nhưng hai bên cửa lớn: phía bên trái có Bồ Tát Già Lam Thánh chúng đứng, tay cầm đại quan đao, phía bên phải có Hộ pháp Vi Đà Tôn Thiên Bồ Tát đứng, tay cầm hàng ma chữ. Hai vị Bồ Tát này dùng đại quan đao và hàng ma chữ chận đứng đám người đó lại rồi đuổi đi; nhưng không bao lâu lại có một đám người khác đến nữa, liên tiếp ba lần đều như thế, Diệu Đường nh́n thấy cảnh này rất rơ ràng, liền biết là oan nghiệp đời trước đến đ̣i nợ bị thần hộ pháp của Phật giáo chặn đứng đuổi đi… Sáng sớm lăo cư sĩ nói với con dâu (mẹ của Diệu Đường) rằng: “Tối nay Ba sẽ văng sanh Tây phương”.

Diệu Đường liền chạy đến Liên xă thỉnh các vị trợ niệm, có ban trưởng ban Vũ Đức là Hoàng Thái Vân và một số người đến trợ niệm cho ông, từ sáng sớm ngày đó bắt đầu niệm, niệm đến hơn 10 giờ tối. Sau khi các vị trong ban hộ niệm đi về, th́ cả nhà do Diệu Đường hướng dẫn niệm Phật, không bao lâu, bỗng nh́n thấy một đạo hào quang từ cửa xẹt vào đối thẳng với tượng Phật A Di Đà, liên tiếp ba lần phóng ánh sáng như thế, lúc đó lăo cư sĩ Thanh Giang trên mặt lộ vẻ khoan thai vui vẻ, miệng mỉm cười văng sanh Tây phương, lúc đó đúng 11 giờ đêm. V́ phải sắp đặt bàn linh đang lúc Diệu Đường muốn đi ra ngoài cửa để đi mua đèn cầy, th́ thấy hào quang rực rỡ trên hư không từ hướng Tây chiếu thẳng vào nhà, v́ nhà của ông tọa vị hướng Đông, quay về hướng Tây. Lúc Diệu Đường về nhà th́ người anh đang niệm Phật bên ông nội nói với Diệu Đường rằng: “Lúc em đi ra ngoài mua đèn cầy, anh đang niệm Phật ở đây th́ bỗng có một làn hương thơm bay lại, không phải mùi của đàn hương, cũng không phải là mùi thơm của hoa, mà là mùi thơm rất lạ ở thế gian này ít có!”. Cả nhà đều chuyên tâm nhứt ư niệm Phật măi đến trời sáng không dứt đoạn. Đă trợ niệm được tám giờ, lúc đó bà nội của Diệu Đường muốn đến bên người bạn đời đă từ giă cơi trần, khó tránh khỏi buồn thương liền nhè nhẹ vén cái mền đang đắp ra th́ bỗng nhiên một mùi thơm lạ sực nức mũi! Con cháu, mọi người cả nhà, ai cũng đều khen ngợi Phật pháp vô biên không thể nghĩ bàn!

Do bốn tướng lành ở trên, suy ra th́ biết lăo cư sĩ Lâm Thanh Giang, chắc chắn văng sanh Tây phương không c̣n nghi ngờ ǵ nữa. Con dâu của ông càng khen ngợi may nhờ Phật, Bồ Tát gia bị nên văng sanh vào ban đêm, trợ niệm tṛn đủ tám giờ, không có động đến thân thể ông, cũng không có ai khóc, được sự thuận lợi cho việc trợ niệm văng sanh, nếu không th́ lục thân quyến thuộc mấy chục người thân thiết nhưng họ chưa từng biết niệm Phật nghe pháp, vừa nghe người thân qua đời, chắc chắn chen chúc mà đến, làm sao có thể ngăn được họ không gào khóc om ṣm. Đây cũng là phước báo thù thắng của Lâm lăo cư sĩ lúc lâm chung văng sanh Tây phương không có chướng ngại.

__________________
C̣n dùng lời nói được th́ chưa phải cái TUYỆT ĐỐI!
Quay trở về đầu Xem Thienkyquy's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi Thienkyquy
 
Thienkyquy
Ban Điều Hành
Ban Điều Hành
Biểu tượng

Đă tham gia: 24 April 2010
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 211
Msg 65 of 78: Đă gửi: 27 March 2011 lúc 1:17am | Đă lưu IP Trích dẫn Thienkyquy

61. BỆNH CŨ MƯỜI NĂM, KHÔNG THUỐC MÀ KHỎI

Lâm A Thuyên ban viên của ban thí tài (bố thí tài vật), có một lần nói với tôi, cô có một người em gái ở gần cầu cửa Nam khu Đông, 20 năm trước sanh đứa con trai thứ hai, đặt tên là Kim Tinh. Đứa bé này từ lúc lọt ḷng mẹ đến 3 tuổi thân thể gầy c̣m yếu đuối không như những trẻ b́nh thường khác, hầu như không có ngày nào không khám bác sĩ và uống thuốc, suốt ngày đêm mẹ đều bế trong ḷng. Một hôm vào buổi chiều bệnh của thằng nhỏ này đến mức rất nghiêm trọng, lúc chỉ c̣n chút hơi thở thoi thóp, mẹ của nó bỗng nhiên nh́n thấy ba, bốn quỷ thần hung ác muốn giựt lấy đứa con cô đang bế trong ḷng, nhưng cô bất kể thế nào cũng ôm chặt không chịu buông ra. Trong khoảnh khắc sống chết muôn phần nguy hiểm đó, th́ thấy từ trên hư không hiện xuống một người nữ, dung mạo trang nghiêm tay cầm phất trần, hướng về những quỷ thần hung ác nói: “Thằng nhỏ này phải sống trên dương thế, các ngươi không được bắt nó đi”. Nói xong vung phất trần lên phẩy một cái, những quỷ thần đó liền biến mất. Người nữ trang nghiêm đó liền hướng về mẹ con của Kim Tinh nói: “Ngươi phải nên niệm Phật A Di Đà th́ con của ngươi sẽ dễ nuôi”. Từ đó về sau sức khỏe thằng bé Kim Tinh được chuyển đổi từ ốm yếu thành mạnh mẽ, vui vẻ dễ nuôi. Sư tỷ A Thuyên kể đến đây, lại nói với tôi: “Sư tỷ Khán Trị à! Sư tỷ xem, nếu không phải là Quán Thế Âm Bồ Tát đại từ đại bi cứu khổ cứu nạn hiện thân đến giải cứu, th́ làm sao có được Kim Tinh ngày nay? Chắc đă chết non năm 3 tuổi rồi”. Tôi liền hỏi bà ta: “Quán Thế Âm Bồ Tát dạy cô ta phải niệm A Di Đà Phật, cô ta có niệm hay không?”, A Thuyên đáp: “Em gái tôi vốn không hiểu được A Di Đà Phật và Quán Thế Âm Bồ Tát là ǵ? Do v́ nó hỏi tôi việc này. Tôi liền nói cho nó nghe những điều hay tốt và ư nghĩa của việc niệm A Di Đà Phật, từ đó mới bắt đầu niệm Phật”. Ngày tháng thoi đưa, thời gian như tên, mới nháy mắt mà Kim Tinh đă 17 tuổi rồi, và là một thanh niên hiền lành, siêng năng làm việc. Từ sự giới thiệu của Diệu Đường, anh gia nhập lớp bổ túc Quốc văn của liên xă ở Đài Trung, thành tích học thuộc hạng giỏi, và anh cũng tham gia bốn lần đại hội giảng diễn của thanh niên Phật giáo Tân Xuân và tham gia hoằng pháp ở thành phố, đều do từ một tấm ḷng thành mà ra, tài ăn nói lanh lợi, chẳng những tự thân được pháp hỷ sung măn, anh lại c̣n tâm tâm niệm niệm muốn độ cho mẹ anh nữa. Vào năm Dân quốc thứ 55 lúc tôi đến giảng phẩm Quán Thế Âm Bồ Tát Phổ Môn ở viện nuôi trẻ Từ Quang, th́ cậu học sinh Kim Tinh mỗi lần như thế đều đạp xe chở mẹ đi nghe giảng và niệm Phật.

Theo lời Kim Tinh th́ gia đ́nh của cậu trước đây làm ruộng, mẹ cậu là một người đàn bà giỏi giang, cần cù và tiết kiệm, nên sanh con chưa đầy tháng đă ra ruộng làm việc; v́ cực khổ quá mức như thế nên sau lần sanh cậu ta th́ mắc chứng bệnh chân bị co giật đau, đi đứng không được tự nhiên; nhưng từ sau khi nghe giảng phẩm Phổ Môn, biết được sự linh cảm của việc niệm Thánh hiệu Quán Thế Âm Bồ Tát và việc Bồ Tát tầm thanh cứu khổ, bà liền thờ tượng Tây phương Tam Thánh trong nhà, sớm tối thành kính lễ bái. Có một đêm 2 giờ khuya thức dậy, hai chân bị gân rút đau quá, đau đến toàn thân đều đau. Đang lúc đau không chịu nổi bà chỉ một mực to tiếng niệm Quán Thế Âm Bồ Tát đến lúc trời sáng, th́ cái bệnh cũ hơn 10 năm, rốt cuộc không thuốc mà khỏi, gân cốt đau nhức hết thảy đều tiêu sạch. Sự thật trên đây là do Kim Tinh nói với tôi.

__________________
C̣n dùng lời nói được th́ chưa phải cái TUYỆT ĐỐI!
Quay trở về đầu Xem Thienkyquy's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi Thienkyquy
 
Thienkyquy
Ban Điều Hành
Ban Điều Hành
Biểu tượng

Đă tham gia: 24 April 2010
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 211
Msg 66 of 78: Đă gửi: 27 March 2011 lúc 1:17am | Đă lưu IP Trích dẫn Thienkyquy

62. CON CHÁU HỌC PHẬT CẢM HÓA ĐƯỢC NGƯỜI LỚN

Một lần nữa kể về một thanh niên Phật giáo, họ Dương tên là Nghĩa Hoàng, năm nay mười tám tuổi. Ba năm trước lúc tôi giảng “Lương Hoàng Bảo Sám” ở liên xă, do cậu học sinh Kim Tinh giới thiệu đến liên xă nghe giảng. Mỗi lần nghe những câu chuyện cảm ứng về niệm Phật th́ cậu thanh niên Nghĩa Hoàng này về nhà đều kể lại một cách say sưa hứng thú cho ba mẹ và những bà con bạn bè hàng xóm nghe, và xin được sự đồng ư của ba mẹ thỉnh bức tượng Tây phương Tam Thánh lớn về lập bàn thờ phụng, mỗi sáng nhất định phải thành khẩn lễ bái niệm Phật xong mới đi làm.

Đây là sự việc của mùa hè năm ngoái, gần nhà của Nghĩa Hoàng có một nhà nọ dọn về quê ở làng Sa Lộc ở, bà chủ của nhà này đă được sự huân tập của Nghĩa Hoàng, hiểu được niệm một câu A Di Đà Phật có thể tiêu tai giải nguy, cho nên trong tàng thức đă gieo trồng hạt giống kim cang; nhưng trong nhà của bà từ chồng bà trở xuống mọi người đều không chịu niệm Phật. Chồng của bà làm thợ rèn trong một công xưởng ở Đài Trung. Có một hôm v́ trong công xưởng có nhiều việc, ông chủ kêu ông ta về quê t́m mướn công nhân dẫn lên.

Ông này cũng là người hiền hậu siêng năng, tranh thủ lúc làm việc ca đêm xong liền ngồi chuyến xe 11 giờ đi về Sa Lộc, nhưng muốn về đến nhà, nhất định phải đi bộ một tiếng đồng hồ, lại phải đi qua một con đường sắt xuyên dọc theo bờ biển. Ông này đến Sa Lộc đă hơn 12 giờ muốn thuê taxi, xe đ̣i giá 20 đồng. Nhưng ông từ trước đến giờ rất hà tiện, không cam ḷng tiêu xài 20 đồng, nên tự đi bộ về nhà. Lúc đi đến chỗ xa xa phía trước là con đường sắt th́ nghe tiếng nỉ non khóc lóc của một người con gái, lúc đi đến gần đường sắt th́ thấy cô gái đó khoảng mười sáu, mười bảy tuổi ngồi giữa đường sắt, cô gái này mặc đồ trắng, trên lưng mang một bao vải, ông này vội vàng đi qua th́ cô gái ngồi giữa đường sắt đó lại từ phía sau kêu theo không ngớt: “Chú ơi! Tôi muốn theo chú về nhà!”. Lúc đó ông này nghe tiếng kêu của cô gái đuổi theo càng lúc càng gần, không khỏi lông tóc dựng đứng, không biết yêu ma quỷ quái ǵ, quay ḿnh lại xem thử một cái, th́ thấy cô gái đó chỉ mặc có một chiếc áo lót, thấy ông quay lại nh́n cô ta mạnh bạo kéo áo cho lộ ngực ra. Ông sợ quá quay đầu lại phóng chạy riết về nhà, lúc kêu cửa đă hơn 1 giờ khuya.

Ông này chạy đến nhà hốt hoảng gơ cửa, vợ ông ta vừa mở cửa thấy chồng xông vào ngă trên ghế dựa hôn mê, bất tỉnh nhân sự lại c̣n thở gấp hổn hển. Bà vợ khôn ngoan cảm thấy việc này nhất định phải có duyên cớ ǵ đây, tức thời ngồi bên ḿnh ông lớn tiếng niệm “A Di Đà Phật”, niệm chưa đến nửa tiếng đồng hồ, thần trí của chồng bà dần dần tỉnh lại, khi b́nh tâm tĩnh trí liền đem việc ở bên đường sắt nh́n thấy âm hồn nữ quỷ truy đuổi kêu réo kể lại cho vợ ông nghe.

Vợ ông nói: “Con người ông như vậy vừa hồ đồ vừa mê tín, b́nh thường trước ngực ông có đeo cái bùa bát quái ǵ đó có thể đuổi tà được mà! Nghĩa Hoàng dạy chúng ta niệm A Di Đà Phật, ông lại không tin, nếu như không phải sau khi về nhà, tôi cố sức niệm Phật, có lẽ đến giờ ông vẫn c̣n hôn mê chưa tỉnh nữa là!”.

Chuyện trên đây do cậu học sinh Nghĩa Hoàng kể với tôi. Tôi hỏi cậu ta: “Cái ông đó về sau thế nào?”. Cậu ta đáp “B́nh an vô sự, sáng sớm ngày sau lại đến Đài Trung đi làm”.

Ba vị thanh niên trên đây có thể làm ra được công đức không thể nghĩ bàn như thế: Diệu Đường trợ niệm cho ông nội văng sanh và khuyến độ được Kim Tinh học Phật. Kim Tinh do ḷng hiếu, cảm được đức Quán Thế Âm Bồ Tát trị khỏi được bệnh cũ nhiều năm cho mẹ, lại khuyến độ thêm được Nghĩa Hoàng niệm Phật, tinh thần từ bi của Nghĩa Hoàng, khéo dẫn dắt cho bà hàng xóm niệm Phật, cứu được chồng bà ta được khỏi bị nữ quỷ chọc phá. Chả trách ông Lữ Mông Chánh phát nguyện “Người không tin Phật, không sanh nhà ta”. Có thể thấy được con em biết học Phật cũng có thể cảm hóa được người lớn. To lớn thay Phật pháp, thật không thể nghĩ bàn!

__________________
C̣n dùng lời nói được th́ chưa phải cái TUYỆT ĐỐI!
Quay trở về đầu Xem Thienkyquy's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi Thienkyquy
 
Thienkyquy
Ban Điều Hành
Ban Điều Hành
Biểu tượng

Đă tham gia: 24 April 2010
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 211
Msg 67 of 78: Đă gửi: 27 March 2011 lúc 1:18am | Đă lưu IP Trích dẫn Thienkyquy

63. TÀI XẾ NIỆM PHẬT, TAI ƯƠNG TIÊU TRỪ

Vào mỗi chủ nhựt có tuần lễ Nhi đồng Đức dục ở Liên xă, người đứng đầu phụ trách (chủ nhiệm) là Lại Tuyết Hà, mọi người đều gọi bà là Bà giáo Lại. Mỗi sáng chủ nhựt, các em bé ở chung quanh gần đó đều tập họp đến Liên xă, bà tập cho hát tiếng Phạn, niệm Phật và kể những câu chuyện ngắn có quan hệ về Đạo đức, Nhân nghĩa, khiến tâm linh của trẻ được gieo trồng những hạt giống lành. Bà giáo Lại rất là từ bi, chẳng những tận tâm với nghĩa vụ, nhiệt tâm dạy dỗ các em… nếu gặp vào những ngày lễ vía của Phật, Bồ Tát bà lại c̣n tự móc hầu bao mua ít kẹo để kết duyên với các em nhỏ, hơn mười năm vẫn cứ phát tâm như thế, các bậc phụ huynh của các em được thọ ân huệ của bà, ai cũng đều cảm kích.

Bà giáo Lại hiện nay đang làm việc ở một nhà máy ga lớn ở thành phố Đài Trung, làm chức chủ nhiệm pḥng hành chánh tổng hợp, bà làm việc rất chăm chỉ, người trên kẻ dưới thảy đều rất tôn kính.

Hồi năm rồi ngày 17 tháng 11, vía Đức Phật A Di Đà, bà giáo Lại đến hội Liên Nghị, sau khi bái tổ tiên xong, bà nói với tôi: “Trong nguyệt san Cây Bồ Đề, tôi xem được những sự tích cảm ứng của sư tỷ viết, cảm tạ từ ân của Phật, Bồ Tát, trong ḷng thật hoan hỷ vô lượng!”. Bà giáo Lại lại nói: “Nhà máy của chúng tôi có một nhóm tài xế trẻ, mỗi buổi sáng, lúc ngồi sau tay lái sắp chở hàng đi, tôi liền dạy họ niệm mười câu “A Di Đà Phật” trước, rồi mới để họ lái xe đi, và dặn đi dặn lại nhiều lần nếu như gặp phải nguy hiểm, th́ nên nhanh chóng niệm “A Di Đà Phật” to lên. Ngày ngày đều dặn ḍ, chỉ bảo như thế, lâu dần thành quen, tự nhiên đều như thế không cần phải dặn ḍ chỉ bảo nữa, tự họ đều biết niệm cả.

Có một lần, một vị tài xế, mặt mày tươi rói đến nói với tôi: “A Di Đà Phật, sao mà đắc dụng như thế?”. Tôi liền hỏi anh ta đă xảy ra chuyện ǵ? Anh tài xế nói: “Hôm qua tôi đi chở hàng xa, măi đến tối mới trở lại, nửa đường xe xảy ra sự cố, cứ chạy lệch hướng, gắng sức thế nào cũng đều không bẻ lái lại được, tôi liền lập tức niệm “A Di Đà Phật”, xe bỗng nhiên tự động dừng lại bất động, tôi lập tức xuống xe xem xét không ngờ bị một đống cát cản đứng bánh xe trước lại, đi tiếp ra phía trước xem, th́ giựt ḿnh hết hồn: có một cái hố sâu! Lúc đó nếu như không phải Phật A Di Đà hóa ra đống cát cản đứng bánh xe lại, xe chạy tiếp về phía trước, không chết th́ cũng bị thương, như thế thật nguy hiểm quá sức!”. Anh tài xế do đó mà cảm ơn vô cùng việc dạy niệm Phật hàng ngày nhờ đó mà được gặp dữ hóa lành, nhặt lại được mạng sống.

Bà giáo Lại lại nói: “C̣n có một lần nữa, một anh tài xế khác có một hôm mặt mày hớn hở đến nói với tôi: “Phật A Di Đà thật là hay!”. Tôi liền hỏi anh ta: “Anh được cảm ứng ǵ mà vui vẻ thế?”. Anh tài xế này liền nói: “Tôi ngày hôm nay nếu như không biết niệm A Di Đà Phật chắc là đă sớm gây ra án mạng! Do v́ hôm nay lúc lái xe trên một đại lộ, bỗng có một đứa nhỏ băng ngang đường, chạy ngay đến trước xe tôi, tôi đạp thắng gấp cũng không kịp, tức thời vọt miệng niệm lớn tiếng A Di Đà Phật! Trong bụng nghĩ đứa nhỏ chắc chắn đă chết thảm dưới bánh xe, cho nên sợ đến nỗi toàn thân tháo mồ hôi hột, nhưng khi xe dừng lại rồi, nh́n xuống th́ thấy thằng nhỏ đó không có sao hết, đang vội vội chạy chuồn đi”. Anh tài xế này cũng cảm ơn tôi rối rít.

Bà giáo Lại nói tiếp: “Lại có một lần trong nhà máy có một viên chức già đến hỏi tôi, ông ta nói pḥng ốc ở nhà ông rất khó ở, mỗi lần đến đêm khuya mọi người yên tĩnh hết, thường có những âm thanh quái đản lại có vẻ gấp rút, có nhiều lúc bị quấy rầy đến suốt đêm không yên được! Không biết phải làm thế nào mới được đây? Tôi liền chỉ ông ta phương pháp niệm A Di Đà Phật và nói thêm với ông ta: “Chẳng những sớm tối phải niệm mà c̣n trước khi ngủ cũng phải niệm, nếu lúc phát giác có ǵ lạ, th́ càng phải niệm to hơn”. Thật là một thang thuốc A Già Đà trị hết được muôn bệnh, vài tháng sau ông già đó đến cám ơn nói với tôi rằng: “Hiện nay nhờ phước ấm của bà mà mỗi đêm ngủ thẳng giấc tới sáng, đă yên ổn hết rồi”.

Tinh thần to lớn của bà giáo Lại, ở trong Phật môn tâm tâm niệm niệm đều là muốn cứu độ chúng sanh, ở trong xă hội đối đăi với mọi người từ tốn lịch sự, làm việc th́ chân thực, ở trong gia đ́nh th́ ḥa thuận tốt đẹp, đích thật là một người vợ hiền mẹ tốt. Có thể nói từ gia đ́nh ra đến xă hội cho đến công sở làm việc cả ba đều tốt đẹp, đáng được xưng là bậc trượng phu trong nữ giới, khiến mọi người đều kính phục.

__________________
C̣n dùng lời nói được th́ chưa phải cái TUYỆT ĐỐI!
Quay trở về đầu Xem Thienkyquy's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi Thienkyquy
 
Thienkyquy
Ban Điều Hành
Ban Điều Hành
Biểu tượng

Đă tham gia: 24 April 2010
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 211
Msg 68 of 78: Đă gửi: 27 March 2011 lúc 1:18am | Đă lưu IP Trích dẫn Thienkyquy

64. NIỆM PHẬT CẢM ỨNG ĐƯỢC QUÁN THẾ ÂM BỒ TÁT ỨNG HÓA CỨU ĐỨA EM

Nhớ lại từ mười lăm năm trước, hội viên hoằng pháp của liên xă Tŕ Huệ Lâm đến Quân Công Liêu ở khu Bắc Đồn hoằng dương chánh pháp, tổ chức một ban niệm Phật gia đ́nh, Bính Công ân sư đặt tên cho là “Ban Di Đà”. Lúc đó Huệ Lâm nói với tôi: Có một cô gái trẻ trong ban Di Đà tên là Ngọc Chi, chẳng những thành khẩn hai thời sớm tối, lại c̣n rất nhiệt tâm giúp đỡ trong ban làm việc, do đây được cảm ứng đạo giao với Quán Thế Âm Bồ Tát mà cứu được mạng đứa em trai bốn tuổi của cô ta.

Quân Công Liêu là một làng trong núi dựa gần một cái vực to. Lúc bấy giờ gần nhà ở của Ngọc Chi có một ao cá, nước trong ao sâu hơn một trượng. Có một hôm, đứa em trai bốn tuổi của Ngọc Chi lúc đi chơi ở ngoài về nhà, mẹ nó vừa nh́n th́ thấy mặt mày, tay chân, đầu tóc, quần áo giống như là con gà mắc nước, toàn thân ướt hết, lại bê bết bùn đất, bà mẹ liền biết nhất định là té xuống trong ao sâu, bà mẹ liền hỏi nó: “Con làm sao cho ướt nhẹp cả người đến thế này?”. Thằng nhỏ liền nói: “Con đang chơi bên ao, sơ sẩy bị té xuống trong nước!”.

Bà mẹ vừa vội vă tắm thay đồ cho nó, trong ḷng vừa cảm thấy kỳ lạ hỏi nó: “Con đă té vào trong ao, lại như thế nào mà ḅ lên được vậy?”. Thằng bé lại nói: “Lúc con té trong ao sâu th́ thấy có một vị nữ nhân nhảy vào trong nước bế con lên, đặt xuống bên ao, rồi lại dẫn con về nhà, lúc về đến cửa th́ lại không thấy đâu”. Mẹ của nó liền dẫn nó đến bên ao xem, trên đất một vũng nước ướt c̣n chưa khô, bà ta liền hỏi những người phụ nữ bên ao: “Trong các vị, ai là người nhảy vào nước cứu được thằng bé nhà tôi?”. Mọi người đều nói không có, hỏi ai cũng không biết, bà lại kêu thằng bé đi nhận diện người, hỏi nó là vị nào cứu nó, nhưng thằng bé này đều lắc đầu nói không phải. V́ muốn tri ân báo ân nên đă hỏi khắp hết các phụ nữ trong làng, vẫn hỏi không ra người nào.

Trải qua khoảng mấy tháng, có người từ Nhật Bản mang về hạt đầu của xâu chuỗi (quả bầu), có một lần mang đến ban Di Đà bán, mỗi hạt là 10 đồng tiền mới của Đài Loan. Một mắt nhắm, một mắt mở xem th́ thấy ở trong hạt pha lê nhỏ đó có một tượng Quán Thế Âm Bồ Tát trang nghiêm vô cùng, Ngọc Chi cũng thỉnh một hạt về nhà, cả nhà nam nữ già trẻ, như được vật chí bảo, mọi người đều tranh nhau muốn xem, thằng bé cũng giựt lấy đem đi xem, vừa lúc nh́n thấy liền nhảy nhót vui mừng, reo to lên: “Má ơi! Con khi trước té vào trong ao, người bế con lên chính là người trong hạt chuỗi này”. Lúc bấy giờ cả nhà Ngọc Chi mới bừng tỉnh, ngộ ra, thật vô cùng cảm tạ từ ân của đức đại từ đại bi cứu khổ cứu nạn Quán Thế Âm Bồ Tát.

Câu chuyện thật Quán Thế Âm Bồ Tát ứng hóa giải cứu đứa em trai của Ngọc Chi thoát khỏi nạn nước trong ao sâu trên đây là Huệ Lâm kể lại với tôi.

__________________
C̣n dùng lời nói được th́ chưa phải cái TUYỆT ĐỐI!
Quay trở về đầu Xem Thienkyquy's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi Thienkyquy
 
Thienkyquy
Ban Điều Hành
Ban Điều Hành
Biểu tượng

Đă tham gia: 24 April 2010
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 211
Msg 69 of 78: Đă gửi: 27 March 2011 lúc 1:19am | Đă lưu IP Trích dẫn Thienkyquy

65. NHÂN DUYÊN TIN PHẬT CỦA HAI BÀ CHÁU

Mười hai năm trước, có một thời kỳ lúc liên xă niệm Phật vào mỗi thứ Hai, mỗi lần như thế đều có một em bé khoảng mười tuổi tham gia.

Sư tỷ Khoan Phụng nói với tôi: “Thằng bé này gần đây bị hai người chú đă mất của nó, dẫn đi âm phủ, được Phật A Di Đà giành lại cứu đem về”. Những lời này khiến tôi ngạc nhiên không hiểu ǵ hết, liền hỏi thăm nguyên nhân, sư tỷ Khoan Phụng liền nói ra sự thật sau đây:

Có một vị liên hữu ở trên một ṭa lầu đối diện với quán trọ hợp tác ở khu Tây, gia đ́nh người ở tầng dưới có một đứa cháu khoảng 8 tuổi bị bệnh viêm màng năo, bác sĩ Đông, Tây y điều trị đều không hiệu quả. Đă hơn mười ngày phát sốt cao không hạ, toàn thân đều tê dại không c̣n biết ǵ nữa, sư tỷ ở trên lầu mắt nh́n thấy thằng bé lanh lợi dễ thương bị bệnh tội nghiệp đến thế, liền nói với bà nội của nó: “Thằng nhỏ này đă bệnh nặng quá rồi, thuốc men ǵ đều không có công hiệu, tôi dẫn bà đi đến liên xă, cầu nguyện Phật, Bồ Tát pḥ hộ và thỉnh một ly nước chú đại bi cho nó uống”. Bà nội của nó vốn là người không tin Phật, nhưng hiện đang bị khổ năo bức bách quá không c̣n cách ǵ, không biết làm thế nào nữa, nên liền theo lời của sư tỷ, hai người đến liên xă khấn vái trước Phật, Bồ Tát cầu nguyện được b́nh an và thỉnh một ly nước chú đại bi đem về, lấy muỗng, từng muỗng, từng muỗng rót vào trong miệng thằng bé. Xong, sư tỷ trở lên lầu niệm Phật.

Sư tỷ ở trên lầu niệm Phật chưa đến mười phút, bỗng nhiên nghe thấy những âm thanh hỗn loạn dưới lầu: tiếng kêu réo, khóc la… sư tỷ vội vă xuống lầu xem, toàn thân toát mồ hôi lạnh, sư tỷ sợ đến nỗi gần như hồân phi phách tán, do v́ mới vừa thỉnh nước chú đại bi cho nó uống xong, bây giờ lại biến chứng co giật, hai mắt trợn đứng, tim đập loạn xạ; sư tỷ tức thời lấy xâu chuỗi trong tay đặt vào chỗ co giật, miệng cứ to tiếng niệm A Di Đà Phật, niệm được chưa đến hai mươi phút, co giật đă dần dần giảm nhẹ, tim cũng hồi phục lại b́nh thường, Thánh hiệu vạn đức hồng danh, chỉ sợ không chuyên, nếu như chuyên tâm nhứt ư niệm, có niệm tất linh. Lúc đó thằng nhỏ bệnh thở ra một hơi, liền mở miệng nói chuyện: “Hai chú, một người lôi tay của con, bắt con đi theo mấy chú, con không chịu đi, lại rất sợ, mấy chú liền ép lôi kéo con đi, măi đến lúc nghe tiếng niệm A Di Đà Phật của bà cô ở trên lầu, mới buông tay ra, chạy ra ngoài cửa, hiện mấy chú vẫn c̣n ở ngoài cửa, mắt cứ nh́n con chằm chằm thật sợ quá đi! Mau thỉnh bà cô niệm A Di Đà Phật tiếp đi!”.

Lúc đó bà nội của nó liền nhớ lại con ḿnh chết hồi ba năm trước, liền kêu tên của hai người và nói: “Các con không được cưỡng ép bắt cháu đi, các con phải pḥ hộ cho sức khỏe của nó được b́nh an, th́ mẹ sẽ nhận nó làm con thừa tự cho các con, sẽ viết trên bài vị của các con thờ phụng, và đến ngày Tết, ngày giỗ sẽ cúng tế cho các con”. Nói ra cũng lạ, từ đó về sau sức khỏe của thằng bé này dần dần được khôi phục như cũ, tứ chi, ngũ quan, tinh thần đều trở lại b́nh thường, hoàn toàn không có trạng thái ǵ khác lạ, bà nội của thằng bé lại nói với sư tỷ: “Chả trách mấy tháng lại đây thường ở trong chiêm bao nh́n thấy hai đứa con ba năm trước nối nhau qua đời, tụi nó đ̣i tôi cho con thừa tự (con nối dơi để cúng bái). Tôi vốn không tin việc này, việc trong mộng làm sao mà có thật? Đây chính là lỗi của tôi. May mà có sư tỷ cứu được mạng của cháu tôi, thật là cảm ân vô cùng”.

__________________
C̣n dùng lời nói được th́ chưa phải cái TUYỆT ĐỐI!
Quay trở về đầu Xem Thienkyquy's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi Thienkyquy
 
Thienkyquy
Ban Điều Hành
Ban Điều Hành
Biểu tượng

Đă tham gia: 24 April 2010
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 211
Msg 70 of 78: Đă gửi: 27 March 2011 lúc 1:19am | Đă lưu IP Trích dẫn Thienkyquy

66. OAN HỒN THEO ĐUỔI BỊ SỐT CAO, NIỆM PHẬT HẾT SỐT

Lại nói về một lăo sư tỷ ở nơi hoằng pháp Vụ Phong 10 năm trước. Bà ở đường Trung Chánh làng Vụ Phong, đă hơn 70 tuổi, người ta đều gọi bà là thím Chi, là một đệ tử Tam Bảo rất cung kính hết ḷng niệm Phật. Có một hôm vị lăo sư tỷ này nói với tôi: “Đứa cháu nội 9 tuổi của tôi, mấy ngày trước đến một chỗ xa nào đó, buổi sáng mới đi rất là vui vẻ, buổi chiều về sức khỏe không được thoải mái, cũng không ăn cơm tối, liền ngă ra giường ngủ, thằng bé này hồi nào tới giờ vốn ngủ với bà nội”.

Người già thường có nhiều kinh nghiệm, nh́n thấy cháu nội đi chơi bên ngoài về liền ngă ra ngủ không tỉnh, trong ḷng cảm thấy không an, nên cũng không ngủ được, liền ở bên cạnh cháu, thường dùng tay sờ trán của cháu thăm ḍ t́nh h́nh lạnh nóng; đến hơn 2 giờ khuya, cảm thấy cháu bắt đầu phát sốt cao, liền cung kính niệm một ly nước chú đại bi, kêu nó dậy cho nó uống. Nó uống xong một ly lớn nước chú đại bi, liền nói: “Bà nội! Con hôm nay đi chơi bên ngoài, sau khi ăn cơm dưới một gốc cây, chơi một chút sức khỏe liền rất không thoải mái, do v́ có một thằng nhỏ đi theo con về nhà, nó nói với con, nó cũng 9 tuổi, nó là thằng nhỏ hồi năm ngoái cũng chơi ở đó bị té chết, nó bây giờ cũng c̣n mặc đồ học sinh, nó nói bây giờ nó rất buồn tẻ, nó muốn con cùng nó làm bạn. Bà nội! Nó hiện vẫn c̣n đứng trước giường muốn con đi chơi!”.

Lúc đó lăo sư tỷ nghe đứa cháu nói những lời đó rồi, bất giác run lên, lông tóc dựng đứng, nhưng không thể không tự phấn chấn tinh thần, tự nâng cao dũng khí nói: “Nhà của ta không oán không thù ǵ với ngươi, nếu như có oán thù đi nữa, th́ oán nên mở mà không nên buộc, giờ ta niệm chú văng sanh bố thí cho ngươi, để ngươi có thể siêu sanh thoát khổ, ngươi nên chú ư nghe!”. Lăo sư tỷ liền niệm ba xâu chuỗi liền không gián đoạn đă hơn ba trăm biến, lại niệm tiếp Thánh hiệu A Di Đà Phật, không biết niệm được mấy ngàn câu, đứa cháu nội lại kêu lên: “Bà nội! Lúc bà nội niệm chú văng sanh, nó liền đi ra ngoài cửa, vẫn c̣n dùng tay ngoắc con, kêu con đi ra. Măi đến lúc bà nội niệm A Di Đà Phật th́ không thấy nữa”.

Lăo sư tỷ nói:“Tôi liền rót một ly nước nóng nữa cho thằng bé này uống cho nó trấn tỉnh tinh thần, nó liền ngồi dậy nói muốn đi tiểu, nó lúc đó trong bụng vẫn c̣n run, hai mắt vẫn cứ chằm chằm nh́n ra cửa, sợ đến nỗi hai tay ôm chặt lấy chân của bà nội. Đến nhà vệ sinh, không dám đóng cửa, lại c̣n kêu bà nội đứng ngay cửa”. Lăo sư tỷ nói: “Nếu không phải thiệt nh́n thấy ma quỷ, v́ sao mà sợ đến như vậy? Sau khi đi tiểu về đến pḥng, lại tháo mồ hôi đầy ḿnh, sốt cũng đă lui rồi, ngủ một giấc ngon lành trời sáng thức dậy, lanh lợi lại như thường, b́nh an vô sự”. Lăo sư tỷ lại nói tiếp: “Tôi rất cảm ơn sư tỷ, v́ sư tỷ đến dạy chúng tôi niệm A Di Đà Phật, cho nên tôi mới nói cho sư tỷ nghe”.

Tôi liền hỏi: “Đang lúc thằng bé sốt cao, quỷ phá rất nghiêm trọng, sao bà không kêu con trai và con dâu bà dậy?”. Lăo sư tỷ đáp: “V́ tụi nó ngủ trên lầu, oan nghiệp đeo đuổi từ bên ngoài đến, người không tin theo Phật, không cách ǵ giải quyết được, nên kêu cũng vô dụng, cho nên không có kêu tụi nó”. Lăo sư tỷ đă hơn 70 rồi, từ lúc nghe được pháp môn Tịnh độ, tinh thần rất tốt, căn lành sâu dày phát trí huệ lớn, luôn giữ tâm không rời Phật, Phật không rời tâm. Gần đây nghe cư sĩ A Thẩm nói: Lăo sư tỷ đă văng sanh hồi 4 năm trước rồi.

__________________
C̣n dùng lời nói được th́ chưa phải cái TUYỆT ĐỐI!
Quay trở về đầu Xem Thienkyquy's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi Thienkyquy
 
Thienkyquy
Ban Điều Hành
Ban Điều Hành
Biểu tượng

Đă tham gia: 24 April 2010
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 211
Msg 71 of 78: Đă gửi: 27 March 2011 lúc 1:20am | Đă lưu IP Trích dẫn Thienkyquy

67. Ở TRONG TÙ ĐƯỢC NGHE PHÁP, KÍNH TU TỊNH NGHIỆP ĐƯỢC KẾT QUẢ

Pháp môn niệm Phật là pháp môn không luận nam nữ, già trẻ, thông minh, ngu độn, cho đến phát tâm sớm hay muộn, tội nghiệp nhẹ hay nặng v.v… chỉ cần có ḷng tin chân thật, chí nguyện tha thiết, thật tâm niệm Phật, cầu sanh Tây phương, chắc chắn đều được Phật tiếp dẫn văng sanh Tây phương. Bây giờ cử ra kỳ tích về một người phạm tội vào tù, phát tâm niệm Phật, lúc lâm chung được văng sanh Tây phương để làm chứng thật.

Lâm Phúc là người ở khu Đông của Đài Trung, từ nhỏ nhà nghèo, thất học, lớn lên sống bằng nghề làm thuê, tính nết lỗ măng, không am hiểu sự lư. Vào mùa xuân Dân Quốc năm thứ 37 sau một trận mưa băo lớn, anh bị bạn xấu đến dẫn đi ăn cắp dây điện bị đứt rơi bừa băi loạn xạ (do mưa băo). Bị bắt đưa ra ṭa, ở ṭa án bị phán xử mười năm tù, vào nhà tù Đài Trung.

Vào tháng 6, Dân Quốc năm thứ 40, Liên xă ở Đài Trung phái cư sĩ Giang Ấn Thủy và Lại Luyện Lương đến nhà tù giảng pháp, do đây mà Lâm Phúc được nghe sự mầu nhiệm của pháp môn Tịnh độ, liền tin sâu, không nghi, ngày đêm chí thành niệm Phật, nguyện cầu tiêu trừ nghiệp chướng, phát nguyện sanh Tây phương. Đến tháng 12 Dân Quốc năm thứ 42, thời hạn tù đă hơn phân nửa, Lâm Phúc được tạm tha về nhà. Về sau, mỗi chủ nhật đều đến chùa Linh Sơn nghe pháp với ân sư Bính Công, mỗi thứ Hai đều đến Liên xă niệm Phật, mỗi thứ Bảy cũng đến Liên xă nghe kinh. Giang cư sĩ giới thiệu cho anh ta vào làm ban viên của ban Hàn Hương, trở thành một đệ tử Tam Bảo rất thành kính.

Thân người là thể máu thịt do tứ đại giả hợp thành, không ai tránh khỏi mắc bệnh thọ khổ. Cư sĩ Lâm Phúc thành kính tu tŕ niệm Phật này cũng thế, không bao lâu mắc bệnh nặng. Bác sĩ chẩn đoán là chứng nghẽn tim, sưng thận, cả người đều đau, nhưng tâm của Lâm Phúc chẳng những không thối chuyển, mà càng tinh tấn niệm Phật hơn. Đến năm Dân Quốc thứ 43, bắt đầu từ tháng 10, mỗi khi nghe mùi đồ mặn th́ nôn mửa măi, liền đó tịnh khẩu ăn chay và càng tinh tấn niệm Phật hơn.

Lâm Phúc mặc dầu nhất thời hồ đồ làm việc sai trái, nhưng bản tánh vốn là người con hiếu, đến tháng 12 th́ bệnh anh quá nặng hết chữa, nhưng trong ḷng cứ măi nghĩ đến mẹ già 80 tuổi ở với người em trai thứ hai ở Cao Hùng. Nói ra cũng lạ, cũng vào ngày hôm đó, bà mẹ ở Cao Hùng ngồi đứng không yên, cũng tâm tâm niệm niệm mong muốn thăm con trưởng Lâm Phúc. Do tâm nghĩ nhớ tha thiết không nén được, bà lăo 80 tuổi này vào ngày 20, một thân một ḿnh đến Đài Trung, mẹ con gặp nhau buồn vui lẫn lộn, Lâm Phúc liền nói rất nhiều về niệm Phật là việc quan trọng nhất của đời người, và khuyên mẹ nên niệm Phật.

Qua sáng ngày 21, Lâm Phúc đột nhiên cao giọng hướng về mẹ và người nhà nói: “Hiện đang có một h́nh ánh sáng hoàng kim như mặt trời, giống như một ṿng cầu lửa đang lăn vào nhà. Mọi người xem! Cả nhà ánh sáng rực rỡ, chắc chắn là Phật đến tiếp dẫn, hăy nhanh chóng báo cho ban trưởng ban Hàn Hương và đoàn trợ niệm!”. Vừa nói vừa chắp tay lại niệm Phật. Không bao lâu sau, trong tiếng trợ niệm của các liên hữu, hơi thở yếu dần, mỉm cười ra đi. Sau 8 giờ trợ niệm, sắc mặt vẫn tươi sáng, toàn thân mềm mại, đỉnh đầu c̣n ấm, hưởng dương 50 tuổi, mà sự tu tŕ của anh th́ chưa đến 3 năm, có thể được tướng lành như thế, chắc chắn được văng sanh Tây phương không c̣n nghi ngờ ǵ. Lúc bấy giờ mọi người đều khen là ít có, khó được.

__________________
C̣n dùng lời nói được th́ chưa phải cái TUYỆT ĐỐI!
Quay trở về đầu Xem Thienkyquy's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi Thienkyquy
 
Thienkyquy
Ban Điều Hành
Ban Điều Hành
Biểu tượng

Đă tham gia: 24 April 2010
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 211
Msg 72 of 78: Đă gửi: 27 March 2011 lúc 1:21am | Đă lưu IP Trích dẫn Thienkyquy

68. KHÔNG GIEO NHÂN PHẬT, ĐÂU ĐƯỢC QUẢ PHẬT

Phàm tất cả sự việc có nhân ắt có quả, định luật nhân quả không sai tơ hào nào cả. Cũng giống như trồng dưa được dưa, trồng đậu được đậu, tuyệt không có cái đạo lư trồng dưa được đậu, trồng đậu được dưa. Người mong muốn văng sanh Cực lạc thế giới cũng như thế, trồng cái nhân niệm Phật th́ được cái quả văng sanh Tây phương, tự ḿnh không gieo trồng nhân Phật, dù có thiện tri thức trợ niệm cũng không nương nhờ được, lúc văng sanh đến, phát sanh chướng ngại, tạm đưa ra một sự thật để chứng minh:

Vào 18 năm trước, vị liên hữu Vạn Trương Bội Hoàn, chúng tôi đều gọi bà là Vạn sư huynh, nói với tôi: Có một vị đồng hương ở Đông bắc, đă hơn tám mươi tuổi, thọ mạng sắp hết, thỉnh người giúp đỡ trợ niệm. Tôi liền hỏi bà ta: “Người này lúc b́nh thường có tin Phật, niệm Phật không?”. Vạn sư huynh nói: “Không có, nhưng ông ta khi trước từng làm lănh tụ hội đạo đức Vạn quốc, tôi khuyên ông ta niệm Phật là t́m được nơi trở về an ổn, là văng sanh Tây phương, ông ta mới biết được điều tốt đẹp của Tây phương, nên mới muốn thỉnh người trợ niệm, xin sư tỷ giúp cho t́m mấy vị liên hữu ngày mai đến trợ niệm”. Sáng sớm hôm sau, tôi hẹn ba vị liên hữu cùng với Vạn sư huynh đồng đi. Ông ta ở một căn nhà nhỏ phía sau công viên. Vừa nh́n ông lăo đó, thấy ông râu tóc bạc phơ và mặc một bộ đồ trắng nằm trên giường, hơi thở thoi thóp, bên ḿnh chỉ c̣n một bà vợ già, chúng tôi liền bắt đầu lục tự hồng danh cứ thế niệm măi, niệm đến trưa Vạn sư huynh liền dẫn chúng tôi về nhà, thành ư chiêu đăi ngọ trai, sau giờ ngọ lại đi niệm, niệm đến tối mới nghỉ.

Ngày hôm sau Vạn sư huynh lại đến nói: “Lâm sư huynh (Lâm Khán Trị), ông lăo hôm qua chúng ta niệm cho nghe danh hiệu Phật một ngày, bây giờ đă tỉnh táo, tự trong tâm ông ta cũng đă biết niệm rồi, lại c̣n nói trưa ngày mai Phật A Di Đà sẽ đến tiếp dẫn, quyết định là 12 giờ sẽ đi, xin sư huynh sáng mai hẹn nhiều nhiều vị liên hữu đến nhà ông ta niệm Phật, đưa ông ta văng sanh Tây phương, được không ạ?”. Tôi lập tức nhận lời, do v́ ḷng hiếu kỳ thúc đẩy, tôi liền đến tuyên truyền với các vị liên hữu nói ông ta biết trước giờ đi, mời hẹn ngày mai đi trợ niệm, để xem tướng lành văng sanh Tây phương của ông ta.

Qua ngày kế, trước giờ ngọ (10 giờ), hơn mười vị liên hữu, nhứt tâm nhứt ư trợ niệm cho ông ta, và cầu nguyện Phật A Di Đà từ bi tiếp dẫn ông lăo này văng sanh Tây phương Cực lạc thế giới. Vạn sư huynh cũng thắp hương không ngớt cầu nguyện khấn vái, mọi người đều dụng tâm thành khẩn như thế trợ niệm. Lúc đó ông lăo này mặc một bộ đồ trắng, đắp một miếng vải trắng, trạng thái ngủ mê, thở hổn hển măi, đến 11 giờ bao nhiêu con mắt chăm chú nh́n, tiếng niệm Phật càng lớn; đến 11 giờ 50 phút, ông già đó bỗng nhiên tỉnh dậy mở miệng hỏi người hầu nam ở bên ḿnh rằng: “Bây giờ là mấy giờ?”. Người hầu nam đó đáp rằng: “11 giờ 50 phút” Ông lăo mặt mày hớn hở, nói một cách sung sướng nhẹ nhàng: “C̣n 10 phút nữa Phật A Di Đà đến đón tôi đi rồi!”. Vừa nói ông ta vừa đảo mắt nh́n một ṿng bày tỏ rất cám ơn mọi người đă v́ ông ta niệm Phật.

Ai có ngờ được trong giây phút ngàn cân treo sợi tóc và phân biệt Thánh phàm này lại xẩy ra chướng ngại. Đang lúc chúng tôi nhứt tâm niệm Phật, th́ người hầu nam kia đi lấy một vật trong đống giấy tờ đă được chuẩn bị xong, rất nhanh nhẹn đốt trước mặt ông già, trong nháy mắt đă đốt xong. Bà vợ già của ông như giựt ḿnh, không kềm được ḷng, bước xông lên vội vàng đưa tay ra sờ sờ mặt của chồng bà, vừa khóc vừa nói: “Ông đi Tây phương bỏ tôi ở lại một ḿnh, phải sống thế nào đây?”. Vạn sư huynh lập tức ngăn bà ta lại nói: “Tôi đă dặn với bà rồi, lúc ông sắp văng sanh, bà không được khóc lóc lưu luyến, hoặc là động đến ḿnh ông ta, bà quên rồi sao?”. Đúng ngay lúc 12 giờ, ông lăo mở to mắt ra nói: “Thưa Phật A Di Đà, tôi không đi Tây phương nữa đâu, do v́ nếu tôi đi Tây phương, để bà bạn tôi ở lại có một ḿnh th́ làm sao? Cho nên tôi không đi nữa!”. Lúc đó các vị liên hữu vẫn cứ gắng sức niệm nhưng cũng không sao chuyển được ông ta! Mặc dù rất là thất vọng, cũng tiếp tục niệm hơn nửa giờ nữa, lúc đó nh́n xem ông lăo nói năng lộn xộn, trạng thái tinh thần đă trở nên rối loạn không c̣n rơ ràng nữa! Ai cũng tội nghiệp cho ông ta, tiếc than cho ông ta, rồi ai về nhà nấy.

Đêm đó khoảng hơn 10 giờ, Vạn sư huynh lại đến nhà tôi kêu tôi đi niệm Phật cho ông ta, tôi hỏi: “Ông ta sao rồi?”. Bà nói: “Tâm thần tán loạn, sức khỏe biến đổi xấu, đại khái có dáng rất đau khổ, nhưng ông ta vẫn c̣n rất hy vọng nghe người niệm Phật”. Tôi liền lại cùng Vạn sư huynh đi đến nhà ông lăo, vào cửa liền nh́n thấy ông lăo đang khạc ra máu và dùng tay móc trong miệng ra máu từng cục từng cục, làm dơ đầy giường vết máu tanh. Tôi và Vạn sư huynh hai người lập tức lại niệm Phật to tiếng lên, niệm đến hơn 11 giờ, thấy ông ta cứ mê mờ, không c̣n cách nào liền trở về nhà. Khi trời chưa sáng th́ ông ta vẫn cứ mờ mờ mịt mịt như thế về âm phủ!

Trong kinh nói: Thân người khó được, thiện hữu tri thức khó gặp. Ông lăo này thân người khó được, đă được lại trường thọ, càng khó được hơn là sự nhiệt tâm chỉ dạy của thiện tri thức Vạn sư huynh. Nhưng cái điều không may nhất là cái khoảnh khắc giáp giới giữa Thánh nhơn và phàm phu, lại bị vợ không nghe lời dặn, khởi ra chướng ngại, tội nghiệp cho ông ta lại bị trở vào ch́m nổi trong luân hồi, đây cũng giống như: “Lúc b́nh thường không thắp hương, đến khi gặp chuyện ôm chân Phật cầu cứu”. Mặc dù lúc b́nh thường là người chánh nhân quân tử, đạo đức, tâm tốt th́ tốt, nhưng chưa gieo nhân Phật th́ đâu được quả Phật! Lấy như chuyện này có thể chứng minh.

__________________
C̣n dùng lời nói được th́ chưa phải cái TUYỆT ĐỐI!
Quay trở về đầu Xem Thienkyquy's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi Thienkyquy
 
Thienkyquy
Ban Điều Hành
Ban Điều Hành
Biểu tượng

Đă tham gia: 24 April 2010
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 211
Msg 73 of 78: Đă gửi: 27 March 2011 lúc 1:21am | Đă lưu IP Trích dẫn Thienkyquy

69. NHỜ THIỆN TRI THỨC KHAI ĐẠO, NGƯỜI MÙ ĐƯỢC SANH TÂY PHƯƠNG

Cuối cùng lại nói về chuyện một người mù, lúc b́nh thường làm đủ việc ác, lúc lâm chung lại do được thiện tri thức khai thị cũng được sanh Tây phương làm bằng chứng.

Đây là việc 19 năm về trước, có một lần ban trưởng của ban tŕ giới Bảo Tông Cô đến Tân Trúc thăm bà con, không ngờ bị bệnh nơi đất khách, tôi và phó ban trưởng là Thạch Tô liền cùng đi thăm bà ta. Buổi chiều ngày đó hai người chúng tôi liền đến chùa Linh Ẩn ở hồ Thanh Thảo nghỉ qua đêm. Do v́ thầy Vô Thượng là sư phụ quy y của tôi hồi nhỏ, ăn cơm tối xong bắt đầu nói chuyện. Tôi hỏi: “Sư phụ, thầy xuất gia nhiều năm rồi, thầy có từng thấy qua chính xác người được văng sanh Tây phương chưa?”. Sư phụ nói liên tiếp: “Có! Có! Thầy đă từng thấy qua người văng sanh thật, lúc lâm chung hiện ra kỳ tích có hai người”.

Sư phụ nói: “Trước đây không lâu, lúc thầy đang nhập thất ở động Kim Cang, có một bà già hơn 70 tuổi, là người xuất gia ở trong chùa, bà là một người mù, đến lúc bị bệnh toàn thân sưng phù, bà đến động kêu khóc ầm ĩ nói là sắp chết, kêu thầy cứu bà ta thoát khổ. Thầy không biết thế nào đành phải ra thất về chùa, mắt nh́n thấy liêu pḥng của bà cứt đái bẩn thỉu hôi khai không chịu nổi, lại thấy bà lớn tiếng kêu gào rằng: “Chẳng kể ngày đêm ǵ đều có mười mấy người đánh bà, lại kêu ra tên của những hồn oan gia. Có một lần có người bà con ngoài đời của bà đến, sư phụ liền hỏi: “Mấy cái tên mà thím kêu gào ra đó, cô có biết không?”. Cô ta nói: “Biết! Những người đó đều là những người bị bà hại chết lúc bà c̣n trẻ”. Chả trách bị oan hồn đánh đến toàn thân sưng phù tét da đổ máu.

Sư phụ đại từ đại bi liền nghĩ ra phương pháp cứu bà ta, quét dọn căn pḥng trống, khoét một lỗ trên tấm ván của giường, phía dưới đặt một cái thùng, có thể đi vệ sinh được tiện lợi. Mặc dù đă đổi pḥng như thế cho bà rồi, bà vẫn kêu la có mười mấy người đánh bà, thầy Vô Thượng nói: “Điều kỳ lạ nhất là cái người trước khi sắp chết không thể hoạt động này, lại tự ḿnh tại sao lộn đầu trồng chuối xuống được, đầu mặt chun qua cái lỗ trên giường đụng thùng phân ở dưới”. Sư phụ mặc dù học Thiền tông, đến lúc đó cũng không có cách ǵ, bèn phương tiện khéo léo kêu tên bà: “Phổ Kiết Cô à! Bà phải niệm A Di Đà Phật mới văng sanh Tây phương ĺa khổ được vui”. Lúc đó Phổ Kiết Cô nói: “Một màn tối đen à, tôi niệm không được”, Sư phụ nói: “Tôi niệm một câu A Di Đà Phật, bà niệm theo tôi một câu A Di Đà Phật”.

Đúng y như vậy, sư phụ niệm một câu, bà ta liền niệm một câu, niệm khoảng hơn nửa giờ, Phổ Kiết Cô bỗng nhiên lộ nét cười, kêu một tiếng: “Sư phụ! Bây giờ th́ đă là một màn ánh sáng, mười mấy oan hồn “vô hảo tử” kia vẫn c̣n đứng đàng kia cười!”. Trong khoảnh sát na mười mấy oan hồn kia liền mượn miệng của Phổ Kiết Cô nói: “Cám ơn ḷng từ bi của sư phụ rất nhiều! Một bà già mù tội ác to lớn, hôm nay cuối cùng mười mấy người, chúng tôi thoát khổ rồi”. Sư phụ tức thời đáp rằng: “Đúng, oan gia nên mở không nên buộc, các ngươi cũng phải niệm A Di Đà Phật theo để được đới nghiệp văng sanh mới thoát ly được cái khổ lớn của sanh tử”. Sư phụ lại kêu Phổ Kiết Cô nói: “Bà phải b́nh tâm tĩnh trí niệm A Di Đà Phật, tiếp tục niệm theo tôi đi!”. Lại niệm măi khoảng hơn một giờ, Phổ Kiết Cô lại nói: “Sư phụ! Bây giờ đă ánh sáng đầy trời, ở trong mây có những người mặc đồ trắng cầm cờ trắng muốn tiếp dẫn tôi đi Tây phương Cực lạc thế giới”. Lúc đó bà chắp hai tay lại hướng lên hư không mỉm cười, an tường mà đi, từ đây, một kẻ phàm phu tội nghiệp đầy ḿnh, thoát ly được biển khổ Ta Bà, đới nghiệp văng sanh Liên bang tiêu diêu tự tại.

Sư phụ Vô Thượng lại nói: “Lúc b́nh thường bà già này rất ác khẩu, kết duyên ác khắp cả đại chúng, suốt ngày mắng người không ngớt miệng, cô thử nghĩ xem bà ta lúc sắp lâm chung c̣n mở miệng mắng những oan hồn kia là những oan hồn “vô hảo tử”, bây giờ lại cười rồi. Có một điều kỳ diệu nhất là lúc bà ta văng sanh Tây phương, toàn thân sưng phù, chảy máu chảy mủ như vậy mà tức thời sạch sẽ tiêu mất hết, không có chút mùi hôi nào, thật là một tướng lành không thể nghĩ bàn”.

Tôi nghe xong câu chuyện thật văng sanh Tây phương của sư phụ kể khiến chánh nhơn tu tŕ của tôi về tịnh nghiệp được tăng trưởng, tín tâm rất nhiều, do đó mà vui mừng hớn hở, sau khi trở về Đài Trung liền đến nhà cư sĩ Hoàng Hỏa Triều kể lại cho hai vợ chồng họ nghe. Ai ngờ vợ chồng họ v́ tâm hiếu kỳ thúc đẩy, kêu tôi dẫn họ lại hồ Thanh Thảo lần nữa, đích thân nghe việc đó với sư phụ. Sư phụ lại c̣n kể một chuyện văng sanh khác, tôi v́ nhớ không rơ nên không dám ghi ra.

Chúng sanh từ vô lượng kiếp đến nay tạo các ác nghiệp, nổi ch́m không ngớt trong lục đạo, người không thoát ly được, chính là oan nghiệp làm chướng ngại, nhân duyên hội ngộ, báo ân báo oán, đ̣i nợ trả nợ vướng mắc muôn kiếp không hết. Nếu muốn cởi mở oan kết, ngoài niệm Phật ra, tuyệt không có đường khác. Học nhơn (khiêm xưng) từ khi được ở trong hàng học tṛ của Bính Công ân sư, được thầy dạy dỗ hơn 20 năm pháp môn Tịnh độ thật vô cùng may mắn, mỗi khi nghĩ nhớ ơn thầy sâu như biển, nặng như núi, không lấy ǵ báo đáp được, không biết thế nào mà thời gian tàn phá con người, bỗng chốc mà tóc bạc da mồi, dáng già lọm khọm tuổi đă 63, số ngày c̣n lại không nhiều, một hơi thở không trở lại th́ đă qua đời khác, tiếp tục đầu thai lại không biết sẽ vào thai lừa hay vào bụng ngựa, luôn luôn thấp thỏm lo âu sợ hăi và cảnh giác nhiều, cho nên đem những điều mắt thấy tai nghe nhiều năm, không nệ văn chương vụng về, căn cứ theo sự thật mà viết ra, nguyện cùng với người niệm Phật đồng sanh Cực lạc quốc, đồng thời nguyện đem công đức này hồi hướng cho ân sư Bính Công, ở đời vạn năm dạy dỗ quần sanh, th́ pháp môn được may mắn lắm, chúng sanh được may mắn lắm!

__________________
C̣n dùng lời nói được th́ chưa phải cái TUYỆT ĐỐI!
Quay trở về đầu Xem Thienkyquy's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi Thienkyquy
 
Thienkyquy
Ban Điều Hành
Ban Điều Hành
Biểu tượng

Đă tham gia: 24 April 2010
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 211
Msg 74 of 78: Đă gửi: 27 March 2011 lúc 1:22am | Đă lưu IP Trích dẫn Thienkyquy

70. TRONG MỘNG ĐƯỢC BÁC SĨ CẮT LÁ GAN CỨU CHỮA, VÀ CHUYỆN CỨU ĐỘ NHỮNG CON RỆP

Liên tiếp mấy tháng có một vị buôn cải họ Trương tên là Xuyên Dă, nhà ở đường Đại Trí khu Đông thành phố Đài Trung, thường đưa rất nhiều trái cây và rau xanh đến liên xă của Phật giáo ở Đài Trung để cúng dường, số lần đem đến như thế rất nhiều, các vị liên hữu không cầm được mới đối mặt anh ta cám ơn những ân đức cúng thí đó. Anh ta đáp lại rằng: “Tôi đến là để đáp tạ ân Phật, đây là điều nguyện tôi đă phát trong khi bệnh, do v́ Phật A Di Đà trị lành bệnh của tôi, ân đức đó thật quá lớn”.

Thế là Trương cư sĩ chậm răi kể lại chuyện niệm Phật được cảm ứng của anh ta và chuyện bác sĩ cắt lá gan trị bệnh cho anh ta trong giấc mộng. Anh ta nói: “Mười năm trước tôi làm thợ ở hăng giày, có một cô kế toán của hăng cho tôi một quyển “Phật học thiển thuyết” (thiển thuyết như giản thuyết, là nói lược), tôi xem xong cảm thấy Phật pháp vô biên, cứu người giúp đời, liền chạy đến thư cục Thụy Thành mua hai bộ sách Phật, một bộ là “Ấn Quang pháp sư văn sao”, một bộ nữa là “An Sĩ toàn thư”. Như được vật chí bảo, đêm nào cũng đều xem tới khuya, có thể nói là được pháp hỷ vô lượng”.

Lúc đó tôi mướn một căn nhà ở, giường ở trong nhà, đầy giường và cột rệp quá chừng, mới đầu tôi bắt từng con đạp chết, nhưng càng đạp nó lại càng nhiều. Lúc đó đang xem đến một đoạn trong Ấn Quang đại sư văn sao, trong pḥng của đại sư cũng rất nhiều rệp, có một đệ tử thỉnh ư xin dọn sạch, đại sư không chịu, người đệ tử sau mấy tháng lại xin một lần nữa và hỏi đại sư về t́nh h́nh của rệp. Ấn Quang đại sư nói: “Hết thảy ra khỏi khổ hết rồi, bây giờ không có nữa”. Tôi xem đến đoạn nhỏ này th́ không c̣n bắt rệp đạp chết nữa mà bắt từng con ra hố phân thả. Nhưng sau khi đem rệp đi thả th́ có nhiều phiền toái, không dám giết hại, không dám rải thuốc diệt trùng tiêu diệt th́ nó lại lộng đến mức đụng chỗ nào cũng rệp, thật không biết làm thế nào? Đang trong t́nh h́nh không biết làm thế nào đó th́ bỗng nhiên nghĩ đến bắt chước ngài Ấn Quang pháp sư, thế là hướng vào các con rệp nói rằng: “Này rệp! Nếu ta thành Phật sẽ độ các ngươi thoát khổ trước, nhưng ta bây giờ là phàm phu, là người niệm A Di Đà Phật, ta nay dạy các ngươi cũng niệm A Di Đà Phật, cầu sanh Tây phương. Rệp! Ta niệm các ngươi cũng niệm theo: “A Di Đà Phật”… cứ thế niệm măi. Dạy cho rệp niệm A Di Đà Phật như thế chưa quá hai tuần, kỳ tích khiến người khó mà tin được xuất hiện. Có một hôm dọn dẹp làm sạch sẽ pḥng, giở chiếc chiếu lên, nói ra cũng thật lạ, những con rệp đếm không hết kia, không biết nhảy đi đâu hết rồi, không thấy một con nào. Việc không thể nghĩ bàn như thế, khiến tôi cũng không hiểu ra sao”.

Cư sĩ Trương Xuyên Dă lại nói: “Tôi trước kia mê rượu như mạng sống, mỗi ngày phải uống hai, ba b́nh rượu. Năm năm trước bị bệnh gan, Đông Tây y ǵ cũng đều đă trị qua nhưng không thấy chút hiệu quả nào, nằm bệnh viện triền miên mấy tháng. Lúc bệnh hết cách cứu chữa, trong ḷng chỉ có cầu Phật tiếp dẫn văng sanh Tây phương, có mấy lần đă cận kề với cái chết, ngồi trên giường niệm Phật, lúc niệm không ra tiếng, liền dùng tâm niệm thầm, kỳ tích thật không thể nghĩ bàn lại xuất hiện. Tối hôm đó lúc nửa tỉnh nửa mơ nh́n thấy một vị bác sĩ mặc đồ trắng tay mặt cầm một con dao bén, tay trái cầm một lá gan, dùng dao mổ banh dưới ngực bên phải của tôi ra, rồi lấy kéo cắt lá gan, bác sĩ mỉm cười cầm lá gan vừa hôi vừa nát rữa đưa cho tôi xem, rồi lại lấy lá gan mới của bác sĩ mang lại đặt vào trong bụng của tôi, rồi đi. Vừa thức dậy tôi cảm thấy nhẹ nhàng dễ chịu rất nhiều, tôi liền phát nguyện: Nếu tôi được mạnh khỏe, nhất định sẽ báo đáp ân Phật, làm nhiều việc cúng dường Bồ Tát, nếu như có khả năng sẽ xuất tiền ra đắp áo vàng cho Phật. Từ năm ngoái đến nay dần dần b́nh phục lúc nào không hay, mạnh khỏe lại như thường”.

Trương Xuyên Dă lại nói: “Phật A Di Đà bảo hộ cho tôi có thể nói là rất tỉ mỉ, lại có một lần tôi chạy xe đạp đến đường Thành Công, bỗng nhiên có một chiếc xe mô tô lớn chạy lại như bay, xông xáo ẩu tả đụng ngă xe của tôi rồi cán qua, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc đó, trong tích tắc tôi la to lên một tiếng A Di Đà Phật, rồi không biết tôi nhảy đi thế nào xa hơn một trượng, an nhiên vô sự. C̣n chiếc xe mô tô kia cả người lẫn xe đều té ngă trên đất bị thương rất nặng, găy xương, tét thịt, máu chảy đầy đất rất là tội nghiệp.

Người chơn tâm niệm Phật, tự ḿnh sẽ được lợi ích không thể nghĩ bàn, xin khuyên các vị mau niệm Nam mô A Di Đà Phật, Nam mô Quán Thế Âm Bồ Tát.

__________________
C̣n dùng lời nói được th́ chưa phải cái TUYỆT ĐỐI!
Quay trở về đầu Xem Thienkyquy's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi Thienkyquy
 
Thienkyquy
Ban Điều Hành
Ban Điều Hành
Biểu tượng

Đă tham gia: 24 April 2010
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 211
Msg 75 of 78: Đă gửi: 27 March 2011 lúc 1:23am | Đă lưu IP Trích dẫn Thienkyquy

71. SỰ LINH ỨNG MẦU NHIỆM LÚC TRỢ NIỆM CHO MẸ VĂNG SANH TÂY PHƯƠNG

Cơ sở hoằng pháp Vụ Phong của Liên xă Phật giáo ở Đài Trung có một vị liên hữu tên Tằng Lâm Hiệp, mọi người đều gọi cô là sư tỷ Hiệp. Nhà ngoại của cô ở số 57 thôn Đồ Thành, làng Đại Lư huyện Đài Trung, mẹ tên là Lại Vật, do được con gái khuyên dắt không ngừng nên thâm tín Phật giáo, là một vị lăo tu hàng ngày niệm Phật cầu sanh Tây phương.

Sư tỷ Hiệp có một người em trai tên là Lâm Vạn Thành, ưa thích săn bắn, bà mẹ từ sau khi tin Phật thường khuyên dạy con trai rằng: “Vạn Thành à! không luận là những con vật lớn hay nhỏ, đều biết tham sống sợ chết, chúng nó với con không oán không thù, con làm hại nó, bắn giết nó, sao nhẫn tâm làm vậy? Điều làm mẹ bận tâm, chính là con sát hại sanh mạng tạo nghiệp như thế!”. Nhưng mà tập khí của Vạn Thành khó sửa, nói như gió thổi qua tai ngựa, căn bản là không nghe những lời nói này của bà mẹ.

Đời người có sanh ắt có tử. Thời kỳ văng sanh của lăo tín nữ Lại Vật đă đến, sư tỷ Hiệp thỉnh sáu vị liên hữu ở cơ sở hoằng pháp Vụ Phong phân ban ra phụ trách trợ niệm. Lăo tín nữ Lại Vật hưởng thọ bảy mươi chín tuổi, mỉm cười quy Tây vào lúc 3 giờ chiều ngày 17 tháng 5 ÂL, các nhân viên trợ niệm sau khi lăo tín nữ văng sanh, niệm tiếp tám giờ nữa, niệm xong mọi người lưng đẫm mồ hôi. Sư tỷ Hiệp lúc đó đang đứng hóng mát ở dưới cây trước cửa lớn, liền thắp nhang khấn thầm rằng: “Má! Má có thể an tâm đi Tây phương được rồi, nhưng lúc này cần phải hiển bày một chút kỳ tích khiến cho Vạn Thành và con Ngọc (con dâu) biết sửa lỗi lại tu hành”. Đang lúc đó bỗng nhiên “Pằng! Pằng! Pằng!”, ba tiếng nổ to như sấm chói lỗ tai, mọi người đều hoảng sợ giật ḿnh! Th́ ra là cây súng săn để trong tủ áo trong pḥng của em trai Vạn Thành bị cướp c̣ (tự nhiên nổ) và bốc cháy, ngọn lửa trong tủ áo cháy lan ra ngoài, đến cái mùng trên giường, mọi người đều vội vă đi lấy nước lại cứu hỏa. Tháng 5 năm đó là trời hạn, mấy lu nước đều dùng sạch, đang lúc ngàn cân treo sợi tóc đó th́ có một người chở một xe ḅ nước đến trước cửa, nhờ đó hóa giải được nguy hiểm. Tra xét lại xem th́ là cây súng săn phát hỏa, quần áo đồ đạc bị đốt thành tro, bươi t́m trong đống tro được một cái bao giấy, mở ra xem th́ là giấy tờ quyền sở hữu nhà đất và tiền mặt 20.000 đồng, đây là tiền chuẩn bị sẵn lo đám cho mẹ của sư tỷ Hiệp, vẫn c̣n nguyên phong chưa bóc ra, không có bị cháy hư một chút nào hết.

Vợ của Lâm Vạn Thành tên là Ngọc lúc đó đang ngồi trên ghế mây dựa dưới hành lang, bỗng nhiên hai mắt nh́n thẳng trong hư không, bất tỉnh nhân sự. Mọi người cho là v́ bị giựt ḿnh quá mà hôn mê, các vị liên hữu liền to tiếng niệm cầu đức đại từ đại bi cứu khổ cứu nạn Quán Thế Âm Bồ Tát, và cũng phái người đi mời bác sĩ Khôn Hải đến tiêm thuốc. Lúc bác sĩ đến th́ A Ngọc đă tỉnh táo rồi, cô ta nói với mọi người rằng: “Những lời các vị vừa nói, tôi nghe rơ từng câu, muốn nằm xuống th́ dường như có người kéo không cho nằm xuống, mắt nh́n thấy trong hư không một vầng kim sắc quang minh giáng lâm, chính là Phật A Di Đà tiếp dẫn má chồng tôi; má chồng tôi mặc áo bào đen lớn, tay cầm chuỗi, mặt mày tươi vui, nương kim sắc quang minh theo Phật A Di Đà bay về Tây phương”. Sư tỷ Hiệp liền hỏi cô ta: “Phật A Di Đà h́nh dạng như thế nào?”. A Ngọc đáp: “Giống như bức tượng vẽ lớn Đức Phật A Di Đà mà chúng ta cúng dường, nhưng Đức Phật A Di Đà trong hư không, trang nghiêm, đẹp hơn nhiều”.

Các vị bằng hữu, Phật pháp vô biên thật là không thể nghĩ bàn! Tại sao cây súng tự nhiên phát hỏa? Tiền và giấy tờ sở hữu nhà đất tại sao lửa không cháy được? Lại cảnh Phật A Di Đà tiếp dẫn người mất khiến cho người con dâu không có căn lành được chính mắt nh́n thấy lâu đến mười phút? Nếu như chỉ có đốt cây súng, không thấy được kim thân Phật A Di Đà th́ không thể độ được A Ngọc phát tâm tin Phật như hiện nay, riêng một ḿnh A Ngọc chính mắt thấy mẹ chồng văng sanh, nếu như không đốt tiêu cây súng săn th́ cũng không trừ hết được tập khí ác săn bắn của Lâm Vạn Thành đổi ác làm lành, thật là sự linh cảm kỳ diệu tột bậc.

Chúng sanh nổi ch́m trong biển khổ sanh tử rất là đáng thương. Mong rằng mọi người thật tâm niệm Phật, khuyên người niệm Phật, phát tâm Bồ đề cứu nhân độ thế, lấy tự thân ḿnh làm chiếc thuyền độ sanh trong đời này, chở khắp hết chúng sanh đồng đến Hải hội Liên tŕ.

Hăy niệm: Nam mô A Di Đà Phật!

__________________
C̣n dùng lời nói được th́ chưa phải cái TUYỆT ĐỐI!
Quay trở về đầu Xem Thienkyquy's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi Thienkyquy
 
Thienkyquy
Ban Điều Hành
Ban Điều Hành
Biểu tượng

Đă tham gia: 24 April 2010
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 211
Msg 76 of 78: Đă gửi: 27 March 2011 lúc 1:23am | Đă lưu IP Trích dẫn Thienkyquy

72. VONG HỒN QUẤN QUƯT THEO QUẤY PHÁ, NIỆM PHẬT ĐƯỢC GIẢI OÁN KẾT

Một câu Nam mô A Di Đà Phật là thuốc A Già Đà trị hết muôn bệnh. A Di Đà Phật lại là đại chú vương, xưng niệm hoan hỷ th́ giải được oán kết, gặp dữ hóa lành. Đoạn văn dưới đây chính là câu chuyện niệm A Di Đà Phật giải thoát được vong hồn quấn quưt theo quấy phá.

Năm năm trước ở một khu đất phồn hoa náo nhiệt ở thành phố Đài Bắc có một thanh niên phóng xe như bay chở một cô gái đẹp, chạy như giông như gió lạng lách ẩu tả, đến nỗi cô gái chở phía sau bị té xuống chết cũng không hay, lúc đó có rất nhiều nam nữ hiếu kỳ vây lại xem, mọi người đang lúc tội nghiệp cho cô gái này, bỗng có một người đi đến kêu to: “A Tam! A Tam!”, trong những người đứng xem có người tên A Tam liền ứng thinh đáp to: “Tôi đến đây, tôi đến đây!”. Nguyên vị A Tam này là thợ hớt tóc trong tiệm hớt tóc gần đó, do v́ có khách muốn hớt tóc cho nên ông chủ cho người học việc đi kêu A Tam về hớt tóc cho khách.

Tục ngữ có câu “Trời có băo táp không lường, con người có họa phúc trong sớm tối”. A Tam, anh chàng thanh niên tốt, sống có khuôn phép này bắt đầu từ tối hôm đó, sau nửa đêm ở trong cảnh giới nửa tỉnh nửa mê nh́n thấy một cô gái đẹp đến rủ anh ra ngoài chơi, liền mở cửa sau đi theo cô ta. Đến khi trời sáng, một ḿnh A Tam ngồi ngủ gật dưới cột điện, bị người ta phát hiện mới kêu anh ta thức dậy đi về. Liên tục một tuần lễ như thế, ban ngày làm việc, ban đêm cô gái kia đến dẫn đi chơi, sáng sớm đều nằm ngủ gật trên đất bên ngoài. A Tam tự thấy không ổn, liền bỏ việc về quê.

Quê của A Tam ở trên núi, thôn Đồng Lâm, Bắc Cấu Khanh, Vụ Phong, Đài Trung. Nhà có một mẹ già mù ḷa và mấy anh em. A Tam về nhà qua ngày sau phụ giúp với ông anh cả, dùng xe tải hàng ra ngoài chở hàng cho người ta, đến tối về nhà. Bà mẹ liền kêu A Tam đến trước mặt nói: “Con mỗi lần lúc sắp ra ngoài. Mẹ đều dặn ḍ bảo con ở bên ngoài không nên kết giao tùm lum với con gái, con lại cứ không nghe. Con mới về ngày hôm qua, hôm nay đă có con gái đến kiếm, cái tiếng đi mang giày cao gót, lại c̣n miệng kêu A Tam, A Tam không ngớt! Mẹ hỏi là ai muốn t́m A Tam cũng không trả lời”. A Tam liền đáp với mẹ ḿnh rằng: “Mẹ à! Con từ nào đến giờ ở bên ngoài sống có khuôn phép đàng hoàng, chưa từng kết giao với cô gái nào”. Tức thời liền cùng với mấy anh em của anh ta đi t́m kiếm bên trong bên ngoài nhà đều t́m không ra bóng dáng cô gái nào. Nhưng tối hôm đó vào nửa đêm th́ cô gái lại đến cùng A Tam mở cửa sau ra ngoài chơi, sáng sớm A Tam lại ngồi ngủ gật dưới cây, thế là lại bị người kêu tỉnh dậy. A Tam ở Đài Bắc trong một tuần lễ, mỗi đêm đều bị chuyện như thế xảy ra, nhưng tự ḿnh không biết là thế nào, bây giờ về ở nhà quê cũng là như thế, không biết có cách ǵ mới có thể giải quyết?

Lúc bấy giờ ở trên núi thôn Bắc Đồng Lâm, mọi người đều tin thờ một tượng Vương Gia Công. Mẹ của A Tam liền đi mời đồng cốt và thỉnh Vương Gia Công về hỏi bệnh của A Tam là bệnh ǵ? Th́ ra thần cũng có chút thần thông, thần dựa vào đồng cốt nói: “Bệnh của A Tam là do mười ngày trước đây ở chỗ nào đó của Đài Bắc nh́n thấy một cô gái té chết bên đường, người bạn trai dùng xe chở cô gái này tên là A Tam. Lúc đó có người gọi to A Tam th́ vị A Tam này của chúng ta cũng to tiếng trả lời “Đến
đây! Đến đây!”. Lúc đó hồn cô gái bị té chết đang trong lúc mênh mang mù mịt không có chỗ nương, nghe được cái tên A Tam, tức thời quấn theo không buông”. Đồng cốt nói tiếp: “Cách tốt nhất là đưa u hồn của cô ta về Đài Bắc”. Mẹ của A Tam lại nói “Phải dùng cách ǵ để đưa?”. Đồng cốt lại nói: “Phải dùng h́nh nộm (rơm)”. Tức thời dùng rơm làm thành một h́nh người, cao khoảng bốn thước (thước Tàu) mặc áo đỏ quần đen, chân cũng mang giầy, trên đầu buộc một chiếc khăn bông, vẽ mày, mắt, miệng, mũi, vào lúc sau nửa đêm, Vương Gia Công với đồng cốt đưa h́nh nộm này đến bên trạm xe, buộc vào dưới cột điện, đồng cốt liền đốt rất nhiều giấy vàng bạc ở đó kêu u hồn ngồi chuyến xe thứ nhứt đến Đài Bắc t́m người yêu của ḿnh là A Tam.

H́nh nộm người con gái buộc ở dưới cột điện, những người qua lại ở xa xa đă có thể nh́n thấy rồi. Ở dưới cột điện có một người con gái đẹp đứng ở đó bất động, đi lại gần nh́n mới rơ là h́nh nộm làm bằng rơm, làm sáng sớm hôm cô bị giật ḿnh sợ đến hồn bất phụ thể, có thể nói sợ lớn bệnh lớn, sợ nhỏ bệnh nhỏ. Cô gái bị giật ḿnh hoảng sợ té ngă hôn mê đó là một cô nữ sinh cao đẳng năm thứ ba họ Chu tên là A Lập. Sáng sớm mỗi ngày khi trời c̣n chưa sáng đă phải chạy xe đạp xuống núi, từ con đường thôn Đồng Lâm đi ngang qua Bắc Cấu Khanh, rồi lại từ Vụ Phong chuyển đến thành phố Đài Trung đi học, chuẩn bị thi đại học. Đó là một cô gái trẻ 19 tuổi tài năng và học vấn đều giỏi. Chu A Lập sáng sớm hôm đó sương mù trắng xóa mù mịt, xa xa thấy một cô gái trẻ, trong bụng nghĩ lạ quá, c̣n sớm như vậy đứng ở đó làm ǵ? Đang lúc không biết là cái ǵ đó th́ xe đă đến qua đó, vừa xem biết là h́nh nộm mặc áo, tức th́ lông tóc dựng đứng, đầu cảm thấy to lên như cái đấu, sức khỏe không chịu đựng được nữa, không thể đi học được, lại quay về nhà. Bắt đầu bị bệnh luôn không dậy được, đầu đau như muốn vỡ kêu khóc ầm ĩ, muôn phần đau đớn, trong một ngày mời về mấy vị Đông, Tây y bác sĩ, đều chẩn đoán không ra bệnh.

Người dân trên núi nơi A Lập ở này đều tin thờ Thái Tử Gia. Cha của A Lập liền đi thỉnh Thái Tử Gia đến cầu xin đạp đồng lên chỉ bảo. Thái Tử Gia này có thể nói là khá thông minh, ông ta dựa vào đồng cốt nói: “Cái đầu đau của A Lập thuốc men trị không hết được đâu, ta cũng không có cách nào trị lành được, do v́ có một con quỷ nữ quấn theo quấy phá, thần không có cách đuổi đi, cần phải thỉnh bậc chân tu đến tụng kinh niệm Phật, siêu độ cho nó thoát khổ, đó mới là biện pháp rốt ráo (tốt nhất)”. Cha của A Lập lại hỏi Thái Tử Gia rằng: “Phải đi đến nơi nào thỉnh bậc chân tu?”. Thái Tử Gia dựa vào đồng cốt nói: “Gần th́ trước mắt, xa th́ ngàn dặm”. Cha của Chu A Lập tức thời nghĩ đến sư phụ Phổ Độ ở trên núi đối diện (em gái của cô Chơn tức cô Phụng đă thế phát thọ giới, truyện 27, 28, 29) và cô Chơn, hai người là chân tu hành. A Lập vẫn cứ đau đầu chịu không nổi, cha và anh của cô hai người liền đỡ cô đi gặp sư phụ Phổ Độ và cô Chơn, rồi nói rơ lại những lời của Thái Tử Gia lên đồng đă nói, xin nhờ giúp cho việc tiêu tai bạt độ.

Sư Phổ Độ và cô Chơn tức thời tụng một quyển Kinh Di Đà, 49 biến chú văng sanh, tụng chú đại bi, Bát nhă Tâm kinh mỗi thứ 7 biến, hồi hướng bố thí cho nữ quỷ được siêu sanh thoát khổ, và cho A Lập một xâu chuỗi, dạy cô cách niệm “Nam mô A Di Đà Phật”, niệm một câu lần một hột. Lại thuyết minh tiếp: “Một câu A Di Đà Phật chính là đại chú vương, muốn tránh tà tự ḿnh niệm mới kết quả, tự ḿnh liền có thể tiêu tai khỏi nạn do v́ tà ma quỷ quái không dám lại gần”. A Lập nghe xong thấy rất có đạo lư, vô cùng cám ơn, về nhà liền gắng sức niệm Thánh hiệu “A Di Đà Phật” măi, niệm luôn mấy giờ, đầu nhẹ nhàng như thường lúc nào không hay. Ngược lại, mẹ của A Lập kêu to đau đầu, liền kêu A Lập đem xâu chuỗi đến cho mẹ mượn niệm. Cũng lần từng hột niệm một câu A Di Đà Phật… niệm được mấy giờ khỏe rồi, nhưng cái đầu của A Lập lại đau trở lại, lại đ̣i xâu chuỗi trong tay của mẹ lại niệm. Cha của A Lập liền chạy qua cô Chơn lần nữa nói rơ sự việc và xin thỉnh xâu chuỗi nữa, cô Chơn một lần nữa dặn ḍ ông: “Niệm Phật, không phải tay cầm chuỗi mới có thể niệm được. Không có chuỗi và ở bất cứ chỗ nào, bất cứ lúc nào đều có thể niệm, chỉ ở trong giấc ngủ hoặc đang trong nhà xí th́ không thể niệm ra tiếng, nhưng phải nhớ niệm thầm, cũng không phải đợi lúc đau mới niệm, lúc b́nh thường không kể là nam hay nữ, già hay trẻ đều phải niệm, càng niệm càng tiêu tai, tăng thêm phước thọ”. Về sau cả nhà A Lập b́nh an, đối với sư Phổ Độ và cô Chơn rất là cảm đội ơn đức và tin sâu Phật pháp vô biên, không thể nghĩ bàn.

Chúng ta nói trở lại câu truyện h́nh nộm mặc đồ kia, hai ngày nay đứng bất động dưới cột điện, một truyền ra mười, mười truyền ra một trăm, một trăm truyền ra một ngàn, người trên núi không có người nào dám đi qua đó, ông trưởng thôn bèn đi đến nhờ cô Chơn, nói: “Các sư cô, cứu người th́ phải cứu đến nơi đến chốn, cái h́nh nộm mặc đồ buộc luôn ở đó là điều lành ít dữ nhiều, trong làng không có người nào dám đụng đến nó, xin các sư cô phát tâm từ bi mở nó ra đốt bỏ đi để tránh gây ra nhiều tai ương. Xin nhờ! Xin nhờ!”. Sư Phổ Độ và cô Chơn liền nhận lời nói: “Được rồi, sáng sớm ngày mai bắt đầu làm là được rồi”. Qua sáng sớm hôm sau, sư Phổ Độ và cô Chơn đốt ba cây nhang, hướng vào h́nh nộm mặc đồ nói: “Nữ cô hồn! Ngươi ở đây tạo tội nghiệt, hại người, tội rất sâu, chúng ta thương xót cho ngươi, cho nên bây giờ tụng kinh, chú, niệm Thánh hiệu A Di Đà Phật bố thí cho ngươi, siêu độ cho ngươi thoát ra ba cơi, văng sanh Tây phương Cực Lạc thế giới, vĩnh viễn thoát khỏi cái đau khổ lớn của luân hồi sanh tử, đây mới là cứu cánh cho ngươi”. Nói xong, liền tụng một quyển Kinh A Di Đà, chú văng sanh, chú đại bi, Bát nhă Tâm kinh, v.v… lúc niệm lại Thánh hiệu A Di Đà Phật, thuận tiện liền mở h́nh nộm xuống, tháo bung hết toàn thân, lấy lửa đốt, trong khoảnh khắc biến thành một đống tro. Cuối cùng lại hồi hướng rằng: “Nguyện công đức thù thắng của kinh chú này hồi hướng cho cô hồn được siêu thăng”. Tiếp theo quét đống tro đó xuống khe nước lớn, nước cuốn trôi đi. Từ đó những người dân nam nữ già trẻ trong thôn Đồng Lâm này đă biết được điều hay tốt của việc niệm Nam mô A Di Đà Phật, có rất nhiều người phát tâm quy y theo Phật.

__________________
C̣n dùng lời nói được th́ chưa phải cái TUYỆT ĐỐI!
Quay trở về đầu Xem Thienkyquy's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi Thienkyquy
 
Thienkyquy
Ban Điều Hành
Ban Điều Hành
Biểu tượng

Đă tham gia: 24 April 2010
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 211
Msg 77 of 78: Đă gửi: 27 March 2011 lúc 1:24am | Đă lưu IP Trích dẫn Thienkyquy

73. TÁC GIẢ CỦA SÁCH NÀY NIỆM PHẬT VĂNG SANH TÂY PHƯƠNG TRUYỆN KƯ CỦA LĂO CƯ SĨ LÂM KHÁN TRỊ VĂNG SANH

( Kẻ hậu học Tây Liên hết ḷng thành kính ghi lại. Thơ của Tuyết Lô lăo nhân (Lư Bính Nam) tặng cư sĩ Lâm Khán Trị.

Dịch âm:

Kim tŕ hạn đàm tứ biên khai

Hỷ thị Lâm quân thứ đệ tài

Thỉ tín Tây phương chư thượng thiện

Chơn năng thừa nguyện hóa thân lai.

Dịch giả tạm dịch:

Ao báu sen vàng rộ nở hoa

Đón mừng Khán Trị trở về nhà

Đồng hàng Bồ Tát ngôi thượng phẩm

Thừa nguyện hóa thân lại Ta bà.

Đại sư Ngẫu Ích nói: “Chư Phật vốn v́ thương xót quần mê, tùy cơ ứng hóa, dầu là quy nguyên vô nhị, mà phương tiện th́ có nhiều môn. Nhưng trong tất cả muôn phương tiện, muốn cầu môn phương tiện thẳng tắt nhất, viên đốn nhất, th́ không ǵ bằng môn niệm Phật cầu sanh Tịnh độ. Lại ở trong tất cả pháp môn niệm Phật, muốn cầu môn giản dị, ổn đáng nhất, th́ không ǵ bằng môn TÍN, NGUYỆN, CHUYÊN TR̀ DANH HIỆU. Pháp môn Tịnh độ, lợi ích sâu rộng, từ khi đại pháp (pháp Phật) ở phương Tây (Tây vực: Ấn Độ) truyền đến phương Đông này, đem những hàng phàm phu trơn (chỉ hạng người rất tầm thường) nương vào tín nguyện niệm Phật, cầu sanh Tây phương, nhờ đó ra khỏi được cuộc đời ngũ trược mà lên được cửu phẩm liên hoa, nhiều không thể tính đếm. Trong đó có lăo cư sĩ Lâm Khán Trị, vị liên hữu ở liên xă Đài Trung, tín nguyện kiên cố thật tâm niệm Phật, vào ngày 15 tháng 4 năm Dân quốc thứ 81 (13 tháng 3 năm Nhâm Thân ÂL) biết cả giờ đi, chánh niệm rơ ràng, văng sanh nhẹ nhàng tốt đẹp, hưởng thọ được tám mươi sáu tuổi. Nay xin kính thuật lại sự tích văng sanh của bà để lợi ích cho người có duyên, thấy người giỏi, suy nghĩ cố gắng sao cho bằng, đồng niệm A Di Đà, đồng sanh An Dưỡng, và cầu nguyện Lâm lăo cư sĩ, sớm thừa nguyện trở lại, quảng độ chúng sanh măn Bồ Đề nguyện.

Lăo cư sĩ Lâm Khán Trị sinh tại trấn Lộc Cảng, huyện Chương Hóa, tỉnh Đài Loan vào ngày mùng 7 tháng 3, năm năm trước Dân quốc, tức năm 1906 (1911 - 5 = 1906) nhằm ngày 18 tháng 2 năm Đinh Mùi ÂL, cha là Lâm Luyện Công, mẹ họ Thái, thuộc gia đ́nh có danh vọng, đáng tiếc cho Lâm lăo cư sĩ tuổi nhỏ đă mất cha, kế tiếp lại mất mẹ, nếm đủ cái khổ vô thường của thế gian. Lâm lăo cư sĩ từ lúc vỡ ḷng ở tư thục đă có tâm ham học không biết mệt, học thuộc Tứ Thư Ngũ Kinh, nhờ đó mà đạt được nền móng tốt đẹp của Hán học, đối với việc học Phật sau này rất có ích.

Lâm lăo cư sĩ căn lành đời trước sâu dày, năm 35 tuổi nghe được một cao tăng ở Đài Loan là pháp sư Bân Tông tuyên giảng Phật pháp, thể hội được cái khổ của luân hồi lục đạo, liền phát tâm học Phật, ăn chay, và bà đă từng quy y với pháp sư Vô Thượng, được pháp danh là Pháp Viên. Năm Dân Quốc thứ 38, nhờ lăo cư sĩ Lại Luyện Lương giới thiệu được học với ân sư Tuyết Lô Lư Bính Nam, được ân sư ban cho tên tự là Huệ Trị, mùa đông năm Dân quốc thứ 41 vâng mệnh ân sư tham gia lần truyền giới đầu tiên kể từ sau khi Đài Loan được khôi phục ở chùa Đại Tiên ở Đài Nam, cầu thọ tại gia Bồ Tát giới với lăo ḥa thượng Khai Tham làm vị Ưu Bà Di Bồ Tát giới trọn đời. Từ đó thường đi theo thầy rộng kết pháp duyên, đến khắp nơi trong toàn tỉnh tuyên dương pháp môn Tịnh độ, phụ tá trợ giúp ân sư tạo dựng những đạo tràng hoằng pháp lợi sanh như liên xă của Phật giáo ở Đài Trung v.v… và do được nhiều người trọng vọng nên bà được suy cử làm hội trưởng Liên nghị của mấy chục ban niệm Phật (Hội liên nghị: liên kết hữu nghị giữa các ban), bà được hầu hết các liên hữu đều quen biết.

Điều may mắn tốt đẹp nhứt trong đời của Lâm lăo cư sĩ là gặp được ân sư Tuyết Công, người bà luôn rất cung kính nhắc đến, người đă chỉ dạy cho bà pháp môn Tịnh độ. Bà thường tự than là phàm phu nghiệp chướng không thể nương nhờ được nguyện lực rộng lớn của Phật A Di Đà, quyết là khó trong đời này ra khỏi được luân hồi, cho nên đối với ân sâu nuôi lớn huệ mạng của ân sư, luôn ghi khắc trong ḷng, xem ân sư như cha lành, thường nhắc đến lời dạy của ân sư: “Người tu theo Tịnh độ, quan trọng nơi thực tiễn, nếu như tu mà không có niệm Phật th́ cũng đồng với nói ăn (không no được), đếm tiền (tiền của người ta), không có sự lợi ích thiết thật, nói một trượng vẫn không bằng làm một tấc”. Hằng lấy đây tự sách tấn và khuyên người. Và lấy lời dạy của ân sư: “Đạo tràng là nơi thành tựu đạo nghiệp cho chúng sanh” để thường tự nhắc nhở, bà chỉ biết lo dứ tác làm lành, không tham danh lợi, thật tâm niệm Phật, ngay đời này thành tựu được đạo nghiệp mới đủ để trên đền bốn ân nặng, dưới cứu ba đường khổ, cũng là không uổng công một đời học Phật của ḿnh.

Lâm lăo cư sĩ do v́ đầy đủ cả nền tảng Phật và Nho, cho nên ngài Tuyết Công gởi gắm hy vọng rất nhiều vào bà, trông mong có thể cùng nắm tay hoằng dương pháp môn Tịnh độ thù thắng, do đó mà cố gắng dạy và giao cho nhiều trách nhiệm quan trọng hơn. Ngài Tuyết Công dạy: “Một kinh thông rồi các kinh đều thông”. Trước khi học giảng phải có sự chuẩn bị dồi dào đầy đủ (hiểu rơ giáo lư cơ bản) trước khi giảng, tự viết bài nháp, những điều nói ra phải có căn cứ, nên theo các bản các Tổ đă chú giải, không được nói bừa băi ư riêng của ḿnh, nên theo khuôn phép của việc học giảng, phải rất cẩn thận và có tinh thần trách nhiệm, mới không trái với nhân quả. Lâm lăo cư sĩ phát tâm học giảng “Kinh Phật thuyết A Di Đà”. Tuyết Công đề cập kinh này là kinh sâu nhất, khó giảng nhất, có được danh xưng tốt là “Kinh Hoa Nghiêm tiểu bản”. Lâm lăo cư sĩ từng có lần đang lúc học giảng có chỗ lệch lạc, lúc đó Tuyết Công ân sư quát cho một tiếng và thuận tay lấy cây quạt xếp ở trong tay gơ lên đỉnh đầu một cái, lúc đó Lâm lăo cư sĩ xấu hổ đến nước mắt chảy dài, do đó mà cố công học tập. Qua mấy ngày sau cuối cùng bỗng nhiên hiểu rơ cái đoạn kinh văn khó hiểu kia, các vị liên hữu cười nói: “Đây là ân sư giúp cho chị tiêu nghiệp chướng, khai phát trí huệ đó!”. Lâm lăo cư sĩ th́ càng cảm nhận sự quan trọng của việc học Phật ắt phải có sự truyền thừa của thầy.

Lâm lăo cư sĩ nhờ được sự chăm sóc dạy bảo nghiêm khắc của ân sư, hơn nữa tự bản thân có tâm từ bi tha thiết, thể h́nh cao lớn (thể lực tốt), âm thanh to rơ, biện tài vô ngại, cho nên từ năm Dân quốc thứ 40 lúc liên xă thành lập hai đoàn hoằng pháp của hai chúng nam và nữ, bà trở thành một nữ kiện tướng hoằng pháp khéo giỏi thuyết pháp độ chúng. Lúc bà thuyết pháp, nắm chắc và chú trọng về nhân quả và hai nguyên tắc lớn về lợi ích của niệm Phật, không nói những lời huyền hoặc, lạ kỳ, chú trọng vào việc làm thực tế và sự hành tŕ chân thật. Mặc dù v́ chúng sanh căn tánh không đồng, cho nên rộng thuyết các kinh pháp, nhưng nhứt định tuân theo lời dạy của thầy, các chỗ giảng dạy đều quy nạp về Tịnh độ để hiển bày cái chỗ thù thắng của pháp môn niệm Phật, nhưng chúng sanh chủng loại muôn ngàn sai khác, trên đường thuyết pháp cũng có khi gặp phải những nhà chuyên môn (các tông phái khác) đến vấn nạn. Như có một lần nọ lúc thuyết pháp ở Ngọc Lư, có một người không tin Tịnh độ đến vặn hỏi rằng: “Bà nói người niệm Phật sau khi mạng chung, th́ thần thức văng sanh Tây phương, thần thức h́nh dạng ra sao đem đây cho tôi xem!”. Bà đáp: “Những lời ông vừa nói đó, h́nh dạng ra sao đem đây cho tôi xem!”. Người kia ngậm miệng không nói được, bà lại đáp thêm: “Nói cho rơ một chút, như ban đêm ông nằm mộng thấy cái này cái kia, đó là thần thức vậy”. Người kia do đó mà trở lại phát tâm dẫn người đến nghe pháp, những việc độ người học Phật giống như thế, được nghe nói luôn”.

Lâm lăo cư sĩ thường đề xướng kiến lập “Phật hóa gia đ́nh” (cả gia đ́nh đều theo Phật, học Phật – lời dịch giả) nghĩa là cư sĩ tại gia đă có gia quyến nên phải cảm hóa cả nhà cùng học Phật để giảm bớt chướng ngại của học Phật và văng sanh. Điều bà vui thích nhất là khi có liên hữu nào khuyên được song thân niệm Phật thành tựu cho song thân văng sanh Tây phương, bà khen điều đại hiếu rất mực của con người là ở chỗ này (có thể làm được như thế). Lâm lăo cư sĩ khéo nói những lời tốt đẹp thường vào những dịp hôn lễ theo đạo Phật của các liên hữu, bà chúc cho gia đ́nh sẽ thành Phật hóa gia đ́nh. Bà nói “Phật hóa gia đ́nh là nguồn động lực để xă hội được an định”. Lâm lăo cư sĩ trong việc hoằng pháp cũng đặc biệt quan tâm đến đạo nghiệp của các liên hữu và gia quyến, từ mùa Xuân năm Dân quốc thứ 44, bà cúng ngôi nhà của ḿnh để thiết lập cơ sở hoằng pháp và nhờ ân sư đặt tên là cơ sở hoằng pháp Luân Tự. Đó là cơ sở hoằng pháp sáng lập đầu tiên của Liên xă, Lâm lăo cư sĩ tự đảm nhiệm làm chủ giảng, lănh chúng niệm Phật và nghiên cứu Phật pháp. Măi đến trước khi văng sanh, hơn ba mươi năm thuyết pháp không ngớt, các liên hữu, những bà con hàng xóm, con cháu quyến thuộc… được nhờ lợi ích không ít. Lâm lăo cư sĩ từ năm Dân quốc thứ 25, kết hôn với lăo sư sĩ Lư Cư, vợ chồng rất tôn trọng kính nhường nhau, năm năm mươi lăm tuổi có được ba con vừa trai vừa gái, cháu chắt có hơn ba mươi người, cả nhà tài giỏi, thành đạt, an vui, xứng đáng làm điển h́nh cho “Phật hóa gia đ́nh”. Những công đức về ngôn giáo và thân giáo của Lâm lăo cư sĩ không thể kể hết. Vào tháng 2 năm Dân quốc thứ 80, ông Lư chồng của bà mệnh chung an lành và tốt đẹp tại nhà cao, thọ chín mươi lăm tuổi, toàn thể con cháu hết sức vâng lời của Lâm lăo cư sĩ y theo Phật dạy như pháp trợ niệm và tiết kiệm, xử lư tốt những việc c̣n lại, bà con hàng xóm và các liên hữu đều kính phục vô cùng.

Lâm lăo cư sĩ ngoài việc tự tu và hóa độ người, lại c̣n có quyển “Những Truyện Niệm Phật Cảm Ứng Mắt Thấy Tai Nghe” mà bà đă thâu thập ghi chép rất cần mẫn không mệt mỏi, được nhờ ân sư Tuyết Công viết chữ kỷ niệm và ban cho lời tựa (lời đầu sách), từ tháng 8 Dân quốc thứ 58, xuất bản lần đầu là 5.100 quyển, đến trước khi văng sanh, tổng cộng xuất bản 56 lần, số sách hơn trăm ngàn quyển, c̣n các nơi khác ấn hành kết duyên cũng không tính đếm được, nội dung trong sách này cũng có được mấy truyện được sát nhập vào quyển “Tịnh độ Thánh hiền lục”, đồng thời có người nương theo nội dung sách này mà chế tác ra băng cát-sét và phát thanh trên đài truyền thanh, có thể nói là rộng kết nhân duyên với Tây phương được hàng vạn người và những người đọc sách này mà phát tâm niệm Phật cũng nghe thấy rất nhiều, thậm chí có người ở ngoài nước xa xôi cũng nhân xem đọc sách này mà riêng đến Đài Loan cầu kiến sách này cảm hóa người rất sâu, từ đây mà ta có thể thấy một phần, những sách c̣n lại của bà để lại c̣n có: “Phật thuyết A Di Đà Kinh Khẩn thuyết”, “Khuyến tu niệm Phật pháp môn thiển giảng”, v.v…

Lâm lăo cư sĩ nhiều năm kinh nghiệm tu hành, bà cho là người có thể biết niệm Phật cầu sanh Tây phương, đó là căn lành phước báo lớn nhất trong đời người, bà thường nói: “Tu hành không có tu ǵ khác, chỉ cần biết được mối đường, nếu biết được mối đường th́ việc sanh tử đồng thời dứt”. Và thường tán thán: “Pháp môn niệm Phật là vô thượng chí bảo”. Lăo cư sĩ sớm đă tùy duyên thuyết pháp độ chúng, tuổi già càng thêm gắng sức công phu niệm Phật, tự nói tu hành nên nhân lúc trẻ, tự biết ḿnh lúc tuổi trẻ may mắn nhờ ân sư chỉ đạo, đặt được nền móng niệm Phật, nếu không th́ tuổi tác ngày càng cao, thể lực suy yếu dần, sẽ hay có cảm giác lực bất ṭng tâm. Bà lại khuyên những người già càng nên gấp rút niệm Phật, cầu sanh Tây phương, nếu không th́ số ngày c̣n lại không nhiều, nếu vô thường chợt đến th́ là bỏ lỡ việc lớn văng sanh, quả báo sau này không thể lường được!…

Lâm lăo cư sĩ thường ở hộ tŕ tại Liên xă hơn bốn mươi năm, trong thời gian dài huân tập ở các hội giảng kinh thuyết pháp Phật và Nho, bà càng thể hội được sự quan trọng của hành giải tương ưng (hiểu biết và thực hành đi đôi – dịch giả chú), đến hai năm trước khi văng sanh, thời khóa hàng ngày của bà đă sáu vạn câu Phật hiệu mỗi ngày, lúc tự tu, hai mắt khép lại, tay cầm chuỗi, tác kim cang niệm, lúc cùng tu th́ niệm Phật ra tiếng theo chúng, gần như ngoài lúc ăn, ngủ ra, trọn ngày đều tắm gội trong danh hiệu Phật. Lâm lăo cư sĩ thọ tŕ giới “không nói lỗi của tứ chúng”, bà cho rằng “Ḥa là quư”, gặp việc nghịch ư phật ḷng, đều là nghiệp chướng hiện tiền, càng phải niệm Phật mạnh hơn, cầu Phật gia bị. Bà thích nhất câu nói này của Ấn Quang tổ sư: “Phải nên phát nguyện nguyện văng sanh, du sơn ngoạn thủy mặc người tham, Tịnh độ Cực lạc tự do ḿnh không chịu về, nếu muốn về liền được, trăng gió của quê ḿnh có ai tranh!”. (nguyên âm chữ Hán bài kệ này: “Ưng đương phát nguyện nguyện văng sanh. khách lộ khê sơn nhậm bỉ luyến. Tự trị bất quy, quy tiện đắc. Cố hương phong nguyệt hữu thùy tranh”). Bà đặc biệt đặt bài kệ này ở đầu án thư để nhắc nhở ḿnh, là làm khách ở Ta Bà, Cực lạc mới là quê hương. Và ở liêu pḥng của bà, bốn vách chung quanh không có ǵ, chỉ có đặt bản viết của ẤÂn Quang đại sư đă viết: “Nhất tâm niệm Phật” để sách lệ tự thân tinh tấn niệm Phật, và bà đă hiểu sâu sắc câu nói của ân sư Tuyết Công trước khi văng sanh đă nhiều lần nhắc nhở: “Ít nói một câu chuyện. Nhiều niệm một câu Phật. Đánh chết được vọng niệm. Pháp thân ngươi hiển lộ”. Thật là một minh chứng tu hành ở hoàn cảnh ác liệt trong thời mạt pháp này!

Lâm lăo cư sĩ vào năm 60 tuổi đă chuẩn bị xong những công việc sau khi mất. Hai năm trước khi văng sanh lại dặn ḍ các việc phải chú ư lúc lâm chung, một tuần lễ trước lúc văng sanh liền hướng vào các liên hữu nói: “Tôi sắp về nhà rồi”. Lại liên tục khen rằng: “Thật sự là có thế giới Cực Lạc”. Hai ngày trước lúc văng sanh, tự biết sức khỏe đă suy yếu, do con cháu thỉnh về nhà, các liên hữu và quyến thuộc niệm Phật đưa bà cùng về nhà. Sau giờ ngọ một ngày trước khi văng sanh, bà nói với các liên hữu: “Đă thấy Phật A Di Đà, chắc chắn được nhờ Phật tiếp dẫn văng sanh”. Cuối cùng, 7 giờ 20 phút sáng ngày hôm sau, ở tại nhà một ḿnh, trong tiếng trợ niệm “A Di Đà Phật” của các liên hữu và quyến thuộc, bà chánh niệm rơ ràng, trong khoảnh khắc bà quy Tây một cách nhẹ nhàng và tốt đẹp, đến sau khi văng sanh hai mươi bốn giờ, trong thời gian đó tiếng niệm Phật không ngớt, lúc thay y phục ai nấy đều rất vui nh́n thấy mặt mày bà tươi vui cũng như dung mạo hiền lành lúc c̣n sống, những người thấy nghe khen ngợi măi, chúc mừng bà đă được như nguyện văng sanh Cực Lạc. Lâm lăo cư sĩ vào ngày 26 tháng 4 năm Dân quốc thứ 81 được cử hành lễ cáo biệt và trà tỳ, các liên hữu hẹn nhau đến niệm Phật đông đến đường sá bị tắt nghẽn, đủ thấy sự tu tŕ lúc b́nh thời của bà công phu không có uổng, sức cảm hóa người rất sâu. Sau khi hỏa táng lại được mấy trăm viên xá lợi. Đây cũng hiển lộ cho thấy công phu niệm Phật của bà rất sâu dầy, nhân quả không sai!

Đại sư Thiện Đạo nói: “Nếu luận về học hiểu, th́ tất cả pháp môn đều phải học, nếu luận về tu tŕ, nên chọn lựa pháp khế lư, khế cơ, mới có lợi ích chân thật”. Một pháp niệm Phật nhân gồm quả hải, quả suốt nguồn nhân là khế lư khế cơ nhất, thật là bản hoài của Đức Thế Tôn xuất thế độ sanh khiến tất cả đều có thể ngay đời này dứt được sanh tử. Chúng ta từ sự tích thành kính niệm Phật của Lâm lăo cư sĩ cuối cùng được văng sanh Cực Lạc mà nghiệm ra, tin mà có chứng cứ. Khắp nguyện những ai thấy nghe rơ chân thật niệm Phật, đồng sanh Cực Lạc, đồng thành chánh giác, th́ may mắn lắm vậy! Và Lâm lăo cư sĩ với thân nữ tại gia lại được sự tự độ và độ người mấy mươi năm, cuối cùng văng sanh Liên Bang một cách nhẹ nhàng và tốt đẹp. Đây cũng đồng với hai câu: “Thỉ tín Tây phương chư thượng thiện. Chơn năng thừa nguyện hóa thân lai” của Tuyết Lô lăo nhân vậy! (xem bài thơ ở đầu bài này).



---o0o---

Nguồn: www.chuyenphapluan.com

Tŕnh bày: Nhị Tường

Cập nhật: 01-1-2006



__________________
C̣n dùng lời nói được th́ chưa phải cái TUYỆT ĐỐI!
Quay trở về đầu Xem Thienkyquy's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi Thienkyquy
 
Thienkyquy
Ban Điều Hành
Ban Điều Hành
Biểu tượng

Đă tham gia: 24 April 2010
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 211
Msg 78 of 78: Đă gửi: 27 March 2011 lúc 1:28am | Đă lưu IP Trích dẫn Thienkyquy

Tôi đă phát nguyện tuần tự mỗi lần trích 1 bài để sách tấn ḿnh tu học, tiếc là thời gian vào TVLS không c̣n nữa, nên tôi đành làm hết một lần vậy. Xin quư vị thong thả đọc và nghiền ngẩm từng bài xem có cái nào giống ḿnh để sách tấn ḿnh tu hành không.

Nguyện đem công đức này hướng về khắp tất cả đệ tử và chúng sinh đồng trọn thành Phật Đạo.

Thiên Kỷ Quư

__________________
C̣n dùng lời nói được th́ chưa phải cái TUYỆT ĐỐI!
Quay trở về đầu Xem Thienkyquy's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi Thienkyquy
 

Nếu muốn gửi bài trả lời, trước tiên bạn phải đang nhập
Nếu chưa ghi danh, bạn phải Tham gia

<< Trước Trang of 4
  Gửi trả lời Gửi bài mới
Bản để in Bản để in

Chuyển diễn đàn
Bạn không thể gửi bài mới
Bạn không thể trả lời cho các chủ đề
Bạn không thể xóa bài viết
Bạn không thể sửa chữa bài viết
Bạn không thể tạo các cuộc thăm ḍ ư kiến
Bạn không thể bỏ phiếu cho các cuộc thăm ḍ



Trang này đă được tạo ra trong 4.6875 giây.
Google
 
Web tuvilyso.com



DIỄN ĐÀN NÀY ĐĂ ĐÓNG CỬA, TẤT CẢ HỘI VIÊN SINH HOẠT TẠI TUVILYSO.ORG



Bản quyền © 2002-2010 của Tử Vi Lý Số

Copyright © 2002-2010 TUVILYSO